Tây Lam Yêu Ca
|
|
Quyển 2 - Chương 25: Tê Hoàng Uyển “Ân, là Tê Hoàng uyển.” Tuy không biết vì sao hai vị lão sư lại lấy tên là Tê Hoàng Uyển? Hơn nữa xem tình thế thì có vẻ mọi người không nguyện ý ở lại đây, bên trong có gì dị thường sao? Bất quá, Phong Diệp vì sao lại kích động như vậy? “Oa oa oa, thật tốt quá. Đại ca, Thần Thệ biểu ca cùng Huân nhi biểu đệ đều ở Tê Hoàng uyển, kia chẳng phải, sau này Diệp nhi muốn tìm Huân nhi biểu đệ cùng Thần Thệ biểu ca, chỉ cần bước ra khỏi Liên Ngâm uyển của chúng ta là được rồi a!” Phong Diệp kích động nhảy về bên cạnh đại ca Phong Vô Kỳ của mình, ánh mắt cười đến cong cong, giống như vầng trăng khuyết. Tê Hoàng uyển cùng Liên Ngâm uyển chỉ cách nhau vài bước. Mà muốn tới Tê Hoàng uyển nhất định phải đi ngang qua Liên Ngâm uyển. Tuy cùng thuộc về Tây Diệp Cấm Hồn Cư, nhưng so với viện của những người khác, Tê Hoàng uyển cùng Liên Ngâm uyển có thể nói là tương liên chặt chẽ nhất. Bởi vậy Phong Diệp nghe Tây Lam Thương Khung khẳng định mới kích động như vậy. Phải biết, Phong Diệp từ nhỏ tới lớn cơ hồ chưa từng rời khỏi phủ đệ Phong phủ. Trừ bỏ mấy đại ca nhà mình, Phong Diệp có rất ít bằng hữu đồng niên kỷ. Mà theo hai ca ca lớn lên, hai người cũng bắt đầu rời khỏi nhà, Phong Diệp hầu như rất ít khi ở cùng một chỗ với các ca ca. Mà đó cũng là lí do Phong Diệp muốn tới Tây Diệp La học viện. Không chỉ vì Huân nhi biểu đệ cũng tới Tây Diệp La, còn vì hai ca ca cũng đều ở đây. Hiện giờ Diệp nhi cũng là thiếu niên, cũng khát vọng tự to tự tại, tựa như đại ca vậy, được làm chuyện mình muốn. “Diệp nhi, Cửu điện hạ cùng… Thần Thệ mới tới, bọn họ còn chưa tìm được Tê Hoàng uyển. Chúng ta đưa bọn họ tới Tê Hoàng uyển đi thôi.” Nhìn Cơ Thần Thệ cùng Cửu điện hạ đứng cùng một chỗ, Phong Vô Kỳ thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn đệ đệ đang rất cao hứng nói. “Đúng nga, Huân nhi biểu đệ cùng Thần Thệ biểu ca mới đến, khẳng định vẫn chưa biết đường tới Tê Hoàng uyển.” Thiếu niên giống như bừng tỉnh đại ngộ mà gật gù, sau đó xoay người chạy tới bên cạnh Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi, cười nói. “Huân nhi biểu đệ, Thần Thệ biểu ca, chúng ta tới Tê Hoàng uyển đi!” Tuy khoảng cách giữa hai viện bất quá chỉ có vài bước chân, nhưng diện tích mỗi viện vẫn rất lớn. Mà đặc biệt là Tê Hoàng uyển kế bên Liên Ngâm uyển mà bọn họ ở, có thể nói là nơi thanh nhã, cổ điển, u tĩnh nhất Tây Diệp Cấm Hồn Cư. Lúc trước Phong Vô Kỳ mới tiến vào Tây Diệp La học viện đã được an bài vào nơi gọi là ‘Tây Diệp Cấm Hồn Cư’ này, ở tại Liên Ngâm uyển. Đương nhiên, ở cùng hắn còn có một thiếu niên, dù sao Tây Diệp La học viện quy định phải hai người ở cùng nhau, mặc kệ là biệt viện xa hoa hay phòng túc xá bình thường. Bất quá, thực không may, người ở các viện ở đây tựa hồ rất thú vị, thực lực cũng không tệ. Mà bạn cùng phòng của hắn có vẻ hơi nhát gan, cuối cùng còn chưa đợi mấy thiếu niên kia tới khiêu kích, chẳng qua bọn họ chỉ vô tình đi ngang qua Liên Ngâm uyển thì bạn cùng phòng của hắn đã thức thời dọn đi. Bằng không với tính cách của Phong Vô Kỳ, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ đánh người ta chết khiếp, sau đó uy hiếp đe dọa rời đi. Tuy lúc ấy Phong Vô Kỳ bất quá chỉ mới mười ba tuổi nhưng đã là một võ si tràn đầy nhiệt huyết, cả ngày chỉ nghĩ đến việc đi khiêu chiến người khác. Sau đó Liên Ngâm uyển chỉ có mình Phong Vô Kỳ ở. Mà hiện tại Diệp nhi đến Tây Diệp La học viện nên vừa lúc sắp xếp vào ở cùng. Bất quá, không biết đám kia biết Tây Diệp Cấm Hồn Cư lần này lại có người không sợ chết vào ở, lại còn không phải một, không biết lại làm trò gì nữa đây. Nơi này sở dĩ bị gọi là ‘Tây Diệp Cấm Hồn Cư’ cũng là kết quả của đám bạo lực kia. Trước kia cũng không phải không có ai vào ở, bất quá sau đó đều chạy cả. Mà hiện giờ, nếu Diệp nhi muốn ở lại, như vậy… Nghĩ tới đây, Phong Vô Kỳ không khỏi nhíu mày. Có nên tới đánh một trận chào hỏi với đám kia hay không? Bây giờ vẫn chưa khai giảng, vì thế đám kia vẫn trưa trở lại. Bằng không, lúc Cơ Thần Thệ cùng Cửu điện hạ vừa vào, nói không chừng đã đụng phải bọn họ. Phong Vô Kỳ không lo lắng tộc nhân Cơ thị đột nhiên xuất hiện này không có năng lực tự mình trụ lại đây, dù sao, trên người đối phương, Phong Vô Kỳ thậm chí còn cảm giác bị uy hiếp. Đó là một loại áp lực làm bản thân không khỏi run rẩy khi đối mặt với cường giả. Mà từ năm mười sáu tuổi, sau khi linh hồn thức tỉnh thì thực lực của hắn đã không thể xem thường. Trước giờ, trừ bỏ Lam đế bệ hạ từng gặp ở Phong phủ không còn ai làm hắn có cảm giác này, hiện giờ Cơ Thần Thệ này thế nhưng lại làm hắn không thể không chú ý. Cơ Thần Thệ này lại làm Phong Vô Kỳ không có cảm giác khi gặp người kia, nhưng lại cùng xuất hiện với Cửu điện hạ, sao lại thế này? Lúc đưa Tây Lam Thương Khung cùng Cửu điện hạ đi tới Tê Hoàng tuyền, Phong Vô Kỳ không khỏi âm thầm đánh giá nam nhân tuấn tú cùng thiếu niên tuyệt mỹ bên cạnh. Bất quá mặc dù trong lòng rất nghi hoặc nhưng Phong Vô Kỳ cũng không hỏi nhiều. Nếu Cơ Thần Thệ muốn được nãi nãi thừa nhận, như vậy chứng minh người này không có vấn đề. Tuy Phong Vô Kỳ cứ cảm thấy người này có điểm gì đó không đúng, nhưng đối với Dao Cơ phu nhân, tộc trưởng Cơ thị hắn vẫn luôn tin phục từ tận đáy lòng. Hơn nữa, hiện giờ trừ bỏ tìm kiếm Mạc Tà của mình, Phong Vô Kỳ không có hứng thú với bất kì việc gì. Từ khi linh hồn bắt đầu thức tỉnh, Phong Vô Kỳ không có lúc nào không muốn tìm Mạc Tà của mình. Chính là, vô luận tìm khắp Tây Lam nhưng vẫn không hề thấy bất cứ hơi thở nào của Mạc Tà. Chẳng lẽ, Mạc Tà vẫn còn bị phong ấn? Nghĩ tới ái nhân chiếm cứ toàn bộ tâm tư mình, vẻ mặt Phong Vô Kỳ trở nên đau thương. Mạc Tà, ngươi ở nơi nào? Ngươi có biết ta đang tìm ngươi hay không? Ta là Kiền Tương a! Là trượng phu Kiền Tương của ngươi a! Sau mười lăm tuổi, Phong Vô Kỳ biết được một thân phận khác của mình, chính là chú kiếm đại sư Kiền Tương nổi danh thời viễn vổ. Lúc Mạc Tà nhảy vào chú kiêm lô hóa thành kiếm hồn, dùng huyết nhục của mình hiến tế, luyện ra hai thanh tuyệt thế thần binh Kiền Tương kiếm cùng Mạc Tà kiếm, Kiền Tương cũng hóa linh hồn mình thành kiếm hồn. Cũng không biết vì cái gì, hiện giờ hắn thế nhưng lại có cơ thể người? Thế Mạc Tà của hắn đâu? Mạc Tà của hắn có phải vẫn còn là kiếm hồn hay không? Phong Vô Kỳ chìm vào hồi ức về ái nhân Mạc Tà, tự nhiên không còn tâm tư để ý tới người khác, chẳng sợ trên người Cơ Thần Thệ có bao nhiêu điểm đáng nghi. Mà trước mặt mình, người này tựa hồ cũng không có ý đồ che dấu, chẳng lẽ người này tin tưởng chính mình như vậy? Bất quá, Phong Vô Kỳ tuy không tò mò, nhưng không đại biểu Phong gia Tiểu thiếu gia không hiếu kỳ. “Thần Thệ biểu ca, sao ngươi lại cùng một chỗ với Huân nhi biểu đệ a? Huân nhi biểu đệ không phải cùng Lam đế bệ hạ quay về hoàng cung sao? Hơn nữa, sao Diệp nhi có cảm giác hai người rất thân thiết a? Thần Thệ biểu ca không phải cũng chỉ mới gặp Huân nhi biểu đệ một lần thôi sao?” Phong Diệp nghiêng đầu, khó hiểu nhìn Cơ Thần Thệ biểu ca cùng Huân nhi biểu đệ ở bên cạnh. Phong Diệp tuy đơn thuần, nhưng cũng không ngu ngốc, bằng không thiên phú cũng không cao như vậy. Mặc dù có khi thiên tài cùng tài trí bình thường cũng cách thật xa. Nhưng dựa vào cảm giác, thiếu niên vẫn cảm thấy có chỗ không ổn. Đương nhiên, này cũng vì có một đoạn thời gian ở cùng Huân nhi cùng Cơ Thần Thệ. “Cửu điện hạ sau này chính là bạn cùng phòng của ta, hơn nữa trước lúc rời đi di nương cũng căn dặn ta phải hảo hảo chiếu cố Huân nhi. Lam đế bệ hạ hiện đang bận… xử lý chính vụ, mà Huân nhi một mình tới Tây Diệp La học viện, Lam đế bệ hạ khó tránh khỏi lo lắng, vì thế Lam đế bệ hạ trước khi hồi cung từng tới tìm ta.” Tây Lam Thương Khung mỉm cười thực tao nhã, ánh mắt nhìn thiếu niên tuyệt mỹ bên cạnh cũng tràn đầy nhu tình. Mà Huân nhi, ngẩng đầu nhìn nam tử tuấn tú đang nắm tay mình cũng không hề che dấu sự ý lại. Lý do này cũng khá gượng ép a, dù sao trong mắt người ngoài, đối với Lam đế bệ hạ mà nói, Cơ Thần Thệ chỉ là một nam nhân lai lịch không rõ đột nhiên xuất hiện. Tuy người này tựa hồ là điệt tử [cháu trai] của Dao Cơ phu nhân, nhưng cũng không thể cam đoan Cơ Thần Thệ không có mục đích gì khác. Bất quá chỉ là một nam nhân mới gặp, Lam đế bệ hạ sao có thể giao phó Cửu điện hạ mà mình sủng ái nhất cho người này chiếu cố. Nếu lúc này đổi là Phong Chích Viêm, lí do qua loa này của Tây Lam Thương Khung tuyệt đối không có khả năng làm hắn tin tưởng. Nhưng mà hiện giờ hỏi Tây Lam Thương Khung lại là Phong Diệp có chút đơn thuần quá mức. Vì thế sau khi nghe Tây Lam Thương Khung nói vậy, Phong Diệp lập tức bình thường trở lại. “Hóa ra là vậy? Đúng a, Huân nhi biểu đệ rất đẹp a, đi tới đâu cũng dễ dàng tạo ra oanh động. Thế nên Diệp nhi mới đòi tới Tây Diệp La học viện bảo hộ Huân nhi biểu đệ a.” Thiếu niên làm bộ dáng đương nhiên, nhìn thiếu niên tuyệt mỹ bên cạnh Tây Lam Thương Khung mà không ngừng gật gù. Nhất định nãi nãi cũng đoán được Huân nhi biểu đệ mà xuất hiện trong học viện sẽ gây ra chấn động nên lần này mới dễ dàng đáp ứng để mình tới Tây Diệp La học viện. Bản thiếu gia cũng rất lợi hai a. Tuy lần đó đóng băng liên trì, nãi nãi vừa thấy liền giận tới đỏ mặt. Đối với việc thiếu niên đang nghĩ gì trong lòng, Huân nhi chọn lựa dứt khoát không nhìn tới. Mà lúc này, đoàn người cũng đột nhiên dừng cước bộ. Hóa ra, đã tới Tê Hoàng uyển. Huân nhi đánh giá tiểu viện gọi là Tê Hoàng uyển này. Bên trong bố trí không tồi, liền giống như thụy tạ trong hoàng cung, thanh lịch tao nhã lại vô cùng yên tĩnh. Tuy nói là sau này sẽ ở lại đây, khó tránh phải sắp xếp một chút. Nhưng Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi hai tay đều trống trơn, cái gì cũng không mang, tự nhiên không có chuyện phải sắp xếp gì đó. Huống cho, bọn họ một người là Tây Lam đế vương tuổi trẻ tuấn mỹ, một là Cửu hoàng tử được sủng ái nhất, bên người không có đám nô tài vờn quanh, cho dù mang hành lý như những người khác thì cũng không có khả năng bọn họ tự động thủ. Mà hôm nay vì tới bằng ma pháp trận truyền tống nên cũng không mang theo những người khác. Bất quá, nội thị Tiểu Di Tử của Huân nhi cũng sắp tới rồi. Lần này tới Tây Diệp La học viện, tổng quản bên người Tang Đạt hiển nhiên không thể đi theo, mà Hoán nhi cũng bị lưu lại hoàng cung, chỉ mang theo Tiểu Di Tử hầu hạ. Đương nhiên, những thứ quan trọng Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi đều đặt trong không gian giới chỉ, vừa tiện lại an toàn. Sau đó, Phong Diệp lưu luyến bị Phong Vô Kỳ kéo đi, Tê Hoàng uyển cũng chỉ còn Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung, mà về sau cũng chính là Cơ Thần Thệ. Huân nhi ngồi trên đùi Tây Lam Thương Khung, nhu thuận dựa vào lòng nam nhân tuấn lãng ở phía sau, nhưng ánh mắt to tròn long lanh sáng rọi, hiếu kì nhìn cánh tay trắng nõn đang nâng lên cao cao của mình. Không, chuẩn xác mà nói là không gian giới chỉ được tạo hình tinh xảo vô cùng trên tay thiếu niên. Đó là một chiếc nhẫn có hình mà đà la hắc sắc vô cùng sống động. Mà theo từng trận ma lực dao động rất nhỏ, đóa hoa mạn đà la hắc sắc trên ngón tay Huân nhi tựa hồ chậm rãi sống lại, vô cùng hấp dẫn lại tràn ngập tuyệt vọng. Sau đó, trên bàn tay thon dài của Huân nhi giống như đang cầm một kết giới như quả cầu thủy tinh. Mà bên trong kết giới là tiểu ly miêu nhỏ nhắn đáng yêu đang nhìn tuyệt mỹ thiếu niên trước mắt.
|
Quyển 2 - Chương 26: Nguyệt Bán Huân nhi trêu đùa tiểu miêu ly đáng yêu bên chân, mặc cho nó dùng ánh mắt ai oán nhìn mình, giống như đang chỉ trích thiếu niên tuyệt mỹ vô lương. Nhảy dựng lên muốn đoạt lấy thượng phẩm ma tinh trong tay thiếu niên làm nó có cảm giác rất thân thiết này, cơ mà cơ thể nó quá nhỏ, chân lại ngắn, tuy kiên trì không ngừng nhảy lên nhưng vẫn như cũ chỉ có thể trừng mắt thèm muốn. “Ta đã nói rồi, chỉ cần ngươi có thể dựa vào bản lĩnh của mình, cướp đi khối thượng phẩm ma tinh trong tay ta, ta sẽ thưởng cho ngươi thêm một khối ma tinh tinh khiết cho ngươi làm bữa trưa a. Bất quá nếu ngươi không làm được, trưa nay không có điểm tâm nga. Nguyệt Bán, ngươi phải biết đây là một thế giới mạnh được yếu thua, nếu ngươi quá yếu sẽ biến thành bát canh ngon cho người khác nga! Ta cũng không phải đe dọa ngươi. Ngẫm lại xem, vài ngày trước ngươi bị người ta nhốt trong kết giới bi thảm cỡ nào, không có tự do, không thể nhìn thấy bầu trời trong xanh, cũng không thể mài móng vuốt nhỏ xinh của ngươi. Đây là sự thực a!” “Miêu miêu miêu…” Tiểu ly miêu đáng yêu cuộn thân hình nhỏ nhắn, kháng nghị nhìn thiếu niên tuyệt mỹ dựa vào người nam nhân ngồi cạnh bàn mà nó tự nhận là chủ nhân kia. Hai móng vuốt sắc bén nho nhỏ không quên cào cào trút giận lên chân bàn, lưu lại trên đó mấy dấu vết thật sâu. Miêu miêu, vi sao vài hôm trước thiếu niên còn là một tinh linh tinh thuần xinh đẹp, mà hiện giờ lại có cảm giác vô cùng tà ác a? “Kháng nghị không có hiệu quả!” Huân nhi rõ ràng xem hiểu ý tứ trong mắt tiểu thú, nhưng lại vừa cười tươi rói như xuân phong vừa nói ra những lời làm tiểu thú vô cùng căm giận. Đương nhiên, tiểu ly miêu bị gọi là Nguyệt Bán kia hiện giờ không hề cảm giác được ôn nhu trong nụ cười ôn nhu kia. “Huân nhi, ngươi nha! Lén mang mang vật thí nghiệm của Cáp Lý Tư viện trưởng cùng Phí La Nhĩ viện trưởng đi, hai lão viện trưởng hiện giờ nhất định đã gấp tới độ lục tung mọi thứ để tìm nó rồi.” Tây Lam Thương Khung cầm cái muỗng nhỏ tinh xảo trong tay, nhẹ nhàng uy tới bên miệng bảo bối dựa trong lòng ngực mình, giọng điệu sủng nịch. “Không có nga, phụ hoàng, Huân nhi giúp Cáp Lý Tư gia gia cùng Phí La Nhĩ gia gia chứ bộ. Kết giới kia tuy lợi hại nhưng không thể trụ được bao lâu, một khi Nguyệt Bán quen với kết cấu thì sẽ không nhốt được nó nữa. Đến lúc đó vật nhỏ tức giận sẽ làm hai lão gia gia đau đầu a. Huân nhi đang hỗ trợ nga!” “Đúng vậy, Huân nhi nói có lý!” Tây Lam Thương Khung không khỏi buồn cười nhìn gương mặt dị thường xinh đẹp của Huân nhi trong lòng, cũng biết rõ bảo bối đang nghĩ gì trong lòng. Huân nhi nói tuy là sự thực, nhưng bất quá chỉ là một nửa mà thôi. Hôm qua, Huân nhi lén bỏ kết giới vây khốn tiểu ly miêu vào giới chỉ hình mạn đà la trên ngón tay, sau đó mang về. Lúc ấy, Huân nhi cũng không biết sức mạnh của tiểu thú này lại quái dị như vậy. Đối với hai lão viện trưởng nổi danh trên Thương Lam đại lục mà nói, kết giới do bọn họ liên thủ tạo ra vô cùng vững chắc. Nhưng tiểu ly miêu tựa hồ không để tâm tới, lúc Huân nhi vừa mới lấy nó ra từ không gian giới chỉ, không ngờ chỉ trong một khoảng thời gian, nó thế nhưng đã tự thoát ra. Mà kết giới từng vây khốn nó một đoạn thời gian vẫn như cũ không chút tổn hao gì. “A…” Ngay lúc Huân nhi đặt lực chú ý lên người phụ hoàng, bất ngờ cảm thấy trên tay đột nhiên nhẹ hẫng. Huân nhi quay đầu lại, chỉ thấy tiểu thú đáng yêu đang vội vàng nuốt ma tinh vào miệng, sau đó dùng ánh mắt vô cùng vô tội nhìn thiếu niên tuyệt mỹ trước mắt. “Ha hả, Huân nhi, cái này gọi là ‘binh bất yếm trá’ a!” Đầu tiên giả vờ đáng thương làm Huân nhi thả lỏng cảnh giác, sau đó thừa dịp bé không chú ý lập tức cướp lấy mục tiêu, vật nhỏ thực giảo hoạt. Trách không được có thể làm Cáp Lý Tư viện trưởng cùng Phí La Nhĩ viện trưởng phát điên như vậy. “Nguyệt Bán, xem như ngươi vượt qua cửa ải a.” Huân nhi cũng không giận, ngược lại lại càng thích tiểu ly miêu này hơn. Lấy ra một viên thượng phẩm ma tinh trong không gian giới chỉ, ném cho tiểu ly miêu, Huân nhi nhìn nó ôm ma tinh như bảo bối, cười híp cả ánh mắt to tròn màu thâm lam. Gương mặt toát ra sắc thái vô cùng hạnh phúc. “Phụ hoàng, giờ chúng ta phải tới học viện lên lớp sao?” Huân nhi nhìn tiểu thú hạnh phúc ôm ma tinh ra ngoài phơi nắng, lúc này mới quay đầu lại nhìn nam nhân đang ôm mình. Hôm nay đã là ngày khai giảng. “Ân, Huân nhi ăn no chưa? Ăn no rồi đi! Ngày khai giảng không làm người khác chú ý thì tốt hơn.” Mặc dù dung mạo Huân nhi đi đến đâu cũng vô cùng chói mắt. Tây Lam Thương Khung dùng khăn tơ tằm mềm mại xoa nhẹ cánh môi ướt át sáng bóng của Huân nhi, cuối cùng ánh mắt không khỏi khựng lại trên cái miệng nhỏ nhắn mê người kia. Vô thức cúi đầu đặt một nụ hôn sâu lên cánh môi anh đào của Huân nhi, Tây Lam Thương Khung lúc này mới mỹ mãn mang theo thiếu niên tuyệt mỹ rời khỏi Tê Hoàng uyển, đi tới phòng học Cáp Lý Tư viện trưởng cùng Phí La Nhĩ viện trưởng đã nói hôm qua. Mà sau khi Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi rời đi, Tê Hoàng uyển lại đột nhiên truyền tới một tiếng kêu thê lương. Tiểu Di Tử giật giật sợi dây thừng màu đen lóng lánh sáng bóng vừa thấy đã biết rất chắc chắn cũng rất mềm dẻo trong tay, cười vô cùng tà ác lặng lẽ tiếp cận vật nhỏ đang nằm ngửa bụng phơi nắng, sau đó lúc nó vẫn chưa kịp phản ứng lập tức nhanh chóng ra tay, túm lấy sau gáy tiểu ly miêu xách nó lên giữa không trung. “Ngao ô…” Đột nhiên bị người tập kích, lại còn là lúc mình đang vô cùng sung sướng hưởng thụ ánh mặt trời, tiểu tử kia tự nhiên rất phẫn nộ. Nhất là hiện tại bị người ta xách lên giữa không trung thì càng làm nó cố sức vùng vẫy. “Lần này bắt được ngươi rồi. Trói ngươi lại xem ngươi làm thế nào phá hỏng đồ đạc nữa. Bất quá chỉ mới một ngày, ngươi có biết mình đã phá bao nhiêu bàn ghế mắc mỏ không hả? Ngươi có biết mình mang tới bao nhiêu phiền toái cho ta không a. Hôm qua cũng vì đổi bàn ghế mà không có thời gian ở bên cạnh hầu hạ điện hạ. Thật vất vả đổi bàn ghế mới, không ngờ vật nhỏ nhà ngươi lại tiếp tục lấy nó mài móng.” Tình tự Tiểu Di Tử hiển nhiên có chút kích động, nhất là lúc nhìn thấy lực phá hoại kinh người của tiểu ly miêu trong tay. Nhanh chóng hồi phục lại tình tự, Tiểu Di Tử nhìn Nguyệt Bán bị mình dọa hoảng trong tay, không khỏi nhe răng cười. Hiển nhiên, tiểu thú thông minh ý thức được nụ cười tươi rói kia ẩn chứa nguy hiểm, cơ thể nó không khỏi lạnh run, sau đó cuộn mình lại, thành thật. Mà Tiểu Di Tử cũng không bị bộ dáng yếu ớt của nó làm mềm lòng. Thuần thục trói gô tiểu thú mà điện hạ mang về, chỉ lộ ra bốn bàn chân mềm mại cùng cái đầu nhỏ đáng yêu. Tiểu Di Tử hiển nhiên không bị ánh mắt điềm đạm đáng yêu tràn ngập cảm xúc khẩn cầu mê hoặc, vẫn cương quyết như cũ. “Vật nhỏ, ngươi cũng không phải con chuột mà mài răng suốt cả ngày. Tốt xấu gì ngươi cũng là một ma thú a, tuy chỉ là tiểu ma thú có thực lực rất yếu, nhưng ngươi không thể thành thật ngoan ngoãn một chút sao? Hay ngươi không thích móng vuốt của mình? Nếu vậy, ta liền giúp ngươi cắt sạch vậy, miễn cho ngươi khó chịu.” Nói xong, Tiểu Di Tử đột nhiên từ phía sau lôi ra một cây kéo sắc bén, mỉm cười ôn nhu với tiểu thú đang run lẩy bẩy, tựa hồ muốn trấn an tiểu ma thú vì bất an mà đột nhiên giãy dụa kịch liệt trước mắt. Nhưng hình như phản hiệu quả, nó lại càng giãy dụa kịch liệt hơn nữa. “Đừng cử động, bằng không ta không cẩn thận sẽ cắt luôn phần đệm thịt mềm mại của ngươi a.” Vỗ vỗ cái đầu nhỏ đáng yêu của Nguyệt Bán, không nhìn tới ánh mắt thật to màu thâm lam tràn ngập cầu xin của nó, Tiểu Di Tử thật cẩn thận lại vững vàng cầm lấy bàn chân mềm mại của Nguyệt Bán, chuẩn bị ngoan độc cắt sạch móng vuốt của nó. “Ngao ô…” Nguyệt Bán kêu lên thảm thiết, tiếng kêu chói tai bi thảm của nó suýt chút nữa làm Tiểu Di Tử thủng cả màng tai. Chọt chọt lỗ tai suýt chút nữa đã bị ù, Tiểu Di Tử vừa bực mình vừa buồn cười nhìn vật nhỏ làm ra biểu tình thê thảm như vừa bị người ta chà đạp một trận. “Ta còn chưa xuống tay mà ngươi đã kêu thảm thiết vậy sao? Bị người ta nghe thấy còn tưởng có thảm án diệt môn a.” Chưa xuống tay? Nguyệt Bán lén hé một con mắt, nhìn thấy móng vuốt sắc bén của mình vẫn như cũ không bị tổn hao chút nào, nháy mắt nó liền lộ ra biểu tình vui sướng như vừa trộm được món ngon. Mà Tiểu Di Tử nhìn tiểu tử đang âm thầm cao hứng, cây kéo trong tay đã sớm biến mất không thấy đâu nữa. Vừa nãy bất quá chỉ hù dọa Nguyệt Bán một chút mà thôi, Tiểu Di Tử kì thực cũng không dám làm gì nó, dù sao cũng là sủng vật mà điện hạ nuôi dưỡng. Bất quá hiểu quả rõ ràng rất tốt. Sau này, Thiểm Điện Nguyệt Bán đứng vị trí thứ ba trong mười đại ma thú chấn động Thương Lam đại lục, trừ bỏ chủ nhân của nó cùng những nhân vật lợi hại bên cạnh, người nó không dám chọc nhất chính là Ám Nguyệt Di, thực lực người này so với nhân loại cũng có thể coi là lợi hại, nhưng so với Nguyệt Bán khi đó thì chỉ là nhân loại nhỏ yếu. Điều này chính là một trong tám đại bí ẩn của Thương Lam đại lục, thậm chí ngay cả chủ nhân Nguyệt Bán cũng không biết nguyên nhân. Này có thể xem là bóng ma không thể xóa nhòa bị lưu lại từ lúc bé đi! Đương nhiên, Tiểu Di Tử hiện giờ cũng không biết. Mà ngay lúc Tiểu Di Tử chuẩn bị cởi bỏ trói buộc trên người Nguyệt Bán thì đột nhiên cảm thấy phía sau truyền tới một trận dao động ma lực rất nhỏ. Sau đó, thiếu niên cảm nhận được một luồng hơi thở quen thuộc. “Nguyệt Di.” “Sư tôn!” Lúc nghe thấy âm thanh không hề có chút cảm tình phập phồng vang lên, cơ thể Tiểu Di Tử không khỏi cứng ngắc một trận. Chậm rãi xoay người, thiếu niên quả nhiên nhìn thấy nam nhân một thân thuần đen tràn ngập cảm giác áp bách kia. Nguyệt Di, Ám Nguyệt Di! Từ đêm đó vốn cứ ngỡ mình phải chết không thể nghi ngờ ở hậu cung hiểm ác, thiếu niên đột nhiên bị một nam nhân tràn ngập nguy hiểm cùng u ám mang đi, sau đó Tiểu Di Tử không còn tồn tại. Gia nhập ám cung của Lam đế bệ hạ, trở thành đệ tử nhập thất của sư tôn, Ám Nguyệt Di từ nay về sau chính là tên của hắn. Hắn, Ám Nguyệt Di, từ nay về sau chính là ám ảnh của Tây Lam Cửu điện hạ, một ám ảnh đứng ngoài sáng bảo hộ thiếu niên tuyệt mỹ kia.
|
Quyển 2 - Chương 27: Đạo Sư Đáng Sợ Chờ Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi tìm được giáo học lâu của mình, sau khi tiến vào phòng học, chỉ thấy phòng học đang ồn áo náo động lập tức im lặng như tờ, chỉ còn sót lại tiếng hít thở nặng nề của mọi người. Tây Lam Thương Khung lạnh lùng quét nhìn đám người đang ngây ngốc sững sờ kia, thẳng đến khi tất cả cảm thấy độ ấm xung quanh tựa hồ không ngừng giảm mạnh, hơn nữa trong lòng lại cảm thấy run rẩy, đến lúc tỉnh táo lại thì chỉ thấy nam nhân chỉ có thể dùng hai từ tuấn mỹ để hình dung đã ôm thiếu niên tuyệt mỹ yêu dị đi tới gần cửa sổ, nơi có tầm nhìn trống trải, có thể nhìn thấy khu rừng rậm rạp ở phía sau học viện ngồi xuống. Bất đồng với những tân sinh mới tiến vào học viện. Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi được đưa tới lớp học không tầm thường này. Cáp Lý Tư viện trưởng cùng Phí La Nhĩ viện trưởng đã hao hết tâm tư, cào rụng một bó tóc mới nghĩ ra việc an bài Lam đế bệ hạ cùng Cửu điện hạ tiến vào lớp đặc biệt của Tây Diệp La học viện. Nghe nói hai vị lão viện trưởng tùy theo tài năng mà sắp xếp ở các lớn khác nhau, khoa nghiên cứu khoa học của Tây Diệp La học viện có thể nói là khoa có danh khí vang dội nhất. Không chỉ phòng học sáng sủa rộng rãi thư thái, đệ tử tiến vào nơi này cũng có rất nhiều đặc quyền, không cần giống những đệ tử khác phải tuân thủ quy định của Tây Diệp La học viện. Đương nhiên, muốn tiến vào nơi này, điều kiện tiên quyết chính là ngươi phải có thiên phú cực cao, có thực lực cực mạnh, không cần ôm khư khư tư tưởng cũ như những lớp bình thường. Đương nhiên, với điều kiện của Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi thì rất thích hợp với nơi này. Nói vậy nhưng hai vị lão viện trưởng cũng phải cân não không ít. Dù sao nếu để Lam đế bệ hạ đến chung phòng với đám tiểu quỷ, nghe những chương trình học trụ cột của những niên cấp thấp thì có thể tưởng tượng bệ hạ sẽ có biểu tình gì. Huân nhi nhu thuận ngồi bên cạnh phụ hoàng, đôi thủy mâu long lanh vô thức liếc nhìn đám người trong phòng học xa hoa này, sau đó phát hiện một hiện trượng kì lạ. Chính là niên cấp của mọi người trong phòng học này không đồng đều, lớn nhất là một nam nhân để râu quai nón, từ xa xa nhìn tới rất giống một đại thúc trung niên, tuy nhiên nếu nhìn kĩ thì phát hiện người nọ cũng không quá lớn. Mà nhỏ nhất thế nhưng chỉ là một hài đồng tám chín tuổi, gương mặt tròn trịa đáng yêu, lúc mỉm cười liền lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào trên má. Lúc Huân nhi nhìn qua, ánh mắt long lanh của đứa nhỏ đó cũng soạt qua nhìn Huân nhi, khóe miệng tựa hồ còn chảy ra chút nước miếng. Mà bên cạnh đứa nhỏ là một thiếu nữ có cảm giác sang sảng quyến rũ, vẻ mặt không đồng ý nhìn đứa nhỏ, khiển trách: “Tiểu đệ, đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng có tùy tiện chảy nước miếng mất hình tượng như vậy. Ngươi đã sắp mười một tuổi rồi, đừng có giả vờ đáng yêu nữa, nhất là lúc thấy mỹ nhân, lại còn là mỹ nhân có một nam nhân đáng sợ ở bên cạnh, ngươi tự kiềm chế một chút giùm ta được không? Mặt mũi của ta bị ngươi làm mất sạch rồi.” Nhéo lỗ tai đứa nhỏ kia, thiếu nữ ngượng ngùng mỉm cười với Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi, sau đó xoay người nhìn lại tiểu đệ mình, bộ dáng lập tức chuyển thành hung tợn. Không khó nhìn ra, đa phần trong phòng học là thiếu niên cùng thanh niên, hơn nữa còn có vài người tâm cao khí ngạo. Chỉ một khoảng thời gian ngắn khi Huân nhu cùng Tây Lam Thương Khung tiến vào cùng ngồi xuống, ánh mắt đều đổ dồn về phía Huân nhi đều có chút lóe sáng. Vốn, người tiến vào nơi này thiên phú không thể không cao, huống chi Huân nhi niên kỷ thoạt nhìn khá nhỏ, hơn nữa dung mạo lại xinh đẹp yêu dị, làm người ta vô thức đặt ánh mắt lên người bé, thật lâu cũng không thể hoàn hồn, xem nhiều một chút cũng không có gì lạ. Tuy bên người thiếu niên tuyệt mĩ này có một nam nhân vô cùng đang sợ đã chặn lại ánh mắt nóng bỏng của bọn họ nhìn về phía thiếu niên tuyệt mĩ. “Huân nhi biểu đệ, Thần Thệ biểu ca, các người tới muộn quá a, Diệp nhi từ sáng sớm đã vội vã chạy tới phòng học a.” Âm thanh thanh thúy của thiếu niên vang lên bên tai, Huân nhi quay đầu lại nhìn gương mặt búp bê đang yêu gần ngay trước mắt. “Diệp biểu ca!” Phong Diệp biểu ca đã ở! Kia Phong Vô Kỳ khẳng định cũng ở trong này. Ngẩng đầu nhìn xung quanh, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng Phong Vô Kỳ ở bên phải mình cùng phụ hoàng. Mà lúc này, ngoài hành lang xa xa tựa hồ truyền tới một trận tiếc bước chân không nặng không nhẹ. “Nguy rồi, lão nhân đáng sợ nóng nảy kia tới rồi. “Mau chuẩn bị nghênh đón đi! Cái kia, nữ hài xinh đẹp, có dư chiếc khăn lụa nào cho ta mượn không? Đợi lát nữa ta phải lau miệng một phen a.” “Đi tìm chết đi, ta còn phải dùng a! Ngươi dùng ống tay áo hoa lệ của mình tự sài tạm đi!” Mọi người trong phòng học hiển nhiên đều là người có thực lực không lém, tuy âm thanh tựa hồ từ rất xa truyền tới nhưng bọn họ đều nghe thấy. Nhanh chóng điều chỉnh tốt tư thế, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía cửa phòng, bộ dáng như lâm đại địch. Mà Phong Vô Kỳ sau khi nghe thấy âm thanh này, gương mặt tuấn tú không có biểu tình không khỏi hiện lên một chút co giật, sau đó quay đầu nhìn về phía đệ đệ không có phản ứng gì, nói: “Diệp nhi, mau trở lại!” Hẳn là đạo sư tới đi! Huân nhi nhìn biểu tình kỳ quái của mọi người, suy đoán, bất quá lời bọn họ nói có ý gì a? Huân nhi nghi hoặc. Quả nhiên, không bao lâu su, một bóng dáng đỏ rực phiêu phiêu tiến vào phòng học, đứng trên bục giảng. Huân nhi không khỏi nhìn qua, chỉ thấy một lão nhân nét mặt hồng hào hưng phấn nhìn mọi người trong phòng học, hệt như tình nhân thất lạc nhiều năm, nhất là lúc nhìn tới chỗ Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi, thời gian dừng lại càng lâu hơn. Cũng không có biện pháp, khí thế trên người Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi rất chói mắt, cho dù là ai cũng không thể bỏ qua sự tồn tại của bọn họ. “Ai nha nha, trình độ của tân sinh năm nay thật sao a, nhìn xem, ban chúng ta lại có thêm người mới, hơn nữa còn không phải một a. Nhất là thế nhưng lại có thêm đứa nhỏ xinh đẹp như vậy, a ha ha ha, lão sư ta rất cao hứng. Để ta tự giới thiệu trước, ta gọi là Hoắc Đặc Lý • A Nhĩ Tát Tư. Chưa lập gia đình nhưng lại có một tư sinh tử. Ai bảo lúc ta còn trẻ lại anh tuấn tiêu sái suất khí như vậy, biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp thiếu phụ phong tao thiếu nãi nãi cao quý thầm mến muốn bắt cóc cường bạo ta a…” Ánh mắt lão đầu nhi xẹt về phía Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi. Mặc dù lúc nhìn Huân nhi trong nháy mắt có chút thất thần nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường, nhưng đột nhiên lại hưng phấn kích động nói với mọi người trong phòng học. “Hoắc Đặc Lý lão sư, thật có lỗi đánh gãy lời ngươi, bất quá, năm nào có người mới tiến vào, ngươi cũng nói có một bài này, ngươi không thể thay đổi lời kịch sao? Trái tim yếu đuối của ta chịu không nổi a.” Lúc Huân nhi có chút trợn mắt há hốc thì hiển nhiên đã có người chịu không thấu, không khỏi cắt lời lão nhân râu bạc càng nói càng kích động trên bục giảng. “Thật có lỗi, ta thế nhưng lại bỏ qua đám nhỏ đáng yêu các ngươi, các ngươi ghen tị cũng là tất nhiên, bất quá, a ha ha ha, các đệ tử thân ái của ta, đã lâu không gặp, quả thực nhớ chết ta a.” “Ọe… làm ơn đi, Hoắc Đặc Lý lão sư, đừng nói những lời ghê tởm như vậy nữa, ta vừa mới ăn sáng xong a.” “Oa ca ca, bản thiếu gia sớm đã đoán ra, chắc chắn người đầu tiên lên lớp là Hoắc Đặc Lý lão sư nên ta thà nhịn đói cũng không liếc mắt nhìn tới bữa sáng thơm ngào ngạt, chỉ sợ nhịn không được sẽ đưa tay chộp tới ăn, ô ô ô, ta sao lại không hay ho như vậy a, thế nhưng phải chịu đói, thật sự là nhân sinh bi thảm a!” Trong phòng học nôn mửa tập thể cùng tiếng kêu ai oán bất mãn khắp nơi hiển nhiên đã làm Hoắc Đặc Lý lão nhân bị đả kích rất lớn, nhìn hàng chân mày không ngừng co giật cũng biết, lão đầu nhi hiển nhiên chuẩn bị bộc phát. Nhất là sau khi lướt nhìn một vòng phòng học, thế nhưng phát hiện có vài đệ tử hắn chú ý nhất thế nhưng lại chưa tới, Hoắc Đặc Lý lão sư hiển nhiên phẫn nộ. “Hồn Thương, Hồn Quy, Phong Chích Viêm, còn có…. thế nhưng có nhiều người như vậy không tới lớp, xem ra lúc bọn họ trở về ta không thể không cho bọn họ một hình phạt đặc biệt.” Nghe thấy Hoắc Đặc Lý lão sư phẫn nộ rít gào, mọi người không khỏi im lặng tưởng niệm cho vài vị huynh đệ lớn mật kia. Thuận tiện tự nhéo đùi mình, cố nặng ra vài giọt nước mắt đồng tình. Các huynh đệ, hình phạt của Hoắc Đặc Lý lão sư không dễ chịu chút nào a!
|
Quyển 2 - Chương 28: Nhiễu Chỉ Nhu Hoắc Đặc Lý đạo sư tuy giọng điệu hơi đáng sợ một chút, bất quá Huân nhi không thể không thừa nhận lớp của hắn rất thú vị, không chỉ làm Huân nhi học hỏi được rất nhiều kiến thức, hơn nữa đối với các quốc gia trên Thương Lam đại lục, Hoắc Đặc Lý đạo sư tựa hồ cũng rất quen thuộc, đặc biệt là Đông Lăng. Nghe nói Hoắc Đặc Lý đạo sư hiện tại đang si mê nền gia chính thượng cổ của Đông Lăng quốc. Nhân dịp kì nghỉ của Tây Diệp La học viện, Hoắc Đặc Lý đạo sư rất ư là phóng khoáng cùng kích động tới Đông Lăng gián điệp một phen. Mặc dù có thu hoạch gì hay không mọi người không biết được, bất quá nhìn bộ dáng tinh thần phấn chấn của đạo sư lúc này, hẳn là không phải tay không quay về. Chưa từng tới học viện nên Huân nhi học tập rất nghiêm túc, tuy Hoắc Đặc Lý đạo sư giảng chỉ là những tri thức lý luận, nhưng nó cũng là những tri thức Huân nhi cần hiểu biết nhất. Huân nhi có được khế ước với nguyên tố thượng cổ, không chút cố sức cũng có thể xuất ra cấm chú có lực phá hoại cường đại kinh người, làm xung quanh trong nháy mắt bị cắt vụn, ngay cả một ngọn cỏ cũng không lưu lại. Nhưng về phương diện lý luận thì bé vẫn không hiểu. Đến Tây Diệp La học viện là một cơ hội học tập, không phải sao? Này cũng là suy nghĩ của phụ hoàng đi. Nhất là, phụ hoàng thế nhưng bỏ xuống hết thảy chính vụ bồi mình tới nơi này không khỏi làm tâm linh bé nảy lên một cỗ ấm áp. “Tốt lắm, hôm nay tới đây thôi. Đúng rồi, bọn nhỏ thân ái của ta, hôm nay là ngày chào đón tân sinh, để các ngươi thoải mái chọn lựa khóa nghiệp mình cảm thấy hứng thú, đạo sư ta sẽ không quấy rầy các ngươi a.” Hoắc Đặc Lý đạo sư vô cùng tiêu sái phiêu phiêu rời đi, lưu lại mọi người có chút ngây ngốc trong phòng, sau đó chính là một trận đàm luận náo động. Thuận tiện ánh mắt cũng không quên lướt về phía Huân nhi, muốn xem xem thiếu niên xinh đẹp tuyệt luân kia sẽ chọn lựa thế nào, sau đó bọn họ mới quyết định xem mính có nên vì tiếp cận mỹ nhân mà đầu nhập vào cùng nhóm đạo sư hay không. Bất quá rất nhanh bọn họ phát hiện, tuyệt mỹ thiếu niên tồn tại như thiên thần trong lòng bọn họ thế nhưng bị nam nhân tuấn mỹ cao lớn bên cạnh chiếm lấy, sau đó không chút do dự rời đi. Nháy mắt, trái tim của nhóm thiếu niên bể thành mảnh vụn. Mà Huân nhi sau khi cùng phụ hoàng rời đi, lại rất vui thích đón nhận bàn tay to của phụ hoàng dắt mình đi, một đường đi dạo trong học viện Tây Diệp La náo nhiệt. Mà phía sau chính là thiếu niên Phong Diệp đáng yêu đang đuổi theo, ngay cả Phong Vô Kỳ cũng bị kéo đi cùng. “Huân nhi biểu đệ, Thần Thệ biểu ca, các ngươi từ từ chờ ta a, đại ca, ngươi cũng đi nhanh chút nào, bằng không lạc mất nhóm Huân nhi biểu đệ bây giờ a.” Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung quay đầu lại liền thấy thiếu niên thở hổn hển chạy tới. “Huân nhi biểu đệ, Thần Thệ biểu ca, các ngươi định chọn khóa nghiệp nào?” Đi tới trước mặt tuyệt mỹ thiếu niên, Phong diệp không khỏi híp mắt cười tủm tỉm, hiếu kì hỏi. Tuy vừa rồi có rất nhiều người chặn Phong Diệp lại muốn hối lộ, uy hiếp, đe dọa đủ kiểu, bất quá thiếu niên tuyệt đối tuyệt đối hỏi vì mình hiếu kì mà thôi, chẳng qua cũng thuận tiện trợ giúp để biểu đạt tình hữu nghị với đồng học một chút. Huân nhi có nói, bởi vì những lời Hoắc Đặc Lý đạo sư nói khi nãy nên thiếu niên vẫn còn chút băng khoăn. Đợi lát nữa nhìn giới thiệu của học viện, tìm hiểu tình hình cụ thể rồi mới cùng phụ hoàng tới xem thế nào. Mà Phong Diệp vốn đang nhìn Huân nhi chờ đợi câu trả lời, nhưng lúc vô tình lại chú ý tới hoàn cảnh xung quanh, dĩ nhiên là phi thường náo nhiệt, rất nhiều người không ngừng tới lui. Vì thế, lực chú ý của thiếu niên không khỏi bị kéo đi. “Di? Đại ca, những người này đang làm gì vậy? Vì sao đều bày bàn nhỏ với bố liêm ở đây a?” Phong Diệp nhìn trái nhìn phải, cuối cùng quay đầu nghi hoặc hỏi Phong Vô Kỳ. Mà Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung nghe thấy lời thiếu niên thì không khỏi nhìn quanh, lại phát hiện quả thực giống như lời Phong Diệp nói. Chung quanh có đủ loại biếm phúc, chữ viết trên đó cũng vô cùng kỳ quặc, người khác nhìn vào không biết nên khóc hay cười. “Đó là xã đoàn của học viện.” Phong Vô Kỳ tùy ý liếc mắt nhìn đám xã đoàn đang vội vàng lôi kéo tân sinh một cái, tự nhiên phát hiện ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm về phía này hừng hực như hỏa, nhất là ánh mắt nhìn thiếu niên xinh đẹp yêu dị kia, tuyệt đối là nóng rực vô cùng, hận không thể trực tiếp chạy tới kéo tay thiếu niên lấy thủ ấn, sau đó gia nhập vào xã đoàn bọn họ, trở thành chiêu bài vừa hấp dẫn vừa chói mắt hơn cả hoàng kim. Đương nhiên, nếu không có nam nhân tuấn mỹ cao quý như thần chi lại có khí thế uy nghiêm làm người ta không dám tiếp cận bên cạnh, nói không chừng Tây Diệp La học viện tuyệt đối đang diễn ra màn thảm án vì tranh đoạt hồng nhan. “Xã đoàn! Oa ha ha ha ha, xã đoàn, ta phải tham gia!” Phong Diệp vô cùng hưng phấn kích động chạy về phía đám nhân viên đoàn nhiệt tình hừng hực kia, dùng nhiệt tình tuyệt đối của mình thao thao bất tuyệt đáp lại, vì thế chỉ trong một khắc thời gian, thiếu niên đã trở thành thành viên của ít nhất bảy xã đàn. Ai, tha thứ cho hắn đi a, đứa nhỏ chưa từng được xuất môn a! Khó tránh có chút kích động. Tuy rằng sau đó bởi vì kiến thức được vận mệnh bi thảm như địa lôi di động, tùy tiện giẫm một phát cũng có thể bị nổ bay của Phong Diệp, còn có những hành động vô thức của thiếu niên nhưng lại luôn phá hủy tài sản rất lớn đối với xã đoàn, ít nhất có năm đội trưởng của xã đoàn phái ra ữ sinh ôn nhu nhất, xinh đẹp nhất trong xã đoàn tới thuyết phục Phong Diệp lui đoàn. Về phần những xã đoàn còn lại, đã vì xã đoàn tổn thất vô cùng nghiêm trọng mà không thể không giải tán. Cuối cùng chỉ còn lại một xã đoàn khá ương ngạnh là ‘Hắc Y Đích Kích Tình’ không bị phá tan, bất quá cũng vì số lượng thành viên không đủ, không muốn giải tán mới chịu lôi kéo thiếu niên vào cho đủ số. Tuy xã đoàn này trong Tây Diệp La học viện cũng không có thanh danh tốt đẹp cho lắm, tỷ như điều chế xuân dược liệt tinh linh tinh, nhưng lại là thí nghiệm phẩm tự chế khi linh khi mất linh, mà bọn họ lại chính là người thử thuốc. Đương nhiên, đây chỉ là cách nói trong bụng mọi người. Còn bọn họ kiên quyết không thừa nhận. Huân nhi nhìn thiếu niên kích động lao về phía những người kia, cuối cùng kéo tay phụ hoàng chuẩn bị rời đi. Đối với xã đoàn gì đó, hiện giờ Huân nhi không có hứng thú. Lúc Huân nhi chuẩn bị đi thì đột nhiên có một thiếu niên chắn trước mặt bé. “Vị đồng học này, muốn gia nhập xã đoàn không? Muốn thì hãy vào xã đoàn ‘Hắc Dạ Đích Kích Tình’ chúng ta đi! ‘Hắc Dạ Đích Kích Tình’ là xã đoàn nghiên cứu về lĩnh vực cổ dược học. Bình thường cũng chế tác một ít dược hoàn. Tuy có tác dụng không khác biệt với hiến tế lắm, nhưng phương diện kết tinh của cổ dược học thần bí hơn hiến tế. Hơn nữa bắt nguồn từ lịch sử xa xưa, hiệu quả rất mạnh mẽ…” Thiếu niên đứng trước mặt Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung hiển nhiên cũng biết hôm nay mình gặp trúng hai người phi phú tức quý, nhìn y phục đã biết không phải người bình thường. Vì thế thiếu niên đều nói về một ít tri thức cổ dược học được lưu truyền từ viễn cổ có thể hấp dẫn đối phương. Nếu hôm nay gặp phải người bần cùng, thiếu niên sẽ đổi cách nói. Tỷ như gia nhập xã đoàn bọn họ, chẳng những kinh phí sung túc, còn có thể kiếm được rất nhiều tiền tiêu vặt linh tinh. “Cổ dược học?” Huân nhi nhìn đôi mắt trong suốt của thiếu niên, không hề có bộ dáng dại ra khi nhìn thấy mình như những người khác, đối với những chuyện mới mẻ từ miệng hắn nói cũng cảm thấy hứng thú, nhất là ánh mắt nóng rực của thiếu niên khi nói đến tiết học cổ dược, cuối cùng không khỏi gật đầu đáp ứng. “Thật tốt quá. Ngươi đáp ứng rồi. Này, đây là quà nhập đoàn. Nhận đi, thứ tốt a.” Huân nhi nhìn thứ thiếu niên nhét vào tay mình, là hai viên dược hoàn đen thui. Chú ý thấy bóng dáng thiếu niên đã bị đám người trước mặt che khuất, bất quá Huân nhi cũng kì quái phát hiện. Nhóm người chiêu mộ của các xã đoàn khác dùng ánh mắt hung ác tràn đầy phẫn nộ nhìn chằm chằm theo hướng thiếu niên biến mất. Không để ý tới nguyên nhân, Huân nhi cùng phụ hoàng cùng trở về Tây Diệp Cấm Hồn Cư. Lúc đi ngang các viện khác, Huân nhi đột nhiên cảm giác được bên trong truyền tới vài cổ hơi thở. Bất quá Huân nhi cũng không để ý, chỉ theo phụ hoàng trở về Tê Hoàng uyển. “Bệ hạ, Tiểu điện hạ, hai người đã trở lại.” “Ân.” Vừa mới tiến vào Tê Hoàng uyển, Huân nhi từ xa xa đã thấy bóng dáng Tiểu Di Tử ra đón. Bất quá không biết có phải ảo giác hay không, Huân nhi cảm thấy Tiểu Di Tử lúc này tựa hồ có chút kì quái, y bào trên người đã đổi mới, không phải bộ khi sáng bé nhìn thấy. Mà Tây Lam Thương Khung tự nhiên cũng chú ý tới, không khỏi có chút suy tư liếc mắt nhìn Tiểu Di Tử một cái, cuối cùng nghiền ngẫm cười khẽ, không đặt ánh mắt trên người hắn nữa mà chuyển về phía bảo bối tuyệt mỹ xinh đẹp khuynh thế của mình. “Tiểu Di Tử, ngươi sinh bệnh sao?” Đi vào phòng, Huân nhi ngồi trong lòng phụ hoàng không khỏi hỏi. Tuy Tiểu Di Tử bất quá chỉ là ám ảnh phụ hoàng đưa cho bé, nhưng Huân nhi vẫn rất để ý những thứ thuộc về mình. “Không, không có, nô tài không sinh bệnh, chỉ là có chút không khỏe, lập tức sẽ tốt.” “Vậy là tốt rồi!” Chú ý tới lúc mình hỏi, tay Tiểu Di Tử đang rót trà đột nhiên run lên một chút. Tuy rất khẽ, nhưng Huân nhi vẫn mẫn cảm nhận ra. Hơn nữa nghe thấy Tiểu Di Tử hội họa như vậy, rõ ràng là có ý dấu đầu hở đuôi. Bất quá nếu Tiểu Di Tử không muốn nói, Huân nhi cũng không bắt buộc. Dù sao ai cũng có bí mật của riêng mình. “Di? Nguyệt Bán, sao ngươi lại lăn vào trong góc làm gì?” Lúc vô tình ngẩng đầu, Huân nhi thế nhưng phát hiện tiểu ly miêu bình thường rất thích bám dính lấy mình lại đang nằm co ro ở thật xa, bộ dáng xù lông hệt như lâm đại địch, làm sao vậy? Lúc mình cùng phụ hoàng ra ngoài đã xảy ra chuyện gì sao? “Ngao ngô…” Tiểu ly miêu nhìn thiếu niên thanh tú đang đứng trước mặt chủ nhân mà nó rất thích, khẽ vươn một móng tới trước, bất quá rất nhanh lại lập tức co rụt trở lại. Sau một hồi do dự, cuối cùng bi ai kêu một tiếng, sau đó thực nhụt chí nằm úp sấp trong góc phòng bất động. Ô ô, hôm nay nó nhận kích thích, bị dọa rồi a. Bị trói suốt mấy canh giờ, kết quả cái tên trói nó chỉ mãi mê đánh nhau với người khác, liền quên bén đi không chịu cởi bỏ dây thừng trên người nó, thẳng đến khi nam nhân cả người u ám như mực kia rời đi, nó mới được thiếu niên nhớ tới, thật vất vả mới đạt được tự do a. Tuy mới nãy thiếu niên thanh tú này hình như bị nam nhân u ám như mực kia khi dễ thực thê thảm, Nguyệt Bán nhìn thấy thiếu niên bị người ta cưỡi nằm trên mặt đất không ngừng rên rỉ thống khổ lại thê lương mà không khỏi có chút đồng tình. Nhất là sau khi nam nhân từ trên người thiếu niên rời đi, Nguyệt Bán nhìn thấy trên cơ thể trắng nõn bóng loáng của thiếu niên tràn ngập vết bầm xanh tím, bộ dáng vô cùng thê thảm, hai chân lại mở thật rộng vô lực khép lại, thậm chí từ gốc đùi thiếu niên còn chạy ra một hỗn hợp bạch trọc cùng tơ máu đậm đặc. Cái mũi nhạy bén của Nguyệt Bán ngửi thấy một mùi hương rất nồng, kích thích tới mức làm nó hắt xì liền mấy cái. Từ chấn động hồi phục tinh thần, tiểu thú Nguyệt Bán sau khi trải qua chuyện này không khỏi đúc kết thành vài kinh nghiệm, đầu tiên, chủ nhân mà nó tự nhận nói rất chính xác, đây chính là thế giới mạnh được yếu thua, không có thực lực cường đại thì sẽ giống hôm nay, bị thiếu niên túm lấy, suýt chút nữa đã cắt sạch móng vuốt. Tiếp nữa, không thể đắc tội nam nhân cả người u ám như mực kia, bằng không sẽ giống thiếu niên bị hắn chà đạp vô cùng thê thảm. Hơn nữa rất có khả năng là hắn không chịu cho ngươi một cái chết thống khoái, chỉ thích chậm rãi tra tấn. Nhìn thấy ngươi thống khổ giãy dụa, tên biến thái kia còn hưng phấn mà điên cuồng gào lên. Thật sự là hù chết Nguyệt Bán, sau này tuyệt đối vừa ngửa thấy mùi người này phải lập tức đi đường vòng. Tiểu thú Nguyệt Bán không khỏi gật gù cái đầu nhỏ nhắn đáng yêu của mình, làm ra một quyết định vô cùng trọng đại. *************** Ban đêm, Tê Hoàng uyển thực yên lặng, nếu không có thiếu niên nào đó vì quá hưng phấn mà nói chuyện không ngừng, lại còn là lúc bé cùng phụ hoàng đang dùng cơm, biểu tình của Huân nhi hẳn sẽ ôn hòa hơn rất nhiều. “Huân nhi biểu đệ, hôm nay có thiệt nhiều người mới ta gia nhập xã đoàn của bọn họ a, ngươi không biết đâu, ta cũng do dự lắm a, cái nào cũng muốn tham gia, chính là cảm thấy nhiều quá thì sẽ rất bận rộn. Vì thế, sau khi bản thiếu gia tỉ mỉ chọn lựa một phen, ta chọn mười xã đoàn ta cảm thấy hứng thú nhất a.” Phong Diệp xòe mười ngón tay thon dài của mình, khoe khoang thu hoạch hôm nay. Huân nhi không để ý tới Phong Diệp đang bẩm bẩm, chỉ tiếp tục ăn đồ ăn phụ hoàng uy mình. Nhưng đúng lúc này, Huân nhi phát hiện phụ hoàng đột nhiên ngừng lại một chút, ánh mắt thoáng hiện một mạt u quang, sau đó lại khôi phục như thường. Mà ngay khoảnh khắc tạm dừng đó, ngoài cửa sổ có một người nhanh như chớp xông vào, mục tiêu công kích chính là tuyệt mĩ thiếu niên trong lòng Tây Lam Thương Khung. Nhưng còn không thấy Tây Lam Thương Khung làm gì, thế nhưng hai ngón tay liền thoải mái chẹp lấy lưỡi kiếm hướng về phía Huân nhi. Mọi người trong phòng còn chưa kịp phản ứng, đã nghe ‘beng’ một tiếng thanh thúy, kiếm hủy nhân vong, xương sườn người nọ bị đập gãy vài cái, còn bị đánh bay ra ngoài, lưng đập vào cột nhà, phun ra một ngụm máu. Hết thảy chỉ phát sinh trong khoảnh khắc, chỉ một chiêu, người đánh lén trọng thương, mà mọi người rốt cục cũng nhìn rõ người xông vào Tê Hoàng uyển muốn đánh lén là ai, đó là một thanh niên anh tuấn, tuy bộ dáng hiện tại có chút chật vật, bất quá vẫn không giảm đi bộ dáng lông bông vốn có. Chính là lúc này, thanh niên hiển nhiên có chút không thể tiếp nhận sự thật mình bị đánh bại chỉ trong một chiêu, biểu tình ngây ngốc nhìn vẻ mặt thờ ơ của Tây Lam Thương Khung. Mà Tây Lam Thương Khung nhìn về phía thanh niên đám tổn thương Huân nhi của y, ánh mắt tràn ngập lãnh liệt. Ngay lúc vì việc này mà có được một khắc yên tĩnh hiếm có, Huân nhi lại đột nhiên nghe thấy Phong Diệp biểu ca thét lên một tiếng, sau đó lăn xăn chạy tới trước mặt thanh niên nọ, chà chà vết thương trên ngực hắn: “Sao ngươi lại ở trong này? A, ngươi bị thương!” “Khụ khụ vô nghĩa, ngươi không thấy ta hộc máu sao? Còn nữa, ngươi chà trúng miệng vệt thương của ta.” Thanh niên hiển nhiên rất phẫn nộ muốn hất văng bàn tay đang chà chà trên ngực mình của Phong Diệp, bất đắc dĩ thân thể tựa hồ bị thương quá nặng, vô lực phản kháng. “Ngươi bị thương, làm sao vây giờ a! Làm sao bây giờ? Ói ra thiệt nhiều máu, làm dơ hết phòng ở của Huân nhi, nghe nói Tiểu Di Tử hôm nay không khỏe, không thể quét dọn được a!” Bộ dáng Phong Diệp hiển nhiên rất buồn rầu, nhưng thanh niên nghe thấy những lời này của Phong Diệp thì không khỏi khó thở công tâm, lại phun ra một bụm máu. Mà lúc này, bên người Phong Diệp đột nhiên có một bàn tay trắng nõn bóng loáng vươn tới, trong tay là một viên thuốc đen ngòm, Phong Diệp quay đầu lại liền nhìn thấy là Huân nhi biểu đệ, vì thế cao hứng nhận lấy viên thuốc, sau đó dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tay, không cho thanh niên có cơ hội đổi ý nhét vào miệng đối phương, buộc hắn nuốt xuống. “Khụ khụ, ngươi cho ta ăn cái gì đó? Thanh niên hoảng sợ trợn to mắt, nhìn thiếu niên cười rất ư quỷ dị trước mặt, mặt lủi lên một tầng đen xì. “Ngạch, hình như gọi là ‘Nhiễu Chỉ Nhu’, do người chiêu mộ của xã đoàn Hắc Dạ Đích Kích Tình cho ta a, hình như tốt lắm, người khác có ngàn vàng cũng không mua được a.” Huân nhi nghiêng đầu giải thích, tuy bé cũng không tin tưởng viên dược đen thui này có điểm gì tốt, cứ để tên đột nhiên xông vào này ăn thử là biết có tác dụng gì. Huân nhi chuyên chú quan sát phản ứng của thanh niên, lúc người nọ nghe thấy cái tên ‘Nhiễu Chỉ Nhu’ cùng ‘Hắc Dạ Đích Kích Tình’ thì biểu tình trở nên muôn màu muôn vẻ, phỏng chừng nếu không phải bản thân đang bị trọng thương cả người vô lực, hắn đã bóp chết hai tai họa này. “Ngươi… ngươi…. ngươi có biết ‘Nhiễu Chỉ Nhu’ là cái gì không a, thế nhưng lại cho ta ăn bậy bạ. Đó là xuân dược, xuân dược a, ngươi… ngươi… ta bóp chết ngươi…”
|
Quyển 2 - Chương 29: Hồn Quy “Các ngươi thế nhưng cho ta ăn xuân dược? Các ngươi… các ngươi…” Thanh niên quả thực tức tới phát điên rồi. Từ lúc gặp thiếu niên bộ dáng rất đáng tin nhưng bản chất lại là tiểu ác ma này, Hồn Quy cảm thấy bản thân quả thực đã đắc tội ôn thần, đi đâu cũng xúi quẩy. Vốn lúc trở về, nghe nói Cấm Hồn Cư đột nhiên có vài người mới tới ở, Hồn Quy rất bất mãn quăng túi đồ, chuẩn bị tới gặp gỡ đám người kia một phen, xem bọn họ có đủ tư cách ở lại hay không, người đầu tiên bị hắn tìm tới chính là Phong Diệp vừa mới trở về từ học viện. Lúc ấy, Phong Vô Kỳ cũng không ở bên cạnh, vì thế thiếu niên bị thanh niên đột nhiên nhảy ra đòi khiêu chiến thì có chút mơ mơ hồ hồ nhìn đối phương. Thẳng đến khi thanh niên rút ra một thanh kiếm có vẻ rất sắc bén chỉ vào mình, bộ dáng như hận không thể một nhát chém mình thành hai nửa, Phong Diệp lập tức bạo phát. Hồn Quy vốn chỉ định bất ngờ dọa Phong Diệp một phen để Phong Diệp rời đi mà thôi, không ngờ nguyên bố băng ùn ùn ập tới làm hắn không kịp phản ứng đã bị biến thành một bức tượng điêu khắc nghệ thuật bằng băng. Thật vất vả vận dụng sức mạnh trong cơ thể bảo vệ tâm mạch, sau đó chậm rãi chờ đợi băng trên người hòa tan, kết quả lúc Hồn Quy tỉnh lại thì phát hiện thiếu niên thừa dịp mình chưa chuẩn bị dám đồ sát mình đã biến mất dạng, thiếu niên bất đắc dĩ nhìn quần áo ướt đẫm trên người, cuối cùng chỉ đành căn giận trở về viện. Buổi tối, Hồn Quy tiêu diệt hết mấy cái giò heo, tâm tình rốt cuộc cũng khôi phục một chút, tạm thời quên đi thiếu niên làm mình ăn khổ một phen kia, vì thế thiếu niên mới trở về sau kì nghỉ của học viện cảm thấy không có việc gì làm, thực nhàm chán. Mà Tây Lam Thương Khung cùng thiếu niên tuyệt mỹ bên cạnh sau khi vào Tây Diệp La học viện liền cư ngụ ở Tây Diệp Cấm Hồn Cư tự nhiên nằm trong tầm ngắm của Hồn Quy, vì thế thanh niên mang theo thanh danh kiếm cũng có thể xem là lợi hại kia lẳng lặng lẻn vào Tê Hoàng uyển. Sở dĩ Hồn Quy không quang minh chính đại từ cửa chính tiến vào khiêu chiến, mà chọn lựa lặng lẽ lẻn vào, này kì thực có quan hệ rất lớn với chức nghiệp của Hồn Quy, hắn là thích khách, lại còn là một thích khách rất có danh tiếng cùng thực lực trong Tây Diệp La học viện. Hồn Quy lặng lẽ đừng ngoài cửa sổ Tê Hoàng uyển quan sát tình hình bên trong, thanh niên không khỏi khẩn trương đến mức đồ đầy mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay, bởi vì nam nhân thoạt nhìn rất tùy ý bên trong thế nhưng lai gây ra cảm giác khiếp sợ, làm thanh niên thậm chí không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng Hồn Quy cũng là một người cao ngạo tự cho thực lực bản thân không tầm thường, hơn nữa thân là thích khách làm người ta khó lòng phòng bị, vì thế lúc nhìn thấy đối phương đang uy tuyệt mỹ thiếu niên trong lòng đột nhiên khựng lại, Hồn Quy tìm được sơ hở trong nháy mắt kia, lập tức tấn công, mục tiêu chính là tuyệt mỹ thiếu niên trong lòng nam nhân. Trong mắt thanh niên, thiếu niên này chiếm cứ toàn bộ lực chú ý của nam nhân, tất nhiên cũng là nhược điểm tồn tại rõ ràng nhất của nam nhân kín kẽ không có chút kẽ hở kia, nếu mình đặt công kích lên người thiếu niên, có lẽ nam nhân sẽ hoảng hốt ứng phó. Nhưng Hồn Quy thật không ngờ, công kích của mình thế nhưng trong mắt nam nhân lại yếu ớt vô cùng. Ngay cả chưa được đụng tới thiếu niên đã bị nam nhân xuất một chiêu đánh bay ra ngoài, càng làm Hồn Quy giật mình không nhỏ chính là bảo kiếm bảo bối mà mình rất yêu thích còn chưa tới một hiệp đã sớm bỏ mình như một cọng cỏ rác trong tay nam nhân lần đầu tiên gặp mặt. Hồn Quy đau a, thanh kiếm đó hắn phải phí biết bao nhiêu công sức mới tìm ra một thanh phù hợp với mình, vốn nghĩ nó sẽ không thể nào bị phá nát, nào ngờ lại vô dụng như vậy. Hiện giờ tâm tình của hắ vô cùng uể oải. Nam nhân này thật sự là cao thủ, nhưng lại còn là cao thủ vô cùng lợi hại, sâu không lường được, có lẽ Hồn Quy cùng Phong Vô Kỳ đều không phải đối thủ, hơn nữa có thể gặp được cường giả hiếm có như vậy, Hồn Quy cảm thấy máu huyết trong cơ thể mình tựa hồ đang cuộn cuộn sôi trào. Vì thế, cho dù tiềm thức mách bảo bản thân không phải đối thủ của nam nhâ này, nhưng Hồn Quy vẫn như cũ muốn nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh đánh một trận, tuy rằng cuối cùng thế nhưng chỉ thua ngay chiêu đầu tiên làm thanh niên không tiếp thu nổi, bất quá Hồn Quy thật sự thua tâm phục khẩu phục. Đối với cường giả, Hồn Quy luôn rất sùng bái. Bất quá đối với chuyện ở trong này thế nhưng gặp lại thiếu niên ban chiều, lại còn bị cưỡng ép ăn xuân dược ‘Nhiễu Chỉ Nhu’, Hồn Quy quả thực tức tới sùi bọt mép. Hắn hiện tại đã bị nội thương rất nghiêm trọng được không a! Hai thiếu niên thoạt nhìn rất thuần khiết thiện lương dễ khi dễ trước mắt tuyệt đối là ác ma, bọn họ tuyệt đối cố ý! “Các ngươi… hai tiểu quỷ đáng giận các ngươi, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua! Ai u, tiểu quỷ, đừng có nhấn xương sườn ra, ngươi không biết nó đã bị gãy sao? Đừng… đau quá!” Thanh niên nhe răng trợn mắt hung ác trừng bàn tay xấu xa của Phong Diệp đặt trước ngực mình, hận tới nghiến răng nghiến lợi quát. Tuy cuối cùng bởi vì khó thở mà ảnh hưởng tới miệng vết thương, thanh niên không khỏi thống khổ nhíu mày. “A, thực xin lỗi a, ta không biết hóa ra xương cốt của ngươi gãy nát a, phải làm sao bây giờ? Lỡ ngươi đột nhiên chết ở đây, tuy nói giết thích khách đánh lén là phòng vệ chính đáng, nhưng vẫn mang tới phiền phức cho Huân nhi biểu đệ a, tỷ như nhìn phải bộ dáng lúc chết thật xấu xí của ngươi, Huân nhi biểu đệ sẽ mơ thấy ác mộng thì sao? Phong Diệp dùng sức chà a chà, lại chuyên chọn những vị trí xương sườn bị thương có vẻ khá nghiêm trọng mà chà xát. Xem ngươi còn vô duyên vô cớ chắn đường muốn giết ta nữa không! Chiều nay nếu không phải ta tiên hạ thủ vi cường, chỉ sợ đã chết ngắc rùi, nhị ca đã nói, tổ huấn của Phong gia chúng ta là tuyệt đối không thể chịu thiệt, nếu người ta dám lấn ngươi một thước, ngươi phải trả lại một trượng.” “Đúng rồi, Huân nhi biểu đệ, ngươi nói xem vì sao cái ‘Nhiễu Chỉ Nhu’ kia vẫn chưa phát tác a, qua rất lâu rồi a, Diệp nhi hảo muốn xem xem người ăn trúng xuân dược có phản ứng thế nào.” Thiếu niên xoay người nhìn tuyệt mỹ thiếu niên cũng đang rất chờ mong hỏi. “Không biết! Nghe nói dược do ‘Hắc Dạ Đích Kích Tình’ làm lúc linh lúc không linh, còn đang trong giai đoạn thí nghiệm. Cầu nguyện đi! Hi vọng ngươi không xui xẻo đến vậy!” Huân nhi tiến tới trước mặt thanh niên, dùng ánh mắt cao ngạo từ trên cao nhìn xuống Hồn Quy xui xẻo không ngừng hộc máu. “Ngươi…” Hồn Quy nhìn dung mạo khuynh quốc khuynh thành, cùng ánh mắt vô cùng chờ mong đang chăm chú quan sát xem mình có phản ứng gì sau khi ăn dược của thiếu niên đã làm Hồn Quy từ này về sau đối với những người mỹ mạo có ý tứ phòng bị rất nghiêm trọng. “Ân, ngô…” Thanh niên đôt nhiêu kêu lên một tiếng đau đớn, cảm giác cơ thể mình tựa hồ đang dần dần nóng lên, máu bắt đầu sôi trào. Bất quá cũng may là không còn hộc máu, hơn nữa cơ thể vì nội thương nghiêm trọng mà kinh mạch bị tắc nghẽn có xu thế khai thông, sao lại thế này? Chẳng lẽ xuân dược ‘Nhiễu Chỉ Nhu’ mà mình ăn lại là thánh phẩm chữa thương sao? “Huân nhi biểu đệ, người kia có phải đưa dược giả cho ngươi không a, sao lại không có phản ứng gì?” Phong Diệp chống cằm, gắt gao nhìn chằm chằm Hồn Quy. Mà Huân nhi nghe thấy những lời này thì không khỏi nhíu mày. “Hôm nay Tê Hoàng uyển tựa hồ rất náo nhiệt a!” Vốn vẫn chăm chú nhìn bảo bối của mình, Tây Lam Thương Khung đang mỉm cười nhìn Huân nhi ngoạn, lúc này không khỏi có chút đăm chiêu nhìn về phía ngoài phòng, trên mặt cũng tràn đầy biểu tình bí hiểm. “Khụ khụ, cái kia ta chỉ là tiện đường đi ngang qua, đi ngang qua thôi a, vì thế thuận tiện tiến vào xem trò hay một chút.” Theo lới Tây Lam Thương Khung, từ ngoài phòng có ba nam nhân tuấn mỹ tiêu sái khí thế bất phàm tiến vào. Cả ba người thoại nhìn đều là những nam nhân không tồi. Bên trái ngoài cùng là người quen, trưởng tôn Phong Vô Kỳ của Phong phủ. Chính giữa là một nam nhân khắp người tản mát hơi thở tà mị, biểu tình lại tà khí, đôi mắt u ám lóng lánh tinh quang quỷ quái. Tóm lại, là một người rất nguy hiểm. Mà nhìn nam nhân ở ngoài cùng bên phải, Tây Lam Thương Khung không khỏi hơi nhíu mày, chính mình có phải đã từng gặp người này ở đâu rồi không? Vì sao lại có cảm giác mơ hồ? Kia đồng dạng là một nam tử thoạt nhìn có thực lực rất mạnh, dung mạo tuấn mỹ vóc dáng thon gầy. Mặc dù ở trên người người này, Tây Lam Thương Khung vô tình cảm giác được một vỗ bi thương nồng đậm cùng oán hận điên cuồng, bất quá thực hiển nhiên, lý trí của nam nhân thoạt nhìn thực mảnh khảnh này cũng rất kinh người. “Ha hả, ngươi chính là Cơ Thần Thệ đi, ngươi…” Ngay lúc Tây Lam Thương Khung đánh giá nam nhân thoạt nhìn tràn ngập nguy hiểm, hiểu được theo lời người này nói khi nãy thì tựa hồ đã biết thân phận y, ngoài mặt vẫn bất biến, lại thấy thiếu niên đang ngồi chồm hổm tra tấn người bị thương bên kia kích động nhảy dựng lên, bổ nhào về phía nam tử tà mị kia. “Nhị ca, ngươi trở về rồi a!” “Diệp nhi, nhị ca đã trở lại, có nhớ nhị ca không?” Nam tử, cũng chính là Phong Chích Viêm đón lấy thiếu niên bổ nhào tới, mỉm cười hỏi. Này chính là đệ đệ hắn yêu thương nhất a, vẫn đáng yêu như vậy. Bất quá, nếu người nào đó cũng đáng yêu như Diệp nhi thì tốt biết bao a! Phong Chích Viêm nghĩ vậy, không khỏi liếc mắt nhìn nam tử thon gầy bên cạnh, kết quả vô cùng phẫn nộ phát hiện, ánh mắt nam tử hắn yêu mến thế nhưng lại gắt gao nhìn chằm chằm tuyệt mỹ thiếu niên trong phòng, lại còn bộ ra bộ dáng thâm tình si ngốc. “Thần nhi, là ngươi sao?” Nhìn dung ngan tuyệt mỹ yêu dị gần ngay trước mắt, Hắc Nguyệt không khỏi rung động thật sâu. Đứa nhỏ khắc ghi trong kí ức kia cũng có gương mặt xinh đẹp mỹ lệ thế này. Lúc nhảy xuống từ vách núi đen phía hậu sơn bộ tộc, đứa nhỏ với nụ cười thoải mái vì được giải thoát cùng thiếu niên trước mắt chồng chéo lên nhau. Tuy tâm linh Hắc Nguyệt biết rõ Thần nhi đã mất, rất nhiều năm trước linh hồn của đứa nhỏ mỹ lệ kia đã tiêu thất trong thiên địa, không có khả năng xuất hiện, chính là vì cái gì giờ phút này nhìn thấy thiếu niên tuyệt mỹ này bản thân lại kìm lòng không đậu mà nghĩ tới Thần nhi? Vô thức tiến tới một bước, muốn qua đó xem kĩ thiếu niên xinh đẹp tuyệt luân kia, nhưng đột nhiên, một bóng dáng cao lớn xuất hiện bên cạnh, vô cùng thân thiết ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của thiếu niên. Là y! Là nam nhân có cảm giác nguy hiểm, cả người tràn ngập khí thế áp bách!
|