Câu Một Kim “Công” Tế
|
|
Chương 5 "Tiểu Sách ~~ chúng ta đi ăn cơm đi ~~ " "Tiểu Sách ~~ chúng ta đi mua đồ đi ~~ " "Tiểu Sách ~~ chúng ta cùng nhau tan tầm đi ~~ " "Tiểu Sách chúng ta ~~" "Làm phiền anh, Vĩ trợ lý không cần kêu em nữa, có được hay không??" Gương mặt của Lâm Tiểu Sách cũng sắp nhăn thành trái khổ qua rồi, nhìn nhìn Vĩ Lăng đã lượn lờ ở trước mặt mình n ngày nay, cậu thực sự sắp không nhịn được nữa rồi. "Cậu không có công việc gì để làm hay sao??" Trần Nghệ Phong mang theo khuôn mặt tuấn tú mà đen thùi mở miệng hỏi Vĩ Lăng cả người đều đã dáng sát vào trên người Tiểu Sách. Nghe thấy vậy hai người đồng thời ngẩng đầu lên "Nghệ Phong? Cậu xảy ra chuyện gì vậy? Muốn tìm bất mãn?" Vĩ Lăng cười cười trêu đùa. "Phòng làm việc còn vài sổ kế toán chưa giao cho tớ, hi vọng cậu thân là một trợ lý có thể phân minh giữa việc công và tư.” Nói xong Trần Nghệ Phong cất bước đi ra ngoài. "Cậu ấy đây là đến thời mãn kinh rồi đi, hay là sắp tới tháng??" Vẻ mặt vô tội nhìn bóng lưng của Trần Nghệ Phong, Vĩ Lăng thở dài đi ra ngoài. Vào lúc Trần Nghệ Phong đen mặt nói chuyện, Tiểu Sách vẫn sống chết nhìn chằm chằm vào anh, hiện tại còn hơn cả như vậy nữa, hoàn toàn đã đem anh trở thành anh hùng đánh bại quái thú (Tiểu Sách ngẫu thế nhưng chính là Lăng soái ca á ~~ sao lại có thể gọi là quái thú được ~~) Còn đang trầm ngâm trong khí khái anh hùng của Nghệ Phong căn bản là Lâm Tiểu Sách không có chú ý tới nguyên nhân thực sự khiến cho anh tức giận. "Tiểu Sách ~ em tới đây một chút!" Thanh âm của anh hùng cư nhiên vang lên ở ngay bên tai mình, Tiểu Sách một trận hưng phấn. "Tiểu Sách, Trần tổng gọi em kìa ~~ " "A ~~ là thực sao??" Lâm Tiểu Sách lúc này mới trở lại hiện thực, bật người cuống cuồng chạy về phía phòng làm việc. "Trần tổng ~~ anh tìm em ~~ " Nhìn Trần Nghệ Phong cúi đầu không nói gì, trong mắt của Tiểu Sách rất nhanh liền phóng tim tim. "Tiểu Sách ~ em có nghĩ tới việc sẽ chuyển sang làm việc ở một nơi khác?" "A ~~ Trần tổng ~ em đã làm sai chuyện gì sao?" Tiểu Sách kinh hoảng, hai mắt rưng rưng nhìn Trần Nghệ Phong. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Sách sắp khóc lên, nhất thời tay chân của Trần Nghệ Phong cũng luống cuống hết cả lên, đi tới trước mặt cậu vỗ nhẹ lên vai Tiểu Sách "Tiểu Sách, không phải là đuổi em khỏi công ty ~~ trước tiên hãy nghe anh nói cho hết đã, được chứ?" Cặp mắt bị nước mắt rửa qua đã trở nên trong suốt sáng ngời, điều này làm cho Trần Nghệ Phong không tự chủ được mà kéo Lâm Tiểu Sách vào trong lòng "Được rồi, đừng khóc nha ~~ " Đột nhiên bị kéo vào trong lòng Tiểu Sách chỉ cảm thấy hạnh phúc tới thật sự là quá đột nhiên, cao hứng đến mức đã quên khóc, chỉ lo chôn đầu vào lòng Trần Nghệ Phong, tham lam hô hấp vị đạo đặc biệt của riêng anh. "Nghệ Phong ~~ nghe nói muốn điều Tiểu Sách sang đây sao ~ " Thanh âm ồn ào ở ngoài cửa đã thức tỉnh hai người đang ôm nhau, Vĩ Lăng vừa vào cửa cảm thấy khó hiểu mà nhìn bọn họ. "Này, xảy ra chuyện gì với hai người vậy ~~ chẳng lẽ là Tiểu Sách không muốn đến đây ~~ " Vĩ Lăng kích động xông lên kéo tay của Tiểu Sách hỏi. "Tiểu Sách, em không muốn đến làm việc tại phòng của tổng giám đốc sao?" Trần Nghệ Phong sống chết nhìn chằm chằm vào hai tay đang gần sát nhau kia, tiến lên không dấu vết tách chúng ra. "Tiểu Sách, câu trả lời của em thế nào?" "Em đồng ý!!" Lâm Tiểu Sách lớn tiếng nói ra.
|
Chương 6 "Sảng Sảng, xin cậu mà ~~ vì kim “công” tế của tớ ~~ cậu nhất định phải giúp đỡ tớ một chút đó ~ a! Tớ yêu Sảng Sảng nhất " Sau khi được Hạ Sảng đồng ý Lâm Tiểu Sách cao hứng đi vào phòng làm việc. "Nghệ Phong, em đã cùng Sảng Sảng nói qua, Sảng Sảng đáp ứng chúng ta có thể về ăn chung á ~~ " Trải qua mấy tháng ở chung, Lâm Tiểu Sách càng ngày càng thích nam nhân rất dễ ở chung này hơn nữa anh còn đối xử với mình thật tốt nữa, bất quá cũng nhờ vào mấy tháng tiếp xúc gần gũi này, Tiểu Sách cuối cùng cũng từ Trần tổng thăng cấp lên Nghệ Phong, nhớ đến trước đây lúc có thể gọi anh là Nghệ Phong thì Tiểu Sách cả đêm đều hưng phấn đến không ngủ được. "Như vậy tối nay chúng ta liền đi qua đó nha ~~ để thưởng thức trù nghệ trong truyền thuyết của Sảng Sảng ~~ " Vĩ Lăng cất tiếng nói cắt đứt suy nghĩ của Lâm Tiểu Sách. "Được, Sảng Sảng đã đáp ứng làm món thố cá Tây Hồ* mà Nghệ Phong thích ăn nhất đó nha ~~ " "Ân ~~ " Hoàn toàn không chú ý tới sự sủng nịch trong đôi mắt mình, Trần Nghệ Phong vuốt ve tóc của Lâm Tiểu Sách, Vĩ Lăng ở một bên nhìn đến mắt đều muốn rớt ra ngoài. "Nghệ Phong thằng nhóc kia! Sẽ không ở sau lưng tớ nghĩ muốn đoạt Tiểu Sách Sách của tớ đấy chứ ~~ " "Sảng Sảng, bọn tớ về rồi nè ~~ " Lâm Tiểu Sách mở cửa mời hai người kia vào, nhìn thấy có một cái bóng ở bên trong phòng bếp, cậu lập tức vọt vào" Chỉ biết Sảng Sảng đối với tớ là tốt nhất ~~ cứ làm đồ ngon cho tớ ăn không hà ~~ " "Thôi nào, cậu còn không phải chỉ là vì Nghệ Phong của mình thôi sao ~~ " "Nói nhỏ chút nha ~~ Sảng Sảng, anh ấy còn đang ở ngoài cửa kìa ~~ " Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của Tiểu Sách, Hạ Sảng chỉ có thể đẩy cậu ra ngoài. "Để tớ chuẩn bị cho tốt trước đã, là ai cũng không cho phép tiến vào à ~~ " "Vâng ~ tuân mệnh!" Sau khi Lâm Tiểu Sách thối lui ra khỏi phòng bếp liền thấy hai nam nhân cư nhiên đã giúp cậu dọn bàn xong rồi "Nha ~ Vĩ Lăng, Nghệ Phong để em làm là được rồi nha ~~ " Tiếp nhận đồ trên tay hai người bọn họ, cậu bắt đầu loay hoay vào làm. Nhìn Lâm Tiểu Sách một mình bận rộn ở trước mặt mình, trong lòng Trần Nghệ Phong đột nhiên có loại cảm giác hạnh phúc không ngừng dâng tràn. "Có thể ăn cơm rồi ~~ " Hạ Sảng bưng thức ăn đi tới phòng khách, thấy Lâm Tiểu Sách si mê nhìn bóng dáng của người nào đó, Hạ Sảng đảo cặp mắt trắng dã, không cần hỏi cũng biết đó chính là kim công tế Trần Nghệ Phong của cậu ấy đi. Còn người ở bên cạnh anh ta là "Là em!" "Là anh!" Đồng thời nhìn thấy đối phương Vĩ Lăng liền giật mình nói. Mà Tiểu Sách lại cùng Trần Nghệ Phong đứng ở một bên nhìn thần tình mập mờ của hai người kia. "Cư nhiên ở chỗ này lại đụng phải em ~ xem ra chúng ta vẫn rất có duyên!" Vĩ Lăng tà khí hướng về phía Hạ Sảng cười nói. "Ân ~~ anh nhận lầm người!!" Nhìn Hạ Sảng bình thường cơ trí cư nhiên sẽ có một mặt như vậy, Lâm Tiểu Sách nhìn thấy hai mắt đều phải dựng thẳng. "Vậy sao? Nhận lầm người ~~ vậy tại sao em lại nhận thức tôi ~~ " Ép sát Hạ Sảng đến trước mép bàn, hai tay vòng lại giữ Hạ Sảng vào giữa. "Ân ~~ không ngại, hai vị có thể ăn cơm trước sau đó lại ôn chuyện cũ có được hay không ~~ " Hạ Sảng cảm kích nhìn về phía Trần Nghệ Phong người đã giải vây cho mình. Mà Lâm Tiểu Sách vẫn là đang trợn mắt há mồm nhìn sắc mặt ửng đỏ cực mất tự nhiên của Hạ Sảng bị ép ngồi vào bên cạnh Vĩ Lăng. Một bữa cơm chỉ nghe thấy đoạn đối thoại thân mật giữa Trần Nghệ Phong và Tiểu Sách, còn Hạ Sảng dưới tầm mắt giám sát chặt chẽ của Vĩ Lăng ăn vài ngụm cơm mà chẳng biết tư vị. "Tớ ~ ăn no rồi ~ mọi người cứ thong thả mà dùng ~ " "Ân ~~ thong thả dùng, tôi cũng đã no ~ " Nhìn Vĩ Lăng đứng dậy theo mình, Hạ Sảng sợ đến sắp kêu thành tiếng. Vĩ Lăng nhìn thấu hành động của Hạ Sảng nên lập tức nắm lấy tay Hạ Sảng sau đó bỏ lại một câu với hai người còn đang ngồi trên bàn ăn liền bước ra khỏi cửa "Không cần chờ chúng tôi, chúng tôi có chút việc cần làm!!"
|
Chương 7 "Sảng Sảng ~~ " Nhìn Hạ Sảng không khác gì bị bắt cóc, Tiểu Sách lo lắng liền xông ra ngoài. "Tiểu Sách ~~ không cần đi theo ~~ " Cước bộ cư nhiên không nghe theo sự chỉ huy của đại não mà ngừng lại. Quay người lại nhìn người so với sự khống chế của đại não nhà mình còn lợi hại hơn, Tiểu Sách liền an phận ngồi xuống. "Sao lại không cần đi ~~ Sảng Sảng thoạt nhìn thật đáng thương ~~ " Hai mắt lo lắng nhìn về phía Trần Nghệ Phong, mong muốn được anh dỗ dành. "Tiểu Sách, nếu như anh bắt trói em đi, em sẽ thấy không thích sao?" Chẳng biết tại sao, Trần Nghệ Phong lại lấy mình ra làm một ví dụ kinh hãi như vậy. "Đương nhiên là không rồi em còn ước gì anh sẽ trói em đi nữa kìa ~~ " Khi câu kia dừng lại tại bên mép thì khuôn mặt nhỏ nhắn của ai kia cũng đã đỏ bừng lên rồi. Nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Lâm Tiểu Sách, đột nhiên Trần Nghệ Phong cảm thấy miệng khô lưỡi khô, vội vã cầm lấy ly rượu đỏ ở trên bàn uống vào một hơi. "Nghệ Phong, uống chậm một chút ~~ rượu này rất mạnh ~~ " Còn chưa nói xong, Trần Nghệ Phong đã rót đầy hai ly. "Tiểu Sách ~~ em cũng uống chút đi, nhiều rượu như vậy, đừng lãng phí, chúng ta cùng nhau tiêu diệt sạch sẽ toàn bộ đi nha ~ " Thế là, hai nam nhân đã tiêu diệt sạch một bàn thức ăn cộng với một chai rượu đỏ năm 57, cho nên sau vài giờ đã có người say bí tỉ. "Nghệ ~~ Phong đừng ngủ ~~ ở đây ~~ nha ~~ sẽ bị cảm mạo đó ~~ lên ~~ lên lên ~~ lầu thôi ~ " Tiểu Sách đã quá say đỡ Trần Nghệ Phong đang bất tỉnh nhân sự chật vật trèo lên lầu hai. "Hô ~~ thật là nặng ~ Nghệ Phong ~~ tỉnh tỉnh nào ~~ đi tắm ~~ " Thấy nếu như phải nâng anh vào thì thật sự có chút khó khăn, Lâm Tiểu Sách đành phải tự mình đi vào phòng tắm. "Ngô ~~ thật thoải mái ~ " Tắm rửa xong, Lâm Tiểu Sách cảm thấy đầu óc của mình đã thanh tỉnh đến không sai biệt lắm, kỳ thực vốn dĩ tửu lượng của cậu cũng không tệ, căn bản sẽ không phải thuộc dạng người vừa đụng vào rượu đã ngã lăn xuống đất, bất quá bây giờ vẫn là nên đi chiếu cố người kia thôi nào. Trần Nghệ Phong ở trên giường chỉ cảm thấy toàn thân lửa nóng, như là bị ném vào lò lửa vậy, chỉ có thể liều mạng cởi bỏ quần áo của chính mình, để cho da thịt lộ ra ngoài nhằm giảm bớt độ nóng của cơ thể. "Nóng ~~ nóng quá ~~ " Không ngừng giãy dụa thân thể để ma sát vào drap giường làm bằng tơ tằm dưới thân, để cho xúc cảm lạnh như băng làm lạnh thân thể đang bị sốt cao. Mới vừa đi tới bên giường Lâm Tiểu Sách đã nhìn thấy bộ dáng khó chịu của Trần Nghệ Phong, làm cho "thụ" tâm kích động đến nhảy loạn hết cả lên. "Có lẽ nào đây chính là kế hoạch gian dâm mà mình và Sảng Sảng đã bàn tính thật lâu trước đây rồi hay không?? Ha ha, thực sự là trời cũng giúp mình mà ~~ " Nghĩ tới đây, Tiểu Sách chậm rãi cởi áo choàng tắm của mình ra. Da thịt trơn bóng vẫn còn đọng lại vết tích của bọt nước. Ở giữa đùi cũng không có rậm rạp, tuy rằng không giống với chỗ tục tằng của các nam nhân thông thường, nhưng lại sinh ra một loại cảm giác trung tính mị hoặc. Mà lúc này đây Trần Nghệ Phong đang chiến đấu hăng hái với quần của mình, nhiệt độ cơ thể càng ngày càng cao khiến anh nghĩ muốn liều lĩnh cởi bỏ mọi ràng buộc. Vươn tay nhỏ bé nhẹ nhàng xoa lên thân thể nóng rực, đột nhiên chạm tới lạnh lẽo khiến cho thân thể của Trần Nghệ Phong dựa sát vào hướng sinh ra cảm giác mát lạnh kia. Tiểu Sách nhẹ nhàng mơn trớn trên dưới lồng ngực của anh, đang thở hổn hển làm cho ngực khẽ chạm vào đầu ngón tay của Tiểu Sách. Tiểu Sách nghịch ngợm dùng ngón trỏ nhẹ chọc vào nụ hoa của Trần Nghệ Phong. "Ân ~~ thật ~ thoải ~ mái ~~ ân ~~ a ~~ " Đầu vú bị khiêu khích cảm nhận được khoái cảm sau đó liền truyền xuống nửa người dưới. Còn đang thưởng thức nụ hoa đột nhiên Tiểu Sách bị một vật cứng đỉnh đến khó chịu, không chút suy nghĩ liền đưa tay định gạt nó ra. "A!!" Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Trần Nghệ Phong ở dưới thân thống khổ giãy giụa sau đó lại quay trở về giường. Tiểu Sách bị hù đến giật mình nhìn về phía địa phương mình vừa mới động thủ khi nãy, vật chống đỡ dưới quần kia nhô cao lên cho thấy dục vọng của chủ nhân nó có bao nhiêu cường liệt, tuy rằng vừa nếm phải chiêu như lai thần chưởng kia, thế nhưng nó vẫn là tinh thần phấn chấn đứng ở trước mặt mình. "Thật lớn ~~ so với trong TV còn muốn lớn hơn ~~ " Lâm Tiểu Sách không kiềm chế được mà nuốt xuống nước bọt, vô ý thức liền lấy ra thước đo từ tủ đầu giường, nhẹ nhàng kéo xuống quần lót đã bị căng đến tràn đầy của anh. Nam căn to lớn cứ như là vật sống mà nhảy ra ngoài, đung đưa ở trước mắt Lâm Tiểu Sách. Không kiềm hãm được liền đo thử nam căn còn đang hơi nhuyễn của anh. "Nha ~ bán cương đã có ~~ XX cm, nếu là hoàn toàn đứng lên ha hả ~~ " Đang cực kỳ thỏa mãn đối với kích thước cấp hoàng kim của anh, bàn tay nhỏ bé của Lâm Tiểu Sách bắt đầu chuyển động tại phân thân.
|
Chương 8 Không kiềm hãm được liền đo thử nam căn còn đang hơi nhuyễn của anh. “Nha ~ bán cương đã có ~~ XX cm, nếu là hoàn toàn đứng lên ha hả ~~ ” Đang cực kỳ thỏa mãn đối với kích thước cấp hoàng kim của anh, bàn tay nhỏ bé của Lâm Tiểu Sách bắt đầu chuyển động tại phân thân. Thân thể của Trần Nghệ Phong vốn dĩ đang khô nóng lại phải chịu trêu chọc như vậy, côn thịt càng thêm đứng thẳng lên. Mắt thấy dục vọng đang cương lên ở trước mắt mình, trong lòng Tiểu Sách thật vui vẻ nha, theo trực giác càng cố sức xoa nắn. Côn thịt thô to theo động tác của Lâm Tiểu Sách mà liên tiếp gật đầu, mà gân xanh ở mặt trên của côn thịt khiến hai tay của Tiểu Sách trải nghiệm qua xúc cảm gồ ghề, nhẹ nhàng bộ lộng theo gân xanh. "A thật ~~ thoải mái ~~ lại dùng lực ~~ một chút ~~ đúng ~~ nhanh ~~ nhanh lên ~~ " Trần Nghệ Phong chỉ biết là dục vọng dưới thân mình đang được chăm sóc rất tốt, thế là càng nâng cao hạ thân lên một chút để vừa tầm với tay của Lâm Tiểu Sách. Mắt thấy cự thú ở trước mặt mình đang giương cao lên, trong lòng Lâm Tiểu Sách cảm thấy có chút sợ hãi, "Nếu như để cho vật này tiến vào chỗ đó của mình, có thể nào sẽ hỏng mất luôn không??" Tuy nghĩ vậy dưới đáy lòng nhưng rất nhanh cậu đã bị chinh phục bởi ngọc bổng đang nhả ra chất lỏng ở phía trên kia. Từ trong ngăn kéo lấy ra trơn tề đã được cất kỹ nhiều năm nay, Lâm Tiểu Sách cẩn thận an ủi dục vọng ở bụng dưới của mình. Đổ trơn tề lên đỉnh của nó, sau đó dùng hai tay xoa đều lên cả phần rễ của dục vọng, phân thân trơn trượt bởi vì bị rung động nên nhiều lần nhảy ra khỏi tay của Tiểu Sách, khiến cho hạ thân của Tiểu Sách cũng ẩm ướt thành một mảnh. Trần Nghệ Phong hơi mở hai mắt dường như thấy được Tiểu Sách đang tự chà xát vào dục vọng của mình, khóe miệng anh lộ ra một nụ cười "Xem ra chỉ có thể cùng Tiểu Sách làm ở trong mộng thôi nha ~~ " Thấy bộ dáng mỉm cười của Trần Nghệ Phong, hoa hành xinh xắn của Lâm Tiểu Sách cũng đã ngẩng đầu lên, dường như cậu cảm thấy chơi thật vui mà cầm lấy phân thân của hai người chà xát cùng một chỗ "A ~~ Phong ~~ thật thoải mai ~~ ân ~~ Phong ~~ to quá nha ~~ a ~~ " Được cự thú ma sát ở phía ngoài, ngọc chi của Lâm Tiểu Sách cũng cao hứng đến mức nhả ra nước bọt. "Ân ~~ " Trần Nghệ Phong bị ma sát đến khó chịu cũng không kịp chờ đợi mà muốn tìm một động để chui vào, không ngừng đung đưa phân thân đập vào bụng dưới của Lâm Tiểu Sách. Lâm Tiểu Sách nhìn phân thân của hai người đều dính trơn tề, chậm rãi tự mình nâng lên thân thể, ghé vào trên người của Trần Nghệ Phong, dùng ngón tay khẽ chấm một chút trơn tề tự đưa đến tiểu huyệt ở phía sau chưa từng được khai phá qua. Tiểu huyệt chặt chẽ ngăn cản sự xâm nhập của ngón tay, Lâm Tiểu Sách nhìn côn thịt đang đung đưa kịch liệt ở trước mặt mình, dứt khoát quyết tâm đưa vào một ngón tay đi vào "A! !" Thấp giọng kêu khóc nghe như tiểu huyệt bị ngón tay mạnh mẽ chen vào có bao nhiêu kích thích. Lúc này phân thân của Trần Nghệ Phong như là đã biết vị trí của tiểu huyệt nên cũng nhẹ nhàng chen vào miệng huyệt. Thật vất vả mới thích ứng được với kích thước của ngón tay, thế nhưng lại mang tới một vật càng thô càng to hơn nữa, trên trán của Lâm Tiểu Sách đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Nhìn bộ dáng dục vọng khó nhịn của Trần Nghệ Phong, Tiểu Sách khẽ cắn môi, lấy ngón tay đang chôn ở trong tiểu huyệt ra, chậm rãi ngồi lên dục vọng đã ngẩng cao đầu của anh. "A a ~ oa ân ~~ " Đỉnh côn thịt còn chưa tiến vào miệng huyệt, đã rước lấy tiếng thở dốc của Tiểu Sách. "Quá ~~ quá lớn ~~ cũng không thể coi là ~~ chuyện tốt nha ~~ " Hai tay chỉ có thể chống tại ngực của Trần Nghệ Phong thở phì phò. Mà phần eo dưới lại áp dụng tư thế treo lơ lửng khiến cho dục vọng chỉ dừng lại khẽ ma sát vào miệng huyệt. Trần Nghệ Phong còn đang bất mãn vì loại luật động nhợt nhạt này, hai tay vô ý thức vươn ra nắm lấy eo nhỏ của Tiểu Sách, liền mãnh liệt đỉnh lên. "A!! Đau quá ~~ đi ra ngoài ~~ đau quá ~~ " Một lần lại một lần bị đâm vào chỗ sâu nhất Lâm Tiểu Sách đau đớn kêu lên. Há mồm cắn lên ngực của Trần Nghệ Phong, hiện lên vết máu nhàn nhạt, nhờ đó mà có hơi chút thức tỉnh Trần Nghệ Phong. Mắt say lờ đờ mê man nhìn người con trai trên người "Tiểu Sách??? Ha hả, xem ra giấc mơ của mình thật chân thực!!" Không thể nào tin tưởng bản thân thật sự có thể làm tình với Lâm Tiểu Sách Trần Nghệ Phong lại lâm vào giấc ngủ. Ghé vào trên người anh Lâm Tiểu Sách ngay cả thở mạnh cũng không dám thở, nhìn thấy anh đã ngủ, mới dám nâng đầu lên. Nếu như để cho anh biết mình chuyện mình gian dâm anh là sự thật, phỏng chừng bọn họ ngay cả khả năng làm bằng hữu cũng đều không còn đi. Dục vọng dưới thân bởi vì thật lâu cũng không nhúc nhích lại có vẻ tràn đầy sức sống, từ từ ở chuyển động ở bên trong tiểu huyệt "A ~ chậm một chút ~~ không nên cử động ~~ nhanh như thế ~~ nha ~~ Phong ~~ chậm ~~ một chút ~~ " Đột nhiên bị côn thịt công kích ma sát vào huyệt bích sinh ra nhiệt lượng khiến cho phía trước của Tiểu Sách lại bắt đầu chảy ra dịch thể. Cả người vô lực nằm úp sấp trên lồng ngực của Trần Nghệ Phong thuận theo côn thịt dưới thân trước sau chuyển động, dục vọng một vào một ra làm cho mị thịt của Tiểu Sách vừa bị mang ra đồng thời lại bị cắm vào, mà lúc này Tiểu Sách cũng chỉ có thể theo sát tốc độ luật động của Trần Nghệ Phong. "Phong ~~ nhanh ~~ nữa ~~ nhanh lên một chút ~~ đúng ~~ chính là ~~ chỗ đó ~~ ân ~~ ha ~~ " Bị chạm vào điểm nhạy cảm Tiểu Sách bắt đầu chủ động cầu xin nam nhân đang dùng hạ thân tăng tốc trừu sáp. Mà Trần Nghệ Phong tuy rằng say đến bất tỉnh nhân sự, nhưng bằng bản năng nam nhân vẫn giúp anh sau khi tìm được điểm kia ở trong huyệt động liền bắt đầu dùng sức cắm vào đó "A ~~ thật là thoải mái Phong thoải mái muốn chết ~~, đúng ~~ chính là chỗ đó ~~ quá sung sướng ~~ a ~~ ha ~~ " Bị đâm đến tuyến tiền làm cho toàn bộ khoái cảm của Tiểu Sách đều dồn ra phía trước, ngọc trụ vốn dĩ đã ngẩng đầu rất cao lại càng thêm run rẩy kịch liệt. "A Phong ~~ bắn ~~ muốn bắn ~~ ~~ a ~~ " Tiểu Sách run rẩy nâng cao phân thân hướng về phía trước bắn ra ngoài. Cảm giác bủn rủn sau khi bắn tính xong khiến cho Lâm Tiểu Sách chỉ có thể nằm ở trên người Trần Nghệ Phong tiếp nhận động tác chạy nước rút không biết mệt mỏi của anh, trong đầu thì đang suy nghĩ "Tiểu hoàng kim thực sự là không bình thường nha ~~ ngay cả lực kéo dài cũng đặc biệt thành thạo ~~ " Thân thể bị giam cầm chỉ có thể thuận theo dục vọng dưới thân mà cao thấp phập phồng. "A ~~ thật là thoải mái ~~ thoải mái quá ~~ "Trần Nghệ Phong đang đè nén cũng bắn ra dịch thể nồng đậm vào sâu trong tiểu huyệt. Tiểu huyệt nuốt vào toàn bộ tinh dịch, Lâm Tiểu Sách cũng không khỏi dán vào thân thể của Trần Nghệ Phong mà nhẹ nhàng lay động. Nhìn thấy Trần Nghệ Phong sắp tỉnh rượu, Lâm Tiểu Sách chịu đựng toàn thân đau nhức từ từ nâng mông lên, khiến cho phân thân vẫn còn đang lớn như cũ trượt ra khỏi miệng huyệt. "A ~~ " Khoái cảm khi rút ra làm cho Tiểu Sách nhịn không được mà rên rỉ thành tiếng. Trần Nghệ Phong cảm giác được dục vọng của mình đang ly khai nơi ấm áp kia, thầm muốn dùng sức mở mắt ra nhìn người vừa mới mang đến khoái cảm tột đỉnh cho mình đến cuối cùng là ai. Bất quá bởi vì tác dụng của cồn cho nên mí mắt chỉ có thể không nghe lời mà nhắm lại, do đó chỉ nhìn thấy được một tấm lưng trơn bóng lưng cùng với thắt lưng tinh tế ở hai bên còn đang ứ đọng vệt máu.
|
Chương 9 Sáng sớm hôm sau khi Trần Nghệ Phong tỉnh lại chỉ thấy đau đầu đến lợi hại, nhưng thân thể lại thư thái chưa bao giờ có. Nhớ tới cảm giác trong giấc mơ tối qua khiến anh cảm thấy thập phần vui vẻ, dục vọng phía trước lại có xu hướng ngẩng đầu. (sướng chết cưng luôn đi ~~ vẫn còn đang nằm mơ hay sao ~~ ngẫu gia thật thương cảm với Tiểu Sách nha ~~) Mở chăn cúi đầu nhìn thấy mình quần áo chỉnh tề, càng thêm xác định tối qua chỉ là một hồi mộng xuân không dấu vết mà thôi. Đứng dậy vỗ cái đầu còn đang nặng trịch của mình sau đó anh mở cửa bước ra khỏi phòng. "Nghệ ~ Phong ~~ anh thức rồi sao!" Lâm Tiểu Sách đang chuẩn bị gõ cửa liền gặp được Trần Nghệ Phong với sắc mặt ửng đỏ. Lúc này Trần Nghệ Phong đang vì ý dâm của mình đối với Tiểu Sách mà đỏ mặt thở hổn hển, không ngờ lại ở phía sau đụng phải cậu, càng không biết nên nói cái gì cho phải đây. "Ân ~~ đã dậy rồi ~~ tối hôm qua uống nhiều quá ~~ anh không có làm ra chuyện gì kì quái đi ~~ " "Chuyện kì quái??? Không có đâu nha ~~ " Lâm Tiểu Sách không dám nhìn thẳng vào anh nên chỉ có thể nhìn chằm chằm dưới đất nhỏ giọng nói. "Người làm ra chuyện kì quái chính là em đi!!" "Em nói sao??" "Em là nói ~~ anh không có làm ra chuyện gì kì quái nha ~~ " Khuôn mặt nhở nhắn ửng đỏ ở Trần Nghệ Phong xem ra chỉ là một lời giải thích đơn thuần, lại căn bản không chú ý tới ánh sáng lóe lên trong mắt Tiểu Sách. "Tiểu Sách, Vĩ Lăng bọn họ đã trở lại sao?" "A? A!! Đúng rồi ~~ Sảng Sảng ~~ " Hiện tại mới nhớ tới hai người kia Lâm Tiểu Sách liền cuống quít chuẩn bị lao ra cửa đi tìm người. "Tiểu Sách!" Một cú liền lôi Tiểu Sách trở về, ngã vào trong lòng của Trần Nghệ Phong. "Em biết bọn họ đi đâu sao? Trước tiên không cần phải gấp gáp nha ~~ anh tin tưởng Vĩ Lăng là một người tỉnh táo!" Đang tựa vào trong ngực Lâm Tiểu Sách nghe câu trả lời của anh, khẽ gật đầu. Trần Nghệ Phong ôm thật chặt lấy thiên hạ trong lòng thầm muốn thời gian dừng lại ngay khoảnh khắc này. “Có điện thoại ~ có điện thoại ~” Tiếng chuông điện thoại vang lên đã phá vỡ thời khắc yên bình này. Lâm Tiểu Sách đẩy vòng tay ấm áp kia ra, mười ngón nắm cùng một chỗ nhìn Trần Nghệ Phong nhận điện thoại. "Cậu không thể về ~~ hiện tại đang ~~ có thể ~~ được ~~ " Nhìn thấy Trần Nghệ Phong nhíu mày, Tiểu Sách mở miệng hỏi "Có chuyện gì sao??" "Ân ~~ hiện tại Lăng tạm thời không thể quay về công ty, muốn anh giúp cậu ta xin nghỉ, còn có để anh chiếu cố em thay Hạ Sảng ~~ " Nói đến việc chiếu cố cậu thì, trên mặt Trần Nghệ Phong xuất hiện vẻ đỏ ửng mất tự nhiên. "A?? Sảng Sảng có phải Sảng Sảng đã xảy ra chuyện gì rồi hay không ~~ " Lâm Tiểu Sách lo lắng khẩn trương nắm lấy tay của Trần Nghệ Phong hỏi thăm. Nhìn Tiểu Sách bởi vì lo lắng mà khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, Trần Nghệ Phong không khỏi muốn đưa tay ra vuốt ve lên đó "Tiểu Sách ~ tin tưởng anh, được chứ? Hạ Sảng không có việc gì ~ anh đã đáp ứng bọn họ sẽ chiếu cố em ~ " Thẳng tắp nhìn vào đáy mắt của Trần Nghệ Phong, Lâm Tiểu Sách tựa hồ ở nơi nào đó đã tìm được câu trả lời mà mình chờ đợi bấy lâu nay. "Ân ~~ em tin tưởng anh ~~ " Vươn tay nhỏ bé nắm lại bàn tay đang nắm chặt tay mình của Trần Nghệ Phong. Cảm tình nhàn nhạt giữa hai người hiển hiện ở chung quanh. "A! Nghệ Phong ~~ chúng ta bị muộn rồi ~~ " "Không sai!! Thế nhưng em cũng đừng quên anh là tổng giám đốc đó nha ~~ " Trêu ghẹo nhìn Tiểu Sách đã chạy đến ngoài cửa như là đang đóng phim quay chậm chậm rãi xoay người lại "Đúng nha ~~ sao em lại có thể quên mình là trợ lý của anh cơ chứ, như vậy chúng ta có thể không cần gấp gáp rồi ~~ "
|