Câu Một Kim “Công” Tế
|
|
Chương 40 Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập dục vọng của Tiểu Sách, Trần Nghệ Phong chỉ cảm thấy dục vọng bị nắm chặt có xúc động muốn giải phóng, ngón tay trong tiểu huyệt lại một lần nữa bắt đầu di động. "A ... Phong ... đừng nhúc nhích nha! Đừng ..." Vừa nãy tựa hồ đã quên mất dị vật trong cơ thể thoáng cái Lâm Tiểu Sách thở gấp nằm ở trên vai Trần Nghệ Phong. Mặc kệ dục vọng của hai người đụng chạm vào nhau từng chút một, một ngón tay tham nhập vào tiểu huyệt ở phía sau trước sau chuyển động. "Phong ... chậm một chút… ân ... chậm một chút ... a ... " Lại thêm vào một ngón, hậu huyệt của Tiểu Sách vốn nhạy cảm đã không kịp chờ muốn tiếp nhận vật lửa nóng kia, thế nhưng Trần Nghệ Phong lại xấu xa chỉ tăng nhanh tốc độ, không để ý tới nhu cầu của Tiểu Sách. "Chậm một chút sao… chậm lại ... vậy đúng chứ ..." Trần Nghệ Phong tà khí nói với Tiểu Sách, động tác trong tay cũng chậm lại, "Ân ... tiến vào ... Phong ... đừng ... nhanh ..." Bị đùa bỡn đến cực thẹn thùng Tiểu Sách căn bản không có khả năng biểu đạt ra ý tứ của mình, chỉ có thể vươn tay lôi kéo không tha cho Trần Nghệ Phong. "Tiểu Sách không phải là muốn một vật càng to càng lớn hơn ... đi vào nơi này nha ... nói ra ... anh liền cho em…" Ác ý đưa ngón tay ra hướng sâu vào tiểu huyệt, sau đó lại rút ra. "Muốn… em muốn… Phong, cho em! Cho em ... đi ...” Tiểu Sách bị cái loại cảm giác sắp lên đến đỉnh rồi lại bị kéo xuống khiến cho cậu muốn khóc, lớn tiếng kêu lên. "Muốn ... liền tự mình tới ..." Trần Nghệ Phong chậm rãi rút ngón tay ra, trong cơ thể trống rỗng khiến cho Tiểu Sách không khỏi thở dài, tiểu huyệt còn không ngừng mút lấy ngón tay không chịu cho nó rời khỏi. Nghe được yêu cầu của Trần Nghệ Phong, Tiểu Sách cúi đầu nhìn côn thịt đang đỉnh ở khe mông của mình, nhịn không được nuốt nước miếng, "Quá lớn đi ... " Nhỏ giọng lầm bầm. "Sao vậy… không muốn sao?" Trần Nghệ Phong vươn tay đè xuống ngọc trụ của Tiểu Sách tiếp tục chơi đùa. "Muốn ... muốn ... ân ... muốn ..." Dục vọng trước người bị đùa bỡn đến thoải mái, mà tiểu huyệt phía sau cũng mấp máy muốn được âu yếm, Tiểu Sách chậm rãi nâng thân thể lên, đưa tay đặt tại song mông, nhẹ nhàng mở rộng tiểu huyệt ra, nhắm ngay cự thú thèm khát đã lâu mà ngồi xuống. "A ... a ... quá sâu ..." Loại tư thế ngồi như vậy khiến bộ vị của hai người kết hợp đến không còn khoảng trống, ngậm toàn bộ nam tính vào. "Ân ... Tiểu Sách ... giỏi quá ... bên trong tiểu huyệt… nóng quá ... thật là nóng ..." Thoáng cái cả cây đều vào hết khiến Trần Nghệ Phong phảng phất như lên thiên đường, không khống chế được thở gấp nói. "Phong ... cầu anh ... đừng nhúc nhích ... ân ... thật là khó chịu ... đừng nhúc nhích ... a ... " Ngăn Trần Nghệ Phong chuyển động, Tiểu Sách không ngừng hô lên cảm giác khiến người khác khó tiếp thụ này, vừa cắm vào, thiếu chút nữa đã đụng vào thành ruột của mình, Tiểu Sách ôm Trần Nghệ Phong mãnh liệt hô hấp. Vốn định cứ như vậy bắt đầu chạy nước rút Trần Nghệ Phong nhìn bộ dáng khó chịu của người yêu, cũng đau lòng không thôi, kích thước thô to vượt qua người thường của mình khẳng định đã mang đến thống khổ không nhỏ cho Tiểu Sách, Trần Nghệ Phong cẩn thận vươn tay tới miệng huyệt phía sau từ từ xoa bóp nhằm giúp cậu có thể thích ứng được. Tay kia thì xoa lên phân thân đã hơi gục đầu. Nhẹ nhàng chèn ép ở bộ vị hai người kết hợp, dùng ngón tay xoa xoa cánh hoa bị mình chống đỡ đến tràn đầy, cùng đợi Tiểu Sách có thể thích ứng được. Quả nhiên, ngọc trụ tinh xảo tại dưới nhiều loại động tác khiêu khích, chậm rãi đứng thẳng lên. "Ngô... Phong! Có thể… động một cái đi ... ngô… ân…" Tiểu Sách dần dần bị loại tốc độ ma sát thong thả này kích thích, hai tay dán tại ngực của Trần Nghệ Phong, từ từ chuyển động cái mông, nhẹ nhàng nâng tiểu huyệt lên, sau đó lại chậm rãi hạ xuống. "Thu..." Thanh âm côn thịt tiến vào tiểu huyệt khiến nhất thời côn thịt của Trần Nghệ Phong lại phồng lớn không ít, "Phong ... nó! Nó ... quá lớn..." Có chút khó chịu Tiểu Sách hơi nhả côn thịt ra một chút, thật không dám dùng sức ngồi mạnh xuống. Trần Nghệ Phong sao có khả năng để loại chuyện tốt này đình chỉ được, nhẹ nhàng xoa mái tóc ướt át của Tiểu Sách an ủi, "Ngoan… Tiểu Sách, em làm được mà... em xem không phải nó gần tiến vào hết rồi sao?" Ngón tay khẽ trêu chọc ở miệng huyệt. Lâm Tiểu Sách bị xúc cảm của ngón tay khiến cho lại sắp cao trào, chỉ có thể nghe theo lời của người yêu chậm rãi ngậm lấy nam căn sưng phồng cực lớn kia vào, "Ân ... ân ... Phong ... thật lớn ... đâm vào thật sâu! Phong ..." Phảng phất như đã tìm được tiết tấu, Tiểu Sách bắt đầu có ý thức tự đâm vào điểm nhạy cảm của mình. Cả người vô lực nằm úp sấp trên người Trần Nghệ trước sau chuyển động cánh mông, cảm nhận được động tác thong thả của người yêu không đủ thỏa mãn mình, Trần Nghệ Phong bắt đầu nâng hông của Tiểu Sách lên, trên dưới chuyển động, để nam căn của mình nhanh chóng ra vào thiên đường ấm áp mê người kia. "A ... phong! Chậm một chút ... Phong ..." Do tác dụng của trọng lực, hơn nữa lại bị Trần Nghệ Phong đè xuống, phân thân của Tiểu Sách đã sưng đến tím bầm, muốn bắn ra dịch thể, lại không biết khi nào thì bị tay của người yêu bịt lấy, vô pháp phát tiết. "Phong ... cầu anh ..." Liều mạng muốn phát tiết dục vọng mãnh liệt khiến Tiểu Sách không chịu được mà ghé vào trên thân thể Trần Nghệ Phong giãy dụa, dẫn tới bên trong tiểu huyệt cũng chuyển động theo, "Tiểu ... Sách… đừng cử động, em khiến anh ... ách ..." Côn thịt đang không ngừng chuyển động lại gặp phải Tiểu Sách khẽ động nên rõ ràng đã đâm đến nơi sâu nhất, điều này nghiễm nhiên làm cho Trần Nghệ Phong tiến nhập vào một cái thiên đường, cố nén muốn vượt qua ải dục vọng, làm sao cũng không muốn cứ như thế liền kết thúc cuộc hành trình đến thiên đường. Mà Lâm Tiểu Sách đang bị dục vọng trói buộc đương nhiên cũng không muốn cứ bị động như thế, tăng mạnh tốc độ giãy dụa, lấy thân mình dán chặt vào lòng Trần Nghệ Phong, để nụ hoa đỏ tươi của mình cứ như vậy mà ma sát lên lồng ngực rộng lớn của người yêu. Dưới thân lại dùng khí lực co rúc lại, kẹp chặt lấy côn thịt của Trần Nghệ Phong. "Tiểu Sách! Em! Em… cái yêu tinh này ..." Trần Nghệ Phong dưới sự kích thích mãnh liệt này, vẫn là không nhịn được nữa, mãnh liệt động thân đâm côn thịt của mình vào càng sâu, bắn ra tinh dịch nóng hổi, đồng thời cũng buông ra bàn tay đang nắm lấy dục vọng của Tiểu Sách. Được thả tự do vào một giây kế tiếp Tiểu Sách cũng phun bắn ra ái dịch, nhìn ái dịch của mình cứ như vậy lưu tại chỗ hai người tiếp xúc nhau, Tiểu Sách cũng đã vô lực, đầu choáng váng, ngã vào trong lòng Trần Nghệ Phong. Sau khi Trần Nghệ Phong tưới toàn bộ tinh dịch vào trong cơ thể của Tiểu Sách, anh mới phát hiện tiểu tình nhân của mình đã trầm trầm mà ngủ rồi, khóe miệng dẫn ra một nụ cười bế cậu vào phòng nghỉ ở bên trong phòng làm việc, bồi cậu nằm ở bên giường, "Tiểu Sách, ngủ một giấc đi, khi tỉnh còn có việc chờ em đấy!"
|
Chương 41 Lâm Tiểu Sách ở trong lồng ngực ấm áp tỉnh lại, hé mắt ra liền thấy gương mặt đẹp trai của Trần Nghệ Phong, không khỏi nhẹ nhàng dùng ngón tay phác thảo theo đường nét khuôn mặt anh, "Phong ... em thật yêu anh nha… thật yêu thật yêu anh á ... thế nhưng tại sao anh lại muốn khiến em thương tâm ... hay là để em buông tay đây..." Một bàn tay không tiếng động bao lấy bàn tay nghịch ngợm nhỏ bé kia, "Tiểu Sách… anh cũng yêu em… rất yêu rất yêu... so với em nghĩ còn muốn yêu nhiều hơn ..." Mỗi lần nói tiếng yêu, Trần Nghệ Phong lên hôn lên một ngón tay của Tiểu Sách mà mình đang nắm lấy, chọc cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Sách ửng đỏ. "Được rồi… Phong, bây giờ muốn giải quyết thế nào đây?" Tiểu Sách mang theo vẻ mặt lo lắng hỏi nam nhân tự đang chơi đùa với ngón tay của mình đến mức vui vẻ không ngớt. "Xử lý cái gì?" Nhẹ nhàng liếm lên ngón tay của Tiểu Sách, Trần Nghệ Phong không thèm để ý hỏi. "Phong! Anh nghe kỹ lời em nois này, có được hay không?" Lâm Tiểu Sách tức giận, rút ngón tay của mình ra khỏi miệng đối phương. "Hảo hảo hảo, Tiểu Sách em nói đi!" Trần Nghệ Phong mặt ngoài đồng ý gật đầu, sau đó lại không dấu vết kéo ngón tay khả ái trở lại. "Phong ... lần này anh làm ra chuyện lớn như thế, công ty đã ra quyết định, hiện tại anh tính xử lý thế nào đây? Có cần đi năn nỉ công ty một chút, chứng tỏ năng lực của anh, nếu muốn trở về một lần nữa, khẳng định là không thành vấn đề đi…" Cũng không quan tâm tới chuyện ngón tay của mình bị ngậm vào khiêu khích, Tiểu Sách thầm nghĩ cách vì người yêu đi tranh thủ sự đồng cảm. "Tiểu Sách, em nói chúng nên làm sao đây?" Một tay đã phủ ở bên hông Tiểu Sách, Trần Nghệ Phong thấp giọng hỏi. "Ân ... nếu không ... Phong, chúng ta tạm thời xa nhau đi ... a!" Ngón tay vốn đang bị liếm nay lại bị cắn cho một cái, Tiểu Sách chịu đau nhìn Trần Nghệ Phong. "Lâm Tiểu Sách! Em coi tình cảm của chúng ta là cái gì ... lẽ nào cứ như thế mà dễ dàng buông tay sao?" Lạnh giọng nói, trong mắt Trần Nghệ Phong mang theo thương tâm khiến Tiểu Sách cảm thấy một trận đau lòng. "Phong! Em không có… em không định buông tay, em chỉ là tạm rời xa anh thôi… em không muốn… em không muốn… trở thành gánh nặng của anh!" Tiểu Sách vội vàng muốn chứng minh, trong mắt liền thấm đẫm nước mắt. Yêu thương nhìn Tiểu Sách đồng dạng cũng bị dằn vặt, trong lòng Trần Nghệ Phong cũng là một trận thống khổ, "Tiểu Sách ... đừng khóc ... anh không phải cố ý nói như thế, anh chỉ sợ em muốn buông tay!" Lời kế tiếp, toàn bộ bị chặn lại bởi Tiểu Sách tự động đưa môi lên. Sau khi kết thúc nụ hôn, Tiểu Sách hỏi người, "Chúng ta nên làm sao đây?" Chớp cặp mắt to khả ái, Tiểu Sách nhìn về phía Trần Nghệ Phong. "Tiểu Sách, em cho rằng bây giờ là cái tình trạng gì?"Trần Nghệ Phong hôn nhẹ lên cặp mắt to khả ái nói. "Uh, thông qua báo chí biết được anh khiến công ty tổn thất thật lớn, kết quả công ty chuẩn bị cho anh tạm rời cương vị công tác, đúng không?" Lo lắng nhìn vẻ mặt không thay đổi của người yêu nói. "Nếu quả thật là như vậy, Tiểu Sách nguyện ý bồi ở bên cạnh anh cả đời sao?" Trong hai mắt nhuốm đầy tình yêu, khiến Tiểu Sách không khỏi chôn sâu đầu mình vào lòng Trần Nghệ Phong, "Phong, em nguyện ý, mặc kệ anh làm cái gì, cả đời em cũng sẽ ở bên cạnh ngươi, không bao giờ xa rời!" "Anh nói cho em biết, em đừng tức giận nha!" Lúc này Trần Nghệ Phong thay đổi thành bộ dáng cẩn cẩn dực dực, Tiểu Sách mang theo cặp mắt to chứa đầy nghi hoặc nhìn anh, "Anh nói nha ~" "Ân ... cái kia, anh không có từ chức, cũng không có bị giáng chức… cho nên… " Lo lắng nhìn sắc mặt có chút khẽ biến của Tiểu Sách, Trần Nghệ Phong không dám lại nói tiếp. "Cho nên nha..." Tiểu Sách âm trầm nói. "Cho nên ... anh không chỉ có không có bị xa thải, nhưng lại được thăng chức, hiện tại anh chiếm được cổ phần của công ty ..." "Cho nên... nơi này bừa bộn như vậy chỉ là bởi vì anh phải đổi phòng làm việc, mà không phải thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi?" "Ân ... cái kia… trên lý thuyết ... mà nói thì ... chính là như vậy!" Chưa bao giờ thấy qua Tổng giám đốc của 'Phong Thành' với dáng vẻ chật vật như vậy, bây giờ Trần Nghệ Phong bất quá chỉ là một nam nhân cúi đầu trước người yêu mình mà thôi. "Tốt!" Lâm Tiểu Sách giãy ra khỏi lòng của Trần Nghệ Phong, muốn xoay người ly khai, lại bị anh thoáng cái kéo vào trong lòng. "Tiểu Sách… em không thể… ly khai anh!" "Không thể? Tại sao lại không thể? Anh có nghĩ tới em đã khổ sở sao, vì anh, em lo lắng sắp chết, kết quả đâu… anh lại đang gạt em!" "Tiểu Sách, anh thừa nhận lừa em là lỗi của anh! Thế nhưng… nếu như anh không lừa em… em sẽ quay về sao?!" Đáy mắt Trần Nghệ Phong mang theo thâm tình và thống khổ khiến Tiểu Sách dừng động tác lại. "Tiểu Sách… vậy em có nghĩ tới không, khi em không nói lời nào liền rời đi, anh sẽ thế nào, anh lo lắng đến trình độ gì, anh sợ cứ như vậy liền mất đi em, nếu để cho anh lừa em mới có thể kéo em về, anh không hối hận!" Nam nhân ôm lấy Lâm Tiểu Sách, run rẩy nói. Cảm nhận được dụng tâm của nam nhân, tâm tình của Tiểu Sách dần dần bình phục lại, đúng như lời Trần Nghệ Phong nói, bản thân mình toàn có thể lý giải, đồng dạng tâm tình cũng ở đã xuất hiện trong lòng mình quá rất nhiều lần. Tiểu Sách yên lặng xoay người, đặt cái trán tại lồng ngực của người yêu, "Đáp ứng em, sau này đừng gạt em nữa… từ bỏ ... được không?" "Hảo, anh hứa với em, anh, Trần Nghệ Phong, vĩnh viễn sẽ không nói dối, với em, Lâm Tiểu Sách!" Ngón tay đan vào nhau cũng giống như trái tim của họ lúc này, chặt chẽ quấn quít lấy nhau. Phòng làm việc bừa bộn vì sự xuất hiện của người yêu mà được sưởi ấm, mất đi cảm giác bừa bộn mà lại sinh ra vài phần ấm áp. Tàn dư hoàng hôn xuyên qua cửa chiếu vào hai người đang ôm nhau, giống như là hình ảnh đẹp nhất thế gian. Lâm Tiểu Sách ngẩng đầu nhìn nam nhân đang ôm mình vào ngực, phảng phất như đã trôi qua rất nhiều năm, hình ảnh hai người dắt tay nhau đi ở dưới trời chiều tản bộ, khóe miệng nở rộ lên một nụ cười thật tươi. (Toàn văn hoàn)
|
Chương 42: Đôi ba chuyện trong cuộc sống hằng ngày của hai người Chuyện thứ nhất... GV... "A... sáp chết em... a ... chồng ... đừng ... sẽ sáp hỏng mất ... a ... sắp hỏng rồi ... sáp ... a ... thật lớn ... thật dài ... đừng ... cứu em ... cầu anh ... a ... " Tiểu nam sinh trong phim thống khổ rên rỉ, bên kia lại truyền đến thanh âm "xì" "xì" kỳ quái, nhìn kỹ lại, thì ra là Tiểu Sách đang xem GV trong máy tính xách tay, trong tay còn không quên cầm một cây xúc xích lớn để ăn đâu. "Ân ... thì ra… còn có loại tư thế này nữa nha... a ... thật lâu ... có thể cùng Phong so một lần..." Nước bọt của Tiểu Sách đều phải chảy ra khi nhìn siêu cấp kim thương trước mắt, hai mắt phóng tim nhớ tới cái cây kia của Phong. "Rốt cuộc là của ai dài hơn nha nha ... " "Ân ... nói thật ra ... người này có chút dài hơn ..." Không có chú ý tới nam nhân bởi phía sau vì bị so sánh kém hơn mà sắc mặt đột nhiên thay đổi, Tiểu Sách tiếp tục nói, "Thế nhưng, của Phong có chút to hơn, hơn nữa ... nhan sắc cũng đẹp hơn ... quan trọng nhất là ... nhất định Phong chỉ có thể làm với mình ... ha hả ..." Mắt sống chết nhìn chằm chằm vào nam căn thô to không ngừng ra vào tiểu huyệt, Tiểu Sách vươn đầu lưỡi liếm xúc xích trong tay, sau đó chậm rãi đưa đến trong miệng nhẹ nhàng cắn một cái. "Đúng rồi ... hơn nữa hậu huyệt của Tiểu Sách so với cậu bé kia mà nói thì tiên diễm hơn rất nhiều nha ..." Trần Nghệ Phong thấy Lâm Tiểu Sách ăn xúc xích tình dục như vậy, chỉ cảm thấy côn thịt giữa hai đùi cũng đã sưng phồng lên, hận không thể quăng cây xúc xích kia đổi thành dục vọng của mình lấp vào. "Ha hả ... cảm ơn ...a ... a!!! Phong ... anh ... anh ..." Tiểu Sách giật mình quay đầu lại thấy được người yêu sớm đã đứng yên thật lâu phía sau lưng mình, chỉ có thể cười ngây ngô, "Ân ... cái này ... em buồn chán ... mới dùng máy tính của anh xem ... em không thường coi đâu ... thực sự ... không có thường xuyên mà ... cái này cũng không phải quá đẹp mắt nha ... đừng nghĩ em là loại người chuyên xem những thứ phim như vậy nha ... ha hả…" Tiểu Sách giấu đầu hở đuôi không ngừng giải thích, không tự chủ được vừa nói vừa ngậm cây xúc xích khiến Trần Nghệ Phong sắp phát điên kia. "A ... anh muốn sáp hỏng tiểu huyệt của em ... a ... thả lỏng một chút ... ân ... đối ... đừng cắn ... rất thoải mái ... thoải mái... đúng ..." Bốn phía an tĩnh chợt nghe đến thanh âm dâm mỹ truyền ra từ GV. "Ân ... em tắt đây ... ha hả ... quá ồn nha ..." Tiểu Sách ngậm xúc xích chừa trống hai tay chuẩn bị đi tắt máy tính, đột nhiên lại bị Trần Nghệ Phong ở phía sau ôm ngang lên. "A ... Phong ... làm gì vậy ... a ..." Tiểu Sách bị dọa đến mức đánh rơi xúc xích lên mạt bàn, "Không nên xem cái kia ... trước tiên để em tắt cái đã ..." Trần Nghệ Phong dùng sức hướng hạ thân của mình về phía Tiểu Sách, côn thịt lửa nóng đã nhếch lên thật cao đặt tại phía sau của Tiểu Sách. "Ân ... Phong... nó ... nó ... " Tiểu Sách muốn xoay người lại bị khống chế giữ ở trước người của Trần Nghệ Phong, trèo lên giường, Trần Nghệ Phong liền giữ nguyên tư thế như vậy một lần lại một lần đánh lên người Tiểu Sách, "Phong… đừng ... mà ... đừng như vậy ... nha ... " Lực đạo ở phía sau khiến Tiểu Sách không ngừng nhích về phía trước, ma sát như vậy khiến dục vọng của Tiểu Sách cũng nổi lên động tĩnh. "Phong... anh ... sao vậy ..." Tiểu Sách vẫn không biết rõ, người yêu luôn luôn ôn nhu sao lại đột nhiên kịch liệt đến như vậy, "Anh còn chưa đủ to sao? Tiểu Sách… hay là nói ... em muốn cái người so với anh lớn hơn kia ..." Tự tôn của nam nhân không cho phép mình bị nói là nhỏ hơn người khác, điểm này có thể thấy rõ từ trên người của Trần Nghệ Phong. "Phong… em ... không phải nói anh nhỏ mà ... chỉ là ... " Lời giải thích còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Tiểu Sách cũng chỉ cảm thấy hạ thân mát lạnh, quay đầu nhìn lại, áo ngủ khả ái của mình đã rời khỏi thân thể rơi tự do xuống mặt đất. "Phong ... đừng ... ở ... ở đây mà ... " Cái mông trần truồng khiến Tiểu Sách rùng cả mình, thế nhưng nam nhân phía sau lại không buông lỏng mà đưa tay ra cầm lấy phân thân của mình. "Anh rõ ràng nghe được… còn muốn nói dối ..." Bàn tay chợt xiết chặt, khiến người dưới thân run rẩy một trận, cách một lớp vải thô ráp ma sát lên cánh mông trắng nõn, dần dần nhuộm cánh mông trơn bóng trắng nõn thành đỏ tươi. "Phong… cầu anh ... buông tha ... em ... người ta ... chỉ ... người ta ..." Phân thân đáng thương của Tiểu Sách bị Trần Nghệ Phong đầu mút đã bắt đầu thấm ra chất lỏng trong suốt, sau đó lại bị đối đãi thô lỗ như vậy, cặp mắt to long lanh hàm chứa nước mắt. "Tiểu Sách… oh… ngoan ... đừng khóc nha ... đến ... Tiểu Sách ..." Trần Nghệ Phong kinh hoảng khi nhìn đến nước mắt của Tiểu Sách, thoáng cái hôn lên, Tiểu Sách tức giận muốn quay đầu tránh né cái hôn kia, nhưng vẫn bị đầu lưỡi linh hoạt như rắn của Trần Nghệ Phong quấn lấy, mút đầu lưỡi thơm tho của mình không chịu buông lỏng. "Tiểu Sách ... sinh khí sao… chỉ là anh muốn biết ... Tiểu Sách sẽ làm sao mà ... đối mặt với anh đây ... kết quả…" Trần Nghệ Phong rời khỏi miệng Tiểu Sách nói, "Ngô… ngô… anh khi dễ em… khi dễ ... em ..." Tiểu Sách không thèm nghe muốn xoay người đối mặt với Trần Nghệ Phong đấm vài cái lên người anh, lại bị ngăn lại, Trần Nghệ Phong kéo cậu lại cố định trước bàn, chậm rãi di chuyển đầu lưỡi từ tấm lưng trơn bóng xuống phía dưới, chạm tới cánh mông tròn trịa trần trụi. "Phong… anh muốn ... a ... không nên ..." Cánh mông trắng nõn khi nãy bị ma sát để lại dấu ấn đỏ tươi, xúc cảm nóng rực khiến Tiểu Sách không khỏi thấp giọng rên rỉ ra, đầu lưỡi linh hoạt đang không ngừng hoạt động, không ngờ nơi không mẫn cảm nhất khi bị khiêu khích lại có thể thoải mái như vậy, giữa lúc Tiểu Sách đang hưởng thụ khoái cảm, đầu lưỡi của Trần Nghệ Phong thoáng cái lẻn đến khe mông được ẩn giấu bên trong. Nhẹ nhàng liếm dọc theo khe mông, Trần Nghệ Phong thử đưa đầu lưỡi vào huyệt khẩu khiêu khích, cái miệng nhỏ nhắn khả ái khi gặp khách cư nhiên cứ như vậy mà nhẹ nhàng mở cửa ra, thấy được khiến hạ thân Trần Nghệ Phong căng thẳng, đầu lưỡi cứ như vậy trượt đi vào. "Ân! Phong ... đừng ... dơ ... đừng ... mà!!" Từ hậu huyệt truyền tới cảm giác ngứa ngáy khiến Tiểu Sách run rẩy muốn chạy trốn, bắt đầu cúi đầu sụt sịt khóc muốn để người yêu dừng lại." Tiểu Sách… chỉ cần là Tiểu Sách của anh… sẽ không dơ đâu… chỗ nào cũng không dơ ..." Nói xong, Trần Nghệ Phong dùng ngón tay nhẹ nhàng tiến vào tiểu huyệt đã được bôi trơn bằng nước bọt của mình. Tư thế từ sau lưng khiến ngón tay dễ dàng trượt vào hơn, hai tay Tiểu Sách chống ở trên bàn, hưng phấn ngẩng đầu lên "Phong ... Phong ... thật... giỏi... Phong ... ách ..." Theo động tác của ngón tay, dĩ nhiên Tiểu Sách cũng chuyển động thân thể ra trước sau, khiến cho phân thân tinh xảo ma sát với mép bàn. Nhìn bộ dáng Tiểu Sách động tình, Trần Nghệ Phong nhanh chóng cởi quần mình ra, côn thịt liền như thế mà trực tiếp nhảy ra ngoài, đánh lên mông của Tiểu Sách, rước lấy một trận thở gấp. "Tiểu Sách… thoải mái sao ..." Nhẹ nhàng nâng côn thịt ma sát qua lại trên cánh mông, Trần Nghệ Phong cầm lấy cây xúc xích bị Tiểu Sách ăn được một nửa ở trên bàn tới. Để nó trước huyệt khẩu sau đó liền cắm vào. Ở trong thân thể xuất hiện dị vật không giống với nam căn thông thường, điều này khiến cho Tiểu Sách hoảng sợ, "Phong!! Là cái gì… là cái gì ... Xúc xích bởi vì đã được ngón tay mở rộng nên thuận lợi tiến vào. "Tiểu Sách... ngoan ... thả lỏng một chút ... đừng ngậm chặt vậy ... sẽ kẹp đứt nó đó! Như vậy rất phiền toái ..." Trần Nghệ Phong không ngừng vuốt ve dục vọng trước người Tiểu Sách, nhẹ giọng an ủi. "Phong ... đừng ... em muốn Phong ... đừng ... Phong ..." Tiểu Sách quay đầu nhìn về Trần Nghệ Phong đang ở phía sau, vươn tay ra xoa lấy côn thịt cương cứng của người yêu, "Ân ... Tiểu Sách ..." Phân thân bị cầm lấy khiến Trần Nghệ Phong không khỏi giật mình. "Tiểu Sách, muốn sao ..." "Ân ... cho em ... Phong ... cho em ... của anh ..." Tiểu Sách đung đưa cặp mông trắng nõn rên rỉ, Trần Nghệ Phong nhanh chóng rút ngón tay cùng xúc xích ở bên trong ra, đổi thành côn thịt đang trướng đau của mình dùng sức tiến vào. "A ... a ... ân ... nhẹ chút ... Phong ... a ... " Thình lình bị tập kích khiến Tiểu Sách thoáng cái liền đến đỉnh cao trào, bạch trọc đậm đặc bắn đầy mặt bàn, "Tiểu Sách ... không nghe lời nha ... đi trước nhanh như thế ... còn làm dơ ..." Cả người run rẩy nhìn dịch thể màu trắng, thân thể Tiểu Sách không khỏi co rút nhanh một trận, "Ân ... Tiểu Sách… đừng dùng lực ... nhẹ chút…" Vẫn còn đang ma sát nội bích Trần Nghệ Phong đột nhiên bị kẹp lại một cái, thiếu chút nữa tinh quan thất thủ, anh bắt đầu chậm rãi thối lui đến huyệt khẩu, khống chế được tiết tấu, từ từ chuyển động ở huyệt khẩu, quyến rũ ra khoái cảm của Tiểu Sách. Vừa mới bắn tinh xong thân thể trở nên rất mẫn cảm làm thế nào mà chịu nổi tốc độ ma sát như vậy, thân thể Tiểu Sách vô lực nằm úp sấp trên bàn vẫn là nhẹ nhàng lắc lư, muốn hút côn thịt của Trần Nghệ Phong không cho ly khai. Cảm thụ được Tiểu Sách một lần nữa đạt được khoái cảm, côn thịt Trần Nghệ Phong mới vừa rồi còn ma sát ở miệng huyệt liền dùng lực mạnh mẽ đâm vào. "A!! A ... Phong ... xuyên rồi ... nhẹ chút... sẽ sáp hỏng ... nhẹ chút... " Lực đạo hoàn toàn kéo thân thể Tiểu Sách ly khai khỏi mặt bàn, rồi lại bị Trần Nghệ Phong ôm vào lòng mình, dùng tư thế đứng không ngừng ra vào. "Thật là giỏi ... chỗ này của Tiểu Sách… thật là giỏi ... so với trong TV ... giỏi hơn nhiều ... ân ... thoải mái…" Trần Nghệ Phong không ngừng tăng thêm lực mạnh mẽ ra vào trong tiểu huyệt, vừa nói lời tâm tình, Tiểu Sách chỉ có thể vô lực tựa vào trước người của anh, tùy ý người nọ giống như mãnh thú mà gặm cắn mình. "Phong ... em lại muốn ... nhanh ... buông ra ... đi ... không khí lực ..." Tiểu Sách lần thứ hai đạt được cao trào chỉ có thể bị động nhận lấy mỗi một lần ra vào của nam nhân, Trần Nghệ Phong nhìn hình ảnh mị thịt bị côn thịt mình mang ra rồi lại đẩy trở vào, nhất thời dục vọng lại phồng lớn thêm không ít, "Tiểu Sách ... cùng nhau ... cùng nhau ... bắn đi ... " Ôm chặt thắt lưng của người yêu, Trần Nghệ Phong tăng mạnh tốc độ trùng kích của mấy mươi lần cuối cùng, gào thét bắn dích thể nóng rực vào. Đồng thời vào lúc này, Tiểu Sách bị chạm đến đến một điểm, cũng một lần nữa bắn ra ái dịch, thở hổn hển chỉ có thể để mặc cho người yêu đặt mình lên bàn, chỉnh trang lại cho mình. "Thao chết em ... đại ca ... dùng cái kia của anh thao chết em đi ..." Bên tai truyền đến tiếng kêu giường trong GV, Tiểu Sách xấu hổ nhìn Trần Nghệ Phong đang buồn cười nhìn mình. "Ân ... đừng xem mà ... vì nó mà làm hại người ta hiện tại biến thành như vậy ... " "Ha hả ... Tiểu Sách… nhưng thật ra anh rất hi vọng khi em ở nhà không có việc gì làm thì tốt nhất cứ xem cái này đi… như vậy cuộc sống của chúng ta cũng có thể thêm nhiều tình thú hơn nha ... chẳng hạn như tại trên bàn này, lần sau ... nếu không chúng ta liền đổi thành trên ghế salon thôi ..." "Đùng mà ... người ta cũng không xem nữa đâu ..." "Hảo ca ca… dùng thịt heo bổng sáp chết em đi ... nhanh ... dùng sức nha ..." Hai mắt Tiểu Sách sáng lên nhìn kích thước kinh người kia mà chảy nước bọt, sớm đã quên mấy lời mình nói khi nãy. "Tiểu Sách ... đẹp mắt không ... lần này chúng ta cũng cũng học theo cái tư thế đó đến trên salon đi ..." (Ngoại truyện hoàn)
|