Câu Một Kim “Công” Tế
|
|
Chương 30 Hác Giai tiến vào khiến cho Lâm Tiểu Sách sợ đến mức vội vã đứng lên từ trên người Trần Nghệ Phong, đứng qua một bên, "Hác tiểu thư ~~ " Hác Giai liếc Lâm Tiểu Sách một cái, đi thẳng tới Trần Nghệ Phong để Lâm Tiểu Sách đứng ở phía sau, thân thiết kéo lấy cánh tay của Trần Nghệ Phong, "Nghệ Phong, đã lâu rồi anh chưa đến nhà của em, ba em rất nhớ anh đó~~" Trần Nghệ Phong nhìn Tiểu Sách không nói gì mà lùi qua một bên, đau lòng muốn kéo tay cậu lại, thế nhưng nghĩ đến còn chuyện chưa xử lý xong, chỉ là yên lặng nghe Hác Giai tự nói chuyện một mình. "Được rồi, Giai Giai, anh đã biết, ngày mai anh sẽ đến, thế nhưng hiện tại anh phải ký hết văn kiện, cho nên không thể tiễn em, tự em về được chứ?" Trần Nghệ Phong tận lực nói bằng một giọng bình tĩnh. Hác Giai vốn còn muốn tiếp tục nhưng khi nhìn thấy biểu tình muốn đuổi khách của Trần Nghệ Phong, chỉ có thể căm hận liếc mắt nhìn Lâm Tiểu Sách, xoay người ra về. "Tiểu Sách, em còn chưa muốn nói cái người đã thương tổn em kia là ai sao?" Đột nhiên hỏi tới vấn đề này, khiến Tiểu Sách sửng sốt một chút, lập tức cúi đầu không đáp lời. "Anh đã biết! Anh đã nói sẽ không ép em! Chỉ cần em vui vẻ là được rồi!" Vươn tay kéo Tiểu Sách đang cúi đầu vào lòng, để đầu cậu dựa vào tim mình nghe nhịp đập của nó, "Tiểu Sách, chỉ cần là chuyện em không muốn, anh sẽ không để em làm, anh sẽ làm cho cả đời em đều được hạnh phúc như vậy!" Dịch thể ướt át từ từ lan rộng ra trong lồng ngực của Trần Nghệ Phong, Trần Nghệ Phong chỉ là ôm lấy thiên hạ trước người thật chặt, để cậu có thể nghe tiếng tim đập của anh. "Phong, em muốn trở về một chuyến, đã lâu rồi không có về nhà, muốn thăm Sảng Sảng một chút, có được không?" Qua thật lâu sau, Lâm Tiểu Sách giơ lên vành mắt hồng hồng nhìn Trần Nghệ Phong. Cúi đầu hôn lên mắt của Tiểu Sách, Trần Nghệ Phong yêu thương xoa xoa đầu cậu: "Được rồi, trở về một chuyến đi, bên anh cũng có chút chuyện cần phải xử lý một chút, đến lúc đó anh sẽ đến đón em về!" "Uh, cám ơn anh." "Bé ngốc, đối với anh mà còn nói cảm ơn cái gì." "Sảng Sảng ~ Sảng Sảng ~ Sảng Sảng ~ Sảng Sảng ~" Tiểu Sách vừa mới vào của liền dùng âm thanh lớn không tả xiết kêu lên. "Lâm Tiểu Sách, nếu như cậu còn dám dùng loại ngữ điệu này kêu tên của tớ nữa, tớ sẽ quăng cậu vào trong nồi hầm luôn." "Sảng Sảng Sảng Sảng, tớ rất nhớ cậu, thật sự rất nhớ rất nhớ cậu." Lâm Tiểu Sách vừa nhìn thấy Hạ Sảng cả người liền sáp qua. "Cách tớ xa một chút, tớ cũng không muốn là người bị ném vào trong nồi đầu tiên đâu!" Hạ Sảng tựa ở cạnh cửa lành lạnh sang Trần Nghệ Phong đứng phía sau Tiểu Sách nói. "Uh, Hạ Sảng, tôi có chút chuyện cần phải xử lý, trước hết sẽ để Tiểu Sách ở lại đây." Trần Nghệ Phong trước sau vẫn không nhìn thấu được cái người bạn thân này của Lâm Tiểu Sách, luôn cảm thấy người này không bình thường giống như bề ngoài. "Phía tôi không thành vấn đề, nhưng thật ra là anh đó, nhất định phải xử lý mọi chuyện cho tốt!" Hạ Sảng sủng nịch vỗ vỗ đầu Tiểu Sách. "Ân!" Trần Nghệ Phong cúi đầu hôn một cái lên trán Tiểu Sách sau đó xoay người rời khỏi. "Sảng Sảng, chúng ta lại có thể ở cùng một chỗ rồi." Tiểu Sách cao hứng nhìn Hạ Sảng nói, lại bỏ lỡ một tia thương cảm chợt lóe lên trong mắt Hạ Sảng.
|
Chương 31 Sau khi trở lại phòng làm việc, Trần Nghệ Phong cầm điện thoại lên, hẹn giờ đến nhà Hác Giai ăn, ở đầu điện thoại bên kia ả nghe được dị thường vui vẻ, Trần Nghệ Phong lại lạnh lùng cúp máy, trong lòng thầm tính toán. "Ba, người đã nghe chưa? Nghệ Phong muốn tới nhà của chúng ta, cái này dễ xử lý rồi, khẳng định anh cũng chỉ là vui đùa một chút với cái thằng ngóc Lâm Tiểu Sách kia, bằng không một đại nam nhân sao lại chấp nhận nguyện ý ôm một nam nhân khác." Hác Bằng cũng không có trả lời, chỉ là như có điều suy nghĩ mà nhìn phần báo cáo trong tay. "Ngày mai trước tiên con bắt chuyện với nó, tối nay ba sẽ về, đến lúc đó sẽ nói chuyện sau." Qua một lát lão nhân mới nói. "Ba, có phải người đã có chủ ý gì rồi không, nói cho con biết đi, nói cho con biết đi!" Hác Giai dựa sát vào nói. "Nữ nhân thì lo chuyện của nữ nhân là được rồi, bớt quản chuyện của nam nhân đi!" Hác Bằng lạnh lùng đứng dậy nói, sau đó đi ra ngoài. "Sảng Sảng, cậu mất hứng?" Cuối cùng Tiểu Sách trì độn cũng đã phát hiện ra dị trạng liền quan tâm hỏi. "Không có, nhưng cậu thì có đó, tại sao lại không chịu nói cho Trần Nghệ Phong biết người nào đã thương cậu? Cậu đang lo lắng, hay là sợ hãi." Hạ Sảng hỏi. "Không… không… không phải… đều không phải… Sảng Sảng… đừng ép tớ mà… nha… cậu là bạn thân nhất của tớ mà… đừng ép tớ nữa… nha nha nha…" Kỳ thực nội tâm vẫn rất thống khổ thế nhưng Tiểu Sách lại liều mạng lắc đầu nói. "Được, được, Tiểu Sách, tớ không ép cậu đâu, cậu đừng loạn lên, bình tĩnh lại đi. " Nhẹ vỗ về đầu của Tiểu Sách, giúp Tiểu Sách đang rối loạn yên tĩnh lại. Đúng lúc này, điện thoại vang lên, Hạ Sảng có chút tức giận nhìn điện thoại quấy rầy đến tiểu sách, "Này, là anh! Tôi đã biết, ân, được rồi." Giọng nói khó nghe cúp điện thoại, vừa lúc chống lại cặp mắt đen như mực của Tiểu Sách, "Tiểu Sách, tớ phải ra ngoài một chuyến, trái lại cậu cứ ngây ngốc ở nhà đi, không được ra khỏi cửa, không được mở cửa cho người lạ, không cho người lạ vào nhà ~ nhớ kỹ đó!" Lưu loát tuôn ra một tràng, cuối cùng Hạ Sảng bị Lâm Tiểu Sách đẩy ra cửa. "Tớ mới không phải con nít đâu, còn cần nói những cái này sao?" Tiểu Sách bĩu môi đóng cửa lại, chỉ có một mình nên cậu dự định lục lại mấy bộ GV đã bị bỏ phế bấy lâu nay. Giữa lúc Tiểu Sách đang chảy nước miếng vì kích thước của diễn viên trong hình thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa."Đến đây, đến đây." Luống cuống tay chân cho rằng Sảng Sảng đã về, Tiểu Sách rút đĩa phim ra tùy ý nhét vào khe hở của ghế salon. "Đến rồi đây~" Chạy chậm tới cửa, hoàn toàn đã quên lời Hạ Sảng dặn dò trước khi đi. "Đến~~" Cửa chợt mở, có một nam nhân hoàn toàn xa lạ đang đứng bên ngoài. "Hử, ông tìm ai?" Tiểu Sách ngốc lăng lăng hỏi.
|
Chương 32 "Xin hỏi… ông tìm ai?" Nhìn nam nhân trước mặt, Tiểu Sách vẫn lễ phép hỏi thăm. "Tôi đến tìm cậu đó, Lâm Tiểu Sách!" Ngữ khí khẳng định khiến Tiểu Sách càng thêm giật mình, "Ông tìm tôi? Thế nhưng tôi không biết ông, còn nữa tại sao ông lại biết tên của tôi?" "Có thể mời tôi vào phòng rồi nói được không, cậu cũng biết người đã có tuổi, đi đứng không quá thuận lợi." "Oh, mời vào." Tiểu Sách hoàn toàn không đề phòng mà tránh sang một bên mời Hác Bằng vào nhà. "Uh, ông tìm tôi có việc sao." Tiểu Sách hỏi Hác Bằng vừa vào cửa liền nhìn trái nhìn phải. Xác định trong nhà không có ai, lúc này Hác Bằng mới mở miệng nói, "Tôi là cha của Hác Giai." "A…" Nghe thấy cái tên này, sắc mặt của Tiểu Sách liền thay đổi một chút, hai tay cũng không tự chủ được mà đan chặt vào nhau. Thấy tình hình như vậy, Hác Bằng yên tâm cười cười, ban đầu còn tưởng rằng Lâm Tiểu Sách này rất khó đối phó, kết quả là vừa thấy vượt qua tưởng tượng của mình. "Hôm nay tôi tới đây, là muốn kêu cậu chia tay Trần Nghệ Phong!" Hác Bằng đi thẳng vào vấn đề nói ra mục đích của mình. "Xin lỗi… thực sự xin lỗi…" Tiểu Sách cúi đầu nói, "Xin lỗi… tôi không thể… tôi không làm vậy được… xin lỗi" Hác Bằng có chút tức giận, theo ông thấy, đơn độc đàm phán với Lâm Tiểu Sách so với việc tìm người đến đánh nó một trận có tác dụng hơn nhiều, huống chi một thằng nhóc con cũng sẽ không phải là đối thủ của mình. "Không làm được? Sao lại không làm được, vì cái gì cậu không làm được, cậu cho mình là ai?" Do bị cự tuyệt nên Hác Bằng có chút tức giận, cố ý gây sự nói. "Xin lỗi, thực sự là tôi không làm được, tôi yêu anh ấy, so với bất kỳ người nào đều yêu anh ấy hơn, cho nên, xin lỗi. " Tiểu Sách cảm thấy bất đắc dĩ chỉ có thể không ngừng nói ra hai chữ xin lỗi. "Cậu yêu Nghệ Phong, vậy cậu có từng nghĩ đến những người khác không có, chẳng hạn như con gái của tôi, bọn chúng đã hẹn hò lâu như thế, dựa vào cái gì cậu vừa mới đến, liền cướp đi hạnh phúc của con bé?" Cảm giác tội lỗi bấy lâu nay kiềm nén trong lòng đã bị người khác khai phá ra, Tiểu Sách vẫn không chịu nói ra người đã thương tổn mình chính là vì muốn chuộc tội, ở trong lòng cậu vẫn cho rằng cũng là bởi vì sự hiện diện của mình nên mới khiến cho Trần Nghệ Phong chia tay với Hác Giai. "Tôi biết, tôi biết, thế nhưng, tôi không thể chia tay Nghệ Phong, không thể…" Tuy rằng trong lòng đã từng tự trách rất nhiều, nhưng là vì người yêu, Lâm Tiểu Sách vẫn kiên trì giữ vững lập trường của mình. "Cậu yêu Nghệ Phong?” Lão cáo già Hác Bằng nhìn thấu sự tự trách trong lòng Tiểu Sách, càng tăng cường dụ dỗ. "Cậu xác định cậu thật sự yêu người đó sao?" Cố ý nói đến loại trình độ này. "Nếu cậu thật sự yêu Nghệ Phong, vậy cậu đã từng nghĩ cho nó chưa?" Hác Bằng dời dời thân thể, dự định nói tiếp, sau đó bất ngờ cầm lấy đĩa GV được kẹp giữa ghế salon. "Cậu cho rằng bộ dáng hiện tại của hai người chính là tình yêu sao? Cậu có nghĩ tới tương lai sao này của Nghệ Phong hay không? Chẳng hạn như tiền đồ của nó, chẳng hạn như con cái của nó, cậu cho là cuộc sống cũng đơn giản như đĩa phim mà cậu coi này sao?" Hác Bằng khinh bỉ giơ vật trong tay lên. Hác Bằng nói như sét đánh thẳng đâm vào lòng của Tiểu Sách, quả thực, bản thân mình phi thường yêu Trần Nghệ Phong, yêu đến mức có thể buông tha chính mình, buông tha tất cả, thế nhưng, nghĩ đến anh sẽ vì đáp lại tình yêu của mình, hoặc là bị buộc buông tha bản thân, buông tha tất cả, Lâm Tiểu Sách đã cảm thấy đau lòng đến không thể chịu đựng nổi, cậu không nên trở thành gánh nặng của người yêu, cho nên, lần này, cậu quyết định, phải bảo vệ người yêu của mình. "Cậu suy nghĩ sao rồi." Rõ ràng nhìn thấu sự dao động của Tiểu Sách, Hác Bằng lại bỏ thêm một câu, "Tôi cũng biết là cậu yêu nó, nhưng tình yêu của cậu không thể thành lập bằng sự hi sinh của đối phương được." Không tiếp tục để ý tới lời Hác Bằng nói, Tiểu Sách lễ độ mời ông về, ngồi lên ghế sa lon. Hồi tưởng những ký ức giữa mình và Nghệ Phong từng chút từng chút một, trên mặt rưng rưng nước mắt lại nở lên một nụ cười tuyệt mỹ.
|
Chương 33 "Giai Giai, bá phụ còn chưa về sao? Nếu không, anh đi về trước, chờ lần sau lúc bá phụ rảnh rỗi anh sẽ đến!" Dứt lời Trần Nghệ Phong dự định đứng dậy. "Ây da!" Hác Giai hốt hoảng vội vàng đứng dậy muốn ngăn cản anh, nhưng không nghĩ đến bị va vào bàn, ả thuận thế liền bám vào người của Trần Nghệ Phong."Nghệ Phong, đau quá nha… bị trặc chân rồi…" Bộ dáng vờ như muốn khóc, khiến cho Trần Nghệ Phong cũng không tiện lập tức đẩy ra. "Để anh đỡ em nằm lên giường đi!" Hác Giai cúi đầu trong nháy mắt bật cười, cuối cùng cũng có thể giữ anh lại, nếu không còn thật không biết sẽ ra sao đâu. "Tốt hơn rồi… cám ơn anh nhiều nha…" Hác Giai mềm mại dựa vào lồng ngực rộng lớn của nam nhân ngọt ngào nói. "Xem ra ba trở về thật không đúng lúc nha, vợ chồng son các con, tiếp tục tiếp tục đi, ba chờ các con, cứ từ từ đừng vội" Thanh âm của Hác Bằng vang lên từ ngoài cửa. "Bá phụ, xem ra là do người hiểu lầm rồi, bọn con không có làm gì cả, Giai Giai bị trặc chân, con chỉ là muốn đỡ nàng ngồi nghỉ thôi." Trần Nghệ Phong nói. "Ha hả, không cần giải thích đâu, bác biết bác biết." Khẩu khí rõ ràng muốn cố ý xuyên tạc lời nói của Trần Nghệ Phong. Trần Nghệ Phong cũng không muốn lại bàn tiếp về vấn đề này, thế là mở miệng nói, "Bá phụ, ngày hôm nay con tới đây là có chút việc muốn nói với người." "Vừa lúc, vừa lúc, bác cũng có chuyện muốn nói với con, nếu không trước hết để bác nói đi, con cũng biết người lớn tuổi trí nhớ không được tốt, vạn nhất quên mất sẽ không tốt." Hác Bằng nói. "Được rồi! Bá phụ muốn nói cái gì?" Trần Nghệ Phong không có cách nào khác chỉ có thể nhường ông. "Con cũng Giai Giai đã hẹn hò rất lâu rồi, bác muốn tìm một thời gian tốt tổ chức hôn lễ, về phía cha mẹ con đều là người dễ nói chuyện, mặc kệ chuyện của con, con có thể tự mình làm chủ đi!" "Bá phụ! Con…" "Người trẻ tuổi, đừng nên chơi bời quá mức nha, chờ bác nói cho xong cái đã!" "Không phải... bá phụ…" "Được rồi, bác biết trong lòng con thật cao hứng, thế nhưng chờ bác nói xong rồi con hãy nói." "Bác là nhớ khả năng trong công ty có gởi cho con một bản báo cáo đi, đây cũng chính là cơ hội con có thể giữ lấy phần cổ phần cao nhất của công ty, bác nghĩ chuyện này đối với con nhất định là một tin tức tốt, cho nên bác nghĩ vào hôm nay liền bàn hôn sự với con, đó chính là song hỷ lâm môn." "Bá phụ, con biết chuyện bản báo cáo, bất quá đối với cái loại bí mật thương nghiệp này làm thế nào mà bá phụ biết được, con cũng không có hứng thú muốn biết, thế nhưng, đối với hôn lễ, con chỉ có thể nói: "Xin lỗi! Bởi vì người con yêu không phải là lệnh thiên kim, xin lỗi!" "Là bởi vì Lâm Tiểu Sách sao?" Mới vừa rồi Hác Bằng còn dùng thanh âm hiền lành hòa ái đột nhiên thay đổi thành có chút nghiêm khắc. "Thiết nghĩ khẳng định bá phụ cũng biết đi, đúng… người con yêu chính là em ấy, cho nên không thể đáp ứng yêu cầu của người."
|
Chương 34 "Đúng không? Con xác định? Con có từng nghĩ tới, nếu như bác đem chuyện con là đồng tính luyến ái thông tri với thượng tầng công ty con, bọn họ để bảo vệ hình tượng công ty, để bảo vệ danh dự đại chúng, để bảo vệ cổ phiếu công ty không bị trượt giá, còn có thể để con thăng chức sao? Đến lúc đó khả năng ngay cả 'Phong Thành' đều không trụ nổi nữa, như vậy cũng quan trọng sao?" Nghe đến mấy câu này, trên khuôn mặt tuấn dật của Trần Nghệ Phong xuất hiện loại biểu tình khác."Bá phụ cho là tôi sẽ vì những thứ danh lợi này mà chia tay Tiểu Sách sao, bởi vì đối với người bình thường mà nói có thể tiến vào thượng tầng của 'Phong Thành' tuyệt đối chỉ là ước mơ của cả đời người sao, bất quá… xin lỗi! Tôi đối với những thứ đó không có hứng thú, tôi yêu thủy chung đều là cái người chút ngốc, có chút ngây ngô, hơn nữa sẽ không chỉ vì danh lợi mà tiếp cận tôi Lâm Tiểu Sách!" Sắc mặt của Hác Bằng trở nên có chút xấu xí, "Con phải suy nghĩ cho kỹ, không nên để xúc động nhất thời khiến cho đầu óc trở nên mụ mị..." "Cám ơn bá phụ đã quan tâm, lời muốn nói Nghệ Phong đều đã nói xong… thật sự xin lỗi Giai Giai, hi vọng sau này chúng ta vẫn là bằng hữu!" Một câu cuối cùng là hướng về Hác Giai mà nói, nhưng ban nãy, Hác Giai đã bị lời nói của Trần Nghệ Phong khiến cho chấn động đến mức không thể phát ra tiếng. "Trần Nghệ Phong… cậu không nên hối hận… vì hành động hôm nay." Trần Nghệ Phong nhanh chóng rời khỏi vẫn còn có thể nghe được thanh âm già nua của Hác Bằng đang gào thét. Lái xe chạy tới chỗ ở của Hạ Sảng, Trần Nghệ Phong không kịp chờ đợi muốn ôm lấy Tiểu Sách yêu dấu, đế mình cảm nhận được sự ấm áp của em, nghe thấy thanh âm ngọt ngào kêu tên mình, nhớ đến đây, anh không khỏi tăng nhanh tốc độ. "Tiểu Sách… Tiểu Sách… anh tới đón em… Tiểu Sách… Hạ Sảng… có ai ở nhà sao?" Đột nhiên đáy lòng Trần Nghệ Phong hơi kinh ngạc một chút, cuống quít lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Sảng, "Hạ Sảng, cậu và Tiểu Sách ở cùng một chỗ đi?" Ôm lấy khát vọng cực độ, Trần Nghệ Phong mong muốn nhận được câu trả lời khẳng định. Bất quá phảng phất như thượng đế cũng không nghe thấy lời cầu nguyện của anh, Hạ Sảng ở phía bên kia nói "Tiểu Sách? Không phải cậu ấy đang ở một mình trong nhà sao? Lẽ nào trong nhà không có ai? Anh đã đến rồi sao?" Những câu tiếp theo Trần Nghệ Phong đều không nghe lọt vào tai, nhìn cửa lại đóng chắc, anh hi vọng tất cả đều không phải như anh tưởng tượng. Điện thoại vừa mới cúp lại vang lên, "Trần Nghệ Phong, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi, sao anh lại cúp điện thoại, Tiểu Sách đâu?" "Không thấy, không thấy, tôi cũng không biết em ấy đi nơi nào nữa!" Lẩm bẩm nói vài câu qua điện thoại, Trần Nghệ Phong suy sụp ngồi ở cửa.
|