Khổng Tước Kỳ Duyên
|
|
Ad bỏ bê hg đăng chap mới luôn rồi
|
CHƯƠNG 164: NGƯỜI MỚI. Không quá lâu, Thải Tước dẫn theo mười người đi vào. Nhìn sơ qua tên thanh niên đi đầu, Vũ Trì có thể nhận ra hắn là Tư Tĩnh. "Tư Tĩnh ra mắt...chủ nhân" tuy có hơi ngập ngừng một chút, nhưng Tư Tĩnh vẫn kêu Vũ Trì một tiếng "chủ nhân". Hắn đã từng ngạo mạn, đã từng không coi ai ra gì, nhưng sau bao nhiêu năm lăn lộn ở cái Thần Điện này, hắn đã biết cách nhún nhường để mà sống, để mà vươn lên. Để đứng được ở đây, hắn biết gia tộc đã vì hắn bỏ ra rất nhiều, vì thế hắn phải trân trọng cơ hội này. Vừa ý với thái độ của Tư Tĩnh, Vũ Trì gật nhẹ đầu một cái nhìn qua những người còn lại. Rất nhanh một thanh niên đứng kế Tư Tĩnh đã chấp tay bái Vũ Trì: "Ngô Trọng xin ra mắt chủ nhân, chúc chủ nhân phúc trạch vô biên" Cũng là một kẻ thông minh, Vũ Trì rất thích. "Đồng Tử Ôn Niên xin ra mắt chủ nhân, gia tộc của Đồng Tử có chút lòng xin gửi ngài" thứ ba lại là một kẻ không chịu thua kém. Thật ra, hai người bọn hắn là đích thân Vũ Trì chọn lựa, một đến từ Tây Thương gia tộc xếp hạng 9, một đến từ Khâu Trì gia tộc xếp hạng 10. Hai gia tộc này tuy cũng trong top 10 gia tộc, nhưng tổng thể lại kém hơn những gia tộc khác không ít. Trong Thần Điện này, cả hai gia tộc chỉ chiếm một gốc nhỏ, không có người bảo hộ chính thức, cho nên Vũ Trì mới muốn thu hai thế lực này vào túi mình. Sau Ôn Niên, lần lượt bảy tên đệ tử tạp dịch nữa ra mắt với Vũ Trì. Đối với những đệ tử tạp dịch này cậu không quá quan tâm, nhưng nếu sau này ai có nâng lực thì cậu cũng sẽ trọng dụng. Đợi bọn họ đều đã giới thiệu xong, Vũ Trì mới lên tiếng: "Từ đây các ngươi có thể gọi ta là Sơn Chủ hoặc là Thiếu gia, không cần kêu chủ nhân nữa" "Chủ nhân" hai chử này thật sự quá hạ thấp người khác, Vũ Trì cũng không cần bọn chúng gọi mình là "chủ nhân" để lấy danh vọng cho mình. Nghe Vũ Trì nói xong, bọn họ đều khẻ thở ra một hơi, thật sự chẳng ai muốn nhận người khác là chủ nhân của mình. "Tư Tĩnh, từ đây ngươi sẽ là Tả Hộ Pháp của Tuyết Vũ Sơn. Cao Thang xử lý việc nội sơn, còn bên ngoài ta giao cho ngươi" nhìn Tư Tĩnh, Vũ Trì mở miệng. Đối với việc này Vũ Trì đã có tính toán, Cao Thang tuy sống ở Thần Điện này từ nhỏ nhưng với tính cách luôn tỵ hung, tránh nạn, thích sống an nhàn cho nên hắn không hề có nhân lực trong tay. Hắn làm chức Quản Gia xử lý việc nội bộ còn có thể, nếu giao cho những việc khác Vũ Trì vẫn không an tâm. Nhưng Tư Tĩnh thì khác, dù gì hắn cũng lăn lộn từ tầng lớp thấp nhất lên, thủ đoạn và đầu óc sẽ không kém, chắc chắn trong tay nhân lực cũng không ít. Giao cho hắn đối ngoại, trong giai đoạn này có thể lợi dụng nhân lực trong tay hắn giúp cậu làm không ít chuyện. Huống chi, Cẩm Sắc gia tộc nếu đã đề bạc hắn, thì cũng phải giao cho hắn thứ gì đó đủ để lôi kéo Vũ Trì. Tư Tĩnh nghe Vũ Trì nói, khẻ suy tư một chút, nhưng sau đó cũng nở nụ cười: "Đa tạ Sơn Chủ trọng dụng, Tư Tĩnh sẽ không phụ lòng ngài đề bạc" Nói chuyện với người thông minh thật thích, Vũ Trì ấn tượng về Tư Tĩnh rất không tệ. Tiếp theo, cậu lại quay qua nhìn hai người Ngô Trọng và Ôn Niên: "Các ngươi cầm mõi người một bản danh sách Thảo Dược, nhanh chóng thu thập đủ rồi mang về đây cho ta" Hai người, mõi người sau khi cầm lấy danh sách Thảo Dược đều khẻ nhìn nhau một chút. Đây là lúc thể hiện năng lực cho Vũ Trì thấy, bọn họ nhất quyết không thể thua đối phương. "Thải Tước, dẫn bảy người bọn họ giao cho Diên Chỉ Lan, cô ta sẽ biết làm gì" phân phó thêm một câu Vũ Trì liền phất tay bảo mọi người lui ra. Hiện tại Vũ Trì bước đầu đã xem như ổn định được tình hình ở Tuyết Vũ Sơn, tiếp theo phải nhanh chóng tăng lên thế lực tổng thể mới được. Nói đến tạo dựng thế lực ở Thần Điện này thật sự quá phức tạp, mõi Sơn đều có cách riêng như Thu Vũ Sơn lấy mỹ nữ trứ danh, thông qua các mỹ nhân này Nhã Thu sẽ câu lên quan hệ với không ít người. Tuy nói cách này có chút hạ đẳng, nhưng mang lại cho Thu Vũ Sơn lợi ích không nhỏ. Còn Tuyết Vũ Sơn đây, tức nhiên Vũ Trì chọn con đường kinh doanh Đan Dược. Phải biết Đan Dược là thứ cung không bao giờ đủ, cho nên mãi mãi đều là thứ được được hoan nghênh nhất. Càng là nơi đông đúc nhu cầu Đan Dược càng cao, ở Thần Điện này cũng là như thế. Tuy nhiên, Đan Dược ở đây yêu cầu cũng phải hơn những nơi khác, Ngũ Phẩm chỉ là bất nhập lưu, Lục Phẩm có thể đặt lên mặt bàn, Thất Phẩm là loại chủ yếu, Bát Phẩm có thể uy trấn một phương, còn Cửu Phẩm...khó mà có được. Bây giờ Vũ Trì là Thất Phẩm Đan Sư, mở cửa hàng đã đủ, nhưng khó mà cạnh tranh với các thế lực kỳ cựu. Vì vậy cậu đang gấp rút đột phá Bát Phẩm Đan Sư, nhưng e là rất khó. Tuy trải qua tẩy lể Thần Hồn và Thánh Hỏa của Vũ Trì tăng lên rất nhiều, nhưng cái cậu thiếu vẫn là kinh nghiệm. Thở ra một hơi, chợt đảo mắt qua đống lể vật trên bàn, Vũ Trì mới mở ra xem thử. Tuy không phải vật phổ thông nhưng cũng không quá vào mắt cậu được. Đột nhiên khi mở chiếc hộp của Ôn Niên ra, một vầng sáng bảy màu liền hiện lên lấp lánh. "Ô, là Thất Diệp Linh Thảo" hứng thú cầm lên gốc linh thảo có bảy lá, Vũ Trì vừa ý không thôi. Thất Diệp Thảo có bảy lá, mõi lá một màu tượng trưng cho một thuộc tính. Trong đó năm lá xếp thành vòng tròn là Ngũ Hành, còn hai lá phía trên tạo thành vòng lưỡng nghi, chính là Thái Dương và Thái Âm. "Đáng tiếc là không có rể cây" Vũ Trì khẻ lắc đầu tiếc nuối. Cũng phải, Khâu Trì gia tộc sẽ không hào phóng đến độ cho Vũ Trì một gốc Thất Diệp Linh Thảo có đủ gốc rể để cậu trồng.
|
CHƯƠNG 165: CỬU PHẨM ĐAN SƯ. Kế dụng người của Vũ Trì xem ra rất có tác dụng, không quá mấy ngày Ôn Niên và Ngô Trọng đều mang đầy đủ Thảo Dược mà Vũ Trì yêu cầu trở về. Không ngại khen ngợi hai người vài câu, tiếp theo Vũ Trì lại giao cho Diên Chỉ Lan giám sát bảy tên đệ tử tạp dịch đi trồng Thảo Dược. Cứ như vậy, mõi ngày trôi qua hương dược trong Tuyết Vũ Sơn càng nồng đậm. Nhìn Vũ Trì đem cả tòa núi cảo tạo thành một Dược Sơn, những người khác đều đã đoán được ý cậu phần nào. "Kinh thương Thảo Dược cũng không tệ, xem như cũng cho Tuyết Vũ Sơn một đường ra" nhìn Thảo Dược ngày càng nhiều, là Quản Gia Cao Thang cũng vui vẻ theo. Tính cách của hắn không thích tranh đua, nên thấy Vũ Trì chọn con đường kinh thuơng hắn khá vừa lòng. Tuy kinh thương cũng có cạnh tranh, nhưng ít ra ở Thần Điện này chưa xảy ra vụ giết chóc nào. Như thế còn đở hơn những Sơn lấy chủ chiến làm kế sách phát triển, thường xuyên có người chết, thật đáng sợ. "Kinh thương Thảo Dược? Ta xem không phải như vậy" bên cạnh Cao Thang đột nhiên Diên Chỉ Lan lên tiếng. "Ta đã điều tra vị Vũ thiếu gia này rồi, hắn là người có chủ kiến, biết nhẫn nhịn đợi thời cơ. Kinh thương Thảo Dược có lẻ chỉ là bước khởi đầu, phía sau là gì thì khó mà đoán được" cô ta nói tiếp. Trong lúc Tuyết Vũ Sơn đang cải tạo, thì thời gian này Vũ Trì luôn đâm đầu vào Đan Thư. "Xem ra phải nhờ đến Điện Chủ rồi" lặt một trang Đan Thư có chút không hiểu, Vũ Trì khẻ đóng sách lại thì thầm. Hôm đó, Vũ Trì gọi Diên Chỉ Lan lại, kêu cô đi tìm Điện Chủ nói một tiếng cậu có việc cần nhờ. Diên Chỉ Lan biết Điện Chủ sắp xếp cô ở bên Vũ Trì là làm chân chạy đưa thư cho cậu và hắn, cho nên không suy nghĩ nhiều cô ta liền bay ra sơn môn. Cũng trong đêm đó, một mình Vũ Trì xuất hiện tại Chủ Điện gặp riêng Điện Chủ. Vẫn phong thái uy nghiêm lẫm liệt, Điện Chủ nhìn xuống Vũ Trì như một vị Quân Vương nhìn thuộc hạ của mình. "Ngươi có việc gì cần ta giúp?" "Đệ tử muốn theo một vị Đan Sư học tập, mong Điện Chủ giúp đở" Vũ Trì nhanh chóng đáp lại. "Thân phận Thất Phẩm Đan Sư đã đủ cho ngươi dùng, chẳng lẻ ngươi còn chưa thỏa mãn" Xem ra, hắn đã nắm rất rỏ lai lịch của Vũ Trì. "Chưa đủ, nếu đã xuất đầu thì phải khiến cho mọi người chú ý, đệ tử đến đây để trở thành người nổi bật nhất, chứ không phải để chen giữa một đám người phổ thông" lời nói này thật sự rất bạo dạng, nhưng Vũ Trì là nói thật những gì cậu muốn. "Đúng, mõi Đan Sư đều là người nổi bật, được rất nhiều người kính nể, nhưng cũng chỉ có vậy. Ở thế giới lấy thực lực vi tôn này, cho dù Cửu Phẩm Đan Sư cũng chỉ là kẻ ngoài cuộc, chẳng lẻ ngươi vẫn chọn đi con đường này?" Điện Chủ lại hỏi tiếp. "Đan Sư không đủ chiến lực, nhưng sẽ đủ địa vị để tạo nên thế lực. Theo ngài, với tu vi của đệ tử bây giờ, chọn con đường này để phát triển thế lực là đúng hay sai?" Vũ Trì hơi nhếc môi cười hỏi lại. Cậu là vậy, một khi tranh luận cậu sẽ dùng mọi cách để bảo vệ quan điểm của mình. Hơi nhíu mày nhìn Vũ Trì, Điện Chủ trầm tư trong phút chóc: "Ngươi cảm thấy ngươi đủ tinh lực để vừa luyện đan, vừa tu luyện sao?" "Không phải là cảm thấy mà là chắc chắn đệ tử làm được" Nhìn vào ánh mắt đầy tự tin và quyết tâm của cậu, đột nhiên Điện Chủ lại phá lên cười lớn: "Ngươi thật sự làm ta nhớ đến thời trẻ của mình, cũng tự tin và tràn đầy năng lượng sống như vậy" "À, nếu là tự tin thì đệ tử thấy ngài vẫn như thời trai trẻ, còn về năng lượng sống thì ngài đã đủ trải nghiệm để che giấu nó đi, không biết Vũ Trì nói như vậy ngài thấy có đúng không?" Vũ Trì khẻ cười nói. "Haha, ngươi rất thú vị, ngươi là người đầu tiên dám nói với ta như thế đó" không hề giận, Điện Chủ cười như muốn xả hết những tâm tư bao năm nay luôn cố che giấu. "Được rồi, dưới chướng của ta Đan Sư không ít, nhưng nếu biết ngươi muốn mở cửa hàng Đan Dược cạnh tranh với bọn họ, thì chưa chắc bọn họ sẽ dậy ngươi cái gì tốt. Như vậy đi, thời gian này ngươi cứ theo ta học tập, ta cũng muốn xem sự chắc chắn mà ngươi nói là thật hay chỉ nói bằng miệng" Theo Điện Chủ học tập? Nghe đến đây Vũ Trì lại có chút hoang mang. "Sao, chẳng phải ngươi muốn trở thành người nổi bật sao? Chẳng lẻ bây giờ lại sợ?" Điện Chủ nhìn sắc mặt Vũ Trì có chút trêu chọc nói. "Không phải, nhưng chẳng lẻ Điện Chủ ngài cũng là Đan Sư?" Vũ Trì hơi nhỏ giọng hỏi. "A, ta chưa nói sao, ta cũng là một tên Cửu Phẩm Đan Sư" Điện Chủ là Cửu Phẩm Đan Sư? Xem ra Vũ Trì nhặc được bảo rồi. Theo ông ta học luyện đan, tiện thể học luôn nhiều thứ khác, thật đúng là cơ hội tốt. Tuy nhiên cơ hội luôn đi đôi với thách thức, cây cao bóng cả, nếu để người khác biết cậu theo Điện Chủ thì cậu chắc chắn sẽ bị đưa lên vũ đài chiến tranh.
|
CHƯƠNG 166: CHÍ TÔN ĐẠO. Đã qua rồi cái thời Vũ Trì sợ hãi mọi thứ, bây giờ cậu sẽ "dọn dẹp" hết tất cả, nếu có vật ngán chân mình. Để lại lời nhắn cho Diên Chỉ Lan kêu cô ta chăm sóc tốt Tuyết Vũ Sơn, Vũ Trì bắt đầu tiếp nhận sự dậy dổ của Điện Chủ. Ở một nơi tách biệt chỉ có hai người, Điện Chủ và Vũ Trì một người giảng một người nghe, một người chỉ đạo một người thực hành. Cứ như thế, thời gian trôi qua cuộc sống của Vũ Trì đã rơi vào một quy lực nhất định, sáng luyện đan, tối tu luyện. Hôm nay, đã một tháng Vũ Trì xin nghĩ bế quan, đột nhiên Điện Chủ cảm nhận được thời gian quanh mình bắt đầu lay động. Từ trong thiên địa hắn có thể cảm nhận được Thái Dương và Thái Âm hòa vào nhau, đang tụ về một điểm. Dưới ánh chiều tà, khoảnh khắc âm dương giao nhau, trong tay Vũ Trì lúc này là một bức Thái Cực Âm Dương Đồ lớn đang được cậu vận hành. Đến khi ánh dương vừa tắt, thì Thái Cực Đồ cũng biến mất, không gian lại chở về như củ. "Chúc mừng ngươi đã lĩnh ngộ ra Âm Dương Thánh Ý" lúc này đột nhiên giọng của Điện Chủ vang lên. Điện Chủ xuất hiện nhưng Vũ Trì vẫn ngồi đó không nhúc nhích, cũng như lên tiếng. Không hiểu vì sao lúc này Điện Chủ lại thấy Vũ Trì cực kỳ thú vị và khó đoán, làm cho hắn lóe lên suy nghĩ muốn thấu hiểu tất cả về cậu. Thời gian trôi qua, khi Ánh Trăng đã treo trên cao, Vũ Trì mới đứng lên nhìn về phía Điện Chủ, thật bất ngờ là hắn vẫn ở đây chờ cậu. "Chỉ là Âm Dương Thánh Ý, không có gì quá lớn để chúc mừng" Thật thú vị, qua bao ngày sống chung Điện Chủ đã nhận ra những lúc Vũ Trì ăn nói khép nép chỉ là giả tạo, cách nói chuyện bây giờ của cậu mới là thật. Khi hai người nói chuyện, Điện Chủ có cảm giác như cả hai là cùng trang lứa, cùng cấp bậc vậy. Thật không hiểu thứ gì lại cho Vũ Trì can đãm dám nói chuyện với hắn như vậy. Đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, làm cho Điện Chủ nhớ đến hình như cậu đã không thèm giả vờ từ rất lâu rồi, là mệt mõi khi phải giả vờ ư? "Âm Dương Thánh Ý tuy chỉ có Âm và Dương hai thuộc tính, nhưng muốn lĩnh ngộ ra thật sự không dể dàng, chẳng lẻ ngươi vẫn không thỏa mãn sao?" Điện Chủ rất hứng thú chờ nghe câu trả lời của cậu. "Đệ tử cảm thấy, dường như Âm Dương Thánh Ý chỉ là một chìa khóa để bước vào một Thánh Ý khác" Vũ Trì lắc đầu nói. Nghe đến đây Điện Chủ đã thu vẻ mặt cười cợt lại, thây vào đó là sự nghiêm túc nhìn Vũ Trì. "Ngươi lĩnh ngộ được gì?" hắn hỏi. "Không quá nhiều, chỉ cảm thấy Âm Dương Thánh Ý còn ẩn chứa huyền cơ khác. Không chỉ nó mà Ngũ Hành Thánh Ý và Cửu Thải Thánh Ý cũng như vậy" Vũ Trì có chút suy nghĩ nói ra. "Vậy theo ngươi huyền cơ trong đó là gì?" Điện Chủ lại hỏi. Nhưng lần này Vũ Trì không trả lời, cậu im lặng nhìn về một phía cho đến vài tháng sau, lần nữa Vũ Trì đi tìm Điện Chủ trả lời: "Theo suy đoán của đệ tử, huyền cơ trong Âm Dương Thánh Ý là Thời Gian, còn trong Ngũ Hành Thánh Ý là Không Gian. Rất có thể cảnh giới tiếp theo của hai loại thánh ý này chính là Thời Gian và Không Gian. Riêng về Cửu Thải Thánh Ý, đệ tử vẫn chưa nghĩ ra" Vũ Trì vừa nói xong, hai mắt của Điện Chủ liền sáng lên, nhìn cậu như nhặc được bảo vật: "Hay lắm, chỉ là Niết Bàn đã lĩnh ngộ ra những thứ này, ngươi xuất sắc hơn ta nghĩ rất nhiều" "Đúng vậy, bước tiếp theo của Âm Dương Thánh Ý chính là Sinh Tử Thánh Ý, còn có thể gọi là Thời Gian Thánh Ý. Ngũ Hành Thánh Ý hay còn gọi là Ngũ Hành Hỗn Độn Thánh Ý cũng như thế, phía sau nó chính là Không Gian Thánh Ý. Trên thế gian này có rất nhiều loại Thánh Ý không thể lĩnh ngộ ra trong một lần, nó là Chí Tôn Đạo" Vũ Trì nghe đến Chí Tôn Đạo dường như nghĩ đến thứ gì đó. "Chí Tôn Đạo, hình như còn có cách gọi khác là Thần Ma Đạo?" Vũ Trì không rỏ lắm. "Đúng, bởi vì Chí Tôn Đạo rất mạnh mẻ, mạnh hơn cả Thần Đạo và Ma Đạo, cho nên thời Nguyên Thủy còn có tên gọi là Thần Ma Đạo" "Chí Tôn Đạo gồm có mười loại, trong đó Thời Gian và Không Gian là hai trong số đó" Điện Chủ giải thích. "Như vậy, cảnh giới tiếp theo của Cửu Thải Thánh Ý là gì?" đây là thứ Vũ Trì nghĩ hoài không ra. "Phía sau nó ư, là Vạn Vật Thánh Ý và Bản Nguyên Thánh Ý. Thứ này phải xem ngươi lựa chọn như thế nào rồi. Vạn Vật chủ sinh, Bản Nguyên chủ diệt. Nhất niệm sinh, nhất niệm diệt, đây là đỉnh cao của Đại Đạo chỉ có trong truyền thuyết" nói đến đây đột nhiên Điện Chủ cười lắc đầu một cái. Vũ Trì thiên phú tốt thật nhưng sao có thể chứ, "nhất niệm sinh - nhất niệm diệt", hắn không tin Vũ Trì sẽ lĩnh ngộ ra được. ----- P/S: Lúc đầu định viết 100 chap đổ lại, haizz vượt số quá rồi.
|
CHƯƠNG 167: MỘT ĐỘNG TÁC MỞ MÀNG Chí Tôn Đạo, nếu không biết thì thôi nhưng đã biết rồi Vũ Trì sẽ không bỏ qua, cho dù có khó khăn cở nào đi nữa cậu sẽ lĩnh ngộ được nó, ít nhất là một loại. Rất may mắn bây giờ Vũ Trì chỉ là Niết Bàn Cảnh, đang trong giai đoạn lĩnh ngộ Thánh Ý, nếu như đã lập Đồ Đằng Thánh Đạo thì sẽ cực kỳ khó khăn để chuyển hóa. Sau khi biết về Chí Tôn Đạo, cuộc sống của Vũ Trì đã có một chút thay đổi, cậu không vội tăng lên tu vi mà dùng thời gian ấy đi lĩnh ngộ Chí Tôn Đạo. Ngày qua ngày, Điện Chủ nhìn Vũ Trì từng chút, từng chút một thấu triệt Không Gian Thánh Đạo, hắn càng đối với cậu đánh giá cao. Khổng Tước Thần Điện thiên tài không ít, trong đó Thập Đại Đệ Tử càng ưu tú, nhưng cho đến bây giờ vẫn thiếu đi một người có đủ thực lực chấn nhiếp tất cả. Hiện tại phe phái của Điện Chủ có phần yếu hơn người khác, bởi vì mất đi một đệ tử đủ sức cạnh tranh. Điều này đối với Vũ Trì cũng không còn là bí mật gì nữa, thời gian trước Điện Chủ đã nói cho cậu biết. Vốn Điện Chủ có thu một đệ tử ký danh, tuy ký danh nhưng thiên phú cực kỳ tốt, từng là đệ nhị Đệ Tử Hạch Tâm. Tiếc là, trước khi Vũ Trì gia nhập Thần Điện thì người này đã bị ám toán chết. Bây giờ trong tay ông ta còn lại Trần Di, nhưng thiên phú của hắn có hạn, Điện Chủ không thể đặt kỳ vọng vào hắn quá nhiều. Cũng vì thiếu thốn thiên tài cho nên ngày hôm đó Điện Chủ mới đích thân ra mặt nhận lấy Vũ Trì, âu cũng là vận mệnh sắp đặt để cả hai mang lại lợi ích cho nhau. Vội vàng trăm năm qua đi, trong khoảng thời gian này Điện Chủ gần như tập trung bồi dưỡng Vũ Trì. Đối với cậu hắn không tiếc gì cả, chỉ có điều thân là Điện Chủ hắn còn có rất nhiều thứ phải lo liệu, không thể ở mãi đây chỉ dạy Vũ Trì được. Bản thân cậu cũng vậy, không thể cứ mãi tu luyện mà không hành động gì. "Vũ Trì, đến lúc ra ngoài rồi" lúc sắp rời đi, trong lòng Điện Chủ đột nhiên có một chút lưu luyến. "Đa tạ Điện Chủ bồi tài, đệ tử nhất định không để ngài thất vọng" chào một tiếng Vũ Trì liền biến mất. Cùng lúc đó ở Tuyết Vũ Sơn, vẫn chưa có ai biết Vũ Trì sắp về. Khi cậu đến nơi, từ trên cao nhìn xuống, thấy những ruộng Linh Thảo, những cây Linh Quả được chăm sóc rất tươi tốt, Vũ Trì rất hài lòng. So với trăm năm trước, số lượng Linh Thảo cấp cao của Tuyết Vũ Sơn đã nhiều hơn rất nhiều. Có vẻ như đã cảm nhận được khí tức của cậu, Cao Thang dẫn theo một đám đệ tử tạp dịch nhanh chóng bay đến đón tiếp cậu. Nhìn qua đám người, ai náy mặt mũi cũng hồng hào, tràn đầy sức sống, xem ra những năm nay sống rất tốt. "Gọi Thải Tước và Tư Tĩnh đến gặp ta" phân phó một câu, Vũ Trì liền bay vào Điện của mình. Nhìn cả tòa cung điện sạch sẽ, tươm tất cậu càng vừa lòng hơn. Cao Thang làm việc rất tốt, cho dù không có cậu ở đây hắn cũng lo liệu mọi việc rất chu đáo, không hề lơ là. Đến giờ chiều, lúc này trước mặt Vũ Trì là tất cả những người của Tuyết Vũ Sơn. "Tư Tĩnh, việc ta giao cho ngươi làm tới đâu rồi?" đầu tiên cậu hỏi Tư Tĩnh. "Thưa Sơn Chủ, về cửa hàng thì thuộc hạ đã mua từ lâu rồi, nhưng còn chiêu mộ Đan Sư, đến nay chỉ được có ba vị Lục Phẩm" Đan Sư ở Thần Điện rất thiếu thốn, chỉ cần có tiềm lực một chút sẽ bị những thế lực khác giành mất. Tư Tĩnh có thể chiêu mộ được ba người đã rất không dể rồi. "Thải Tước, ngươi thì sao?" ở trước mặt người khác, cậu không bao giờ gọi cô ta là "tỷ", bởi vì điều đó sẽ ảnh hưởng đến quyền hạn của cậu rất nhiều. "Theo Sơn Chủ phân phó, gia tộc đã tiến hành chèn ép Thanh Mộc gia tộc. Nhưng trong Thần Điện, Thanh Mộc gia tộc vẫn còn một quân bài" Thải Tước nói nhanh. "Là ai?" "Là một cô ả tên Phong Linh, cô ta không chỉ thông qua khảo hạch trở thành đệ tử Nội Môn, mà còn có quan hệ với Cảnh Điền, cho nên chúng ta không thể..." Cảnh Điền? Hạch Tâm đệ tử hạng mười, xem ra qua bao nhiêu năm mưu kế của Phong Linh không những không tuột hậu, mà ngày càng tăng tiến rồi. "Tốt, chuyện của Phong Linh đích thân ta sẽ giải quyết. Các ngươi chia nhau ra tung tin tức, tháng sau Tuyết Vũ Đan Lâu sẽ khai trương" ngưng lại một chút Vũ Trì nói tiếp. "Ngày khai trương sẽ có Bát Phẩm Đan Dược bán công khai" Nghe đến Bát Phẩm Đan Dược, ở đây đám người đều cảm thấy thở không thông, nhất là chuyện bán công khai. Phải biết, Bát Phẩm Đan Dược đều phải thông qua đấu giá a. "Sơn Chủ, chúc mừng ngài đột phá Bát Phẩm Đan Sư" là người theo Vũ Trì lâu nhất, Thải Tước tin chắc số Đan Dược này do Vũ Trì đích thân luyện. "Sơn Chủ, chúng thuộc hạ... có thể mua không" chợt Ôn Niên lên tiếng hỏi, Bát Phẩm Đan Dược trước mắt, hắn cũng muốn mua a. Câu hỏi của hắn cũng chính là của nhiều người muốn hỏi, chỉ là những đệ tử tạp dịch biết thân phận của mình nên không có nhiều hy vọng. Nhìn ánh mắt chờ mong của bọn họ, Vũ Trì phì cười một cái. "Của rẻ là của ôi, số đan dược ấy đều là trong quá trình luyện tập ta chế ra, chất lượng rất kém mua làm gì" "Yên tâm đi, những cống hiến của các ngươi suốt thời gian qua ta đều ghi nhận, để qua đợt này ta sẽ luận công ban thưởng, các ngươi không cần lo lắng quá" Tin tức Vũ Trì vừa được tung ra liền oanh động của tòa Thần Điện. "Yên tĩnh trăm năm, đến lúc xuất đầu rồi ư" Trần Di khẻ cười. Cho dù trăm năm qua đi đã có nhiều người quên mất Vũ Trì, nhưng hắn không quên cậu như thế nào trở thành đệ tử Hạch Tâm. Hắn tin người xuất sắc như cậu sẽ không chịu thua kém, thời gian lắng đọng chỉ làm cậu thêm đáng sợ mà thôi. Và bây giờ hắn đã đúng, yên lặng trăm năm rồi lấy ra thân phận Bát Phẩm Đan Sư dọa người, lần này Vũ Trì sẽ làm cho rất nhiều người tiếc hận vì đã kinh thường cậu đây. Nhớ đến ngày trước, Vũ Trì mở tiệc chỉ có vẻn vẹn vài người nể mặt đến, Trần Di thật vui vẻ.
|