Hệ Thống Vai Diễn Cưỡng Chế - Dưỡng Thành Nam Thần
|
|
Tác giả: Mei
Thể loại: hệ thống, đam mỹ, trùng sinh, hiện đại, ngụy huynh đệ, 1 vs 1, sủng, ngọt, không ngược
Giới Thiệu
Cuộc sống là một vở diễn, tất cả đều dựa vào kỹ thuật diễn.
Đây là một câu chuyện chủ thụ bị hệ thống cưỡng chế từ một phú đại nhị não rơm trở thành nam thần hoàn hảo có trái tim ấm áp trong mắt mọi người, thuận tiện cứu vớt luôn ông anh ghẻ quái dị yêu thầm cậu từ lâu.
|
Chương 1: Tuyệt cảnh
Cậu, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết, cuồng vọng, kiêu ngạo, là một thiếu niên điển hình cho thời kỳ phản nghịch của những thiếu niên khác, nhưng thời kỳ phản nghịch này của cậu, dường như có hơi dài, hơn nữa hậu quả gây ra khiến cha mẹ cậu vì chùi mông cho cậu mà ngay cả cái mạng già cũng mất luôn, không kịp hưởng phước con cháu..
Tại cậu sao? Hừ, mẹ nó! Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh à? Từ khi cha mẹ cậu bất ngờ qua đời trong vụ nổ máy bay khi đang qua Miến Điện tìm cậu, à.. không phải tìm, mà là bảo lãnh cho cậu vì tội danh tụ tập sử dụng chất kích thích, hừ ông đây còn chưa kịp dùng thì bắt cái rắm gì? Những đám bạn chó mèo kia cũng tự động chạy đi trốn mất dạng.
Cũng may trước khi bị nổ máy bay ông bà cũng nhờ luật sư hoàn tất thủ tục bảo lãnh cho cậu rồi, giờ cậu là người tự do, muốn đi đâu, muốn làm gì, ai cản được? Ngay cả hai ôn
|
Chương 1: Tuyệt cảnh
Cậu, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết, cuồng vọng, kiêu ngạo, là một thiếu niên điển hình cho thời kỳ phản nghịch của những thiếu niên khác, nhưng thời kỳ phản nghịch này của cậu, dường như có hơi dài, hơn nữa hậu quả gây ra khiến cha mẹ cậu vì chùi mông cho cậu mà ngay cả cái mạng già cũng mất luôn, không kịp hưởng phước con cháu..
Tại cậu sao? Hừ, mẹ nó! Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh à? Từ khi cha mẹ cậu bất ngờ qua đời trong vụ nổ máy bay khi đang qua Miến Điện tìm cậu, à.. không phải tìm, mà là bảo lãnh cho cậu vì tội danh tụ tập sử dụng chất kích thích, hừ ông đây còn chưa kịp dùng thì bắt cái rắm gì? Những đám bạn chó mèo kia cũng tự động chạy đi trốn mất dạng.
Cũng may trước khi bị nổ máy bay ông bà cũng nhờ luật sư hoàn tất thủ tục bảo lãnh cho cậu rồi, giờ cậu là người tự do, muốn đi đâu, muốn làm gì, ai cản được? Ngay cả hai ông bà kia cũng.. à mà thôi, người chết rồi, nhắc lại làm chi, bọn họ cũng có nghe được đâu. Hừ, cái lũ khốn kiếp kia vừa nghe tin cha mẹ cậu chết thì liền co chân bỏ chạy, Phương thị còn đó lại sợ cậu không có tiền tiêu à? Trước cho chúng mày biết tay, đắc tội Phương nhị thiếu gia là chúng mày chết chắc rồi.
Mang tâm trạng khinh thị nghênh ngang đi vào quán bar của trung tâm, nhưng cậu không biết rằng lần này cậu đi vào thật sự là có đi mà không có về. Sau khi uống ly rượu do thằng chó săn đó đưa cho, cậu lập tức rơi vào trạng thái mơ hồ, trước khi hoàn toàn mất đi tri giác, cậu loáng thoáng nghe thấy mấy câu “Hàng ngon”, “Chơi đến chết cũng không sao cả”, “Chưa khai hàng”.
Hai năm, kể từ sau đêm đó, cậu bị bán cho một tay biến thái, mỗi ngày đều bị đủ loại nhục hình đùa cợt đến không còn cảm giác, hai hàm răng đều bị nhổ sạch chỉ còn lại hai hàm lợi, khiến cậu có muốn cắn lưỡi tự tử cũng không được. Ngậm cái thứ dơ bẩn kia vào miệng, cậu thậm chí còn không có cách nào cắn đứt nó, cứ như vậy mặc cho nó đưa đẩy trong miệng cậu cho đến khi bắn ra..
Hôm nay, bọn chúng bày ra một trò chơi, ai có thể làm cậu đến chảy máu trong vòng 10 phút sẽ được quyền chọn một “gà” cao cấp trong quán bar, với điều kiện không được dùng bao. Khi quy tắc trò chơi được ban ra, rất nhiều tên còn nhao nhao muốn thử, nhưng khi đưa ra điều kiện thì hơn phân nửa đã chùn chân, bọn chúng ngại bẩn!
Đúng vậy, phía sau cậu đã bị chơi đùa đến không còn hình dạng, bẩn thỉu vô cùng, ngay cả.. chó cũng không thèm! Dù vậy, phần thưởng đưa ra quá hấp dẫn, bọn chúng đa phần là tôm tép, làm gì có cơ hội được chơi “gà” cao cấp chứ, đây chính là một cơ hội bằng trời nha. Vậy là từng tên từng tên một tiến lên giày xéo thân thể cậu, chỗ ở phía sau kia đã bị chơi đến lỏng lẽo, thì làm sao có thể dễ dàng bị làm cho chảy máu, vậy bọn chúng dùng chân..
Sau hai tiếng đồng hồ, chỉ một nửa trong số bọn chúng được thưởng vì số còn lại phạm quy, số được thưởng thì hí hửng chạy đi chọn “gà”, số không được thưởng thì trút hết tức giận lên trên người cậu, kẻ đấm, người đá, cuối cùng là cùng nhau tiểu lên trên người cậu, nhớp nhúa, bẩn thỉu chịu không nổi. Mà cậu, ngoại trừ đau đến chết lặng ra thì không còn cảm giác gì nữa. Mọi cảm giác nhục nhã, căm phẫn dường như đã bị thời gian mài đến không còn gốc rễ rồi.
Bị đưa vào trong phòng tối, nằm ở một góc, cậu đã không còn đủ sức để mò tìm cho mình một nơi ấm áp để nằm, cứ như vậy mà nằm trên nền đất lạnh lẽo. Đột nhiên cậu nghe thấy bọn người ở bên ngoài lớn tiếng thô tục chửi thề, đại khái là vì lôi cậu vào đây mà làm bọn chúng bẩn tay, mùi hôi thối hung chết bọn chúng. Cậu đã quen, không phải sao? Đang lúc dần dần rơi vào vô thức, cậu đột nhiên mở to mắt khi nghe đoạn đối thoại kế tiếp của bọn chúng:
“Nghe nói ngày mai Phương đại thiếu gia của Phương thị bị tử hình đó.”
“Ha hả, tao nghe nói là làm giao dịch buôn lậu ma túy và vũ khí quốc gia.”
“Nghe nói Phương thị chỉ là nơi để anh ta tiến hành rửa số tiền kiếm được qua phi vụ đó mà thôi.”
“Lâm gia không cứu anh ta sao? Đường đường là đại tướng mà lại để cháu trai mình cứ như vậy bị phán quyết?
” Mày thì biết cái gì? Lâm gia đã là ốc không giữ nổi mình ốc, nghe nói cũng có liên quan, ha hả, mày biết tại sao Phương đại thiếu gia bị bắt không?
“Thì bởi vì buôn bán ma túy.”
“Đồ ngu, đó là vì anh ta muốn truy tìm tung tích của thằng điếm kia đó, sau đó bị Đông gia gày bẫy, nói với anh ta nếu anh ta chịu làm thì sẽ thả thằng điếm kia ra. Vậy mà anh ta cũng đồng ý, đúng là đồ điên, mẹ nó, ha hả, biết rõ bị gày mà còn cố ý nhảy vào.”
“Hả? Sao tao nghe nói Phương đại thiếu gia này cũng không phải là con ruột của nhà họ Phương mà, hình như chỉ là con riêng của vợ kế gia chủ mà thôi, hơn nữa lúc trước còn bất hòa với thằng điếm kia nữa mà, sao lại vì nó mà bỏ luôn mạng vậy?”
“Ai mà biết mấy chuyện của đám nhà giàu, bây giờ đã tàn hết rồi, mày coi, cái thằng điếm kia nó đúng là sao chổi chuyển thế, hại cha hại mẹ, hại luôn anh em nội ngoại, cả nó cũng bị chơi đến nát bét luôn rồi, tao thấy nó sắp bị đưa đi lấy nội tạng rồi, ha ha.”
* * *
Sau đó, cậu không còn nghe thấy gì nữa, trong đầu cậu cứ quay cuồng, các loại cảm giác khổ sở, căm phẫn, hối hận cứ ập đến không ngừng, làm cho đầu cậu như muốn nổ tung ra. Suốt hai năm qua, cậu không ngừng ép chính mình quên đi ký ức trước kia, cậu tự thôi miên chính mình chỉ là một con điếm hèn hạ bị vạn người cưỡi, dâm loàn đến không còn là con người. Chỉ có như vậy, cậu mới có thể làm cho bản thân chỉ đau về thể xác, cậu không dám đối mặt với cha mẹ, cậu không muốn nhớ rõ chuyện mình đã hại chết họ. Vậy mà bây giờ, còn gì để cậu chống chế cho tội lỗi của chính mình.
Từ những ngày đầu tiên bị đưa vào đây là cậu đã hối hận rồi, bị nhốt trong căn phòng tối tăm ẩm ướt đầy mùi hôi thối này, từng chuyện từng chuyện trước kia như hiện rõ mùng một, cậu nhìn thấy bản thân ngu ngốc kiêu ngạo ra sao, cậu nhìn thấy cha mẹ vì cậu mà khóc bao nhiêu lần, đồng thời không ít lần cậu nhận ra người đàn ông kia che chở bảo vệ cậu thế nào. Nhưng muộn quá rồi! Cậu đã hại luôn cả anh…
Ngày mai anh bị xử tử sao, ừ, cậu cũng mệt rồi, nếu có kiếp sau…
|
Chương 2: Hệ thống _______________________ “Bắt đầu tiến hành quét thực thể!”
“Đã quét xong, thực thể mang số hiệu SP1159 – Lựa chọn hình thức hấp thu năng lượng: Cảm xúc
Phân loại: Safe
Thuộc tính: Trí năng nhân tạo
Quy trình quản thúc: Cưỡng chế chấp hành
– Đối tượng quản thúc:
– Họ tên: Phương Ân Đông
– Tuổi: 18
– Mức độ yêu mến: 0%
– Tố chất cơ thể: 0%
– Danh vọng: 0%
– Kỹ năng phụ trợ: Diễn (0%)
Nhiệm vụ:
1. Không có – Thưởng: Không có
2. Không có – Thưởng: Không có
Phân loại đối tượng: Đối tượng thù đời! Cần loại bỏ mầm bệnh gấp! Cần loại bỏ mầm bệnh gấp!
ENG! ENG! ENG!”
* * *
Cái gì vậy? Đây là đâu, đường lên thiên đàng sao? Không đúng, thứ người toàn thân đầy tội lỗi như cậu sao lại được lên thiên đàng, phải xuống địa ngục mới phải. A!
Tiếng “eng eng eng” vang lên liên tục làm đầu cậu như muốn nổ tung, cậu ôm đầu quỳ rạp xuống nền đất thống khổ kêu rên đau đớn. Mãi cho đến khi tiếng ồn kia chấm dứt, cậu mới thở hổn hển buông hai tay đang ôm lấy phần đầu xuống, ngẩng đầu lên quan sát xung quanh. Nơi đây không phân rõ ngày đêm sáng tối, tựa như một cõi u minh vô tận vậy, không hề thấy được điểm dừng, cậu càng nhìn thì càng hoang mang hoảng sợ, cậu rất sợ khi phát hiện mình ở trong một không gian xa lạ vắng lặng như vậy, cảm giác không có điểm tựa này khiến cậu cảm thấy rất bất an.
Đang lúc định liều mạng bỏ chạy thì đột nhiên ở bên tai truyền đến một giọng nói lạnh lẽo của máy móc: “Xin mời ký chủ xác nhận giao dịch!”
“Mày là cái gì?” Phương Ân Đông trợn to mắt nhìn con robot hình người ở trước mặt, toàn thân bằng kim loại lạnh lẽo, hai mắt phát ra ánh sáng đỏ, tia sáng chiếu thẳng vào Phương Ân Đông, sau đó nó lại nói: “Tôi là SP 1159, một trí năng nhân tạo, đến từ tổ chức liên minh ngân hà, tôi được giao nhiệm vụ trao đổi năng lượng với ký chủ, mời ký chủ xác nhận.”
“Trao đổi năng lượng là gì?”
“Chính là ký chủ cần năng lượng cơ thể để sinh tồn, mà chúng tôi cần năng lượng yêu thương từ con người để duy hòa bình của liên minh. Sau khi ký chủ xác nhận, tôi sẽ đưa ký chủ về địa cầu, tại nơi đó, điều ký chủ cần làm để sinh tồn và thực hiện giao dịch giữa chúng ta chính là nhận được càng nhiều sự yêu thương của con người trên địa cầu càng tốt, hơn nữa, hệ thống sẽ tự động phát nhiệm vụ ngẫu nhiên khi nhận thấy đó là cơ hội để hấp thu tình yêu của con người, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ký chủ sẽ nhận được những phần thưởng hỗ trợ phát triển kỹ năng của mình, như vậy những nhiệm vụ về sau sẽ càng dễ thực hiện hơn. Đồng thời, hệ thống sẽ tự động trừng phạt khi ký chủ không thực hiện nhiệm vụ hoặc có những hành động đi ngược lại với tiêu chí hòa bình của liên minh. Ký chủ có muốn xác nhận ngay bây giờ hay không?”
Phương Ân Đông vẫn chưa tiêu hóa hết những gì mình nghe được, đại khái cậu vẫn có thể hiểu, đây là sẽ cho cậu quay về địa cầu để tiếp tục sinh hoạt, đồng thời còn phải hấp thu tình yêu thương của con người, cậu cảm thấy điều này không thật chút nào, nhưng, trở về địa cầu sao.. Trên mặt Phương An Đông lộ ra vẻ đau khổ, nhắm nghiền hai mắt lại, một lúc lâu sau mới mở mắt ra, nhìn về phía hệ thống, nói: “Tôi không đồng ý giao dịch.”
ENG!
Tiếng báo hiệu đột ngột vang lên làm lỗ tai của cậu gần như muốn xuất huyết, hai con mắt màu đỏ của hệ thống dường như càng thêm đỏ thẫm, tựa như màu máu vậy. Phương An Đông vô thức lui ra phía sau, sau đó lại làm như nhận mệnh, nhắm mắt đứng yên ở một chỗ chờ chết.
SP1159 nghi hoặc nhìn ký chủ mới của mình, nó cảm thấy người này không đúng lắm, lúc nãy nó bị từ chối nên số liệu bên trong đột ngột bị xáo trộn một lượt, lúc nó chỉnh lí xong thì phát hiện ký chủ mới của nó đang “ngủ đứng” ở trước mặt mình, hệ thống tỏ vẻ khó hiểu hỏi: “Tại sao? Cậu sẽ được sống lại một lần nữa, cậu không muốn sao?”
Phương An Đông từ từ mở mắt ra, cũng không nhìn hệ thống mà đưa mắt nhìn về một phía xa xăm vô định nào đó: “Trở về rồi còn có ai, tiếp tục bị làm nhục? Chi bằng để tôi chết đi, biết đâu sẽ được đoàn tụ với gia đình mình ở bên đó.” Cậu hèn nhát, cậu không dám trở về đối mặt với cuộc sống đó, cha mẹ và anh trai đều chết rồi, cậu nợ họ, cậu có thể trở về để tiếp tục trừng phạt bản thân cho những tội lỗi mà mình đã gây ra, nhưng cậu vẫn sợ, cậu không thể nào quen với cuộc sống như vậy. Vì vậy, ba mẹ, anh Tiếu hãy cho con cho em được ích kỷ một lần cuối cùng đi, có được không?
“Vì sao không còn ai? Theo điều tra thì ký chủ vẫn đang sống chung với cha là Phương Ân Lập, mẹ ruột đã mất, mẹ kế tên Lâm Gia Hân, anh trai tên Lâm Tiếu. Những người này đều là đối tượng trọng điểm để ký chủ thu thập năng lượng, hơn nữa còn hoàn toàn miễn phí, ký chủ nên suy nghĩ kỹ càng.” Hệ thống bày ra giọng điệu dụ dỗ con gái nhà lành, kết hợp với giọng nói máy móc của nó nên nghe có vẻ hơi buồn cười, khó khăn lắm nó mới tìm được một ký chủ lý tưởng như vậy, xung quanh cậu ta có quá nhiều nguồn năng lượng cảm xúc tốt đẹp, ừm, quả nhiên là người may mắn, số lượng người xấu quanh cậu ta chỉ tính trên đầu ngón tay, hơn nữa chỉ là hạng tôm tép không đáng nhắc tới. Nếu thuyết phục được cậu ta thì tốt rồi.
Phương Ân Đông cũng không rãnh quan tâm đến giọng điệu bát quái của nó, cậu chỉ đang suy nghĩ về ý nghĩa trong lời nói của nó, đang sống cùng? Cậu dường như đã lờ mờ nhận ra điều gì đó, cố gắng áp chế sự kích động ở trong lòng xuống, gằn từng chữ một hỏi: “Nếu tôi đồng ý, tôi sẽ được trở về vào thời điểm nào?”
SP1159 nghe vậy liền nghiêng đâu nghi hoặc trả lời: “Đương nhiên là trở về ở năm tuổi của ký chủ hiện lên hệ thống rồi. Ký chủ có muốn xem thử thuộc tính của bản thân không?”
Phương Ân Đông gật đầu, ngay sau đó trước mắt hiện ra một loạt số liệu:
Đối tượng quản thúc:
– Họ tên: Phương Ân Đông
– Tuổi: 18
– Mức độ yêu mến: 0%
– Tố chất cơ thể: 0%
– Danh vọng: 0%
– Kỹ năng phụ trợ: Diễn (0%)
Nhiệm vụ:
1. Không có – Thưởng: Không có
2. Không có – Thưởng: Không có
18 tuổi? Lúc đó cậu chỉ mới tốt nghiệp cấp ba, vẫn chưa vào đại học, chưa gặp đám khốn kiếp kia, chưa đi Miến Điện, chưa làm cha mẹ vì bay sang đón cậu mà bị nổ máy bay, chưa đi vào quán bar kinh tởm đó, cũng chưa hại chết anh.. Tất cả vẫn còn chưa bắt đầu, vẫn còn kịp, vẫn còn kịp!
“Được, tôi đồng ý!”
“Bắt đầu quét không gian thời gian - Trở về!”
|
Chương 3: Vai diễn đầu tiên – Đứa nhỏ ngang bướng (1) ___________________ Đây là.. phòng của cậu? Nhà chính của Phương gia? Cậu trở về rồi, a! Sao lại thế này, đầu cậu đau quá, đúng rồi, cậu vừa nói chuyện với một hệ thống trí năng nhân tạo, nó đưa cậu trở về mà. Phương Ân Đông nuốt nuốt nước bọt để thông nhuận cổ họng, nhưng chỉ vừa mới chuyển động hầu kết thì cổ họng của cậu liền đau đến mức nói không ra hơi, cố gắng bình ổn hơi thở và tinh thần của mình lại, cậu khẽ gọi: “1169? Mày đang ở đâu? Hệ thống?”
Sau mấy tiếng gọi cũng không có ai trả lời, nhưng cậu vẫn chắc chắn mình không hề nằm mơ, từng chuyện xảy ra trước đây cậu đều nhớ hết, cả chuyện giao dịch với hệ thống cũng vậy. Cậu có thể cảm nhận được có thứ gì đó đang quan sát mình, nhưng vì sao cậu gọi lại không có ai lên tiếng?
“Hệ thống? Mày đang ở đâu?”
“Hừ!”
Một tiếng hừ máy móc vang lên, Phương Ân Đông thoáng thở phào nhẹ nhõm, cậu không biết tại sao mình lại cảm thấy an tâm, có lẽ vì nó lên tiếng đã xác nhận chuyện cậu trở về không phải nằm mơ đi?
“1156?”
“Trí nhớ của ký chủ quá kém, cần làm nhiều nhiệm vụ hơn để cả thiện trí não, hoàn thiện bản thân, người địa cầu cũng giống như người của liên minh, đều không thích bị gọi nhầm tên, mong ký chủ nhớ rõ!”
Những lời này không có bất cứ cảm xúc nào, nhưng Phương Ân Đông nghe thấy rất rõ ràng khi nói lời này, hàm răng bằng kim loại của hệ thống đánh ken két vào nhau, hoàn toàn chính là dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi mà nói. Phương Ân Đông ngượng ngùng mím môi lại, nhưng tính khí đại thiếu gia lại bắt đầu phát tác, cũng hừ nó lại một tiếng rồi nói: “Không phải là do tên mày quá khó nhớ sao? Trí nhớ của con người là có giới hạn đó biết không?” Tha lỗi cho cậu, ai biểu cậu là một người rất mất tự nhiên làm chi, cậu mới không thừa nhận mình đang có chút xấu hổ đâu!
Hệ thống nhìn ký chủ mới không được tự nhiên của mình, âm thầm thở dài một tiếng. Thôi bỏ đi, chút khuyết điểm này từ từ cải thiện cũng được, vì vậy bản hệ thống bày ra vẻ người lớn không chấp nhất trẻ nhỏ ấu trĩ, nói: “Thôi được rồi, tố chất cơ thể của ký chủ bây giờ quá thấp, ký chủ cần phải cải thiện nhiều hơn, hệ thống thông cảm cho ký chủ vì mới trở về chưa định thần lại tâm lí, hệ thống cho phép ký chủ lấy một cái tên mà mình nhớ rõ đặt cho hệ thống, mời ký chủ hoàn thành đặt tên thực thể.”
Hả? Còn được đặt tên, vậy cậu phải lấy một cái tên dễ nhớ một chút, gọi sai tên người ta cậu cũng ngại lắm nha.
“Ừm.. Vậy gọi là Tiểu Nha đi!”
Hệ thống Tiểu Nha: “…”
Hệ thống Tiểu Nha gian nan dọn dẹp một đống số liệu chạy loạn trong đầu, cố gắng không tiến lên đập cho ký chủ mới này một trận, mẹ nó! Nó mang giới tính nam đó có được không? Tiểu Nha cái rắm! Tuy vậy, trên mặt nó vẫn không có chút cảm xúc nào, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy hai sợi râu cảm ứng trên trán nó đang có chút run rẩy, sau đó nó cố gắng dùng giọng điệu cực kỳ bình tĩnh nói: “Mời ký chủ nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh, thực hiện nhiệm vụ.”
Phương Ân Đông nghe vậy lập tức trầm mặc, bây giờ cậu đang rất rối rắm, cậu không biết nên đối mặt với ba mẹ, anh Tiếu như thế nào nữa, lỡ như cậu không nhịn được kể ra hết chuyện của kiếp trước, vậy họ có căm ghét, xua đuổi, không cần cậu nữa hay không? Nếu vậy thì cậu phải làm sao bây giờ?
Phương Ân Đông lập tức chìm vào trong thống khổ, cổ họng lúc này càng thêm đau rát dữ dội, một cỗ tanh ngọt trào lên cổ họng, lồng ngực đau như muốn nứt ra, đầu óc rơi vào một khoảng không trống rỗng, sau đó dần dần mất đi ý thức.
Phát hiện tình trạng không đúng của ký chủ, hệ thống lập tức kinh sợ, nó không biết tại sao cảm xúc của ký chủ lại trở nên cực đoan như vậy. Nhìn tình trạng này của ký chủ, nó cảm thấy cứ tiếp tục như vậy nữa, ký chủ này sẽ ngưng hoạt động vĩnh viễn.
“Ba!” Một tiếng đồ sứ bị rơi xuống vỡ vụn vang lên.
Hệ thống dùng lực tác động vật thể điều khiển bình hoa làm nó rơi xuống sàn.
Hai vợ chồng Phương gia nghe thấy tiếng đổ vỡ ở lầu trên thì lập tức hoảng hốt chạy lên xem thử. Nhưng khi đến trước của phòng của Phương An Đông rồi thì mới phát hiện cửa đã bị khóa trái, trên mặt mẹ Lâm đã rơi đầy nước mắt, gần như đứng không vững mà vịn vào cánh cửa, liên tục đập cửa hô lên: “Tiểu Đông, con mau mở cửa đi, con có sao không, đừng làm dì sợ, ô ô..”
Ba Phương vội vàng đỡ lấy vợ mình, ông cũng tuyệt vọng đập cửa, gào lên: “Tiểu Đông, con mau mở cửa, có gì từ từ nói, mở cửa chúng ta nói chuyện có được không?” Tuy không khóc thành tiếng như mẹ Lâm, nhưng đôi mắt ông đã đỏ hoe, dường như chỉ mới mấy ngày đã già đi hơn mười mấy tuổi.
Từ mấy ngày trước Phương Ân Đông đã bắt đầu tự nhốt mình trong phòng, tuyên bốrằng nếu cứ ép cậu đi học tiếp cậu sẽ không bao giờ đi ra ngoài. Đây là cách mà bọn bạn bè chó má của cậu bày cho cậu để vòi vĩnh tiền đi ăn chơi, còn có đi học tiếp hay không thì cũng vậy thôi, căn bản đến trường rồi cậu cũng không có vào lớp, có vào lớp cũng không nghe giảng, thậm chí bạn học còn mong rằng cậu đừng vào lớp, nếu không buổi học đó của bọn họ coi như xong rồi.
Nhưng ai biểu ba cậu là mạnh thường quân có đóng góp nhiều nhất vào ngôi trường này làm chi, ngay cả hiệu trưởng cũng không dám làm gì cậu, cho nên từ giáo viên đến học sinh đều đành ngậm bồ hòn làm ngọt, tức lắm như cũng không nói được gì. Nhưng ba Phương lại không biết, hoặc có biết nhưng ông vẫn ôm hi vọng, ông muốn con mình nhận được sự giáo dục từ trường học, để nó hiểu được đạo lý làm người, từ đó tu tâm dưỡng tánh. Thế nhưng hình như ông đã sai rồi, không biết từ khi nào đứa con này lại trở nên như vậy. Nếu cứ như vậy, làm sao ông có thể nhìn mặt người vợ quá cố của mình ở dưới suối vàng đây?
Quản gia đã nhanh chóng cầm chìa khóa dự phòng chạy lên, nhìn thấy hai ông bà sắp đứng không vững liền lập tức mở cửa xông vào. Khi mọi người vừa mới tiến vào thì liền nhìn thấy cái bình bông bị vỡ nát ở trên sàn, sau đó đưa mắt nhìn qua thì thấy Phương An Đông đang ôm đầu rúc vào góc tường, gương mặt đã trở nên trắng bệch không ngừng run rẩy, ánh mắt đã trở nên vô hồn không có tiêu cự, lúc này trông cậu giống như người đã chết rồi vậy, không còn chút hơi thở của người sống nào.
Ba Phương mẹ Lâm lập tức hoảng sợ chạy lại ôm lấy Phương An Đông, ba Phương không ngừng gọi to: “Tiểu Đông, con sao vậy, đừng làm ba sợ, không sao, không học cũng được, ba không ép, con đừng như vậy mà, muốn cái gì ba cũng chấp nhận, con đừng như vậy..”
Ông chưa bao giờ nhìn thấy Tiểu Đông như vậy cả, giống như một người đã chết, nước mắt trong hốc mắt đã không thể kiềm chế được mà rơi xuống, từng giọt từng giọt nóng bỏng nhỏ lên trái tim gần như đã ngừng đập của cậu, hơi ấm lập tức lan tỏa khắp cơ thể lạnh lẽo của cậu, ánh mắt cũng dần dần có chút cảm xúc, sau đó một giọt lệ từ khóe mắt của cậu chảy xuống, rơi lên bàn tay của ông rồi biến mất.
|