Kính Vạn Hoa Chết Chóc
|
|
"Mùi của máu." Lâm Thu Thạch đối với mùi này đã rất quen thuộc, cậu đi lên phía trước, một ánh mắt đã nhìn thấy cánh cửa của căn hộ cuối hành lang.
"Trời đụ." Sau khi thấy rõ hiện trạng bên ngoài căn hộ, Lâm Thu Thạch không nhịn được chửi một câu.
Chỉ thấy cánh cửa căn hộ mở toang, cửa ra vào tưới đẫm máu tươi, nhìn hiện trạng của máu bắn lên, giờ khắc này đã đông cứng lại dính trên sàn nhà.
Ba người không nói chuyện, bước đến cánh cửa ra vào.
"Có ai không?" Lâm Thu Thạch không y vọng gì nhiều đứng bên ngoài gọi vào.
Như cậu đã liệu, trong phòng không có ai trả lời, cậu bước qua bãi máu, nhìn vào trong căn hộ, phát hiện cả gian phòng đen kịt. Cậu lấy điện thoại bật đèn flash soi sáng căn phòng bên trong.
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi ánh sáng chiếu vào thi thể be bét máu, Lâm Thu Thạch không nhịn được lùi lại một bước.
"Đã chết rồi." Nguyễn Nam Chúc cũng bước vào.
Tất cả cửa sổ của căn phòng này đều dùng những thanh gỗ chặn chặt lại, không lọt một tia sáng, trong phòng cũng có vẻ gọn gàng, chủ nhân của căn hộ này là cậu thanh niên mấy ngày trước đã mở cửa cho họ.
Giờ này cậu ta đã mất đi đặc trưng của sự sống, thi thể ngã ngửa trên sô pha, đầu ngẩng lên, vẻ mặt cực kì sợ hãi.
"Mắt bị moi ra rồi." Nguyễn Nam Chúc nói.
Lâm Thu Thạch bước đến gần Nguyễn Nam Chúc, nhìn thi thể, phát hiện tròng mắt của cậu ta đã bị moi mất, chỉ để lại hai cái lỗ đen xì rỉ máu. Điều này làm cậu nhớ đến Tằng Như Quốc bị rút hết não và Chung Thành Giản bị cạo hết xương thịt.
"Tại sao đột nhiên lại chết?" Lâm Thu Thạch nói, "Có phải đã xảy ra vấn đề gì?"
Nguyễn Nam Chúc không nói, bước đến vách tường tìm công tắc mở đèn lên, sau khi ấn xong đèn điện trên đầu sáng lên.
"Trên cửa sổ có máu." Có đủ ánh sáng để quan sát cũng trở nên đơn giản hơn, Lâm Thu Thạch chú ý đến tình trạng có chút kì lạ trong căn phòng, cậu nhìn thấy trên cửa sổ bị lấp kín đều là máu tươi, chỗ máu này có lẽ không phải trên người đã chết, vì khoảng cách của thi thể với cửa sổ ít nhất cũng phải dài đến hai ba mét.
"Cậu còn nhớ ngoài cửa của hai người họ có máu không?" Nguyễn Nam Chúc nói, "Trước đó tôi còn nghĩ chỗ máu đó dùng để trừ tà, bây giờ xem ra......"
"Có người muốn giết bọn họ?" Lâm Thu Thạch như tỉnh ngộ ra, "Có người cố ý tưới máu lên cửa nhà họ?"
"Ừ." Nguyễn Nam Chúc gật đầu.
"Người này đã chết thay Đường Dao Dao à" Lâm Thu Thạch lại nghĩ ra điều gì đó, trên người Đường Dao Dao cũng dính máu, nhưng cô ta lại bình an sống qua một đêm, cậu cứ nghĩ cô ta thoát một kiếp, lại không ngờ rằng xuống dưới tầng lại chứng kiến một người khác chết.
"Có lẽ vậy." Nguyễn Nam Chúc nói.
"Chúng ta xuống tầng một xem sao." Lâm Thu Thạch nghĩ đến bà lão dưới tầng, muốn biết tình hình ở đó.
"Đi." Nguyễn Nam Chúc tán đồng.
Bọn họ rời khỏi tầng bốn, đi xuống tầng một, ở tầng một nhìn thấy cánh cửa đóng chặt. Quả nhiên đúng như lời Nguyễn Nam Chúc nói, dù cửa tầng một đóng, nhưng xuất hiện một thứ mới: Ngoài cửa tưới thêm máu tươi, chỗ máu này tậm chí còn chưa khô hẳn, nhìn qua như vừa mới tưới lên.
Nguyễn Nam Chúc giơ tay gõ cửa.
Họ mới đầu không hy vọng người bên trong cánh cửa sẽ trả lời, nhưng ngay phút sau, bà lão trong phòng vậy mà đã mở cửa cho họ. Bà ta hé mắt, dùng tròng mắt đục ngầu đánh giá bọn họ, trong miệng còn đang lầu bầu gì đó.
Lâm Thu Thạch không nghe cũng biết, bà lão nhất định đang lặp lại câu nói đó: "Tôi ăn rồi."
Trước đó không hề để ý đến những câu lặp lại của bà lão, nhưng bây giờ nghĩ lại, câu này làm người ta muốn dựng tóc gáy.
Tại sao bà ta luôn lặp lại câu ăn rồi, là ai muốn cho bà ta ăn? Ăn thứ gì? Mà mặc dù bà ta đã nghễnh ngãng rồi, nhưng lại phản xạ có điều kiện mà một mực từ chối.
"Bà lão, bà không muốn ăn gì vậy?" Lâm Thu Thạch hỏi.
Vấn đề này vừa nói ra, bà lão đó liền im lặng hai giây, sau đó âm thanh khàn khàn nói: "Ăn rồi, ăn bánh ga-tô rồi."
Lâm Thu Thạch: "......"
"Không ăn nữa, không ăn nữa." Bà lão không khách khí chuẩn bị giơ tay muốn đóng cửa, lại bị Nguyễn Nam Chúc chặn cửa, dịu dàng nói, "Bà à, tiệc sinh nhật năm nay bà không đi sao?"
Bà nghe thấy câu tiệc sinh nhật, cơ thể run lên một cái, đôi mắt đục lộ ra một ánh nhìn kì quái, lát sau mới nói: "Không đi, không đi."
Nguyễn Nam Chúc hỏi: "Tại sao lại không đi?"
Bà ta đáp: "Người đi còn chưa về kìa, bà còn phải đợi họ." Bà lẩm bẩm xong câu này, liền bắt đầu lặp lại không ăn, bất kể Nguyễn Nam Chúc có hỏi gì cũng không biết được thêm thông tin gì nữa.
Không biết làm sao nữa, Nguyễn Nam Chúc chỉ còn cách thả tay, để cửa đóng lại.
Chẳng qua chỉ vài câu không rõ ràng, lại đã chứng minh giả thuyết của bọn họ, quả nhiên cả toàn nhà này trống trơ là có nguyên nhân, mà nguyên do, dường như là buổi sinh nhật của ba chị em trên tầng mười bốn.
"Tham gia tiệc sinh nhật đều không trở về nữa?" Lâm Thu Thạch phân tích, "Nhưng yêu cầu của thế giới này là chúng ta phải đợi bảy ngày, sau bảy ngày tham gia sinh nhật của họ, vậy không phải rất mâu thuẫn sao?"
Nguyễn Nam Chúc nói: "Thế giới trong cánh cửa sẽ không thiết lập kết cục chết chóc, có lẽ tham gia sinh nhật không hoàn toàn là điều kiện tử vong."
"Vậy là gì?" Lâm Thu Thạch cau mày.
"Tạm thời không biết." Nguyễn Nam Chúc nói, "Chỉ có thể đợi thôi."
Bọn họ vừa nói chuyện vừa trở về tầng mười bốn.
Lâm Thu Thạch bước vào liền nhìn thấy Đường Dao Dao vẻ mặt lạnh lùng ngồi trên sô pha, Trương Tinh Hoả ngồi cạnh vẻ mặt cũng không đẹp đẽ gì, hai người thấy họ quay về không chào hỏi gì, thậm chí đến nói chuyện cũng không có ý định.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Hứa Hiểu Tranh dè dặt hỏi.
"Không có gì." Đường Dao Dao nói, "Vừa nãy con bé đó lại tìm chúng tôi gây chuyện."
"Tìm hai người gây chuyện?" Nguyễn Nam Chúc hỏi, "Chuyện gì?"
"Con bé cứ ép tôi nói ra tên của nó." Đường Dao Dao nói, "Tôi mẹ nó làm sao biết được, ba đứa giống hệt nhau, ai biết đứa nào đã chết, xui xẻo đến thế là cùng." Cô ta nói xong câu này, có chút bực dọc mà thở dài, "Trương Tinh Hoả còn nói đừng tức giận với trẻ con, đó mà là trẻ con, tôi thấy nó là ma quỷ thì đúng hơn."
Trương Tinh Hoả nói: "Cô đừng thái độ vậy có được không? Nếu con bé mà ma quỷ cô gây chuyện như vậy càng chết sớm đó!"
"Ai chết trước còn chưa biết đâu!" Đường Dao Dao nổi nóng đáp lại, "Đúng là chẳng biết não anh chứa cái mẹ gì nữa, chẳng lẽ anh biết nó là đứa nào?"
Trương Tinh Hoả im lặng.
Dường như sau khi hôm qua bị dính máu, tâm trạng của Đường Dao Dao luôn không được tốt, đến bây giờ cũng vậy.
"Đứa còn lại là Tiểu Thổ, lần sau đừng nói sai nữa." Nguyễn Nam Chúc rất bình thản nói, "Đó có lẽ là điều kiện tử vong, bọn tôi vừa xuống phát hiện thanh niên ở tầng bốn đã chết."
Tiếp theo Lâm Thu Thạch nói ra tình hình ở tầng bốn, cũng chia sẻ thông tin mà bà lão cung cấp.
Ai mà biết nghe xong thông tin được chia sẻ, thái độ của Đường Dao Dao càng tệ hơn, cô ta đứng dậy như con sâu đo vòng khắp phòng khách một lượt, vẻ mặt cực kì dữ tợn.
"Đường Dao Dao, chị làm sao vậy?" Hứa Hiểu Tranh trông bộ dạng cô ta, có chút lo lắng mà hỏi.
"Đừng hỏi tôi." Đường Dao Dao nói, "Tôi rất ổn!!" Cô ta vừa nói vừa dùng sức chà cánh tay mình.
Thời tiết ở đây không hề lạnh, mọi người ở đây đều mặc áo cộc tay và áo khoác mỏng, Đường Dao Dao cũng vậy, bên trong mặc một cái áo T-shirt, bên ngoài mặc áo khoác mỏng, động tác trên tay dùng sức rất lớn, cũng cực kì thô bạo.
Mọi người đều không nói gì, tất cả đều cảm thấy Đường Dao Dao không bình thường.
"Đường Dao Dao, tay chị làm sao vậy......" rốt cuộc Hứa Hiểu Tranh không nhịn được, nhỏ giọng hỏi một câu.
Đường Dao Dao tức giận đáp: "Tôi làm sao? Tôi chẳng làm sao cả, tôi rất ổn, cực kì ổn!!" Cô ta nói xong liền thuận tay xắn tay áo lên, sau đó tiếp tục chà xát cánh tay.
Mà khi cô ta xắn tay áo lên, Lâm Thu Thạch liền nhìn thấy trên tay cô ta có một mảng dấu vết.
Đó là một mảng đỏ, có chút giống với bị máu tạt lên, Đường Dao Dao dùng sức chà mạnh, như thể cực kì ngứa ngáy.
Tiếp đó, Lâm Thu Thạch thấy mảng đỏ bắt đầu từ từ lan rộng, từ bắp tay chầm chậm kéo lên vai. Tất cả mọi người đều trợn trừng mắt, hiển nhiên là đều nhìn thấy cảnh tượng này, mà Đường Dao Dao lại hoàn toàn không cảm thấy gì lạ thường, vẫn cứ tiếp tục động tác của mình, cho đến khi cô ta chú ý đến ánh mắt của mọi người.
"Các người nhìn tôi làm gì?" Một bên má của Đường Dao Dao bắt đầu biến đỏ, nghi hoặc như vậy mà hỏi.
|
Chương 26: Quay về hiện thực
"Đường Dao Dao......" Hứa Hiểu Tranh bị cảnh này dọa ngây người, ánh mắt cô kinh sợ nhìn Đường Dao Dao, "Trên người chị bị gì vậy?"
Đường Dao Dao nghe vậy nghi hoặc cúi đầu, cuối cùng cũng rõ ràng sự việc phát sinh trên người bản thân, chỉ thấy làn da khắp cơ thể cô ta biến thành màu đỏ chói mắt, dường như một giây sau máu tươi sẽ từ trong lớp da tràn ra.
"AAAAAAAA!!!" Đường Dao Dao phát ra tiếng thét thảm thiết, cào xát như điên cơ thể của chính mình, màu đỏ bắt đầu lan ra nhanh hơn, cuối cùng cả cơ thể biến thành đỏ rực.
"AAAA!!! Cứu tôi, Cứu tôi với!!!!" Trong miệng Đường Dao Dao không ngừng gào thét, mà cơ thể cô ta bắt đầu xuất hiện một biến hóa khác, làn da cô ta bắt đầu biến cứng, cả người thẳng đờ ngã xuống đất.
Sự việc phát sinh quá nhanh, mọt người còn chưa phản ứng kịp, thì tất cả đã kết thúc, Đường Dao Dao trợn trừng mắt ngã trên đất, đã không còn hô hấp, cả người cô ta đỏ rực, đến lòng trắng trong mắt cũng bị nhuộm một màu đỏ thẫm điên cuồng.
Hứa Hiểu Tranh bị cảnh này dọa đến gào khóc, Lâm Thu Thạch cảm giác trong miệng đắng ngắt không phát ra lời.
Trương Tinh Hỏa thở ra một hơi, ngây ngốc nói: "Lại một người nữa chết, chúng ta thật sự có thể vượt qua?"
Không ai trả lời được câu hỏi của anh ta, tất cả mọi người đều rơi vào im lặng.
Thi thể Đường Dao Dao cứ như vậy cứng đơ bày ở đó. Lâm Thu Thạch không dám nhìn kĩ, nhưng cũng phát hiện thi thể cô ta có chỗ không bình thường. Với mấy người chết khác so sách, cô ta không hề thiếu bất cứ bộ phận nào, mà cứ thế đột nhiên chết trước mặt mọi người.
Ngay trong lúc họ đang rơi vào sự câm lặng, người phụ nữ vẫn luôn ở trong nhà bếp một lần nữa xuất hiện. Bà ta đứng ở cửa cười với bọn họ, tay chà chà lên tạp dề: "Tôi làm đồ ăn ngon cho mọi người rồi, có muốn nếm thử không?"
Đương nhiên không có ai trả lời.
"Ầy chà, ấy chà chà." Người phụ nữ cười, "Sao lại buồn thế này, tiệc sinh nhật sắp đến rồi, đến lúc đó mọi người sẽ rất vui cho mà xem." Bà ta vừa nói vừa cười hô hố, tiếng cười này vô cùng đáng sợ. Nói xong thì người phụ nữ quay người về nhà bếp, tiếp tục bận bịu thứ gì không ai biết.
"Đợi thôi." Sau khi sự im lìm đã kéo dài rất lâu, Nguyễn Nam Chúc đánh vỡ sự im lặng, trong giọng nói hắn không hề có kinh sợ và lo âu, mà là một loại bình tĩnh, "Có lẽ sẽ không có người chết nữa."
"Vì sao?" Hứa Hiểu Tranh hỏi.
"Trực giác." Nguyễn Nam Chúc cười cười, "Trực giác của chị vẫn luôn rất chuẩn."
Trương Tinh Hỏa nghe xong, ở bên cạnh nói một câu: "Hy vọng là cô đúng, trực giác của phụ nữ thực sự rất chuẩn, nhất là những phụ nữ xinh đẹp."
Nguyễn Nam Chúc: "Có mắt nhìn."
Lâm Thu Thạch: "......" Vì sao anh lại trả lời mượt mà đến vậy.
Mặc dù Nguyễn Nam Chúc không phải phụ nữ, nhưng đúng là trực giác của anh ta rất đúng, hai ngày tiếp theo đều không có người chết. Bọn họ vẫn phải nhai bánh mì nhạt nhẽo, chờ đợi ngày đến tiệc sinh nhật, như tội phạm đang đợi chờ ngày hành quyết.
Buổi tối trước một ngày tổ chức tiệc, Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch lại lên sân thượng một chuyến nữa, lần này sau khi bọn họ đến nơi, thì phát hiện vài thứ khác trong một căn gác xép nhỏ bằng sắt trên sân thượng.
"Đây là gì?" Lâm Thu Thạch mới nhìn những thứ đó còn chưa phản ứng kịp, trước mặt cậu đặt mấy cái bát to, trong bát đựng dung dịch đặc quánh màu trắng, có bát lại đựng thịt băm màu đỏ, chẳng qua khi cậu nhìn thấy thứ bên cạnh đó, mới chợt bừng tỉnh ra. Vì thứ đặt ngay cạnh mấy cái bát đó, là một cái bình thủy tinh, trong bình đựng một đống tròng mắt, sau khi nhìn kĩ mới phát hiện, những tròng mắt đó đều là của con người.
Lâm Thu Thạch nhìn thấy lập tức nghĩ đến cậu thanh niên tầng bốn bị giết, mà dựa theo điều này tiến hành xâu chuỗi, không khó để phán đoán ra, toàn bộ những thứ này đều thuộc về những người trong nhóm bọn họ.
Não của Tằng Như Quốc, thịt băm của Chung Thành Giản, còn có xương đỏ thẫm của Đường Dao Dao......
"Những thứ này có lẽ nào......" Lâm Thu Thạch nhìn Nguyễn Nam Chúc.
"Có lẽ vậy." Nguyễn Nam Chúc nói.
Lâm Thu Thạch không nói nên lời.
"Đi thôi." Nguyễn Nam Chúc nói, "Ngày mai sẽ có câu trả lời."
"Ừ." Lâm Thu Thạch gật đầu.
Lại một đêm qua đi, tiếng chuông báo thức đánh thức họ khỏi giấc mộng. Lâm Thu Thạch mới tỉnh còn tưởng trời chưa sáng, vì xung quanh hoàn toàn tối mịt, ánh mắt trời buổi sáng vẫn luôn ảm đạm giờ này vẫn bị một tầng mây dày đặc che kín.
Nguyễn Nam Chúc đã tỉnh, dựa vào bên giường dường như đang suy nghĩ điều gì.
"Đã sáng rồi?" Lâm Thu Thạch bò từ trên giường dậy, xác định bản thân không nhìn nhầm thời gian.
"Ừ." Nguyễn Nam Chúc nói, "Trời không sáng."
Ngày thường mặc dù âm âm u u, nhưng ít ra có ánh mặt trời, mà hôm nay một chút dương quang cũng không có, tất cả đều chìm ngỉm vào bóng tối, chỉ có ánh đèn vàng yếu miễn cưỡng chiếu sáng.
Lâm Thu Thạch mặc xong quần áo, cùng Nguyễn Nam Chúc ra khỏi phòng.
Trưa hôm nay chính là ngày tổ chức tiệc sinh nhật của chị em sinh ba, dựa vào phán đoán của Nguyễn Nam Chúc, khẳng định sẽ có chuyện xảy ra. Hai người họ sau khi bước ra khỏi phòng, trông thấy Hứa Hiểu Tranh và Trương Tinh Hoả cũng đã dậy, hai người đứng ở hành lang bên ngoài cửa không dám đi vào.
"Đã đến đủ rồi ha." Giờ này trong nhóm chỉ còn bốn người, Nguyễn Nam Chúc nói, "Đến rồi thì vào thôi." anh vừa nói vừa bước chân vào cửa.
Trong căn phòng chỉ bật một cái đèn gắn tường nho nhỏ, nhưng Lâm Thu Thạch vẫn có thể nhìn rõ trang trí trong phòng đã thay đổi, như có người đã cẩn thận chuẩn bị và trưng bày. Trên vách tường treo nhiều dải lụa sặc sỡ sắc màu, dưới đất rải vụn giấy kim tuyến đẹp đẽ, trên sô pha đặt mấy con thú nhồi bông thật to, cảnh tượng một bữa tiệc thật đúng nghĩa.
Bọn họ vừa mới vào phòng, trong phòng ngủ liền phát ra tiếng nhạc, đó là bài chúc mừng sinh nhật bản tiếng Anh, dùng điệu khúc cứng nhắc hát lên, nghe vào lại vô cùng kì dị.
Cô bé còn sót lại trong chị em sinh ba, im lặng ngồi trên góc sô pha. Cô bé mặc một bộ váy đỏ, trên tay ôm một con búp bê, mặt không cảm xúc nhìn bốn người đi vào trong phòng.
"Em là ai?" Có gái nhỏ bỗng dưng cất tiếng hỏi.
"Em là Tiểu Thập." Nguyễn Nam Chúc bình tĩnh trả lời.
"Chị nhìn thấy các chị của em không." Cô bé nói, "Họ đi dự tiệc sinh nhật đến bây giờ vẫn chưa về."
"Thấy rồi." Nguyễn Nam Chúc nói, "Họ chết rồi."
Cô gái nhỏ chớp chớp đôi mắt, đôi mắt trắng đen rõ ràng đó dán chặt vào bốn người, Lâm Thu Thạch còn tưởng cô bé sẽ tiếp tục hỏi, nhưng lại không ngờ cô gật gật đầu, nói: "Em biết rồi."
Trong khi cô bé hỏi, nhà bếp cũng truyền ra tiếng bước chân, còn có tiếng người phụ nữ ngâm nga hát, tâm tình bà ta dường như cực kì tốt, vừa ngâm nga vừa đẩy một thứ cực lớn ra phòng khách.
Đến khi bà ta bước vào, Lâm Thu Thạch mới nhìn rõ bà đẩy cái gì.
Đó là một cái bánh ga-tô rất lớn, nhìn qua rất đẹp, bánh tổng cộng có ba tầng, phết bơ trắng trang trí bên ngoài, xung quanh gắn nhiều thứ quả màu đỏ không biết tên, trên cao nhất cắm ba cây nến, đang tỏa ánh sáng lập lòe.
"Chúc mừng sinh nhật." Người phụ nữ nói.
Cô bé đứng dậy, im lặng nhìn bà ta.
Người phụ nữ lại nói: "Mau hát đi, hát xong là được ăn bánh rồi." Bà ta nở nụ cười, "Nhớ mang hai miếng đến cho hàng xóm."
Cô bé ôm búp bê, bắt đầu cất tiếng hát chúc mừng sinh nhật. Âm thanh non nớt của trẻ em vang vọng trong căn phòng u ám, không hiểu sao lại góp thêm phần kì quái.
Một khúc hát chúc mừng kết thúc, cô bé kiễng gót chân thổi tắt nến.
Người phụ nữ cười hô hố, đưa một con dao cho cô bé, nói: "Con gái cưng, nhanh cắt bánh thôi."
Cô gái nhỏ nhận lấy con dao, liền dùng sức cắt xuống cái bánh. Một nhát cắt xuống, bên trong lớp bơ trắng tuyết là nhân bánh ga-tô màu đỏ.
Hứa Hiểu Tranh dường như đã lâu rồi chưa được ăn no, nhìn thấy cái bánh này mà nuốt nước bọt ừng ực, trong miệng còn lẩm bẩm: "Uầy là bánh red velvet*......"
(Tham khảo red velvet cake.)
Vì thứ đã thấy ngày hôm qua, Lâm Thu Thạch đối với cái bánh này không dậy nổi kích thích vị giác, mặc dù cái bánh ga-tô này nhìn rất ngon lành.
"Phân cho họ đi." Người phụ nữ thúc giục, "Cho họ nếm thử tay nghề của mẹ."
Cô bé dưới sự thúc giục của người mẹ, liền cắt bánh thành nhiều miếng thật to, sau đó đặt vào đĩa, đưa cho mọi người.
Trương Tinh Hoả và Hứa Hiểu Tranh đã nhận lấy, nhưng hai người cũng không dám ăn, cứ trợn mắt nhìn miếng bánh trong tay, vẻ mặt thật là ngập tràn thèm muốn.
Thế nhưng khi đưa cho Nguyễn Nam Chúc, hắn lại không giơ tay nhận, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô bé.
"Ăn bánh." Cô gái nhỏ nói.
"Không muốn ăn." Nguyễn Nam Chúc nói, "Không hứng thú."
Cô lại lặp lại một lần nữa: "Ăn bánh."
Nguyễn Nam Chúc nói: "Không muốn ăn." Thái độ của anh cực kì kiên quyết, không muốn thỏa hiệp dù một chút nào, vì thái độ từ chối của hắn, mà vẻ mặt người phụ nữ trước mắt bắt đầu trở nên điên cuồng.
"Vì sao không ăn." Bà ta hỏi.
"Không muốn ăn." Nguyễn Nam Chúc trả lời, "Không có vì sao hết."
Người phụ nữ: "Cô......"
Bà ta dường như muốn nói điều gì đó, Nguyễn Nam Chúc liền trực tiếp đứng dậy, động tác tiếp theo của hắn làm mọi người không ngờ đến, vậy mà hắn trực tiếp lật đổ cái bánh trên bàn xuống.
Cả cái bánh ga-tô trắng muốt đều bị rơi xuống đất, rơi đến nát bét. Hứa Hiểu Tranh và Trương Tinh Hoả đang thèm thuồng đứng cạnh đó còn chưa kịp tiếc của, đã ngửi thấy một mùi tanh nồng nặc, hai người cúi đầu mới phát hiện miếng bánh trong tay không biết lúc nào đã biến thành dạng khác.
Nhân bánh đỏ tươi biến thành thịt băm, lớp bơ trắng là não, quả đỏ trang trí bên ngoài rất đáng yêu là tròng mắt người, mà nến vừa mới bị thổi tắt, lại là ba khúc xương màu đỏ chót.
"Tôi thài!" Hứa Hiểu Tranh vứt luôn thứ trên tay.
Người phụ nữ thấy cảnh này, biểu cảm lập tức vặn vẹo, sau đó khi bà ta còn chưa kịp làm gì, Nguyễn Nam Chúc đã tiến lên trước một bước, xông đến cho bà ta ăn một dao.
Cho dù là Lâm Thu Thạch, sau khi nhìn thấy động tác của Nguyễn Nam Chúc cũng kinh ngạc đến chết chân tại chỗ, cậu trợn trừng mắt, nhìn Nguyễn Nam Chúc không biết lấy dao ở đâu ra, loạn đâm vào người phụ nữ. Động tác dứt khoát ác độc, không hề kiêng dè.
"Há há há há." Cô bé con đứng bên cạnh thấy cảnh này cười rộ lên, cô bé dùng sức vứt con búp bê xuống đất, đứng ngay đó cười lớn, "Mẹ chết rồi, mẹ chết rồi!!"
Nguyễn Nam Chúc rất nhanh đã chặt người phụ nữ mấy khúc, trên người hắn cũng vì vậy mà nhiễm đầy máu tươi.
Hứa Hiểu Tranh và Trương Tinh Hoả đều tưởng hắn điên rồi, quay người chạy ra cửa, chỉ có Lâm Thu Thạch lo lắng nói: "Anh không sao chứ...."
Nguyễn Nam Chúc xoay đầu, trên mặt toàn máu, hắn chẳng sao cả mà xì một tiếng, cười lên: "Cậu không sợ tôi à?"
Lâm Thu Thạch vươn tay lau đi vết máu trên mặt hắn: "Không sợ."
Nguyễn Nam Chúc: "Cậu còn dám dính phải máu?"
Lâm Thu Thạch: "Anh cũng vậy mà." Mặc dù cậu biết câu chuyện cổ tích, nhưng cũng tin Nguyễn Nam Chúc sẽ không vô duyên vô cớ làm ra việc này, vì thế ngoại trừ lúc đầu kinh ngạc, tâm trạng sau đó bình tĩnh rất nhanh, thậm chí bắt đầu suy nghĩ Nguyễn Nam Chúc vì sao làm vậy.
"Ừ." Nguyễn Nam Chúc nói, "Tôi vừa xem rồi, chìa khóa không có trong bánh ga-tô."
Lâm Thu Thạch nhíu mày: "Không có?"
Tối hôm qua cậu đã cùng Nguyễn Nam Chúc thảo luận vấn đề này, hai người đều nhất chí cho rằng xác suất chìa khóa nằm trong bánh là rất lớn. Động tác vừa rồi của Nguyễn Nam Chúc, hiển nhiên là để chứng thực sự phán đoán của họ, thế nhưng sau khi cái bánh rơi xuống đất, chìa khóa đáng lẽ phải xuất hiện lại không hề thấy bóng dáng.
Nguyễn Nam Chúc từ từ vươn tay, nói: "Ở đây này." Chỉ thấy trong lòng bàn tay hắn, là một chiếc chìa khóa bằng đồng thau đẹp đẽ, chiếc chìa khóa đó nhuộm toàn là máu, dựa vào động tác vừa rồi của Nguyễn Nam Chúc, Lâm Thu Thạch lập tức đoán ra nguồn gốc chiếc chìa khóa, cậu tròn mắt: "Chìa khóa này trong cơ thể bà ta......?"
"Đúng." Nguyễn Nam Chúc đứng dậy, "Về sau sẽ giải thích rõ ràng với cậu, chúng ta mau đi thôi."
Lâm Thu Thạch gật đầu, hai người chạy như điên ra ngoài.
Ngay trong khi bọn họ chạy đi, thi thể người phụ nữ bị Nguyễn Nam Chúc chặt thành nhiều khúc nằm dưới đất lại tự động đậy, đã thế còn rất nhanh hợp lại thành bộ dáng con người, chỉ qua một thời gian ngắn, một người phụ nữ vẻ mặt điên dại khắp người đều là máu lại lần nữa xuất hiện ngay trung tâm phòng khách, bà ta dùng tay từ từ chỉnh lại đầu mình, khàn giọng nói: "Chúng mày đi đâu vậy, sao lại không ăn bánh của tao, chúng mày quay về đây!!!" Bà ta cầm con dao cắt bánh, dùng tư thế vặn vẹo xông ra bên ngoài.
Nguyễn Nam Chúc như đã đoán trước được tất cả, kéo Lâm Thu Thạch chạy lên tầng.
Hứa Hiểu Tranh và Trương Tinh Hoả mặc dù không biết việc gì xảy ra, nhưng thấy Nguyễn Nam Chúc cầm chìa khóa trong tay. Vẻ mặt hai người từ sợ hãi biến thành vui mừng, cùng Lâm Thu Thạch bọn họ xông lên tầng thượng.
"Tôi mở cửa, mọi người câu giờ cho tôi..." Nguyễn Nam Chúc cầm ổ khóa sắt bắt đầu mở.
Lâm Thu Thạch ừ một tiếng, đứng ngay sau lưng hắn, nghe thấy bên dưới truyền lên tiếng bước chân, ngay một giây sau, người phụ nữ vừa mới bị phanh thây xuất hiện ngay sau lưng họ. Trong tay bà ta cầm dao nhọn, khuôn mặt vặn vẹo bắt đầu bước lên cầu thang, có lẽ vì cơ thể bà ta vừa mới ghép lại, bước đi còn chưa thuận lợi, vì thế tư thế leo cầu thang rất uốn éo, tốc độ cũng không nhanh.
Người bình thường vào lúc này sớm đã hoảng, tay mở ổ khóa của Nguyễn Nam Chúc lại không hề run, hắn nói: "Cho tôi thêm mười giây!"
Lâm Thu Thạch biết lúc này Nguyễn Nam Chúc tuyệt đối không thể bị làm phiền, cậu tiến lên hai bước, moi điện thoại ra, đập vào đầu người đàn bà. Đầu bà ta bị đánh bị lệch đi một chút, Lâm Thu Thạch nắm lấy cơ hộ, tiếp theo đạp cho bà ta một phát, phát đạp này cậu dừng hết sức mình, nhưng lại như đạp vào bức tường, chân suýt nữa trẹo.
Nhưng thật may người phụ nữ vì vậy mà lùi một bước nhỏ, bà ta còn muốn tiến thêm một bước, thì tiếng mở khóa vang lên sau lưng Lâm Thu Thạch.
"Đi!" Nguyễn Nam Chúc mở rộng cánh cửa.
Trương Tinh Hoả và Hứa Hiểu Tranh chạy theo sau Nguyễn Nam Chúc, Lâm Thu Thạch cũng vắt chân lên chạy, nhưng người đàn bà dường như biết được họ sắp đi, dùng hết sức lực bổ nhào về phía Lâm Thu Thạch.
Mặc dù Lâm Thu Thạch đã né tránh qua một bên, nhưng vẫn bị con dao trong tay bà ta cắt một đường trên cánh tay.
Mà giờ khắc này một đống túi đen vun trên sân thượng đều bắt đầu động đậy, thậm chí có có túi từ từ hình thành hình dáng con người, cứ thế xông ra khỏi túi đen.
Nguyễn Nam Chúc đi đằng trước, hắn đến trước cánh cửa liền trực tiếp mở ra cánh cửa sắt màu đen, sau khi dùng sức kéo lên, ánh sáng bên trong liền chiếu ra.
"Hai người đi trước." Nguyễn Nam Chúc nói với Trương Tinh Hoả và Hứa Hiểu Tranh.
Hai người họ nghe vậy không dám dừng lại một giây nào, không hề do dự mà nhảy vào cánh cửa.
Nguyễn Nam Chúc lại xoay người, nói với Lâm Thu Thạch: "Nhanh lại đây..."
Lâm Thu Thạch chạy như điên, khi chỉ còn cách Nguyễn Nam Chúc một khoảng, Nguyễn Nam Chúc liền nắm chặt lấy tay cậu, sau đó dùng sức ôm cậu vào lòng, đổ cả người xuống cánh cửa bên cạnh.
Cũng không biết có phải ảo giác của Lâm Thu Thạch không, cậu cảm giác sau một giây bản thân rơi vào cửa, hình như sau đầu sượt qua thứ gì đó.
Hai người rơi vào ánh sáng ấm áp, bóng tối mịt mù bị xua tan, Vết máu trên người Nguyễn Nam Chúc cũng bắt đầu nhạt dần.
Trong cánh cửa là một hành lang dài đằng đẵng, cảnh tượng này giống hệt với trước đây, xem ra họ đã chạy thoát khỏi thế giới của cửa.
Nguyễn Nam Chúc nắm tay Lâm Thu Thạch, đi thẳng về phía trước, hai người đều ăn ý mà không nói điều gì, đến khi cảm giác choáng váng quen thuộc một lần nữa xuất hiện.
Lâm Thu Thạch nhìn thấy cửa nhà mình, còn có vách tường ngoài dãy hành lang.
Nguyễn Nam Chúc đứng cạnh nhìn cậu.
"Chúng ta đã ra rồi?" Giọng điệu Lâm Thu Thạch có chút không lưu loát.
"Ừ." Nguyễn Nam Chúc tiện tay bỏ một thứ vào túi, "Đi thôi, vào nhà trước đã."
Lâm Thu Thạch muốn dịch chuyển cơ thể, nhưng khi nhấc bước chân lên, cảm thấy trời đất đảo lộn một trận, cậu mắt thấy cả người sắp đổ xuống đất, cuối cùng lại rơi vào một vòng tay ấm áp.
"Cậu bị thương trong cánh cửa?" Nguyễn Nam Chúc hỏi.
"Ừm." Lâm Thu Thạch cảm thấy cả người không còn chút sức lực, cậu nhỏ giọng đáp lại.
Nguyễn Nam Chúc không nói chuyện, trực tiếp bế Lâm Thu Thạch lên, người đàn ông cao một mét tám mươi mấy, nặng hơn một trăm cân*, Nguyễn Nam Chúc lại không hề vất vả một chút nào, hai người vào trong phòng, Nguyễn Nam Chúc đặt cậu xuống giường: "Cậu ngủ một giấc đi."
(Cân-斤: chỉ bằng một nửa của Kg.)
|
Lâm Thu Thạch đã không thể nói thành lời, cậu nhắm mắt, cả người rơi vào trạng thái hôn mê.
Lâm Thu Thạch cũng không biết bản thân đã ngủ bao lâu, dù sao khi cậu tỉnh lại, trước mắt là một mảnh trắng toát, trong mũi vương vẩn mùi thuốc tẩy trùng, cậu đã mơ nhiều giấc mơ kì quái, trong mơ cảnh tượng loạn thất bát tao gì cũng có, có khi nghe thấy tiếng người đang gào khóc, có khi lại thấy có người đang đuổi giết mình. Vì những giấc mơ này thật quái lạ, Lâm Thu Thạch phải mất một lúc, mới phản ứng được bản thân đã thoát khỏi thế giới của cửa, giờ này đang nằm trong viện, trên cánh tay còn đang cắm kim truyền dịch.
Một thiếu niên ngồi bên cạnh, là Trình Thiên Lý đã gặp qua khi ở biệt thự, cậu ta thấy Lâm Thu Thạch đã tỉnh, chúi qua chào hỏi cậu: "Lâm Thu Thạch, anh tỉnh rồi, cảm thấy thế nào?"
Lâm Thu Thạch cảm thấy cả người mệt mỏi nặng nề: "Anh ngủ bao lâu rồi......"
Trình Thiên Lý nói: "Cũng không lâu lắm, sao vậy, có chuyện gấp sao?"
Lâm Thu Thạch: "Mèo nhà anh......"
Trình Thiên Lý: "......" Cậu chàng phục sát đất, người này đúng là con sen hốt shit chính hiệu hàng thật giá thật, trong đầu toàn mèo là mèo, vừa mới tỉnh cũng không quên được chuyện này.
"Không sao đâu, anh vừa mới ngủ nửa ngày." Trình Thiên Lý nói, "Mèo vẫn khỏe lắm."
Lâm Thu Thạch thở phào nhẹ nhõm, cậu nói: "Anh bị sao vậy?"
"Bệnh rồi." Trình Thiên Lý đáp, "Sốt cao, nhưng không có vấn đề gì lớn, anh bị thương trong cửa đúng không?"
"Ừ." Lâm Thu Thạch nói, "Tay bị cắt rách."
Trình Thiên Lý nói: "Vậy còn đỡ, chỉ sốt thôi, anh nhớ kĩ, cố gắng đừng để bị thương trong cánh cửa, vết thương dù là rất nhỏ trong cửa khi ra ngoài đối với chúng ta ảnh hưởng cũng rất nghiêm trọng."
Lâm Thu Thạch gật gật đầu: "Nam Chúc thì sao?"
Trình Thiên Lý nói: "Nguyễn ca có chút việc đã đi trước rồi, để em ở đây chờ anh, thế nào, lần thứ hai vào cửa có cảm giác gì?"
Lâm Thu Thạch thành thành thật thật nói: "Cũng tạm." Cậu dừng một lúc, "Suýt nữa không ra được." Đến bây giờ nghĩ đến người đàn bà cầm dao da đầu vẫn tê rần rần.
"Ây dà, thế này có gì suýt nữa hay không đâu, có thể thoát ra là được rồi." Trình Thiên Lý nói, "Đã thế Nguyễn ca đi cùng anh, bình thường sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn đâu." Cậu ta nói, "Anh muốn ăn táo không, em gọt cho anh một quả."
Lâm Thu Thạch gật đầu, nhận ý tốt của Trình Thiên Lý.
Không thể không nói, sau khi ra khỏi cánh cửa, thật là có một loại cảm giác cuộc sống rực rỡ hẳn lên, đến bệnh viện mà cậu vẫn không thích cũng trở nên không còn đáng ghét nữa.
Trình Thiên Lý ngồi bên cạnh chơi trò chơi, thỉnh thoảng nói vài câu với Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch đang nói chuyện lại bắt đầu dần dần chìm vào giấc ngủ, khi mắt sắp nhắm chặt thì nghe thấy tiếng bước chân truyền đến bên cạnh, cậu phản xạ có điều kiện mở mắt, liền thấy Nguyễn Nam Chúc đứng trước mặt cậu.
Nguyễn Nam Chúc ngược sáng nên có phần không nhìn rõ mặt, nhưng âm thanh lại rất dịu dàng, hắn gọi cậu: "Tỉnh rồi à?"
Lâm Thu Thạch gọi tên hắn: "Nam Chúc......"
Nguyễn Nam Chúc nhẹ nhàng sờ trán nói: "Yên tâm ngủ đi, chúng ta đã thoát rồi."
Lâm Thu Thạch nghe thấy âm thanh và lời nói của hắn, tâm trạng bình tĩnh đến diệu kỳ, cậu nhắm mắt lại, lần nữa chìm vào giấc ngủ. Lần này không còn giấc mơ kì lạ, chỉ sự yên tĩnh đồng hành cũng cậu.
Tác giả có điều muốn nói :
Lâm Thu Thạch : Tôi cực kì thích mèo.
Nguyễn Nam Chúc suy nghĩ một lúc: Meo~
Lâm Thu Thạch : ......Anh không có lông.
Nguyễn Nam Chúc tủi thân tụt quần: Tôi có.
|
Chương 27 thế giới hiện thự Ở ngủ một ngày một đêm lúc sau, Lâm Thu Thạch mới tỉnh lại. Tỉnh lại khi thiêu đã lui, tuy rằng thân thể không có gì sức lực, nhưng là đã có thể xuống đất hành tẩu. Bác sĩ kiểm tra lúc sau nói lại thua một ngày dịch củng cố một chút, ngày hôm sau là có thể xuất viện.
Trình Thiên Lí vẫn luôn bồi ở hắn bên người, nghe vậy làm hắn đừng lo lắng, nói trong nhà miêu có người ở uy, không cần phải gấp gáp trở về.
Lâm Thu Thạch đối hắn nói tạ.
Hắn nằm ở trên giường bệnh, lần đầu tiên cảm thấy bệnh viện cũng là như thế thân thiết. Tiến vào bên trong cánh cửa thế giới vài ngày sau trở ra, thật sự có loại dường như đã có mấy đời cảm giác, tuy rằng hiện thực thế giới mới qua hơn mười phút.
Ngày thứ ba, Trình Thiên Lí cấp Lâm Thu Thạch xử lý xuất viện thủ tục, lái xe đem Lâm Thu Thạch tái trở về nhà.
Lâm Thu Thạch về đến nhà lúc sau lấy ra chìa khóa mở cửa, còn không có đi vào đâu, liền nghe thấy nhà hắn Hạt Dẻ miêu ô miêu ô làm nũng thanh âm. Hắn chi cái đầu vừa thấy, lại là thấy Nguyễn Nam Chúc ngồi ở nhà hắn trên sô pha, đang xem một quyển sách, đối đãi hắn thái độ rất là cao lãnh Hạt Dẻ lại cọ Nguyễn Nam Chúc mắt cá chân, rầm rì kêu, còn thường thường nằm xuống lộ ra mềm mại lông xù xù cái bụng cầu vuốt ve.
Lâm Thu Thạch phía trước cũng có như vậy đãi ngộ, chỉ là gần nhất Hạt Dẻ ghét bỏ hắn thực, không cho sờ cũng không cho ôm, hút càng là không có khả năng hút.
Lâm Thu Thạch ghen ghét đôi mắt đều thẳng, có lẽ là chú ý tới hắn nóng rực ánh mắt, vẫn luôn không ngẩng đầu Nguyễn Nam Chúc lúc này mới nhìn qua: "Hảo?"
"Ân." Lâm Thu Thạch nhảy nhót đi tới Nguyễn Nam Chúc bên người, rụt rè ngồi xuống, muốn làm bộ lơ đãng bế lên nhà hắn miêu. Ai biết Hạt Dẻ uốn éo mông liền né tránh hắn tay.
Lâm Thu Thạch thấy thế chảy xuống bi thương nước mắt: "...... Hạt Dẻ, ngươi không yêu ba ba sao?"
Nguyễn Nam Chúc không nói chuyện, cong lưng dễ như trở bàn tay đem Hạt Dẻ ôm lên, Hạt Dẻ miêu ô một tiếng, vui vẻ dùng đầu cọ Nguyễn Nam Chúc ngực.
"Sờ đi." Nguyễn Nam Chúc đem Hạt Dẻ lộ ra tới đối với Lâm Thu Thạch nói.
Lâm Thu Thạch vươn tay rốt cuộc sờ đến nhà hắn miêu: "Hạt Dẻ ngươi làm sao vậy không quen biết ba ba sao?"
Phảng phất là một cái mất đi nhi tử đáng thương phụ thân, Lâm Thu Thạch cực kỳ bi thương, nhìn nhà mình cực cực khổ khổ lôi kéo đại mèo con dính thượng nam nhân khác, luôn có loại bị tái rồi vi diệu cảm thụ.
"Miêu đối những việc này tương đối mẫn cảm." Nguyễn Nam Chúc giải thích, "Nhiều quá mấy phiến môn thì tốt rồi."
Nhắc tới đến môn, Lâm Thu Thạch cả người đều héo, hắn dựa vào trên sô pha: "Ta có thể hỏi hỏi cuối cùng vì cái gì ngươi giết nữ nhân kia sao? Không phải nói không thể dính máu sao?"
"Ta cho rằng chìa khóa ở bánh kem." Nguyễn Nam Chúc nói, "Nhưng là không có, vậy khẳng định là ở địa phương khác, ngươi nhớ rõ đồng thoại cuối cùng một màn là cái gì sao?"
Lâm Thu Thạch nghĩ nghĩ, tựa hồ lý giải Nguyễn Nam Chúc ý tứ, hắn ngồi ngay ngắn: "Tam tỷ muội bị sống lại, nam vu bị giết rớt?"
"Đúng vậy." Nguyễn Nam Chúc nói, "Cho nên ta liền hoài nghi......"
"Nếu không phải làm sao bây giờ?" Lâm Thu Thạch không nghĩ tới hắn chỉ là hoài nghi, hành động lực liền như vậy cường.
"Không phải liền không phải." Nguyễn Nam Chúc nhưng thật ra hiện bình tĩnh, "Lại tìm xem địa phương khác, luôn là có thể tìm được."
Lâm Thu Thạch lộ ra bội phục biểu tình, này người bình thường nào dám đề đao liền chém, huống hồ có phía trước ví dụ ở, người bình thường đều sẽ không muốn dính lên máu tươi, cũng chính là Nguyễn Nam Chúc có thể nghĩ ra chìa khóa ở nam vu trong thân thể như vậy cái ý tưởng, nghĩ ra được còn chưa tính, còn đương trường đem nam vu chém thành mấy khối.
"Lần sau môn nhắc nhở bắt được sao?" Lâm Thu Thạch lại nghĩ tới cái gì, hắn nói, "Có phải hay không nhất định phải thông qua mười hai phiến môn?"
"Ân." Nguyễn Nam Chúc nói, "Ăn trước điểm đồ vật, chậm rãi cùng ngươi nói."
Vì thế ba người rời đi nhà ở, muốn đi tìm điểm đồ vật ăn.
Lâm Thu Thạch bệnh nặng mới khỏi, theo lý thuyết hẳn là ăn chút thanh đạm, nhưng hắn ở trong môn mặt gặm bảy ngày làm bánh mì, thèm ăn muốn chết, vì thế đem Nguyễn Nam Chúc cùng Trình Thiên Lí đưa tới lâu phía dưới một nhà làm món ăn Giang Hồ tiểu điếm, điểm vài cái cay đồ ăn.
Món ăn Giang Hồ là bọn họ bên này tương đối đặc thù tự điển món ăn, trọng ma trọng cay, trang bị bia càng là thoải mái.
Lâm Thu Thạch ăn toàn thân đều hiện lên một tầng mồ hôi mỏng.
"Ngươi tiếp theo phiến môn hẳn là ở mười ngày tả hữu sau." Nguyễn Nam Chúc nhưng thật ra không có giống Lâm Thu Thạch ăn như vậy vui vẻ, hắn tựa hồ không quá có thể ăn cay, chỉ là mấy miệng mũi tiêm liền nổi lên màu đỏ, ánh mắt cũng không có ngày thường lãnh đạm, trở nên đã ươn ướt lên, "Này mười ngày có thể hảo hảo nghỉ ngơi."
"Kia trong môn nhắc nhở là cái gì?" Lâm Thu Thạch tương đối quan tâm chuyện này.
"Không thể nói cho ngươi." Nguyễn Nam Chúc cư nhiên tới như vậy một câu.
"Vì cái gì?" Lâm Thu Thạch có điểm mộng bức.
"Bởi vì kia một phiến môn không phải nhất định là ngươi môn, có thể là những người khác môn, đến lúc đó ngươi có lẽ sẽ không đi vào." Nguyễn Nam Chúc nói, "Một phiến môn nhắc nhở chỉ biết cấp cái thứ nhất mở cửa người, ai mở cửa, cái kia nhắc nhở liền ở ai trong tay, cũng có được càng nhiều quyền chủ động, nhưng là này đó nhắc nhở không nhất định sẽ chính mình dùng."
Lâm Thu Thạch sợ ngây người: "Kia chẳng phải là tiếp theo phiến môn ta không có nói kỳ?"
Nguyễn Nam Chúc: "Tình huống tương đối phức tạp, ta nói như thế, ngươi tiếp theo phiến môn có thể cọ Trình Thiên Lí."
Lâm Thu Thạch nghe đầu óc choáng váng.
Cuối cùng vẫn là Trình Thiên Lí giải thích, hắn nói: "Một phiến môn chỉ biết có một cái chủ đề, nhưng là đâu, nếu ngươi cùng ta tiến cùng phiến môn, kia này phiến môn đã là ngươi, cũng là của ta. Cửa này lại có khác quy củ, đánh cái cách khác, chính là hiện tại ta là khai đệ tứ phiến, ngươi mới khai đệ nhị phiến, kia nếu ngươi đi theo ta vào cánh cửa thứ tư thế giới, hơn nữa ra tới, vậy ngươi tiền tam phiến môn liền tự động khai."
Còn có loại chuyện tốt này? Lâm Thu Thạch trợn tròn đôi mắt: "Lấy chẳng phải là nếu tìm được một cái khai mười hai phiến......"
"Nào có chuyện tốt như vậy." Trình Thiên Lí ăn một ngụm đồ ăn, hàm hồ nói, "Loại này vượt qua tuyệt đối không thể vượt quá nhiều, bằng không sẽ chết thực thảm, ngươi bây giờ còn có chút sự tình không biết, ta không thể cùng ngươi giảng quá rõ ràng."
Lâm Thu Thạch nói: "Vì cái gì không thể?"
Trình Thiên Lí: "Bởi vì liền tính nói rõ ràng ngươi vẫn là sẽ tiếp tục hỏi vì cái gì."
Xem hai người biểu tình, hiển nhiên đều đối cùng loại với mười vạn cái vì gì đó tân nhân căm thù đến tận xương tuỷ, Lâm Thu Thạch thấy thế cũng không có tự thảo mất mặt, an tĩnh câm miệng ăn cơm.
Quả nhiên Trình Thiên Lí thở dài một tiếng, nói vẫn là Nguyễn ca ánh mắt hảo, nhìn xem những người khác mang về tới tân nhân cái nào không là vấn đề nhiều đếm không hết, nhất thảm chính là mới vừa cho người ta tiết lộ xong, sau thế giới liền chết ở môn trong thế giới, phía trước lời nói toàn thành vô nghĩa.
Lâm Thu Thạch: "...... Chính là ngươi cũng mới bốn cái môn, ngươi vì cái gì như vậy thuần thục a."
Trình Thiên Lí: "Ta tuy rằng chỉ là bốn cái môn, nhưng ta ca đã qua tám phiến." Hắn nói lẩm bẩm lên, nghe tới như là ở oán giận cái gì.
Lâm Thu Thạch đang ăn cơm, tự hỏi hai người lời nói, tự hỏi trong chốc lát lại muốn hỏi một chút đề.
Ước chừng là Nguyễn Nam Chúc nhìn ra hắn kia phó muốn nói lại thôi bộ dáng, vươn một ngón tay: "Cuối cùng một cái."
"Ta đây cái thứ nhất thế giới vì cái gì hội ngộ gặp ngươi?" Lâm Thu Thạch nói, "Ngươi ở cái thứ nhất thế giới không phải không có nhận thức người sao?"
"Đây là hai vấn đề." Nguyễn Nam Chúc nói, "Còn có, ai nói ta ở bên trong không có nhận thức người."
Lâm Thu Thạch kinh ngạc: "...... Ngươi nhận thức ai?"
Nguyễn Nam Chúc: "Nhớ rõ ngày đầu tiên buổi tối chết kia hai cái sao?"
Lâm Thu Thạch: "...... Nhớ rõ."
"Trong đó một cái chính là ta khách hàng." Nguyễn Nam Chúc ho khan một tiếng, "Ta lúc ấy lầm đối tượng."
Lâm Thu Thạch lâm vào mê chi trầm mặc.
Nguyễn Nam Chúc: "Cho rằng ngươi là của ta khách hàng, chờ đến ngày hôm sau phát hiện không đúng thời điểm, ta khách hàng đã chết." Hắn xoa xoa miệng, dùng phi thường bình đạm ngữ khí nói ra làm người trợn mắt há hốc mồm nói, "Sau lại phát hiện ngươi tư chất không tồi, liền mang theo trở về."
Trình Thiên Lí ở bên cạnh nghẹn cười, làm Lâm Thu Thạch đừng kinh ngạc, nói này đã không phải Nguyễn Nam Chúc lần đầu tiên lầm phục vụ đối tượng. Chủ yếu là lúc ấy Lâm Thu Thạch cùng cái kia khách hàng xuyên y phục nhan sắc cơ bản tương tự, hơn nữa hai người ngay từ đầu liền ở trên đường nhỏ tương ngộ......
Lâm Thu Thạch cẩn thận tưởng tượng, giống như thật là như vậy, hắn liền nói vì cái gì lúc ấy Nguyễn Nam Chúc đối hắn như vậy đặc biệt, kết quả cư nhiên là cái dạng này nguyên nhân: "...... Ta còn tưởng rằng là bởi vì chúng ta hai cái nhất kiến như cố."
Nguyễn Nam Chúc: "Ngươi cũng có thể như vậy tưởng."
Cơm nước xong sau, Lâm Thu Thạch chuẩn bị về nhà.
Nguyễn Nam Chúc lại cùng hắn nói nếu có thể, tốt nhất dọn đến biệt thự đi trụ, như vậy đại gia có thể chiếu ứng lẫn nhau.
"Sẽ xảy ra chuyện gì sao?" Lâm Thu Thạch có điểm nghi hoặc, "Không phải đã rời đi môn sao?"
"Hiện thực bên trong chúng ta như vậy còn có những người khác." Trình Thiên Lí nói, "Những người này có đã tâm lý biến thái...... Ai, dù sao là ngươi có thể lại đây liền tận lực lại đây đi, tổng không có sai."
"Hảo đi, ta tưởng một chút." Lâm Thu Thạch gật gật đầu, ý bảo chính mình đã biết.
Ba người ăn xong rồi cơm, trở về đi thời điểm thấy ven đường một cái thật lớn biển quảng cáo.
Nguyễn Nam Chúc tùy tay một lóng tay, nói: "Nông, nàng chính là Hứa Hiểu Chanh."
Lâm Thu Thạch ngẩng đầu vừa thấy, phát hiện biển quảng cáo thượng ấn một cái nữ diễn viên nổi tiếng, này nữ tinh đi chính là ngự tỷ lộ tuyến, biểu tình cao lãnh, nhấc tay nâng đủ chi gian đều là ngạo khí, cùng bên trong cánh cửa trong thế giới cái kia mỗi ngày thích khóc Hứa Hiểu Chanh quả thực chính là hoàn toàn hai người.
Lâm Thu Thạch vốn đang cảm thấy kinh ngạc, nhưng là cẩn thận tưởng tượng đến bên người cái này biểu tình lãnh đạm đại nam nhân ở trong môn vẫn là cái cô nương liền bình thường trở lại.
"Chúng ta liền đi về trước, chính ngươi một cái ở nhà chú ý an toàn, có việc liền gọi điện thoại." Trình Thiên Lí nói, "Cúi chào."
"Tái kiến." Lâm Thu Thạch vẫy vẫy tay, nhìn thấy bọn họ lên xe đi xa, mới xoay người trở về nhà ở.
Trở về lúc sau, hắn ghé vào trên sô pha nghỉ ngơi, Hạt Dẻ liền rất xa ngồi ở bên cạnh nhìn hắn, cũng không chịu lại đây làm hắn sờ sờ. Đến nỗi muốn tưởng phía trước như vậy ghé vào Hạt Dẻ cái bụng thượng hút một ngụm, liền càng là không có khả năng.
Lâm Thu Thạch xem TV xem hôn hôn trầm trầm, ở muốn ngủ quá khứ thời điểm, lại nghe đến dưới lầu truyền đến tiếng kêu cứu. Hắn lập tức liền tỉnh, cái thứ nhất phản ứng là chính mình có phải hay không xuất hiện ảo giác, nhưng cái này kêu thanh càng ngày càng vang, còn cùng với mặt khác ồn ào nghị luận thanh.
Lâm Thu Thạch từ trên sô pha bò lên, đi đến bên cửa sổ thượng, thế nhưng thấy một người ở trong tiểu khu chạy như điên, mặt khác một người dẫn theo đao ở truy.
Hình ảnh này quá mức huyền huyễn, Lâm Thu Thạch dùng tay hung hăng xoa xoa đôi mắt, mới xác định này đích xác không phải hắn hoa mắt.
Bị truy cái kia là cái cô nương, bộ dáng là hoàn toàn xa lạ, nhưng là quần áo lại làm người cảm thấy có vài phần quen mắt, nề hà lúc này bóng đêm quá sâu, Lâm Thu Thạch xem không rõ lắm.
Mặt khác hộ gia đình cũng bị thanh âm này sảo sôi nổi đi đến bên cửa sổ vây xem, Lâm Thu Thạch xác định chính mình không nhìn lầm lúc sau, chạy nhanh báo cảnh, nói đơn giản sáng tỏ một chút tình huống, liền tùy tiện bắt căn lượng y côn, tính toán đi xuống hỗ trợ. Nhưng hắn vừa mới đi đến thang máy, liền nghe được một tiếng thê lương kêu thảm thiết, theo sau tiếng kêu đột nhiên im bặt......
Xong rồi, Lâm Thu Thạch nháy mắt minh bạch cái gì.
Quả nhiên như thế, chờ đến hắn xuống lầu thời điểm, cô nương đã ngã xuống vũng máu, trên ngực cắm một phen chủy thủ.
Giết chết nàng người kia, ngồi ở bên cạnh cười to, nói xú kỹ nữ ngươi cũng có hôm nay, ta xem ngươi còn như thế nào đi ra ngoài câu dẫn người.
Hắn nhìn thấy Lâm Thu Thạch lại đây, cũng không phản ứng, giống cái bệnh tâm thần giống nhau lầm bầm lầu bầu.
Lâm Thu Thạch không dám lại kích thích hắn, lấy ra di động đánh 120, lúc sau liền ở bên cạnh chờ đợi, cũng may cảnh sát cùng bác sĩ đều tới thực mau, nhanh chóng kết thúc này hoang đường hết thảy.
Lâm Thu Thạch làm mục kích chứng nhân, đi một chuyến cảnh sát cục, biết được cô nương đương trường bỏ mình, liền cứu giúp cơ hội đều không có. Ngày hôm sau, việc này liền thượng xã hội bản tin tức, kết quả căn bản không phải tình sát, mà là hung thủ là cái tinh thần thác loạn bệnh tâm thần, người nhà không thấy hảo bị thả ra gia môn, cái kia cô nương liền gặp như vậy một hồi tai bay vạ gió. Nhất thảm chính là bệnh tâm thần còn không cần bị truy cứu pháp luật trách nhiệm......
Lâm Thu Thạch xem xong tin tức lúc sau liền đi biệt thự, tìm được rồi Nguyễn Nam Chúc, nói cô nương này có phải hay không bọn họ nhận thức.
"Hẳn là Đường Dao Dao." Nguyễn Nam Chúc nhìn mắt báo chí, liền hạ kết luận.
"Nàng đã chết?" Lâm Thu Thạch nói, "Như thế nào sẽ chết như vậy kỳ quái......"
"Có thể vào cửa người, đều là mau chết." Nguyễn Nam Chúc nói, "Tai nạn xe cộ, mưu sát, bệnh tật, ngoài ý muốn, ngươi không vào cửa cũng là chết."
Lâm Thu Thạch nghe được Nguyễn Nam Chúc nói, lại là đột nhiên nhớ tới chính mình còn chưa có đi lấy kiểm tra sức khoẻ báo cáo.
Ước chừng là nhìn ra vẻ mặt của hắn không thích hợp, Nguyễn Nam Chúc nói: "Như thế nào?"
"Không." Lâm Thu Thạch nói, "Chính là nhớ tới một chút việc, ta đi trước."
Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu, cũng không cản.
Lâm Thu Thạch đi tranh bệnh viện, đem chính mình kiểm tra sức khoẻ báo cáo lãnh, hắn xé rách trang kiểm tra sức khoẻ báo cáo phong thư, phiên tới rồi kết quả kia một tờ, liền thấy mấy cái chỉnh tề chữ nhỏ: Ung thư gan lúc đầu.
Lâm Thu Thạch: "......" Tại sao lại như vậy, Lâm Thu Thạch nở nụ cười khổ.
Hắn chưa bao giờ hút thuốc, rượu cũng rất ít uống, trừ bỏ công tác ở ngoài, liền đã không có khác hoạt động giải trí. Nhưng chính là như vậy cẩn trọng cần cù chăm chỉ, cuối cùng lại rơi vào như vậy cái kết cục.
Cầm kiểm tra sức khoẻ báo cáo Lâm Thu Thạch thất hồn lạc phách trở về nhà, đối mặt trong nhà như cũ không muốn tới gần hắn Hạt Dẻ, loại này thất bại cảm đạt tới đỉnh núi.
Di động tiếng chuông vang lên, Lâm Thu Thạch lại nằm ở trên giường không nhúc nhích, hắn hiện tại ai điện thoại cũng không nghĩ tiếp, chỉ nghĩ một người đãi trong chốc lát.
Di động vang lên lại đình, ngừng lại vang, giằng co hai ba lần lúc sau, rốt cuộc ngừng nghỉ.
Lâm Thu Thạch còn tưởng rằng cho hắn gọi điện thoại người từ bỏ, ai biết nửa giờ sau, nhà hắn cửa truyền đến thùng thùng tiếng đập cửa.
Lâm Thu Thạch đi đến cạnh cửa, thông qua mắt mèo thấy đứng ở bên ngoài Nguyễn Nam Chúc, hắn kéo ra môn, còn chưa nói lời nói, Nguyễn Nam Chúc liền một bước khen tiến vào: "Gặp được chuyện gì?"
Lâm Thu Thạch lắc đầu.
Nguyễn Nam Chúc trên dưới đánh giá một chút Lâm Thu Thạch: "Nói đi."
Lâm Thu Thạch trầm mặc một lát, xoay người chỉ chỉ đặt ở trên bàn kiểm tra sức khoẻ báo cáo.
Nguyễn Nam Chúc duỗi tay lấy lại đây, đơn giản lật xem vài cái, liền tùy tay ném tới rồi bên cạnh: "Liền này?"
"Cái gì kêu liền này?" Lâm Thu Thạch cho rằng hắn sẽ an ủi chính mình vài câu, kết quả chẳng những không có an ủi còn thái độ này, hắn kinh ngạc: "Ung thư gan!! Bệnh nan y!!"
Nguyễn Nam Chúc: "Ngươi có phải hay không không nhớ kỹ lời nói của ta?"
Lâm Thu Thạch: "Nói cái gì?"
"Ta nói, có thể vào cửa người đều là mau chết người, ngươi hiện tại đi vào, tự nhiên cũng không ngoại lệ." Nguyễn Nam Chúc nói, "Ngươi này còn tính tốt, ít nhất còn có cái giảm xóc kỳ, thấy ngày hôm qua Đường Dao Dao sao? Nàng chính là sắp chết, nếu nàng thành công từ trong môn ra tới, là có thể tránh thoát kia bệnh tâm thần, nhưng là nàng không có."
Lâm Thu Thạch: "Chính là ta phải ung thư gan, chẳng lẽ cửa này còn có thể chữa bệnh?"
"Có thể hay không ta nói ngươi cũng không tin, quá đoạn thời gian là đến nơi." Nguyễn Nam Chúc giơ tay nhìn xem thời gian, "Ngươi vẫn là dọn đến biệt thự đến đây đi, ngươi vừa rồi không tiếp điện thoại, ta còn tưởng rằng ngươi đã chết đâu."
Lâm Thu Thạch: "......"
Nguyễn Nam Chúc: "Ngày mai ta tới giúp ngươi chuyển nhà."
Lâm Thu Thạch còn muốn nói cái gì, Nguyễn Nam Chúc lại làm cái đình thủ thế, sau đó chỉ chỉ Hạt Dẻ: "Ở biệt thự Hạt Dẻ nói không chừng khiến cho ngươi sờ soạng."
Đã sắp một tháng không đụng tới nhà mình tiểu khả ái Lâm Thu Thạch lập tức làm phản: "Kia...... Ta đây thử xem?"
Nguyễn Nam Chúc: "......" Hắn còn tưởng rằng Lâm Thu Thạch sẽ tiếp tục giãy giụa.
Hôm nay buổi tối, Nguyễn Nam Chúc không có trở về, mà là ở Lâm Thu Thạch trong nhà tạm chấp nhận một đêm.
Lâm Thu Thạch ngượng ngùng làm hắn ngủ sô pha, liền đem giường nhường ra tới một nửa, một tả một hữu, cái chăn thuần nói chuyện phiếm.
Cùng bên trong cánh cửa thế giới bất đồng, hiện thực Nguyễn Nam Chúc thoạt nhìn lời nói cũng không nhiều, thậm chí có chút lãnh đạm. Cũng may đối mặt Lâm Thu Thạch, vẫn là hỏi gì đáp nấy, thái độ tương đối ôn hòa.
Lâm Thu Thạch đối này cảm thấy phi thường cảm động, cảm động đồng thời, lại có một trương tinh thần phân liệt cảm giác, thật giống như trong môn cái kia kỳ thật không phải Nguyễn Nam Chúc, mà là Nguyễn Nam Chúc tỷ tỷ hoặc là muội muội......
|
Bất quá cũng may hắn hôm nay cũng là hơi mệt chút, không phân liệt bao lâu, liền mơ mơ màng màng đã ngủ.
Thẳng đến ngày hôm sau, Lâm Thu Thạch phát hiện chính mình ở Nguyễn Nam Chúc trong lòng ngực đã tỉnh. Hai người tư thế có thể nói là phi thường tự nhiên, hắn dựa vào Nguyễn Nam Chúc ngực, giống cái koala giống nhau dán ở nhân gia trên người. Này tình hình thực sự có chút xấu hổ, nhưng mà nhất xấu hổ sự tình là Lâm Thu Thạch thân thể nổi lên phản ứng.
Hắn yên lặng muốn dời đi thân thể, bên người còn ngủ Nguyễn Nam Chúc lại đột nhiên mở bừng mắt, trầm mặc nhìn hắn.
Lâm Thu Thạch xấu hổ cười: "Sớm, buổi sáng tốt lành?"
Nguyễn Nam Chúc: "Hảo."
Lâm Thu Thạch: "Ta...... Trước đi lên." Hắn buông lỏng ra ôm Nguyễn Nam Chúc tay, làm bộ lơ đãng từ Nguyễn Nam Chúc bên người dịch khai.
Nguyễn Nam Chúc vẫn luôn không nói chuyện, thẳng đến Lâm Thu Thạch lập tức muốn ngồi dậy, hắn mới đột nhiên tới câu: "Ngươi mặt đỏ."
Lâm Thu Thạch: "......"
Nguyễn Nam Chúc: "Không có quan hệ."
Lâm Thu Thạch: "......"
Nguyễn Nam Chúc: "Đều là nam nhân, ta lý giải."
Lâm Thu Thạch biểu tình thống khổ, chỉ cầu Nguyễn Nam Chúc không cần tiếp tục nói tiếp, nhưng mà Nguyễn Nam Chúc lại là thực vô tình bóc trần hết thảy, hắn nói: "Ta cũng ngạnh."
Lâm Thu Thạch trực tiếp chạy trối chết. Hắn phát hiện tuy rằng tính cách không quá tương tự, nhưng là ngoài cửa Nguyễn Nam Chúc cùng bên trong cánh cửa quả thực đồng dạng khó làm, tuy rằng khó làm loại hình không lớn giống nhau.
Chật vật rời khỏi giường, Lâm Thu Thạch đi phòng bếp làm bữa sáng. Nguyễn Nam Chúc nằm ở trên giường, nói chính mình muốn ăn mì sợi.
"Cái gì vị?" Lâm Thu Thạch hỏi hắn.
Nguyễn Nam Chúc nói: "Chính là trong môn mặt ngươi làm cái loại này."
"Hành." Lâm Thu Thạch mặc vào tạp dề, vào phòng bếp.
Nguyễn Nam Chúc ghé vào trên giường cũng không biết đang làm gì, một lát sau cửa lại là vang lên gõ cửa thanh âm.
"Có người gõ cửa." Nguyễn Nam Chúc ra tiếng nói.
"Ngươi đi khai một chút." Lâm Thu Thạch ở bên trong đang ở chiên trứng, "Có thể là đưa chuyển phát nhanh."
"Ân." Nguyễn Nam Chúc đi mở cửa, thấy một cái cô nương đứng ở cửa, kia cô nương thấy hắn cũng sửng sốt một chút, nói: "Ngươi hảo, ta tìm được Lâm Thu Thạch."
"Thu Thạch, tìm ngươi." Nguyễn Nam Chúc xoay người.
Bởi vì ngày hôm qua ở chỗ này ngủ một đêm, Nguyễn Nam Chúc trên người còn xuyên chính là Lâm Thu Thạch áo ngủ, này áo ngủ ở hắn trên người có điểm nhỏ, liền không khấu nút thắt, trên người xinh đẹp sáu khối cơ bụng như ẩn như hiện, mạc danh nhiều một phân sắc khí.
Vì thế Lâm Thu Thạch vừa ra tới, liền thấy hắn đồng sự Tào Doanh mặt đỏ tai hồng đứng ở cửa, một bộ chân tay luống cuống bộ dáng.
"Ngươi làm cái gì?" Lâm Thu Thạch nhìn về phía Nguyễn Nam Chúc.
Nguyễn Nam Chúc không thể hiểu được: "Ta có thể làm cái gì?" Hắn tạm dừng một chút, "Ngươi cùng với hỏi ta đối nàng làm cái gì, chi bằng lo lắng một chút ta sẽ đối với ngươi làm cái gì."
Lâm Thu Thạch: "......"
"Khụ khụ khụ khụ." Bị hai người đối thoại sặc đến, Tào Doanh mãnh liệt ho khan lên.
Lâm Thu Thạch lỗ tai cũng đi theo đỏ, nhưng vẫn là cố gắng trấn định: "Có việc sao? Tào Doanh?" Hắn đã trình đơn xin từ chức, giao tiếp công tác cũng làm hảo.
"Ngươi có cái gì không có mang đi." Tào Doanh từ dẫn theo trong túi, mang ra một cái notebook.
"Nga, cảm ơn ngươi," Lâm Thu Thạch tiếp nhận notebook. Này notebook là hắn ký lục một chút công tác nội dung, cùng hắn mà nói còn rất quan trọng, chỉ là không biết như thế nào lấy rớt.
"Có thể mạo muội hỏi một chút, vị này chính là ngươi......" Tào Doanh ánh mắt lại chuyển qua Nguyễn Nam Chúc trên người.
"Ta bằng hữu." Lâm Thu Thạch nói.
"Nga." Tào Doanh đỏ mặt nói, "Phía trước chưa thấy qua nha."
"Ngươi......" Lâm Thu Thạch đang định hỏi nàng muốn hay không cùng nhau ăn cái cơm sáng, Nguyễn Nam Chúc liền mặt vô biểu tình tới câu ta đói bụng, sau đó thuận tay giữ cửa một quan.
Lâm Thu Thạch nhíu mày, kết quả vừa nhấc đầu thấy Nguyễn Nam Chúc ánh mắt, hắn bị này ánh mắt dọa lui về phía sau một bước: "Nguyễn Nam Chúc?"
Nguyễn Nam Chúc nói: "Như thế nào."
Lâm Thu Thạch: "Ngươi cái này biểu tình có ý tứ gì?"
Nguyễn Nam Chúc gợi lên khóe miệng cười cười: "Ý tứ chính là đói bụng, muốn ăn đồ vật." Hắn ánh mắt thập phần lộ liễu trên dưới đánh giá nổi lên Lâm Thu Thạch, Lâm Thu Thạch đang muốn nói chuyện, lại thấy hắn xoay người sang chỗ khác phòng bếp, một lát sau, bên trong truyền đến ăn mì thanh âm.
Lâm Thu Thạch: "......" Nhất định là hắn suy nghĩ nhiều quá đi!!
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyễn Nam Chúc: Muốn ăn ngươi phía dưới.
Lâm Thu Thạch:?????
|