Đơn Phương Yêu Thầm Anh
|
|
Chương 46
CHƯƠNG 46 Từ Độ dùng điều khiển từ xa đem xe khóa rồi đi lên, sau đó xoay người hướng chân núi bên kia đi đến, Tề An theo sát sau đó. Từ Độ dẫn đầu bước lên bậc thang, sau đó quay đầu lại đối với Minh Hữu nói, “Hơi tối, bằng không tôi dắt cậu đi đi.” Tề An nghe được những lời này nháy mắt đỏ mặt, Tề An lắc đầu nguầy nguậy, “Không cần không cần không cần, tôi tự mình đi được.” Từ Độ nhìn đến phản ứng của cậu cười cười, bất quá nếu cậu không muốn, hắn cũng không miễn cưỡng, Từ Độ lấy di động mở ra đèn flash, sau đó nói với Minh Hữu đi phía sau, “Vậy cậu đến bên cạnh tôi đi, cẩn thận một chút.” “Được.” Tề An đỏ mặt gật đầu, sau đó đi tới bên cạnh Từ Độ, cùng cậu đi song song. Từ Độ xem cậu đứng ở bên cạnh mình, sau đó mới tiếp tục hướng lên trên đi, đèn flash chiếu xuống đất, trên bầu trời còn có điểm mặt trăng chiếu rọi, không đến mức quá tối. Tề An thật cẩn thận mà đi ở bên cạnh Từ Độ, lỗ tai bên truyền đến tiếng hít thở rất nhỏ của Từ Độ, ban đêm mùa xuân không đến mức quá lạnh, gió nhẹ nhẹ thổi qua, bên cạnh cay lay động theo gió, toàn bộ đường núi chỉ có Từ Độ cùng cậu, im ắng, Tề An cảm thấy này hết thảy đều phảng phất như đang nằm mơ, thời điểm đại học trước kia, cũng không từng cùng hắn ở chung như vậy. Tề An trong lòng có tâm sự, liền không có quá chú ý đường dưới chân, chỉ theo quán tính hướng lên trên mà bước đi, không cẩn thận liền dẫm vào khoảng không, dẫm hụt vào khoảng không Tề An mới hồi phục tinh thần lại, phát ra tiếng kinh hô nhỏ. Bất quá may mắn, Từ Độ tay mắt lanh lẹ, lập tức duỗi tay ôm lấy eo cậu giúp cho cậu không bị ngã trên mặt đất, Từ Độ ôm lấy eo cậu trong nháy mắt nghĩ đến chính là, eo thật nhỏ. Mà Tề An bị ôm lấy eo đầu tiên là đỏ mặt, sau đó lập tức đẩy Từ Độ ra, cúi đầu nhỏ giọng nói, “Cảm ơn.” “Cẩn thận một chút, từ nơi này ngã xuống cũng không phải là đùa giỡn,” Từ Độ lại tiếp tục nói, “Cho nên, nắm lấy tay của tôi đi thôi, dù sao đều là nam sinh, không có gì đáng để ý.” Tề An vẫn là cự tuyệt, “Không…… Không cần, tôi tự mình có thể.” Lần này Từ Độ cũng mặc kệ cậu có nguyện ý hay không, vươn tay liền đem tay cậu nắm chặt chẽ ở trong tay, tay cậu so với tay hắn nhỏ hơn, vì vậy tay hắn dường như bao bọc luôn bàn tay cậu. Bất quá cũng đúng, người của cậu cũng không cao. Từ Độ kéo tay cậu, sau đó nói, “Đi thôi.” Tề An đỏ mặt, gật gật đầu, “Được.” Tề An cảm giác cả người đều như đang bay bổng, trái tim loạn nhịp đập không ngừng, cảm giác như sắp nhảy ra ngoài. Đây là, lần đầu tiên cùng hắn nắm tay, lòng bàn tay có vết chai, có lẽ là do hàng năm đánh bóng rổ mà có, đây là người mà cậu thích mười mấy năm a, giờ hắn nắm tay cậu a, Tề An kích động đã vô pháp khống chế chính mình. Đại khái đi quá mười phút, Tề An cảm giác được mắt cá chân truyền đến từng trận đau đớn, đó là do vừa mới dẫm hụt uy đến, nhưng Tề An không nói, bởi vì muốn cùng Từ Độ cùng nhau đi lên trên đỉnh núi xem mặt trời mọc, mà hiện tại Tề An càng không nghĩ nói, bởi vì tay hắn còn nắm tay cậu, tuy rằng lòng bàn tay đã tràn ra mồ hôi nóng, dính ở bên nhau không quá dễ chịu, nhưng là Tề An vẫn cứ không nghĩ sẽ buông ra. Chỉ cần hắn không buông, chính cậu liền sẽ không thả. Từ Độ cảm giác bước chân Minh Hữu biến chậm, liền dừng lại bước chân, đối cậu nói, “Nghỉ ngơi trong chốc lát đi, mệt mỏi sao?” Chân Tề An đau đến lợi hại, vì thế liền gật gật đầu nói, “Hảo.” Sau đó Từ Độ buông tayra, Tề An cảm thấy có điểm mất mát, nhưng không nói gì thêm. Ước chừng nghỉ ngơi mười mấy phút, Từ Độ nói tiếp tục đi thôi, Tề An không có dị nghị, liền gật gật đầu. Sau đó Từ Độ đứng lên, chủ động kéo tay Tề An qua, tiếp tục hướng lên trên đi. Bị một lần nữa kéo lấy tay, trong nháy mắt, ngực Tề An lại hạnh phúc tràn đầy, hảo thỏa mãn, hạnh phúc chính là đơn giản như vậy. Tề An nghĩ, nếu thời gian có thể vĩnh viễn ngừng ở giờ khắc này thì tốt rồi. Lại như vậy đi trong chốc lát, rốt cuộc Từ Độ cũng nhận thấy được điểm không thích hợp, bởi vì mình nắm tay cậu càng lúc càng đi càng chậm, tiếng thở dốc cũng càng lúc càng lớn, nghe tới như là bộ dáng thực cố hết sức. Từ Độ dừng bước chân, quay đầu lại nhìn Minh Hữu, mồ hôi đầy đầu, tuy rằng là hơi mệt chút, nhưng là cũng không đến mức mệt thành như vậy, Từ Độ nhíu nhíu mày, hỏi, “Cậu làm sao vậy?” “Không có việc gì a.” Tề An trả lời. “Không có việc gì sao trán lại đầy mồ hôi thế kia? Không thoải mái liền nói.” Từ Độ còn nói thêm. “Tôi thật sự không có việc gì a.” Tề An lặp lại. Không có việc gì mới có quỷ, cậu không nói, Từ Độ liền chính mình xem, trên dưới đánh giá cậu một phen, cuối cùng ánh mắt ngừng ở mắt cá chân trắng nõn của cậu, bất quá lúc này đã không còn trắng nõn, đã sưng lên rất lớn, mang theo sắc xanh tím, nhìn dáng vẻ đã bị một lúc lâu, hẳn chính là lúc dẫm hụt vào khoảng không bị đi. Thật là, như thế nào sớm không có chú ý tới…… Tề An nhìn theo tầm mắt Từ Độ, cũng thấy được mắt cá chân mình, Tề An ảo não, sớm biết rằng liền không mặc quần lửng, như vậy liền sẽ không nhìn ra. Sau đó Tề An nhìn đến lông mày Từ Độ nhăn lại, đây là dấu hiệu bình thường cậu tức giận, Tề An vội vàng mở miệng nói, “Thực xin lỗi…… Tôi không phải cố ý kéo chân anh lại, tôi còn có thể đi, nhất định sẽ bồi anh đi lên đỉnh núi.” Từ Độ nghe được cậu nói cũng không biết nên làm biểu tình như thế nào, Từ Độ xem vẻ mặt sốt ruột của cậu, thật không biết nên nói cậu ngốc hay quá khở đây, Từ Độ thở dài một hơi, sau đó đối cậu nói, “Đi thôi, trở về đi.” Tề An nhìn bộ dáng đầy bất đắc dĩ của Từ Độ, vội vàng giải thích, “Tôi thật sự có thể, anh không cần tức giận được không?” Tề An không biết như thế nào, có điểm muốn khóc. Từ Độ nghe trong thanh âm cậu mang lên chút tiếng nấc nức nở, nghẹn ngào, nhìn đến trong mắt cậu đều là ngấn nướccậu, Từ Độ sờ sờ đầu của cậu, sau đó nói, “Tôi không có tức giận, chỉ là chân cậu bị trật như thế nào không nói sớm?” Tề An bẹp bẹp miệng, không nói chuyện, cũng không thể nói chính mình không muốn buông tay hắn ra đi. Từ Độ đợi nửa ngày, cậu cũng không hé răng, ngẫm lại , Từ Độ nửa ngồi xổm trước mặt cậu, sau đó nói, “Đi lên, tôi cõng cậu trở về.” Tề An cọ xát trong chốc lát cũng không leo lên, sau đó Tề An hỏi, “Có thể không quay về không?……” Từ Độ hỏi lại, “Vì cái gì?” Tề An nhéo nhéo vạt áo, cuối cùng quyết định ăn ngay nói thật, “Bởi vì, bởi vì tôi muốn cùng anh cùng nhau đến đỉnh núi xem mặt trời mọc……” Từ Độ sửng sốt một chút, sau đó lại lặp lại nói, “Đi lên.” Đây là cự tuyệt, Tề An trong lòng cảm thấy có chút thất vọng, “Vậy được rồi, tôi có thể chính mình đi, không cần anh cõng.” “Được rồi, phù chân thành như vậy còn đi cái gì đi.” Từ Độ dứt lời, liền tính cưỡng chế cõng lên cậu, chọc đến cậu phát ra một tiếng hô nhỏ. Từ Độ cõng cậu lên, không có hướng xuống dưới chân núi ngược lại là hướng đỉnh núi đi, Tề An cảm thấy kinh ngạc, liền mở miệng hỏi nói, “Chúng ta không quay về sao?” Từ Độ cười, “Tôi khi nào nói đi trở về?” Tề An ngẫm lại, hình như là, hắn sau lại cũng chưa nói trở về, Tề An trong lòng có chút điểm mừng thầm, sau đó trả lời, “Không……” Sau đó Tề An đột nhiên lại nghĩ đến mình ghé vào trên lưng Từ Độ, tâm lại bắt đầu bấn loạn lên, Tề An tận lực né ra một chút, sợ hãi Từ Độ sẽ nghe được tiếng tim đập kịch liệt của mình. Động tác nhỏ Tề An mới vừa làm, Từ Độ liền mở miệng nói, “Làm gì vậy? Đừng lộn xộn.” “Ừ……” Tề An thành thật mà đáp ứng một câu, sau đó ngoan ngoãn nằm ở trên lưng Từ Độ không nhúc nhích. Hôm nay, hảo vui vẻ. Mười phút qua đi, Tề An lên tiếng hỏi, “Anh có mệt hay không a? Nếu mệt thì nói, tôi liền tự mình xuống dưới đi.” Từ Độ vẫn là cười trả lời, “Cậu thân hình nhỏ bé tôi cõng một chút đều không mệt, tôi chẳng những không mệt, tôi còn có thể cõng cậu chạy.” Dứt lời, Từ Độ cõng cậu liền bắt đầu chạy chậm lên. Tề An sợ hãi ngã xuống, theo bản năng duỗi tay nắm được quần áo Từ Độ, “Anh đừng chạy.” Từ Độ đã nhận ra động tác nhỏ của cậu, liền nói, “Yên tâm đi, sẽ không làm cậu ngã xuống.” “Được.” Tề An tin tưởng lời Từ Độ nói, hắn nhất định sẽ không đem mình lộng ngã xuống. Lại qua mười mấy phút, Tề An cùng Từ Độ tới đỉnh núi, lúc này trời đã hơi hơi sáng lên. Tề An chỉ vào một cục đá lớn ở đỉnh núi đối với Từ Độ nói, “Anh đem tôi đặt ở nơi đó đi.” Từ Độ nghe vậy, liền đem cậu đặt ở khối đại thạch đầu kia, động tác tận lực phóng nhẹ một chút, sợ hãi chạm phải cái chân bị thương kia của cậu. Từ Độ đem cậu đặt ở đại thạch đầu rồi sau đó, chính mình cũng đi theo ngồi ở khối đại thạch đầu kia, hai người nhìn chân trời, chờ mặt trời mọc. Chẳng được bao lâu, trời đã sáng lên, kia mạt ánh sáng cũng từ đường chân trời thăng lên, Tề An nhìn kia tia sáng cam vàng, thật xinh đẹp. Nhưng là, càng xinh đẹp hơn chính là có thể cùng hắn cùng nhau nhìn nắng sớm. Mặt trời mọc cũng liền như vậy trong chốc lát, mặt trời mọc lên cao, Từ Độ cùng Tề An liền xuống núi, bất quá xuống núi cũng là Từ Độ cõng cậu đi xuống. Xuống núi rất nhanh, chẳng được bao lâu Từ Độ liền cõng Tề An xuống núi, Từ Độ đem cậu đặt ở trên ghế phó lái, còn thuận tay giúp cậu thắt đai an toàn, sau đó liền nhanh chóng đi tới bên ghế điều khiển ngồi xuống, khởi động lái xe. Tề An mở miệng hỏi, “Hiện tại đi chỗ nào a?” Từ Độ trả lời, “Bệnh viện.” Tề An biết được, sau đó liền gật gật đầu, trả lời nói, “Ân.” Nửa giờ qua đi, Từ Độ cùng Tề An thành công đến bệnh viện, sau đó đi khám gấp. Bác sĩ giúp Tề An nhìn chân một chút, sau đó nói, “Bôi chút thuốc là được, rồi tĩnh dưỡng, về cái chân bị thương không nên hoạt động nhiều, bằng không sẽ trở nên nghiêm trọng hơn, sẽ rất lâu hồi phục.” Tề An gật gật đầu, nói “Đã biết.” Cuối cùng Từ Độ cõng Tề An ra cửa bệnh viện, Tề An trong tay còn cầm thêm một túi thuốc. Sau đó Từ Độ lại tiếp tục lái xe, vẫn luôn chạy đến cửa nhà hắn hắn mới dừng lại, Tề An nhìn xe dừng bên ngoài biệt thự, mộng bức hỏi, “Tới đây làm gì a?” Từ Độ một bên cởi bỏ đai an toàn, một bên trả lời nói, “Nghỉ ngơi.” Nghỉ ngơi tới chỗ này làm gì a…… Nhưng những lời này Tề An còn không có nói ra miệng, Từ Độ liền đem cậu bế xuống xe, lại bế vào biệt thự. Không sai, là bế, bế theo kiểu công chúa. Từ Độ đem Minh Hữu đặt ở trên sô pha, sau đó đối với cậu nói, “Chờ lộn xộn, tôi đi làm cơm sáng.” Tề An ngốc ngốc gật gật đầu, trả lời, “Vâng……”
|
Chương 47
CHƯƠNG 47 Tề An ngốc ngốc ngồi ở trên sô pha nhìn bóng dáng bận rộ của Từ Độ trong phòng bếp, Tề An nhìn Từ Độ đột nhiên ngẫm nghĩ lại dùng di động chụp hình lại, vì thế Tề An lấy di động ‘tách tách’ chụp lúc hơn mười bức, Tề An vừa lòng thưởng thức những bức ảnh bản thân vừa chụp xong, tuy rằng đều là bóng lưng không có mặt, nhưng Tề An lại cảm thấy thỏa mãn. Tề An nhìn nhìn ảnh chụp, liền liếc tới thời gian bên góc phải điện thoại, hiện tại là 7 giờ bốn mươi phút, thôi chết đã quá giờ đi làm, này chắc phải chuồn về đi làm thôi, Tề An buồn rầu nắn bóp di động. “Từ Độ……” Tề An nhỏ nhẹ gọi. “Làm sao vậy?” Từ Độ quay đầu lại nhìn cậu một cái, chỉ thấy cậu mặt đầy rối rắm, lông mày nhăn lại, “Có việc nói.” “Cái kia, tôi phải đi, thời gian đi làm bị muộn rồi.” Tề An ăn ngay nói thật. Từ Độ nghe thế, đầu xoay lại sau đó nghiêm túc làm cơm sáng, làm xong, Từ Độ mở miệng nói, “Mặc kệ cậu là đi làm hay vẫn là đi học, xin nghỉ.” “Vì cái gì a… Tôi không nghĩ…” Tề An nói. “Cậu xem chân cậu, có thể đi học sao?” Từ Độ còn nói thêm. Tề An mở miệng sửa lại nói, “Tôi không phải đi học, tôi là đi làm……” “Ừ ừ ừ, cậu là đi học, dù sao hôm nay cũng không đi được.” Từ Độ nói. Tề An cắn cắn ngón tay, không đi làm sao được a, nhưng là xin nghỉ lại sẽ bại lộ, Tề An suy nghĩ nửa ngày, lại hỏi, “Vậy anh không đi làm sao…… Tôi ngốc ở đây cũng không hảo đi……” Từ Độ làm xong cơm sáng, Từ Độ bưng chén đi ra ngoài, một bên cầm chén đặt ở trên bàn, một bên đối cậu nói, “Một ngày không đi làm cũng không sao, cậu ngồi ngốc ở đây không có gì không tốt.” Tề An nghe được Từ Độ nói lông mày nhíu lại, đúng là giám đốc một ngày không đi làm không có việc gì, chính là cậu không thể a…… Trong lúc Tề An đang tự hỏi, liền nghe thấy Từ Độ nói, “Có thể ăn cơm.” Sau đó đi tới trước người cậu, chuẩn bị duỗi tay bế cậu vào. hai tay Tề An ngăn lại, đỏ mặt nói, “Không cần, tôi tự mình có thể.” Sau đó liền tự đứng lên, nhấc chân nhảy tới bên bàn ăn. Một đại nam nhân, bị người khác ôm tới ôm đi, quái quái…… Từ Độ xem cậu tung tăng nhảy nhót có chút buồn cười, dù sao khoảng cách từ sô pha đến bàn ăn cũng không xa, liền tùy cậu nhảy đi. Tề An nhảy đến bên bàn ngồi xuống, Từ Độ cũng theo sau đi tới bàn ăn, ngồi ở đối diện Tề An. Từ Độ cầm lấy đôi đũa đặt trong chén, sau đó đối cậu nói, “Ăn đi.” “Ừm.” Tề An gật gật đầu, sau đó cũng cầm lấy đôi đũa gắp mì sợi trong chén ăn. Bát mì được làm rất đẹp, hương vị cũng rất ngon, không nghĩ tới Từ Độ cũng bết nấu cơm a. Từ Độ nhìn người ngồi ở đối diện ăn một miếng sau lại ngừng không ăn, Từ Độ mở miệng hỏi, “Như thế nào không ăn? Không ăn được?” Nghe được Từ Độ nói, Tề An vội vàng mở miệng nói, “Không có, không có, ăn rất ngon, thật sự.” Tề An nói còn ăn một miếng thật to, chứng minh cho Từ Độ biết là mì rất ngon. Từ Độ xem cậu ăn liền yên tâm, cũng cúi đầu ăn mì. Dần dần không khí dần có điểm xấu hổ, im ắng, Tề An nhịn không được mở miệng nói, “Không nghĩ tới anh còn biết nấu cơm a……” Là thật sự không nghĩ tới. “Tàm tạm, chỉ biết một chút.” Từ Độ cười nói. “Ồ…” Tề An gật gật đầu, sau đó vùi đầu ăn mì. Hơn mười phút qua đi, Từ Độ nhìn cậu buông đũa xuống, liền hỏi nói, “Ăn được?” “Ừ.” Tề An gật gật đầu. “Tôi đi rửa chén, cậu đi đến sô pha ngồi đi, có thể xem sẽ TV.” Từ Độ một bên thu thập chén đũa một bên nói. “A, hảo.” Tề An gật gật đầu trả lời, sau đó lại đứng dậy nhảy trở về sô pha ngồi. Từ Độ bưng chén đũa lên, phát hiện mì trong chén Minh Hữu đều ăn hết rồi, Từ Độ cười, cậu thích ăn liền tốt. Cũng chỉ hai cái chén, hai đôi đũa, Từ Độ năm phút đồng hồ liền rửa xong rồi, Từ Độ lau khô tay từ phòng bếp ra tới, liền nhìn đến cậu ngồi ở trên sô pha phát ngốc, lông mày còn nhăn ở cùng nhau, thoạt nhìn không mấy vui vẻ. Từ Độ đi tới bên người cậu, sau đó ngồi xuống, hỏi, “Cậu rốt cuộc làm sao vậy?” Từ Độ thình lình tới gần làm Tề An hoảng sợ, Tề An yên lặng nhích sang bên cạnh sô pha, sau đó Tề An nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là hỏi, “Anh thật sự không đi làm sao?” Tôi còn tưởng đi làm đâu…… Từ Độ nghe được cậu nói, thở dài một hơi, không trả lời cậu, ngược lại là lấy di động, nhấn vào một dãy số, chờ một lát Từ Độ mở miệng nói, “Anna, hôm nay tôi có chuyện liền không đến công ty, mọi người đem công việc giải quyết tốt, phần còn lại chờ tôi trở về xử lý.” Sau đó không đợi đối phương có cơ hội nói chuyện, Từ Độ liền cúp máy. Tề An vẻ mặt mộng bức nhìn Từ Độ, thật không đi làm a…Bản thân cậu phải làm sao bây giờ a… Từ Độ cúp máy, liền nhìn Minh Hữu ngây ngốc nhìn mình, Từ Độ có chút muốn cười, sau đó liền dùng tay đi nhéo mặt cậu một phen, “Giờ không đi làm nữa, hiện tại cậu yên tâm đi.” Nghe được Từ Độ nói, Tề An cũng không biết nên phản ứng như thế nào, cuối cùng chỉ có thể dại ra gật gật đầu. Sau đó Từ Độ lại đối với Minh Hữu nói, “Mệt không? Mệt thì đi lên nghỉ ngơi đi.” Tề An lắc lắc đầu nói, “Không.” Cậu hiện tại chỉ nghĩ làm sao đi làm. “Một đêm không chợp mắt như thế nào không mệt, đi, đi lên ngủ một hồi, một lúc hết hưng phấn lại buồn ngủ vây chết cậu.” Từ Độ nói. “Vậy được rồi.” Từ Độ thúc giục mãi Tề An liền gật gật đầu, sau đó đứng dậy. “Tôi đưa cậu đi lên đi, bế cậu đi lên không sao chứ.” Từ Độ đứng ở trước mặt Tề An nói. Tề An lập tức lắc đầu như trống bỏi, “Không cần không cần, tôi tự mình lên được.” nhờ Từ Độ bế, rất ngượng ngùng, cũng có vẻ rất quái. Nhìn cậu cự tuyệt lợi hại, Từ Độ liền không đi miễn cưỡng, “Vậy được rồi, tôi đi theo sau cậu đi.” “Ừ.” Tề An gật gật đầu, sau đó nhấc chân hướng đến cầu thang nhảy lên, Tề An tận lực làm động tác thật nhẹ, không phát ra thanh âm quá lớn. Rốt cuộc, đang nhìn cậu nhảy lò cò từng bước từng bước trên cầu thang bảy mươi mấy bậc Từ Độ thật sự nhìn không được, liền đi lên trước duỗi tay liền đem cậu bế đi lên. Tề An kinh hô một tiếng nhỏ, sau đó lí nhí nói, “Tôi có thể……” “Được rồi, tôi nhìn cậu đi cũng thấy mệt.” Từ Độ nói, sau đó bước lên trên phòng. Từ Độ nói như vậy, Tề An liền ngậm miệng không nói. Từ Độ ôm cậu ba bốn lước liền lên trên tầng 2, sau đó đi vào phòng ngủ, đem cậu đặt ở trên giường mình, còn giúp cậu đắp chăn. “Ngủ đi.” Từ Độ nói. “Tôi đây có thể đi… đi WC không?” Tề An hỏi. Từ Độ gật gật đầu, “Đi đi.” Tề An nhấc chăn lên, sau đó xuống giường, nhảy đi phòng tắm. Từ Độ xem cậu một chân nhảy nhót, liền cười mở miệng nói, “Muốn hay không tôi giúp cậu a?” Tề An nghe được những lời này mặt lập tức đỏ rực, giúp tôi? Như thế nào giúp? Sau đó Tề An lập tức trả lời, “Không, không cần……” Sau đó dùng tốc độ nhanh hơn nhảy tới trong phòng tắm. Từ Độ nhìn bộ dáng cậu nhảy buồn cười, nội tâm nhịn không được, thật là một tiểu hài nhi đáng yêu. (người ta hơn anh 1-2 tuổi đó anh ơi… tỉnh tỉnh dùm cái) Mà trong WC, Tề An ngồi ở trên bồn cầu, trong tay nắm di động, làm sao bây giờ… làm sao bây giờ… làm sao bây giờ, trong lòng Tề An vô cùng lo âu việc đi làm. Ngồi lo âu hơn mười phút Tề An trong đầu đột nhiên xẹt qua một đạo quang, a? A?! A! Từ Độ hôm nay không đi làm, nói cách khác sẽ không biết cậu xin nghỉ, cậu xin nghỉ cũng là nói cho Ellen cùng Anna, nhiều nhất bị bộ phận kế toán trừ tiền lương. Tề An mở khóa màn hình di động, đang chuẩn bị gửi Ellen tin nhắn thì cửa phòng phòng tắm vang tiếng gõ. Từ Độ gõ cửa, hỏi, “Cậu có phải hay không rơi vào bồn tắm? Muốn hay không tôi đi vào đem cậu vớt lên.” Tề An hoảng sợ, di động thiếu chút nữa ngã ở trên mặt đất, Tề An xả nước bồn cầu, sau đó có chút chột dạ nói, “Liền…… Thì tốt rồi…… Ngươi đừng tiến vào.” Từ Độ nghe vậy trả lời, “Vậy ngươi nhanh lên đi.” “Hảo.” Sau đó Tề An nhanh chóng gửi cho Ellen một tin nhắn báo nhờ nàng giúp mình xin nghỉ, cũng không đợi nhắn lại, liền nhét điện thoại vào trong túi, sau đó nhấc chân nhảy đi ra ngoài. Tề An đi ra ngoài, nhìn đến Từ Độ ngồi ở mép giường đangđọc thư. Mà Từ Độ đangđọcthư nghe được động tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn cậu, cười hỏi, “Bò được ra tới?” Tề An không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể cúi thấp đầu xuống, sau đó gật gật đầu. Từ Độ xem cậu cúi đầu, liền không đùa cậu, “Được rồi, lại đây ngủ đi.” “umk…” Tề An đáp ứng một tiếng, sau đó tung tăng nhảy nhót tới mép giường. Từ Độ đối với cậu vỗ vỗ vị trí bên cạnh nói, “Đi lên đi.” “A……” Tề An bị cái hành động này của Từ Độ làm phát ngốc. “A cái gì a, muốn tôi giúp ngươi lên giường?” Từ Độ nói. “Không phải…… Chúng ta ngủ cùng nhau sao?” Tề An dùng ngón tay chỉ chính mình, lại chỉ chỉ Từ Độ ngồi ở trên giường. Từ Độ nhướng nhướng chân mày, “Bằng không thì sao?” “Tôi, tôi, tôi ngủ sô pha!” Tề An nói năng lộn xộn đáp, cậu trước nay không nghĩ tới cùng Từ Độ ngủ cùng nhau.(ngủ mấy lần rồi còn…[‘>-‘>]) “Trong phòng không có sô pha.” Từ Độ vẫy vẫy tay. “Kia……” Tề An liếc mắt nhìn chung quanh phòng Từ Độ, trừ bỏ giường xác thật không có nơi nào có thể ngủ, không đúng, còn có thảm dưới đất, “Tôi đây ngủ thảm.” “sao còn không lên ngủ?” Từ Độ lại mở miệng nói. “Kia kia kia……” Tề An kia nửa ngày, mặt đều kia đỏ cũng không nói ra cái nguyên cớ, sau đó Tề An nói, “Tôi đây không ngủ……” “Được rồi, đừng náo loạn.” Từ Độ dứt lời, vươn chính cánh tay một phen đem cậu ôm lên giường, sau đó đắp chăn lên. Từ Độ ôm Tề An, Tề An không thể động đậy, chỉ có thể đưa lưng về phía Từ Độ, Từ Độ ôm vào lòng, sau đó nói, “Ngủ đi.” Có lẽ là bởi vì thanh âm Từ Độ quá dễ nghe, lại có lẽ là bởi vì trên người Từ Độ có mùi thuốc lá rất dễ ngửi, hoặc là thật sự mệt nhọc, Tề An vốn dĩ trong lòng còn khẩn trương, dần dần đôi mắt cũng khép lại……
|
Chương 48
CHƯƠNG 48 Ngủ một giấc này, không biết bao lâu, nhưng hẳn là rất lâu, Tề An chậm rãi mở mắt, cảm thấy cả người mềm như bông, đầu cũng hơi lâng lâng, nhưng thực thoải mái, bởi vì ngủ no giấc, đôi mắt không có cảm giác sáp sáp. Tề An ngoảnh đầu nhìn, Từ Độ nằm ở bên cạnh gối đầu ngủ say, Từ Độ ngủ trên mặt không có bất luận biểu tình gì, không có nhíu chặt lông mày, cũng không có nhếch khóe miệng, chỉ có góc cạnh ngũ quan rõ ràng, ở trong mắt Tề An, đẹp như một bức họa. Tề An lấy ra di dộng trong túi, tắt âm, sau đó chụp ảnh Từ Độ, tách tách liên hồi, chụp loạt ảnh, Tề An lại cảm thấy không đã ghiền, vì thế lại tiếp tục chụp vài tấm, từ mộtgóc độ liên tục chụp mấy tấm, Từ Độ lại là một tư thế, mấy tấm ảnh chụp thoạt nhìn cơ bản hoàn toàn giống nhau, không có gì bất đồng, nhưng Tề An chính là thích, một tấm đều luyến tiếc, Tề An nhìn ảnh cậu vừa mới chụp, trong lòng trộm cười. Có lẽ là bởi vì Tề An xem quá mê mẩn, thế cho nên không có nhìn thấy Từ Độ vừa mới còn ngủ say đã mở to mắt nhìn cậu, hơn nữa còn đứng dậy ngồi xuống phía sau cậu, như đang suy tư gì đối với gương mặt khi ngủ của mình trên màn hình di động. Tề An thưởng thức trong chốc lát, mới lưu luyến không rời cất di động, Tề An vừa muốn đem điện thoại nhét lại trong túi, liền thấy Từ Độ ngồi sau lưng mình. Tề An sợ tới mức tay run, di động trong tay cũng rơi trên trên giường, Tề An nhìn Từ Độ lắp bắp hỏi, “Anh tỉnh rồi……” “Ừ” Từ Độ dùng tay nâng cằm nói, sau đó dùng một cái tay khác chỉ chỉ di động rơi ở trên giường còn nói thêm, “Tôi còn thấy được ảnh cậu chụp lén tôi.” Bị Từ Độ nói trắng ra như vậy, Tề An cảm thấy đặc biệt hổ thẹn, Tề An vội vàng giải thích nói, “A, tôi, thực xin lỗi…… Tôi lập tức liền xóa.” Dứt lời, Tề An liền cầm di động, mới vừa mở album chuẩn bị xóa, Từ Độ liền duỗi tay lại đem điện thoại đoạt đi. Thấy Từ Độ đoạt di động đi, Tề An hoảng sợ, sợ hãi hắn xem di động biết hết bí mật. Bất quá may mắn, Từ Độ không có thói quen mở loạn di động người khác, chỉ là nhìn ảnh chụp chính mình trên màn hình di động nói, “Xóa làm gì, này khá tốt, lại đây, chúng ta lại chụp một tấm.” Sau đó Từ Độ cũng không cho cậu thời gian suy nghĩ, một tay kéo cậu, di động nâng lên, tách tách liền chụp một tấm. Chụp xong, Từ Độ nhìn nhìn ảnh, sau đó gật đầu nói, “Không tồi không tồi.” Sau đó Từ Độ liền đem điện thoại trả Tề An, còn nói một câu, “Tí nữa gửi bức ảnh này cho tôi nữa.” Tề An gật gật đầu, tiếp nhận di động nhìn ảnh chụp, ân…… Trên ảnh Từ Độ như ánh mặt trời rất soái khí, miệng còn nâng lên một độ cung, mà chính mình thoạt nhìn liền rất choáng váng, bởi vì ngạc nhiên, trên ảnh chụp chính mình đôi mắt trừng lớn, vẻ mặt kinh ngạc, dù sao thấy thế nào cũng xấu. Từ Độ nhìn cậu cầm di động nhìn nửa ngày không lên tiếng, liền dùng tay gõ gõ đầu của cậu, hỏi, “Làm sao vậy?” Tề An nhấp nhấp môi, sau đó mở miệng nói, “Có thể hay không một lần nữa chụp một tấm a……” “Vì cái gì?” Từ Độ hỏi lại. Tề An lại cắn cắn môi, ăn ngay nói thật nói, “Bởi vì, tôi chụp thực xấu…… Cho nên muốn chụp một tấm hảo một chút, sau đó lại gửi cho anh.” Nghe được lời cậu nói, Từ Độ không nhịn được mà bật cười, Từ Độ nhấc tay lên xoa xoa mái tóc mềm mại của Minh Hữu nói, “Tôi mới vừa xem qua, rất đẹp, cứ việc gửi tôi là được.” Từ Độ nói như vậy, Tề An cũng không thể nói gì hơn, chỉ có thể cúi đầu đáp, “được rồi……” Từ Độ xem cậu cúi đầu không nói lời nào bộ dáng ủy khuất, sau đó duỗi tay đến trên tủ đầu giường cầm di động mình, click mở camera, sau đó một lần nữa ôm Minh Hữu, lần này Từ Độ không có chụp luôn, ngược lại là nhắc nhở nói, “Xem màn ảnh, nhớ rõ cười, lại chụp xấu liền không chụp lại a.” Tề An dùng sức gật gật đầu, sau đó câu nệ đối với màn ảnh lộ ra một cái mỉm cười. Từ Độ nhìn cậu khẩn trương lợi hại, mặt đều cương thành một đoàn, Từ Độ duỗi tay nắm nắm mặt cậu nói, “Chụp một cái cậu sợ cái gì? Tôi cũng sẽ không ăn cậu, tới, đi theo tôi cùng nhau nói, cà tím.”(cái này tác giả viết 茄子Qiézi nghĩa là cà tím, cũng như bên Hàn dùng từ kim chi để chụp anh nha) Tề An cảm thấy giờ này khắc này Từ Độ có điểm giống như thời đại học, bình dị gần gũi, Tề An cười, đối với màn ảnh nói một câu, “Cà tím.” Sau đó, “Tách” một tiếng, ảnh chụp xong. Lần này, hai người đều cười, đặc biệt là Minh Hữu trên mặt lộ ra chính là tươi cười từ đáy lòng phát ra, thoạt nhìn dị thường kinh diễm, Minh Hữu đôi mắt không lớn, cười mị ở một khối, cái miệng nhỏ tạo thành một độ cung nho nhỏ, dù sao thấy thế nào cũng rất đẹp. Từ Độ vừa lòng nhìn bức ảnh, sau đó không đợi Minh Hữu lại đây thấy rõ ràng, Từ Độ lập tức đem điện thoại cấp đóng lại giấu ở phía sau, Từ Độ đối với cậu nói, “Cậu về nhà đem ảnh trên di động kia gửi tôi, tôi lại đem ảnh này gửi cho cậu.”(mùi âm mưu) “Hảo,” Tề An gật gật đầu, sau đó lại hỏi, “Vậy anh có thể cho tôi xem bức ảnh kia một cái được không?” “Đến lúc đó gửi cậu cậu sẽ biết, tôi giúp cậu xem qua, lần này chụp không xấu, đặc biệt đẹp, đặc biệt soái khí.” Từ Độ nghiêm trang nói. Tề An nửa tin nửa ngờ gật gật đầu, cuối cùng vẫn là không xác định hỏi, “Thật vậy chăng?” “Thật sự, lừa cậu làm gì.” Từ Độ nói. Giống như hắn cũng là, không có lý do gì lừa chính mình, sau đó Tề An liền không đi để ý. Sự kiện chụp ảnh qua đi, hai người đều không nói, không khí đột nhiên trở nên xấu hổ, liền như vậy trong chốc lát, Tề An mở miệng nói, “Tôi, tôi phải về nhà.” Từ Độ nghe được cậu những lời này, móc ra di động nhìn đã buổi chiều năm sáu giờ, xác thật không còn sớm, Từ Độ đối với cậu nói, “Hảo, tôi đưa cậu trở về.” “Ừ.” Tề An gật gật đầu. Sau đó Tề An tùy ý để Từ Độ ôm chính mình xuống lầu, ôm tới xe. Từ Độ đem cậu đặt ở ghế phó lái xong mới vòng qua xe ngồi vào ghế điều khiển, Từ Độ ngồi trên ghế điều khiển thắt đai an toàn, sau đó khởi động xe, hỏi, “Cậu ở tại chỗ nào?” “Anh, anh cứ đưa tôi đưa đến hoa viên bán đảo đi……” Tề An trả lời nói. “Có địa chỉ cụ thể không?” Từ Độ hỏi. “Anh liền đem tôi đưa đến hoa viên bán đảo hảo, nhà tôi cách đó không xa, tôi tự về nhà là được.” “Được.” Cậu không muốn nói, chính mình cũng không bắt buộc, Từ Độ gật gật đầu, sau đó khởi động xe hướng hoa viên bán đảo khai đi. Hơn nửa giờ sau, xe dừng ở trước hoa viên bán đảo, Từ Độ xuống xe, sau đó đem cậu ngồi ở ghế phó lái xuống xe. Tề An xuống xe, sau đó đối với Từ Độ xua tay nói, “Cảm ơn anh, tôi tới rồi, anh trở về đi.” “Ừ, cậu cẩn thận một chút.” Từ Độ ngoài miệng nói như vậy, tay đỡ cậu lại không buông ra. “Anh trở về đi, tôi một mình có thể.” Tề An còn nói thêm. “Ừ, vậy cậu cẩn thận một chút a, chú ý chân, bằng không què rồi cậu đừng có khóc.” Từ Độ lại một lần dặn dò nói. Tề An cười cười, gật đầu nghiêm túc nói, “Hảo, tôi đã biết, tôi nhất định sẽ chú ý.” Từ Độ “Ừ” một tiếng, lúc này thật sự quay đầu đi, ngồi vào xe sau đó lái xe đi rồi, Tề An đứng tại chỗ nhìn, nhìn Từ Độ đem xe lái đi, đi khuất tầm mắt, mới nhích người về nhà. Tề An không quên Từ Độ nói, thật cẩn thận mà đi, kia chỉ bị thương chân tận lực không để nặng thêm, cứ như vậy, ngày thường chỉ cần mười phút đi đến nhà ga, Tề An chính là đi mất ba mươi phút. Đi tới nhà ga về sau, xe buýt một lát liền tới, vì thế Tề An ngồi trên xe buýt, đại khái mười lăm phút qua đi, Tề An từ xe buýt tới, sau đó lết về nhà. Nửa giờ sau, Tề An về tới tiểu gác mái, Tề An trở lại gác mái việc đầu tiên chính là móc di động ra gửi cho Từ Độ một email, gửi bức ảnh hôm nay. Tin mới vừa gửi đi không bao lâu, liền thu được tin nhắn đáp. “Đinh” một tiếng, Từ Độ: Về đến nhà? Tề An: Ân ân, anh thi sao? Từ Độ: Cũng tới rồi. Từ Độ lại gửi một tin sang, là bức hôm nay chụp cùng cậu, nhân tiện một câu: Ngủ ngon, đi ngủ sớm một chút. Tề An vội vàng đáp: Anh cũng vậy, ngủ ngon. Sau đó Từ Độ liền không có đáp lại, Tề An đem bức ảnh Từ Độ gửi đến hìn thử, sau đó lại nhìn một lần ảnh chụp lén Từ Độ hôm nay, Tề An sợ xóa mất, quyết định ngày mai đi đến quán ảnh chụp đem ảnh chụp rửa ra. Từ Độ nhìn ảnh Minh Hữu gửi trên màn hình máy tính, cười, ừm, cười rất ngốc. Chẳng bao lâu, Từ Độ lại thu được một email, nhưng không phải Minh Hữu gửi đến, mà là Anna gửi hắn, là văn kiện xử lý hôm nay, Từ Độ dùng ngón tay xoa xoa huyệt Thái Dương, một ngày không đi làm, thế nhưng liền tích lũy nhiều như vậy công việc. Sau đó Từ Độ liền móc di động ra gọi một cuộc điện thoại đi ra ngoài…… Tề An mông mới vừa lên giường, chuẩn bị lấy dược ra tới đắp chân, di động liền vang lên. Tề An nhấn nút nghe, chỉ nghe thanh âm Từ Độ từ trong điện thoại truyền đến, “Mang văn kiện hôm nay đến nhà tôi, lập tức, đi taxi, phí xe nói bộ tài vụ chi trả.” Tề An còn chưa kịp đáp lời, Từ Độ liền treo máy. Tề An không có biện pháp, chỉ có thể nhanh chóng bôi chút dược lên chân, sau đó đi thay quần áo, tóc bởi vì trát một ngày có chút cứng, như thế nào ép xuống cũng không được, Tề An chỉ có thể dùng nước lạnh tùy tiện làm ướt đầu, lại dùng khăn lông xoa xoa, lau đến khi nước không còn chảy xuống tí tách tí tách về sau, Tề An mới cầm bao công văn đi ra ngoài. Tề An ra tiểu khu, vẫy một chiếc xe taxi, vốn định trực tiếp nói đến tiểu khu bốn mùa, Tề An lại đột nhiên nhớ tới Từ Độ nói muốn mang văn kiện hôm nay, vì thế đối tài xế nói, “Đi đến Từ thị.” Ở trong lúc đi công ty, Tề An còn gọi một cuộc điện thoại cho Ellen, may mắn, Ellen đem văn kiện hôm nay thu thập hảo tất cả đều đặt ở trên bàn. Tề An mới vừa đem văn kiện ôm ở trong lòng ngực, điện thoại Từ Độ lại tới nữa, “Như thế nào còn chưa tới?”
|
chương 49
CHƯƠNG 49 Tề An cầm lấy điện thoại nói, “Rất nhanh, liền tới rồi.” “Nhanh lên.” Từ Độ lại một lần thúc giục nói, sau đó không cho Tề An có phản ứng liền lại cúp điện thoại. Tề An đem điện thoại một lần nữa nhét vào túi quần, ôm tư liệu lên, sau đó thở dài, hai chân nhanh chóng chạy, khi chạy liền chạm tới mắt cá chân bị thương, hơi đau, nhưng cũng không có biện pháp nào khác, hắn đang chờ cậu mà. Tề An chạy chậm ra công ty, ra ngoài liền tùy tay vẫy một chiếc xe taxi, sau đó bảo tài xế chạy đến địa chỉ nhà Từ Độ. Nửa giờ sau, Tề An đi xe taxi đến nơi, thành công đến cửa biệt thự Từ Độ. Tề An hai tay ôm văn kiện chạy chậm tới cửa nhà Từ Độ, ấn chuông. Ấn một tiếng, không ai đáp lại. Tề An lại ấn một lần nữa, vẫn là không đáp lại. Tề An ấn tiếp, vẫn không đáp lại, trong lòng Tề An thầm nghĩ, đừng nói giờ Từ Độ lại không ở nhà đi? Tề An một tay cố hết sức ôm chồng văn kiện, tay còn lại đi móc di động trong túi quần, thời điểm Tề An mới vừa lấy di động ra chuẩn bị gọi cho Từ Độ, cửa lại đột nhiên mở ra. Tề An hoảng sợ, tay run lên, văn kiện ôm trong tay liền xôn xao rơi xuống, rơi đầy đất. Tề An nhìn cũng không dám nhìn Từ Độ, sau đó lập tức ngồi xổm xuống nhặt tư liệu, động tác của cậu thực nhanh, chỉ là hai phút, liền đem tự liệu rơi xuống đầy đất nhặt lên hết xếp gọn lại. Từ Độ nhìn vẻ mặt hoảng loạn của Tề An đang nhặt tư liệu, lông mày lại nhíu lại, có chút ý thức muốn ngồi xuống giúp cậu nhặt tư liệu, chính là cuối cùng vẫn nhịn xuống, nhìn cậu nhặt xong tư liệu một lần nữa đứng lên. Tề An đem tư liệu từ trên mặt đất nhặt lên ôm ở trong tay về sau mới dám ngẩng đầu nhìn Từ Độ, nhìn đến Từ Độ chỉ mặc một cái áo tắm dài, ở ngọn tóc còn nhỏ từng giọt từng giọt nước, trên mặt còn mang theo một tầng mông lung hơi nước, khi nãy chậm chạp không mở cửa có lẽ là bởi vì đang tắm rửa đi. Tề An há miệng, không biết nên nói cái gì, bất quá Từ Độ không đợi Tề An mở miệng nói một câu, liền xoay người vào nhà, còn nói một câu, “Vào đi.” Tề An gật gật đầu, sau đó đi theo Từ Độ vào nhà, tùy tay còn đóng cửa lại. Từ lúc Tề An đi theo vào nhà, Từ Độ một câu cũng chưa nói liền để cậu ngồi ở phòng khách, bản thân thì đi lên lầu, Tề An không biết làm sao đành ôm văn kiện đứng ở tại chỗ, đi cũng không được ở lại cũng không xong. Bất quá cũng may, Từ Độ đi lên chẳng được bao lâu lại đi xuống, ao tắm khi nãy mặc ở trên người cũng đã đổi thành một bộ quần áo ở nhà. Từ Độ ngồi ở trên sô pha, sau đó chỉ chỉ sô pha bên cạnh đối với Tề An nói, “Ngồi.” Tề An nghe vậy gật gật đầu, sau đó đi tới sô pha ngồi xuống. Tề An đem văn kiện đặt ở trước trên bàn trà, thời điểm vừa định nói chuyện, liền nghe được Từ Độ nói, “Bên ngoài trời mưa?” “Không a……” Tề An theo bản năng nói. “Vậy tóc cậu như thế nào ướt như vậy?” Từ Độ nhíu mày, đôi mắt nhìn chằm chằm đầu tóc của Tề An. Tề An dùng sức cúi đầu, sợ hãi đầu tóc ước sẽ làm Từ Độ thấy rõ mặt cậu, “Tôi vừa mới gội đầu, chưa kịp sấy……” “Đi sấy đi, cậu muốn nước trên tóc nhỏ giọt làm ướt luôn văn kiện phải không?” Từ Độ mở miệng nói. Kỳ thật trong lòng Tề An nghĩ chính là nước sẽ không thể nào làm ướt văn kiện đâu, chính là Từ Độ đã nói như vậy Tề An cũng không dám nói bừa, “Hảo……” Sau đó nuốt nuốt nước miếng lại hỏi, “Tôi giờ sấy như thế nào ……” “Máy sấy.” Từ Độ một bên cầm lấy một phần văn kiện trên bàn, một bên nói. “Tôi đây có thể, mượn máy sấy của ngài một chút sao?” Tề An thật cẩn thận hỏi. “Ừ.” Từ Độ đáp ứng một tiếng. “Tôi đây có thể đi lên lầu hai lấy máy sấy sấy tóc sao?” Tề An như cũ thật cẩn thận hỏi. Từ Độ lông mày nhíu lại, sau đó vẻ mặt không kiên nhẫn nói, “Muốn đi thì tự đi đi, hỏi vô nghĩa như thế nào nhiều như vậy?” Tề An bị Từ Độ hung như vậy, tức khắc ngậm miệng không dám hỏi lại, “Hảo hảo, cảm ơn giám đốc……” Sau đó Tề An liền hướng lên trên lầu chạy đi. Tề An chạy tới phòng ngủ ở lầu hai Từ Độ, Tề An không dám dạo loạn, đi thẳng đến phòng tắm, bởi vì ban ngày hôm nay đi WC ở phòng tắm thấy được máy sấy. Tề An cầm lấy máy sấy cắm điện, đối với đầu tóc mình điên cuồng sấy. Tề An tận lực sấy mau một chút, nghĩ thầm không thể làm lại bắt Từ Độ chờ. Chính là lúc Tề An đang thổi thổi, Từ Độ liền lên đây, còn đi tới phòng tắm, Tề An hoảng sợ, sau đó đem máy sấy tắt đi, tóc cũng không sai biệt lắm đã khô. Từ Độ đối Tề An liếc mắt một cái, sau đó đi tới bên cạnh Tề An, đến cái gương trước mặt. Tề An nhìn Từ Độ đi tới bên cạnh, liền theo bản năng lui một bước, Từ Độ thấy được động tác nhỏ của Tề An lại đối cậu liếc mắt một cái, Tề An bị Từ Độ liếc mắt một cái sợ tới mức đứng ở tại chỗ không dám nhúc nhích. Từ Độ nhìn mình trong gương, giống như cũng không có không đúng chỗ nào, như thế nào cậu mỗi lần nhìn hắn đều sẽ dọa thành như vậy, chính hắn lại không phải là lão yêu quái. Từ Độ không biết, kỳ thật biểu tình hiện tại của hắn rất khủng bố, đôi mày kiếm nhíu chặt, môi mím chặt, một bộ dáng như hung thần ác sát. Tề An suy nghĩ có phải hay không chính mình nơi nào chọc giận Từ Độ, bất quá giây tiếp theo, Từ Độ tùy tay lấy máy sấy, bắt đầu tự sấy tóc hắn. Tề An nhìn Từ Độ tự sấy tóc cũng không có nói cái gì, trong lòng liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, chính mình hẳn là cũng không trêu chọc làm hắn bực, Tề An lén lút bước một bước nhỏ lại một bước nhỏ lùi lại, ý đồ muốn trộm đi ra khỏi phòng tắm. Mà Từ Độ là nhìn ở gương sấy tóc, nhìn thấy động tác nhỏ của Tề An lui lại, liền mở miệng ra hỏi, “Làm gì đi?” “A…… Tôi, tôi đi xuống xem văn kiện.” Bị gọi lại Tề An liền dừng bước chân, lí nhí nói. Từ Độ nhìn Tề An còn nói thêm, “Lại đây.” “Làm gì……” Tề An một bên hỏi, một bên dịch tới trước mặt Từ Độ. Từ Độ cầm máy sấy trong tay đưa cho Tề An, Tề An nhìn máy sấy trước mặt lại hỏi một câu, “Làm gì?” “Giúp tôi sấy tóc.” Từ Độ đương nhiên nói. Tề An cũng không cảm thấy không đúng chỗ nào, vì thế duỗi tay tiếp nhận máy sấy, nói, “Được……” Sau đó liền xấu hổ, Tề An cầm máy sấy nửa ngày không có nhúc nhích, Từ Độ quá cao, chính mình với không tới, thổi không đến tóc của hắn a. Đợi nửa ngày, cậu đều không có động tĩnh, Từ Độ rốt cuộc không kiên nhẫn mở miệng hỏi, “Ngươi là đang làm gì?” Tề An cắn cắn môi, sau đó nói, “Ngài, có thể hay không ngồi xổm xuống một chút…… Tôi với không tới……” Từ Độ quay đầu lại đối Tề An liếc mắt một cái, sau đó nói, “Vậy ngươi không thể đi lấy ghế dựa sao? Vì cái gì muốn tôi ngồi xổm xuống?” “Đúng đúng…… Hảo……” Giống như cũng là, Tề An nghe được Từ Độ nói xong liền gật đầu, sau đó buông máy sấy đi ra ngoài lấy ghế dựa. Từ Độ đứng ở tại chỗ nhìn bóng dáng Tề An chạy ra đi lấy, khóe miệng không nhịn được gợi lên một nụ cười, cảm thấy Tề An cùng ngốc tử rất giống nhau, bất quá giây tiếp theo dường như Từ Độ như là nhớ tới cái gì, khóe miệng tươi cười lập tức thu liễm lại. Thời điểm Tề An đi lấy ghế dựa một lần nữa đi đến phòng tắm, Từ Độ đã tự thổi đầu tóc. Tề An lấy ghế dựa đi tới bên cạnh Từ Độ, sau đó đối với Từ Độ nói, “Tôi làm cho đi……” Từ Độ nhìn thoáng qua Tề An, sau đó nói một câu, “Không cần.” Ánh mắt phạt ra tia lạnh lẽo, Tề An bị Từ Độ nhìn bằng ánh mắt này ngẩn ra, sau đó gật gật đầu nói, “Được……” Sau đó Tề An liền cầm ghế dựa đi ra ngoài, Tề An đem ghế dựa đặt ở một bên, sau đó xuống lầu ngồi ở trên sô pha, trong đầu vẫn luôn hiện lên ánh mắt lạnh băng kia của Từ Độ. Qua vài phút sau, Từ Độ từ trên lầu xuống dưới, ngồi ở trên sô pha. Tề An nhìn Từ Độ đã trở lại liền hồi thần, đem sự tình vừa mới nghĩ trong đầu toàn bộ đều cấp quăng đi ra ngoài, sau đó Tề An đem một phần phân văn kiện lấy ra đặt ở trước mặt Từ Độ để hắn ký tên, một bên còn đơn giản thuyết minh một chút nội dung văn kiện. Tề An lải nhải nói, Từ Độ lại không nói một lời, chỉ là chờ Tề An nói xong về sau kí tên. Liền cứ như vậy ký hai mươi bản hợp đồng, kế tiếp chính là yêu cầu Từ Độ tự mình xem qua hoặc là tự mình hoàn chỉnh lại công việc, Tề An đem văn kiện lấy ra toàn bộ nói qua một lần, còn có tư liệu liên quan cũng nói qua một lần. Tề An nói nửa ngày rốt cuộc nói xong, cuối cùng Từ Độ chỉ gật gật đầu, nói một câu, “Được rồi, ngươi có thể đi trở về.” “A, hảo…… Giám đốc, gặp lại sau.” Tề An ngây người một chút, sau đó từ trên sô pha đứng dậy, hướng ra ngoài đi về. Chờ Tề An đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại, Từ Độ mới đứng dậy đi tới bên cửa sổ ra bên ngoài nhìn, chỉ thấy bóng dáng đơn bạc của Tề An chậm rãi biến mất trong màn đêm, lông mày Từ Độ gắt gao nhăn lại, không biết trong lòng nghĩ đến cái gì. Mà Tề An còn lại là đi ra tiểu khu bốn mùa về sau, lại đi thêm một đoạn đường mới đánh xe tới đi về nhà, hơn nửa giờ sau, Tề An về tới tiểu gác mái. Tề An nằm ở trên giường, trên chân truyền đến từng trận đau đớn, cũng không có rửa mặt, không có thoa dược, nhưng đều không nghĩ làm cái gì cả, như thế nào cũng không muốn nhúc nhích. Tề An chớp chớp mắt, cảm thấy trong lòng vẫn là có điểm khổ sở, có chênh lệch, Từ Độ đối Minh Hữu thực hảo, đối chính mình lại rất kém. Có phải hay không, đã đặc biệt đặc biệt chán ghét chính mình đi…… Mà giờ này khắc này một người khác đồng dạng cũng đang nằm ở trên giường, Từ Độ cũng ngốc ngốc nhìn trần nhà, trong đầu xoay chuyển qua sự tình từ trước đến giờ. Hồi Đại học, dáng vẻ bên ngoài củaTề An cùng hiện tại không sai biệt mấy, cậu không có tiếng tăm gì, cùng quái thai giống nhau không muốn cùng người khác ở chung, thậm chí là tiếp xúc, nhưng là cậu lại trở thành bằng hữu tốt nhất của hắn. Ở cùng một cái phòng ngủ, cùng nhau ăn cơm, cùng đi phòng học bài chuyên ngành, cùng đi thư viện, dần dần cùng cậu chi gian không có gì giấu nhau. Chính là, hiện tại vì cái gì biến thành cái dạng này? Làm chính mình ngẫm lại, nghĩ tới, bởi vì ở thời điểm tốt nghiệp, vốn dĩ vui vẻ cùng bố mẹ đi ra ngoài chơi, chúc mừng trong nhà mua một chiếc xe hơi nhỏ. Chính là lúc đi trên đường cao tốc thời điểm lại tai bay vạ gió, vốn là quy quy củ củ lái xe, chính là mặt khác một chiếc xe tải lớn đi ngược hướng đâm tan lan can lao thẳng tắp đến chiếc xe mà hắn cùng ba mẹ đang dừng lại chuẩn bị xuống xe, tức khắc, trước mắt hắn là máu tươi một mảnh. Từ Độ tỉnh lại lần nữa tại bệnh viện, liền biết được, bố mẹ mình đã tử vong, mà chính mình bởi vì ngồi ở ghế sau lại không có cái gì trở ngại, chỉ có não chấn động nhỏ cùng mấy chỗ trầy da. Từ Độ cười, cảm thấy thượng đế cùng mình mở một cái thiên đạo vui đùa, lúc ấy như thế nào không đem hắn cùng bố mẹ cùng nhau mang đi? p/s: đăng lên thì thấy ngắn chứ ngồi dịch thấy mãi cũng chả xong dài ơi là dài... mọi người thông cảm nhé. Dạo này về quê không có mạng nên chap ra chậm nhưng cũng sẽ cố đảm bảo tiến độ nha .
|
Chương 50
CHƯƠNG 50 Đoạn thời gian đó, Từ Độ cảm thấy bên trong thế giới của mình chỉ có hai loại màu sắc, một loại là đen, một loại là hồng. Màu đen vực sâu, huyết hồng máu tươi, nằm mơ đều là vụ tai nạn đó. Đoạn thời gian đó, Từ Độ cả người liền như một phế nhân, cái gì cũng đều không muốn làm, ngay cả hậu sự của ba mẹ cũng không đi xử lý một chút, vẫn luôn là ở trong ký túc xá trường học nằm liệt hơn một tháng. Trong một tháng đó, chỉ có Tề An bồi hắn, cậu cái gì cũng không nói, không an ủi hắn, không khuyên hắn chấp nhận, không khuyên hắn đi ra ngoài, chỉ là ngày ngày đêm đêm ở bên cạnh hắn, mỗi bữa cơm đều đặt ở bên giường, tro cốt ba mẹ cũng là cậu đến nhà hoả táng thay hắn đi lấy về, Từ Độ tuy rằng suy sụp, nhưng hắn không ngốc, hắn có thể cảm giác được Tề An đối với chính mình rất rất tốt, khi đó trong lòng Từ Độ nghĩ Tề An chính là bằng hữu cả đời của mình. Sau này Từ Độ ở phòng nằm một tháng, nhiều ít có điểm chấp nhận, người chết không thể sống lại, Tề An lại bồi Từ Độ cùng nhau xây một phần bia mộ cho ba mẹ, lại đem đồ vật trong nhà dư lại đều bán đi, đổi thành tiền cầm trong tay. Tề An quyết định học lên cao, Từ Độ cũng lựa chọn tiếp tực làm nghiên cứu sinh. Liền ở cái quyết định này không bao lâu sau, Tề An nói phải về nhà, Từ Độ không nghĩ Tề An sẽ đi, hắn ở thời điểm hiện tại là thời kỳ rất mẫn cảm cũng rất yếu ớt, đã đem Tề An trở thành cong rơm cứu mạng mình. Chính là Tề An rát gấp, nhất định phải về nhà, cậu hướng chính mình bảo đảm sau một tuần nhất định liền sẽ trở về, Tề An bình thường chính là người rất giữ lời hứa, Từ Độ tin Tề An nói, quyết định ở trường học chờ cậu trở về. Sau đó, Tề An liền đi rồi, đi rồi về sau liền không trở lại, ngay cả một cuộc điện thoại đều chưa từng có. Từ Độ đợi cậu một tuần cậu đều không có trở lại, Từ Độ nghĩ chờ thêm một chút, chính là lúc này một đám người lại tìm tới hắn, đem hắn đưa tới một cái biệt thự cổ xưa. Nơi đó có một ông lão đầu tóc bạc trắng, lão đối Từ Độ nói, “Ông là ông nội của con.” Kế tiếp lời vị kia nói làm cho Từ Độ cảm thấy giá trị sinh quan của bản thân hai mươi năm qua đều điên đảo. Ông nói, “Bố con là con trai của ông, hơn hai mươi năm trước bởi vì ông không đồng ý nó cùng mẹ con ở bên nhau nên nó liền dọn ra ngoài sống, ông biết nhưng lại không muốn ngăn cản, ông lúc đó rất tức giận không muốn cúi đầu, nhưng người già rồi liền bắt đầu hoài niệm, chờ lúc ông muốn đi tìm gia đình con, lại nhận được tin tức là hai đứa nó đã qua đời do tai nạn.” Ông lão nói, trong mắt ông chảy xuống một giọt nước mắt vẩn đục. Ngày đó Từ Độ mới biết được, bố mình sinh ra ở gia thế hào môn, không phải như người thường. Ngày đó, một ông lão quỳ gối trước mặt hắn thỉnh cầu mong hắn tiếp quản sự nghiệp gia tộc, Từ Độ không đành lòng cự tuyệt, hơn nữa đây cũng vốn là trách nhiệm của ố hắn, hiện tại bố hắn không còn nữa, làm con hắn phải gánh thay trách nhiệm này. Từ ngày đó qua đi, cuộc sống của Từ Độ liền thay đổi. Nguyên bản trước kia hắn chỉ nghĩ, sống một cuộc sống sinh hoạt đơn giản, làm một công việc đơn giản, mà nếu không thể làm công việc bản thân yêu thích, cũng có thể làm một luật sư bình thường, tiền lương cũng đủ nuôi sống bản thân cùng hiếu kính phụ mẫu của hắn, tự do tự tại. Hiện tại, hết thảy đều không phải như vậy nữa. Sau này, Từ Độ không còn tiếp tục học cao thêm nữa, liền đi trường học thu thập một chút đồ vật rồi dọn về sống trong biệt thự, lúc Từ Độ đi trường học thu thập đồ vật, nhìn thoáng qua giường đệm của Tề An, vẫn là giống như thời điểm trước khi đi, thậm chí đã phủ một tầng bụi, cậu không có trở lại đi. Sau này, Từ Độ mỗi ngày đều bận rộn đến điên đảo, một bên học quản lý kinh tế, một bên thử tiếp thu quản lý công ty. Chờ đến Từ Độ có thể quản lý công ty một chút, lão nhân gia, ông nội hắn cũng qua đời. Lúc này, Từ Độ thật sự chỉ còn một mình, trên thế giới này, Từ Độ không còn có ai là người thân nữa rồi. Nhưng lúc này, Từ Độ đã bước ra khỏi vườn trường đi lên xã hội, trút bỏ đi một thân ngây ngô, cũng sẽ không bởi vì loại sự tình này mà bị đả kích không phấn chấn. Muốn hỏi khổ sở không, có, nhưng trái đất còn ở dịch chuyển, hắn vẫn phải sống, Từ Độ hết sức đem tâm nguyện của lão nhân gia hoàn thành, đưa công ty hoạt động thật tốt. Cho nên, trong lòng Từ Độ trước sau đều không thể tha thứ cho Tề An, là chính cậu đã nói qua, sẽ luôn bồi bên cạnh hắn, cậu lại ở thời điểm lúc hắn khổ sở nhất, bỏ đi rồi. Đi rồi liền đi rồi, đi rồi liền không cần trở lại, liền không cần xuất hiện ở trước mặt mình. Vì cái gì còn phải quay về, còn muốn xuất hiện trước mặt chính mình, còn muốn nhiễu loạn suy nghĩ của hắn, rõ ràng đều không phải là bằng hữu. Từ Độ bực bội nhắm hai mắt lại, khiến cho chính mình không cần lại đi tưởng niệm lại những việc này, đi ngủ. Mấy ngày sau là cuối tuần, hai ngày này Tề An ở nhà nằm hai ngày đều không có ra cửa, trừ bỏ ngày đầu tiên đi đến cửa hàng tiện lợi trước cửa tiểu khu mua mấy thùng mì gói, sau đó liền vẫn luôn nằm ở trên giường dưỡng chân, chân đều như vậy không thể đi ra ngoài dạo, hơn nữa cũng không nơi nào có thể dạo. Trong lúc Tề An gọi cho giám đốc quán Bóng đêm xin nghỉ nói bởi vì chân bị thương không có tiện lại đi, giám đốc quán Bóng đêm cũng hào phóng đồng ý, hơn nữa nghe nói trước đó Từ Độ cũng đã gọi một tiếng báo rồi. Thời gian quả thực mau, hai ngày nháy mắt liền trôi qua, hai ngày này Tề An chân cũng hơi chút tốt lên, đến ngày thứ hai, Tề An đi làm. Hôm nay một ngày, Tề An phát hiện Từ Độ lại không làm gì cậu, xem cậu như một người trong suốt, Tề An không biết vì cái gì hắn lại đối với cậu cái thái độ này, bất quá cũng khá tốt, ít nhất không có tức giận với cậu nữa. (n&n: cậu ấy đã có quá suy nghĩ đơn giản không nhỉ? Một người giận thì có vẻ là ngưới đó còn quan tâm chứ? Xem như không khí thì chả phải là hắn đã bỏ mặc cậu luôn rồi à??? Thật là không hiểu nổi mà (#_#’). ) Tề An làm công việc của bản thân, mỗi ngày đều cố làm tốt, nên đưa văn kiện cho Từ Độ thì cứ đưa, Từ Độ tuy rằng không có phản ứng lại với Tề An nhưng là cũng đem nên giấy tờ ký đủ, chưa từng có làm khó Tề An. Liền như vậy an ổn không có việc gì đi qua hơn một tháng, Tề An cùng Từ Độ vẫn tiếp tục làm việc ở vô hình chi gian (làm việc với không khí). Mãi cho đến một tuần nọ, Tề An đi theo Từ Độ đi kí một cái hợp đồng, chính là trước đó không lâu Từ Độ vẫn luôn muốn đấu giá mua mảnh đất đó, mảnh đất thành công thu về tay, hiện tại muốn bắt đầu khởi công, giai đoạn trước công việc đã giao thiệp hảo, hôm nay ở bữa tiệc này chính là muốn cùng họ ký hợp đồng. Từ Độ thực để ý tới mảnh đất này, cho nên Tề An cũng cố phấn chấn tinh thần đi đón tiếp đối tác hợp tác lần này. Tề An đặt bàn tiệc ở một khách sạn nổi tiếng, ở ước định thời gian còn mười phút, Tề An cùng Từ Độ đến khách sạn chờ. Mười phút về sau, đối phương cũng không có tới, Từ Độ lông mày đã hơi hơi nhíu lại, hắn phi thường chán ghét người đến trễ, cho nên hắn luôn đối với bản thân yêu cầu chính là không bao giờ đến trễ, ở cái vòng thương nghiệp này tất cả mọi người đều biết Từ Độ có cái thói quen này, cho nên đến bữa tiệc của Từ Độ, hiếm khi có người sẽ đến trễ. Lại qua mười phút, đối phương vẫn là không tới, ngay cả cái bóng dáng đều không có, Từ Độ đã thực không kiên nhẫn chờ, lông mày hung hăng nhíu chặt lại, trong mắt lệ khí rất nghiêm trọng, đã muốn trở thành bão. Tề An xem biểu tình Từ Độ càng ngày càng không tốt, vì thế lấy ra di động gọi cho trợ lý đối phương đánh một cuộc điện thoại, “Vâng, ngài hảo, đây là Độ thị, xin hỏi bữa tiệc hôm nay mọi người còn muốn tới không? Mọi người đã đến muộn so với lịch hẹn mười một phút.” Tề An nói xong, thanh âm trợ lý kia xin lỗi từ trong điện thoại truyền tới, “Ngài hảo, này thật là ngượng ngùng, chúng tôi đang ở trên đường tới rồi, trên đường đi có chút việc ngoài ý muốn, có thể thỉnh ngài chờ chúng tôi thêm một chút chứ? Dù sao cuộc hợp tác lần này thật sự rất quan trọng.” Tề An nghe vậy, liền đáp, “Vậy các ngươi chờ một chút, để tôi báo cho Boss.” Tề An không có cúp máy, sau đó quay đầu đối Từ Độ nói, “Boss, công ty Vạn Nguyên người ta đại khái muốn chút nữa mới có thể đến, nghe nói là trên đường đi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngài xem chúng ta phải đợi thêm không?” Từ Độ nghe được những lời này của Tề An lông mày nhăn càng sâu, biểu tình hắn không hảo cũng không nói gì, nhưng cũng không có ý tứ đứng dậy rời đi, Tề An biết được ý tứ của Từ Độ, vì thế Tề An lại đối với người bên đầu kia của điện thoại nói, “Kia thỉnh mọi người nhanh một chút.” “Tốt tốt, lập tức liền tới.” người đầu kia trả lời, sau đó cắt đứt điện thoại. Tề An lại ngồi trong chốc lát, bởi vì cùng Từ Độ chỉ hai người ở chung một phòng, Tề An trong lòng liền ngăn không được khẩn trương, khẩn trương liền không ngừng uống nước để che dấu bản thân đang khẩn trương, uống nhiều nước liền muốn đi WC, Tề An ngượng ngùng nghĩ liền nhịn, chính là nhịn trong chốc lát thật sự không nhịn được, sau đó mặt Tề An đỏ bừng đối với Từ Độ nói, “Boss, tôi muốn đi WC……” Từ Độ thực không kiên nhẫn nhìn Tề An liếc mắt một cái, sau đó gật gật đầu. Được đồng ý Tề An lập tức xoay người chạy đi ra ngoài, bởi vì nhịn quá lâu, Tề An chạy chậm tìm WC không có quá chú ý phía trước, nghênh diện liền đụng vào một nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ trong tay còn bưng mấy bình đồ uống, lập tức tất cả đều đổ xuống trước ngực trên quần áo Tề An, đủ mọi màu sắc. Người phục vụ vội vàng cúi đầu xin lỗi Tề An, “Thực xin lỗi thực xin lỗi……” Tề An vội vàng đi WC, vì thế chỉ nói một câu “Không sao”, sau đó liền vội vội vàng vàng chạy tới WC. Tề An chạy đến WC đi tiểu xong, Tề An mới cảm thấy chính mình sống lại, nhưng Tề An lại cảm thấy trên người vừa mới bị đổ một thân đồ uống thật khó chịu, bởi vì là bboj tây trang tối màu, cho nên bên ngoài nhìn không ra chỉ nhìn tựa như bị nước làm ướt, Tề An đem áo khoác tây trang cởi ra, bên trong chính là sơ mi trắng, đã nhiễm màu hoàng sắc của đồ uống, còn ướt lộc cộc dính ở trên người, có chút sắc tình. Tề An không có để ý nhiều như vậy, chỉ là cầm giấy ăn đem áo sơmi lau khô, lau một chút, Tề An lại đem áo khoác cấp mặc vào, sau đó lại dùng giấy đem áo khoác bên ngoài lau qua một chút, này hết thảy đều chuẩn bị cho tốt, Tề An lại sửa sang lại một chút dáng vẻ, mới đi ra khỏi WC. Chính là Tề An vừa mới không có phát hiện ra chính là trong gian WC có một đôi mắt đáng khinh nhìn chằm chằm vào cậu ……
|