CHƯƠNG 45
Gần đây mỗi một ngày trôi qua Tề An đều cảm thấy khá tốt, ban ngày trong công ty không có lại
cùng Từ Độ phát sinh xung đột, hơn nữa thường thường buổi tối còn sẽ nhận được email của Từ Độ.
Vừa mới nhắc tới, “Đinh” một tiếng, email được gửi tới.
Từ Độ: Đang làm gì thế?
Tề An cầm lấy di động lập tức nhắn lại: Không làm gì cả, tôi đang nằm trên giường, vậy còn anh?
Một phút đồng hồ qua đi, “Đinh”, di động lại vang lên.
Từ Độ: Ừ, tôi đang ử công ti xử lý văn kiện.
Tề An cắn cắn môi, gần đây đan có hạng mục thu mua một miếng đất, không nghĩ tới hắn sẽ làm việc đến bây giờ.
Tề An lại trả lời: Vậy chắc anh đang vội đi, tôi liền không quấy rầy anh làm việc nữa. (?ì _ í?)
Từ Độ: Không đáng ngại, tôi đã chuẩn bị gần xong, bằng không như thế nào lại gửi tin nhắn cho cậu.
Tề An lại cắn cắn môi, ngăn không được khóe miệng mỉm cười: Ừm!
Tề An nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lại nhắn tiếp nói: Vậy anh đang chuẩn bị về nhà sao?
Từ Độ: Không quay về.
Tề An: Vì sao vậy?
Từ Độ nhìn dòng tin trên màn hình máy tính, phảng phất có thể tưởng tượng ra khẩu khí nói chuyện của Minh Hữu, Từ Độ nhịn không được cười cười nhắn trả: Bởi vì về nhà không có người, một mình quá cô độc.
Từ Độ gửi tin đến, Tề An nhìn dòng nhắn, cảm giác trong lòng có điểm không thoải mái, cậu lập tức trả lời nói: Tôi đây bồi anh nha.
Từ Độ cười: Cậu bời tôi như thế nào?
Tề An: Tôi bồi anh nói chuyện phiếm, bao nhiêu lâu cũng được.
Từ Độ: Vậy cậu đến đây đi, bồi tôi nói chuyện phiếm.
Tề An nhìn đến dòng tin nhắn trên di động, kinh ngạc: A?
Tin nhắn mới vừa gửi đi, Tề An mới minh bạch ý của Từ Độ: A…… Tôi là nói bồi anh nói chuyện
phiếm ở trên di động ……
Từ Độ nhìn email cậu gửi nhịn không được cười, tâm tư trêu đùa cậu nổi lên: Hửm, vậy cậu còn nói bồi tôi, cậu gạt tôi.
Tề An vừa thấy tin nhắn đến của Từ Độ, trong lòng liền nóng nảy, Tề An cắn răng một cái gửi lại:
Tôi bồi, thật sự bồi, anh đang ở đâu, tôi lập tức qua!
Từ Độ nhận được email, đầu tiên là kinh ngạc sau lại có điểm cảm động, được người ta quan
tâm, cảm giác giấu ở trong lòng, Từ Độ không muốn làm tổn hại tâm tư của cậu, nghiêm
túc nhắn lại nói: Tôi nói giỡn đó, đã đêm khuya, không an toàn.
Tề An nhìn đến Từ Độ nói như vậy, cho rằng hắn không vui, liền sốt ruột gửi đi: Tôi thật sự muốn
đi bồi anh a, anh mau nói mình đang ở nơi nào đi?
Tề An mới vừa gửi đi, tiếp theo lại gửi tiếp một tin: Nói cho tôi đi, có thể chứ?
Từ Độ nhìn tin nhắn liên tiêp trên màn hình máy tính, trong mắt mang theo ôn nhu, nghĩ lại,
cậu muốn tới liền tới đi, chính mình giống như cũng có chút muốn gặp cậu.
Từ Độ gửi đi: Cậu ở nơi nào? Tôi đên đón cậu.
Tề An nhìn đến tin nhắn này của Từ Độ, theo bản năng muốn cự tuyệt, chính là ngẫm lại giờ đã
đêm khuya, cũng không có xe buýt, Tề An suy nghĩ trong chốc lát, sau đó hồi đáp:
Vậy anh đến hoa viên bán đảo đi, tôi ở nơi đó chờ anh.
Hắn biết nới này không nhỉ? Tề An không yên tâm lại nhắn tiếp: Anh có biết nới này không?
Không quen biết thì nói để tôi đổi địa điểm khác cũng được……
Từ Độ: Có biết, đợi chút thấy.
Tề An gửi trả: Hảo.
Tề An buông di động, lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, sau đó mặc một cái quần jean
cùng áo thun đơn giản, cuối cùng bên ngoài khoác lên một cái áo khoác.
Hai ngày trước Tề An cố ý đi mua vài bộ quần áo mới, chính là chuẩn bị cho buổi tối đi bóng
đêm ca hát hoặc là để thay đổi một chút khi đi gặp hắn.
Tề An dùng dây thun cùng kẹp tóc đem tóc mái cột lên, lại dùng dây thun đem mái tóc phía sau
cũng buộc gọn lại, them một chút tiểu tiết làm thay đổi phong cách, sau một lúc,
đã hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng bình thường, Tề An mới vội vội vàng vàng chạy
ra cửa.
Hoa viên bán đảo, là một cái công viên, cách không xa không gần tiểu khu khu cậu ở, đi bộ đại
khái mất bốn mươi phút, Tề An sợ làm Từ Độ chờ, liền một đường chạy tới công
viên.
Thời điểm Tề An chạy đến cửa công viên cửa, Từ Độ còn chưa tới, bởi vì đều là một đường chạy
tới, trên trán Tề An đều là mồ hôi, cả người thở hổn hển.
Bất quá cũng không quá vài phút, Từ Độ cũng tới rồi, một chiếc màu đen Bentley xe dừng ở trước
mặt Tề An.
Từ Độ mở cửa xe, đi xuống, bước tới bên người Tề An.
Từ Độ nhìn cậu, cười nói, “Đi thôi.”
“A…… Đi chỗ nào?” Tề An hỏi.
“Tôi cũng không biết, nếu không trước tùy tiện đi dạo đi.” Từ Độ trả lời.
Tề An gật gật đầu, “Vậy được rồi.”
Vì thế Tề An liền ngồi lên xe Từ Độ, Từ Độ một bên lái xe một bên cùng Tề An nói chuyện.
“Cậu có muốn đi nơi nào không?”
“A…… Tôi đi câu cũng được a……” Chỉ cần là ở bên cạnh anh, trong lòng Tề An nghĩ.
“Hảo đi.” Từ Độ gật gật đầu, sau đó tiếp tục lái xe lang thang không có mục tiêu.
Tề An ngồi ở ghế phó lái, đùa nghịch ngón tay, bên trong xe một mảnh yên tĩnh, Tề An cũng không
quên chính mình đêm khuya ra ngoài là vì muốn bồi Từ Độ nói chuyện phiếm, Tề An
suy nghĩ nửa ngày, mới nghẹn ra tới một câu, “Anh, anh ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi, còn cậu?” Từ Độ trả lời.
“Tôi cũng ăn rồi.” Tề An gật gật đầu nói, sau đó trong xe lại trở về một mảnh yên tĩnh, Tề
An thực nỗ lực tìm đề tài cùng Từ Độ nói chuyện.
“Anh hiện tại xử lý công việc rất khó giải quyết sao?” Tề An hỏi.
Từ Độ lái xe, cười nói, “Còn hảo, có thể giải quyết.” Trong lời nói lộ ra sự tự tin.
Tề An gật gật đầu, “Nga, vậy là tốt rồi.”
Tề An cảm thấy lại không lời gì để nói, vì thế liền nhìn ngoài cửa sổ, xe đi rất nhanh, phong
cảnh ven đường bay nhanh lùi lại, “Chúng ta hiện tại đi chỗ nào a?”
“Không biết, tùy tiện, nếu không liền như vậy đi một đêm,” Từ Độ dừng một chút nói, sau đó
nhìn thoáng qua cậu dò hỏi, “Có thể chứ?”
Tề An nhíu mày trả lời, “Có thể, có thể, chính là……”
“Chính là?” Từ Độ tiếp theo cậu nói hỏi.
“Chính là đi như vậy một đêm rất mệt đi……” Tề An nhược nhược nói.
Từ Độ vừa nghe cậu nói như vậy, tức khắc cười ra tiếng, “Không có việc gì, tôi thường đi
như vậy.”
Tề An nghe được Từ Độ nói như vậy, liền gật gật đầu nói, “Vậy được rồi……”
“Chúng ta tới nói chút chuyện phiếm đi.” Tề An đột nhiên lại nói một câu.
“Được a, cậu nói tôi nghe, hoặc là cậu hỏi tôi đáp.” Từ Độ sảng khoái nói.
“Kia, vấn đề gì cũng đều có thể hỏi sao?” Tề An thật cẩn thận hỏi.
“Có thể a, chỉ cần tôi biết đến.”
“Tôi, chúng ta là bằng hữu đi……” Tề An hỏi một vấn đề rất ngốc, Tề An mới vừa nói ra những lời
này liền hối hận, trí tuệ cậu hảo thiểu năng.
Từ Độ nói, “Đúng vậy, không phải đã sớm nhận định rồi sao.”
Tề An nghe Từ Độ lại một lần khẳng định, trong lòng mừng thầm, cũng không cảm thấy vấn đề này
có bao nhiêu thiểu năng nữa.
“Vậy anh, thích cái gì nha? Có thể cùng tôi nói nói không, chính là ngày thường thích làm
gì?” Tề An lại hỏi.
“Ừm…… Bóng rổ đi, thời điểm cuối tuần nhàn rỗi sẽ đánh đánh bóng rổ, buổi sáng chạy bộ gì đó.”
Từ Độ thực nghiêm túc trả lời vấn đề của cậu.
Thứ hắn yêu thích, không có thay đổi, Tề An gật gật đầu nói, “Vận động nhiều rất tốt, cường
thân kiện thể.”
“Phải không, cậu thích đánh bóng rổ không? Hôm nào có thể chơi cùng nhau.” Từ Độ còn nói
thêm.
Tề An vừa nghe đến những lời này, cả người kích động lên, Tề An hỏi Từ Độ, “Có thể chứ?
Có thể, chơi cùng nhau sao?”
Từ Độ nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cậu, cười trả lời, “Có thể a.”
“Được được.” Tề An dùng sức gật gật đầu.
Sau đó Tề An cùng Từ Độ lại lải nhải hàn huyên rất nhiều chuyện, từ thói quen sinh hoạt cùng
sở thích đến một ít chuyện khi còn nhỏ.
Từ Độ lái xe, chạy đến chân núi, Từ Độ đối với Tề An nói, “Nơi này có núi, đi xuống nhìn
xem không?”
Trả lời Từ Độ chính là âm thanh nỉ non của Tề An, “Ừm…ừm……”
Từ Độ nghe thanh âm không thích hợp, xoay mặt nhìn người ngồi ở bên ghế phó lái, phát hiện
cậu đã dựa vào xe đôi mắt nhắm lại ngủ rồi, thời điểm ngủ cậu cùng bình thường
không sai biệt lắm, chỉ là thoạt nhìn càng an tĩnh.
Từ Độ cười cười, sau đó đem xe dừng ở chân núi, điều chỉnh xe một chút, Từ Độ duỗi tay đem
ghế cậu ngồi hạ xuống, làm cậu ngủ thoải mái hơn chút, còn đem điều hòa trong
xe tăng thêm một chút.
Từ Độ nhìn Minh Hữu ngủ, cũng không có đánh thức cậu, chính mình mở cửa xe đi xuống cảm nhận
chút gió đêm.
Từ Độ không có đi xa, chỉ là dựa vào bên cạnh xe nhìn trời đêm, hôm nay thời tiết không tồi,
có một ánh trăng nhỏ, bên cạnh còn có hàng nghìn ngôi sao lấp lánh bao quanh,
đã thật lâu không có như vậy an tĩnh nhìn trời đất.
Từ Độ từ xe cốp xe lấy ra mấy lon bia, liền một bên dựa vào xe một bên nhìn trời uống.
Mà Tề An lại ngủ say ở bên trong xe, Tề An luôn luôn làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, mỗi
ngày dù làm gì cũng trước mười hai giờ liền ngủ, hôm nay hơn nửa đêm tới gặp Từ
Độ nói chuyện phiếm, qua đi thời điểm hưng phấn, Tề An liền bị buồn ngủ đột
kích, cho nên lúc cùng Từ Độ trò chuyện liền chịu đựng không nổi, Tề An vốn dĩ
nghĩ liền nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, chính là một nhắm mắt liền ngủ rồi.
Bất quá cũng không bao lâu, đại khái liền trôi qua một giờ, Tề An đột nhiên bừng tỉnh, đại
khái là bởi vì trong lòng còn nhớ có sự tình.
Tề An tỉnh lại, phát hiện Từ Độ đã không ở trên ghế điều khiển, Tề An ngẩng đầu hướng ngoài cửa
sổ xe nhìn lại, phát hiện Từ Độ dựa vào phía cậu ngồi ngoài cửa sổ xe, Tề An
dùng tay gõ gõ cửa.
Từ Độ cảm giác được động tĩnh, liền xoay người quay đầu lại xem, quả nhiên, cậu đã tỉnh, gõ
cửa kính.
Từ Độ duỗi tay mở cửa xe, Tề An cũng liền từ trên chỗ ngồi xuống dưới.
Tề An đối với Từ Độ nói, “Thực xin lỗi, tôi không cẩn thận ngủ rồi……”
Có lẽ là bởi vì mới vừa tỉnh ngủ, mặt cậu đỏ phác phác, Từ Độ cười cười, sau đó dùng tay sờ
sờ đầu cậu, “Không sao, không cần phải xin lỗi.”
Tề An nghe vậy gật gật đầu, sau đó nhìn Từ Độ lại hỏi, “Anh đứng đây làm gì vậy?”
Từ Độ duỗi tay chỉ chỉ phía trên, Tề An ngẩng đầu xem, trước mắt là tinh quang, thật xinh đẹp.
Từ Độ nói, “Ngắm sao.”
“Thật đẹp.” Tề An nói.
“Thế nào, muốn hay không leo lên núi ngắm thử? Thuận tiện chờ một lát trời sáng còn có thể ngắm
mặt trời mọc đó.” Từ Độ đề nghị nói.
Tề An đương nhiên rất vui, dùng sức gật gật đầu.