Đơn Phương Yêu Thầm Anh
|
|
Chương 31
CHƯƠNG 31 Từ Độ nhìn động tác này của cậu, lông mày lập tức nhíu lại hỏi, “Ngươi làm sao vậy?” “A?” Tề An nỗ lực mở hai mắt, bên trong thủy quang gợn sóng. “Ta là hỏi ngươi, làm sao vậy?” Từ Độ lặp lại lời nói, vừa thấy cậu hiện tại phản ứng như thế liền mơ hồ đoán được. “Tôi không có việc gì a.” Tề An mơ mơ màng màng mà trả lời, chỉ là đầu có điểm choáng váng, cảm giác hơi nóng mà thôi. Từ Độ xem cậu thần trí đã không còn rõ mắng thầm, “Đáng chết.” Nhưng mà cậu vẫn là vẻ mặt vô tội nhìn hắn a. Từ Độ lông mày nhăn lại, sau đó một phen đem cậu từ trên sô pha khiêng lên, đem vào phòng tắm mở nước lạnh xối xuống, đem Minh Hữu đặt vào trong bồn tắm. “Cảm thấy đỡ hơn không?” Từ Độ hỏi. “Ân.” Tề An theo bản năng gật gật đầu. Mười phút qua đi, Từ Độ đem Minh Hữu quần áo trên người ướt đẫm bế lên, sau đó bao bọc lại bằng một cái khăn tắm, quản cậu hảo hay không hảo, lại bế ra khỏi phòng tắm. Từ Độ lại đem cậu khiêng tới trên giường hắn, rồi đắp chăn lên, sau đó đem điều hòa bật nhiệt độ thấp nhất. Từ Độ quyết định không thèm quan tâm cậu nữa, sau đó liền đi ra khỏi phòng ngủ. Từ Độ ngồi ở trên sô pha mở một lon bia, mới vừa uống lên hai ngụm liền cảm thấy vẫn là không quá yên tâm, vì thế lại lần nữa đi trở về phòng ngủ của mình. Sau đó, cậu thấy được… nói chung là không có gì đi? Chỉ thấy Minh Hữu chỉ bọc khăn tắm ngồi ở điều hòa hạ nhiệt, đầu hơi hơi giơ lên, vùng cổ trắng nõn lộ ra ngoài không khí. Từ Độ nhíu chặt mày đi tới trước mặt cậu nói, “Toan làm gì đâu? Đông chết ngươi!” Tề An hai mắt mê ly, môi phiếm hồng, gương mặt cũng đỏ bừng, đối với Từ Độ nói, “Ưm…Tôi rất khó chịu.” Cậu này ngây ngô phản ứng làm đầu óc Từ Độ nổ một tiếng ầm vang, Từ Độ cúi đầu hôn hôn đôi môi mọng nước của cậu sau đó nói, “Nếu khó chịu tôi giúp ngươi được không?” (n&n: AAAAAA…. Anh nhà dụ dỗ em nhỏ kìa bới người taaa… um… um... Bị ai đó nhét cho chiếc giẻ bịt miệng) “Hảo……” Sáng sớm hôm sau, thời điểm Tề An tỉnh lại, liền phát hiện chính mình nằm ở một chiếc giường xa lạ. (lạ gì đâu anh, anh nằm trên dưới chục lần rồi mà). Cũng không tính xa lạ, bởi vì Tề An nhận ra đây là phòng Từ Độ, giường Từ Độ. Tề An hơi nhúc nhíc thân, liền cảm giác trên người truyền đến đau đớn quen thuộc. Tối hôm qua đã xảy ra cái gì a…… (anh ngủ với người ta chứ sao) Tề An hóa đá nửa ngày, nhưng là như thế nào cũng nghĩ không ra sự tình ngày hôm qua nha, Tề An nghĩ trước đến lại nói, bởi vì tìm không ra quần áo của mình, Tề An liền tùy tiện cầm một chiếc áo sơmi của Từ Độ mặc tạm ở trên người, bởi vì hai người vốn chênh lệch chiều cao lớn, nên tất nhiên áo sơmi của Từ Độ trực tiếp có thể phủ đến đùi của Tề An, Tề An ngửi thấy được từ áo sơmi tỏa ra mùi hương quen thuộc, mặt không nhịn được đỏ bừng. Tề An bước ra khỏi phòng ngủ đi xuống lầu, liền thấy được Từ Độ, chỉ thấy Từ Độ ăn mặc một bộ nhàn phục ngồi ở trên sô pha, tay phải gian còn kẹp một cây thuốc lá mới châm. Tề An mở cửa xuống lầu động tĩnh không nhỏ liền bị Từ Độ nghe được, Từ Độ phun ra một vòng vòng khói, sau đó dịu tắt điếu thuốc, đứng dậy đi tới trước mặt Tề An. Từ Độ với một bộ dạng lệ khí lại gần nhưng hành động lại ngược hẳn dùng tay vuốt tóc, có chút ngượng ngùng nói, “Tối hôm qua thật ngượng ngùng……” Người trước mắt cùng động tác làm Tề An một phen hoảng hốt, giống hệt như là hắn của thời đại học, “A?” “Chính là, kia cái gì, chúng ta đêm qua……” Từ Độ ấp úng nói. Tề An nghe được lời Từ Độ nói mặt trắng bệch, lại đã xảy ra, “A tôi biết……” Từ Độ vừa thấy cậu mặt mũi trắng bệch, vội vàng nói, “Ngày hôm qua là tôi không đúng, nhưng là ngươi bị hạ dược, tóm lại là tôi sai……” “Không quan hệ.” Tề An cúi đầu. Không khí trở nên có điểm lúng túng gượng gạo, Từ Độ thấy cậu không nói lời nào chính mình cũng không biết nên nói cái gì, lần đầu tiên thì chính là bởi vì ngươi tình ta nguyện cùng người nhu cầu, thậm chí chính mình còn thanh toán tiền mua tới, chính là ngày hôm qua cái gì cũng không phải, tuy rằng cậu bị hạ dược, nhưng chính là cách làm của hắn cũng coi như là giậu đổ bìm leo, rõ ràng là chính hắn đuối lý. Liền như vậy giằng co cả buổi, Từ Độ đột nhiên mở miệng hỏi, “Ngươi ngày hôm qua như thế nào lại bị hạ dược?” Từ Độ nói khiến cho Tề An tự hỏi, Tề An nhăn lại lông mày ngẫm lại ngày hôm qua, ngày hôm qua đi ca hát thời điểm hát đầu liền rất đau, hát xong rồi về sau liền uống lên một ly nước, sau đó đầu liền càng ngày càng choáng, hảo nước, nhất định là ly nước kia. Nhất định là tên mặt sẹo mua gười bên trong quán bar lén để thuốc vào, bằng không sau hậu trường như thế nào sẽ bị dễ dàng bị hạ dược. Từ Độ hiểu hết chân tướng về sau, đối với Minh Hữu nói, “Nếu không, tôi giới thiệu ngươi đi đến một quán bar khác ca hát đi, tiền cũng không ít, hơn nữa sẽ không loạn. Xem như là, lần này tôi đối với ngươi bồi thường đi……” A, như thế nào cảm thấy chính mình lại đem chính mình bán một lần nữa, Tề An cười cười, có điểm chua xót, bất quá cuối cùng vẫn là đáp ứng , “Được.”
|
Chương 32
CHƯƠNG 32 Từ Độ từ tủ quần áo tìm ra một bộ kiểu dáng nhỏ rồi đưa cho Minh Hữu, “Ngươi mặc này bộ đi, bộ trên người của ngươi quá lớn.” Tề An nhận lấy, sau đó gật gật đầu, “Ân.” Tề An đổi quần áo rồi ra đứng ở Từ Độ trước mặt, Từ Độ hỏi cậu, “Ngươi hôm nay có thời gian rảnh không?” Ngày hôm qua thứ sáu, hôm nay thứ bảy, vừa lúc là cuối tuần, Tề An lắc lắc đầu, “Có.” “Nếu không hôm nay tôi liền mang cậu đi đén quán của bằng hữu tôi nhìn xem đi?” Từ Độ hỏi. “Ân.” Tề An lại gật gật đầu. Vì thế hai người liền ngồi lên xe, Tề An ngồi ở ghế phó lái, Từ Độ ngồi ở ghế lái. Tề An không hứng thú nói chuyện, Từ Độ cho rằng cậu còn để ý sự tình tối hôm qua liền cũng không mở miệng nói chuyện. Tề An quay đầu nhìn ngoài cửa sổ xe, trong đầu loạn thành một nồi cháo, như thế nào từ đêm đó lần đầu tiên gặp được hắn liền luôn cùng hắn dây dưa ở bên nhau, mặc kệ là đi làm hay là sinh hoạt cá nhân đều cùng hắn nhấc lên quan hệ, rõ ràng không nghĩ lại cùng hắn có cái gì quan hệ a, không bao giờ suy nghĩ. Nói đến cũng thật là khôi hài, rõ ràng đều đã ba mươi tuổi, mỗi ngày còn vì một ít chuyện thành niên xưa phiền não. Không nghĩ không nghĩ nữa a, Tề An lắc lắc đầu sau đó quay đầu nhìn Từ Độ bên cạnh, mà Từ Độ tựa hồ là đã nhận ra Tề An nhìn chằm chằm mình, hắn quay sang đối với Tề An cười cười, khoe một hàm răng trắng. Tề An lập tức đem quay sang một bên, cười cái gì mà cười, có cái gì buồn cười. Một lát sau, Tề An lại trộm ngắm Từ Độ vài lần, quan sát biểu cảm ttên mặt Từ Độ, cũng không có cái gì không đúng, thậm chí biểu tình so bình thường còn nhu hòa một chút, lông mày đều không có gắt gao nhíu lại nhau. Chính là ngày hôm qua, không phải là ngày ngày giỗ ba mẹ hắn sao…… Hơn nữa thời điểm gặp được hắn xác thật là cả người mùi rượu, Tề An cắn cắn môi, hảo muốn mở miệng hỏi quan tâm hắn một chút, hoàn toàn quên mất chính mình vừa mới nghĩ không muốn cùng Từ Độ có bất luận có cái gì quan hệ. Tề An rối rắm nửa ngày, vẫn luôn rối rắm tới mục đích kia, nhưng đều không có hỏi ra miệng nữa, rốt cuộc cậu hiện tại ở trong mắt Từ Độ là Minh Hữu a, là không hơn không khác gì một người xa lạ. Tới bóng đêm quán bar, Từ Độ cởi bỏ đai an toàn muốn xuống xe, lại nhìn đến Minh Hữu gương mặt trắng nõn ngồi ở kế bên đang lộ biểu tình rối rắm, có điểm thú vị. Từ Độ dùng tay vỗ vỗ đầu của cậu nói, “Nghĩ cái gì đấy? Tới rồi, xuống xe.” “Nga nga.” Tề An gật gật đầu, sau đó muốn cởi bỏ đai an toàn xuống xe. Bất tri bất giác, động tác cởi ra đai an toàn của Tề An bỗng dừng lại, trước kia, Từ Độ cũng luôn là như vậy xoa đầu mình. “Làm sao vậy? Còn không xuống xe?” Từ Độ lại một lần ra tiếng thúc giục nói. “Nga hảo.” Sau đó Tề An cởi bỏ đai an toàn cũng xuống xe. Tề An xuống xe sau ngẩng đầu nhìn nhìn quán bar trước mắt, cửa không có gì đặc biệt, thậm chí cả người trông coi đều không có, chỉ có một đại bảng hiệu mặt trên viết rồng bay phượng múa hai chữ —— bóng đêm. “Đi thôi.” Từ Độ nói, sau đó về phía trước đi đến, Tề An theo sát sau đó. Tiến vào bóng đêm, liền phát hiện nơi này cùng các quán bar khác bất đồng, bóng đêm chỉ có nhàn nhạt màu xanh biển chiếu sáng lên toàn bộ quán bar, tựa như tên của nó giống nhau, bóng đêm. Tuy rằng hiện tại đã là gần giữa trưa, nhưng là dù sao cũng là quán bar, ban ngày không có người, chỉ có tốp năm tốp ba người ngồi ở quầy bar uống rượu. Trong bóng đêm phát ra nhạc nhẹ an tĩnh, khiến cho cho người ta cảm giác thực thoải mái, so với quán bar nơi này càng giống nơi quán trà đi, không, so quán trà không khí còn muốn tốt hơn vài phần. Từ Độ mang theo Tề An đi tới một cái quầy bar, trên quầy bar đang có cái nam nhân ở lau chén rượu, Từ Độ cùng Tề An ngồi ở quầy bar một hồi lâu, thẳng đến nam nhân kia đem cái ly trong tay lau khô, mới ngẩng đầu nhìn mắt Từ Độ cùng Tề An. Nam nhân kia diện mạo âm nhu, tóc thật dài che khuất nửa khuôn mặt, lộ ra một cái mắt đào hoa cùng đôi môi mỏng, khiến cho người ta có cảm giác yêu mị. “Đã lâu không thấy.” Chỉ nghe nam nhân kia nói. Từ Độ cũng đáp, “Đã lâu không thấy.” “Vẫn như cũ?” “Ân.” Sau đó nam nhân liền pha chế một ly rượu đủ màu sắc, chỉ chốc lát sau, một ly đỏ như máu đặt ở trước mặt Từ Độ. Từ Độ lấy ly rượu nhẹ nhàng lắc, sau đó nhấp một ngụm. “Lâm lương.” Từ Độ mở miệng kêu tên của người kia. Lâm lương nhướng nhướng chân mày, “Ngươi nói.” “Khụ, đây là bằng hữu của tôi.” Từ Độ dùng cánh tay một phen ôm Minh Hữu qua, sau đó còn nói thêm, “Cậu ấy ca hát không tồi, ngươi nơi này cũng thiếu một người ca hát đi.” Lâm lương nhìn nhìn Tề An đang hơi khẩn trương, sau đó vẻ mặt hiểu rõ nói, “Đúng vậy, vậy cậu tới ca hát đi.” “Ân ân, khẳng định cho ngươi mang đến càng nhiều khách nhân.” Từ Độ trả lời nói. Lâm lương chỉ là cười tủm tỉm nhìn nhìn Tề An, không nói chuyện.
|
Chương 33
CHƯƠNG 33 Từ Độ giúp Tề An cùng Lâm Lương thương lượng mỗi tuần thứ hai tư sáu tới bóng đêm ca hát, một lần một giờ, một giờ một ngàn khối, vẫn là khá tốt, mấu chốt nhất chính là sẽ không lại phát sinh sự việc giống ở Hỗn Độn như vậy. Hảo về sau, Từ Độ lôi kéo Tề An đi ăn cơm, ăn cơm cũng là ở trong trong sự im lặng, không khí bao trùm sự xấu hổ. Ăn cơm xong, Từ Độ lại mang theo Tề An đến quán bóng đêm, bởi vì hôm nay vừa lúc là thứ bảy, hơn nữa hát một chút hiệu quả thử xem cũng là tốt. Bóng đêm ca hát không có gì yêu cầu, không cần hoá trang cũng không cần mặc quần áo hình thù kì quái, chỉ cần ngươi có thể hát là được. Tề An liền ăn mặc như khi buổi sáng Từ Độ đưa bộ quần áo lên đài, Tề An cầm microphone, bối cảnh âm nhạc vang lên trong nháy mắt, Tề An liền tiến vào trạng thái. “Vũ phủi sương diệp phủi lạc đầy đất quá vãng Vân che thu nhạn che khuất mười tái ánh trăng Tôi đẩy ra cửa sổ đầy tay hồi ức sàn sạt rung động Gối điệm lạnh tàn đuốc hoảng người phiền muộn Nỗi buồn ly biệt đừng hận là tâm loét Bôn ba ngày đêm là ngươi ở lưu lạc……” Từ Độ ngồi ở quầy bar, một bên uống rượu, một bên nghe Minh Hữu ca hát. Từ Độ ngẩng đầu nhìn nhìn trên đài Minh Hữu, khuôn mặt sạch sẽ, không tính là tinh xảo soái khí, chính là xướng khởi ca trong nháy mắt cả người đều phát quang ánh sáng. Mà chung quanh nói chuyện âm thanh cũng nhỏ lại, tất cả mọi người đều ở an tĩnh nghe ca. “Ngươi bằng hữu, ca hát xác thật khá tốt nghe.” Bên tai vang lên giọng nói của Lâm Lương lôi sự chú ý của Từ Độ đặt ở Minh Hữu về. “Đúng không, tôi sớm nói rất êm tai, sẽ kéo cho ngươi càng nhiều khách nhân.” Từ Độ trong thanh âm mang theo kiêu ngạo. Lâm lương khóe miệng cười, nhìn Từ Độ đang đắc ý hỏi, “Như thế nào? Thích cậu?” Từ Độ nghe được lâm lương thình lình nói một câu suýt làn rượu trong miệng phốc ra tới, “Nói cái gì đâu? Tôi cùng cậu chỉ là, ân…… Bằng hữu đi……” Bằng hữu sao? Bằng hữu đều không tính đi…… “Nga phải không?” Lâm lương trong thanh âm mang theo mười phần nghi ngờ. “Đúng vậy, tin hay không tùy thích.” Từ Độ trả lời nói, sau đó giơ chén rượu lên đem rượu uống một hơi cạn sạch. Cũng không biết có phải hay không bởi vì Minh Hữu xướng ca, ca từ làm Từ Độ dao động, hôm nay Từ Độ trong lòng phá lệ cảm khái, rượu một ly một ly đi xuống rót. Một giờ qua đi, Tề An ca hát xong rồi, Tề An xuống đài đi tới quầy bar, nhìn đến Từ Độ ghé vào trên quầy bar say bất tỉnh nhân sự. “Cậu làm sao vậy?” Tề An nhìn Từ Độ nhăn lại lông mày, sau đó hỏi Lâm Lương ngồi một bên. Lâm lương một bên chơi chuyển bình rượu một bên không chút để ý trả lời nói, “Không biết.” Hảo đi, bất quá liền đặt ở nơi này cũng không có gì đi, Từ Độ cùng chủ tiệm là bằng hữu, hẳn là sẽ chiếu cố hắn đi, Tề An muốn chạy, hôm nay cùng Từ Độ ngốc tại cùng nhau lâu như vậy đã là sai lệch. Tề An chuẩn bị đi thời điểm, lâm lương lại mở miệng nói, “Ngươi đi nhớ rõ đem cái này con ma men mang đi, bằng không hắn hôm nay buổi tối liền phải ngủ đường cái.” “A……” “Ân, tôi này không chiêu đãi kẻ say.” Lâm lương còn nói thêm, bộ dáng không giống như là ở nói giỡn. Nghe được lâm lương nói, Tề An rối rắm nửa ngày, cuối cùng quyết định vẫn là đem Từ Độ mang đi, bằng không buổi tối ngủ đường cái gặp được người xấu làm sao bây giờ a…… “Cảm ơn ngươi thuê tôi, tôi đây liền dẫn hắn đi trước.” Tề An đối lâm lương nói, một bên còn khoác Từ Độ cánh tay qua vai. Lâm lương không nói chuyện, chỉ là gật gật đầu, sau đó lại đi đùa nghịch rượu. Tề An đỡ Từ Độ cố hết sức đi ra ngoài, tuy rằng Tề An là nam nhân, nhưng Từ Độ so Tề An cao nhiều như vậy, hơn nữa hiện tại say bất tỉnh nhân sự, toàn bộ lực đều đè ở trên người Tề An, Tề An đi có điểm mất sức. Đi ra bóng đêm về sau, Tề An nhìn nhìn xe của Từ Độ đậu ở bên ngoài, chờ hắn ngày mai chính mình tới khai đi. Sau đó Tề An duỗi tay ngăn cản một chiếc taxi, cho Từ Độ ngồi trên xe sau báo địa chỉ nhà Từ Độ. Nửa giờ qua đi, Tề An rốt cuộc đem Từ Độ đỡ vào trong nhà trên sô pha. Vốn dĩ muốn đỡ đến trên giường, chính là phòng ngủ ở lầu hai, Tề An sợ đem Từ Độ cấp quăng ngã, liền đặt ở trên sô pha ngủ một đêm. Từ Độ ngủ ở sô pha cả người liền rụt lên, một đại nam nhân một mét chín ngủ ở trên sô pha bộ dáng có điểm buồn cười. Tề An xoa xoa mồ hôi trên trán, sau đó cầm một khối khăn lông ướt cấp Từ Độ đơn giản xoa xoa mặt, lại đem Từ Độ giày cùng vớ cởi xuống dưới, cho hắn gối một cái một cái gối đầu, lại lấy một cái thảm đắp lên. Cấp Từ Độ chuẩn bị cho tốt xong, Tề An đứng lên chuẩn bị về nhà, lúc này rõ ràng Từ Độ đang say chết ngất lại bắt lấy Tề An tay nói, “Đừng đi.”
|
Chương 34
CHƯƠNG 34 “Đừng đi……” Từ Độ lại nói một lần nữa, sau đó một phen đem Tề An kéo vào trong lồng ngực mình. Tề An trợn to mắt nhìn Từ Độ trước mắt, đôi mắt hắn vẫn nhắm lại. Hai nam nhân nằm ở trên một chiếc sô pha, khó chịu đến không chịu được, Tề An cảm thấy nửa thân mình đều ở bên ngoài, tùy thời sẽ rơi xuống sàn nhà. Tề An giật giật nghiêng nghiêng thân, Từ Độ đã nhận ra động tác của Tề An hắn lại ôm càng khẩn, “Không được đi.” Lần này Từ Độ khẩu khí trở nên cường ngạnh lên. Tề An nhìn nhìn Từ Độ, đôi mắt vẫn nhắm, Tề An lại giật giật, Từ Độ ôm càng khẩn, Tề An cảm thấy chính mình sắp bị cánh tay của Từ Độ ôm chặt sắp không thở nổi. Tề An bất đắc dĩ đối với Từ Độ nói, “Tôi không đi, anh trước đem tôi buông ra được chứ?” “Không bỏ.” Từ Độ vẫn là nhắm mắt lại trả lời, lời nói ra lại tính trẻ con mười phần. Ai, Tề An không thể nề hà, chính là rồi lại một chút biện pháp đều không có, chỉ có thể tùy ý để Từ Độ ôm chính mình, có lẽ là bởi vì ôm trong chốc lát có điểm thích ứng, Tề An cảm thấy cũng không có khó chịu như lúc đầu, chỉ là không thể nhúc nhích thôi. Tề An trợn tròn mắt nhìn trần nhà, trong đầu không biết suy nghĩ cái gì, dù sao chính là loạn loạn. Từ Độ liền thành thật không động trong chốc lát, sau lại bắt đầu không an phận nhích tới nhích lui, còn liên quan làm Tề An cũng động theo, Tề An nhíu nhíu mày nói, “Đừng nhúc nhích.” Tề An vừa dứt lời, Từ Độ liền đột nhiên ngồi dậy, sau đó phun ra đầy đất. Ai, Tề An thật sâu thở dài một hơi, Từ Độ không có cố chế ngự, Tề An từ trên sô pha đi lên, trước lấy tới cây chổi đem nơi Từ Độ nôn dọn dẹp lại một chút, lại đi cầm một cái khăn lông giúp Từ Độ lau miệng. Có lẽ là nôn ra một hồi, Từ Độ có chút thần trí, đôi mắt mở. Tề An không có đi quản Từ Độ thanh tỉnh hay không thanh tỉnh, chỉ là đi lấy giẻ lau lau nhà, đem trên mặt đất ô uế vật xử lý sạch sẽ về sau mới đi quan tâm Từ Độ. Tề An mở miệng hỏi Từ Độ ngồi ở trên sô pha, “Cảm thấy tốt hơn không?” Từ Độ ngốc ngốc nhìn Tề An nửa ngày không nói chuyện, Tề An cho rằng Từ Độ còn ở say, liền còn nói thêm, “Tôi lấy cho anh ly nước.” Sau đó Tề An đem ly nước đưa tới trước mặt Từ Độ, Từ Độ vẫn là không phản ứng, Tề An lại thở dài một hơi, sau đó đem cái ly ai tới bên miệng Từ Độ, Từ Độ lúc này mới mở miệng uống mấy ngụm nước. Uống uống, Từ Độ đột nhiên đối Tề An nói, “Chúng ta làm bằng hữu đi.” Nghe thế, Tề An đột nhiên giật mình, cầm ly nước thiếu chút nữa không ổn định, “Như thế nào có thể để ý một cái con ma men nói đâu……” Tề An một bên đem ly nước thiếu chút nữa đánh nát đặt ở trên bàn trà một bên lẩm bẩm. “Tôi không phải con ma men, tôi hiện tại thanh tỉnh.” Thanh âm của Từ Độ ở Tề An bên tai vang lên. Tề An nghe được Từ Độ nói quay đầu lại đi xem Từ Độ, hắn đôi mắt vẫn là có điểm hồng, chính là trong ánh mắt mặt đã thanh minh một mảnh, nhìn dáng vẻ giống như thật là thanh tỉnh, sau đó hắn nói câu nói kia là có ý tứ gì…… Từ Độ nhìn cậu do dự mặt liền hỏi nói, “Ngươi không muốn cùng tôi làm bằng hữu sao?” “A…… Không phải, chỉ là anh vì cái gì muốn cùng tôi làm bằng hữu a……” Tề An lắp bắp hỏi. “Bởi vì ngươi vừa mới ở chiếu cố tôi a, tôi đều thấy được, ngươi thực nghiêm túc, tôi cảm thấy ngươi giống như thực quan tâm tôi giống nhau.” Bị chọc trúng tâm sự mặt Tề An đỏ lên, “Ai thực quan tâm ngươi a…… Mới không có đâu……” “Ngươi a.” Từ Độ nở nụ cười. “Tôi không có……” Tề An trả lời nói. “Ân vậy ngươi không muốn cùng tôi làm bằng hữu đi~” Từ Độ thanh âm có chút phiêu, Tề An ngẩng đầu xem Từ Độ, đôi mắt lại tà mị lên, được…… Vẫn luôn là say mà. Tề An nghĩ đến những lời lúc đó là Từ Độ lời say, trong lòng có điểm mất mát, có điểm giận dỗi trả lời nói, “Tôi mới không muốn cùng ngươi làm bằng hữu.” “Vì cái gì không muốn làm bằng hữu với tôi a, tôi thực cô độc a……” Từ Độ còn nói thêm, ngữ khí có điểm bi thương. Tề An tâm lại không tiền đồ đau lòng một chút, lập tức sửa lời nói, “Tôi đây cùng anh làm bằng hữu, anh liền không cần cô độc.” “Hảo……” Từ Độ thanh âm đã rất nhỏ, đôi mắt hoàn toàn nhắm lại, giờ đã ngủ say. Tề An đem thảm một lần nữa đắp lên người Từ Độ, sau đó chính mình cũng ngồi ở bên cạnh Từ Độ, nhìn khuôn mặt ngủ say của Từ Độ. Ở 5 năm trước, ở đại học thời điểm, Tề An không nghĩ tới hắn sẽ cùng chính mình phân đến cùng phòng kí túc, ngày đó hắn luống cuống tay chân trải đệm chăn mùng, chính mình nhịn không được đi giúp hắn một phen, xong việc cậu cũng là nói một câu, “Tôi tên là Từ Độ, chúng ta làm bằng hữu đi.” Sau đó cười một nụ cười sáng lạn lộ ra hàm răng trắng ngần, cả người lấp lánh ánh sáng. Sau đó chính mình liền cùng hắn làm bốn năm bằng hữu, nghe hết bốn năm tâm sự của hắn, bốn năm đối với một nam sinh yêu thích, chính là hắn trước nay cũng không biết, cậu cũng thích hắn, từ sơ trung liền thích a……
|
chương 35
CHƯƠNG 35 Tối hôm qua đến cuối cùng, Tề An cũng không biết chính mình là như thế nào mơ mơ màng màng ngủ. Sáng sớm hôm sau, Tề An là từ trên giường Từ Độ tỉnh lại. Tề An mở to mắt liền thấy được Từ Độ ngồi ở đầu giường hút thuốc. Có lẽ là bởi vì mới vừa tỉnh ngủ, khói thuốc bay vào mũi, Tề An ho khan vài tiếng. Từ Độ thấy thế liền đem thuốc lá dụi tắt, Tề An đứng dậy, trên người vẫn là bộ quần áo ngày hôm qua, Tề An dùng tay phủi thẳng quần áo, sau đó đối với Từ Độ nói, “Tôi phải về nhà, quần áo tôi giặt sạch sẽ sẽ gửi cho anh.” “Chính cậu nghĩ rằng tôi không tốt sao?” Từ Độ nghiêng đầu đối Tề An nói, có tia bán manh ý vị. Tề An cắn cắn môi nói, “Tôi đây lần sau trả lời cho anh.” “Ân, cậu tự mình nói nga.” Từ Độ lặp lại lời nói, ngữ khí có điểm ngả ngớn. Tề An cúi đầu nhịn không được mặt đỏ, “Ân.” “Tôi phải về nhà.” Tề An còn nói thêm. Từ Độ trả lời nói, “Tôi đưa cậu về.” “Không không không, không cần.” Tề An vội vàng lắc đầu xua tay cự tuyệt hảo tâm của Từ Độ, “Còn có, anh tối hôm qua uống say, xe còn ở quán Bóng Đêm đó.” “Ân tôi đã biết, không xe đưa cậu về a…… Hoặc là tôi bồi cậu ngồi xe về?” Từ Độ đề nghị nói. “Không cần không cần, thật sự không cần, tôi chính mình có thể.” Tề An đầu lắc lắc liên tục như trống bỏi. Xem thái độ của cậu vẫn kiên trì, Từ Độ cũng không miễn cưỡng, “Vậy được rồi.” “Ân ân.” Tề An gật gật đầu, sau đó đứng dậy xuống lầu tới cửa đi giày, trong lúc này Từ Độ vẫn luôn đi theo phía sau, Tề An cảm thấy có điểm không được tự nhiên, tốc độ đi giày lại nhanh hơn. Một phút đồng hồ qua đi, Tề An đi xong giày chuẩn bị phải rời đi, rồi lại bị Từ Độ kéo lại cổ áo, “Minh Hữu.” “A……” Tề An hoảng sợ, quay đầu lại nhìn Từ Độ. “Cậu cho tôi xin số di động đi.” Từ Độ nói. “Làm gì a……” Tề An ngốc ngốc hỏi. “Không làm sao a, muốn bằng hữu tất nhiên phải lưu số điện thoại của đối phương để tiện liên hệ không phải thực bình thường sao?” Từ Độ đương nhiên nói. “Khi nào chúng ta là bằng hữu a……” Tề An nói thầm. “Tối hôm qua a, chính cậu nói.” Từ Độ còn nói thêm. “Áo……” Tề An gật gật đầu, cậu nghĩ lại, ân tối hôm qua hình như là có nói qua, chính là bởi vì hắn uống say mới theo hắn nói tới a…… “Kia mau đem số điện thoại cho tôi.” Từ Độ thúc giục nói. “Á, là 138……” Tề An theo bản năng nói số di động của chính mình, lại đột nhiên nhớ tới chính mình chỉ có một số di động, hơn nữa số di động kia là thời điểm làm trợ lý bình thường cùng Từ Độ liên hệ, Tề An đem sắp buột miệng thốt ra nói cấp nghẹn trở về. Xem cậu đột nhiên không nói, còn nhìn hơi ngốc ngốc, Từ Độ dùng tay ở trước mắt cậu vẫy vẫy, “Tưởng cái gì đâu? Số di động đâu?” Này tay hắn vẫy vẫy làm Tề An hoàn hồn, Tề An ấp úng mà trả lời nói, “A…… Có thể hay không không cho a……” Nghe được cậu nói, Từ Độ lông mày nhíu lại, “Vì cái gì?” Xem Từ Độ trên mặt lộ ra biểu tình không vui, Tề An tức khắc luống cuống, “A, không phải…… Chính là…… Số di động không quá tiện…… Cũng không phải, chính là không thể……” “Hảo, không được liền không được đi.” Từ Độ xem bộ dạng cậu khó xử cũng không nghĩ miễn cưỡng cậu, sau đó còn nói thêm, “Vậy cậu tổng phải cho tôi một phương tiện có thể liên hệ của cậu đi? Chúng ta không phải bằng hữu sao?” “Ân…… Nếu không ngươi muốn tìm tôi thời điểm liền gửi bưu kiện cho tôi đi, tôi nhất định sẽ luôn xem đầu tiên, thật sự, nhất định sẽ. Có thể chứ?” Tề An nhanh chóng nói một loạt dài, còn sợ Từ Độ không tin lại khẳng định hai lần. Từ Độ xem vẻ mặt cậu khẩn trương bất an, cảm thấy rất là khôi hài, Từ Độ cố nén cười trả lời, “Hảo.” Trao đổi số qua hòm thư về sau, Tề An lúc này là thật sự phải đi, mà Từ Độ cũng không lại gọi lại cậu. Nhìn thân ảnh Minh Hữu biến mất ở trước mắt, Từ Độ mới đóng cửa lại, Từ Độ một bên hướng trong phòng đi, một bên cười nghĩ biểu tình của Minh Hữu cùng hành động ngốc ngốc của cậu càng cảm thấy người này thật là hảo ngoạn. Mà mặt khác Tề An lại là bước nhanh đi ra đến tiểu khu, đến chỗ rẽ thậm chí còn có chút chạy chậm, thẳng đến chạy tới nhà ga, Tề An mới ngừng lại được, mà lúc này trái tim lại ở đạp loạn nhịp không ngừng. Sao lại thế này đâu, như thế nào lại cùng hắn làm bằng hữu a…… Tề An dùng tay vỗ vỗ mặt, lắc lắc đầu, muốn làm chính mình thanh tỉnh một chút, không cần lại bởi vì có thể một lần nữa cùng hắn làm bằng hữu mà nội tâm vui mừng không thôi, vô dụng, như vậy chỉ biết làm chính mình thêm tăng phiền não. Cuối cùng, Tề An vẫn là mặt đỏ bừng ngồi trên xe, lại không thể nào khống chế được nội tâm kích động, Tề An cảm thấy chính mình thật là hết cách cứu, lâu như vậy, nhiều năm như vậy đi qua, như thế nào gặp lại Từ Độ liền khống chế không được chính mình a, hắn tùy tiện nói một câu khiến cho cậu mất đi lý trí. Tề An vốn dĩ muốn về nhà, chính là ngốc nghếch ngồi mấy trạm an vị tới cửa bệnh viện, Tề An nghĩ cũng vakf ngày không có tới xem ba ba, liền xuống trạm gần bệnh viện. Tề An trước ở tiệm trái cây đối diện bệnh viện mua ít quả táo xách theo vào bệnh viện, Tề An đi tới phòng bệnh của ba ba trước gọt táo, chỉ là bất đồng chính là, Tề An không có lại lải nhải nói về những việc sinh hoạt nhỏ vụn vặt, bởi vì Tề An hiện tại trong đầu óc đều là câu kia của Từ Độ “Chúng ta không phải bằng hữu sao?”, Tề An sợ chính mình nói chuyện liền sẽ nhịn không được nhắc tới Từ Độ. Lần này Tề An không nói chuyện, Tề ba lại mở miệng nói chuyện, “Ngươi hôm nay thoạt nhìn thực vui vẻ.” “A, có sao……”
|