Đơn Phương Yêu Thầm Anh
|
|
Chương 26
CHƯƠNG 26 Chờ khi thân ảnh trước mặt biến mất, Từ Độ mới ngẩng đầu tựa lưng vào ghế ngồi, dùng tay xoa xoa ấn đường của mình. Tề An chính là người vừa mới đi ra ngoài, lớn lên xấu vẫn xấu như xưa, làm việc cũng không nhanh nhẹn, bộ dạng suốt ngày xoắn xít ngượng ngùng, nhìn liền phiền. Nhưng là không biết tại sao hắn cứ luôn chú ý đến cậu. Như vừa mới dây, thời điểm hắn đi ra ngoài chuẩn bị lấy văn kiện, liền thấy được cậu ngồi ở vị trí gặm bánh mì. Bánh mì bánh mì, luôn là bánh mì, bánh mì ăn ngon như vậy sao? Một khuôn mặt chỉ có một cái miệng, một đại nam nhân thủ đoạn đê hèn mà nữ nhân đều không bằng, còn ăn mặc tây trang dài rộng a, quả thực buồn cười đến cực điểm. Từ Độ đã quên chính mình là ra lấy văn kiện, cuối cùng cái gì cũng chưa lấy liền một lần nữa trở về văn phòng chính mình. Hắn vẻ mặt lệ khí ngồi trở lại vị trí, mình đầy buồn bực, nhìn cái gì cũng đều không thấy vừa mắt, trong đầu luôn là bóng hình Tề An ngồi ở chỗ kia hai tay cầm bánh mì gặm. Vì thế sau đó liền đã xảy ra sự việc Từ Độ không có việc gì tìm cậu bắt làm một màn kia. Xem đồ ăn bị Tề An ăn hết, trong lòng hắn lại thoải mái hơn nhiều. Sau đó mãi cho đến buổi chiều tan tầm, Từ Độ cũng không đi tìm cậu gây thêm phiền toái. Tới giờ tan tầm rồi, Tề An còn nhớ rõ Từ Độ buổi sáng nói, muốn đón đưa cậu lúc đi làm và khi tan tầm. Kết quả là, cậu trước hảo thu thập tài liệu, ngồi ở vị trí chờ Từ Độ đi ra. Không quá vài phút, liền nhìn thấy thân ảnh cao lớn của hắn từ văn phòng đi ra. Từ Độ vừa ra tới, Tề An liền đứng lên, sau đó đi theo phía sau hắn đi đến cầu thang máy . Dọc theo đường đi, cậu cùng hắn đều không có một câu giao lưu. Tề An là không dám cùng Từ Độ nói chuyện, hơn nữa cũng không nghĩ là sẽ nói. Mà Từ Độ lại là không có muốn cùng cậu nói chuyện, cũng lười phản ứng với cậu. Liền như vậy một đường trầm mặc tới ngầm gara, hắn đem chìa khóa xe ném cho cậu, Tề An luống cuống tay chân tiếp nhận chìa khóa xe. Từ Độ ngồi ở hậu tòa, Tề An ngồi ở ghế điều khiển, cậu nắm lấy chìa khóa xe vẻ mặt rối rắm, chìa khóa chậm chạp đều không có cắm ổ. Bằng lái xe, chính cậu cũng có, chính là cậu lái xe không thạo lắm. Bằng lái mới vừa thi xong thì không bao lâu trong nhà cậu liền có chuyện, tiền đều phải nộp dùng vào bệnh viện, căn bản không có dư thừa tiền mua xe. Cho nên, Tề An có bằng lái chỉ là cái danh xưng, lần này bắt cậu lái xe, có điểm miễn cưỡng. Lại còn có nhớ rõ, bằng lái vẫn là cùng Từ Độ ở hồi đại học cùng đi khảo, khi đó Từ Độ lười biếng không xem đề, thế mà cũng chỉ khảo một lần là qua làm ai cũng kinh ngạc. Tề An nửa ngày không lái, Từ Độ cũng không nóng nảy, chỉ là cầm di động không biết đang nhìn cái gì. Tề An dùng sức lắc lắc đầu, không nghĩ, không có gì có thể tưởng tượng. Cậu cắn cắn môi, sau đó quay đầu đối Từ Độ nói, "Boss...... Tôi nhớ rõ ngài có tài xế......" Tề An lên tiếng lực chú ý của hắn từ trên màn hình di động chuyển qua trên người cậu, Từ Độ nhíu nhíu mày, nói, "Kia ta là muốn ngươi làm trợ lý là làm gì? từ nay về sau tôi sẽ không thuê tài xế, cậu sẽ làm tài xế cho tôi." Từ Độ nói thế nhưng Tề An cũng không có lời gì để nói, cậu gật gật đầu nói, "Ừ." Bộ dạng Tề An thoạt nhìn có điểm đáng thương, Từ Độ nhịn không được muốn cười. Mà cậu lại là đối với vô lăng của xe nhìn phát ngốc, ngồi phát ngốc thật lâu cuối cùng rốt cuộc khiến cho hắn chú ý. "Như thế nào? Còn có đi hay không?" Từ Độ lên tiếng thúc giục nói. "Đi đi đi." Tề An phản xạ theo quán tính trả lời, sau đó một phen đem chìa khóa cấp cắm vào, sau đó khởi động xe, bằng bất cứ giá nào.( n&n: lái xe mà làm như anh đi làm nhiệm vụ bất khả thi không bằng.) Cậu thuận lợi đem xe khởi động lái ra khỏi ngầm gara, bên ngoài giao thông điều hòa, hơn nữa cũng không có nhiều xe, lần này lái xe cũng còn xem như an ổn, cậu tâm lúng túng, thở ra một hơi. Nhưng chính là lúc thở phào một hơi, Tề An không có chú ý tới chiếc xe dừng lại phía trước, sau đó, "Phanh" một tiếng đụng phải xe phía trước, cộng thêm chiếc xe đi sau cũng không phanh kịp. May mắn Tề An kịp thời dẫm phanh lại, người không có việc gì, chính là tránh không được xe không có việc gì. Từ Độ vẻ mặt lệ khí đứng ở ngoài xe, đứng sau lưng cậu. Chủ chiếc xe hơi nhỏ phía trước xuống xe, chủ của chiếc xe phía sau cũng xuống xe, cậu biết đây là do mình sai, không chờ Từ Độ mở miệng nói chuyện, liền mở miệng chịu trách nhiệm. Cậu đi đến phía trước chủ xe hơi nói, "Thực xin lỗi xe ngài tôi sẽ bồi thường cho ngài phí sửa chữa." Chủ xe phía trước là một cô gái, khinh bỉ nhìn cậu rồi lại nói ra những lời không xuôi tai, "Hừ, xem ngươi ăn mặc nghèo nàn, ngươi bồi nổi sao? Ngươi biết xe này của tôi bao nhiêu tiền sao?" Cho dù lời nói không dễ nghe, cũng là chính mình sai rồi, Tề An lại nói thành khẩn, "Thực xin lỗi, phí sửa chữa xe ngài tôi nhất định không thiếu một đồng bồi lại cho ngài." Có lẽ là bởi vì thái độ cậu không kiêu ngạo không nịnh nọt thế nhưng lại không biết chọc đúng điểm nào của cô ta lại làm chọc giận cô gái đó, cô ta bắt đầu vô cớ gây rối, "Thực hảo, đây chính là chiếc xe bạn trai tôi tháng này mới mua, cực kì đát tiền, hiện tại lại bị ngươi đụng phải, đã không còn hoàn hảo, ngươi nói một chút, thế này nên làm cái gì bây giờ?" Nghe cô gái đó nói Tề An có điểm nói không ra lời, mặt khác chủ nhân xe phía sau cũng nhân cơ hội tới quấy rối. "Ngươi nhìn xem đầu xe của tôi này, đều đã bị đụng méo mó, ngươi nói, bồi cho tôi bao nhiêu tiền?" "Tôi xem cũng liền một hai trăm vạn đi." Cô gái ở một bên liền thêm mắm thêm muối nói. Tề An bị hai vị này hùng hổ doạ người, mồ hôi lạnh lả tả tuôn rơi. Lúc này, Từ Độ đứng một bên rốt cuộc nhịn không được mở miệng nói chuyện, chỉ thấy sắc mặt hắn bất thiện đi tới trước mặt bọn họ, dáng người một mét chín cao to liền đàn áp khí phách của 2 vị kia, ánh mắt sắc bén nhìn xuống các nàng, làm hai vị kẻ xướng người hoạ không dám mở miệng hùng hổ doạ người. Từ Độ từ trong người móc ra hai tờ chi phiếu trước kí tên của mình sau đó đưa ở trước mặt hai vị chủ xe, rồi mở miệng nói, "Vị tiểu thư này, xe ngươi mua ít nhất cũng đã mua ba năm trở lên, hơn nữa bị đụng không nghiêm trọng, mười vạn đủ rồi." "Vị tiên sinh này, anh là người lái xe phía sau chúng tôi, tôi không truy trách nhiệm của anh là may lắm rồi, đồng dạng mười vạn, câm miệng của anh lại." Từ Độ dăm ba câu thật sự khiến cho hai người câm miệng, cuối cùng hai người đều cầm chi phiếu vẻ mặt xám xịt bỏ đi. Người đều đi rồi, Tề An mới mở miệng nhỏ giọng nói, "Boss, tôi......" Từ Độ vẻ mặt lệ khí, lông mày nhăn lại, không thèm nghe cậu nói cho hết lời, "Cậu cũng câm miệng, lên xe." Lần này là Từ Độ ngồi ở ghế điều khiển, Tề An ngồi ở phó lái. Tề An rất nhiều lần định mở miệng nói chuyện lại đều bị sắc mặt khó coi của Từ Độ làm cho sợ tới mức đều nuốt lại những lời nói sắp ra khỏi miệng. Rất lâu sau, hắn mới mở miệng chủ động nói chuyện, "Ngươi có phải hay không không biết lái xe?" Bị hắn phát hiện, cậu cúi đầu, sau đó lại gật gật đầu, "Ân." Từ Độ nhìn vẻ mặt thừa nhận của cậu, sắc mặt lại càng khó nhìn, lời nói ra lại càng khó nghe, "Không biết lái xe sao lại không nói ra? Muốn chết thì mình cậu chết đi, còn muốn kéo thêm người khác bồi cậu cùng nhau chết hả?" Tề An nghe được lời nói của Từ Độ xong đầu lại càng cúi thấp, "Thực xin lỗi......" "Thực xin lỗi hữu dụng thì cảnh sát dùng để làm gì?" Từ Độ lập tức chắn họng. Cậu bị hắn giáo huấn không chỗ giải thích, chỉ có thể cúi đầu, đôi tay nắm chặt quần của mình. Từ Độ hỏa kí lại càng lớn, chính mình trào phúng Tề An hai câu cậu liền không trả lời, vẻ mặt sợ hãi ngồi ở bên cạnh, nhìn liền phiền, Từ Độ đơn giản không hề đi an ủi cậu, cũng lười nhìn đến phản ứng của cậu.
|
Chương 27
CHƯƠNG 27 Nửa giờ qua đi, xe dừng lại trước một tiểu khu biệt thự lớn, nhà của Từ Độ . Tề An cùng Từ Độ song song cởi bỏ đai an toàn xuống xe, Từ Độ xuống xe việc đầu tiên chính là gọi điện thoại bảo cửa hàng sửa xe nói xử lý giùm mình chiếc xe này, sau đó đưa một chiếc xe mới khác đến đây. Chờ Từ Độ nói chuyện điện thoại xong, Tề An mới mở miệng nói chuyện, “Boss, phí sửa xe tôi sẽ bồi đủ tiền cho ngài.” Từ Độ liếc mắt nhìn Tề An, nói, “Không cần.” Tề An nhấp nhấp môi lại lần nữa nói, “Nếu là tôi làm hư, phí sửa xe nên là tôi bồi cho ngài, nhiều ít tôi cũng cố gắng trả.” “Tôi con mẹ nó nói không cần cậu nghe không hiểu? Tôi thiếu từng ấy tiền ư?” Từ Độ mặt đầy lệ khí nói ra những lời này, kiên nhẫn lúc trước đã toàn bộ biến mất. Tề An bị Từ Độ răn dạy nói không ra lời, chỉ có thể đứng ở tại chỗ nhéo góc áo chính mình. Lại là dáng vẻ này, càng thấy càng cảm thấy sốt ruột, Từ Độ bước vào biệt thự, mở cửa xong lập tức đóng lại, phát ra tiếng “Phanh” vang lớn. Tề An tại chỗ ngây người trong chốc lát, sau đó liền xoay người rời đi. May mắn còn không có quá muộn, Tề An đi đến trạm xe buýt ngồi xe về nhà. Trở lại tiểu gác mái của mình, Tề An lấy di động ra tìm tòi giá chiếc xe màu đen Bentley kia củaTừ Độ. Kết quả vừa thấy, ít nhất muốn một ngàn vạn, Tề An bị con số thật lớn cấp dọa tới rồi. Đem chính mình bán đi cũng sẽ không có nhiều tiền như vậy, Tề An dùng miệng cắn cắn ngón tay, sau đó đi tới đầu giường trước đem sổ tiết kiệm của chính mình lấy ra trước, hiện tại bên trong có hơn bốn trăm vạn, chính là này tiền không thể động, đến lúc đó ba ba phẫu thuật vẫn là cần tiền viện phí, hơn nữa trong lúc này, còn có tiền nằm viện phí cùng tiền thuốc men. Tề An cuối cùng tính một chút, mình chỉ có thể lấy ra mười vạn, không khỏi cũng quá ít…… Nếu không, từ từ trả lại cho hắn được không? Lúc này, Tề An trong đầu đột nhiên truyền đến lời nói của Từ Độ khi nãy, “Tôi con mẹ nó nói không cần ngươi nghe không hiểu? Hơn nữa tôi thiếu từng ấy tiền ư?” Tay Tề An đang tính tiền liền ngừng lại, đúng vậy hắn không thiếu chút tiền ấy ở cậu với lại cậu dùng cả đời sợ đều kiếm không trở lại tiền trả đủ cho hắn. Tề An cười khổ, khi nào, chính mình cùng hắn khoảng cách gia thế tiền bạc đã chênh lệch lớn như vậy rồi? Sáng sớm hôm sau, Tề An dậy thật sớm, so ngày thường đều sớm hơn, sau đó Tề An ngồi trên xe buýt đi về phía biệt thự của Từ Độ. Tề An không có quên, Từ Độ nói muốn cậu đón đưa đi làm và lúc về mỗi ngày. Chờ Tề An tới cửa biệt thự Từ Độ rồi, chiếc xe kia đầu cùng đuôi xe đều đã bị đâm hư màu đen Bentley tối hôm qua đã không còn nữa, Tề An cắn cắn môi, sau đó đi tới cửa biệt thự Từ Độ ấn chuông cửa. Chính là ấn vài thanh, đều không có đáp lại, Tề An sợ Từ Độ phiền liền đứng ở cửa chờ. Này nhất đẳng, chính là nửa giờ, Tề An nhìn thời gian trên di động, lập tức đi làm liền phải đến muộn. Thật sự không có biện pháp,Tề An liền gọi cho Từ Độ, điện thoại mới vừa rung lên liền truyền đến khẩu khí không tốt lắm của Từ Độ, “Ngươi như thế nào còn chưa tới công ty?” “A?” Tề An có chút kinh ngạc nghe Từ Độ nói. “A cái gì? Thân là một trợ lý so giám đốc tới còn muộn hơn là sao?” Sau đó điện thoại đã bị cắt đứt. Nguyên lai Từ Độ đã đi rồi a……
|
Chương 28
CHƯƠNG 28 Mấy ngày kế tiếp, quan hệ của Từ Độ cùng Tề An quả thực là đóng băng, Từ Độ không hề mở miệng cùng Tề An nói một lời, suốt ngày đều là vẻ mặt âm trầm, mà Tề An cũng sẽ không tự làm bản thân mất mặt mà đi lên, chỉ là tận lực làm tốt bổn phận công việc của chính mình. Thứ sáu, Tề An cũng như ngày thường đi làm, đem cơm sáng đặt ở trên bàn làm việc cho Từ Độ. Chính là hôm nay đến gần 10 giờ trưa, Từ Độ vẫn là không có đi làm. Từ Độ không có tới đi làm, Tề An liền không có năng lực xử lý công việc của mình, bởi vì Tề An và Từ Độ mỗi một công việc dều liên quan tới nhau thiếu hắn thì cậu không thể xử lý hết các công việc được. Tề An muốn gọi điện thoại hỏi Từ Độ vì cái gì hôm nay không có tới đi làm, chính là nhớ tới hai ngày này Từ Độ khủng bố tinh thần cậu, vẫn là thôi đi…… Cuối cùng, Tề An gọi điện thoại cho Jojo, không quá vài phút, điện thoại đã đáp lại. “Uy.” Đối diện truyền đến chính là thanh âm của Jojo. “Jojo, là tôi, Tề An.” “Áo Tề An, làm sao vậy? Cùng Boss ở chung không vui sướng sao?” Một chút cũng không thoải mái, bất quá những lời này Tề An cũng chỉ nói ở trong lòng, vì thế Tề An mở miệng hỏi, “Là thế này, Boss hôm nay không có tới công ty, trước kia có tình huống như vậy sao?” “Nga trời ạ.” thanh âm Jojo rất là kinh ngạc. Tề An khó hiểu, “Làm sao vậy?” “Hôm nay là ngày mấy?” Jojo hỏi. “Ngày 19 tháng 5.” Tề An trả lời nói. “Tôi thế nhưng quên cùng ngươi nói chuyện này, hôm nay ngàn vạn không cần đi tìm Boss, không cần quấy rầy cậu cũng ngàn vạn không cần gọi điện thoại cho cậu, hết thảy hành trình đều đẩy ra sau này. May mắn ngươi chưa gọi điện thoại cho Boss, về sau không quá xác định sự tình đều có thể trước gọi điện thoại hỏi tôi.” “Ân tôi đã biết,” Tề An đáp ứng nói, “Có thể hỏi một chút nguyên nhân sao?” “Ân…… Hôm nay là ngày giỗ cha mẹ Boss……” Điện thoại bên kia truyền đến chính là tiếng thở dài của Jojo. Cuối cùng, Tề An cũng không nhớ rõ điện thoại là như thế nào cắt đứt, Tề An vẫn duy trì tư thế cầm điện thoại thật lâu. Cha mẹ Từ Độ?…… Ngày giỗ? Đúng rồi, chuyện quan trọng như vậy, chính mình sao lại có thể quên mất. 5 năm trước, cũng là lúc này, này trời mưa to, trong kí túc xá người khác đều về nhà, chỉ có một người là chính mình lưu tại ký túc xá. Thời điểm Tề An nhìn sách trong chốc lát rồi chuẩn bị lên giường ngủ, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, đứng ở cửa chính là Từ Độ bị nước mưa xối cả người ướt đẫm. Còn nhớ rõ, Từ Độ lúc ấy phản ứng cùng biểu tình là…? Nhớ rõ, nhưng giống như lại không nhớ rõ. Tề An chỉ biết chính mình lấy khăn lông đưa cho Từ Độ, rồi đột nhiên Từ Độ ôm chặt chính mình, nước mưa trên tóc Từ Độ chảy vào cổ cậu, rất lạnh. Chính là một ngày kia, cậu hỏi Từ Độ cái gì cũng không chịu nói, chỉ là gắt gao ôm chính mình. Thẳng đến đêm ngày đó, Từ Độ nâng mặt lên, vẻ mặt sắp khóc nhưng lại cố nở ra nụ cười, thanh âm khàn khàn nói, “Ba mẹ tôi, tai nạn xe cộ, đã chết.” Vì cái gì, chuyện quan trọng như vậy, chính mình lại thiếu chút nữa quên mất?
|
Chương 29
CHƯƠNG 29 Hôm nay cả một ngày, Tề An đều không có tâm trạng, cả người ngây ngốc tính lặng, không biết muốn làm gì, vẫn luôn ngốc ngốc ngồi ở vị trí cho tới giờ tan tầm, Tề An mới cầm lấy túi hướng nhà ga đi. Về tới nhà, cả người Tề An liền ngã xuống chiếc giường nhỏ của cậu, đem cánh tay đặt ở trên trán, đau đầu. Đầu đau đến không chịu được, đêm nay không muốn đi ca hát một chút nào, Tề An thầm nghĩ, nhưng lại ngẫm lại, xướng một lần mấy trăm ngàn cũng không ít, hiện tại bệnh viện lại đòi thêm tiền viện phí, chính mình còn thiếu Từ Độ tiền sủa xe…… Nói đến Từ Độ, cũng không biết hắn hiện tại thế nào, đôi mắt Tề An ảm đạm dần rồi khép lại. Vài phút qua đi, Tề An vẫn là từ trên giường bò lên, sau đó thay quần áo, đặt mắt kính xuống, đem mái tóc quê mùa vuốt lên, tóc mái phía trước dùng kẹp tóc kẹp lên, lộ ra cái trán trơn bóng. Cứ như vậy, từ Tề An biến thành Minh Hữu, chỉ là thay đổi quần áo, bỏ đi mắt kính, vuốt tóc lên, khác biệt liền lớn như vậy. Bất quá Tề An cũng không có nghĩ nhiều như vậy, đem di động nhét vào trong túi quần liền đi ra ngoài. Không bao lâu, Tề An đến Hỗn Độn quán bar. Tề An đến Hỗn Độn phòng hóa trang trước xong liền đi ca hát, có lẽ là bởi vì đau đầu, hoặc là bởi vì có tâm sự, Tề An cả người đều không có tâm trạng, lời và nhạc lộn xộn có lúc cắt hẳn 1 đoạn. Tề An khó có lần phạm phải sai lầm nhỏ làm mọi người dưới đài cùng nhau kiến nghị, đòi làm cậu hát một bài khác, Tề An bất đắc dĩ, biết là thoái thác không được, liền cầm lấy microphone lại xướng một bài. Tề An gục lên tinh thần, tập trung lực chú ý hát, chính là như vậy vẫn là hát sai một số ca từ, bất quá lần này khán giả không làm khó xử cậu, Tề An được giải thoát liền đi trở về phòng hóa trang. Thật mệt, đau đầu, giọng cũng đau, Tề An dùng ngón tay xoa xoa huyệt thái dương, sau đó lấy chai nước bên cạnh uống một ngụm. Tề An vốn dĩ chuẩn bị nghỉ ngơi trong chốc lát rồi mới đi, chính là càng nghỉ ngơi lại càng cảm thấy đầu choáng váng, đồ vật trước mắt đều thấy không rõ, tính lại, vẫn là về nhà ngủ một giấc đi. Tề An lấy quá áo khoác rồi hướng ra phía ngoài đi đến, mới vừa đi được ra ngoài quán bar không bao xa, một đám người liền chặn ở trước mặt Tề An. “Hắc, tiểu yêu tinh bị tôi bắt được rồi.” Là một âm thanh nói chuyện cộc cằn, thô ráp. Đầu Tề An choáng váng lợi hại, nỗ lực mở to hai mắt nhưng chính là thấy không rõ người trước mắt trông như thế nào, Tề An không muốn cùng bọn họ dây dưa, không muốn nói chuyện với bọn họ, liền bước vòng qua bọn họ mà tránh. Nhóm người này vốn chính là cố ý thủ tại chỗ này chờ Tề An, lại như thế nào sẽ đơn giản như vậy liền buông tha Tề An, trong đó một người dẫn đầu chính là người trước đó không lâu đối Tề An nói năng lỗ mãng lại bị Từ Độ đập cho một trận, chỉ thấy tên kia xoay một cái đã bắt được Tề An nói, “Đêm nay ngươi chạy không được.” Tề An cùng tên kia sức lực vốn dĩ liền có cách xa, mà tối nay Tề An càng không có sức lực, cả người mềm như bông, “Buông tôi ra! Bằng không tôi sẽ hét lên!” Nghe, thanh âm này cũng là mềm như bông. Tên kia nghe được lời Tề An nói liền cười ha ha, cười trong chốc lát mới lại tiếp tục nói, “Đêm nay ai cũng cứu không được ngươi, xuân dược đã ngấm rồi đi, nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, lão tử đều gấp không chờ nổi, hắc hắc hắc……” tên kia vừa nói vừa phát ra tiếng đáng khinh miệt. Mà Tề An nghe được tên kia nói liền minh bạch đầu chính mình vì cái gì càng ngày càng choáng, từ ngay lúc đầu liền không thích hợp. Tề An dùng sức hất tay tên kia ra khỏi người, bất quá tự do cũng chỉ được một phút đồng hồ, tên kia lại lần nữa bắt được Tề An, sức lực so vừa rồi còn lớn hơn, lần này vô luận thế nào Tề An đều không thể thoát khỏi. Tên đó dùng một bàn tay nắm được cằm Tề An, hung hăng nói, “Bé ngoan, vẫn là thành thật bị tao thao đi, bằng không ngươi chỉ có thể ăn khổ ha!” Lời của tên đó vừa thốt ra, Tề An còn không kịp lên tiếng phản bác, liền nghe thấy có người nói nói, “Thao cái con mẹ ngươi.”
|
Chương 30
CHƯƠNG 30 Theo âm thanh “Thao cái con mẹ ngươi” phát ra thì tên kia cũng ngã trước mặt Tề An. Đột nhiên không còn tên đó khống chế, cả người Tề An cũng liền lảo đảo ngã xuống, chính là còn chưa kịp ngã trên mặt đất liền rơi vào một vòng tay ôm ấp ấm áp, hương vị có chút quen thuộc. Tề An ngẩng đầu híp mắt nỗ lực muốn nhìn người trước mắt ôm lấy chính mình là ai, đầu tóc ngắn, làn da ngăm đen, mày nhăn lại, hơi kiều môi, hình như là Từ Độ a…… Không sai chính là Từ Độ, giây tiếp theo, chỉ thấy Từ Độ một tay đem Tề An ôm ở trong ngực, mặt khác một bàn tay cầm bình rượu công kích tới đám côn đồ vừa bắt nạt Tề An. Từ Độ hướng phía trước đi, bắt được ai liền hướng trên đầu họ mà đập, bình rượu chỉ có một, càng đập càng ngắn, cuối cùng đập chỉ còn cổ bình ở lòng bàn tay Từ Độ, máu cũng từ tay chảy ra. Chính là Từ Độ cũng không thèm để ý, tiếp tục hướng phía trước mà đi, còn vấp phải mấy tên kia mấy lần liền xô họ tránh ra một người rồi lại một người. Cứ như vậy, không cần tốn nhiều sức liền mang Tề An từ hẻm nhỏ ra tới đường cái. Ra tới đó, Tề An liền nhận ra Từ Độ không thích hợp. Từ Độ không nói một lời hơn nữa đi đường cũng là xiêu xiêu vẹo vẹo, cũng làm cậu mấy lần suýt ngã xuống. Rốt cuộc, dưới chân Từ Độ vấp phải thứ gì đó , liền cùng Tề An té ngã trên đất. Tề An ngửi ngửi, liền cảm thấy trên người Từ Độ đầy mùi rượu, nói vậy uống cũng không ít rượu, lúc này phỏng chừng là say không đi nổi. Tề An nhớ tới mình, bất đắc dĩ Từ Độ ôm mới đứng được, chính mình cả người mềm như bông lại không có tí sức lực gì, Tề An chỉ có thể dùng tay đẩy đẩy Từ Độ. Bị Tề An đẩy đẩy, Từ Độ dí sát đầu trước mặt Tề An, sau đó mở nửa con mắt nhìn Tề An, nửa ngày qua đi, trên cái mặt liệt của Từ Độ nở một nụ cười, “Lại là ngươi.” “Ân, là tôi.” Tề An đáp lại. Sau đó Từ Độ lại không nói, đôi mắt lại muốn nhắm lại, Tề An vội vàng lại đẩy đẩy Từ Độ nói, “Trước tiên, chúng ta còn ở trên đường cái đó.” Từ Độ giống như nghe được, sau đó từ từ ngồi dậy, dùng sức lắc lắc đầu cho thanh tỉnh một chút. Đầu Tề An cũng càng ngày càng choáng váng, cũng ngồi dậy thân dựa vào bên cạnh Từ Độ. Một lát sau, Từ Độ đại khái tìm về được một chút thần trí, từ túi quần chính mình móc ra di động gọi điện kêu tài xế của hắn tới đón. Từ Độ quay đầu nhìn Minh Hữu ngồi ở bên cạnh mình, mặt đỏ phác phác, đôi mắt đã nửa tỉnh nửa mê, Từ Độ cũng không đẩy cậu ra, đơn giản khiến cho cậu dựa sát thêm vào trên người mình. Chỉ chốc lát sau, tài xế của Từ Độ liền tới rồi, tài xế vừa xuống xe liền nhanh chân đi tới trước mặt Từ Độ muốn nâng Từ Độ đứng dậy, “Thiếu gia, ngài như thế nào lại uống nhiều như vậy? Tôi đưa ngài về nhà!” Từ Độ lắc lắc cánh tay, khi nói chuyện còn mang theo men say, “Tôi không cần ngươi đỡ, ngươi đỡ cậu ta dậy, tôi tự mình đi.” Từ Độ chỉ chỉ người bên cạnh mình. Tài xế tuân lệnh, liền duỗi tay nâng Tề An dậy, mà Từ Độ lại là xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên, lại xiêu xiêu vẹo vẹo hướng đi xe đến. Từ Độ tiến vào trong xe, theo sau Tề An cũng được tài xế đỡ tiến vào ngồi ở bên cạnh Từ Độ. Tài xế đỡ Tề An xong liền ngồi vào vị trí lái lái xe đi, “Thiếu gia, vị tiên sinh này nhà ở nơi nào? Hay không để tôi đưa cậu ấy trở về?” Từ Độ híp mắt suy nghĩ một chút, giống như không biết nhà cậu ở nơi nào, “Không cần, trực tiếp đi tới biệt thự tôi đi.” Tài xế trả lời, “vâng.” Nửa giờ qua đi, xe ngừng ở trước biệt thự Từ Độ. Như cũ là Từ Độ tự mình hướng biệt thự đi, tài xế đỡ Tề An thần chí đã không rõ cũng hướng biệt thự đi vào. Tài xế đem Tề An đặt ở trên sô pha rồi liền đi hầu hạ Từ Độ, tài xế lấy thuốc giải trượu cho Từ Độ, Từ Độ một phen tiếp nhận uống xong, sau đó tài xế lấy hòm cấp cứu ra lấy thuốc xử lý miệng vết thương trên tayTừ Độ. Xử lý tốt viết thương cho Từ Độ, tài xế thở dài một hơi sau đó lại rời đi. Vào ngày này mỗi năm, đều sẽ như vậy, uống say không còn biết gì sau đó là tài xế đưa về nhà. Tài xế đi không bao lâu, Từ Độ liền có chút thanh tỉnh, Từ Độ xuống giường đứng dậy đi vào phòng khách, chuẩn bị đi vào phòng bếp mở tủ lạnh lấy hai vại bia, lại thấy được Minh Hữu nằm ở trên sô pha. Từ Độ đi tới trước kêu một tiếng, “Đi đến phòng cho khách trên giường ngủ đi.” Cậu không phản ứng, Từ Độ liền dùng tay vỗ vỗ khuôn mặt đỏ bừng của cậu, “Tỉnh tỉnh.” Cậu rốt cuộc cũng có phản ứng, chỉ thấy hai tay cậu bắt được tay Từ Độ, khuôn mặt nhỏ ở hướng lòng bàn tay Từ Độ cọ cọ, “Ngô……”
|