Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về
|
|
Chương 263: Nhiệm vụ gián đoạn! Trở về!
Sau khi giết chế gã tang thi này, bọn họ liền hoàn thành nhiệm vụ thứ ba, trải qua ba tháng ngắn ngủi, hoàn thành ba nhiệm vụ vẫn là rất đơn giản, khiến mấy người cảm thấy phi thường thỏa mãn. Lúc này đi ra, không chỉ có nhiệm vụ thoải mái mà hoàn thành, ngay cả tu luyện đều tăng lên rất nhiều, thật sự là khiến người vui sướng. Kế tiếp mọi người cũng không vội vã chạy tới tinh cầu tiếp theo, dựa theo thực lực trước mắt của mọi người, bọn họ chỉ cảm thấy vẫn chưa đủ, cho nên mọi người quyết định vẫn là đi tìm một vùng núi rừng tương đối yên tĩnh nào đó tu luyện một thời gian rồi lại đi hoàn thành nhiệm vụ còn lại. ..... Đinh ―― Hệ thống thông báo: Chúc mừng các bạn nhỏ toàn bộ thăng cấp thành Ma Pháp Sư cao cấp, khen thưởng như sau: 100 quyển trục ma pháp trung cấp, 7 bình đan dược nhanh chóng hồi phục thể lực trung cấp. Kế tiếp thỉnh trong vòng 1 năm các bạn nhỏ toàn bộ thăng cấp thành Đại Ma pháp sư. Trải qua ba tháng bế quan tu luyện, thực lực của mọi người tăng lên không chỉ 1 cấp bậc, hiện tại thấp nhất đều là Ma pháp sư cao cấp, tuy Hạ Thiên Tịch và Lăng Thần còn chưa thăng cấp, nhưng hai người bọn họ hiện tại cũng không sốt ruột, hơn nữa trải qua ba tháng tu luyện này, hai người bọn họ tuy không thăng cấp, nhưng cũng đã tích lũy tới bình cảnh, tin tưởng không qua bao lâu nữa bọn họ chắc chắn sẽ thăng cấp thành Ma Đạo Sư sơ cấp. "Hiện tại chúng ta liền chạy tới tinh cầu tiếp theo hoàn thành nhiệm vụ thứ 4 đi!". Sau nửa năm đi ra, trong nửa năm này các bạn nhỏ đã trưởng thành không ít, đây cũng nói lên bình thường bọn họ tu luyện khắc khổ như nào. Nhiệm vụ thứ 4 kỳ thực vốn dĩ hẳn là nhiệm vụ khó khăn nhất, nhưng đối với bọn họ thực lực đã tăng cao hơn nửa mà nói, nhiệm vụ thứ tư quả thực dễ như trở bàn tay mà hoàn thành. Chính là hộ tống một đám hàng hóa để không bị hải tặc tinh tế cướp, lần này vận khí của bọn họ cũng rất tốt, căn bản là không gặp phải bất cứ cường đạo gì. Cho nên, nhiệm vụ thứ 4 nhẹ nhàng liền hoàn thành. Sau khi liên tiếp hoàn thành nhiệm vụ thứ 5, dọc theo đường đi vừa đi vừa chơi, bon họ giờ phút này đã rời khỏi trường Quân đội số 1 được 8 tháng thời gian. Bất tri bất giác, khoảng cách tới thời hạn 1 năm cũng không xa, cho nên sau khi liên tiếp hoàn thành hai hạng mục nhiệm vụ, bọn họ quyết định trước không đi hoàn thành nhiệm vụ thứ 6 nữa, cứ nghỉ ngơi một thời gian chơi chơi là được rồi. "Bọn họ đều muốn đi ra ngoài, chúng ta không đi sao?" Oa ở trong phòng, Hạ Thiên Tịch nhìn Lăng Thần hỏi. Hai tháng tới vộ vội vàng vàng mà lên đường, làm nhiệm vụ, hôm nay rốt cuộc quyết định phải hảo hảo nghỉ ngơi một phen, vì thế Flina, Lancet bọn họ đều chuẩn bị đi ra ngoài thư giãn, không muốn ở khách sạn. "Ngươi muốn đi?" Lăng Thần nhướng mày nhìn Hạ Thiên Tịch, đôi mắt sáng lấp lánh đáng yêu giống như mèo con, rất hấp dẫn người Lăng Thần híp híp mắt. Hạ Thiên Tịch nghĩ nghĩ, lắc đầu, so với đi ra ngoài, y vẫn là thích buồn ở nhà, tuy nơi này chỉ là khách sạn, nhưng có Lăng Thần bồi, y một chút cũng không cảm thấy buồn. "Vậy chúng ta không đi." Lăng Thần nằm trên giường, vẻ mặt thích ý híp mắt lại nói. So với việc đi ra ngoài có nhiều người làm bóng đèn như vậy, hắn vẫn thích oa ở trong phòng bồi bảo bối của mình hơn. "Ừ ừ." Hạ Thiên Tịch gật gật đầu, lập tức nhắn tin thông báo cho Flina bọn họ, y và Lăng Thần không đi ra ngoài. "A...... Hạ thiếu và Lăng thiếu không." Flina mấy người đang đứng chờ ở cửa khách sạn, nhìn trên quang não phát tới thông tin kéo kéo khóe miệng nói. Lồ lộ khoe ân ái gì đó, rất là khiến người chán ghét! "Bổn điện hạ muốn đi hưởng thụ một phen, ngươi đi cùng bổn điện hạ!" Lancet không để ý tới Flina ái oán, quay đầu nói như ra lệnh với Thẩm Hạo, Thẩm Hạo lập tức vẻ mặt trung khuyển ngoan ngoãn mà theo Lancet rời đi. "Xí, khoe ân ái, chết hết đi!" Lạc Vô Dật ghen tị ngập trời, ai bảo hắn là người cô đơn chứ! "Dạ...... Dạ Đồng, ngươi...... Ngươi có thể cùng ta đi mua một ít đồ dùng tắm rửa không?" Tinh Dạ sắc mặt hồng hồng, nho nhỏ lên tiếng, ánh mắt ngượng ngùng, nhìn thật sự là rất chọc người trìu mến. "Ừ." Dạ Đồng cười khẽ gật gật đầu: "Đi thôi!" Dẫn đầu rời đi. "Nga...... Nga!" Tinh Dạ lập tức nhanh chóng mà đuổi theo."Này......" Flina trừng lớn đôi mắt nhìn địa phương vừa rồi còn có một đám người đang đứng: "Như thế nào hiện tại liền dư lại hai người chúng ta?" Nhóm người này rốt cuộc còn có tự giác hay không? Cư nhiên ở trước mặt người cô đơn như nàng khoe ân ái, quả thực không thể tha thứ. "Hiện tại liền dư lại hai người chúng ta, bằng không hai người chúng ta cùng đi dạo?" Lạc Vô Dật vẻ mặt đáng yêu chớp mắt nhìn Flina. "Xí." Flina vẻ mặt khinh thường mà nâng lên bộ ngực: "Lão nương mới không cần đi theo ngươi cái tên tiểu khả ái đi dạo đâu, lão nương bế quan tu luyện." Nếu không có người nguyện ý đi theo nàng, như vậy nàng liền đi tu luyện, cũng không cần đi theo cái tên mặt dễ thương này làm gì. "Flina, ngươi nói ai là tiểu khả ái?" Lạc Vô Dật lập tức tạc mao, ba chữ tiểu khả ái tuyệt đối là nghịch lân của hắn. Flina vẻ mặt cao ngạo mà rời đi, không thèm nhìn Lạc Vô Dật một cái, khiến Lạc Vô Dật tức giận đến thật muốn xông lên giết nữ nhân này. Thân là nữ nhân, đều không có một chút rụt rè của nữ nhân, ngươi nha rốt cuộc có phải là nữ nhân hay không? Hiện tại, mọi người đều đã đi hết rồi, cửa khách sạn cũng chỉ còn lại một mình Lạc Vô Dật, Lạc Vô Dật nhìn nhìn bên cạnh trống trơn không có ai, quay đầu xoay người quay vào khách sạn, thôi, nếu người khác có đôi có cặp, như vậy kẻ cô đơn như hắn vẫn không nên đi ra ngoài chịu kích thích làm gì. Độc thân đúng là không chịu nổi mà! Tám người chuẩn bị nghỉ ngơi đã đời mấy ngày, mấy ngày nay bọn họ có người có tình cảm phát triển tăng vọt, mà độc thân Flina và Lạc Vô Dật chỉ có thể u sầu ma tu luyện ở khách sạn, đương nhiên trong khách sạn còn có Lăng Thần và Hạ Thiên Tịch đang bồi dưỡng tình cảm. Ở nơi này năm ngày, bọn họ quyết định ngày hôm sau xuất phát đi hoàn thành nhiệm vụ thứ 6, lại không nghĩ rằng nửa đêm quang não của mọi người cư nhiên đồng thời tích tích vang lên. "Sao lại thế này?" Hạ Thiên Tịch cùng Thần mở ra quang não, nhìn tin tức phát tới bên trên. Cư nhiên là trường Quân đội số 1 phát tới, làm cho bọn họ lập tức khởi hành quay về trường học, nhiệm vụ có thể tạm thời dừng lại không làm. "Chẳng lẽ là trường học xảy ra chuyện gì?" Hạ Thiên Tịch suy đoán.Lăng Thần lắc đầu, hắn cũng không đoán được: "Trước tiên ngủ đi, chờ ngày hôm sau nói tiếp." Ngày hôm sau sau khi rời giường, mọi người tụ lại với nhau, quả nhiên đều nhận được thông báo trường Quân đội số 1 phát tới, không nói có việc gì, cũng chỉ nói bọn mau chóng quay về trường. "Xem ra hành trình lữ hành của chúng ta tạm thời không thể tiếp tục, chỉ có thể về trường học trước." Sau khi mọi người gặp mặt, cũng không biết là việc gì, bọn họ đã rời khỏi trường tám chín tháng rồi, ai cũng không biết ở trường đã xảy ra việc gì, cho nên mọi người ngày hôm sau ập tức từ bỏ nhiệm vụ thứ 6, chạy về trường Quân đội số 1. Trải qua hành trình hơn tám tháng, thực lực mọi người đề cao lên không ít, ngồi tinh hạm ước chừng hao phí thêm 1 tháng, bọn họ rốt cuộc chạy về tới trường. Trở lại trường Quân đội số 1, tám người lập tức tới lớp đưa tin. "Báo cáo trưởng quan, chúng em đã trở lại." "Ừm, không tồi." Kyznie vui sướng mà nhìn đám học sinh trước mắt, mấyhạt giống tốt này đều là lớp của mình, ngẫm lại khiến cho hắn cảm thấy rất vui mừng. Mình mang theo đám hạt giống tốt như vậy, khiến cho các trưởng quan đỏ mặt một thời gian. "Trưởng quan, không biết gọi chúng em trở về gấp như vậy là có chuyệ gì sao? Hạ Thiên Tịch là tiểu đội trưởng của mấy người, lập tức hỏi. "Khụ khụ....cũng không phải có việc gì gấp gáp." khuôn mặt nghiêm túc của Kyznie xuất hiện một mạt ý cười. Mọi người: "......" Không phải việc gì gấp gáp, như vậy cấp đem bọn họ kêu trở về làm gì? "Khụ khụ......" Nhìn ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Kyznie suy nghĩ một chút nói: "Lại qua một tháng chính là thời gian giao lưu của các học sinh các trường quân đội, cho nên trường học chọn một đội ngũ tiến tới trường quân đội Neville làm học sinh trao đổi giao lưu." "Trưởng quan, ý của ngươi là......" "Đúng vậy, tám người các ngươi đều được tuyển vào, là học sinh giao lưu với trường quân đội Neville, cho nên trong một tháng, các ngươi cần ở trong trường huấn luyện cho tốt, một tháng sau tiến tới trường quân đội Neville, không cho phép khiến trường Quân đội số 1 của chúng ta mất mặt, rõ chưa?" "Rõ, trưởng quan." "Vậy trưởng quan, xin hỏi đi tới trường Quân đội Leville làm học sinh trao đổi cần bao lâu thời gian?" "Ba tháng."Mọi người gật gật đầu, trường quân đội Leville là một trường quân đội ở Liên Bang, tuy thanh danh không có vang dội bằng trường Quân đội số 1, nhưng là cũng là trường quân đội có tiếng ở Liên bang. Đương nhiên, tuy là trường quân đội của Liên bang, nhưng học sinh Đế Quốc cũng có không ít, ở trong trường quân đội, mặc kệ là Đế Quốc vẫn là Liên Bang, học sinh đều là tuy hai mà một, bằng không cũng sẽ không để Lancet vị vương tử Đế quốc này đi. "Tốt, các ngươi hiện tại trở về nghỉ ngơi một ngày, ngày mai bắt đầu nắm chặt huấn luyện, tới giao lưu, đều không cho phép làm mất mặt trường Quân đội số 1, nếu ai khiến trường Quân đội số 1 mất mặt, trở về ta liền lột da người đó, rõ chưa?" "Rõ, trưởng quan, bảo đảm không cho trường Quân đội số 1 mất mặt." "Ừ, đi ra ngoài đi!" Mọi người kính lễ lập tức lui ra ngoài.Cho nên, một tháng kế tiếp, mọi người đều vượt qua trong trường Quân đội số 1. Một tháng sau, trường Quân đội số 1 lựachọ ra đội ngũ tầm 50 người, ngồi ở tòa hạm trường Quân đội số 1 chuẩn bị bay tới Liên bang, tiến hành giao lưu trao đổi học sinh. Mà tám người Hạ Thiên Tịch, lại tụ tập một lần nữa, cùng đi tới Liên Bang. Kết thúc【 Quyển 3: Con đường tu luyện! 】 .......... Bí: Vì mình có gộp lại một số chương để rút bới tab, nên các bạn load hoặc thoát ra vào lại để đọc tiếp Quyển 4 nhé.
|
Chương 264: Thân phận? Hạ Thanh và Úc Trục Thiên!
Phòng ngủ trang trí phối hợp hai màu đen trắng kinh điển, phong cách đơn giản lại lộ ra phẩm vị cao quý xa hoa, đủ để thể hiện ra tôn quý và xa hoa của chủ nhân căn phòng này. Ở trên một chiếc giường lớn siêu cấp, nam nhân lười biếng tùy ý nằm tựa vào thành đầu giường, biểu tình rất là thích ý, đôi mắt phượng hẹp dài mang theo một cỗ ý vị phong lưu, cổ áo sơ mi màu tím đậm khoét sâu tới ngực, lộ ra làn da màu mật sắc khỏe mạnh của hắn, hoa văn cơ bắp nhìn đầy rắn chắc, giấu dưới áo sơ mi màu tím thẫm khiến cho người ta một loại cảm giác khác thường. Một người nam nhân như vậy nếu lấy trạng thái trước mắt này xuất hiện trước mặt mọi người, như vậy hắn nhất định sẽ khiến cho toàn thế giới thét chói tai. Nam nhân giờ phút này một tay cầm văn kiện, một tay bưng một ly rượu đỏ, thỉnh thoảng nhấm nháp một ngụm, cả người tỏa ra cảm giác thoải mái tùy ý lười nhác. Chợt, nhìn hàng chữ mấu chốt của văn kiện trong tay, đôi mắt đào hoa hẹp dài của nam nhân đột nhiên nheo lại nguy hiểm. Sau đó, hắn đặt văn kiện trong tay lên đầu giường, một tay bưng ly rượu lẳng lặng suy nghĩ một hồi, sau đó bưng lên uống một hơi cạn sạch hết ly rượu, rồi đem ly rượu đặt lên trên tủ đầu giường, xốc chăn lên xuống giường đi vào phòng tắm.... Mà mấy chữ cuối cùng trên văn kiện trên tủ đầu giường kia, chính là: Độ tương thích gen 99.99%, là quan hệ huyết thống.... Trong thư phòng, Hạ Thanh nhíu nhíu mày, cũng không biết vì sao, gần đây hai mắt anh cứ máy liên tục, rõ ràng gần đây cũng không có chuyện gì xảy ra, nhưng anh lại luôn tâm thần không yên. Lose bên kia tuy có chút bạo loạn, nhưng đã bị trấn áp xuống, mà trước mắt Đế Quốc chính là thời kỳ nội loạn, nữ vương Teresa đang đang trấn áp huynh để tỷ muội của nàng, cho nên cũng không có tinh lực dư thừa khai chiến với Liên bang, cho nên gần đây xem như là những ngày thực hòa bình. Nhưng mà, vì cái gì gần đây anh vẫn luôn tâm thần không yên? Cứ cảm giác sẽ phát sinh chuyện gì không tốt vậy. Còn con trai, hai người ngày hôm qua vừa mới trò chuyện video call, cho nên trước mắt con trai cũng rất tốt, hơn nữa tu luyện trở về, qua một tháng nữa sẽ tới trường quân đội Neville làm học sinh trao đổi giao lưu. Cho nên, trước mặt con trai ở trường tiến hành huấn luyện gấp rút, cũng không cần anh lo lắng, như vậy tại sao dạo gần đây anh luôn tâm thần không yên? "Nguyên soái, ngài gần đây có phải quá mệt mỏi hay không? Ta đi pha cho ngài một ly trà an thần, ngài sớm một chút nghỉ ngơi." Libor quản gia nhìn thần sắc Hạ Thanh có vài phần mệt mỏi, lo lắng nói. Hiện tại công nghệ cao phát triển, có rất nhiều gia đình chọn dùng quản gia trên cơ bản đều là người máy quản gia cao trí năng, mà nguyên soái vẫn luôn không có thay đổi ông, cũng khiến Libor quản gia thập phần vui mừng. "Có lẽ vậy!" Hạ Thanh xoa xoa mặt màycó vài phần mỏi mệt nói: "Phiền toái ngươi, Libor quản gia." "Vâng, nguyên soái ngài chờ một lát" Libor quản gia thực mau đi xuống dưới lầu pha một ly trà an thần mang lên. Hạ Thanh uống vào trà an thần cũng chuẩn bị đi nghỉ ngơi, lúc này, Libor quản gia đột nhiên nhận được thông tin, ông nhìn thoáng qua lập tức nói với Hạ Thanh: "Nguyên soái, Úc gia gia chủ xin gặp ngài bây giờ." Hạ Thanh nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, màn đêm màu đen có vẻ rất yên tĩnh, không biết vì cái gì, giờ phút này Hạ Thanh một chút cũng không muốn nhìn thấy Úc Trục Thiên người này. "Đã trễ thế này, mời Úc gia chủ về đi." Hạ Thanh không chút do dự cự tuyệt, mặt vô biểu tình sắc mặt thoạt nhìn rất là lạnh lùng. Anh và Úc Trục Thiên...... A! sự tình 18 năm trước, lúc ấy anh tuổi trẻ khí thịnh, cũng không đáng nhắc tới, hiện tại, anh có con trai làm bạn là được rồi. Libor lập tức đem lời Hạ Thanh nói phát đi, nhưng chỉ chốc lát, Libor lập tức nói:"Nguyên soái, Úc gia gia chủ thỉnh cầu cùng ngài trò chuyện qua video call." Hạ Thanh hung hăng mà nhíu mày, tuy anh không biết Úc Trục Thiên thời gian này tới tìm mình làm gì, nhưng nội tâm lại theo Úc Trục Thiên đến càng ngày càng bất an. Sự tình năm đó, nếu đã qua 18 năm, anh cũng đã buông xuống, mấy năm nay có con trai làm bạn, anh cũng tận khả năng giảm bớt cùng Úc Trục Thiên gặp mặt, nhưng tại sao hiện tại Úc Trục Thiên lại trực tiếp tìm tới cửa chứ? Từ một lần ở nhà hàng phát hiện Úc Trục Thiên đối với tiểu Tịch ý tưởng không bình thường, Hạ Thanh mày lập tức hung hăng rối rắm, nếu Úc Trục Thiên tới...... Như vậy, cho dù có liều mạng, anh cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn. "Tiếp nhận đi." Hạ Thanh vốn dĩ liền mặt vô biểu tình mặt, tại giây phút này càng thêm lạnh. Libor lập tức chuyển được thông tin, ngay lập tức, khuôn mặt anh tuấn nhân thần cộng phẫn của Úc Trục Thiên liền xuất hiện ở màn hình giả lập, hắn ngồi trong xe huyền phù xa hoa, híp lại đôi mắt phong lưu hẹp dài lẳng lặng nhìn Hạ Thanh. Hạ thanh có một khuôn mặt văn nhã không quá mức tú khí cùng tuẫn mỹ, cùng lắm chỉ có thể coi như văn nhã. Anh mặt vô biểu tình, thần sắc lạnh lùng nhìn Úc Trục Thiên. Úc Trục Thiên cong cong khóe môi, tiếng nói trầm thấp trong bóng đêm mang theo vài phần sắc thái khiến người mê say: "Hạ nguyên soái." Úc Trục Thiên đơn giản đánh tiếng chào hỏi."Úc gia chủ." Hạ Thanh mặt vô biểu tình lạnh lùng nói: "Không biết Úc gia chủ đã trễ thế này tiến đến tìm ta có gì chuyện quan trọng?""Ha hả......" Úc Trục Thiên cười cười, cánh môi mỏng cùng đôi mắt hẹp dài mang theo một cỗ phong lưu, ánh mắt hắn bình tĩnh nhìn Hạ Thanh nhẹ giọng cười nói: "Đột nhiên phát hiện, từ khi Hạ nguyên soái đảm nhiệm chức vụ nguyên soái của Liên bang, Úc mỗ thân làngười Liên Bang, mười mấy năm qua số lần gặp mặt cùng Hạ nguyên soái có thể đếm được trên đầu ngón tay, cho nên hôm nay, Úc mỗ rất muốn tới kết giao một phen với Hạ nguyên soái, không biết Hạ nguyên soái có nguyện ý cùng Úc mỗ kết giao hay không?" "Úc gia chủ quá lời, ngài vì thương, ta vì chính, chính thương vốn là không nên có bất luận cái gì chung đụng, nếu không có chuyện khác, Úc gia chủ mời trở về đi!" Hạ Thanh thực không khách khí ngầm ra lệnh đuổi khách. Úc Trục Thiên nhẹ nhàng mà cười cười, tiếng cười trầm thấp cho dù xuyên thấu qua bóng đêm âm trầm truyền tới, cũng mang theo một cỗ mị lực độc đáo, khiến Hạ Thanh nhíu mày. "Vậy còn cái này thì sao?" Úc Trục Thiên không hề quanh co lòng vòng, trong tay giơ lên một tờ giấy hơi mỏng. Giấy trắng mực đen, cho dù không phải ở trước mắt, nhìn qua video giả thuyết trước mặt, Hạ Thanh cũng nhìn thấy rõ ràng. Độ tương thích gen 99.99%, là quan hệ huyết thống....Úc Trục Thiên...... Hạ Thiên Tịch...... Sắc mặt Hạ Thanh lập tức trở nên lạnh hơn, đồng tử co chặt mà nhìn mấy cái chữ mấu chốt trên tờ giấy trong tay Úc Trục Thiên. Nếu Úc Trục Thiên dám cầm này tờ xét nghiệm ADN cho anh xem, vậy chứng tỏ đây là sự thật, tuy rằng điều này vốn dĩ chính là sự thật. Libor đứng ở phía sau Hạ Thanh, đương nhiên cũng thấy được tờ xét nghiệm ADN trên tay Úc Trục Thiên kia, cũng kinh ngạc một giây đồng hồ. Tựa hồ, ngay cả ông cũng không đoán được, tiểu thiếu gia cư nhiên cùng Úc gia chủ có quan hệ thật lớn. Úc gia là ai? Đó là một người dậm chân một cái, mặc kệ là Đế quốc hay là Liên bang đều phải lễ nhượng ba phần. Úc gia hưng khởi chính là bắt đầu từ lúc một thế hệ Úc Trục Thiên này, hắn thậm chí được coi là một nhân vật truyền kỳ, không theo chính không theo tà, chỉ là một thương nhân mà thôi, nhưng xác thực là nhân vật truyền kỳ bất kể là chính hay tà đều phải lễ nhượng ba phần. Không nghĩ tới, tiểu thiếu gia cư nhiên là con trai Úc Trục Thiên...... Đầu óc Hạ Thanh giây phút này ầm ầm vang lên, trước tới nay anh đều chưa từng nghĩ qua, Úc Trục Thiên cư nhiên sẽ đi xét nghiệm ADN, lại còn điều tra thân phận Hạ Thiên Tịch. Vốn dĩ, anh chó rằng Úc Trục Thiên đối với tiểu Tịch chỉ là.....chỉ là....dù sao Úc Trục Thiên hoa danh bên ngoài, nếu chỉ như vậy còn không đến mức khiến anh khó có thể tiếp thu, dù sao con trai là của anh, ai cũng không thể đem con trai cướp đi khỏi bên người anh, nhưng hiện tại, Úc Trục Thiên lại cầm tờ xét nghiệm ADN lại đây, ngay lập tức, Hạ Thanh đột nhiên cảm thấy, có phải tiểu Tịch sắp bị người đoạt đi rồi? Không, con trai chỉ là của một mình anh, ai cũng không thể cướp con trai khỏi anh. Trong lòng Hạ Thanh kiên định cái ý niệm này, sắc mặt tái nhợt lập tức khôi phục bình thường, ngay cả hô hấp cũng không còn khẩn trương hoảng loạn như trước, nhìn Úc Trục Thiên trên màn hình giả lập, thanh âm lạnh nhạt không mang theo một chút tình cảm: "Libor quản gia, mời Úc gia chủ lên." Úc Trục Thiên bên trên màn hình giả lập cong cong khóe môi, cắt đứt trò chuyện. Thực nhanh, Úc Trục Thiên đi theo Libor quản gia đi tới thư phòng của Hạ Thanh, sau đó Libor quản gia cung kính đợi bên ngoài. Úc Trục Thiên một người tới đây, trong lúc nghi ngờ Hạ Thiên Tịch và mình có quan hệ, hắn điều tra thân phận Hạ Thiên Tịch đều là âm thầm tiến hành, một mặt Úc gia tuy ở trong lòng bàn tay của hắn, nhưng cũng không phòng được những người có tâm biết được sẽ tiến hành làm hại. Đương nhiên, hắn cực kỳ tự tin, cho dù hiện tại công khai thân phận con trai, hắn cũng nắm chắc có thể chiếu cố tốt con trai của mình, nhưng có câu nói là khó lòng phòng bị, lại nói hắn đến bây giờ còn không nhớ tới giữa mình và Hạ Thanh từng có quan hệ gì sao? Tại sao hai người chưa từng có liên quan gì tới nhau lại có một đứa con trai lớn như vậy nhỉ? Sự tình 18 năm trước cũng không dễ điều tra, đặc biệt chính là còn có người cố ý hủy diệt đoạn ký ức kia, có lẽ đoạn ký ức kia quá mức ngắn ngủi, cho nên đoạn ký ức kia bị lau sạch, muốn điều tra lại rất khó khăn. Hắn thậm chí ngay cả thân phận của Hạ Thanh đều điều qua, nhưng lại không điều tra ra mình và Hạ Thanh đã từng có quan hệ như thế nào? Cho nên, Úc Trục Thiên không nghĩ ra lúc này mới tới tìm Hạ Thanh, muốn dò hỏi một chút, giữa hai người bọn họ đã từng có cái gì? Vì cái gì hắn lại quên Hạ Thanh đến không còn một mảnh? Vì cái gì hai người chưa từng có bất cứ liên quan gì trong trí nhớ lại có một đứa con trai lớn như vậy? ..........
|
Chương 265: Đã từng giải phẫu
Thư phòng của Hạ Thanh giống như con người của anh cho người ta một loại cảm giác giỏi giang, nghiêm túc. Úc Trục Thiên đi vào, nhìn anh ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc, mặt không có một tia biểu tình nào cả, Úc Trục Thiên nhíu mi một chút đi vào, cũng không ngồi xuống, trực tiếp đi tới trước mặt bàn làm việc của Hạ Thanh, cầm tờ giấy trong tay đặt lên trên mặt bàn trước mặt Hạ Thanh, thanh âm trầm thấp tràn ngập hơi thở tà mị: "Hạ nguyên soái, ngài cảm thấy ngài khong nên giải thích cho ta một chút sao?" Úc Trục Thiên chống hai tay lên bàn, cả người dựa gần vào người Hạ Thanh, hắn như vậy cho người ta một loại cảm giác đặc biệt nguy hiểm. Hạ Thanh nhíu mày một chút, thân thể không tự giác nhích ra sau một chút, ánh mắt nhìn tờ giấy trên mặt bàn, con ngươi màu đen ám ám, lạnh lùng nói: "Không có gì phải giải thích." "A!" Úc Trục Thiên cười khẽ một tiếng, ánh mắt nhìn Hạ Thanh, lại nhìn tờ giấy trắng mực đen này, nhấp một chút môi mỏng tà khí hỏi: "Hạ nguyên soái, ngài nói không có gì phải giải thích, vậy con trai của tôi như thế nào ra tới? Ngài đừng nói là tự nhiên xuất hiện nhé?" Hạ Thanh nhíu mi, anh không thích Hạ Thiên Tịch bị Úc Trục Thiên nói là con hắn. Tuy đây là sự thật, nhưng anh cũng không thích. "Tiểu Tịch là con trai ta." Hạ Thanh ánh mắt kiên định nhìn Úc Trục Thiên không chút do dự nói, thanh âm lạnh lùng dị thường kiên định, không cho người bất cứ một chỗ nào để phản bác: "Tiểu Tịch chỉ là con trai của một mình ta." Là con anh, ai cũng đừng nghĩ đem Hạ Thiên Tịch từ trước mặt anh cướp đi. Úc Trục Thiên nhìn Hạ Thanh, ánh mắt kiên định khóa trụ Hạ Thanh, diện mạo Hạ Thanh có thể nói cũng không phải loại hình mà hắn thích. Kỳ thật, hắn thích loại hình gì, hắn cũng không biết. Những năm gần đây, hắn vẫn luôn suy nghĩ, mỗi ngày những người vờn quanh bên người hắn có cả trai lẫn gái, dung mạo dáng người đều không kém, nhưng vẫn không lấp trống được trái tim hư không của hắn. Hắn không biết rốt cuộc trái tim của mình hư không cái gì, nhưng mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng, tim của hắn lại hư không, cho dù nhìn dưới thân hắn từng người từng người khác nhau, khuôn mặt khác nhau, nhưng những người này vẫn không đi vào tim hắn được. Hắn là người kiêu ngạo cuồng vọng, chơi bời khắp nhân gian, mỗi ngày nhìn người muôn hình muôn vẻ, hắn đã đứng ở đỉnh, nhưng ai cũng không biết, mỗi ngày vào lúc đêm khuya tĩnh lặng kỳ thực hắn rất tịch mịch. Hắn tìm nhiều người như vậy, chỉ để tìm được một người có thể làm bạn với hắn, nhưng những người đó vẫn không đạt tới tiêu chuẩn của hắn. Hơn nữa, nói đến con cái, nhìn nam nữ quay chung quan hắn, hắn xác định không thích những người đó mang con cái của hắn, vì những người này sở dĩ ở cùng với hắn là vì tiền tài, trừ bỏ tiền tài, hắn và những người đó thậm chí không có một chút đề tài chung, mà có người thậm chí vì tiền tài, trong bụng mang con của người khác lại đi tìm hắn, cứng rắn nói là của hắn. Kỳ thực, tiết mục này mỗi năm trình diễn một lần cũng rất hay, kỳ thực hắn cũng rất thích xem loại tiết mục này, nhìn những người đó khóc đến thiên hôn địa ám chứng tỏ trong bụng là con hắn, nhìn những người đó trong tay cầm một phần tài liệu chứng minh, mỗi khi Úc Trục Thiên nhìn thấy như vậy đều muốn cười. Nhìn xem, những người này vì có thể gả cho hắn, đều có thể mất hết liêm sỉ mang con của người khác tới chứng minh là con của hắn. Tuy hắn cùng những người này trong quá trình lên giường không làm bất cứ một biện pháp phòng tránh thai nào, cho dù xong việc cũng chưa bao giờ cho bọn họ uống ít thuốc tránh thai gì đó, nhưng hắn có thể khẳng định, trong bụng những người này không có một đứa là con của hắn. Bởi vì, 18 năm trước hắn đã tiêm tuyệt dục. 18 năm trước, hắn vì sao quyết định tiêm tuyệt dục, hắn cũng không biết. Chỉ là có một lần vào ban đêm, hắn bừng tỉnh từ trong mộng, đêm hôm đó hắn không biết mình mơ cái gì, nhưng mồ hôi lạnh sau lưng thấm ướt quần áo hắn, hắn nghĩ không ra trong mơ là gì, nhưng từ giây phút đó, hắn liền quyết định tiêm cho mình thuốc tuyệt dục. Tiêm thuốc cho hắn chính là bác sĩ tư của hắn, lúc ấy sau khi nghe xong hắn phân phó rất là kinh ngạc, nhưng Úc Trục Thiên khẳng định phân phó hắn, hắn cần phải tiêm thuốc tuyệt dục. Vì cái gì tiêm? Hắn không biết, nhưng sau khi tiêm, hắn tựa hồ cũng không gặp ác mộng, tâm tình tựa hồ cũng đần dần trở nên tốt hơn rất nhiều. Vì hắn tiêm thuốc tuyệt dục chỉ có hắn và bác sĩ tư của hắn biết, cho nên, những năm gần đây hắn nhìn người cả trai lẫn gái mang con của người khác đến tìm hắn cầu hắn nhận đứa con trong bụng của bọn họ, Úc Trục Thiên liền muốn cười. Nếu, những người đó đã biết hắn mười mấy năm trước đã tiêm thuốc tuyệt dục, thật không biết những người đó trên mặt biểu tình sẽ như nào? Chắc chắn, sẽ thực xuất sắc. Mà khi biết Hạ Thiên Tịch là con trai của mình, hắn khẳng định rất là kinh ngạc. Nhưng mà, Hạ Thiên Tịch là sinh ra từ trước khi hắn tiêm thuốc tuyệt dục, vậy nói lên Hạ Thanh và mình đã gặp gỡ vào 18 năm trước, chính là trong đầu hắn lại không có một tia ký ức nào với Hạ Thanh. Úc Trục Thiên thật sự nghĩ không ra điểm này, có phải hắn quên đi cái gì hay không? Nhưng mà, trong đầu hắn không có bất cứ một khoảng trống ký ức nào, hắn như thế nào lại quên? Úc Trục Thiên nheo lại đôi hẹp dài, quang mang ám sắc lưu chuyển, hắn cẩn thận nhìn chằm chằm vào Hạ Thanh, tinh tế nhìn khuôn mặt anh, muốn tìm ra mình và khuôn mặt này đã từng có chung ký ức gì, nhưng mà chỗ trống trong óc như cũ trống rỗng, hắn cái gì cũng không nhớ nổi. Nhưng mà hiện tại khi đối mặt với Hạ Thanh, chỗ trong trong nội tâm tại giây phút này tựa hồ thoáng lấp đầy một chút, giống như chỉ nhìn Hạ Thanh như vậy, tâm hắn không thể hiểu được liền cảm thấy phong phú. "Chúng ta...... Có phải đã từng ở bên nhau hay không?" Úc Trục Thiên nghiêm túc nhìn Hạ Thanh, cầm lòng không được hỏi ra. Tim Hạ Thanh đột nhiên căng thẳng, thần sắc trên mặt hiện lên một tia hoảng loạn, ngay sau đó bị anh áp xuống. Anh ngẩng đầu nhìn Úc Trục Thiên, ánh mắt bình tĩnh không hề gợn sóng, ánh mắt đen nhánh giống như bóng đêm không hòa tan được điểm mặc, môi mỏng mím lại, trầm mặc. Úc Trục Thiên cũng không có thúc giục anh, ánh mắt chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Thanh. Sau một lúc lâu, Hạ Thanh cười, khuôn mặt vô biểu tình của anh đột nhiên cười, nhưng mà tươi cười thực nhạt, lại tràn ngập châm chọc cùng chế nhạo. "Úc gia chủ, nếu chúng ta chưa từng ở bên nhau? Ngài nói, tiểu Tịch nó là như thế nào có mặt?" Giọng nói lãnh đạm, lời nói cười nhạo, mang theo ý vị châm chọc sâu đậm. Úc Trục Thiên cũng mới phát hiện, vấn đề mình hỏi quả thực đủ ngu xuẩn. Xác thực, tuy trong đầu hắn không có bất luận ký ức gì về Hạ Thanh, nhưng nếu hai người chưa từng có bất cứ quan hệ gì, Hạ Thiên Tịch là như thế nào xuất hiện? Bọn họ sao có thể có chung một đứa con trai. "Như vậy?" Úc Trục Thiên ngồi xuống ghế phía sau, không hề từng bước ép sát hỏi: "Nếu hai người chúng ta đã từng ở bên nhau? Vì cái gì trong đầu ta không có bất cứ ký ức gì về ngươi?" Đây là chỗ mà Úc Trục Thiên hoài nghi nhất. Hắn thật sự nghĩ không ra, giữa hai hai người cư nhiên sẽ có liên quan? Chính là hắn lại không có một chút ấn tượng. Đừng nói là việc 18 năm trước, ngay cả việc 30 năm trước, nếu hắn gặp qua Hạ Thanh, hơn nữa cùng anh có được một đứa con trai, hắn sẽ không có khả năng không có nửa điểm ấn tượng với Hạ Thanh. Nhưng trong đầu không hề có khoảng trống, thì chính là do đoạn ký tức hắn và Hạ Thanh đã từng ở bên nhau bị người hủy diệt qua, cho nên hắn không tra được. Hơn nữa, hủy đi ký tức của người, hắn biết nhất định có quan hệ với Úc gia, chỉ là, hắn không thể đi hỏi bất cứ người nào ở Úc gia, vì hắn biết những người đó chắc chắn không đáng tin, nếu những người đó hủy đi ký ức của hắn và Hạ Thanh ở bên nhau, như vậy nếu để những người đó biết bọn họ có một đứa con trai, chắc chắn sẽ thương tổn con trai của bọn họ. Hạ Thanh trầm mặc nhìn Úc Trục Thiên, Úc Trục Thiên cũng lẳng lặng nhìn anh. Không khí trong thư phòng im ắng, thật lâu thật lâu sau, Hạ Thanh vẫn trầm mặc mới nói ra một câu: "Ngươi đã từng, đã làm giải phẫu thanh trừ ký ức." Đúng vậy, nếu hắn không làm giải phẫu thanh trừ ký ức, hắn sẽ không có khả năng nhanh như vậy quên anh! Bởi vì, khi anh biết mình có thai, anh lập tức liền lẻ loi một mình đi tới Đế Đô Tinh, lúc ấy anh là một người bình thường, muốn nhìn thấy gia chủ Úc gia vốn là không phải một việc phi thường dễ dàng, nhưng khi anh đi vào Đế Đô Tinh, lại chợt nghe được tin tức gia chủ Úc gia đuề huề tân hoan, lúc ấy anh là vô luận như thế nào đều không tin, cho nên anh tốn hết trăm cay ngàn đắng tìm được Úc Trục Thiên, nhưng khi đó Úc Trục Thiên đã không nhận ra anh. Hắn và tân hoan đi qua trước mặt anh, ngay cả một ánh mắt cũng không nhìn qua anh, đem anh trở thành người xa lạ, lúc ấy tâm anh rơi xuống tận hầm băng. Sau đó, người Úc gia phát hiện anh, hơn nữa muốn giết anh, lúc ấy anh mới biết, sau khi Úc Trục Thiên trở lại Đế Đô tinh liền đem ký ức quan hệ của hai người lau sạch. Đoạn ký ức kia, là hồi ức hắn thống khổ nhất. Người yêu vứt bỏ không tính, còn tàn nhẫn diệt trừ đi ký ức của hai người, hơn nữa người nhà còn phái ra sát thủ muốn giết chết anh, anh có thai trốn đông trốn tây, lúc ấy có đôi khi thiếu chút nữa anh không trụ nổi nữa muốn tự sát.... Cho nên, khi anh sinh con ra, tâm mới dần dần trở nên lạnh, thậm chí vì tránh né Úc gia đuổi giết, từ đây không còn bất cứ liên quan gặp gỡ gì cùng Úc gia nữa. Tận đến khi, anh lên làm nguyên soái, người Úc gia không còn đến tìm anh phiền toái, mà anh cũng không đi tìm kiếm Úc Trục Thiên. Vì Úc Trục Thiên giải phẫu thanh trừ ký ức, đã cắt đứt tất cả quan hệ liên quan giữa hai người. "Không thể nào." Sau khi Hạ Thanh nói, sắc mặt Úc Trục Thiên lập tức trở nên khó coi, lập tức phản bác nói: "Ký ức của ta chưa bao giờ có chỗ trống, sẽ không có khả năng đã làm giải phẫu thanh trừ ký ức." Đã làm giải phẫu thanh trừ ký ức, như vậy một đoạn ký ức kia của hắn chắc chắn sẽ có chỗ trống, nhưng trong đầu hắn lại không có một khoảng trống nào, cho nên mấy năm nay mới không hoài nghi qua cái gì, bằng không hắn đã sớm hoài nghi. Hạ Thanh ánh mắt lạnh lùng nhìn Úc Trục Thiên, dường như trào phúng nói, "Nếu ngài không tin, như vậy cũng không có gì phải nói, Úc gia chủ, mời trở về đi!" ..........
|
Chương 266: Tình yêu từng có!
Úc Trục Thiên ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Thanh, đuôi mắt hẹp dài không còn vẻ phong lưu như trước, sau một lúc trầm mặc, môi mỏng đang mím chặt đột nhiên đứng lên đi ra ngoài cửa, đi tới cửa hắn mới dừng lại một chút, quay đầu lại nhìn thoáng qua Hạ Thanh, mới mở cửa đã dứt khoát rời khỏi Hạ gia. Ngồi vào siêu xe huyền phù của mình, ánh mắt Úc Trục Thiên u ám, lập tức liên lạc với bác sĩ riêng của mình. "Gia chủ, trễ thế này, còn có việc gì sao?" Úc Trục Thiên trầm mặc một lúc hỏi: "Hogue, ta hỏi ngươi, nếu một người đã từng làm giải phẫu thanh trừ ký ức, nhưng trong đầu người này lại chưa từng có khoảng trống ký ức, đó là vì sao?" Bác sĩ đầu bên kia màn hình suy nghĩ một chút nói: "Gia chủ, nếu nói như vậy, vậy người này cũng không phải làm giải phẫu thanh trừ ký ức, rất có thể hắn làm giải phẫu bóp méo ký ức, chính là trong quá trình phẫu thuật, những việc phát sinh trong đoạn thời gian đó đều là sự thực, chẳng qua một phân đoạn nào đó bị sửa đổi, hoặc là nói một vật, một người thay đổi thành một vật khác, một người khác. Cho nên đây cũng không phải giải phẫu thanh trừ ký ức, chỉ là sửa chữa từng cái như vậy mà thôi, nếu chỉ là cải biến biên độ nhỏ, thì sẽ không khiến cho người hoài nghi." Úc Trục Thiên trở nên trầm mặc, ký ức của bị sửa chữa. Hiện tại có thể mười phần khẳng định, ký ức của hắn chắc chắn bị sửa chữa. Vì điều tra ra thân phận Hạ Thanh, cho nên hắn biết Hạ Thanh là người của Hạ gia tại tinh cầu Lyme. Vào 18 năm trước, hắn xác thực đi qua tinh cầu Lyme, hơn nữa ở tinh cầu Lyme còn xảy ra quan hệ với một nữ tử diện mạo rất xinh đẹp, lúc ấy hắn thực thích nữ nhân kia, cho nên liền quyết định chờ trở lại Đế Đô liền đem nàng đón về kết hôn. Lúc ấy, chờ hắn từ Đế Đô Tinh trở lại, cũng xác thực đi đón nữ nhân kia về, nhưng trong quá trình ở chung với nữ nhân kia, hắn cảm giác ẩn ẩn có chỗ nào không quá thích hợp, nhưng bản thân cũng không nói lên được là gì, lúc ấy cũng không nghĩ gì nhiều, sau khi ở cùng một đoạn thời gian với nữ tử kia ở Đế Đô Tinh, hắn phát hiện nữ tử kia cũng không thích hợp với hắn, đã không có hạnh phúc như lúc ở tinh cầu Lyme, cho nên liền cho nữ nhân kia một số tiền để nữ nhân kia rời đi. Hiện tại nhớ tới, nếu ký ức của hắn không phải bị thanh trừ mà là bị bóp méo, như vậy trong trí nhớ hắn ở tinh cầu Lyme gặp được nữa nhân, rất có thể chính là Hạ Thanh. Sắc mặt Úc Trục Thiên đột nhiên trở nên phi thường khó coi, bất kỳ ai phát hiện ra người sắp bị mình quên đi trong trí nhớ trước kia cư nhiên lại là một người khác, chỉ sợ sắc mặt cũng sẽ không đẹp. Hogue, nếu ký ức bị bóp méo, như vậy có thể chữa trị lại được không?" "Có thể, nhưng mà giải phẫu này nguy hiểm rất lớn, cần phải tìm chuyên gia não khoa phi thường giỏi, bằng không nếu giải phẫu thất bại, rất có thể sẽ khiến ký ức hỗn loạn, sau đó biến thành bại não." Dù sao, đại não là bộ phận quan trọng nhất của con người, tự tiện sửa chữa đại não, là phi thường nguy hiểm. Cho dù hiện tại công nghệ rất phát triển, nhưng loại giải phẫu giống như thanh trừ hay sửa chữa ký ức này, cũng rất nguy hiểm. "Không sao, ngươi hiện tại liền đem toàn bộ chuyên gia về não giỏi nhất của toàn bộ thứ nguyên tinh tế tới cho ta, ba ngày sau làm giải phẫu khôi phục ký ức cho ta." "Cái gì? Gia chủ ngài......" Hogue thực khiếp sợ, cư nhiên có người dám làm giải phẫu sửa chữa ký ức của gia chủ? Quả thực khiến hắn có chút không thể tưởng tượng được. "Ừ." Úc Trục Thiên gật gật đầu. "Vâng, ta hiện tại liền lập tức liên hệ chuyên gia chuẩn bị." Khiếp sợ qua đi, Hogue lập tức thu lại biểu tình khiếp sợ, chuyện này đúng là không thể qua loa một chút nào được. ... Kỳ thực, nói đến quá trình quen biết của Úc Trục Thiên và Hạ Thanh, thật sự cũngkhông coi là một cái ký ức tốt đẹp. Hạ Thanh là cháu trai đích tôn của Hạ gia ở tinh cầu Lyme, mà Hạ gia là tinh chủ của tinh cầu Lyme, lại là gia tộc lớn nhất, cho nên làm cháu trai đích tôn, Hạ Thanh hẳn là có một số mệnh đại phú đại quý. Nhưng mà, tục ngữ có câu, tạo hóa trêu người. Mệnh Hạ Thanh thật sự không tốt, khi anh còn nhỏ cha mẹ vì ngoài ý muốn mà song song qua đời, anh là một đại thiếu gia đích tôn, lại từ trước tới nay chưa từng hưởng thụ qua phú quý mà đại thiếu gia nên có. Có thể nói, ở Hạ gia, cuộc sống của anh thậm chí còn không tốt bằng một kẻ hạ nhân. Khi còn nhỏ Hạ Thanh cũng không suy nghĩ quá nhiều, dù sao anh lẻ loi một mình ở Hạ gia, lớn lên không tiếp xúc qua xã hội, cũng không biết nhiều thứ, cho nên nói lúc ấy Hạ Thanh thậm chí rất đơn thuần. Vào năm anh 16 tuổi, cũng chính là thời điểm Úc Trục Thiên tới tinh cầu Lyme làm ăn buôn bán, lúc ấy Úc gia đã dần dần hô mưa gọi gió, tuy tên tuổi không lớn như bây giờ, nhưng cũng không thể khinh thường. Nhưng lúc ấy Úc Trục Thiên còn không có hoàn toàn nắm giữ Úc gia, cho nên sau này mới có thể phát sinh bi kịch như vậy. Sau khi hắn tới tinh cầu Lyme, Hạ gia vì có thể cùng hắn hợp tác làm ăn, mà chú của Hạ Thanh càng là vì có thể nắm giữ được Hạ gia, xâm chiếm tài sản của Hạ gia, liền đem đứa cháu trai duy nhất này tiêm thuốc, hơn nữa đưa tới trên giường Úc Trục Thiên. Úc Trục Thiên cũng không biết hài tử bị Hạ gia đưa tới là cháu đích tôn Hạ gia, lúc ấy Úc Trục Thiên còn không có thực ham chơi, bởi vì ra ngoài làm ăn thường xuyên gặp phải chuyện như này, nhưng không thể nói ai hắn cũng động vào, chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Thanh, hắn lại cảm thấy đặc biệt kỳ lạ. Vì dáng vẻ Hạ Thanh cũng không phải quá xuất chúng, anh không có mặt mũi tinh xảo, cũng không có khuôn mặt đặc biệt xinh đẹp, cùng lắm chỉ có thể xem như dáng vẻ tương đối thanh tú mà thôi. Một người bình thường như vậy cũng sẽ không lọt vào mắt hắn, nhưng cũng có lẽ là lần đầu tiên gặp được một nam hài không xinh đẹp, Úc Trục Thiên cũng liền không khách khí nhận lấy. Khi Hạ Thanh bị đưa tới không chỉ bị tiêm thuốc có thể khiến nam nhân mang thai, mà còn tiêm thuốc kích thích, cho nên lần đầu tiên của anh và Úc Trục Thiên cũng không coi là vui sướng. Nhưng mà, không biết có phải lần đầu tiên gặp phải loại hình nam hài khác biệt như vậy hay không, Úc Trục Thiên đối với Hạ Thanh đặc biệt chú ý, mà Hạ Thanh lúc ấy đang thời kỳ thiếu niên khinh cuồng, rất nhiều chuyện không hiểu, hơn nữa Hạ gia lại là một tồn tại hận anh không thể chết luôn, có Úc Trục Thiên ở bên người anh làm bạn, lúc ấy Úc Trục Thiên là một thân sĩ thực ôn nhu, hắn so với Hạ Thanh lớn hơn 20 tuổi, hắn dịu dàng dần dần mở ra nội tâm Hạ Thanh, khiến Hạ Thanh thực nhanh liền yêu Úc Trục Thiên. Úc Trục Thiên ở tinh cầu Lyme tầm 1 tháng, mỗi ngày Hạ Thanh đều sẽ làm bạn bên người hắn, lúc ấy hắn còn đơn giản suy nghĩ, người Hạ gia muốn hay không hắn đều cảm thấy không sao hết, chỉ cần có người yêu bên người làm bạn, hắn đã cảm thấy thực hạnh phúc. Một tháng sau, công việc của Úc Trục Thiên ở tinh cầu Lyme xong xuôi, liền quyết định về đế đô, lúc ấy, vì Hạ Thanh không giống người thường, hắn cũng cảm thấy mình thích Hạ Thanh, cho nên trước khi đi hứa với Hạ Thanh, chờ hắn trở về đế đô sẽ lập tức cho người tới đây cầu hôn, nghênh cưới Hạ Thanh. Lúc ấy, hắn chỉ muốn trở về, cho người tới đây cầu hôn, muốn cho Hạ Thanh một thân phận danh chính ngôn thuận, cho nên không mang theo Hạ Thanh cùng trở về. Nhưng mà, Úc Trục Thiên cứ như vậy vừa đi liền không có tin tức. Hạ Thanh đợi hắn khoảng ba tháng, ngồi tòa hạm từ tinh cầu Lyme, vừa đi vừa về chỉ cần ba tháng thời gian là đủ, nhưng anh lại không thấy Úc Trục Thiên quay lại. Lúc ấy, tim anh lập tức trở nên lạnh lẽo. Hơn nữa, không lâu sau, anh liền mang thai, mà Hạ gia bởi vì anh mang thai, lại thấy Úc Trục Thiên không phái người tới đây đón anh, liền lấy việc này trở thành bốn chữ "làm nhục gia môn" đem anh đuổi khỏi Hạ gia, hơn nữa cũng xóa tên anh khỏi gia phả. Lúc ấy Hạ Thanh 16 tuổi, tuy bị Hạ gia đuổi ra, nhưng anh vốn dĩ với Hạ gia cũng không có quá nhiều tâm tư, gia tộc này cũng hoàn toàn khiến anh lạnh tâm. Một lòng rơi vào bể tình Hạ Thanh không tin Úc Trục Thiên cứ như vậy vứt bỏ anh, cho nên sau khi rời khỏi Hạ gia, anh lập tức đi tới Đế Tinh, muốn tìm kiếm Úc Trục Thiên, hỏi hắn một câu, vì sao không đi đón anh? Ngay lúc đó Úc gia tuy không lớn như Úc gia hiện tại, nhưng cũng là nhà làm ăn giàu có ở đế đô, một người có thân phận bình thường như Hạ Thanh muốn gặp Úc Trục Thiên cũng không dễ dàng. Nhưng anh cần phải gặp được Úc Trục Thiên. Anh bị Hạ gia đuổi đi, không xu dính túi, lao lực trăm cay ngàn đắng mới tới Đế Đô Tinh, càng là muốn chính miệng nói cho Úc Trục Thiên việc anh mang thai, nhưng là nhân vật nổi tiếng ở Úc gia, ngày đầu tiên Hạ Thanh tới Đế tinh liền xem trên tivi thấy được tin tức có liên quan tới vị hôn thê của Úc Trục Thiên, khắp nơi đều là tin tức Úc Trục Thiên và vị hôn thê sắp chuẩn bị hôn lễ. Lúc ấy Hạ Thanh thật sự cảm thấy trời đất sụp đổ, anh hoàn toàn như rơi vào hầm băng, một người ngất xỉu ở trên đường lớn, tận đến nửa đêm mới tỉnh lại. Anh không tin tin tức Úc Trục Thiên muốn cùng người khác kết hôn, cho nên lúc ấy anh mất rất nhiều công sức mới tìm được Úc gia, anh muốn hỏi Úc Trục Thiên, hỏi hắn, tin tức này có phải là thật hay không? Hoặc là, tại sao lại lừa anh? Nhưng mà, anh không gặp được Úc Trục Thiên, người Úc gia căn bản sẽ không cho anh gặp Úc Trục Thiên, người Úc gia chỉ nói cho anh, Úc Trục Thiên chủ động làm giải phẫu thanh trừ ký ức, đem toàn bộ ký ức có liên quan tới anh loại bỏ hết. Ngay lúc đó Hạ Thanh căn bản không tin, anh chết sống muốn nhìn thấy Úc Trục Thiên, nhưng người Úc gia lại tàn nhẫn phái sát thủ muốn giết chết anh. Lúc ấy, anh không xu dính túi, không gặp được Úc Trục Thiên, rồi lại bị người đuổi giết, cả ngày trốn đông trốn tây, còn có thai, mỗi ngày chỉ có thể vào lúc nửa đêm không người trộm một chút gì ăn hoặc là đi lục thùng rác tìm một ít đồ ăn duy trì sự sống, vì dinh dưỡng không đủ, cho nên bụng anh đến tận 4 tháng cũng không có dấu hiệu mang thai. Mấy tháng ở đế đô kia là hồi ức thống khổ nhất của anh. Anh một mình lẻ loi hiu quạnh, lại bị người yêu vứt bỏ, còn bị người đuổi giết, có thai lại đói đến da bọc xương, có đôi khi một ngày đều không ăn được một bữa cơm. Nhưng anh không buông tay, anh chỉ muốn gặp Úc Trục Thiên, muốn hỏi một câu, vì sao lừa anh... Tận đến một ngày, anh thật sự gặp được Úc Trục Thiên, nhưng Úc Trục Thiên lại cùng vị hôn thê của hắn đi qua trước mặt anh, ngay cả một ánh mắt cũng không bố thí cho anh, đem anh trở thành một người xa lạ mà lướt qua. Lúc ấy, tim Hạ Thanh lập tức chết đi. Ánh mắt anh ngơ ngẩn nhìn Úc Trục Thiên, cuối cùng miệng lại không thốt lên được lời nào. Kỳ thực, cũng không có gì để hỏi, hắn chủ động lựa chọn thanh trừ ký ức, lại phái người tới đây đuổi giết, chỉ là vì lau sạch đi dấu vết bọn họ đã từng ở bên nhau... Giờ phút này, Hạ Thanh không còn đau triệt nội tâm nữa, mà là tâm như tro tàn. Lúc ấy, anh thậm chí còn nghĩ tới tự sát để kết thúc sinh mạng của mình, nhưng sinh mệnh nho nhỏ trong bụng kia vì thiếu dinh dưỡng mà phát triển rất ít, nhưng lại biết thai động, chỉ là ngẫu nhiên thai động này khiến anh cắn răng kiên trì sống tiếp. Sau đó, anh lại ở trong một gian phòng rách nát sinh ra Hạ Thiên Tịch, một sinh mệnh nho nhỏ, nho nhỏ, gầy gầy, mềm mại...lúc ấy, liền tác động tâm anh. Lúc ấy, anh thật sự đã chết tâm với Úc Trục Thiên, để tránh né Úc gia đuổi giết, anh ôm Hạ Thiên Tịch rời khỏi đế đô. Từ đây, tâm anh như tro tàn...........
|
Chương 267: Nợ 18 năm!
Ba ngày sau, Úc Trục Thiên làm giải phẫu chữa trị ký ức, chờ sau khi giải phẫu thành công, lập tức hắn liền nhớ ra tất cả những sự tình về Hạ Thanh trong đầu. Quá trình hai người quen biết nhau yêu nhau, sau đó khi hắn về đế đô, thật sự hướng gia tộc đề nghị muốn đến tinh cầu Lyme cầu hôn, nghênh cười Hạ Thanh. Nhưng mà, lúc ấy Úc Trục Thiên còn chưa hoàn toàn nắm giữ Úc gia, vì hắn không hoàn toàn nắm giữ Úc gia, cho nên hôn nhân của hắn căn bản không thể tùy ý tự mình làm chủ. Tinh cầu Lyme, không nói tới khoảng cách khá xa với đế đô, Hạ Thanh ở tinh cầu Lyme tuy là người của nhà giàu, nhưng lại không có thực quyền, càng là không trợ giúp gì được Úc Trục Thiên, lúc ấy mọi người Úc gia chắc chắn muốn phản đối. Nhưng Úc Trục Thiên chính là một người như vậy, khi đó có lẽ hắn còn không phải thực yêu Hạ Thanh, nhưng lại cảm thấy Hạ Thanh thực đặc biệt, khác hoàn toàn với những người xinh đẹp một lòng muốn bò lên trên giường hắn, ngươi càng phản đối, hắn lại càng muốn làm. Việc hắn kiên trì muốn làm từ trước tới này đều không có không thành công. Có lẽ điểm này của hắn quá mức bá đạo, chân chính chọc tới người trong gia tộc, cho nên lúc ấy tộc trưởng Úc gia lấy thủ đoạn cường ngạnh, cứng rắn làm giải phẫu bóp méo ký ức của hắn. Vì không phải giải phẫu thanh trừ ký ức, mà là sửa chữa, đem nhân vật mà hắn vẫn luôn muốn cưới ở tinh cầu Lyme biến thành một nữ nhân không lên nổi mặt bàn, vì bọn họ biết, lấy tính cách của Úc Trục Thiên, đón nữ nhân này về rồi cũng sẽ không cùng nàng kết hôn. Sự thật đúng là như thế, Úc Trục Thiên bị cường ngạnh làm giải phẫu thay đổi ký ức, bởi vì không phải giải phẫu thanh trừ, cho nên không khiến cho hắn hoài nghi, mà ngay lúc đó Úc gia cũng không có người dám đem chuyện này nói cho hắn, hắn thực mau liền phái người đi đón nữ nhân kia trở về, chẳng qua trong quá trình ở chung lúc sau, lại phát hiện nữ nhân này cũng không thích hợp hắn, liền cho nữ nhân này một số tiền để người rời đi. Rất nhanh, chuyện này đã bị hắn quên đi. Nhưng kể từ đó, nội tâm của hắn lại rất hư không. Hắn hoa tâm mê chơi, làm bạn bên người hắn cả trai lẫn gái nhiều không kể xiết, nhưng vẫn không tìm thấy người khiến hắn vừa lòng. Những năm gần đây, tính cách của hắn lại trở nên càng ngày càng kiệt ngạo khó thuần, hoặc là ngay cả những người trong gia tộc đều không nghĩ tới, sau khi tự tiện làm giải phẫu bóp méo ký ức của hắn, hắn vẫn luôn không lập gia đình, càng là tiêm thuốc tuyệt dục. Hiện tại, trong đầu ký ức đột nhiên toàn bộ trào ra, khiến hắn lập tức liền hiểu rõ, mấy năm nay hắn tìm không ít cả trai lẫn gái, kỳ thật, cũng chỉ là muốn từ trong những người này tìm ra Hạ Thanh mà thôi. Tuy rằng hắn không có ký ứcvề Hạ Thanh, nhưng trong lòng hắn vẫn bởi vì Hạ Thanh mà hư không, hắn muốn tìm một người để bù đắp nội tâm hư không của hắn, nhưng vẫn đều tìm không thấy. ... Hạ Thanh đứng ở trong thư phòng từ cửa sổ nhìn ra thế giới bên ngoài, đột nhiên, một chiếc xe huyền phù xa hoa ngừng ở trước cửa, Úc Trục Thiên mở cửa xe đi ra, giây phút kia, hai người bọn họ bốn mắt nhìn nhau. Úc Trục Thiên ánh mắt ngơ ngẩn nhìn Hạ Thanh, 18 năm sau Hạ Thanh đã rút đi vẻ ngây ngô năm đó, hiện tại đã trở thành một người nam nhân thành thục, tính cách biến hóa nghiêng trời lệch đất với thiếu niên thiên chân vô tà 18 năm trước. Hiện tại cả người Hạ Thanh quá lạnh lùng, anh dựng lên cho bản thân một tấm chắn thật dày, đem bản thân nhốt trong tấm chắn, khiến người ngoài không thể thương tổn được cho anh. "Thanh Nhi......" Úc Trục Thiên ánh mắt ngơ ngẩn, cầm lòng không được lẩm bẩm một câu. Thân hình Hạ Thanh chợt cứng đờ, đồng tử co chặt nhìn Úc Trục Thiên phía dưới. Hai người cách nhau rất xa, dựa đạo lý mà nói, anh cũng sẽ không nghe thấy Úc Trục Thiên tiếng gọi thầm của Úc Trục Thiên, nhưng anh lại nghe được, hai chữ kia bị anh che giấu ở trong lòng suốt 18 năm. 18 năm trước, trong lúc tình yêu cuồng nhiệt, Úc Trục Thiên chính là dùng hai chữ thân mật mà lại sủng nịnh như vậy gọi anh. Hạ Thanh ngẩn ra một chút, ngay sau đó phản ứng lại, trên mặt vẫn là vô biểu tình, trong ánh mắt là thần sắc lạnh lùng. "Nguyên soái, Úc gia chủ xin vào bái kiến nguyên soái." Libor đột nhiên xuất hiện ở phía sau Hạ Thanh nói. "Cho hắn vào đi!" Hạ Thanh xoay người đi đến phía sau bàn làm việc của mình ngồi xuống. Úc Trục Thiên thực mau lên tới, hắn mở ra cửa thư phòng đi vào tới, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn Hạ Thanh phía sau bàn làm việc, ba ngày trước cùng ba ngày sau, tâm tình của hắn là hoàn toàn bất đồng. Hắn nhìn Hạ Thanh, khóe môi treo lên cười khổ, hắn thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, mười mấy năm qua, người hắn muốn tìm kiếm vẫn luôn ở bên cạnh hắn, thế nhưng hắn vẫn cứ không biết. Thậm chí, mười mấy năm này, số lần hai người gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay, cho dù mỗi lần từ trên TV nhìn đến tin tức có liên quan tới Hạ Thanh, hắn cũng không hề chú ý qua. Một là bởi vì hai người chưa bao giờ từng có giao thoa.Hai là vì Hạ Thanh thay đổi quá lớn.Nếu như không phải Hạ Thiên Tịch xuất hiện khiến hắn hoài nghi, hắn không chút do dự tin rằng, hắn và Hạ Thanh chắc chắn sẽ như vậy không quen biết nhau cả đời. "Thanh Nhi......" Khuôn mặt phong lưu của Úc Trục Thiên giờ phút này đã không còn thần sắc phong lưu, có hỉ là tràn đầy chua xót. Hạ Thanh ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt giống như nhìn người xa lạ khiến trái tim Úc Trục Thiên chợt nhói đau, nhưng hắn cũng biết, cái đau trong lòng hắn cũng so ra kém với tâm như tro tàn 18 năm trước của Hạ Thanh. Lúc ấy Hạ Thanh, thật sự đối với hắn thất vọng tới cực hạn phải không! "Úc gia chủ, ngài có thể kêu ta Hạ nguyên soái hoặc là Hạ Thanh." Hạ Thanh lạnh như băng nói, thanh âm không mang theo có một chút cảm tình."Thanh Nhi......" Úc Trục Thiên lập tức trở nên luống cuống."Úc gia chủ, xin ngài tự trọng." Hạ Thanh lạnh lùng ngắt lời Úc Trục Thiên, ánh mắt như vậy lạnh nhạt. Úc Trục Thiên nhìn vẻ lạnh nhạt trong ánh mắt Hạ Thanh, đau lòng giống như nhỏ máu, hắn cũng không nghĩ tới, hắn chỉ trở về đế đô một chuyến, lại khiến hai người tách ra 18 năm, mà Hạ Thanh còn mang thai con của hắn, lúc ấy hắn và Hạ Thanh ở bên nhau hắn cũng không biết Hạ Thanh bị người Hạ gia cường ngạnh tiêm thuốc, nếu lúc ấy hắn biết, có lẽ lúc ấy hắn sẽ mang theo Hạ Thanh cùng nhau rời đi tinh cầu Lyme. Như vậy, chuyện sau đó có phải hay không sẽ không phát sinh? Những thống khổ mà Hạ Thanh đã phải chịu đựng 18 năm qua cũng có thể thay đổi? Chỉ tiếc năm đó không sớm biết, mà hiện tại thời gian cũng không thể chảy ngược. Úc Trục Thiên nhìn Hạ Thanh, ánh mắt lạnh nhạt như vậy thật sự thực khiến người đau lòng, hắn nhắm mắt cũng biết giờ phút này không phải thời điểm cãi cọ, hắn nhìn Hạ Thanh lẩm bẩm nói: "Ta......khôi phục ký ức....." Thân thể Hạ Thanh bỗng nhiên cứng đờ, ánh mắt giật thót nhìn Úc Trục Thiên. "Thanh nhi, ngươi tin ta, giải phẫu thanh trừ ký ức này....không, là giải phẫu bóp méo ký ức...." "Úc gia chủ." Hạ Thanh thực nhanh liền khôi phục lại biểu tình lạnh nhạt, ngắt lời giải thích của Úc Trục Thiên, lạnh lùng nói: "Nếu ngài không có việc gì, có thể rời đi." Úc Trục Thiên vẻ mặt cười khổ nhìn Hạ Thanh, hắn có thể hiểu được nỗi hận của Hạ Thanh với hắn, nhưng lại không chịu đựng được Hạ Thanh lạnh nhạt như vậy với hắn. Trong chuyện này, hắn cũng là một người bị hại. Nhưng mà, so với những thương tổn Hạ Thanh phải chịu năm đó, hắn thật sự không đáng được đồng tình chút nào. Úc Trục Thiên hít sâu một hơi cho bản thân bình tĩnh lại, hắn muốn nói chuyện rõ ràng với Hạ Thanh, hắn biết Hạ Thanh đối với hắn đã chết tâm, nhưng mà, giữa bọn họ còn có một đứa con trai, hắn không tin Hạ Thanh thật sự đã chết tâm với hắn. "Thanh nhi, con trai của chúng ta....." "Úc gia chủ." Hạ Thanh bỗng nhiên đề cao thanh âm, càng thêm lạnh nhạt, ánh mắt sắc bén tràn ngập hung quang tựa như một con sói đang bảo vệ sói con trừng mắt với Úc Trục Thiên, lạnh lùng tuyên bố: "Tiểu Tịch là con ta, chỉ là con của một mình ta." Ai cũng không được phép cướp con của anh đi. "Không, ta không phải......" Úc Trục Thiên chỉ muốn từ trên người Hạ Thiên Tịch tìm được đề tài, muốn dùng Hạ Thiên Tịch để nói chuyện rõ ràng với Hạ Thanh, nhưng hắn lại chạm vào nghịch lân của Hạ Thanh. Hạ Thanh yêu thương Hạ Thiên Tịch, nếu anh không yêu, thì lúc trước cũng sẽ không muốn khơi mào chiến tranh giữa hai nước khi Hạ Thiên Tịch tự sát. Nhìn ánh mắt lạnh nhạt như vậy của Hạ Thanh, Úc Trục Thiên chỉ có thể cười khổ biện giải: "Ngươi đừng kích động, ta không phải tới cướp con trai của ngươi." Hắn vốn dĩ đã rất có lỗi với Hạ Thanh, 18 năm qua càng là chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người cha, hắn như vậy sao có thể không có lương tâm đoạt con trai của Hạ Thanh cho được. Nhưng nhìn biểu tình bảo hộ con của Hạ Thanh hiện tại, nghiễm nhiên hắn cò dám đề cập tới một chữ Hạ Thiên Tịch, Hạ Thanh sẽ không chút do dự nhảy lên xét nát hắn, Úc Trục Thiên thở dài, hiểu rằng trước mắt cũng không thích hợp để bọn họ nói chuyện, chỉ phải bất đắc dĩ cười khổ mà nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ cướp con trai với ngươi, chúng ta hôm nào lại nói tiếp, ta đi trước." Hạ Thanh không để ý đến, chỉ là ánh mắt lạnh như băng mang theo sắc bén nhìn Úc Trục Thiên.Úc Trục Thiên trên mặt có chua xót cùng thất vọng, nhưng hắn lại không thể nói cái gì, bởi vì hắn biết những năm gần đây là mình nợ hai cha con họ quá nhiều. "Úc Trục Thiên." Khi Úc Trục Thiên đặt tay lên tay nắm cửa, Hạ Thanh đột nhiên gọi lại Úc Trục Thiên. Úc Trục Thiên vui sướng quay đầu lại nhìn lại.Hạ Thanh ánh mắt như cũ lạnh nhạt, anh lạnh lùng nói: "Ta hy vọng ---- Tiểu Tịch không biết chuyện này." Nắm tay nắm nắm cửa của Úc Trục Thiên siết chặt, nửa ngày, hắn mới cười khổ, yết hầu phát ra một tiếng trả lời khó khăn: "Được." Sau đó, hắn bước nhanh rời khỏi Hạ gia. Hạ Thanh nhìn cửa thư phòng bị mở ra, nhắm hai mắt lại nằm tựa vào ghế sau lưng không biết suy nghĩ cái gì. Mà Úc Trục Thiên đi ra khỏi Hạ gia, quay đầu lại nhìn về phía thư phòng trên lầu hai, hắn cũng không hận Hạ Thanh ích kỷ, dù sao những năm gần đây là hắn nợ cha cọn bọn họ. Tích tích tích ---- Tiếng quang não vang lên ngắt đứt dòng suy nghĩ của hắn, Úc Trục Thiên lập tức mở ra xem. Khi hắn khôi phục lại trí nhở, hắn lập tức phái người điều tra về việc Hạ Thanh xuất hiện ở đế đô 18 năm trước, nhìn tư liệu, tim hắn liền giống như bị người lấy dao cùn từng nhát một chậm rãi cứa đứt.... Hắn thật sự không thể tưởng tượng, 18 năm trước lúc ấy Hạ Thanh là như thế nào kiên trì tới đây. Người yêu vứt bỏ, không xu dính túi, có thai lại còn bị người đuổi giết, cảngày trốn đông trốn tây, ngay cả cơm cũng không được ăn.... Nhìn những tư liệu này, Úc Trục Thiên đột nhiên phát hiện, hắn đời này tựa hồ đều không đền bù hết thua thiệt Hạ Thanh phải trải qua...... .......... Q4 -
|