Trọng Sinh Chi Tảo Mộ
|
|
Cùng ngươi? Cùng ngươi nói cái gì a? Chẳng lẽ nói ngươi thế nào mưu tính? Đã thế nào ngụy trang? Đã thế nào ngoan độc? Đã thế nào tàn nhẫn a? Lòng ta tràn đầy bi phẫn, bàn tay nắm chặt lại, liều mạng đè nén bản thân, giữ cho khuôn mặt bình thường. Ta chậm rãi ngẩng đầu thanh âm hơi run run, ta hỏi hắn: “Ngươi bảo ta với ngươi cùng nói cái gì về Lâm tiên sinh đây? Ta đâu có biết hết về ngài ấy?”. Hạ Triệu Bách lạnh giọng nói: “Tùy ngươi, nói gì cũng được, hay là nói khi ngươi gặp hắn, bộ dạng của hắn thế nào”. “Âu phục màu đen, áo sơ mi trắng, không đeo cravat, gầy hơn so với ta nghĩ. Sắc mặt không được tốt cho lắm” Ta cố gắng nhớ lại bộ dạng của mình vào khoảng thời gian đó, sợ rằng chỉ có thể hình dung là tiều tụy, chật vật không tả nổi, liền nhanh chóng tổng kết: “Hạ tiên sinh, thời gian ta thấy Lâm tiên sinh cũng ngắn, chỉ là ngồi cùng ngài ấy xem mấy tiết mục văn nghệ mà thôi. Không bằng Hạ tiên sinh tìm người khác, bằng hữu của Lâm tiên sinh lúc còn sống a? Ngài tìm ai đó mà bàn luận, ta chắc bọn họ sẵn lòng cùng ngài hoài niệm”. Nụ cười của hắn bất giác cong thêm, nhìn ảnh chụp của Lâm Thế Đông, trào phúng nói: “Cùng ta hoài niệm? Không, không có một ai”. Sao lại như thế? Ta ngạc nhiên nhưng rồi lập tức minh bạch, đó cũng là lẽ tự nhiên thôi. Năm đó, mấy việc bị gièm pha chỉ sợ là đã lưu truyền rất rộng. Những người có chút giao tình với ta khi đó có lẽ chỉ hận là không thể cùng Lâm Thế Đông cắt đứt mọi quan hệ, như thế nào lại nhàm chán đến cùng ngươi ngồi hoài niệm. Ta khi còn tiền tài thân thích quả thật cũng không ít, nhưng khi Lâm thị suy sụp, bọn họ liền qua cầu rút ván. Trong cuộc sống này, ai chịu vì một người đã chết, không có quan hệ với mình mà nói lời công đạo?. Không biết vì sao ta chợt nói: “Ta nhớ rõ Lâm tiên sinh có vị hôn thê a???”. Hắn đột nhiên ngẩng mặt, ánh mắt sắc bén như đao nói: “Ngươi làm sao lại biết?”. Ta hận không thể tát cho mình hai cái. Tại sao lại lắm miệng vậy? Dù cô gái đó là người duy nhất mà đến nay trong lòng ta vẫn áy náy nhưng cũng không cần phải tìm hiểu tin tức từ Hạ Triệu Bách ah. Ta đang ấp úng, muốn chuyển hướng đề tài thì nghe tiếng nam nhân kia gầm nhẹ: “Nói, ngươi tại sao lại biết?”. Bầu không khí trở nên vạn phần khẩn trương. Lòng ta vô cùng hoảng hốt, cơ hồ phản xạ có điều kiện đáp: “Ta, ta nhìn thấy trên ngón tay của Lâm tiên sinh có nhẫn đính hôn!” Hạ Triệu Bách trầm mặc một chút, khuôn mặt trở nên u ám. Đúng vậy, thời gian đó, trên ngón giữa của Lâm Thế Đông quả thật có một chiếc nhẫn trắng, thiết kế tuy nhỏ gọn mà sang trọng, xuất xứ từ một nghệ nhân có tiếng của châu Âu. Ai cũng nghĩ đó là nhẫn đính hôn của hắn, trên thực tế cũng có thể coi là như vậy. Cái đứa ngốc này vì đường đệ yêu quý của mình đặt mua một đôi nhẫn giống nhau, trên đó có khắc tên của người thiết kế, vô cùng trân quý. Bản thân tự thôi miên rằng mỗi người một chiếc coi như vật đính ước. Thật sự là buồn cười, có ai ngu ngốc đến trình độ có thể mù quáng ký thác tương tư vào một vật? E rằng, nếu có người sẵng lòng chấp nhận, cái kia bất quá chỉ là tự hống bản thân, một mình diễn tuồng? Bất quá, cái nhẫn kia ta thực sự thích. Nhớ mang máng là đến lúc chết cũng đều chưa tháo xuống. Không biết sau lưng bị xử trí thế nào hay đã rơi mất ở đâu rồi. Trên đời này, mọi người ăn bữa này đã lo tới bữa sau, huống chi đây chẳng qua là việc nho nhỏ của một người đã chết. Ta thở dài, cảm thấy đầu óc choáng váng ngày càng mạnh, mặc kệ đối phương phản ứng thế nào, chống đỡ tinh thần, nói: “Hạ tiên sinh, thân thể ta không được thoải mái, không có việc gì thì ta xin phép đi trước a”. “Đúng vậy, nữ nhân kia quả thật không có nhớ đến hắn” Hạ Triệu Bách không nghe ta nói, khóe miệng gợi lên một tia hàm xúc, cười như không cười nói: “Thực là người cần nhớ thì lại không nhớ, kẻ nên quên đi thì lại không sao quên được. Ngươi nói thế này gọi là gì a?”. “Người chết cũng đã nhiều năm, bị người ta quên cũng là bình thường” Ta thực sự là nhẫn nại không được. Mặc kệ nam nhân này là trong lòng mang áy náy hay là do ta suy nghĩ quá nhiều. Dù sao ta cũng không muốn lại cùng hắn dây dưa. Ta miễn cưỡng cười cười nói: “Người nên nhớ kĩ hắn thì sẽ nhớ, còn nếu không nhớ được cần gì phải bắt buộc bản thân nhớ đâu? Thật xin lỗi ta thực sự phải đi.” Ta hướng hắn gật gật đầu, xoay người định rời đi lại thấy cánh tay đột nhiên bị nắm lấy. Ta không thể rút ra được, thế rồi đột nhiên bị ôm thật chặt. Đâm sầm vào cơ thể cứng rắn kia khiến ta có chút hoa mắt, cái mũi đau ê ẩm. Ta miễn cưỡng ngẩng mặt lên, đã thấy ánh mắt Hạ Triệu Bách lạnh như băng, nắm mạnh lấy bả vai mình. Hắn tựa hồ ở bên tai ta gầm nhẹ một câu gì đó. Đáng tiếc, giờ phút này ta đã thấy đất trời đảo lộn, tầm mắt mơ hồ. Rốt cuộc chống đỡ không được, trước mắt một mảnh hắc ám, rơi vào hôn mê.
|
TRỌNG SINH CHI TẢO MỘ Tác giả: Ngô Trầm Thuỷ Thể loại: hiện đại, đô thị tình duyên, kiếp trước kiếp này, tình hữu độc chung, hào môn thế gia, trọng sinh
CHƯƠNG 4
Trong lúc mê man, dường như có ai đó nâng cơ thể ta lên, rồi lại có một thứ dụng cụ kim loại lạnh băng ấn lên đó. Trong giấc mơ, kiếp trước kiếp này rực rỡ đan xen, linh hồn như đang ở trong cơ thể rồi loáng cái lại ở bên ngoài. Hôm nay với hôm qua sao lại cùng một chỗ? Ta một hồi là Lâm Thế Đông, một hồi lại là thiếu niên nhỏ gầy. Một Thất bà chống quải trượng tới khóc sướt mướt mắng: “Đông quan, sao ngươi có thể bỏ Thất bà a? Ngươi như thế nào lại nhẫn tâm khiến người đầu bác tiễn kẻ tóc xanh a?” Nội tâm đau xót, ta vươn tay nghĩ trấn an lão nhân gia. Tay còn chưa kịp chạm tới, nàng lại hóa thân thành mẫu thân kiếp này. Một tay chống nạnh, một tay chỉa vào người ta quở trách: “Tiểu tử ah, nấu cho người ngồi canh gà tẩm bổ, vì cái gì không uống? Ngươi có biết mẹ ngươi tốn bao nhiêu tiền không a? Muốn chết sao, ngươi cũng không phải con nít, uống chén canh còn muốn mẹ ngươi phải dỗ???
Ta nở nụ cười, đang định mở miệng hống nàng vui vẻ, đã thấy mẫu thân thình lình biến mất, trước mặt là một nam tử khôi ngô, không thấy rõ mặt, hắc hắc cười lạnh, trong lòng ta sợ hãi, không biết hắn là ai, chỉ có thể theo bản năng biết hắn rất nguy hiểm. Ta quay người, nhanh chóng bỏ chạy, đã thấy người nọ một cái tát qua, gào thét nói: “Lâm Thế Đông, ngươi cái con rùa đen rụt đầu, trốn được hôm nay, trốn được cả đời sao? Ngươi chờ đó, bao xa ta cũng sẽ tìm được ngươi, ngươi cứ chờ xem!”
Ta hét nhỏ một tiếng “AH…”, đột nhiên mở mắt, đôi má nóng hổi cùng đau nhức, khuôn mặt làm người ta sợ hãi của Hạ Triệu Bách phóng đại trước mắt, ta theo bản năng liền co rụt lại, hoảng hốt nói: “Hạ Triệu Bách, ngươi muốn làm thế nào?”
Hạ Triệu Bách híp mắt, trong mắt ánh lên một tia quang mang khó gọi tên. Hắn nghiêng đầu đánh giá ta hồi lâu, rồi bỗng bất động thanh sắc, đứng thẳng dậy, khoanh tay, thản nhiên nói: “Ngươi té xỉu, ta cứu ngươi trở về.”
“Đúng, đúng vậy sao?” Ta giấu hai cánh tay nắm chặt dưới chăn, cật lực nhắc nhở chính mình. Ta bây giờ không còn là Lâm Thế Đông mà là một người khác, chỉ là một nam hài hoàn toàn không quen biết Hạ Triệu Bách. Ta cúi đầu, cố gắng suy nghĩ, một thiếu niên mười bẩy tuổi bình thường gặp loại tình huống này nên phản ứng thế nào? Là nên nói lời cảm tạ hay sợ hãi? Hiếu kỳ hay thụ sủng nhược kinh? Ta trong lòng nhanh chóng suy nghĩ. Ngẩng đầu, miễn cưỡng nặn ra một cái tươi cười nói: : “Cái kia, cái kia đa tạ ngươi, Hạ tiên sinh.”
Hạ Triệu Bách bỗng tiến thêm vài bước, ta lại càng hoảng sợ, co rút dưới chăn, hứng chịu ánh mắt từ trên cao hạ xuống của hắn. Ánh mắt giống như tia X quang vừa ác liệt lại lạnh lùng, phảng phất như xuyên qua thân thể mà nhìn thấu linh hồn ta. Hắn đánh giá cả buổi, bỗng thản nhiên nói: “Ngươi rất sợ ta?”
Ta tin là giờ phút này mồ hôi lạnh đã chảy đầy lưng. Kiếp trước có bao nhiêu khốn khó chịu không nổi, đều do người này ban tặng, rốt cuộc là sợ hay là hận đều đã không phân biệt được rõ ràng, chỉ còn một loại bản năng trốn chạy đơn thuần. Ta cúi đầu lắp bắp nói: “Hạ, Hạ tiên sinh phong thái bất phàm, chúng ta chỉ là dân thường, chưa bao giờ tiếp xúc với một đại nhân vật gần như vậy, khẩn trương, sợ hãi cũng là bình thường a.”
Độ cong trên khóe miệng hắn càng mở rộng, nói: “Ah? Có ai đã từng nói cho ngươi biết, ngươi nói tiếng Hoa rất khá?”
“Cái gì?” Ta ngạc nhiên mở to mắt?
“ Hiện tại, rất ít học sinh có thể sử dụng thành ngữ lưu loát như ngươi a.” Hạ Triệu Bách cười nhạo nói: “Mở miệng ra là nói tiếng Anh, nhưng kết quả là tiếng Anh cũng chỉ biết sơ sơ, tiếng Hoa lại hoàn toàn mờ mịt. Ngươi không giống vậy, dùng từ rất…” Hắn nhíu mày, suy nghĩ một chút nói: “Trang nhã.”
|
Ta gục đầu xuống, Lâm phu nhân năm đó quả thực dốc ra không ít tâm sức. Ta lúc tuổi thiếu niên phản nghịch, chỉ cần có một câu một chữ thô tục, liền bị phạt quỳ, chịu đói. Về sau ra xã hội, mọi người đều khen Lâm công tử đúng thực là thế gia công tử, thông thạo cả tiếng Hoa lẫn tiếng Anh, phong độ ưu nhã, lại lưu loát tiếng Pháp, xuất khẩu thành thơ. Tất cả đều dùng xử phạt từ bé mà luyện thành. Ta yên lặng đối với những chuyện xa xôi nở nụ cười. Nếu có thể, thật muốn xuyên về quá khứ, chạy tới bên Lâm phu nhân mắng một câu: Ta thao, kệ ngươi a, lão tử không muốn học thì thế nào a? Mở miệng nói lời chợ búa thô tục, mỗi ngày thật vui vẻ thì như thế nào? Đáng tiếc, hết thẩy chỉ là ảo tưởng của ta. Sớm bị đưa vào quy củ, cho dù hôm nay đã không cần phải giữ phép tắc nữa, nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, muốn sửa cũng không được. Ta thở dài, ngẩng đầu nhẹ giọng nói: “Kia đều là trong nhà dạy dỗ” “ Vậy người trong nhà còn dạy ngươi cái gì?” Hắn tựa hồ cảm thấy hứng thú tiếp tục hỏi. “ Dạy ta không cần tùy tiện mang cho người khác phiền toái. Cám ơn ngài Hạ tiên sinh, ngài đối với một người xa lạ đưa tay giúp đỡ khiến ta vô cùng cảm kích, nhưng ta phải về.” Ta định đứng dậy, nào ngờ ngồi lên lại bị một trận choáng váng kịch liệt. Ta vươn tay, nghĩ muốn bám vào cái gì đó, liền bị một đôi tay mạng mẽ đỡ lấy, sau đó ta vô lực ngã vào lồng ngực ấm áp đầy nam tính. ‘Là Hạ Triệu Bách’. Trong lòng ta sợ hãi, kiệt lực muốn đẩy ra, bên tai lại nghe hắn uy nghiêm nói: “Đừng nhúc nhích, ngươi muốn ngã khỏi giường a?” Ta không dám lộn xộn, ngoan ngoãn mặc hắn đỡ mình tựa vào gối, nhắm mắt, kiên nhẫn chờ trận choáng váng này đi qua. Bỗng trong lúc đó, ta cảm thấy trên mặt hơi ngứa, vừa mở mắt, dĩ nhiên là Hạ Triệu Bách, mặt vẫn không biểu tình, đang vuốt ve hai má ta. Ta sợ, không chút nghĩ ngợi, đưa tay ba.. một phát, đẩy bàn tay hắn ra. Khóe miệng Hạ Triệu Bách gợn lên một mạt cười nói: “Ngất xỉu trước mặt ta, sau đó lại cố tình đẩy ta ra. Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào? Lạt mềm buộc chặt hay sao?” Ta nhìn hắn, vừa sợ hãi, vừa tức giận, không hiểu ý nghĩ hoang đường gì xuất hiện trong đầu hắn. Gian nan nuốt nước bọt, ta mở miệng nói: “Hạ tiên sinh, ta nghĩ giữa chúng ta khẳng định là có chút hiểu lầm.” “Thật kỳ quái.” Hắn nghiêng đầu dò xét ta, thì thào nói: “Ta xác định chưa bao giờ thấy qua ngươi, khuôn mặt này cũng không phải đã qua phẫu thuật, vì cái gì ta cảm thấy rất giống như đã từng quen ngươi?” “Khẳng định ngài đã nhầm rồi!” Ta thoáng cao giọng, vội vàng nói: “Ta chỉ là một học sinh bình thường, sao có thể từng gặp qua ngài!” “Việc đó không quan trọng.” Hạ Triệu Bách khẽ cười, đứng dậy, sờ sờ tóc ta, nói: “Ngươi đã khiến ta chú ý rồi. Ở đây nghỉ ngơi cho tốt, ta còn có việc, hy vọng lúc trở lại ngươi đã ngoan ngoãn ngủ.” Hắn nói xong, liền đi ngay ra khỏi phòng mà không hề quay đầu lại. Theo tiếng cửa đóng, ta thở dài một hơi, chợt thấy mệt mỏi không chịu nổi. Cùng người này ứng đối như vậy, thực làm ta giảm thọ mất mười năm. Ta xoa xoa thái dương, lúc này mới có tâm tình đánh giá căn phòng, chợt phát hiện ra cách bài trí trong phòng thực quen thuộc, quen thuộc như chính vận mệnh bản thân. Bức màn cũ xanh biếc mạ vàng kia, ta trước đây từng lét lút giấu ở bên trong mê tàng (kho tàng được yêu thích). Còn kia là cửa sổ được làm bằng kính thủy tinh trên có khắc hoa văn sặc sỡ mang phong cách Nam Dương. Mảng màu lục bên trái kia bị vỡ, lại được người ta tỉ mỉ dùng giấy bóng kính dán lên, không nhìn kĩ, căn bản sẽ không phát hiện ra. Ta hoàn toàn chấn động, không người nào hiểu rõ hơn ta. Chỗ kia sở dĩ dán giấy bóng kính lên là bởi ta lúc thiếu thời, có một lần tâm huyết dâng trào luyện bóng chày ở hoa viên, nhất thời lỡ tay, đánh bóng trúng ô cửa. Lúc đó đã bị Lâm phu nhân răn dạy một trận, cũng phạt nhịn một bữa tối. Khối thủy tinh kia đi khắp Hương Cảng cũng tìm không ra. Quản gia Thất bà lo lắng ta lại bị Lâm phu nhân trách phạt, tự mình lấy giấy kiếng xanh dán lên hòng qua mắt người. Từ đó về sau, hàng năm Thất bà đều thay mới giấy kiếng, khiến Lâm phu nhân cũng nhận không ra. Cho đến tận cuối đời, Lâm phu nhân cũng không hề phát hiện chuyện này. Tới tận khi ta tiếp quản Lâm thị, bận tối tăm mặt mày, khối giấy bóng này, vẫn do Thất bà mỗi năm đổi mới, ngược lại trở thành chút ít kỉ niệm ấm áp trong căn nhà này. Đúng vậy, nơi đây hết thảy, ta nhắm mắt lại, cũng không thể đi nhầm, liền ngay cả bên ngoài cửa sổ là gốc cây tử kinh, từ xa ta cũng có thể ngửi được mùi hương của nó. Nơi này, ta khó khăn nuốt nước bọt, là Lâm Thế Đông tổ trạch, là tầng khách lầu hai, là nơi ta luôn nhớ tới. Là nơi ta muốn, lại không dám trở về. “Như thế nào? Ngươi đối với căn phòng này có hứng thú? Đây là kiểu trang trí theo phong cách những năm sáu mươi thế kỉ trước, tựa như ở thời cổ vậy, có đúng không?”. Ở cửa truyền đến âm thanh hòa ái, ta ngẩng đầu, lại thấy một gương mặt quen thuộc. Thật lâu trước kia, ta mỗi lần sinh bệnh, đều sẽ thấy ông ở đầu giường. Khuôn mặt hồng hào phúc hậu mang theo cặp kính màu đồi mồi, ánh mắt giống như lúc nào cũng tràn ngập ý cười. Thấy rõ là ông, không phải là tay sai của Hạ Triệu Bách, ta thở phào nhẹ nhõm, nói giọng khàn khàn: “Tống thầy thuốc, lại phiền toái ngài, thật sự có lỗi, mặt khác cám ơn ngài.” Biểu tình của ông trở nên kinh ngạc, trong nháy mắt hiện lên lẫn lộn cảm xúc cùng khó có thể tin. Ta cũng kinh ngạc nhìn ông, không rõ ông tại sao lại như vậy? Trong giây lát, ta chợt nhớ ra, bản thân đã sớm không còn là Lâm Thế Đông. Hiện tại chỉ là một học sinh trung học bần hàn, chúng ta coi như là lần đầu gặp mặt, không nên biết tên ông như vậy.
|
Nhưng, ai có thể giải thích hộ, thầy thuốc riêng của Lâm gia, như thế nào lại xuất hiện ở đầu giường ta? Nơi này thật sự không nên đến. Hôm nay, Ta ở trong này đã muốn lộ ra sơ hở, đành cười cười, nói với Tống thầy thuốc: “Thực xin lỗi, ta thật mạo muội. Bởi vì năm trước ta từng nằm ở bệnh viện từ thiện, nhìn thấy ngài tại phòng khám chuyên khoa, cho nên biết ngài họ Tống. Xin hỏi đây là đâu? Ta như thế nào lại ở đây?” Tống thầy thuốc cổ quái nhìn ta, nửa ngày sau mới lộ ra nụ cười hiền lành mà ta vô cùng quen thuộc, vẻ mặt ôn hòa nói: “ Đừng lo lắng, ngươi hiện tại đang ở nhà Hạ Triệu Bách tiên sinh. Nghe nói ngươi tại chỗ tảo mộ té xỉu, hắn không biết chỗ ở của ngươi, liền đem theo về. Ta là bác sỹ riêng của nhà này, vừa rồi có thay ngươi kiểm tra. Đứa nhỏ, có phải gần đây ngươi mới bị tai nạn xe cộ?” “Đúng vậy.” ta gật gật đầu, trong lòng thầm minh bạch nơi này thuộc về ai. Năm đó, khi công ty gần đóng cửa, mấy ngàn công nhân đứng trước nguy cơ thất nghiệp. Trong đó có bao nhiêu lão nhân từng đem toàn bộ thanh xuân hiến cho Lâm thị, tuổi tác đã lớn, không dễ tìm được công việc khác. Ta đã đến tuyệt lộ cũng không thể thiếu họ tiền trợ cấp, vạn bất đắc dĩ, chỉ còn cách bán đi tổ trạch, làm một đứa con bất hiếu, không còn mặt mũi nào gặp tổ tiên. Ta ra giá rẻ nên rất nhanh liền bán được, căn nhà và hoa viên cộng lại cũng bán được hơn năm triệu, trừ hai mươi vạn quyên tặng trung học Saint Mary, còn lại đều dùng làm tiền trợ cấp. Việc bán nhà toàn bộ đều do luật sư đảm nhiệm, bản thân ta cũng không muốn lộ diện. Tình cảnh lúc đó ta cũng có thể lý giải, Lâm thị sản nghiệp to như vậy mà nói sụp liền sụp, xui xẻo mười phần, đối với những người trên thương trường tự nhiên là có thể không dính vào thì càng tốt. Hôm nay mới biết, nguyên lai người mua lại là Hạ Triệu Bách, trách không được khi đó hắn yêu cầu không được công khai danh tính, có lẽ là sợ cừu nhân tương kiến, ta nhất quyết không chịu bán a. Mà hắn sở dĩ chịu không ít trở ngại mua căn nhà lớn này, chắc cũng là do tâm lý của kẻ tiểu nhân, muốn khoe khoang chiến lợi phẩm. Có điều là hắn cũng có quá đề cao Lâm Thế Đông. Thực lòng mà nói, tình cảnh khi ấy đừng nói là bán tổ trạch, dù có phải bán cả nhẫn đính hôn ta cũng không nói hai lời. Mấy thứ này dù sao cũng chỉ là vật ngoài thân, ai mua nó thì có gì quan trọng? Ta thở dài, càng xác định, cảnh còn người mất mọi chuyện cũng đã qua, nơi này đã là nhà của người khác, đối với một tiểu tử nghèo như ta tốt nhất là không nên ở lâu. Ta hướng Tống thầy thuốc gật đầu, vén chăn lên muốn xuống giường, lại bị ngăn lại. Ta nghi hoặc nói: “Tống thầy thuốc, cảm ơn ngài đã chiếu cố, nhưng giờ cũng không còn sớm, ta cần phải về nhà, nếu không lại làm mẹ ta lo lắng”. “Ngươi có phải hay không thường choáng váng, tức ngực? Trong đầu còn có khối máu tụ chưa tán, chớ nên lộn xộn. Ngươi ngoan ngoãn nghỉ ngơi cho tốt. Sáng mai ta tới mang ngươi đi chụp CT cho kỹ. Ta cười cười đáp: “Tống thầy thuốc, vừa xong đã làm phiền quá rồi, làm sao có thể lại quấy rầy công việc ngày mai của ngài? Ta lần trước cũng đã kiểm tra qua, quả thật là tụ huyết chưa hết. Nhưng bác sĩ đã nói chỉ cần tĩnh dưỡng, chậm rãi chờ tan ra là được. Hơn nữa…”- ta cúi đầu làm bộ đỏ mặt e thẹn, nhỏ giọng nói: “…nhà của ta gia cảnh cũng không được tốt, kham không nổi tiền thuốc men, không muốn gây phiền toái cho ngài.”. Vị Tống thầy thuốc này, đã sống đến bằng đấy tuổi, danh tiếng cũng tốt. Từ lúc mới khai trương phòng khám đến nay, ở giới thượng lưu cũng đã tạo được một chút ảnh hưởng, lại làm bác sĩ riêng của Lâm thị nhiều năm, chỉ sợ ngày thường tiếp xúc chỉ toàn quan to cùng người có tiền, hiếm khi gặp một kẻ nghèo hèn như ta. Trong lòng ta thầm cười, đợi ông lộ vẻ trọng phú khinh bần, mắt lộ ra tia hèn mọn, sau đó sớm rời đi. Nhưng lão nhân này lại đánh giá ta, trong mắt toát ra sự thương hại, nói: “Đứa nhỏ ngốc, vấn đề tiền bạc không cần ngươi quan tâm. Khám chữa bệnh ta sẽ trả phí, còn có vấn đề gì, ta cũng có thể giúp. Ngươi ở đây nghỉ ngơi thật tốt, còn phải uống thuốc mới được.” “ Không cần”- ta tuyệt đối không nghĩ tới xảy ra chuyện này, liền xua tay cự tuyệt, vội vàng tiếp lời: “ Mẹ còn ở nhà chờ, ta không quay về, nàng thật sự sẽ lo lắng.”
|
Tống thầy thuốc bỗng bất động, ha ha cười, nói: “ Số điện thoại nhà ngươi là bao nhiêu? Ta gọi điện về báo cho người nhà ngươi một chút là tốt rồi. Thật sự là ngày nay, đứa nhỏ biết lo lắng cho gia đình như ngươi rất hiếm thấy.” Ta thầm nghĩ muốn gọi điện thoại trở về nói cho mẹ, nói ta đi tảo mộ liền gặp được quý nhân giúp chữa bệnh. Chỉ sợ phản ứng đầu tiên của nàng sẽ là nghĩ ta bị kẻ xấu bắt cóc, tiếp theo sẽ nhanh chóng chuyển thành ta bị bán đến Đông Nam Á hoặc đã bị mổ xẻ lấy nội tạng, làm sao mà nàng có thể không lo lắng hãi hùng cho được? Ta lắc đầu nói: : “Thật sự không cần, cảm ơn ý tốt của ngài, nhưng sắc trời không còn sớm, ta quấy rầy như vậy cũng thật không lễ phép, vẫn là nên về thì tốt hơn.” “ Không được. Hiện tại ngươi đi ra ngoài lại té xỉu ở đâu đó thì phải tính sao?” Tống thầy thuốc chế trụ ta, ôn hòa hỏi: “Ngươi đi vội vã như vậy, không sợ Hạ tiên sinh lo lắng sao?” Ông chưa nói dứt lời liền đã nhắc nhở ta, đây chính là hang ổ của tên hỗn đản Hạ Triệu Bách. Ta lại bắt đầu sợ hãi… cho ta thêm mười lá gan nữa cũng không muốn ở lại Lâm gia tổ trạch, nói mấy chuyện kỳ quái với Hạ Triệu Bách. Ta càng phải về a. Tự mình cố xuống giường đi dép, vừa cúi người xuống đã thấy một trận kịch liệt choáng váng ập đến. Ta suýt ngã ra, may mà có Tống thầy thuốc nhanh tay lẹ mắt, một tay đỡ lấy, không nói nhiều lời liền đem ta trở lại gường, quát lớn: “ Bị bệnh thì phải ngoan ngoãn nghỉ ngơi, không nghe lời thầy thuốc nói…, ngươi là muốn cả đời nằm trên giường a? Ngươi cho là bị bệnh thì giỏi lắm a? Ai phát huân chương cho ngươi? Còn không phải liên lụy đến người nhà ngươi, chính mình không để ý bản thân, còn muốn ai để ý ngươi?” Ta nghe vậy liền trấn động, nghiêng mặt đi, tựa hồ có một cỗ nhiệt lưu dâng lên trong mắt. Tình cảnh này vô cùng quen thuộc, ta dường như đã quên đi thân phận mới, cho rằng đây vẫn là người đã trông nom Đông quan từ nhỏ tới lớn. Vị Tống thầy thuốc này đã mấy chục năm mắng chửi người cũng không có gì mới, lật qua lât lại bất quá cũng chỉ có mấy câu này. Lúc trước nếu là mắng ta, cũng chỉ có thể hung dữ thêm một câu: “Ta để cho Thất bà lại xem ngươi” mà thôi. Tựa như những lời này rất có sức uy hiếp, bởi chúng ta đều biết, trong lòng ta địa vị của bà là vô cùng quan trọng, ta không thể thấy bà thất vọng. Nhưng hôm nay đã vật đổi sao dời, Đông quan đã bỏ mạng dưới bánh xe, ta trở thành một thiếu niên mười bẩy ốm yếu, lấy đâu ra tư cách cùng thân phận để nghe câu nói kia lần cuối? Ta hít sâu một hơi, ngẩn đầu yếu ớt cười, đánh gãy khiển trách thao thao bất tuyệt của ông: “Tống thầy thuốc, cảm ơn ông.” Vô luận thế nào, đều là câu cám ơn. . Ít nhất, cám ơn ông, làm cho ta tại tổ trạch này, không đến mức cô độc một mình. Ông dừng lại một lát, lập tức cười tủm tỉm nói: “ Đứa nhỏ này, cũng thật quá đa lễ. Có thể thấy người lớn trong nhà dạy ngươi thật tốt, cái này khó trách. Kỳ thật, nên là ta nói cám ơn mới đúng.” “Cái gì?” ta ngạc nhiên hỏi. Tống thầy thuốc có chút im lặng, cách một hồi, nhàn nhạt nói: “ Đông quan, ah, chính là Lâm Thế Đông, thật hiếm có người nhớ tới hắn, tri ân báo đáp, tảo mộ cho hắn.” Tim ta đập thình thịch, lại bất giác nắm lấy góc chăn, làm bộ như không hề để ý, nói: “ Này là do, Lâm tiên sinh từng quyên giúp ta cho nên…” Nét mặt hiền lànhcủaTống thầy thuốc, cư nhiên hiện lên một tia trào phúng sờ sờ đầu ta: “ Năm đó chịu qua ân huệ của Đông quan hẳn có rất nhiều người. Nhưng hắn chết đi vài năm, lại chỉ có ngươi nhớ đến hắn?” ông thở dài khẩu khí chợt thê lương. Ta thấy không thể để một lão nhân đau buồn như thế, vội đáp: “ Sẽ không, ngài không phải cũng nhớ Lâm tiên sinh hay sao?” Ông sững sờ, rồi lập tức nở nụ cười, gật đầu nói: “ Đúng vậy a, ta rất nhớ hắn.” “Ta nghĩ, không giống nhau. Dù không có nhiều người nhớ đến Lâm tiên sinh, ngài ấy cũng không để tâm, nhưng ông thân là trưởng bối, lâu như vậy vẫn còn nhớ kỹ Lâm tiên sinh, nếu ngài ấy dưới suối vàng có biết được, chắc sẽ rất cao hứng a.” Ta kiếp trước lẫn kiếp này, am hiểu nhất chính là hống lão nhân vui vẻ, cho dù là Thất bà thông minh tháo vát hay mẫu thân hung hãn hiện tại cũng đều thu phục tốt. Quả nhiên, Tống bác sĩ nghe xong hai câu này, ha ha cười nhẹ, đôi mắt phía sau gọng kính đồi mồi lại hiện lên lệ quang. Ông sờ sờ đầu ta, chỉ im lặng mà vuốt. Ta để im, đáy lòng cũng có chút cảm khái: Lúc trước ta đối với vị thầy thuốc già này cũng không mấy thân mật, chỉ là theo lệ cũ tiếp tục mời ông làm bác sĩ riêng, mỗi tháng thêm vào chút tiền dưỡng lão cho ông mà thôi. Thật chưa bao giờ nghĩ qua, ông lại là một trong số ít người nhớ rõ Lâm Thế Đông. Thế giới bên ngoài thật không thiếu sự bất ngờ. “ Hảo hảo nghỉ ngơi.” Tống thầy thuốc nhìn ta nằm xuống, tủm tỉm nói: “Trong phòng này đồ đạc đều đủ hết, ngươi cần gì thì tự tìm, đến giờ ăn sẽ có người mang cơm canh đi lên, ngươi nên ăn cái gì, không nên ăn cái gì, ta sẽ dặn bọn họ.”. Ông tạm dừng một chút, bỗng nhiên lại sờ tóc ta, nói: “ Yên tâm, Hạ tiên sinh tới công ty. Xem ra đêm nay có xã giao, không rảnh quản ngươi. Ngày mai ta mang ngươi đi bệnh viện kiểm tra, nếu vô sự ta lái xe đưa ngươi về nhà.” “ Ta muốn về trước a??” “ Đứa nhỏ, ngươi không hiểu Hạ tiên sinh”- Tống thầy thuốc bỗng nhiên thu lại vẻ tươi cười nói: “ Nếu lúc này ngươi rời đi không nói một tiếng, hắn nhất định sẽ cảm thấy ngươi không tôn trọng hắn. Ta sợ đến lúc đó, ngươi lại chọc vào sự phiền toái không cần thiết.” Ta không lên tiếng. Quả thật, vì một chén nước chanh mà hại người ta cửa nát nhà tan, chỉ sợ hắn đem lòng tự tôn đặt cao đến không thể tưởng. Ai biết một thiếu niên xa lạ đi mà không từ giã lại sẽ khiến hắn làm ra việc gì? Ta chợt rùng mình, rốt cuộc vẫn là gật gật đầu, nói: “ Được rồi, ta sẽ chờ đến ngày mai, chờ Hạ tiên sinh trở về.” “ Ngoan”- Tống thầy thuốc vừa lòng nói: “ đừng quên, ngày mai 9h ta đến đón ngươi.”
|