Trọng Sinh Chi Tảo Mộ
|
|
Thất bà không ngớt lời khẳng định: “Chắc chắn sẽ ah, mặc kệ ngươi biến thành cái gì, ta đều sẽ nhận ra ngươi.” Ta rút tay mình lại, lưu luyến nhìn bà, nhẹ nhàng nói: “Mụ mụ, ta đi đây.” “Đông quan, Đông quan…” Bà không dám la, chỉ có thể cố nén nức nở nghẹn ngào, tha thiết gọi: “Đông quan, Đông quan…” Tim ta như bị dao cắt, nhìn bà thêm một cái, dứt khoát xoay người, yên lặng mở cửa đi ra ngoài. Trong khoảnh khắc cánh cửa khép lại, nhân ảnh Thất bà từ nay về sau sẽ mãi mãi khắc sâu trong lòng ta. Bà vẫn đứng đó, đại khái đối với việc sợ ta bị trừng phạt… Tin là thật. Vì vậy liền đứng im bất động, trên người vẫn trùm chăn lông, lộ ra bộ dạng có chút buồn cười. Nhưng là, ta nhìn về nơi đó, nước mắt lại tràn ra. Đó là một người mẹ, vì sợ gặp mặt mà hài tử gặp tai họa, đang cố nén nỗi lòng thương nhớ, không dám quay đầu lại. Lâm Thế Đông cả đời ngu muội, cô đơn suốt kiếp, chưa bao giờ biết lấy lòng ai, nhưng đến cuối cùng cũng có người thực tâm thương nhớ. Như vậy, xem ra 30 năm sống trên đời cũng không tính là uổng phí, không tính là không có chút ý nghĩa nào. Giữa màn đêm, một mảnh trăng treo giữa trời, sao sa lấp lánh, nước mắt trên mặt ta còn chưa kịp khô, vội vàng lùi bước, nhanh chóng rời xa nơi tình cảm mãnh liệt này. Nhà kính sau này có trồng thêm vài cây dành dành núi tươi tốt. Hiện tại đang nở hoa, dưới ánh trăng giống như những đốm thủy tinh sáng lấp lánh. Ta rất nhanh đã vượt qua mấy bụi hoa, rẽ vào một khúc ngoặt. Đằng sau chỗ kia chính là một cánh cửa bỏ phế, bên trên còn có ổ khóa cực lớn lại loang lổ vết hoen gỉ. Trong lòng ta âm thầm cầu nguyện, đi tới đó, hơi nhấn nhấn một chút, cái khóa liền rơi xuống. Cách cửa này khuất sau bụi hoa, ổ khóa chính là năm đó ta cố ý làm hư. Làm như vậy để có thể trốn khỏi Lâm phủ, lặng lẽ đi xem đứa nhỏ ta yêu thích. Không thể ngờ, đã qua ba năm, Hạ Triệu Bách thực sự lười biếng, không thay đổi bất cứ thứ gì ở nơi này. Ta giống như năm đó, chậm rãi mở cửa, sau đó vô thanh vô thức[im lặng] lách ra ngoài, sau đó khép cửa lại. Bên ngoài là một mảnh sườn dốc cùng rừng cây. Đứng giữa bóng đêm nhìn về phía lùm cây um tùm ta đã quá quen thuộc, nhanh chóc dọc theo thềm đá uốn lượn trong núi mà đi xuống. Đi được lưng chừng núi liền gặp đường cái, đi thêm vài trăm mét là trạm xe bus. Xe ở đây chạy suốt đêm, chỉ cần 5 tệ, ta liền có thể lên xe đi về căn nhà hiện tại. Hết thảy mọi việc đều vô cùng thuận lợi, lúc ta ngồi chờ xe bus, quay đầu nhìn lại trạch viện ẩn giữa núi rừng, tất cả đều thoáng qua như một giấc chiêm bao. Lâm Thế Đông, Hạ Triệu Bách, Thất bà, Tống thầy thuốc, tất cả chuyện cũ trước kia, đều giống như sương sớm, trong khoảnh khắc, liền theo nhiệt độ cơ thể mà bốc hơi. Ta xoa xoa tay, 2 giờ sáng mới bắt được xe. Cố nén đau đầu, ta mới 17 tuổi, có nhà của mình, ta là một người hoàn toàn mới, ta không phải Lâm Thế Đông, ta hiện tại tên gọi Giản Dật. CHƯƠNG 7 Rạng sáng 2 giờ, xe chạy xuống núi, bốn bề yên tĩnh, lại qua bẩy lần quẹo tám lần rẽ, chạy trên những đoạn đường dốc hẹp đặc trưng của Hương Cảng. Đèn đường mờ nhạt, chỗ này không tập chung các quán ăn đêm, vì vậy suốt dọc đường đi, thực sự không thấy một bóng người. Ngồi một hồi lâu, lại chuyển một tuyến xe mới tới Phú Hoa thôn. Xuống xe, xuyên qua hai con đường, liền gặp một tòa nhà cũ hơn 10 tầng, đây là một trong những khu cho thuê phòng giá rẻ được xây dựng đầu tiên ở HongKong, cũng là chỗ ở hiện tại của ta. Ta cũng không biết, một thiếu niên 17 tuổi bình thường, vô duyên vô cớ hơn 2 giờ khuya mới về nhà, cha mẹ hắn sẽ phản ứng thế nào. Nhưng ta biết rõ, Giản Giật như vậy, mẹ của hắn sẽ lo lắng hãi hùng, đứng ngồi không yên. Đêm đó, khi ta trở về, đèn đuốc trong nhà vẫn sáng trưng, mẹ Giản Giật – Giản Lý Thục Anh vẫn ngồi trong phòng đợi ta. Vừa nhìn thấy, liền kinh hãi nhảy lên, tiếp theo lại hung hăng phát lên người ta vài cái, kế đến là thao thao bất tuyệt mắng chửi.
|
Ta áy náy không chịu nổi, cố hết sức trấn an, cuối cùng không thể không lợi dụng thân thể suy yếu của bản thân, nhắc nhở nàng đầu ta đau muốn nứt, lại trong tình trạng kiệt sức, mẹ Giản cuối cùng mới im tiếng tha mạng, cho ta tắm rửa đi ngủ. Đợi ta lên giường, lại bị tóm dậy, cứng rắn rót một ly sữa bò bắt uống, sau đó mới chịu thả ta chìm vào giấc ngủ. Một ngày này thực quá nhiều giày vò, tới tận bây giờ thần kinh ta mới buông lỏng, không lâu hai mắt liền mông lung mơ màng. Chợt thấy, bàn tay ôn hòa khô ráo của mẹ, nhẹ nhàng vuốt ve trán ta. Tựa hồ như muốn cẩn thận từng li từng tí xác nhận ta đã bình an vô sự. Ta cảm thấy không khỏi thở dài, mở mắt ra, nhìn nàng mỉm cười nói: “Giản Lý Thục Anh phu nhân, mời ngài đêm hôm khuya khoắt không cần chơi trò giả quỷ dọa người có được không?” “BA~”, trên trán liền bị đánh một cái, mẹ chỉa chỉa trán ta cười mắng: “Thằng nhóc chết tiệt, lần sau còn dám đi chơi về khuya xem, ta trước đánh què giò ngươi.” “Mẹ ah.” Ta kéo tay nàng, ôn nhu nói: “Xin lỗi, lần này là ngoài ý muốn, về sau ta sẽ không như vậy, đừng giận nữa, có được không?” Nàng sửng sốt một chút, hốc mắt nhanh chóng như có sương mù giăng lên, lại quật cường nuốt xuống, vỗ vỗ đầu ta mấy cái. Bất quá, lần này lực đạo nhẹ đi rất nhiều, ác thanh ác khí nói: “Nhớ rõ như vậy là tốt rồi. Lầu sau còn tái dọa mẹ ngươi như vậy, ta liền…” “Đánh què giò ta nha. Ta đã biết, giáo dục như vậy, sợ ngươi rồi.” Ta nở nụ cười, nhẹ giọng dỗ nàng: “Đi nghỉ ngơi a, qua mấy giờ liền phải xuống phố mở hàng, nhanh, đi thôi.” “Biết rồi.” Nàng không kiên nhẫn nói, đứng dậy, bỗng nhiên thở dài nói: “Dật tử, mẹ cảm thấy, ngươi bây giờ trở nên quá nghe lời rồi. Là, ngươi bây giờ sẽ thương mẹ, sẽ giúp mẹ làm việc nhà. Kêu ngươi quay lại trường đọc sách, ngươi cũng không phản đối, còn hiểu được phải ôn bài, chuẩn bị tài liệu thi. Ta, trong lòng thực vui vẻ. Nhưng ngươi nghe lời như vậy, lại làm mẹ sợ biết không? Thật giống như ngươi dụng tâm làm thật tốt mọi việc, một giây sau đó, thừa lúc ta không chú ý, ngươi liền sẽ biến mất. Nếu là như vậy, ta ngược lại tình nguyện, người cứ lầm lỳ như trước, chỉ biết mình…” Lòng ta một hồi đau xót, vội vàng đứng lên ôm nàng. Nhưng tiếc là, chân tay mảnh khảnh gầy gò, độ siết chặt cũng giảm đi nhiều. Ta cười hì hì vỗ lưng mẹ Giản, nói: ”Mẫu thân đại nhân~, yên tâm đi, con ngươi sẽ mãi mãi ở cạnh ngươi, không rời. Bằng không ta không đi thi nữa, về sau cũng không học đại học, không cưới vợ, vẫn ở cùng ngươi, có được không???” “Nói bậy, thối lắm.” mẹ đẩy ta ra, cười mắng: “Nếu ngươi dám như vậy, lão nương ta trực tiếp cầm cây lau nhà đánh chết ngươi.” “Mẹ, ngươi thực dã man.” Ta nở nụ cười, dụ dỗ nàng: “Tốt rồi, chuyện gì cũng đều không có, đi ngủ đi. Ngoan ah, tỉnh dậy rồi, con ngoan sẽ làm bữa sáng cho ngươi được không? Cháo cá được không?’ “Ân.” Mẹ vỗ vỗ gương mặt ta, mỉm cười nói: “Ngươi cũng mau ngủ cho ta, vừa mới tẩm bổ được thêm chút thịt, xem xem, lại đâu mất rồi.” “Mẹ, ngươi cho là ta sẽ nóng trướng[nở ra] lạnh co sao? Làm gì khoa trương như vậy.” Ta một bên càu nhàu, một bên đẩy nàng ra khỏi phòng, cười cười: “Mẹ, ngủ ngon.” Tiếng mẹ này, chính là ta cam tâm tình nguyện gọi. Không phải vì bản thân không có lựa chọn, không thể không dùng thân phận Giản Dật để sinh tồn, mà là bởi vì kiếp trước, ta chưa bao giờ gặp một người mẹ thẳng thắn, ôn nhu mà vô tư như vậy. Năm đó Lâm phu nhân khắp nơi duy trì hình tượng quý bà. Lâm Thế Đông từ nhỏ đến lớn, khi nào bệnh sởi, lúc nào rụng răng sâu, chỉ sợ bà hoàn toàn không hề hay biết. Mà Thất bà, mặc dù rất quan tâm Lâm Thế Đông, nhưng dù sao cũng bị danh phận chủ tớ kia giàng buộc, như thế nào có thể như mẹ Giản đánh chửi la mắng, rồi lại thân mật khăng khít?
|
Ba năm trước, Lâm Thế Đông táng mệnh dưới bánh xe, Giản Dật 14 tuổi nói chung cũng gặp tai nạn nghiêm trọng, khiến hắn nằm viện hơn nửa năm, lại mất một năm hồi phục, may mắn được một quỹ từ thiện quên góp giúp. Nhưng sự việc này vẫn làm cho gia cảnh đã khó của Giản Dật càng thêm tũng quẫn. Giản Lý Thục Anh vì để đứa con lại có thể đứng lên, đã tiêu hết toàn bộ tiền tiết kiệm trong nhiều năm. Thời điểm gian nan nhất, một người phụ nữ liền gánh ba bốn phần công việc, đã thế lại còn phải chạy qua bệnh viện nấu súp đưa nước, chăm sóc đứa con nằm liệt giường, cả người gầy đến chỉ còn da bọc xương. Mới hơn bốn mươi nhưng nhìn thực già hơn nhiều so với tuổi. Đến giai đoạn ta hồi phục, nàng không có tiền thuê người làm vật lý trị liệu, không thể không tự thân vận động, học tập người ta, mỗi đêm đều xoa bóp cho đứa con, mệt đến đầu đầy mồ hôi, vẫn cười hỏi hắn cảm thấy thế nào, có hay không niết đau ngươi? Ta không cho rằng, người thân trong lúc đó cần hy sinh cùng trả giá nhiều như vậy. Nhưng với một người như mẹ Giản, dù chỉ kiếm được một tệ, vẫn là dùng hết cho ta, dù có kiếm được hai tệ cũng vẫn là dùng cho ta. Nếu có kiếm được đến mười tệ, thì may ra nàng mới dùng 5 phân cho bản thân. Ta nghĩ, gặp chuyện như vậy, dù là người có học rộng hiểu nhiều, chưa chắc đã làm được tới mức như vậy. Huống chi kiếp trước ta cũng đã gặp qua nhiều kẻ nịnh hót, bỏ đá xuống giếng, thật không ngờ lại có cơ hội được người nhà hậu đãi như thế. Nhờ nàng tỉ mỉ chăm sóc, đôi chân này tuy không thể chạy nhảy nhưng vẫn có thể đi lại bình thường. Cơ thể mặc dù cả đời cũng không thể cao lớn uy vũ nhưng chí ít cũng có thể tự gánh vác sinh hoạt cá nhân. Nữ nhân này trả giá nhiều như vậy cũng chỉ cần ta kêu một tiếng “mẹ”, chỉ cần ta có chút ngoan ngoãn nghe lời mà thôi. Ta làm sao nhẫn tâm, nói với nàng đưa nhỏ kia linh hồn đã rời đi, mà trong thân thể này, chỉ là một người hoàn toàn xa lạ? Bác sĩ nói trong đầu ta còn một khối máu bầm, cho nên tạm thời mất trí nhớ cũng là bình thường. Nhưng từ tận sâu trong đáy lòng, ta không phủ nhận chuyện mình là Giản Dật, bởi ta luôn khao khát có một người mẹ như vậy, ta luôn ao ước có người không cần hồi báo mà đối tốt với ta như vậy. Nếu là trước đây, ta chỉ suốt kiếp sống cô tịch lạnh lùng, cái kia cũng không sao, nhưng ta lại đã biết đến hương vị mỹ hảo của việc được người quan tâm, được người chiếu cố bằng trái tim ấm áp, ta sao có thể đẩy nàng ra, quay lại làm một cái Lâm Thế Đông suốt đời cô đơn. Bản thân Giản Dật, đại khái cũng không biết mình có bao nhiêu may mắn. Sau khi xuất viện về nhà, ta nhàn rỗi vô sự, thường lật xem mấy cuốn album cũ. Lại phát hiện ra, đứa bé kia từ nhỏ tới lớn, tuy đều xinh đẹp vô cùng, khuôn mặt sạch sẽ sáng long lanh, nhưng đại đa số thời điểm đều che kín âm u, tươi cười cũng rất ít gặp. Nghe nói, tính cách của hắn quái gở lại dễ nổi giận, xưa nay cũng không thân thiện với đồng học. Tan học về đến nhà, cũng là mang theo trầm mặc, giống như giấu mình sau tầng tầng lớp lớp tường thành kiên cố. Hắn đối với vị trí sắp xếp đồ đạc phi thường cố chấp, lại mắc bệnh yêu sạch sẽ quá độ, nếu mẹ Giản vô tình, hơi động đồ vật của hắn một chút, Giản Dật sẽ nổi trận lôi đình, nóng nảy khó có thể tự kiềm chế. Lần tai nạn xe cộ kia cũng vậy. Nguyên nhân bất quá cũng chỉ vì mẹ Giản nấu cơm xong, bưng thức ăn lên, không để ý làm nước tương dính lên T-shirt[áo pull] của hắn. Giản Dật như bị trúng ôn dịch, không khống chế được tức giận liền to tiếng la hét. Mẹ Giản dù trong lòng kinh ngạc không thôi, cũng vẫn là bị đứa con vô sỉ này khơi lên lửa giận, bất quá chỉ vung tay tát hắn một cái. Kết quả, hắn nổi điên lao ra khỏi nhà, chạy như bay trên đường, đúng lúc bị một chiếc xe hơi đụng phải. Cứ như vậy, chỉ vì một lý do vớ vẩn, rời đi người mẹ thân yêu của mình. Ta không thể hiểu tâm tính đứa bé này, trên thực tế, cũng không muốn miệt mài nghiên cứu. Tại kiếp trước, Lâm Thế Đông quả thực đã sớm trưởng thành so với tuổi, kế hoạch nhân sinh của hắn không cho phép xuất hiện thời kỳ thanh xuân phản nghịch này. Ngoại trừ tính hướng chệch khỏi quỹ đạo ban đầu, chưa từng tùy hứng làm bậy, ít nhất ở ngoài mặt đều đạt yêu cầu của Lâm phu nhân. Hiện tại, làm Giản Dật mới biết, nguyên lai, thanh thiếu niên lại có giai đoạn như vậy. Một cơ thể trẻ trung, một cuộc sống bình thường, một người mẹ thường xuyên trừng mắt cùng lải nhải , không mưu toan, không tính kế áp người… Tất cả với ta mà nói, đều có một ma lực hấp dẫn không thể tưởng tượng được.
|
Điều thú vị nhất, phải nói đến phòng ở rẻ tiền không ai qua được của chúng ta. Khu vực này trước đây là nghĩa địa, có nhiều người kiêng kị không muốn tới ở. Nhưng kiếp này, mẹ con Giản Dật lại ở đây suốt 8 năm. Trong nhà rất nhỏ, phòng ta hẹp đến nỗi, kê giường xong, xoay người cũng còn khó, trần nhà đều cũ mốc, lại chỉ có duy nhất một cái toilet. Nhưng phòng ở rẻ mạt này so với nhà cao cửa rộng kia thì ấm áp hơn rất nhiều. Bất kể là ở hành lang thật dài cũ kỹ lạc hậu, hay cửa phòng cách âm không tốt truyền ra tiếng vui cười cãi lộn. Bất luận trước mặt là phố chợ ôn ào huyên náo tiếng cò kè mặc cả, hay tiếng tranh luận bát quái ồn ào từ quán trà dưới lầu, cũng đều mang đến hơi thở cuộc sống nồng đậm. Từ cảm giác ngạc nhiên khi biết rõ người nhà bên hôm qua ăn cái gì, dạo phố mua cái gì, có thể hô chuẩn xác mấy đứa nhỏ tiểu học theo trường nào, chập choạng tối đi theo đại thúc lạ mặt ra sao, cho đến việc vắt óc tìm cách nhét một nhà 3 khẩu vào căn phòng ở 10m vuông. Sức sáng tạo ở nơi này luôn làm ta tán thưởng không thôi. Sinh hoạt mỗi ngày thoạt nhìn không có gì biến hóa, thậm chí người ở đây, ta hoài nghi đều có thể mấy chục năm như một, chưa từng mua áo khoác mới, mỗi chủ nhật, sẽ cùng một thời gian đến trà lâu ăn điểm tâm sáng. Nhưng kỳ thực, lại bất tri bất giác thay đổi lúc nào không hay. Tỉ như[ví dụ như ] thời gian chậm rãi để lại dấu ấn sương gió trên từng khuôn mặt, tỉ như tóc xanh lặng lẽ pha thêm vài sợi bạc. Những thay đổi kia, lại không phải bỗng nhiên ập đến, mà là từng ngày từng ngày một, chập rãi tích góp thành. Tựa như bà nội trợ trong ngăn kéo tích lũy phiếu điểm của siệu thị, chờ để dành đủ rồi, có thể đem đổi lấy một vật dụng thiết thực nào đó. Thanh xuân, dung nhan chậm rãi hằn lên một chút cảm ngộ[ hiểu biết] thực tế: tỉ như nhà cao cửa rộng ngàn gian, giường bất quá cũng chỉ 7 xích[ khoảng 2m3-2m4], tỉ như có người giáo huấn ngươi thì cũng giống như có người phóng tiền vào túi ngươi. Lại tỉ như, vĩnh viễn không được trông mặt mà bắt hình dong, ngươi xem có đại thẩm đại thúc mang theo túi nhựa đi mua trái cây, không chừng đó lại là triệu phú. Ta ở kiếp trước, cô độc đã sớm hóa thành thói quen, tựa như người thì phải ăn cơm uống trà, cũng không cảm thấy có cái gì không tốt. Nhưng ở kiếp này sống vài năm, lại hiểu rõ, nguyên lai giữa mẹ con còn có thể trao đổi bằng ồn ào, chửi rủa lải nhải, thậm chí là bạo lực để hoàn thành. Nguyên lai, người trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã biết hết sinh hoạt cá nhân của ngươi, từ việc ngươi dùng bột giặt nhãn hiệu nào, cho tới sữa bò mua ở đâu. Nguyên lai, thúc thúc[ông chú] hàng xóm chạy qua nói: “Tới nhà ta ăn cơm”, thật sự chính là mời ngươi tới nhà ăn cơm. Nguyên lai, ta ở nơi này, không cần làm một cái công tử đến chết vẫn phải giữ sĩ diện, chỉ cần làm một tên nhóc Giản Dật bình thường, an yên vui vẻ mà sống. Hôm sau, ta cố gắng vượt qua cơn choáng váng, gắng gượng tỉnh dậy, mẹ Giản đã sớm rời nhà, đến chợ mở gian hàng bán đồ ăn. Loại làm ăn nhỏ này đều là láng giềng đến ủng hộ duy trì sinh ý, lợi nhuận không cao, nhưng được cái gần nhà, lại chủ động thời gian. Ta thường hống[dỗ] mẹ Giản, sau này phải kiếm thật nhiều tiền, nhất định sẽ mở cho nàng một cái siêu thị nhỏ, để nàng làm bà chủ cho đã nghiền. Bất quá, nàng thường hừ mũi coi thường, cười nói: “Có mạng kiếm tiền chưa chắc đã có phúc tiêu tiền, làm người vẫn là an an ổn ổn là tốt rồi.” Ta cảm thấy mũi có chút cay cay. Đã từng vì hống vị hôn thê vui vẻ, liền ký ra chi phiếu hơn mười vạn cũng coi là lẽ thường, một cái siêu thị nhỏ nhoi, lại được coi là gì a? Nhưng mà ta cũng biết, dù ta có đem đồng hồ kim cương hay vàng bạc chân châu tặng mẹ Giản, trong mắt của nàng, chỉ sợ cũng không sánh bằng một chén cháo cá đứa con tự tay nấu. Ta nở nụ cười, rửa mặt xong liền đi vào bếp, nhìn thấy đậu phộng đã được ngâm hảo, cá khô đã rửa sạch kỹ, cả gừng cũng đc thái chỉ để một bên. Ta cười càng thêm sâu, cái này, mẹ Giản cũng đã làm đến vậy, còn ngại gì không nấu luôn cháo, lại nhất định phải để ta nấu? Nghĩ cho cùng, nàng chính là muốn hưởng thụ cảm giác được đứa con chăm sóc. Ta nhẹ nhàng lắc đầu, cười cười lấy ra nồi đất, để vào đậu phộng đã ngâm, đổ thêm nước, lúc đầu để lửa lớn mà nấu, sau khi sôi liền đổi thành lửa nhỏ, lại thêm vào gạo nếp, đợi cháo sôi, mới đem cá khô đã cắt khúc thật hảo, gừng, dầu rồi tiếp tục ninh nhừ. Trong lúc đợi cháo nhuyễn, lại đem hành thái sẵn, nghĩ tới sữa bò trong tủ còn chưa mở uống, nếu như bị mẹ Giản phát hiện, sợ là lại phải ghe một hồi lải nhải. Ta vội vã mở tủ lạnh, lấy sữa bò hâm nóng mới uống, thuận tay lấy một cuốn sách ra đọc. Đợi một hồi lâu, cháo đã nhừ liền thêm hành, thoáng một cái, mùi thơm ngào ngạt liền xông lên mũi.
|
Ta đem cà mên giữ nhiệt trong tủ âm tường ra rửa sạch, múc vào cháo nóng, thay quần áo, đi đưa bữa sáng cho mẹ Giản. Trong lòng ta hiểu rõ chút tâm tư nho nhỏ này của Giản Lý Thục Anh phu nhân. Bà chỉ đơn giản muốn mượn cơ hội này khoe với bạn hàng trong chợ đứa con hiếu thảo nhu thuận nhà mình. Ta cười cười, cho dù là đến 80 tuổi đi nữa thì tâm hồn nữ nhân vẫn còn chút ngây thơ, đáng yêu. Ta yêu thương, bảo vệ nàng, vì nàng làm chút việc nhỏ này thì có đáng là gì? Lấy chìa khóa, đổi giày, cầm cà mên giữ nhiệt, vừa kéo cửa ra, ta liền thấy bên ngoài là cảnh xuân tươi đẹp, ánh nắng ban mai nhẹ nhàng ấm áp. Mấy ngày này thời tiết thật tốt, quang cảnh cũng thật đẹp, tuy đài thiên văn báo vài hôm nữa sẽ có mưa lớn, nhưng giờ này, khắc này, tận hưởng thêm được một chút cảnh xuân, cũng là tốt rồi. Tâm trạng thật tốt, bước chân nhẹ nhàng, tận sâu trong linh hồn, góc khuất mốc meo thuộc về Lâm Thế Đông kia giống như được ánh mặt trời vuốt ve an ủi, chấp nhận lãng quên cùng tha thứ. Ta mỉm cười, rất hào hứng cùng Vương thẩm nhà bên đứng tán ngẫu một hồi, khen bộ quần áo mới nàng đang mặc thực xinh đẹp, lại cùng mấy lão nhân gia đang uống trà dưới lầu bắt chuyện, cười cười nhận lấy lời kích lệ “Con hiếu thảo” của họ. Lúc xuyên qua dải phân cách trồng thật nhiều cây xanh, thuận tay nâng một đứa bạn nhỏ bị té ngã dậy, tiểu gia hỏa kia hướng ta cười toe toét, ngẫu nhiên lộ ra 2 cái răng cửa, bộ dáng đáng yêu như tiểu tinh linh… Đây là một buổi sáng thực tuyệt, ta đã nghĩ vậy, nếu không có cái âm thanh khó nghe kia vang lên. Chỉ tiếc, ngay tại lúc trong lòng ta tràn đầy vui sướng, đột nhiên có một đám nam sinh đằng sau xì xào, cười đến không có hảo ý, theo đó là một giọng nam mang theo khinh miệt cùng trào phúng, ngạo mạn hô: “ Hey, ẻo lả, thế nào a? Nghe nói ngươi xuất viện, hại ta lại chạy từ Anh Quốc về thăm ngươi. Thấy thế nào mà …, ngươi một chút chuyện cũng cũng không có, thật là lớn mạng ah. Xem ra mấy ngày này, đến cả âm tào địa phủ cũng không muốn thu lưu loại người bất nam bất nữ biến thái đi.” CHƯƠNG 8 Người nọ vừa nói xong, một đám thiếu niên bên cạnh liền cùng nhau cười vang, có người còn huýt sáo, cực kỳ om sòm. Ta chán ghét nhất chính là thứ hành vi thiếu giáo dưỡng này, nhướng mày, không có ý định đáp lại, cước bộ chỉ thoáng khựng lại một chút, liền như cũ ôm cà mên cháo tiếp tục đi về phía trước. “Chớ đi a, ẻo lả, mọi người lâu như vậy không gặp, tâm sự chuyện cũ chút ah.” Đằng sau ta thoáng có tiếng gió, một nam sinh xông về phía trước vài bước, ngăn cản ta. Hắn vừa tiến lên, mấy nam hài phía sau càng càn rỡ cười, ồn ào nói: “Đúng vậy, mọi người cùng hảo hảo mà liên hệ tình cảm nha.” Những người này khẩu khí ẩn chứa lỗ mãng cùng khinh thường làm ta một hồi chán ghét, không kiên nhẫn nhìn người trước mặt. Người nọ một thân áo pull đen bó sát cùng quần jean xanh đậm rộng rãi, bên hông là thắt lưng hàng hiệu có đầu kim loại, dưới chân phối với đôi giày Lanvin sáng bóng đắt tiền. Thân hình cao lớn cường tráng, ít nhất là cao hơn ta nửa cái đầu. Ngược với bộ dáng dinh dưỡng đầy đủ, khuôn mặt chữ điền khôi ngô lại mang vẻ hung hăng càn quấy, vài sợi tóc rủ xuống trước trán được nhuộm thành màu vàng. Vì tuổi còn trẻ, đứa nhỏ này trên mặt lộ ra vẻ lệ khí không hề che dấu. Hắn thấy ta dò xét, khóe miệng liền câu lên, tà tà cười. Cái dạng tươi cười này, trong mắt nhìn ta giống như đang toan tính chuyện gì xấu xa, lại cố ra vẻ thực ngầu. Bất quá, trong mắt ta, lại chẳng khác gì đang bắt chước đám giang hồ thấp kém trong phim. Nếu như mấy câu nói trước làm ta khó chịu không vui, thì nụ cười kia lại khiến ta thấy buồn cười, giống như nhìn thấy một đứa nhỏ mới lớn đang khao khát khẳng định mình, vung chân ra, làm việc nghĩa không chùn bước, muốn thật nhanh chạy đến thế giới người trưởng thành. Lại hồn nhiên không biết, người trưởng thành so với thanh thiếu niên giai đoạn này phiền não cùng đau khổ hơn rất nhiều. Ta buồn cười lại hơi thương hại nhìn đối phương, bình tĩnh nói: “Vị tiên sinh này, xin hỏi ngài là ai?” Đứa bé trai kia rõ ràng sững sờ, lập tức nổi giận, đưa tay xô ta một cái, mắng: “Ngươi làm cái gì? Giả bộ mất trí nhớ a? Một chiêu này thực quê mùa biết hay không, dám chơi ta? Không biết chữ chết viết thế nào có phải không?” Ta bị đẩy thiếu chút ngã sấp xuống, vội vã bảo vệ cà mên cháo trong tay, trong lòng thật sự có chút giận dữ, thẳng người đối với đứa nhỏ kia nói: “Ngươi là ai a? Đã biết rõ ta bị tai nạn xe cộ nằm viện, thì nên biết di chứng để lại chính là mất trí nhớ. Điểm này ngươi tùy tiện hỏi hàng xóm quanh đây, liền biết rõ ta không nói dối.” Ta thực sự nhìn không quen, đứa nhỏ ỷ thế làm càn này, tăng thêm khí ngữ nói: “Muốn người khác nhớ rõ mình, ít nhất phải tự biết giới thiệu bản thân. Ta ngay cả mẹ đều không nhớ ra, như thế nào sẽ lại nhận ra ngươi? Hơn nữa, chúng ta cho dù trước kia có nhận thức, nghĩ tới chắc cũng không có gì vui vẻ. Mọi người vẫn là xem như không quen biết thì tốt hơn.”
|