Thiên Sư Chấp Vị Phần 2
|
|
Nghe Trương Huyền nói xong, ác linh phát ra một tiếng rống to, mắt phiếm lãnh quang, quả cầu đỏ dưới oán niệm sai sử, nổi điên mà không ngừng đánh về phía cậu. Trương Huyền sợ ném chuột vỡ đồ, phù chú một cái cũng không dùng, đang bề bộn xem có nên nghĩ biện pháp khác hay không, chợt nghe trên đầu nổ ầm một tiếng, đèn trần thủy tinh cỡ lớn không chịu nổi chấn động của âm khí, bị cuồng phong kéo rơi, thẳng tắp nện xuống.
Niếp Hành Phong cùng Tiểu Uyển đang đứng ở giữa đại sảnh, trong lúc nguy cấp, Trương Huyền không kịp nghĩ, tác hồn ti vung lên, đem Tiểu Uyển giật ra, lập tức ôm Niếp Hành Phong lăn qua một bên, đèn treo thủy tinh rơi xuống sát bên người bọn họ, phát ra một trận chấn vang kịch liệt.
Niếp Hành Phong được Trương Huyền bảo hộ trong ngực, không bị thương, người yêu chiêu tài miêu ánh vàng rực rỡ, cậu nghĩ cũng không muốn để anh chịu nửa điểm thương tổn. Đương nhiên, làm anh hùng không phải không trả cái giá lớn nào, bả vai Trương Huyền bị rìa đèn rơi bên cạnh đập vào, đau đến nhíu mày, nhưng cậu không để ý, ngược lại rất đắc ý, chính mình có thể kịp thời tiêu trừ tai họa ngầm, trước kia hoàn toàn là quy cho linh cảm biết trước, xem ra cậu còn có rất nhiều tiềm năng nhưng chưa khai phá a.
Đang dương dương tự đắc, chợt nghe âm phong sau lưng nổi lên, Tiểu Uyển cầm trong tay mảnh thủy tinh nhỏ bén nhọn, hướng cậu vọt tới. Khoảng cách quá gần, Trương Huyền không kịp tránh né, bản năng phản ứng chính là lần nữa bảo vệ Niếp Hành Phong. Cậu không chết được, một dao kia không tính là gì, dù sao từ khi quen chiêu tài miêu đến giờ, cậu cũng thường xuyên hứng dao.
“Dừng tay!”
Sát khí đập vào mặt, cho dù được Trương Huyền ôm chặt vào ngực, Niếp Hành Phong như cũ vẫn có thể cảm nhận đầy đủ phần hàn khí kia, trước mắt tựa hồ hiện ra thảm trạng Trương Huyền bị lợi khí làm bị thương nặng, trái tim dường như trong nháy mắt ngừng đập, bản năng, khi ác linh đánh tới anh đồng thời cũng di chuyển thân thể, đem Trương Huyền ôm ngược lại vào trong lòng, lập tức vung tay phải ra.
“Xuống địa ngục đi!” Niếp Hành Phong lạnh giọng quát.
Anh luôn luôn tôn trọng sinh mệnh, cho dù đối phương là oán linh, đối với anh mà nói, cũng là một loại sinh mệnh, là bằng chứng duy nhất của sự tồn tại, cho nên mặc kệ lúc nào, anh cũng hy vọng có thể dùng cách ôn hòa để giải quyết tất cả, nhưng có một loại tình huống ngoại lệ, không được ra tay với Trương Huyền, đó là điểm mấu chốt của anh, một khi điểm mấu chốt đó bị khiêu khích, như vậy, thần quỷ ma đều giết không cần hỏi!
Trong tiếng quát lạnh lùng, một lưỡi dao trong suốt sắc bén trong nháy mắt đó thoát ra khỏi bàn tay, tỏa khí như cầu vồng, mũi nhọn mang theo ánh lửa bức người đánh vào người ác linh. Tiếng kêu thảm thiết truyền ra, một đoàn hắc vụ từ cơ thể Tiểu Uyển bật ra, trong không trung không ngừng quanh quẩn giãy dụa, nhưng rất nhanh liền tiêu tán, Tiểu Uyển ngã trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.
“Thật là lợi hại, không nghĩ tới chủ tịch anh còn có vũ khí cuối cùng.”
Trương Huyền sau một giây từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, chính là gắt gao nhìn chằm chằm chuôi dao trong suốt sắc bén trong tay Niếp Hành Phong, không chút nào che dấu lòng hâm mộ cực kỳ với nó. Lưỡi dao sắc bén rất nhanh hóa thành vật thể hình nửa cong, một mạt quang mang âm lãnh ẩn hiện du đãng trên nó, có trang trí hoa văn chìm nổi, thoáng nhìn thấy âm trầm kinh khủng, rồi lại khiến người ta không thể trốn khỏi mà bị nó hấp dẫn.
“Đây…hình như là lưỡi dao tê giác trong truyền thuyết a…”
“Em bị thương!”
Đầu vai Trương Huyền bị mảnh vỡ thủy tinh đâm trúng chảy máu, Niếp Hành Phong muốn ngăn cậu lộn xộn, lại bị cậu đoạt đi vũ khí quái dị trong tay trước. Cực kỳ hâm hộ vuốt ve lưỡi dao cổ, về phần vết thương trên vai, cậu ước gì máu chảy càng nhiều càng tốt, để chiêu tài miêu đau lòng đi, như vậy cậu mới có cớ đem đồ tốt như vậy chiếm làm của riêng.
Cổ khí u ám lạnh như băng, lưu giữ dấu vết ngàn vạn năm tháng qua, trong sách đạo thuật của cậu có ghi những điều liên quan—— lấy tê làm đèn, chiếu linh nhiếp hồn; lấy tê làm dao, trảm thần diệt ma. Không sai, chính là nó, trừ lưỡi dao tê giác ra, không có bất cứ thần khí gì có thể giết hồn phách oán linh, đồng thời cũng không tạo thành thương tổn với vật chủ.
Vui vẻ vuốt nhè nhẹ ngón tay trên lưỡi dao, mang theo cảm giác mông lung quen thuộc nào đó, đột nhiên chấn động toàn thân, một vài hình ảnh lộn xộn hiện nhanh trước mắt, có sợ hãi, có máu tanh, nhưng càng nhiều hơn là đau đớn, ngực truyền đến đau đớn không cách nào nói lên lời, rồi sau đó, hình ảnh đỏ sẫm trong nháy mắt xâm chiếm hai mắt cậu.
Yết hầu ngòn ngọt, máu tanh tràn qua khéo môi, trong tiếng kinh hô của Niếp Hành Phong, Trương Huyền thần trí bay lên không, ngã vào trong lòng anh.
|
Chương 10
“Chỗ thắt lưng, sang phải một chút, lên trên…”
Trương Huyền nằm trên ghế sa lon dài ở đại sảnh vênh mặt hất hàm sai khiến, chủ tịch đại nhân thì theo mệnh lệnh của cậu tiếp tục động tác xoa bóp phục vụ. Từ khi sự kiện ác linh chấm dứt đến bây giờ đã ba ngày rồi, vết thương trên người Trương Huyền đã sớm tốt đến không thể tốt hơn, nhưng tất cả những yêu cầu ngang ngạnh của cậu Niếp Hành Phong vẫn phải hoàn toàn làm theo, bởi vì bộ dáng Trương Huyền bị thương đêm đó đến nay anh nghĩ lại mà vẫn thấy sợ.
Khác với lần ở thế giới chết lần trước, Trương Huyền sau khi bị thương liền rất nhanh hồi phục, lần này cậu được đưa tới bệnh viện rồi sau đó mới tỉnh lại. Cậu nói là bị bóng đập đến hộc máu, đến nỗi khiến Niếp Hành Phong lo cậu bị nội thương nặng, nhưng cuối cùng kiểm tra chứng minh cậu một chút vấn đề cũng không có, nếu nói là ngất, chi bằng nói là ngủ đi.
“Em đã nói là không có việc gì rồi, chủ tịch anh lúc nào cũng cuống lên như vậy.”
Niếp Hành Phong cho dù nghe Trương Huyền oán giận, nhưng cũng không tin lời cậu nói, anh biết lúc ấy ngực Trương Huyền thật sự rất đau, bởi vì anh hoàn toàn có thể cảm nhận được phần đau đớn đó.
Là do chuôi dao cổ quái kia gây ra sao? Anh tự hỏi chính mình, không có cách nào giải đáp được nghi vấn, tựa như cảm giác đôi khi Trương Huyền cho anh.
Tiếng nhạc khúc du dương truyền đến, là bọn tiểu hồ ly lại loay hoay mở đĩa nhạc giao hưởng kia. Đêm đó vì Nghệ say rượu, cuối cùng đĩa nhạc không đối thành công, mặc dù sau đó Nghệ bị Trương Huyền phạt đi tự bế hối lỗi, nhưng đĩa nhạc mang theo dấu vết thời gian kia cũng bởi vậy mà được giữ lại, oán niệm dẫn dắt biến mất, nhạc khúc trong đĩa nhạc tựa hồ cũng trở nên nhẹ và nhanh hơn.
“Anh nói chủ biệt thự trước kia sau khi gia đạo sa sút, tự sát chết, có phải là do vợ anh ta trước khi chết nguyền rủa hay không?” Được xoa bóp thoải mái, Trương Huyền có chút mơ màng buồn ngủ, thuận miệng hỏi.
Niếp Hành Phong cười: “Nói cũng đúng.”
Mặc dù lần này trong sự kiện tử vong liên tiếp sự nguyền rủa vẫn luôn xuyên suốt trong đó, nhưng anh vẫn luôn ôm thái độ nửa tin nửa ngờ với việc này, nếu như một người làm việc không thẹn với lương tâm, việc gì phải sợ nguyền rủa? Giống như Dương Di mặc dù đen đủi bị quỷ quấn, nhưng cuối cùng không phải hữu kinh vô hiểm sao?
Mặc dù lần này xuất hiện nhiều tử vong, nhưng cũng không phải không có chuyện tốt, ít nhất vợ chồng Dương Di cũng bình an vô sự. Tiểu Uyển sau khi tỉnh lại trong bệnh viện, tất cả trí nhớ đều biến mất không còn một mảnh, nhìn thấy Nguyễn Hồng Lăng liền gọi mẹ, khiến Dương Di vẻ mặt hắc tuyến, nhưng cuối cùng vẫn tiếp nhận đứa trẻ kia. Lúc ấy nhìn tươi cười ngọt ngào trên mặt Tiểu Uyển, Niếp Hành Phong cũng rất hy vọng đoạn quá khứ kia cô bé vĩnh viễn sẽ không phải nhớ lại.
“Yên tâm, cô bé sẽ không nhớ lại đâu, bởi vì đó không phải mất trí nhớ, mà là trí nhớ đã bị oán khí của ác linh xâm chiếm thân thể xóa bỏ rồi.”
Nghe được giải thích của Trương Huyền, Niếp Hành Phong dở khóc dở cười, gần đây anh cùng Trương Huyền tâm ý tương thông đã đạt tới trình độ khủng bố, anh nghĩ chuyện gì sau một khắc Trương Huyền sẽ nói ra, khiến anh hoài nghi liệu có phải tiểu thần côn đã hạ bùa thông linh gì đó lên người mình hay không.
“Được rồi, chủ tịch, anh đồng ý rồi, lúc nào đem lưỡi dao tê giác đưa em?”
“Chờ lúc anh có thể lấy ra đã.” Niếp Hành Phong đáp có lệ.
Từ sau khi anh dùng lưỡi dao tê giác giết chết ác linh, chuôi dao cổ có thể tự do gọi ra trong cơ thể đã được Trương Huyền chú ý, hai ngày này cứ quấn quýt lấy anh đòi, nhưng đều bị Niếp Hành Phong dùng lý do không cách nào gọi ra lại từ chối, mặc dù đây là sự thật, nhưng anh luôn có loại trực giác, loại binh khí cổ quái kia tốt nhất là đừng nên để Trương Huyền mò vào, cổ khí mang sát khí quá lớn, hơn nữa cùng khí tràng của Trương Huyền tựa hồ không hợp.
“Thật kỳ quái, chủ tịch anh rõ ràng chỉ là người bình thường, sao lại có loại đồ vật này?” Trương Huyền nghiêng đầu lẩm bẩm.
“Khát nước không? Anh đi pha trà.” Cái đề tài này Niếp Hành Phong không muốn tiếp tục suy nghĩ sâu, vì vậy nói sang chuyện khác.
Trương Huyền không hoài nghi, “Được, em muốn hồng trà.”
Nhìn Niếp Hành Phong đi vào phòng bếp, Hoắc Ly nhỏ giọng hỏi Tiểu Bạch, “Ngươi nói đại ca còn muốn giả chết bao lâu nữa?”
“Ngươi quản cậu ta làm gì, dù sao bọn họ một người nguyện đánh, một người nguyện chịu.”
“Ý của ngươi là Niếp đại ca biết đại ca không có việc gì?” Hoắc Ly rất giật mình mà trừng lớn mắt.
Tiểu Bạch than một tiếng, chẳng muốn nói thêm, Nghệ gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Ta cho rằng ít nhất chủ tịch so với chúng ta vẫn thông minh hơn.”
Nếu đương sự người ta đã không nói gì, phường giá áo túi cơm như bọn họ còn oán hận cái nỗi gì?
Chuông cửa vang lên, Tiểu Bạch đạp Hoắc Ly một cái móng vuốt, “Đi mở cửa.”
Cửa mở ra, Niếp nhị công tử mất tích mấy ngày tiêu sái bước vào, hướng bọn họ chào hỏi: “Đã lâu không gặp, mọi người có nhớ tôi không?”
Bộ dáng rất có tinh thần, nếu như bỏ qua cái mảng trán xanh tím kia. Nhan Khai đứng ở phía sau cậu ta, sắc mặt âm trầm, tựa hồ tâm tình rất kém.
“Mấy ngày nay em đi đâu? Cũng không báo một tiếng với thư ký, anh thiếu chút nữa báo cảnh sát.”
Niếp Hành Phong bưng trà lại, thấy mặt mũi em trai, cau mày hỏi. Anh không khuếch đại sự thật, nếu hai ngày trước mình không có một đống việc lớn cần giải quyết, nói không chừng đã sớm đến trung tâm liên lạc nhân khẩu mất tích rồi.
Niếp Duệ Đình không có ý trả lời mà gãi gãi đầu, “Đi du lịch ạ, trên đường không cẩn thận bị tai nạn xe nhỏ, đại ca anh đừng lo, em có thủ hộ linh đi theo, sao có thể có chuyện?”
Lại còn nói dối!
Niếp Hành Phong nghĩ mà tức giận, từ nhỏ đến lớn, khi Niếp Duệ Đình nói dối liền thích nghịch tóc, căn bản là giấu đầu hở đuôi, nhưng nếu cậu đã không có việc gì, Niếp Hành Phong cũng sẽ không tiếp tục hỏi nhiều, ngồi tùy tiện nói chuyện cùng bọn họ, cũng thuận tay đem Trương Huyền vừa chạy tới chào hỏi quay về trên ghế sa lon.
“Niếp Duệ Đình trên người rất âm, mấy ngày nay nói không chừng phải đi quỷ môn quan du lịch rồi.” Trương Huyền nhỏ giọng nói với Niếp Hành Phong: “Anh xem mi gian của cậu ấy, có phải có một đoàn hắc khí hình tròn hay không? Đó là chứng minh cho việc cùng quỷ ký khế ước.”
Niếp Hành Phong không nhìn thấy gì, anh cũng không phải mắt âm dương, cho nên không giống Trương Huyền có thể tùy tâm sở dục mà nhìn thấy âm vật, trừ phi là có duyên, nếu không thì dù là quỷ hồn cực lớn ở trước mặt anh, anh cũng không nhất định có thể nhìn thấy.
“Cùng quỷ giao ước, có thể có phiền toái hay không?” Đây mới là điều Niếp Hành Phong để ý nhất.
“Đó phải xem cấp bậc quỷ, nhưng nếu Nhan Khai cho phép, vậy hẳn là không có việc gì…đi.”
Thành thật mà nói, cậu cũng không có sức mạnh gì, nhưng cậu ít nhất có mắt nhìn người, Nhan Khai nhất định là quỷ hồn có cấp bậc không kém, có anh ta bảo vệ, Niếp Duệ Đình đừng nói là cùng quỷ ký khế ước, cho dù là cùng ma ký khế ước, cũng tuyệt đối không có việc gì.
Niếp Hành Phong thả lỏng tâm tình, không có việc gì là tốt rồi, nhưng anh chung quy vẫn cảm thấy Niếp Duệ Đình dù vẫn là bộ dáng công tử cà lơ phất phơ, Nhan Khai vẫn hình tượng âm trầm lãnh tĩnh, nhưng hai người này tựa hồ cùng trước kia không giống lắm, có chút không thể nào cảm nhận được.
Có liên quan đến kỳ ngộ của Niếp Duệ Đình, vẫn là chờ lúc cậu ta muốn nói rồi hỏi đi.
“Nói về khế ước, hợp đồng lần trước em đưa anh rốt cuộc anh có ký hay không?” Vừa nói tới phần văn kiện trọng yếu kia, Trương Huyền liền nhịn không được dùng lam mâu trừng chiêu tài miêu của cậu.
“Ký rồi.”
Mặc dù cảm thấy được đùa Trương Huyền nổi giận rất vui, nhưng Niếp Hành Phong cảm thấy mọi việc chỉ nên có mức độ, vì vậy đưa hợp đồng đã ký sẵn đưa cho cậu, nhân tiện tặng thêm cậu một phần khác mình đã làm xong.
“Đây là cái gì?”
“Là điều kiện hợp đồng anh viết cho em, em phải ký tên lên phần văn kiện này, phần kia mới có thể chính thức có hiệu lực.” Nhìn người yêu, Niếp Hành Phong mỉm cười nói.
Trương Huyền tùy tiện xem một chút bản hợp đồng Niếp Hành Phong làm, lập tức kêu to lên: “Có lầm không? Em có sai sót nhỏ là phải táng gia bại sản giao phí tổn cho anh? Anh cũng độc ác quá đi? Em nhiều nhất chỉ mới muốn của anh 50% tài sản a!”
“Bởi vì toàn bộ tài sản của em liệt kê ra còn không bằng một phần ngàn giá trị tài sản của anh, lại nói tiếp người bị hại là anh a.” Niếp Hành Phong bất động thanh sắc mà muốn rút văn kiện về: “Ký tên? Hay là bỏ qua?”
“Ký!”
Cơ hội lớn tốt như thế sao có thể bỏ qua? Trương Huyền không hề nghĩ ngợi, lập tức kéo bút ký tên, hợp đồng vừa mới ký xong đã bị Niếp Hành Phong thu về, Trương Huyền ngẩng đầu hồ nghi nhìn anh.
“Anh cười hình như rất âm hiểm, có phải trên khế ước có sơ hở gì hay không?”
“Em mới vừa rồi không đọc sao?”
“Nhanh như vậy, em sao có thời giờ đọc?”
Càng nhìn vẻ mặt Niếp Hành Phong càng cảm thấy không thích hợp, trực giác cảnh báo là mình bị chiêu tài miêu âm hiểm xảo trá kia tính kế, Trương Huyền bay qua muốn cướp lại hợp đồng, dinh dong một tiếng, tiếng chuông vang lên.
“Ai a?” Sáng sớm đã có thật nhiều khách, Trương Huyền rất khó hiểu hỏi.
Đến thăm chính là nhân viên chuyển phát nhanh, tay ôm một bó hoa hồng lớn đỏ tươi, Hoắc Ly ký tên, đem hoa cầm vào cho bọn họ.
Thấy ánh mắt mọi người cũng rất quỷ dị nhìn chằm chằm bó hoa, Trương Huyền kinh ngạc hỏi “Ai gửi hoa cho anh?”
“Là đưa cho Niếp đại ca.”
Tiểu hồ ly đưa hoa hồng đỏ rực cho Niếp Hành Phong, lại bị Trương Huyền giữa đường cướp lấy, bên dưới bó hoa là tờ giấy nhỏ màu vàng viết– cám ơn anh, tiên sinh yêu nước ngọt.
Là ai tặng hoa cho chiêu tài miêu? Còn bày tỏ lộ liễu như vậy. Chiêu tài miêu không phải thích nhất rượu vang đỏ sao? Sao lại đổi thành nước ngọt rồi?
Cư nhiên có người so với mình càng hiểu rõ Niếp Hành Phong hơn, loại thừa nhận này khiến Trương Huyển nổi lên khó chịu, hung tợn mà trừng anh, “Anh! Tốt nhất là giả thích rõ ràng cho em!”
Khí cường không vui cường đại, trong đại sảnh tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng lui về phía sau, chuẩn bị rời đi trước khi chiến sự bộc phát.
Gửi hoa hồng đỏ đến nói lời cảm ơn, Niếp Hành Phong hoàn toàn có thể tưởng tượng tâm lý tính kế của Nguyễn Hồng Lăng, nữ nhân quả nhiên là không thể đắc tội, nhất là nữ nhân thông minh. Nhưng khó thấy được Trương Huyền khẩn trương như vậy, anh lại cảm thấy bị tính kế cũng rất có giá trị, mỉm cười, cố ý không nói thẳng: “Chỉ là bạn bè bình thường thôi, em cũng quen mà.”
“Là tên mắt trắng kia?” Trước mắt Trương Huyền lập tức hiện lên khuôn mặt anh tuấn vô cùng ngả ngớn của Ngao Kiếm, nhưng lập tức phủ nhận: “Tên kia thoạt nhìn có điểm thưởng thức, sẽ không mua một bó hoa hồng tục khí đến tặng anh.”
“Anh nghĩ, Ngao Kiếm sẽ rất vui với bình luận của em về anh ta.” Niếp Hành Phong vuốt cằm nhận xét.
“Này, anh không nên cố gắng nói sang chuyện khác…”
Tiếng chuông vang lên, là điện thoại của Niếp Hành Phong, Trương Huyền lập tức tiến lên cướp điện thoại tới tay, sau khi nhìn lướt qua, rất nhụt chí mà trả lại cho anh, “Điện thoại của ông.”
Niếp Hành Phong xoay người vào trong phòng nghe điện, nhìn bóng lưng anh, Trương Huyền phồng má, thấp giọng nói: “Có lẽ mình nên đem điều kiện hợp đồng siết chặt thêm một chút, tránh cho chiêu tài miêu phóng ra điện.”
Cầm bó hoa kia, muốn ném xuống, do dự một chút lại thôi. Một bó hoa lớn như vậy, mặc dù thưởng thức không cao lắm, nhưng giá cả tuyệt đối cao, vì vậy hất lên ném cho Nghệ.
“Hôm nay còn chưa dâng hương cho Tổ sư gia, tiểu dơi dơi, đem hoa lên cúng.”
Cúng tổ sư gia bằng hoa hồng? Sắc mặt mọi người đồng loạt đen đi một chút, nhưng dơi nhỏ vẫn ngoan ngoãn mà lên cúng.
|
Bình an báo cáo xong, Niếp Duệ Đình đang chuẩn bị rời đi, chuông cửa lại vang lên, Trương Huyền tức giận mà nói: “Tiểu Ly đi mở cửa, nhớ kỹ, nếu là tặng hoa, từ chối ký!”
Hoắc Ly chạy ra, rất nhanh lại chạy vào hỏi: “Là chuyển phát nhanh, nhưng không phải tặng hoa, là tặng bánh ngọt, người nhận là tên đại ca, có muốn ký không?”
“Bánh ngọt?” Cậu hình như không có đặt mua bánh ngọt a.
Trương Huyền rất khó hiểu, đi ra ngoài ký nhận, đem hộp điểm tâm được đóng gói rất đẹp đi vào, sau khi mở ra, bên trong cư nhiên có bánh daifuku dâu tây tuyết cậu thích nhất. Lần trước chiêu tài miêu vì mua bánh daifuku giúp cậu mà bị nữ nhân cười nhạo, cậu vội mở nắp hộp ra xem một chút, tựa hồ chính là của cửa hàng nổi tiếng kia.
Xem số lượng, tổng cộng mười cái, bánh ngọt giới hạn mỗi ngày, đặt mua nhất định rất phiền toái, làm khó chủ tịch có ý như vậy, đôi mi thanh tú của Trương Huyền cong lên, rất hài lòng mà cười rộ lên.
Thấy mĩ thực, tất cả mọi người đến gần, Hoắc Ly duỗi tay qua, nhưng lập tức bị đánh một cái, Trương Huyền đem hộp điểm tâm thu hồi.
“Đây là của chủ tịch mua cho tôi, các cậu muốn ăn thì tự mình đi mua đi.”
“Anh hơi quá đáng rồi đi? Số lượng nhiều như vậy, chúng ta mỗi người một cái vẫn còn thừa a.” Niếp Duệ Đình phản bác.
Bị mấy đạo ánh mắt khiển trách trừng đến, Trương Huyền nghẹn lời, lam mâu vừa chuyển, lập tức nói:”Trừ tôi cùng chủ tịch ra, còn lại còn phải cúng cho sư phụ, tôn sư trọng đạo, các cậu có hiểu hay không?”
Tiểu Bạch tức giận đến không còn hơi phản đối: “Tổ sư gia thiên sư không phải thùng rác, cái gì cũng ăn được! Tiểu hồ ly, chúng ta đi, tự mình đi mua.”
Hoắc Ly bị gọi đi, Niếp Duệ Đình cũng đi theo cùng rời đi, Nghệ nhìn mọi người một chút, lại nhìn Trương Huyền một chút…Trong lòng ôm hộp điểm tâm kia. Cậu tựa hồ rất vui vẻ mi mắt sung sướng mà cong lên, tức giận mới vừa rồi vậy mà không chút khí phách hoàn toàn biến mất sạch sẽ.
“Lão đại, ngươi thật sự là giỏi đuổi người a.”
Sau khi cẩn cẩn dực dực nói xong, Nghệ vỗ cánh chạy trốn, trước khi Trương Huyền vung tác hồn ti ra, nó đã bay biến không thấy thân ảnh.
Tâm tình vui vẻ, Trương Huyền không cùng thức thần lắm miệng so đo, xoay người đi vào phòng, Niếp Hành Phong vừa mới nói chuyện điện thoại xong, thấy cậu tiến vào, trong lòng còn ôm hộp điểm tâm, không nhịn được cười.
“Điểm tâm đưa đến rồi à? Anh vừa mới pha trà, cùng nhau ăn đi.”
Ra khỏi phòng Niếp Hành Phong mới phát hiện mọi người đã đi hết, Trương Huyền cũng không nhận là do mình đuổi.
“Bọn họ nói có việc, ngay cả điểm tâm cũng không ăn đã đi rồi.”
Những lời này độ tin cậy rất thấp, nhưng Niếp Hành Phong không thèm để ý, “Hai chúng ta ăn vậy.”
Ngồi đối diện trước bàn trà, thưởng thức hồng trà nóng, mỗi người trên tay cầm một cái bánh daifuku dâu tây tuyết, kem lạnh vị bơ cùng hương hoa quả quyện lấy nhau, là loại ngọt mát nhẹ nhàng, không phải loại ngọt ngấy, điều này khiến Niếp Hành Phong đột nhiên hiểu ra lý do Trương Huyền thích nó.
“Vừa rồi ông nội bảo anh tháng sau về quê tế tổ, hy vọng em có thể cùng đi.” Niếp Hành Phong nói.
Tâm tình tựa hồ không thật sự tốt như vẻ ngoài, anh biết ông nội bảo Trương Huyền cùng mình về tế tổ, chính là gián tiếp thừa nhận quan hệ của bọn họ, mặc dù không rõ tại sao Trương Huyền dễ dàng như vậy đã được ông nội đồng ý, nhưng không thể nghi ngờ, phần may mắn này trước giờ không đổi, đến nỗi khiến anh bây giờ cư nhiên có chút lo lắng, lo lắng tương lai có một ngày hạnh phúc bên người anh đột nhiên biến mất.
“Được a.” Trương Huyền không nghĩ nhiều, về quê chẳng khác nào đi nghỉ, cậu cực kỳ vui.
Gió nhẹ từ bên ngoài thổi vào, đem rèm cửa ôn nhu cuốn lên, ngoài cửa sổ, một mảnh trời quang, ánh mặt trời hắt vào, trong hương trà thoang thoảng, hết thảy đều ấm áp yên ả như vậy.
Giờ khắc này, hy vọng trở thành vĩnh hằng.
“Trương Huyền, em có cảm thấy hợp đồng kỳ thật cũng không chỉ giới hạn trên trang giấy hay không.” Thổi trà, Niếp Hành Phong như nghĩ tới cái gì đó nói: “Có đôi khi chỉ một câu nói, một động tác, thậm chí cả một ánh mắt cũng đều là một bản hợp đồng.”
Tất cả mọi người vô ý hay cố ý đều không ngừng ký hạ các loại khế ước, phần hứa hẹn kia đối với người nói có lẽ chỉ là thuận miệng nói như vậy, nhưng đối với người nghe thì lại thường suốt đời khó quên, tất cả yêu ghét sầu khổ có lẽ vô hình trung duyên cớ đều là do ước định.
“Cái này em không muốn nghĩ nhiều lắm, nhưng trực giác làm thiên sư, em tin tưởng, khế ước của chúng ta từ giờ sẽ càng ngày càng nhiều.”
“Anh cũng nghĩ vậy.” Niếp Hành Phong hướng người về phía trước, cùng Trương Huyền chạm ly.
“Vậy, theo điều thứ chín của hợp đồng tình nhân, em ra lệnh anh từ nay về sau cai rượu, tiên sinh yêu nước ngọt.” Đường môi Trương Huyền có chút cong lên, tạo thành nụ cười giảo hoạt.
Niếp Hành Phong ngẩn ra, thản nhiên nói: “Anh không nhớ hợp đồng có điều thứ chín.”
“Em vừa mới thêm vào——bên A cần phải nghe theo vô điều kiện mọi an bài của bên B, không lấy thời gian địa điểm làm hạn định, nếu không bên A phải đem một nửa tài sản nộp vào tài khoản của bên B.”
Trương Huyền đặt hai tay trên đầu gối, ngón tay xem kẽ đối nhau, một bộ khí thế nhất định phải được.
“Chủ tịch, anh giác ngộ đi!”
Niếp Hành Phong mày kiếm khẽ nhíu, tươi cười một lần nữa tràn ra, “Trương thiên sư, em sẽ trả giá lớn vì lòng tham của em.”
“Em chờ a!”
《 hết 》
|
Tiểu tiểu tiểu phiên ngoại
Hồ thuyết quỷ ngữ một ngày của Niếp gia.
Vì hưởng thụ một chút mĩ thực cấp quý tộc, Tiểu Ly, Tiểu Bạch cùng Nghệ hợp tiền lại mua hai mươi mốt cái bánh hạnh nhân Pháp. Buổi tối, ba con vật kích động chạy về nhà, trên bàn chỉ còn hộp bánh, một cái bánh ngọt cuối cùng vừa vặn đã nhét vào trong miệng Trương Huyền.
“Điểm tâm này ăn thật ngon, mua ở đâu vậy? Lần sau ta cũng đi mua.”
“Hai mươi mốt cái ngươi đều ăn hết?” Tiểu Bạch phát điên.
Trương Huyền rất vô tội: “Ta cũng không muốn ăn nhanh như vậy, nhưng nó thật sự quá nhỏ, lớn một chút, ăn vào có lẽ sẽ có cảm giác tốt hơn.”
“Ngươi!” Ba con vật giận dữ hét lên.
Lam mâu không cam lòng trừng lại: “Chỉ là điểm tâm thôi mà, không cần phải tức giận vậy chứ? Cùng lắm thì quay về ta mua cho các ngươi ba cái hamburger!”
“Sao lại mua hamburger?”
“Không phải các ngươi thích hamburger sao?”
Ba con vật hóa đá: “Đây là macaron! Một cái macaron gần một trăm đồng ngươi có biết không? Hamburger của ngươi còn chưa đến bốn mươi đồng, sao có thể liên quan!?”
Đổi lại là Trương Huyền hóa đá, quay đầu nhìn Niếp Hành Phong, “Chủ tịch, thứ đắt như vậy sao anh không nói sớm!?”
Niếp Hành Phong đang xem báo, ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh: “Mới một trăm đồng thôi mà, không đắt a.”
“…”
Tập thể trong trạng thái hóa đá.
Từ đó về sau, macaron trở thành bánh ngọt thiết yếu xuất hiện trên bàn Niếp gia lúc trà chiều, nhà cung cấp —— tổng tài đại nhân đáng yêu của chúng ta, mua sắm không cần để ý đến giá tiền.
images (6)1367838585-Macaron-phong-vi-paris--1-
Daifuku (大福) là một chiếc bánh gạo ăn quanh năm của Nhật Bản trong nhiều nước châu Á.
Macaron : Với hình dáng giống như những chiếc hamburger đầy màu sắc, macaron (hay còn được viết là macaroon) từ lâu đã trở thành loại bánh được yêu thích đặc biệt tại Pháp. Được tạo nên từ hai miếng bánh mỏng úp lại, bên trong là lớp nhân dẻo mềm, thơm ngọt và có nhiều hương vị khác nhau như socola, hạnh nhân, dâu, cam, quế, chanh…
Quyển sách hết.
Lời cuối sách.
Độc giả thân mến, chào mọi người.
Đầu tiên cảm ơn mọi người dù bận rộn vẫn để tâm đọc tiểu thuyết kém cỏi của tôi, hy vọng câu chuyện tiểu tuyết thần bí hoàn toàn không chút kinh dị này có thể mang đến vui vẻ cho mọi người.
Tập này, chủ tịch đại nhân của chúng ta rốt cuộc đã đem tiểu thiên sư ăn tươi rồi, song túc song tê, không dễ dàng a, mặc dù có chút điểm khác biệt nhỏ, nhưng không ảnh hưởng đến tình cảm với nhau, ngược lại quan hệ hai người dưới một chút dây dưa càng thêm hòa hợp. Thích, để ý, tiện đà là bao dung lẫn nhau, là tình cảm so với yêu càng thêm sâu nặng, cho nên Trương tiểu Huyền mới có thể đường hoàng đưa chủ tịch cái hợp đồng tình nhân ngặt nghèo như vậy, bởi vì cậu biết chủ tịch sẽ không để ý, trên thực tế, chủ tịch không chỉ không thèm để ý, còn hết sức vui vẻ, đây là phương thức trao đổi đặc biệt thuộc về bọn họ, đề nghị không mở rộng phát triển a.
Trong truyện có chút xuất hiện của Trình Duệ, không biết các đại nhân còn nhớ anh ta hay không? Trong 《Thi hàng》lão già Tả Thiên từng trêu đùa nam từ xấu bụng kia. Cũng giống những người xung quanh Trương Huyền và Niếp Hành Phong, anh ta cũng không có trí nhớ về hai người bọn họ, về phần Tả Thiên tại sao không nhớ rõ, sau này bật mí chân tướng sẽ nói đến. Mặt khác, có liên quan đến chuyện Niếp Duệ Đình cùng thủ hộ linh của cậu ta mất tích, bởi vì không phải nhân vật chính, cho nên xin trực tiếp quên đi ( bị đánh ).
Tập tiếp theo hai người về quê tế tổ, đương nhiên, lấy thể chất chủ tịch chiêu phiền toái nhiều hơn chiêu tài mà nói, tế tổ không có khả năng dễ dàng vượt qua, dùng nhiệt huyết cảnh sát mà nói chính là——hai người này ở cùng một chỗ hoàn toàn là vì gây loạn cho nhân gian( cười ), cho nên việc về quê thăm viếng đang tốt biến thành sửa lại vận mệnh kiếp trước kinh tâm động phách.
Cuối truyện vén lên chuyện kiếp trước của Tiểu Bạch, quan trọng chính là hãy để Trương Tiểu Huyền hữu nghị lên sân khấu, xin hãy chờ mong!
Vậy, chúng ta hẹn gặp lại trong tập tiếp theo.
Một lần nữa xin cảm ơn.
Hết quyển 3.
|
Thiên sư chấp vị II Quyển 4: Luân hồi Tác giả: Phiền Lạc (Leila) Editor: Nhất Tiếu Văn án Một nam tử thần bí cả người đầy máu ngất trước cửa biệt thự của Trương Huyền, nhưng Trương Huyền đã bị Niếp Hành Phong kéo về quê tế tổ rồi. Thôn Thập Lý xa xôi cơ hồ hoàn toàn cách ly với tin tức từ bên ngoài, ở nơi ngăn cách bởi sơn minh thủy tú, là tầng tầng lớp lớp yêu ma quỷ quái. Còn chưa rõ là thứ gì gây sự lung tung, lại nhận được tin tức Tây Môn Đình mất tích!? Ai, cậu chỉ cùng chiêu tài miêu về quê tế tổ, xin đừng lại làm ra cái sự kiện gian khổ kéo dài gì để cậu phải giải quyết có được hay không? Tổ sư gia phù hộ, dù là phù hộ một lần cũng tốt, không thể để bọn họ an an ổn ổn hưởng thụ thế giới hai người!?
|