Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt
|
|
Ngày hôm sau, hai người tựa vào nhau ngủ lần lượt mở mắt ra, da thịt trần trụi cọ sát, làm Nộn Thảo kinh hô một tiếng, mặt đỏ ửng, tiếp theo liền trốn vào trong cái ổ chăn.
Nam Cung Thừa Phong cười hắc hắc, xốc chăn của Nộn Thảo lên: “Được rồi, còn xấu hổ cái gì a, đã bị ta ăn trọn rồi, từ nay về sau chúng ta là phu thê, Nộn Thảo a, mấy ngày này ta sẽ chuẩn bị lễ thành thân, ngươi ngoan ngoãn ở nhà đừng chạy lung tung, tránh cho gặp phải tên đại sĩ thúi kia, hắn lại muốn thương tổn ngươi. Đợi Dạ Hiên đem được pháp bảo từ chỗ Quốc sư về rồi, chúng ta có thể quang minh chính đại chiêu cáo với thiên hạ quan hệ của ta và ngươi.”
“Thành… thành thân?” Nộn Thảo rụt cổ: “Thế nhưng chủ nhân, chúng ta… chúng ta không thể thành thân, ta… ta là yêu tinh, nếu như… nếu như hành phòng[sinh hoạt vợ chồng] rồi, sẽ không thể phi tiên, hơn nữa… lại có thể mang thai, cái… cái này rất xấu hổ, cho nên ta… ta… ta không muốn thành thân, không muốn cùng chủ nhân hành phòng, chúng ta cứ làm chuyện thú vị như tối qua thôi không được sao?”
Mã yêu đáng thương vì tính cách ngoan ngoãn, cho nên những khi xem tiểu thuyết đến đoạn ngại ngùng, đều vội vã lật nhanh qua, cho nên ngay cả hấp thụ tinh nguyên là gì hắn cũng không biết, càng không cần nói tới cái gì gọi là hành phòng.
Thấy Nam Cung Thừa Phong trừng lớn hai mắt, Nộn Thảo không biết mình nói sai chỗ nào, vội vã khẩn trương nói: “Kỳ thực… kỳ thực ta… ta cũng có thể không phi tiên, ta… ta thích chủ nhân, ta nguyện ý ở cùng một chỗ với chủ nhân, thế nhưng… thế nhưng hành phòng rồi thực sự sẽ mang thai, ta… ta có chút sợ, cho nên chúng ta không hành phòng có được không?” Hắn chờ mong nhìn Nam Cung Thừa Phong, trông mong đối phương gật đầu.
“Thế… thế nhưng… chuyện tối hôm qua chúng ta làm mà ngươi nói rằng rất thú vị, là hành phòng a.”
Nam Cung Thừa Phong hít một hơi thật sâu, tiểu mã yêu ngốc ngốc đáng thương của hắn a, vậy mà lại không biết hành phòng là chuyện gì.
Có điều hiện tại chuyện hắn muốn biết không phải như vậy: “Nộn Thảo, ngươi nói ngươi hành phòng rồi sẽ mang thai, đây… đây là chuyện gì? Là… là ngươi sinh hài tử, hay là ta sinh?” Ngoan ngoan, cái này nhất định phải hỏi rõ ràng, nếu như là Nộn Thảo sinh, vậy đương nhiên là chuyện không thể tốt hơn, nhưng nếu là mình sinh, nương a, quá kinh khủng rồi. Tuy rằng… tuy rằng tinh nguyên là mình bắn vào trong Nộn Thảo, nhưn đối phương là yêu tinh, cái gì cũng có thể xảy ra a.
“Đương nhiên… đương nhiên là ta sinh a, ta là yêu tinh, ngươi đâu phải.” Nộn Thảo bắt đầu lăn vòng vòng trên giường, còn thiếu chút nữa là khóc ra: “Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Ta thụ thai rồi làm sao bây giờ? Chủ nhân, ta…ta không muốn a, ta… ta trước đây đã thấy một con ngựa mẹ vì sinh ngựa con mà chết. Oa oa oa, chủ nhân, ta không muốn chết, ta không muốn rời xa chủ nhân, ta không phi tiên nữa còn không được sao? Oa oa oa…”
Nam Cung Thừa Phong vội vàng ôm lấy Nộn Thảo, cố sức trấn an hắn, sau đó lại cẩn thận hỏi han: “Cái kia, Nộn Thảo nếu như thụ thai, sẽ sinh ra ngựa con hay sinh ra hài tử?”
Cái này phải lưu tâm một chút, sinh ra ngựa con có chút không được bình thường, tuy rằng ngựa con của mã yêu cùng một người anh tuấn cao to uy vũ bất phàm như mình sinh ra nhất định sẽ thần tuấn phi phàm, thế nhưng… thế nhưng vẫn không bằng hài tử.
“Ta đang hình người, đương nhiên sinh ra bảo bảo cũng là hình người rồi.” Nộn Thảo nước mắt lưng tròng nói: “Chủ nhân, ta… ta không muốn sinh bảo bảo, ta sợ chết, ta không muốn sinh bảo bảo… “
Nam Cung Thừa Phong vội vàng dỗ dành: “Hảo hảo hảo, chúng ta không cần hài tử, cùng lắm thì sau này khi hành phòng chúng ta dùng biện pháp nào đó…” Ngoài miệng hắn thì nói như vậy, trong lòng lại lo lắng, thầm nghĩ làm cái này có thể dùng biện pháp gì a, nếu như thật có biện pháp tránh, nữ nhân còn sinh nhiều hài tử như vậy sao a.
“Ân, sau này nhất định phải dùng biện pháp nga, mỗi lần làm xong, ngươi… ngươi lấy cái đó ra rồi mới bắn, dù sao cũng không thể để tinh nguyên lại bên trong ta.” Nộn Thảo trịnh trọng nói.
Nam Cung Thừa Phong nào có lý lẽ phản bác, liên tục gật đầu biểu thị mình biết rồi.
.
.
Cứ như vậy qua vài ngày, Nam Cung Dạ Hiên từ Hoàng thành trở về, đưa mấy thứ Nam Cung Thừa Phong cần cho hắn, đồng thời nói cho hắn cách dùng pháp bảo, sau đó nói: “Quốc sư nói, mấy pháp bảo này không lấy mạng người, thế nhưng đạo sĩ dù pháp lực cao cường tới đâu cũng phải chịu thua, mất hết pháp lực, trừ phi hắn là đạo sĩ đã sắp phi tiên, cho nên Đường ca, ngươi cứ yên tâm dùng đi.” Nói xong lại lẩm bẩm: “Ân, ta cảm thấy rất kì quái, Quốc sư vừa nghe ta kể chuyện của ngươi, lập tức căm phẫn, theo lý mà nói, đạo sĩ và hắn coi như là người cùng đường a, hắn đâu cần phải tức giận như thế, còn nói cái gì mà lũ bại hoại thích xen vào chuyện người khác, chia rẻ uyên ương, nhất định phải hung hăng trừng phạt.” Hắn bỗng nhiên kề sát vào tai Nam Cung Thừa Phong nói nhỏ: “Đường ca, ngươi nói, Quốc sư có khi nào là thích con gà trống tinh trong phủ hắn rồi không?”
Nộn Thảo không ở gần đó, nếu ở bên cạnh, nghe được ba chữ gà trống tinh, nhất định sẽ bắt Nam Cung Thừa Phong đưa vào kinh nhận người thân.
Nam Cung Thừa Phong thì sau khi suy nghĩ một lát, bỗng nhiên âm trầm cười trộm, nói: “Thật tốt quá, nếu Quốc sư cũng thích yêu tinh, vậy chuyện của ta và Nộn Thảo sẽ là nước chảy thành sông rồi, hắn nhất định sẽ nói tốt cho Nộn Thảo nhà ta trước mặt Hoàng huynh và Thái hậu.” Hắn vừa nói vừa giở một quyển hoàng lịch ra trước mặt Nam Cung Dạ Hiên: “Ngươi xem xem, ba tháng sau là ngày đại cát tốt nhất trong năm, ta dự định ngày đó cùng Nộn Thảo thành thân, ngươi thấy thế nào?”
Vừa dứt lời, bỗng nhiên một nha đầu chạy đến, kinh hoảng nói: “Không hay rồi Vương gia, Nộn Thảo… Nộn Thảo vừa nãy ra chuồng ngựa trộm cỏ khô, kết quả không biết trong chuồng ngựa có thứ gì, hắn… hắn nôn đến thiên hôn địa ám, không biết có phải trúng độc không.”
Sắc mặt Nam Cung Thừa Phong đại biến, đứng lên chạy vội ra ngoài, vừa chạy vừa mắng nha đầu kia: “Ngươi mau đi tìm Lãnh Yên a, bảo hắn qua xem Nộn Thảo, làm sao ăn cỏ lại sinh bệnh chứ?”
Nam Cung Dạ Hiên đi bên cạnh hắn, buồn bực nói: “Ta nói Đường ca, trong ấn tượng của ta, Nghiễm Trạch Vương phủ của ngươi là tiền vàng nứt vách đổ tường, thế nào, lẽ nào ta đã nghĩ sai rồi? Ngươi ngay cả chút cỏ khô cũng tiếc không cho Nộn Thảo? Làm hắn phải đi ăn vụng, lão thiên a… đây… đây cũng quá quá đáng rồi?”
“Ngươi biết cái gì? Nộn Thảo thích ăn cây cỏ, không chịu ăn thức ăn của người bình thường, ta… trên bàn cơm của ta hằng ngày đều có một mâm cỏ xanh cho hắn rồi, hắn còn thấy thiếu, cho nên ta không có biện pháp, để hắn mau chóng thích ứng với cuộc sống của nhân loại, ta mới phải ra hạ sách này, không cho hắn ăn cỏ.”
.
Hai huynh đệ vừa đi vừa nói, lúc này Lãnh Yên cũng chạy tới, vội la lên: “Sao như sắp ngất đi vậy, nôn đến như vậy sao? Mau đưa vào phòng, để ta chẩn bệnh.”
Nộn Thảo yếu ớt nhìn về phía Nam Cung Thừa Phong, hai mắt rưng rưng nói: “Có thể là tên đạo sĩ kia hạ thứ gì vào cơ thể ta, hôm nay phát tác, ta… ta khó chịu đến chết rồi, chủ nhân, ta… ta có thể không bao giờ… có thể ở cùng một chỗ với ngươi nữa, oa oa oa, ta… ta đột nhiên rất sợ, ta sợ phải rời xa chủ nhân…”
Nam Cung Thừa Phong nắm tay Nộn Thảo, vừa theo hạ nhân bước nhanh tới vừa thâm tình nói: “Yên tâm đi Nộn Thảo, không có việc gì, có dù có chuyện, bất luận ngươi đi đâu, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, ta đều đi cùng ngươi, cho nên không cần sợ, a…” Hắn nói xong, liền nổi giận đùng đùng nhìn về phía Lãnh Yên, hạ giọng hỏi tội: “Uy, ngươi không phải đã nói sẽ không có việc gì sao? Sao hôm nay lại như vậy?”
“Tất cả chờ vào phòng rồi nói có được không?”
Lãnh Yên cũng thấy kì quái, thầm nghĩ không đúng a, trước đây lúc chẩn bệnh hoàn toàn không thấy dấu hiệu của chuyện này a, thứ gì lại có thể lợi hại như vậy, vừa đi vừa nghi hoặc.
.
.
Vào phòng, Nam Cung Thừa Phong đỡ Nộn Thảo nằm xuống giường, Lãnh Yên chăm chú bắt mạch, sau đó thân thể hắn đột nhiên chấn động, sắc mặt đại biến, hai mắt bắn ra tia nhìn ‘không thể tin nổi’.
Nam Cung Thừa Phong trong chốc lát tâm trầm xuống, gào lên một tiếng, phẫn nộ nói: “Đạo sĩ thối chết tiệt, ta muốn làm thịt hắn, ta nhất định phải làm thịt hắn…”
Chưa kịp gào xong, đã bị Lãnh Yên kéo ngồi xuống, hừ một tiếng nói: “Ngươi làm thịt ai đó? Muốn làm thịt vậy tự làm thịt mình trước đi.” Sau đó lại tiếp tục để tay trên cổ tay Nộn Thảo, lại chăm chú bắt mạch một hồi, sau đó trên mặt hắn lộ ra thần sắc dở khóc dở cười, quay sang nói với những hạ nhân khác: “Các ngươi đều đi xuống đi, ta và Vương gia có chuyện nói.”
Hạ nhân tất cả đều lui ra, Lãnh Yên nhìn Nam Cung Thừa Phong, nhún nhún vai nói: “Vương gia, ta… ta thực sự là phải chúc mừng ngươi hay nên… Ai, nói thế nào đây, chuyện này thật là quá khó tin rồi, ta chỉ e ngươi không chấp nhận nổi, hãy nghe ta nói…”
Không đợi hắn nói xong, Nam Cung Thừa Phong bỗng nhiên nhớ tới những điều trước đây Nộn Thảo đã nói, không khỏi buột miệng thốt ra: “Nộn Thảo hắn… hắn không phải là mang thai chứ?”
Lãnh Yên kinh hãi nói: “Di, làm sao ngươi biết? Rõ ràng là hỉ mạch, ta còn không thể tin được, ngươi lại biết.” Nói xong, chợt thấy tay áo bị người kéo, nhìn lại, chỉ thấy Nộn Thảo ngọ ngoạy đứng lên, hai mắt lất phất nước, kinh ngạc nói: “Không… không có khả năng là sinh bảo bảo…” Hắn lại bò đến bên người Nam Cung Thừa Phong: “Chủ nhân… chủ nhân không phải mỗi lần ngươi đều… đều bắn bên ngoài sao? Ngươi đã nói chúng ta không có tiểu bảo bảo mà.”
Nam Cung Thừa Phong xấu hổ, dù là da mặt dày như hắn, chuyện tình ái bị Nộn Thảo nhắc đến trước mặt Lãnh Yên, cũng cảm thấy có chút xấu hổ, mã yêu lại ngây thơ thuần khiết đến lợi hại, căn bản không biết mình nói có bao nhiêu trắng trợn.
Lãnh Yên cũng chỉ có thể ho khan vài tiếng, giả vờ không nghe thấy gì quay sang hướng khác, ha ha cười nói: “Vương gia, ngươi và Nộn Thảo chậm rãi nói đi, ta ra ngoài trước.”
.
.
Nam Cung Thừa Phong vội vã đỡ Nộn Thảo, cười nói: “Nộn Thảo không cần lo lắng, tuy rằng mỗi lần làm ta đều bắn bên ngoài, thế nhưng ngươi chắc còn nhớ chứ, lần đầu chúng ta làm không có dùng biện pháp gì, hay chính là lần đó, trong bụng ngươi đã có tiểu bảo bảo rồi.” Hắn vuốt ve cái bụng nhỏ trắng như tuyết của Nộn Thảo, say sưa nói: “Nộn Thảo, ngươi không vui sao? Ở đây, là cốt nhục của gta và ngươi, là tiểu sinh mệnh do hai chúng ta kết hợp sinh ra, nó nhỏ như vậy, cần chúng ta che chở cho nó, nó ở trong bụng ngươi, là rất vui vẻ rất yên lòng, nghĩ thầm đây là mụ mụ của ta, còn người bên ngoài đang nói kia là ba ba của ta, Nộn Thảo, ngươi nghĩ đến cảnh tượng đó, không cảm thấy vui mừng sao?”
Nộn Thảo nghi hoặc nhìn Nam Cung Thừa Phong: “Thế nhưng… thế nhưng bảo bảo bây giờ còn chưa thành hình mà? Nó hẳn là không biết được nhiều thứ như vậy đúng không?”
Hắn nói xong, Nam Cung Thừa Phong lập tức không nói được nữa, khi nãy hắn chỉ là muốn khơi dậy yêu thương của Nộn Thảo đối với tiểu sinh mệnh này cho nên ăn nói lung tung, bây giờ tỉ mỉ ngẫm lại, cũng đúng, còn chưa được hai tháng, có khi còn chưa thành hình, càng không cần nói đến tư tưởng suy nghĩ gì đó.
“Ân, cũng không biết lúc ngươi áp trên người ta, có đè đến bảo bảo không.” Nộn Thảo vuốt ve cái bụng nhỏ, mã yêu thiên tính thiện lương thoáng cái đã bị Nam Cung Thừa Phong tác động, lập tức lo lắng cho bảo bảo, hắn kéo kéo tay áo Nam Cung Thừa Phong: “Chủ nhân, sau này chúng ta không nên hành phòng nữa, sẽ đè đến bảo bảo.”
“A?” Nam Cung Thừa Phong trong lòng nghĩ không phải chứ? Còn chưa đến ba tháng mà, quyền lợi của ta đã bị tước đoạt?
Vì vậy vội vàng nói Nộn Thảo không cần khẩn trương như vậy, kỳ thực còn có thể dùng những tư thế không đè đến bảo bảo, không ngờ Nộn Thảo lại kiên quyết không chịu, nói cái gì mặc dù không đè đến, nhưngg cái thứ vừa to vừa dài gì đó cũng sẽ đâm trúng bảo bảo, làm gì cũng không chịu cho Nam Cung Thừa Phong đụng tới mình nữa.
Nam Cung Thừa Phong lúc này rốt cuộc gặp tội, vì con của mình, cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, nhưng mỗi ngày đối diện Nộn Thảo mình yêu thương, mùi vị nhìn được mà ăn không được là thống khổ biết bao nhiêu a. Hiện tại một lòng hắn đều đặt hết lên người Nộn Thảo, nữ nhân dung mạo tuyệt đẹp cũng câu không ra được nửa điểm hứng thú, Nam Cung Thừa Phong hận, một bụng oán khí toàn bộ phát tiết lên đầu cổ nhân: hừ hừ, là tên hỗn đản nào nói thê không bằng thiếp thiếp không bằng kỹ kỹ không bằng trộm trộm không bằng trộm không được, lại nói cái gì lão bà mang thai hài tử là thật tốt, a phi, toàn bộ là cẩu thí, nói xàm, vì sao một lòng ta chỉ ở trên người Nộn Thảo, nhìn ai cũng không hứng thú lên được?
|
Đệ cửu chương
Cứ như vậy, lại qua nhiều tháng, bụng nhỏ của Nộn Thảo đã dần dần nhô lên, tiểu gia hỏa này cũng hành hạ mụ mụ hắn không nhẹ, Nộn Thảo thích ăn cây cỏ, không thích ăn thịt cá các loại, vậy mà hết lần này tới lần khác hắn ăn cây cỏ lập tức nôn ra, ăn thịt cá các loại lại vô sự. Khiến cho Nộn Thảo thèm ăn mỗi ngày chạy đến chuồng ngựa nhìn cỏ non xanh tươi chảy nước miếng, nhưng nửa cọng cũng không dám thử.
Vì vậy ở chuồng ngựa trong Vương Phủ lại xuất hiện một hình ảnh thế này:
“Nhi tử a nhi tử, ngươi nói ngươi sao lại có thể như vậy chứ? Khiến cho cha ngươi ăn uống như nhân loại, làm mất hết truyền thống ăn uống của mã loại chúng ta, ngươi dù một chút cũng không lưu cho ta a, oa oa oa, tính tình ngươi thật xấu, nương chỉ ăn một ngụm cỏ non, ngươi cũng cho nương nôn tới nghiêng trời lệch đất… A a a, ngươi lại đá ta, hảo hảo hảo, ta không nói nữa không nói nữa.”
Nộn Thảo ngồi trong chuồng của tử tôn, ủy khuất kể xấu nhi tử khi dễ mình.
Bọn hạ nhân ai phải chăm sóc ngựa thì cứ chăm sóc, phải thêm cỏ non thì thêm cỏ non, phải tắm ngựa thì tắm ngựa, đối với thứ hành động dị thường này của phu nhân, bọn họ đã sớm nhìn quen rồi. Tuy rằng Nộn Thảo vì mang thai ngoài ý muốn, nên dẫn đến hệ quả hôn lễ phải chậm lại, nhưng Nam Cung Thừa Phong đã hướng tuyên bố với tôi tớ trong phủ thân phận của Nộn Thảo. Để tránh mang thêm chuyện rầy rà cho Nộn Thảo, toàn bộ người hầu dư thừa, không phải tâm phúc trong phủ hắn đều đuổi đi, thế cho nên hiện tại mọi người đều biết thân phận yêu tinh của Nộn Thảo, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến chuyện mọi người thích Nộn Thảo.
.
.
“Phu nhân, đã mấy tháng rồi?” Có người hầu đi ngang qua hỏi Nộn Thảo.
Sau đó thấy Nộn Thảo ai oán liếc mắt trừng một cái, hai tay lại nhẹ nhàng vuốt bụng, dùng thanh âm cực kì kiêu hãnh nói: “Hơn tám tháng rồi, không thấy hắn đá ta ngày càng mạnh rồi sao? Ai, thực sự là phiền não, hắn không kế thừa truyền thống ăn cỏ tốt đẹp của mã loại chúng ta, lại đi kế thừa đặc điểm chân đá mạnh của chúng ta, mỗi ngày lấy bụng của ta làm nơi luyện nam quyền bắc cước, ai…”
Bọn người hầu ha hả cười, nghĩ thầm phu nhân, nếu lúc ngươi oán hận trên mặt không mang theo nụ cười hạnh phúc như thế, bọn ta còn có thể tin được một ít!
.
.
“Nộn Thảo.. Nộn Thảo, ngươi lại đi đâu vậy?”
Tiếng hô hoán sốt ruột từ xa truyền đến, bọn người hầu đảo trắng hai mắt, nghĩ thầm: chậc, chuẩn ba ba[ba ba đúng tiêu chuẩn :”>] này lại sốt ruột rồi, ngươi nói mụ mụ cứ chạy đến chỗ này làm gì? Ba ba nhà hắn mỗi ngày lo lắng một kiểu, còn chưa già đã yếu rồi a. Mới nghĩ tới đây, liền thấy vị ba ba sắp điên đùng đùng chạy tới, oán hận mấy câu, sau đó chuẩn mụ mụ rất hạnh phúc bị chuẩn ba ba ôm về phòng.
.
.
Lại qua mấy ngày, Lãnh Yên tính ngày thấy ngày Nộn Thảo sinh đã sắp đến, liền dặn dò Nam Cung Thừa Phong không ít chuyện phải chú ý.
Nhắc tới chuyện này, lại khiến Lãnh đại phu tính tình thanh cao một bụng khí giận: để giúp Nộn Thảo đỡ đẻ, hắn phải kiên trì tìm hai bà đỡ có kinh nghêm, theo người ta học tập hơn hai tháng, thiếu chút nữa học đến thổ huyết, mới học xong được phần lý thuyết. Cũng vừa khéo, trên đường trở về, lại gặp được một gia đình đang có người vợ khó sinh, sinh không được hài tử, vì vậy hắn giả mạo thành nữ nhân đi vào thử một lần, cuối cùng cũng làm được một chuyện công đức, nhưng nghĩ tới quá trình mình giả nữ nhân, lại khiến Lãnh Yên có loại khát khao muốn nôn mửa.
.
.
Đêm hôm đó, Nam Cung Thừa Phong ngủ đến nửa đêm, nghe Nộn Thảo la đau bụng, vừa thức dậy nhìn, chỉ thấy một dòng máu tươi theo chân Nộn Thảo chảy xuống, lập tức làm chuẩn ba ba sợ hãi, lập tức thét gọi tất cả người hầu, lại gọi Lãnh Yên, toàn phủ mọi người dàn trận sẵn sàng đón địch, chờ mong tiểu sinh mệnh kia hạ thế.
Có điều trong lúc sinh hài tử, người khác không được ở bên trong, tuy rằng Nam Cung Thừa Phong đã gặp qua không ít thứ, nhưng Lãnh Yên nghĩ đến nhất cử nhất động ngày thường của Nam Cung Thừa Phong, nên vẫn mời hắn ra ngoài.
Vì vậy đám đông người hầu vây xem liền nhìn thấy vị chủ tử giống như con sói già luôn nói một không nói hai chắp tay sau mông đi tới đi lui trong sân, nghe tiếng kêu đau của Nộn Thảo bên trong, sắc mặt của hắn khi thì trắng bệch khi thì phát vàng, mồ hôi lạnh tí tách rơi xuống, nhưng vẫn cố không lấy tay lau.
.
.
Đang trong thời khắc khẩn trương vạn phần, chợt nghe phía trên sân vang lên một tiếng chuông lớn, cùng với tiếng cười to đắc ý: “A ha ha ha ha, đạo gia tìm ngươi đã lâu, lại không ngờ yêu tinh nhà ngươi ngay cả thai tinh cũng có rồi, hảo, hôm nay là ngày ngươi sinh, đạo gia liền cho ngươi hình thần câu diệt, sau đó lấy thai tinh làm đại bổ hoàn ăn.”
Nam Cung Thừa Phong vừa thấy người này, cơn giận lập tức bùng lên, hất ra đám người hầu muốn ngăn cản, không nói hai lời liền vọt tới.
Đạo nhân kia đan tay thi lễ, nói: “Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo Nghiễm Tụ Tử núi Thanh Thành, đặc biệt đến vì Vương gia tiêu tai giải nạn…” Một câu chưa xong, chợt thấy một luồng sát khí sắt bén phá không mà đến, Nghiễm Tụ Tử kia sợ đến kêu “Ngao” một tiếng, lập tức nhảy ra xa hơn mười bước, sau đó chỉ thấy một trận ánh sáng rực rỡ lóe lên, tựa hồ là có một kiện pháp bảo lợi hại đánh đến nơi hắn vừa náu thân.
“A nha, tức chết ta rồi…” Nghiễm Tụ Tử gào khóc kiểu quái dị: “Thí chủ ngươi hãy nghe ta nói, ngươi sao lại có thể không phân tốt xấu như vậy, ta là tới tiêu tai giải nạn cho ngươi, ngươi đừng vội tin lời yêu tinh mê hoặc chúng… A…” Nghiễm Tụ Tử lại nhảy ra, lại tránh thoát một lần Nam Cung Thừa Phong xuất thủ ra một kiện pháp bảo khác, có điều khiến hắn thở phào là: cuối cùng trong tay vị côn tử kia cũng không còn vật gì nữa, lần này có lẽ hắn đã có thể hảo hảo nói chuyện rồi.
“Thí chủ… Ngô…” Nghiễm Tụ Tử lau mồ hôi, đang định mở miệng lần ba, bỗng nhiên cảm thấy sau lưng đau nhói, giống như có một luồng khí đánh mạnh vào, luồng chân khí bá đạo không gì sánh được, đi ngược chiều huyết mạch của hắn đến ấn ký màu tím trên trán, Nghiễm Tụ Tử kinh hãi, nơi đó là tiểu nguyên anh hắn vừa luyện thành, chịu không được luồng chân khí nà tàn phá, hắn sợ đến muốn vận dụng chân nguyên phản kháng, nhưng thời gian chỉ trong chớp mắt, luồng chân khí đó lập tức vây phủ tiểu nguyên anh, hiển nhiên đó là một đạo phù chú cực kì lợi hại, trong nháy mắt, tiểu nguyên anh giống như bị thiên lôi đánh trúng nuy mỹ bất chấn[ũ rủ uể oải không phấn chấn], mà nguyên lực quanh thân hắn cũng đồng thời trì trệ bất tiến.
Nghiễm Tụ tử sợ đến hồn phi phách tán, đang muốn vận khí đan điền, liền cảm thấy một luồng âm khí băng hàn từ tiểu phúc xông vào cơ thể, đan điền của hắn cũng bị hàn khí phong ấn, không thể vận khí được nữa. Hai thứ này khiến Nghiễm Tụ Tử thụ thương rất nặng, “Oa” một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, té sấp xuống mặt đấy, tứ chi co giật không ngừng, so với Nộn Thảo lúc bị hắn đả thương còn thảm hại hơn.
.
.
“Ai? Là ai…” Nghiễm Tụ Tử yếu ớt phẫn nộ hỏi, thế nào cũng không rõ, mình tu luyện tới hôm nay, luôn làm theo tôn chỉ trừ ma vệ đạo, kết quả ngao du ở nhân gian lâu như vậy, một yêu tinh cũng không gặp được, ngày hôm ấy khó khăn gặp được một mã yêu, bỏ cường lực ra thu phục nó, làm hại chính mình trọng thương chưa nói, đáng hận nhất chính là, sau lại nghe con con ngựa yêu kia đã bị Nghiễm Trạch Tiểu Vương gia cứu đi rồi. Bởi vậy Nghiễm Tụ Tử có lòng thương bách tính vô hạn vừa dưỡng thương vừa tìm kiếm mã yêu, nhưng vì là tên mù đường, đến hôm nay mới tìm được Nghiễm Trạch Vương phủ.
Khi hắn vừa đến trên Nghiễm Trạch Vương phủ, vui mừng thiếu chút nữa té khỏi đám mây, không nghĩ tới yêu tinh đó đã hoài thai, chỉ cần giết được yêu tinh, thì bào thai đối với người tu luyện như bọn hắn rất có lợi. Nghiễm Tụ Tử động lòng tham, không nói hai lời nhảy khỏi đụn mây, dự định nói chút chuyện đúng đắn với Nghiễm Trạch Tiểu Vương gia, để hắn cho phép mình diệt trừ yêu tinh, nếu như Tiểu vương gia khăng khăng một mực, vậy cứ thẳng tay diệt trừ yêu tinh. Dù sao thì Tiểu vương gia cũng là nhân loại, cũng không thể ngăn cản mình được.
Nghiễm Tụ Tử hiện tại hối hận không ngớt a, sự phụ đam mê binh pháp Tôn tử đã nhắc nhở mình, biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng, kết quả mình hôm nay bởi vì quá tham lam, mới bị một trận lỗ lớn, nguyên anh đan điền đều bị phong ấn, đối với người tu đạo, như vậy còn hơn mất nửa cái mạng. Nghiễm Tụ tử làm sao cũng nghĩ không ra, mình rõ ràng là vì nhân dân chiến đấu, vì sao đến cuối cùng còn bị nhân dân phỉ nhổ xúc phạm?
.
.
Nam Cung Thừa Phong đi tới bên cạnh Nghiễm Tụ Tử, nhìn hình dạng hắn một chút, bỗng nhiên cười lạnh nói: “Hảo, xem ra sau này hắn không gây nổi sóng gió gì nữa rồi, ta đã nói pháp bảo của Quan Sơn sao lại có thể vô dụng như vậy, kiện thứ nhất không đánh mà quay về, quả nhiên sử dụng pháp bảo theo trình tự là có lý do, thật tốt quá, cuối cùng cũng thu phục được tên ác đạo này.”
Quan Sơn? Đầu Nghiễm Tụ Tử thoáng cái cúi gằm, làm sao cũng không nghĩ tới, mình cuối cùng lại thua trong tay thần tượng, trong lòng hắn tràn đầy ủy khuất cùng không cam lòng: Vì sao? Vì sao thần tượng lại giúp Tiểu Vương gia đối phó mình? Hai kiện pháp bảo kia là nhằm vào bọn người tu đạo bọn họ, căn bản không phải pháp bảo đối phó yêu tinh, đây rốt cuộc là chuyện gì? Lẽ nào thế gian đã đảo lộn rồi sao? Lẽ nào quốc sư Quan Sơn đã nhập ma đạo rồi sao? Ngoài đả thương sinh linh còn có ý định gì nữa?
Nghiễm Tụ Tử đem hết bi phẫn của mình rống ra, lại nghe Nam Cung Thừa Phong cười nhạo nói: “Vô tri đến cực điểm, ngươi diệt yêu vốn không sai, nhưng cũng phải xem là yêu tinh dạng nào, Nộn Thảo ngốc nghếch khả ái, tâm địa thiện lương, yêu tinh như vậy ngươi cũng muốn giết, còn không phải là buộc ta xuất thủ sao? Ngươi có nghe tiếng kêu thảm thiết từ trong phòng không? Đó là Nộn Thảo đang vì sinh hạ hài tử của ta và hắn mà nỗ lực, nếu như là một con ác yêu, muốn hấp thụ tinh nguyên của ta, ngươi nghĩ hắn sẽ vì con của chúng ta mà gắng sức như vậy sao?”
Hắn còn chưa dứt lời, chợt nghe từ trong phòng tuyền ra một tiếng kêu dài thảm thiết.
Sau đó một nha đầu hoảng hốt chạy ra, nói với Nam Cung Thừa Phong: “Gia, không tốt rồi, Lãnh đại phu nói, phu nhân khó sinh, hiện tại hắn đã hết sức, nhưng hài tử vẫn không sinh được, đại nhân và hài tử, hắn chỉ có thể cứu một, hắn gọi ngài mau vào quyết định.”
Một luồng khí lạnh lập tức từ lòng bàn chân truyền thẳng lên não Nam Cung Thừa Phong, miễn cưỡng trấn định một chút, hắn vội vã vào phòng, chỉ thấy Nộn Thảo nằm giữa giường sắc mặt trắng như tờ giấy, ngay cả đôi môi cũng không còn chút huyết sắc, hai mắt vô lực mở to, một dòng máu tươi từ môi hắn chảy xuống, nhìn không khác gì một người sắp tuyệt khí.
.
.
“Hài tử trước sau vẫn đưa chân ra trước, làm thế nào cũng không thay đổi được.” Lãnh Yên thở dài, sắc mặt cũng là một mảnh trắng bệch, lúc đang nói, chỉ thấy một bàn chân nho nhỏ lại từ trong sản đạo của Nộn Thảo duỗi ra, Lãnh Yên vội vàng nhẹ nhàng đẩy chân nhỏ vào trở lại, thấp giọng nói: “Vương gia, ngươi phải sớm quyết định, nếu không có lẽ sẽ mất cả đại nhân lẫn hài tử.”
Nam Cung Thừa Phong lòng đau như cắt, sinh mệnh bé nhỏ kia, là kết tinh của mình và nộn thảo, chỉ nhìn bàn chân nhỏ hồng hồng mập mập kia là biết hài tử khả ái bao nhiêu, hắn… hắn làm sao có thể nhẫn tâm bảo Lãnh Yên giết chết nó, nhưng… nếu không bỏ hài tử, Nộn Thảo lại…
Nước mắt Nam Cung Thừa Phong tràn khỏi mi, quay đầu nhìn về phía Nộn Thảo đã gần như không còn khí tức, gian nan nói ra ba chữ: “Cứu… đại nhân…” Nói xong lại xoay người sang nơi khác, không đành lòng nhìn cảnh tượng tiếp theo.
“Đừng…” Nhưng không ngờ Nộn Thảo ở trên giường giãy dụa hô lên: “Lại… Cho ta chút thời gian… ta… ta đang hóa nội đan của ta… đừng… đừng giết bảo bảo…” Hắn nói xong, sắc mặt lại trắng vài phần, nhưng mà từ từ, cũng không biết qua bao lâu, sắc mặt Nộn Thảo lại xuất hiện chút hồng nhuận, sau đó sắc mặt lại càng lúc càng hồng hào, hắn hơi cười cười nói: “Được rồi Lãnh đại phu, ngươi tiếp tục đi, ta bây giờ tràn ngập khí lực, có thể… có thể sinh bảo bảo rồi.”
Lãnh yên cùng Nam Cung Thừa Phong đều cảm thấy rất kì quái, bất quá bọn hắn nhớ đến Nộn Thảo là yêu tinh, hẳn là có biện pháp gì giúp mình sinh ra khí lực, điều này cũng không có gì lạ, vì vậy Lãnh Yên tiếp tục nói: “Vậy được rồi phu nhân, xin hãy cố sức… ai, ta tới bây giờ còn chưa nghe qua loại chuyện này, những hài tử sinh chân ra trước, đẩy trở lại vài lần, sẽ ra đầu trước, tiểu gia hỏa này sao lại quật cường như vậy…”
Vừa dứt lời, chợt nghe Nộn Thảo ngắt quãng nói: “Đó… đó là đương nhiên rồi… tuy rằng… tuy rằng bảo bảo là người, nhưng… nhưng trên người hắn cũng… có dòng máu của chúng ta, chúng ta là ngựa… thứ quan trọng nhất không phải đầu, mà là móng, cho nên… cho nên tiểu tử kia… ngoan cố như vậy.. cũng… cũng là có thể hiểu được…”
“Đây là chân người, móng cái gì.” Lãnh Yên bật cười, lại kiên trì tiếp tục đẩy cái chân nhỏ non hồng trở lại, tiếp tục như vậy vài lần, ngay khi Nam Cung Thừa Phong đã sốt ruột đến độ muốn chết thì chợt thấy một nhúm tóc đen lộ ra. Lần này Lãnh Yên mừng rỡ, cười ha ha nói: “Tiểu tử kia, rốt cuộc đánh không lại kiên trì của ta rồi.” Sau đó hắn ngước lên phía Nộn Thảo hô to: “Phu nhân cố sức, đầu của thai nhi đã ra rồi, cố sức, lại dùng lực a… Đúng, chính là như vậy, đầu đã ra rồi…”
Nam Cung Thừa Phong mở to hai mắt nhìn, tay nắm chặt, mắt không chớp nhìn chằm chằm hài nhi nho nhỏ vừa chào đời, kì thực tiểu hài nhi mới sinh ra cũng không đẹp, toàn thân hồng hồng, da mặt nhăn nhăn, còn mang theo vết máu, nếu là bình thường, đối với Nam Cung Thừa Phong ái khiết mà nói, quả thực là không thể chịu được, nhưng hiện tại hắn chỉ cảm thấy mừng rỡ như điên.
Lập tức lao đến, muốn ôm bảo bảo giống hầu tử kia, lại nghe nhũ mẫu đứng bên cạnh cười nói: “Gia đừng vội, hài tử nhỏ như thế, còn phải tắm rửa cho nó, hiện tại trăm triệu không cần ngươi nhúng tay, cứ thong thả trò chuyện với phu nhân một chút đi.” Nói xong bà ôm lấy hài tử, vui mừng phấn khởi đi.
.
|
Vĩ thanh
Nam Cung Thừa Phong đi tới bên cạnh Nộn Thảo, thấy hắn đã ngủ, đôi mắt ôn nhuận thường ngày bị hàng lông mi thật dày bao phủ, mồ hôi trên trán vẫn chưa khô. Hắn nắm lấy bàn tay mà các ngóm tay đã trắng bệch, ngực cảm thấy xúc động không ngớt, chỉ là nói không nên lời.
Nộn Thảo rất sợ đau, càng sợ chết, lúc đầu hắn cũng vì ngàn năm trước nhìn thấy con ngựa mẹ vì khó sinh mà chết, liền không dám sinh hài tử, thậm chí có một loại tình cảm mâu thuẫn với bảo bảo, ai có thể nghĩ đến, vào lúc cuối cùng, vì hài tử hắn lại bộc phát ra khí lực lớn như vậy, rốt cuộc kiên trì sinh được hài tử, tránh được kết quả một xác hai mệnh.
Trong lòng chợt nhớ tới một việc, hắn vội vã vòng ra, đi tới trước mặt Nghiễm Tụ Tử, lạnh lùng hỏi hắn: “Nói, khi yêu tinh kiệt lực, hóa nội đan là gì?” Nói xong đã thấy Nghiễm Tụ Tử lườm một cái, rõ ràng một bộ dáng “Tuyệt không hợp tác”.
Nam Cung Thừa Phong cười lạnh một tiếng, gọi tới một tên hạ nhân nói: “Ta thấy tên tiểu tử này lớn lên cũng không tệ lắm, ân, vậy bắt hắn đưa đến đại quân ở biên cương, nói cho Thương thiếu tướng, đây ta nam kỹ ta thưởng cho các huynh đệ, để bọn họ thỏa thích hưởng dụng.”
Nghiễm Tụ Tử kinh hãi nói: “Đừng, ngươi không thể làm như vậy, ngươi… ngươi sẽ bị Thiên Lôi đánh, a a a, không được, ta nói… ta nói…”
“Hừ, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, nói, rốt cuộc là chuyện gì?” Nam Cung Thừa Phong hừ lạnh một tiếng.
Sau đó nghe đạo sĩ kia không tình nguyện nói: “Yêu tinh kia hóa nội đan, chỉ là chuyện bình thường không có gì đáng lo, nội đan là thứ tất yếu của yêu tinh, rất nhiều yêu tinh phải mất ngàn năm tu hành mới tu được nội đan, nếu nội đan mất, một thân pháp lực sẽ tan thành bọt nước, so với giết bọn họ còn khó chịu hơn, cho nên trừ phi là yêu tinh kiệt lực, hắn cần nội đan để làm chuyện gì đó, nếu không thì bọn họ không có khả năng…”
Hắn còn chưa nói xong, Nam Cung Thừa Phong đã gật đầu nói: “Được rồi, ta đã biết. Lý Nguyên, đem đổi tên tiểu tử này thành Tán Tụ, đưa đến Xuân Phong Đắc Ý Lâu của chúng ta làm tiểu quan. Hừ hừ, không lấy mạng của hắn đã rất tốt rồi, cho hắn nếm thử tư vị ỷ môn mại tiếu nghênh lai tống vãng[dựa vào cửa bán tiếng cười đón người tiễn khách], coi như là nghiêm phạt tội hắn dám mạo phạm Nộn Thảo.”
“Uy uy, sao ngươi lại như vậy? Ta… ta đã nói rồi a.” Tán Tụ kêu to, nhưng Nam Cung Thừa Phong căn bản không hề để tâm, xoay người vào phòng xem Nộn Thảo yêu thương của hắn.
Lúc này mặt trời đã ngã về tây, ánh chiều tà nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ bằng lụa mỏng, chiếu vào trên người Nộn Thảo, khiến hắn càng giống tiên tử hạ phàm. Nam Cung Thừa Phong đi tới bên cạnh hắn, cầm lấy bàn tay trong chăn, lòng tràn đầy yêu thương chăm chú nhìn hắn.
“Bảo bảo… thế nào?” Nộn Thảo bỗng nhiên mở mắt ra, thấy Nam Cung Thừa Phong trước mắt, hắn suy nhược cười cười, trong lòng là một trận ấm áp cùng an bình.
“Bảo bảo rất tốt, nhũ mẫu đang cho nó uống sữa, bây giờ đang ngủ, chờ nó tỉnh dậy có thể bế đến cho ngươi xem.” Nam Cung Thừa Phong ôn nhu nói, một tay nhẹ nhàng sờ lên gương mặt Nộn Thảo: “Nộn Thảo, cảm tạ ngươi, cảm tạ ngươi đã hóa nội đan, chỉ vì sinh hạ bảo bảo, kỳ thực… kỳ thực ngươi rõ ràng không cần làm như vậy, ngươi biết rõ ta nhất định sẽ chọn ngươi…”
“Sao lại có thể… nói như vậy? Đó là… bảo bảo của chúng ta a.” Nộn Thảo suy yếu cười, hắn hiện tại thật sự là tinh lực cạn kiệt: “Chủ nhân, ta… ta tuy rằng không còn nội đan, thế nhưng… một chút ta cũng không hối hận, chúng ta… ta là nói, ta và ngươi, còn có bảo bảo, một nhà chúng ta, nhất định có thể vĩnh viễn hạnh phúc cùng một chỗ, có phải không?”
“Đúng, chúng sẽ vẫn hạnh phúc cùng một chỗ, vĩnh viễn vĩnh viễn.” Nam Cung Thừa Phong vuốt trán Nộn Thảo, thì thào ưng thuận lời thề, trong lòng hắn nghĩ: cùng lắm thì ta tìm Quan Sơn, bóc lột mấy viên đan dược trường sinh, dù có chuyện gì ta và tiểu mã yêu của ta cũng sẽ không xa nhau, tuyệt đối không.
Màn đêm dần dần phủ xuống, Nghiễm Trạch Vương phủ náo nhiệt khẩn trương suốt một ngày đêm rốt cuộc yên tĩnh, giữa mùi hoa đêm, là hương vị hạnh phúc nhàn nhạt lan tỏa.
Toàn văn hoàn.
|
Phiên ngoại
Nhi tử của Nam Cung Thừa Phong và Nộn Thảo tên là Nam Cung Phi, vốn dĩ vị Tiểu vương gia kia muốn học người khác, lấy từ trong tên Nộn Thảo ra một chữ đặt cho hài tử. Thế nhưng nếu gọi là Nam Cung Nộn, tên này thật đúng là quá khó nghe rồi, nếu như đặt là Nam Cung Thảo, lại giống như tên nữ nhi, cuối cùng bởi vì thứ Nam Cung Thừa Phong muốn có nhất là phi mã, mà sư phụ của Nộn Thảo cũng là phi mã, nên liền đặt cho nhi tử tên là Nam Cung Phi.
Tiểu tử kia tuy rằng khi ra đời hành hạ nương nó tới suýt chút nữa là chết, nhưng khi sinh ra thân thể khỏe mạnh thông minh xinh đẹp. Còn có chút cường liệt, chuyện đã quyết thì ai cũng đừng mong nó đổi ý. Mỗi lần như vậy, Lãnh Yên lại nhịn không được cảm thán, cười nói nhớ đến khi hắn chào đời, tiểu tử kia nhất định phải cho chân ra trước, hăng hái chiến đấu gần cả một ngày, cuối cùng mới chịu cho đầu ra trước.
.
.
Trong nháy mắt đã nhiều tháng trôi qua, Hoàng thượng cũng đã cho người tặng lễ tới. Lúc này lại nhận được thư của bằng hữu Phùng Dạ Bạch, nói đã gặp được Mộ Phi Phàm cùng Khang Kiện, đang muốn đi đến chỗ Giang Hãn, bảo hắn nếu có thời gian, cũng đến cùng gặp mặt. Vừa vặn Nam Cung Thừa Phong đang không có việc, nghĩ thầm mình tuy rằng quen biết với Phùng Dạ Bạch và Giang Hãn, nhưng Mộ Phi Phàm cùng Khang Kiện cũng không mấy giao tình, mọi người đều là đại thương nhân tài sản một phương, nếu như có thể kết bạn, đương nhiên không tồi, bởi vậy quyết định mang theo Nộn Thảo và nhi tử, còn có Lãnh Yên cùng lên đường.
.
.
Trên đường đi ngang qua Xuân Phong Đắc Ý Lâu, Nam Cung Thừa Phong chợt nhớ tới tên đạo sĩ Tán Tụ bị đưa đến nơi này làm tiểu quan, không khỏi hăng hái, kéo tay Nộn Thảo nói: “Đi, ta dẫn ngươi đi theo kết quả của tên đạo sĩ thúi kia.”
Nộn Thảo cũng thấy hiếu kì, liền ôm Nam Cung Phi cùng đi vào, vừa đi còn vừa nói với Nam Cung Thừa Phong: “Chủ nhân, kỳ thực đạo sĩ kia cũng không sai, nhân yêu vốn là không thể ở chung, chỉ có điều hắn khinh người quá đáng, ta rõ ràng không gây hại cho người, hắn lại nhất định muốn ta hình thần câu diệt, điểm ấy khó có thể bỏ qua. Nhưng nếu lúc chúng ta đến xem hắn, thấy hắn đã biết hối cải, vậy bỏ qua cho hắn đi.”
Nam Cung Thừa Phong thản nhiên nói: “Cái này nói sau.” Ngực lại nghĩ Nộn Thảo thật đúng là quá đơn thuần rồi, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, đạo sĩ kia đã thù hận yêu tinh như vậy, mình lại đả thương hắn, làm sao có thể cho hắn cơ hội bỏ chạy, nếu ngày nào đó hắn chạy được, để hắn tìm được sư môn hay tiếp tục tự mình tu luyện, vậy mình và Nộn Thảo không phải là gặp rắc rối lớn rồi sao?
.
.
Đi vào trong lâu, tú bà liền vội vàng ra chào đón, vừa mở miệng một câu: “Ai nha Vương gia, ngài hôm nay sao lại rảnh rỗi đến thăm, là muốn tìm vị cô nương nào thân thiết thân thiết.” đã bị Nam Cung Thừa Phong đạp một cái té ngã.
Hắn nhàn nhạt nói: “Ngươi ít nói bậy, tìm cô nương cái gì, ta hỏi ngươi, tiểu tử ta đưa tới mấy ngày trước thế nào rồi?”
Tú bà suy nghĩ nửa ngày, mới nhớ tới, vì vậy cười càng thêm đậm: “Ai nha Vương gia, ngươi là hỏi Tán Tụ sao a. Đừng nói nữa gia, lúc vừa mới đến, tiểu tử kia còn liều mạng đòi chết, gặp người khách nào cũng làm om sòm, không phải cắn thì là đá bị thương người ta, đánh thế nào cũng vô dụng, bạc chúng ta phải đền đã đến mấy trăm, làm ta tức giận đến nỗi muốn đưa trả về cho ngài. Ai, nói đến cũng khéo, đang khi đó, có một vị khách nhân đến, rất có khí thế, nhìn qua không phú cũng là quý a, nghe nói chúng ta có một con ngựa hoang như thế, liền muốn gặp mặt. Ta đưa hắn vào trong phòng Tán Tụ, hải, gia ngài có tin được không? Người khách đó, cường liệt hàng phục Tán Tụ kia, hôm qua hắn cho hơn vạn lượng bạc, bao tán Tụ suốt nửa năm, hôm nay ta vừa định đến quý phủ tìm tổng quản thông cáo, nhưng gia lại đến trước.”
“Còn có người như vậy?” Nam Cung Thừa Phong cực kì kinh ngạc: “Là người thế nào?”
“Ai nha, phải nói thế nào cho đúng đây, ân, là… A, gia, hắn đã tới rồi, tự ngươi nhìn đi, nhìn sẽ biết.” Tú bà nói xong, Nam Cung Thừa Phong cùng Nộn Thảo đều nhìn về phía cửa, chỉ thấy một nam tử lướt qua đoàn người, chậm rãi bước về phía bên này.
.
.
Kỳ thực việc làm ăn của Xuân Phong Đắc Ý Lâu rất tốt, ngoài cửa có rất nhiều người tới tìm vui, sỡ dĩ Nam Cung Thừa Phong và Nộn Thảo vừa nhìn đã nhận ra người kia, là bởi vì: nam nhân kia thật sự quá xuất sắc quá lóa mắt.
Hắn mặc một thân y phục đen như mực, khi đi lộ ra chút hàn tinh lãnh liệt, dường như là bầu trời mùa đông hóa thành gấm vóc, làm thành một bộ y phục trên người hắn. Tướng mạo của hắn ngay cả anh tuấn uy vũ cũng không đủ hình dung, ngũ quan hoàn mỹ như điêu khắc phối hợp cùng nhau, khiến người chỉ nhìn qua một lần liền vĩnh viễn cũng không quên được. Đặc biệt là đôi tròng mắt kia, tựa như một dòng nước xoáy lại tỏa ra tà khí, chỉ nhìn lướt qua liền bị cuốn vào. Cử chỉ của hắn tiêu sái ưu nhã, đứng giữa một đám nam nhân, giống như phượng hoàng giữa một bầy gà, so sánh với hắn, cảnh vật con người xung quanh đều là u ám thất sắc.
.
.
Nam Cung Thừa Phong giật mình một cái, người này tạo cho hắn một loại cảm giác bất an cực độ. Mà Nộn Thảo cũng là nhíu mày, dường như cũng nhìn ra người này là bất phàm, Tiểu Phi trong lòng hắn càng mở to hai mắt, chăm chú nhìn người nam nhân kia, tay nhỏ chân nhỏ đều đạp đá lung tung, tựa hồ cực kì bực bội.
“Ân, Nộn Thảo, chúng ta đi thôi.” Nam Cung Thừa Phong quyết định dứt khoát, còn chưa kịp đi, liền nghe tú bà lớn tiếng nói: “Ai nha công tử, lần trước không phải ngươi nói muốn nói với lão bản chúng ta chuyện muốn mua Tán Tụ sao? Hôm nay lão bảo của chúng ta đã đến đây rồi, ngươi cũng thật là may mắn a.”
Nam Cung Thừa Phong hận không thể cho tú bà một cước. Đã thấy nam tử chuyển ánh mắt, trực tiếp nhìn thẳng đến đây. Sau đó hắn cười nhẹ, đi tới bên cạnh Nam Cung Thừa Phong và Nộn Thảo, liếc mắt nhìn Tiểu Phi, lại cười nói: “Hài tử thật thanh tú, dường như còn có chút pháp lực, xem ra phụ mẫu không phải phàm nhân a.”
Thanh âm của hắn cực thấp, chỉ có Nam Cung Thừa Phong cùng Nộn Thảo nghe được, hai người thân thể chấn động, đã thấy nam tử lấy từ trong lòng ra một khối ngọc bội hắc sắc, đưa cho Nộn Thảo nói: “Tương phùng tức là hữu duyên, hắc ngọc này cho tiểu oa nhi làm lễ vật đi, tương lai chắc chắn thập phần hữu ích. Về chuyện của Tán Tụ, lần trước ta muốn mua hắn, tú bà nói lão bản từng có nghiêm lệnh, không được bán Tác Tụ, ta biết các ngươi đang e ngại cái gì, nhưng xin yên tâm, hắn đã vào tay ta, cả đời cũng không thoát ra được, xin Vương gia chu toàn.”
Người này khí nói có một loại khí phách, giống như đang ra lệnh cho người khác. Nam Cung Thừa Phong và Nộn Thảo cùng liếc mắt nhìn nhau, đang không biết phải quyết định thế nào, chợt nghe phía trên có thanh âm vang lên: “Nam Cung Thừa Phong, con ngựa yêu kia, các ngươi nghìn vạn lần đừng đem ta bán cho hắn, van cầu các ngươi, nếu không ngay cả một mảnh xương của ta cũng không còn. Oa oa oa, ta biết sai rồi, các ngươi bỏ qua cho ta đi, sau này ta nghe lời các ngươi còn không được sao?” Đang nói, chỉ thấy một người chạy vội tới, chính là Nghiễm Tụ Tử đang dùng tên giả là Tán Tụ.
.
.
“Cha, nương, bán hắn đi đi.” Bất ngờ ngoài dự liệu, Nam Cung Phi nho nhỏ bỗng nhiên nói ra thật rõ ràng, tuy rằng thanh âm vẫn còn non non nộn nộn, trước đó nó cũng đã a a tập nói, nhưng cũng chỉ nói ra được mấy chữ như “ba ba, mụ mụ”, nói rõ ràng như vậy là lần đầu tiên.
“A, tiểu ma đầu này, ta và ngươi có thù oán gì, ngươi lại hại ta như vậy.” Tán Tụ kêu thảm thiết, nhào đến muốn túm lấy Nam Cung Phi, lại bị Nộn Thảo thoáng cái tránh được.”
“Cha, nương, chúng ta đi thôi, tạ ơn thúc thúc.” Tiểu đại nhân Nam Cung Phi giục Nam Cung Thừa Phong và Nộn Thảo, một bên còn vẫy tay với hắc y nam tử. Mà Nam Cung Thừa Phong và Nộn Thảo thì lập tức quyết định nghe lời con, rời xa chỗ thị phi này.
“Đừng, đừng đi a, Nam Cung Thừa Phong, Nộn Thảo, oa oa oa… Các ngươi mau quay lại, đừng bán ta cho cái tên kia a, uy uy uy…” Phía sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Tán Tụ, có điều thoáng cái lại im lặng, Nộn Thảo quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cả người hắn đều bị hắc y nam tử kia ôm lấy, tha thẳng lên lầu.
.
.
“Tiểu Phi, ngươi biết nam tử kai là ai sao?” Chờ ra cửa, Nam Cung Thừa Phong nhịn không được hỏi bảo bối nhi tử nhà mình, lại bị Nộn Thảo liếc: “Ngươi lại nói bậy, ngay cả ta cũng nhìn không thấu nam tử kia, Tiểu Phi làm sao có thể biết được hắn là ai?”
Không ngờ lại thấy tiểu bảo bảo trong lòng gật gật đầu nói: “Ta biết ta biết, người nọ không phải yêu quái cũng không phải thần tiên, hắn là ma, hơn nữa còn là Hoàng tộc, là hắn nói cho ta biết, hắn nói hắn là Hoàng thái Tử của Ma tộc, Quyết Sát, còn nói sau này nếu ta cần hắn giúp đỡ, cứ đi tìm hắn.”
“Di, sao ta không nghe thấy hắn nói vậy.” Nam Cung Thừa Phong kinh hãi, lại thấy Nộn Thảo nhíu mày nói: “Ta hiểu được, nam tử kia dùng thần thức truyền âm, nói thân phận của hắn cho Tiểu Phi, chỉ sợ hắc ngọc hắn cho Tiểu Phi, cũng không phải phàm vật, chỉ là nếu như vậy, Tán Tụ quá đáng thương rồi, hắn là đạo sĩ, có khi nào bị Thái tử Ma tộc lột da lóc xương không a.”
Nam Cung Thừa Phong cười nhạt, nói: “Ta thấy không thể nào, Ma thái tử đó dường như rất thích hắn, huống chi lễ vật của người ta chúng ta đã nhận rồi không phải sao?” Hắn cầm lấy hắc ngọc trong bàn tay nhỏ nhỏ của Nam Cung Phi, nhìn kỹ, chỉ thấy bên trên có hình bát quái rất tinh xảo, nhìn lâu liền cảm thấy tâm thần cũng như đang sa vào trong đó, sợ đến hắn vội vã cất đi mảnh ngọc, nói với Nộn Thảo: “Được rồi, chờ đến kinh thành, đi tìm Quốc sư Quan Sơn nhìn xem đây là cái gì, nếu như là thứ tốt, thì tiếp tục để Tiểu Phi đeo.”
Nộn Thảo gật đầu đồng ý, Ma tộc trước nay thần bí tàn nhẫn, gần như hoàn toàn không giao tiếp với Yêu tộc, hắn cũng không biết Thái tử Ma tộc sao lại đến nhân gian, có điều nhìn dáng vẻ của hắn, hẳn chỉ là tùy tiện du ngoạn, không giống như có âm mưu kinh thiên gì, hơn nữa nếu Ma tộc muốn gây họa nhân gian, trên trời tất có dị tượng, nhưng hắn cũng không phát hiện, bởi vậy cũng thoáng yên tâm.
.
.
Ngồi lên xa ngựa, nghe thanh âm bánh xe lộc cộc, Nộn Thảo bỗng nhiên cảm thấy tim đập mạnh, hắn cảm thấy kì quái, lại nghe Nam Cung Phi trong lòng nhảy nhót nói: “A, ta có tiểu bằng hữu chơi, ta muốn có tiểu bằng hữu cùng chơi, nương, nương, ta biết, chỗ chúng ta đến lần này, có tiểu bằng hữu giống ta.”
Nộn Thảo và Nam Cung Thừa Phong kinh ngạc nhìn nhau, bỗng nhiên Nộn Thảo kinh hô một tiếng, vui vẻ nói: “Lẽ nào… lẽ nào trong quý phủ của vị Giang công tử kia, sẽ có… sẽ có đồng bạn của ta? Hay là hắn cũng sinh bảo bảo, cho nên Phi Phi nhà chúng ta mới có thể bỗng nhiên cảm nhận được? Thiên a, nếu quả là như vậy thật, vậy thật tốt quá.”
Nam Cung Thừa Phong sủng nịch ôm lấy hắn, gật đầu mỉm cười nói: “Có lẽ là vậy, dường như Tiểu Phi đeo hắc ngọc này một lát, phản ứng lẫn nhận biết đều linh mẫn hơn rất nhiều.”
.
.
Mã xa lộc cộc chạy về hướng nam, mà tại trong thành Kim Lăng phía xa, một con dê ngốc đang cùng phu quân của hắn, tràn ngập chờ mong những khách nhân sắp từ phương xa đến.
.
Hoàn
|
BỘ 8- VỐN DÊ KHÔNG DỄ CHỌC GIỚI THIỆU: .
Thật tốt quá! Bách Vị xuống nhân gian liền thấy cáo thị tuyển gia nhân
. Đó là… Muốn hắn làm việc ở phía Tây phòng sao
. Ha! Cái này là sở trường của hắn rồi, tây ốc đông ốc chưa từng sai sót!
. Gì? Còn phải biết thổi tiêu?
. Giang phủ chủ nhân này đến điều kiện tuyển gia nhân cũng quá kỳ quái rồi
. Bất quá may là,
. Hàn tương tử tiền bối nói kỹ nghệ của hắn có thể làm say mê lòng người
. Đảm nhiệm việc này chắc không thành vấn đề rồi!
.
Giang Hãn đầu đầy hắc tuyến
. Ngồi cả nửa ngày
. Tiểu mỹ nhân này hoá ra là tới xin làm gia nhân chứ không phải xin làm tiểu thiếp…
. (>o< sao lại có thể nhầm lãn đến tai hại thế này hả trời)
. Được rồi, ngươi đã không muốn làm tiểu thiếp vậy cũng sẽ không miễn cưỡng ngươi nữa
. Bất quá, nếu ngươi không làm tiểu thiếp của ta, sao lại còn chạy đến thanh lâu lấy tiền hả?
. Gì? Là bị người lừa gạt tiền rồi còn giúp người ta đếm tiền nữa hả?
. Đời này sao có thể có chuyện buồn cười thế
. Giang Hãn hắn cười đến lạc cả giọng
. Vẫn còn muốn cười?!
. Đừng làm cho ta bực mình đấy, vốn dê không dễ chọc đâu!
|