Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt
|
|
Thử thê : Chương thứ bảy
Chuyện tế tổ kết thúc rất nhanh chóng, mấy ngày qua, Phùng Dạ Bạch thủy chung đem Bạch Thự mang theo bên người.
Kỳ thật hắn quá lo lắng, dù không đem theo y, Vô Niệm cùng Hưũ cực sau khi bị hắn cảnh cáo như vậy cũng sẽ tuyệt đối không dám tùy tiện xuống tay với Bạch Thự nữa, cũng không phải tất cả mọi người đều thích làm Pháp Hải. Vì thế, sau khi lễ tế tổ ở Phùng gia hoàn tất, hai người đều tự động trở về.
Mà Phùng Dạ Bạch cũng không muốn đợi lâu,cũng đồng thời cùng Bạch thự ngồi xe ngựa trở về. Lúc này đây, hắn cố ý dẫn theo Vô Song đi, cha mẹ Vô Song chết sớm, nàng được dì nuôi lớn, hiện giờ nếu bị biết được nàng báo mật cho mình, chỉ sợ trong tộc sẽ không có nơi sống yên ổn, vả lại nàng cũng Bạch Thư chơi thân với nhau, cho nên Phùng Dạ Bạch mang theo nàng, một là để nàng khỏi bị nổi khổ xa lánh, hai là cũng làm bạn với Bạch Thự.
Chẳng qua là hai người kia dọc đường đi, quả là khiến hắn đau đầu không thôi, mỗi lần tới một cái quán trọ, vì không để Bạch Thự lộ ra sơ hở, Phùng Dạ Bạch phải bao hết nguyên một sân, đem tất cả các mèo nhà mèo hoang đuổi ra ngoài.
Mà lúc này, Vô Song sẽ giựt giây để Bạch Thự biến trở về nguyên hình, chứng kiến y biến thành con chuột to béo kia cái bình hoa kia, nàng sẽ ôm vào trong ngực vừa hôn vừa sờ. Tuy biết rằng biểu muội chỉ là đơn thuần thích tiểu Bạch Thự, so với động cơ của mình khi hôn y sờ y còn đơn thuần hơn mấy lần, nhưng Phùng Dạ Bạch vẫn là nhịn không được ăn nhiều dấm chua , vì thế, mỗi buổi tối phải diễn một hồi chiến tranh giành giật lão thử, mà nguyên nhân gây ra chiến tranh là Bạch Thư tuyệt đối sẽ không khuyên can, đúng lúc thừa dịp Phùng Dạ Bạch không chú ý mình mà đi ăn vụng hết tất cả cả điểm tâm vừa được mang tới.
Đối với điểm ấy, Bạch Thực thực sự cảm thấy tức giận, từ sau khi cùng Phùng Dạ Bạch làm việc kia, người này đối với mình rõ ràng không dung túng giống như lúc trước nữa, hắn mỗi ngày đều ở trong lỗ tai y nói cái gì chung quy ăn đồ ngọt điểm tâm đối với thân thể không tốt, cần phải ăn nhiều hải sản rau dứa trứng chim thịt các loại và vân vân. Y là con chuột a, dù có biến thành người, bản chất vẫn là một con chuột, làm sao có thể thích ăn mấy thứ này ?
Chính là lời phản đối chống lại Phùng Dạ Bạch tuyệt đối sẽ không có tác dụng, sau này hắn dứt khoát không mua điểm tâm cho mình ăn, chỉ có lúc khách điếm theo quy định đưa điểm tâm tới, nếu vận khí mình tốt thì có thể ăn vụng hai khối, vận khí không tốt liền bị Phùng Dạ Bạch đem cho mèo ăn.
Nói đến đây Bạch Thư liền bực bội, ngươi nói Phùng Dạ Bạch uy cái gì không tốt, cố tình uy cho tử địch của mình, để nuôi chúng nó phì ra có khí lực , để càng có sức nắm con chuột này lên sao ?
Tóm lại, nhân tình ấm lạnh lòng người dễ thay đổi, Bạch Thự xem như hoàn toan nhìn thấu, thằng nhãi Phùng Dạ Bạch này là tá ma sát lư quá hà sát kiều (có lẽ = câu qua cầu rút ván) điển hình !
Bạch Thự không phải không nghĩ tới phản kháng, y từng liên tục ba ngày có ý đồ phản khánh thì buổi tối đối phương liền gia tăng ”hung ác” trên người mình, đán tiếc thân thể yêu tình này thật sự rất không không chịu được thua kém, bị người ra hung hăng hôn vài cái liền ngồi phịch trong lòng đối phương, còn phóng túng rên rỉ ”ừ a a” không ngừng, đợi đến lúc kiện vật kia xâm nhập hậu huyệt của mình, thân mình lại hưng phấn như ăn quả nhân sâm, tay chân đều gắt gao ở trên người Phùng Dạ Bạch, e sợ căn vật sau hâu huyệt kia không thể hung hăn va chạm, còn nói cự tuyệt gì ? Phi ! Bạch Thự đối với thân thể dâm đãng của mình căm thù tận xương tủy tới cực điểm.
Như thế dọc đường đi hoan thanh tiếu ngữ không ngừng, Phùng Dạ Bạch rất nhanh liền về tới phủ đệ ở Trường An.
Người trong phủ sớm nhận được báo cáo chủ nhân ít ngày nữa sẽ đến, bởi vậy mấy ngày chăm chỉ ra trò, đem bên trong bên ngoài phủ quét dọn sạch sẽ, thấy bọn họ trở về, đón gió tẩy trần không thể thiếu được.
Lưu Song kia thấy Bạch Thự tối sợ hãi nhìn hắn, nhịn không được trêu ghẹo nói :” yêu, Bạch Thự, ngươi đã trở lại a, ngươi xem ngươi đi rồi thời gian lại dài như vậy, một mực để lại trong căn phòng nhỏ kia rất nhiều thứ tốt , ta sợ thốt nát mất, chẳng phải rất lãng phí, vì vậy để cho tổng quản mở cửa, cùng bọn tỷ muội lấy ra một ít ….”
Một chữ chưa nói xong, quả gặp Bạch Thự kinh hãi nhảy dựng lên, rồi lại tựa hồ không dám đối với Lưu Song làm cái gì, kêu lên chi chi liền hướng căn phòng nhỏ của mình chạy đi, mọi người ở phía sau liền đồng nhất cười đến đau bụng.
Lưu Song nhân tiện nói :” gia về sau đi ra ngoài, ngàn vạn lần đừng đem theo tiểu Bạch Thự đi nữa, mấy ngày nay trong phủ không có hắn, mỗi ngày đều không tư không vị, chúng ta đều nhớ y rồi đó. ”
Khuôn mặt Phùng Dạ Bạch đen ra, biểu muội nhìn bọn người hầu cùng nhau cười, thầm nghĩ : tốt thôi, lo lắng bên trong chưa trừ, họa ngoại xâm lại tới nữa, tiểu Bạch Thư a tiểu Bạch Thự, ngươi nói ngươi sinh ra đáng yêu như vậy làm cái gì ? Hiện nay ngay cả bọn nha đầu đều phải cùng ta đoạt ngươi, vậy về sau ta còn có ngày lành sao ?
Lúc này tổng quản Phùng Thanh bẩm : “ theo lời gia, phòng của biểu tiểu thư đã chuẩn bị tốt rồi, có hay không mang nàng này qua ? ” Phùng Dạ Bạch gật đầu, đem Vô Song đưa cho Phùng Thanh, chính mình một đường hướng tới phòng nhỏ của tiểu Bạch Thự mà đi.
Lại nói Vô Song, đi theo phùng thanh nửa ngày rồi, khó hiểu hỏi: “Phùng tổng quản, ta xem phủ đệ của biểu ca chỗ này rất lớn, căn nhà cũ nhỏ ở Tô Châu một chút cũng không thể so được, nhưng tại sao ngươi hầu xung quanh lại ít như thế ? Nhà cũ kia của chúng ta, người hầu dù như thế nào cũng bốn năm trăm người mà, nơi này dường như chỉ có vài chục bộ dáng .”
Phùng Thanh ha hả cười nói :” biểu tiểu thư có đều không biết, người hầu trong phủ tuy ít, nhưng mỗi người đều là tâm phúc của gia, qua nhiều năm như vậy, lại xuất hiện một tên gian tế, hắn còn là người ngoài. Bạch Thực lại xuất hiện, người khác đều là đi theo gia cùng gia đồng cam cộng khổ, đối với gia trung thành vô cùng, huống chi tòa nha tuy lớn, chủ nhân cũng không nhiều như nhà cũ bên kia, cho nên mấy chục người cũng đủ dùng.”
Vô Song gật đầu, trong lòng tự nói :” khó trách biểu ca không hề có ý tứ giấu dếm thân phận Bạch Thự, nguyên lai tất cả đều là tâm phúc của hắn a, bất quá ho dù như vậy, bọn họ thật sự có thể nhận ra chuyện này sao ?”
Chớp mắt một cái liền tới mùa đông, cửa ải gần cuối năm, Phùng Dạ Bạch càng thêm bận rộn, sổ sách ở các nơi phải nộp lên trên để đối chiếu, cấp cho trong phủ hạ nhân cho vay tiền lãi, muốn đích thân quan tâm quần áo ẩm thực của Bạch Thự , bởi vậy suốt ngày nhưng lại không được nhàn mà, Bạch Thự kia cũng có cái vội vàng của mình, phải lựa chọn thứ mình thích trong các lễ vật thổ sản mà các người đưa sổ sách từ các nơi mang đến, còn phải ứng phó với các trò trêu ghẹo của nha đầu Lưu Song,
Không từ mà biệt, Lưu Song kia mỗi ngày đều gặp y đều nói là hắn ở trong phòng nhỏ lấy cái gì gì đó, trêu ghẹo này làm cho Bạch Thự coi các vật phẩm trong phòng như tánh mạng một ngày phải ở trong phủ và phòng nhỏ chạy qua chạy lại mấy lần.
Sau này Vô Song lại xem không được, cười cùng y nói Lưu Song kia chính là lừa hắn trêu ghẹo, không cần coi là thật sự. Ai ngời hắn chung quy vẫn lo lắng, y như cũ vừa nghe thấy đồ vật này nọ trong phòng vừa bị cầm đi liền hướng phòng nhỏ mà chạy tới, làm cho người trong phủ không cười không được, Vô Song cũng chỉ có thể âm thầm lắc đầu, thầm nghĩ luôn tính tình con chuột này, thiệt là nhàn rỗi.
Ngày hôm đó tổng quản phụ trách sinh ý ở Dương Châu cũng tới, còn dẫn theo một đầu bếp làm điểm tâm cơm nổi danh ở Dương Châu, đó là Phùng Dạ Bạch Cố ý viết thư phân phó hắn.
Nguyên lai mấy ngày nay hắn mặc dù bận rộn, nhưng đối Bạch Thự cũng không có nửa điểm mà sơ sẩy, thấy y tựa hồ không quá thích ăn đồ vật này nọ, người cũng một chút gầy không ít, liền tưởng cơm canh trong phủ không hợp khẩu vị y, bởi vậy cố ý cho người cưởi hảo mã (ngựa tốt) đi Dương Châu truyền tin, để tổng quan kia khi đưa sổ sách tới đồng thời tìm một sư phó điểm tâm tốt mang đến. Hắn vốn là không muốn Bạch Thự ăn nhiều đồ ngọt như vậy , nhưng mấy ngày này thấy y thật sự không đói bụng, đành phải dàn xếp một chút . Quả nhiên, đêm đó giữa buổi tiệc những món điểm tâm tinh xảo không đếm được cùng đa dạng các món cơm chưng cơm rang cơm chiên bánh gạo sau khi được bày lên, liền gặp Bạch Thự cao hứng nhảy dựng lên, nước miếng thiếu chút nữa rơi xuống mặt đất, y lấy tay một phen lau nước miếng, ánh mắt mở to sáng long lanh nhìn Phùng Dạ Bạch.
Nhìn bộ dạng y, Phùng Dạ Bạch bất đắc dĩ thở dài, cùng nắm tay y ngồi xuống, đối y nói :”Ngươi mấy ngày nay lười biếng ăn cái gì, hỏi ngươi nguyên nhân gì ngươi cũng không nói , cho nên ta cố ý thỉnh sư phó nổi danh thành Dương Châu, trên bàn này đều là điểm tâm ngươi thích ăn đích, cực kỳ ngọt hương giòn xốp. . .” Một lời chưa nói xong, Bạch Thự liền kích động mở to hai mắt :” cho….cho ta ? Phùng Dạ Bạch, đều là cho ta sao? Trời ạ.” Hắn vui vẻ kêu to lên: “Phùng Dạ Bạch ngươi thật sự là người tốt.” Nói xong liền đứng dậy, hai tay một tay bắt giữ hai khối điểm tâm liền hướng miệng lấp đầy. Phùng Dạ Bạch thầm nghĩ: hảo thôi, ta cho điểm tâm ăn chính là người tốt, không cho điểm tâm ăn liền thành người xấu. Vừa nghĩ xong, gặp bộ dáng lang thôn hổ yết của Bạch Thư vội lôi kéo ống tay áo của hắn nói: “Ngươi chậm một chút không được? Cẩn thận chết nghẹn, thành con chuột tinh đầu bị nghẹn chết, vậy cũng có chuyện vui để xem (chém).” Lúc đó bọn người nha đầu hầu hạ này đều cười đến ngửa tới ngửa lui, bởi vậy cũng không có nghe rõ lời hắn nói. Đang cười châm biếm, chợt thấy Bạch Thự ném điểm tâm, một bên che miệng liền hướng ngoài cửa phóng đi, tất cả mọi người sửng sốt, vội cùng đi ra nhìn lên, chỉ thấy hắn ở trong sân xoay người vỗ ngực, không ngừng nôn khan. Cái này làm Phùng Dạ Bạch sợ hãi, vội hô mau mời thầy thuốc lại đây, một bên lôi kéo tay Bạch Thự vội la lên: “Ngươi xem ngươi, ăn cơm chính là vội vả như vậy, lại không người cùng ngươi đoạt, hiện tại rốt cuộc cảm thấy được thế nào ?” Gặp Bạch Thự nôn xong rồi, lại lấy ra khăn tử thay hắn lau lau miệng, đã thấy hắn vỗ ngực ung dung xả giận nói: “Hoàn hảo hoàn hảo, cuối cùng không nhổ ra, bằng không đã có thể lãng phí .” Một câu nói xong, nguyên bản mọi người thay hắn lo lắng lại đều cười rộ lên, Phùng Dạ Bạch cũng thấy lại vừa bực mình vừa buồn cười, lại nghe Bạch Thự ủy khuất nói: “Gần đây cũng không biết làm sao vậy, thấy đồ vật này nọ, nhất là dầu dầu gì đó liền nhịn không được phải phun, hại ta ăn rất ít cơm. Hôm nay buổi tối khó khăn thấy điểm tâm này , đang cảm thấy khẩu vị mở rộng, cơn buồn nôn ghê tởm kia lại tới nữa, mẹ nó, nơi chốn cùng ta quấy rối.” Hắn một mặt nói xong, Phùng Dạ Bạch sớm dìu y vào trong phòng, phút chốc, Loan đại phu của tây khóa viện bị thỉnh đến, ngay tại trong sảnh thay y bắt mạch. Phùng Dạ Bạch xem sắc mặt kinh nghi bất định của loan đại phu, liên tiếp hướng Bạch Thự trên mặt xem, xem xét vẻ mặt kia, nếu không phải mình ở đây, chỉ sợ này thầy thuốc sẽ té xỉu tại chỗ.
|
Tim của hắn không khỏi thình thịch kinh hoàng vài cái, liên tiếp an ủi mình nói: Bạch Thự là yêu tinh, không có khả năng gặp phải tật bệnh. Như thế mới có thể định tâm thần, qua một hồi lâu , Loan đại phu ngẩng đầu lên, nhìn Phùng Dạ Bạch, run rẩy môi nói không ra lời. Lúc này ngay cả thương nhân trầm ổn luôn luôn gặp biến không sợ hãi cũng thiếu kiên nhẫn, nắm chặt tay Bạch Thự trầm ổn nói :” Loan đại phu, ngươi là lão đại phu, vài thập niên này cũng đã không biết nhìn đến ít nhiều chứng bệnh khó chữa, có cái gì liền nói ra, mọi người chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp.” Loan đại phu nghe thấy Phùng Dạ Bạch mở miệng, mới cuối cùng trấn định xuống dưới, cười khổ lắc đầu nói: “Nghĩ biện pháp? Nghĩ biện pháp sẩy thai sao? Lão phu làm nghề y tế thế cứu nhân, là trăm triệu không làm loại việc không nên làm này.” giọng nói dừng lại, tất cả mọi người trong phòng đều chấn động ngây người.
Phùng Dạ Bạch lại ngây ra như phỗng, nửa ngày mới ngây ngốc đích hỏi: “Sẩy. . . Sẩy thai? Loan đại phu , ngươi. . . Ngươi là nói Bạch Thự. . . Hắn. . . Hắn hắn hắn. . . Có có bầu sao?” Loan đại phu gật đầu, đối Phùng Dạ Bạch nói: “Nói thật, công tử, ta là trăm triệu không muốn tin tưởng , Bạch Thự tuy rằng tuấn tú vô cùng, nhưng hắn nam tử thân, đây là không cần hoài nghi , nhưng. . . nhưng lão phu đã xem mạch một khắc đồng hồ, kia. . . Kia đích thật là hỉ mạch không thể nghi ngờ a. Hơn nữa thời gian mang thaiđã có ba tháng , này. . . Chuyện này cực kỳ quái dị, lão phu cũng thật sự không biết nói cái gì cho phải, không bằng Phùng công tử tái thỉnh một đại phu cao minh đến xem, miễn cho lão phu học nghệ không tinh, chậm trễ chứng bệnh tiểu Bạch Thự sẽ không tốt.” Còn không chờ Phùng Dạ Bạch lấy lại tinh thần mà đến, Bạch Thự đã muốn từ trên giường nhảy dựng lên, nhéo quần áo Loan đại phu thanh âm run rẩy hỏi: “Ngươi. . . Ngươi nói cái gì? Hoài. . . Mang thai? Phải . . Là cái loại sinh đứa nhỏ này. . . Cái loại mang thai này sao? A a a a a a, điều này sao có thể? Ta. . . Ta là công. . . Không đúng, ta là nam a.” Hai chân y đuổi dần mềm nhũn xuống, sắp sửa té ngã là lúc, bị Phùng Dạ Bạch một phen lao lên, chỉ thấy người nam nhân này một bộ dáng bức thật cẩn thận, dùng ánh mắt gần như kính sợ nhìn bụng Bạch Thự : có thật không? Bạch Thự có đứa nhỏ của hai người bọn họ , cái tiểu sinh mệnh kia hiện tại nằm ngay trong cái bụng dẹt dẹt kia. . . Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hét lớn: “Người tới, đi phân phó phòng bếp, từ hôm nay trở đi, một ngày tam bữa cấp thuốc bổ cho Bạch Thự , mỗi cơm không được ít hai loại, phải là vật liệu tối bổ dưỡng , cần tiền bạc cứ việc đi trương mục lĩnh, không cần thông qua chỗ của ta.” Đứa nhỏ a, là đứa nhỏ của bọn hắn , bụng nhỏ như vậy làm sao có thể làm cho cục cưng thoải mái ni ? “Phùng Dạ Bạch, ngươi điên rồi.” Bạch Thự một hơi cắn Phùng Dạ Bạch nhanh nắm lấy cổ tay của mình: “Ta là nam , ngươi có nghe hay không, ta là nam, chi chi, ta không có khả năng sẽ sinh đứa nhỏ , chi chi, Loan đại phu nhất định là hay nói giỡn, bằng không hắn chính là cái Mông Cổ đại phu, ngươi có biết hay không?” Hắn nhe răng trợn mắt: “Ta không cần uống bổ thang, ta chán ghét ăn canh, ta muốn ăn cơm, cơm! Còn muốn ăn chút tâm!” “Hảo hảo hảo, ngươi muốn ăn cái gì liền ăn cái nấy. Nhưng bổ thang cũng phải uống.” Phùng Bạch Dạ mang vẻ mặt đúng chuẩn ngốc ba ba cười hạnh phúc , vuốt ve bụng nhỏ Bạch Thự : “Bảo bối nhi, ngươi suy nghĩ một chút, cục cưng của chúng ta hai cái hiện tại ở nơi này của ngươi , ngươi nếu không ăn béo một ít, bộ dạng hắn sao có thể hảo chứ ? Vả lại bụng của ngươi quá nhỏ , cục cưng ở bên trong cũng không thoải mái, vạn nhất hắn động động tay chân, ngươi nghĩ hắn cũng sẽ khó chịu đúng không? Cho nên ngươi phải dùng sức mà ăn, đem bụng ăn thật to , như vậy mới không để cho đứa nhỏ chịu ủy khuất a.” Loan đại phu cùng này bọn người hầu đều ngơ ngác nhìn chủ nhân nhà mình: này, đây mới thật là Phùng Dạ Bạch sao? Cho dù là Bạch Thự quả thật mang thai đứa nhỏ của hắn, hắn cũng không cần hưng phấn như vậy đi? Đối với một cái thương nhân thành công mà nói, hắn đầu tiên hẳn là lo lắng Bạch Thự thân là nam nhân, mang thai đứa nhỏ thật kỳ dị , tiếp theo hẳn là biểu hiện sửng sốt thật sâu cùng không thể nhận, sao có thể giống như bây giờ.
Biểu hiện này…..này quả thực liền không giống như là biểu hiện của người nha. Đại khái là Phùng Dạ Bạch cũng thấy chính mình thật sự là rất cao hứng , thế cho nên ở trước mắt bọn hạ nhân thất thố, cho nên hắn ho hai tiếng, thanh thanh cổ họng nói: “Dạ, cái kia, tiểu Bạch Thự hắn sinh ra trong một chủng tộc kỳ dị , cho nên mặc dù là nam tử, mang thai tuyệt không kỳ quái, mọi người đều biết phúc ngữ đi? Đó là đặc biệt của người Nhật Bản tam đảo, nếu người nơi đó có thể phát ra tiếng nói trong bụng , thì tiểu Bạch Thự là nam nhân cùng chủng tộc chúng ta bất đồng , trong bụng mang một cái cục cưng cũng thật sự không phải sự tính gì làm người ta ngạc nhiên .” Ân, hắn nói vậy đúng đi, yêu tinh coi như là một chủng tộc thôi. Hưng phấn qua đi, Phùng Dạ Bạch nhớ tới tính cách Bạch Thự thuộc loại hiếu động thường ngày ở trong phủ xuyên qua lui tới bận rộn không ngừng : “Ân, mọi người từ hôm nay trở đi không được cùng Bạch Thự nói giỡn nữa , phải đem y coi như dương gia chủ mẫu của các ngươi mà đối đãi. Ta vốn tính toán mùa xuân sang năm cùng y cử hành hôn lễ, hiện giờ xem ra, không thể để cho y mệt nhọc nữa, sẽ chờ sinh xong đứa bé này rồi lập gia đình đi. Phụng tử thành hôn cũng là không tồi thôi. Ân, Lưu Song, ngươi tuyển mười ma ma* (trong qt là vú già nhưng ma ma, hay nhũ mẫu vú nuôi cũng được ta thích gọi ma ma ) khí lực đại, lại chọn mười nha đầu ôn nhu cẩn thận săn sóc, từ giờ trở đi một tấc cũng không rời canh giữ ở bên cạnh y, phụ trách công việc một ngày tam bữa cùng thuốc dưỡng thai của y, hơn nữa phải xem chừng hắn, không được để hắn làm các việc có thể xảy ra nguy hiểm, như là chạy bộ, nhảy bắn và vân vân lại phải nghiêm lệnh cấm! Còn có, không được để hắn kiêng ăn, ăn lung tung, thuốc bổ một ngày ba bữa nhất định là phải uống , nghe rõ chứ?”
Lưu Song vội vàng đáp ứng , ánh mắt nhìn về phía Bạch Thự cũng mất đi thần sắc trong ngày thường không lớn không nhỏ , bộ dáng đúng là dạt dào kính sợ : tiểu bảo bảo ư, là sinh ra cái loại tiểu đông tây thịt mềm mềm trắng noãn, có thể cho ngươi xoa bóp sờ sờ ôm tiểu tử kia một cái, trước sẽ đối với ngươi cười, sau đó sẽ đi theo ngươi bi bô tập nói, tiểu bảo bảo còn có thể đi theo phía sau của ngươi lắc lắc lúc lắc học đi đường . Nước miếng của nàng cơ hồ đều muốn chảy ra, nhìn cái bụng nhỏ của Bạch Thự lớn tiếng mà trong trẻo hồi đáp:” Đúng vậy, gia ngươi cứ yên tâm đi, tiểu Bạch Thự giao cho ta, tuyệt sẽ không để cho hắn làm một chút chuyện đối tiểu bảo bảo bất lợi.” Loan đại phu vô lực địa ngồi phịch ở ghế trên, ngày hắn bắt đầu theo vào Phùng phủ, liền biết người trong phủ này đều có chút chỗ không giống người thường, bất quá bọn hắn đây cũng quá không giống người thường đi? Hắn sợ hãi nghĩ, lại nhìn hướng Phùng Dạ Bạch: “Gia, ngươi. . . Ngươi vẫn là sẽ tìm hai đại phu cao minh xem đi, chuyện này. . . Chuyện này cũng không bình thường a.” Phùng Dạ Bạch tiêu sái vung tay lên: “A, không cần, chúng ta đều tin được Loan đại phu. Vả lại, loại sự tình này cũng chỉ có Loan đại phu ngài, còn có thể ngồi ở chỗ này cùng chúng ta nói chuyện. Đổi lại người bên ngoài, sớm đã không biết bị dọa xỉu vài lần, cho nên, vì tích điểm âm đức, chúng ta sẽ không đi dọa người khác. Huống chi, ta hiện tại thấy như thế nào cảm thấy được, bụng Bạch Thự đúng là to lên không ít.” Hắn nói xong, bọn hạ nhân sớm hưng phấn nhận thức việc này cũng chạy nhanh gật đầu phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, bụng Bạch Thự đúng là to lên một chút., hắn trước kia nào có đầy đặn như vậy a.” “Chính là chính là, xem ra tiểu bảo bảo bên trong nhất định sẽ không nhỏ, ha hả, khẳng định giống gia, gia vóc dáng cao, Bạch Thự liền xinh xắn ít đi một chút đúng hay không?” Loan đại phu thật sự là dở khóc dở cười, hắn không biết là ngươi phủ hẳn là nên đi kiện này lại bị vây trong hưng phấn cực độ : có bầu ba tháng theo vẻ ngoài căn bản nhìn đoán không ra . Nghĩ nghĩ: quên đi, vẫn là không nói , lúc này nói lời như thế, không phải rõ ràng là khiến người ghét sao? Vì thế hắn bất đắc dĩ lắc đầu, lấy vài toa thuốc an thai , đưa cho Lưu Song nói: “Kỳ thật phỏng theo mạch tượng hiện tại, hết thảy đều rất thỏa đáng , không cần ăn cũng được, nếu chính là không an toàn, ăn mấy toa thuốc cũng là vô phương , cụ thể chính là các ngươi tự mình châm chước lo liệu .” Nói xong liền cáo từ đi ra ngoài. Nhưng trong phủ lần này như cái nồi bị nổ, cả ngày cao hứng, khoan nói đến chuyện chọn gấp hai mươi ma ma và nha hoàn, chính là Bạch Thự khó khăn chuồn êm ra ngoài một khi bị người hầu phát hiện liền bị túm đuổi về phòng, mặc hắn giãy giụa hô quát cũng là vô dụng , trời đất bao la tiểu bảo bảo lớn nhất, mỗi người đều là nghĩ như thế này, hơn nữa nhiệt tình tăng vọt trong lòng chưa từng có chờ mong tiểu bảo bảo sinh ra.
|
Thử Thê : Chương thứ tám.
Bốn , năm tháng sau, cái bụng kia cũng dần dần rõ ra, Bạch Thự cũng càng ngày càng xấu đi, ăn uống này nọ so với lúc trước cũng tốt hơn rất nhiều, hiện tại không chỉ có cơm và điểm tâm, mà bây giờ các thuốc bổ lúc trước hô to nói ăn không tiêu bây giời cũng có thể uống ngày hai bát to. Phùng Dạ Bạch thấy hắn ”hy sinh vì cục cưng” như thế, cũng không khỏi cảm động lại cao hứng, không ngừng ôm lấy Bạch Thự nói y vất cả, còn cam đoan chờ khi sinh xong đứa nhỏ, nhất định sẽ mời tất cả sư phó về điểm tâm nổi tiếng trong thiên hạ về nấu bữa tiệc lớn cho y, Bạch Thựmừng rỡ , mỗi ngày trong giấc mơ đều thấy cảnh tượng sau khi cục cưng sinh ra, nó sẽ cùng với mình ngồi trên bàn cơm ăn điểm tâm.
Kỳ thật như thế nào lại mang thai đứa nhỏ, Bạch Thự ngay từ đầu không rõ lắm, vì thế hắn cố tình lục lọi bí kíp tu yêu một chút, mới phát hiện bởi vì mình sơ ý, lại bỏ sót đi mấy nội dung nhìn thập phần quan trọng, trên sách kia đã nó sau khi thanh yêu tinh được một ngàn năm, trước khi thành tiên, vô luận là yêu tinh cao thấp, cũng có năng lực mang thai, nếu cùng người giao hợp, chẳng những hao tổn nhiều đạo hạnh, lại khó có thể thành tiên, vả lại một khi lưu giữ dương tinh nam tử trong cơ thể, bộ phận trong cơ thể liền phát sinh biến hóa, thai nghén thai nhi. Chờ sau khi sanh hạ thai nhi, pháp lực và đạo hạnh toàn bộ cũng đều hao tốn giống y như người bình thường, một phen cần tu khổ luyện khó có thể tưởng tượng, liền không bao giờ ……..có thể thành tiên được nữa.
Hiểu được nguyên nhân thụ thai, kỳ lạ chính là Bạch Thự không có thập phần khổ sở, trước khi gặp được Phùng Dạ Bạch, y một lòng muốn thành tiên, chính là lần đó được ý cứu, tình cảm vốn luôn tận lực dè nén phun trào ra, không bao giờ……chịu theo khống chế của mình nữa.
Chính là vì ngày ấy, hai người cứ tự nhiên như vậy mà xảy ra quan hệ.
Từ một khắc kia, Bạch Thự đối với con đường thành tiên cũng không muốn chấp nhất, hiện tại trong bụng đã có cục cưng của hai người, cái kia thần kỳ như vậy, có được tiểu đông tây là huyết mạch của mình và Phùng Dạ Bạch, chuyện thành tiên này càng nhỏ bé không đáng kể.
Trong nháy mắt, Bạch Thự đã có thai đầy bảy tháng. Lúc này bụng Bạch Thự phùng lên giống như quả cầu, chính là tính tình bướng bỉnh vẫn khó sữa đổi, mỗi ngày thừa dịp mọi người không chú ý, liền ưỡn bụng nhìn tiểu mận tiểu hạnh tiểu quả đào linh tinh vừa mới nảy mầm trên đầu kia.
Ngày hôm đó, nhân lúc Lưu Song đi lại trù phòng nấu thuốc dưỡng thai cho hắn, thuốc này yêu cầu độ lửa khá cao, Lưu Song chỉ hận không thể nào có thể nhìn chằm chằm người nấu dược được, sau đó đứt khoát tự mình đi nấu. Bạch Thự liền nhân cơ hội đó đem số người còn lại đều đi ra ngoài, bên trong đóng phủ, hắn chỉ sợ mỗi nha đầu mạnh mẽ này, trong phủ ngoài trừ Phùng Dạ Bạch và nàng ai hắn cũng không để trong mắt
Hiện giờ thử bằng thử quý*, hơi một tí ưỡn bụng hét to lên, làm xong rất nhiều việc không nói lý, mọi người cũng là kỵ tiểu thử mà không dám khi dễ đại thử, bất cứ chuyện gì đều làm cho y, nếu thật không thể nhân nhượng, đành thỉnh Lưu Song ra ngựa, không còn cách nào khác.
_thử bằng tử quý : tiểu Bạch Thử đổi câu mẫu bằng tử quý (mẹ sang nhờ con) thành thử bằng tử quý (chuột sang nhờ con) =]]].
Qủa nhiên, đợi Lưu Song trở về không thấy Bạch Thự, hỏi khắp bọn nha đầu , đều nói không phát hiện, Lưu Song rất nóng lòng sốt ruột, Bạch Thựnày thực là một người rất không hiểu chuyện, bụng lớn như vậy, lỡ có sơ xuất gì thì sao ? Lập tức theo tính tình y đoán một cái, liền tới trong vườn, quả nhiên gặp Bạch Thựđang ngửa đầu nhìn thanh hạnh thanh đào chảy nước miếng, dùng cả tay chân hướng phía trước leo trèo, lại ví cái bụng tròn vo mà biến thành trở ngại, chỉ leo vài cái liền nói thế nào cũng leo lên không được.
Nhưng lần này lại làm Lưu Song sợ phát khiếp, cũng không dám kêu to, sợ hắn giật mình ngã xuống, vì thế vội vàng lặng lẽ đến sau lưng, không cố ý đè thấp giọng xuống nói :” Bạch Thự, xuống dưới. ”
Ngoài dự đoán do Bạch Thựsợ hãi nàng lâu ngày, vừa mới nghe đến âm thanh nàng, mặc dù là nhu tình như nước, vẫn là dọa lão đại nhảy dựng, bụng hắn tròn, hai tay hai chân kia vốn là miễn cưỡng bấu víu trên thân cây, liền cầy liền bắt hum được, ”ôi’ một tiếng, liền rớt xuống dưới, liền đem Lưu Song sợ đến mức hồn phi phách tán, cũng may khoảng cách rất gần, hai người cùng nhau ngã xuống, Lưu Song làm cái đệm thịt, vẫn ôm Bạch Thựkhông buông.
Đợi bình tĩnh lại, không kịp răn dạy Bạch Thự, vội đi nghe động tĩnh của thai nhi, chỉ cảm thấy bên trong không có gì dị thường, tiếng tim động thình thịch thình thịch, vẫn là thực hữu lực.
Chính là kiêm tra xong rồi, Bạch Thựlại thình lình ”ôi” một tiếng, mặt nàng dán trên tại cái bụng trơn nhẵn lại mãnh liệt cảm giác bị đá trúng một chút, biết thai nhi đã đá mình một cước,lúc này mới cười mở nói: “Không có việc gì mà không có việc gì mà, nhìn ngươi còn có dám hay không , lúc này là khi nào mà còn dám đi trèo cây, lá gan ngươi so với trời còn lớn hơn mà. ” Bởi vì sợ Bạch Thựkh1o chịu, cũng không nhẫn tâm trách móc nặng nề, cẩn thận dìu hắn trở lại phòng, lại thỉnh Loan đại phu đến nhìn hồi lâu, nói quả thật không có trở ngại, mới hoàn toàn yên lòng, đem thuốc dưỡng thai cho hắn uống ngay. Lúc đó PBD cũng đã trở về, mua cho Bạch Thựmột ít sơn tra cao*, kết quả Bạch Thự tham ăn, cầm lên sẽ không chịu buông, thứ này lại là không thể ăn nhiều , vì thế mọi người liền vạn phần cẩn thận cùng con chuột tinh đang mang thai giành giật.
_ sơn tra cao :http://bbsimg.eastday.com/bbs/approval/pics/2008-10-24/615456_1011.jpg
Đang nháo, chợt thấy một người hầu vội vàng chạy vào, thở gấp nói: “Gia, vừa rồi có cái thái giám nói Thánh Thượng truyền chỉ, lập tức sẽ đến, cho ngươi mở rộng ra cửa giữa, dâng hương tiếp chỉ ni.” Phùng Dạ Bạch kinh hãi, lập tức vội vàng đi ra ngoài, mang hương án lên , quỳ đón thánh chỉ, quả nhiên hơi khoảnh liền có một đội thái giám tiến đến, người đứng đầu cầm tấm vải thánh chỉ màu vàng mở ra đọc một lần, nguyên lai là hoàng đế tuổi trẻ trong kinh thành suốt ngày bị vây trong cung, thật sự nhàm chán, lợi dụng thánh chỉ thỉnh các thanh niên tài giỏi vào trong kinh thành, ngoài mặc là khao thưởng cùng vui mừng, trên thực thế chính là để bọn thanh niên tài giỏi bồi hắn giải buồn, chẳng qua lời nói trên thánh chỉ, tự nhiên là phải đường hoàng hơn . Phùng Dạ Bạch liền do dự đứng lên, đối với thái giám kia nói :” vương công công, trong nhà ta có chuyện quan trọng thật sự không thể đi được, có thể hồi bẩm hoàng thượng dùm một tiếng, ta sẽ không đi.”
Đây là Phùng Dạ Bạch vì Bạch Thựtrong lòng hắn, thầm nghĩ ba tháng sau y liền phải sanh nở, lần đi kinh thành này, nhanh lắm là hai tháng, ở giữa lại phải cùng hoàng thượng chơi đùa mấy ngày, chẳng phải là con trai hoặc con gái mình sinh ra đều không để ý tới ?
Huống chi nghe các bạn hữu nói, lúc nữ nhi sinh sản, thật là sợ hãi luống cuống, nếu nam nhân có thể bồi ở ngoài phòng, cho dù không ở bên cạnh, cũng sẽ an tâm một chút. Bạch Thựtuy không phải là nữ nhân, nhưng mọi người đều nói nhát như chuột nhát như chuột, có thể thấy được lá gan của con chuột tinh này cũng không lớn đi, chính mình có thể nào không bồi bên cạnh hắn ?
Bởi vì suy nghĩ đó, liên muốn từ chối. Tự tư cũng không có gì khó mà, thời gian bận bịu là do sinh ý trước kia , cũng không phải chưa từng từ chối qua.
Vương công công kia cũng là người quen biết với hắn, cười nói :” lúc trước cũng đã từng từ chối rồi, hoàng thượng nói, hằng năm triệu khiến gặp mặt các ngươi bất quá chỉ có một lần, hắn dường như phiền muộn nhàm chán mới triệu kiến các ngươi đi, liền gặp nhiều lời từ chối , lúc này đây nếu phát hỏa, chỉ cần nói một tiếng liền không bệnh mà tự dưng chết sớm, kéo cũng phải kéo đi. Phùng công tử, nghe lời chúng ta nói, ngươi cũng nhanh chóng chuẩn bị một chút đi, có chuyện gì nhắn nhủ một chút liền xong.”
Phùng Dạ Bạch trở mình xem thường một cái, trong lòng biết cái hoàng đế tùy hứng kia lại nổi điên. Thường ngày khi gặp mặt, hắn liền thờ phì phì nói mấy người mình có thể tự do tự tại ngao du thiên hạ, làm cho hắn ghen tị đỏ mắt,lúc này khẳng định lại là nhàm chán, nhớ tới những người bọn họ , trong lòng lại không thoải mái . Xem ra lúc này lại từ chối thì quả thật không xong. Phùng Dạ Bạch chỉ phải bất đắc dĩ nói: “Được rồi, liền đi một hồi, chính là ta không thể trì hoãn lâu, trong nhà thật sự là có chuyện quan trọng.” Nói xong Vương công công kia liền thúc giục đứng lên. Phùng Dạ Bạch vội vàng đi vào trong phòng cùng Bạch Thự nói lời từ biệt, những chuyện ly tình lả lướt nói không hết, bởi vì Lưu Song đã đi ăn cơm, liền dặn nha đầu khác hao chiếu cố y, không được để tộc nhân ở Tô Châu vào phủ, e sợ đối với Bạch Thựbất lợi, dài dòng một đống lớn.
Vương công công mới chờ có một lát liền chịu đựng không được đứng ở trước viện cái giọng the thé hô to :” xong chưa xong chưa ?” đành phải nằm ở trên bụng của Bạch Thựnghe một trận, rốt cuộc bị tiểu đông tây trong bụng đá một cước, lúc này mới vui vẻ đứng lên, qua loa đổi qua xiêm y, chỉ có Phùng Thanh phái vài người nha đầu người hầu đi theo, mang theo bao hành lý nhẹ liền rời khỏi Phùng Phủ, theo Vương công công hướng kinh thành mà đi.
Kia Bạch Thự vừa thấy thân ảnh Phùng Dạ Bạch biến mất, thần tình không muốn lập tức tan thành mây khói, vui vẻ mừng rỡ ra mặt, vừa muốn giơ lên hai tay hoan hô :” tư do, có thể chơi đùa.” vừa mói nói xong, bỗng nghe được một tiếng cười lạnh bên cạnh , đáng sợ tới mức ngay cả tóc gáy y đều dựng thẳng lên. Quả nhiên vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Lưu Song không biết ăn cơm xong từ khi nào đã trở lại, ở ngay tại kia mà nhìn hắn. . Hắn vội buông cánh tay, hắc hắc bồi cười nói: “Lưu song tỷ tỷ, ngươi ăn xong rồi sao? Như thế nào nhanh như vậy? Ngươi nhất định phải ăn no a, nếu không bị đói , tâm Bạch Thự sẽ bị đau .” Lưu song nhìn hắn cười lạnh nói: “Chỉ sợ ta chết đói ngươi mới cao hứng đi ? Gia vừa mới đi, nhìn ngươi cao hứng thành bộ dạng gì rồi, ngươi vui mừng a, như thế nào không tiếp tục vui vẻ ? Nga, ngươi tưởng là gia đi rồi, ngươi liền có thể tác nha tử phong có đúng hay không ? Ngươi cũng không nhìn xem mình bây giờ là khi nào rồi, tiểu bảo bảo lại khỏe mạnh hoạt bát năng động, cũng nhìn không được thân mẹ hắn vui vẻ a. Ta cũng nói cho ngươi biết, có Lưu Song ta ở một ngày, ngươi đừng nghĩ sẽ làm được những chuyện khác người, nghĩ muốn tự so cũng không có khả năng, chờ ba tháng sau, ngươi sinh cục cưng cho chúng ta thân, ngươi muốn điên như thế nào đều tùy ngươi.” nói xong kêu một cái nha đầu ra nói :” đem hành lý chăn đệm của ta mang qua đây, bắt đầu từ hôn nay, ta muốn ăn ngủ đều cùng tiểu Bạch Thự một chỗ.”
Lời nầy vừa nói ra, Bạch Thự liền cuối đầu, trong lòng không ngừng rên kêu nói :” ô ô ô, một cái thái sơn trấn tuế đi rồi, lại tới thêm một cái tuần hải dạ xoa, vả lại quỷ dạ xoa này so với thái sơn trấn tuế kia lợi hại hơn gấp bội.”
Y thường ngày đối bới Phùng Dạ Bạch cũng không phải thập phần sợ hãi, nhưng lại đối với Lưu Song nói gì nghe nấy. Lập tức liền đem phần tình cảm hưng phấn hiện tại toàn bộ lưu lại, ngoan ngoãn nằm xuống ngủ trưa. Lại nghe Lưu Song ở nơi nào đó lầu bầu hưng phấn nói :” tiểu bảo bảo rốt cuộc là nam hay là nữ đây ? Nếu là nam thì nên cho bé cái loại cái đao gỗ kiếm gỗ , còn có thai mao bút* nhất định phải làm, trong thành có sư phó nào làm thật là tốt đây ? Ngược lại phải hảo hảo lựa chọn cái tốt nhất. Ân, nếu là con gái nên làm vài cái búp bê vải, con gái đều th1ich mấy thứ này.”
_thai mao bút : mút tết = tóc em bé sơ sinh
Y lặng lẽ thò đầu ra nhìn, chỉ thấy Lưu Song đang dựa trên tháp thượng, trong tay cầm nột cái áo nhỏ bằng gấm màu hồng, Bạch Thựvốn không muốn để ý nàng, nhưng cái áo này thật sự là tinh xảo phi thường, không khỏi đi lên, ngồi xổm bên cạnh nhìn kỹ. Cứ như thế qua sáu, bảy ngày, buổi tối hôm nay, Lưu Song ở dưới ánh đèn làm cho cục cưng một đôi tiểu hài, ở trên mặt thêu một cái hình đầu hổ, chợt nghe bên ngoài có một âm thanh ồn ào thay phiên nhau, nàng cùng Bạch Thựđều sợ, vội khoác áo ra ngoài, chỉ thấy trong viện có vô số cây đuốc không đếm được, khi đó có một người nàng đã gặp qua, đó là đại nương cùng tộc trưởng trong nhà cũ ở Tô Châu của Phùng Dạ Bạch.
Chỉ thấy hỏa nhân này hùng hổ, chung quy có tới ba trăm người, trong có tỷ muội nam phó ngay cả tổng quản Phùng Thanh trong phủ cũng đều bị trói lại, đợt tất cả mọi người đều đồn ép tới trước mắt, trong đám người chợt xuất hiện một nữ tử tú lệ, nhưng lại đi lên nắm lấy tay Bạch Thựkéo xuống, hung tợn cười nói :” phi, yêu tinh chết tiệt nhà ngươi, lúc này ta coi ngươi trốn chỗ nào ni.”
Lưu Song bị hù dọa một trận, nàng cũng là cường hãn nữ tử, đâu thèm để ý nữ nhân kia thân phận gì, vội đem Bạch Thự kéo xuống phía sau mình nói :”Ngươi là ai? Vì sao xông vào trong phủ đối Bạch Thự vô lễ? Hắn chính là người gia muốn cưới vào cửa, hiện giờ lại có bầu, nếu ra một chút sơ xuất, ngươi mơ tưởng còn sống đi ra ngoài.” Thình linh nàng kia ha ha cười cuồng tiếu một trận, sau đó đắc ý cười nói :” phi, đừng làm người ta mắc ói, ta hôm nay sẽ khiến hắn có sơ xuất, thì như thế nào chứ ? Nói cho ngươi cùng chín mươi tám người hầu trong phủ này biết, trừ bỏ biểu ca ta cùng người còn có con chuột tinh này ra, toàn bộ còn lại đều bị trói hết ở chỗ này đây. Còn có hảo muội muội Vô Song chỉ biết hướng về người khác kia !” nói xong, nữ tử tú lệ kia trừng mắt nhìn Vô Song đồng dạng bị trói trong viện, lại trừng hướng Lưu Song, hận nói :”ta thật muốn nhìn ngươi có pháp thuật lợi hại nào ni !”
Lưu Song nghe thấy mấy câu chuột tinh kia, cực kỳ lắp bắp sợ hãi, quay đầu lại nhìn Bạch Thự, chỉ thất sắc mặt y trắng bệt, một bàn tay đỡ ở khung cửa, nhưng lại run nhè nhẹ, tiếp theo đám người tộc trưởng cùng vương thị cũng đi ra, Vương thị kia đứng trên bậc thang cao cao đối với mọi người nói :” Bạch Thự trước mắt các ngươi này, kỳ thật không phải người, mà là một con chuột tinh, lúc y ở Tô Châu , y đã muốn bị Vô Niệm đại sư cùng Hữu Cực Đạo Trường đánh trở về nguyên hình, đáng tiếc Dạ Bạch bị y mê hoặc, nhưng lại không để ý nhân luân thiên lý, mạnh mẽ đưa y cứu đi. Bọn họ đi rồi, ta cùng tộc trưởng ngày nhớ đêm mong, lưu lại con yêu tinh này trên đời, , không phải đạo lý, Bạch nương tử cùng Hứa Tiên kia bất quá là truyền thuyết hư vô mà thôi, cho nên lúc này chúng ta mới đem con cháu hợp tộc cùng gia đình tới đây thu phục yêu tinh, đợi Dạ Bạch từ kinh thành trở về, chúng ta sẽ hảo hảo khuyên răn hắn, nói như vậy hắn nhất định sẽ thấy ra đạo lý này. Ngươi nói các ngươi cũng là nam nhân lại đi thụ thai, cũng không muốn biết chuyện gì đang xảy ra, lại vẫn nghĩ đều là bình thường.”
Nàng nói xong, người bên dưới đều hiểu được, những người này sớm tính toán rất kỹ, đại khái biết được Phùng Dạ Bạch sẽ phụng thánh chỉ vào kinh, ngày Phùng Dạ Bạch bắt đầu đi, bọn họ liền phái người âm thầm đều tra các nhân số cùng động tĩnh trong phủ.
Các bằng hữu mà hoàng đế kia muốn triệu kiến đều là thanh niên tuấn tài, Tô Châu cũng rất gần kinh thành, cũng có khi có vài thanh niên tài giỏi, chuyện này cũng không phải bí mật gì, muốn biết được thật sự không phải khó khăn việc, bởi vậy mới ngày đêm vội đi tới, mới vừa kịp lúc Phùng Dạ Bạch vừa bước chân trước đi, bọn họ sau lưng liền xông vào bắt người. Nếu không bọn thấy Bạch Thựthụ thai sao một chút kinh ngạc cũng không có, tất nhiên là căn bản đã đều tra tốt rồi, thời gian chần chừ cũng rất khéo léo.
Phùng Thanh lập tức đứng ra nói :” các ngươi là người nhà cũ ở Tô Châu, cách nơi này xa vạn dặm, gia mặc dù là người trong Phùng tộc, nhưng đã sớm nói qua, chuyện trong phủ này, các ngươi không nên quản đến. Bạch Thự là người cũng tốt, là yêu cũng tốt, gia không đi truy cứu, người chúng ta cũng không có sợ, thật sự không nhọc tộc trưởng cùng phu nhân ngàn dặm xa xôi bôn ba mà đến, hiện giờ các ngươi đem phủ quậy thành bộ dạng này, gia nếu biết, chỉ sợ sẽ không thật cao hứng đi.” Hắn nói xong, bọn hạ nhân cũng kích động đứng lên kêu la.
Tộc trưởng cùng Vương thị hận đến hám răng đều ngứa, lớn tiếng kêu lên :” phản , phản Dạ Bạch đã bị yêu tinh kia câu hồn nhi, các ngươi cũng đều bị mê hoặc . A tang, đem bọn hạ nhân này nhốt vào phòng hạ nhân hết cho ta, không được để sót một người, còn cả tiểu chân ăn cây táo gào cây sung kia.”
Loan đại phu tiến lên gào to :” Bạch Thự đã có bầu bảy tháng, các ngươi không thể đối đãi hắn như thế, không được để hắn động thai khí…” không đợi hô xong, Vương thị đã tức giận đến phong độ hoàn toàn biến mất, như người đàn bà chanh chua mà quát :” đem lão già nói yêu ngôn hoặc chúng này tha xuống cho ta, mau tha đi xuống, các ngươi tiện nô này, ắt bị cái con chuột tinh này mê hoặc, thật sự là không biết tốt xấu.” Vừa dứt lời, chợt nghe bên cạnh một cái thanh âm lạnh lùng nói: “Phu nhân, bọn họ bị mê hoặc , ta nhưng không có.” Nàng vội vàng nhìn lại, nguyên lai cũng là Lưu Song, chỉ thấy nha đầu kia lúc trước còn che chở Bạch Thự, hiện giờ không chớp mắt theo dõi hắn, rưng rưng nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Ngươi. . . Thật là chuột tinh sao sao?”
Bạch Thự sớm đã bị biến cố liên tiếp này làm hoảng sợ tới mức lờ mờ, y hiện tại hoài đứa nhỏ, căn bản không thể sử dụng phép thuật gì, nghe thấy Lưu Song hỏi, suy nghĩ một lúc sau, ánh mắt mới rủ xuống gật đầu, y biết Lưu Song thống hận con chuột, chính mình đến lúc này không chiếm được quan tâm cùng che chở của nàng.
Vừa mới gật đầu hai cái, thình lình hai bên má liền bị trúng một cái tát nóng bừng, nghe Lưu Song giận gọi to :” phi, ngươi là con chuột tinh không biết xấu hổ, cũng dám ở chỗ này nghênh ngang hết ăn lại uống.” Nói xong lại vọt tới dưới đài, đối với những người hầu quen biết ở dưới đài rống lớn :” các ngươi đều choáng hết sao ? Y là chuột tinh a, là yêu tinh, y làm sao có thể mang đứa nhỏ của gia a, rõ ràng là nhất oa con chuột, các ngươi không biết là ghê tởm? Còn thay hắn nói được nói cái gì.” Nàng nói xong vọt vào trong phòng, đem tất cả các quần áo giày của tiểu hài tử đem ra, lấy cây kéo cắt thành từng miếng ném xuống.
|
Thư Thê :Chương thứ 9.
Đời là như thế đó, người càng thân cận, nếu bị người thương tổn thì sẽ càng nặng. Khi Bạch Thự gặp Lưu Song như thế, cũng không vội vàng tiến qua, cố hết sức ngồi xổm xuống, đem các mảnh vải từng mảnh từng mảnh nhặt lên, một bên than thở khóc lóc:” Lưu Song tỷ tỷ, ta….ta mặc dù là yêu tinh, nhưng chưa từng làm chuyện gì xấu với ngươi, ta thực sự không làm chuyện gì xấu xa a, ô ô, Phùng Dạ Bạch cũng không phải do ta câu dẫn, hai chúng ta là thật tâm, là thật đó Lưu Song tỷ tỷ.”
Lưu Song hừ một tiếng, cười lạnh :” yêu tinh còn không phải hại người sao ? Nông thôn lúc trước ta ở, là bị dịch chuột, cha mẹ huynh mội ta đều chết hết, chỉ còn ta vất vả lắm mới vượt qua được, lưu lạc trăn trở, nếu không có gia thu lưu, hừ, ta hôm nay chính là vì gia, phải thay hắn trừ đi cái tai họa là ngươi này.”
Vương thị mừng rỡ giữa chặt tay Lưu Song nói :”hảo, đây mới là là hài tử ngoan, hiểu lý lẽ, cha mẹ ngươi là do chuột hại chết, đối với chuột căm thù tận xương tủy, vì vậy nên mới dễ tỉnh ngộ, yêu tinh kia không mê hoặc được ngươi, nếu không cũng cùng bọn chúng giống nhau nhỉ ? Có thể thấy ông trời cũng có mắt a.”
Lưu Song đối với Bạch Thựhung tợn xì một hơi, quay đầu lại nói :” phu nhân, bây giờ yêu tinh kia vì nguyên do thụ thai, đại khái không thể sử dụng được pháp thuật, nêu không vì sao không phản kháng lại ? Cho nên ta nghĩ, chúng ta thừa lúc này, hết sức tra tấn y, chính là có một việc, tất yếu là để y hạ sanh thai nhi, vật kia đã hút đạo hạnh và khí huyết của yêu tinh ngàn năm, đối với người bình thường sẽ có lợi ích lớn. Phu nhân hận y, có thể sai người đem y nhốt ở trên đài, để hắn chịu một chút khổ sở, vạn lần không thể để người quyền đấm cước đá. Việc bào thai kia ta cũng là do người ngoài nước nói mà học được, còn phải trở về thay phu nhân thăm hỏi rõ ràng, phu nhân ngươi thấy như thế nào ?”
Vương thị gật đầu :” ân, đây cũng là biện pháp tốt. Cứ làm như thế đi.” Lại nghe Hồng Liên cười lạnh :” may mà treo hắn cũng có chút nếm mùi đau khổ, nếu không phải vì cái thai nhi kia phải hảo hảo đợi y, ta dù không nên, cũng muốn chữi rủa y một hơi.”
Lưu Song nhìn nàng một cái, cười lạnh nói :”ta sớm biết tiểu thư có tâm tư này, biện pháp này đề ra là muốn ngài hết giận.” Nàng vừa nói, trong mắt thần sắc càng phát ra thâm thúy đứng lên, chính là đêm tối bên trong, cũng không ai chú ý. Lập tức sai người bắt BT, đem hắn trói ở ngoài cái đình phía sau viên, lại đem chúng hạ nhân cá loại đều nhốt lại. Thầy thuốc kia cùng Phùng Thanh thấy Lưu Song trở mặt vô tình, không khỏi tức giận cao giộng chữi bậy, tiếc rằng Lưu Song căn bản không đề ý tới, bọn họ cũng là không thể nề hà.
Đảo mắt một ngày qua đi, tiểu Bạch Thự bị treo ở trên đài cao, căn bản không có người cho y cơm ăn cho y nước uống, thân thể y lúc này hư tổn lợi hại, có lẽ tư thế kia làm cho cục cưng ở trong bụng khó chịu, làm ầm ĩ lợi hại, đông đá một cước tây đấm một quyền, làm cho y cực kỳ đau.
Nhưng càng đau lòng chính là, thầm nghĩ nân loại quả nhiên là vô tình nhất, y vẫn đem Lưu Song đối đãi như tỷ tỷ, sớm biết nàng rất hận chuột, chính là nàng bề ngoài tuy mạnh mẽ, nhưng không giấu được sự quan tâm cùng trân trọng đối với mình. Ai có thể nghĩ tới hôm nay vừa biết mình là con chuột, lại có thể đối xử vô tình, quăn hết tất cả tình nghĩa ngày thường của hai người.
Người vừa đới vừa lạnh, không khỏi nghĩ đến Phùng Dạ Bạch, chắc hắn đang ở trên đường nào đó, cùng bọn thái giám sống phóng túng, nào biết mình hiện tại phải chịu khổ, có lẽ hắn căn bản chỉ đùa bỡn mình, hiện tại thấy mình mang thai, lại đem người Phùng tộc tới bắt mình, hảo đến ngày lấy thai nhi ra, sẽ giết mình. Lưu song không phải đã nói sao?
Chính là nghĩ rồi lại nghĩ, ở trong bụng, dù sao cũng là cục cưng của mình a. Bạch Thựnghĩ đến bộ dáng của đứa nhỏ ở trong cái bụng nhỏ bị đói tới oa oa khóc lớn, tâm lại vô cùng đau đớn, đành phải đối với cái bụng tròn vo nói:” cục cưng ngươi đừng nháo, ta sẽ uy ngươi ăn no.” Nói xong, y nhắm mắt lại, vận dùng chút xíu pháp lực còn xót lại thúc dục nội đan, xíu pháp lực ấy tuy rằng không đủ để y có thể tự bảo vệ mình, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng thúc dục nội đan uy cho thai nhi ăn.
Nội đan kia là một thứ rất quan trọng đối với yêu tinh, tiêu phí vô số năm tháng mà luyện thành, một viên nội đan này có bao nhiêu lợi ích thì không cần phải nói, chính là nội đan này nếu như bị cục cưng trong bụng tiêu hóa từ từ theo từng ngày như lời nói, toàn bộ pháp lực của Bạch Thựsẽ bị biến mất, trừ bỏ bởi vì mang thai của người mà miễn cường có thể duy trì nguyên hình bên ngoài, liền không còn một chút pháp thuật nào, con đường phi tiên cũng xa xôi không thể thành công.
Cảm giác tiểu đông tay trong bụng không hề náo lọan, Bạch Thự thở dài xả giận, thái dương trên trán sớm là mồ hôi đầm đìa. Y càng nghĩ rồi càng bi phẫn, rồi hướng cục cưng trong bụng nói :” “Cục cưng a, cha biết dùng này nội đan cứu được ngươi nhất thời, cứu không được ngươi một đời, tương lai ngày ngươi sinh ra, đó cũng là lúc phụ thân thân sinh cùng đám cầm thú kia ăn ngươi, ai kêu ta là cha của ngươi chứ? Không thể trơ mắt nhìn hơi thở của ngươi tắt a. Đáng thương, cha hiện tại nửa điểm pháp lực cũng không, nếu không có thể gọi nhóm thúc thúc của ngươi tới, đem hai người chúng ta cứu ra khỏi vực sâu ăn tươi nuốt sống này….. Nhưng hôm nay cố tình lại không thể đủ, ô ô ô, hiện tại ngẫm lại, cần gì phải xuống đây thể nghiệm tình là vật chi gì, đó là không thể phi tiên, trên Vu Ẩn Sơn sống tiêu dao qua ngày tháng cũng tốt a.”
Càng nói lại càng cảm thấy được mình không đáng giá, càng cảm thấy Phùng Dạ Bạch là đại hổn đản nhất trên trời dươi đất, như thế ai ai khóc, thẳng đến bình minh ngày thứ hai, y thực sự khốn khổ lợi hại, liền bất tri bất giác ngủ.
Đang lúc mông lung bổng cảm thấy có người nào đó uy nước cho mình uống, y vội mở mắt ra, liền gặp ngay người trước mắt đúng là Lưu Song.
Nhìn hắn đã tỉnh, liền cười lạnh nói:” đông tây không phân biệt tốt xấu kia, ngươi bị đói khát như thế, đứa nhỏ chưa sinh ra liền chết trong bụng, lợi ích là ai cũng đều muốn.” nói xong lại bưng một chén thuốc bổ cho y uống.
Bạch Thựvừa hận vừa tức, uống ngay một hơi, lại ”phốc” một cái, phun hết lên mặt Lưu Song, đem nàng thở hổn hển,” ba” một tiếng cho y cái tát. Bỗng nhiên bốn phía có mấy người đi ra, cười hì hì nói :” cô nương đừng vội, không phải muốn y uống một chút canh bổ dưỡng sao ? Yên tâm, giao cho chúng ta.”
Lưu Song vui vẻ nói :” các ngươi đến thật đúng lúc, mau mở miệng y ra, ta đem canh rót vô.” Nói xong mấy người kia quả nhiên làm theo, Bạch Thựbị ép buộc nuốt mất thứ này, trong bụng không giống lúc trước đói khát như vậy, chính là càng bi thống, trừng mắt đối với Lưu Song mắng to không ngớt. Đáng tiếc Lưu Song căn bản không để ý, thu bát xong liền nhanh chóng rờ đi, những người đó thấy đáng đi của nàng thướt tha, tư thế dong đưa, nước miếng thiếu chút nữa chảy xuống, đều như ong vỡ tổ mà bu lại lấy lòng, chỉ trong chốc lát liền đi không còn một bóng.
Như thế thẳng qua một ngày, lúc gần tối, bỗng nhiên Hồng Liên cùng một dám người đến dem Bạch Thựkéo xuống, bỏ vào trong một cái phòng, nói :” vài người các người bắt đầu từ ngày hôm nay theo canh chừng y, Lưu Song nói, trước khi nàng thỉnh đạo sĩ trở về thai nhi này không thể sanh hạ, nế không chúng ta không hiểu phương pháp, công dụng liền tổn thức lớn. Thật là, không nghĩ đến một nha hoàn, thế nhưng lại có một bộ sách quý như vậy, vả lại nguyên lại thế gian thật sự là có sự tình này, nói cái gì yêu thai nếu bị người ăn, liền có thể có trăm năm chi thọ. Nói lầm bầm, xem phần ưu đãi trên, để yêu tinh kia sống thêm một ít ngày cũng được.”
Đãi Hồng Liên đi rồi, Bạch Thự vuốt ve bụng của mình, nghĩ đến vận mệnh đứa nhỏ vừa sinh ra, liền nhịn không được đau thương, nước mắt cũng theo đó mà chảy xuống, y liền một phen lau đi, ngữ khí cũng trở nên kiên định trước nay chưa từng có, lẩm bẩm nói :” cục cưng yên tâm, phụ thân tuyệt sẽ không để cho cả đời ngươi vừa mới sinh ra đã bị cái loại không bằng cầm thú này ăn luôn, ngươi ngoan ngoãn nghe lời, trong nội đan của nương có đạo hạnh một ngàn năm, đợi đến khi xuất thế mặc dù không có bản lĩnh khác, vẫn có thể sử dụng thuật độn thổ để chạy trốn là được. Ngươi là người chứ không phải chuột, khi luyện có thể gặp chút khó khăn, nhưng phụ thân sẽ cùng ngươi cố gắng có được không ?”
Tính cách Bạch Thựvốn lương thiện hoạt bát, tuy rằng cùng Phùng Dạ Bạch ở chung một chỗ sau này nơi chốn ý lại hắn, nhưng bản tính của y cũng thập phần kiên cường, nếu không thì làm sao một con chuột bình thường có thể tu luyện thành tinh được ?
Từ này hôm đó, ở trong đầu ngày ngày suy tưởng bí quyết tu luyện này, nhất là phương pháp độn thổ, kỳ vọng mượn mẫu tử liên tâm đem phần tư tấn này truyền đến trong đầu hài nhi, một bên thúc dục nội đan, đem nó thành nguồn dinh dưỡng cường đại truyền vào cơ thể hài nhi, kể từ đó, hài nhi kia cũng được dinh dưỡng đầy đủ, mau chóng lớn lên, vừa qua tháng thứ tám, bụng kia liền lớn một vòng.
Thời gian qua nhanh, thoáng cái lại qua thêm một tháng, trong khoảng thời gian này, người trong phủ Phùng Dạ Bạch đều bị nhốt ở phòng hạ nhân, đặc biệt Vô Song lúc trước chạy đi đem Phùng Dạ Bạch trở về, bị Hồng Liên cùng Vương Thị gắt gao trông coi.
Người quen của Bạch Thựmột cái cũng không thấy được, thấy đều là khuôn mặt đáng ghét của người Phùng tộc. Trong lòng y phẫn hận, tính cách vô tư lự vì cục cưng trong bụng mà trở nên kiên nghị trước nay chưa từng có, chính là nội đan đã không còn, đứa bé kia hấp thu dinh dưỡng lại mau, liền đem người Bạch Thựgầy như da bọc xương, làm sao vẫn là bộ dáng cố nhục đều đều như trước kia.
Một buổi sáng nọ, Bạch Thựvừa mới rửa mặt chảy đầu, bỗng nhiên hai người của Phùng tộc vọt vào, không khỏi phân trần liền bắt y đi, một bên hùng hổ nói :” nươi không yêu nghiệt này nhiều ngày, Lưu Song kia thật là đê tiện.” vân vân.
Bạch Thựngày từ đầu cũng chỉ nghe nói Lưu Song đi thỉnh đạo trưởng về, muốn lấy hài nhi trong bụng mình ra, nhưng hôm nay xe ra không phải như vậy, còn đang nghi hoặc, đã bị người kéo dài tới trong viện, chỉ thấy một đạo sĩ đầu trâu mặt ngựa cùng Vương thi và tộc trưởng còn có một người trẻ tuổi đứng chung một chỗ, thao thao bất tuyệt nói :” chưa bao giờ nghe nói yêu thai đối với thường nhân có chỗ nào tốt, nhị vị đã bị nha đầu kia gạt, hiện giờ thừa dịp yêu tinh kia chưa sinh hết sức, đưa y cả người lẫn thai nhi đánh chết, mới có thể tuyệt hậu hoạn.” nói xong người trẻ tuổi kia cũng reo lên :” me nó, đồ đê tiện này, lừa chúng ta thật khổ, nếu không có ta hôm qua gặp đạo trưởng, lợi dụng lời lẽ, thỉnh hắn về đến nhà, lại trong lúc vô ý nói lên việc này, chỉ sợ chúng ta củi ba năm thiêu trong một giờ.”
Đừng nói tộc trưởng cùng Vương thị giật mình không nhỏ, mà ngay cả Bạch Thự đều bị lần này cả kinh trợn mắt há hốc mồm, y nhớn tới Lưu Song kia bỗng nhiên trở mặt, lại liên hệ với lần này, bỗng nhiên hiểu được, Lưu Song nhất định là vì bảo vệ mình, sau đó mưu đồ tìm cơ hội ra ngoài tim Phùng Dạ Bạch trở về cứu mình, nhất định đúng là như vậy. Nghĩ đến đây, tâm tình vốn đã lạnh như băng liền nhiệt tình dâng trào, hận không thể khóc lớn lên một hồi, mới có thể đem trăm tư vị trong lòng phát tiết ra.
Bỗng nhiên Hồng Liên giơ cao lên một quyển sách chạy tới, Vương thi trở mình vừa lật, trên mặt liền biến sắc, oán hận mắng :” Tiện nhân này lừa chúng ta thật khổ, tam thúc, ta nói nàng như thế nào ban đêm mới lấy cho chúng ta xem, nguyên lai chính là sợ chúng ta nhìn ra đây là làm bộ.” Nói xong thở phì phì đem thư ném, chính ném ở bên chân Bạch Thự. Y vội vàng liếc mắt xuống dưới, sớm thấy rõ trong thư có một từ, nói đúng là chữ gì đó ăn yêu thai có khả năng tăng trăm nam chi thọ, đó là làm giả, trước đem thư trung nguyên có hai trăm chữ giữa lại, trước sau cắt mỗi nơi một ít, dùng màu giấy tuyên thành cực mỏng dán ở đáy, đem các chữ ở trong thư khác dán trên mặt, lần này nếu không có người có trình độ khéo tay làm, nhất định sẽ không thể giống thật như vậy, tuy như thế, cũng có thể thấy được hao phí công phu thật lớn, không khỏi càng thêm cảm động và nhớ nhung bội phục Lưu Song. Lập tức người trong Phùng tộc liền ồn ào, muốn đánh Bạch Thự, lại bị đạo trưởng kia ngăn lại, mỉm cười nói :” y có nội đan, các ngươi đối với hắn quyền cước gậy gỗ cũng vô dụng. Chỗ này của ta có pháp khí, tuy rằng so với luyện yêu võng kém hơn một chút, nhưng trong vòng hai ngày, có thể đem yêu nghiệt cùng cái nghiệt chủng kia đánh hồn phi phách tán hôi phi thiên diệt.” nói xong lấy ra một cái xích tử, xoát xoát xoát ở chung quanh Bạch Thựtìm vài cái, sau đó dem thước tử ném ở trên mặt đất, trong khoảnh khắc chí thấy trên mặt đất xuống hiện một cái hình vuông hồng lấp lánh, Bạch Thự nhất thời đứng thẳng không được, liền ngồi xuống.
Lại nói tiếp cái xích tử của đạo sĩ kia cũng là một pháp bảo, do hắn cũng ấp ủ tâm tư của chính mình, nếu đem hồn phi phách tán của Bạch Thựđi luyện, oán linh kia khi rót vào Cửu Thiên Xích này sẽ hóa thành năng lực cường đại, đến lúc đó nhất định không hề thua kém pháp khí Luyện Yêu Võng. Cũng bởi vì như vậy, đạo sĩ mới cố ý nói chỉ dựa vào nhân lực không thể giết chết BT, mà muốn dùng Cửu Thiên Xích luyện y.
Ai ngờ lần này, qua ba ngày, Bạch Thựchẵng những không hồn phi phách tán , thậm chí ngay cả nhân hình cũng hoàn hảo không hao tổn gì. Bọn người tộc trưởng đạo sĩ đều cảm thấy thực kỳ lạ.
Chỉ có Bạch Thự hiểu được, bởi vì y biết được Lưu Song cùng Phùng Dạ Bạch nhất định quay về cứu mình, cũng bởi vì phần hy vọng này cùng với tiểu sinh mạng là huyết mạnh của Phùng Dạ Bạch trong bụng, y mới buông tha mệnh cắn răng đau khổ chống đỡ. Nhưng hôm nay đã qua ba ngày, y cảm thấy nếu mình lại kiên trì, cũng không thể kéo dài hơn được nữa, ý nghĩ cũng dần dần hôn mê, y biết đây là điềm báo trước của hồn phi phách tán, chính mình không có khả năng duy trì thêm hai canh giờ, trong lòng không khỏi đau khổ vô cùng: chung quy… Vẫn là không còn kịp rồi sao? Phùng Dạ Bạch… Ngươi… Như thế nào vẫn chưa trở lại? Như thế nào… Vẫn chưa trở lại cứu cục cưng chúng ta a…
|
Thử Thê : chương 10
Phùng Dạ Bạch và Lưu Song có thể nói là gần như không ăn không ngủ để trở về, theo dọc đường hai người đổi hết gần mười con ngựa. Từ khi biết được chân tướng sự việc rồi quay trở về, hắn liền phụng phịu không nói được một lời, Lưu Song chưa bao giờ thấy bộ dáng thâm trầm của hắn như vậy, nghĩ cũng biết gia lúc này nhất định đã bị chọc giận, người của Phùng tộc tham gia vào việc này đều sẽ bị hắn trả thù đến hủy thiên diệt địa, một người cũng đừng mong trốn thoát.
Ở trên đường Phùng Dạ Bạch trùng hợp gặp vài bạn hữu trong võ lâm, vốn muốn tụ họp lại cùng hắn tán gẫu, nhưng nghe hắn kể chuyện trong nhà, không khỏi bị nổi dậy tâm huyết, cùng hắn trở về.
Một hàng mười mấy liền ở trước cửa Phùng phủ xuống ngựa, người của Phùng tộc ở ngoài cửa bảo vệ đại môn, thấy Phùng Dạ Bạch, sợ tới mức trên mặt biến sắc, tay chân mềm nhũn, vừa muốn chạy vào bên trong báo cáo, thì đã bị Phùng Dạ Bạch đá một người một cước hôn mê.
Hắn một bên đi nhanh vào trong phủ, một bên phân phó Lưu Song :” ngươi cùng Liên Tam và vài cái huynh đệ ở mười châu đến phòng hạ nhân thả đám người Phùng Thanh ra, về phần quân bát đản tính sài lang này gặp một người trói một người cho ta, chờ ta xử lý.” Lưu Song vội vàng đáp ứng đi ngay.
Nơi này Phùng Dạ Bạch mới vừa đi tới hậu viện, liền thấy vài người trong Phùng tộc ở trong sân một bên oán hận một bên lại bước đi thong thả, phía sau bọn họ, phía sau bọn họ là một cái hình vuông lóe hồng quang đang giam cầm Bạch Thự, nhìn bộ dáng người yêu uể oải nằm trên mặt đất, không biết sống hay chết, lần này đúng là hù dọa hắn một trận không nhỏ, nổi giận hét lớn lên một tiếng liền đánh tới.
Cửu Thiên Xích cùng Luyện Yêu Võng kia giống nhau, bao vây yêu tinh nhưng lại không cản được người, bởi vậy Phùng Dạ Bạch dễ dàng xông đi vào, đem Bạch Thự ôm vào trong ngực, một cước liền đem xích tử kia đá bay, hồng quang vốn vây khốn Bạch Thự cũng liền nhất thời không còn.
Lúc đó người trong coi đã la to lên, khi Vương thị cùng đám đệ tử khác chạy ra xem thấy Phùng Dạ Bạch thì tức đến hộc máu.
Phùng Dạ Bạch nhìn thấy nhóm bọn họ, tuy rằng trong lòng còn ôm Bạch Thự, thế nhưng cũng chạy vội đến, đá mỗi người một cước ngã gục, hắn còn chưa hết giận, lại là mấy đá, bọn họ bị đá tới lăn long lốc vào trong viện tử*, chật vật không chịu nổi mới ngưng lại.
_ viện tử : sân nhỏ
Chợt liếc mắt nhìn đạo sĩ đầu trâu mặt ngựa kia một cái, không khỏi lại cực hận, liên tục đá mấy cước đều dùng nội lực, đá cho tới khi miệng mũi hắn đầy máu, xương sường đều bị gãy mấy cái.
Trong lúc nhất thời, bọn hạ nhân bị giam đều được thả ra, bọn hạ nhân này hận Phùng tộc làm việc ác, huống chi còn có mệnh lệnh của gia, dọc đường đi giống như hổ xuống núi, thấy người Phùng tộc không phân trần liền ném đi rồi trói lại, chậm rãi đi vào hậu viện, sau đó đem Vương thị tộc trưởng đạo sĩ cũng chờ trói, tất cả đều bao vây lại tiến đến.
Người khác còn chưa đồng ý, Phùng Thanh Lưu Song cùng Loan đại phu kia vừan thấy Bạch Thự nằm trong lòng Phùng Dạ Bạch, sớm vội chạy đến, Phùng Dạ Bạch cũng đang muốn đi tìm bọn họ, nhìn thấy vội đối với Loan đại phu nói :” ngươi…ngươi mau nhìn Bạch Thự một cái, ta thấy mặt hắn như thế nào lại vàng như kim chỉ*, ngay cả thần chí cũng không thanh , ngươi mau nhìn xem bây giờ phải làm sao mới tốt ?” Vừa nói một bên ngay cả môi đều run lên, lộ vẻ đã cực sợ hãi.
Loan đại phu không dám chậm trễ, vội vươn tay đi bắt mạch, một bên nói: “Gia đừng nóng vội, đừng nóng vội…” chưa nói xong, đã thấy tiểu khố phía dưới áo khoát của Bạch Thự có một dòng máu tươi uốn lượn chảy ra, lại đối xứng trên mạch tượng, không khỏi sợ tới mức trên mặt biến sắc, nhanh chóng nói :” mau, chuẩn bị nước ấm, kêu bà mụ đến, công tử phải sinh.” một bên hô xong, tay chân Phùng Dạ Bạch đã tê rần, hai chân run rẩy cái không ngừng, chỉ biết là la hét “Này làm sao bây giờ? Vậy phải làm sao bây giờ?”
May mắn Lưu Song cùng Vô Song một bên đỡ lấy, Lưu Song vốn cũng rối bờ vô cùng, nhưng xuất phát từ thiên tính của nữ hài tử, đại thấy các đại nam nhân xung quanh đều không thể dựa vào, vị ba ba chuẩn mực ngày thường uy phong bát điện kia, thông minh tháo vát ra sao, lúc này lại một bộ dáng muốn khóc, chỉ biết nhìn người vợ đang hôn mê ở trong lòng, bộ dáng tay chân luống cuốn thật khác với thái độ làm người bình thường của hắn. Vì thế quyết định thật nhanh, lôi kéo Phùng Dạ Bạch đi vào trong phòng, trước đem Bạch Thự đặt trên giường, lấy một cái chăn dày mềm đặt trên người y, lại cúi đầu ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng trấn an một phen.
Sau đó bọn nha hoàn bưng một cái chậu nước ấm tới, Lương mụ ở trong phủ vốn làm giúp việc cho phòng bếp, trước đó cũng đã làm qua bà mụ, do nhất thời tìm người không kịp, liền đem nàng kéo đến.
Phùng Dạ Bạch lập tức ngồi bên giường nắm tay Bạch Thự, bất luận nói như thế nào cũng không chịu rời đi.
Lương mụ bất đắc dĩ, dành phải tự mình đem hai cái chân Bạch Thự tách ra thật to, chỉ thấy hạ thể một mảnh máu tươi, bụng Bạch Thự như cuộn sóng phập phồng co rút lại, một trận lại một trận nhanh chóng kéo đến, mới nhẹ nhàng thở sâu ra một hơi, cười nói :”Gia chớ để lo lắng, công tử tuy rằng hôn mê, nhưng biết ra sức mà, đầu đứa nhỏ đã xuống đến bên dưới, chỉ cần chịu dựng thêm một chút, liền có thể sinh ra.”
Bạch Thự tuy rằng hôn mê, nhưng cảm giác đau bụng như thắt cổ, cái loại tư vị đặc thù này thật sự không thể chịu đựng, liền rên rỉ lên, y thân là yêu tinh, lại vì đứa bé này mà chịu đựng khổ sở không thể đếm được, bởi vì vậy mà có thể trong lúc hôn mê vẫn cố gắn sinh ra hài nhi, chính là vô luận dùng hết sức rên rỉ quay cuồng như thế nào, đứa bé kia chung thủy vẫn không ra được.
Lương mụ cũng nóng nảy, lải nhải nói :” chưa bao giờ có chuyện như vậym đầu đứa nhỏ rõ ràng đã ở sản đạo.” người lại rửa tay, trên bếp lửa hơ nóng, tay mò mò tiến vào sản đạo, trái phải khuấy một trận, bỗng nhiên trên mặt biến sắc nói: “Không tốt, đứa nhỏ này quá lớn, khó trách ra không được, vậy phải làm sao bây giờ?”
Phùng Dạ Bạch vừa nghe lời này, chỉ gấp đến độ suýt nữa ngất xỉu, mồ hôi Lương mụ cũng chảy xuống, loại tình huống khó sanh này thật nguy hiểm, chợt nghe Phùng Dạ Bạch trầm giọng nói: “Mặc kệ thế nào, bảo trụ Bạch Thự quan trọng hơn.”
Nàng cười khổ một tiếng :” gia của ta a, lúc này hoặc là mẫu tử bình an, hoặc là một xác hai mạng, chứ đừng nói chuyện giữa người hay giữa đứa nhỏ a.”
Toàn bộ tâm của Phùng Dạ Bạch và Lưu Song lập tức trầm xuống, chợt thấy Loan đại phu tiến vào, mạnh mẽ nói :” chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể mạo hiểm một lần.” nói xong từ trong tay ao lấy ra một tiểu đao lóe sáng, đặt tại lò lửa hơ hơ, hướng về phía Phùng Dạ Bạch nói :” ta đây có một phương pháp thất truyền đã lâu, là phương pháp mà ngày trước Hoa Đà nghĩ ra, đáng tiếc nơi này không có ma phí tán, cũng may công tử đã hôn mê, có thể giảm bớt một chút đau đớn thể xác.” rồi hướng một người hầu bên cạnh nói :” ngươi đi vào trong phòng ta, đem một cái túi nhỏ ma sắc tại trong ngăn màu đỏ thứ ba lấy ra, nếu vật kia mất, có thể có phiền toái lớn, nói không chính xác mệnh công tử đều phải vứt bỏ hiểu rõ chứ.”
Phùng Dạ Bạch nghe hắn nói như vậy, vội cao giọng phản đối, lại nghe Lương mụ bên cạnh nói :” gia của ta a, tình huống hiện tại này, có thể bảo trụ một người thì một người, nếu không có nguy hiểm, chỉ sợ hai mạng mẫu tử đều giữa không được.”vừa nói, người hầu kia đã chạy trở về, giơ cái gói to kia nói :” Loan đại phu, may mà chưa lục soát phòng này, vật kia ở còn ở đây.”
Loan đại phu mừng rỡ nói :” như thế thì tốt lắm.” Rồi hướng Lưu Song nói :” phiền toái cô nương đem sợi tơ tằm nhỏ trong cái túi này ngâm ở trong nước sôi, chờ nó nóng rồi vớt ra, lấy từng sợi để chuẩn bị dùng đến.” vừa nói một bẹn xoay người qua chỗ khác, đem tiểu đao hơ một lần, mới cẩn thận cắt từng cái từng cái bên trái cái miệng nhỏ của Bạch Thự, nhất thời máu tươi phun ra, khi Phùng Dạ Bạch đang khẩn trương, hắn lại ở bên phải cắt một chút.
Hạ thể Bạch Thự vốn máu tươi dầm dìa giờ lại vô cùng thê thảm, Phùng Dạ Bạch đau lòng đến suýt nữa xỉu, lại chợt nghe Lương mụ kêu lên :” thật tốt, thật tốt quá, đầu đứa nhỏ đã đi ra.”
Lúc mọi người nhìn lại, đã thấy trên tay Lương mụ cẩn thận kéo một cái đầu tròn đen đen. Ngay sau đó là bả vai của trẻ con, tiểu mông từ từ đi ra, cuối cùng là hai cai chân nhỏ nhỏ thịt thịt.
Chỉ nghe ”oa” một tiếng, một tiếng khóc của trẻ nhỏ vang vội khắp cả phòng.
Lưu Song kinh hỉ chỉ vào tiểu hài nhi nói :” gia, ngươi xem, ngươi xem a, cục cương vừa mới sinh ra, anh mắt đã mở thật to, nha, ánh mắt này thật to thật sáng, cùng ngài thật giống nhau.”
Lúc đó Phùng Dạ Bạch đã sớm vọt tới bên người Bạch Thự, còn chưa kịp xem hài nhi, nghe Lưu Song la lên, Lương mụ đã bế hài nhi lên cho hắn nhìn sơ qua, gặp ánh mắt như hai quả nho đen tựa như theo dõi hắn. Trong lòng Phùng Dạ Bạch bỗng cảm thấy có một cảm giác thật kỳ diệu.
Đẩy đẩy Bạch Thự đang hôn mê mà nức nở :” Bạch Thự, Bạch Thự, ngươi thấy không? Là cục cưng của chúng ta, cục cưng a, nó đang nhìn ngươi đó, đang nhìn mẫu thân ngươi này, ngươi nhanh chóng mở mắt ra xem hắn đi a.” vừa noi vừa nghĩ tới lúc Bạch Thự gần sinh lại phải chịu đựng loại tra tấn kh6ong thuộc về mình, hắn từ lúc nhỏ tới giờ chưa bao giờ rơi một giọt nước mắt bây giờ cũng không khỏi rơi lệ lã chã, khóc hu hu.
“Yên tâm đi gia, công tử không có việc gì .” Loan đại phu hít một hơi, an ủi Phùng Dạ Bạch. Một bên liền lấy mấy sợi tơ ngâm nước, khâu miệng vết thương của Bạch Thự lại, may hắn kinh nghiệm lão luyện, may miệng hai vết thương này xong, cũng mệt mỏi người đầy mồ hôi, lại lặng lẽ nhắn nhủ Phùng Dạ Bạch trong vòng nửa năm không được làm chuyện sinh hoạt vợ chồng. Lương mụ bên kia cũng đã đem hai nhi tắm sạch, Lưu Song tự mình đem hạ thể Bạch Thự xử lý tốt.
|