Vĩ thanh
Ngưu Viễn đặt bó hoa trắng thanh khiết cũng như tâm hồn trong trẻo của người con gái với gương mặt bầu bầu trong tấm ảnh xuống trước ngôi mộ. Nó mỉm cười, cất giọng trầm ấm: “Hai tháng không gặp rồi Thư Kỳ, cậu sống tốt chứ?”
Nụ cười xinh xắn của Thư Kỳ trong tấm hình như đáp lại lời Ngưu Viễn. Nó cúi xuống, khẽ lấy tay phủi đi vài ngọn cỏ xanh rơi lả tả trước mộ. “Aishh, Tố Vỹ với Thiên Na lại cắt cỏ dại mà quên không phủi bụi đi rồi.”
Ngưu Viễn loay hoay dọn dẹp chung quanh mộ Thư Kỳ một lúc thì sau lưng bỗng vang lên tiếng giày dồn dập.
“Ngưu Viễn, Ngưu Viễn, cứu tớ với, sợ quá đi mất!”
Ngưu Viễn nhíu mày nhìn cô gái lùn lùn trước mặt. Quần lấm lem bẩn, tay có vết xước, điệu bộ hớt ha hớt hải… hẳn là vừa mới ngã đi.
“Lâm Gia Nhi, nếu cậu còn bất cẩn một lần nữa, tớ đem cậu nhốt lại đây nguyên đêm đó!” Nó gằn giọng, tay đã nhanh chóng kéo cô gái kia lại bên cạnh, “Hớt hải cái gì?”
Lâm Gia Nhi từ ngày tỉnh lại trong chùa sau quãng thời gian sống như người thực vật, cô gái này phải nói là cực kỳ phiền phức, cứ bám riết lấy Ngưu Viễn không thôi. Lúc Ngưu Viễn bực quá, liền gắt lên rằng: “Cậu có biến ra không?”, thì Gia Nhi lại trưng ra bộ mặt đáng thương cùng cái giọng nũng nịu: “Ngưu Viễn, tớ xin lỗi mà, lần sau không như vậy nữa.”
Đáng tiếc, lần sau còn tái diễn kinh khủng hơn!
“Cậu không biết đâu, tớ vừa nhìn thấy một người phụ nữ. Cơ thể bà ta như bị chém nhiều nhát lắm, cứ đứng bất động nhìn tớ thôi, nên tớ mới chạy thục mạng vào đây với cậu đó.”
Cái tính nhát gan của cô gái này cũng chẳng bao giờ bỏ được.
“Cậu nhìn thấy ở đâu?” Ngưu Viễn nghiêm túc hỏi, “Lát nữa tớ sẽ liên lạc với Thiên Na.”
Gia Nhi gật gật đầu. Khả năng nhìn thấy ‘những điều dị thường’ vẫn không hề mất đi, mà ngược lại từ khi cô rơi vào trạng thái thực vật, kết nối này còn chuyển qua cả Ngưu Viễn.
Cũng được tính là bộ đôi dị nhân đi.
Hai người lững thững rời khỏi nghĩa trang khi sắc trời đã ngả màu đỏ hồng. Ánh hoàng hôn phủ xuống bóng hai người, một cao một lùn đang sáp lại gần nhau.
Ngưu Viễn vòng tay ôm lấy vai Gia Nhi, nó nói: “Nghĩ cái gì thế?”
Gia Nhi dựa vào người Ngưu Viễn, cô nhẹ giọng hỏi: “Ngưu Viễn, sao ngày đó Thư Kỳ lại tưởng nhầm mình là Bích Phương? Mang ký ức của Bích Phương nhưng lại không nhớ gì về chuyện của chính mình?”
Đây không biết là lần thứ bao nhiêu, Gia Nhi tò mò hỏi về ‘mối tình âm dương’ của Ngưu Viễn. Nó thở dài, lắc đầu mà lặp lại câu trả lời như mọi khi: “Chắc do ký ức cô ấy khi sống đầy sự đau khổ, nên khi trở thành linh hồn lại tự cho phép mình có một kí ức mới, một cuộc sống mới.”
Gia Nhi chăm chú nhìn gương mặt nghiêng nghiêng lạnh lùng của Ngưu Viễn, bỗng dưng trong lòng thấy buồn bực. Cô nói: “Ngay từ đầu cậu đã biết cô ấy là một linh hồn, vậy sao còn cứ tà lưa, chọc ghẹo người ta như thế chứ?”
Ngưu Viễn nhíu mày, biết Gia Nhi lại giở chứng ghen tuông, nó xoa đầu cô, nhàn nhạt đáp: “Vốn cô ấy còn không biết mình là một oan hồn mang ký ức của người khác, không biết mình là Thư Kỳ, thì làm sao ngay từ đầu tớ biết được chứ? Chỉ nhận ra cô ấy là oan hồn khi cô ấy lần đầu đứng cạnh tớ trước nhà kho đó thôi.”
Vốn lớp 12A7 chính là lớp của Ngưu Viễn, làm sao vô duyên vô cớ lại có một cô gái tên Bích Phương được?
Vì Thư Kỳ là một linh hồn, nên chỉ có mình Ngưu Viễn nhìn thấy cô. Chính vì thế, những đồng nghiệp trong đội hình sự của Thiên Na mới tưởng rằng Ngưu Viễn đang nói chuyện lẩm bẩm một mình.
Vì Thư Kỳ đã chết dưới bàn tay của Thống Bạch, nên khi gặp lại, chính cô bất giác mới có phản ứng dữ dội như thế.
Và cũng vì Thư Kỳ không biết mình là linh hồn, nên cô mới thấy bóng của mình với Ngưu Viễn hòa làm một. Mặc dù trên thực tế, lại chỉ có bóng của mình Ngưu Viễn mà thôi.
…
“Ngưu Viễn, tớ hỏi thật nha.” Gia Nhi dừng bước, cô lo lắng ngước nhìn Ngưu Viễn, “Đừng giận tớ nhé.”
Thấy được sự bất an trong con ngươi đen láy của Gia Nhi, Ngưu Viễn xoa đầu cô, khẽ gật đầu.
Gia Nhi hít một hơi, cô cúi mặt, giọng nói như tiếng muỗi vo ve: “Cậu có từng yêu Thư Kỳ không?”
Ngưu Viễn chăm chú quan sát biểu cảm của Gia Nhi. Cô bây giờ đang vo viên hai bàn, môi bặm lại cắn cắn, gương mặt đỏ ửng lộ rõ vẻ bối rối… Ngưu Viễn phì cười, đem hai bàn tay cô tách ra trước khi cô làm đau chính mình. Nó nắm chặt tay cô, ép cô phải ngẩng đầu nhìn nó.
“Gia Nhi, tớ rất yêu Thư Kỳ, không chỉ yêu mà còn thương cảm, xót xa nhiều hơn nữa.” Ngưu Viễn từ tốn trả lời, từng câu từng chữ rành mạch, “Nhưng người tớ đợi không phải là Thư Kỳ, mà là cậu, Gia Nhi.”
Đôi mắt của Gia Nhi ngập nước, cô ôm thật chặt lấy Ngưu Viễn, lí nhí đáp: “Xin lỗi Ngưu Viễn, tớ lại ghen lung tung rồi.”
Ngưu Viễn búng một cái vào mũi Gia Nhi, nó mỉm cười: “Nhắc mới nhớ, mỗi lần nói đến cậu, Thư Kỳ cũng tỏ ra không vui. Cô ấy luôn tìm cách hỏi xem cậu quan trọng như thế nào với tớ.”
“Thế cậu trả lời sao?”
“Tớ bảo cô ấy đừng nhắc đến cậu nữa!”
“Quá đáng, cậu đúng là lưu manh.”
Ngưu Viễn giữ cánh tay mềm mại của Gia Nhi đang hờn dỗi đấm trên ngực mình, nó nựng má cô, âu yếm nói: “Gia Nhi, tớ không muốn là người làm Thư Kỳ tổn thương trong lần thứ hai cô ấy ‘sống lại’ với ký ức mới.”
Gia Nhi gật đầu, cô ôm Ngưu Viễn: “Vậy từ giờ về sau, Ngưu Viễn đừng làm tớ buồn nhé.”
“Tớ hứa, sẽ chỉ yêu mình cậu thôi!”
Nói rồi, Ngưu Viễn cúi đầu, đặt xuống bờ môi mềm mại của Gia Nhi một nụ hôn ngọt ngào.
Đang lúc hai bóng hình quấn chặt lấy nhau, một cơn gió lạnh thốc tới khiến cả hai bỗng nhiên rùng mình. Gia Nhi ngóc đầu ra nhìn một cái, nhưng lại nhanh chóng trốn vào trong ngực Ngưu Viễn. Giọng con thỏ nhát gan run rẩy vang lên: “Ngưu Viễn, bà ấy, bà ấy đó.”
Ngưu Viễn hậm hực liếc nhìn linh hồn đứng cách chỗ hai người không xa, nó trừng mắt một cái. Chẳng biết có phải hiểu ý của Ngưu Viễn hay không, oan hồn kia xoay lưng, dần thu lại khí lạnh xung quanh mà tiến ra xa một chút.
“Ngưu Viễn, có phải bây giờ đến cả ma cũng sợ cậu rồi không?” Gia Nhi thò đầu ra, khó hiểu nhìn gương mặt đang cau có kia.
Ngưu Viễn ‘hừ’ lạnh một tiếng, nó lẩm bẩm: “Sau này ‘họ’ mà làm tớ mất hứng nữa thì tớ tống ‘họ’ đi luôn.” Nói rồi liền ôm Gia Nhi như cắp trẻ con mà rời đi.
Gia Nhi lạnh cả sống lưng. Người này không thấy sợ, nhưng cô vẫn sợ lắm nha!
“Ngưu Viễn, sợi dây chuyền của tớ đâu, trả tớ đây.” Những lúc như thế này tốt nhất vẫn nên có vật phòng thân cho chắc.
Nhưng đáp lại lời cô, Ngưu Viễn bình thản lên tiếng: “Mất rồi.”
Cái gì?!
Nhìn đôi mắt trợn tròn cùng cái miệng há hốc như muốn rớt quai hàm của Gia Nhi, Ngưu Viễn vẫn lãnh đạm lên tiếng: “Vốn cái dây đó tớ chỉ đeo có vài ngày, sau đó liền làm mất luôn.”
“Dây của tớ chứ bộ, cậu đáng nhẽ phải giữ cẩn thận chứ?!!!”
“Aish, rách việc. Mai tớ làm cho cái khác.”
“Không được, chỉ có cái dây đó mới linh thiêng thôi.”
“Vậy khỏi cần luôn đi. Từ nay cậu có tớ rồi!”
Tuyên bố xong, cái người mặt dày kia liền lập tức đánh dấu chủ quyền.
Tuy còn hậm hực nhưng Gia Nhi vẫn không kháng cự lại nụ hôn của Ngưu Viễn. Lòng cô ngọt ngào mà bình yên đến kỳ lạ.
Chỉ cần hai chúng ta luôn ở cạnh nhau, thế giới âm – dương này, không còn gì là đáng sợ nữa.
Toàn văn hoàn
|