Thiết Ngục Mê Tình
|
|
☆ Chương 112
Trong phòng làm việc thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng ho khan, khiến cho Đặng Giai cũng phải nhíu mày thật chặt. Hộp thuốc cảm trong tay cũng đã bị cô siết chặt đến biến dạng, nhưng chần chừ bên ngoài cũng không dám mang vào. “Đặng Giai…” Tiếng kêu có vẻ yếu ớt, khiến cho Đặng Giai cũng có chút thất thần. Biết người trong phòng đang gọi tên mình, Đặng Giai cầm hộp thuốc trên bàn đi vào.
“Qúy giám đốc, chị kêu em?” Đi tới bàn lớn của tổng giám đốc phía trước, nhìn Qúy Duyệt Phong đưa tay chống trán, Đặng Giai nhỏ giọng hỏi. Tầm mắt chỉ ngưng tụ trên khuôn mặt đối phương cũng không hề rời đi. Hôm nay, thật ra cũng đã lâu rồi Qúy Duyệt Phong mới quay trở về cương vị của mình.
Nhưng mà chỉ là sau lần gặp mặt đầu tiên, chỉ qua mười máy ngày ngắn ngủi Đặng Giai phát hiện cả người Qúy Duỵet Phong gầy đến đáng thương. Khuôn mặt tái nhợt không khác gì bôi chét cả một thau bột mì, hai quàng thâm dưới mắt vẫn mơ hồ hiện ra. Hơn nữa thỉnh thoảng Qúy Duyệt Phong lại ho nhẹ, Đặng Giai lập tức đoán được chắc chắn là cô đang bị bệnh, cho nên đã một thời gian lâu như vậy không đến đây làm.
“Đặng Giai, cổ họng tôi có chút không thoải mái, cô giúp tôi mua chút thuốc uống được không?” Giọng nói của Qúy Duyệt Phong rất nhỏ, kể cả như vậy cũng chỉ luôn mang theo thái độ lịch sự mà nói chuyện với đối phương, nhưng lúc này đây kể cả không muốn ngẩng đầu nhìn cũng khiến cho cô thấy khó chịu. “Qúy giám đốc, đây là thuốc cảm, buổi trưa em nhìn thấy chị có vẻ không được khỏe, cho nên đã mua cho chị một hộp.” Nghĩ ngợi mãi Đặng Giai ngượng ngùng đưa tới hộp thuốc đã bị bóp chặt mấy tiếng đồng hồ cho Qúy Duyệt Phong. Người kia nghe xong có chút sững sờ liền lấy thuốc uống với nước.
Người kia nghe xong có chút sững sờ liền lấy thuốc uống với nước
“Đặng Giai, cám ơn cô.” Qúy Duyệt Phong cười cười nói cám ơn với Đặng Giai, xong thì liền cúi đầu xuống kiểm tra đống tài liệu trên tay. Mà cô lại không hề biết theo cử động của bản năng nhưng lại thấy lòng người có nhiều ảnh hưởng lớn. Có câu người không nhận ra nó, đúng là như vậy.
Đặng Giai chậm rãi đi ra khỏi phòng làm việc, cho đến khi ngồi lại vào ghế, cô lại nghĩ đến nụ cười yếu ớt của Qúy Duyệt Phong lúc nãy đối với mình. Mặc dù đó cũng không phải là lần đầu Qúy Duyệt Phong cười với cô, nhưng nụ cười lúc này cũng rất khác không giống như là ban đầu nữa, khiến cho cô có cảm mỗi nụ cười đều không giống nhau. Cũng có thể là do sau khi bệnh nét mặt Qúy Duyệt Phong lại càng thêm yếu đuối, nụ cười cũng nhạt hẳn, trừ vẻ đẹp ra, còn lại cũng không thể diễn tả là nhu hòa được. Nếu như mình là đàn ông, chỉ sợ là chỉ cần một nụ cười vừa rồi của Qúy Duyệt Phong mà yêu cô ấy mất. Nhưng đáng tiếc mình lại là con gái. Mà cho dù cô có là đàn ông, nếu như có một cô gái ưu tú như Qúy Duyệt Phong vậy, thì mình cũng chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn vì không hề xứng chút nào.
“Haizz…” Bất đắc dĩ thở dài một hơi, Đặng Giai lại tiếp tục làm công việc của mình. Đúng lúc này thì cửa lại bị mở ra, một cô gái mặc bộ đồ màu trắng đi vào. Cô ấy khẽ cười với mình một cái, cuối cùng trực tiếp đi vào phòng của Tổng giám đốc.
“Này! Vị tiểu thư kia! Đó là phòng làm việc của tổng giám đốc! Cô không được phép thì không thể đi vào…”
“Đặng Giai, không sao đâu cô ấy là bạn của tôi.” Ân thanh của Qúy Duyệt Phong từ bên trong phòng truyền đến cắt đứt cuộc đối thoại của Đặng Giai, lúc này cô cũng im lặng rồi, quay lại ngồi về ghế của mình.
“Nhị tiểu thư.” Vừa bước vào phòng Dương Hân liền cung kính chào hỏi Qúy Duyệt Phong, đồng thời lấy tài liệu trong túi xách cho cô xem. “Nhị tiểu thư, đây là tư liệu về tất cả các bang phái của giới hắc đạo trong thành phố X thị này. Căn cứ theo nhiệm vụ mà chị đã giao tôi cũng đã cho mọi người tất bật lùng sục truy tìm tung tích của Tần Nhuế. Mặc dù đã dùng mọi cách để tìm kiếm nhưng vẫn không thể tìm dược dấu vết nào.”
Nghe qua lời của Dương Hân, Qúy Duyệt Phong lại nhắm chặt mắt lại, mệt mỏi dựa vào ghế sofa, đồng thời đưa tay mát xa cái đầu đang bị đau. Tần Nhuế mất tích cũng đã một được một tuần. Mấy ngày nay Qúy Duyệt Phong hệt như kẻ điên luôn cho người đi tìm cô ấy, chỉ thiếu cái là đem cả X thị này lật tung lên mà tìm.
Đối với kẻ đã bắt cóc Tần Nhuế thì lại không có chút manh mối nào cũng không hề quá đáng. Qúy Duyệt Phong luôn nghĩ đến người đã làm chuyện này đầu tiên chính là Qúy Mục Nhiễm, nhưng sau đó cô lại kiên quyết cho qua. Mặc dù chưa bao giờ cô nhìn thấu được lòng Qúy Mục Nhiễm, nhưng cũng tin rằng chị ấy không phải là một kẻ nói mà không biết giữ lời. Nếu mình đã nghe lời ở lại bên cạnh chị ấy, thì chị ấy cũng sẽ tuân thủ cam đoan không động đến Tần Nhuế dù chỉ một chút.
Nhưng mà, trừ Qúy Mục Nhiễm ra thì Qúy Duyệt Phong cũng không thể đoán ra được là ai đã bắt cóc Tần Nhuế. Là ngục trưởng của đệ nhất nữ tử ngục giam, mặc dù đã tiếp xúc với nhiều tù nhân, Tần Nhuế cũng chỉ tiếp xúc qua loa với họ, căn bản cũng không có chuyện gì lớn, lại càng không phải người giỏi đoán tâm lý kẻ khác.
Chỉ có mỗi ngày đó bọn họ bắt cóc Tần Nhuế đi ngay trước mặt mình, Qúy Duyệt Phong xác định kẻ làm ra chuyện này chắc chắn không dễ đối phó. Cơ hồ có nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ ra được cái tên nào. Cô cũng biết thân thể của mình cũng đã bị hủy hoại rất nhiều, Qúy Duyệt Phong rất sợ sẽ có một ngày tự mình sẽ phải ngã xuống.
Mà lo sợ này cũng không phải là vì bản thân, mà là Qúy Duyệt Phong lo lắng sau khi mình ngã xuống rồi thì sẽ không còn ai nữa đến quan tâm Tần Nhuế, sẽ đi cứu chị ấy. Chỉ cần nghĩ tới Tần Nhuế bị những kẻ không rõ danh tính kia bắt đi, thậm chí cũng không biết bọn họ đã làm gì với chị ấy. Mỗi đêm Qúy Duyệt Phong vì sợ hãi mà thân thể cũng phát run, không cách nào ngủ yên được.
Biết mình không thể so với kẻ địch mà ngã xuống trước, cho nên mỗi ngày Qúy Duyệt Phong đều uống thuốc ngủ để có thể dễ dàng ngủ hơn. Cho dù nhìn thấy bữa ăn trước mắt trong người có cảm giác buồn nôn, nhưng cũng không dám bỏ đi chỉ biết cố gắng từng miếng từng miếng nén nhịn mà ăn vào. Cô muốn chống đỡ tiếp để có thể nhanh tìm cho ra Tần Nhuế, cứu chị ấy ra.
"Nhị tiểu thư, chị có khỏe không?" Nhìn bộ dạng Qúy Duyệt Phong khó chịu, Dương Hân có chút khổ sở hỏi
“Nhị tiểu thư, chị có khỏe không?” Nhìn bộ dạng Qúy Duyệt Phong khó chịu, Dương Hân có chút khổ sở hỏi. Bây giờ cũng chỉ có mỗi cô là người thân cận nhất của Qúy Duyệt Phong, nhìn đối phương lo lắng cũng là chân thực từ trong mắt. Dương Hân biết, nếu như Tần Nhuế xảy ra chuyện gì, thì mọi chống đỡ của cô gái trước mặt mình sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Bởi vì Qúy Duyệt Phong còn sức lực mà ngồi tại chỗ này, động lực duy nhất cũng chỉ có mỗi Tần Nhuế mà thôi.
“Tôi không sao, Dương Hân, làm phiền cô, phái thêm người đi tìm Tần Nhuế đi. Nói với họ có tin gì thì mau báo cho tôi biết.”
“Vâng, nhị tiểu thư. Nhưng mà trong lòng tôi có một ý nghĩ, không biết là có nên nói hay không.”
“Ý gì?” Thấy bộ dạng Dương Hân muốn nói lại thôi, Qúy Duyệt Phong lại hỏi cô. Cô lúc này không thể bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để có thể tìm ra Tần Nhuế.
“Nhị tiểu thư, chị có nghĩ là những kẻ đã bắt cóc Tần tiểu thư không phải là những kẻ trong hắc bang thành phố X thị này. Theo lí mà nói, ngoại trừ Ngô gia đã bị tiêu diệt ra thì cũng không còn bất cứ ai muốn đối kháng với Qúy gia nữa. Mặc dù chị cũng chỉ mới vừa thành lập tổ chức này cũng chỉ là sự bắt đầu, mà những người đó cũng chỉ là phân tán của Qúy gia, mỗi người cũng có thế lực không thể khinh thường được. Một tổ chức lớn như vậy mà tìm chỉ có một người lại không thể tìm ra còn kéo dài thời gian như vậy, chị không thấy quá mức kỳ lạ sao?”
“Ý cô là…” Nghe những lời của Dương Hân, Qúy Duyệt Phong cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, tỏ ý vẫn để cho cô nói tiếp.
“Có lẽ kẻ bắt cóc Tần tiểu thư không phải là bang phái hắc đạo trong thành phố X thị này, mà là một thế lực từ nơi khác đến. Bọn họ mai phục tại thành phố X này, tra ra quan hệ của chị và Tần tiểu thư, cho nên mới cố ý cho người đến bắt cóc Tần tiểu thư ngay trước mặt chị, muốn dùng người uy hiếp chị.”
“Dương Hân, ý nghĩ của cô rất đáng phải suy nghĩ, nhưng mà bọn họ muốn uy hiếp tôi vì cái gì?”
“Nhị tiểu thư, rất có thể mục tiêu cuối cùng của bọn họ không phải là chị mà là món hàng hai năm trước kia của chị.”
“Món hàng kia?” Qúy Duyệt Phong ngẩng đầu nhìn về phía Dương Hân hởi ngược lại, trong mắt lộ ra mơ hồ không hiểu.
“Đúng vậy, nhị tiểu thư, tôi muốn nói đến chính là món hàng đó, hẳn là tất cả mọi chuyện sau chỉ sau một mồi lửa. Dù sao thì hai năm trước món hàng đó cũng do tay chị trực tiếp quản lý. Mà sau khi chị ra tù, thì món hàng kia cũng đã mất tích một cách ly kỳ. Mặc dù đã từng nói qua là bị quốc gia tịch thu, nhưng mà những người đó cũng không hề tin.”
“Vậy ý của cô là, tôi đem món hàng đó tung ra, thì có thể tìm được Tần Nhuế? Giải quyết được phiền toái này?” Qúy Duyệt Phong lại mở miệng hỏi ngược lại, ánh mắt đen thẫm của cô cũng không còn như trước mà trở nên mờ mịt, ngược lại còn có chút lãnh ý. “Cái này có thể xem là biện pháp tốt nhất.”
“Ha ha… biện pháp tốt… Có lẽ đối với cô là biện pháp tốt, nhưng cái biện pháp này đủ để giết chết tôi, còn hại chết cả Qúy gia. Dương Hân chuyện liên quan đến món hàng đó cô cũng không biết cho nên tôi sẽ không có trách cô, nhưng tôi hy vọng lần sau ở trước mặt tôi cũng đừng có nhắc đến chuyện món hàng đó.”
“Vâng, nhị tiểu thư, thật xin lỗi, là tôi không tốt. Tôi chẳng qua chỉ là muốn chị cứu Tần tiểu thư, nên mới nói đến những lời không nên nói như vậy. Thấy chị như vậy, tôi cũng rất đau lòng.” Dương Hân vừa nói, thì hốc mắt cũng đã đỏ theo, cả người cũng bị Qúy Duyệt Phong đọt nhiên lộ ra sát ý mà run sợ lẩy bẩy. Cô đi lên trước đưa tay ra đỡ lấy bả vai của Qúy Duyệt Phong. Rõ ràng là ánh mắt khát vọng muốn ôm, nhưng lại trì độn không dám động tới.
Thấy bộ dạng ẩn nhẫn của cô, Qúy Duyệt Phong có chút bất đắc dĩ thở dài, có lẽ những lời nói khi nãy của cô hơi nặng. “Dương Hân thật xin lỗi, chẳng qua tôi chỉ lo cho Tần nhuế, mới mở miệng nói không chừa. Hy vọng cô thứ lỗi cho tôi, dù sao thì tôi lúc này cũng chỉ có thể tin tưởng một mình cô. Liên quan đến món hàng kia nếu có thể không đụng tới thì cứ tận lực không nên đụng tới. Bất kể là tôi hay Qúy gia thì cũng không cách nào điểu khiển bọn họ.”
“Tôi sở dĩ không để lại món hàng đó cho Qúy gia, cũng không phải là có ý muốn độc chiếm món hàng đó, mà nếu như đem món hàng đó giao ra, thì Qúy gia sẽ trở thành đối tượng bị đả kích. Tất cả bọn họ sẽ lấy cớ là món hàng đó mà coi Qúy gia là cái đinh trong mắt, đâm vào trong thịt. Mặc dù tôi muốn đánh bại Qúy Mục Nhiễm, muốn chạy trốn khỏi Qúy gia, nhưng tôi không hy vọng chị ấy sẽ xảy ra chuyện gì. Dù sao thì chị ấy là chị ruột của tôi, còn người thân dư lại của tôi cũng không nhiều.”
“Nhị tiểu thư, tôi biết.”
“Ừm, cô biết thì tốt, tôi phải về Qúy gia rồi. Nếu như không đủ người thì cứ nói với tôi. Nếu như vẫn không, tôi sẽ đi cầu xon Qúy Mục Nhiễm giúp tôi.”
“Vâng, nhị tiểu thư, tôi nhất đinh dócdốc toàn lực giúp chị tìm được Tần tiểu thư.”
Hai người nói xong thì cùng nhau ra khỏi Qúy thị. Bởi vì thân thể Qúy Duyệt Phong không khỏe, Dương Hân sợ cô lái xe một mình sẽ xảy ra chuyện, cho nên nhất quyết đưa cô về đến Qúy gia, sau đó mới tự lái xe đi về. Qúy Duyệt Phong lộ vẻ cười yếu ớt nhìn Dương Hân rời đi, cho đến khi chiếc xe đó không còn trong tầm mắt, nụ cười cũng cô cũng tắt lịm, xoay người đi vào Qúy gia.
Trong lòng tình cảm còn đang lẩn quẩn không giải thích được. Qúy Duyệt Phong cảm thấy hết thảy mọi thứ lúc này giống như một ván cờ tướng quốc tế, mà mình chính là người chơi trong đó. Mà trong đó có kẻ đang ẩn trong bóng đêm theo dõi cô, đem mọi nhất cử nhất động của cô thu vào trong mắt. Hắn tàn nhẫn muốn đem mọi thứ quý giá đi hủy diệt, sau đó lại nhạo báng sự vô năng hèn yếu của mình.
Lên tinh thần Qúy Duyệt Phong đẩy cửa đi vào. Đúng lúc cả ba người cùng ngồi trên sofa quay đầu nhìn cô. Trừ Qúy Mục Nhiễm ra thì còn có Lê Á Lôi đã lâu chưa gặp. Nhìn cả người cô dường như cũng không có chút tinh thần nào, mà cánh tay mảnh khảnh kia còn đang bó thạch cao, treo trên cổ, bình thường cái bộ dạng hay khoe khoang của cô cũng mất đi, lại tăng thêm một chút nhu nhược khiến cho người ta thương tiếc.
Mà ngồi bên cạnh Lê Á Lôi chính là một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, đầu tóc ông ấy chỉnh tề, cũng không hề thấy một sợi tóc bạc. Bộ âu phục xám tro trên người cao to cũng được cắt may rất tinh xảo, làm hiển lộ mị lực trầm ổn đặc biệt của một người đàn ông trung niên. Ông ta chỉ ngồi trên sofa ung dung liếc mắt đánh giá mình.
Ông ấy chính là Lê Bình cha của Lê Á Lôi, là đương kim người đứng đầu chính giới.
|
☆ Chương 113
Nhất thời bầu không khí cũng lâm vào lúng túng. Quý Duyệt Phong thay giày xong cũng chỉ biết đứng tại chỗ, không biết là mình nên im lặng đi lên lầu, hay là hướng đến Lê Bình chào hỏi. Mặc dù mình và ông ấy không quen, nhưng dù gì cũng là trưởng bối. Nhưng lại đang trong tình huống cả ba người đều nhìn mình, rất hiển nhiên là họ có chuyện riêng cần phải nói, mình cứ đứng như vậy làm mất thời gian thì cũng không được tốt lắm.
Đang lúc Qúy Duyệt Phong không biết làm sao, thì Lê Bình lại nhìn thấy băn khoăn của cô, nhẹ cười một tiếng. “Ha ha, đây không phải là Phong Phong sao? Hai năm không gặp, ngược lại còn gầy đi không ít. Có phải là ở trong ngục không được tốt không? Hay là bị người khác khi dễ? Chỉ cần cháu nói với chú một tiếng, chú nhất định sẽ giúp cháu hả giận.”
Nghe Lê Bình nói, cùng lúc sắc mặt của Qúy Duyệt Phong và Qúy Mục Nhiễm đều trở nên khó coi. Những lời này không chỉ mang mỗi nghĩa đen là mỉa mai Qúy Duyệt Phong ở tù, còn chê bai Qúy gia lại đi vớt một người từ trong ngục trở về đến cả năng lực cũng không có. Cho dù mới vừa về đến nhà, Qúy Duyệt Phong cũng nhìn ra Lê Bình đến nhà cũng không có ý tốt.
Cho dù hai nhà Qúy Lê có mối giao hảo tốt đi chăng nữa, thì sao lại phát sinh chuyện không hợp được chứ? Nghĩ như vậy Qúy Duyệt Phong chuyển qua nhìn Lê Á Lôi còn đang bị thương trên người. Tay phải của cô còn bị bó thạch cao, vải băng cũng quấn rất dày và chặt. Mặc dù nhìn qua thì thương tích cũng không có nặng lắm, nhưng cả người cũng không có tinh thần gì, sắc mặt lại không tốt lắm.
Dám đả thương đến đương kim Lê Á Lôi của X thị này trừ Qúy Mục Nhiễm ra thì Qúy Duyệt Phong cũng không còn nghĩ ra ai khác được. Nhìn thấy bộ dạng Lê Bình đã đến tận cửa đòi giải thích, thì trong lòng càng hiển nhiên. Rất rõ ràng, chỗ này cũng không cần đến mình tham dự. Mà cô cũng không muốn dính dáng đến chuyện tình cảm của Lê Á Lôi và Qúy Mục Nhiễm, càng không có thời gian để đi quản những chuyện này.
Chuyện quan trọng lúc này của cô đó là phải tìm cho ra Tần Nhuế.
“Chú Lê, mọi người cứ trò chuyện đi, cháu có chút việc cần xử lý cho nên đi lên trước.” Qúy Duyệt Phong nói xong liền đi lên lầu. Sau khi cô đi khỏi Lê Bình còn đang cười vui vẻ cũng hoàn toàn không còn. Hắn híp mắt lại nhìn người đối diện không chút biểu tình, thậm chí Qúy Mục Nhiễm còn to gan giận dữ mà trợn ngược lại cười.
“Qúy Mục Nhiễm, nguyên nhân hôm nay ta đến đây chắc hẳn cô cũng đã biết. Trong lúc bận nhiều việc như vậy nhưng ta cũng phải đến đây hỏi cô một việc đòi một câu trả lời chính xác. Cánh tay của Tiểu Lôi có phải do cô làm bị thương hay không!?” Nói xong câu cuối cùng âm thanh của Lê Bình có thể dùng từ hét lớn mà hình dung.
Ai mà không biết Lê Á Lôi chính là nhất mạch đơn truyền duy nhất của Lê gia, hắn cùng vợ là Trương Quân Nhã đã phải lâu lắm mới hạ sinh một đứa nhỏ là Lê Á Lôi. Ngậm trong miệng sợ tan, để trong tay thì sợ vỡ cũng không có gì là sai. Ngay từ lúc đầu Lê Á Lôi đã mạo hiểm chống lại đạo lý luân thường mà yêu Qúy Mục Nhiễm, sau khi bị cô dùng cái chết để ép bức, Lê Bình và Trương Quân Nhã cũng phải chấp nhận mà buông xuống.
Vốn nghĩ rằng hai Qúy Lê là bằng hữu, cùng là giao hữu hợp tác, mà Qúy Mục Nhiễm và Lê Á Lôi còn yêu thương lẫn nhau. Cho nên khi Lê Á Lôi nói phải đến Qúy gia ở, bọn họ cũng không hề phản đối. Dù sao đứa nhỏ này cũng đã lớn rồi, sẽ thích được cùng người mình yêu ở chung một chỗ. Nhưng Lê Bình và Trương Quân Nhã lại không nghĩ tới Lê Á Lôi đến Qúy gia ở cũng đã hai năm. Thời gian trừ những ngày tết nhất, đến cả sinh nhật cũng không chịu quay về.
Công việc của Lê Bình lại bận rộn, mỗi ngày đều có chuyện phải xử lý còn chưa xong. Mà Trương Nhã Quân lại là một người phụ nữ hiền hòa không chỉ biết ở nhà làm nội trợ, tự do ung dung cũng không có ít khi đi ra ngoài. Hai người cũng không có thời gian đến Qúy gia thăm Lê Á Lôi, mà Lê Á Lôi cũng không hề trở về Lê gia, mà trong một năm đến chỗ bọn họ bất quá cũng không quá ba lần.
Mặc dù cơ hội gặp nhau hiếm khi có, nhưng Lê Bình vẫn nhận ra Lê Á Lôi khác thường. Mới bắt đầu, hắn còn tưởng con gái mình đã trưởng thành rồi, bỏ đi cái vẻ hoạt bát náo nhiệt ồn ào kia. Sau đó mới mơ hồ cảm giác được Lê Á Lôi thay đổi cũng không phải là vì thành thục trưởng thành, mà là cô cũng không hề có vui vẻ.
Nhìn con gái mỗi ngày gây scandal với đủ trò bịp bợm bới nhiều loại đối tượng, nói Lê Bình không tức giận mới là giả. Nhưng càng lâu lại càng nhiều nghi ngờ hơn. Một kẻ lão luyện như hắn làm sao không nhìn ra tình cảm Lê Á Lôi đối với Qúy Mục Nhiễm là thật, mà đứa nhỏ này trước kia cũng không phải là một người có hoa tâm. Làm sao vừa mới tìm được người yêu lại trở thành như vậy?
Có nhiều vướng mắc Lê Bình muốn tìm Lê Á Lôi hỏi chuyện, ai ngờ được hắn vừa tìm được thời gian rảnh rỗi muốn đến Qúy gia thăm cô, từ sau những cái đụng chạm cha con thì cho đến bây giờ cũng sẽ không tự chủ động mà tự mình chạy trở về. Buổi sáng hôm đó, Lê Bình và Trương Quân Nhã chuẩn bị ra cửa đi làm. Ai ngờ mới vừa mở cửa đã nhìn thấy Lê Á Lôi mỉm cười đứng trước cửa.
Cũng gần nửa năm không nhìn thấy, Lê Bình liếc mắt lại thấy Lê Á Lôi gầy đi không ít, trên người phát ra khí chất toàn bộ đều chìm sâu trong lo lắng u buồn. Đang lúc hai vợ chồng mừng rỡ muốn chủ động tiến lên nhìn xem, thì Lê Á Lôi lại té xỉu ngay trước mặt họ. Đột nhiên phát sinh tình trạng như vậy khiến cho Lê Bình và Trương Nhã Quân trong lòng cũng cả kinh, từ trước đến giờ bọn họ luôn xem Lê Á Lôi như bảo bối mà nuôi lớn, đừng nói là bị thương đến cả chuyện phát sốt nhẹ cũng không thể xuất hiện được.
Hai vợ chồng cũng không để ý đến bề ngoài vội vàng lao tới đưa Lê Á Lôi đỡ cô lên xe, chạy ra đường lớn đưa đi bệnh viện. Nghe bác sĩ nói Lê Á Lôi không có bị tổn thương gì nặng nề chẳng qua là chỉ là bị gãy tay phải mà thôi, Lê Bình và Trương Nhã Quân tức đến độ thiếu chút nữa đã đem tên bác sĩ này ném từ trên lầu xuống. Cài gì mà dám nói không có bị thương gì nặng? Chỉ là gãy một cánh tay mà thôi? Chẳng lẽ gãy tay không thể tính là bị thương nặng!?
Bên này Trương Nhã Quân còn sờ mặt Lê Á Lôi mặt khóc đầy thương tâm. Mà Lê Bình thì lại đi đến phòng chuẩn đoán của bác sĩ làm việc, hỏi tại sao tay của Lê Á Lôi lại bị gãy. Khi biết được cánh tay của con mình là bị người khác bẻ gãy sắc mặt Lê Bình lập tức trầm xuống, trong lòng cũng đã đoán được là ai hạ thủ.
Nghĩ tới mới thấy giật mình để Lê Á Lôi đem cánh tay bị gãy từ Qúy gia trở về Lê gia, ngay cả Lê Bình cũng không nhịn được mà hai mắt cũng đỏ lên.
Trong một đêm phải chịu đựng vì bị gãy tay đúng là có nhiều đau đớn!
Cha mẹ lại chính là người đau lòng nhất. Khi con ở đó cùng người yêu lại bị ủy khuất, thì cha mẹ bị lãng quên sẽ xuất hiện, không hề oán hận câu nào mà giúp con xoa dịu vết thương lòng này. Lê Á Lôi bị thương khiến cho Lê Bình và Trương Quân Nhã rất đau lòng, thậm chí hai người đã bỏ tất cả mọi việc để ở bệnh viện mỗi ngày chăm sóc cho cô. Mỗi lần nhìn đến cánh tay phải của Lê Á Lôi còn đang bó thạch cao, nhìn cô mà lòng đau đớn bộ dạng cũng không hề lên tiếng khiến cho Lê Bình tức giận đến phát điên. Chẳng lẽ người của Lê gia lại bị người của Qúy gia có thể khi dễ như vậy được? Lại còn dám làm tổn thương đứa con gái bảo bối của hắn?
“Sao vậy? có gan làm không có gan nhận sao? Qúy Mục Nhiễm ta đã tìm bác sĩ hỏi qua, cánh tay của tiểu Lôi không phải do vật cứng làm gãy xương, mà bị người dùng tay bẻ gãy. Ta nghĩ trừ cô ra, thì không có mấy người dám làm chuyện này, mà cũng sẽ không có ai dám đi làm! Nếu như người khác làm bị thương con bé, thì đứa nhỏ này sẽ không cứ như vậy mà gạt ta! Cho đến bây giờ cũng không chịu nói cho ta biết là ai làm!”
Lê Bình vừa nói xong đã đứng dậy. Nhìn bộ dạng của hắn như là muốn động thủ, Qúy Mục Nhiễm lại chậm rãi bưng trà lên uống, sau đó lại ung dung thả xuống. Toàn bộ quá trình không thấy được chút nào kinh hoảng. Tựa hồ như là trước mặt cô chỉ là một con ruồi đang vo ve kêu loạn làm ầm.
“Là tôi làm, thì sao chứ?” Nếu mới vừa rồi Lê Bình cũng chỉ nhớ về lúc còn tức giận, nhưng lúc này lại khiến cho hắn thực sự nổi giận. “Qúy Mục Nhiễm!” Hắn gầm lên cái tền của Qúy Mục Nhiễm, đưa tay nắm lấy cổ áo cô. Lực đạo trên tay giống như là sắp xé nát quần áo trên người Qúy Mục Nhiễm.
“Buông tay.” Hành động vô lễ của Lê Bình khiến cho Qúy Mục Nhiễm hơi nhíu mày. Từ nhỏ cho đến lớn cô cũng chưa từng bị người nào đối xử như vậy. Người đàn ông này có phải đang khiêu chiến sức nhẫn nại của mình hay không?”Qúy Mục Nhiễm ngươi dám cho mình là ai, nếu không phải vì nể mặt Qúy Chấn Đồ, ta đã sớm…”
“Ba! Con đã nói với ba nhiều lần rồi, tay con là do tối đó quá xúc động nên té gãy, căn bản không liên quan đến Qúy Mục Nhiễm!” Thấy Lê Bình động thủ với Qúy Mục Nhiễm, Lê Á Lôi lại chạy tới kéo tay bọn họ ra. Cô cũng đã nói không có chuyện đó, Lê Bình cũng không dám lộn xộn lần nữa, rất sợ đụng phải cánh tay bị thương của cô.
“Tiểu Lôi con đứng dậy làm gì mau ra ghế sofa ngồi yên đó đi, vạn nhất đụng phải tay thì phải làm như thế nào.” Lê Bình vô cùng khẩn trương đỡ Lê Á Lôi ngồi lại trên sofa, ngay cả chuyện còn đang đối đầu với Qúy Mục Nhiễm hắn cũng quên mất. Hắn lúc này cũng chỉ chuyên tâm mà chiếu cố cho hài tử nhà mình, cũng không còn đầu mà nghĩ đến những thứ khác.
“Ba, ba đưng giận Qúy Mục Nhiễm có được không? Mọi chuyên đều là do con tạo nên, không có liên quan gì đến Qúy gia hay Qúy Mục Nhiễm hết.” Lê Á Lôi tận tình giải thích với Lê Bình, trong mắt cô đầy khẩn trương và bất an nhìn vào mắt người kia. Lê Bình ngẩng đầu nhìn lại Qúy Mục Nhiễm vẫn ngồi bên đó không có chút phản ứng gì, chỉ có thể thởi dài một hơi trong lòng.
Con gái nhà mình đúng là ngu ngốc lại yêu phải một Qúy Mục Nhiễm thảm hại này. Nhưng người con gái lòng dạ độc ác này có thể yêu con gái mình được bao nhiêu chứ? Sợ rằng đến cả cái để ý bình thường cũng không có nữa thì sao?
“Được rồi, hôm này cũng tới đây thôi. Tiểu Nhiễm, cháu cùng Tiểu Lôi nhà ta cùng nhau mà lớn lên, cha cháu cùng ta cũng là bạn thân. Mà quân hệ hai đứa cũng đã như vậy, ta với Qúy Chấn Đồ cũng không hề phản đối. Dù sao người làm gia trưởng, đều hy vọng con mình sống thật hạnh phúc. Tiểu Lôi của Lê gia ta cả đời này con bé cũng chỉ là một đứa nhỏ. Chờ sau khi ta chết mọi sản nghiệp đều phải giao lại cho con bé.”
“Lúc ta còn sống mà cô đã làm như vậy với con bé, ta cũng không biết được nếu ta chết rồi cô sẽ làm ra bao nhiêu chuyện quá đáng hơn nữa đây. Nói thật ta không thích nhìn thấy cô và Tiểu Lôi chung một chỗ. Nhưng con bé lại cố chấp như vậy, ta cũng hết cách. Lời dã nói đến mức này, ta cũng sẽ không nói thêm gì nữa. Ta nói cho cô biết Lê gia ta cũng chỉ có một Lê Á Lôi. Lê Bình ta cũng chỉ có một đứa con gái bảo bối này thôi. Nếu như con bé xảy ra chuyện gì, cho dù Lê gia ta có táng gia bải sản cũng sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho Qúy gia các cô!”
Lê Bình nói xong thì cũng không lưu luyến gì liền đứng dậy rời đi. Hắn liếc mắt nhìn thấy con gái mình có ý muốn ở lại đây, cũng không yêu cầu cô đi cùng mình. Nói cho cùng cũng chỉ là một đoạn nghiệt duyên. Cho dù mình có cản thế nào đi nữa thì Lê Á Lôi cũng sẽ phấn đấu quên mình không ngừng muốn ở lại bên cạnh Qúy Mục Nhiễm.
Sau khi Lê Bình rời đi thì phòng khách cũng chỉ còn lai hai người Lê Á Lôi và Qúy Mục Nhiễm. Hai người các cô cũng không ai mở miệng nói chuyện nữa, chì là đang cúi đầu suy nghĩ cái gì đó.
“Qúy Mục Nhiễm, hôm nay tôi đến đây lấy lại hành lý, chờ đến sáng mai tôi sẽ rời đi.” Một lát sau Lê Á Lôi mở miệng phá vỡ im lặng. Cô biết cái nhà này cũng không còn muốn giữ cô lại. Cho dù là không có phát sinh chuyện đêm đó, thì tình cảm của mình đối với Qúy Mục Nhiễm giấy cũng không gói được lửa, cũng không thể che dấu được.
Lê Á Lôi cũng hiểu rất rõ Qúy Mục Nhiễm, khi cô ấy đã phát hiện ra tình cảm của mình đối với cô ấy, sẽ không do dự mà ngay lập tức đuổi mình khỏi đây. Thà phá vỡ đí mỗi quan hệ ấy, cũng không bằng lưu lại một chút tôn nghiêm cho mình, chủ động rời đi.
“Ừm, tôi biết.” Qúy Mục Nhiễm cũng chỉ đơn giản trả lời, khiến cho lòng Lê Á Lôi lạnh đi một mảng. Mặc dù đã sớm nghĩ tới đối phương sẽ không quan tâm mình làm gì, thậm chí là vĩnh viễn không bao giờ nên xuất hiện bên cạnh cô ấy mới phải, nhưng khi chính tai nghe được, chính mắt nhìn thấy lúc này không chút quan tâm, nhưng vẫn khiến cho lòng Lê Á Lôi chua xót.
Cuối cùng cô cũng không có cách nào để ở bên cạnh cô gái lãnh ngạo cô độc này, thậm chí là một câu bày tỏ nghiêm túc cũng không thể nói với Qúy Mục Nhiễm được.
“Đại tiểu thư, tới giờ cơm.” Lúc này âm thanh của dì Trương từ phòng ăn truyền đến. Một tiếng gọi lớn rất nhanh phá giải đi lúng túng của hai người. “Đi ăn cơm thôi.” Qúy Mục Nhiễm nói xong thì đi đến phòng ăn. Mà Qúy Duyệt Phong nói mình có công việc chờ chút nữa mới ăn.
Tối nay dì Trương lại làm các món ăn Tây âu chính tông, bò bít tết thơm ngon, phối hợp cùng rượu vang đỏ, ăn vào mùi vị so với những nhà hàng bên ngoài không hề kém chút nào. Nhưng mà bữa cơm này ngược lại chính là khó khăn cho Lê Á Lôi. Cô quý trọng lần cuối cùng được ngồi chung bàn cơm với Qúy Mục Nhiễm, nhưng tay phải của cô cũng không thể tự do mà hoạt động được. Hỏi thử chỉ còn một cái tay thì làm sao có thể cắt bít tết mà đưa vào miệng chứ?
Ngồi nhìn Qúy Mục Nhiễm phía đối diện Lê Á Lôi không thể nào mà không để ý đến hình tượng mà há miệng cắn được, cũng không thể nào để đối phương giúp mình cắt ra
Ngồi nhìn Qúy Mục Nhiễm phía đối diện Lê Á Lôi không thể nào mà không để ý đến hình tượng mà há miệng cắn được, cũng không thể nào để đối phương giúp mình cắt ra. Cho nên cũng vài phút trôi qua cô cũng chỉ biết ngồi đó mà uống rượu vang đỏ, mà món thịt bò bít tết trước mặt căn bản cũng không hề động đến. Đột nhiên lại nhìn thấy cái dĩa thịt bò bít tết liền bị rút lại, thay vào đó chính là một phần thịt bò được cắt chỉnh tề. Lưỡi dao chỉnh tề mà không hỗn loạn, cơ hồ từng khối lớn nhỏ đều giống nhau như đúc. Nhưng hai mắt tinh ranh Lê Á Lôi lại phát hiện hai lỗ tai của Qúy Mục Nhiễm có màu sắc không được bình thường. Vốn là da thịt trắng nõn lại nhiễm thêm mấy phần đỏ ửng.
“Qúy Mục Nhiễm, lỗ tai cô bị dị ứng hay sao? Sao lại đỏ như vậy?” Lê Á Lôi nghi ngờ hỏi, cô cũng không nhớ ra là Qúy Mục Nhiễm có bị dị ứng với thức ăn hay không. Mà hai người đã từng ở chung với nhau đã được hơn 10 năm cũng chưa từng nhìn thấy lỗ tai của Qúy Mục Nhiễm lại đỏ như vậy. “Cô mau ăn đi, sáng mai tôi đưa cô về.” Qúy Mục Nhiễm bất mãn để dao xuống lau, xoay người một cái liền đi lên lầu.
Thấy cô rời đi Lê Á Lôi cũng không có giống như mọi lần vội vàng chạy theo, ngược lai là ngồi tại chỗ nghim một miếng bít tết cho vào trong miệng. Trong lòng mặc dù có chút ít chua xót nhưng mà lại chưa bao giờ có nhiều ngọt ngào như lúc này. Đây là Qúy Mục Nhiễm tự tay cắt thịt bò bít tết cho mình, cho dù không có khẩu vị gì nhưng cũng hoàn toàn phải đem nuốt hết vào trong bụng.
Coi như đây là lần đầu tiên cũng là một phần lễ vật cuối cùng cô ấy cho mình.
|
☆ Chương 114
Đối với người còn sống thì phải có tham vọng, nếu như không có phần tham vọng kia thì cũng chẳng còn gì thú vị nữa. Dương Hân ngồi trên sofa nhìn Qúy Duyệt Phong hút thuốc, mặc dù hơn nửa khuôn mặt của cô đã bị khói thuốc bao phủ, nhưng sự lo âu trên mặt vẫn không hề biến mất luôn rõ ràng như vậy. Cũng đã 10 ngày kể từ khi Tần Nhuế bị bắt cóc, cũng đã trôi qua hơn 10 ngày.
Cho dù đã đem cả cái thành phố X này lật ngược, nhưng vẫn không thể tìm ra được một chút dấu vết nào. Tần Nhuế mất tích cô biết bạn của chị ấy cũng sẽ báo với cảnh sát. Dương Hân cũng không hề biết được ai hiện nay trong thành phố X này lại có năng lực lớn như vậy, có thể khiến cho hắc bạch lưỡng đạo phải đi tìm đúng một người, nhưng lại có thể đem cô dấu kĩ như vậy.
Chỉ duy nhất một đáp án mới có thể làm sáng tỏ được chuyện này, là chỉ có người chết, mới có thể im hơi lặng tiếng như vậy. Nhưng mà suy nghĩ này Dương Hân cũng không dám nói cho Qúy Duyệt Phong. Bởi vì lúc này cô giống như là một con rối đã lên dây cót sẵn, mà dây cót chính của cô chính là Tần Nhuế. Nếu như sợi dây cót chính này xảy ra chuyện gì, thì nhất định cả người Qúy Duyệt Phong ngay tức khắc sẽ sụp đổ.
“Nhị tiểu thư, chị muốn đi đâu?” Nhìn Qúy Duyệt Phong đã hút xong điếu thuốc chuẩn bị đi khỏi công ty, Dương Hân lo lắng hỏi. Cô lúc này rất sợ Qúy Duyệt Phong đi ra ngoài một mình, hoặc là để cô một mình đảm đương mọi chuyện. Mặc dù người con gái này luôn giả vờ mang bề ngoài đầy kiên cường, nhưng thân thể của cô, cùng tâm cũng đã sớm bị phá nát hết rồi.
“Dương Hân tôi muốn tự mình đi tìm cô ấy. Không thể nhiều người như vậy mà cũng không tìm được chút dấu vết nào, cho nên nhất định là có chỗ nào đó bị bỏ xót.”
“Nhị tiểu thư, nhưng thân thể chị…” Dương Hân muốn nói thân thể Qúy Duyệt Phong còn chưa được dưỡng tốt, bây giờ lại chạy ra ngoài tìm người, cũng khó đảm bảo sẽ không phát sinh ra chuyện gì. Dù sao thì các cô cũng không biết cuối cùng mục tiêu chính là Tần Nhuế hya là Qúy Duyệt Phong.
“Không sao đâu, tôi…”
“Rè rè…”
Điện thoại để trên bàn đột nhiên rung lên, Qúy Duyệt Phong cầm lên nhìn xem thì thấy trên màn hình hiện ra một số lạ. Thân là nhị tiểu thư của Qúy gia, lại còn là tổng giám đốc của Qúy thị, số điện thoại cá nhân của cô luôn được đặt vào hàng bảo mật. Nhưng lúc này lại xuất hiện một số lạ dường như chưa bao giờ thấy qua. Qúy Duyệt Phong nghi ngờ nhấn nút nghe, nhưng không nói lời nào, mà điện thoại bên kia cũng một mảng yên tĩnh.
“Alo, là ai.” Cuối cùng Qúy Duyệt Phong không kiên nhẫn mà mở miệng trước, lúc này cô cũng không có thời gian mà nghe mấy chuyện vô nghĩa qua điện thoại.
“Qúy tiểu thư, cô không cần phải biết tôi là ai, nhưng tôi lại biết hiện tại cô đang tìm một người.”
Nói tiếng Trung dốt đặc như vậy nghe qua cũng biết được gã đàn ông này không phải là người Trung Quốc. Nhưng mà câu nói ngắn ngủi của hắn lại khiến cho lòng Qúy Duyệt Phong lại nổi lên lo lắng mãnh liệt. Cho dù kích động muốn bộc phát nhưng mà cô vẫn phải giữ thấp âm thanh của mình xuống để không lộ ra sơ hở nào.
“Không sai, chính xác là tôi đang tìm một người bạn. Vị tiên sinh này nếu đã gọi đến đây cũng chứng tỏ ông đã biết chút ít gì đó?”
“Ha ha, Qúy tiểu thư rất thông minh cũng hiểu được ý của tôi, nếu như muốn đưa cô ấy đi thì, chiều hôm nay trước 1:00 PM đến kho hàng 704 ngoại ô. Hơn nữa tôi hy vọng Qúy tiểu thư tới một mình một người.”
“Nếu như tôi từ chối yêu cầu này thì sao? Ông cũng biết cô ấy đối với tôi bất quá cũng chỉ là một người bạn mà thôi. Dựa vào cái gì mà ông cho rằng tôi sẽ vì cô ấy mà mạo hiểm?”
“Nếu như Qúy tiểu thư không để ý đến người bạn này của cô, vậy chúng tôi cũng không cưỡng ép. Nếu như trước 1:00 PM cô không đến, hoặc là nói chuyện này cho bất kỳ người nào. Thì ngày mai cô sẽ được thấy thi thể người bạn của cô xuất hiện trước cửa của Qúy thị.”
“Được, tôi đồng ý với ông.” Qúy Duyệt Phong nói xong thì liền cúp điện thoại, nhấc chân đi ra ngoài. Ngoại ô có một kho hàng đã bỏ phế từ lâu, đúng là một chỗ tốt để giấu người. Cho nên sau ngày đầu tiên Tần Nhuế mất tích Qúy Duyệt Phong cũng đã cho người đến tìm thử, nhưng cũng không tìm được người. Chẳng lẽ bọn họ có thể thoát khỏi sự truy lùng của thủ hạ mà tiếp tục trốn ở đó?
“Nhị tiểu thư, ai đã gọi điện tới? chị muốn làm gì?” Thấy Qúy Duyệt Phong lòng như lửa đốt cầm chìa khóa xe và súng chuẩn bị đi ra, Dương Hân liền đưa tay cản cô lại.”Dương Hân, vừa rồi tên đó nói Tần Nhuế đang trong tay hắn, nói với tôi trước 1 tiếng phải đến kho hàng ngoại ô, bây giờ thời gian cũng không còn nhiều, chờ tôi cứu được Tần Nhuế rồi nói sau.”
“Nhị tiểu thư, nếu đối phương đã nói như vậy nhất định đã đặt sẵn cái bẫy, dẫn dụ chị mắc câu. Chuyến đi này sợ là dữ nhiều lành ít, tôi tuyệt đối không thể để cho chị đi một mình được.”
“Dương Hân cho dù như thế nào tôi cũng phải đi một mình. Một tiếng cũng sắp đến rồi, tôi cũng không thể lãng phí thời gian nữa.”
“Nhị tiểu thư! Vậy ít nhất cũng phải chờ tôi tìm thêm vài người đi cùng, vạn nhất bọn họ…”
“Dương Hân! Chị ấy đang đợi tôi.. Tôi có thể cảm nhận được lúc này chị ấy đang rất sợ, cần sự giúp đỡ. Tôi đã để chị ấy phải đợi quá lâu, đã quá lâu rồi, tôi không thể để chị ấy đợi thêm được nữa.” Những lời nói của Qúy Duyệt Phong khiến cho Dương Hân không còn lời nào để phản bác. Nhìn bóng lưng gầy yếu của cô vội vàng bỏ đi, cuối cùng chỉ có thể chán nản ngồi lại trên ghế sofa.
Ra khỏi công ty, Qúy Duyệt Phong lên xe đạo nhanh chân ga hướng cần lái đến kho hàng. Dọc theo đường đi, cô không ngừng vượt đền đỏ, thậm chí còn lái với tốc độ trên 180km/h. Không ít xe cảnh sát đã đuổi theo cô, phát hiện căn bản cũng không thể đuổi kịp, chỉ biết ghi nhớ lại biển số xe của cô. Qúy Duyệt Phong căn bản cũng không hề để ý đến bọn họ sẽ phạt tiền mình, trong lòng cô lúc này cũng chỉ có mỗi Tần Nhuế.
Không biết những ngày qua chị ấy đã vượt qua như thế nào, đám người kia có khi dễ chị hay không, có đánh chị hay không. Đang trong lúc nghĩ đến những điều này, thì cô lại nghĩ tiếp đám người này cuối cùng là ai mới được. Nghe được giọng của gã đàn ông trong điện thoại kia cũng biết được bắt cóc Tần Nhuế căn bản không chỉ có một người, mà là một đám người. Mục đích của bọn họ rất đơn giản đó chính là muốn giết mình. Nếu như phiền phức hơn chỉ sợ là muốn món hàng kia.
Nhưng cho dù là đám người kia muốn gì, thì trong lòng Qúy Duyệt Phong chuyện của Tần Nhuế vẫn quan trọng hơn tất cả. Dù cho phía trước là long đàm huyệt hổ, cô cũng không chùn bước mà xông vào.
Rốt cuộc cũng đến kho hàng trước một 1 tiếng, Qúy Duyệt Phong đi xuống xe mở cánh cửa sắt phế liệu màu xám đi vào, bên trong cái mùi mốc xộc tới khiến cho cô phải nhăn mày. Trong trí nhớ của cô Tần Nhuế là một người thích sự sạch sẽ, đã hơn 10 ngày đều phải ở một nơi như vậy có phải là chị rất khó chịu không?
Trong trí nhớ của cô Tần Nhuế là một người thích sự sạch sẽ, đã hơn 10 ngày đều phải ở một nơi như vậy có phải là chị rất khó chịu không?
Chết tiệt! Qúy Duyệt Phong thề trong lòng, sau khi cứu được Tần Nhuế ra nhất định phải cho đám người này trả giá đắt.
“Qúy tiểu thư đến thật đúng lúc, còn thiếu một chút nữa thì qua một 1:00 PM. Nhưng mà trên người cô mang vài thứ không hợp với quy định.” Lúc này giọng nam không khác biệt gì với trong điện thoại truyền đến, Qúy Duyệt Phong quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy một gã đàn ông tóc vàng mắt xanh đang đi tới. Dáng người cao gầy, bộ dạng cũng không hề khó nhìn, thậm chí còn thể dùng từ đẹp trai để hình dung. Nhưng lúc này Qúy Duyệt Phong chỉ muốn đánh nát rồi phá hủy luôn cái bộ mặt đó.
"Vị tiên sinh này, tôi cũng đã đến rồi, không biết bạn của tôi đâu rồi, có thể giao người được chưa?" Qúy Duyệt Phong không hề tiếp lời của gã đàn ông này, ngược lại còn hỏi vấn đề chính
“Vị tiên sinh này, tôi cũng đã đến rồi, không biết bạn của tôi đâu rồi, có thể giao người được chưa?” Qúy Duyệt Phong không hề tiếp lời của gã đàn ông này, ngược lại còn hỏi vấn đề chính.
“Dĩ nhiên là có thể, nếu như Qúy tiểu thư tuân thủ mọi ước định mà đến đây, thì bạn của cô sẽ giao trả lại cho cô đảm bảo không tổn thương một chỗ nào. Nhưng trước tiên cô nên đem súng để trong túi giao ra trước cho tôi?”
“Có gì mà không được?” Qúy Duyệt Phong lấy cây súng lục ra ném tới chỗ gã đàn ông kia, động tác dứt khoát, không mang chút do dự, khiến cho cặp mắt gã đàn ông càng thêm tán thưởng cô một phần.”Ha ha, Qúy tiểu thư quả nhiên không phải người bình thường, cũng không phải là tôi muốn vậy, mà chính là tiểu thư nhà chúng tôi muốn.”
“Tiểu thư nhà các ngươi? Là ai?” Nghe lời gã đàn ông kia khiến Qúy Duyệt Phong nhíu mày. Gã đàn ông nhìn qua còn tưởng không dễ đối phó, nhưng lại không ngờ được cũng chỉ là một tên sai vặt. Cũng không thể tưởng tượng được vị tiểu thư sau lưng hắn cuối cùng lại lịch là như thế nào. Tại sao lại phải dùng đến trăm phương ngàn kế chỉ để gặp mình, thật ra là vì cái gì?
“Phong người em muốn tìm chính là tôi.” Không chờ cho đến khi Qúy Duyệt Phong nghĩ ra vị tiểu thư nào lại sắc bén như vậy, thì người đó đã tự động xuất hiện trước mặt cô. Trên gương mặt đó mang theo nụ cười quen thuộc với Qúy Duyệt Phong, màu tóc vàng ánh kim phối hợp cùng con ngươi xanh đậm, vẫn như cũ đều quyến rũ hút hồn như vậy.
Trên gương mặt đó mang theo nụ cười quen thuộc với Qúy Duyệt Phong, màu tóc vàng ánh kim phối hợp cùng con ngươi xanh đậm, vẫn như cũ đều quyến rũ hút hồn như vậy
Hôm nay cô mặc áo sơ mi dài tay màu đen, cố ý để cởi ra hai nút trên cùng lộ ra sợi dây chuyền màu vàng trên cô. Bên dưới là chiếc quần da bó màu đen ôm sát cặp chân thon gọn, dưới chân đi một đôi giày đến bằng làm bằng da ống thấp. Nhìn bộ trang phục này cả người cùng không hề mất đi vị của nữ nhân, lại tỏ ra mình là một người thành thục và suất khí.
Nhìn bộ trang phục này cả người cùng không hề mất đi vị của nữ nhân, lại tỏ ra mình là một người thành thục và suất khí
(IG: https://www.instagram.com/elizabethjanebishop/)
“Kiều Ốc Ngả Đa.”
Qúy Duyệt Phong hé môi, phun ra cái tên của cô gái này. Cô không nghĩ tới lại phải gặp mặt lần nữa trong tình huống như vậy. Nhưng mà với một cái nhìn ác ý người này sao lại làm ra chuyện như vậy? Chẳng lẽ cô ta hận mình cự tuyệt cô ta? Hay là còn có mục đích khác?
“Ha ha, không nghĩ tới Phong còn nhớ tên tôi, thật là vinh hạnh. Chẳng qua tôi chỉ muốn nói cho em biết Ngả Đa thật ra là họ của mẹ tôi. Tên thật của tôi là Kiều Ốc Kim.” Qúy Duyệt Phong đứng tại chỗ trong đầu tiếp thu những lời của Kiều Ốc, dường như có sự nghi hoặc, cuối cùng cũng có đáp án.
Kiều Ốc Kim chả trách được chính mình nhìn thấy cô ta lần đầu tiên có chút quen thuộc. Không thể không trách trong bữa tiệc của Ngô Nam lần đó kế hoạch đã an bài không chút sơ hở lại có người biết được. Thì ra mục tiêu của đối phương chính là mình. Mà lần này trực tiếp ra tay với Tần Nhuế để dụ mình tới.
“Tôi nghĩ đến nhiều người như vậy cuối cùng cũng không nghĩ ra cô. Kiều Ốc mấy năm trước tôi giết chết anh cô. Bây giờ cô muốn giết tôi để báo thù? Cho dù cô muốn làm gì tôi cũng sẽ không phản kháng. Nhưng Tần Nhuế và tôi không có quan hệ gì cả, tôi hy vọng cô không nên giận cá chém thớt mà đổ lên đầu những người khác.”
Qúy Duyệt Phong cố làm vẻ vô vị nói, bây giờ cô chỉ muốn cùng Tần Nhuế phủi sạch quan hệ. Chỉ cần Kiều Ốc thả chị ấy đi trước thì mọi chuyện còn lại cũng sẽ dễ hơn rất nhiều.
“Phong chẳng lẽ em cho tôi là người như vậy, vì anh trai mà báo thù sao? Buồn cười, quả là cười. Thật ra hắn cũng không phải anh ruột tôi, chẳng qua chỉ là con trai của người đàn bà khác. Từ nhỏ đến lớn tôi rất ghét hắn. Khi em giết chết hắn, tôi cũng không có chút khổ sở, ngược lại còn muốn cám ơn em.”
“Vậy cô…” Những lời của Kiều Ốc càng khiến cho Qúy Duyệt Phong nghi ngờ. Đã như vậy tại sao cô ta còn bày ra chuyện này?
“Phong, không lẽ em không nhìn ra sao?” Có lẽ phát hiện được Qúy Duyệt Phong không hiểu, Kiều Ốc từ từ đi đến gần cô, đem cả người cô ôm vào trong ngực. Hai tay bắt đầu không đứng đắn sờ mó hai chân Qúy Duyệt Phong.
“Tên ngu dốt dó chết tôi căn bản không để ý. Người tôi mong muốn chính là em. Từ mấy năm trước lần đầu nhìn thấy em, tôi đã bị khí chất cùng tướng mạo trên người em hấp dẫn, thậm chí mỗi ngày đều năm mơ nhìn thấy em bị tôi dè ở dưới người bộ dạng ham muốn dục muốn chết. Em muốn ttoi thả Tần Nhuế, thì phải đáp ưng tôi hai điều kiện. thứ nhất từ nay về sau phải làm người phụ nữ của tôi. Thứ hai đem món hàng trước kia em từng lấy được ở Đức đến cho tôi.”
“Tôi đồng ý với cô.”
|
☆ Chương 115
“Tôi đồng ý với cô.” Một câu trả lời nhanh chóng dứt khoát, khiến cho Kiều Ốc nhất thời không kịp phản ứng. Mặc dù cô đã nắm đủ mọi thứ để Qúy Duyệt Phong phải thỏa hiệp mà chấp nhận, cũng đã sớm dọn xong tình địch xung quanh, nhưng không ngờ tới kế hoạch lại có thể tiến hành thuận lợi như vậy. Cứ như vậy vốn là trong lòng đã chuẩn bị giải thích lại không có chỗ dùng, ngược lại khiến cho gian kế trong lòng không có được chút tự hào nào.
Cứ như vậy vốn là trong lòng đã chuẩn bị giải thích lại không có chỗ dùng, ngược lại khiến cho gian kế trong lòng không có được chút tự hào nào
“Không ngờ em lại đồng ý yêu cầu của tôi nhanh như vậy, thật đúng là làm tôi không biết nên vui hay nên buồn đây. Em tạm thời nhân nhượng như vậy có phải là vì lợi ích chung, cũng là vì để bảo vệ cô gái kia?” Kiều Ốc ghé vào bên tai Qúy Duyệt Phong hỏi nhỏ, sau đó cô ta hé đầu lưỡi với lấy vành tai mà mút vào trong miệng, tỉ mỉ thưởng thức. Âm thanh mút vào nhả ra khiến cho bầu không khí xung quanh cũng trở nên mập mờ.
"Kiều Ốc tiểu thư, nhìn qua bộ dạng cô có vẻ rất gấp đó nha, chẳng lẽ cô lại muốn cùng tôi ở chỗ này làm luôn sao?" Qúy Duyệt Phong không dấu vết đẩy Kiều Ốc ra, cố giả vờ như có chút mắc cở nói
“Kiều Ốc tiểu thư, nhìn qua bộ dạng cô có vẻ rất gấp đó nha, chẳng lẽ cô lại muốn cùng tôi ở chỗ này làm luôn sao?” Qúy Duyệt Phong không dấu vết đẩy Kiều Ốc ra, cố giả vờ như có chút mắc cở nói. Cô biết rõ mình lúc này không thể chống đối với Kiều Ốc hay là yêu cầu bất cứ điều gì. Làm ẩu không chỉ không thể cứu được Tần Nhuế mà ngay cả mình cũng sẽ dính líu đến.
“Em yên tâm, cho dù tôi có muốn gấp như thế nào đi nữa, cũng sẽ không cho những kẻ khác nhìn thấy bộ dạng của em đâu. Bây giờ em nên trả lời vấn đề của tôi hỏi trước đã. Có phải em vẫn còn để ý đến cô gái kia?”
“Kiều Ốc cô thông mình như vậy hẳn nên biết cá tính của tôi chứ. Tôi và cô ấy đã chia rồi thì làm sao còn có chuyện đó nữa. Nhưng có nói gì đi nữa thì cô ấy cũng từng là người phụ nữ của tôi. Cô nghĩ tôi sẽ để cho người con gái đã từng có quan hệ với mình chết một cách không mình bạch sao? Cô muốn món hàng đó, muốn người tôi, những thứ này cũng không co liên quan, cô nên thả cô ấy ra.”
“Phong quả nhiêm em khiến tôi không hề thất vọng. Lúc này em so với những năm về trước càng thêm mê người.” Nghe Qúy Duyệt Phong trả lời Kiều Ốc cũng hưng phấn đáp lời, dục vọng sâu thẳm trong mắt hận không thể nuốt sạch đối phương vào trong bụng.
" Nghe Qúy Duyệt Phong trả lời Kiều Ốc cũng hưng phấn đáp lời, dục vọng sâu thẳm trong mắt hận không thể nuốt sạch đối phương vào trong bụng
“Ha ha… tôi ngược lại không nghĩ tới Kiều Ốc tiểu thư lại thầm yêu tôi lâu đến như vậy.” Qúy Duyệt Phong cười gượng đáp lại, cô lúc này cảm thấy hối hận lúc đầu tại sao mình lại đến Đức để ám sát Lôi Dã Kim. Nếu như cô không cũng sẽ không bị Kiều Ốc để mắt đến. Hơn nữa mấy năm trước cái tên khốn kiếp này vẫn còn đang ở tuổi vị thành niên chứ.
“Nếu biết tôi vẫn luôn yêu em, em cũng đừng phụ lòng tình cảm của tôi dành cho em. Lúc này chúng ta nên đi xem món hàng kia đi rồi lấy nó. Đến tối tôi sẽ hảo hảo yêu em.” Kiều Ốc vừa nói vừa liếc mắt chủ ý kêu đám thuộc hạ chuẩn bị xe, nắm lấy tay Qúy Duyệt Phong muốn đi ra ngoài.
“Chờ một chút!” Nhìn Kiều Ốc chỉ nhắc đến điều kiện với cô, nhưng lại không nhắc đến chữ nào về Tần Nhuế, chuyện này khiến cho Qúy Duyệt Phong lo lắng. Cô lúc này chịu thảo hiệp như vậy chủ yếu là muốn cứu Tần Nhuế ra. Nếu như Kiều Ốc không thả người, lẽ nào còn muốn cô phải cùng cô ta đến tối làm chuyện đó? Suy nghĩ một chút cũng đã thấy sợ!
“Kiều Ốc tôi đã thực hiện được yêu cầu của cô, cô cũng không nên không tuân thủ cam kết của mình, chuyện thả người và chuyện này không liên quan.” Qúy Duyệt Phong giả vờ như không để ý thuận miệng nói, ánh mắt ngầm quan sát biểu tình của Kiều Ốc. Phát hiệ cô nàng không chút hoài nghi trong lòng cũng nhẹ nhàng thở phào một cái.
“Được chúng ta đến Kim gia, tốt nhất là luôn thành thật. Nếu như Phong muốn như vậy, tôi cũng sẽ tự nhiên mà thả người.” Kiều Ốc vừa dứt lời, thì hai tên thủ hạ lập tức rời đi, không lâu sau đã thấy bọn họ đõ Tần Nhuế đi đến gặp mình. Lần nữa được gặp lại người mà mình ngày nhớ đếm mong, Qúy Duyệt Phong tức giận đến nỗi muốn đem đám người này băm thây ngàn mảnh.
Chỉ mới có 10 ngày không thấy bộ dáng Tần Nhuế cũng đã khác hẳn. Khuôn mặt tròn trắng nõn lại trở nên tiều tụy không chút ánh sáng, ánh mắt hốc hác cũng trở nên thâm trầm ảm đạm hơn, hai tròng mắt cũng đục ngầu mơ hồ không chịu được. Mái tóc dài đen bóng cùng đã tán loạn trên vai cùng hai gò má, bộ âu phục màu xám cũng dính đầy vết bẩn. Cho dù đoạn đường không dài cũng có người đỡ cô, nhưng bước đi vẫn còn lảo đảo, giống như nếu không có chỗ dựa nhất định sẽ ngã xuống.
Qúy Duyệt Phong chậm rãi đi đến chỗ Tần Nhuế, phát hiện ánh mắt đối phương cực lực đè nén ngạc nhiên, mừng rỡ cũng lo âu, hốc mắt lại thấy nóng xót. :Thật xin lỗi, em tới trễ…” Qúy Duyệt Phong ôm lấy Tần Nhuế, đưa tay vuốt lên khớp xuông đã nhô lên cao từ sau lưng, ngực đau xót như là bị tạt a-xít tàn nhẫn.
“Cô tại sai… lại đến…. họ… mục tiêu của bọn họ là cô…” Tần Nhuế nói đứt quãng, chỉ một câu nói lại như lấy hết sức lục của cô, hoàn toàn nằm trong lòng Qúy Duyệt Phong mà thở hổn hển. “Cô đã làm gì chị ấy?” Qúy Duyệt Phong nhìn thấy bộ dạng khó chịu của Tần Nhuế, trong lòng tích lũy nhiều lửa giận như sắp phun ra. Cô thấp giọng hỏi Kiều Ốc, bởi vì siết chặt nắm tay quá độ mà run lên kịch liệt.
Qúy Duyệt Phong cũng không thể tượng tưởng được Tần Nhuế của mình ở đây đã chịu bao nhiêu hành hạ, vốn dĩ chị ấy phải chịu một phần tội nghiệp này cùng chính là tại mình! Nếu như cô có thể mạnh mẽ hơn một chút, cũng sẽ không để cho người ta bắt cóc Tần Nhuế đi khỏi trước mặt mình. Nếu như cô cẩn thận một chút thì cũng sẽ đổ lên đầu Kiều Ốc này như một khối u ác tính!
Nhưng bây giờ có nói nhiều bao nhiêu, cũng không thể quay lại được. Từ lúc đầu cô xuất hiện chính là một sự sai lầm! Làm tổn thương Tần Nhuế! Qúy Duyệt Phong sao cô lại vô dụng như vậy chứ! Rõ ràng yêu chị ấy sau đậm như vậy, nhưng tại sao đến cả tộ lỗi của bản thân cũng phải để cho chị ấy chịu thay mình!
“Không sao đâu.” Lúc này giọng nói nhỏ nhẹ trong lòng ngực truyền đến màng nhĩ. Khiến cho Qúy Duyệt Phong còn đang tức giận quay trở lại. Cô cúi đầu xuống cùng lúc nhìn trực diện với đôi mắt của Tần Nhuế, Cho dù bị làn nước mỏng che phủ, nhưng trong đó tràn đầy hình bóng của mình.
“Tần Nhuế, tin em, em sẽ cứu chị ra ngoài.”
“Ừm, tôi tin cô.”
“Đúng là một cuộc tình đẹp, khiến tôi cảm động muốn rơi lệ, Phong, chuyện đến mức này, em còn dám nói không phải là vì cô ấy nên em mới chấp nhận điều kiện của tôi?” Kiều Ốc đến gần chỗ các cô, móc cây súng chĩa vào hai người.
“Kiều Ốc tôi thừa nhận, tôi vì Tần Nhuế nên mới chấp nhận những điều kiện đó với cô, nhưng cô cũng sẽ có được thứ mà cô muốn không phải sao? Chỉ cần cô để Tần Nhuế đi, thì hai điều kiện lúc này, tôi sẽ làm hết.”
“Nếu như tôi còn muốn mạng cô ấy?”
“Vậy thì, cái gì cô cũng đừng mong có được.”
Nhìn Qúy Duyệt Phong đưa cả người Tần Nhuế ra sau lưng mà che chở, Kiều Ốc cũng biết rõ nếu như mình giết chết Tần Nhuế thì trước tiên phải giết chết Qúy Duyệt Phong. Cân nhắc một chút cô không thể làm gì hơn là thu hồi súng lại.” Được tôi sẽ không động đến cô ấy, nhưng em phải cho tôi xem hàng trước, thì tôi mới cho cô ta đi.” Kiều Ốc nói xong, thì cho thủ hạ tới trói tay Qúy Duyệt Phong và Tần Nhuế đưa các cô lên xe.
Xe của Kiều Ốc và các thủ hạ khác đều dùng chung một màu sắc. Kiểu xe đơn giản, màu đen khiêm tốn, nhìn sơ cũng bình thường, nhưng xung quanh lại lộ ra chút thần bí. Chỉ cần là người am hiểu về xe, thì sẽ đoán ra được chủ chiếc xe này tuyệt đối không hề đơn giản. Bởi vì người bình thường sẽ không cần phải dùng đến kính chống đạn cho cửa xe và bánh xe dùng lốp đặc biệt, chiếc xe bình thường giá trị chỉ có mấy trăm ngàn nhưng chi phí sửa đổi lại tốn đến mấy triệu.
“Lên xe đi.” Qúy Duyệt Phong, Tần Nhuế, cùng với Kiều Ốc ba ngươi đi cùng một xe. Người lái xe chính là gã đàn ông tóc vàng mắt xanh, còn Tần Nhuế lại bị trói ngồi cạnh ghế tài xế. Ngoại trừ chiếc xe các cô đang ngồi thì phía sau còn có hai chiếc nữa. Nhìn thấy bày trận thế lớn như vậy Qúy Duyệt Phong trong lòng khinh thường cười.
Cô gái này vẫn còn rất kiêng kỵ.
Sau khi lên xe, Qúy Duyệt Phong lại tùy tiện chỉ tới một vùng núi cách xa đó, sau đó lại tựa vào xe nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng rất nhanh cô phát hiện ra người ngồi bên cạnh bắt đầu không đứng đắn. Bởi vì cái tay kia của Kiều Ốc đã thò vào trong lớp áo âu phục của cô, các một lớp áo ngực đang vuốt ve lấy ngực của cô.
“Phong.” Nhiệt khí liền lan tỏa trên mặt, khiến cho Qúy Duyệt Phong nhíu mày. Cô đưa tay đẩy Kiều Ốc ra nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng không lâu sau cái tay càn rỡ kia lại mò đến đùi của cô, thậm chí thỉnh thoảng còn chạn vào chỗ ấy. “Kiều Ốc tiểu thư, cảm phiền cô lịch sự một chút.” Cuối cùng không nhịn được bản tính quấy rối Qúy Duyệt Phong mở miệng nói ngăn lại.
“Ha ha, dù sao thì tối này em cũng sẽ là người phụ nữ của tôi, cần gì phải cố làm ra thanh cao? Chỉ cần nghĩ tới em nằm dưới thân tôi bộ dạng rên rỉ thống khoái, tôi chỉ hận không thể ngay lập tức muốn có được em, đoạt lấy tất cả mọi thứ trên người em.” Lời nói to gan đầy dâm đãng khiến cho Qúy Duyệt Phong phải khó chịu mà vuốt trán. Cô không muốn để cho Tần Nhuế nhìn thấy sự đổi chác đầy bẩn thỉu như vậy, cho dù là cô cũng vì cứu người nên mới dùng đến kế hoãn binh này.
Qúy Duyệt Phong quay đầu nhìn về phía Kiều Ốc, cùng lúc đó cô phát hiện xe đã đi vào núi. Chỗ này đã nhiều năm không có người đến sửa chữa đường, nên xung quanh đã bị cây cối um tùm bao bọc không nhìn thấy được gì. Chiếc xe nhỏ hẹp lái trên con đường như vậy cũng có thể cói là rộng rãi lắm rồi, nếu như cần thêm một chiếc xe nữa thì cần phải có sự cản đảm.
Nghĩ tới đây Qúy Duyệt Phông đột nhiên thay đổi trạng thái lạnh lùng của mình, ngược lại nằm sấp trên người Kiều Ốc, đưa thân thể mềm nhũn ma sát trên người cô ta. “Kiều, không ai nói cho cô biết là nhìn cô lúc túc giận rất xinh đẹp sao?”. “Đây cũng không phải là chuyện cho em nhắc tới.” Thấy Qúy Duyệt Phong chủ động muốn mây mữa, Kiều Ốc cũng nghi ngờ nhưng cũng hết sức hưởng thụ.
“Thật là vinh hạnh, tôi lại là người đầu tiên khen cô. Thật ra thì đối cô một chút hảo cảm với cô cũng không phải là tôi không có. Nhưng mà chúng ta cũng chỉ gặp nhau được mấy lần, tại sao lại thích tôi?” Qúy Duyệt Phong đưa tay ôm lấy Kiều Ốc, đme toàn bộ thân thể đè lên đùi cô ấy. Khi hai bộ ngực của hai người ép chung một chỗ, Kiều Ốc cảm thấy thân mình như đang nổi nhiệt lửa.
“Phong, em rất là mê người, từ lần đầu nhìn thấy em, tôi đã yêu em. Thậm chí mỗi tối từ sau khi em rời đi, thì tôi cũng mơ đến bộ dạng của em.” Kiều Ốc không thể đợi thêm đem tây trang người Qúy Duyệt Phong cởi xuống, lộ ra chiếc cà vạt màu đen cùng áo sơ mi chỉnh tề bên trong. Trang phục phối cùng dáng người khiến cho khuôn mặt Qúy Duyệt Phong cũng trở nên vô cùng yêu mị, không hề khiến cho người ta cảm thấy phản cảm, mà ngược lại còn khiến cho người ta cảm thấy có một thứ cám dỗ không thể nói ra được.
“Cô thật sự yêu tôi? Hay là chỉ yêu thân thể tôi?” Qúy Duyệt Phong ngẩng đầu lên, đưa tay từ từ cời từng nút áo sơ mi ra, nhưng không hề động tới cà vạt. Theo động tác của cô, mái tóc dài cũng buông xuống, lộ ra vùng cổ trắng nõn trong suốt. Thậm chí đến cả vị trí mạch máu cũng nhìn thấy rõ ràng.
Kiều Ốc đem sự chú ý tập trung trên tay Qúy Duyệt Phong, theo từng cái nút áo mà mở ra, cô cảm thấy tâm tình thiệ lương của mình giống như là đang bị treo trên nút áo đó. Cứ mỗi lúc Qúy Duyệt Phong tháo xuống một nút, thì lại khiến cho nhịp tim của cô tốc độ cũng theo đó mà tăng nhanh. Khi chiếc nút đầu tien bung ra, thì cái bra màu đen cùng đôi bạch thỏ lại như ẩn như hiện. Chiếc cà vạt màu đen lại bị vắt sang một bên.
“Em thật đẹp.” Kiều Ốc vừa nói đưa hai tay ôm lấy Qúy Duyệt Phong, Một tay liền ôm lấy cai eo thon nhỏ, tay còn lại trực tiếp luồn xuống bóp lấy cái mông.” Ưm…” Một tiếng than nhẹ, hệt như quẹt một que diêm làm mỗi lửa mà ném vào trong xăng, trong nháy mắt đem lòng Kiều Ốc đốt thêm hừng hực, càng dữ dội. Cô vùi đầu vào hai khỏa tròn trịa của Qúy Duyệt Phong mà say sưa hôn lấy, cho nên cô cũng không hề để ý đến ánh mắt chán ghét thoáng hiện lên sát ý.
Xe vẫn cứ như cũ mà chạy đi, Tần Nhuế tụ ép mình không nhìn đến chuyện đang phát sinh ở phía sau, nhưng lỗ tại vẫn không thể tự chủ được vẫn thu lại những âm thanh đó. Cô thật không hiểu tại sao Qúy Duyệt Phong lại cùng Kiều Ốc lăn lộn với nhau cùng một chỗ, đây là một cô gái ngoại quốc, rõ ràng còn đang trói mình để uy hiếp cô ấy. Hai vốn là đối địch nhau mới đúng, nhưng tại sao lúc này lại ở sau xe làm chuyện thận mật đó?
Nghĩ đến cuộc sống 10 ngày qua của mình, Tần Nhuế mệt mỏi tựa đầu vào cửa sổ xe mà nhớ lại. Mỗi một lần bị hành hạ, thì thống khổ giống như bị lăng trì vậy. Khiến cho những vết thương trên người sắp khép lại tiếp tục nút ra, khiến cho mọ ngụy trang kiên cường hoàn toàn phá hủy, nát vụn không còn một mảnh. Thậm chí ngay cả tôn nghiêm vì một người đều bị hung hăng dẫm dưới chân.
Nếu như có thể Tần Nhuế rất muốn từ trên chiếc xe này nhảy xuống. Cô không muốn nghe thấy Qúy Duyệt Phong phát ra những âm thanh như vậy, lại càng không muốn làm một tuọng đá nhìn người con gái mình yêu nhất, bị một cô gái khác hoàn toàn hủy diệt mà lam laoị chuyện đó. Qúy Duyệt phong cuối cùng thì trong lòng em đang nghĩ gì vậy?
Tôi cũng là người, cho dù tôi có giả vờ kiên cường đi nữa, cũng sẽ có một ngày không thể chịu đựng được. Em nói em yêu Qúy Mục Nhiễm, tôi có thể buông tay. Nhưng mà lúc này em lại cùng một cô gái khác phát sinh quan hệ, khiến cho tôi nghĩ em như thế nào đây?
“Qúy tiểu thư, tiếp theo thì đi đến chỗ nào?” Lúc này đột nhiên người đàn ông tóc vàng lái xe đột nhiên mở miệng, nhưng mà đợi hơn cả nửa buổi cho dù là Kiều Ốc hay là Qúy Duỵet Phong cũng không hề trả lời hắn. Hắn nghi ngờ quay đầu lại, đột nhiên một thân ảnh màu đen lao đến đánh ngay vào mặt hắn. Một quyền với tốc độ cực nhanh, lcự đạo cũng rất mạnh, khiến gã đàn ông tóc vàng không kịp né, liền ngất xỉu.
Xe không có tài xế, dần mất đi phương hướng. Qúy Duyệt Phong dùng chân đạp cửa xe mở ra, đem Kiều Ốc cùng gã đàn ông tóc vàng ném xuống xe. Sau đó nhảy lên, liền ngồi vào ghế lái tài xế, đạp chân ga tiến về phía trước. “Qúy Duyệt Phong… cô…” một loạt động tác này của Qúy Duyệt Phong, khiến cho mắt Tần Nhuế choáng váng. Cô đưa mắt nhìn người bên cạnh đã ăn mặc chỉnh tề, trong lòng không nói ra được vui thích.
Thì ra lúc nãy cũng chỉ là đang diễn trò.
“Tần Nhuế, không sao đâu, em sẽ…”
“Đoàng! Đoàng!”
Qúy Duyệt Phong còn chưa nói hết lời, thì phía sau đã truyền đến tiếng súng. Cô móc con dao trong túi ra cắt đứt dây trói cho Tần Nhuế, đem cô ôm vào ngực, dùng thân thể che chở cho cô.”Qúy Duyệt Phong…” Bị bảo hộ như vậy Tần Nhuế có chút không quen liền kêu tên Qúy Duyệt Phong. Cô cảm thấy nếu hai người các cô đã chia tay, thì cô gái này cũng không cần phải che chở cho mình như vậy. Mà mình cũng không nên tiếp nhận sự bảo vệ của em ấy.
“Đừng sợ, em sẽ đưa chị trở về.” Qúy Duyệt Phong lên tiếng an ủi, đồng thời đưa tay vội vàng đảo tay lái, liền lao đến một đường núi khác. Mắt thấy những chiếc xe đuổi theo sau mình cũng dần chậm lại, cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đưa tay vuốt mặt Tần Nhuế từ trên xuống. Mặc dù cánh tay này đã không còn nhiều sức nữa, nhưng vẫn có thể vuốt ve người con gái này, cảm thụ nhiệt độ trên người chị.
“Thật xin lỗi, Tần Nhuế, lại làm liên lụy đến chị.”
“Không có gì, liên lụy hay không liên lụy, ngược lại khiến cho Qúy giám đốc trong lúc bận rội lại đến cứu tôi, tôi nên cám ơn mới được.” Tần Nhuế nói lời khách sáo, khiến cho lòng Qúy Duyệt Phong đau xót. Cô không thích đối phương dùng dến loại giọng xa lạ này mà nói chuyện với mình, càm giác như vậy giống như mình và Tần Nhuế chẳng qua chỉ là một người xa lạ. Qúy Duyệt Phong vừa muốn mở miệng giải thích hết tất cả, nhưng mà thân xe lúc này lại bị đụng một cái, cơ hồ mất đi thăng bằng.
“Bọn họ làm sao có thể đuổi nhanh được như vậy?” Qúy Duyệt Phong nghi ngờ nhìn lại hướng sau lưng, phát hiện hai chiếc xe kia từ lúc nào đã dùng dây thừng cột lại với nhau. Làm như vậy mặc dù có thể làm tăng tốc độ giữ thăng bằng, nhưng nếu một chiếc gặp rắc rối, thì chiếc còn lại cùng sẽ bị liên lụy. “Đồ điên!” Nhìn Kiều Ốc ngồi trong chiếc xe cuối cùng nở nụ cười, Qúy Duyệt Phong lên tiếng mắng.
Ba chiếc xe chạy lên núi càng lúc càng nhanh, rất nhiều lần khiến chút nữa thì đụng vào xe Qúy Duyệt Phong, thật may là cô kịp thời đạp thắng chậm lại, mới có thể giữ vũng được thân xe, Nhưng àm cứ như vậy thì sẽ khiến cho tốc độ xe cô cũng phải chậm lại. Nhìn thấy chiếc xe phia sau lại muốn đâm vào, Qúy Duyệt Phong vội vàng gạt cần ga tăng tốc độ, mà hai chếc xe cột vào nhau liền lao đến đi ngang hàng với mình ép mình vào trong vách núi.
Thân xe ma sát với vách núi bắn ra tia lửa tung tóe, người phía sau xe liều mạng ép Qúy Duyệt Phong đến lảo đảo, mồ hội cũng theo đó mà từng giọt tích xuống. Lúc này chỉ cần xe của Kiều Ốc áp sát thêm một chút nữa, đừng nói là xe của cô, mà ngay cả hai chiếc xe kia của Kiều Ốc cũng theo nhau mà lao xuống núi. Nếu như trên này chỉ có một mình cô thì căn bản Qúy Duyệt Phong cũng không sợ. Nhưng giờ phút này ngồi bên cạnh cô còn có Tần Nhuế!
Vô luận như thế nào thì cô cũng không thẻ để cho người con gái này xảy ra chuyện!
Qúy Duyệt Phong đạp mạnh chân ga, muốn đến ngay khúc cua sẽ bỏ rơi Kiều Ốc. Đối phương dường như biết dược dụng ý của cô, lại cùng cô tắng tốc độ. Đến ngay khúc của Qúy Duyệt Phong liền đánh lái sang bên phải, mượn cơ hội này để thoát khỏi hiểm cảnh. Nhưng mà hai chiếc xe phía sau lúc này lại đột nhiên phóng đến chỗ cô, thậm chí đến ngay cũng khúc cua cũng không có dấu hiệu chậm lại.
Đây chính là cách dùng mạng đổi mạng, khiến cho lòng Qúy Duyệt Phong cả kinh, cô không tin Kiều Ốc vì giết mình mà bỏ luôn cả tình mạng của cô ta, nhưng mà lúc này khoảng cách chiếc xe theo sau xe cô cũng càng lúc càng gần, đối phương cũng không có ý dừng lại. Qúy Duyệt Phong khống chế được tay lái, muốn cho hai xe đụng nhau ngay trước khúc cua.
Vào lúc này chiếc xe ở phía trước đột nhiên lấy tốc độ cực nhanh lạo tới đâm vào sau xe các cô. Qúy Duyệt Phong quay đầu nhìn lại phát hiện Kiều Ốc cuối cùng đã cắt đứt sợi dây thừng nối với chiếc xe trước! Theo quán tính chiếc xe lao tới cũng không có cách nào dừng lại được, chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, hai chiếc xe cùng lúc lao xuống vách núi.
Khi thân xe nhanh như chớp rơi xuống, thân thể cũng mất đi thăng bằng, Qúy Duyệt Phong hốt hoảng nhìn sang Tần Nhuế, vội vàng thóa dây an toàn, đem cô ôm vào trong ngực.
Khi thân xe nhanh như chớp rơi xuống, thân thể cũng mất đi thăng bằng, Qúy Duyệt Phong hốt hoảng nhìn sang Tần Nhuế, vội vàng thóa dây an toàn, đem cô ôm vào trong ngực
|
☆ Chương 116
Mùi xăng nồng nặc xộc lên mũi, khiến cho Tần Nhuế phải nhíu chặt mày, theo bản năng cử động thân thể, muốn cách xa cái mùi này. Nhưng mà theo động tác, cũng khiến cho vài chỗ truyền đến đau nhói khiến cô không thể nhịn được mà rên lên vài tiếng, lúc này mới hoàn toàn tỉnh hồn lại. Phía trước tầm mắt, là bầu trời xám xịt, xung quanh đều là cây cỏ mọc um tùm cùng vách đá cheo leo. Mà chính mình vẫn còn đang bị Qúy Duyệt Phong gắt gao ôm vào trong ngực.
Ngẩng đầu nhìn lên xung quanh chỗ này, Tần Nhuế phát hiện mình và Qúy Duyệt Phong vẫn còn sống sót bên trong xe. Chỉ thấy phía trước vẫn còn hoàn hảo không có chút tổn hao gì, thậm chí đạn bắn tới cũng không làm bể kính nhưng cũng đã bể tan tành, thân xe cũng đã tả tơi không chịu nổi, biến thành một đống sắt vụn. Trừ những thứ này ra, nghiêm trọng nhất chính là chiếc xe này đã bốc ra khói đen, mùi xăng cũng càng lúc càng nồng nặc nhắc cho Tần Nhuế hai người phải mau rời khỏi chỗ này.
“Qúy Duyệt Phong, tỉnh mau tỉnh.” Nhìn người người đang ở dưới người, Tần Nhuế lớn tiếng kêu bên tai cô. Sắc mặt của Qúy Duyệt Phong cũng không tốt, giờ phút này chính mình lại gọi em ấy lớn như vậy, nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Tần Nhuế sợ hãi đưa ngón tay để dưới mũi, phát hiện vẫn còn hô hấp, sợ hãi dâng lên mỡi chậm rãi thả lỏng xuống.
Cảm giác trong lòng nói không ra lời vẫn còn quanh quẩn, hôm nay phát sinh mọi chuyện quá lớn cũng đã vượt qua sức tưởng tượng của Tần Nhuế. Vẫn còn nghĩ là, Qúy Duyệt Phong cũng sẽ không còn là người con gái trước kia vì cô mà nhảy vào dầu sôi lửa bỏng. Cho dù chính mình vì em ấy mới bị bắt cóc, thì đối phương cũng sẽ không mạo hiểm tới hiểm nguy của tính mạng mà tới cứu cô.
Nhưng nhớ lại lúc Qúy Duyệt Phong nhìn mình lộ ra vẻ đau lòng cùng tự trách, khi bánh xe lăn đến trước vách núi chính em ấy cũng không hề để ý đến bản thân mà còn dùng cả thân thể để bảo vệ mình. Tần Nhuế cũng không đoán ra được rốt cuộc Qúy Duyệt Phong đang suy nghĩ cái gì, tại sao em ấy đã không còn yêu mình, nhưng vẫn liều mạng như vậy mà bả vệ mình.
Không nghĩ ra, Tần Nhuế cũng không muốn nghĩ nữa. Cô đưa tay chạm lên khuôn mặt tái nhợt của Qúy Duyệt Phong, cảm xúc da thị chạm nhau cũng không cách nào tách ra được. Động tác cứ dừng lại như vậy, cô cũng suy nghĩ hồi lâu. Đối với người mọi nhớ nhung cũng đều được cô một mực đè nén giấu trong lòng. Có lẽ chỉ có lúc này, cô mới không cần dùng đến lớp ngụy trang kia nữa.
Cô thật, rất muốn em ấy.
“Tần Nhuế…” Lúc này, Qúy Duyệt Phong đã hôn mê bất tỉnh đột nhiên mở miệng nói chuyện, khiến cho Tần Nhuế đang xuất thần cũng phải sợ hết hồn, vội vàng rút lại bàn tay đã chạm lên mặt Qúy Duyệt Phong. “Cô sao rồi? Chiếc xe này có thể sẽ sắp nổ, chúng ta mau đi ra ngoài đi.” Qúy Duyệt Phong vừa tỉnh lại, đã nhìn thấy Tần Nhuế khôi phục lại bộ dạng lạnh nhạt ban đầu, tựa như vừa rồi cô cũng chỉ là một ảo ảnh mà thôi.
“Em biêt, Tần Nhuế, em đang ở phía dưới, cử động không tiện, chị bò ra ngoài trước đi, sao đó kéo em ra theo.” Qúy Duyệt Phong mở miệng nói âm thanh của cô nhỏ nhẹ, nếu như không để ý cản bản ũng sẽ không thể nghe được. Từ lúc cô tỉnh lại thì trên trán cũng đã bịn rịn một tầng mồ hôi sáng bóng.
“Nhìn sắc mặt cô có vẻ không được tốt cho lắm, có phải bị thương chỗ nào rồi không?” Tần Nhuế lo lắng hỏi, vẻ mặt cũng vẫn không lạnh lùng như trước. Đem cả thân người chỉ vì bảo vệ một người bị lực va đập mạnh như vậy khiến cho toàn thân đau như muốn nứt ra, chứ nói gì là còn bị đè như vậy, từ đầu đến cuối Qúy Duyệt Phong cũng chỉ đem cô bảo vệ trong lòng mình.
“Em không sao, Tần Nhuế, chị bò ra ngoài trước đi, đừng có ngây người ở lâu trong này như vậy.” Qúy Duyệt Phong nói đưa tay đẩy cánh cửa xe trên đỉnh đầu ra. Bởi vì va đập kịch liệt nên cửa xe cũng đã sớm bị biến dạng, cũng không hề dễ dàng đẩy ra được. Nhìn tay trái của Qúy Duyệt Phong có chút phát run, Tần Nhuế nhíu mày, đem tay cô bắt lại.
“Tay cô bị thương?” Cô cúi đầu xuống cẩn thận kiểm tra nửa người bên trái của Qúy Duyệt Phong, từ bả vai cho đến đầu ngón tay, một chút cũng không bỏ qua. Phát hiện trên người không có bị thương, biểu tình căng thẳng của Tần Nhuế cũng thả lỏng xuống. Thấy phản ứng của cô như vậy, trong lòng Qúy Duyệt Phong cũng thấy ấm áp, khóe miệng cong lên nụ cười nhàn nhạt. “Có lẽ do chị quá nặng, cái tay này bị chị đè ép quá lậu, nên có chút tê đó.”
Con gái, từ trước đến giờ đều có hai điều cấm kỵ, bất kể là người mà cô thân thiết bao nhiêu, cũng tuyệt đối không thể nói cô già hay là mập. Cho dù là cô đã qua sinh nhật 30, bạn cũng chỉ có thể nói cô ấy là 29. Dù eo cô ấy đã to như thùng nước, cô ấy có thể nói mình mập, nhưng tuyệt đối mình không thể nói cô ấy như vậy.
Huống chi, Tần Nhuế căn bản cũng không hề mập.
Đối mặt với lời chọc ghẹo của Qúy Duyệt Phong, Tần Nhuế cũng không thèm nói lời nào, ngược lại đưa tay ra giúp cô đẩy cửa. Hai người bốn cánh tay cùng nhua chung sức đẩy cửa, cái cửa dưới sự đẩy ép đến méo mó cũng rớt xuống đất. “Phù…” Giải quyết được vấn đề phiền toái hai người đồng thời thán một hơi.
Cảm giác được hơi thở nóng ấm của người bên dưới còn phất bên cổ, còn mang theo mùi sữa quen thuộc kia, kiến cho Tần Nhuế có chút mê mệt. Cô đưa tay sờ lên cái cổ không chút dấu vết, liền bắt đầu đi ra bên ngoài. Nhưng mà chân vừa mới cử động một cái, khiến cho cô cũng tỉnh táo lại cơn đau nhói truyền đến khiến cho cô cũng không dám làm gì, hai tay mềm nhũn lại nằm lên người Qúy Duyệt Phong lần nữa.
“Sao vậy!?” Nhìn thấy dáng vẻ khác thường của Tần Nhuế trong mắt, cô hốt hoảng đưa tay kiểm tra thân thể đối phương giống như lúc nãy Tần Nhuế kiểm tra mình. “Chân tôi hình như bị kẹt rồi.” Tần Nhuế nói xong, duỗi thư một chân phía sau cảm giác đạp phải một vật cứng, thì cũng xác định ý nghĩ trong lòng.
“Chị đừng động đậy, để em xem giúp chị cho.” Qúy Duyệt Phong lấy di động trong túi ra, quả nhiên như là dự đoán, trong vùng núi hoang vu này căn bản khồng thể bắt được tín hiệu. Cô mở đèn Flash, nhìn theo hướng bên trong xe, phát hiện chân Tần Nhuế bị kẹt trong góc giữa cánh cửa xe và ghế ngồi bên cạnh, nhưng may nắm là không có chảy máu, chẳng qua chỉ là bị trẹo mà thôi.
“Tốt rồi không chảy máu, chị đưa chân gác qua một bên, nắm chặt lấy khung cửa xe, từ khung cửa xe đẩy ra ngoài.” Qúy Duyệt Phong chỉ thị Tần Nhuế nên làm như thế nào, người sau cũng nghe lời làm theo như vậy. Không lâu sau cái chân của Tần Nhuế cũng được tự do, vỗn dĩ cổ chân mảnh khảnh cũng đã sưng to như cái bánh bao.
“Có đau không?” Qúy Duyệt Phong đem tầm mắt rơi vào trên cổ chân Tần Nhuế, tròng lòng không ngừng áy náy cùng đau lòng. Rõ ràng cô đã làm tất cả để có thể bảo vệ Tần Nhuế, nhưng vẫn là hết lần này đến lần khác hại đối phương. “Qúy tiểu thư không cần nói như vậy, mưa gió phía trước không thể biết được, làm người sớm chiều gì rồi cũng sẽ gặp được phúc hay họa mà thôi, không cần biết phải biết sau này sẽ phát sinh chuyện gì, cho nên cô cũng không cần phải tháy chính mình liên lụy đến tôi. Dù sao, chúng ta cũng chỉ là người xa lạ.”
Một câu người xa lạ, khiến cho lòng Qúy Duyệt Phong thêm đau đớn. Cô nhắm nghiền mặt lại nghiêng đầu qua một bên cũng không dám nhìn đến gương mặt lạnh lùng của Tần Nhuế nữa, nước mắt cũng chậm rãi từ khóe mắt mà chảy xuống. Vỗn dĩ cô cũng không muốn đem sự yếu đuối của chính mình mà biểu lộ trước mặt Tần Nhuế, rõ ràng trước mắt hiện tại là thời khắc sinh tử, chính mình phải thật kiên cường mới đúng.
Nhưng lúc này những hàng nước mắt mà cô đã nhịn từ rất lâu, tinh thân cũng luôn khép kín, cùng lúc nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của Tần Nhuế vì không thể chịu được nên chính thức vỡ òa. Qúy Duyệt Phong rất khó chịu, cũng vô cùng ủy khuất, cô cũng biết tất cả đều là lỗi của chính mình do tự mình gánh lấy, nhưng vẫn luôn hy vọng Tần Nhuế đừng đối xử với mình như vậy.
Ngay lúc Tần Nhuế từ từ đi ra bên ngoài, trong lúc nữa người đã thoát ra khỏi chiếc xe này, Qúy Duyệt Phong cũng không nhịn được nữa dauw tay bắt lấy eo cô, đem mặt chôn trong đó mà khóc ô ô.
Làn da lạnh như băng cũng nước mắt nóng bỏng chạm nhau, khiến cho Tần Nhuế ngây ngô bất động tại chỗ không biết phải làm gì. Cô không biết tại sao đột nhiên Qúy Duyệt Phong lại khóc đến thương tâm như vậy, trong ấn tượng của cô cho dù là có bị thương nặng đến đâu, hay là cho dù gặp phải chuyện gì khó khăn hơn nữa thì người này cũng sẽ không khóc trước mặt mình như vậy. Nhưng lúc này lại khóc thành bộ dạng như vậy. Cho dù mắt không nhìn thấy đường, Tần Nhuế cũng có thể cảm nhận được thanh âm đè nén thút thít cùng run rẩy kia.
Mềm lòng Tần Nhuế rất muốn dừng lại để an ủi Qúy Duyệt Phong, thâjm chí còn muốn vuốt ve đầu của em ấy nói với em ấy đừng khóc như một đứa bé vậy. Nhưng tôn nghiêm còn sót kại nói cho cô biết, làm như vậy cũng không thích hợp với quan hệ của các cô lúc này. Vì vậy nghĩ cũng đã thông suốt Tần Nhuế cắn môi dưới, bất kể là Qúy Duyệt Phong đang khóc cũng tiếp tục bò ra ngoài.
“Tần Nhuế… Chị không cần em nữa sao?” Âm thanh yếu ớt của Qúy Duyệt Phong từ bên trong xe truyền đến, những lời như vậy khiến cho Tần Nhuế không biết phải làm sao mà bật cười. Rõ ràng đã không còn muốn mình, đùa bỡn mình cũng chính là em ấy. Tại sao bây giờ, ngược lại nói chuyện giống như là mình đang từ bỏ em ấy vậy?
“Qúy tiểu thư, mong cô có thể dừng lại cái trò lừa bịp nhàm chán này. Tôi không phải thế thân của Qúy Mục Nhiễm, cũng không phải là người mang hình dáng của cô ta.”
“Em biết! Em đều biết! Chị là Tần Nhuế! Là Tần Nhuế!” Qúy Duyệt Phong đột nhiên mất khống chế mà hét lớn, phản ứng như vậy khiến cho người kia có chút mờ mịt cùng nghi hoặc. Tần Nhuế biết, Qúy Duyệt Phong cũng không phải là người dẽ dàng bị kích động như vậy, chẳng lẽ câu nói kia của mình chọc giận em ấy? hay là đã đâm trúng tâm sự yếu ớt trong lòng?
“Tần Nhuế không cần phải cứ tiếp tục như vậy có được không? Em mệt quá, rất là mệt mỏi. Rời xa chị nhiều ngyà như vậy, động lực duy nhất để cho em có thể tiếp tục chống dỡ chính là chị. Em biết bản thân em rất vô dụng, mắc nợ rất nhiều, càng không xứng đáng với chị, khiến cho chị phải thương tâm như vậy, nhưng em thật sự không muốn mất đi chị!”
“Chị nghe em giải thích một chút có được không? Cầu xin chị…”
Giọng nói khẩn cầu của Qúy Duyệt Phong khiến cho cánh mũi của Tần Nhuế đau xót. Những lời đó giống như là quả bóng bay, gõ vào tim của cô một cái, khiến cho nó đã mang nhiều kẽ hở chỉ một cái chạm liền vỡ tan tành. Cô dừng lại động tác, để cho Qúy Duyệt Phong ôm mình. Nghe đối phương nói xong từ lúc bắt đầu bị Qúy Mục Nhiễm uy hiếp, cho đến màn kịch trong phòng đó, và chuyện về đêm đó ở quán bar, dần dần cũng được rõ ràng.
Nghe xong những lời giải thích này, Tần Nhuế cũng không có bất kỳ phản ứng nào, trên mặt cũng chỉ là biểu hiện khinh thường lãnh đạm, tựa như đang ngồi xem một bộ phim đầy tình tiết cẩu huyết. Cho dù rất tiện nghi, nhưng lại lãng phí đi thời gian quý giá của cô.
“Tần Nhuế, chị vẫn còn nghe em nói chứ?” Không khí trầm mặc, khiến cho Qúy Duyệt Phong rất sợ. Cô sợ hãi Tần Nhuế sẽ không tha thứ cho mình nữa, cho dù người này có mắng cô, đánh cô, còn tốt hơn là so với bây giờ không để ý đến cô nữa. “Ừ, tôi vẫn nghe.” Đơn giản đáp lại, khiến cho lòng Qúy Duyệt Phong lạnh đi một mảnh, cô mở miệng còn muốn nói gì, có thể nghe được những lời trong giọng đó, lại trở thành một câu xin lỗi.
“Ha ha, Qúy Duyệt Phong, bây giờ mày lấy thân phận gì mà tới nói lời xin lỗi đây? Lấy thân phận là tổng giám đốc Qúy thị, hay là bạn gái của Qúy Mục Nhiễm?”
“Tôi…” Lời nói của Tần Nhuế khiến cho Qúy Duyệt Phong cũng không chống đỡ nổi. Cô muốn nói cho người này biết, em yêu chị, là người con gái của chị. Nhưng hôm nay, người mà mình yêu nhất, cũng đã bị tổn thương sâu nhất, còn có tư cách gì để nói yêu?
“Sao vậy? Không còn lời nào để nói? Qúy Duyệt Phong! Cô có biết không ghét nhất chính là cái bộ dạng này của cô! Tại sao chuyện gì cũng gạt tôi không nói với tôi! Chẳng lẽ tôi vô dụng như vậy? Đến một chút cũng không có khả năng chia sẻ với cô? Cô cho là như vậy cũng là bảo bệ tôi, cô có nghĩ đến hay không, có lẽ tôi cũng không cần cô bảo vệ?”
“Cô cho là cô làm nhiều chuyện như vậy, chỉ cần một lời giải thích, một câu ân hận thì có thể xóa đi tất cả mọi sai lầm sao? Tôi nói cho cô biết, không thể nào! Cho dù cô có đau khổ do chính cô, cho dù cô với Qúy Mục Nhiễm cũng không phát sinh chuyện gì! Tôi cũng sẽ không cùng cô ở chung một chỗ! Qua đêm nay, tôi sẽ hoàn toàn quên mất cô, tìm một người thích hợp để yêu. Cô trong lòng tôi, cái gì cũng không phải!”
Mặc dù đã từng nghĩ đến kết quả xấu nhất, bên tai lại dễ dàng nghe đến những lời nói của Tần Nhuế như vậy, ngực đau cơ hồ cũng không thở nổi. Qúy Duyệt Phong lộ vẻ bi thương cười một tiếng, cô biết qua đêm nay, mình cùng Tần Nhuế cũng không còn bất cứ dính líu gì nữa. Cho dù mình đã giải thích với chị ấy tường tận như vậy, thậm chí là khẩn cầu chị ấy tha thứ cho mình. Nhưng tổn thương chính là tổn thương, ngay cả cô cũng đã xin lỗi còn đi cầu xin Tần Nhuế cùng cô ở chung một chỗ.
“Em biết.” Qúy Duyệt Phong vừa nói lén hôn xuống bên hông Tần Nhuế. Cô chỉ muốn lưu lại tưởng niệm cuối cùng cho người mình yêu, chỉ như vậy thôi.
Khi Tần Nhuế từ trong xe bò ra ngoài, Qúy Duyệt Phong cử động thân thể đã chết lặng. Nhìn thấy đối phương đang dùng điện thoại báo cảnh sát, cô mới lén đưa tay chạm đến sau lưng của mình, chỉ cảm giác được mảnh sềnh sệt lạnh như băng.
Qúy Duyệt Phong dùng ngón tay dò theo đường vết thương, liền chạm đến được một vật khối nhọn cứng. Cô biết có thể là trong lúc xe xóc nảy đã bị mảnh sắt trên xe đâm vào, mặc dù vết thương không sâu, nhưng miệng vết thương cũng rất dài, như vậy máu cũng sẽ chảy nhanh hơn, nếu như không thể lấy ra kịp thời mà chữa trị, ở trong vùng núi hoang vu như vậy nhất định sẽ vì mất máu nhiều mà chết. Nhưng nếu không rút ra thì vết thương sẽ bị nhiễm trùng mà mất mạng.
Đứng trong cục diện tiến thoái lưỡng nan như vậy, Qúy Duyệt Phong nhìn thấy Tần Nhuế cũng đã buông tha điện thoại đi đến chỗ của mình, cô gắt gao cắn chặt rang, tay phải dùng sức, liền nhổ mảnh sắt trên lưng ra. Nhìn thấy toàn bộ tay phải của mình cũng đã dính đầy máu tươi còn có trên cả mảnh sắt đang cầm trong tay. Cô tùy ý ném nó trong xe, lại đưa tay chùi lên ghế ngồi. Xác định không nhìn ra được khác thường, mới chậm rãi theo hướng bên ngoài xe mà đi ra.
Cô nhất định phải đưa Tần Nhuế trở về, không thể chết ở chỗ này được.
|