Thiết Ngục Mê Tình
|
|
☆ Chương 117
“Nơi này không có tín hiệu, chúng ta ngoại trừ phải tự mình đi ra ngoài, còn phải tìm người đến cứu viện.” Tần Nhuế ngồi dưới đất tỉnh táo phân tích, mắt thấy sắc trời cũng đã ngả màu trầm xuống, cô muốn thừa dịp trước khi trời tối mà đi ra ngoài, để tránh cho những lo lắng về sau. Chẳng qua liếc mắt nhìn sang Qúy Duyệt Phong đang ngồi bên cạnh, tình trạng của cô dường như cũng không tốt lắm.
Chẳng qua liếc mắt nhìn sang Qúy Duyệt Phong đang ngồi bên cạnh, tình trạng của cô dường như cũng không tốt lắm
“Tần Nhuế, chị nói không sai. Cứ chờ như vậy cho đến tối cũng không phải là cách, nơi này quá lạnh, hai người chúng ta cũng không có thức ăn hay nước uống. Nếu như không tranh thủ bây giờ vẫn còn sức thoát ra trước khi trời sáng, chỉ sợ dừng đến ngày mai sẽ chậm trễ mất. Hơn nữa, thủ hạ của Kiều Ốc cũng sẽ đi giết em và chị, không buông tha cho chúng ta dễ dàng như vậy. Có lẽ người của cô ta lúc này vẫn còn ở quanh đây.”
Nghe qua phân tích của Tần Nhuế, Qúy Duyệt Phong cũng mở miệng nói. Các cô bây giờ, hoàn toàn là tứ cố vô thân chỉ có thể dựa vào chính mình mà đi ra ngoài, cũng không còn cách nào khác. Có chung một ý kiến, hai người nghỉ ngơi một chút liền đứng dậy hướng theo đường đi xuống núi. Ngay cả sống lưng cũng chỉ dám ưỡn cho thẳng tắp. Cho dù đả kích có nặng hơn, cũng không thể nào bẻ gãy được.
Qúy Duyệt Phong chỉ như vậy nhìn bóng lưng Tần Nhuế, chỉ cảm thấy toàn thân được một màng ấm áp bao bọc. Cô yêu người con gái này, yêu bộ dạng lúc chị ấy nghiêm túc xử lý công việc, yêu chị ấy bởi vì chỉ cần một câu nói đơn giản cũng đã đỏ mặt, càng yêu hơn khi chị ấy luôn dùng mọi cách mà ôn nhu với mình, yêu luôn tất cả những bộ dạng ấy.
Cảm giác được sau lưng có ánh mắt nóng bỏng, Tần Nhuế làm bộ như lơ đãng quay đầu lại, đã thấy ánh mắt Qúy Duyệt Phong chăm chú nhìn mình. Cặp mắt đen quen thuộc ấy đã từng như vậy luôn đem đến ôn nhu và an lòng. Thật giống như trên cõi đời này, trừ mình ra, thì cũng không còn bất cứ chuyện gì, bất kỳ người nào có thể đi vào trong đó.
Vốn là hai người cũng đã giằng co cả một buổi chiều, căn bản cũng không còn lại bao nhiêu khí lực, chỉ cần đi được một đoạn đường núi cả hai người các cô đều thở hồng hộc, nhiệt độ trong núi cũng đã giảm dần khiến cho chung quanh cũng trở nên rét lạnh, từng trận gió thổi qua, giống như những con ma đang xuyên vào thân thể, từ trong cho đến ngoài, hoàn toàn đều lạnh như băng.
“Tần Nhuế, đừng đi nữa, dừng lại nghỉ ngơi một chút có được không?” Lúc nàym tiếng nói của Qúy Duyệt Phong từ phía sau cũng truyền tới, Tần Nhuế quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cô đã đứng một khoảng cách mình khá xa. Cho dù sắc trời u ám, nhưng khuôn mặt tái nhợt vẫn như cũ hiện lên rõ rệt như vậy. Nếu như không phải là nhận thức được cô còn sống, tuyệt đối Tần Nhuế sẽ nghĩ cô chính là một nữ quỷ.
“Cô mệt lắm không?” Hai người ngồi chung một chỗ, Tần Nhuế mơ hồ nhìn thấy Qúy Duyệt Phong dang nhíu chặt chân mày lại, hỏi nhỏ.
“Không sao, Tần Nhuế, em đi vệ sinh một chút, chị ở chỗ này chờ em.”
Qúy Duyệt Phong nói xong liền đi vào sau bụi cây, cho đến khi không nhìn thấy bóng của Tần Nhuế, mới ngừng lại. Cô dựa vào trên cây thở hổn hển, qua loa lau sạch mồ hôi trên mặt, liền đưa tay sờ lên vết thương trên hông sau lưng. Thịt chung quanh cũng đã đau đến tê rần, máu chảy cũng đã ướt hết một mảnh vải lớn. Chỉ sờ một cái thì chất lỏng đó cũng đã dính đầy trên tay.
Cô xé một một bên ống tay sơ mi cột bên hông bị thương lại, mặc dù cũng biết được như vậy căn bản cũng không thể cầm máu được, nhưng ít ra cũng khiến cho vết thương không bị vỡ ra thêm nữa. Làm xong hết thảy mọi thứ, Qúy Duyệt Phong mới chậm rãi đi về. Bây giờ trời cũng đã tối, cho nên cô cũng không cần phải lo lắng vết máu trên tay sẽ bị Tần Nhuế nhìn thấy.
“A!” Không chờ đến lúc Qúy Duyệt Phong đi đến chỗ của Tần Nhuế, đã nghe được một tiếng rên nhẹ do cố sức kiềm chế, trong đó trừ bỏ có ẩn nhẫn ra còn có một tia khủng hoảng. Sống chung với nhau thời gian dài như vậy, đối với âm thanh của Tần Nhuế, Qúy Duyệt Phong không thể không quen thuộc hơn nữa. Cơ hồ vừa nghe được âm thanh này, cô đã vội vã đi đến chỗ của đối phương.
Quay về chỗ mới vừa ngồi của hai người, Qúy Duyệt Phong đã nhìn thấy Tần Nhuế cuộn người thành một khối nằm trên mặt đất. Cô dùng hai tay gắt gao ôm lấy bả vai, thân thể suy nhược run rẩy giống như là say rượu. Cho dù cô đã gắt gao cắn môi, nhưng âm thanh thống khổ vẫn tràn ra từ đó.
“Tần Nhuế! Chị sao vậy!?” Qúy Duyệt Phong đem Tần Nhuế gắt gao ôm vào trong ngực lo lắng hỏi, cảm nhận được người trong lòng cơ thể lúc nóng lúc lạnh, căn bản cũng không biết được mới vừa rồi còn rất khỏe tại sao đột nhiên lại trở nên như vậy.
“Qúy… Qúy Duyệt Phong…” Có lẽ ghe được tiếng kêu gào của Qúy Duyệt Phong, Tần Nhuế liền mở mắt nhìn về phía cô. Trong mắt hình dáng cũng đã tan rã không có gì.
“Em đây! Em đây! Tần Nhuế, chị sao vậy? Đừng dọa em có được không? Có phải chị bị thương chỗ nào không!?” Qúy Duyệt Phong vừa nói, hốt hoảng đi kiểm tra thân thể Tần Nhuế, cũng không thể phát hiện được vết thương nào rõ ràng.
“Tôi không có sao… Cô a!” Tần Nhuế vừa nói được một nửa đã bị đau đớn ngắt giữa chừng. Cô so với lúc nãy càng run rẩy lợi hại, thẩn thể bị Qúy Duyệt Phong ôm bắt đầu giãy dụa kịch liệt, trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng gào thống khổ.
“Tần Nhuế! Thật xin lỗi! thật xin lỗi!” Thân là người trong hắc đạo, nếu như lúc này Qúy Duyệt Phong còn không đoán ra được Tần Nhuế như thế nào, vậy chuyến này cô đi cũng là không công. Mở điện thoại đi động lên, mượn lấy ánh đèn yêu ớt, cũng đã nhìn thấy lỗ kim màu đỏ trên tay Tần Nhuế lọt vào tầm mắt. Cho dù không nhìn kỹ căn bản cũng không phát giác ra được, nhưng đám người khiến cho Tần Nhuế phải tổn thương, tuy không nhiều chưng chỉ một chút xíu như vậy!
Qúy Duyệt Phong gắt gao bóp chặt lấy mặt đất bên dưới, trong lòng tràn ngập áy náy cùng đau đớn nhìn người này, hận không thể lập tức đem đám người kia cùng Kiều Ốc bằm thây vạn đoạn.
Bọn họ dám tiêm ma túy cho Tần Nhuế!
“Tần Nhuế, đừng sợ, em sẽ giúp chị cai nó, khôi phục lại dáng vẻ trước kia cho chị.” Qúy Duyệt Phong đưa tay dùng hết toàn lực ôm lấy Tần Nhuế, dụng ý muốn dùng sự tồn tại của mình để giúp cho cô vượt qua thống khổ. Nhưng trên người cô còn bị thương vốn cũng không còn nhiều khí lực, không được lâu đã bị Tần Nhuế đè ngã trên đất.
Thân thể bị va chạm mạnh mặc dù rất đau, nhưng Qúy Duyệt Phong biết phần này đau đớn cũng không bằng đau đớn mà Tấn Nhuế phải chịu. Nhìn hai bàn tay Tần Nhuế qua loa lôi xé quần áo của mình trong điên cuồng, Qúy Duyệt Phong chậm rãi nhắm mắt, mặc cho nước mắt rơi nóng bỏng rơi xuống như hoa. Trong lòng cô rất khó chịu, rất đau.
Đã từng là một Tần Nhuế, mỗi ngày đều mặc quần áo sạch sẽ chỉnh tề, tóc được buối gọn gàng sau đầu không chút qua loa. Ngũ quan tinh xảo, góc cạnh rõ ràng, vô luận gặp phải nhiều vấn đề khó khăn, nhưng trên mặt cũng không hề tìm được được chút gợn sóng nào. Trong lòng Qúy Duyệt Phong, Tần Nhuế luôn là một cô gái ưu nhã trầm tĩnh. Nhưng hôm nay, cô lại biến thành bộ dạng này. Mà kẻ đầu sỏ khiến cho cô chật vật như vậy chính là mình.
“Tần Nhuế, đừng như vậy, thật xin lỗi…. thật xin lỗi….” Qúy Duyệt Phong đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Tần Nhuế, đây chính là động tác mà chị ấy từng thích nhất, nhưng vào lúc này người ấy lại trở nên điên cuồng. Cổ tay hung hăng bị cắn, răng nhọn đâm sâu vào trong thịt, ngược lại khiến cho Qúy Duyệt Phong bật cười. Thống khổ của Tần Nhuế cô không thể chia sẽ, nhưng ít nhất có thể bên cạnh cô cùng nhau đau.
Một hớp này, bị cắn hồi lâu cũng không hề buông. Cảm giác được từng giọt giọt nước rơi xuống trên tay, trên mặt, Qúy Duyệt Phong ngồi dậy, rút tay về, thuận thế hôn Tần Nhuế. Đã lâu lắm rồi hai đôi môi mới được sát hợp chung một chỗ, thân thể hai người cũng đều run lên. Máu tươi trong thịt sống hòa cùng vị mặn của nước mắt, nhưng lại ngọt đến khác thường.
Nụ hôn của Qúy Duyệt Phong vẫn luôn giống như vậy, luôn tốt đẹp như thế, luôn ôn như như thế, lại dễ dàng khiến cho người ta phải sa vào. Tần Nhuế đưa tay vòng lên bả vai cô, nụ hôn này càng sâu. Khi thân thể bị đè ngã xuống trên đất, cô không thể kiềm chế được mà phát ra một tiếng than nhẹ. Hai người ai cũng không muốn rời đi trước, dường như muốn đem toàn bộ thời gian còn lại để tiêu hao trong nụ hôn ấy.
Sau nụ hôn Tần Nhuế cũng đã vùi đầu trong ngực Qúy Duyệt Phong không hề động đậy thêm nữa, đây là lần đâu tiên cô vượt qua sự dày vò của cơn ghiền ma túy mà không có thuốc hỗ trợ. Nghĩ đến 10 ngày qua mỗi lần phát tác, nàng giống như là chó phải quỳ xuống trước mặt Kiều Ốc để xin chích ma túy cho mình. Cho dù biết những thứ đó sẽ phá hủy mình hoàn toàn, nhưng cô vẫn không thể chịu được sự thống khổ khi không có thuốc còn sau khi chích thì lại trở nên sảng khoái hơn.
Dần dần, Tần Nhuế cảm thấy rất mệt mỏi. Cô chỉ biết nhắm hai mắt lại, không còn muốn suy nghĩ đến những thứ kia nữa. Bây giờ cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, tránh ở trong đó tự chữa thương trong mộng cho chính cô.
“Tần Nhuế, đừng ngủ, nơi này rất lạnh, sẽ rất lạnh đó.” Âm thanh của Qúy Duyệt Phong từ từ truyền tới, mặc dù cô đang kêu chị ấy đừng ngủ, nhưng cặp mắt kia cũng không thể chống đỡ được mà cứ thế kéo xuống không nghe theo. Mắt thấy sự lo lắng của Qúy Duyệt Phong càng trở nên mơ hồ, tầm mắt cuối cùng hoàn toàn rơi vào bóng tối.
Vẻ mặt mệt mỏi Tần Nhuế cũng thiếp đi, khiến cho Qúy Duyệt Phong không đành lòng đánh thức. Cô đưa tay cởi áo vest xuống đắp lên người Tần Nhuế, trên người cô cũng chỉ còn một chiếc áo sơ mi trắng đã bị xé rách hết một bên tay. Sau lưng lại là một mảng lớn đỏ thắm, không có áo khoác che dấu, cũng không giữ lại chút gì mà bày ra.
“Ngủ ngon, chờ tỉnh lại, thì sẽ không sao nữa.” Qúy Duyệt Phong đưa tay vuốt ve trán Tần Nhuế, nhẹ giọng an ủi. Nói xong cô đem cả người đối phương đỡ ra sau lưng, đồng thời rút ra cái cà vạt cất sẵn trong túi, đem chân cô cùng tay trái mình buộc lại một chỗ. Đúng như lời Qúy Mục Nhiễm nói, tay trái của cô bây giờ căn bản cầm một chai nước khí lực cũng không có, thì làm sao có thể nâng Tần Nhuế lên được? Chỉ có như vậy, chính mình mới có thể cõng chị ấy lên được.
Mặc dù Tần Nhuế không nặng, nhưng cũng không hề quá 100 kg. Nhất là người cũng đã ngủ, phía sau cũng trở nên an tĩnh hơn rất nhiều. Hơi thở trong suốt phả vào không khí, rất nhanh cũng đã không thể nhìn thấy trong đêm tối. Trên núi cao, một cô gái đang cõng một cô gái khác đi xuống núi. Cho dù người sau lưng áp cô đến cong cả lưng, nhưng cũng không dám dừng lại nghỉ một chút.
Thời gian lúc này đối với Qúy Duyệt Phong mà nói, rất là quan trọng. Nhìn về phía trước dường như không có đích đến, cô càng siết chặt tay phải hơn, tiếp tục đi về phía trước. Bởi vì cô và Tần Nhuế đều mang giày cao gót, vì để có thể đi nhanh hơn, Qúy Duyệt Phong đã sớm cởi bỏ đôi giày kia. Mặc dù như vậy có thể tăng nhanh tốc độ đi bộ, nhưng đá nhọn, nhánh cây cỏ khô cũng đã đâm qua khiến cho chân càng nhiều vết trầy xước hơn.
Thân thể cũng nhanh đạt đến cực hạn, Qúy Duyệt Phong lắc lắc cái đầu càng lúc càng mơ hồ, tiếp tục đi về phía trước. Cô cũng rất rõ, nếu cứ trì hoãn ở chỗ này càng lâu, thì mình và Tần Nhuế sẽ càng thêm nguy hiểm. Không bị chết rét, thì chính là chết đói. Mà trên người mình còn có thương, căn bản không thể cho phép cô kéo dài thời gian thêm được nữa.
“Tần Nhuế… chị tha thứ cho em có được không? Em không nghĩ muốn mất đi chị.” Qúy Duyệt Phong vừa đi, vừa nói chuyện cùng Tần Nhuế. Cô biết đối phương đã ngủ say, nên mới dám nói như vậy. Những lời này cô đã dấu trong tim lâu lắm rồi, cũng đã suy nghĩ rất lâu rồi, vốn là muốn nói cho Tần Nhuế nghe một lúc nào đó. Nhưng mà hình như cũng không có cơ hội.
”Tần Nhuế, thật ra thì trước kia em đã sớm chú ý đến chị. Từ lần đầu tiên nhìn thấy chị, em cũng biết nhìn bề ngoài của chị có vẻ đứng đắn như vậy, nhưng nội tâm nhất định là một kẻ muộn tao. Hắc hắc… Em đã dùng hai năm để chứng minh chuyện này, cũng đã thu thập được rất nhiều chứng cớ đó nha. Cho dù bị chị đánh chết cũng sẽ không thừa nhận, nhưng sự thật vẫn bày ở chỗ đó.”
“Em yêu chị, đối với bất kỳ người nào cũng không có liên quan. Chị cũng không phải là công cụ để cho em tiêu khiển cho qua giờ, càng không phải là thế thân của Qúy Mục Nhiễm. Đúng là trước đây em thật sự đã từng yêu chị ấy, nhưng mà tình yêu này bây giờ cũng không còn nữa, ngược lại nó trở thành một thứ tình cảm khác. Trong lòng em thì người đó chẳng qua chỉ là chị gái của em, chỉ là thời gian em muốn vượt qua chị ấy.”
“Đó cũng là đều mà từ rất lâu em mong muốn, em có thật sự là có đủ ưu tú hay không, bất kể làm gì, thì cũng không có cách nào đánh bại Qúy Mục Nhiểm. Nhưng bây giờ, em cũng không muốn suy nghĩ nhiều như vậy nữa. Nếu như chị chịu tha thứ cho em, em sẽ buông hết tất cả, đi cầu xin Qúy Mục Nhiễm bỏ qua cho chúng ta. Em yêu chị, nhưng không nghĩ tới làm tổn thương chổ đó của chị khiến chị lại để ý toàn bộ. Nhưng vào lúc này, em muốn ích kỷ một lần.”
“Chị nói với em, chị sẽ yêu người khác. Em đã từng muốn buông tay chị, yên lặng ở trong bóng tối bảo vệ cho chị, nhìn chị hạnh phúc. Nhưng mà nói như vậy, bất quá là em tự lừa gạt chính mình, dối người mà thôi. Em không phải thánh nhân, cho nên em không thể chịu được khi nhìn thấy chị vui vẻ cùng người khác, mà hoàn toàn quên mất sự tồn tại của em. Em đã từng ở trong bóng tối chạm đến chị, nhưng em rất muốn đứng dưới ánh mặt trời ôm lấy chị. Hy vọng có một ngày, em có thể dắt tay chị nói cho tất cả mọi người cùng biết, em và chị, vĩnh viễn đều thuộc về nhau.”
“Tần Nhuế, vì chị, cái gì Qúy Duyêt Phong này cũng đều nguyện ý mà đi làm.”
Nói xong những lời trong lòng này thì giọng của Qúy Duyệt Phong cũng đã khàn đến không chịu được. Trong nháy mắt, cô cũng đã được hơn nửa đường núi. Mồ hôi chảy xuống theo khuôn mặt trượt xuống cằm từng giọt rơi trên mặt đất, nếu như quay đầu nhìn lại còn đường mà cô đã bước qua, sẽ thấy được những vết máu trộn chung cùng mồ hôi mà rơi trên đất.
Mỗi một giọt đỏ tươi, nhìn qua cũng thấy phát hoảng.
|
☆ Chương 118
Khi Qúy Duyệt Phong tỉnh lại lần nữa, thì cô đã nằm trong phòng mình ở Qúy gia. Cho dù trong lòng còn đang lo lắng cho tình trạng của Tần Nhuế, nhưng bởi vì thân thể quá sức mệt mỏi, khiến cho cô lại ngất đi lần nữa. Chỉ cứ như vậy, tỉnh xong lại ngất, tỉnh xong lại ngất, cho đến buổi sáng mấy ngày sau, cô mới hoàn toàn tỉnh táo trở lại.
Nhận ra được có người đang ngồi bên cạnh giường, Qúy Duyệt Phong theo bản năng quay đầu lại, phát hiện người kia không phải là Tần Nhuế mà là Qúy Mục Nhiễm.
“Tỉnh? Muốn uống nước sao?” Qúy Mục Nhiễm đem ánh mắt thất vọng của Qúy Duyệt Phong thu vào trong tầm mắt, cô cố không để ý đến mà hỏi, nhưng trong lòng mơ hồ lại hiện lên chút chua xót. Thật ra thì cô cũng đã sớm biết tin Tần Nhuế mất tích. Dù sao thì cảnh sát và Qúy Duyệt Phong cổ động khoe khoang tìm người như vậy, lấy thế lực Qúy gia, cô không biết cũng khó.
Nhìn thấy Qúy Duyệt Phong vì tìm Tần Nhuế liều mạng ăn những thứ đồ mà mình không hề muốn để duy trì thể lực, Qúy Mục Nhiễm vì cô mà đau lòng đồng thời cũng có chút ảm đạm cùng mất mát. Hết thảy tất cả những thứ này đều từng thuộc về cô đều không còn. Khi đó Qúy Duyệt Phong cũng vì bảo vệ mình mà không để ý bản thân nỗ lực bảo vệ, cho dù là thay cô đỡ đạn, hay bị chém chết.
Nhưng hôm nay lòng của Qúy Duyệt Phong đã toàn bộ giao cho Tần Nhuế, nửa điểm cũng không lưu lại cho mình. Ngay cả trong lúc gặp phải chuyện phiền phức như vậy, cũng không chịu đến tìm cô giúp. Cuối cùng thì có phải là không tin mình nữa sao? Hay là em ấy đã chán ghét mình đến mức không muốn chấp nhận mình giúp đỡ?
Nghĩ tới hết thảy những chuyện mà mình đã làm để uy hiếp Qúy Duyệt Phong, Qúy Mục Nhiễm không khỏi lộ ra vẻ tự giễu trên nụ cười. Những chuyện mà cô đã làm trước kia cô cũng chưa từng nghĩ qua, thậm chí còn làm ba cái chuyện thủ đoạn thấp kém đó, nhưng vẫn không thể tìm được tình yêu mà Qúy Duyệt Phong trước kia đã từng yêu mình. Đến nỗi không tìm được nguyên nhân, nhưng thực tế lại rất đơn giản, chính là tình kia đã chết cũng không còn ở đây.
Trên đời này không thể tìm được, không thể nắm được, không thể bắt được, đó chính là những sự vật vô hình.
Có lẽ trong thời khắc Qúy Duyệt Phong bị mình đưa vào ngục, trái tim em ấy yêu mình cũng đã chết. Sau khi Tần Nhuế xuất hiện, thì đường ranh mỏng manh ấy cũng vô hồn mà hoàn toàn biến mất, biến mất hầu như cũng không còn lại gì. Nhưng thay vào đó lại đập rộ lên vì Tần Nhuế cũng vì đó mà lo lắng.
Nếu như trước kia Qúy Mục Nhiễm còn có thể dối mình, Qúy Duyệt Phong sẽ quay lại yêu mình sâu đậm như ngày nào đó. Nhưng khi nhìn thấy em ấy cùng với Tần Nhuế hai người đỡ nhau từ trong rừng đi ra, Qúy Mục Nhiễm cũng biết rõ trận này mình đã thua hoàn toàn. Bất kể là cuối cùng Qúy Duyệt Phong có ở lại bên cạnh mình hay không thì kết quả vẫn sẽ không có gì thay đổi.
“Tần Nhuế… Tần Nhuế đâu?” Qúy Duyệt Phong cũng không để ý đến vấn đề của Qúy Mục Nhiễm, ngược lại còn mở miệng hỏi Tần Nhuế đang ở đâu.
“Cô ấy đang nghỉ ngơi ở phòng khác, em yên tâm, ta sẽ không động đến cô ấy.” Nhìn trong mắt Qúy Duyệt Phong đầy lo âu, Qúy Mục Nhiễm còn cho là em ấy sợ mình làm tổn thương đến Tần Nhuế, nên mở miệng giải thích.
“Em muốn phải đi thăm chị ấy.”
Qúy Duyệt Phong nói xong đưa tay chống người ngồi dậy. Trên tay vẫm còn kim truyền nước biển ghim vào mu bàn tay nhưng bởi vì cô làm loạn mà giựt ra, khiến cho nước nhanh chóng theo lỗ kim chảy xuống làm ướt một mảng lớn ga trải giường. “Qúy Duyệt Phong! Ta hy vọng em nên biết rõ tình trạng của mình lúc này. Vết thương trên người em mặc dù không sâu, nhưng độ dài thì rất lớn. Nếu như chậm thêm chút nữa, thì em sẽ vì mất máu quá nhiều mà chết. Nhưng cô ấy chẳng qua chỉ bị trật khớp chân mà thôi.”
Qúy Mục Nhiễm lạnh giọng nói, tuy giọng cũng bình thường như vậy mặt cũng không có chút gợn sóng nào. Nhưng bản thân đã là người từng theo cạnh cô lâu ngày Qúy Duyệt Phong cũng biết rõ đây là cô đang thật sự rất tức giận. “Em không sao, thật sự không có sao hết. Qúy Mục Nhiễm, chị để em đi xem chị ấy có được không? Em có thể cảm nhận được chị ấy lúc này đang nghĩ tới em, cũng rất cần em.”
Qúy Duyệt Phong đưa tay níu lấy vạt áo Qúy Mục Nhiễm khẩn cầu, động tác này em ấy cũng chưa bao giờ làm với cô. Nhưng đây cũng là lần đầu tiên Qúy Mục Nhiễm bị người khác níu quần áo như vậy. Trong lúc nhất thời cảm giác như hai người đang trong tình thế giằng co. Nhìn qua cũng thấy Qúy Duyệt Phong dù còn đang rất mệt mỏi nhưng ánh mắt lại rất là kiên trì, Qúy Mục Nhiễm đành phải cụp mi mắt xuống, khom người xuống bế em ấy dậy.
Hai người một đường đi tới lầu một của phòng khách, mới vừa vào phòng Qúy Duyệt Phong đã nghe thấy nồng nặc mùi thuốc tẩy khử trùng. Cô để Qúy Mục Nhiễm buông mình xuống, vịn tường chậm rãi đi vào phòng ngủ. Khi vừa nhìn thấy người nằm trên giường còn đang bị dây trói lại, Qúy Duyệt Phong lảo đảo một cái cơ hồ cũng phải quỳ dưới đất.
Cô lảo đảo nghiêng ngả đi tới cạnh giường của Tần Nhuế, đưa tay vuốt ve khuôn mặt quen thuộc này. Từng góc cạnh trên mặt này, mắt, mũi, miệng đã từng gầy đi không ít, không chỉ hết một vòng, vốn hai má đã ít thịt lại còn có xu hướng bị lõm thêm vào trong. Trên trán sáng bóng đã xuất hiện nhiều vết bầm tím cùng vết máu ứ đọng lại, hiển nhiên là do tác động của lực gây ra.
“Tần Nhuế, em tới bồi chị đây, đừng ngủ nữa có được không? Chị tỉnh lại nhìn em một chút đi được không?” Qúy Duyệt Phong vừa đưa tay tháo dây trói cho Tần Nhuế. Nhìn tới hai cổ tay đã bị ma sát với dây mà tạo ra những vết xước rơm rớm đầy máu, lòng cô cảm giác như là bị kim châm vào trong một cái nhói đau, hốc mắt cũng theo đó mà đỏ lên, nhưng lại không hề khóc.
“Dùng dây trói lại là do cô ấy yêu cầu, nhị tiểu thư, cô ấy bị tiêm băng độc có độ tinh khiết cao đến 99% liên tục trong 10 ngày liền. Nếu còn kéo dài thêm nhiều ngày nữa, thì trung tâm hệ thống thần kinh sẽ hoàn toàn tan vỡ, cả đời cũng không thể rời bỏ được thứ chất độc này. Cũng may là bây giờ vẫn còn có thể cứu được, chỉ cần cô ấy chống chịu được trong vòng hai tuần, thì có thể trở về cuộc sống của người bình thường. Nhưng mà đối với thân thể cô ấy những ngày trôi qua như vậy sẽ rất khó nhịn được. Những vết thương trên đầu cô ấy đều là do cố nhịn xuống mà gây ra. Cho nên tôi khuyên nhị tiểu thư, nếu không muốn để cô ấy kích động gây ra những hành động quá khích thì tốt nhất không nên cởi dây trói ra.”
Lúc này một cô gái mặc áo blouse trắng bước vào. Cô đẩy cái mắt kính không gọng lên sống mũi, cùng mái tóc màu đỏ cột thành đuôi ngựa sau gáy. Đối với người này thì Qúy Duyệt Phong không thể quen thuộc hơn nữa. Cô chính là bác sĩ tư nhân tại gia của Qúy gia, Đổng Văn.
“Chẳng lẽ không còn cách nào để cho chị thấy thoải mái hơn một chút sao?” Qúy Duyệt Phong chỉnh lại mái tóc tán loạn trên mặt cho Tần Nhuế, nhẹ giọng hỏi. Cho dù chỉ là một cách nhỏ thôi cũng sẽ không để cho người này chịu thống khổ như vậy. Thì mọi thứ cô cũng sẽ đồng ý thử hết. “Mỗi ngày tôi đều giúp cô ấy tiêm huyết thanh trừ đi độc tố, làm như vậy cũng chỉ giúp được một chút cho cô ấy thôi. Nếu như muốn giới độc này hoàn toàn thì cô ấy phải tự mình chống đỡ.”
“Nhị tiểu thư, Qúy gia làm ghề này, thì cô hẳn cũng phải rõ hơn tôi công hiệu của mỹ kim nó độc tài như thế nào. Chỉ cần một mũi tiêm, cũng khiến cho tinh thần con người phải lung lay bước vào hiện trạng dục tiên, muốn ngừng cũng không thể ngừng lại được. Cũng tương tự như vậy nó mang đến cho con người bao nhiêu khoái cảm thì lúc giới độc cũng sẽ kéo theo thống khổ cũng rất lớn.”
“Tôi biết, cám ơn cô, bác sĩ Đổng.” Qúy Duyệt Phong nói xong liền đưa tay tháo dây cho Tần Nhuế. Nhìn thấy bộ dạng đau lòng của cô Đổng Văn chỉ biết bắt đắc dĩ lắc đầu một cái đi ra ngoài.
“Tần Nhuế chị thật là ngu ngốc mà, làm gì có ai lại ngu ngốc như chị vậy chứ, chủ động yêu cầu ngườ khác trói mình lại như vậy chứ? Trên trán chị còn đang bị thương, chờ chị tỉnh lại, em nhất định sẽ tính sổ với chị. Bây giờ chị cũng không cần phải sợ hãi nữa, có em sẽ ở đây sẽ chăm sóc cho chị, chị cũng không cần bị trói nữa, cũng không cần đập đầu vô tường nữa. Em sẽ giúp cho chị giới độc hoàn toàn cho đến lúc nó biến mất, một mực ở bên cạnh cùng chị mà.”
Tựa hồ cảm giác được Qúy Duyệt Phong đang đến gần, hai tay vừa được tự do Tần Nhuế thuận thế liền đem cô ôm vào trong ngực, đưa đầu hướng lên một chút mà cạ vào. Hiếm thấy được người trong ngực lại khả ái như vậy, Qúy Duyệt Phong vui vẻ cười, nâng lên cổ tay Tần Nhuế vừa hạ xuống mà hôn.
“Đừng sợ, mọi thứ đều đã có em ở đây rồi.”
Một người thì cô đơn, hai người thì thân mật, ba người thì tình cảm cá nhân lại chật chội. Nhìn cảnh tượng Qúy Duyệt Phong và Tần Nhuế ôm nhau, Qúy Mục Nhiễm xoay người đi tới phòng khách. Lọt vào tầm mắt người giúp việc trong nhà ai cũng bận rộn, mà trong biệt thự thì lại trống rỗng. Cảm giác lạnh lẽo cùng cô đơn ngập tràn trong lòng khiến cho Qúy Mục Nhiễm cảm thấy vô lực.
Vốn tưởng rằng mọi chuyện đã thành thói quen tịch mịch. Nhưng khi bị nó bất ngờ tấn công tới thì chính bản thân mình cũng sẽ chán ghét nó, vẫn phải sợ hãi nó.
Qúy Mục Nhiễm, cô tốt nhất nên kiên cường lên mới đúng.
Khi Tần Nhuế và Qúy Duyệt Phong cùng nhau tỉnh lại lần nữa thì trời cũng đã tối. Hương vị cùng nhiệt độ xung quanh khiến cho Tần Nhuế cảm thấy quen thuộc cùng thích thú. Cô vừa mở mắt ra đã nhìn thấy mình được một người khác đang ôm trong ngực. Cho dù không nhìn thấy cô cũng biết đó chính là Qúy Duyệt Phong. Thử cử động hai tay thì mới biết hai tay cũng không còn bị trói lại nữa, Tần Nhuế chợt bật dậy, giống như làm mất đi thứ quan trọng gì đó nhìn khắp nơi tìm.
“Nhuế Nhuế, chị sao vậy?” Bởi vì lo lắng cơn nghiện ma túy của Tần Nhuế sẽ phát tác, cho nên Qúy Duyệt Phong ngủ cũng ít, trong lúc đối phương tỉnh lại rời khỏi ngực cô thì cô cũng tỉnh theo. “Là em tháo dây xuống?” Tần Nhuế không đáp mà hỏi ngược lại, biểu tình trên mặt cô cũng không thẻ khá hơn, dĩ nhiên là đang tức giận.
“Em chỉ muốn để cho chị thoải mái một chút cho nên đã tháo xuống cho chị.”
“Ai cho phép em làm tự ý tháo dây xuống cho tôi!? Qúy Duyệt Phong tại sao lúc nào em cũng làm như vậy hả? Em dựa vào em là ai? Dựa vào cái gì chuyện gì đều tiên trảm hậu tấu rồi mới chịu nói cho tôi biết !?”
Qúy Duyệt Phong lại không nghĩ tới Tần Nhuế lại nổi giận lớn như vậy, nghe cô trách cứ. Hốt hoảng liền từ trên giường ngồi dậy mở miệng muốn giải thích cho mình, nhưng lại bị biểu tình lạnh nhạt của người kia khiến cho nghẹn họng liền nuốt trở về. Chẳng lẽ chị ấy cũng không hề tha thứ những chuyện mình đã làm sao? Nhưng mà lúc ở trong rừng, không phải chị ấy đã nói là sẽ tha thứ hết mọi chuyện cho mình rồi sao?
Qúy Duyệt Phong bộ dạng ủy khuất muốn nói nhưng lại thôi, cả người đều bị Tần Nhuế thu vào trong mắt, thật ra thì lúc cô bắt đầu thốt ra những lời này thì đã bắt đầu thấy hối hận. Ngay cả chính cô cũng không biết tại sao mình tức giận tới như vậy. Đối phương làm như vậy thật ra cũng chỉ muốn cho mình thoải mái hơn một chút mà thôi. Bất kể là lý do gì thì cô không nên nổi giận với Qúy Duyệt Phong.
“Thật xin lỗi, là chị không đúng, đừng buồn được không?” Tần Nhuế đứng dậy đem Qúy Duyệt Phong ôm vào trong ngực, giống như con mèo nhỏ sờ đầu cô nói. Động tác đã lâu rồi mới thấy khiến cho Qúy Duyệt Phong vui vẻ tới mức suýt chút nữa đã khóc lên, lập tức đem chuyện Tần Nhuế nổi cáu quăng ra sau đầu không còn vết tích, bắt đầu khoe mẽ.
“Nhuế Nhuế xấu tính, mới vừa tỉnh lại đã khi dễ người ta.” Qúy Duyệt Phong bất mãn tố cáo tội của Tần Nhuế khi nãy, hai cánh môi hồng ướt át bĩu một cái hệt như mật đào ẩm mịn căng tràn. “Được rồi, đừng có ba hoa, cũng đã xin lỗi em rồi còn muốn gì nữa? Tiểu Phong chị hy vọng em có thể trói chị lại lần nữa, bởi vì cảm giác lúc độc phát tác vô cùng khó chịu. Nếu như không làm như vậy, chị sợ sẽ không thể khống chế được mình.”
Thân là người đang phải chịu đựng, Tần Nhuế rất rõ cái cảm giác đáng sợ đó. Thân thể lúc lạnh lúc nóng, mỗi một chỗ trong cơ thịt hệt như là bị người ta dùng dao rạch từng nhát, ngay cả xương cũng giống như bành trướng hết cỡ tựa như muốn nứt ra. Mỗi lần phát tác khiến cho Tần Nhuế hận không thể làm cho mình ngất đi, cô đập đầu vô tường, dùng nước nóng cùng nước lạnh liều mạng cọ rửa thân thể. Nhưng cho dù là như thế nào thì sự khó chịu ấy cũng không hề giảm đi chút nào.
Ngay cả những lúc như vậy Qúy Mục Nhiễm cũng chỉ có thể đưa bác sĩ tới. Để các cô giữ mình lại, ngay cả một câu cũng không nói liền tiêm cho mình. Cũng không kịp để mình thanh tỉnh nhìn bọn họ chỉ vì thứ thuốc tiêm vào là thuốc mê. Nếu như nói trên đời này Tần Nhuế không muốn bị bại dưới tay ai nhất, thì không thể nghi ngờ người đó chính là Qúy Mục Nhiễm. Đối tình cảm mà cô ấy đã từng có với Qúy Duyệt Phong, mặc dù ngoài miệng Tần Nhuế không nói, nhưng trong lòng cũng luôn để tâm tới.
Yêu một người, không phải là cứ chiếm cô ấy làm của riêng, càng không phải lấy danh nghĩa tình yêu mà đi tổn thương cô ấy. Tần Nhuế không thể hiểu được tình cảm mà Qúy Mục Nhiễm dành cho Qúy Duyệt Phong là gì, càng không thể tha thứ những tổn thương mà cô ấy đã gây ra cho Qúy Duyệt Phong. Cho nên ngay từ trong tiềm thức cô không hề muốn để cho Qúy Mục Nhiễm nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình. Lại càng muốn chứng minh mình yêu Qúy Duyệt Phong, sẽ không thua bất kỳ một người nào khác, nhất là cô ấy.
“Tần Nhuế, chị ngẩng đầu lên nhìn em.” Một lúc lâu không nghĩ tới nói gì thì lại bị tiếng nói của Qúy Duyệt Phong kéo lại. Ngay sau đó Tần Nhuế ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một khuôn mặt nhìn mình tươi cười. Nụ cười này không hề xấu xa như lúc bình thường nữa, mà trong đó tràn đầy ôn nhu cùng cưng chìu.
“Tần Nhuế, tâm tư của chị em cũng hiểu, chị sợ là ma túy tái phát chứng nghiện, chị sẽ không khống chế được mà làm tổn thương tới em. Nhưng em là vợ của chị, là người con gái của chị. Chẳng lẽ trong lúc chị một mình chịu đựng mọi thống khổ, em không thể ở bên cạnh giúp cho chị được sao? Em yêu chị, không thể bỏ chị một mình đối mặt với dày vò thống khổ này được. Chỉ có thể lúc nào cũng được nhìn thấy chị, thời thời khắc khắc cảm nhận được sự hiện diện của chị tại nơi này, thì em mới có thể yên tâm được.”
“Nhưng trên người em còn đang bị thương, chị…” Lời nói của Quý Duyệt Phong khiến cho Tần Nhuế xúc động, cô không thể biết được người con gái này đã yêu mình nhiều như thế nào, cho dù chỉ là một cử động nhỏ, một ánh nhìn cũng đã chứa đầy tình yêu như chan chứa rót vào khắp mọi nơi xung quanh. Thật tốt, cho dù đã trải qua nhiều sóng gió như vậy nhưng mình vẫn còn có được người con gái này, không hề đánh mất em ấy.
“Không có gì là không thể, em chỉ muốn ở bên cạnh giúp cho chị.”
|
☆ Chương 119
Khi Qúy Duyệt Phong tỉnh lại lần nữa, thì cô đã nằm trong phòng mình ở Qúy gia. Cho dù trong lòng còn đang lo lắng cho tình trạng của Tần Nhuế, nhưng bởi vì thân thể quá sức mệt mỏi, khiến cho cô lại ngất đi lần nữa. Chỉ cứ như vậy, tỉnh xong lại ngất, tỉnh xong lại ngất, cho đến buổi sáng mấy ngày sau, cô mới hoàn toàn tỉnh táo trở lại.
Nhận ra được có người đang ngồi bên cạnh giường, Qúy Duyệt Phong theo bản năng quay đầu lại, phát hiện người kia không phải là Tần Nhuế mà là Qúy Mục Nhiễm.
“Tỉnh? Muốn uống nước sao?” Qúy Mục Nhiễm đem ánh mắt thất vọng của Qúy Duyệt Phong thu vào trong tầm mắt, cô cố không để ý đến mà hỏi, nhưng trong lòng mơ hồ lại hiện lên chút chua xót. Thật ra thì cô cũng đã sớm biết tin Tần Nhuế mất tích. Dù sao thì cảnh sát và Qúy Duyệt Phong cổ động khoe khoang tìm người như vậy, lấy thế lực Qúy gia, cô không biết cũng khó.
Nhìn thấy Qúy Duyệt Phong vì tìm Tần Nhuế liều mạng ăn những thứ đồ mà mình không hề muốn để duy trì thể lực, Qúy Mục Nhiễm vì cô mà đau lòng đồng thời cũng có chút ảm đạm cùng mất mát. Hết thảy tất cả những thứ này đều từng thuộc về cô đều không còn. Khi đó Qúy Duyệt Phong cũng vì bảo vệ mình mà không để ý bản thân nỗ lực bảo vệ, cho dù là thay cô đỡ đạn, hay bị chém chết.
Nhưng hôm nay lòng của Qúy Duyệt Phong đã toàn bộ giao cho Tần Nhuế, nửa điểm cũng không lưu lại cho mình. Ngay cả trong lúc gặp phải chuyện phiền phức như vậy, cũng không chịu đến tìm cô giúp. Cuối cùng thì có phải là không tin mình nữa sao? Hay là em ấy đã chán ghét mình đến mức không muốn chấp nhận mình giúp đỡ?
Nghĩ tới hết thảy những chuyện mà mình đã làm để uy hiếp Qúy Duyệt Phong, Qúy Mục Nhiễm không khỏi lộ ra vẻ tự giễu trên nụ cười. Những chuyện mà cô đã làm trước kia cô cũng chưa từng nghĩ qua, thậm chí còn làm ba cái chuyện thủ đoạn thấp kém đó, nhưng vẫn không thể tìm được tình yêu mà Qúy Duyệt Phong trước kia đã từng yêu mình. Đến nỗi không tìm được nguyên nhân, nhưng thực tế lại rất đơn giản, chính là tình kia đã chết cũng không còn ở đây.
Trên đời này không thể tìm được, không thể nắm được, không thể bắt được, đó chính là những sự vật vô hình.
Có lẽ trong thời khắc Qúy Duyệt Phong bị mình đưa vào ngục, trái tim em ấy yêu mình cũng đã chết. Sau khi Tần Nhuế xuất hiện, thì đường ranh mỏng manh ấy cũng vô hồn mà hoàn toàn biến mất, biến mất hầu như cũng không còn lại gì. Nhưng thay vào đó lại đập rộ lên vì Tần Nhuế cũng vì đó mà lo lắng.
Nếu như trước kia Qúy Mục Nhiễm còn có thể dối mình, Qúy Duyệt Phong sẽ quay lại yêu mình sâu đậm như ngày nào đó. Nhưng khi nhìn thấy em ấy cùng với Tần Nhuế hai người đỡ nhau từ trong rừng đi ra, Qúy Mục Nhiễm cũng biết rõ trận này mình đã thua hoàn toàn. Bất kể là cuối cùng Qúy Duyệt Phong có ở lại bên cạnh mình hay không thì kết quả vẫn sẽ không có gì thay đổi.
“Tần Nhuế… Tần Nhuế đâu?” Qúy Duyệt Phong cũng không để ý đến vấn đề của Qúy Mục Nhiễm, ngược lại còn mở miệng hỏi Tần Nhuế đang ở đâu.
“Cô ấy đang nghỉ ngơi ở phòng khác, em yên tâm, ta sẽ không động đến cô ấy.” Nhìn trong mắt Qúy Duyệt Phong đầy lo âu, Qúy Mục Nhiễm còn cho là em ấy sợ mình làm tổn thương đến Tần Nhuế, nên mở miệng giải thích.
“Em muốn phải đi thăm chị ấy.”
Qúy Duyệt Phong nói xong đưa tay chống người ngồi dậy. Trên tay vẫm còn kim truyền nước biển ghim vào mu bàn tay nhưng bởi vì cô làm loạn mà giựt ra, khiến cho nước nhanh chóng theo lỗ kim chảy xuống làm ướt một mảng lớn ga trải giường. “Qúy Duyệt Phong! Ta hy vọng em nên biết rõ tình trạng của mình lúc này. Vết thương trên người em mặc dù không sâu, nhưng độ dài thì rất lớn. Nếu như chậm thêm chút nữa, thì em sẽ vì mất máu quá nhiều mà chết. Nhưng cô ấy chẳng qua chỉ bị trật khớp chân mà thôi.”
Qúy Mục Nhiễm lạnh giọng nói, tuy giọng cũng bình thường như vậy mặt cũng không có chút gợn sóng nào. Nhưng bản thân đã là người từng theo cạnh cô lâu ngày Qúy Duyệt Phong cũng biết rõ đây là cô đang thật sự rất tức giận. “Em không sao, thật sự không có sao hết. Qúy Mục Nhiễm, chị để em đi xem chị ấy có được không? Em có thể cảm nhận được chị ấy lúc này đang nghĩ tới em, cũng rất cần em.”
Qúy Duyệt Phong đưa tay níu lấy vạt áo Qúy Mục Nhiễm khẩn cầu, động tác này em ấy cũng chưa bao giờ làm với cô. Nhưng đây cũng là lần đầu tiên Qúy Mục Nhiễm bị người khác níu quần áo như vậy. Trong lúc nhất thời cảm giác như hai người đang trong tình thế giằng co. Nhìn qua cũng thấy Qúy Duyệt Phong dù còn đang rất mệt mỏi nhưng ánh mắt lại rất là kiên trì, Qúy Mục Nhiễm đành phải cụp mi mắt xuống, khom người xuống bế em ấy dậy.
Hai người một đường đi tới lầu một của phòng khách, mới vừa vào phòng Qúy Duyệt Phong đã nghe thấy nồng nặc mùi thuốc tẩy khử trùng. Cô để Qúy Mục Nhiễm buông mình xuống, vịn tường chậm rãi đi vào phòng ngủ. Khi vừa nhìn thấy người nằm trên giường còn đang bị dây trói lại, Qúy Duyệt Phong lảo đảo một cái cơ hồ cũng phải quỳ dưới đất.
Cô lảo đảo nghiêng ngả đi tới cạnh giường của Tần Nhuế, đưa tay vuốt ve khuôn mặt quen thuộc này. Từng góc cạnh trên mặt này, mắt, mũi, miệng đã từng gầy đi không ít, không chỉ hết một vòng, vốn hai má đã ít thịt lại còn có xu hướng bị lõm thêm vào trong. Trên trán sáng bóng đã xuất hiện nhiều vết bầm tím cùng vết máu ứ đọng lại, hiển nhiên là do tác động của lực gây ra.
“Tần Nhuế, em tới bồi chị đây, đừng ngủ nữa có được không? Chị tỉnh lại nhìn em một chút đi được không?” Qúy Duyệt Phong vừa đưa tay tháo dây trói cho Tần Nhuế. Nhìn tới hai cổ tay đã bị ma sát với dây mà tạo ra những vết xước rơm rớm đầy máu, lòng cô cảm giác như là bị kim châm vào trong một cái nhói đau, hốc mắt cũng theo đó mà đỏ lên, nhưng lại không hề khóc.
“Dùng dây trói lại là do cô ấy yêu cầu, nhị tiểu thư, cô ấy bị tiêm băng độc có độ tinh khiết cao đến 99% liên tục trong 10 ngày liền. Nếu còn kéo dài thêm nhiều ngày nữa, thì trung tâm hệ thống thần kinh sẽ hoàn toàn tan vỡ, cả đời cũng không thể rời bỏ được thứ chất độc này. Cũng may là bây giờ vẫn còn có thể cứu được, chỉ cần cô ấy chống chịu được trong vòng hai tuần, thì có thể trở về cuộc sống của người bình thường. Nhưng mà đối với thân thể cô ấy những ngày trôi qua như vậy sẽ rất khó nhịn được. Những vết thương trên đầu cô ấy đều là do cố nhịn xuống mà gây ra. Cho nên tôi khuyên nhị tiểu thư, nếu không muốn để cô ấy kích động gây ra những hành động quá khích thì tốt nhất không nên cởi dây trói ra.”
Lúc này một cô gái mặc áo blue trắng bước vào. Cô đẩy cái mắt kính không gọng lên sống mũi, cùng mái tóc màu đỏ cột thành đuôi ngựa sau gáy. Đối với người này thì Qúy Duyệt Phong không thể quen thuộc hơn nữa. Cô chính là bác sĩ tư nhân tại gia của Qúy gia, Đổng Văn.
“Chẳng lẽ không còn cách nào để cho chị thấy thoải mái hơn một chút sao?” Qúy Duyệt Phong chỉnh lại mái tóc tán loạn trên mặt cho Tần Nhuế, nhẹ giọng hỏi. Cho dù chỉ là một cách nhỏ thôi cũng sẽ không để cho người này chịu thống khổ như vậy. Thì mọi thứ cô cũng sẽ đồng ý thử hết. “Mỗi ngày tôi đều giúp cô ấy tiêm huyết thanh trừ đi độc tố, làm như vậy cũng chỉ giúp được một chút cho cô ấy thôi. Nếu như muốn giới độc này hoàn toàn thì cô ấy phải tự mình chống đỡ.”
“Nhị tiểu thư, Qúy gia làm ghề này, thì cô hẳn cũng phải rõ hơn tôi công hiệu của mỹ kim nó độc tài như thế nào. Chỉ cần một mũi tiêm, cũng khiến cho tinh thần con người phải lung lay bước vào hiện trạng dục tiên, muốn ngừng cũng không thể ngừng lại được. Cũng tương tự như vậy nó mang đến cho con người bao nhiêu khoái cảm thì lúc giới độc cũng sẽ kéo theo thống khổ cũng rất lớn.”
“Tôi biết, cám ơn cô, bác sĩ Đổng.” Qúy Duyệt Phong nói xong liền đưa tay tháo dây cho Tần Nhuế. Nhìn thấy bộ dạng đau lòng của cô Đổng Văn chỉ biết bắt đắc dĩ lắc đầu một cái đi ra ngoài.
“Tần Nhuế chị thật là ngu ngốc mà, làm gì có ai lại ngu ngốc như chị vậy chứ, chủ động yêu cầu ngườ khác trói mình lại như vậy chứ? Trên trán chị còn đang bị thương, chờ chị tỉnh lại, em nhất định sẽ tính sổ với chị. Bây giờ chị cũng không cần phải sợ hãi nữa, có em sẽ ở đây sẽ chăm sóc cho chị, chị cũng không cần bị trói nữa, cũng không cần đập đầu vô tường nữa. Em sẽ giúp cho chị giới độc hoàn toàn cho đến lúc nó biến mất, một mực ở bên cạnh cùng chị mà.”
Tựa hồ cảm giác được Qúy Duyệt Phong đang đến gần, hai tay vừa được tự do Tần Nhuế thuận thế liền đem cô ôm vào trong ngực, đưa đầu hướng lên một chút mà cạ vào. Hiếm thấy được người trong ngực lại khả ái như vậy, Qúy Duyệt Phong vui vẻ cười, nâng lên cổ tay Tần Nhuế vừa hạ xuống mà hôn.
“Đừng sợ, mọi thứ đều đã có em ở đây rồi.”
Một người thì cô đơn, hai người thì thân mật, ba người thì tình cảm cá nhân lại chật chội. Nhìn cảnh tượng Qúy Duyệt Phong và Tần Nhuế ôm nhau, Qúy Mục Nhiễm xoay người đi tới phòng khách. Lọt vào tầm mắt người giúp việc trong nhà ai cũng bận rộn, mà trong biệt thự thì lại trống rỗng. Cảm giác lạnh lẽo cùng cô đơn ngập tràn trong lòng khiến cho Qúy Mục Nhiễm cảm thấy vô lực.
Vốn tưởng rằng mọi chuyện đã thành thói quen tịch mịch. Nhưng khi bị nó bất ngờ tấn công tới thì chính bản thân mình cũng sẽ chán ghét nó, vẫn phải sợ hãi nó.
Qúy Mục Nhiễm, cô tốt nhất nên kiên cường lên mới đúng.
Khi Tần Nhuế và Qúy Duyệt Phong cùng nhau tỉnh lại lần nữa thì trời cũng đã tối. Hương vị cùng nhiệt độ xung quanh khiến cho Tần Nhuế cảm thấy quen thuộc cùng thích thú. Cô vừa mở mắt ra đã nhìn thấy mình được một người khác đang ôm trong ngực. Cho dù không nhìn thấy cô cũng biết đó chính là Qúy Duyệt Phong. Thử cử động hai tay thì mới biết hai tay cũng không còn bị trói lại nữa, Tần Nhuế chợt bật dậy, giống như làm mất đi thứ quan trọng gì đó nhìn khắp nơi tìm.
“Nhuế Nhuế, chị sao vậy?” Bởi vì lo lắng cơn nghiện ma túy của Tần Nhuế sẽ phát tác, cho nên Qúy Duyệt Phong ngủ cũng ít, trong lúc đối phương tỉnh lại rời khỏi ngực cô thì cô cũng tỉnh theo. “Là em tháo dây xuống?” Tần Nhuế không đáp mà hỏi ngược lại, biểu tình trên mặt cô cũng không thẻ khá hơn, dĩ nhiên là đang tức giận.
“Em chỉ muốn để cho chị thoải mái một chút cho nên đã tháo xuống cho chị.”
“Ai cho phép em làm tự ý tháo dây xuống cho tôi!? Qúy Duyệt Phong tại sao lúc nào em cũng làm như vậy hả? Em dựa vào em là ai? Dựa vào cái gì chuyện gì đều tiên trảm hậu tấu rồi mới chịu nói cho tôi biết !?”
Qúy Duyệt Phong lại không nghĩ tới Tần Nhuế lại nổi giận lớn như vậy, nghe cô trách cứ. Hốt hoảng liền từ trên giường ngồi dậy mở miệng muốn giải thích cho mình, nhưng lại bị biểu tình lạnh nhạt của người kia khiến cho nghẹn họng liền nuốt trở về. Chẳng lẽ chị ấy cũng không hề tha thứ những chuyện mình đã làm sao? Nhưng mà lúc ở trong rừng, không phải chị ấy đã nói là sẽ tha thứ hết mọi chuyện cho mình rồi sao?
Qúy Duyệt Phong bộ dạng ủy khuất muốn nói nhưng lại thôi, cả người đều bị Tần Nhuế thu vào trong mắt, thật ra thì lúc cô bắt đầu thốt ra những lời này thì đã bắt đầu thấy hối hận. Ngay cả chính cô cũng không biết tại sao mình tức giận tới như vậy. Đối phương làm như vậy thật ra cũng chỉ muốn cho mình thoải mái hơn một chút mà thôi. Bất kể là lý do gì thì cô không nên nổi giận với Qúy Duyệt Phong.
“Thật xin lỗi, là chị không đúng, đừng buồn được không?” Tần Nhuế đứng dậy đem Qúy Duyệt Phong ôm vào trong ngực, giống như con mèo nhỏ sờ đầu cô nói. Động tác đã lâu rồi mới thấy khiến cho Qúy Duyệt Phong vui vẻ tới mức suýt chút nữa đã khóc lên, lập tức đem chuyện Tần Nhuế nổi cáu quăng ra sau đầu không còn vết tích, bắt đầu khoe mẽ.
“Nhuế Nhuế xấu tính, mới vừa tỉnh lại đã khi dễ người ta.” Qúy Duyệt Phong bất mãn tố cáo tội của Tần Nhuế khi nãy, hai cánh môi hồng ướt át bĩu một cái hệt như mật đào ẩm mịn căng tràn. “Được rồi, đừng có ba hoa, cũng đã xin lỗi em rồi còn muốn gì nữa? Tiểu Phong chị hy vọng em có thể trói chị lại lần nữa, bởi vì cảm giác lúc độc phát tác vô cùng khó chịu. Nếu như không làm như vậy, chị sợ sẽ không thể khống chế được mình.”
Thân là người đang phải chịu đựng, Tần Nhuế rất rõ cái cảm giác đáng sợ đó. Thân thể lúc lạnh lúc nóng, mỗi một chỗ trong cơ thịt hệt như là bị người ta dùng dao rạch từng nhát, ngay cả xương cũng giống như bành trướng hết cỡ tựa như muốn nứt ra. Mỗi lần phát tác khiến cho Tần Nhuế hận không thể làm cho mình ngất đi, cô đập đầu vô tường, dùng nước nóng cùng nước lạnh liều mạng cọ rửa thân thể. Nhưng cho dù là như thế nào thì sự khó chịu ấy cũng không hề giảm đi chút nào.
Ngay cả những lúc như vậy Qúy Mục Nhiễm cũng chỉ có thể đưa bác sĩ tới. Để các cô giữ mình lại, ngay cả một câu cũng không nói liền tiêm cho mình. Cũng không kịp để mình thanh tỉnh nhìn bọn họ chỉ vì thứ thuốc tiêm vào là thuốc mê. Nếu như nói trên đời này Tần Nhuế không muốn bị bại dưới tay ai nhất, thì không thể nghi ngờ người đó chính là Qúy Mục Nhiễm. Đối tình cảm mà cô ấy đã từng có với Qúy Duyệt Phong, mặc dù ngoài miệng Tần Nhuế không nói, nhưng trong lòng cũng luôn để tâm tới.
Yêu một người, không phải là cứ chiếm cô ấy làm của riêng, càng không phải lấy danh nghĩa tình yêu mà đi tổn thương cô ấy. Tần Nhuế không thể hiểu được tình cảm mà Qúy Mục Nhiễm dành cho Qúy Duyệt Phong là gì, càng không thể tha thứ những tổn thương mà cô ấy đã gây ra cho Qúy Duyệt Phong. Cho nên ngay từ trong tiềm thức cô không hề muốn để cho Qúy Mục Nhiễm nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình. Lại càng muốn chứng minh mình yêu Qúy Duyệt Phong, sẽ không thua bất kỳ một người nào khác, nhất là cô ấy.
“Tần Nhuế, chị ngẩng đầu lên nhìn em.” Một lúc lâu không nghĩ tới nói gì thì lại bị tiếng nói của Qúy Duyệt Phong kéo lại. Ngay sau đó Tần Nhuế ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một khuôn mặt nhìn mình tươi cười. Nụ cười này không hề xấu xa như lúc bình thường nữa, mà trong đó tràn đầy ôn nhu cùng cưng chìu.
“Tần Nhuế, tâm tư của chị em cũng hiểu, chị sợ là ma túy tái phát chứng nghiện, chị sẽ không khống chế được mà làm tổn thương tới em. Nhưng em là vợ của chị, là người con gái của chị. Chẳng lẽ trong lúc chị một mình chịu đựng mọi thống khổ, em không thể ở bên cạnh giúp cho chị được sao? Em yêu chị, không thể bỏ chị một mình đối mặt với dày vò thống khổ này được. Chỉ có thể lúc nào cũng được nhìn thấy chị, thời thời khắc khắc cảm nhận được sự hiện diện của chị tại nơi này, thì em mới có thể yên tâm được.”
“Nhưng trên người em còn đang bị thương, chị…” Lời nói của Quý Duyệt Phong khiến cho Tần Nhuế xúc động, cô không thể biết được người con gái này đã yêu mình nhiều như thế nào, cho dù chỉ là một cử động nhỏ, một ánh nhìn cũng đã chứa đầy tình yêu như chan chứa rót vào khắp mọi nơi xung quanh. Thật tốt, cho dù đã trải qua nhiều sóng gió như vậy nhưng mình vẫn còn có được người con gái này, không hề đánh mất em ấy.
“Không có gì là không thể, em chỉ muốn ở bên cạnh giúp cho chị.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đầu tiên, chúc mọi người lễ giáng sinh vui vẻ
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đầu tiên, chúc mọi người lễ giáng sinh vui vẻ. Khi mọi người đọc xong chương này thì Hiểu Bạo cũng không có ngồi trước máy tính với mọi người nữa, mà đang YD ở chỗ nào đó rồi. Mấy ngày nay vội muốn chết, trường học thì hết giờ học, bên này lại phải bận bịu cùng bạn bè và người nhà tụ họp ăn cơm. Cho nên thời gian viết văn cũng bị bớt lại, nói thiệt, ba ngày rồi tui cũng chưa có đổi mới (mọi người: ngươi dám!) được rồi, một tháng có tới ba mươi ngày có mấy ngày là không đánh chữ thôi mà, nhưng Hiểu Bạo vẫn cố gắng đánh máy cho xong chương này, hơn nữa cũng đã kiểm tra lại một lần! S tỷ tỷ nói tui có chứng cưỡng bách, tui cũng cảm giác tui có thật. Giống như viết được nửa chương rồi mà nếu như không xong trong một ngày thì phải viết cho xong, nếu không làm như vậy tui cảm thấy không thoải mái, thậm chí tới lúc ngủ cảm giác cũng không yên. Hơn nữa bản thân cảm thấy thích không gian sạch sẽ, biểu hiện cụ thể như là trong máy tính hay điện thoại đồ không có thứ gì có lợi nhất định sẽ xóa bỏ, không xóa được thì sẽ tức giận xù lông mà đập đồ tùm lum. Cũng vì vậy mà tui đã vứt không ít mấy game yêu thích lưu trữ trong máy, bởi vì tui thấy mấy cái đó ngổn ngang toàn tiếng anh, chỉ muốn xóa a xóa a, được rồi, lần này tui lại thật sự nói nhảm nữa rùi!
Như vậy, cuộc sống khổ ép của Tần Nhuế bắt đầu, chỗ này cũng không có quá ngược. Thật lòng thì đúng là không ngược, bởi vì chuyện cai nghiện tui cũng không viết nhiều chương lắm. Sau đó thì sao, mọi người chắc cũng hiểu phát hiện ra Nhiễm tỷ tỷ cũng sắp buông tay, nhưng chỉ thiếu chút thúc đẩy thôi, mới có thể hoàn toàn buông xuống. Mọi người thử đoán xem chương sau thì sẽ như thế nào nha. Nhiễm Phong đảng và Nhuế Phong đảng cùng la to nào, vì vậy sẽ có một chương đầy gian tình cùng đẩu m. Cơ bản tui cũng đã viết xong chương sau rùi, chờ tới tối là viết típ được rùi \(^o^)/~ , tui thừa nhận, tui đang quảng cáo! Hứ ~
Thấy mọi người nhắn lại hỏi sao không thấy Lê tỷ tỷ xuất hiện vậy, thiệt ra thì tui cũng không có cố ý đóng băng nàng. chẳng quan trong đoạn thời gian này, Lê tỷ tỷ còn đang bận ở nhà dưỡng thương, (tình thương+thân thể thương) cho nên tạm thời lúc này là giai đoạn Lê tỷ tỷ và Nhiễm tỷ tỷ chia lìa. Nhưng chương sau sẽ nhìn thấy Lê tỷ tỷ xuất hiện trong hình thức kỳ quái ← nghe có vẻ quỷ dị , chẳng lẽ là trong xuân mộng của Nhiễm tỷ tỷ sao !?
Được rồi, nói nhiều quá, chúng ta bắt đầu đến với truyện ngắn đi. Trong này nhân vật chính là Tiểu Phong Phong, còn có Nhuế Nhuế, Nhiễm tỷ tỷ, Lê tỷ tỷ. Tiến về phía cp Nhiễm Nhuế! Không sai đúng là mắt mọi người đã thấy! Là cp Nhiễm tỷ tỷ và Nhuế Nhuế nga!
Tiến về phía cp Nhiễm Nhuế! Không sai đúng là mắt mọi người đã thấy! Là cp Nhiễm tỷ tỷ và Nhuế Nhuế nga!
Gần đây thành phố X giới hắc đạo thế cục có chút hỗn loạn. Rất nhiều chi nhánh nhỏ liên hiệp thành một chỗ, trong bóng tối âm mưu vài chuyện. Có được tin như vậy Nhiễm tỷ tỷ không thể để địa vị bá chủ của mình bị uy hiếp, vì vậy một ngày nọ Nhiễm tỷ tỷ mang theo vài chục tên thủ hạ, chạy thẳng tới khu địch. Kết quả là thu hoạch Nhiễm tỷ tỷ toàn thắng. Ngay trong lúc Nhiễm tỷ tỷ cùng một nhóm người tiêu sái và suất khí chuẩn bị lái xe rời đi, đột nhiên xe bị nổ. Mà Nhiễm tỷ tỷ vì né không để cho mình bị nổ tung nên nhảy ra ngoài, lại đụng phải một tảng đá, đúng cẩu huyết… mất trí nhớ.
Qúy Mục Nhiễm bị thương đối với Qúy gia là một chuyện lớn. Nghe được tin này, hai người Qúy Duyệt Phong và Tần Nhuế còn đang ở nhà triền miên vội vàng mặc quần áo chạy tới biệt thự Qúy gia.
Qúy Duyệt Phong: (nhìn Lê Á Lôi ngồi bên kia khóc lóc um sùm, hai mắt dày đặc nước mơ hồ) chị ấy sao rồi?
Lê Á Lôi: (mặt đầy lệ chua cay, lòng đầy đau đớn) bị thương không quá nghiêm trọng, nhưng não bộ bị tụ máu, không biết lúc nào thì tỉnh lại.
Qúy Duyệt Phong: (nghe qua lời Lê Á Lôi nói sắc mặt Qúy Duyệt Phong cũng trầm xuống. Nghĩ tới ai làm Qúy Mục Nhiễm bị thương, vốn hai tròng mắt đen xinh đẹp lại hiện lên tia sát ý) Lê Á Lôi, kiên cường một chút, tỷ sẽ không có chuyện gì đâu.
Lê Á Lôi: Ừ, chị biết. Chị cũng đã cho người đi thăm dò là ai làm Nhiễm Nhiễm bị thương, bọn họ nhất đinh sống không qua được tối nay.
Qúy Duyệt Phong: … (hành động nhanh thật!)
Tần Nhuế: Hình như chị ấy tỉnh.
Lúc này Tần Nhuế một mực không mở miệng đột nhiên nói chuyện, Qúy Duyệt Phong và Lê Á Lôi nhìn về phía Qúy Mục Nhiễm, chỉ thấy người kia đã chống người ngồi dậy, cả người tựa vào đầu giường, dùng hai tròng mắt lạnh như băng qua lại nhìn các cô.
Lê Á Lôi: (nhanh như chớp, vội vàng lau sạch nước mắt trên mặt mình, trực tiếp nhào đến chỗ Nhiễm tỷ tỷ) Nhiễm Nhiễm! Cưng tỉnh rồi, em rất lo lắng, sợ là cưng không tỉnh lại.
Nhiễm tỷ tỷ vẫn như cũ, dùng ánh mắt màu nâu sâu thẳm nhìn Lê Á Lôi một chút, lại nhìn Qúy Duyệt Phong, cuối dùng đem tầm mắt dừng lại trên người Tần Nhuế.
Qúy Mục Nhiễm: Cô, tới đây. (Nhiễm tỷ tỷ hết sức ngang ngược dùng ngón tay chỉ vào Tần Nhuế, bộ dạng nữ vương, trực tiếp đem Lê tỷ tỷ trong nháy mắt giết sạch)
Tần Nhuế: (nhìn bên trái một cái nhìn bên phải một cái, đang xác định là Qúy Mục Nhiễm nói chuyện với mình, mới thận trọng bước tới) tỷ, chị kêu em? Thân thể chị có sao … A!
Tần Nhuế còn chưa nói hết lời đã bị Qúy Mục Nhiễm ôm cả người vào trong ngực. Nghe trên người đối phương sạch sẽ lạnh lùng còn có hương vị của trà, nhất thời Tần Nhuế có chút thất thần. Ai có thể nói cho cô biết là, bây giờ lại nháo thành cái gì không?
Qúy Mục Nhiễm: Tôi không nhớ các người là ai, nhưng tôi biết, tôi có một cô em gái. Đối với ta mà nói, em ấy rất quan trọng. Cho nên…
Tần Nhuế: (cả người ngây ngốc ngẩn tại chỗ, thậm chí còn quên phải đứng dậy khỏi bộ ngực lớn của Qúy Mục Nhiễm, trong lòng dự cảm bất thường càng nhiều giống như là đang thổi bong bóng thật nhiều vậy)
Qúy Mục Nhiễm: Là em ta.
Qúy Duyệt Phong: …
Lê Á Lôi: ~~~~(0_0)~~~~
Ps: hình như tác giả nói ra suy nghĩ của mình càng lúc càng nhiều, mọi người có chê không? (mau nói không có đi!)
|
☆ Chương 120
Từ quyết định phải ở cạnh giúp cho Tần Nhuế giới độc, Qúy Duyệt Phong cũng không trở về phòng của mình nữa. Cho dù là lúc ăn, hay ngủ, hay là tiêm thuốc đều ở trong phòng dành cho khách cùng Tần Nhuế.
Mỗi khi cơn ghiền ma túy phát tác, bản thân là người đứng nhìn cô so với Tần Nhuế còn gấp hơn nhiều lần. Nhìn người kia thống khổ không chịu nổi, ba lần bốn lượt bộ dáng khần cầu mình cho thuốc, Qúy Duyệt Phong không phải là không tùng bị dao động. Cô thậm chí còn suy nghĩ với khả năng của Qúy gia, dù là băng độc cho Tần Nhuế dùng cả đời cũng còn thừa.
Nhưng ý nghĩ chỉ lóe lên một chút, liền bị Qúy Duyệt Phong kiên quyết bác bỏ đồng thời cũng cười nhạo chính mình vô năng và hèn nhát. Nếu như cô làm như vậy thật, không chỉ hại Tần Nhuế, mà còn hại cả chính mình, hủy hoại toàn bộ tình yêu mà cả hai vất vả lắm mới có thể theo đuổi được.
Mỗi ngày người giúp việc đều mang đến thức ăn ngon nhất, mạc dù đều là nhưng món ăn đầy dinh dưỡng cùng nhiều mùi vị đặc sắc, nhưng hai người căn bản cũng không ăn được bao nhiêu. Buổi tối Qúy Duyệt Phong chỉ đơn giản xoa bóp thân thể, liền nằm dài trên giường ôm Tần Nhuế chuẩn bị đi ngủ. Nhìn vành mắt thầm đen trên mặt cô Tần Nhuế đau lòng chạm vào. Cho dù có chạm thế nào đi nữa cũng không thể xóa đi hai quầng thâm kia.
“Tiểu Phong, em về phòng của mình ngủ đi có được không?” Nghĩ ngội mãi Tần Nhuế vẫn đem lời trong lòng nói ra. Mấy ngày nay Qúy Duyệt Phong đến cả nửa bước cũng không rời luôn ở bên cạnh cô. Mỗi lúc cơn nghiện mat túy phát tác, em ấy cũng sẽ ôm chặt lấy mình, cùng cô hết lần này qua lần khác chịu đựng từng đợt của thống khổ hành hạ.
Cho dù lúc đó thần trí của Tần Nhuế không được tỉnh táo, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của Qúy Duyệt Phong. Nhiều lần suýt chút nữa cô cũng đã làm bị thương Qúy Duyệt Phong, cũng may là có Qúy Mục Nhiễm và Đổng Vãn tới trấn định cho cô, mới có thể khiến cho cô hôn mê.
Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách. Tần Nhuế lo sợ nếu như lần tiếp thật sự làm bị thương Qúy Duyệt Phong thì phải làm sao đây?
“Nhuế Nhuế sao vậy? Có phải chị chê người ta rồi không muốn ngủ chung với người ta nữa không?” Qúy Duyệt Phong từ trong ngực Tần Nhuế ngẩng đầu lên hỏi, ánh đèn chiếu sáng lên khuôn mặt của cô, đôi mắt trong veo trào ra ủy khuất. Hệt như đang nói, em rất ngoan ngoãn không cho phép chị chê em. “Không phải, chị làm sao lại không cần em nữa? Chỉ là do mấy ngày qua em ngủ không được ngon, bên hông còn đang bị thương còn chưa lành, chị không muốn để cho em mệt mọi như vậy nữa.”
“Em biết, Nhuế Nhuế vì người ta đau lòng. Nhưng mà lúc này em không thể rời chị đi được. Tần Nhuế, em làm tất cả hết thảy là vì chị, cũng chính là vì em. Chị là người quan trong nhất đối với em, nếu như chị xảy ra chuyện không may, thì em cũng sẽ không chịu được. Cho nên đừng đuổi em đi nữa có được không?”
“Nhưng mà em…” Tần Nhuế mở miệng còn muốn nói điều gì đó, đôi môi đã bị Qúy Duyệt Phong chặn lại trước một bước, Cái hôn này không hề tiến sâu vào trong, hai người chỉ qua là ma sát trên cánh môi của đối phương, cũng không hề có động tác tiến nhập vào bên trong. Đói phương cũng nhẹ nhàng thở ra một cái, Tần Nhuế dần dần cảm thấy có chút buồn ngủ, không lâu sau liền ngủ. Nghe được hô hấp đều đều của người bên cạnh Qúy Duyệt Phong hôn lên trán Tần Nhuế một cái, bước xuống giường đi ra khỏi phòng.
Đêm xuống chìm trong bóng đen. Qúy Duyệt Phong ngồi trên bậc thang sân sau biệt thự Qúy gia lẳng lặng hút thuốc. Bòng người dần chìm trong khói thuốc mù mịt, lộ ra bả vai nhỏ đơn bạc yếu ớt. “Rất mệt mỏi, phải không?” Lúc này âm thanh của Qúy Mục Nhiễm từ bên cạnh truyền tới, cho dù trên mặt đất cũng bậc thềm còn rất nhiều tàn thuốc cùng đầu lọc bị vứt xuống của Qúy Duyệt Phong nhưng cô cũng không ngần ngại mà ngồi xuống bên cạnh.
“Rất mệt mỏi, nhưng cũng rất yên tâm. Chì cần nhìn thấy chị ấy ở bên cạnh mình, cho dù khó khăn có lớn hơn nữa, thì cũng sẽ không sao cả.” Qúy Duyệt Phong nhẹ giọng nói, phả lên trong không khí là khói mù của thuốc lá, lại nghĩ tới Tần Nhuế. Nghĩ tới mỗi ngày chị ấy cũng không có lộ ra dáng vẻ gì, nghĩ tới sắc mặt của chị mỗi lần bị chọc ghẹ đến xấu hổ, còn có dáng vẻ lúc chị ấy ẩn nhẩn chịu đựng cơn phát tác của ma túy. Mỗi một chỗ, cũng khiến cho Qúy Duyệt Phong yêu càng sâu, cũng đau càng sâu.
“Em nói với ta những điều này, không sợ ta sẽ vì ghen tị mà mà đi làm tổn thương cô ấy sao? Mà hiện tại hài người đang còn ở trong chỗ của ta.” Nghe qua lời của Qúy Duyệt Phong, Qúy Mục Nhiễm lạnh giọng nói, thế nhưng trong hai con ngươi lại không có lấy nửa điểm sát ý. “Chị sẽ không đâu.” Qúy Duyệt Phong không ngẩng đầu cũng đã kết luận, Cô biết Qúy Mục Nhiễm cũng không phải là người như vậy.
“Chẳng lẽ em cho là với tính của ta, sẽ cho phép cô gái tên Tần Nhuế kia đi cướp người con gái của ta?” Nghe Qúy Duyệt Phong kết luận, Qúy Mục Nhiễm liền hỏi ngược lại.
“Bời vì chị có thể ôn hòa nhã nhặn cùng em nói chuyện ở chỗ này nhiều như vậy, đã chứng mĩnh chị sẽ không làm như vậy. Mặc dù cho tới bây giờ em cũng không thể nhìn thấu tâm tư của chị, nhưng ít ra em cũng hiểu chị. Qúy Mục Nhiễm là một cô gái cường đại, cô ấy là bá chủ trong giới hắc đạo, là đương gia hiện tại của Qúy gia này. Mặc dù lòng dạ ác độc, những chưa bao giờ làm những chuyện đê hèn đó, Cho nên em tin tưởng chị, sẽ không làm.”
“Nhưng mà, em đã phá hỏng cam kết của chúng ta không phải sao? Chuyện ban đầu ta yêu cầu em làm, tất cả em còn chưa làm được. Hôm nay em lấy tư cách gì mà đòi ta bỏ qua cho Tần Nhuế?”
“Em không yêu cầu chị bỏ qua cho Tần Nhuế, mà hy vọng chi có thể tác thành cho chúng em.”
“Qúy Mục Nhiễm, em đã từng yêu chị. Cho dù chúng ta là chị em cùng cha khác mẹ, nhưng em cũng không thể nào khắc chế loại tình cảm đó. Em biết cái ý nghĩ cùng quan hệ này rất tệ hại, cũng biết rõ chị cũng sẽ không thể để em được ngang hàng mà yêu chị. Nhũng mà em đã thử đánh cuộc một lần, để xem em có thể có được chị hay không?”
“Kết quả của lần đánh cuộc đó, không thể nghi ngờ được là em thua. Hai trước khi chị đưa em vào ngục, em không hề hận chị, chẳng qua là em rất thất vọng, cũng thất vọng chị, hệt như em em thất vọng chính bản thân mình. Vô số lần em cũng nghĩ đến trực tiếp chết trong ngục giam, cho nên mới làm vài chuyện khốn nạn, muốn cho mấy người đạo mạo nghiêm trang kia giết chết em.”
“Vừa lúc đó thì cô gái tên Tần Nhuế xuất hiện, Chị ấy đánh em, mắng em, nhưng chưa bao giờ đem những lỗi sai của em báo lại cho cục tư pháp. Em biết chị ấy muốn bảo vệ em, nhưng em cũng không nghĩ tới phần tình cảm ấy. Cho đến lần đó chị ấy đem em nhốt vào trong phòng lạnh, chỗ đó rất lạnh nền đất lại cứng, mà em chị mặc mỗi một bộ đồ tù nhân mỏng phải nằm trong đó suốt một ngày. Lần đó, em cảm thấy cả người đau đến không thể chịu nổi. Xương khớp chỗ nào cũng đau nhức âm ỉ, hai tay cùng ha chân đã bị đóng băng cũng không còn cảm giác. Khi ý thức cuối cùng còn lưu lại trước khi biến mất, thì Tần Nhuế lúc đó lại xuất hiện đem em ra ngoài, ôm em thật chạt vào trong ngực.”
“Em yêu chị ấy không phải vì vẻ bề ngoài hay là tính cách. Mà là sỡ dĩ em có thể ở chỗ này mà nói chuyện với chị, tất cả đều là hy vọng mà chị ấy cho em. Chị ấy khiến cho em đau, khiến cho em lạnh, khiến cho em hiểu được sự khó chịu khi đói bụng, khiến cho hiểu được hương vị khi được người khác quan tầm là như thế nào. Mọi cảm giác ấy, khiến cho em hiểu ra em là một con người, một con người đang còn sống.”
“Qúy Mục Nhiễm em không yêu chị, lúc này chị chính là người nhà của em, là chị gái của em. Có thêm nữa em cũng đã từng liều mạng để truy cầu, muốn có được người. Nếu như chị nguyện y chấp nhận cô em gái này, thì để cho em đi, để cho em và Tần Nhuế chung một chỗ. Nếu như chị vẫn muốn đem em trở thành người con gái của chị…” Qúy Duyệt Phong nói đến đây thì dừng lại, cô rít một hơi thật sâu điếu thuốc trong tay, nhả thêm làn khói trắng mờ vào không trung.
“Nếu như chị còn muốn em trở thành người con gái của chị, vậy em cũng không ngại một lưới rách cá chết.”
“Ha ha…”Nghe qua lời nói của Qúy Duyệt Phong, Qúy Mục Nhiễm đột nhiên bật cười. Nghe được tiếng cô cười Qúy Duyệt Phong kinh ngạc quay đầu lại nhìn. Giọi vào tầm mắt chính là nụ cười yếu ớt trên mặt của đối phương. Độ cong trên môi kéo vừa chuẩn xác, đôi môi căng mọng cũng không thể nhìn thấy được chút nhăn nhúm nào. Qúy Mục Nhiễm cười, bình thường sẽ khiến cho người khác cảm thấy một trời một vực, khuôn mặt luôn mang theo vẻ nghiêm nghị cũng lãnh khốc kại trở nên vô cùng ôn nhu. Giống như là bề ngoài chị giốngnhau thôi, nhưng tính cách lại trái ngược hoàn toàn như là hai người khác nhau vậy.
“Qúy Duyệt Phong trước kia ta cũng chưa tùng nghĩ tới em sẽ nói chuyện với ta như vậy. Nhưng ta không thể không thừa nhận, em đã thật sự trưởng thành. Em cũng không còn là một cô bé con chỉ biết ngẩng mặt nhìn ta nữa, cũng không còn bị Lê Á Lôi khi dễ ăn hiếp tối trốn trong nhà vệ sinh làm quỷ nhát gan mà khóc nữa. Em làm rất tốt, khiến ta rất hài lòng. Qủa nhiên là em của ta.”
Nghe lời của Qúy Mục Nhiễm nói, Qúy Duyệt Phong cũng nương theo khóe miệng cũng cong lên. Hia người lẳng lặng ngưng nhìn nhau, ai cũng không nói nửa lời. “Còn thuốc lá không?” Qua hồi lâu, Qúy Mục Nhiễm đột nhiên lên tiếng hỏi. Qúy Duyệt Phong cúi đầu, lấy bao thuốc lá cất trong túi ra. Trong đó cũng chỉ còn hai điếu thuốc, vừa đủ chia cho hai người các cô.
Ánh lửa vừa mới tắt lại được đốt lên thêm lần nữa. Qúy Mục Nhiễm đưa tay ôm Qúy Duyệt Phong để cho cô tựa lên vai của mình, mà người kia cũng không cự tuyệt, ngược lại cũng thuận theo mà dựa lên.
“Em đã lâu không chịu ngoan ngoãn như vậy để cho ta ôm.” Chạm lên bả vai chỉ toàn xương của Qúy Duyệt Phong, Qúy Mục Nhiễm thở dài nói
“Nếu như chị có nhu cầu, sau này lúc nào cũng có thể tới ôm, nhưng không được ôm trức mặt Tần Nhuế, như vậy chị ấy sẽ ghen.”
“Sao cô ấy lại hẹp hòi như vậy, ta thành toàn cho hai đứa, kết quả muốn ôm một chút cũng không được hay sao?”
“Nếu như chị chỉ muốn ôm một cái, chỉ cần nói một câu thôi, không chừng còn có một đám đầy những cô gái khác chờ cho chị ôm.”
“Nhưng mà bọn họ cũng không phải là em a.”
“Cô ấy không phải là em, nhưng so với em còn tốt hơn, thậm chí, so với chị còn yêu chị hơn.”
“Em muốn nói cái gì?” Thông mình như Qúy Mục Nhiễm dĩ nhiên sẽ hiểu được trong lời nói của Qúy Duyệt Phong có ý gì. Em ấy đem điếu thuốc còn tỏa khói ngậm lên miệng, từ bên mặt nhìn qua, hoàn toàn không có chút bộ dạng cao cao tại thượng lúc bình thường, ngược lại cảm giác hệt như tên nhãi ranh côn đồ hổn đản. “Chị. em đang nói gì hẳn chị cũng biết. Chị ấy ở bên cạnh chị lâu như vậy, em không tìn là chị không nhận ra được tình càm của chị ấy, đối với chị ấy không chút cảm giác gì.”
“Chị ấy là một cô gái tốt, cũng rất thích hợp làm chị dâu tương lai của em. Chị đã bỏ lỡ một lần, lúc này, em hy vọng chị đừng bỏ lở lần nữa. Yêu thật sự là thứ rất kỳ diệu, nó rất khó phai mờ, nhưng sau khí chết ở trong lòng lại giống cánh chim nhỏ yếu ớt vậy. Có lúc chị cũng nên quay đầu nhìn lại một chút, có lẽ còn có người vẫn luôn đang đợi chị.”
Lời nói của Qúy Duyệt Phong khiến cho Qúy Mục Nhiễm rơi vào trầm tư. Cô cũng biết người mà đối phương đang nhắc đến ‘chị ấy’ chính là Lê Á Lôi. Cuòi cùng thì từ lúc nào đã phát hiện ra tình cảm của cô gái này đối với mình chứ, Qúy Mục Nhiễm nhớ đó là có lẽ về trước kia, Nếu như một người thật lòng yêu thương người khác, cho dù cô ấy có ngụy trang tốt hơn nữa, thì đôi mắt ấy cũng không thể lừa được người.
Qúy Mục Nhiễm cũng không nghĩ ra tại sao Lê Á Lôi lại yêu một mình như vậy trong mình mình đối xử rất tệ với cô ấy, lại càng không nguyện để cho mình biết được bộ dạng yếu ớt của Qúy Duyệt Phong hai năm trước vì sai lầm của mình. Cũng không nói mình lại hời hợt với cô ấy như vậy, coi thường cô ấy, thậm chí tổn thương cô ấy, nhưng cô gái ngu ngốc này cứ hết lần này đến lần khác cứ thế lao vào.
Những ngày vừa qua, khi một mình ttong tĩnh lặng, Qúy Mục Nhiễm lại không tự chủ được mà nhớ tới ngày đó đứa Lê Á Lôi về nhà, nhớ lại những lời mà cô ấy đã nói với mình.
“Qúy Mục Nhiễm, tôi biết cô sợ phải yêu một người, cũng biết cô không muốn bị tình yêu làm thay đổi. Nếu là như vậy, tôi sẽ nguyện ý chờ, cho đến khi cô nghĩ ra thì sẽ dừng lại. Cho dù là phải chờ đợi đến bao lâu. tôi cũng sẽ không buông bỏ. Lúc cô cần nhất một người đáng giá tới giúp cô chia sẽ tịch mịch, giúp cô yêu quý mình, người đó, chỉ biết là tôi.”
“Vốn dĩ tồi cũng không muốn nói với cô những điều này, nhưng chuyện đã đi tới nước này, tôi nghĩ cô cũng đã nhìn thấu mọi thứ. Cô không cần phải ghét tôi, cũng không cần pahỉ đối xử hời hợt với tôi. Tôi chỉ muốn nơi những lời này, coi như là lần cuối cùng hy vọng. Qúy Mục Nhiễm đừng ép mình đi chịu đựng cô độc nữa. Yêu một người, cũng không phải là thay đỏi hay hủy diệt, mà là một điều trọn vẹn khác.”
“Sao em lại nói giúp cô ấy? Ta nhớ là em hẳn rất ghét cô ấy mà, không phải là sợ ta đổi ý, nên vội vả đem ta tống cho người khác chứ?”
“Trước kia em ghét chị ấy, bởi vì cả hai là tình địch. Bây giờ, em lại càng muốn chị ấy làm chị dâu.”
“Chị dâu? Nhưng mà ta cũng không có nói là ta thích cô ấy.”
“Chị, liền quan đến chuyện tình cảm của chị và và chị ấy, em cũng không có nói nhiều, nhưng em cũng có thể đoán được suy nghĩ của chị. Yêu một người, cũng không có gì đáng sợ, đáng sợ nhất là mình không phát hiện ra, không chịu thừa nhận. Chị hãy tự hỏi lòng xem có thật sự là chị chưa từng quan tâm đến chị ấy hay không. Sau khi chị ấy rời đi người mà chị nhớ nhiều nhất là ai? Lấy địaw vì và tài sản của chị ấy có thể làm được như vậy, ngay cả em cũng không thể không bội phục chị ấy. Nếu như nói khuyết điểm cứng thì chính là trong mắt không có người cuồng vọng thôi.”
“Còn nữa, chị ấy uống say thì sẽ coi em và chị là chó.”
“Ách.. cái này rất nghiêm trọng.”
|
☆ Chương 121
Hai người cứ như vậy cứ người này nói thì người kia nói cùng nhau trò chuyện, cho đến gần 1:00 AM sáng, Qúy Duyệt Phong mới rời khỏi Qúy Mục Nhiễm trở về phong. Cô bước nhẹ chân đi vào trong phòng sợ là mình sẽ đánh thức Tần Nhuế đang ngủ. Nhưng mà chân mới vừa bước vào trong, cả người mạnh mẽ bị đè ép trên giường, Hương vị quen thuộc trên người cũng khiến cho cô buông xuống cảnh giác, ngược lại đưa tay ôm lấy đối phương.
“Thế nào? Có phải rất khó chịu hay không?” Biết người đang đè mình chính là Tần Nhuế, Qúy Duyệt Phong dịu dàng hỏi. “Thuốc… cho tôi thuốc! Cầu xin cô! Cho tôi thuốc đi được không!” Hơi thở nặng nề phả vào trên mặt, đem đến từng trận hơi nóng. Tiếng cầu xin mang theo run rẩy, khiến cho cánh mũi Qúy Duyệt Phong chua xót, suýt chút nữa là chảy nước mắt.
“Chỗ này không có thuốc, cũng chỉ có em thôi. Tần Nhuế, chị sẽ không có chuyện gì đâu, em sẽ chỉ ở đây chăm sóc cho chị, trông chừng chị.”
“Cô là ai!? Tại sao lại trông nom tôi!? Tôi muốn thuốc! Mau cho tôi thuốc!” Lời nói của Qúy Duyệt Phong cũng không có hiệu quả, lúc này căn bản Tần Nhuế không còn lí trí để nói chuyện, chỉ là lạc mất phương hướng vì thống khổ và muốn giải thoát dục vọng trong người. Đột nhiên đưa tay bắt lấy cổ áo Qúy Duyệt Phong, đem cả người cô từ trên giường xốc dậy, hai người cùng lăn xuống đất.
”Tần Nhuế, đừng như vậy… Em biết chị rất khó chịu, ráng cô gắng chịu đựng thêm một chút thì không sao nữa, chị đã chịu được năm ngày rồi không phải sao? Không lâu nữa, thì chị sẽ tốt hơn thôi, sức khỏe của chị sẽ trở lại như trước kia, cũng không cần chạm tới thứ hại người đó nữa.”
“Im miệng! Cô im miệng! Tôi khó chịu quá! Tôi đau muốn chết rồi! Cho tôi thuốc! Cầu xin cô cho tôi thuốc!”
Tần Nhuế vừa nói hai chân khụy xuống, cuối cùng quỳ xuống đất. Cô nắm lấy quần áo Qúy Duyệt Phong, trong miệng đau đớn phát ra những lời hàm hồ cùng tiếng gào thét. Nhìn bộ dạng khó chịu ấy khiến cho hốc mắt Qúy Duyệt Phong thêm đỏ. Cô cũng quỳ xuống theo, đem Tần Nhuế ôm chặt trong ngực.
“Tần Nhuế, em yêu chị, dù là chị có muốn mạng của em, em cũng sẽ không do dự mà giao mạng mình cho chị. Nhưng chút ma túy này, em thật sự không thể cho chị được, bởi vì như vậy sẽ hại chị, lãng phí hết mọi cố gắng trước kia của chúng ta! Thấy chị như vậy, lòng em rất đau. Đều là do em saim nếu như em không quá chủ quan, thì chị cũng sẽ không bị bọn họ bắt đi, càng không biết đến những cơn nghiện ma túy này. Thật xin lỗi, Tần Nhuế, thật xin lỗi!”
“Tên lường gạt! Cô là tên lường gạt! Cô nhất định có thuốc! Là cô cố ý để cho tôi phải đau khổ như vậy! Tôi hận cô! Tôi hận cô!” Tần Nhuế hét to đem Qúy Duyệt Phong đè dưới đất, cô ngồi trên người cào đánh lung tung. Áo sơ mi mỏng manh rất nhanh bị xé nát, lộ ra nửa người trên cùng bra màu trắng.
Nhìn da thịt trắng nõn của Qúy Duyệt Phong khiến cho Tần Nhuế nhìn đến có chút sững sờ, sau đó điên cuồng xe quần cô. So với cái áo mỏng trên người, hạ thân Qúy Duyệt Phong mặc cái quần jean màu xanh nhạt, có lôi kéo mãi cũng không thể xé ra được, Tần Nhuế tức giận ôm đầu mình muốn đâm xuống đất.
“Tần Nhuế, đừng làm tổn thương mình, chị có nóng giận thì làm với em được rôi.” Qúy Duyệt Phong ngồi dậy đem thân thể kiềm chế lại ôm vào trong ngực. Bất kể đối phương có dãy dụa như thế nào, cũng không muốn buông tay. Mất đi tự do cả người càng cố nổi giận, cô dùng sức đẩy Qúy Duyệt Phong, nhưng bởi vì đối phương thật chặt mà nhiều lần thất bại. Cuối cùng nhìn thấy xương xanh quai trước mắt hung hăng há miệng cắn lên.
“Ưm…” Đau nhức bất ngờ tới, khiến cho Qúy Duyệt Phong không nhịn được mà kêu một tiếng. Cô để cằm tựa vào trên đầu Tần Nhuế, không dãy dựa cũng không phản kháng mặc cho đối phương cắn, chỉ yên lặng nhắm mắt lại.
Sau khi Qúy Duyệt Phong rời đi Qúy Mục Nhiễm cũng không có quay về phòng ngủ, ngược lại ngồi một mình trên sofa đại sảnh. Ngước mắt nhìn biệt thự trống rỗng, khiến cho lòng cô cũng yên tĩnh lại. Hôm nay cô cuối cùng cô cũng chấp nhận buông tay, tự mình thào xuông đoạn tình cảm dây dưa không rõ với Qúy Duyệt Phong. Nếu như nói không có chút mất mát nào thì đó là giả. Nhưng thêm vào đó lại là dễ dàng vui vẻ và yên tâm.
Tình cảm của Qúy Duyệt Phong và Tần Nhuế Qúy Mục Nhiễm đều nhìn thấy, cô biết mình cũng không thể tham dự vào, càng không có cách nào cướp đoạt đi. Trong căn phòng lớn này, có người giúp việc còn có các cô làm bạn, người yêu, cũng có cả Tần Nhuế và Qúy Duyệt Phong bầu bạn. Nhưng chỉ có cô là một người cô đơn.
Trong đầu lại nghĩ tới lời Qúy Duyệt Phong vừa nói: Sau khi Lê Á Lôi đi rồi, chính mình có từng nghĩ đến cô ấy hay không?
Câu trả lời chính là đáp án khẳng định.
Hai nhà Qúy Lê không chỉ là bằng hưu hợp tác, mà Qúy Chấn Đồ và Lê Bình cũng là bạn bè rất thân. Cho nên khi hai đứa con họ còn nhỏ đã cùng cho chơi chung một chỗ. Trừ chính mình thì địa vị của Qúy Duyệt Phong và Qúy Tìm không hề cao, cho nên lúc đó ngang hàng với cô cũng chỉ có Lê Á Lôi.
So với sự sủng ái Lê gia dành cho con mình thì, Qúy gia lại dạy dỗ chuyện trong nhà vô cùng nghiêm khắc. Khi mà những đứa nhỏ khác bắt đầu vừa học đi, thì Qúy Chấn Đồ đã dạy cô phải chạy đi. Khi mà những đứa trẻ khác vẫn còn mỗi ngày được ôm búp bê nghe kể chuyện chìm vào giấc ngủ, thì cô lại phải cầm súng bắn vào những tấm ván mô phỏng hình người.
Sinh trưởng trong hoàn cảnh như vậy, nên đã tạo thành tính cách của Qúy Mục Nhiễm, cũng không hề hiếm thấy. Cho nên mỗi khi Lê Á Lôi giống như một tiểu công chúa tìm cô đi chơi, Qúy Mục Nhiễm bình thường hay trốn trong phòng huấn luyện mọi người cũng không tìm được, thấy Lê Á Lôi thông đồng với Qúy Tìm khi dễ Qúy Duyệt Phong thành tức giận.
Khi đó Qúy Mục Nhiễm đứng trong bóng tối, đem hình dáng Lê Á Lôi cao ngạo không đặt vào trong mắt. Chỉ cảm thấy bản mặt của cô ấy rất đáng ghét, thậm chí xúc động còn muốn đánh cho cô ấy một trận. Lâu ngày, cứ mỗi lúc Lê Á Lôi tới chơi, Qúy Mục Nhiễm thậm chí đến cả bóng người cũng không xuất hiện, cũng chỉ biết chờ đợi trong phòng luyện công chờ học huấn luyện.
Mỗi ngày cô đều học điều cơ bản nhất đó là rèn luyện thể lực, nhưng lúc này của phòng luyện tập lại bị người đẩy ra. Nhìn Lê Á Lôi người mặc áo hồng cũng quần lụa mỏng đi tới chỗ mình cười, Qúy Mục Nhiễm lạnh gióng hét một tiếng kêu cô cút ra ngoài. Nhưng đối phương lại làm như không nghe thấy lời cô nói, trực tiếp đi tới một góc phòng tập ngồi xuống.
Cho dù trong lòng ghét Lê Á Lôi như thế nào đi nữa thì nhìn tới mặt mũi của Lê Bình, Qúy Mục Nhiễm cũng không có khả năng động thủ đối với cô. Huống chi cái người thường ngay giương nang múa vuốt này lại ngồi một góc yên tĩnh như vậy, nếu như ánh mắt không phải thỉnh thoảng còn liếc cô, Qúy Mục Nhiễm cơ hồ đã quên mất chỗ này còn có một người tồn tại.
Cứ như vậy số lần Lê Á Lôi đến đây cũng thường xuyên hơn, mà Qúy Mục Nhiễm cũng dần dẫn không bài xích cô nữa. Dù sao thì cô cũng chỉ là mọt đứa con nít, những người lớn còn không thích cô độc, huống chi là cô? Vì vậy cứ mỗi lúc Lê Á Lôi đến đây, Qúy Mục Nhiễm cũng không thèm cản lại, chỉ coi cô như không khí mà tiếp tục luyện võ.
Theo thời gian từng năm cứ thế trôi qua, tính tình Qúy Mục Nhiễm càng ngày càng lạnh nhạt, mà Lê Á Lôi cũng không còn như lúc nhỏ mỗi ngày đi theo cô. Tình huống như vậy cũng khiến cho lòng Qúy Mục Nhiễm có chút mất mát, nhưng rất nhanh điều chỉnh lại. Trong lúc cô đang dần thích ứng với phần đời cô độc này, thì lại có một người mang tên Qúy Duyệt Phong cứ như vậy không báo trước mà đột nhiên xông vào cuộc sống của cô.
Từ đó về sau, Qúy Mục Nhiễm cô đơn lại có thêm một chuyện để làm, đó chính là tính toán xem và suy nghĩ tới tình cảm của mình và Qúy Duyệt Phong. Cùng lúc đó Lê Á Lôi lại như âm hồn bất tán cứ thế xuất hiện bên cạnh chính mình, lại làm một vài chuyện khiến cho cô cảm thấy thêm ghét hơn, toàn nhưng chuyện không thể chịu được.
Lúc đầu Qúy Mục Nhiễm còn cho là do tuổi cô còn nhỏ, vẫn còn ham chơi. Thời gian từng năm cứ thế trôi qua, một năm, hai năm, ba năm, năm năm, cho đến lúc các cô đến tuổi đôi mươi, thì người con gái này mỗi ngày lại đến trêu chọc cô. Nhưng mà lúc đó lòng của Qúy Mục Nhiễm đã hoàn toàn đang còn nằm tại cái tên Qúy Duyệt Phong, cũng không có rãnh rỗi mà để ý đến Lê Á Lôi.
Cho đến hai năm trước ngày vào đêm đó các cô xảy ra quan hệ, cho dù ngoài miệng không nói, Qúy Mục Nhiễm cũng biết rõ giữa hai người cũng đã đổi chác chuyện này bằng vật chất. Trong lòng cũng chỉ coi cô ấy như một người bạn, chỉ là một cô gái mới lớn. Loại người này thiếu thốn thích thay đổi, không khiến cho cô cảm thấy an tâm, nhưng có khác thường cũng không hề bài xích.
Có lẽ là Lê Á Lôi cho là chính cô đã che dấu rất tốt. Nhưng trên đời nàym chỉ cần phát chuyện thật sự, nhất định sẽ để lại dấu vết. Cũng từng rất lâu về trước, bởi vì Qúy Mục Nhiễm phải xử lý chuyện của Qúy gia quá mệt mỏi, nên ngủ luôn tại phòng ngủ trong thư phòng. Có thể là do từ nhỏ đã trải qua đủ các loại huấn luyện, tính cảnh giác cũng không hề thấp, cho dù chỉ là một ngọn gió nhỏ thổi qua cũng sẽ tỉnh lại.
Một lần đêm đó, cô cũng thế vì mệt mỏi mà ngủ luôn trong thư phòng. Một lát sau thì cửa thư phòng cũng được mở ra nhẹ nhàng, mang theo mùi hương hoa lài thơm mát, Qúy Mục Nhiễm cũng đoán được mùi hương này cũng chỉ có trên mỗi Lê Á Lôi. Co chỉ muốn xem cô gái này muốn làm gì cô, liền tiếp tục giả bộ ngủ. Nhưng lại không ngở được ràng đối phương chỉ đem theo một cái chăn đắp lên cho mình, sau dớ liền đi ra khỏi phòng. Sau đó đến sáng ngày thứ hai lại lén đi vào cầm cái chăn đem trở về.
Liên tiếp mấy ngày như thế Qúy Mục Nhiễm cũng vẫn ung dung với đãi ngộ như thế. Cũng có lúc Lê Á Lôi đứng cạnh cô thật lâu cùng không chịu đi, thâmj chí còn khẽ hôn nhẹ lên gò má của cô. Những chuyện này cũng không hề khiến Qúy Mục Nhiễm cảm thấy kinh ngạc. Sau nhiều ngày Lê Á Lôi đi theo tiếp xúc cũng càng nhiều, cô cũng rốt cuộc cũng nhận ra được tình cảm mà cô gái này dành cho mình dường như nói ra từ trong miệng thì sẽ khồng hề đơn giản như vậy.
Người, có thể gọi là người là người, bởi vì họ có đầu óc biết suy nghĩ, biết yêu, biết đau lòng. Qúy Mục Nhiẽm cũng không phải là người vô tình, cô có thể cảm nhận được tình yêu Lê Á Lôi dành cho mình, cũng vì sự cố chấp của cô mà đau lòng. Trong lòng thường xuyên muốn đuổi cô đi, cứ như vậy, thì cô gái này cũng sẽ không cần phải chịu đau khổ như vậy. Nhưng có lẽ cũng vì ánh mắt ngụy trang của cô ấy luôn mang vẻ cố gắng như thế, khiến cho Qúy Mục Nhiễm một lần rồi lại hai lần phải mềm lòng.
Bởi vì cô không làm được, càng không dám làm.
Đêm đó làm gãy tay Lê Á Lôi, Qúy Mục Nhiễm cũng rất hối hận. Thậm chí khi vùa làm xong chuyện tàn nhẫn đó, trong lòng cô luôn tự áy náy, tự trách rất nhiều. Lê Á Lôi cười trong tuyệt vọng, trong lòng cô mơ hồ cũng hiện lên chua xót, thậm chí còn muốn mở miệng nói với cô ấy tiếng thật xin lỗi. Nhưng cuối cùng ba chữ kia lại bị cô nuốt xuống bụng.
Qúy Mục Nhiễm cô ghét nhất chính là cái kiểu vừa đánh vừa xoa. Nếu đã làm rồi thì chỉ có thể nhẫn tâm tiếp tục, nhưng mà sẽ như thế nào chứ? Đang nhớ tới đứt đoạn một hồi. Qúy Mục Nhiễm chậm rãi đi lên lầu, tầm mắt rơi vào căn phòng trống rỗng của Lê Á Lôi, bỗng nhiên lại nở nụ cười.
Suốt một đêm, Qúy Mục Nhiễm chỉ lẳng lạng nằm trên giường, khồng hề chợp mắt. Khi trời vừa tờ mờ sáng, cửa phòng của cô bị người giúp việc gõ ầm ĩ. Chuyện này khiến cho cô có chút bất an, cho dù là người giúp việc trước kia cũng không bao giờ đến quấy rầy cô như vậy.
“Chuyện gì?” Qúy Mục Nhiễm mở cửa hỏi, khuôn mặt ảm đảm âm trầm khiến cho người kia sợ tới múc hai chân như sắp nhũn ra. “Đại… Đại tiểu thư, nhị tiểu thư xảy ra chuyện!” Người giúp việc còn chưa nói hết câu Qúy Mục Nhiễm đã vội vã chạy đến phòng dành cho khách. Nhìn Qúy Duyệt Phong và Tần Nhuế té xỉu dưới đất, căn phòng cũng bừa bộn, cô lại vội gọi điện thoại kêu Đổng Văn tới.
Điện thoại vừa cúp chưa đến 5 phút, Đổng Văn tóc tai bù xù đã đi tới Qúy gia. Chỗ ở của cô cũng ngay bên cạnh biệt thư Qúy gia chủ yếu thuận tiện cho công việc của cô, mỗi ngày 24 giờ, công việc của cô chính là bảo đảm tính mạng an toàn cho hai tôn đại phật kai chính là Qúy Duyệt Phong và Qúy Mục Nhiễm.
Bất kể là cô đang làm gì, cho dù là đang ở trên máy bay, chỉ cần một trong hai người Qúy Mục Nhiễm hoặc Qúy Duyệt Phong bị thương, thì cô cái gì cũng không để ý lấy tốc độ nhanh nhất mà đến chữa trị cho các cô. Công việc nhìn bề ngoài có vẻ đơn giản và ung dung như vậy, nhưng lại không thể nhìn thấy cái khổ trong đó, chỉ sợ cũng chỉ mỗi Đổng Văn là biết rõ nhất. Cô cầm cái hộp thuốc đến phòng, liếc nhìn đến vết cắn trên xương xanh quai của Qúy Duyệt Phong, nhíu mày thật chặt.
“Tình hình sao rồi?” Dường như nhận ra được sắc mặt Đổng Văn không tốt cho lắm, Qúy Mục Nhiễm liền hỏi.
“Đại tiểu thư, liên quan đến tình trạng của nhị tiểu thư, tôi không thể không nói đúng sự thật cho cô biết. Cho đến giờ tôi vẫn là bác sĩ tư gia cho Qúy gia, vết thương trên người của hai người cũng đều do tôi đến đây xử lý. So với thể chất của cô thì thể chất của nhị tiểu thư kém hơn rất nhiều. Lúc còn trẻ mà cô ấy đã phải chịu đựng quá nhiều thương tích, hiện nay khiến cho một số cơ năng trong thân thể cũng đã bị phá hư, Hơn nữa trong thời gian dài dinh dưỡng cũng không hề đầy đủ, tình trạng thân thể của cô ấy lúc này, giống như là của một người trung niên.”
“Có cách gì có thể điều dưỡng tốt hơn không?” Nghe lời Đổng Văn nói sắc mặt Qúy Mục Nhiễm cũng trầm xuống. Cô đã hỏi là có cách nào có thể điều dưỡng tốt hơn không, chứ không phải hỏi là có thể điều dưỡng được hay không.
“Tôi hy vọng nhị tiểu thư có thể sơm dừng lại tất cả mọi công việc, nhận mọi điều trị cùng kiểm tra sức khỏe toàn thân của tôi, cần phải chú ý đến ăn uống nhiều hơn. Nếu như nhị tiểu thư chịu nghe lời, thì xương cốt và thân thể vẫn có thể khôi phục lại bảy tám phần. Nếu không thì chỉ sợ là sau này về già cô ấy sẽ rất khó chịu.”
“Ừ, tôi biết rồi. Cơn nghiện của Tần Nhuế khi nào thì có thể hoàn toàn cai hết được?”
“Tôi đã kiểm tra tình trạng độc tố lưu lại trong cơ thể Tần tiểu thư, qua năm ngày liên tiếp không hút ma túy tình trạng của cô ấy cũng đã khá hơn nhiều rồi. Mấy ngày tới này sẽ là thời khắc mấu chốt nhất, nếu như chống nổi, thì sẽ không có chuyện gì đáng ngại nữa.”
“Ừ, làm phiền cô, Đổng Văn.”
Tiễn Đổng Văn đi ra khỏi cửa, Qúy Mục Nhiễm đưa tầm mắt dời đến trên giường, mới nhìn thấy các cô còn đang ngủ riêng mỗi chỗ không biết lúc nào lại ôm nhau ngủ rồi, cô bất đắc dĩ kéo chăn lên đắp cho hai người.
Tiễn Đổng Văn đi ra khỏi cửa, Qúy Mục Nhiễm đưa tầm mắt dời đến trên giường, mới nhìn thấy các cô còn đang ngủ riêng mỗi chỗ không biết lúc nào lại ôm nhau ngủ rồi, cô bất đắc dĩ kéo chăn lên đắp cho hai người
|