Ai Biểu Cậu Yêu Tớ
|
|
Phần 8: Kẻ thứ tư
Sau kỳ nghỉ và tiệc mừng kỷ niệm, mọi chuyện dường như tốt đẹp và khả quan hơn. Hai kỳ thi lớn trôi qua và năm học cũng dần kết thúc, những ánh mắt tò mò, soi mói Thư cũng giảm đi đáng kể. Mọi người cũng kết thân với Thư nhiều hơn nhờ sự nhiệt tình thân thiện và thành tích học tập đáng nể. Thế nhưng, khi mặt biển bổng dưng im lặng sau những ngày nắng gắt, gió nhẹ thì ắc hẳn sẽ có một cơn bão lớn ập tới một cách dữ dội. Trong khi chuyện của Thư dần lắng xuống trong sự thông cảm và ủng hộ của bạn bè, thì một tin đồn mới xuất hiện từ phía Trâm Anh. Tên Cường ngổ ngáo bên lớp 9A9 xếp hạng yếu và lưu ban nhiều năm quyết định trồng cây si và cưa đổ Trâm Anh. Lẽ ra chuyện này không liên quan đến Thư, nếu như Trâm Anh không dùng Cường làm công cụ để phá đám tình cảm giữa Bi và Thư.
. . .
Mối quan hệ giữa Bi và Trâm Anh ngày càng tốt hơn qua những lần Trâm Anh đến nhà Bi học cùng Thư. Đôi lúc không phải vì con người quá vô tư đến nỗi không nhận ra người mình yêu sắp rơi vào cái bẫy của người thứ ba, nhưng là vì quá tin tưởng vào nhau nên khi mọi chuyện kết thúc, vở lở thì cũng là lúc niềm đau và nước mắt không còn kiềm chặt được nữa.
Còn tình yêu cũng giống như trò chơi, chưa bắt đầu thì thấy mọi thứ phức tạp, khó khăn; chưa tìm ra một trò chơi thích hợp thì “game” là một từ vô nghĩa, thế nhưng khi con người ta tìm ra cái thật sự muốn và thích thì sẽ trở thành đam mê.Trâm Anh lúc này cũng giống như một tân thủ game, vừa tìm ra trò chơi thật sự phù hợp với mình, đam mê lấn át lý trí, dành hết thời gian công sức để chiến đấu.
Nhìn thấy những yêu thương mà Bi trao cho Thư thì lòng ganh tỵ và ước muốn nhen nhóm trong lòng Trâm Anh, lòng ganh tỵ và đố kỵ là con quái vật đáng ghét nhất, nó phá vỡ đạo đức của một con người, phá vỡ nhân cách và những gì người ta đang có. Cũng chính vì lòng ganh tỵ mà ước muốn xấu nảy sinh, phá vỡ biết bao nhiêu hạnh phúc của chính bản thân và của cả người khác. Người có lòng ganh tỵ mãi mãi sẽ không bao giờ tìm ra thứ thật sự thuộc về mình và riêng của mình, ngoài việc tranh giành với đối phương và cướp mất cái thuộc về người ta thì bản thân chỉ là con số “không”.
. . .
“ Anh Bi, tối nay đến bar X với nhóm em được không? Hôm nay là sinh nhật em!”
“ Từ lúc tốt nghiệp đến giờ anh không đến bar nữa, mà Thư cũng không muốn anh đến mấy chổ đó! Em thông cảm nha, anh sẽ gửi quà sinh nhật cho em sau!”
Thấy Bi đang ăn mà liên tục nhắn tin Thư tò mò:
- Anh nhắn tin với ai vậy?
- À! hôm nay là sinh nhật Trâm Anh. . . nên rủ anh đến bar . . .
- Tuyệt đối nghiêm cấm! – Thư làm mặt nghiêm
- Biết rồi! Biết rồi! – Bi đưa cái mặt về phía trước nheo mắt, thè lưỡi nhái Thư
- Đừng có mà nói suông! Dạo này thấy anh hay nhắn tin với người ta lắm đó nha!
- Sao hả? sợ mất anh đúng không!. . .chậc! Hay là không tin tưởng anh?
Thư lấy chén cơm ăn dở của Bi xới thêm cơm cho đầy chén rồi cười nói:
- Em luôn tin tưởng anh. . .nhưng là em không tin tưởng Trâm Anh thôi!
- Sao vậy? anh tưởng hai đứa thân nhau lắm chứ?
- Linh cảm của con gái thôi!
Bi ngoáy ngoáy đôi đũa trong chén cơm cười nhoẻn miệng lầm bầm:
- Thì ra là linh cảm của người vợ!
- Cái gì hả?! – Thư gõ chiếc đũa lên bàn cái cóc
“Ừ thì là vợ!”. Dù là không chính thức, không giấy tờ cũng không có một lễ cưới nào. Nhưng trong lòngThư điều đó cũng giống như sự thật hiển nhiên, mọi thứ đã quá rõ ràng. Tình cảm dù có ít hay nhiều là do bản thân mình, tờ giấy kết hôn thật sự không quan trọng và cũng không đảm bảo được điều gì để minh chứng cho tình yêu. Cuộc sống gắn liền với cái chết, giấy chứng nhận kết hôn gắn liền với giấy chứng nhận ly hôn, chỉ là ta muốn giữ điều gì cho bản thân mà thôi.
. . .
“Cường, cậu thích tớ thật lòng chứ?”
“Tất nhiên rồi! Mà sao nay Trâm Anh nhắn tin cho Cường vậy?”
“Thật ra Trâm Anh cũng suy nghĩ nhiều về chuyện này. . . chỉ là Anh chưa tin thôi!”
“Vậy Cường phải làm sao để Anh tin Cường đây?”
“Tất cả!”
Ừ thì tất cả, vì sự lợi dụng có bao giờ giới hạn được đâu. Chấp nhận yêu một người mà biết chắc người đó và mình không thể yêu nhau thì một là lợi dụng hai là mù quáng. Tình yêu vốn dĩ là thứ bù đắp cho nhau, nếu tình yêu là thiên thần trong sáng thì lợi dụng là con quỷ đen tối đáng sợ, hai thứ tuyệt nhiên không thể bù đắp cho nhau mà cứ phải một mất một còn để tồn tại.
. . . Trong tình yêu, một khi không thật lòng thì đừng lợi dụng, đừng bắt bất cứ ai phải đánh đổi để chứng minh. Vì mọi thứ xoay theo chiều của nó, càng cố gắng lay chuyển nó càng tự đẩy mình ra xa hơn.
Ba Tuần gần ngày thi cuối cấp, Cường lân la đến chổ Thư niềm nở:
- Thư! Cậu có thể giúp mình một chuyện được không?
- Chuyện gì Cường nói đi nếu được Thư sẽ giúp!
- Sắp thi rồi mà Cường còn vài bài chưa hiểu. . .lớp Cường thì không có ai giỏi. . .Cường nhờ Trâm Anh nhưng Trâm Anh chỉ giảng được Toán còn Hoá thì. . . Cường định nhờ Thư giảng giúp nhưng mà thời gian trên lớp Cường phải phụ đạo quá nhiều. . . Thư có thể đến nhà Cường không?
- Đến. . . đến nhà hả?
- Thật ra thì đến cùng cả nhóm học yếu của Cường và Trâm Anh nữa. . .
- Vậy thì được! vậy thứ bảy này nhé!
- Đây là địa chỉ của Cường! Cám ơn Thư nhé!
- Không có chi!
. . .
Chiều thứ bảy, Bi mãi mê đống tài liệu về giống cây mới và ở nhà làm cupcake cho Thư. Mọi việc đã xong Bi đón taxi đến siêu thị gần đó để xả hết tất cả căng thẳng vào việc mua quần áo và mỹ phẩm cho Thư. Nhưng lại vô tình gặp Trâm Anh ở đó và cả hai cùng đi café
- Ủa Thư đâu sao anh đi siêu thị một mình vậy?
- Anh định mua thêm đồ cho Thư. . . đồ bơi và kem chống nắng vì định sau kỳ thi cuối này gia đình sẽ đi nghĩ mát!
- Wow! Công nhận Thư sướng thật. . . nhưng mà sao không đưa Thư theo để còn chọn size?
- Thư nói bận đi giảng bài cho bạn nên anh định tạo bất ngờ!
- À! Em nhớ rồi. . . là Trung Cường A9. . . ủa em tưởng Thư không thích mấy người hay đi bar chứ!
- Đi bar? – Bi thắc mắc
Trâm Anh cười:
- Đúng rồi đó anh! Cường có nhờ em giảng nhưng em không thích nên không nhận lời. . . không ngờ Thư cũng nhiệt tình như vậy. . . với lại Cường là người thích trêu ác bạn nữ. . . cưa rồi bỏ. . . Cường có tỏ tình với em nhưng mà em không chịu. . . chắc là đổi đối tượng sang Thư rồi!
- Sao Thư không nói chuyện này cho anh nghe chứ?
- Ủa vậy hả anh. . . Thư kèm cho Cường cũng lâu rồi mà ?
Bi kéo ghế đứng dậy, lo lắng hỏi:
- Em biết địa chỉ của Cường không?
- Dạ đây để em nhắn tin cho anh. . . mà chi vậy anh?
- Anh muốn đến đó ngay bây giờ. . . giờ chắc Thư và Cường vẫn chưa học xong!
- Em nhắn xong rồi đó. . . anh đi liền đi!
Bi tức tốc bắt taxi đến chổ Cường, Trâm Anh nhanh tay nhắn tin cho Cường:
“ Bi đang tới nhà anh đó. . .hành động đi! Lần này phải phá hai người họ cho bằng được!”
“Ok baby!”
. . .
Bi đến nhà Cường, nhóm bạn còn ở đó xếp sách vở, hỏi thì mới biết Cường và Thư đi bộ ra đầu hẻm mua nước cho cả đám bạn, Bi cũng đi bộ ra con hẻm đó. Cường thì tranh thủ lúc Thư lo chọn nước giả vờ mượn điện thoại của Thư và nhắn vài tin gì đó rồi xoá luôn.
Lợi dụng lúc Thư hai tay xách mấy chai nước, cùng lúc Bi vừa bước qua khuất bức tường nhìn thấy từ phía sau lưng Thư, Cường cúi xuống sát mặt Thư giả vờ như không biết Bi là ai, từ cự ly nhìn của Bi thì giống như là Cường đang hôn vào má Thư vậy. Cường thì thầm:
- Cậu tự xách nước đi nhé!
Thư tròn mắt, vừa nói vừa dí hai bọc toàn những chai nước to vào người Cường :
- Sao cậu không xách dùm tớ. . . con trai gì mà kỳ vậy!!!
Bi tức tốc chạy lại phía Thư rồi gạt bọc nước trên tay Thư ra tức giận:
- Em làm gì vậy?
Thư tròn mắt chập hai:
- Ủa Bi? Sao anh lại đến đây?
- Sao hả? ngạc nhiên quá nhỉ?! Vì tôi đến đây nên cản trở hai người đúng không?
- Anh . . . anh nói gì vậy? anh hiểu lầm gì vậy?
- Hiểu lầm? – Bi cười nhạt
- Ý là sao? Anh nói gì em chẳng hiểu gì cả!
Bi bỏ đi, Thư chạy theo miệng không ngớt gọi:
- Nghe em giải thích đã có được không?
- Tôi không cần nghe gì nữa hết!
- Anh làm sao vậy hả? em chỉ đi chỉ giúp mấy đứa bạn mấy bài tập thôi mà!
Bi đứng lại càng tức giận hơn:
- Vậy sao không hỏi ý tôi hả?
- Hỏi ý anh? Anh trở nên như vậy từ khi nào vậy hả?
- Câu đó tôi hỏi em mới đúng đó! Đồ trơ trẽn!
- Trơ trẽn! – Thư cau mày
- Không phải sao? Đường đường là Les. . . cả trường cũng biết mà đứng ngoài đường trơ mặt ra cho trai hôn không trơ trẽn thì là gì? Mặt dày hay thiếu sĩ diện?
Bốp!
Thư tát Bi một cái thật mạnh, mắt đỏ hoe:
- Cái gì mà hôn giữa đường? anh bị điên à !?!?
- Còn định chối sao? Chính mắt tôi nhìn thấy chẳng lẽ . . . tôi bị điên thật?
Thư khóc nấc lên:
- Tại sao anh không thể tin em vậy? tại sao em luôn luôn tin tưởng anh còn anh thì lại như thế này hả? Cường chỉ cúi xuống trêu em thôi. . . không phải là hôn!
- Im đi! Tôi không muốn nghe gì nữa đâu! Cái gì chứ. . . không thích những người hư hỏng? vậy sao lại tụ tập với những đứa con trai như vậy? dối trá
Bi bỏ đi, Thư quỵ xuống giữa con hẻm nhỏ nắng gắt.
Trâm Anh bước ra khỏi bức tường gần đó, mỉm cười đầy đắc ý, Cường cũng vậy.
Tình yêu cũng giống như nắng vậy, những tia nắng làm cho hoa tươi đẹp giữa bầu trời nhưng cũng chính những tia nắng ấy có lúc làm cho hoa phải héo khô đau khổ. Cuộc sống đúng là có những cái đối nghịch với nhau, tình yêu cũng vậy.Còn một điều nữa giữa tình yêu, không phải chỉ có người thứ ba mới là kẻ phá hoại đáng sợ mà “kẻ thứ tư” mới là điều đáng bận tâm. Giữa một kẻ có lòng ganh tỵ và một kẻ đánh mất lý trí, cả hải kết hợp lại sẽ tạo thành một chướng ngại thật sự.
Đối mặt với mọi thứ lúc này chỉ có hai cách là im lặng và đánh mất nhau hoặc là lên tiếng để bảo vệ tất cả những gì mình đã có.
Thư về nhà, cửa phòng không khoá nên Thư bước vào, Bi không có trong phòng nhưng mẹ Bi thì ở đó để xem tài liệu về giống cây mới. Thư khóc lớn rồi kể hết mọi chuyện cho mẹ Bi nghe, cũng may mẹ Bi là người hiểu biết nên mẹ thông cảm và khuyên Thư rất nhiều tối hôm đó mẹ Bi và Thư chuẩn bị bữa tối, cả nhà chờ Bi về nhưng đến tận hơn chín giờ Bi vẫn chưa về nhà, điện thoại thì tắt. Thư sốt ruột lén ra ngoài, đến tất cả những nơi Bi thường đến nhưng lại trở về tay không. Thư thức trắng đêm đợi Bi về, đêm bên nhau thì cứ muốn đêm dài thêm nữa, còn đêm xa nhau thì đêm cứ dài vô tận.
Tình yêu là thứ khiến cho con người vừa cười vừa khóc, có thể nói tạo hoá ra tình yêu là điều tuyệt vời nhất.
Chính tình yêu là thứ khiến cho con người biết rõ với bản thân mình đâu là điều quan trọng nhất. Khiến người ta phải học cách tìm lấy, chọn lấy, gìn giữ, lo sợ, vui mừng và hạnh phúc. Và chắc có lẽ, cũng chính tình yêu là thứ tình cảm cho đi nụ cười và nhận lại vô vàng nước mắt. Kỳ diệu hơn, tình yêu là thứ mà dù có cướp lấy đi bằng bất cứ cách gì thì người đánh cắp tình yêu vẫn không bao giờ là người hạnh phúc. Mỗi người có cách để yêu riêng. . . . Hơn một giờ sáng, Bi trở về nhà, người toàn mùi rượu. . .
--- Còn tiếp ---
|
Phần 9: Không phải ai cũng có kết thúc thật đẹp khi chỉ là tình đầu. . . Hơn một giờ sáng, Bi trở về nhà, người toàn mùi rượu. . . Bi loạng choạng xô đổ mấy chai rượu trên đầu tủ rồi ngã lăn ra sofa la hét om sòm làm cha mẹ thức giấc, Thư vội vàng chạy xuống từ cầu thang rồi không ngần ngại chạy lại đỡ Bi dậy như một người vợ hiền chờ chồng suốt đêm. Nhưng rượu là con ma đeo bám, thoắt ẩn thoắt hiện trong tâm trí làm cho con người có những hành động sai lệch. - Tránh ra đi con bitch. . . đừng có động vào người tôi! Bi hét lớn, mọi người vẫn chưa hiểura điều gì thì Bi lục lọi trong túi quần ra chiếc điện thoại rồi vứt xuống sàn nhà cười khẩy: - Lại đây em yêu! – Bi huơ huơ trong không trung vừa cười vừa nói Mẹ bụm miệng nước mắt trào ra vì không ngờ Bi lại thành ra thế này, cha Bi cũng chỉ biết đứng nhìn mà chưa kịp phản ứng, Thư bây giờ cứng cỏi hơn: không khóc; không mềm yếu nữa mà bước lại ngồi gần bên cạnh Bi, nhưng Bi vẫn điệu bộ đó, có một nét khinh rẻ trên gương mặt, rút điếu thuốc trong bao ra hút và phà khói vào mặt Thư rồi cười nói: - Thơm không? - Anh sao vậy? – Thư vẫn còn bình tĩnh - Đi lấy mấy lon bia ra đây! – Bi quát lên làm Thư giật nảy người - Em không lấy đâu! Mẹ Bi nhào tới túm lấy cổ áo Bi rồi khóc lên: - Bi à? Con làm gì mà ra nông nổi này! Tại sao lại uống đến say khướt như vậy hả con! - Mẹ à! . . . Thư muốn con như vậy mà. . . Thư thích như vậy nên con làm như vậy! Cha Bi bắt đầu nổi điên, ông rót vội ly nước lạnh rồi tạt vào mặt Bi: - Mày tỉnh táo lại đi được không! - Con tỉnh mà. . . con đâu có say! – Bi cười nghiêng ngả - Bi . . . em muốn anh như vậy khi nào chứ? không phải em đã nói rất nhiều là em không muốn anh hư hỏng sao! – Thư lí nhí Bi xô Thư ra đứng dậy loạng choạng: - Đừng có lừa tôi nữa. . . cô!. . . đã nói những gì với thằng đó. . .? - Bi à! Con phải nghe Thư giải thích chứ! sao lúc nào con cũng ghen tuông nóng nảy vậy? - Mẹ à. . . con làm sao tin được đây? Điện thoại. . . điện thoại đâu rồi?! Mẹ nhặt chiếc điện thoại trên sàn ngạc nhiên: - Đây là điện thoại của ai? Đâu phải của con? - Mẹ xem tin nhắn đi. . . xem đi! Mẹ Bi bật tin nhắn lên rồi đứng hình vài giây, nhìn Thư trong ngạc nhiên, Thư cũng bước tới xem tin nhắn trong điện thoại: “Em thích anh lắm. . . trước giờ em vốn thích thanh niên mạnh mẽ, rượu chè thuốc lá chút đỉnh cũng không sao!” “Em nói thật hả Thư. . . anh tưởng em les chỉ thích con gái thôi chứ!” “Em cũng đâu muốn vậy. . . Bi dù có cố gắng cũng đâu thể thành con trai được. . . đâu thể cho em hạnh phúc trọn vẹn” “Vậy sao em vẫn còn quen nó?” “Chút ít vật chất của nó cũng có thể bù đắp cho em mà anh!” . . . Thư bắt đầu khóc, nước mắt dù được giữ chặt trên khoé mắt nhưng đôi mắt đỏ lên thì không thể giấu được, Thư lắc đầu với mẹ Bi rồi im lặng ngồi xuống ghế đối diện Bi cúi đầu im lặng. Bi lại quát lớn lên: - Không phải em thích vậy sao? Vậy từ nay anh sẽ hư hỏng. . . rượu chè. . . hút thuốc cho em vừa lòng. . . vì anh . . . vì yêu em nên anh sẽ làm tất cả những gì em thích mà. . . Thư ngước mặt lên, nước mắt đã bắt đầu ướt áo: - Không phải. . . tin nhắn đó !. . . - Việc gì phải chối cải? – Bi ngắt lời - Nhưng em không có. . . tại sao anh không chịu tin lời em chứ? - Chính mắt thấy thì làm sao tin được đây? – Bi đập chai rượu trên bàn làm vỡ tung toé Cha Bi lúc này cũng lớn tiếng, ông nhào lại túm lấy Bi vật ra sàn: - Đứa con hư đốn này! Tao nuôi mày bao nhiêu cơm gạo sao mày không chịu suy nghĩ hả? ai nói gì ai đưa gì cho mày xem mày cũng tin là sao?!! Bi quẹt mồ hôi trên trán, đưa tay định với lấy chai rượu thì cha Bi đá nhanh chai rượu vào bờ tường, tiếng đập phá làm đám người làm giật mình chạy hết xuống phòng khách, cảnh tượng bây giờ cũng giống như bãi chiến trường, toàn những mảnh vỡ, cha Bi quát lớn: - Cũng may là mày không phải con trai. . . chứ không thì hại đời biết bao nhiêu người . . . cái bản tính như vậy chỉ làm khổ vợ con thôi! - Ông thì biết gì mà xen vào chứ Bi gào lên đứng dậy loạng choạng định mở tủ lấy chai rượu thứ ba thì cha Bi nhanh tay xô Bi xuống đất, nhưng lại ngã vào đám mảnh chai Bi chống tay làm mảnh vỡ ghim vào tay chảy máu, Thư hoảng hốt chạy tới đỡ Bi dậy nhưng Bi lại đẩy Thư ra làm Thư ngã đập đầu vào tường: - Tránh ra đi. . . cút hết đi!!! - Anh Bi. . . em sai rồi! em xin lỗi! từ nay em sẽ không như vậy nữa! Có lẽ, Thư không sợ gì cả nhưng điều Thư sợ nhất chính là những lúc Bi như thế này, vô định và không thể ngăn cản được. Thư bò lại phía Bi ôm lấy Bi rồi vừa khóc vừa nói, nước mắt hoà vào máu chảy xuống trán, mẹ Bi run rẩy hết tay chân cũng chạy tới ôm lấy Bi rồi khóc: - Hai đứa đừng như vậy nữa. . . có gì từ từ bình tĩnh lại rồi nói. . . đừng xô xát nhau nữa! mẹ xin hai đứa đó! - Cô ơi . . . con sai rồi. . . con . . . lẽ ra con không nên có mặt ở đây!. . . - Con thì làm gì sai mà phải xin lỗi nó! – Cha Bi quát Cứ mỗi lần cha Bi bênh vực Thư thì Bi lại nổi nóng đẩy Thư ra: - Vậy thì ai có lỗi? con có lỗi sao?!?!? - Bi. . . – mẹ ôm chặt Bi vì sợ - Đúng! Tất cả là mày sai. . . sống đến chừng này năm rồi vẫn không biết tin tưởng vào người yêu thì sống để làm gì? - Tin tưởng? – Bi cười nhạt – Tin tưởng để rồi bị lừa dối mà vẫn không hay biết như bây giờ đó ông có thấy không? Bi đẩy mẹ ra quay sang Thư rồi cười nói: - Nói đi. . . yêu tiền. . . hay yêu tôi? - Em. . . - Thư lí nhí rồi ngước mắt nhìn Bi đáp: - Em yêu anh. . .! Bốp! Bi tát Thư chúi mặt xuống sàn: - Con bitch! Biến đi. . . biến đi đừng để tao thấy mặt mày nữa! Lúc này cha Bi thật sự nổi giận, mặt đỏ gay, huơ vội cây chổi đập tới tấp vào người Bi vừa đánh vừa hét lớn: - Học đâu cái cách ăn nói đó vậy? Mày thật sự không phải là con của tao nữa rồi!!! Chính mày mới nên biến khỏi cái nhà này đó. . . đồ khốn này! Những tiếng bịch bịch và hự hự mà cây chổi và Bi thay nhau phát ra làm cho mẹ Bi không còn tỉnh táo nữa, nhảy bổ vào ôm lấy Bi mặc cho chổi có đánh trúng không: - Anh anh! Đừng đánh con nữa mà anh. . . Cô Tư. .. kêu bác sĩ mau! Anh. . . đừng đánh nữa mà em xin anh đó! Thư cũng nhảy bổ vào, vừa ôm chân cha Bi vừa khóc: - Chú ơi đừng đánh Bi nữa! con xin chú . . . tất cả là lỗi của con. . . con sẽ dọn ra khỏi nhà! Đừng đánh Bi nữa ! Thư khóc và ôm lấy chân cha Bi, máu ở trán thấm vào ống quần ngủ đỏ hoe, nhưng cha Bi đã nóng giận thì chẳng ai ngăn được, Bi bị đánh đến nỗi cây chỗi cũng rụng hết cả bông cỏ và bung ra, còn Bi thì nằm queo dưới sàn nôn ra hết mọi thứ. Xem ra không ngăn được cha Bi, Thư đành phải dùng hết sức để ra thế võ giành cây chổi trên tay cha Bi lại, giành được cây chổi và dứt cha Bi ra khỏi Bi một cách nhẹ nhàng, nhưng máu trên trán Thư lúc này lại chảy nhiều và mắt cũng thấy mọi thứ lờ mờ đi, Thư gục xuống sàn. . . Mẹ Bi dù rất thương con nhưng thấy Thư ngất đi cũng vội vàng buông Bi ra mà chạy tới xem Thư thế nào, lo sợ quá mẹ Bi chỉ biết vừa khóc vừa đấm vào ngực mà trách: - Thư ơi con sao vậy. . . tỉnh lại đi Thư. . . con đừng làm cô sợ mà! Tất cả là tại cô. . . tại cô biết Bi không ra gì mà còn bắt con về sống chung với nó. . . hại con ra nông nổi này! Bi nghe loáng thoáng tiếng mẹ gọi Thư tỉnh dậy thì mơ màng rồi choàng tỉnh, Bi bò lại chổ Thư xô mẹ ra rồi nước mắt nước mũi tèm lem, Bi khóc. . lúc này Bi thật sự khóc: - Thư . . . em . . . em sao vậy Thư! Em đừng chết bỏ anh. . . đừng làm anh sợ mà Thư . . . huhu mẹ ơi cha ơi . . . làm sao đây! Gọi cấp cứu đi! . . . Thư ơi ! anh xin lỗi mà. . . tại vì anh! Anh yêu em. . . nên anh mới như vậy! anh thật sự không muốn như vậy đâu . . . đừng bỏ anh mà. . . Cha ngồi dậy rồi bế Thư nằm đỡ lên ghế sofa. . . lúc này xe của bệnh viện cũng đã tới, họ đo huyết áp, truyền nước và băn bó vết thương cho Thư, rồi lấy mảnh vỡ dính trên tay bi ra, băng lại rồi cho Bi uống thuốc giảm đau. Người làm thì ngáp ngắn ngáp dài vừa thu dọn đống chiến trường mà cả nhà gây ra. Bi mặt lừ đừ ngồi riết bên cạnh Thư. Mẹ vỗ vai Bi: - Con thật sự tin vào tin nhắn đó sao? - . . . – Bi im lặng - Lẽ ra con nên nghe Thư giải thích chứ. . . tình yêu thật sự không đơn giản như mình nghĩ đâu con! - Con thật sự sợ lắm. . . – Bi ôm đầu - Con sợ Thư sẽ rời bỏ con đúng không? - . . . - Bi im lặng khẽ gật đầu - Nhưng con như vậy Thư sẽ ở lại với con sao? Yêu là để cùng nhau vượt qua khó khăn. . . còn yêu mà làm cho trái tim người mình yêu phải đau khổ và tổn thương thì dù là người đó yêu con thế nào cũng sẽ rời bỏ con mà thôi! - Con cũng không biết tại sao nữa. . . con cũng không muốn! Nhưng con không thể cố gắng tin được. . . con hoang mang lắm khi mọi thứ cứ dồn vào con. . . những lời nói và những bằng chứng mà người khác đưa ra. . . Mẹ Bi thở dài: - Mẹ chỉ có thể ngăn con đừng như vậy nữa. . . nhưng nếu con không thể thay đổi được bản tính thì mẹ sợ rằng. . . không thể ngăn được Thư khi nó quyết định rời bỏ con đâu! - Con hiểu!. . . - Thôi con lên phòng đi . .. mẹ nhờ cha con bế Thư lên phòng dùm cho! - Vâng!. . . . . . Buổi sáng của cơn giông là trời trong xanh và mây thì trốn mất hút sau những cơn mưa dài và nặng hạt. Mây bỏ bầu trời về với đất theo dòng nước, còn nước thì vui vẻ đùa giỡn với những chiếc lá xanh mới đâm chồi. Bi ngồi đó lặng lẽ bên cạnh Thư, nghĩ phải nói ra những gì đầu tiên: “Xin lỗi!” hay là “xin lỗi” và có lẽ là “xin lỗi!”. . . Bi nắm lấy bàn tay mềm lạnh ngắt của Thư đưa lên ngực vò vò cho ấm hơn, chắc Thư sẽ quên đi, sẽ tha thứ và vẫn sẽ yêu Bi như ngày đầu tiên chứ? Bi im lặng, nước mắt tràn ra khoé mắt chảy xuống môi mặn đắng và cay cay. Mũi thì nghẹt cứng và tim thì thắt lại không thở được. . . Lẽ nào tình yêu lại chính là thứ giết chết đi lý trí của một con người? Nước mắt Bi nhỏ thành từng giọt rơi vào lòng bàn tay Thư, tia nắng cũng bắt đầu len vào cửa sổ, những tia nắng đáng ghét đâm thẳng vào da thịt Thư làm Thư thức giấc sau một đêm ngắn ngủi mà đầy ắp những nỗi đau không thể nào quên được. Thư mở mắt nhìn Bi, ánh mắt đó có lẫn cả tình yêu và sự trách giận, Bi bối rối vừa quẹt nước mắt vừa thốt lên mấy tiếng: - Em tỉnh lại rồi. . . em . . .có đói không? Thư rút tay ra khỏi bàn tay của Bi, chống tay ngồi dậy: - Không phải anh định xin lỗi em sao. . .? - À. . . anh quên mất. . . anh anh thật sự xin lỗi!
|
Bi cũng chẳng hiểu tại sao Thư biết được, nhưng giờ trong mắt Thư Bi dường như trở thành người xa lạ. . . giống như ngày đầu gặp nhau. . . chẳng lẽ chỉ vì một cơn mưa mà mọi dấu vết biến mất nhanh và sạch sẽ đến vậy sao. Thư cười nhạt, nhạt lắm: - Em không sao. . . anh quan tâm làm gì chứ. . . biết bao nhiêu sự quan tâm cho bằng một niềm tin duy nhất? Bi biết mà. . . biết chắc là Thư sẽ như vậy. Nhưng Bi vẫn cố ôm chặt lấy Thư: - Nhưng em sẽ tha thứ cho anh mà đúng không? Và em sẽ không bỏ mặt anh ở lại một mình. . . niềm tin sớm hay muộn chỉ cần cố gắng thì sẽ xây dựng được thôi. . . - Niềm tin. . . không phải giống như một căn nhà mà xây dựng. . . và dù anh có mất bao nhiêu thời gian đi nữa cũng không thể làm ra được đâu. . .vì niềm tin cũng giống như đất. . . đất là vĩnh cửu và có đất thì cây tình yêu mới có thể mọc. . . không có niềm tin cũng giống như không có tình yêu vậy. . . - Hay là. . . Bi buông Thư ra rồi hấp tấp ấp úng: - Hay là em . . . em thật sự . . . - Anh đang định nói em thật sự thích Cường và dùng cách này để rời xa anh đúng không? - Sao . . . - Anh lại đang định hỏi “sao em biết” đấy à? - . . . – Bi im lặng - Vậy hoá ra em từng nghĩ anh hiểu em giống như em hiểu về anh thì giờ mọi thứ là sai hết. . . anh không còn nhớ sao Bi. . . lúc mà anh nói dối mình là con trai với anh Tuấn trong nông trại đấy. . . lúc đó em đã nói với anh điều gì? . . . chẳng lẽ ký ức cũng không giúp anh tin và hiểu em sao . . .đã vậy thì. . . Bi ôm lấy Thư. . . hôn vào đôi môi ấy, khoá chặt nó để nó không dứt ra câu nói dở dang: “đã vậy thì mình đừng bên cạnh nhau nữa. . .”. Câu nói mà Bi sợ phải nghe nhất trong đời. Nhưng Thư lại quyết đẩy Bi ra: - Anh làm vậy cũng vô ích thôi. . . anh như thế này thì giữ em được bao lâu? - Anh không biết nhưng mà. . . anh không muốn nghe điều đó! - Được rồi. . . dù em không nói ra thì em cũng có thể hành động mà! - Thư à! . . . cho anh một cơ hội đi. . . anh sẽ thay đổi mà! Thư rút dây truyền nước ra, đứng dậy bước ra khỏi phòng, còn Bi vẫn ngồi đó cùng với sự thất bại thảm hại của việc đánh mất niềm tin. Niềm tin dù cho có mù quáng đi nữa thì trong tình yêu niềm tin đó cũng là thành công. Bi khóc, nước mắt cứ vậy rơi ra dù cũng muốn chạy đến để giữ chân Thư lại nhưng lại không có can đảm chỉ bởi vì: những lời mà Bi nói đêm qua đã thành hàng vạn nhát dao đâm vào tim Thư, mãi mãi sẽ không bao giờ chữa lành được nữa. Giá như đừng nói ra những lời như vậy thì có lẽ giờ Bi đã có chút can đảm để giữ Thư lại. Sức mạnh gìn giữ tình yêu và sức mạnh huỷ hoại tình yêu của niềm tin dường như con người không thể nào ngờ được. . . . Vì Thư là học sinh xuất sắc nên không phải thi kỳ thi chuyển cấp, Thư cũng không đến kèm cho Cường học nữa vì đã thấu mọi thứ chỉ là cái bẫy. Thế nên Thư dọn quần áo trở về trang trại ngay trong chiều hôm đó mặc cho tất cả mọi người có cố gắng thuyết phục Thư thế nào đi nữa. Còn Bi thì không có can đảm đối diện chỉ biết nhốt mình trong phòng đọc sách và im lặng lắng nghe tiếng xe chở Thư tắt hẳn sau cánh cổng dài. Mẹ Bi không còn cách nào khác ngoài việc lén nhét chiếc điện thoại màThư định để lại vào ba lô của Thư. Bố Thư nghe cha của Bi kể hết mọi việc qua điện thoại và nhờ ông chăm sóc động viên Thư quay lại. Còn Thư thì từ ngày hôm đó cũng cứ nhốt mình trong phòng, hoặc là ra chăm đàn đà điểu, lúc buồn quá thì vào vườn trái cây trèo lên cây vắt vẻo trên đó suốt mấy tiếng đồng hồ rồi lại trở về phòng. Có lẽ Thư tìm cách để quên đi, nhưng càng cố quên đi Thư lại càng lòng vòng quanh quẩn những nơi mà Thư và Bi đã có thật nhiều kỷ niệm. Muốn quên đi và nhớ lại một thứ gì đó đã từng đâu phải là điều dễ dàng. . . . Bi thì khá hơn sao, mất Thư cũng giống như mất đi mọi thứ ngoài việc đi chơi và thân mật với Trâm Anh một cách vô thức thì toàn bộ mọi thứ trong đầu Bi cũng chỉ là Thư. . . Thư và chỉ mình Thư. Trâm Anh thì càng xích lại gần Bi càng thấy lòng mình mở ra, càng dành nhiều tình cảm cho Bi càng hy vọng nhiều hơn vào mọi thứ. Thì đúng vậy! yêu cùng giới đâu có gì sai! Nhưng dùng mọi thủ đoạn để có được cái mình muốn là. . . đê tiện. Giờ đây, số lần Trâm Anh rủ Bi đi café đây đó trong tuần cũng dần tăng lên, thậm chí nhiều lúc tin nhắn Cường gửi đến Trâm Anh chỉ vội xoá nhanh mà không cần đọc. Thật ra . . . cái hộp cá chỉ có công dụng đơn giản là để đựng cá. . . khi cá đã được ăn hết thì hiển nhiên cái hộp phải vào thùng rác. “Sao không trả lời tin nhắn của anh!” “Em đang làm gì vậy?” Bíp Bíp - Ai vậy em? – Bi tò mò - À. . . tin rác thôi! Mình đi uống sữa tươi nha anh Trâm Anh khoác tay Bi ghé vào một quán sữa tươi gần đó vô tình Bi gặp được Tuấn, người đã bị Bi lên cơn điên quậy phá vì tưởng lầm Thư và Tuấn yêu nhau. - Cô chủ. . . thật không ngờ lại gặp nhau ở đây! - Ai vậy anh? – Trâm Anh ôm lấy cánh tay Bi - . . . – Bi gạt tay Trâm Anh ra cười im lặng - Thật không ngờ cô chủ đây cũng thay áo nhanh quá! - Anh đừng hiểu lầm. . . chỉ là bạn thôi! Trâm Anh bậm chặt môi nén cơn giận lại cố gắng cười gật đầu, Tuấn tự nhiên: - Thật ra Thư về quê bấy lâu cũng có gặp tôi. . . dạo này tôi bận đi giao sữa trên này nên cũng ít có thời gian nói chuyện. . .tiếc thật! Giá mà lúc đó Thư không nói với tôi rằng em ấy chỉ có cảm giác với con gái thôi. . . thì có lẽ tôi cũng đã không để Thư lên thành phố với cô chủ. . . tôi nghĩ lẽ ra được làm những gì mình muốn và được sống cùng người mình yêu thì Thư sẽ hạnh phúc hơn chứ! - . . . – Bi im lặng - Thôi tôi đi đây! Tạm biệt Lưng anh công nhân tên Tuấn vừa khuất sau cánh cửa, một luồng gió nhẹ cuốn mùi thơm của sữa tươi bay qua cánh mũi Bi, chợt trong đầu vỡ ra một điều gì đó: “Bi này. . . tớ thích phong cách tomboy của cậu. . . nhưng tớ không thích cậu là con trai đâu! “ “Vì . . . tình cảm thì đâu phân biệt giới tính . . . tớ không thích cậu cứ nói dối mình là con trai . . . cậu là con gái nhưng mà giống con trai thì tớ đã . . . đã . . .” “Vì tớ. . . tớ chỉ có cảm giác với con gái mà thôi!. . .” Bi chợt nhớ lại những gì Thư thì thầm sau bức tường ngày hôm ấy, khi mùa hạ vừa bắt đầu bước sang, Bi mỉm cười nghĩ trong đầu : “Thư thật sự. . . thật sự chỉ có cảm giác với con gái mà thôi!. . .” . . . Trâm Anh nghiêng đầu tựa vào vai Bi, thì thầm: - Chẳng phải chúng ta cũng giống một đôi lắm sao? Có lẽ giờ cũng là lúc anh nên chọn một ai khác để . . . yêu Nhưng bất chợt bài tay vô tình của Bi đẩy Trâm Anh ra rồi thì thầm mà cương quyết: - Anh xin lỗi. . . giờ là lúc để anh nhớ lại mọi thứ chứ không phải là để quên đi! Bi bước vội xuống đoạn tam cấp mở cánh cửa bước ra. . . mùi hương sữa tươi cũng ngọt ngào như tình yêu vậy. Trâm Anh sững sờ đứng đó, nắm chặt bàn tay lại. . . Cường cũng đứng lặng lại phía sau. . . chắc có lẽ Cường cũng thấy.
|
Phần 10: Vì thật sự là ta chẳng có thể hiểu hết được bản thân mình đâu Không biết có bao nhiêu lần trong đời và không biết có bao nhiêu lần trên những cuộc tình đi qua chúng ta thầm trách người yêu mình không hiểu mình muốn gì. Nhưng chính bản thân chúng ta lại quên đi rằng: “Ngay cả chính mình còn không thể hiểu hết được bản thân” và liệu . . . chúng ta đã hiểu đối phương được bao nhiêu? Thế nhưng, hiếm không có nghĩa là không có. . . và nếu như trong tình yêu một ngày nào đó bổng dưng bạn chợt nhật ra người ấy hiểu bạn thì chắc có lẽ bạn chính là người hạnh phúc nhất. Chia tay nhau chỉ vì không hiểu nhau thì thật là quá ngốc nghếch, sao bạn không tự nghĩ ra rằng: Chính vì chúng ta không hiểu nhau nên chúng ta mới tìm hiểu nhau? Nếu thực chất bạn đã quá hiểu rõ người mình yêu thì chắc hẳn sẽ có điều nhàm chán, nhất là khi bạn hiểu cả những cái xấu về họ và những điều mà bạn không muốn biết. Tình yêu là một chiếc hộp nhạc bí mật, nếu nó cứ mãi mãi là bí mật thì âm thanh của hạnh phúc sẽ luôn vang ra. . . vang đến tận cùng. Còn nếu bạn cố tình tìm hiểu quá sâu về nó, tháo văng tất cả để khám phá thì nó sẽ hỏng hóc. Và nếu như bạn là một người hiếu kỳ quá đáng trong tình yêu thì sẽ chẳng bao giờ bạn có thể giữ được gì cho riêng mình. Có những bí mật càng chôn sâu càng tốt, càng không biết lại càng hay. . . . Có bao giờ đọc truyện tôi viết bạn ngộ ra những điều mà chính bản thân bạn cũng không ngờ rằng nó đơn giản đến vậy không? Thực chất cuộc sống là không gian nhiều chiều và con người phải nhìn nhận mọi thứ một cách đa chiều thì mới có thể cảm ra được đâu là điều mình đang cần học hỏi. Mà cuộc sống theo cách nhìn của bạn cũng chẳng bao giờ giới hạn được độ tuổi hay tri thức. Có những người sống đến gần trăm tuổi mới ngộ ra được chân lý của cuộc sống, nhưng đứa con nít vài ba tuổi nhìn thấy được cái thiện cái tốt trong những gì nó thấy thì đó lại chính là chân lý của riêng nó. Chân lý của tình yêu là một phần trong chân lý cuộc sống, nó là một thể giới mà ở thế giới đó không phân biệt tuổi tác, màu da, . . . giới tính. Quan niệm của riêng tôi rằng: "Cách hiểu của bạn về cuộc sống không phụ thuộc vào việc bạn bao nhiêu tuổi, bạn là ai, có bao nhiêu tiền và bạn đã học được những gì. Mà cuộc sống vốn dĩ là một cuộc đua của cách nhìn, ai nhìn thấy được những điều tốt nhiều hơn. . . người đó là người đáng trân trọng." Tình yêu là một chuỗi dài của nhìn thấy, mơ mộng, yêu thương, ra đi và trở lại. Tình yêu thật sự sẽ trở lại bằng mọi giá nếu như những ngày tháng đi qua là chân thành. Bạn có bao giờ hình dung ra con đường của tình yêu hay chưa? Còn đường mà ở đó khi bạn đi qua, vượt qua hết bao nhiêu những nhấp nhô, gập ghềnh rồi vô tình đánh rơi một điều gì đó. . . mà khi nhận ra bạn sẽ phải quay đầu lại tìm! Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tình yêu và những đứa con chính là kết quả, bởi vì đơn giản nhất là trên thực tế dù nhiều người có con với nhau nhưng họ vẫn cố tình rẽ sang những hướng khác trên con đường tình yêu. Thế nhưng lại có những người yêu và sống với nhau trọn đời dù họ chẳng thể sinh một đứa con nào, dù có những lần ra đi nhưng họ vẫn quay về với nhau. Đó chính là vì trên con đường tình yêu mà họ bước qua, rơi rớt lại những thứ mà bắt buộc họ phải quay lại để tìm kiếm. • Tình yêu không bao giờ có kết quả. . . mà tình yêu là một quá trình đi tìm và đến khi tìm ra được có thể những người đi với nhau trên hành trình đó đã nắm tay nhau bước qua một thế giới khác. • Tình yêu cũng không có kết thúc mà luôn luôn là những bắt đầu, ngay cả khi bạn có con với nhau thì đó cũng là một khởi đầu mới, một khởi đầu nữa và một khởi đầu nữa cứ nối tiếp nhau dài vô tận. • Nếu bạn trông mong vào một kết thúc của tình yêu thì bạn sẽ thất vọng và chết dần trong chính những tưởng tượng không có thực đó của bạn vì vốn dĩ. . . tình yêu thật sự sẽ chẳng bao giờ có kết thúc. . . . - Con đã suy nghĩ kỹ chưa mà quyết định về nông trại tìm Thư? - Con suy nghĩ kỹ rồi mẹ à! Xin lỗi là biết cách để sửa sai chứ không phải chỉ là lời nói! - Mẹ thật sự lo tính bồng bột thiếu suy nghĩ của con lại gây cho mọi sự xấu hơn. . . - Mẹ phải tin con chứ! – Bi càu nhàu - Không phải mẹ không tin con. . . mẹ chỉ sợ con làm mất đứa con dâu ngoan hiền của mẹ thôi. . .giờ thì mẹ thật sự cảm thấy mình đúng khi sinh con ra là con gái. . . - Ý mẹ là sao?!?! – Bi khó hiểu - Không phải sao. . .? con chỉ mới giống con trai và không phải trai chính hiệu mà còn bị gái theo quá trời. . . nếu mà là con trai thật chắc mẹ mất luôn cả con vì không tranh giành lại với mấy đứa con dâu!!! - Gì mà mấy đứa con dâu? Con đâu có đào hoa đến vậy chứ - Bi kêu ngạo - Thôi đi thím! Ý tôi là thím lăng nhăng mèo mỡ gà đồng đó chứ đào hoa đào bông gì ở đây! Bị mẹ dìm hàng không thương tiếc, Bi rượt đuổi mẹ khắp nhà, thật sự là vui lắm! Giá mà có Thư ở đây lúc này. . . . Lúc này Thư đã thôi vòng quanh những nơi mà hai đứa đi qua, nhưng tệ hơn là nhốt mình trong phòng để khóc. Có những khi con người hiểu rõ: “Khóc sẽ chẳng thay đổi được gì”, nhưng con người cũng không thể hiểu được bản thân mình tại sao lại khóc? Hay phải làm điều gì đó để có thể quên đi? Thư kéo cái ba lô trên bàn xuống, từ hôm trở về nông trại Thư vẫn không muốn soạn nó ra, trong đó từng món đồ đều là do Bi mua cho, Bi quấn chặt và ám ảnh Thư trong từng centimét của của sống. Cái balô đó chứa đựng những cái thuộc về Bi mà dù cho ngay lúc này có ai đó bảo Thư vứt đi để thay cái khác cũng không được. Mọi thứ giống như một vết sẹo dài trong lòng bàn tay, muốn nó biến mất nhưng lại sợ cảm giác thiếu thốn một thứ gì đó. Tình yêu dù là trong thời khắc nào, bạn có muốn giữ lại hay ném nó đi vào quá khứ thì cũng chẳng thanh thản thoải mái cho được. Vốn dĩ: “Chẳng có cục tẩy nào có thể tẩy hết những gì đã viết. . . và cũng chẳng có cây viết nào có thể viết lại hết những gì đã xoá” Thư đổ hết đồ trong ba lô ra. . .chiếc điện thoại cũng rơi ra, chiếc điện thoại Bi mua cho Thư mẹ đã lén bỏ nó vào ba lô vì mẹ biết đến lúc nào đó Thư cảm thấy quá nhớ Bi, Thư sẽ mở điện thoại ra mà xem những cái clip nhí nhố không tài nào tả được. Thư cắm dây sạc điện thoại, vừa không khỏi nôn nóng bật những cái clip cũ lên xem rồi thì cầm mỉm cười: “Thì ra. . . chúng ta đã có những lúc hạnh phúc thế này!” Tiếng những con chó sủa ngoài vườn làm đứt ngang dòng tư tưởng của Thư. Thư dọn dẹp mọi thứ rồi cầm theo cái cây dài để lùa đàn chó về chuồng, bước ra phía sau khu vườn dài và rộng, một vòm trời xanh ngắt của lá làm cho tâm hồn cảm thấy thanh thản. Gió lùa qua kẽ lá rung rinh làm cho ánh nắng cũng lúc ẩn lúc hiện trên gương mặt của Thư. Mùa hè bây giờ cũng đang rình rập phía sau những chòm mây, sẽ nhanh thôi mùa hè lại đến, cái mùa đầu tiên mà Thư và Bi bắt đầu cảm thấy được trái tim mình nên đặt cạnh nhau. Nhưng mùa hè ấy chẳng phải phép màu, không thể mang hai điều kỳ diệu đến hai lần trong đời, không nghĩ đến thì cũng chẳng biết khoảng thời gian chúng ta bên nhau ngắn đến vậy. Thư lùa bàn chân qua những phiến lá vàng rụng đầy dưới một gốc cây, dựa mình vào một thân cây gần đó rồi mở danh bạ điện thoại lên chân chừ, chần chừ mãi ở cái tên “Bi Ác Ma” đầu tiên. Lúc nào cũng vậy, cứ vào danh bạ là lại thấy cái tên đó đầu tiên, cũng giống như trong lòng Thư lúc này, cứ lúc tìm nỗi nhớ là lại nhớ đến cái người tên Bi đó. - Muốn gọi thì gọi đi, suy nghĩ gì nữa! Tiếng của Bi vọng lại từ xa, Thư quay nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy ai cả, đập nhẹ vào đầu rồi ngồi bệt xuống đất thì thầm: “ Tỉnh lại đi Thư à! Bi bây giờ . . . có đang nhớ đến mày đâu chứ?” - Có đấy ! Bi thả cái dây cột mấy trái mận chín xuống dưới ngay trước mặt Thư, Thư ngước nhìn lên trên lí nhí: - Ăn. . . trộm! Bi ôm thân cây tuột ngay xuống đất cười nói: - Này! Sao lúc nào cũng nghĩ anh là trộm vậy hả? - . . . anh Bi! – mắt Thư đỏ hoe Bi đưa tay gạt mấy giọt nước mắt bất ngờ của Thư, vuốt cả mấy sợi tóc bị gió hất tứ tung cả lên thì thầm: - Anh xin lỗi em! Bầu trời xanh dài và rộng lúc này dường như biến mất, chỉ còn có hai người với nhau, gió cũng lặng đi, nhưng tiếng chim hót trong vườn thì ríu rít. Mặc dù Thư đã đợi để nghe câu nói chân thành đó của Bi từ lâu, nhưng vì nó quá bất ngờ, đến nỗi dù Thư mạnh mẽ cố gắng để không khóc nhưng cũng bị nhấn chìm vào dòng sông của những giọt nước mắt yếu đuối. Thư khóc oà lên như một đứa trẻ, không nói một lời nào cả mặc dù lòng muốn nói nhiều lắm: “Em nhớ anh!” Bi vẫn vậy, trẻ con nhưng biết cách để làm ai đó được vui: - Ai da. . . đau bụng quá! Hic chắc là ăn nhiều mận quá nên bị tào tháo rượt rồi! huhu Thư quẹt đi quẹt lại dòng nước mắt còn chảy dài trên má, vừa cười vừa lo lắng: - Mận ở đây mới xịt thuốc sâu đấy. . . anh có sao không? Có đau lắm không! - Có! Đau nhiều lắm! – Bi nhanh miệng - Đau chổ nào. . . kéo áo lên để em xoa dầu cho! Thư vội lấy chai dầu trong túi quần ra, chai dầu đó giống như một thói quen, từ ngày quen biết Bi nó đã nằm ở đó, sẵn sàng để đáp ứng bất cứ khi nào Bi thấy đau và từ lúc xa nhau đến giờ chai dầu đó chưa lúc nào Thư quên mang theo. Thấy nó, Bi chợt nghẹn lại ở cổ, cứ lặng đi nhìn bàn tay run rẩy của Thư đang loay hoay kéo áo Bi ra. . . họ vẫn vậy! dù xa nhau nhưng vẫn yêu nhau, chưa bao giờ xa lạ cả. Bi cầm chặt lấy bàn tay Thư đặt lên ngực mình: - Anh không cần xoa dầu. . . anh chỉ cần có em bên cạnh là đủ rồi. . . chỉ cần xa em một giây thôi là tim anh đau lắm! Thư buông chai dầu xuống đất, im lặng. . . Thư lại khóc, mặc cho Bi có ôm Thư vào lòng rồi dỗ dành thế nào đi nữa. - Tại sao anh cứ muốn làm em phải khóc. . . trước khi yêu anh em chưa bao giờ phải khóc vì người khác cả. . . anh ác lắm! - Anh xin lỗi. . . cho dù anh ích kỷ một chút. . . cũng hay ghen tuông. . .không bao giờ làm được gì cho em ngoài việc muốn giữ chặt em cho riêng mình. . . nhưng cũng vì anh yêu em. . . anh cũng không dám chắc chắn bản thân yêu em nhiều thế nào. . .nhưng chắc chắn một điều là ngoài em. . .anh chẳng có thể yêu ai được nữa! - Nhưng mà. . . – Thư đẩy Bi ra xoay người lại –. . . Nhưng mà có phải chắc chắn là dù bao lâu đi nữa chúng ta cũng không thể hiểu hết nhau. . . cũng không thể ở bên cạnh nhau được. . . vì tình yêu của chúng ta không có kết quả. . . em đã từng nghĩ giá như . . . em và anh có thể sinh con . . .có một thứ gì đó để giữ chân anh lại những lúc anh muốn rời xa em! Bi bước tới, ôm chặt Thư từ phía sau: - Em ngốc quá! Chẳng phải em luôn hiểu anh sao. . . ngày hôm đó em đã hiểu rõ tất cả những gì anh nghĩ. . . chỉ là lỗi ở anh! Quá bồng bột và thiếu suy nghĩ. . . nhưng chẳng phải vì vậy mà em yêu anh nhiều như thế sao? Nếu như chúng ta hiểu hết về nhau thì có phải đoạn đường tình yêu mà chúng ta đang bước là vô nghĩa hay không? Nếu chúng ta đã hiểu hết về nhau. . . thì cần gì ở bên nhau để yêu nhau và tìm hiểu nữa? - Nhưng . . . – Thư ấp úng - . . . tình yêu không có kết quả. . . và con cái cũng chẳng phải là kết quả của tình yêu đâu. . . vì có nhiều người nghĩ rằng chỉ cần có con là có thể giữ chân được người kia. . . nhưng tệ hại hơn là có những người sẵn sàng bỏ con cái của mình để đi theo một tương lai khác. . . chỉ cần. . . chúng ta yêu nhau và khoảng thời gian chúng ta bên nhau đánh rơi lại những kỷ niệm. . . thì chắc chắn chúng ta sẽ quay về và nhặt lấy! Thư quay lại nhìn vào mắt Bi, thắc mắc: - Đánh rơi kỷ niệm sao? Bi cười hiền, nháy mắt: - Phải rồi. . . em có muốn biết không? . . . kỷ niệm của chúng ta đánh rơi ở chính những gốc cây này. . . đó là khoảng thời gian mà cô quản lý Thư bắt được tên trộm trái cây đáng ghét. . . rồi vì đáng ghét quá mà yêu hắn lúc nào không hay. . . Thư cúi mặt cười hiền lành, nét ngây thơ vẫn còn lộ hẳn trên gương mặt, Bi ôm Thư vào lòng, ôm thật chặt rồi ngước nhìn trên bầu trời xanh: - Chỉ cần nghĩ đến những gì đã có với nhau. . . khó khăn bao nhiêu để có thể có được một người yêu ta thật lòng. . . thì dù gan góc đến đâu cũng chẳng nỡ rời xa người đó dù chỉ là nữa bước! - Em yêu anh . . . – Thư vòng tay siết chặt Bi lại Cái gì là của mình thì dù có đánh rơi ở đâu cũng sẽ tìm lại được. - Anh biết . . . anh không mạnh mẽ cũng không sâu sắc. . . tính tình thì trẻ con và bồng bột. . . năn nỉ em đó Thư. . . hãy thông cảm cho anh và đừng rời xa anh thêm một lần nào nữa nha. . . - Em biết rồi. . . em cũng không muốn xa anh. . . thật ra em sợ nhất là phải nhớ đến anh trong từng giấc ngủ. . . nhớ cái hơi ấm bên cạnh mình. . . em đã quen rồi! Không muốn dứt ra nữa! . . . Nhưng mà anh phải hứa là không được đánh em nữa . . . Bi cười vỡ ra trong tiếng gió của cả khu vườn: - Vậy thì em đánh anh đi. . . đánh bù đi nè ! Bi cầm lấy tay Thứ đấm liên tục vào ngực mình, Thư rút tay lại rồi vòng qua eo ôm lấy Bi: - Làm sao em có thể đánh anh được chứ! . . . - Anh thật sự ngốc quá! Lúc Cường đưa tin nhắn cho anh mà anh không nhớ ra được câu em nói với anh lúc trước. . . mất bao nhiêu thời gian đến khi gặp lại Tuấn anh mới nhớ ra. . .lần này nhất định phải thăng chức cho Tuấn - Câu gì vậy anh? - “Tớ chỉ có cảm giác với con gái thôi!” . . . vậy ra em cũng không nhớ à? - Đâu có! Em thích nghe anh nói vậy đó! - Đáng ghét quá đi! – Bi ngắt mũi Thư - Anh là Transguy . . . còn em là Les . . . coi chừng đó! Cứ tỏ ra men lỳ đi em sẽ đi tìm một chị gái tóc dài mà ngoại tình cho coi! - Em dám không ? Chết nè! – Bi đánh vào mông Thư bốp bốp Bi đuổi theoThư chạy vụt qua dưới những phiến lá cây xanh rì: - Em không dám đâu! Không dám đâu! Đừng mà! Có thôi đi không hả. . . hư là không cho “ấy ấy” đâu đó! - Thế thôi anh không hư nữa! - Kệ anh chứ! - Á. . . em lừa anh à? Tình yêu đôi lúc cũng giống như cuộc đuổi bắt, có lúc cảm thất mệt mỏi vô cùng nhưng mà cũng có lúc vui vẻ bất tận. . . . Bi khép nép ngồi đợi bố Thư ở phòng tiếp khách, cũng là nơi đầu tiên Bi bị Thư trói nằm la liệt dưới sàn, người đàn ông ngoài năm mươi gương mặt phúc hậu, quần áo lúc nào cũng lấm lem bùn đất từ ngoài cửa bước vào đã vội lên tiếng xin lỗi: - Cô chủ. . . xin lỗi tôi chậm chân chút vì phải lo cho ao cá mới đào! Bi vội vàng đứng dậy: - Dạ . . . cháu phải xin lỗi vì đã làm phiền bác! - Cháu đến đây chắc là đã gặp Thư rồi. . .
|
Bi ấp úng: - Dạ ! cháu đã gặp Thư ngoài vườn. . . cháu đến đây là để xin lỗi bác . . . vì cháu đã không lo lắng được cho Thư đàng hoàng mà còn khiến bác phải buồn. . . - Cháu đừng nói vậy chứ!. . . nếu không nhờ ý của cháu thì Thư đâu được đi học tiếp. . . bác cũng chưa một lần xin lỗi và cám ơn cháu vì đã làm phiền gia đình cháu nhiều như vậy! Thư mang trà và bánh ngọt lên để trên bàn rồi ngồi xuống cạnh Bi, Bi nắm tay Thư ấp úng: - Cháu biết. . . với người lớn thì chuyện cháu và Thư còn nhiều điều cần giải quyết. . . cháu cũng hai mươi tuổi rồi. . . đã đến lúc phải nghĩ mọi chuyện một cách đứng đắn hơn. . .cháu chỉ không biết bác cảm thấy thế nào? Bố Thư nhấp tác trà rồi cười hề hà: - Bạn bè chơi chung với nhau cãi cọ là chuyện bình thường thôi mà cháu! Bác không bận tâm gì đâu! - Bạn. . . bạn bè? – Cả hai cùng ngạc nhiên - Không phải sao? – Bố Thư tròn mắt Bi bắt đầu bối rối: - Thật ra. . . cháu yêu Thư. . . cháu muốn tình cảm này đi đến một mở đầu mới là hôn nhân chứ không phải đơn giản chỉ là bạn! - Sao ? hai đứa là con gái thì làm sao có thể? ở Việt Nam đâu có cho phép. . . với lại làm sao chăm sóc nhau được? Không được đâu! Bi ngạc nhiên: - Anh tưởng bố em biết rồi chứ? - Em cũng tưởng vậy? – Thư càng ngạc nhiên Bi làm ra vẻ hết sức nghiêm túc: - Bác hãy tin ở cháu. . . dù là con gái nhưng cháu nhất định sẽ không để Thư phải sống cực khổ mà sẽ lo cho Thư đàng hoàng. . . cháu và Thư sẽ sang Canada đăng ký kết hôn và sống ở đó . . . - Không được! – Bố Thư kiên quyết - . . . Thư là đứa con gái ngoan hiền hiếu thảo nhất làm sao để nó đi như vậy được! - Bố à! Sao có thể nói vậy được chứ. . . gia đình anh Bi giúp đỡ chúng ta . . . - Giúp đỡ thì được mang con gái của tôi đi vậy sao? - Bố! – Thư nhăn nhó - Không nói nhiều! đi vào kho mang đồ ăn ra ao cá cho tôi! – Bố quát lên - Bác à! – Bi đứng dậy Bố Thư nhanh miệng: - Còn cô! Ngồi xuống đó! Bi lật đật ngồi xuống, bắt đầu cảm thấy run rẩy, cầm tách trà mà tay run lập cập, Thư đã đi khuất, Bố Thư tằng hắng, Bi để tách trà xuống cúi mặt lí nhí, bắt đầu rơi vài giọt nước mắt: - Cháu thật sự không thể xa Thư được. . . cháu xin bác hãy làm ơn. . . - Chưa gì mà đã run vậy rồi còn dám mạnh miệng nói là lo cho Thư! - Dạ? - Không phải cậu chủ đây đã nói sẽ lo cho Thư sao? Tôi mới hù doạ tí đã run lẩy bẩy rồi! Bi sửa tướng ngồi chỉnh chu, hai bàn tay nắm chặt vào nhau rồi ngước mặt: - Dạ cháu. . . cháu đâu có run đâu! - Thật là. . . rồi hai đứa định sống thể nào? Con cái ra sao? Thư cũng chưa đầy mười sáu tính đến chuyện hôn nhân có phải là quá sớm không? - Dạ . . . con . . con cái á? - Hai đứa thì làm sao sinh con được? - Dạ. . . thụ tinh nhân tạo. . . - Rồi cậu có nuôi nổi không? Cái tính trẻ con như vậy làm sao nuôi con được đây! - Dạ . . . cháu . . . - Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không ổn. . . cậu đẹp trai như vậy. . . Thư con tôi mà sinh em bé lỡ cậu ngoại tình thì nó thành bà mẹ độc thân à? - Dạ không đâu! Chắc chắn sẽ không có chuyện đó – Bi cương quyết - Vậy sao . . . nhưng tôi thật lòng không thể để Thư và cậu qua nước ngoài sống như vậy được! Tôi làm sao biết nó sẽ ra sao. . . mỗi tối có khóc thầm khi cậu rời bỏ nó không? Rồi liệu đến lúc nó cảm thấy buồn thì sẽ về đâu? Mới mấy ngày trước thỉnh thoảng còn thấy nó núp sau bếp khóc. . . - . . . – Bi im lặng Bố Thư nhấp miếng trà rồi mạnh giọng: - Thế nên! Không thể để hai đứa sống với nhau ở nước ngoài được. . . - Nhưng mà. . . – Bi lo lắng hơn - Nếu cậu đồng ý dọn về quê. . . phụ tôi rồi ở đây với Thư luôn thì tôi sẽ xem xét lại! - Dạ! Vâng! – Bi mừng rỡ - Đồng ý chứ? - Dạ! cháu sẽ ở đây. . . với Thư và bác. . . nhưng còn việc đăng ký kết hôn và việc học của Thư? - Đăng ký kết hôn với tôi không quan trọng. . . quan trọng là cậu đối xử tốt với con bé là được! Học thì chuyển về trường gần đây. . . sống rồi học! Khi nào đủ mười tám tuổi. . . học đại học thì chuyển về nhà trên thành phố. . . lúc đó cũng đứng đắn hơn rồi không phải lo ngại nữa! - Dạ! cháu xin nghe theo hết ạ! Bố Thư cười hiền lành: - Chẳng có cha mẹ nào không muốn con mình có gia đình con cháu đàng hoàng. . . nhưng hạnh phúc của con mình vẫn là điều quan trọng. . .tôi cũng không thể ép nó yêu một thằng con trai khi mà nó chỉ yêu con gái. . . càng không thể cam lòng mà nhìn nó khóc mỗi ngày vì phải sống xa người nó yêu. . . dù thật lòng thì tôi cũng mong nó sẽ thay đổi. . . nhưng con người không thắng được thời gian! Nếu thời gian trôi qua mà nó vẫn yêu và muốn sống cùng một đứa con gái thì tôi phải gật đầu thôi! - Cháu cám ơn bác! - Xin lỗi vì đã doạ cậu. . . chắc con bé giờ đang núp ở đâu đó mà khóc rồi! xem vậy chứ cũng yếu đuối lắm. . . thôi mau đi tìm nó mà báo tin đi! Tôi phải đi làm nốt công việc rồi! - Dạ vâng! . . . Bi thở phào nhẹ nhõm, bước ra khu vườn dài và rộng, men theo con đường mòn đến ao cá, từ xa đã thấy dáng Thư đứng đó, tay cứ chậm vào mắt, Thư đang khóc. . . Bi ôm nhẹ Thư từ phía sau: - Ngốc! sao khóc một mình ở đây? Thư lo lắng: - Bố nói gì với anh vậy. . . anh có bị la không? - Có chứ! - Em xin lỗi! - Sao lại xin lỗi? - Em . . . Bi lau nước mắt của Thư: - Em khóc xong chưa. . . nín đi anh có một chuyện vui và một chuyện buồn muốn kể cho em nghe nè! Em muốn nghe cái nào trước? - Chuyện buồn? - Chuyện buồn là kế hoạch đi Canada đăng ký kết hôn của hai đứa mình bị tan tành rồi. . . - Em biết mà. . .em phải đi nói chuyện với bố mới được! – Thư ngắt lời Bi vội vàng bỏ đi - Ấy ấy! em đã nghe chuyện vui đâu mà . . . – Bi kéo Thư lại - Giờ em không có tâm trạng để nghe đâu! - Chuyện vui là bố em bắt hai đứa phải ở lại đây thì mới cho cưới nhau!!! - Sao cơ? – Thư ngạc nhiên - Không cần đăng ký kết hôn. . . chỉ cần một đám cưới nhỏ và không được dắt em đi là được! Thư oà khóc, ôm lấy Bi khóc lớn lên: - Cám ơn bố! - Thôi nào! Anh có phải bố em đâu chứ! - Huhu !!! - Dù sao cũng cám ơn bố em! Đã sinh ra đứa con gái đáng yêu thế này! Rồi bắt rể ngọt hơn đường nữa . . . - Hic hic - Thôi đừng khóc nữa! giờ anh phải ra xe . . . về thành phố gom đồ đạc xuống đây ở rể. . . còn phải báo tin cho mẹ nữa! - Dạ! mà. . . hình như điện thoại anh rung kìa! - Ai gọi vậy nhỉ? Số điện thoại lạ. . . “Alo?” “Alo Bi hả?” “Đúng rồi ai thế?” “Cường nè!” “Cậu phá tôi chưa đủ hay sao mà còn gọi đến đây làm gì?” “Không phải. . . tôi không có ý gì đâu. . . chỉ là tôi muốn xin lỗi cậu thôi!” “Không cần đâu!” “Bây giờ tôi đang đứng ngoài con đường đất đỏ vô nông trại nhà cậu nè. . . tôi không biết đường vào nên đứng ngoài đây! Tôi thật lòng muốn xin lỗi cậu. . . muốn đưa cho cậu một số sách vở tôi mượn của Thư chưa trả. . . không biết Thư có ở đó không cậu kêu Thư ra nhận giúp tôi!” “Để tôi ra lấy!” Bi cúp máy, làm sao có thể để Thư ra ngoài đó lấy đồ. . .lỡ nó lại bày trò gì nữa thì sao. Bi nghĩ thầm trong bụng rồi chần chừ, Thư tò mò: - Ai vậy anh? - Thằng Cường! nó có chút việc muốn nói với muốn xin lỗi anh! - Thôi anh đừng đi! Kệ nó đi! - Không được! anh phải ra lấy. . . - Lấy gì? - À. . . không có gì! Anh ra rồi vào ngay! Em vào kêu chú tài xế chuẩn bị đi rồi mình lên Sài Gòn luôn. . . em còn phải giúp anh xếp đồ đó! - Dạ! Thư rẽ qua lối mòn đi về chổ phòng nghĩ, Bi mượn chiếc Honda Dream của một bác nông dân chạy ra con đường đất đỏ. Hơn hai mươi phút vẫn chưa thấy Bi trở vào, Thư cùng bác tài xế cho xe chạy ra đầu đường đất đỏ, ở đó chỉ còn chiếc xe Dream Bi đã chạy nằm ngã chỏng gọng bên lề đường. Thư hốt hoảng: - Bi. . . đâu rồi! rõ ràng chạy xe ra đây gặp Cường mà? - Cô thử gọi điện cho Bi xem? - Dạ . . . Thư gọi vào điện thoại Bi thì không thấy ai nghe máy, Bác tài xế dựng chiếc Dream đứng dậy, chiếc điện thoại cũng rung gần bụi cỏ. Còn mở ứng dụng ghi âm, nhấn xem thấy có vài mục mới ghi âm, bác tài xế mở volume lớn lên: “ Giờ tính sao đại ca?” “Đem nó tới khu nhà nghĩ bỏ hoang ở Quận ba. . . chổ mình chơi hôm bữa đi!” “Mà đại ca định xử nó thế nào?” “Dám cưa cẩm Trâm Anh rồi đá! Giỡn mặt với tao. . . phải đánh cho nó biết thế nào là ba má nhìn không ra!” “rè rè. . .” Thư lo sợ, mắt đỏ hoe: - Là thằng Cường. . . nó bắt cóc Bi rồi! Làm sao đây! - Để tôi gọi điện báo cho ông chủ! - Lên xe. . . chở cháu lên Sài Gòn ngay đi ! . . . bác tài xế gọi điện nhờ bố của Bi ra dắt chiếc Dream về, rồi gọi báo cho ông chủ và cảnh sát biết. Đoạn đường dài làm Thư cứ thấp thỏm lo sợ không yên, trong đầu hiện lên đủ thứ suy nghĩ, khóc cũng không thành tiếng lúc này, Thư đã cầu xin hết các vị Thần Linh rồi tự an ủi : “Bi nhất định không có chuyện gì đâu!”, vừa xuống đến Sài Gòn Thư bắt xe Bus qua quận ba ngay lập tức.
|