Chiều Cao Nhằm Nhò Gì, Nằm Trên Muôn Năm
|
|
Chương 76 Chương 76: Ba ngày đối với người khác mà nói rất nhanh, nhưng đối với Nguyên Họa mà nói lại rất dài. Nguyên Họa đón xe đến đại bản doanh Nguyên gia, đẩy cửa lớn, trong sân đã đứng đầy người của Nguyên gia, có Nguyên Họa đã gặp cũng có Nguyên Họa chưa thấy qua, bình tĩnh ung dung xuyên qua đám người đi tới bên cạnh Nguyên Hữu Quốc, cung kính kêu: "Ông nội!" Nguyên Hữu Quốc từ ái gật đầu với Nguyên Họa, chống gậy đứng lên dùng giọng trầm thấp nói: "Hôm nay gọi mọi người đến đây, là ta có chuyện muốn tuyên bố. Ta nghĩ các con đại khái cũng đoán được là chuyện gì, nếu như vậy ta cũng không quanh co nữa, hôm nay gọi các con đến chính là muốn tuyên bố chuyện người thừa kế kế tiếp của Nguyên gia." Nguyên Hữu Quốc vừa nói xong, phía dưới tựa như một cái nồi nổ tung, tiếng nghị luận liên tiếp không ngừng. Nguyên Hữu Quốc cũng không ngăn cản mọi người nghị luận, chỉ là chống gậy đứng nghe một hồi, mới chậm rãi nói: "Các con im lặng đi." Lời nói không nặng, nhưng trong nháy mắt toàn bộ đều yên tĩnh lại. Nguyên Hữu Quốc chống gậy được Nguyên Họa đỡ đi tới bậc thang trên sân, mắt nhìn một đám người phía dưới mới trang nghiêm nói: "Hôm nay ta chính là muốn tuyên bố, sau này người quản lý Nguyên gia chính là Nguyên Họa, nói cách khác người thừa kế Nguyên gia chính là Nguyên Họa." Nguyên Hữu Quốc vừa tuyên bố xong, phía dưới lập tức có người đứng ra phản đối nói: "Lão gia tử, trước không nói Nguyên Họa còn rất nhỏ tuổi, chỉ nói đến Nguyên Họa là nữ nhân, sớm muộn có một ngày nàng phải lập gia đình giúp chồng dạy con, làm sao có thể quản lý Nguyên gia chúng ta." Trong lòng Nguyên Họa khinh bỉ đám nam nhân này, chỉ ngại là vì những người này đều là trưởng bối của nàng, mới không thể tức giận, vẫn không thể chịu nổi mà nhíu mày một cái. Nguyên Hữu Quốc như đã sớm ngờ tới sẽ có người lấy lý do này cản trở Nguyên Họa kế thừa Nguyên gia, biểu tình trên mặt không có một chút biến hóa, không nhanh không chậm nói với những người phía dưới: "Các con còn có ý gì khác nữa thì đều nói ra đi. Ta cũng không muốn đến lúc đó có người ở dưới mắt của ta làm chuyện đệ tiện động tay động chân, nếu có người to gan dám làm như thế, lão già này tuyệt đối sẽ thay Nguyên gia thanh lý môn hộ, đến lúc đó đừng trách lão già này không để ý tới huyết thống thân tình, thủ đoạn độc ác!" Giọng nói không nặng, lại làm cho tất cả mọi người ở đây run rẩy một chút, Nguyên Hữu Quốc là kiểu người gì, làm sao bọn họ lại không biết chứ? Nếu thật khiến lão nhân này động thủ, sợ là cuối cùng tại sao mình chết cũng không biết. Thấy tất cả mọi người không có lên tiếng, Nguyên Hữu Quốc mới hài lòng gật đầu một cái nói: "Ta cũng không phải người không nói đạo lý, vấn đề các con nói ta cũng đã cẩn thận nghĩ tới. Đúng, các con lo lắng không có sai, trước đây ta cũng một mực phiền não vì chuyện này. Thế nhưng chỉ cần đời này Nguyên Họa không lập gia đình, là có thể giải quyết vấn đề này." Nguyên Hữu Quốc vừa nói xong, phía dưới lại tranh cãi ầm ĩ, ai cũng không ngờ Nguyên Hữu Quốc muốn Nguyên Họa kế thừa Nguyên gia mà không cho Nguyên Họa lập gia đình. Nghĩ đến Nguyên Họa vẫn là cháu gái ông thương yêu nhất mà vẫn có thể không từ thủ đoạn lợi dụng, cảm giác sợ hãi trong lòng lại tăng lên vài lần. Kinh ngạc nhất đương nhiên là Nguyên ba Nguyên mẹ, sau khi Nguyên ba hoảng hồn một lúc, mới kích động tiến lên nói: "Ba, ba nói cái gì? Nguyên Họa không lấy chồng, có phải ba điên rồi hay không a!" Nguyên mẹ ở một bên níu lấy cánh tay của Nguyên ba, rất sợ Nguyên ba sẽ kích động xông tới. Nguyên Hữu Quốc cau mày thật chặc phẫn nộ quát: "Khang Khải, con lui xuống cho ta." Nguyên ba quật cường đứng tại chỗ trợn mắt nhìn Nguyên Hữu Quốc, liên quan đến con gái bảo bối của mình, sao có thể để cho nàng vì Nguyên gia hi sinh hạnh phúc cả đời mình được chứ? Tuyệt đối không thể, cho dù hôm nay làm mất sĩ diện của lão gia tử cũng không thể thỏa hiệp. Trong lòng Nguyên Hữu Quốc có chút bực mình, con trai của mình ở trước mặt nhiều người như vậy không cho mình mặt mũi, nhưng ngược lại trong lòng cũng lo lắng, chẳng lẽ thật sự phải cãi nhau đến trở mặt với con trai của mình sao? Nguyên Họa giống như nhìn thấu khó xử của Nguyên Hữu Quốc, thở dài một hơi đi đến nói với Nguyên ba: "Ba, ba đừng trách ông nội, đây là con tự quyết định, không liên quan đến ông nội, ba đi xuống trước đi. Chờ một chút ông nội sẽ nói ra nguyên nhân." Nguyên ba không tình nguyện đi xuống dưới, thế nhưng con gái của mình đều nói như vậy, chỉ có thể đen mặt lui xuống. Lúc này Nguyên Hữu Quốc mới chuyển mắt nhìn một vòng người phía dưới nói: "Nguyên Họa sẽ không lập gia đình, thế nhưng sẽ lấy người khác." Phía dưới lại là một phen nghị luận, nói cái gì Nguyên Hữu Quốc để người khác ở rể Nguyên gia là một cách để đối phó, lập tức lại có người nhảy ra nói: "Lão gia tử, con nghĩ nữ nhân làm việc không quả quyết, thực sự không thích hợp làm người quản lý Nguyên gia. Hơn nữa nếu để cho người khác ở rể Nguyên gia chúng ta, con luôn cảm thấy như vậy cũng không thỏa đáng." Người này vừa nói xong nói, tiếng phụ họa phía dưới liền ùn ùn cuốn tới. Nguyên Hữu Quốc còn chưa mở miệng nói, Nguyên Họa đã đứng ra lạnh lùng nói: "Các người ồn đủ chưa? Các người cảm thấy tôi không có năng lực, lại cảm thấy có người làm tốt hơn tôi, chúng ta cũng có thể cạnh tranh công bằng. Nếu như tôi thua, tôi nguyện ý tự động từ bỏ vị trí người thừa kế, nhưng, nếu như các người thua, nhất định phải phục ta, sau này nếu như có người dưới mắt tôi làm ra chuyện đê tiện gì, cũng đừng trách tiểu bối này không nễ mặt các người!" Người ở chỗ này ngoại trừ vợ chồng Nguyên Hữu Quốc và vợ chồng Nguyên Khang Khải không có kinh ngạc ra, những người khác đều kinh hãi trợn to mắt nhìn Nguyên Họa, đây là Nguyên Họa ôn tồn lễ độ sao, đây là Nguyên Họa không thèm để ý bất cứ chuyện gì sao? Vì sao lại khác biệt lớn như vậy. Mọi người vẫn còn đang ngẩn ra, Nguyên Hữu Quốc mới chậm rãi mở miệng nói: "Các con còn có ý kiến gì không?" Nguyên Hữu Quốc không lo lắng, năng lực của Nguyên Họa ông tương đối rõ ràng, chẳng qua là Nguyên Họa rất giỏi che giấu, cho nên hiện tại Nguyên Họa đã đạt tới trình độ gì, trong lòng ông vẫn không rõ lắm, ví dụ như cảnh tượng vừa rồi, ông không hề dự đoán được. Nhìn Nguyên Họa vừa bộc lộ khả năng, biểu tình trong mắt của Nguyên Hữu Quốc đều là tràn đầy khen ngợi. Trong lòng mọi người đương nhiên cũng hiểu năng lực của người được lão gia tử chọn cũng không phải tầm thường, mới vừa rồi lại bị biểu hiện của Nguyên Họa hù dọa, tạm thời không ai dám nói gì, hồi lâu sau mới hoàn hồn, dù trong lòng vẫn không tình nguyện cũng chỉ có thể gật đầu nói: "Chúng con không có ý kiến gì khác." Nguyên Hữu Quốc đưa tay lên đẩy Nguyên Họa ra phía trước tiếp tục nói với đám người phía dưới: "Ta còn có việc muốn tuyên bố, chính là vấn đề cưới gả của Nguyên Họa. Đây cũng là chuyện vừa rồi các người thảo luận kịch liệt nhất, ta nghĩ tất cả mọi người không cần đoán nữa, Nguyên Họa thích một nữ nhân." Nguyên Hữu Quốc mới vừa tuyên bố xong, người phía dưới trợn to hai mắt nhìn hai ông cháu trước mặt, không đến một phút tất cả đều loạn cả lên, tiếng huyên náo rối thành một đoàn. Nguyên ba và Nguyên mẹ hoảng hồn chốc lát, Nguyên ba kích động tiến lên kéo lấy cánh tay của Nguyên Hữu Quốc nói: "Ba, ba ở đây nói bậy bạ gì đó, cái gì gọi là Nguyên Họa thích nữ nhân, ba có ý gì? Ba không thể vì muốn cho Nguyên Họa kế thừa Nguyên gia, dùng thủ đoạn hèn hạ như thế a!" Nguyên ba vẫn cho rằng đây là vì Nguyên Hữu Quốc muốn để mọi người phục việc Nguyên Họa kế thừa Nguyên gia mà nói dối, tâm tình vạn phần kích động. Nguyên Hữu Quốc cau mày nhìn Nguyên Khang Khải, đẩy tay của Nguyên Khang Khải ra, nói: "Khang Khải, nếu con không tin có thể hỏi Nguyên Họa. Ta không cần thiết vì để cho Nguyên Họa kế thừa Nguyên gia mà vu oan cho nàng. Ba ba con còn chưa đáng thẹn đến trình độ như vậy." Nguyên ba còn chưa kịp nói với Nguyên Họa nói, Nguyên mẹ liền tiến lên kéo hai tay của Nguyên Họa nói: "Nguyên Họa, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Trong lòng Nguyên mẹ lo lắng không ngớt, bản thân chỉ có một đứa con gái, là con gái bảo bối của mình, làm sao lại, làm sao lại thích nữ nhân đây? Tại sao lại có tình yêu kinh hãi thế tục như thế chứ? Nguyên Họa chật vật nhìn Nguyên mẹ gật đầu một cái nói: "Mẹ, ông nội nói là sự thật. Con thật sự thích nữ nhân." Nguyên mẹ lảo đảo một cái, thân thể vô lực ngã xuống, Nguyên Họa lập tức vươn hai tay ra đỡ lấy Nguyên mẹ hét lớn: "Mẹ, mẹ, mẹ làm sao vậy, mẹ, mẹ đừng làm con sợ a!" Trong nháy mắt loạn thành một đoàn, Nguyên ba lập tức tiến lên ôm lấy Nguyên mẹ từ tay của Nguyên Họa nói: "Vợ, vợ, em làm sao vậy? Em đừng tức giận, trước hết nghe Nguyên Họa nói hết lời a!" Lại quay đầu phẫn nộ quát Nguyên Họa: "Nguyên Họa, con mau đến nhận lỗi với mẹ a!" Nguyên Họa cứng người, nhìn Nguyên ba Nguyên mẹ, cau mày thật chặc nói: "Ba mẹ, con thích nữ nhân, bản thân cũng không sai. Con biết có thể hai người sẽ không hiểu cho con, thế nhưng con thực sự thích nàng, cho dù khiến hai người không vui, con vẫn không thể bỏ nàng được!" Nguyên ba đột nhiên đứng dậy, thô bạo tát một cái lên mặt của Nguyên Họa, thanh âm vang dội truyền vào tai mỗi người ở đây, một đạo hồng ấn trong nháy mắt hiện lên trên mặt của Nguyên Họa, Nguyên Họa ngơ ngác đứng tại chỗ, Nguyên ba dường như quyết tâm tàn nhẫn nói: "Tốt, được lắm, Nguyên Họa cô thực sự là có tiền đồ, Nguyên Khang Khải ta không có bản lĩnh làm ba của Nguyên Họa cô, từ nay về sau, Nguyên Khang Khải ta và Nguyên Họa cô không còn bất cứ quan hệ gì nữa!" Nói xong ôm lấy Nguyên mẹ đi ra cửa. Mọi người đều bị động tác bất thình lình của Nguyên ba làm cho hoảng sợ, đến lúc hoàn hồn lại, mới nhìn Nguyên Họa đang kinh ngạc nhìn bóng lưng đang rời đi của Nguyên ba mà ngẩn người. Nguyên Hữu Quốc lên tiếng kêu mọi người yên lặng, còn Tô Ái Cầm đi tới bên cạnh Nguyên Họa nhẹ giọng nói: "Con à, có đau không?" Nguyên Họa vẫn duy trì tư thế kinh ngạc như lúc nãy, không để ý đến câu hỏi của Tô Ái Cầm. Trong lòng Tô Ái Cầm cũng thực sự bất đắc dĩ, nàng cũng không ngờ con trai của mình lại kích động như vậy, cùng Nguyên Họa đoạn tuyệt quan hệ cha con, dắt cánh tay nhỏ bé của Nguyên Họa đi vào trong nhà. Sau khi Nguyên Họa vào phòng, nước mắt mới chậm rãi từ hốc mắt chảy ra, im lặng mà khóc lên. Tô Ái Cầm thật sự đau lòng cháu gái này của mình, lấy ra một chai thuốc giảm sưng bôi cho Nguyên Họa, làm xong mới lên tiếng: "Con à, nếu khó chịu thì cứ khóc đi. Bà nội vẫn bên cạnh con đây!" Nguyên Họa lập tức nhào vào lòng Tô Ái Cầm khóc kể lể: "Bà nội, ba ba không cần con nữa, trong lòng con đau quá đau quá." Tô Ái Cầm vuốt lưng của Nguyên Họa, nhẹ giọng an ủi, Nguyên Họa cũng khóc mệt, thanh âm dần dần giảm xuống, trở thành tiếng nghẹn ngào từ cổ họng, từ từ ngừng lại, mới ngẩng đầu lên nói với Tô Ái Cầm: "Bà nội, có phải ba ba thật sự không cần con nữa hay không?" Tô Ái Cầm từ ái vén những sợi tóc tán loạn trước mắt của Nguyên Họa lên nói: "Đứa ngốc, ba ba con chỉ là nhất thời nói lẫy mà thôi, chờ một thời gian con đến nhận lỗi, ba con sẽ tha thứ cho con, nghe lời bà nội không nên suy nghĩ nhiều." Lúc này Nguyên Họa mới ngoan ngoãn lau sạch hai mắt đẫm lệ, thẳng lưng nói: "Bà nội, con đi ra ngoài trước đây, dù sao hôm nay cũng là ngày tuyên bố con là người thừa kế." Tô Ái Cầm gật đầu, đứa nhỏ Nguyên Họa này thật sự là hiểu chuyện đến nổi khiến cho người khác đau lòng. Lúc Nguyên Họa đi ra, trong sân đã không còn tranh cãi ầm ĩ như vậy, xa xa Nguyên Hữu Quốc thấy Nguyên Họa đi tới, khóe miệng hơi cong lên, liền nói với đoàn người: "Được rồi, các con còn có dị nghị gì không?" Ông đã nói rõ tất cả tình trạng của Nguyên Họa, hiện tại nhìn vẻ mặt của mọi người, đáy lòng thật ra thì vẫn không phục, chỉ là nét mặt cũng không tiện phát tác. Nguyên Họa cũng đã thích nữ nhân rồi, cái cớ lúc trước bọn họ đưa ra cũng không có nửa điểm tác dụng. Vốn muốn đưa chuyện Nguyên Họa thích nữ nhân nói cho rõ ràng, nhưng mà lại bị Nguyên lão gia tử mạnh mẽ chặn miệng. Chỉ có thể đen mặt, đồng ý. Nguyên Họa đi tới bên cạnh Nguyên Hữu Quốc cung kính kêu: "Ông nội!" Quay đầu rồi hướng đoàn người nói: "Vừa mới xảy ra chỉ là ngoài ý muốn, tôi ở chỗ này nói lời xin lỗi với mọi người." Trong thời gian ngắn như vậy Nguyên Họa đã điều chỉnh được tâm trạng của mình, khiến cho người ở chỗ này đều kinh ngạc. Dưới đáy lòng mỗi người đều nghĩ đến, khả năng kiềm chế của con nhóc này không phải người bình thường có thể so sánh. Cũng rốt cuộc hiểu rõ tại sao Nguyên lão gia tử muốn truyền vị trí người thừa kế Nguyên gia cho Nguyên Họa. Nguyên Hữu Quốc thấy được hiệu quả như mình muốn, khoát lên người của Nguyên Họa nói: "Như vậy từ hôm nay trở đi sự vụ lớn nhỏ ở Nguyên gia đều giao cho Nguyên Họa xử lý, các con cũng phải tích cực phối hợp với nàng, biết không?" Đáy lòng đám người phía dưới không đồng ý nhưng vẫn gật đầu, lúc này Nguyên Hữu Quốc mới hài lòng cười nói: "Ừ, hội nghị hôm nay đến đây thôi. Các con giải tán đi." Sau khi Nguyên Hữu Quốc thấy tất cả mọi người đều giải tán mới nói với Nguyên Họa: "Nguyên Họa, con theo ông vào phòng sách, ông giao phó chuyện của Nguyên gia cho con." Nguyên Họa ngoan ngoãn gật đầu, cùng Nguyên Hữu Quốc đi vào phòng sách. Đến phòng sách, Nguyên Hữu Quốc lấy ra mấy túi văn kiện nói: "Những thứ này là gia phả cùng với tư liệu về ngành nghề của Nguyên gia chúng ta, còn có một ít là ghi chép những sự kiện quan trọng, những thứ này đều là văn kiện cơ mật, cho dù là nữ nhân con yêu cũng không thể đụng vào, con có hiểu không?" Nguyên Họa nhíu mày một cái, vẫn gật đầu nói: "Con hiểu, ông nội." Nguyên Hữu Quốc hài lòng ngồi xuống ghế, lại dặn dò Nguyên Họa tất cả mọi chuyện lớn nhỏ, cùng với một ít bí mật quan trọng của Nguyên gia mới để Nguyên Họa về. Đợi Nguyên Họa đi, mới cầm lấy điện thoại trong phòng, gọi cho Nguyên ba, e là đứa con trai này của ông hôm nay tức đến điên mới ra tay đánh cháu gái bảo bối của ông, chuyện giảng hòa chỉ có thể do ông làm, ai bảo ông để Nguyên Họa kế thừa Nguyên gia làm chi? Khiến cho cha con bọn họ đều muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con, chẳng qua là ông cũng không ngờ cháu gái ông lại kinh hãi thế tục mà thích nữ nhân đâu chứ. Thở dài một hơi, đáy lòng cũng tràn đầy bất đắc dĩ, ai bảo Nguyên gia nhiều người như vậy mà ông chỉ có thể nhìn trúng cháu gái Nguyên Họa của ông làm người thừa kế làm chi. Có thể đây gọi là tự làm bậy, không thể sống đi. ============================== Nguyên ba tát tiểu Họa kìa =((
|
Chương 77 Chương 77: Nguyên Họa kéo thân thể đầy mệt mỏi về phòng trọ, không thấy Từ Tử Kỳ, thu dọn một chút đồ đạc, muốn đến chổ của Từ Kiều ở nhờ một đêm, sưng đỏ trên mặt nàng còn chưa tan, chỉ có thể né tránh Từ Tử Kỳ, ý định cũng chỉ là không muốn để cho Từ Tử Kỳ lo lắng, hơn nữa không muốn để cho Từ Tử Kỳ biết chuyện nàng kế thừa Nguyên gia. Tâm lý trốn tránh của Nguyên Họa càng ngày càng mạnh mẽ, vốn cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng, nhưng lại bị nàng làm cho nghiêm trọng thêm. Từ Tử Kỳ đúng là một người cường thế, thế nhưng chỉ duy nhất không thể cường thế đối với Nguyên Họa. Sự lạnh lùng và lạnh nhạt của nàng chỉ thể hiện trước mặt người ngoài, còn đối với Nguyên Họa nàng dùng cả tâm lòng đầy nhiệt tình, cho nên chỉ cần Nguyên Họa có gì không bình thường thì nàng lập tức có thể cảm thấy được. Lúc trở lại phòng trọ, không thấy Nguyên Họa, lại gọi một cú điện thoại cho Nguyên Họa. Mấy ngày nay Nguyên Họa trở nên có chút dị thường, nàng có thể cảm thấy được, như là ở chuyện phòng the mấy ngày nay biểu hiện của Nguyên Họa đều vô cùng kích động và bá đạo, giống như muốn hòa tan nàng vào thân thể, mỗi ngày dày vò đến toàn thân nàng không còn chút sức lực nào, tư thế bước đi cũng hơi có chút mất tự nhiên. (ẻm đã bộc lộ bản chất -_-) Điện thoại đô vài tiếng thì đường giây được nối, Từ Tử Kỳ cầm điện thoại di động hỏi: "Nguyên Họa, em đang ở đâu?" Nguyên Họa điều chỉnh một chút tâm tình của mình, cười đùa nói: "Em ở nhà của Từ Kiều, vợ yêu, tối nay em không về, chị ngủ sớm một chút nga." Từ Tử Kỳ ngược lại cũng không có nghe được ngữ điệu của Nguyên Họa không bình thường, lo lắng giảm đi mấy phần, chỉ là trong lòng vẫn còn chút nghi ngờ. Thế nhưng Nguyên Họa không muốn nói, nàng cũng sẽ không ép buộc Nguyên Họa nói ra, sau khi dặn dò một vài chuyện mới cúp điện thoại. Một mình ngồi ở trong phòng ngủ, sau khi suy nghĩ sâu xa sau một lát lại cầm điện thoại di động lên gọi đi. Nguyên Họa cầm điện thoại di động thở dài một hơi, đi tới bên cạnh Từ Kiều, ngồi xuống, cầm điều khiển TV chơi đùa. Từ Kiều bình tĩnh nhìn Nguyên Họa, dùng khuỷu tay đẩy đẩy nàng nói: "Nguyên Họa, mày thật sự không định nói chuyện mày thừa kế Nguyên gia cho Từ Tử Kỳ sao?" Tuy rằng Từ Kiều và Từ Tử Kỳ không tính là hiểu biết, thế nhưng trả qua mấy lần gặp mặt cũng khá hiểu biết, loại nữ nhân như Từ Tử Kỳ có lòng tự trọng vô cùng mạnh mẽ, không cho phép người khác lừa dối nàng. Đặc biệt Nguyên Họa là một người đặc biệt đối với Từ Tử Kỳ, nếu để cho nàng biết Nguyên Họa gạt nàng chuyện lớn như vậy, chắc chắn sẽ nổi giận. Nguyên Họa bĩu môi, suy tư một hồi mới lên tiếng: "Ừ, tao sẽ tìm cơ hội nói rõ ràng với nàng." Dừng lại một hồi lúc mới hỏi: "Chuyện lần trước, mày sắp xếp sao rồi?" Từ Kiều suy nghĩ một chút mới gật đầu nói: "Ừ, đâu vào đấy rồi. Mày dự định lúc nào ra tay?" Nguyên Họa cau mày tinh tế suy nghĩ, hiện tại tất nhiên vẫn chưa thể ra tay, công trình hợp tác của ba nhà công ty còn chưa hoàn thành, gấp như thế nào đi nữa cũng phải chờ tới công trình lần này hoàn thành cái, tính toán tiến độ công trình một chút, đã sắp kết thúc. Lúc trước giúp Từ Tử Kỳ phê duyệt văn kiện, cũng nhìn thấy tài liệu có liên quan đến chuẩn bị lễ bế mạc công trình, đại khái qua một thời gian ngắn nữa có thể ra tay giải quyết tên thảo dân đáng ghét Lý Đông Hải kia. Từ Kiều không có quấy rầy Nguyên Họa suy nghĩ, chỉ đến phòng bếp rót ly nước ấm cho Nguyên Họa. Nhẹ nhàng đặt ở trên bàn trước mặt Nguyên Họa, cầm lấy điều khiển TV tìm chương trình mà xem. Nguyên Họa thoát khỏi suy nghĩ của mình, bưng ly nước ấm trước mặt, sau khi uống vài hớp, mới giao phó chi tiết chuyện này cho Từ Kiều, đợi sau khi làm sắp xếp xong hết, lại cầm điện thoại gọi cho Vương Đạt, cũng sắp xếp giống như vậy lại một lần. Khóe miệng tà ác cong lên, đột nhiên quay qua Từ Kiều nói: "A Kiều, tao có chút việc, đi trước." Từ Kiều biết Nguyên Họa muốn đi làm chuyện của mình, săn sóc mà đứng lên giúp Nguyên Họa mở cửa nói: "Trên đường cẩn thận một chút." Nguyên Họa cầm lấy áo khoác mặc vào, nói một tiếng "Ừ, Tạm biệt." Liền đi ra ngoài. Sau khi Từ Kiều nhìn thân ảnh của Nguyên Họa biến mất sau hành lang mới quay vào trong nhà, trong lòng có chút cảm giác buồn buồn, khó chịu muốn khóc. Nguyên Họa đã thay đổi, vì Từ Tử Kỳ mà thay đổi, Không còn là Nguyên Họa vô dục vô cầu mà nàng biết nữa. Khoảnh khắc đó chỉ từng thuộc về Nguyên Họa kia thôi. Từ Kiều trở lại phòng, tắm một cái thì đi ngủ. Nguyên Họa đón xe đến đại bản doanh Nguyên gia, trả tiền xuống xe, đi vào sân. Hai lão nhân còn chưa ngủ, thấy Nguyên Họa tới, chỉ từ ái cười. Nguyên Hữu Quốc từ ái nhìn Nguyên Họa hỏi: "Con có chuyện gì sao, trễ như thế còn tới chỗ ông nội." Nguyên Hữu Quốc vẫn cảm thấy có chút có lỗi với Nguyên Họa, nếu ông không để Nguyên Họa kế thừa Nguyên gia, Nguyên Họa có thể có cuộc sống bình yên của nàng, thế nhưng ông lại chọn đẩy Nguyên Họa lên con đường này. Kỳ thực lúc Nguyên Hữu Quốc biết Nguyên Họa thích thị nữ nhân, thì biết cuộc đời này của Nguyên Họa không còn yên ổn được nữa, hướng chi người Nguyên Họa thích còn là nữ nhân như Từ Tử Kỳ, cho dù muốn yên ổn cũng không yên ổn được. Nguyên Hữu Quốc để Nguyên Họa kế thừa Nguyên gia đúng là có suy nghĩ riêng, Tô Ái Cầm cũng hiểu, nếu không cũng sẽ không ngăn cản,vì bà hiểu nên ngầm đồng ý quyết định của Nguyên Hữu Quốc. Hai người bọn họ tuy đã già, nhưng vẫn khai sáng hơn Nguyên ba Nguyên mẹ nhiều, đều là người đã nửa bước vào quan tài, chỉ muốn con cháu có thể vui vẻ, cả đời hạnh phúc bình an. Bọn họ bỏ lỡ rất nhiều, lúc còn trẻ, vì quyền thế hao phí tinh lực hơn nửa đời người, đến già mới hối hận. Nguyên Hữu Quốc và Tô Ái Cầm cũng không hy vọng thấy Nguyên Họa về già sẽ hối hận như bọn họ, nếu Nguyên Họa thích nữ nhân thì tùy nàng đi. Chỉ là hai nữ nhân yêu nhau, thật sự không dễ dàng a, trước không nói người ngoài nhìn vào thế nào, chỉ nói người của Nguyên gia cũng sẽ không đồng ý, nếu không đủ mạnh mẽ, làm sao có thể bảo vệ tình yêu của hai người họ chứ? Nguyên Hữu Quốc không chỉ suy nghĩ cho Nguyên gia, một phần nguyên nhân khác vẫn là vì cháu gái ông yêu thương nhất này. Nguyên Họa đi tới bên cạnh Tô Ái Cầm, ngoảnh đầu lại trả lời: "Ông nội, con tới là muốn lấy tư liệu kinh doanh của Nguyên gia xem một chút." Nguyên Hữu Quốc tự nhiên biết Nguyên Họa không chỉ đơn giản muốn xem thôi, cũng không vạch trần, đến trong phòng ngủ đưa một túi văn kiện cho Nguyên Họa nói: "Thứ con muốn đều ở bên trong, đêm nay cũng trễ như vậy, đừng về, ở đây cùng ông bà nội đi." Nguyên Họa nhận lấy túi văn kiện ngoan ngoãn gật đầu nói: "Dạ, được. Tối nay con ngủ với bà nội, ông nội đi ngủ phòng khách đi. Hì hì..." Nguyên Họa âm hiểm cười như gian kế thực hiện được, Tô Ái Cầm cũng cười phụ họa nói: "Ừ, được. Đêm nay để ông nội con ngủ phòng khách, cháu gái bảo bối ngủ với bà nội." Nguyên Hữu Quốc ai oán mà nhìn Tô Ái Cầm, thế nhưng giống như người ta không phát hiện, quay mặt đi, chỉ lo trò chuyện với Nguyên Họa. Nguyên Hữu Quốc bất đắc dĩ, từ khi mình cưới vợ, vẫn đều bị ức hiếp, cũng đã qua hơn mười năm, địa vị bị nữ quyền chèn ép không có chút nào thay đổi, hiện tại thậm chí còn không bằng cháu gái mình. Tô Ái Cầm đúng là ghét bỏ ông lão già yếu như ông. Tô Ái Cầm nhìn Nguyên Hữu Quốc già đầu còn giả bộ đáng thương, thực sự bất đắc dĩ, cháu gái của mình còn ở đây, thực sự là già mà không kính*. *vi lão bất tôn: già mà ko biết già. Đã giải thích ở mấy chương trước Lôi kéo Nguyên Họa đi vào nhà, Nguyên Hữu Quốc một mình giả bộ đáng thương nhìn hai nữ nhân một lớn một nhỏ đi vào phòng, đáy lòng âm thầm ai oán số phận bi ai của mình, thê lương một mình chống gậy đi vào phòng khách. (tội nghiệp =))) Nguyên Họa từ nhỏ đã ngủ cùng Tô Ái Cầm, cho nên lúc ngủ bên cạnh Tô Ái Cầm, nàng ngủ được đặc biệt an tâm, chỉ chốc lát đã ngủ say. Sau khi Tô Ái Cầm giúp Nguyên Họa đắp chăn thật kỹ, mới khe khẽ xuống giường, đi qua chỗ lão nhân kia. Đi tới trong phòng khách, mới phát hiện Nguyên Hữu Quốc còn chưa ngủ, đi tới bên cạnh Nguyên Hữu Quốc nói: "Ông nó, nghĩ gì thế? Đã trễ thế này còn chưa ngủ." Nguyên Hữu Quốc ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Tô Ái Cầm mới chậm rãi nói: "Sao bà ra đây, đứa nhỏ Nguyên Họa kia ngủ rồi sao?" Tô Ái Cầm ngồi xuống bên cạnh Nguyên Hữu Quốc nhẹ giọng trả lời: "Ừ, đang ngủ. Ông nó, có phải đang suy nghĩ chuyện của Nguyên Họa hay không a. Việc đã đến nước này, không nên nghĩ nhiều nữa, là phúc hay họa thì xem tạo hóa của đứa nhỏ kia đi, có thể làm chúng ta đều đã làm rồi. Chuyện sau này thì dựa vào chính nàng đi." Sau khi Nguyên Hữu Quốc nghe xong, thở dài một hơi, xoay người lại nói: "Ừ, quên đi. Bà nó, bà đi ngủ đi." Tô Ái Cầm gật đầu đứng lên, giúp Nguyên Hữu Quốc trải xong chăn mới đi ra ngoài. Sáng sớm hôm sau, Nguyên Họa tỉnh giấc, phát hiện bên cạnh đã không còn thân ảnh của Tô Ái Cầm, xuống giường mặc quần áo vào, đi vào phòng bếp, phát hiện Tô Ái Cầm đang bận rộn ở phòng bếp, liền cười nói: "Bà nội, chào buổi sáng." Lúc này Tô Ái Cầm mới quay đầu nhìn Nguyên Họa nói: "Sao con dậy sớm vậy, sao không ngủ nhiều một chút?" Nguyên Họa lắc đầu cười nói: "Không ngủ, chút nữa còn phải đi làm mà! Bà nội làm gì ăn vậy a, thơm quá. Hì hì..." Nhìn dáng dấp nghịch ngợm như vậy của Nguyên Họa, Tô Ái Cầm cũng vui theo, cười nói: "Ha hả, bà nội làm trứng trần nước sôi con thích nhất, con chờ một chút, sắp ăn được rồi." Vội vàng một lúc mới quay qua kêu Nguyên Họa: "Nguyên Họa, đến phòng sách kêu ông nội ra ăn sáng." Nguyên Họa gật đầu vui vẻ chạy ra ngoài, chạy tới phòng sách mới thở một hơi, gõ cửa nói: "Ông nội, bà nội gọi ra ăn sáng." Nguyên Hữu Quốc trả lời một tiếng, chậm rãi đứng dậy, ra khỏi phòng sách, đi ra phòng khách. Lên bàn ăn, Nguyên Họa lại là một trận lang thôn hổ yết. Dường như Nguyên Hữu Quốc và Tô Ái Cầm đã quen, chỉ lẳng lặng ăn bữa sáng của mình, chỉ có Tô Ái Cầm thỉnh thoảng thêm thức ăn vào chén của Nguyên Họa. Ăn sáng xong, Nguyên Họa đón xe về Tiêu thị, đặc biệt ngồi xem tài liệu công trình hợp tác sắp tới với Từ thị và Lý thị. Tiêu Tiểu Dao nghe nói Nguyên Họa cần tư liệu công trình này, chỉ kinh ngạc một chút cũng không có rỗi rãnh quan tâm Nguyên Họa cần tư liệu công trình này làm gì, hiện tại công việc ở Tiêu thị chủ yếu đều là do Nguyên Họa làm, trong lòng Tiêu Tiểu Dao chỉ tràn đầy Hồ San San còn chưa tỉnh lại kia. Nhắc tới cũng kỳ quái, ngày thứ hai sau khi Hồ San San gặp chuyện không may, thì có một đám người mặc đồ đen đến bệnh viện thăm nàng, trận thế phô trương giống như lão đại xã hội đen. Trong đó có một người đàn ông trung niên đứng trong phòng bệnh của Hồ San San hồi lâu nhìn Hồ San San hôn mê, cái gì cũng không nói, ngay cả Tiêu Tiểu Dao bên cạnh cũng không thèm nhìn tới. Tiêu Tiểu Dao cũng phái người đi thăm dò qua bối cảnh của Hồ San San, nhưng khiến nàng bất ngờ chính là nàng dĩ nhiên không tra được một chút tin tức nào liên quan đến Hồ San San cả, dù trong lòng nghi ngờ cũng chỉ có thể chờ người này tỉnh lại rồi hỏi, thế nhưng người này tỉnh hay không tỉnh vẫn còn là một vấn đề. Nghĩ tới đây, Tiêu Tiểu Dao không khỏi buồn bã. Nguyên Họa chuẩn bị xong tất cả, chỉ kém cầm điện thoại lên ra lệnh một tiếng. Chú ý một chút thị trường chứng khoán gần đây của Từ thị, trong lòng dự tính một kế hoạch. Mà lúc này Từ Tử Kỳ đang ở trong phòng hội nghị, cầm bảng báo cáo tài chính và doanh ngạch ba tháng của Từ thị mà phát hỏa, đem từng người trong ngành đều mắng xối xả vẫn không hả giận. Ngừng mắng, xoa xoa mi tâm, cầm dự án nói với nhân viên: "Nếu các người không thể tìm ra phương án giải quyết vấn đề thì tự từ chức rời khỏi Từ thị đi, Từ thị chúng ta không cần một đám phế vật!" Người phía dưới nghe được thì đổ mồ hôi lạnh, từ khi Từ Tử Kỳ lên chức, bọn họ không có một ngày thoải mái, mỗi ngày đều run sợ, thường xuyên lo lắng có thể giữ được chén cơm của mình hay không. Từ Tử Kỳ một tiếng tan họp, mọi người đều vội vàng thu dọn đi ra khỏi phòng họp. Khí tràng của Từ Tử Kỳ trong phòng hội nghị quá mạnh mẻ, vì tránh bản thân trở thành vật hy sinh vẫn nên nhanh chóng chuồn người. Đợi mọi người đi hết, Từ Tử Kỳ mới để văn kiện trên tay xuống, phân phó với Tư Mẫn bên cạnh: "Tư Mẫn, pha giúp tôi một ly cà phê, không cần bỏ đường." Tư Mẫn đứng lên ra khỏi phòng họp, pha ly cà phê cho Từ Tử Kỳ, đặt ở trên bàn của Từ Tử Kỳ, cung kính nói với Từ Tử Kỳ: "Từ tổng, cà phê của cô." Từ Tử Kỳ chậm rãi bưng cà phê lên uống một ngụm, lại phân phó nói: "Tư Mẫn, cô đi triệu tập hội nghị cổ đông, mời quan giám đốc đến họp." Tư Mẫn không biết tại sao Từ Tử Kỳ đột nhiên muốn họp ban giám đốc, thế nhưng nàng là một bí thư ưu tú, không phải việc của mình cũng sẽ không hỏi thêm nửa câu, rời khỏi phòng họp đi thông báo cho cổ đông của Từ thị. Từ Tử Kỳ để cà phê xuống, tay đặt lên bàn gõ nhẹ, ánh mắt dần dần sâu xa.
|
Chương 78 Chương 78: Từ Tử Kỳ hôm nay mới nhìn ra thị trường chứng khoán của Từ thị xuất hiện vấn đề, nếu không phải gần đây xảy ra quá nhiều việc, loại sự tình này nên sớm được phát hiện, đều tự trách bản thân quá mức khinh thường, âm thầm phiền muộn đồng thời cũng phải nghĩ đến phương án giải quyết. Triệu tập hội nghị cổ đông là vì muốn biết, hiện nay trong tay cổ đông của Từ thị còn có bao nhiêu cổ phần công ty, tuồn ra ngoài bao nhiêu, mới có thể quyết định tốt phương án giải quyết. Từ Vạn Hồng giữ 42%cổ phần thị Từ thị, là cổ đông lớn nhất của Từ thị, Từ Tử Kỳ ngược lại cũng không lo lắng người khác sẽ đoạt Từ thị, chỉ cần cổ phần công ty nhà nàng còn, Từ thị sẽ vĩnh viễn đều là do Từ gia làm chủ. Từ Tử Kỳ xoa xoa mi tâm, cầm báo cáo số liệu trên tay, chờ tất cả cổ đông đều đến đầy đủ mới bắt đầu hội nghị. Thời gian trôi qua rất nhanh, cuối cùng cũng đến lễ bế mạc công trình. Tuy Nguyên Họa cũng không phải là một người nôn nóng vội vã, nhưng cũng không có nghĩa là nàng không nóng lòng trong chuyện này. Sự tình luôn luôn sẽ phát sinh thay đổi, thời gian này Vương Đạt gọi điện thoại cho nàng không dưới một trăm lần, Nguyên Họa bị Vương Đạt chất vấn đến có chút đau đầu. Trong lòng cũng dĩ nhiên cũng rất nóng nảy. Vương Đạt thực việc không hiểu Nguyên Họa đang chờ cái gì, hắn không giống Nguyên Họa quyền thế trước mặt còn vẫn có thể duy trì thản nhiên như thế. Trả qua năm tháng ma luyện, khiến hắn trở nên thành thục, nhưng đối với theo đuổi quyền thế lại dần dần gia tăng. Lần này thật vất vả có một cơ hội tốt khiến tiền đồ của hắn tiến thêm một bước, vị trí cục trưởng này, hắn đợi rất bao lâu, thế nhưng vẫn bị chèn ép. Tuy rằng nhà hắn có bối cảnh, nhưng người ta căn bản không có làm chuyện sai lầm, muốn vô duyên vô cớ cớ cắt chức người ta căn bản là không thể nào. Cho nên mấy năm nay, hắn không ngừng đốc thúc bản thân, hy vọng có thêm nhiều chiến tích, nhưng mà bất kể hắn cố gắng thế nào, việc thăng chức thủy chung không tới phiên hắn. Trải qua thời gian dài tích lũy không ít không cam lòng và oán hận, cho nên lúc Nguyên Họa nói chuyện này với hắn, hắn cơ bản hoàn toàn không suy nghĩ đã đồng ý. Thế nhưng hắn mãi không thấy Nguyên Họa có động tác gì, vẫn lo lắng sự tình sẽ phát sinh thay đổi, trong lòng tự nhiên là vạn phần lo lắng và thấp thỏm. Lần này người của Từ thị đến dự lễ bế mạc công trình là Từ Tử Kỳ, Lý thị đến là Lý Đông Hải, mà Tiêu thị người đến lại là Nguyên Họa, khiến cho truyền thông hoảng hốt. Nguyên Họa biết hiện tại Tiêu Tiểu Dao căn bản không yên tâm để Hồ San San một mình ở bệnh viện, cũng liền tự động đảm nhiệm việc tham gia lễ bế mạc lần này. Nửa tháng qua, Hồ San San thủy chung không tỉnh lại, mọi người đều đã không còn ôm hy vọng gì nữa, lại chỉ có một mình Tiêu Tiểu Dao vẫn canh giữ không rời, thủy chung tin tưởng Hồ San San sẽ tỉnh lai. Lúc tiến hành lễ bế mạc, Nguyên Họa đúng là bị không ít tức giận, đầu tiên là bị Lý Đông Hải cố ý chặn giữa nàng và Từ Tử Kỳ, sau lại bị Lý Đông Hải cố ý vô ý đụng vài cái, nhìn lại thì thấy Lý Đông Hải vẫn quấn quít lấy Từ Tử Kỳ, căn bản mình không đến gần được, còn không chỉ như vậy, nhìn Lý Đông Hải đang không ngừng cọ cọ lấy Từ Tử Kỳ, ánh mắt của Nguyên Họa đều phải bốc lửa. Nhưng mà đang ở hoạt động lớn như thế này, nặng nhẹ nàng cần phải phân rõ, cắn răng, trên mặt vẫn giữ nụ cười chịu đựng. Từ Tử Kỳ nhìn bộ dáng tức giận lại ấm ức của Nguyên Họa, cảm thấy thực sự rất thú vị. Thế nhưng nàng cũng có mức độ, tên Lý Đông Hải vô cùng đáng ghét này, nếu không phải hôm nay có nhiều ký giả ở đây như vậy, mình có thể bị hắn ăn bớt sao? Kết thúc lễ bế mạc, còn có một bữa tiệc tối. Đương nhiên ba người cũng phải ở đấy tham gia buỗi lễ tiếp theo. "Tử Kỳ, chúng ta cùng nhau nhảy một bản đi." Vừa thấy âm nhạc vang lên, Lý Đông Hải làm một động tác khá lịch sự nói. Lời đồn bên ngoài, đối với Lý Đông Hải mà nói chính là bội phần hưởng thụ a, nói hắn và Từ Tử Kỳ là trời sinh một đôi, trai tài gái sắc và vân vân. Hắn cũng tự nhiên chắc chắc Từ Tử Kỳ ở trước mặt người ngoài sẽ không để hắn mất mặt. Nguyên Họa thấy một màn như vậy, rất chói mắt, tay siết chặt, để trên bàn, quay mặt không nhìn. Từ Tử Kỳ nhíu mày nhẹ một cái, đáy lòng chán ghét. Liếc mắt thấy Nguyên Họa quay mặt đi, biết tiểu rùa lại không vui. Ở trong lòng mưu tính một chút, vẫn mở miệng cự tuyệt nói: "Ngại quá Lý tổng, hôm nay tôi đã có bạn nhảy." Nói xong liền đạp giày cao gót đi về phía Nguyên Họa nói: "Nguyên Họa, chúng ta nhảy một bản đi." Từ lúc Lý Đông Hải mời Từ Tử Kỳ khiêu vũ, ánh mắt của mọi người liền tập trung trên người của Từ Tử Kỳ, trăm triệu không nghĩ tới Từ Tử Kỳ sẽ cự tuyệt lời mời khiêu vũ của Lý Đông Hải. Mà làm bọn họ càng mở rộng tầm mắt chính là, Từ Tử Kỳ dĩ nhiên tìm Giám đốc Tiêu thị khiêu vũ, Giám đốc của Tiêu thị còn là nữ, muốn mơ tưởng viễn vong cũng không có cơ hội. Nguyên Họa tinh tế nhìn Từ Tử Kỳ, thấy Từ Tử Kỳ chỉ dịu dàng cười với mình. Trong lòng tràn đầy ấm áp, đưa tay về phía Từ Tử Kỳ, khoát lên trên tay của Từ Tử Kỳ. Bởi vì vấn đề thân cao, rất tự nhiên Từ Tử Kỳ nhảy điệu nam, Nguyên Họa chỉ có thể nhảy điệu nữ. Theo âm nhạc dần dần vang lên, Nguyên Họa dưới sự dẫn dắt của Từ Tử Kỳ, từ từ lắc lư khiêu vũ. Rõ ràng phải là một màn rất quái dị, nhưng đến lúc ánh đèn chiếu đến trên người họ, tất cả mọi người lại cảm thấy ấm áp cùng hoài hòa không nói nên lời. Dần dần Nguyên Họa và Từ Tử Kỳ trở thành một đôi được chú ý nhất, kỹ thuật nhảy không hoa lệ, cũng không mềm mại, chỉ là ấm áp. Ca khúc chậm rãi ngừng lại, tiếng vỗ tay lại liên tiếp vang lên. Nguyên Họa không nói được cảm thụ lúc này, nàng không thích trở thành tiêu điểm khiến mọi người chú ý, thế nhưng hôm nay, nàng lại vô cùng vui vẻ cùng Từ Tử Kỳ trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Lý Đông Hải ở một bên thấy một màn như vậy, tay siết thật chặc, khuôn mặt bắt đầu có chút vặn vẹo. Lấy điện thoại trong túi ra, gọi một dãy số, lệ khí và hơi thở gian trá trên mặt ngày càng tăng, cầm ly rượu vang lắc lắc ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, tà mị nhìn về phía Nguyên Họa và Từ Tử Kỳ cười nhạt. Chỉ là hai người đang chìm đắm trong nhu tình không có để ý đến một màn này. Sau khi tiệc tối kết thúc, Từ Tử Kỳ lên xe của công ty, Nguyên Họa thì lên xe có rèm che Tiêu Tiểu Dao sắp xếp riêng cho nàng. Lúc nãy uống hơi nhiều, Nguyên Họa cảm thấy bản thân có chút choáng, ở trên xe ngủ thiếp đi. "Nguyên tổng, Nguyên tổng!" Cũng không biết ngủ bao lâu, Nguyên Họa nghe được bên cạnh có tiếng gọi dồn dập, còn buồn ngủ mà vuốt mắt, qua một lúc sau mới lên tiếng: "A Kỳ, sao vậy?" "Nguyên tổng, tôi nghĩ hình như chúng ta bị theo dõi, ngài xem chiếc xe màu đen có rèm che phía sau kia, từ lúc chúng ta đi thì nó đã theo sau, lúc đầu tôi còn tưởng tiện đường, nhưng mà bọn họ đã theo chúng ta nửa giờ!" A Kỳ có chút lo lắng nói. Lúc này Nguyên Họa mới hoàn hồn, xoay người nhìn thoáng qua phương hướng sau xe, chân mày cau chặt. Nhìn A Kỳ nói: "A Kỳ, anh xuống xe đi, tôi nghĩ người bọn họ muốn tìm là tôi. Anh lập tức trở về nói với Tiêu tổng tôi gặp phải phiền toái, Tiêu tổng biết nên làm như thế nào." Dù sao A Kỳ cũng là một người đàn ông, làm sao có thể bỏ lại Nguyên Họa như vậy? Nguyên Họa khuyên can mãi mới thuyết phục được A Kỳ. Cầm điện thoại di động gọi một cú điện thoại cho Hà Gia Tuấn, nói một lần tình huống của mình, giao phó xong tất cả, dừng xe lại cho A Kỳ đi, xe phía sau liền lập tức vượt lên cản lại xe của Nguyên Họa. Nguyên Họa ngồi trên phụ không có nhúc nhích, chỉ khép hờ hai mắt, qua một hồi trên cửa sổ xe truyền đến âm thanh, Nguyên Họa mới chậm rãi mở hai mắt, liếc mắt nhìn nam nhân kia, hạ cửa sổ xe xuống hỏi: "Có chuyện gì sao?" Lâm Tử Hổ lúc đầu cũng bị khí thế của Nguyên Họa làm hoảng sợ, dù sao người có thân phận như Nguyên Họa, bối cảnh không phải là những tên côn đồ như bọn họ có thể chọc đến, chỉ là đối phương ra giá thật khiến hắn không có cách nào cự tuyệt. Hạ quyết tân, vẫn đáp ứng. "Ha ha, có việc gì a? Các anh em, tụi bây nói chúng ta có việc gì không?" Lâm Tử Hổ vẫn còn có chút run run, khí tràng của Nguyên Họa khiến hắn cảm thấy có chút áp lực, nhìn không ra chỉ là một người nhỏ con như vậy, lại là một cô gái, khí tràng lại quá cường đại. Thanh âm phụ họa của bọn người kia khiến Lâm Tử Hổ cuối cùng cũng tìm về một ít can đảm, hung ác nhìn Nguyên Họa nói: "Nguyên tiểu thư, tôi hy vọng tốt nhất cô nên phối hợp, cũng không phiền đến anh em của tôi phải ra tay, nếu không làm cô bị thương ở đâu đó cũng không tốt, cô nói đúng không?" Nguyên Họa nhàn nhạt cười, mở cửa xe, chậm rãi đi xuống xe nói: "Các người muốn mang tôi đi đâu a, vậy thì mời." Cái này cũng không chỉ có Lâm Tử Hổ sửng sốt, toàn bộ mọi người đều bị cử động này của Nguyên Họa dọa cho sửng sốt. Trước không nói phản ứng của Nguyên Họa khiến cho bọn họ cảm thấy bất an, ngay cả khí phách của Nguyên Họa cũng để cho bọn họ đều khuất phục. Nguyên Họa còn rất chủ động giao điện thoại cho Lâm Tử Hổ nói: "Giữ cho kỹ, đến lúc đó cần trả lại cho tôi, đây là của mẹ tặng cho tôi. Nếu làm mất tôi sẽ gặp xui xẻo." Nghe Nguyên Họa nói xong, khóe miệng Lâm Tử Hổ bắt đầu co quắp, đây là ai a? Cũng không chỉ có Lâm Tử Hổ, một đám bên cạnh nghe được Nguyên Họa nói sắc mặt cũng không tốt bao nhiêu, đều nhao nhao nói: "Nữ nhân này thật sự quá cường hãn" . Lâm Tử Hổ đưa Nguyên Họa lên xe mới gọi cho Lý Đông Hải hỏi: "Lý thiếu, nữ nhân kia chúng ta đã bắt được, phải làm gì tiếp đây?" Lý Đông Hải trầm tư một chút mới lên tiếng: "Trước tiên mày đưa người nhốt ở nơi nào kín đáo đi, cảnh cáo một chút, nếu nàng không nghe lời, đánh cho tao." Lâm Tử Hổ nghe xong Lý Đông Hải nói, đáy lòng xem thường tên đàn ông như Lý Đông Hải, nếu không phải vì tiền, hắn làm sao có thể làm việc cho loại đàn ông muốn ra tay với phụ nữ chứ! Vì số tiền kia, Lâm Tử Hổ vẫn phải nghe theo Lý Đông Hải phân phó, đưa Nguyên Họa đến nhốt trong một nhà máy bỏ hoang. Thế nhưng Lâm Tử Hổ cũng không phải một tên côn đồn không có đầu óc, hắn tương đối biết nhìn người, biết Nguyên Họa nhất định không thể là con nhà bình thường, khí thế cùng khí độ kia đều không phải là người bình thường có thể bồi dưỡng ra được. Cho nên hắn tự nhiên sẽ không nghe lời Lý Đông Hải mà đánh nữ nhân này, ngoại trừ giam giữ Nguyên Họa, không cho nàng và liên lạc với bên ngoài, ngược lại còn cho nàng ăn uống đầy đủ. Rất nhiều tên lưu manh còn lại không hiểu tại sao Lâm Tử Hổ lại đối xử tốt với Nguyên Họa như thế, nhưng mà bọn hắn biết đại ca làm như vậy, nhất định là có đạo lý để hắn làm như thế. Mấy năm này, cùng Lâm Tử Hổ lăn lộn cũng coi như là vui vẻ, Lâm Tử Hổ cũng chưa từng bạc đãi bọn họ, cho nên bọn họ mới quyết một lòng đi theo Lâm Tử Hổ. Nguyên Họa cũng không lo lắng, ăn được thì ăn, cái gì cũng không cần lo lắng, chính là không có tự do thì khá phiền. Tiêu Tiểu Dao vừa nghe nói Nguyên Họa bị bắt cóc, trong lòng vô cùng nóng nảy, đều tự trách gần đây mình dùng toàn bộ tinh lực trên người của Hồ San San, nếu như hôm nay Nguyên Họa không thay nàng đi dự lễ bế mạc thì sẽ không bị bắt cóc, vô cùng tự trách. Thế nhưng bọn bắt cóc cũng chưa gọi đòi tiền chuộc a, sau khi nghe A Kỳ kể lại mọi chuyện, ý thức được sự tình cũng không đơn giản như vậy. Cầm điện thoại di động lên gọi một cú điện thoại cho Từ Tử Kỳ, nói rõ mọi chuyện với Từ Tử Kỳ, Từ Tử Kỳ trấn định khiến Tiêu Tiểu Dao cảm thấy có chút giật mình, giống như người mất tích không có liên quan đến Từ Tử Kỳ vậy. Từ Tử Kỳ buông điện thoại xuống, gọi một cú điện thoại cho Lý Đông Hải. Nàng tùy tiện nghĩ cũng biết người bắt cóc Nguyên Họa là ai, hiện tại ông nội nàng đã không cần bắt cóc Nguyên Họa nữa. Ngoại trừ ông nội nàng, người đáng nghi nhất cũng chỉ có thể là Lý Đông Hải. Lý Đông Hải nhìn màn hình điện thoại, để điện thoại di dộng xuống, hắn chính là muốn Từ Tử Kỳ nóng ruột. Từ Tử Kỳ để điện thoại di động xuống, cắn răng, thở dài một hơi, để điện thoại một bên, lúc này nàng cần phải trấn định, tuyệt đối không thể để cho Lý Đông Hải nghĩ nàng đang rối loạn. Ngoài dự liệu của Lý Đông Hải, Từ Tử Kỳ cũng không có gọi lại, chỉ gọi một lần liền không có lần sau. Lý Đông Hải cầm điện thoại di động lên, xác nhận xem có phải điện thoại của mình hết pin hay không, thế nhưng pin vẫn còn đầy. Ở trong lòng cười lạnh, thì ra Nguyên Họa trong lòng Từ Tử Kỳ cũng không có quan trọng như vậy nha! Được một lúc sau, Lý Đông Hải mới gọi lại. "Alo, Tử Kỳ, vừa rồi tìm tôi có việc gì sao, lúc nãy bận không thể nghe điện thoại của cô, cô bỏ qua cho a." Lý Đông Hải ân cần nói vào điện thoại di động. Từ Tử Kỳ cắn thật chặc môi dưới, lúc này Lý Đông Hải lại giả ngu với nàng, được rồi, Từ Tử Kỳ nàng ngược lại muốn nhìn hắn có thể giả ngu tới khi nào, mở miệng nói: "Ừ, cũng không có việc gì, chính là vừa rồi người của Tiêu thị gọi điện thoại đến nói Nguyên Họa bị anh mời đi làm khách. Cho nên gọi điện thoại cho anh xác nhận thôi, nàng đang ở chỗ anh phải không?" Lý Đông Hải ở trong lòng cười lạnh, nói vào điện thoại: "Ừ, đúng vậy, lúc nãy ở tiệc đêm trò chuyện với Nguyên tổng tương đối hài lòng, cho nên mời nàng đến chơi một chút. Tử Kỳ đừng để ý nha." "Ha hả, làm sao sẽ, chỉ là Tiêu tổng gọi điện thoại nói chuyện này với tôi, nói gần đây Tiêu thị tương đối bận rộn, kêu anh sớm thả người về." Từ Tử Kỳ mặt không thay đổi nói, nghĩ thầm Lý Đông Hải anh đã muốn chơi, Từ Tử Kỳ tôi đây nhất định sẽ chơi tới cùng. "A, đó là tự nhiên, chủ yếu vẫn là nhìn biểu hiện của Nguyên tổng, Nguyên tổng không muốn trở về, Lý Đông Hải tôi cũng không tiện hạ lệnh đuổi khách, cô nói đúng không, Tử Kỳ." thanh âm của Lý Đông Hải trở nên có chút âm u độc ác nói. Lúc này Từ Tử Kỳ trái lại rất lạnh nhạt, nàng tin chắc hiện tại Lý Đông Hải sẽ không gây bất lợi cho Nguyên Họa, chỉ là cảnh cáo hai người bọn họ. Thế nhưng nàng và người của Từ Tử Kỳ nàng có thể tùy tiện để người khác khi dễ sao, sau khi khách sáo với Lý Đông Hải một lúc mới cúp điện thoại.
|
Chương 79 Chương 79: Editor: Ami Ami Beta: WallMap Sáng sớm hôm sau đi làm, Từ Tử Kỳ liền kêu Tư Mẫn vào phòng làm việc phân phó: "Tư Mẫn, hủy bỏ tất cả những dự án hợp tác giữa công ty chúng ta và Lý thị cho tôi." Tư Mẫn vừa nghe, lập tức nói: "Nhưng mà..." Không đợi Tư Mẫn nói xong, Từ Tử Kỳ liền ngắt lời nàng: "Tôi nói hủy bỏ là hủy bỏ, còn nữa quỹ tài chính ba tháng của công ty chúng ta đầu tư vào Lý thị cũng lập tức ngừng lại. Nếu như những cổ đông khác có dị nghị gì, cứ bảo bọn họ đến tìm tôi." Nói xong cúi đầu xuống, tiếp tục phê duyệt văn kiện chất đầy trên bàn. Tư Mẫn biết mình không thuyết phục được Từ Tử Kỳ, Từ Tử Kỳ là một người tương đương cố chấp, chỉ cần là việc nàng đã quyết định làm thì tuyệt sẽ không thay đổi. Cũng có thể nói, Nguyên Họa là một xuất hiện ngoài ý muốn trong nhân sinh của Từ Tử Kỳ, Từ Tử Kỳ đã không chỉ một lần vì Nguyên Họa thay đổi sự lựa chọn của mình. Tư Mẫn rời khỏi phòng làm việc của Từ Tử Kỳ, cũng không biết Lý thị chọc giận Từ Tử Kỳ ở chỗ nào, có thể làm cho Từ Tử Kỳ bất chấp hậu quả muốn Từ thị triệt để hủy bỏ hợp tác cùng bọn họ, tổn thất của việc hủy bỏ hợp tác này cũng không nhỏ, hơn nữa nếu thật làm như vậy còn có thể chọc giận những cổ đông khác của Từ thị, rõ ràng là cái được không bù đắp được tổn thất. Sau khi Tư Mẫn đi ra, Từ Tử Kỳ mới cầm điện thoại di động lên gọi cho Tiêu Tiểu Dao và nói cho Tiêu Tiểu Dao biết tình huống hiện tại của Nguyên Họa, để cho Tiêu Dao không cần lo lắng, nàng sẽ giải quyết việc này. Tiêu Tiểu Dao nghe xong điện thoại trở về phòng bệnh, lại gặp được người đàn ông trung niên kia. Cau mày đi tới giường bệnh của Hồ San San lại quay sang người đàn ông nói: "Tiên sinh, ngài đã tới rất nhiều lần. Ngài và San San rốt cuộc có quan hệ như thế nào?" Tiêu Tiểu Dao vốn chính là đại thiên kim Tiêu thị, bị người ta không để vào mắt nhiều lần như vậy, ít nhiều cũng có chút khó chịu, cố giữ cho giọng nói tự nhiên nhưng cũng không khá hơn chút nào. Sau khi người đàn ông nhìn Tiêu Tiểu Dao vài lần mới hỏi: "Cô chính là Tiêu Tiểu Dao sao?" Tiêu Tiểu Dao sửng sốt, ông chú này thật đúng là không có lễ độ, là mình hỏi ông ấy trước, chẳng những không trả lời còn hỏi ngược lại nàng. Tiêu Tiểu Dao vẫn duy trì thái độ lạnh nhạt nói: "Tiên sinh, là tôi hỏi ngài trước, không phải ngài nên trả lời tôi trước sao?" Tiêu Tiểu Dao mới vừa nói xong, một người đàn ông khôi ngô mặc tây trang màu đen đứng bên cạnh lập tức quát Tiêu Tiểu Dao: "Cô dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với đường chủ của chúng tôi sao!" Người đàn ông trung niên vung tay lên, nói với người vừa đe dọa Tiêu Tiểu Dao: "Tiểu Lâm, không có chuyện gì. Cậu ra ngoài trước đi." Người đàn ông mặc áo đen tên tiểu Lâm ứng tiếng nói: "Vâng, đường chủ." Liền đi ra cửa, khép cửa lại. Tiêu Tiểu Dao cũng vẫn duy trì dáng dấp lạnh nhạt như trước, Tiêu Tiểu Dao nàng cũng không phải là kẻ dễ bị dọa, thế nhưng mới vừa rồi trong nháy mắt cũng có chút sợ. Người đàn ông trung niên có chút thưởng thức nhìn Tiêu Tiểu Dao vài lần mới nói: "Không nghĩ tới con nhóc San San kia lại có thể theo đuổi được một người bạn gái tốt như vậy, ha hả. Tốt tốt tốt, ha ha..." Tiêu Tiểu Dao nghe một mình ông ta ở đàng kia không ngừng cười ha ha, thầm muốn trợn mắt, lời nàng vừa nói, ông chú này căn bản một lời cũng không nghe vào. Qua một lúc sau, người đàn ông trung niên kia mới ý thức tới bầu không khí trong phòng bệnh có chút xấu hổ, ngừng cười quay sang Tiêu Tiểu Dao nói: "Tiêu tiểu thư, ta là ba ba của Hồ San San, Hồ Chính Hổ, cũng là đường chủ của Chính Hổ đường ở thành phố A này. Lần này San San bị người tập kích, cũng là những người trong giới ra tay, ta vốn cho rằng cùng San San đoạn tuyệt quan hệ cha con, người bên ngoài cũng sẽ không tìm mẹ con San San gây phiền toái. Không nghĩ tới mấy người này thật sự phát rồ tìm tới cửa." Khi Hồ Chính Hổ nói lên việc này thì khuôn mặt đầy giận dữ, tay nắm chặt thanh sắt ở giường bệnh. Tiêu Tiểu Dao nghe Hồ Chính Hổ nói xong, rất muốn xông tới chất vấn ông thật nhiều, một người làm cha như ông bảo hộ con gái của mình như thế nào. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt hối hận của Hồ Chính Hổ cũng không đành lòng, bỏ qua ý tưởng xúc động trong lòng. Lẳng lặng ngồi một bên, cái gì cũng không nói. Tiêu Tiểu Dao giờ đây mới biết tại sao mình lại không tra ra bất kỳ tin tức gì của Hồ San San. Bởi vì đây là con gái của đại ca xã hội đen a! Tất cả tin tức về nàng đều được phong tỏa. Đại ca xã hội đen! Đột nhiên trong đầu Tiêu Tiểu Dao lóe lên tia sáng, không phải Chính Hổ đường là hắc bang nổi tiếng có thế lực ở thành phố A sao? Không phải chuyện của Nguyên Họa sẽ được giải quyết sao. Lập tức quay sang Hồ Chính Hổ nói: "Chú Hồ, con có chuyện muốn nhờ chú giúp đỡ." Hồ Chính Hổ liếc mắt nhìn Tiêu Tiểu Dao nói: "Tiêu tiểu thư có chuyện gì cứ việc nói thẳng là được rồi, cô là người rất trọng yếu trong mắt San San, có thể giúp được, ta nhất định sẽ đem hết toàn lực giúp cho Tiêu tiểu thư!" Hồ Chính Hổ cũng đã sớm biết con gái bảo bối của mình yêu cô gái trước mắt này. Lúc đầu ông cũng không đồng ý, thế nhưng từ lúc con gái mình gặp chuyện không may, ông thấy được Tiêu Tiểu Dao ngày đêm canh giữ ở bên người Hồ San San, cho dù là một người làm cha như ông đều đối với việc Hồ San San tỉnh lại cũng không còn ôm hy vọng, thế nhưng Tiêu Tiểu Dao lại vẫn là trước sau như một không có một tia dao động. Chỉ bằng điểm ấy cũng làm cho một người làm cha như ông cảm thấy xấu hổ, cũng tự nhiên không hề phản đối mối quan hệ của hai người nữa, cho dù cảm tình của các nàng có trái với luân thường đạo lý của xã hội. Dù sao hiện tại con gái của ông cũng chưa tỉnh lại, chỉ cần San San có thể tỉnh lại, ông liền mặc kệ thế nào, ông cũng sẽ không quấy nhiễu chuyện giữa các nàng nữa, chỉ cần con gái của ông cảm thấy hạnh phúc là tốt rồi. Tiêu Tiểu Dao đem chuyện của Nguyên Họa nói cho Hồ Chính Hổ nghe, Hồ Chính Hổ nói cũng không nói một lời liền đi ra phòng bệnh, chừng nửa giờ sau, quay trở lại phòng bệnh nói với Tiêu Tiểu Dao: "Tiêu tiểu thư, bạn của cô lập tức sẽ được đưa trở về. Về sau nếu có gì cần trợ giúp, cứ việc tới Chính Hổ đường tìm ta. Còn có, đứa nhỏ San San này, rất để ý và quan tâm cô, cô cũng nên chú ý chiếu cố chính mình mới được, nếu không khi San San tỉnh lại thấy cô gầy đi nhiều như vậy, sẽ rất đau lòng." Tiêu Tiểu Dao chỉ gật đầu một cái, liền đưa mắt nhìn sang Hồ San San, trong lòng hy vọng nàng mau mau tỉnh lại. Hồ Chính Hổ cũng thức thời rời khỏi phòng bệnh, mang theo một đống người quay về Chính Hổ đường. Lúc này Nguyên Họa còn đang vui rạo rực ăn gà nướng, Lâm Tử Hổ liền đi tới bên cạnh nàng, nói nàng: "Nguyên tiểu thư, cô có thể đi rồi." Bên mép, trên tay cùng quần áo của Nguyên Họa đều dính đầy dầu mỡ, mờ mịt ngẩng đầu lên: "Không phải anh mới nhốt tôi một ngày đêm sao? Sao lại thả ra rồi a? Không cần nhốt thêm mấy ngày sao? Ờ, còn nữa, tôi khát quá, có thể mang cho tôi chút đồ uống hay không a?" Lâm Tử Hổ bị phản ứng của Nguyên Họa làm cho tức giận, ngày hôm qua hơn nửa đêm nhất định là hắn xuất hiện ảo giác, làm sao lại cảm thấy Nguyên Họa có khí tràng cường thế như vậy chứ? Nhất định là hắn gặp ảo giác. Nhìn Nguyên Họa ghét bỏ nói: "Tôi nói cô có thể đi, chính là có thể đi, nói nhảm nữa, liền bỏ một mình cô ở chỗ này!" Nguyên Họa chớp chớp hai mắt, trầm tư một chút mới đưa tay nói: "Vậy anh trả điện thoại di động lại cho tôi!" Lâm Tử Hổ xác định nếu mình không tiễn tổ tông này đi, nhất định mình sẽ bị nàng làm cho tức chết. Cầm lấy điện thoại quăng vào người Nguyên Họa, mấy tên anh em của Lâm Tử Hổ mới vây xung quanh hắn hỏi: "Đại ca, sao lại thả nàng a? Đây có thể là thần tài của chúng ta mà!" Lâm Tử Hổ trừng mấy tên anh em không có mắt vài lần mới lên tiếng: "Tụi bây muốn chết hay là muốn tiền a!" Cả đám lập tức im lặng, cái gì cũng không dám nói nữa. Sớm biết rằng Nguyên Họa là người có bối cảnh, thế nhưng không nghĩ tới đối phương bối cảnh lớn như vậy, vậy mà có thể khiến Lâm Tử Hổ kiệng kỵ như vậy. Dù sao thì suy nghĩ một chút biểu hiện của Nguyên Họa vào tối hôm qua, khí thế của người này quá lớn, về sau tuyệt đối không thể chọc. Lâm Tử Hổ cũng không ngờ chỗ dựa phía sau của Nguyên Họa lại là Chính Hổ đường, không phải là Lý Đông Hải cố ý hại hắn sao? Trong lòng từ lâu đã tràn ngập lửa giận, muốn tìm Lý Đông Hải đòi một câu trả lời hợp lý, lúc trước khi hắn nói muốn dạy dỗ Nguyên Họa, cũng không nói Nguyên Họa có bối cảnh như thế. Hơn nữa người phía sau nàng không phải mấy tiểu lâu la như bọn họ có thể chọc nổi. Nguyên Họa ra khỏi nhà xưởng cũ nát, khôi phục gương mặt lãnh tĩnh thường ngày, bấm điện thoại, phân phó chút sự tình, mới chậm rãi mà đi bước. Đợi cho Nguyên Họa về tới trung tâm thành phố, từ lâu dưới lầu Lý thị đã vây đầy nhiều loại xe, ký giả chen chúc. Nguyên Họa dừng xe ở khá xa ven đường ngồi ở vị trí tài xế mặt lạnh nhìn trong hai giờ ở đây đã xảy ra chuyện gì. Chuông điện thoại di động vang lên, là Hà Gia Tuấn gọi tới. Nguyên Họa nhấn nút trả lời hỏi: "Anh Hà, có chuyện gì?" Hà Gia Tuấn còn đang thi hành nhiệm vụ, riêng chú ý một chút danh sách những tên bị bắt, thế nhưng trong danh sách duy nhất thiếu tên một người, vội vàng tìm thời gian gọi điện thoại cho Nguyên Họa nói một chút tình huống bên này. Nguyên Họa cau mày, hồi lâu sau mới lên tiếng: "Ừhm, anh Hà, em đã biết. Anh làm việc đi, chuyện này em sẽ xử lý!" Cúp điện thoại, khởi động động cơ, lái xe đến Từ thị. Nguyên Họa biết, Lý Đông Hải bây giờ là chó điên bị ép cùng đường, nhìn thấy ai cũng muốn cắn. Hiện tại hắn thống hận nhất, nhất định là nàng và Từ Tử Kỳ, nên đối tượng mà hắn muốn trả thù cũng sẽ chỉ là hai người các nàng. Nguyên Họa hiện tại không lo lắng an nguy của mình, lo lắng nhất vẫn là Từ Tử Kỳ, Từ Tử Kỳ hiện tại khẳng định còn không có phòng bị, nếu như Lý Đông Hải thừa sơ hỡ trả thù Từ Tử Kỳ, hậu quả không thể tưởng tượng a! Nguyên Họa càng nghĩ, trong lòng càng là hoảng loạn, đạp chân ga, tăng nhanh tốc độ xe, lúc chạy tới Từ thị, thấy Từ Tử Kỳ bình an vô sự mới yên tâm. Từ Tử Kỳ nghe được tin tức Lý thị bị phong tỏa, người thứ nhất nàng nghĩ đến chính là Nguyên Họa, cho nên khi Nguyên Họa xuất hiện ở phòng làm việc của nàng, lập tức mở miệng hỏi: "Nguyên Họa, em thành thật nói cho tôi biết, chuyện này có phải là em động tay chân không!" Trong giọng nói tràn đầy chắc chắc, căn bản Nguyên Họa không thể nào chối cãi, cúi đầu nói: "Ừm, là em làm." Từ Tử Kỳ rốt cuộc vẫn có chút tức giận, không phải giận Nguyên Họa ra tay với Lý thị, dù Nguyên Họa không làm như vậy, nàng cũng sẽ không để Lý thị yên ổn. Nàng là giận Nguyên Họa lại một lần nữa dối gạt nàng, Nguyên Họa rốt cuộc còn giấu diếm nàng bao nhiêu chuyện nữa đây? Từ Tử Kỳ nhướng mi trợn mắt nhìn Nguyên Họa, lại một lần nữa trầm giọng nói: "Nguyên Họa, em rốt cuộc giấu diếm tôi bao nhiêu chuyện, em tốt nhất hiện tại thành thật một lượt nói rõ ràng, nếu như sau này để cho tôi biết em còn lừa dối tôi chuyện gì, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho em!" Nguyên Họa nghe xong Từ Tử Kỳ nói, vội vàng cúi đầu khom lưng cười nói: "Tử Kỳ, về sau em cũng không dám có chuyện gì lừa gạt chị, có chuyện liền trước tiên nói cho chị còn không được sao?" Từ Tử Kỳ ngồi trên ghế làm việc, mặt lạnh nhìn Nguyên Họa, nhếch mi một cái, ý bảo Nguyên Họa nói tiếp. Nguyên Họa là điển hình của hàng ngũ sợ vợ, ý của vợ yêu trong lòng nàng rất rõ ràng, khẽ cắn môi đều nói ra tất cả, bao gồm cả việc thu mua cổ phần của Từ thị . Từ Tử Kỳ âm trầm cười cười Nguyên Họa, đứng dậy đi tới bên cạnh Nguyên Họa nắm lấy lỗ tai Nguyên Họa dạy dỗ: "Em thật ra rất có tiền đồ a, lại là chủ Nguyên gia, phá đổ Lý thị, hiện tại ngay cả Từ thị của tôi, em cũng dòm ngó phải không?" Nguyên Họa vội vàng bảo vệ lỗ tai của mình, nhón chân lên nói: "Tử Kỳ, Tử Kỳ, chị mau buông tay, cái lỗ tai em rớt rớt, ngô... Em không dám nữa, về sau tuyệt không dám nữa, chị mau buông tay a!" Từ Tử Kỳ cũng đau lòng Nguyên Họa, thực sự không thể nào nặng tay được, thấy nàng có thành ý nên buông tha, để tay xuống nói: "Em trở về đi, mấy ngày nay tôi muốn yên tĩnh, tôi nghĩ đoạn thời gian này tốt nhất hai chúng ta không cần gặp mặt nhau !" Nguyên Họa tội nghiệp nhìn Từ Tử Kỳ, nhìn hồi lâu cũng không thấy Từ Tử Kỳ có phản ứng, chỉ có thể nhẹ giọng kêu: "Tử Kỳ, em cũng không dám nữa, em chỉ là sợ ông nội chị sẽ từ bên người em cướp đi chị, mới nghĩ đến biện pháp thu mua cổ phần công ty Từ thị. Chị đừng không để ý tới em có được không?" Từ Tử Kỳ liếc mắt nhìn Nguyên Họa, ngồi về trên ghế làm việc, thở dài một hơi mới chậm rãi nói: "Nguyên Họa, tôi biết em là vì muốn tốt cho hai ta, thế nhưng đột nhiên xảy ra nhiều chuyện như vậy, em cũng nên cho tôi một ít thời gian đề tiếp thu. Em về trước đi, chờ tôi nghĩ thông suốt rồi, tự nhiên sẽ đến tìm em." Nguyên Họa nghe xong Từ Tử Kỳ nói, thần sắc có chút buồn bã, bĩu môi nhưng vẫn là ly khai Từ thị. Từ Tử Kỳ nghe tiếng bước chân dần dần biến mất của Nguyên Họa, cầm điện thoại lên kêu Tư Mẫn vào nói: "Tư Mẫn, tra xem hiện tại trên tay tôi có bao nhiêu cổ phần công ty, bán tháo toàn bộ cổ phần của tôi, còn nữa, tung tin Từ thị bởi vì Lý thị bị phong tỏa, nhất thời tài chính khó xoay vòng phải đối mặt với phá sản, làm càng nhanh càng tốt." Tư Mẫn nghe xong Từ Tử Kỳ phân phó, cau mày đi ra khỏi phòng làm việc của Từ Tử Kỳ, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, tại sao gần đây quyết định của Từ Tử Kỳ đều ngang ngược như thế đây? Quên đi, mình chỉ là một thư ký nhỏ, bà chủ phân phó cái gì thì làm cái gì là tốt rồi. Từ Tử Kỳ dựa lưng vào ghế làm việc, nghĩ đến lần trước ở Từ trạch thấy phần tài liệu kia, biết ông nội nàng sẽ sử dụng loại thủ đoạn hèn hạ này ép Nguyên Họa. Hiện tại việc nàng có thể làm cũng chỉ là cầm toàn bộ Từ thị làm tiền đặt cược cho trận này, sau cùng ai thắng ai còn chưa biết được đâu? ===================================== Bạn Ami yêu dấu edit ngày càng chuẩn :3 Thương qá xá <3
|
Chương 80 Chương 80: Từ Tử Kỳ chắc chắc chính là, Nguyên Họa tuyệt đối sẽ không nhìn Từ thị rơi vào tay người ngoài. Dựa vào thực lực hiện tại của Nguyên Họa, thu mua Từ thị cũng là chuyện dễ dàng, nàng đặc biệt tạo khủng hoảng, truyền ra lời đồn, bán tháo cổ phiếu của mình cũng đều là vì để cho Nguyên Họa trong thời gian ngắn nhất có thể dùng tài chính thấp nhất thu mua cổ phần Từ thị. Từ Tử Kỳ luôn luôn rất khôn khéo, nàng sẽ không để Nguyên Họa dùng số tiền khổng lồ để thu mua Từ thị, Từ thị chỉ là công cụ để các nàng dùng để đối phó Từ Vạn Hồng, không cần thiết tiêu hao nhiều tiền và sức lực như thế. Từ Tử Kỳ biết Nguyên Họa làm như thế xác thực cũng là vì hai người bọn họ. Chỉ là trước giờ Nguyên Họa làm việc đều không thương lượng với nàng một chút, điều này khiến Từ Tử Kỳ có chút ức chế. Không phải hai người là người yêu của nhau sao, có trắc trở gì không thể cùng nhau giải quyết sao? Cho nên vì lẽ đó Từ Tử Kỳ mới mạo hiểm lớn như vậy, dùng toàn bộ Từ thị để đánh cuộc, cuối cùng Nguyên Họa vẫn sẽ trả Từ thị lại cho nàng. Giao Từ thị cho Nguyên Họa tương đương với việc Từ Tử Kỳ giao tánh mạng của mình vào tay Nguyên Họa, tin tưởng như vậy, đủ để nói rõ địa vị của Nguyên Họa trong lòng Từ Tử Kỳ. Từ Tử Kỳ chân chính đang đánh cuộc thật ra là tấm lòng của Nguyên Họa, chỉ cần Nguyên Họa yêu nàng, nàng liền thắng. Nguyên Họa vừa lái xe trở lại Tiêu thị, điện thoại di động lại vang lên. Nhìn xuống thì thấy là cuộc gọi từ người của Nguyên thị, nghi ngờ nhận điện thoại nói: "Alo, có chuyện gì sao?" Sau khi đối phương nghe được thanh âm của Nguyên Họa mới vội vàng nói: "Nguyên Họa, thị trường chứng khoán Từ thị đột nhiên có biến động lớn, Từ thị Từ Tử Kỳ bán tháo tất cả cổ phần mang danh nghĩa của nàng, còn có lời đồn, Từ thị bởi vì lý do Lý thị bị đóng cửa, nhất thời không thể xoay vốn, đang đối mặt với nguy cơ phá sản! Chúng tôi hiện tại nên làm gì?" Nguyên Họa cau mày, đột nhiên nghĩ đến cái gì, cười với đối phương phân phó nói: "Hiện tại trước tiên đừng mua cổ phiếu Từ thị, đợi đến lúc thị trường chứng khoáng sắp báo cáo cuối ngày, mua vào số lượng lớn cho tôi!" Đối phương vừa nghe Nguyên Họa phân phó, vội vàng nghi ngờ nói: "Nhưng mà Từ thị đã sắp phá sản, trên tay chúng tôi còn mười lăm phần trăm cổ phần Từ thị, không bán tháo, còn mua vào! Nguyên Họa, cô bị điên rồi sao?" Nguyên Họa mới không thèm để ý tới nghi vấn của đối phương nha, chỉ lên tiếng nói: "Hiện tại tôi mới là quản lý của Nguyên thị, anh nghe tôi phân phó là được rồi, những vấn đề khác, lần sau lúc họp, tôi sẽ giải thích, không có chuyện gì khác, tôi cúp trước đây." Không nghe được đối phương lên tiếng, Nguyên Họa liền trực tiếp cúp điện thoại, lại lấy điện thoại nhắn tin cho Từ Tử Kỳ, mới bỏ điện thoại vào ngăn kéo bàn, bắt đầu làm việc. Lý Đông Hải vẫn theo đuôi Nguyên Họa đến dưới lầu Tiêu thị, nhìn Tiêu thị xa hoa lộng lẫy, biểu tình trên mặt càng thêm dữ tợn, cầm trên tay một túi văn kiện, lấy điện thoại từ trong túi ra, sau khi hắn gọi điện cho một người bạn ở tòa soạn, nụ cười trên mặt âm trầm kinh khủng. Sau khi Nguyên Họa làm xong việc, mới vào thang máy xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, xe là do Tiêu Tiểu Dao đặc biệt chuẩn bị riêng cho nàng, để Nguyên Họa đỡ phiền phức vì mỗi ngày phải bắt xe về nhà, đi đến bên cạnh vừa dự định mở cửa xe, đầu đã bị vật nặng đập một cái, ngất xỉu. Lý Đông Hải cười nhạt kéo Nguyên Họa lên xe, lấy điện thoại của Nguyên Họa gọi cho Từ Tử Kỳ. Từ Tử Kỳ nghe được chuông điện thoại, lấy điện thoại từ túi xách ra, nhìn màn hình, thì ra là Nguyên Họa. Trong lòng còn đang buồn bực, không phải đã nói với nàng mấy ngày nay đừng liên lạc sao? Lẽ nào có chuyện đặc biệt gì xảy ra, nghĩ lại nghĩ, vẫn nhận điện thoại của Nguyên Họa: "Nguyên Họa, có chuyện gì sao?" Lý Đông Hải cười lạnh nói: "Tử Kỳ, là tôi, Lý Đông Hải. Ha hả, Nguyên Họa nàng hiện tại rất tốt nha, sao có thể có chuyện chứ?" Sau khi Từ Tử Kỳ nghe được thanh âm của Lý Đông Hải, tinh thần căng thẳng, vội vàng nói: "Lý Đông Hải, anh muốn làm gì, tôi cho anh biết, nếu anh dám làm gì Nguyên Họa, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!" Sau khi Lý Đông Hải nghe được thanh âm lo lắng cùng khủng hoảng của Từ Tử Kỳ, tiếng cười càng lúc càng lớn, cũng càng ngày càng âm trầm, lâu sau mới giận dữ hét với Từ Tử Kỳ: "Cô cảm thấy tôi muốn làm gì nàng, hai người các cô đồng tính ghê tởm, dám hại tôi, làm hại tôi hiện tại có nhà cũng không có thể quay về, trốn đông trốn tây, còn không phải là do hai con đà bà thối các người làm hại, cô nói tôi muốn làm gì đây!" Từ Tử Kỳ biết hiện tại Lý Đông Hải đã hoàn toàn không còn lý trí, cũng sắp phát điên, nói gì với hắn cũng dư thừa, hiện tại chỉ có thể tận lực kéo dài thời gian với hắn. Sau khi ổn định tinh thần mới bình tĩnh nói với Lý Đông Hải: "Lý Đông Hải, anh đừng làm bậy, anh muốn cái gì, tôi đều cho anh! Muốn tiền, anh muốn bao nhiêu, tôi đều có thể cho anh." Giống như Lý Đông Hải nghe thấy chuyện gì rất buồn cười, nghĩ lại nghĩ, trong mắt tràn đầy tơ máu nói: "Từ Tử Kỳ, cô cảm thấy nữ nhân này đáng giá bao nhiêu đây? Được, tôi muốn ba mươi triệu, toàn bộ đều phải là tiền mặt, còn có một chiếc trực thăng. Đến bãi phế liệu bên phải cửa khẩu bến tàu Tây Ngạn gặp tôi. Tốt nhất đừng giở trò, nếu không, mạng nhỏ của nữ nhân này sẽ không còn!" Từ Tử Kỳ suy nghĩ một chút, trấn định nói: "Lý Đông Hải, ba mươi triệu tiền mặt cần một ít thời gian, anh cho tôi ba giờ, tôi gom đủ lập tức đưa cho anh." Lý Đông Hải đột nhiên ác độc nói: "Tối đa hai giờ, nếu sau hai giờ tôi không lấy được tiền, cô chờ nhặt xác nữ nhân này đi!" Nói xong lời này, điện thoại đã bị cúp. Hai mắt Từ Tử Kỳ nhắm nghiền, nói cho bản thân phải bình tĩnh, đợi cho tâm tình ổn định một ít, mới bấm dãy số của Tiêu Tiểu Dao, nói việc này cho Tiêu Tiểu Dao biết. Lại nghĩ tới điều gì cũng cũng gọi một cú điện thoại cho Từ Kiều, thuật lại sự tình một lần. Sau khi Tiêu Tiểu Dao nghe xong thì trực tiếp lái xe đến Chính Hổ Đường tìm Hồ Chính Hổ nói chuyện của Nguyên Họa, mà Từ Kiều thì trực tiếp tìm Hà Gia Tuấn nói chuyện của Nguyên Họa, lại gọi điện thoại cho ba mẹ của Nguyên Họa, lại nói rõ ràng tình trạng hiện tại của Nguyên Họa. Nguyên ba Nguyên mẹ lập tức chạy tới đồn cảnh sát, trong cục tự nhiên là vô cùng coi trọng, lập tổ trọng án, tổ trưởng là do Hà Gia Tuấn đảm nhiệm. Hiện tại còn chưa thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu như Lý Đông Hải phát hiện không bình thường, tính mạng của Nguyên Họa lập tức gặp nguy hiểm. Lập tức huy động tất cả sức lực gom đủ ba mươi triệu tiền mặt. Lý Đông Hải này thật đúng là biết công phu sư tử ngoạm*, muốn một lần là ba mươi triệu, Nguyên Họa thật đúng vô cùng đáng giá. *đòi hỏi nhiều Sau khi Nguyên Họa tỉnh lại, tay chân đều bị trói, nhìn thấy Lý Đông Hải, vẻ mặt ngược lại rất trấn định. Lý Đông Hải bước vào thì thấy Nguyên Họa tỉnh lại, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, cơn giận ập đến, đi tới hung hăng đạp mấy cái, còn chưa hết giận, nắm lấy cổ áo của Nguyên Họa nói: "Nguyên Họa, không ngờ cô cũng sẽ có ngày hôm nay nha. Ha ha... Lần trước, một đám người bọn họ sao còn chưa chỉnh chết cô? Mạng của con nhóc cô thật lớn. Bất quá lần này sẽ không may mắn như thế, tôi sẽ đích thân hầu hạ cô." Nói xong lại một trận quyền đấm cước đá. Nguyên Họa chỉ cảm thấy thân thể của mình dần dần chết lặng, đau đớn ập đến, kích thích thần kinh. Mỗi một động tác của Lý Đông Hải đều làm cho nàng thống khổ, giống như lục phủ ngũ tạng đều mạnh mẽ vỡ ra. Nguyên Họa cắn răng không để cho mình kêu thành tiếng, đối với người từ nhỏ đã được nuông chiều như nàng, làm được như vậy cũng không dễ dàng. Lý Đông Hải đánh đến tay chân của mình cũng bắt đầu nhũn ra, tay cùng quần áo màu trắng đều dính đầy máu của Nguyên Họa, tê liệt ngã xuống một bên, nhìn Nguyên Họa đang thoi thóp cười to nói: "Ha ha... Nguyên Họa, cô đừng trách tôi, muốn trách thì tự trách bản thân cô, cùng ai đối nghịch cũng được, đừng đối nghịch với Lý Đông Hải tôi, đây là kết cục của việc chống đối tôi!" Vừa nói xong, điện thoại của Lý Đông Hải liền vang lên, Lý Đông Hải đứng dậy lấy điện thoại từ trong túi quần ra, nhìn thoáng qua mới nhận nói: "Tử Kỳ, tiền chuẩn bị xong rồi sao? Ừ, bây giờ cô đến đây đi, tôi cho cô biết, đừng nên giở trò với tôi, nếu không..." Lại hung hăng đá một cước vào bụng Nguyên Họa, Nguyên Họa kêu ra tiếng. Tiếng kêu đau đớn này của Nguyên Họa, khiến tim của Từ Tử Kỳ như xoắn lại, giống như bị roi đánh vào. "Hừ, Tử Kỳ, nghe không, tốt nhất cô nên đàng hoàng một chút, đừng giỡ thủ đoạn với tôi, không thì tôi để Nguyên Họa chôn cùng!" Nói xong liền ném điện thoại trên mặt đất, lại quay qua Nguyên Họa đấm đá thêm một trận. Lúc điện thoại di động bị cắt đứt, Từ Tử Kỳ vội vàng lái xe đến bãi phế liệu. Đến nơi, Từ Tử Kỳ xuống xe, đi vào bên trong bãi phế liệu, thấy Nguyên Họa nằm trên mặt đất máu thịt mơ hồ, tay siết thật chặc phẫn nộ quát Lý Đông Hải: "Không phải anh đáp ứng tôi không đụng đến nàng sao?" Lý Đông Hải cười đến âm trầm, nhìn Từ Tử Kỳ, đi tới bên cạnh Nguyên Họa lại đá thêm một cước, nói: "Hình như tôi chỉ đáp ứng không lấy mạng nàng, tiền đâu?" Nhìn Nguyên Họa bị đau, lòng của Từ Tử Kỳ giống như vỡ nát, rỉ máu, đau lòng nhìn Nguyên Họa, nhìn thấy Nguyên Họa gật nhẹ với mình một cái, nặn ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, mới hoàn hồn quay qua nói với Lý Đông Hải: " Tiền mặt nhiều như vậy, một nữ nhân như tôi làm sao có thể đem vào, toàn bộ đều ở trên xe ngoài kia." Tay chỉ chiếc xe dừng ở cửa nói. Lý Đông Hải tinh tế nhìn biểu tình của Từ Tử Kỳ một chút, thấy nét mặt Từ Tử Kỳ không có gì thất thường mới yên lòng nói: "Trực thăng đâu?" Từ Tử Kỳ cau mày nói: "Trực thăng cũng dựa vào yêu cầu của anh mà dừng ngoài cửa." Lý Đông Hải lại hung hăng đá Nguyên Họa mấy cái mới đi ra cửa, Từ Tử Kỳ thét lên, như phát điên chạy đến bên người Nguyên Họa quỳ xuống, ôm lấy Nguyên Họa lắc lắc mà khóc thút thít nói: "Nguyên Họa, Nguyên Họa, em đừng có chuyện gì nha! Em mau tỉnh lại a!" Nguyên Họa nghe được tiếng khóc của Từ Tử Kỳ mới khó khăn mở mắt ra, vô lực cười cười, thực sự không chống cự nổi, lại một lần nữa bất tỉnh. Mặc kệ Từ Tử Kỳ lắc cỡ nào, gọi cỡ nào cũng không tỉnh lại. Lý Đông Hải đi tới cóp xe vừa chuẩn bị mở ra, đã bị một vật chĩa vào bụng, có ngu đi nữa hắn cũng biết đấy là cái gì, vừa định muốn chạy trốn đã bị đối phương phẫn nộ quát: "Đừng nhúc nhích, nếu không tôi sẽ nổ súng!" Lý Đông Hải hạ quyết tâm, cố sức bắt được cánh tay của Hà Gia Tuấn, khẩu súng rơi xuống, hai người nhào vào đánh nhau. Lý Đông Hải cũng là người luyện qua vài năm võ thuật, thế nhưng Hà Gia Tuấn người ta xuất thân từ hình cảnh chuyên nghiệp, liếc mắt lại thấy Nguyên Họa bị đánh đến máu thịt mơ hồ, cũng đã sớm tức sùi bọt mép, lực độ cũng từ từ gia tăng, động tác cũng dần dần độc ác. Mỗi một chiêu đều muốn đánh vào đầu Lý Đông Hải. Lý Đông Hải đánh trả có chút cố sức, thấy khẩu súng trên đất cách đó không xa, muốn chạy tới nhặt súng lên, không ngờ Hà Gia Tuấn đã sớm biết ý đồ của hắn, gạt chân một cái, Lý Đông Hải liền té ngã trên đất. Hà Gia Tuấn thừa dịp sơ hở này, lại một trận quyền đấm cước đá với Lý Đông Hải, đánh vào điểm yếu, Lý Đông Hải bị đau, căn bản vô lực đánh trả, chỉ có thể co người ôm đầu, Hà Gia Tuấn làm sao có thể dễ dàng buông tha hắn như vậy chứ, đánh cho Lý Đông Hải choáng váng lại kéo lên đánh một quyền vào bụng. Còn chưa hết giận, bỏ người xuống, nhặt một cây gậy trên mặt đất, từng cú từng cú hạ xuống, đánh đến Lý Đông Hải đổ máu, ý thức dần dần không rõ, bất tỉnh, lại đá thêm mấy chục cú mới hết giận, ngừng lại. Từ Tử Kỳ vẫn ôm Nguyên Họa, lúc thấy được Lý Đông Hải bị đánh ngất xỉu, mạnh mẽ đứng dậy, nhặt một cây gậy sắt dưới đất, đi tới bên cạnh Lý Đông Hải, hung hăng nện xuống, dùng giày cao gót cố sức đạp Lý Đông Hải hơn mười cái, sau khi nghe được thanh âm ư ư của Lý Đông Hải, mới hung hăng nhìn Lý Đông Hải nói: "Lý Đông Hải, tôi muốn anh trả giá gấp trăm lần." Nói xong giành lấy cây gậy trên tay Hà Gia Tuấn, liên tiếp đánh xuống. Lý Đông Hải hoàn toàn vô lực, nhìn vết máu trên người mình, sau khi đầu bị Từ Tử Kỳ hung hăng đánh một gậy, lại ngất. Lúc này Hà Gia Tuấn mới kéo Từ Tử Kỳ ra nói: "Tử Kỳ, đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ chết người, chúng ta nên mau xem Nguyên Họa có sao không đi?" Từ Tử Kỳ nghe được hai chữ Nguyên Họa, lập tức vứt gậy trên tay chạy về phía Nguyên Họa, Hà Gia Tuấn thở dài một hơi, cũng đi tới bên cạnh Nguyên Họa, đột nhiên ý thức được phía sau có động tĩnh gì, xoay người lại, nhìn thấy Lý Đông Hải đang cầm súng chỉa về phía bọn họ, trong lòng biết không xong. Hà Gia Tuấn liều mạng hét lớn về phía Từ Tử Kỳ: "Tử Kỳ, cẩn thận a!" Một tiếng vang "Đoàng" thật lớn, thời gian như bị dừng lại, mọi vật như bị dừng lại, tất cả giống như bị rút đi sinh mệnh, yên tĩnh không có một chút tiếng động nào. ====================================== Ai? Ai dính đòn đây? :))
|