Vợ Của Ta Là Quận Chúa (Yoonsic Version)
|
|
Chap 95 Cuối cùng ta cũng đói bụng, chẳng chần chờ nữa mở ra bao bố được gói chặt chẽ kia, nhìn thấy trong bọc chiếc hòm bánh táo đỏ, còn cảm thấy sửng sốt không thôi. Thuần trắng mẫu đơn, khéo léo tinh xảo, từng đóa từng đóa đều được chạm trổ tinh tế kỹ càng. Trong lòng ta thầm thở dài, đây chẳng phải là chiếc hòm trước kia ta ở trong chùa, trộm nhờ Nguyệt Nhi giao cho quận chúa hoa quế cao ở trong đó sao. Nguyên lai, nàng vẫn luôn luôn giữ nó. Chúng ta luôn tay thúc ngựa, bảy ngày sau cuối cùng tới được y quán. Nửa năm trôi qua, nơi này tựa hồ chẳng hề thay đổi. Vừa bước xuống xe ngựa, ta liền vội vàng chạy vào trong quán, thầm nghĩ phải thật mau đi thăm sư phụ. Nhị sư huynh nói sư phụ bệnh đến ngay cả nói cũng không nói được, điều đó có thể hiểu giờ đây hắn đang nằm trên giường, thoi thóp yếu ớt. Chỉ bởi vì ta bốc đồng mà khiến cho những người yêu thương bên cạnh bị thương tổn, ta phải làm gì đây, phải làm sao đây mới có thể sửa chữa được hết những chuyện này? Vừa định chạy thẳng đến phòng ngủ của sư phụ, khi bước qua sân, ta chợt thấy một bóng lưng quen thuộc. Nhướng mày, ta nghi hoặc hỏi: "Sư phụ?" Người đó xoay người —— Đúng vậy, chính là sư phụ. Hắn nhìn thấy ta, vốn đang ngẩn người lập tức hai mắt trừng lớn, vẻ mặt như không thể tin được. Nhị sư huynh không phải nói sư phụ bệnh rất nặng sao? Ngay cả nói cũng không nói được, vì cái gì còn có thể ở trong sân đi qua đi lại? Tuy rằng đích thực sư phụ gầy đi nhiều, nhưng sắc mặt vẫn như cũ vô cùng hồng nhuận, hoàn toàn chẳng hề giống với cái gọi là bệnh đến "Ngay cả nói cũng không nói ra". Ta nhìn sư phụ, há miệng thở dốc, không biết nên nói điều gì, chỉ có thể sững sờ đứng nguyên tại chỗ. "Sư phụ!" Nhị sư huynh chạy tới gần, rất lớn tiếng hô. Ta quay đầu, vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn. "Sao vậy, sư muội?" Nhị sư huynh hỏi. Ta cau chặt mày, hỏi ngược lại: "Ngươi không phải nói sư phụ bệnh rất nặng sao?" Nhị sư huynh rất thẳng thắn trả lời: "Đúng a." "Vậy... Vậy tại sao hắn bây giờ còn có thể đứng ở đây?" Ta lại hỏi, "Ngươi không phải nói hắn bệnh đến ngay cả nói cũng nói không được sao?" "Đúng vậy." Nhị sư huynh vẫn là một bộ rất đương nhiên, "Sư phụ gần đây sưng yết hầu, dùng thuốc gì cũng đều không khỏi, hơn nữa bệnh lại ngày càng nặng thêm, thậm chí nói cũng không nói được." Sưng... Yết... Hầu... Sư phụ hé miệng, trừng mắt nhìn Nhị sư huynh, cực kỳ gian nan hỏi: "Việc... Này... Rốt cuộc... Là.. Sao...?" Thanh âm rất khàn, nghe cũng có thể biết được bệnh tình của hắn quả thật nghiêm trọng. "Sư phụ, đồ nhi... Đồ nhi đi gọi sư muội về để thăm ngài..." Chẳng chờ Nhị sư huynh nói xong, sư phụ đã cất cao giọng quát: "...Cút!" "Sư phụ... Con..." "Cút!!" Nhị sư huynh vụt cái chạy mất, lưu lại ta cùng sư phụ bốn mắt nhìn nhau. Đột nhiên, không biết từ đâu sư phụ lấy ra giấy cùng bút, "Lả tả" viết lên vài chữ, đưa qua cho ta xem. Trên đó viết "Vì sao trở về". Vừa định cầm cây bút trong tay sư phụ viết xuống trả lời, mới ý thức được ta có thể nói chuyện, vì thế vội vàng đáp: "Nhị sư huynh nói người bệnh rất nghiêm trọng." Sư phụ trừng lớn hai mắt, sau một lúc lâu, mới thở dài, lại "Bá bá bá" viết thêm bốn chữ —— "Quận chúa thế nào". Ta vội nói: "Nàng tốt lắm, không phát sinh chuyện gì." Sư phụ nhìn ta, lại thở dài thật sâu, không viết thêm gì nữa. "Cái này..." Ta cười cười, "Sư phụ, nếu thân thể người thực sự không sao, vậy ngày mai con lên đường..." Ai ngờ ta chưa nói xong, sư phụ đã dùng bút viết xuống một loạt. Ta nhìn nhìn giấy, trên đó viết "Ở lại đợi đến khi ta khỏi bệnh, ta có lời muốn nói với ngươi". "Chuyện gì?" Ta hỏi. Sư phụ lại cực nhanh viết xuống bốn chữ, ta lại nhìn —— "Thân thế của ngươi".
|
Chap 96 Suy nghĩ của Nguyệt Nhi Quận mã gia rời đi quận mã phủ đã rất lâu rồi, lâu đến ta cũng không nhớ được đã bao nhiêu ngày trôi qua. Chính là chỉ thiếu một người mà thôi, nhưng quận mã phủ lại tựa hồ như mất đi toàn bộ sinh khí. Bởi vì quận mã gia đi vắng, trước cửa không còn những hàng dài người xếp để xem chẩn, đại sảnh cũng trở nên vắng tanh lạnh lẽo. Và quan trọng nhất, hiện giờ chủ nhân duy nhất của quận mã phủ —— quận chúa, cũng suốt ngày hồn bay phách tán. Khi quận mã gia mới rời đi vài ngày, quận chúa tựa hồ vẫn còn bình thản, nàng thường đi theo Tiểu Thúy học chút nấu ăn, hay cùng ta đến miếu cầu phúc, như chẳng hề có xảy ra chuyện gì. Nhưng khi gần đến mười ngày, ta mới cảm thấy quận chúa càng ngày càng không yên lặng. Ban ngày, nàng sẽ tọa ở đại sảnh ngẩn người, cũng thỉnh thoảng đến nội viện tản bộ một chút, nhưng rất mau sẽ trở lại phòng. Còn buổi tối, phòng ngủ của quận chúa luôn luôn đốt đèn, cho đến tận khi trời sáng rõ. Có đôi lúc, nửa đêm ta tới gõ cửa bước vào, sẽ chứng kiến quận chúa đang lẳng lặng ngồi ở bên bàn đọc sách, nhưng lại chẳng hề lật giấy; hay có khi lại nhìn một nơi nào đó, tựa như đang suy nghĩ điều gì. "Quận chúa?" Khuya hôm nay, quận chúa lại ngồi ở bên giường ngây người. "A, Nguyệt Nhi." Quận chúa phục hồi tinh thần lại, đối với ta cười cười, nhưng nhìn trong đó bao nhiêu gượng ép, sau đó nàng mở miệng hỏi, "Đã trễ thế này, sao ngươi còn chưa ngủ?" "Quận chúa, câu này ta nên hỏi ngài mới đúng." Ta thở dài, "Đã trễ thế này, ta thấy đèn trong phòng ngài vẫn sáng, nên qua nhìn một chút. Quả nhiên, ngài lại không ngủ." "Ta... Ta định thêu xong tấm khăn này thì ngủ." Quận chúa giơ lên vật gì đó đang cầm trong tay, tùy tiện nói, "Ta...ta thêu cả đêm..." Thêu khăn tay? Ta rõ ràng vừa thấy ngài đang ngẩn người. Ta lo lắng khuyên nhủ: "Ngài vẫn nên ngủ sớm một chút, cứ tiếp tục như vậy, thân thể ngài không chịu nổi..." "Tại sao ngươi nói vậy..." Quận chúa đột nhiên nói, tựa hồ có điểm tức giận, "Thân thể của ta thật sự yếu như vậy sao? Như vậy cũng không chịu nổi, như vậy cũng không chịu nổi?" Không biết quận chúa vì sao đột nhiên phát hoả, ta vội cúi đầu tạ lỗi: "Nguyệt Nhi nói bậy, quận chúa ngài đừng nóng giận." Quận chúa sửng sốt, có chút không biết làm sao: "Không phải ngươi sai, Nguyệt Nhi... Là ta. Ta cũng không biết mình làm sao nữa." Nói rồi, cúi đầu thở dài một hơi. "Quận chúa, ngài là thiên kim thân thể, cần phải yêu quý chính mình." Ta nói. "Thiên kim thân thể?" Quận chúa hơi ngẩng đầu, cười khinh miệt, "Ta thật chẳng thể yêu thích nổi thân thể mình cao quý... Nếu ta không phải thiên kim thân thể, mọi việc đã dễ dàng hơn?" Mọi việc dễ dàng hơn? Nhưng là việc gì? "... Nguyệt Nhi không hiểu." Ta mờ mịt nhìn quận chúa như đang suy nghĩ. "Không hiểu cũng không sao." Quận chúa nhìn ta, cười khổ nói, "Ta chỉ... Nói bậy thôi." "Quận chúa, quận mã gia vì sao vẫn chưa trở lại đây, đến nay đã bao ngày rồi?" Ta không kiềm được hỏi. Nét mặt quận chúa ngưng lại, thanh âm nàng trầm thấp: "Hai mươi bốn ngày, ngày mai là ngày thứ hai mươi lăm." Ý thức được mình đã hỏi vào vấn đề kiêng kị, trong lòng ta âm thầm thưởng mình một tát, rồi vội chuyển khai thoại đề: "Quận chúa, ngài thêu gì vậy?" "Duẫn Nhi nói hắn rất mau trở lại..." Quận chúa lại hoàn toàn chẳng để ý đến câu hỏi của ta, tự thì thầm nói, "Nhưng nay đã hai mươi bốn ngày, tại sao vẫn chưa trở lại?" "Có lẽ... Có lẽ là có chuyện gì đó?" Ta đáp. "Có lẽ... Lúc đầu ta phải đi theo." Quận chúa mấp máy miệng, "Mặc kệ Nhược Hề nói gì, ta cũng phải đi theo hắn..." Ta lại thở dài, khuyên nhủ: "Quận chúa, ngài đừng quá lo lắng, quận mã gia từ trước đến nay đều rất giữ lời, chắc chắn không quá mấy ngày nữa hắn sẽ trở lại, cũng có thể là sáng mai thì sao? Ngài vẫn là sớm nghỉ chút đi!" "Được rồi, ngươi nói đúng, Duẫn Nhi từ trước đến nay đều không nuốt lời..." Quận chúa chợt cười cười, rồi lại tựa như nhớ ra gì đó, nàng ngẩng đầu nói, "Khoan đã, ngươi tọa lại đây, ta nói cho ngươi nghe..." Quận chúa hướng ta vẫy tay. Bên ngoài sắc trời đã tối, thời điểm cũng không còn sớm, nhưng thấy quận chúa đột nhiên cao hứng như vậy, ta chỉ có thể đến bên cạnh nàng ngồi xuống. "Có một lần, Duẫn Nhi bởi vì chọc ta tức giận, ta liền giận dỗi không thèm để ý tới hắn..." Quận chúa vừa nói vừa cười, "Hắn nóng nảy, loạn xạ tìm cách hống ta. Nói rất nhiều thứ, rồi lại đột nhiên nói với ta rằng 'Ta mua mứt quả ghim thành xâu cấp cho ngươi ăn, đừng nóng giận được không', hắn quả thực hống ta như tiểu hài tử, lúc ấy ta nén cười, đáp ứng hắn 'Chỉ cần cho ta mứt quả ghim thành xâu, ta liền không tức giận nữa'. Kỳ thật ta chỉ muốn làm khó hắn một chút thôi, hắn có thể đi nơi nào tìm mứt quả ghim thành xâu chứ?" (*: thực chất là kẹo hồ lô...ở các chap trước có nhắc tới T_T) Ta nghĩ nghĩ, hỏi: "Chẳng lẽ chính là lần..." "Ân." Quận chúa gật đầu, "Lúc hắn chạy ra ngoài cũng là hơn nửa đêm. Ta còn tưởng hắn giỡn chơi, khiến cho ta giật cả mình." "Chính là sau đó, quận mã gia đích thật cầm một cây cột mứt quả ghim thành xâu trở về." Ta vội nói. Còn nhớ đêm khuya hôm đó, quận mã gia bộ dạng nhếch nhác, đột nhiên ôm theo một cây cột cắm đầy mứt quả ghim thành xâu thở hồng hộc trở về, ta cùng mấy người hầu khác còn bởi vậy mà giễu cợt hắn vài ngày. "Hắn thế nhưng lại chạy đến nhà lão nhân bán mứt quả ghim thành xâu." Quận chúa nói, vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng trong ngữ điệu lại tràn đầy sủng nịch, "Đánh thức người ta, thật sự mua một cây cột mứt quả ghim thành xâu trở về." "Còn việc này nữa..." Quận chúa vẫn không ngừng vừa cười vừa nói với ta, "Duẫn Nhi thấy ta suốt ngày đọc sách, sợ ta nhàm chán, nên mời ta chơi cờ. Nhưng hắn lại chẳng biết chơi, cứ vậy thua liền năm ván. Hắn buồn bực, liền tìm rất nhiều sách về kỳ nghệ để xem, ngày ngày một mực đọc sách dạy cờ, ta nói với hắn, học như vậy thì sao chơi được? Nhưng Duẫn Nhi lại không chịu thua, không muốn để ta giáo hắn. Càng về sau, liên tục bốn buổi tối, hắn nói mơ đều là về sách dạy cờ." Nghe quận chúa nói như thế, ta không nhịn được cảm thán: "Quận mã gia thật sự rất thương quận chúa." Quận chúa nhẹ cười cười, nói: "Trừ bỏ phụ vương, thế gian này có lẽ chỉ có mình hắn như thế đối với ta thôi. Luôn luôn đặt ta lên trước, tìm mọi cách chọc ta vui vẻ. Cho dù là ta tuỳ hứng, hắn cũng không hề so đo, cũng không phát cáu với ta. Ta biết, chỉ cần ta giả bộ tức giận, chuyện gì hắn cũng sẽ thuận theo ta. Nhưng lần này... Thế nhưng lần này hắn cứ một mực không cho ta theo, sợ là lo lắng ta chịu không nổi đường xa vất vả. Sợ ta gây thêm phiền toái, ta chỉ có thể ở trong phủ chờ hắn trở về. Chỉ trách ta thân thể yếu đuối, một chút khổ cũng không chịu được. Thiên kim thân thể? A... Dùng gì được đây?" Nói rồi, quận chúa lại thật sâu thở dài. "Quận chúa." Ta nhẹ giọng nói, "Đừng lo lắng, quận mã gia nhất định sẽ bình an trở về." "Ta biết." Quận chúa mỉm cười, "Hắn cho tới bây giờ đều không nuốt lời." Nói xong, khóe miệng đang cong lên dần dần trầm xuống. Quận chúa vẫn là phi thường lo lắng cho quận mã gia. Sau khi ta trở về từ phòng quận chúa, không biết được rằng đêm đó liệu nàng có nghỉ ngơi tốt hay không, nhưng sáng hôm sau, chứng kiến quận chúa thần sắc mỏi mệt, ta biết nàng lại bị lo lắng tra tấn một đêm. Dù như thế, quận mã gia vẫn chưa trở lại. Nhìn quận chúa thân mình vốn được dưỡng hảo, ngày từng ngày lại càng gầy đi, trong lòng ta chỉ có thể âm thầm thở dài. Tuy rằng ta cũng rất luyến tiếc A Mộc ca, nhưng chưa từng giống như quận chúa "Cơm ăn không vô, ngủ không ngon nổi". Có một lần ở thư phòng, ta thấy quận chúa ngồi trước bàn dùng bút đang viết gì đó, khi ta đến gần, mới phát hiện trên tấm giấy trắng hoàn toàn đều là hai chữ "Duẫn Nhi". Có đôi khi quận chúa ngồi ở đại sảnh đọc sách, đọc được phân nửa, nàng lại đột nhiên ngẩng đầu, thích thú nói: "Duẫn Nhi, ngươi xem chỗ này viết..." Lời thốt ra được một nửa mới ý thức quận mã gia đã đi vắng rồi, nàng liền im lặng, nét vui mừng trên mặt cũng sớm tiêu tan. Ta cuối cùng đã cảm nhận được vị trí của quận mã gia ở trong lòng quận chúa có bao nhiêu trọng yếu —— có lẽ, còn trọng yếu hơn cả Vương gia. Mà chính quận chúa lại không cảm nhận được, nhưng ta có thể thấy. Quận mã gia đối với nàng, đã là một người không thể nào thiếu. Tới ngày thứ hai mươi chín, quận mã gia vẫn chưa trở về, quận chúa rốt cục không chịu nổi nữa. "Nguyệt Nhi, đi thu thập một chút hành lý." Quận chúa đột nhiên gọi ta đến phòng, rất ngắn gọn phân phó với ta. "Chuyện gì vậy, quận chúa?" Ta sững sờ đứng tại cửa, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng mà trong lòng hoảng sợ. "Ta muốn đi tìm Duẫn Nhi." Nàng không ngẩng đầu lên, ngắn gọn đáp. "Chỉ... Chỉ hai người chúng ta?" Ta trong lòng thở dài, quận chúa cuối cùng nhịn không được rồi. "Ân, mau đi thu thập, sau đó sẽ đi." Quận chúa nói, nàng cũng đã chính mình thu thập không ít y phục. "Chờ một chút, quận chúa." Ta cố gắng ngăn cản nàng, "Quận mã gia nói hắn sẽ bình an trở về, ngài không nên..." "Đã một tháng rồi, vì sao Duẫn Nhi còn chưa trở lại." Quận chúa ngẩng đầu, nhìn thẳng lên ta, "Nhất định là đã xảy ra chuyện gì, nếu như vậy, ta sao lại có thể không ở bên cạnh hắn? Ta muốn đi tìm hắn." Ta lắc đầu: "Chính là, chỉ hai người chúng ta đi, nếu trên đường xảy ra chuyện gì..." "Sẽ không." Quận chúa căn bản là không hề suy nghĩ, ngay lập tức trả lời, "Không có chuyện ngoài ý muốn, nếu ngươi không muốn đi... Ta sẽ đi một mình." Quận chúa nói rồi, xách hành lý trên bàn chuẩn bị ly khai. "Quận chúa, quận chúa ngài bình tĩnh chút." Ta giữ chặt nàng lại, "Có lẽ quận mã gia sắp trở lại đây? Bây giờ ngài ly khai quận mã phủ, quận mã gia trở về tìm không thấy ngài, sẽ lo lắng đến hao tâm!" "Ngươi..." Ngay lúc quận chúa đang dùng sức muốn giãy thoát khỏi vòng tay ta, một gia đinh chạy vào hô lớn: "Quận chúa..." "Duẫn Nhi đã trở lại?" Quận chúa ngay lập tức hỏi. "Không phải." Gia đinh kia lắc đầu, "Là Tề lão tướng quân phái người đến tìm ngài, thỉnh ngài tối nay đến quý phủ hắn dùng bữa." "Tề lão tướng quân?" Quận chúa lẩm nhẩm, sắc mặt tức thì trắng bệch. "Quận chúa, ngài sao vậy?" Cảm giác được quận chúa bất thường, ta vội hỏi. Tề lão tướng quân là một nhân vật quan trọng, từng cùng Thái thượng hoàng rong ruổi chiến trường, chưa bao giờ bị đánh bại, người dân ai cũng đều tôn sùng hắn. Tề lão tướng quân cùng Vương gia giao tình rất sâu, thường thường hội tụ nói chuyện trời đất. Mấy năm gần đây đã cáo lão hồi hương, đem tướng quân vị truyền cho con trai độc nhất của hắn —— Tề Khả Dịch, Tề công tử. Nói đến Tề công tử, hắn từ nhỏ cùng quận chúa quen biết, trước kia thường đến phủ Vương gia tìm quận chúa hàn huyên, tựa như Tề lão tướng quân với Vương gia vậy, có khi nói suốt đến buổi chiều. Người tinh ý một chút là nhìn ra được, Tề công tử đối với quận chúa có tình. Nhưng quận chúa đối với Tề công tử luôn luôn nho nhã lễ độ, trong mắt ta, quận chúa vẫn không hề coi Tề công tử khác với mọi người. Sau này, khi Tề công tử làm tướng quân, bởi vì phải đi thủ vệ biên cương, hắn bị rời đi kinh thành, ít có dịp đến phủ vương gia tìm quận chúa nữa. Trong kinh thành mọi người đều nghĩ, quận chúa sẽ cùng Tề tướng quân kết thành vợ chồng. Lại không nghĩ rằng, Quận mã gia, cũng chính là Lâm công tử xuất hiện. "Nói ta không thoải mái." Quận chúa không an tâm nói với người đối diện, sắc mặt vẫn tái nhợt như trước. Gia đinh kia vừa nghe sắc mặt liền hốt hoảng: "Quận chúa, ngài... Ngài làm sao lại... đối phương là Tề lão tướng quân, tiểu nhân không dám đắc tội." "Quận chúa, nếu ngài nói rằng không thoải mái, ta sợ..." Ta nhíu nhíu mày, "Ta sợ Tề lão tướng quân sẽ đích thân đến thăm ngài a." Tề lão tướng quân vô cùng thương yêu quận chúa, trước đến giờ luôn đối đãi với quận chúa như thân nữ nhi. "Vậy..." Quận chúa thở dài, đứng yên tại chỗ suy nghĩ, sau đó bất đắc dĩ nói với gia đinh, "Ngươi ra nói trong chốc lát nữa ta sẽ tới." Gia đinh kia thở phào nhẹ nhõm: "Vâng, quận chúa." Sau đó vội vàng rời đi. "Ta đến phủ tướng quân dùng cơm xong, khuya hôm nay lập tức lên đường." Quận chúa xoay người, nghiêm túc nói với ta, "Nguyệt Nhi, ngươi có đi hay không?" Ta sửng sốt: "Quận chúa, ngài sao lại..." Sao lại ngang bướng như vậy đây?! "Ta chỉ muốn đến gặp Duẫn Nhi, chắc chắn hắn bình an vô sự. Một tháng, ngay cả một phong thơ cũng đều không có." Quận chúa mím chặt môi, hai hốc mắt thế nhưng bắt đầu đỏ, "Hắn nói sẽ rất mau trở về, nhưng đã lâu như vậy... Ta không thể tiếp tục thờ ơ. Ta phải xác định rõ hắn có xảy ra chuyện gì? Ta sao có thể gì cũng không làm, chỉ ở đây ngây ngốc chờ đợi?" Nghe giọng nói của quận chúa ngày càng run rẩy, trong lòng ta đau xót, không thể tiếp tục cự tuyệt nàng, vội gật đầu: "Hảo, quận chúa, ta đi, ta và ngài cùng đi tìm quận mã gia." Quận chúa hơi hơi cười: "Mau đi thu thập hành lý, trước đi với ta tới phủ tướng quân dùng bữa, sau đó trở về chúng ta lập tức đi." Ta gật gật đầu, sau đó tranh thủ chút thời gian đi thu thập hành lý. Gần đây, quận chúa lại ngày càng bướng bỉnh hơn trước, trong lòng ta âm thầm thở dài một hơi.
|
Chap 97 Suy nghĩ của sư phụ Ta đem hết thảy toàn bộ nói cho A Duẫn. Lại không nghĩ đến, nha đầu đó thế nhưng quật cường đến vậy. Thậm chí đến ngay cả khi ta nói "Đoạn tuyệt quan hệ thầy trò", nàng vẫn là khư khư cố chấp. Nàng bây giờ, trừ bỏ Tú Nghiên, điều gì cũng chẳng lưu vào mắt —— Cho dù là thân thế đích thực. Chẳng lẽ tất cả chuyện này đều là ý trời sao?
|
Chap 98 Ta nói rồi,vô luận là truyện gì xảy ra,trong một năm nay,ta cũng sẽ chẳng rồi xa quận chúa Vô luận là chuyện gì. Sư phụ muốn cùng ta nói chuyện. Nói về "Thân thế" của ta. A, nguyên lai ta còn có "Thân thế". Sư phụ nói rất nhiều, rất nhiều. Nhưng dù chỉ là một chút ta cũng không hiểu, bởi vì hắn có nói ra hết thảy, ta cũng đều là chẳng muốn nghe. Ta chỉ biết ta ở y quán lâu lắm rồi, đã đến lúc phải về thôi. Hôm sau, ta vội vội vàng vàng thu thập hành lý, cùng mang theo cây đàn Tam Thất đại sư tặng, khởi hành quay về kinh thành. Ta muốn mang nó về đưa cho Nghiên Nhi, bởi vì chỉ có nàng, mới có thể khiến chiếc đàn này phát ra thanh âm tuyệt diệu. "Đàn này... Không phải là..." Trước lúc ta chuẩn bị rời khỏi, sư phụ nhìn chiếc đàn trong tay ta, đột nhiên chất vấn. "Tam Thất đại sư tặng con." Ta nói. "Bây giờ ngươi đang làm gì vậy? Ngươi muốn đem nó đi đâu?" Sư phụ thực khẩn trương hỏi. Hắn luôn dễ dàng khẩn trương như vậy. "Cho quận chúa." Ta nói. "Quận chúa, quận chúa, quận chúa, quận chúa!!" Sư phụ rống to, ta tựa hồ thấy được cả những chấm nhỏ nước miếng phun ra từ trong miệng hắn, "Duẫn Nhi, ngươi nhường vi sư phải làm thế nào đây?? Ta nói nhiều như vậy, ngươi một chút cũng không hiểu sao?! Chẳng lẽ một chút cảm giác cũng không có sao??!!" "Con phải về, sư phụ." Ta nói. Ta chỉ muốn trở về, trở lại bên người Nghiên Nhi mà thôi. Sư phụ túm chặt tay ta: "Ngươi có biết đàn này của ai không? Ngươi có biết Tam Thất đại sư vì sao đưa nó cho ngươi không? Ngươi cái gì cũng không biết!" "Con biết, người hôm qua đã nói cho con biết." Ta nói. "Ngươi biết? ...Ngươi biết cái gì? Ngươi biết cái gì! Ngươi cái gì cũng không biết!" Sư phụ càng ngày càng thêm kích động, bàn tay hắn siết chặt ta hơn, "Đàn này là của mẫu thân ngươi! Tam Thất đại sư mới vì vậy đưa nó cho ngươi, ngươi bây giờ lại muốn đưa nó cho ai? Đưa cho quận chúa? Vi sư đã sai một lần, ngươi còn muốn tiếp tục sai thêm? Cái gì ngươi cũng đem cho nàng, nhưng chính ngươi còn lại cái gì? Ngươi còn được cái gì?!" "Con phải đi." Ta nói, cố gắng giãy thoát khỏi tay sư phụ. Chính là, hắn nắm rất chặt. "Quận chúa, quận chúa, quận chúa, cái gì cũng là quận chúa." Thanh âm sư phụ dường như bắt đầu nghẹn ngào, "Ngươi không thể ngốc đến nước này... Vi sư đã nói với ngươi rồi, lúc trước Lâm phu nhân muốn ta đem hai các ngươi đổi lại, đã là một sai lầm... Ngươi không thể tiếp tục sai thêm nữa! Vinh hoa phú quý đều là nàng hưởng, chẳng lẽ ngươi cứ như vậy tra tấn chính mình sao?!" Lại tới nữa. Sư phụ lại bắt đầu nói những điều ta nghe không hiểu. "Lâm phu nhân...? A... Đúng rồi, người nói nàng là mẹ con. Chính là... Con thật sự muốn đi, sư phụ." Ta thở dài, "Tiếp tục không quay về, quận chúa thật sự sẽ lo lắng." Sư phụ vẫn nắm chặt tay ta không buông, vừa lắc đầu vừa nói: "Hồ đồ ngu xuẩn, hồ đồ ngu xuẩn! Ngươi rốt cuộc muốn sai đến mức nào? Ngươi chẳng lẽ cho rằng ta không biết ngươi nghĩ gì ư? Lâm Duẫn Nhi! Nửa năm qua, vi sư mỗi ngày đều chửi chính mình, vì sao ngu xuẩn đồng ý cho ngươi đi làm cái gọi giả quận mã! Ta lúc đầu nên đem tất cả chuyện này nói cho ngươi biết, cho ngươi chết tâm đó đi. Giờ đã thành thân, nửa năm còn lại, ngươi hãy ngoan ngoãn ở trong y quán, đợi đến khi Vương gia trở về, cho tướng quân kia lấy Tú Nghiên, ngươi ở nơi này, hảo hảo qua cuộc sống của mình, nhường hết thảy cứ thế chấm dứt! Nhường hết thảy lỗi lầm cứ thế qua đi!" "Con và Nghiên Nhi không sai." Ta cười cười, "Cái gì cũng không có sai. Nếu quả thật có sai, thì đó chính là lúc trước sư phụ không nên để con thượng kinh, biết được quận chúa." Sư phụ sửng sốt, bàn tay đang nắm ta cũng dần dần buông lỏng, rồi cuối cùng rời khỏi tay ta. "Con đi rồi, người bảo trọng." Ta nói. "Ngươi ít nhất cũng nên đi gặp Lâm phu nhân..." Sư phụ nhẹ nói, "Tam Thất đại sư cuối cùng đã tìm được nàng, nàng bây giờ đang ở trong Tự miếu, ngươi ít nhất..." "Con thật muốn đi." Ta nói, rồi xoay người vội vã ly khai. Sư phụ quả thực là lão hồ đồ, lời hắn nói, ta một câu cũng nghe không hiểu. Hắn nói hắn và Vương gia kỳ thật đã sớm quen biết. Hắn nói Vương gia ở tại trấn chúng ta biết được Lâm phu nhân. Hắn nói Lâm phu nhân đã ở trong y quán sinh hạ một bé gái. Hắn nói cùng hôm đó trước cửa y quán một bé gái bị bỏ rơi. Và hắn nói hắn đem hai bé gái đó tráo đổi. Hắn... Cuối cùng hắn đang nói cái gì, ta thật sự... một chút cũng nghe không hiểu. Khi ta trở lại quận mã phủ, đã là ngày thứ hai mươi chín ta rời đi. Quá lâu, sao ta có thể rời đi Nghiên Nhi lâu như vậy. Đi suốt đêm trở lại kinh thành, đến được quận mã phủ cũng đã là buổi tối. Ta nghĩ quận chúa có lẽ đã tắm rửa xong, nàng đang chuẩn bị lên giường đi ngủ. Chính là ta đã lầm, quận chúa không có ở trong phủ. Cửu tỷ nói, chạng vạng hôm nay, Tề lão tướng quân đã phái người đến mời quận chúa đi phủ tướng quân dùng bữa, nàng đã đi khoảng một canh giờ. Tề lão tướng quân... Đúng rồi, là phụ thân của chân chính quận mã Tề Khả Dịch. Ta có chút không biết làm sao, khi nhìn vào đại sảnh trống trơn vắng lặng. "Quận mã gia, ngài có muốn đi phủ tướng quân đón quận chúa trở về hay không? Để ta đi an bài xe ngựa cho ngài?" Cửu tỷ hỏi. Ta miễn cưỡng cười cười: "Không cần, ta ở đây chờ nàng về là được rồi." "Ngài hãy đi đón quận chúa đi." Cửu tỷ thở dài, "Những ngày qua nàng luôn luôn nhớ ngài, nếu ngài đột nhiên xuất hiện, nàng hẳn là rất cao hứng a!" "Nàng nhớ ta?" Ta sửng sốt. Cửu tỷ nhíu nhíu mày, đương nhiên nói: "Quận mã gia, ngài nói gì ngốc vậy, ngài là phu quân nàng, nàng đương nhiên phải nhớ ngài a, mỗi ngày đều nhớ, mỗi ngày đều hỏi ngài trở về hay chưa." "Ta... Ta... Giờ đi đón nàng?" Ta gãi gãi đầu. "Vâng, ta lập tức đi an bài xe ngựa." Cửu tỷ vội vàng rời đi. Không biết có phải do mấy ngày nay ngủ không được tốt, ta phản ứng dị thường chậm chạp. Điều khiến ta còn giật mình hơn chính là, vừa nãy thậm chí ta đã tự hỏi —— Nghiên Nhi vì sao phải nhớ một kẻ giả quận mã như ta, và ta, vì sao phải vội vã trở về. Bởi vì đến cuối cùng, hết thảy đều chấm dứt không phải sao. Ta lắc lắc đầu, không để mình tiếp tục miên man suy nghĩ, có lẽ, ta thật sự nên ngủ một giấc hảo hảo. Đến phủ tướng quân, sau khi xưng xong danh tính, ta ngây ngô cùng một hạ nhân tướng quân phủ tiến vào đại sảnh. Vừa bước vào, liếc mắt liền thấy một vị lão nhân đầu bạc ngồi ở bên chiếc bàn tròn lớn. Chắc chắn hắn chính là Tề lão tướng quân. Vừa mới hành lễ, thân mình đã bị một ai đó hung hăng ôm lấy. Hương khí quen thuộc, hơi ấm quen thuộc. "Nghiên nhi?" Ta cúi đầu, nhẹ gọi. Nghiên Nhi không nói gì, chỉ là gắt gao ôm ta. Nhẹ nhàng rúc sâu vào lòng ta hơn nữa, khiến ta không khỏi thở dài... Nàng gầy quá. Nhìn thấy Tề lão tướng quân ngồi ở phía trước vẻ mặt nghi hoặc, sau khi ngẩn người, hắn mới chậm rãi nói với ta: "Có lẽ là do Nghiên nhi uống rượu? Ngươi trước đỡ quận chúa qua đây ngồi." Ta vội gật đầu đáp ứng. Tuy rất muốn hảo hảo ôm nàng một cái, nhưng ta biết, bây giờ là không thể. Tề lão tướng quân biết quan hệ chân chính giữa ta và nàng. "Ta không có say." Nghiên Nhi nói rất nhỏ bên tai, thanh âm thậm chí hơi chút nghẹn ngào, "Tại sao ngươi... giờ mới trở về? Ta rất nhớ ngươi." "Thực xin lỗi, khi nào về lại cùng ngươi nói." Ta khẽ đáp, chậm rãi buông quận chúa ra, ý bảo nàng hãy ngồi xuống cạnh ta. Nguyệt Nhi vội vàng qua giúp ta đỡ quận chúa, rồi nhẹ nói với ta: "Quận mã gia, ngài đã trở lại, mấy ngày nay quận chúa đều rất lo lắng cho ngài." Quận chúa cười cười, ý bảo Nguyệt Nhi không cần đỡ nàng, sống chết nắm chặt tay ta không buông, dù là ngồi xuống, cũng vẫn gắt gao nắm chặt. Ta dùng ánh mắt ý bảo nàng buông tay ra, nhưng quận chúa lại coi như không nhìn thấy, cười hỏi ta: "Duẫn Nhi, vừa trở về sao? Đã ăn cơm chưa?" Lúc này nét mặt Nghiên Nhi ửng đỏ, trên người tản ra mùi rượu thoang thoảng nhẹ nhàng... Chẳng lẽ thật sự nàng uống rượu sao? "Quận chúa uống bao nhiêu rượu?" Ta quay đầu hỏi Nguyệt Nhi. Nguyệt Nhi vừa định trả lời, Tề lão tướng quân đã lên tiếng trước: "Nghiên nhi đêm nay vẫn chưa dùng bữa, nhưng lại uống không ít rượu, ta nghĩ là nàng say rồi." Ta cúi đầu nhìn bàn cơm, quả nhiên, những đĩa thức ăn vẫn còn tràn ngập chưa vơi, tựa hồ như chưa từng có ai đụng tới. "Ta nói ta không say..." Quận chúa lắc lắc bàn tay của ta, rồi lại nhẹ hỏi, "Hỏi ngươi, đã ăn cơm chưa?" "Đã ăn trên đường." Ta tùy tiện đáp, không nhịn được thở dài, "Nhưng thật ra ngươi một chút cũng chưa có ăn?" "Ta không đói bụng." Nàng lắc đầu, nói, "Không bằng chúng ta trở về đi, ngươi có mệt hay không?" Nói rồi, trực tiếp gối đầu trên bả vai ta. "Nghiên nhi cả đêm đều không nói gì." Tề lão tướng quân bỗng nhiên lên tiếng, hắn có chút xấu hổ cười, "Ngươi đến, nàng trái lại rất có tinh thần, xem ra... Các ngươi..." "Ta..." Ta vội giải thích, "Ta, ta với nàng như thân muội muội..." Tề lão tướng quân ngẩn người, sau đó khẽ gật đầu. Như thế nào lại cảm thấy, ta càng giải thích lại càng dễ bị phát hiện. "Cái gì thân muội muội? Ân?" Quận chúa đột nhiên quay đầu, vẻ mặt mờ mịt hỏi ta. Ngửi thấy trên người nàng truyền đến hương rượu, khuôn mặt lại yêu mị đỏ bừng, cùng đôi môi mỏng hơi hơi ý cười, ta thở dài, quận chúa thật sự đã say. "Không có gì." Ta tùy tiện đáp, cầm lấy bát đũa trên bàn, kẹp một miếng thịt lên muốn uy nàng ăn, "Ăn một chút đi, ngươi như vậy không được." "Không ăn." Nghiên Nhi nhấc đầu uốn éo, né tránh ta, rồi lại cười cười, "Ta không đói bụng, ngươi ăn đi." "Nhiều ít cũng ăn một chút." Ta đưa đồ ăn đưa tới bên miệng nàng, cố gắng khuyên nhủ. "Ta nói không ăn." Lông mày Nghiên Nhi nhăn lại, rồi như nhớ ra gì đó, nàng cười cười nói nhẹ bên tai ta, "Muốn nghe ta đánh đàn hay không?" "Cái gì?" Ta sửng sốt. Chẳng để ý đến ta phản ứng, Nghiên Nhi xoay đầu nhìn hướng Tề lão tướng quân: "Tề đại nhân, ngài không phải nói muốn nghe ta đánh đàn hay sao?" "Hả..." Tề lão tướng quân cũng ngẩn người, qua một lúc lâu mới nói, "Nghiên nhi, không phải vừa nãy ngươi nói rất mệt sao, lần sau tiếp tục..." "Ngài cho người đem đàn ra đi, ta muốn đàn một khúc." Nghiên Nhi cười cười. Tề lão tướng quân há miệng thở dốc không nói được gì, sau đó lẳng lặng quay đầu phân phó hạ nhân mang huyền cầm lên. "Ngươi phải chuyên tâm nghe, đây là ta đàn cho ngươi." Nghiên Nhi quay đầu, nói khẽ bên tai ta, siết chặt hơn bàn tay đang nắm lại. Đợi sau khi đàn được đưa lên, Nghiên Nhi đứng dậy, mà ta cũng vội vàng đứng lên đỡ nàng. "Ta nói... Ta không say." Nghiên Nhi thở dài, ấn cho ta ngồi lại trên ghế. Rồi xoay người bước về phía trước, nàng nhìn ta mỉm cười. Nghiên Nhi sau khi say rượu, so với bình thường dường như càng thêm kiều mị, khiến ai cũng tin rằng giờ nàng chắc chắn đã say. Ta thở dài, bất đắc dĩ ngoan ngoãn ngồi lên trên ghế. Nghiên Nhi chậm rãi đi tới trước đàn, dùng ngón tay nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve dây cầm. Một lát sau, nàng mới xoay người ngồi lên trên ghế trước đàn, dáng người uyển chuyển vuốt lên cầm huyền, hai mắt nhắm lại. Qua bao nhiêu ngày chưa gặp, búi tóc của quận chúa vẫn như trước được vén lên cao cao, nhưng giờ đây có lẽ bởi những động tác vừa nãy, vài tán tóc nhỏ tùy ý phiêu du. Cảm thấy được khuôn mặt Nghiên Nhi thật gầy, rõ ràng góc cạnh, khiến cho ta một trận đau lòng. Không biết nàng đang nghĩ tới điều gì, nhưng khóe miệng lại hơi hơi nhếch. Nàng đang cười. Đột nhiên ta cảm thấy cảnh sắc này sao vô cùng quen thuộc...Phải rồi, là lần trước khi ở hậu viện Tự miếu, lúc ta trộm nhìn Nghiên Nhi đánh đàn, nàng lúc ấy... Cũng là như thế, hai mắt nhắm chặt, và khóe miệng hơi hơi mỉm cười. "Ngươi ít nhất cũng nên đi gặp Lâm phu nhân... Tam Thất đại sư cuối cùng đã tìm được nàng, nàng bây giờ đang ở trong Tự miếu, ngươi ít nhất..." Ta sửng sốt —— Tại sao ta lại đột nhiên nghĩ tới những lời đó? Tiếng đàn vang lên, cắt đứt hết mọi suy nghĩ của ta. Cùng thủ khúc. Là cùng một thủ khúc lần trước nàng đã đàn trong hậu viện Tự miếu. Giai điệu quen thuộc khiến cho ta cũng không khỏi mỉm cười cùng với Nghiên Nhi, nàng lúc này lại khẽ ngẩng đầu, liếc đôi mắt hướng về phía ta, thấy ta cũng đang cười giống như nàng. Ý cười trên mặt Nghiên Nhi càng đậm. Mười ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng thoải mái lướt trên dây đàn, khuấy động lên âm điệu tựa như sinh mệnh, một chút một theo đầu ngón tay Nghiên Nhi ngân lên. Tâm tình ta hơn mười ngày qua luôn bị buộc chặt, giờ cuối cùng lại giãn mở theo những âm sắc vui tươi kia. Thậm chí... Có cảm giác như muốn rơi lệ. Gần đây, có phải ta thật sự quá mệt mỏi hay không?
|
Chap 99 Sau khi gảy xong thủ khúc, quận chúa ngẩng đầu nhìn về phía ta. Bởi vì trước mặt có Tề lão tướng quân, ta không dám phản ứng quá rõ ràng, chỉ dè dặt cười cười. Thời gian tiếp đó, quận chúa vẫn chẳng chịu ăn gì, chỉ có sắc mặt ngày càng hồng hơn, luôn luôn cầm tay ta hỏi han chuyện trò, thật sự coi Tề lão tướng quân như người vô hình. Ta tùy tiện ứng phó với những hành động của quận chúa khi say rượu, nhưng trong lòng thì cảm thấy ngày càng không yên. Chắc chắn, chúng ta vẫn phải mau mau rút lui. "Tề đại nhân." Ta nói, "Quận chúa có vẻ rất say rồi, ta thấy, hôm nay chúng ta trước nên..." "Hảo, hôm nay tới đây đi." Tề lão tướng quân nhìn nhìn quận chúa, "Hôm nay quả thật là Nghiên nhi... Say... Nguyệt Nhi!" Hắn đột nhiên phân phó, "Ngươi trước đỡ quận chúa đưa lên xe ngựa, quận mã lưu lại, ta có vài lời muốn nói cùng hắn." Nói cùng ta? Quả nhiên, vừa nãy thấy ta cùng Nghiên Nhi, đích thật là nghi ngờ rồi. Trong lòng ta không khỏi bắt đầu suy nghĩ, phải ứng phó với lão nhân này thế nào đây. Nghe được Tề lão tướng quân phân phó, Nguyệt Nhi sửng sốt, quay đầu nhìn ta, sau đó gật đầu tuân mệnh. "Phải về?" Nghiên Nhi nhìn Nguyệt Nhi đang bước lại đỡ nàng, liền hỏi. Nàng tuyệt đối là say. "Vâng, ngài trước đi theo ta, Tề đại nhân và quận mã gia cần trò chuyện." Nguyệt Nhi thấp giọng nói bên tai Nghiên Nhi. "Nói chuyện? Nói cái gì?" Nghiên Nhi ngẩng đầu, nhìn nhìn ta, rồi lại nhìn về phía Tề lão tướng quân, "Tề đại nhân, ngài muốn nói gì?" "Ách..." Tề lão tướng quân dường như không ngờ tới Nghiên Nhi sẽ hỏi như vậy, nhất thời sững sờ nguyên tại chỗ không biết nên đáp thế nào. "Tề đại nhân muốn cùng ta tâm sự một chút. Nguyệt Nhi, mau đưa quận chúa lên xe đi." Ta nhanh chóng thúc giục Nguyệt Nhi mau đưa người say này rời xa khỏi chốn thị phi. "Nói cái gì." Nghiên Nhi cười, đi tới kéo lấy tay ta, "Ta cũng muốn nghe." Ta vội bỏ tay nàng ra: "Quận chúa, ngài say rồi, nhanh lên mã xa nghỉ ngơi." Nói rồi, ta thừa dịp mình đang đưa lưng về phía Tề lão tướng quân, ra sức hướng nàng nháy mắt ra hiệu, muốn dùng ánh mắt giúp Nghiên Nhi đang ngà ngà say thức tỉnh. "Ngươi... ngươi lại bỏ ta?" Nghiên Nhi hoàn toàn không hiểu ý ta, mày nàng nhăn lại, nói, "Ngươi có thể lại bỏ ta sao?" "Nguyệt Nhi, mau đưa quận chúa rời đi." Bất lực trước quận chúa say đến hành vi loạn bậy, ta thúc giục Nguyệt Nhi mau nhanh hơn. Nguyệt Nhi gật gật đầu, bước tới đỡ lấy quận chúa, nhưng Nghiên Nhi lại mạnh vung ra, nét mặt đỏ bừng tức giận: "Lâm Duẫn Nhi, làm sao ngươi có thể đối với ta như vậy? Lâu như vậy mới trở về... Ta nhớ ngươi như vậy..." Ông trời, vẫn không để yên. Ta im lặng không để ý tới nàng, chỉ dùng ánh mắt ý bảo Nguyệt Nhi mau động thủ, không thể tiếp tục kéo dài. "...Không cần ngươi đỡ ta." Nghiên Nhi lại lần nữa giãy khỏi Nguyệt Nhi, vẻ mặt bi phẫn nhìn ta, "Lâm Duẫn Nhi, lần này ngươi khỏi cần hống ta, ta sẽ không tha thứ cho ngươi... Dù có mua mứt quả ghim thành xâu cũng sẽ không tha thứ cho ngươi!" Nói rồi nàng xoay người, dáng người hơi lảo đảo, Nguyệt Nhi vội vàng tới trước đỡ nàng, nhưng nàng không chịu, tự mình đi ra phía cửa. Nguyệt Nhi bất đắc dĩ ở một bên che chở, muốn đỡ lại không dám đỡ, hơn nửa ngày, quận chúa rốt cục ly khai khỏi phòng. "Mứt quả ghim thành xâu?... Cuối cùng quan hệ giữa ngươi và Nghiên nhi là như thế nào?" Nghiên Nhi vừa đi, Tề lão tướng quân lập tức mở miệng chất vấn. "Tề đại nhân." Ta vội nói, "Quận chúa chính là uống nhiều quá, tửu lượng nàng không cao, nếu uống quá nhiều điều gì cũng chẳng quan tâm, trước kia thường thường như vậy..." "Trước kia thường thường như vậy?" Tề lão tướng quân chau mày, khó hiểu hỏi. Ta vội gật đầu: "Ách... Đúng, đúng...Có một lần nàng uống chút rượu, liền kêu Vương gia là mẫu thân, thường thường như vậy, thường thường như vậy." Kỳ thật đây cũng là lần đầu ta thấy. "Khó trách..." Tề lão tướng quân thở dài, "Nhưng, đêm nay quả thật Nghiên Nhi cũng không như bình thường, lúc mới tới đây nét mặt rất nặng nề, chẳng hề nói chuyện. Đưa đồ ăn tới cũng không ăn, đàn cũng không nguyện gảy, chỉ uống rượu. Sau khi ngươi đến... Tinh thần nàng lại tốt hơn, ta còn tưởng rằng các ngươi... Ra là bởi vì uống rượu, ân... Là ta suy nghĩ nhiều." Ta xấu hổ cười. "Cái kia..." Tề lão tướng quân nói rồi, một bên ra hiệu hạ nhân lui ra, một bên nói, "Ngươi ngồi xuống trước đã." Mang theo thấp thỏm trong lòng, ta chậm chạp ngồi xuống ghế. Tề lão tướng quân nhìn nhìn ta, hỏi: "Trịnh vương gia đã nói với ngươi chưa?" "A?" Ta sửng sốt. Hắn nhướng mày: "Nửa năm sau..." Coi ta chậm chạp đến mức nào kìa. "Rồi, rồi..." Giờ ta mới kịp phản ứng, "Đã nói tất cả." "Ta nghĩ, Trịnh vương gia hẳn là tin ngươi, mới để ngươi tới..." Tề lão tướng quân nhìn ta, lại nói, "Nửa năm qua có được không, không ai hoài nghi chứ?" Ta lắc đầu. "Vậy là tốt rồi." Tề lão tướng quân gật gật đầu, rồi từ trong tay áo xuất ra một phong thơ, đặt lên trên bàn, "Vốn định giao cho quận chúa, nhưng nàng say, nên chỉ có giao cho ngươi." "Đây là?" Ta sửng sốt. Tề lão tướng quân nói: "Từ thư." Từ thư. "Đợi đến khi Dịch nhi trở về, ngươi sẽ dùng đến bức từ thư này..." Tề lão tướng quân thở dài, "Nếu không phải bởi Hoàng thượng... Ai, ta cùng Trịnh vương gia cũng không cần phải lo lắng đi tìm một người ngoại nhân thay thế như vậy. Sau khi xong chuyện, Trịnh vương gia sẽ cấp thù lao cho ngươi, vừa lòng chứ?" Hắn nói rồi, cúi đầu uống ngụm trà. Ta ngây người, nghe không hiểu hắn nói điều gì: "Thù lao?" "Là sau khi Dịch nhi cùng Nghiên nhi thành thân, Trịnh vương gia sẽ đưa cho ngươi..." Cuối cùng mới hiểu, Lâm Duẫn Nhi đầu ngươi là gỗ sao. "Vừa lòng, phi thường hài lòng." Ta gật gật đầu. Tề lão tướng quân lại nói, "Bởi vì không muốn có những lời đồn đãi không cần thiết với Nghiên nhi, bên trong hưu thư viết... Thân thể ngươi có bệnh, không thể sinh hoạt vợ chồng, rồi lại phụ tâm Nghiên nhi." Ta có chút mờ mịt, nhưng như trước vẫn thuận theo gật đầu. Mệt quá, thật sự mệt quá. "Ta biết viết như vậy, là không công bằng với ngươi..." Tề lão tướng quân thở dài, "Đến lúc đó, ta sẽ cho ngươi thêm ít thù lao, không bạc đãi ngươi." Ta cười cười. "Cuối cùng có thể thấy được Dịch nhi cùng Nghiên nhi thành thân, lão nhân ta đây coi như chẳng còn gì tiếc nuối... Ân, hôm nay nói đến đây thôi." Tề lão tướng quân nói rồi, lại cúi uống ngụm trà như ý bảo ta nên rời đi. Cầm lấy phong thư, ta bước từng bước chậm rãi ly khai tướng quân phủ, đến khi tới được xe ngựa, tinh thần ta mới kịp phục hồi, vội vàng cất giấu thư đi. "Quận mã gia." Nguyệt Nhi chạy tới, "Quận chúa lên xe nhưng nàng dường như rất giận, ngài mau tới hống nàng đi!" "Không sao." Ta gật gật đầu, "Ngươi trước cứ ngồi xe khác về đi." Nguyệt Nhi lo lắng nói: "Đây cũng là lần đầu tiên quận chúa uống nhiều như vậy, chỉ có quận mã gia mới có thể đối ứng được với nàng thôi... Nếu ngài vẫn không trở lại, có lẽ quận chúa giờ đã rời khỏi kinh thành tìm ngài!" "Cái gì?" Ta sửng sốt. "Ngài để tự quận chúa nói với ngài đi, Nguyệt Nhi đi trước." Nguyệt Nhi nói xong cười cười, đi tới một chiếc xe ngựa khác. Gần đây Nguyệt Nhi nói chuyện, dường như ngày càng thích quanh co lòng vòng. Ta thở dài, rồi bước lên xe ngựa. Liệu còn bao nhiêu cơ hội để ta có thể hống quận chúa nữa đây? Chỉ nghĩ thôi cũng khiến ta có cảm giác như tẩu hỏa nhập ma. Quận chúa đang tựa bên cửa sổ ngủ. Nàng đã chẳng còn sức lực nào để mà giận ta. Ta cười cười, quay đầu khẽ nói với xa phu có thể khởi hành. Ngồi xuống bên cạnh Nghiên Nhi, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể nàng, để dáng người mảnh mai ấy có thể dựa sát vào ta. Mùi rượu từ trên người Nghiên Nhi truyền đến, khiến ta bất đắc dĩ thở dài, không thể tưởng được quận chúa khi uống rượu sẽ thất thố như vậy. Nhớ lại nét mặt vừa nghi hoặc vừa khẩn trương của Tề lão tướng quân, ta không nén được cười cười. Nguyệt Nhi nói đây là lần đầu tiên quận chúa uống nhiều như vậy, là vì giận ta sao? Giận ta lâu như vậy cũng chưa trở lại, thậm chí đến tín (thư) cũng không gửi về một phong? "...Duẫn Nhi?" Gối trên vai ta Nghiên Nhi đột nhiên gọi. "Ngươi ngủ một chút đi, sẽ rất nhanh đến nhà." Ta nói. "...Ta rất nhớ ngươi." Giọng Nghiên Nhi trầm thấp, nhiệt khí từ hơi thở nàng phả lên cổ khiến ta tô ngứa. Ta thở dài: "...Ta cũng vậy." Nàng cầm tay ta, vội vã hỏi: "Tại sao giờ mới trở về?" "Ngươi thật sự say chứ?" Nghĩ lại Nghiên Nhi vừa rồi nét mặt bi phẫn, mà giờ lại ân cần hỏi han, ta thật muốn cười lên thành tiếng. "...Tại sao giờ mới trở về?" Chẳng để tâm tới điều ta hỏi, nàng vẫn tiếp tục lặp lại câu hỏi kia. "Không phải Nhị sư huynh nói sư phụ bệnh sao, ngay cả nói cũng không nói được... " Ta nói, "Ai ngờ là do sưng yết hầu, nên mới nói không ra." "Tại sao giờ mới trở về?" Nghiên Nhi lại hỏi. Ta tiếp tục giải thích: "Sư phụ nói có lời muốn nói với ta, chờ yết hầu hắn tốt lên thì..." "...Tại sao giờ mới trở về?" Nàng lại lặp lại. Ngẩn người, ý thức được quận chúa có điều không thích hợp: "...Nghiên nhi, ngươi say có phải không?" "Tại sao giờ mới... Trở về?" Quận chúa lại nhẹ giọng than thở. Hỏi cũng như không hỏi. "Rất nhanh sẽ tới." Hiểu được nàng giờ không còn tỉnh táo, ta ôm sát nàng hơn, "Về nhà hảo hảo nghỉ ngơi." Nàng đột nhiên bật dậy. Ta sửng sốt, sợ rằng nàng sẽ ngã xuống nên vội đỡ lấy nàng: "Nghiên nhi, sao ngươi lại ..." Không phải đã say mềm rồi sao? Quận chúa không để ý tới ta, nàng đảo thân mình, ngồi trên đùi ta nhấc đầu chôn vào hõm cổ, thanh âm mơ hồ: "...Ôm." Trong lòng mềm nhũn, ta liền đưa tay ôm sát nàng vào trong ngực mình hơn. Nhưng Nghiên Nhi vẫn không an phận, lại thẳng người dậy, nhìn ta chằm chằm. Vốn trong xe không có đốt đèn, bóng tối mờ mịt khiến ta không thể thấy rõ khuôn mặt quận chúa, chỉ có thể cảm nhận được mùi hương trên cơ thể nàng cùng vị rượu xen lẫn với nhau. "Sao vậy?" Ta bất đắc dĩ thở dài. "...Ta muốn hôn ngươi." Nàng nói. Mặt của ta lập tức nóng như lửa đốt, quận chúa say rượu quả thật khiến ta không thể chống đỡ được. Kéo nàng sát vào trong ngực, ta nhẹ nhàng vỗ về trên lưng: "Đừng nháo, rất nhanh sẽ tới quận mã phủ..." Nàng giãy ra, lần nữa đứng thẳng thân người, nhìn ta nghiêm túc nói: "Ta muốn hôn ngươi." "Ngươi..." Vừa buồn cười lại vừa tức giận, ta không biết rằng nàng là say thực hay không. Cuối cùng đành ôm sát nàng hơn, hôn hôn lên khóe môi ấy. Vừa định rời ra, quận chúa lại nâng mặt ta lên tiến vào gần sát, hôn thật sâu. Nỗi nhớ bao nhiêu ngày qua bỗng như bộc phát, ta mặc kệ giờ mình đang ở nơi đâu, toàn tâm toàn ý cho nụ hôn này. Cuối cùng tách rời, Nghiên Nhi vừa thở vừa nhẹ giọng cười. "Cười cái gì?" Ta bất đắc dĩ cũng cười theo nàng. Quận chúa không nói gì, chỉ ôm chặt ta, gối đầu lên trên bờ vai. Nàng rốt cục cũng đã an tĩnh. "Tại sao giờ mới trở về?" Quận chúa đột nhiên mở miệng, lặp lại lần nữa câu hỏi kia. Không để tâm nữa, ta chỉ vỗ nhè nhẹ lên lưng của nàng, muốn để nàng an tâm hơn. Chợt trong đầu lóe lên suy nghĩ, ta nói: "Nghiên nhi, cuối cùng ta đã biết, ba chữ 'Lâm Duẫn Nhi' kia là do ai thủ cho ta." Nghiên Nhi ở trong lòng ta vẫn như trước thì thào câu hỏi vạn năm không đổi, còn ta tiếp tục thầm thì: "Nguyên lai không phải là sư phụ, mà là nương ta thủ cho ta... Nương ta họ Lâm, nên ta theo họ của nàng.'Duẫn' ý là 'Ngươi', 'Nhi' là 'Thoát đi cực khổ', sư phụ nói, nương thủ cho ta tên này, là 'Nguyện cho ta thoát đi khổ cực'." Tiếp tục vỗ nhè nhẹ lên lưng người trong lòng đang bắt đầu say ngủ, ta cười: "Không ngờ rằng tên ta còn có thâm ý như vậy, thật lợi hại." Không biết nàng có nghe được hay không, chỉ thấy Nghiên Nhi lẩm nhẩm vài từ, đầu di chuyển rúc sâu vào vai ta hơn, hoàn toàn yên tĩnh. Cuối cùng đã ngủ. Đến trước cửa quận mã phủ, ta ôm quận chúa xuống khỏi xe ngựa, ra hiệu cho những hạ nhân xung quanh yên lặng, đừng để Nghiên Nhi tỉnh giấc. Thật cẩn thận ôm nàng tiến vào trong phủ, giờ đây ta mới có lại cảm giác gia đình. Nguyệt Nhi luôn đi theo sau lưng ta, giúp đỡ ta mở cửa, đưa quận chúa đến phòng ngủ. Vừa bước vào, ta nhìn thấy một bọc hành lý đã đặt sẵn trên bàn. Nguyệt Nhi thấy vẻ mặt ta nghi hoặc, nàng liền nói: "A, đây là..." "Hư..." Ta ý bảo không cần giải thích, rồi nhẹ giọng phân phó nàng, "Nguyệt Nhi, phiền ngươi đi lấy một chậu nước ấm... Và, một chén trà giải rượu." "Vâng." Nguyệt Nhi nói rồi nhanh chóng rời đi. Ta nhẹ nhàng đặt Nghiên Nhi lên giường, nhưng nàng lại nắm chặt lấy ống tay áo ta không buông. Một bên thuận theo động tác của nàng, một bên giúp nàng cởi giày, vuốt lại chút mái tóc dài đã tán lạc, ta nhìn khuôn mặt mỏi mệt của nàng mà cảm thấy thương tiếc vô vàn. Còn có cách nào không? Dường như đã không còn nữa. Ngay cả từ thư cũng đã chuẩn bị xong rồi. Tất cả đều đã chuẩn bị, chỉ thiếu Tề tướng quân nữa mà thôi. Sau khi đem từ thư giấu trong giá sách thư phòng, ta mới nhanh chóng trở lại phòng ngủ. đến khi Nguyệt Nhi bưng nước ấm cùng trà tới, ta mời nàng trở về nghỉ sớm. Tự mình đến bên giường, nâng quận chúa dậy dựa vào người ta, bưng trà nóng đến sát bên miệng. "Dậy đi, uống một chút trà giải rượu." Ta nhẹ nói. Ngay cả mắt nàng cũng lười mở, chỉ xoay đầu, đôi mi thanh tú cau chặt, không muốn uống chút nào. "Một chút, chỉ một chút thôi." Ta cố gắng hống nàng, hơn nửa ngày quận chúa mới hé miệng ra một xíu, sau khi uống một ít trà, nàng lại ngậm chặt miệng lại. Ngươi quả thực chỉ uống một chút thôi sao... Sau khi đưa nàng lên giường nằm ngủ, ta bất đắc dĩ muốn đi bưng chậu nước ấm, nhưng lại bị nàng nắm chặt tay áo không buông. Mất hơn nửa ngày nỉ non cùng gian nan cố gắng, ta mới giúp nàng lau tốt mặt mày. Sau khi cởi ra ngoại bào, cùng giúp nàng chăn mền đắp kín, ta mới nhẹ nhõm thở phào. Tuyệt đối, tuyệt đối không bao giờ nhường Nghiên Nhi uống nhiều rượu nữa. Đến khi ta có thể nằm ngủ, cũng không biết là đã qua bao nhiêu canh giờ, chỉ biết ta mệt mỏi đến ngay cả chân tay cũng không muốn nhúc nhích. Đột nhiên, có tiếng Nghiên Nhi quát lên: "Duẫn Nhi!" Ta hoảng hồn: "Sao, sao vậy?" "Là ngươi sao... Duẫn Nhi?" Quận chúa hỏi. "Phải a." Ta sửng sốt. Nàng vội tiến đến sát gần, ôm thật chặt ta nói: "Ta rất nhớ ngươi... Tại sao ngươi giờ mới trở về?" Lại nữa sao? Tựa như dỗ tiểu hài tử, ta một bên vỗ nhè nhẹ lên lưng của nàng một bên giải thích: "Thực xin lỗi, lần sau sẽ không đi... Thực xin lỗi... Lần sau không dám nữa..." Ta phát hiện, chỉ cần ta không ngừng nói chuyện, Nghiên Nhi sẽ không còn sống chết quấn quít hỏi vấn đề kia, chỉ một lúc sau, nàng lại nằm trong lòng ta say ngủ. Và ta cũng có thể miệng đắng lưỡi khô tiến vào mộng tưởng. Ta... đã trở về.
|