Vợ Của Ta Là Quận Chúa (Yoonsic Version)
|
|
Chap 100 Buổi sáng cuối cùng có thể thức dậy trên giường mềm mại. Khi vừa mở mắt ra ta còn hốt hoảng không biết mình đang ở nơi đâu. Đến khi chứng kiến người đang say ngủ trong lòng, ta mới nhớ tới những chuyện đã phát sinh hôm qua. Phủ tướng quân, Nghiên Nhi say, từ thư. Từ thư. Hình như hôm qua, ta đã tùy tiện cắm nó lên trên giá sách, nếu Nghiên Nhi nhìn thấy... Không được, phải mau mau cất giấu nó ở nơi khác thôi. Cực kỳ cẩn thận ta rút cánh tay phải đang đặt dưới đầu Nghiên Nhi, chịu đựng cảm giác tê rần đang lan tỏa, nín thở nhìn Nghiên Nhi vẫn còn trong giấc mộng đẹp, lúc này mới an tâm rời giường. Mới xoay người, đã bị một cánh tay mạnh mẽ đè xuống. Ta há to miệng, sợ tới mức không thốt được ra lời nào. Nằm ở trên người ta Nghiên Nhi đang cười không ngừng, sau đó cúi xuống hôn lên gương mặt của ta. "...Ngươi giả ngủ?" Ta tức giận cười. Nghiên Nhi không nói lời nào, chỉ cười đến cả người run rẩy. "Trước khi ngủ cũng bị ngươi khiến cho giật mình, giờ đến khi rời giường cũng bị giật mình luôn..." Ta thở dài, ôm nàng, "...Làm ta sợ muốn chết." "Trước khi ngủ bị ta khiến cho giật mình?" Quận chúa nhíu mày. "Ngày hôm qua ngươi..." Ta suy nghĩ một chút, cười hỏi, "Đã quên hết rồi sao?" "Ngày hôm qua? Ta làm sao?" Nghiên Nhi nghiêng đầu, dường như đang thật cố gắng suy nghĩ, đột nhiên mày nàng nhăn lại, khẽ kêu lên, "Đau quá..." "Sao vậy?" Ta vội hỏi. "Đầu... Đau đầu." Quận chúa nhíu nhíu mày. "Coi ngươi hôm qua ai bảo không chịu uống trà giải rượu, đau đầu sao? Để ta đi lấy cho ngươi..." Ta vừa nói, vừa muốn đứng dậy, nhưng lại bị Nghiên Nhi áp trở về giường, nàng nói: "Đừng đi... Không phải quá đau." "Ngươi..." Ta bất đắc dĩ nằm lại, để tùy ý quận chúa thay đổi thất thường này nằm ở trên người. "Ngày hôm qua, ta..." Quận chúa xoa nhẹ đầu hỏi, "Uống rất nhiều rượu?" "Quên hết rồi sao?" Ta cười. Nàng nhíu mày, lại tận lực suy nghĩ: "Chỉ nhớ một chút... Ngày hôm qua, ta đi... đi đến phủ của Tề đại nhân!" Nói rồi, nàng trợn to hai mắt nhìn ta. "Cuối cùng cũng nhớ." Ta thở dài. "Sau đó... Ngươi cũng tới sao?" Nàng lại nói. Ta gật gật đầu. "Làm sao bây giờ, ngoài hắn ra điều gì cũng quên mất." Miệng nàng cong lên. Tại sao nàng lại chỉ quên mỗi lúc mình xấu mặt chứ? "Bỏ đi, không cần nhớ." Ta vươn tay nhẹ nhàng giúp nàng xoa huyệt thái dương, "Không có đại sự gì." Nhưng Nghiên Nhi vẫn vẻ mặt lo lắng, nàng hỏi: "Tề đại nhân, hắn... Nói những thứ gì...?" "Không nói gì, chỉ là ăn một bữa cơm." Ta nói. "Chỉ như vậy?" Quận chúa ngẩn người. "Còn có thể thế nào chứ?" Ta cười. Nghiên Nhi suy nghĩ một lúc, rồi lại thở dài một hơi. Nàng thả lỏng thân mình nằm trên người ta, hai mắt nhắm lại, tùy ý để ta xoa huyệt thái dương cho nàng. Một lúc sau, quận chúa cầm lấy bàn tay ta đang thay nàng mát xa, chống đỡ người dậy cúi đầu nhìn ta. Những lọn tóc dài rủ xuống hai bên mai tóc, khiến mặt ta ngưa ngứa, muốn dùng tay vén những lọn tóc sang bên. Nhưng nàng không cho, nắm chặt tay ta ôn nhu nói: "Đừng nhúc nhích, để ta hảo hảo nhìn ngươi." Ta cười: "Có cái gì đẹp, vẫn là như vậy thôi." Nghiên Nhi không để ý ta, vươn tay vỗ về lên mặt, sau một lúc lâu, nàng hé miệng muốn nói gì đó, nhưng ta đã vội cắt lời: "Đừng nói ta gầy, người gầy là ngươi, Nguyệt Nhi nói ngươi không nguyện ăn gì cả, có phải hay không?" "Ngươi đi vắng, ta không muốn ăn." Nghiên Nhi thẳng thắn đáp lời, đôi lông mày cau chặt, "Buổi tối, một người cũng không ngủ được." Nghe những lời nàng nói mà trong lòng cảm thấy đau đớn. Cố gắng xem nhẹ sự chua xót đó, ta vui đùa nói: "Thật không biết những năm qua ngươi làm thế nào." "Khi đó ta còn chưa có gặp ngươi." Nghiên Nhi nghiêm túc đáp. Lòng lại đau xót. Cuối cùng chúng ta gặp nhau, là đúng hay là sai? "Sớm như vậy ngươi đã muốn đứng dậy, định đi làm gì?" Nghiên Nhi đột nhiên hỏi. "Ta..." Nàng lại bắt đầu nhảy đề tài, ta đành bất đắc dĩ đáp, "Ta dậy... để đi rửa mặt." "Trời còn chưa sáng." Nàng theo đuổi không bỏ. "Ngủ sớm dậy sớm thân thể hảo." Ta nói. "Vậy... Mấy ngày qua, ngươi có nhớ ta hay không?" Quận chúa lại hỏi. Quả thật là quận chúa luôn chuyển đề tài thực mau. "Nhớ." Ta thành thực gật đầu. "Nhớ nhiều hay không?" Khóe miệng nàng bốc lên, vẫn là theo sát không bỏ. "Giống như ngươi, ăn cũng không vô, ngủ không ngon nổi." Ta nói. "Ba hoa." Nghiên Nhi cười nhéo nhéo mũi ta. Tại sao ngươi nói thì là thật, còn ta nói lại là ba hoa? Đang định phản bác, Nghiên Nhi đã cúi người xuống phủ lên thân thể của ta, nàng hôn lên môi. Khiến ta không khỏi thở dài, tự nhủ cần phải cố gắng thích ứng với quận chúa rất hay thay đổi đi. Nâng tay ôm lấy quận chúa, ta nhẹ vỗ về lên lưng, nghiêng đầu tận tâm đáp lại nụ hôn của nàng. Ta nhắm mắt lại, cảm giác được lưỡi Nghiên Nhi đang trượt vào trong miệng, tìm kiếm lấy lưỡi của ta, cùng nhau quấn lấy. Tay không nhịn được vươn vào trong trung bào, vuốt ve tấm lưng trơn nhẵn của quận chúa, thân thể mềm mại của người đang nắm phía trên bắt đầu run rẩy. Cúi thấp đầu, ta tinh tế hôn cổ Nghiên Nhi, nghe tiếng thở dốc nhẹ nhàng của nàng. Ta từ từ đi sâu xuống dưới, ôm sát lấy eo của nàng, nhấc đầu chôn trên ngực mềm mại, thật sâu ngửi lấy hương khí quen thuộc khiến ta mê luyến kia. Khi thân mình dán chặt của chúng ta càng ngày càng nóng, ta ý thức được dục vọng trong lòng đang dần dần chiếm đoạt ý chí, nhưng... Bây giờ đã là buổi sáng a. Ta ngẩng đầu, nói: "Nghiên nhi..." Lúc này khuôn mặt Nghiên Nhi ửng đỏ, mị nhãn hé mở, nàng cúi thấp đầu nhìn ta, trong miệng nhẹ nhàng phả ra hơi thở gấp. "...Trời đã sáng." Ta buông Nghiên Nhi, nói. Nàng quay đầu nhìn nhìn ánh sáng xuyên qua cửa sổ, sau đó vô lực nằm lại trên người của ta. Ta ôm quận chúa, cúi đầu hôn hôn lên trán nàng. "Đúng rồi..." Đến khi cả hai chúng ta đều đã an tĩnh, quận chúa đột nhiên hỏi, "Lương đại phu... Bệnh ra sao?" "Hắn a..." Quận chúa thế nhưng đến giờ mới hỏi tới vấn đề này, ta không nhịn được cười lên, "Không có đại sự gì, đã tốt hơn rồi." "... Vậy tại sao ngươi giờ mới trở về?" Quận chúa hỏi. Được rồi, lại quay về chấn vấn ta, hơn nữa còn là câu hỏi tối qua nàng đã nói cả ngàn lần. "Sư phụ nhân công không đủ, ta giúp chiếu cố vài ngày." Ta tùy tiện bịa ra một lời nói dối. "Tại sao ngươi không viết thư về?" Nghiên Nhi rầu rĩ nói. "Liệu ta có thể nói... là quên không?" Ta cười cười. Nghiên Nhi nghe xong, không nói lời nào. "Nghiên nhi?" Ý thức được vấn đề này không thích hợp nói giỡn, ta cẩn thận hỏi, "...Tức giận sao?" "Không có." Nàng rầu rĩ nói. Ta thở dài: "Ta tìm rất nhiều người, nhưng chẳng có ai định lên kinh thành, nên ta không có cách nào chuyển thư cho ngươi." Quận chúa ngửa mặt lên, nhìn ta nói : "Ta không có tức giận... Ta chỉ là...giận chính mình thôi." "Tại sao?" Ta nhíu nhíu mày. "Duẫn Nhi." Nghiên Nhi đột nhiên chống đỡ thân người đứng dậy, nàng nghiêm túc nhìn ta nói, "Không bằng đợi đến khi phụ vương trở về, ta nói với hắn rằng người ta thích là ngươi, được không?" Ta sửng sốt. "Được không?" Quận chúa hỏi. Không biết nên trả lời thế nào, ta chỉ lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt nàng, điều gì cũng không nói. Có lẽ Nghiên Nhi cũng biết rõ rằng, đây là điều mà Vương gia không có khả năng đáp ứng. "...Được không?" Nghiên Nhi lại hỏi, lần này vành mắt nàng thế nhưng đỏ ửng. Giờ ta mới phát hiện, nguyên lai Nghiên Nhi thực rất dễ dàng rơi lệ. Hay nói, nàng dễ dàng rơi lệ như vậy là bởi vì ta? "Xem kìa, ngươi lại khóc nữa..." Ta thở dài, vươn tay lau nước mắt trên khuôn mặt nàng, "Đến lúc đó, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp." Tùy ý cho ta hành động, Nghiên Nhi vẫn chỉ nhìn ta, nghẹn ngào hỏi: "Biện pháp gì?" "Chính là... Từ từ sẽ nghĩ ra, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng." Ta bĩu môi. "Ngươi..." Nghiên Nhi thở dài, sẳng giọng, "Vậy ngươi đang ở đây nói hưu nói vượn cái gì chứ?" "Là..." Ta suy nghĩ một hồi, rồi cười quỷ dị, ôm nàng lặp lại những lời tối qua đã nói, "Ta muốn hôn ngươi." Nghiên Nhi sửng sốt. Trước khi nàng kịp phục hồi tinh thần, ta vươn tay muốn nâng cơ thể, để tới sát gần hôn nàng. Nhưng lần này Nghiên Nhi lại nhanh chóng tránh thoát. Nàng ngồi dậy, thản nhiên mở miệng nói: "Nên dậy thôi." Nói rồi sửa sang lại vạt áo đang chút hỗn độn, cũng chẳng buốn liếc về phía ta, giống như giận dỗi quay đầu xuống giường. Suốt buổi sáng Nghiên Nhi chẳng hề nói với ta một lời. Nàng lại tức giận. Những cái khác ta đều có thể tìm cách ứng phó, nhưng lần này... ta quả thật vô kế khả thi. Không muốn tùy tiện lập thêm lời hứa, ta sợ rằng đến lúc đó, sẽ cho Nghiên Nhi thương tổn lớn hơn. Có lẽ tất cả mọi người vẫn chưa biết rằng ta trở lại kinh thành, rất ít người đến quận mã phủ chẩn y, khiến cho ta trở thành nhàn rỗi. Nhưng cái không thể ngờ được chính là, quận chúa đột nhiên coi ta tựa như ôn thần, luôn luôn trốn tránh. Ta đi phòng khách, nàng đi phòng ngủ; ta đi phòng ngủ, nàng đi thư phòng; ta đi thư phòng, nàng đi nội viện; ta đi nội viện, thì nàng trực tiếp xuất môn, nói rằng muốn tới Tự miếu dâng hương. Vừa nãy còn nói muốn ta, giờ lại ngay cả nhìn nàng cũng không nguyện, chẳng lẽ đây chính là cái người ta gọi "Lòng nữ nhân như kim đáy biển"... Nhưng... ta cũng là nữ nhân mà. Bất quá như vậy cũng tốt, thuận tiện cho ta có cơ hội giấu bức từ thư. Quận chúa đến Tự miếu dâng hương, ta lại không được đi theo, chỉ có thể ở lại trong quận mã phủ. Mà lại chẳng có việc gì, ta liền quyết định tùy tiện đi dạo xung quanh. Vừa đi lại vừa suy nghĩ, đến những điều lo lắng trong lòng —— ngoại trừ quận chúa, vẫn là quận chúa, cùng với... Tề tướng quân ở tại biên cương. Ta không ngờ được chính là, trên đường thế nhưng gặp được rất nhiều người bệnh ngày xưa, bọn hắn thấy ta đều là vô cùng niềm nở, người tặng con gà, người kia lại là tặng con vịt, có người còn tặng một túi khoai lang tự trồng. Vì thế, mới qua được mấy ngã tư, trên tay ta đã xách rất nhiều đồ vật, dần dần lại càng nhiều thêm. Ngay khi ta đang bối rối không biết mình có nên hay không hồi phủ, hay là tiếp tục đi xem liệu còn có người tặng đồ hay không, thì đột nhiên thấy được một bóng lưng quen thuộc. Vốn ở trên đường nhìn thấy người quen, là việc vô cùng bình thường, nhưng người quen này lại đứng trong một hẻm nhỏ âm u. Vốn ở trên đường nhìn thấy người quen trong một hẻm nhỏ, cũng là một việc chẳng đáng ngạc nhiên, nhưng người quen này lại đứng trong một hẻm nhỏ cùng một nam tử xa lạ. Vốn ở trên đường nhìn thấy người quen trong một hẻm nhỏ tán gẫu cùng nam tử xa lạ, cũng chẳng phải là việc gì khiến cho người ta để ý, nhưng người quen này, lại là Tiểu Thúy. Tiểu Thúy đưa lưng về phía ta, nam tử nàng tán gẫu cùng là một người có đôi mắt nhỏ, tựa như đang cùng Tiểu Thúy tranh cãi điều gì. Nhớ Tư Đồ Ức từng nói, trước đây Tiểu Thúy cũng là ở trong trà quán, cùng một người nam nhân nói ra câu nói đặc biệt kia. Chẳng lẽ Tư Đồ Ức quả thật không nhận lầm người? Chẳng lẽ Tiểu Thúy ở quận mã phủ làm nha hoàn bởi vì có mưu đồ khác? Trong lúc ta đang lén lút tìm nơi nhìn lén, nam nhân kia lại đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về góc tường ta đứng. Thôi xong, bị phát hiện rồi. Tiểu Thúy cũng theo nam nhân xoay người, nhìn thấy ta, sắc mặt nàng tức thì trắng bệch. "Quận, quận mã gia... ?" Tiểu Thúy sững sờ nói. Không biết nên thế nào hồi đáp, ta chỉ hướng nàng cười cười. Cười xong lập tức hối hận, Lâm Duẫn Nhi ngươi cười cái gì a?! am nhân kia nhanh chóng từ trong hẻm nhỏ đi ra, khi lướt qua người ta còn trừng mắt liếc nhìn một cái. Tiểu Thúy đến gần, so với vừa nãy sắc mặt bình tĩnh hơn nhiều, nàng nhìn những đồ ta cầm trên tay, hỏi: "Quận mã gia... Ngài, ngài tại sao lại ở nơi đây? Trên tay ngài cầm..." Ta cười cười: "Chỉ là tùy tiện đi dạo, ai ngờ trên đường đụng phải người bệnh trước kia, là bọn hắn tặng." "Quận mã gia thật sự là tấm lòng vàng, bọn họ đều là người nghèo, chỉ có thể tặng mấy thứ này báo đáp." Tiểu Thúy nói. Ta cười gật đầu, lại nhìn bóng lưng nam nhân kia rời đi, hỏi: "Vị kia là...?" "Hắn là một bằng hữu của ta trong kinh thành, ngẫu nhiên gặp mặt, nên tùy tiện hàn huyên một chút." Tiểu Thúy nói. Tuy đó là một đáp án cực kỳ lập lờ nước đôi, nhưng ta cũng chỉ có thể gật đầu. "Quận mã gia, nếu không có việc gì, Tiểu Thúy trước xin đi vội." Tiểu Thúy nói, sau đó vội vã ly khai. Xem ra, tuyệt đối không thể thả lỏng cảnh giác đối với Tiểu Thúy. Tâm tình muốn đi dạo phố của ta vì việc này đã bị hoàn toàn làm hỏng, chẳng quản liệu có được tặng đồ nữa hay không, ta cất bước trở về quận mã phủ. Vừa vào đến phủ, Cửu tỷ liền lại bắt đầu ồn ào: "Quận mã gia, ngài đi nơi nào vậy? Xem ngài túi to túi nhỏ... Ai nha, chúng ta không thiếu gà vịt, tại sao ngài lại mua nhiều như vậy, còn một túi lớn... Khoai lang?" "Không phải, trên đường bệnh nhân của ta tặng." Ta lập tức trả lời, sau đó đem những đồ trong tay đưa cho Cửu tỷ, mời nàng đi cất, ngăn chặn nàng tiếp tục nói thêm lời vô nghĩa. Nguyệt Nhi đến gần, nói: "Quận mã gia, ngài đi nơi nào sao? Quận chúa từ miếu trở về cũng đã nửa canh giờ." Ta kéo nàng qua một bên, nhỏ giọng hỏi: "Quận chúa có giận ta hay không?" "Giận ngài?" Nguyệt Nhi sửng sốt, "Không có a." "Không có?... Vậy trên đường, nàng có không vui hay không, mắng ta hay gì đó?" Ta lại hỏi. Nguyệt Nhi lắc đầu: "Thật không có, trên đường về nàng còn nói đêm nay bảo canh gà cho ngài nữa..." Rồi như nhớ ra gì đó, nàng nói, "Nhưng quận chúa tựa như không cách nào vui vẻ, luôn luôn thở dài." Ta cười khổ, rồi cố ý hỏi sang chuyện khác: "Quận chúa nói muốn bảo canh gà?" "Những ngày ngài không ở kinh thành, quận chúa mỗi ngày đều bận rộn học nấu ăn, nói đợi ngài trở lại, làm cho ngài ăn..." Nguyệt Nhi nói xong cười cười, "Quận mã gia, ngài có phải đang làm chuyện gì trái lương tâm không?" "Nào có." Ta nghiêng thân mình, lại kéo Nguyệt Nhi tới nơi bí ẩn hơn, "Vậy... Nguyệt Nhi, ta có chút việc muốn hỏi ngươi." "Chuyện gì?" Nguyệt Nhi ngẩn người. "Ngươi biết Tề Khả Dịch, Tề tướng quân không?" Ta hỏi. "Ngài là nói Tề công tử? Biết a, từ nhỏ đã biết." Nguyệt Nhi gật gật đầu. Ta cười cười, lại hỏi: "Ngươi cảm thấy, hắn... Là người thế nào?" "Cái đó... Quận mã gia, vì sao ngài hỏi việc này?" Nguyệt Nhi khó hiểu hỏi ngược lại. "Chỉ muốn hỏi một chút." Ta giả vờ như không kiên nhẫn, thúc giục nàng mau trả lời hơn, "Người đó rốt cuộc thế nào?" "Tốt lắm a, là tướng quân, còn là chính nhân quân tử, bộ dạng anh tuấn tiêu sái*... Ách." Nguyệt Nhi đột nhiên nhìn nhìn ta, có điểm xấu hổ nói, "Cái này, đương nhiên quận mã gia cũng rất anh tuấn tiêu sái..." (*: khôi ngô phóng khoáng) "Được rồi." Ta liếc mắt, "Hắn đối với quận chúa được không?" "A?" Nguyệt Nhi sửng sốt, "Cái này... Hắn đối với quận chúa... Tốt, rất tốt, hắn đối với quận chúa tốt lắm." "Tốt như thế nào?" Tuy rằng trong lòng có điểm ê ẩm, nhưng ta vẫn tiếp tục hỏi không buông. "Này... Quận mã gia, ngài hỏi cái này để làm gì?" Nguyệt Nhi nhíu mày. "Nguyệt Nhi tỷ, ngài nói cho ta biết đi... Đừng hỏi lung tung nữa..." Ta cơ hồ muốn quỳ hẳn xuống. Nguyệt Nhi bất đắc dĩ nói: "Tề công tử từ nhỏ đã quen biết quận chúa, ta luôn đứng cạnh bên nàng, nên với Tề công tử cũng rất quen thuộc. Hắn thái độ làm người hào phóng tỉ mỉ, đối với hạ nhân rất tốt, với quận chúa lại càng chiếu cố." Xem ra, người này quả thật là tốt. Ta lại hỏi: "Ta lại hỏi một vấn đề, ngươi đừng kinh ngạc... Hắn... Thích quận chúa không?" "Quận mã gia, ngài..." Nguyệt Nhi thấy nét mặt ta vội vàng, chỉ biết bất đắc dĩ nói, "Người trong kinh thành ai ai cũng biết, Tề tướng quân thích quận chúa." Nghe xong, trong lòng ta tựa như có gì buông xuống. "Được rồi, Nguyệt Nhi, ta hỏi xong." Ta gật gật đầu. "Quận mã gia." Nguyệt Nhi khó hiểu hỏi, "Ngài rốt cuộc là..." Ta thở dài một hơi: "Ta đã nói rồi, đừng ngạc nhiên..." "Vậy..." Nguyệt Nhi lại nói, "Ta hỏi lại ngài một vấn đề được không?" "Cái gì?" Ta sửng sốt. "Đêm qua ở phủ tướng quân..." Nguyệt Nhi hỏi, "Vì sao Tề lão tướng quân lại hỏi quan hệ giữa ngài cùng quận chúa? Vì sao ngài lại nói ngài cùng quận chúa là thân muội muội?" Ta lại sửng sốt lần nữa. "Quận mã gia?" Nguyệt Nhi nhíu mày. "Cái này..." Ta thở dài, "Nguyệt Nhi, có một số việc sau này ngươi sẽ minh bạch, nhưng bây giờ, đừng hỏi quá nhiều." "Quận mã gia..." Nguyệt Nhi đột nhiên nghiêm túc, "Tuy ta không biết ngài rốt cuộc đang nói cái gì, nhưng ta nghĩ rằng, quận chúa thật sự rất thích quận mã gia, từ nhỏ đến lớn, ta chưa bao giờ thấy nàng đối với người nào quan tâm như vậy, thậm chí là Vương gia... Dù sao, quận mã gia ngàn vạn lần không cần suy nghĩ linh tinh!" Suy nghĩ linh tinh? ...Ách. "Đương nhiên sẽ không." Ta cười cười, nha đầu kia chẳng lẽ cho rằng ta muốn tự sát sao, "Ngươi suy nghĩ nhiều quá... Ấy, quận chúa có phải ở phòng bếp không nhỉ?" Ta vội vàng nói sang chuyện khác. "Ân." Nguyệt Nhi gật gật đầu, nhưng vẫn là vẻ mặt lo lắng. "Nguyệt Nhi, ngươi đừng suy nghĩ nhiều quá, ta chuyện gì cũng không có..." Ta cười cười, "Được rồi, ta đi tìm quận chúa, giúp nàng một tay." Nói rồi, ta xoay người rời đi. Canh gà sao? Ta thực rất thích a.
|
Chap 101 Quả đúng như lời Nguyệt Nhi nói, Nghiên Nhi trở về từ Tự miếu chẳng hề giận ta. Vậy ra "Không muốn nói chuyện" cũng không có nghĩa là tức giận. "Nghiên nhi, canh gà này cần phải thêm chút muối a?" Ta đơn thuần muốn tìm một lý do nói chuyện cùng nàng. Quận chúa ngay cả đầu cũng không buồn nâng, vẫn như trước để câu hỏi của ta ngoài tai nàng. Từ khi ta vào phòng bếp, Nghiên Nhi ngoại trừ liếc mắt nhìn ta một cái, nàng đều chỉ tận tâm chuyên chú công việc của mình. Bọn hạ nhân bên cạnh cũng biết ta muốn mày dày mày dạn đi hống quận chúa, nên biết điều lặng lẽ ly khai. Muốn nhường quận chúa đại nhân nguôi giận, nhưng ta lại chưa biết làm cách nào xuống tay. Chẳng lẽ vì để nàng nở nụ cười, ta phải mặc kệ tất thảy mở lời hỏi nàng "Làm sao vậy, đang nghĩ cách thẳng thắn nói chuyện giữa ta và ngươi cho phụ thân sao". Nhìn nàng thuần thục đem từng khối thịt gà thả trong nồi súp, ta tiến tới gần nói lời vô nghĩa: "Nghiên nhi, nhiều thịt gà như vậy, ngươi đang bảo canh gà sao?" Cảm giác bị coi như kẻ vô hình... Nhất là bởi người trọng yếu nhất thực không dễ chịu. "Nghiên nhi." Ta cười hì hì nói, "Xem ngươi nóng đến trán đầy mồ hôi, để ta giúp ngươi lau." Ta giơ tay lên, muốn dùng cổ tay áo lau mồ hôi trên trán cho nàng, nhưng quận chúa vẫn như cũ bận việc của mình, mặc ta tùy ý tác động, cũng chẳng liếc nhìn một lần. "Oa, nơi này có con gián!" Ta chỉ xuống sàn nhà hô to, "Ai nha, chạy rồi chạy rồi! Nghiên nhi, ngươi xem nơi này sao vệ sinh lại kém như vậy a!" "Nghiên nhi." Ta đi đến bên cửa sổ, "Ngươi nói ta treo tấm mành cho cửa sổ này được không? Ta cảm thấy màu vàng nhạt rất đẹp, ngươi thấy thế nào?" "Ta thấy tường cũng phải kêu người ta chà lại..." Ta chỉ chỉ vào bức tường phía sau lò bếp, "Nghiên nhi ngươi xem này, đều bị khói hun đen hết rồi, ngày mai chúng ta kêu người đến nha?" Ta cảm giác thấy mình thực là phiền, hơn nữa còn tựa như đang quấy rối. Nhìn thấy trên thớt gỗ vẫn còn hành chưa cắt xong, ta vội vàng đi qua, thực hăng hái nói: "Để ta cắt số hành này." Quận chúa đại nhân vẫn như trước không phản ứng gì, chỉ cúi đầu chăm chú khuấy đảo nồi canh của nàng. Ta thở dài, vừa nhìn Nghiên Nhi vừa lướt dao cầm ở trong lòng bàn tay. Bỗng nhiên một trận đau đớn. "A --" Ta thất thanh kêu lên, vội vàng che lấy ngón tay không cẩn thận bị cắt đến. "Làm sao ngươi, xem ngươi kìa..." Im lặng hơn nửa ngày, quận chúa giờ lại hệt như tia chớp đuổi tới cạnh, khi ta còn chưa kịp phản ứng gì, nàng đã muốn nắm lấy cổ tay khẩn trương xem xét nơi vừa mới bị thương tổn. "Không có việc gì." Ta băng bó ngón tay, cười cười, "Miệng vết thương rất nhỏ, lập tức sẽ không việc gì." "Ngươi... Đưa cho ta xem." Nghiên Nhi cau chặt mày nói. "Ngươi không giận ta sao?" Ta thật cẩn thận hỏi. "Đừng đem mọi việc trộn chung một chỗ, trước nhường ta nhìn tay ngươi." Quận chúa không kiên nhẫn nói. "Ngươi nói trước đi là ngươi không tức giận." Ta mặt dày mày dạn. "Ngươi..." Nghiên Nhi thở dài một hơi, "Hảo hảo hảo, ta không tức giận." Ta cười buông ngón trỏ nãy vừa gắt gao băng bó ra, nhưng nó lại hoàn toàn không tổn hao chút gì, Nghiên Nhi sửng sốt. "Ha ha, chỉ là đùa thôi ~" Ta thè lưỡi. Trong phút chốc đôi bàn tay trắng như phấn hệt như mưa rơi trên người của ta. "Đừng, chỉ đùa thôi mà!" Ta một bên trốn chạy một bên kêu gào, "Đã nói không tức giận, đừng đánh nữa! Đừng, đừng đánh!" "Làm ta sợ vui vẻ lắm có phải không?!" Cuối cùng Nghiên Nhi ngừng tay lại, nàng trừng mắt nhìn ta nói. "Không được tức giận..." Ta ngắt lời, "Vừa nãy đã nói rồi." "Ngươi..." Nghiên Nhi lại đánh xuống bờ vai ta, thở dài, bất đắc dĩ nói, "Ngươi ra ngoài trước đi, lát có thể dọn cơm rồi." "Không cần ta giúp sao?" Ta cười. "Ngươi giúp chỉ thêm phiền." Nghiên Nhi tức giận nói, sau đó nghiêng đầu sang nơi khác, tiếp tục trở lại chiếu cố canh gà của nàng. "Vậy... Ta sẽ đi súc miệng, như vậy mới hảo hảo nhấm nháp canh gà ngài bảo." Trước khi đi ta vẫn không quên vuốt một lần mông ngựa*. (*: vuốt mông ngựa = khen tặng) Nghiên Nhi không để ý ta, nhưng khóe miệng nàng vẫn không nhịn được lộ ra ý cười. Rời khỏi phòng bếp, ta lặng lẽ cúi đầu nhìn ngón tay cái vừa mới thoát qua tử mệnh, miệng vết thương không sâu, máu chảy ra cũng bởi bị ta băng bó mà kết liễu thành vảy. Tuy không có gì, nhưng nếu để cho Nghiên Nhi phát hiện, nàng khẳng định lại muốn lo lắng hơn nửa ngày. Không nghĩ tới chỉ vì một hồi hoạt động, mà miệng vết thương kia lại vỡ ra, máu lần thứ hai chảy, ta vội vàng chạy nhanh về phòng lấy dược. Phong ba lần này rốt cục cũng qua. Quận chúa không hỏi thêm gì về điều kia nữa, ta cũng tận lực tránh nhắc lại nó trước mặt của nàng. Cả hai đều thực ăn ý, cẩn thận cất giấu điều đó đi, không muốn khơi gợi, cũng không muốn bàn luận một lời. Tựa như nếu chúng ta làm vậy, là có thể vĩnh viễn chẳng cần đối mặt. Ngày lại tiếp tục trôi qua, cảm giác hạnh phúc vẫn luôn ngập tràn, nó vừa khiến cho ta vui vẻ, nhưng cũng vừa khiến cho ta cảm thấy mình như kẻ trộm. Từ khi Nghiên Nhi biết làm rất nhiều món ăn, hôm nay nàng sẽ đôn gà nấm, ngày mai lại là xương sườn dấm chua, khiến cho kẻ chỉ biết làm lót dạ cùng tiêm thuốc như ta kinh ngạc đến thất thần. Càng khiến ta không thể ngờ được chính là, mùi vị lại thực không tệ. Nhưng điều khiến ta lo lắng không yên, đó chính là toàn bộ đều của Tiểu Thúy truyền cho quận chúa. "Vị thế nào?" Nghiên Nhi nhìn ta chăm chú, thật cẩn thận quan sát khi ta bỏ miếng thịt cá vào miệng nhai nuốt. "Rất ngon!" Ta gật gật đầu, lại gắp thêm một miếng nữa nhép vào trong miệng, "So với 'Tiên thực' còn muốn ngon hơn!!" "Thật sự?" Nghiên Nhi không thể tin được nhìn ta, có điểm hưng phấn nói, "Đây là lần đầu tiên ta làm món 'Tây Hồ thố ngư' này đó." Nói vậy hình như đồ ăn gần đây ngài làm đều là lần đầu tiên a. "Cái này..." Ta cúi đầu, nhẹ hỏi, "Đây đều là Tiểu Thúy dạy ngươi làm?" "Ân." Nghiên Nhi cười cười, "Nàng thấy ta ở trong phủ nhàm chán, nên dạy ta làm chút đồ ăn, không nghĩ tới Tiểu Thúy biết làm nhiều đồ ăn như vậy." Cũng bởi nhàm chán mà gây ra họa. "Chính là... " Ta nhíu mày, "Nghiên nhi, cái này..." "Sao vậy?" Vừa nói, Nghiên Nhi vừa múc một chén canh đặt trước mặt ta. Đáng sợ, nàng không chỉ biết làm đồ ăn, mà ngay cả canh cũng bảo rất tốt. Tất cả những chuyện này lại đều là từ Tiểu Thúy. "Ngươi đừng cùng Tiểu Thúy quá mức..." Khi ta còn chưa nói xong, Nghiên Nhi đã thở dài: "Ngươi lại nữa rồi, Duẫn Nhi, vì sao ngươi luôn hoài nghi Tiểu Thúy như vậy?" "Không phải, nàng thật sự không đơn giản, ngươi vẫn là cẩn thận tốt hơn..." Ta nói, vẫn không quên gắp một miếng thịt dê nhét vào trong miệng, vừa nếm đã nhịn không được tán dương, "Món dưa xào thịt dê này... ngon quá!" "Đây cũng là Tiểu Thúy dạy ta." Quận chúa cười cười, sau đó nàng cau mày nói, "Ngươi sao chỉ tin lời Tư Đồ cô nương như vậy? Có thể nàng nhìn lầm người thì sao?" "Tư Đồ Ức không có lý do gạt ta a, hơn nữa võ công của nàng đích thật cao cường, việc đã gặp qua là không thể quên hẳn là thực sự." Ta bới một ngụm cơm, "Hơn nữa, ta cũng cảm thấy Tiểu Thúy nàng..." "Ta lại cảm thấy Tiểu Thúy là người rất tốt." Nghiên Nhi mấp máy miệng, tựa hồ có điểm tức giận, "Vả lại, cho dù là thật, chẳng qua cũng là lời đồn nhảm nhất thời mà thôi, vì sao cứ phải canh cách trong lòng chứ?" "Không phải." Ta thở dài, "Ngươi có biết hay không..." "Ngươi tin lời ta, hay là tin lời Tư Đồ cô nương nói?" Nghiên Nhi vẻ mặt nghiêm túc hỏi, dường như nàng đang bắt đầu tức giận. Ta vội hỏi: "Đương nhiên là tin ngươi." "Vậy ăn cơm, đừng lo này lo kia nữa, ta cũng không phải búp bê sứ dễ dàng bị vỡ." Quận chúa nói rồi, lại gắp một miếng thịt cá vào chén của ta. Không biết vì cái gì rõ ràng đang nói chuyện Tiểu Thúy, Nghiên Nhi lại cứng rắn đem thoại đề xả lên người Tư Đồ Ức, càng không rõ vì sao nàng phải tức giận. Nhưng không muốn vì chút chuyện nhỏ nhường Nghiên Nhi động khí, ta chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu bái cơm. Phải rồi, nói đến Tư Đồ Ức, đã lâu chưa thấy nàng a... Di, nghĩ như vậy là ta xong rồi, không nhìn thấy nữ nhân điên hẳn là chuyện tốt mới đúng. Vì thế, Nghiên Nhi tiếp tục không hề cố kỵ theo sát Tiểu Thúy học nấu nướng, và ta lại tiếp tục âm thầm trộm theo dõi Tiểu Thúy chắc chắn "Không đơn giản" kia. Hôm đó sau khi cơm xong, Nghiên Nhi kêu người mang đàn tới lương đình muốn gảy ta nghe. Khi thấy ta trở về mang theo chiếc đàn, quận chúa đã rất vui mừng, đối với nó yêu thích không buông tay. Quả nhiên ta chẳng đoán sai, từ lúc đầu khi ở Tự miếu nàng đã phi thường yêu thích đàn đó, vô luận là bởi âm sắc hay là hoa văn trên đàn, nàng đều vô cùng vừa ý. Vì thế ngoại trừ tản bộ, sau khi ăn xong cả hai chúng ta lại có thêm một hoạt động, đó là nàng gảy và ta nghe đàn. Trong lương đình, khi ta vừa mới bắt đầu đốt hương cùng quận chúa vừa ngồi xuống trước đàn mới được bài trí, Nguyệt Nhi đột nhiên vội vã đến gần. "Làm sao vậy?" Quận chúa hỏi. "Tín của Vương gia tháng này tới." Nguyệt Nhi một bên đưa tín, một bên thở hồng hộc thuyết, "Quận chúa, thật sự tốt quá, Vương gia chỉ còn có hai tháng nữa là được trở về, thời gian quả thực qua đi thật mau a." Thân mình Nghiên Nhi ngừng lại, nàng ngẩn người sau đó mở tín ra xem. Trái tim ta cũng theo lời Nguyệt Nhi nói mà dừng trong một nhịp -- Đúng vậy a, thời gian quả thực qua nhanh. Nàng xem hết thư, rồi đưa trả lại cho Nguyệt Nhi, nói: "Lát nữa ta sẽ viết hồi âm, ngươi trước đi làm việc khác đi." "Dạ." Nguyệt Nhi tiếp nhận tín rồi lui ra. Vương gia mỗi tháng đều viết một phong thư tới hỏi thăm quận chúa, mà quận chúa cũng sẽ lập tức hồi âm. Chính là không nghĩ tới, rất nhanh đã gửi tới mười phong thư rồi. "Nghiên nhi, Vương gia nói thân thể hắn khỏe chứ?" Ta cười hỏi. "Ân, hắn tốt lắm." Quận chúa gật gật đầu, đưa tay vén vài lọn tóc đen dài rơi xuống. Ta đứng một bên, nhìn khuôn mặt vĩnh viễn khiến cho lòng mình say đắm của nàng, nhẹ nói: "Nghiên nhi, đàn đi, ta muốn nghe ngươi đàn." Quận chúa không nói gì, nàng hít một hơi thật sâu, nhắc bàn tay mềm xoa lên cầm huyền. Nhưng chỉ mới gảy được một thanh âm, Nghiên Nhi đột nhiên dừng lại. "Duẫn Nhi ... Ta nghĩ rất lâu..." Nghiên Nhi nói, đầu nàng vẫn cúi thấp, khiến ta chẳng có cách nào thấy được nét mặt của nàng, "Ta quyết định nói cho phụ vương chuyện giữa hai ta." Ta sửng sốt, không biết nên như thế nào thốt được ra lời tiếp theo. "Thì nói cho hắn biết, quận mã phủ đã bị ta biến trở thành y quán." Ta cười nói. "Ta là chân thật..." Quận chúa vẫn như trước không có ngẩng đầu, thanh âm bình tĩnh nói, "Vì cái gì... Ngươi không thể nghiêm túc... Ngươi..." Nàng tựa hồ nói không được nữa, chỉ nhẹ nhàng mà lắc lắc đầu. "Nghiên nhi..." Lòng đau xót, ta càng không biết phải nói điều gì. "Ta muốn với ngươi cùng chung một chỗ. Muốn mỗi ngày nghe ngươi trêu đùa chọc ta vui vẻ, muốn mỗi ngày cho ngươi ăn đồ ta làm, muốn mỗi ngày gảy đàn để cho ngươi nghe..." Thanh âm Nghiên Nhi trầm thấp, "Chính là, ta nên làm sao bây giờ? Dù chỉ một chút ta cũng không hề biết... Duẫn Nhi, ngươi nói cho ta đi, chúng ta nên làm thế nào bây giờ?" Đứng ở phía sau quận chúa, ta nhẹ nhàng mà ôm lấy nàng, để thân mình đang bắt đầu run rẩy của nàng có thể dựa trên vai ta. Quận chúa cũng xoay người ôm chặt ta lại, còn ta chẳng biết mình nên nói gì, thật sự, dù một câu thôi ta cũng không thể thốt ra khỏi miệng, chỉ cảm giác tâm mình đã theo câu hỏi của nàng mà bị xé rách. Câu hỏi này trước đây nàng cũng đã từng hỏi, và ta thậm chí hèn nhát đến ngay cả giờ cũng không thể nào có một đáp án cho nàng. Quận chúa khóc, nước mắt của nàng thấm ướt áo bào của ta, hai cánh tay ôm ta cũng đang run rẩy. Cảm giác vô lực ngày xưa giờ lại xuất hiện, ta nhẹ nhàng vỗ về trên lưng nàng, mong điều đó giúp chút an ủi. Đêm hôm đó, quận chúa không có đánh đàn, nàng chỉ ôm ta, điều gì cũng không muốn nói. Đêm hôm đó, quận chúa không có theo ta đọc sách, nàng sớm viết hồi âm rồi lên giường. Đến khi ta chui vào chăn thì nàng đã ngủ, ta đến sát quận chúa hơn, như bình thường đem thân mình gần tới sau lưng của nàng, kéo nàng vào trong lòng ngủ. Từ khi ở lương đình trở về, trong lòng như có một chiếc dây thừng luôn luôn buộc thật chặt chẽ, đau đến nỗi ta không thể nói nên lời. Trong bóng đêm, ngửi thấy hương khí phảng phất xung quanh quận chúa, ta không nhịn được thấp giọng nói: "Nếu có thể, ta muốn vĩnh viễn ở cạnh bên ngươi." Vừa nói xong, vốn tưởng đã ngủ Nghiên Nhi đột nhiên xoay người lại, gắt gao ôm chặt lấy ta. Ta thở dài, cười cười nói, "Ngươi lại giả ngủ." Nàng không để tâm, chỉ vùi đầu vào trong lòng ta, ôm tay của ta thật chặt. Thật lâu sau, nàng đột nhiên rầu rĩ nói: "Ta đem chuyện người ta thích là ngươi viết ở trong hồi âm rồi." Thật không. Là vậy sao. Được rồi. Ôm sát quận chúa, chỉ hy vọng đêm nay nàng có thể hảo hảo đi vào giấc ngủ. Ngày hôm sau, cả kinh thành đột nhiên náo nhiệt. Tề Khả Dịch, Tề tướng quân, đã từ biên cương trở về
|
Chap 102 Suy nghĩ của Nhị sư huynh Ta cuối cùng đã hiểu. Vì cái gì sư phụ lại ngăn cản A Duẫn sư muội giả thành thân cùng quận chúa. Vì cái gì sư phụ lại cả ngày than thở, ăn năn —— Hết thảy ta đều biết. Điều này không thể trách ta, chỉ trách sư phụ luôn luôn tằn tiện không chịu chi tiền sửa hảo lỗ thủng trên tường. Vốn định đi ngủ, chỉ vì cái lỗ hổng đó mà ta nghe được rõ ràng, tất cả mọi chuyện sư phụ nói cùng A Duẫn sư muội bên phòng cách vách. Giọng nói sư phụ cuối cùng bình phục, hắn liền gọi A Duẫn sư muội tới phòng ngủ, nói có chuyện quan trọng cần đàm. Ta tự giác trở về phòng ngủ, chẳng hề muốn bát quái (tám chuyện) chuyện giữa sư phụ cùng A Duẫn sư muội. Mọi người cũng biết, ta từ xưa đến nay vốn cũng chẳng phải là người bát quái. Nhưng phòng ngủ sư phụ lại vừa lúc nằm ngay bên cạnh phòng ta, và bức tường giữa hai bên lại vừa lúc có một lỗ hổng, mà sư phụ chẳng chịu bỏ tiền ra để đắp lại... Vì vậy, ta cuối cùng điều gì —— cũng biết. Sư phụ là một kẻ nói dối siêu cấp vô địch. Chuyện kể rằng cũng vào một đêm sấm chớp mười chín năm trước, A Duẫn sư muội không phải được sư phụ nhặt về nuôi dưỡng, mà là ở y quán sinh ra. Lâm phu nhân, cũng chính là mẫu thân A Duẫn sư muội, là một vị ca cơ nổi danh. Không chỉ có dáng người đẹp, mà còn là một tay hảo cầm. Hai mươi năm trước, Trịnh vương gia đến y quán của sư phụ xem chẩn, không hẹn mà gặp Lâm phu nhân khi đó cũng tới y quán lấy thuốc. Lâu ngày sinh tình, Trịnh vương gia liều lĩnh đem thân là ca ca của Lâm phu nhân chuộc ra, lại không nghĩ, bởi vì địa vị khác biệt giữa hai người mà khiến tin đồn trong kinh thành thổi quét dị thường mãnh liệt, thậm chí ngay cả Hoàng thượng cũng tới hỏi việc này. Cũng nói rằng cần tư thủ*, nhưng từng lời hứa lại bởi Trịnh vương gia không chịu nổi lời lẽ gươm đao công kích mà phất tay áo ra đi. Để lại một mình Lâm phu nhân khi đó đã hoài nghi mang bầu. (*: giữ gìn tình yêu) Lòng đau như chết Lâm phu nhân không còn một nơi nương tựa, chỉ có thể mang trong bụng đứa bé đến nhờ vả nơi sư phụ. Lại không nghĩ, một năm sau, lúc Lâm phu nhân đang muốn trên bờ sinh nở, Trịnh vương gia lại xuất hiện. Vẫn giữ trong lòng oán niệm Lâm phu nhân cự tuyệt cùng Vương gia gặp mặt, rồi lại bởi thân một mình bất hạnh lẻ loi không có năng lực nuôi dưỡng đứa trẻ mới sinh. Bất chấp đau đớn khi vừa sinh nở, nàng chịu đựng thống khổ quỳ xuống cầu xin sư phụ nhận nuôi A Duẫn sư muội. Sư phụ rơi vào đường cùng, chỉ có thể bằng lòng mà thôi. "Ta chỉ muốn cho Duẫn Nhi làm một nhi đồng gia cảnh bình thường, không có nửa điểm quan hệ cùng họ Trịnh kia... Ta không cầu nàng vinh hoa phú quý, chỉ cầu nàng cả đời này bình thản an khang." Theo như sư phụ nói, đây là những lời Lâm phu nhân lúc ấy đã tuyên. Không biết có phải là thiên ý, cũng ở trong đêm sấm chớp đó, sư phụ nhặt được trước cửa y quán một bé gái mới ra đời bị người ta vứt bỏ. "Đây cũng là một hài tử đáng thương, ta nghĩ họ Trịnh kia tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua, đến lúc đó xin ngài đưa đứa nhỏ này cho hắn. Nói với hắn ta đời này nguyện không gặp lại, để hắn chết tâm tìm ta đi, chỉ mong hắn hảo hảo đối đãi với đứa nhỏ này." Theo như lời sư phụ, đây cũng là lời Lâm phu nhân nói. Sư phụ lúc ấy liền an bài cho Lâm phu nhân đến Tự miếu của Tam Thất đại sư ở tạm, để tránh né việc bị Trịnh vương gia truy tầm. Lâm phu nhân chân trước mới đi, Trịnh vương gia đã chân sau chạy tới. Xông vào y quán thì chỉ thấy người đi nhà trống, còn lại có hai hài tử mà thôi. Trịnh vương gia liền truy vấn sư phụ rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Sư phụ dưới tình huống vạn bất đắc dĩ, đành phải theo như lời Lâm phu nhân, đem đứa trẻ bị người vứt bỏ giao cho Vương gia, còn nói hi vọng Vương gia không cần tiếp tục phí sức đi tìm Lâm phu nhân, bởi vì Lâm phu nhân thề đời này tuyệt không gặp lại, chỉ mong hắn hảo hảo đối đãi với nhi đồng mới sinh này. Trịnh vương gia trong lòng có thẹn, chỉ rưng rưng tiếp nhận nhi đồng. Nhưng điều sư phụ không nghĩ tới chính là, chỉ sau hai tháng ở Tự miếu của Tam Thất đại sư, Lâm phu nhân cũng giống như vương gia lúc trước đột nhiên biến mất. Nói dối siêu cấp vô địch cũng như vậy mà thành. Vương gia đem đứa trẻ kia trở về kinh thành, coi nàng như hòn ngọc quý trên tay, thủ tên cho đứa trẻ chỉ một chữ độc nhất, Nghiên. Mà nguyên danh của Lâm phu nhân cũng là Lâm Nghiên. Hết thảy đều đã không thể vãn hồi, sư phụ cũng chỉ có thể cứ theo cái an bài tức cười ấy tiếp tục mà thôi. Điều khiến cho ta không thể lý giải được chính là, A Duẫn sư muội dù biết tất cả chuyện này, lại hệt như đang nghe một câu chuyện xưa chẳng hề liên quan đến mình. Sau một lúc lâu, ta chỉ nghe được nàng nhẹ nhàng nói một tiếng "Sư phụ, người nói xong sao? Muộn rồi, con trở về ngủ." rồi xoay người ly khai. Ngày hôm sau, A Duẫn sư muội vội vã trở lại kinh thành. A Duẫn sư muội như vậy khiến ta cảm thấy, tất cả những gì ta vô tình nghe đêm đó chỉ là ảo giác của mình mà thôi.
|
Chap 103 Dù chưa từng hỏi Nghiên Nhi có biết tin này hay không, nhưng mấy ngày trước ta đã sớm biết, khi nghe được mấy gia đinh ngẫu nhiên trò chuyện về Tề tướng quân đã sớm trở lại kinh thành. Thời gian trôi qua nhanh đến nỗi ta cũng chẳng kịp trở tay, có lẽ quận chúa hẳn là không biết chuyện này, bởi vì nàng vẫn như bình thường, vẫn chẳng hề có phản ứng khác như chưa từng có việc phát sinh. Mà ta làm gì cũng chỉ là dư thừa, vì vậy không nói thêm gì nữa. Lúc nghỉ ngơi xế chiều, ta ngồi ở hành lang phân loại dược liệu, cùng Nghiên Nhi ngồi ở cạnh bên đọc sách. Nhớ lại đã qua nhiều ngày rồi, mà ta đều chỉ là luôn ngụ bên trong phủ xem chẩn, chưa từng bước đi nơi khác, Nghiên Nhi bởi theo giúp ta, mà nàng cũng chẳng đi đâu. Nhìn quận chúa đang thực chuyên tâm đọc sách, tập thơ trong tay nàng cũng đã sớm xem đến ba lần rồi, ta thầm thở dài, cũng chỉ vì giúp ta mà nàng như vậy. Chẳng muốn để cho Nghiên Nhi buồn chán, ta liền đề nghị: "Nghiên nhi, không bằng chúng ta ra ngoài dạo đi? Ngươi tọa ở trong phủ cũng cả ngày rồi." "Không sao." Nghiên Nhi đưa mắt nhìn nhìn ta, "Ngươi còn bận việc của ngươi, ta xem thư được rồi." Nói rồi nàng lại cúi đầu đưa lực chú ý trở vào trong sách. Ta thở dài: "Nhưng ta đói bụng." "Đói bụng?" Quận chúa rốt cục cũng buông thư xuống, nàng nhìn ta hỏi, "Muốn ta cho người đi làm chút đồ ăn cho ngươi hay không, hay là ta đi..." "Nghe nói góc đường bên kia mới mở quán trà bán hoa quế cao rất ngon, chúng ta đi thử chứ?" Ta vội hỏi. Nghiên Nhi ngẩn người, theo sau cười nói: "Hảo, ngươi nói thế nào thì như vậy." Ta biết rằng cái cớ mình lấy thật vớ vẩn chỉ để đưa Nghiên Nhi đi dạo, nhưng cũng vì muốn mời nàng đi lại nhiều chút mà thôi, đối với tâm tình hay là thân thể cũng đều có lợi. Trước đây cả ngày nàng đều giấu mình trong vương phủ, nhưng bây giờ, chẳng lẽ cứ tiếp tục mời nàng buồn chán vậy sao, hơn nữa lại còn vì giúp ta mà ở trong phủ xem đi xem lại chỉ một tập thơ nhàm chán? "Khoan đã." Vừa đổi xong y phục, Nghiên Nhi bỗng gọi ta lại, "Mặc vào thêm một áo choàng ngắn, trời bên ngoài rất lạnh." "Không đâu." Ta vội vàng kéo tay nàng đi ra hướng cửa, "Khi đi dạo chúng ta sẽ ấm hơn, mặc nhiều quá không tốt." Ở phía sau Nghiên Nhi bất đắc dĩ thở dài, nhưng vẫn tùy ý để ta lôi kéo. Có thể được cùng quận chúa hai người dạo trên đường phố là một việc rất hạnh phúc. Không có Nguyệt Nhi, không có Tiểu Thúy, không có Cửu tỷ, chỉ có ta cùng Nghiên Nhi, và mấy người quen ngẫu nhiên đi qua chào hỏi. Mọi việc thật sự tựa như chẳng hề có gì phát sinh, chỉ hai chúng ta cứ như vậy cùng nhau sống bình đạm. "Duẫn Nhi." Đột nhiên Nghiên Nhi kéo ta lại, chỉ vào một quán ven đường bày rất nhiều con rối, "Ngươi xem mấy cái kia đáng yêu quá." Ta cúi người nhìn kỹ, con rối kia quả thật được làm cực kỳ tinh tế, ngay cả áo bào mặc trên người nó cũng không phải vải dệt thông thường, mà là tơ lụa thượng đẳng, đến cả đường kim mũi chỉ cũng là phi thường khéo léo. "Nếu ngươi thích, vậy mua một cái nhé?" Ta nói. "Ngươi nha." Quận chúa ở bên tai ta sẳng giọng, "Thật coi ta như tiểu hài tử ba tuổi sao, mua về phòng ở trên giường ôm chơi?" "Cũng đúng." Ta đứng lên, nghiêm túc nói, "Ngươi bây giờ không chơi cái này, buổi tối cũng ở trên giường ôm ta chơi thôi." "Ngươi..." Quận chúa nghe xong, hai má nháy mắt đỏ bừng, ngay sau đó liền vội vàng mạnh xoay người rời đi. Ta mau chóng đuổi theo nàng, một bên kêu nàng chờ ta một chút, một bên bất đắc dĩ thở dài —— Quả nhiên, ở ngoài phòng ngủ thật không thể tùy ý vui đùa "không lành mạnh" đối với quận chúa. "Sao ngươi cứ thích trêu chọc ta như vậy? Không ngừng được một lát sao." Mặt quận chúa vẫn đang đỏ ửng, chân bước thẳng tắp về phía trước, mặc ta đi theo sau hống hơn nửa ngày. "Ai nha..." Ta kéo tay nàng, đi bên cạnh thấp giọng nũng nịu, "Vì người ta thích nhìn ngươi thẹn thùng thôi~" Nói xong đến chính mình cũng nổi một thân da gà. Nghiên Nhi không thèm để tâm, nàng vẫn đỏ mặt cứ thế đi thẳng về trước, cũng không bắt ta buông tay, vì vậy ta thuận lý thành chương (hợp tình hợp lý) nắm tay nàng dạo trên đường cái. Âm thầm cười trộm, phải biết đây là lần đầu tiên ta có thể ở trên đường làm càn nắm tay nàng như vậy. Nàng từ trước đến này tổng chưa từng cho ta trước mặt người khác có hành vi thân mật, thậm chí đến dắt tay một chút cũng không hề được. Tuy rằng bình thường ta cũng rất kiêng dè việc đó, nhưng hôm nay không biết tại sao, chỉ muốn được nắm tay nàng. "Khi còn bé, phụ vương cũng thường thường mua tiểu đồ chơi đó cho ta." Quận chúa đột nhiên nói, xem ra nàng đã hết giận rồi. "Mua rất nhiều?" Ta hỏi. Nàng nói : "Không đếm được, kỳ thật ta cũng không thể nào thích, có thể phụ vương ưa thích mua để chọc cho ta vui." "Vương gia thật sự rất thương ngươi." Ta cười nói. Quận chúa cười cười, không nói thêm gì. Nói đến Vương gia, ta lại nhớ tới lời đêm qua quận chúa nói. Lá thư đó, thật sự gửi đi sao? Ta thở dài, biết rõ Vương gia không có khả năng chấp nhận, nhưng quận chúa vẫn làm như vậy. Dùng đầu ngón chân cũng biết Vương gia sẽ chẳng bao giờ nhường quận chúa thật sự gả cho một kẻ giang hồ lang trung. Bởi quận chúa chính là nữ nhi bảo bối duy nhất của Vương gia, là hòn ngọc cực kỳ quý giá trên tay hắn. Chợt nhìn thấy bên đường có một cửa hàng bán ngọc mới mở, ta vội vàng kéo Nghiên Nhi nói: "Ngưng nhi, ta đến chỗ kia xem đi?" "Ân." Nghiên Nhi gật đầu, tùy ý để ta kéo nàng hướng đến điếm kia. "Ngươi xem, cây trâm ngọc này thế nào?" Ta cầm lên một cây trâm ngọc phỉ lục, đưa cho Nghiên Nhi xem. "Thế nào..." Quận chúa cười cười, "Ngươi cũng muốn mang trâm ngọc sao?" "Vị phu nhân này thật biết nói đùa..." Đứng ở một bên sạp hàng, lão bản không nén được cười nói, "Ta đây ngoại nhân vừa nghe cũng biết là phu quân ngài muốn mua cho ngài nha, nam tử làm sao có thể mang trâm ngọc chứ?" Quận chúa mấp máy miệng, nhưng không nói điều gì. "Nghiên nhi, thích không?" Ta vừa nói, vừa muốn giúp nàng cài lên đầu. "Mấy ngày trước ngươi cũng đã mua cho ta ba, bốn cây rồi, còn chưa đủ sao?" Nghiên Nhi nhăn mày, sẳng giọng nói. "Sợ gì chứ, đổi lại mang thôi, một ngày mang một cây." Ta cười. "Phu nhân, ngài bộ dạng mỹ mạo, phối cùng ngọc trâm này lại càng thêu gấm thêu hoa a." Lão bản kia nhanh chóng phụ hoạ. Quận chúa đối với lão bản mỉm cười, sau đó kéo ta rời khỏi cửa hàng ngọc. "Sao vậy, không thích?" Ta hỏi. "Ngươi không phải nói đói bụng sao?" Quận chúa không thèm để tâm, chỉ lôi kéo ta hướng tới quán trà bên góc đường. "Hảo hảo hảo." Ta cũng nhanh chóng theo nàng, sợ hãi sẽ làm quận chúa đại nhân tức giận. Nghiên Nhi lại đột nhiên nói: "Sao không thể mang, phu quân nhà ta có thể mang trâm ngọc đấy." "Gì?" Ta sửng sốt. "Ta muốn nhìn bộ dạng ngươi mang trâm ngọc." Nghiên Nhi nhìn nhìn ta, cười nói, "Trở về ngươi mang cho ta xem được không?" "Cái này..." Ta kéo kéo khóe miệng, "Cái này không cần đâu, Nghiên nhi, chính ngươi mang là được rồi, là ta coi như xong." Thực sự, coi như hết ~ "Ta muốn xem." Nàng vẫn nói như đinh đóng cột. Ta vội hỏi: "Không được, trâm ngọc này đương nhiên cần phối với mỹ nhân mới xem hảo, vừa nãy lão bản kia cũng nói..." "Tới rồi."Nghiên Nhi hoàn toàn không để ý đến ta, cứ thế kéo ta vào trong trà quán. Xem ra những lời ta vừa nói đùa chẳng hề có sai, Nghiên Nhi thực sự coi ta như tiểu đồ chơi, tùy ý để nàng dẫn dắt. "Một đĩa hoa quế cao như trên bảng hiệu." Vừa tìm một chỗ trống ngồi, ta vừa nói với tiểu nhị đứng ở bên cạnh. "Không phải ngươi đói sao, không cần gọi gì khác ư?" Nghiên Nhi hỏi. Ta lắc đầu, vốn "đói bụng" chỉ là cái cớ để kéo Nghiên Nhi ra ngoài thôi, chứ thực ra ta còn đang rất no. "Ô, đây không phải Nghiên Nhi quận chúa cùng quận mã gia sao? Là các ngài a!" Không thể tưởng được tiểu nhị đó lại đột nhiên nói. "Ách." Ta giật nhẹ miệng, "Đừng kích động hư vậy, bình tĩnh..." "Quận mã gia, ngài có biết bệnh của mẹ tiểu nhân là do chính ngài trị hảo không!" Tiểu nhị vẫn cứ thế nói, "Bữa cơm hôm nay để tiểu nhân mời ngài đi!" "Không cần, không cần." Ta vội cười khoát tay, làm tiểu nhị vốn kiếm chẳng được bao nhiêu tiền, làm sao không biết thẹn mà để hắn mời chứ. "Ai nha, quận mã gia." Tiểu nhị như cũ vẫn nói, "Một đĩa hoa quế cao thôi, tiểu nhân vẫn có thể mời ngài mà. Ngài chờ một chút, lập tức có ngay." Nói rồi tiểu nhị vội vàng rời khỏi. "Xem ra..." Quận chúa cúi đầu uống ngụm trà, "Quận mã gia của chúng ta vẫn là rất danh tiếng." Ta chỉ có thể tùy ý cười cười che giấu xấu hổ. "Ôi chao! Ngươi đã nghe chưa..." Mấy nam nhân ngồi bàn bên cạnh tùy tiện tán gẫu, "Tề tướng quân đã quay về kinh!" Nụ cười trên mặt Nghiên Nhi bỗng chốc cứng đờ. Ta sai lầm rồi, kỳ thật không nên đưa quận chúa ra ngoài. "Đã sớm nghe! Nhưng là nhi tử của Tề lão tướng quân, Tề Khả Dịch thôi!" Một người khác đáp. "Ngươi đi đón hắn sao? Là ngày hôm qua mà." "Không có, hôm nay ta mới trở về kinh. Đi nhiều người lắm sao?" "Quả là người đông nghìn nghịt!" "Nghiên nhi." Ta cười nói chen vào, "Ngươi còn muốn ăn gì không?" Nghiên Nhi miễn cưỡng hướng ta cười cười, sau đó lắc đầu. "Hoa quế cao của nhị vị đây, chậm dùng." Tiểu nhị phục vụ quả là phi thường chu đáo. "Nghiên nhi." Ta gắp một khối hoa quế cao bỏ vào trong bát nàng, "Thử dùng đi, mọi người đều nói rất ngon." Bị ta thúc giục, quận chúa mới chậm rãi cầm đũa lên, nhưng ngay sau đó lập tức dừng lại. "Tề công tử tuổi còn trẻ đã làm tướng quân, bộ dạng lại tuấn, ngươi nói hắn sẽ trúng ý khuê nữ nhà ai đây?" Mấy nam nhân càng tán gẫu càng hăng hái. "Ai biết a, bất quá..." Một người khác dù giảm thấp thanh âm, nhưng chúng ta vẫn có thể nghe được rõ ràng, "Chúng ta đều đã từng nghĩ, Tề tướng quân cùng Nghiên quận chúa chính là một đôi a!" "Đúng là vậy, quả là Kim Đồng Ngọc Nữ... Ai ngờ... Ai, ta thấy bọn hắn mới thật sự là tuyệt phối thế gian hiếm có. Ai, đáng tiếc..." "Các ngươi sao lại nói thế." Có một người chen vô, "Quận mã gia bây giờ cũng rất không tệ a, trai tài gái sắc." Cám ơn ngươi, vị nhân huynh này. "Phải, không sai, nhưng... thủy chung chẳng hề có tướng quân khí phách, nghe nói còn là một lang trung?" "Ta cũng nghe nói, hình như còn đem quận mã phủ biến thành y quán, mỗi ngày xem bệnh cho người ta nữa." "Hắc hắc, cưới khuê nữ Vương gia, còn muốn làm nghề y kiếm tiền? Chẳng lẽ là... không đủ ngân lượng để đến thanh lâu sao?" "Sao có thể, cưới quận chúa mỹ nhân, hắn còn băn khoăn ai chứ?" "Bản thân ta cảm thấy quận mã gia cùng quận chúa rất xứng đôi, người rất tốt, bộ dạng cũng tuấn... Chính là..." "Rất nhã nhặn, giống tiểu bạch kiểm." "...Giống cơm nhão." Lập tức truyền vang một trận tiếng cười đáng khinh. Nghiên Nhi chợt giật giật thân mình, ta vội đè tay nàng lại, cười nói: "Đừng nóng giận." Rồi chỉ chỉ vào bát của nàng, "Mau nếm thử hoa quế cao này đi, lạnh không thể ăn." Nhìn thấy tiểu nhị đến gần đám người kia, thấp giọng nói gì đó, toàn bộ tạp âm ngay tức thì tiêu thất. Tiểu nhị lại tới bên bàn chúng ta, khom thân mình nói: "Xin lỗi nhị vị, quán trà nhiều người nhiều miệng, thật sự xin lỗi..." "Không sao, ngươi cứ đi làm việc của mình đi." Ta cười nói. Chuyện như vậy thật sự không đáng tức giận. Chính là gương mặt Nghiên Nhi lại lạnh lẽo cực kỳ, bộ dạng cũng không còn chút nào thèm ăn. "Quận chúa đại nhân." Ta thấp giọng nói, "Nếm thử đi, xem hoa quế cao ta giới thiệu có hợp khẩu vị ngài không?" Quận chúa không nói gì, nàng chỉ cúi đầu, đôi môi mím chặt. "Cho ta chút mặt mũi đi." Ta cười, "Dù sao cũng là lần đầu tiên dựa vào danh tiếng kiếm được chút gì đó, nếm một miếng thôi?" Sắc mặt của nàng bắt đầu dịu hơn, nhưng vẫn là không lên tiếng. "Mau ăn, ăn xong rồi ta về nhà chơi." Ta bắt đầu mặt dày mày dạn, "Ngươi không phải muốn nhìn ta mang trâm ngọc sao? Ta trở về mang cho ngươi xem, thuận thế lau sơn cho ta cũng được, để coi có thể đẹp hơn ngươi hay không?" Quận chúa rốt cục không nhịn được nữa, nàng mở miệng cười: "Ai muốn nhìn ngươi lau son." "Không lau không lau." Ta thở dài nhẹ nhõm, vội vàng thúc giục, "Mau nếm thử hoa quế cao này đi, ngươi không nhìn tới nó nửa ngày rồi." Cuối cùng an ổn ăn xong đĩa hoa quế cao, chúng ta chuẩn bị ly khai trà quán. Vừa đi tới trước cửa, bỗng nhiên có mấy vị nam tử đuổi theo, bọn hắn đều khom thân mình nói: "Quận chúa, quận mã gia, những lời mà chúng ta vừa nói đều chỉ là tùy tiện, mong các ngài đừng để bụng!" Mặt quận chúa vẫn lạnh tanh, nàng định mở miệng nói lời gì đó, nhưng ta đã vội cười xen lời trước: "Không sao, tất cả mọi người đều vội cả ngày, khó được ngồi xuống nghỉ ngơi, ai là không tán gẫu giải buồn đâu? Chỉ cần lần sau lưu ý một chút, đừng nên ở trước mặt đối phương nói là tốt rồi." Mấy nam nhân bát quái sững sờ nguyên tại chỗ, trước khi bọn hắn kịp phản ứng, ta đã nắm tay quận chúa nghênh ngang rời đi. "Có muốn đi dạo nơi khác hay không?" Ta nghiêng đầu đến bên tai quận chúa hỏi. Quận chúa lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Về nhà thôi." Nói rồi phản thủ kéo lấy tay ta, mười ngón cùng nhau tương khấu. Ân, về nhà thôi. Sau khi dùng xong bữa tối, ta trở về thư phòng tìm mấy cuốn y thuật thư, còn quận chúa thì ở đại sảnh giúp ta sắp xếp lại những đơn thuốc của ngày. Đột nhiên Nguyệt Nhi bước vào nói: "Quận mã gia, phủ tướng quân lại phái người đến thỉnh quận chúa đi qua." Ta sửng sốt. "Phủ tướng quân chỉ mời một mình quận chúa, nhưng quận chúa cho ta tới kêu ngài, ngài nhanh chuẩn bị đi thôi." Nguyệt Nhi lại nói. "Chỉ mời... một mình quận chúa sao?" Ta hỏi. "Ân." Nguyệt Nhi gật gật đầu. "Vậy... Để quận chúa một người đi thôi." Ta nói. "Không thể a..." Nguyệt Nhi nhíu mày, "Là quận chúa cho ta tới gọi ngài." "Chính là..." Ta bất đắc dĩ nói, "Ngươi hãy nói với quận chúa, ta vẫn còn chưa tìm thấy y thư, cần phải dùng gấp nữa, lần sau sẽ bồi nàng đi." "Việc này không tốt lắm đâu?" Nguyệt Nhi ngẩn người. "Có cái gì không tốt, nhanh đi." Ta thúc giục nàng. Nguyệt Nhi nhìn thấy nét mặt ta kiên định, nàng không biết làm sao đành xoay người rời đi. Mọi việc xảy ra quả đúng như ta dự liệu, âm thầm thở dài một hơi, thời gian luôn luôn qua nhanh như vậy, dù ta có dốc hết bao nhiêu sức lực cũng chẳng thể đuổi bắt nó về. Một năm, thực sự chỉ là một năm. Lúc mới bắt đầu, chẳng phải ta đã sớm biết sẽ có một ngày như thế này sao? Cho nên hôm nay không cần tiếc hận. Trong lúc ta đang ngẩn người, cửa lại đột nhiên mở mạnh, thanh âm lạnh lùng truyền đến: "Lâm Duẫn Nhi." "Ách..." Ta ngay tức khắc quay đầu, chứng kiến quận chúa nét mặt lạnh băng đang đứng ở cửa, liền vội hỏi, "Ngươi, làm sao ngươi..." "Mau thay quần áo, chúng ta cùng đi." Nàng ngắn gọn thuyết. Ta cười giải thích: "Ta đang tìm y thư, không có thời gian đi, hôm nay có bệnh nhân không tìm được phương thuốc, ta xem..." "Trở về sẽ tìm." Nàng lại nói. "Trở về đều muốn ngủ." Ta quay đầu giả bộ như đang tìm thư, "Đoán chừng cần tìm nửa ngày nữa, ta chẳng muốn thức suốt đêm a." Quận chúa bước đến gần, túm lấy tay ta nói: "Không cần thay quần áo, cứ như vậy đi." "Ngươi..." Ta bất đắc dĩ nói, "Nghiên nhi, một mình ngươi đi thôi, ta thật sự..." "Duẫn Nhi." Bỗng nhiên Nghiên Nhi thay đổi ngữ điệu lãnh đạm vừa rồi, nàng ôn nhu nói, "Ta muốn ngươi đi." Ta cúi đầu, không để ý tới nàng. "Ngươi làm sao vậy, Duẫn Nhi?" Nghiên Nhi nói, "Không phải nói cùng nhau nghĩ biện pháp sao? Ngươi để cho ta một người đi... Đây là biện pháp ngươi nghĩ được sao?" Ta thở dài: "Cái này sao có thể nói chung một chỗ..." Quận chúa nắm thật chặt tay ta: "Tại sao không thể? Ngươi đã nói thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, ngươi đã nói ngươi muốn vĩnh viễn ở bên cạnh ta, vậy bây giờ? Bây giờ ngươi để cho ta một mình đi phủ tướng quân, một mình đi đối mặt?" Ta không biết nói thêm lời nào. "Đều là gạt ta đúng không?" Quận chúa đột nhiên nói, "Vốn ngươi chẳng nghĩ tới vĩnh viễn cùng ta ở chung một chỗ, phải không?" Ta ngẩng đầu nhìn nàng, quả nhiên, hốc mắt quận chúa lại đang đỏ. "Hai tháng sau, ngươi sẽ bỏ lại ta rời đi đúng không?" Nghiên Nhi tiếp tục hỏi, nước mắt đã rơi trên khuôn mặt nàng. Ta vươn tay, muốn thay nàng lau đi nước mắt, nhưng Nghiên Nhi lại muốn tránh né. "Hảo, ta một mình đi phủ tướng quân." Quận chúa thẳng tắp nhìn ta, ngữ khí nàng cứng rắn nói, "Nhưng hai tháng sau, không cho ngươi rời đi, không cho phép rời đi. Nếu ngươi bỏ lại ta, ta sẽ hận ngươi cả đời." Nói rồi nàng xoay người hướng ra phía cửa. Quận chúa vừa bước ra khỏi cửa phòng, ta đã cảm thấy toàn thân như vô lực. Không thể khống chế được mình, ta lảo đảo người ngã về phía sau, trượt theo biên giá sách từ từ ngồi trên mặt đất lạnh lẽo. Chẳng thể nghĩ ra điều gì, ta không tự chủ được bật cười lên tiếng, và cũng trong khoảng khắc của nụ cười đó, ta cảm thấy trong lòng lại đã bị xé toang. Vừa rồi Nghiên Nhi nói gì, tại sao không nhớ được. A, đúng rồi. Nàng nói, nàng sẽ hận ta cả đời.
|
Chap 104 Suy nghĩ của Nguyệt Nhi Mọi việc dường như ngày càng kỳ quái. Không chỉ có là quận mã gia, mà giờ đến ngay cả quận chúa cũng làm ta suy nghĩ không ngừng. Ngày đó khi quận mã gia tới hỏi chuyện Tề tướng quân, nào thì Tề tướng quân là người ra sao, có hay chăng thích quận chúa... Ta cũng đã cảm thấy da đầu đau nhức. Rồi hôm nay lại có người đến thỉnh quận chúa một người đến phủ tướng quân, nhưng quận chúa lại nhất định muốn quận mã gia đi cùng, quận mã gia thì luôn cự tuyệt... Đến cuối cùng, ta chỉ thấy quận chúa mắt đỏ hồng, nâng cao thân mình, nộ khí sung thiên một người đến phủ tướng quân. Hai người này rốt cuộc làm sao vậy? Chẳng lẽ cãi cọ sao? Rõ ràng là lưỡng tình tương duyệt, bây giờ cuối cùng kết thành vợ chồng, vì sao còn phải dày vò nhau như vậy? Bọn họ lúc thì ân ái, lúc lại tranh cãi với nhau, khiến cho kẻ ngoại nhân như ta thực khổ. Giống hệt như đang đọc một cuốn tiểu thuyết truyền kỳ, lo lắng phiền não thay nhân vật chính bên trong. Quả đúng như câu "Hoàng thượng không vội, thái giám gấp*". (*: ý là người trong cuộc không lo, người ngoài đã rất lo lắng) Lúc quận chúa trở lại phủ đêm đã khuya. Nghe được ngoài cửa có thanh âm, ta cùng mấy người hầu khác lập tức chạy ra nghênh đón. Lại không nghĩ, cả Tề tướng quân cũng tới. Trên má của hắn lúc này nổi thêm chòm râu, thoạt nhìn so với trước kia càng thêm ổn trọng.Tề tướng quân sau khi xuống xe ngựa, chợt nhìn thấy ta, không nhanh không chậm cười quát tên ta. "Nguyệt Nhi tham kiến Tề tướng quân." Ta khom thân mình hành lễ. Tề tướng quân cười cười: "Đều là người trong nhà, khách khí làm gì." Rồi sau đó xoay người vươn tay, đỡ quận chúa ở phía sau cũng đang theo xuống. Người trong nhà? Là có ý gì? Dù vẫn đang suy nghĩ, nhưng chẳng hiểu vì sao, khi nhìn thấy Tề tướng quân vươn tay giúp đỡ quận chúa, ta lại cảm thấy động tác này có chút gai mắt. Sau khi quận chúa xuống xe ngựa, nàng nhìn nhìn ta, rồi lại đi tới hướng cửa nhìn qua một lần. Ta biết, nàng đang tìm quận mã gia. Nhưng... Hình như quận mã gia cũng không có theo ra nghênh đón. "Tề đại ca." Quận chúa xoay người lại sau khi không thể tìm thấy quận mã gia, đứng ngay ngắn trước tướng quân nói, "Cám ơn huynh đêm nay đưa ta về, trời đã muộn, huynh hãy trở về trước đi." "Nghiên nhi." Tề tướng quân cười cười, thanh âm trầm thấp, "Tuy đêm nay không hiểu rõ những lời nàng nói... Nhưng, mấy ngày nữa ta tiếp tục tới tìm nàng." Quận chúa chỉ khẽ cúi đầu, không nói thêm điều gì. Ta đứng ở bên không khỏi sửng sốt, những lời này của Tề tướng quân là có ý gì? Và quận chúa vì sao không có chút nào phản ứng? Chờ đến khi Tề tướng quân đã đi xa, quận chúa mới quay đầu hỏi: "Duẫn Nhi đâu?" Ta ngẩn người, những người khác cũng tức thì yên lặng. Từ sau lúc quận chúa ly khai quận mã phủ, mọi người đều chưa thấy qua quận mã gia. "Làm sao vậy?" Quận chúa thấy mọi người đưa mắt nhìn nhau, vội hỏi. Ta nói: "Quận chúa, sau khi ngài rời khỏi, mọi người đều chưa thấy qua quận mã gia, không biết..." Có phải còn ở trong thư phòng hay không? Nhưng chẳng đợi ta nói xong, quận chúa đã vội vã lướt nhanh qua người, thẳng tắp đi vào trong phủ. Ta cũng vội đi theo sau nàng, nhìn nàng chạy đến đại sảnh trống trơn, tùy tiện lướt qua một lần, rồi lại tiến đến hướng phòng ngủ. Đẩy cửa phòng ra, nhìn sàng đan trên giường vẫn như cũ ngay ngắn chỉnh tề, quận chúa lại cuống quít nhìn khắp mọi nơi trong phòng -- chẳng hề có một bóng người. "Hắn đi rồi?" Quận chúa đột nhiên xoay đầu hỏi ta, sắc mặt của nàng trắng bệch. Ta sửng sốt, đi rồi? Cái gì đi rồi? "Quận chúa, quận mã gia..." Không chờ cho ta nói hết, quận chúa bỗng thầm thì: "Sẽ không, Duẫn Nhi sẽ không đi, hắn... Hắn có phải ở phòng bếp hay không?" Nói rồi, nàng liền quay đầu chạy ra bên ngoài. Ta vội kêu nàng: "Quận chúa, ngài coi xem quận mã gia có phải ở thư phòng hay không?" "Thư phòng?" Quận chúa ngay tức thì dừng lại, quay đầu nhìn ta. Ta gật gật đầu, nói: "Sau khi ngài rời khỏi đây, quận mã gia hình như chưa có đi ra khỏi thư phòng..." Nàng lại lần nữa không chờ ta hết lời, đã quay đầu chạy vào trong phòng ngủ. Phòng ngủ? Chỉ thấy nàng vội vã đi đến trước bức tranh sơn thủy trên tường, đem bức tranh kia xốc lên... Thế nhưng xuất hiện một cánh cửa?! Ta há to miệng, sững sờ nhìn quận chúa chui vào cánh cửa sau đó biến mất không còn thấy gì. Phục hồi tinh thần lại, lúc này ta mới vội vàng đuổi theo, vừa bước ra khỏi lối ngầm, cuối cùng ta phát hiện mình đã đến bên trong thư phòng. Đây rốt cuộc là... rốt cuộc là như thế nào? "Duẫn Nhi? ... Duẫn Nhi?" Quận chúa sốt ruột nhìn xung quanh thư phòng, sắc mặt nàng ngày càng tái nhợt, "Duẫn ..." Bất chợt nàng cúi thân thể xuống, ta nhanh chóng chạy tới, liền thấy quận mã gia đang ngồi trên mặt đất, lưng tựa vào giá sách, hai mắt nhắm nghiền. Quận chúa thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười vuốt ve mặt quận mã gia: "Duẫn Nhi?" Nhưng quận mã gia lại không có bất kỳ phản ứng. "Duẫn Nhi... Ngươi, ngươi làm sao vậy, Duẫn Nhi?" Quận chúa bắt đầu bối rối, nàng không ngừng kêu tên quận mã gia, nhưng vẫn không có gì đáp lại. Quận chúa vừa sờ lên mặt quận mã gia, vừa vội quay đầu lại hô ta: "Nguyệt Nhi, hắn... Thân thể hắn nóng quá!" Ta bước nhanh tới, muốn thăm dò hơi thở của quận mã gia, lúc này mới phát hiện sắc mặt của quận mã gia tái nhợt tựa như giấy trắng. "Quận chúa, quận mã gia hình như đã bất tỉnh." Ta vội nói. Quận chúa không nói thêm lời, muốn dùng sức nâng quận mã gia đang ngồi trên đất dậy, nhưng lại lảo đảo, ta vội tiến tới trước đỡ lấy một bên của quận mã gia. Quận chúa vừa thấp giọng hô tên của quận mã gia, vừa cùng ta đỡ quận mã gia đưa tới giường trong thư phòng. Lúc này, ta mới biết được quận mã gia là gầy yếu như vậy, khi nằm trên giường rộng lớn. "Duẫn Nhi, tỉnh dậy đi..." Quận chúa ngồi ở bên giường, vừa vỗ về khuôn mặt quận mã, vừa ghé vào sát tai hắn thấp giọng hô. Nhưng quận mã gia vẫn như trước không hề có bất kỳ dấu hiệu nào tỉnh lại. "Nguyệt Nhi." Ngay cả đầu quận chúa cũng không quay lại, nàng chỉ gắt gao nhìn chằm chằm nét mặt quận mã gia, "Mau, mau đi kêu đại phu!" Ta sửng sốt, sau một lúc mới phản ứng kịp, vội vã xoay người đi thỉnh đại phu. Sau một hồi bận rộn không ngừng, đại phu buông mạch của quận mã gia đối quận chúa nói: "Quận chúa đại nhân, ngài đừng quá lo lắng, quận mã gia chỉ là quá mệt nhọc, và cảm nhiễm phong hàn mà thôi, không có vấn đề gì lớn." Đứng ở một bên ta âm thầm thở phào, nếu là có vấn đề lớn, không biết quận chúa sẽ ra sao. "Vậy vì sao hắn còn chưa tỉnh lại?" Quận chúa vẫn lo lắng hỏi. "Chỉ là quá mệt nhọc mà thôi, tiếp tục nghỉ thêm là được." Vị đại phu nói, "Khuya hôm nay ngài uy cho quận mã một chén thuốc, sáng mai sẽ tỉnh." Nói rồi đưa qua cho ta một đơn thuốc, ta nhận lấy vội vàng xoay người rời đi. Vừa bước chân ra khỏi cửa, ta không nén nổi mà âm thầm cảm thán, hai người này quả thật là dày vò nhau, một người mãi mới dưỡng cho thân thể hảo, người kia lại ngã xuống rồi. Cuối cùng bảo xong nồi thuốc ta đưa đến thư phòng, cả quãng đường đi luôn ngửi thấy hương vị thuốc kia, ta không nhịn được nhíu mày, thuốc này có bao nhiêu đắng mới có thể sặc mũi như vậy. Vào đến thư phòng, đại phu cũng đã ly khai, chỉ còn quận chúa đang ngồi ở bên giường, vẻ mặt lo lắng nhìn chăm chú quận mã gia. "Quận chúa, thuốc của quận mã gia." Ta bước tới trước, đưa thuốc đến tay quận chúa. "Ân." Quận chúa nâng quận mã gia vẫn đang mê man dậy, tiếp nhận chén thuốc, múc lên một thìa thuốc đen tuyền, đưa tới bên miệng quận mã gia, nhẹ nói, "Duẫn Nhi, uống thuốc đi." Nhưng vẫn trong cơn mê quận mã gia lại hoàn toàn chẳng biết chút gì, tất cả thuốc đều theo bên miệng chảy xuống, ta vội lấy khăn tay đưa cho quận chúa, để nàng lau miệng giúp quận mã gia. Quận chúa thở dài, xoa xoa khóe miệng của quận mã gia, rồi đột nhiên giơ cao chén thuốc trong tay, chính mình uống lấy một ngụm. Ta sửng sốt, quận chúa đang muốn làm gì vậy? Chỉ thấy nàng ôm chầm lấy quận mã gia vẫn đang trong cơn mê ngủ, đưa tay nâng cằm của hắn, sau đó nghiêng thân mình, miệng đối miệng mà đem thuốc đút cho... Nhìn thấy một màn như vậy, ta lập tức cảm thấy mặt mình nóng như lửa đốt, thế nào quận chúa một lời cũng không nói, lại đột nhiên... Ta vội cúi đầu, nhanh chân đi ra ngoài phòng, cũng đồng thời xoay người đóng cửa. Sau đó thở dài, cũng thật làm khó quận chúa, thuốc kia đắng đến khiến ta ngửi cũng khó chịu, vậy mà nàng... Đứng ở ngoài cửa hơn nửa ngày, bỗng nghe được tiếng quận chúa gọi: "Nguyệt Nhi?" "Đến đây." Lúc này ta mới dám mở cửa tiến vào thư phòng, nhìn quận mã gia đã nằm xuống giường, trên người còn đắp tấm chăn thật dày, quận chúa thì đang dùng khăn lau mặt cho quận mã gia. Ta không khỏi nhớ tới màn kia, mặt lại nóng lên hâm hấp. "Nguyệt Nhi." Quận chúa lại không để ý, nàng chỉ khẽ nói, "Giúp ta đổi một chậu nước ấm đi." "Dạ." Ta nhanh chóng đáp. Nhanh đến vựa củi đổi một chậu nước, sau đó quay lại thư phòng. Ta vừa định vào cửa, lại nghe thấy bên trong có tiếng người nói chuyện. Đôi tai lập tức vểnh lên, nhưng chỉ nghe thấy thanh âm của quận mã gia truyền đến: "Nghiên nhi... Đừng, đừng, không cần... Nghiên nhi..." Chẳng lẽ là quận mã gia đã tỉnh? Ta thò đầu nhìn vào bên trong, nhưng quận mã gia như cũ vẫn nằm trên giường, chỉ có lông mày cau chặt, thì thào tự nói -- Ra là đang nói nói mớ. "Không có, đối với ta ngươi không phải không cần." Quận chúa ngồi ở bên giường nắm chặt tay quận mã gia, cúi người nhẹ nói bên tai quận mã. Lòng ta không khỏi đau xót, hai người này quả nhiên cãi cọ sao? Thần chí không rõ quận mã gia lại nói: "Ta, ta không muốn đi..." Không muốn đi? "Vậy không đi, ở lại bên cạnh ta." Quận chúa thấp giọng nói, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve mặt quận mã gia. Rốt cuộc... Là xảy ra chuyện gì? Thanh âm vẫn là đứt đoạn, tiếng nói từ trong phòng ngủ truyền ra thầm thì, quận mã gia nói hắn không muốn đi... Rốt cuộc hai người này làm sao vậy? "Quận chúa." Mang theo đầy bụng nghi vấn, ta bước vào phòng, đặt chậu thủy xuống cạnh bên giường, "Nước ấm đây." "Ân." Quận chúa nhẹ đáp, sau đó đem khăn mặt trên tay để vào trong chậu. Ta ngồi xổm xuống muốn tự mình chà xát khăn mặt, nhưng lại bị quận chúa ngăn: "Cứ để ta làm. Muộn rồi, ngươi đi về trước nghỉ ngơi." "Nhưng..." Ta đang muốn nói, thân mình quận chúa lại đã sớm ngồi xuống, cầm lấy khăn ở trong chậu lên vò. Ta thở dài, nói: "Vậy quận chúa cũng sớm một chút nghỉ ngơi." "Ân." Đầu cũng không ngẩng, quận chúa chỉ khẽ đáp. Xem ra, quận chúa lại muốn chịu đến sáng mai.
|