Vợ Của Ta Là Quận Chúa (Yoonsic Version)
|
|
Chap 118 Sư phụ nghe xong, xoay đầu lại nhìn ta, sau một lúc lâu mới đáp: "Hảo." "Sư phụ." Ta lại nói, "Ngài nói có chuyện muốn tìm con... Đó kỳ thật chỉ là lấy cớ thôi phải không, nếu không có chuyện gì, con muốn về phòng nghỉ ngơi trước." Sư phụ sửng sốt, sau đó thở dài: "A Duẫn, vi sư biết để ngươi làm vậy nhất định sẽ là khó chịu, nhưng ngươi..." "Sư phụ." Ta cười cười, "Ngài đang nói gì vậy, con là mệt mỏi thật sự." Sư phụ dừng bước lại, yên lặng nhìn ta, lát sau mới chỉ vào một căn phòng không xa đó: "...Đó chính là phòng ngủ của ngươi." "Vậy con đi trước nghỉ ngơi." Ta nói, "Vừa nãy trên đường đi con đã ăn no rồi. Nên đến lúc dùng bữa tối, ngài không cần tới gọi con, đợi đến mai... Lúc mọi người muốn lên đường, hãy tới tìm con." Nghe hết những lời tựa như rất bình thường ta nói, sư phụ nét mặt hồ nghi nhìn ta, sau đó thở dài, gật gật đầu. Bước vào trong phòng, ta lập tức chốt cửa lại. Ngay cả nến cũng không buồn điểm, sờ soạng đi đến bên giường, trực tiếp ngã thẳng lên đó. Cứ như vậy, hết thảy mọi thứ đều đã xong sao. Chỉ vì ta ký một chữ. Tất cả đã thật sự kết thúc. Một năm này, những ngày cùng Nghiên Nhi trôi qua tựa hồ như mộng. Và bây giờ chính là lúc tỉnh lại. Ta nên giải thích thể nào với Nghiên Nhi đây. Chậm đã, ta còn có tư cách để giải thích sao? Hẳn là không còn nữa rồi, chẳng lẽ... Ta lại phải gạt nàng sao? "Thật không phải, ta có chút việc cần cùng sư phụ trở về y quán, ngươi cùng Vương gia trở lại kinh thành trước đi..." Ta nghĩ rất nhiều những lý do để dùng biện giải, cuối cùng lại chợt cảm thấy buồn cười. Hai chúng ta bắt đầu bằng lời nói dối, và giờ cũng dùng lời nói dối để kết thúc sao... Thật là hay. Mở mắt nhìn vào mảnh tối tăm trước mặt, ta không muốn suy nghĩ điều gì, cũng không muốn làm bất kỳ gì nữa. Không biết qua bao lâu, bất chợt có tiếng đập cửa vang lên. Ta không muốn nghe, chỉ chuyển thân người đưa lưng về phía cửa. Tiếng đập cửa vẫn không dừng lại, cực kỳ kiên nhẫn tiếp tục vang lên. Ta cũng thực kiên nhẫn nén tức giận trong lòng, chờ đợi người gõ cửa biết khó mà lui, tự mình rời khỏi. Cuối cùng tiếng đập cửa cũng ngừng lại. Ta âm thầm thở dài nhẹ nhõm, nhưng thanh âm quen thuộc lại truyền vào: "Duẫn Nhi, ngươi có ở bên trong không?" Là quận chúa. Vì cái gì... Ngươi có thể cố chấp như vậy? Đột nhiên, nước mắt của ta chảy xuống, không chút lưu tình trượt xuống vành tai. "Duẫn Nhi? Ta là Nghiên nhi... Ngươi có ở bên trong không?" Quận chúa lại hô tiếp. "Ta đây." Ta làm bộ thực bình tĩnh đáp. "Ngươi quả nhiên ở bên trong." Ta nghe thấy trong giọng Nghiên Nhi như có ý cười, "Ta còn tưởng ngươi đi vắng chứ." Nước mắt lại từ mi tràn ra, ta vội vươn tay lau đi lệ, cũng đồng thời che miệng ngăn tiếng nấc lên. Nghiên Nhi lại khẽ nói: "Duẫn Nhi, có phải vừa nãy ngươi ngủ không?... Vậy, vậy giờ có thể mở cửa chứ?" Ta muốn trả lời, nhưng lại không thốt được lên lời. Không nghe thấy tiếng ta đáp, nàng lại hỏi: "Duẫn Nhi, ta muốn gặp ngươi, cùng ngươi nói chuyện, mở cửa được không?" Không được. Ta không muốn gặp ngươi. Ta không muốn cùng ngươi nói chuyện. "Duẫn Nhi?" Nghiên Nhi lại kêu một tiếng. "Sao vậy?" Ta vẫn như trước giả bộ an bình. "Ta..." Nàng nói rồi thở dài, "Duẫn Nhi, mở cửa được không?" Ta ngồi dậy nói: "Chờ một chút." Sau đó liều mạng lau khô nước mắt, hít vào vài hơi thật sâu, đi tới bên cửa kéo chốt lên, nhưng chỉ mở hé ra một khoảng, vừa đủ đưa nửa thân thể ra ngoài nhìn Nghiên Nhi. "Duẫn Nhi." Quận chúa thấy ta, nàng cười cười, "Ngươi không đốt đèn... Vừa nãy ngủ sao?" "Bây giờ chắc là lúc dùng bữa tối." Ta nhìn bầu trời bên ngoài, đã là tối đen một mảnh, "Tại sao còn không đi dùng cơm? Cả đoạn đường đi ngươi cũng chưa ăn gì cả." Nếu cứ mãi như thế, thân thể của ngươi làm sao chịu được. "Ta thấy Duẫn Nhi lâu cũng chưa tới tìm ta, nên có chút lo lắng..." Nàng vội nói, "Hơn nữa vừa nãy đến phòng khách dùng bữa, thấy chỉ có ngươi không tới, nghĩ ngươi có phải đang ngủ hay không, cho nên..." "Ta không đói bụng." Ta nói. "Như vậy sao được." Quận chúa nhíu nhíu mày, ôn nhu nói, "Ít nhiều ngươi cũng nên ăn một chút, được không?" Rõ ràng là cả đoạn đường đi, người chẳng chịu ăn gì là ngươi đó. "Ta thật sự không đói." Ta quay mặt hướng sang nơi khác, không muốn để Nghiên Nhi thấy được nước mắt lại sắp tràn khỏi mi, "Ngươi mau đi ăn đi." "Vậy, vậy..." Nàng dường như có điểm xấu hổ, sau khi suy nghĩ một hồi, mới nói, "Ta bưng tới cho ngươi được không? Ngươi muốn ăn gì..." "Ngươi để cho ta nghỉ ngơi một chút đi." Ta cắt đứt nàng, thanh âm lãnh đạm, "Ta thật sự mệt vô cùng." Quận chúa ngẩn người, sau đó thực miễn cưỡng cười nói: "Vậy ngươi trước ngủ đi, ta...Lát nữa ta lại tới tìm." "Dùng xong cơm ngươi cứ về nghỉ ngơi đi." Ta cúi đầu, không dám nhìn thẳng quận chúa, "Có lời gì thì để ngày mai nói." Sau đó không để ý tới Nghiên Nhi muốn nói gì, lập tức đóng chặt cửa lại. Chỉ cách qua một cánh cửa, ta cúi thân mình ngồi trên nền đất, liều mạng đè nén tiếng nấc đang muốn thoát ra khỏi miệng theo từng dòng nước mắt tuôn rơi. Đây có lẽ là lần đầu tiên, ta đối đãi với quận chúa lạnh lùng như vậy. Ta sao có thể đối với nàng như vậy, chẳng lẽ là muốn nàng tập dần từng chút hận sao. Không biết nàng đã ly khai chưa, nhưng ta cũng không còn tinh lực để suy nghĩ điều đó nữa, chậm rãi trở lại bên giường, nằm lại tư thế như vừa nãy, để mặc nước mắt cứ thế không ngừng chảy ra. Không nghe thấy tiếng bước chân Nghiên Nhi rời đi, nhưng ngoài cửa đã không còn bóng đen chiếu trên cửa nữa, vậy là Nghiên Nhi đã ly khai rồi. Sau đó đến sư phụ cùng Nhị sư huynh lần lượt tới tìm ta. Nói những điều không quan trọng mấy, sư phụ muốn ta ra ngoài ăn chút gì đó, còn Nhị sư huynh lại muốn ta khuyên sư phụ muộn vài ngày hẵng đi, để hắn có thể đi dạo qua mấy Tự miếu xung quanh vùng, thuận tiện còn hỏi một chút về Nguyệt Nhi. Sau khi đã tùy tiện kể ra một chút, ta liền đuổi hắn ra khỏi phòng, tiếp tục cuộn mình nằm trong chăn mền lạnh buốt, chờ cho đến khi trời sáng. Ta nghĩ đến rất nhiều điều, tất cả đều là những lúc ở bên Nghiên Nhi, có đôi khi ta không nhịn được cười lên tiếng, sau khi nghe thấy lại phát giác chính mình cũng thật đáng cười. Qua thật lâu, ngoài cửa sổ dần dần vang lên tiếng côn trùng. Có lẽ đã đến đêm khuya. Tất cả mọi người đã đi ngủ rồi. Bất chợt có người gõ cửa. Nhưng chỉ gõ một hai tiếng, không đợi ta trả lời người đó đã nhẹ giọng hô: "Duẫn Nhi, là ta." Ta lần này không chần chờ nữa, chậm rãi đi gần đến cửa, mở ra một chút nhìn Nghiên Nhi đang đứng bên ngoài. Từng luồng hàn khí từ ngoài ùa đến khiến ta rùng mình, ánh nến trong những gian phòng đối diện cũng đều đã tắt, không gian hoàn toàn chìm trong yên tĩnh, chỉ có quận chúa đang đứng ở trước cửa phòng của ta. "Sao ngươi... còn chưa ngủ?" Ta thở dài. Nàng đứng nguyên tại chỗ, nở nụ cười gượng gạo, sau đó mới nhẹ nói: "Ngươi, ngươi không ở bên ta... Ta ngủ không được." Tim tựa như đột nhiên bị ai bóp chặt, ta mím môi, cố không để nước mắt đáng ghét kia lại trào ra. "Duẫn Nhi?" Nghiên Nhi nghi hoặc gọi ta, rồi nói, "Ta muốn... cùng ngươi ngủ." Nói xong dường như cảm thấy lạnh, nàng nâng tay vuốt ve hai cánh tay mình. Ta cúi đầu, mở lớn cửa ra. Nghiên Nhi thấy vậy vội cười chạy vào bên trong. Không nói thêm lời đi tới bên giường, tùy tiện giải khai ngoại bào, sau đó rất nhanh chui thẳng vào trong chăn mền. Sau khi ta chốt cửa lại, mới quay về nằm trên giường, Nghiên Nhi giống như bình thường cực kỳ lưu loát, chuyển thân mình đến gần ta hơn, thực tự nhiên chui vào trong lòng. Sau đó, ta nghe được tiếng nàng thở phào nhẹ nhõm. Biểu hiện của nàng trẻ con như vậy, khiến cho ta một trận đau lòng, liền vươn tay gắt gao ôm chặt lấy. "Duẫn Nhi, ngươi không ăn chút gì, sẽ không đói sao?" Nghiên Nhi đột nhiên nhẹ hỏi. "Vậy còn ngươi..." Ta hỏi lại nàng, "Ngươi ăn không?" "Ăn." Nàng cười nói, "Nghe lời ngươi nói, ta ăn một chút. Bất quá, không ăn quá nhiều." "Sau này..." Ta vừa nói, vừa thở dài, "Sau này ngươi cần phải ăn nhiều hơn, không cần tra tấn thân thể mình như vậy, ta sẽ lo lắng." "Ân." Nàng vội đáp lời, còn gật gật đầu. Ta cúi đầu, hôn hôn lên trán của nàng, sau đó không biết phải nói thêm gì nữa. "Duẫn Nhi." Nghiên Nhi chợt hỏi, "Phụ vương... Cùng ngươi nói những gì?" Đến rồi. Ta mấp máy miệng, nhưng lại không nói điều gì. "Không nói cũng không sao." Thấy ta không hồi đáp, Nghiên Nhi lại nói, "Ta chỉ là..." "Vương gia không nói gì cả." Ta cười, "Chỉ là nói, chờ đến khi hắn hết bệnh rồi, sẽ dẫn ngươi trở về kinh thành." "...Sẽ dẫn chúng ta trở về kinh thành." Nghiên Nhi cải chính. "Nghiên nhi." Ta khẽ nói, "Kỳ thật..." Thân mình Nghiên Nhi đột nhiên cứng lại, tựa như cảm nhận được điều ta sắp nói nàng chẳng hề muốn nghe. "Kỳ thật..." Ta vuốt ve lưng nàng, nói, "Ngày mai ta, ta..." Theo từng chữ mà ta nói ra, cánh tay nàng đang ôm lấy ta càng thêm siết chặt, khiến ta không cách nào thốt lên được lời. "Ngày mai ngươi làm sao?" Thấy ta ấp úng không nói, Nghiên Nhi thấp giọng hỏi, thân mình nàng vẫn đang cương cứng. "Ngày mai ta cùng sư phụ quay về kinh thành trước." Ta nói. Bắt đầu bằng nói dối, thì kết thúc cũng là nói dối đi. Thật hay. "Quay về kinh?" Nghiên Nhi rõ ràng sửng sốt. "Trong kinh thành sư phụ có một lão bằng hữu." Ta giả bộ thực thành khẩn nói, "Muốn ta cùng hắn đi bái phỏng lão bằng hữu kia." Nghiên Nhi nghe rồi, tựa hồ không chút nghĩ ngợi trả lời ngay: "Vậy ta và ngươi cùng đi..." "Không được." Ta vội nói, "Vương gia còn cần ngươi ở bên chiếu cố." Sau một hồi trầm mặc, Nghiên Nhi mới nhẹ cười: "Vậy, vậy... Duẫn Nhi, sau đó thì sao, sau đó... Ngươi sẽ đi nơi nào?" Ta cắn chặt răng, nói: "Sau đó, trở về quận mã phủ chờ ngươi." Nghe được lời cuối cùng kia, nàng bỗng thở phào nhẹ nhỏm, sau đó mới cất lời: "Bệnh của phụ vương chắc chắn rất nhanh hồi phục, không chừng vài ngày sau là có thể trở về." Nói rồi lại dừng một chút, "Đến lúc đó, ta cùng phụ vương trở lại kinh thành, sau đó chúng ta tiếp tục nghĩ biện pháp. Ngươi đã nói thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, đúng không?" "Ân." Ta nhẹ giọng đáp. Tại sao ngươi cứ... Tín nhiệm ta như vậy? Nghiên Nhi cười cười: "Phụ vương còn muốn gả ta cho Tề đại ca, hắn tại sao không hiểu chứ, người ta yêu chính là ngươi, ta không muốn..." "Nghiên nhi." Ta cắt đứt nàng, "Mấy ngày mà ta đi vắng, ngươi cần phải ăn nhiều một chút, cho dù không muốn, cũng phải ăn một chút đi." "Ân." Nàng gật gật đầu. "Ta sẽ công đạo hạ nhân nơi này, để bọn hắn giúp ngươi bảo thuốc mà ta trước giờ thường bảo cho ngươi, ngươi cần phải uống hết tất cả, biết không?" "Biết." "Tuy bây giờ thời tiết không lạnh, nhưng trời vừa tối cũng phải mặc nhiều thêm chút. Ngươi xem vừa nãy ngươi mặc ít vậy đứng ở bên ngoài, sẽ cảm lạnh." "Ân." "Còn nữa, buổi tối cần đi ngủ sớm một chút, như vậy ban ngày mới có tinh thần chiếu cố Vương gia, biết không?" "Chính là không có ngươi ở bên người, ta không ngủ được." Nàng rầu rĩ nói. Không có ta ở bên người, nàng sẽ không ngủ được. "Yên tâm đi." Thấy ta không trả lời, Nghiên Nhi lại nhẹ giọng nói, "Ta sẽ ôm mền thật chặt, coi nó như là ngươi, nên ngươi không cần lo lắng, ta sẽ hảo hảo ngủ." "Ngươi, ngươi để cho ta... Nói cái gì cho phải đây." Ta cười nói, sau đó lặng lẽ nâng tay, lau nước mắt lại đang chảy ra từ khóe mắt. "Sao ngươi có thể dong dài như vậy." Nghiên Nhi không nén được cười, "Giống như... Giống như nương của ta." Ta sửng sốt. Nàng lại bỡn cợt nói: "Không phải mọi người đều nói, mẫu thân yêu nhất là lải nhải sao? Ta vừa vặn không có nương, không bằng thế này... Ngươi làm nương của ta là được." "Phải rồi." Nghe lời nàng nói như vậy, ta suy nghĩ một chút rồi hỏi, "Nghiên nhi, ngươi... Từ nhỏ ngươi rất muốn có mẫu thân bồi ở bên cạnh a?" "Ân." Quận chúa đáp, sau đó cười khẽ nói với ta, "Nhưng... Bây giờ ta chỉ muốn ngươi bồi ở bên cạnh." "Dù sao..." Ta cố ý bỏ qua lời nàng nói, "Dù sao ngươi nhất định phải chiếu cố tốt chính mình, không được tiếp tục dễ dàng ngã bệnh như trước đây." "Ta biết rồi." Nàng thở dài, ôn nhu nói, "Ngươi mau ngủ đi, ngày mai không phải còn muốn về kinh sao?" "Ân." Ta cương thân mình, gật gật đầu. Ta nhắm mắt lại, bức bách chính mình không suy nghĩ gì, chỉ muốn hảo hảo mà ôm người trong lòng đi vào giấc ngủ. "Duẫn Nhi." Nghiên Nhi lại đột nhiên nói, "Ngươi ở trên đường cũng phải chiếu cố tốt chính mình, biết không?" Ta không cách nào trả lời, bởi vì sợ hãi khi lời đầu tiên thoát ra khỏi miệng, sẽ không kiềm được mà khóc lớn lên. Nhưng cũng không đợi ta trả lời, trên môi đột nhiên ấm áp. Ta lập tức hiểu đó là Nghiên Nhi hôn ta, liền không nhúc nhích gì nữa. Nàng không nói gì, chỉ là co lại thân mình, nhấc đầu chôn vào lòng ta, sau đó thở dài nhẹ nhõm. Ta lại lần nữa lén lút đưa tay lên, lau đi nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi trên mặt.
|
Chap 119 Dù cho đã trải qua hơn mười ngày liên tục bôn ba, Nghiên Nhi vẫn như cũ rời giường sớm, thay ta chuẩn bị hành trang. Đến khi ta tỉnh dậy, liền cảm thấy hốt hoảng khi nhìn thấy Nghiên Nhi đang ngồi ở bên cạnh bàn, giúp ta sắp xếp lại từng bộ quần áo mang theo trên xe ngựa. Trong khoảng khắc này, ta cảm tưởng mình vẫn như đang ở quận mã phủ, một năm vẫn chưa có qua đi, quận chúa vẫn giống như trước giúp ta chuẩn bị hành lý xuất hành, và ta chỉ là ngẫu nhiên ra ngoài du ngoạn mà thôi. "Dậy rồi?" Nghiên Nhi không quay đầu, nàng đang kết lại bao bố trên bàn, "Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong rồi, mau đổi quần áo, đi dùng bữa sáng thôi." Giống như hết thảy đều không thay đổi. Ta đã đem lời nói dối của mình nói cho Vương gia cùng sư phụ, để tránh cho bọn hắn lộ ra chân tướng. Nhìn Nghiên Nhi chẳng hay biết gì còn giúp ta thu thập hành lý, ta cảm thấy mình thật tàn nhẫn. Nhưng đồng thời cũng sợ hãi rằng, nếu ta nói cùng quận chúa vài câu, sẽ không nhịn được mà tuôn rơi lệ, vì vậy chẳng còn cách nào ngoài luôn làm bộ như xa cách nàng. Nhưng không biết tại sao, hôm nay Nghiên Nhi lại cực kỳ kiên nhẫn, dù thấy thái độ của ta khác thường, bộ dạng không hề có ý muốn cùng nàng nói chuyện, nàng cũng không mở lời chọc ta tán gẫu, mà chỉ là luôn cố chấp theo sát bên cạnh ta, ta đi đến đâu nàng, đi đến đó. Giống như chiếc gối bông mềm, nếu ai đánh nó một quyền, nó sẽ không bị thương, mà ngược lại dùng sự ôn nhu mềm mại của mình bao bọc lấy người đó, khiến cho họ không biết phải làm thế nào. Ta thậm chí từng hoài nghi, nàng có lẽ đã biết, biết ta sắp sửa vĩnh viễn rời xa nàng. Thẳng cho đến khi chuẩn bị khởi hành, ta cũng chưa hề nói với nàng mấy câu. "Trở về đi." Trước khi lên xe, ta nói với Nghiên Nhi đang đứng ở cửa đưa tiễn. Nàng cười cười, không nói gì. Đến lúc ta cắn răng, nhẫn tâm lên xe ngựa rời đi, Nhị sư huynh lại nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Sư muội, những người khác đều trở về rồi, chỉ còn một mình quận chúa vẫn đứng ở đó." Ta cúi đầu, cố tình rằng mình không để ý. "A Duẫn." Sư phụ ngồi ở tận trong cùng, luôn luôn nhắm hai mắt lại, thế nhưng giờ này đột nhiên cất lời, "Ngươi xuống xe đi, nói chuyện riêng cùng quận chúa." Ta ngẩng đầu nhìn về phía sư phụ, hắn vẫn như cũ nhắm chặt hai mắt. "Phải a, sư muội." Nhị sư huynh lại nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài, "Ngươi xuống nói chuyện riêng cùng quận chúa đi, dù sao các ngươi cũng sống chung một năm mà." Sống chung một năm. Khi ta bước xuống xe ngựa, Nghiên Nhi tựa như không ngờ được ta sẽ vòng trở về, nàng nhất thời sững sờ đứng nguyên tại chỗ. Ngoài cửa giờ chỉ còn nàng một mình đứng, tất cả những người khác đã sớm rời đi, mỗi người đều bộn bề nhiều việc. Nhìn nàng như vậy, trong lòng ta lại cảm thấy từng hồi chua xót, chỉ thấy mình như lại muốn rơi lệ. Ta bước từng bước hướng đến gần nàng, nàng nhìn ta, nét mặt dịu ngoan hơi hơi mỉm cười, vẫn không hề cất lời nói chuyện. Cuối cùng bước đến trước mặt quận chúa, nghe nàng ôn nhu hỏi: "Có phải quên mang gì hay không?" Nghe câu hỏi quen thuộc của nàng, nhìn vào khuôn mặt quen thuộc đó, ta chỉ cảm thấy hốc mắt như đang nóng lên, từng giọt nước mắt bắt đầu che mờ tầm mắt. "Duẫn Nhi... Ngươi làm sao vậy?" Thấy ta như vậy, nàng bắt đầu bối rối. Không một chút cố kỵ rằng nơi chúng ta đứng là trên đường, ta dang rộng hai tay, ôm thật chặt nàng vào lòng. Nghiên Nhi cũng lập tức ôm lấy eo ta, nàng có lẽ bị ảnh hưởng bởi tâm tình ta mà nghẹo ngào nói: "Đừng khóc, ngươi... ngươi khiến cho ta cũng muốn khóc, ta thật vất vả mới chống đỡ được, muốn cho mình cười... cười tiễn ngươi đi..." Siết chặt hơn thân hình nàng vẫn mãi luôn gầy yếu như vậy, ta nhẹ giọng hỏi: "Lời tối hôm qua ta nói, ngươi còn nhớ rõ không?" Nàng vội gật đầu liên tục, tựa như bởi vì nhịn xuống thanh âm nức nở mà nói không thành lời. "Ta..." Trong một tích tắc, ta muốn đem tất thảy mọi thứ nói hết cho nàng, "Nghiên nhi, ta..." Nghiên Nhi không nói gì, nàng chỉ gắt gao ôm ta, thân mình bởi vì cố nén nức nở mà không ngừng run rẩy. "Nghiên nhi, tóm lại..." Ta cắn răng, khóc nói, "Ngươi nhất định phải nhớ rõ ăn cơm, không thể ngã bệnh." Nói rồi, ta quay đầu dùng sức hôn hôn gương mặt nàng, sau đó buông tay, xoay người rời đi. "Duẫn Nhi..." Phía sau truyền đến tiếng Nghiên Nhi la khóc, từng chút một như xé rách lòng ta, và khi ta đi càng ngày càng xa, thanh âm đó cũng ngày càng yếu. Sẽ gặp lại lần nữa, nếu chúng ta vẫn còn duyên phận. "Sư, sư muội..." Ta vừa lên xe, Nhị sư huynh đã bị bộ dạng ta dọa cho nhảy dựng, "Ngươi làm sao vậy?" "Không có việc gì." Ta quay mặt đi, lau lau nước mắt trên mặt, không muốn nói thêm điều gì. "Cho xa phu đánh xe đi." Sư phụ vẫn như trước nhắm mắt, bình tĩnh nói với Nhị sư huynh. Thế giới của ta, từ nay về sau ảm đạm.
|
Chap 120 Suy nghĩ của Tư Đồ Ức Vì cái gì khi con người đối diện với cái chết, đều sẽ sợ thành như vậy. "Ai..." Ta thở dài, nói với tên bụng phệ đang quỳ gối trước mặt, "Ngươi không phải là... tè ra quần chứ." Nhớ lại trước đây khi ta quyết định nhảy núi, cũng không có kích động thành như vậy a. "Nữ hiệp tha mạng... Nữ hiệp..." Vẻ mặt hắn cực kỳ hoảng sợ, quỳ trên một mảng đất đã đọng đầy nước ố vàng, "Ngươi muốn bao nhiêu ngân lượng mới bằng lòng tha cho ta? Bao nhiêu ta, ta, ta cũng nguyện ý cấp!!" Ta di chuyển bàn tay nắm cây chủy thủ đang đặt ở trên cổ hắn, bất đắc dĩ nói: "Đầu tiên, ta không phải là nữ hiệp, ta là một... Sát thủ, hay là thích khách, tùy tiện ngươi kêu..." "Ngươi đừng gạt ta." Hắn cợt nhả, nhưng kỳ thật đã sớm sợ tới mức mặt đầy mồ hôi, "Nào có sát thủ mặc đỏ như vậy đi giết người, hơn nữa trên người còn đầy hương khí... Huống chi, ngài, ngài còn mỹ mạo như vậy..." "Ngậm miệng thúi của ngươi lại." Ta vươn tay kia, bóp chặt lấy cổ của hắn, "Trên thế gian này ta chỉ nhận một người đối với ta ca ngợi, kẻ khác nói đều là vô nghĩa. Huống chi lời ngươi nói, ta lại càng muốn phun. Nếu ngươi chưa từng gặp người khác mặc đồ đỏ giết người, vậy hôm nay ngươi có thể thấy tận mắt, còn về phần hương khí trên người ta... Dù cho trên người ta có là mùi thối, cũng cùng ngươi không quan hệ." Chẳng hiểu vì sao phải cùng hắn vô nghĩa nhiều như vậy, ta thu hồi chủy thủ, xuất ra chiếc bọc trong tay áo. "Vì, vì sao ta, ta không nhúc nhích được?" Tên bụng phệ đang quỳ trước thân thể ta hoảng sợ nói. "Ngu ngốc." Ta lắc lắc đầu, mở chiếc bọc trong tay ra, "Ta điểm huyệt ngươi, làm sao ngươi còn động được?" "Ngươi muốn làm gì?! Lấy ra nhiều châm như vậy, ngươi muốn làm gì?!" Hắn nhìn thấy trong chiếc bọc ta mở ra cắm đầy các loại ngân châm dài ngắn, lập tức kích động hơn. "Giết ngươi." Ta nói, sau đó lấy ra một cây châm nhỏ dài nhất, cố ý ở trước mắt hắn quơ quơ. Khuôn mặt béo phệ của hắn tức thì vặn vẹo: "Ngươi, ngươi... Ngươi chờ đấy, hạ nhân của ta sẽ xông tới, sẽ đem ngươi..." "Thôi đi, đám hạ nhân kia của ngươi nếu không nghe được ngươi gọi, thẳng đến sáng mai cũng chẳng tới nơi này tìm ngươi." Ta cười cười, "Đây chính là thói quen sinh hoạt của ngươi nha, ta đã tra được nhất thanh nhị sở (rõ ràng)." "Ta..." Hắn nghe xong, sắc mặt càng thêm trắng bệch, muốn há to miệng lớn tiếng cầu cứu, nhưng lại chẳng có thanh âm nào phát ra. "Dừng lại đi." Ta lại khuyên nhủ, "Ta điểm huyệt của ngươi, trừ bỏ nhỏ giọng nói chuyện, ngươi không cách nào lớn tiếng kêu la, đừng lãng phí sức lực nữa." Vẻ mắt hắn lập tức tựa như đưa đám, nói cầu xin: "Nữ hiệp! Nữ hiệp tha mạng!" "Đừng nói nhảm." Ta thổi thổi cây châm nhỏ trong tay đã sớm thoa lên kịch độc, nói với hắn, "Lúc đầu sẽ khá đau đớn. Ta cắm nó vào huyệt vị sau ót của ngươi, ngươi sẽ không nhúc nhích được, cũng không mở được miệng nói gì, nhưng xương cốt toàn thân lại sẽ đau nhức tựa như kiến cắn, đến cuối cùng, không quá hai canh giờ ngươi sẽ chết vì đau." "Không! Không! Ngươi muốn bao nhiêu ngân lượng, ta cấp!" Cả mặt hắn đều đã giàn giụa nước mắt, dù ta vẫn chưa hề đâm châm vào. "Đây không phải là vấn đề tiền, đây là vấn đề danh dự." Ta thở dài, sau đó bước đến phía sau hắn, "Ngươi còn nhớ nữ tử tên Lý Mộng Thư không?" "Lý Mộng Thư? Mộng Thư..." Hắn bừng tỉnh, "Ta biết nàng, ta biết! Nữ hiệp, nữ hiệp, ta cùng Thư nhi rất quen thuộc, còn từng yêu nhau, ngươi đừng giết ta!" "Nói ngươi ngu ngốc quả là ngu ngốc." Ta cười cười, "Chính nàng muốn ta giết ngươi a." Hắn sững sờ nguyên tại chỗ, lời nào cũng không thốt được ra. "Lúc xưa khi chưa thăng quan phát tài, người ta một tiểu cô nương mỗi ngày đều bồi ở bên cạnh ngươi, thay ngươi chuẩn bị mọi điều sinh hoạt." Ta vươn tay, sờ sờ lên sau ót hắn, "Đến khi trở thành đại quan, lại đem người yêu cũ của mình vứt bỏ, cưới nữ nhi của một thương nhân có tiền. Không chỉ như vậy, ngươi còn cướp đoạt hết đất đai tổ tiên của tiểu cô nương kia để lại, khiến cho người ta không nhà để về... Ta không đành lòng cự tuyệt yêu cầu nàng muốn ta tới giết loại người cặn bã như ngươi." "Ta, ta..." Hắn không cần ta điểm huyệt, chính mình ngược lại không nói ra lời. "Quên đi, đừng chống cự." Ta lại thở dài, "Một hai canh giờ mà thôi, rất dễ dàng vượt qua." Sau đó, ta cầm cây ngân châm nhỏ, nhắm vào huyệt vị kia chuẩn bị đâm vô. "Nữ hiệp..." Thế nhưng hắn lại đột nhiên nói, "Ngươi có thể, có thể giúp ta truyền lời hay không?" "Truyền lời?" Ta sửng sốt. "Ngươi thay ta nói với Thư nhi một tiếng, thực xin lỗi." Thanh âm hắn bình tĩnh. Ta thở dài: "Sớm biết như thế, lúc trước hà cớ gì đây. Nhĩ hảo lên đường đi." Không chút do dự cắm cây châm nhỏ kia vào sau ót, ngay sau đó hắn ngã trên mặt đất, không còn nhúc nhích gì. Biết hắn vẫn chưa chết, ta nhẹ giọng nói: "Ta nói, ta không phải vì ngân lượng mà đến. Giết ngươi kiếm chẳng được bao nhiêu tiền. Nếu có kiếp sau, đừng phụ người yêu mình nữa, bởi vì ngươi phụ không nổi đâu." Sau đó thở dài, đến bên cửa sổ nhìn xung quanh bên ngoài, đêm nay trời tối, chẳng hề nhìn thấy ánh trăng. Cũng không còn ý nghĩ muốn đi tìm chết, bởi vì đã có duyên được người kia cứu, ta muốn thử một lần sống thêm chút xem. Cuộc sống có lẽ không còn khổ sở đến mức cho ta có thể lại tìm cái chết. Hơn nửa năm qua, ta đều dùng cách này kiếm ít tiền sinh ý. Thoát đi cuộc sống xưa kia, ta mai danh ẩn tích trốn đông núp tây. Tuy những ngày này không như trước kia xa xỉ, nhưng cũng là đủ tiêu dao (tự do tự tại). Không cần phải tiếp tục nghe cấp trên an bài giết mục tiêu chỉ định, ta tự hành lựa chọn thay ai giết người. Dựa vào nhiều năm tu luyện của mình, những người đó muốn tìm thấy ta lẩn trốn cũng chẳng dễ dàng như vậy. Chỉ là có chút cô độc mà thôi, đôi khi vẫn sẽ không chịu nổi mà tưởng niệm. Nhưng ta đang cố gắng, cố gắng không để trái tim mình mở rộng ra chứa bất cứ người nào, vô luận là thân ca ca, hay là... Rốt cuộc, ta đang suy nghĩ cái gì vậy. Không biết cô bé Lâm Duẫn Nhi kia hiện giờ ra sao. Một năm cũng sớm qua rồi, không biết nàng cùng tiểu quận chúa... Khoan đã, vì sao ta phải thay nàng lo lắng nhiều như vậy, thật là tự tìm phiền phức mà. Lần nữa quay lại nhìn kẻ mập mạp đang quỳ rạp trên mặt đất không còn nhúc nhích, rồi ta nhảy ra ngoài cửa sổ, ly khai nơi này. Ta cũng không hiểu vì sao, rõ ràng là muốn dùng khinh công cực nhanh trở về chỗ ở, nhưng rồi lại không tự chủ mà dừng chân trên mái ngói quận mã phủ này. Lâm Duẫn Nhi hẳn là đi rồi. Ân? Vì sao ở giữa đêm hôm khuya khoắc, trước cửa quận mã phủ còn có một chiếc xe ngựa dừng lại đây, là khách nhân đến bái phỏng sao? Không phải, xuống xe ngựa chính là Tú Nghiên quận chúa. Phía sau nàng, còn có một người đang được dìu ra... Trịnh vương gia? Đã trễ thế này, nhìn bộ dạng bọn hắn tựa như vừa mới từ nơi khác gấp rút trở về. Nhưng vẫn không nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi xuất hiện, như vậy, có lẽ ta nên ly khai nơi này, rình xem những việc chẳng chút liên quan đến mình, thật sự có điểm nhàm chán. Chính là Tú Nghiên quận chúa vừa vào cửa, liền đã hô lên: "Duẫn Nhi?" Chẳng lẽ Lâm Duẫn Nhi có trong quận mã phủ? Nhưng ngay lập tức ta liền phủ định ý nghĩ này. Không đúng, Lâm Duẫn Nhi không có ở đây. Bởi vì ta chẳng hề thấy bóng dáng nàng, hay là ngửi thấy được hương vị. "Nguyệt Nhi." Tú Nghiên quận chúa bắt lấy một nha hoàn bên cạnh, nét mặt kích động hỏi, "Duẫn Nhi đâu, Duẫn Nhi ở đâu?" Ta không khỏi thở dài, chỉ là nhìn không thấy một người mà thôi, lại khiến cho vẻ mặt vốn luôn trầm tĩnh của Tú Nghiên quận chúa đại thay đổi. Nha hoàn kia sửng sốt: "Quận chúa, ngài nói cái gì vậy, quận mã gia không phải cùng với ngài rời đi sao?" "Không phải." Tú Nghiên quận chúa lắc lắc đầu, "Nàng, nàng nói về kinh thành trước, bồi Lương đại phu thăm một người bạn, sau đó, sau đó lại quay về quận mã phủ chờ ta..." "Nghiên nhi." Trịnh vương gia chậm rãi đến gần nhẹ hô. Nhưng Tú Nghiên quận chúa lại hoàn toàn như chẳng hề nghe thấy, chỉ vén lên vạt áo dài chấm đất của nàng, vừa gọi tên của Lâm Duẫn Nhi, vừa vội vàng chạy vào trong phủ. Đứng ở trên mái ngói nhìn thấy tất cả chuyện này, ta lại càng cảm thấy kỳ lạ hơn. Cô bé Lâm Duẫn Nhi kia... Nàng lại đang giở trò gì vậy? Cả quận mã phủ chợt thành náo nhiệt, một đám hạ nhân vội vàng theo sát phía sau Tú Nghiên quận chúa, đi từ phòng này đến phòng kia, từ hành lang này đến hành lang khác. Nhưng Tú Nghiên quận chúa lại chẳng hề chú ý đến chính mình mang nhiều hạ nhân đến vậy chạy khắp quanh phủ, vẫn như mất hồn tìm kiếm lấy "Duẫn Nhi của nàng". Qua một lúc lâu giằng co, Tú Nghiên quận chúa hấp tấp chạy vào trong một gian phòng, ngay sau đó cũng là Trịnh vương gia với sự giúp đỡ của hạ nhân, hắn nói cùng Tú Nghiên quận chúa: "Đừng tìm, Nghiên nhi, người kia sẽ không xuất hiện nữa." Không kiềm nén được lòng hiếu kỳ của mình, ta nhẹ nhàng nhảy lên trên gian phòng đó, khom thân thể xuống, vạch ra một mảnh ngói trộm nhìn. Chỉ thấy Tú Nghiên quận chúa đang ngồi ngây ngốc trên giường, không hề nhúc nhích. Trịnh vương gia nhường toàn bộ hạ nhân lui ra, sau khi cẩn thận đóng cửa lại, hắn mới ngồi xuống bên cạnh bàn. "Lâm cô nương, sẽ không xuất hiện nữa." Trịnh vương gia chợt nói. Lâm cô nương? Trịnh vương gia biết Lâm Duẫn Nhi là nữ tử? Lại nghe thấy Tú Nghiên quận chúa lẳng lặng đáp lời: "Duẫn Nhi sẽ không gạt con... Nàng sẽ không gạt con." "Ngay cả từ thư nàng cũng ký tên rồi, con đừng miên man suy nghĩ nữa." Trịnh vương gia lại nói, thậm chí ngữ khí có phần lạnh băng. Ta không nghe thấy Tú Nghiên quận chúa trả lời, khi nhìn tới, chỉ thấy nàng không có bất kỳ động tác. "Nghiên nhi." Thanh âm của Trịnh vương gia bắt đầu mềm lại, "Nghe lời phụ vương, hãy quên Lâm cô nương đi." Tú Nghiên quận chúa cười vài tiếng, sau đó nàng cúi đầu lẩm bẩm: "Phụ vương gạt ta... Ngay cả Duẫn Nhi cũng gạt ta... Phụ vương, ngài không phải nói chờ đến khi trở lại kinh thành, mới hảo hảo cân nhắc sao, ngài đã nói..." "Phải." Trịnh vương gia thở dài, "Phụ vương lừa con, nhưng phụ vương làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho con, Lâm cô nương cũng hiểu được giữa các con là không thể nào, vì vậy Nghiên nhi con..." "Phụ vương, ngài có thể cho con gặp Duẫn Nhi một lần không, chỉ một lần..." Tú Nghiên quận chúa cứ thế nói, "Con muốn cùng nàng nói vài lời, có thể không?" "Nghiên nhi!" Trịnh vương gia tựa hồ có điểm tức giận, "Con có biết, con có biết nếu chuyện này phát sinh ở nhà người khác... Làm phụ mẫu sẽ đối đãi với các con như thế nào không? Cũng sẽ... Cũng sẽ không giống như bây giờ, để cho Lâm cô nương rời đi đơn giản như vậy, con biết không? Phụ vương chỉ có con là nữ nhi duy nhất, từ nhỏ yêu thương con, cưng chìu con... Chẳng lẽ con lại muốn nghịch ý phụ vương sao?!" "Phụ vương..." Tú Nghiên quận chúa thậm chí quỳ xuống trước mặt Trịnh vương gia, cầu xin nói, "Con muốn gặp mặt Duẫn Nhi, ngài để cho con trông thấy nàng được không?" "Đứng dậy." Trịnh vương gia nói, "Không cho phép quỳ." Tú Nghiên quận chúa lại lắc đầu, khuôn mặt đã tràn đầy nước mắt: "Phụ vương, ngài để cho Nghiên nhi gặp mặt Duẫn Nhi đi, con thật sự rất muốn thấy nàng, con thật sự..." "Đứng dậy, cùng phụ vương quay về vương phủ." Trịnh vương gia đứng lên nói. Tú Nghiên quận chúa nghe xong, lập tức kích động hơn nói: "Con không đi, con không muốn đi..." "Con, con có phải nhất định muốn cho phụ vương tức đến ngã bệnh trên giường, con mới vừa lòng hay không?!" "Phụ vương..." Tú Nghiên quận chúa đã khóc đến không thành tiếng. "Nguyệt Nhi! Nguyệt Nhi!!" Không để ý tới Tú Nghiên quận chúa than khóc, Trịnh vương gia đột nhiên lớn tiếng kêu. Chỉ một lát sau, một nha hoàn chạy vào. "Giúp quận chúa thu dọn đồ đạc, sáng mai bổn vương sẽ qua đây đón quận chúa quay về vương phủ." Nói rồi, Vương gia chống quải trượng đi ra khỏi phòng. Chứng kiến tất cả chuyện này, ta đại khái đã hiểu chuyện gì đang xảy ra trong quận mã phủ. "Quận chúa, đây là thế nào? Ngài, ngài mau đứng lên đi." Nha hoàn kia vội dìu Tú Nghiên quận chúa đang quỳ trên đất lên hỏi. "Ta không sao." Tú Nghiên quận chúa đột nhiên yên tĩnh trở lại, nàng giãy khỏi người kia đỡ dậy, tự mình ngồi lại bên giường. Ta đang chuẩn bị ly khai, nhìn thấy nàng như vậy không nén được muốn lưu lại thêm một lát. "Quận chúa... Quận mã gia đâu, Tại sao chỉ có ngài cùng Vương gia trở về? Ngài sao lại vừa về tới đã đi tìm quận mã gia?" Nha hoàn kia dường như chẳng biết được điều gì. "Duẫn Nhi nàng..." Tú Nghiên quận chúa thế nhưng cười cười, "Nàng bỏ lại ta." "Quận mã gia... Bỏ lại ngài?" "Nguyệt Nhi, ngươi để cho ta ở một mình được không?" Tú Nghiên quận chúa nói. "Chính là, chính là Vương gia muốn ta thay ngài thu dọn đồ đạc..." "Không cần thu dọn. Ta không đi, ta tuyệt đối sẽ không rời đi quận mã phủ." Tú Nghiên quận chúa chậm rãi nói. "Nhưng..." "Ngươi đi về trước nghỉ ngơi đi, muộn rồi." "Quận chúa..." "Đừng lo cho ta." Tú Nghiên quận chúa lại cười cười, "Ta cũng muốn nghỉ một lát." Nha hoàn kia có lẽ cảm thấy mình không thể lay chuyển được quận chúa, tuy rất muốn lưu lại nhưng cũng cẩn thận từng bước rời đi. Trong phòng chỉ còn lại Tú Nghiên quận chúa ngồi ở bên giường. Nàng lẳng lặng ngồi, không hề nhúc nhích. Bất chợt, tuy chỉ là những thanh âm rất nhỏ, nhưng ta cũng có thể nghe được rõ ràng, đó là những lời thì thào của quận chúa: "Tại sao ngươi bỏ lại ta chứ... Rõ ràng đã nói ngươi, ngươi sẽ không rời bỏ ta..." Và những lời không khác nhau lắm, Tú Nghiên quận chúa cứ chậm rãi lập lại nhiều lần. Dường như ta... đang nhìn thấy chính mình hơn nửa năm trước. Không đúng, có lẽ nàng so với ta còn hãm sâu hơn
|
Chap 121 "Bên trái một chút... Không phải, bên phải... Ai nha, sư muội a..." "Ngươi vừa mới nói bên trái, bây giờ lại nói bên phải." Ta nhịn không được quát lên, hướng Nhị sư huynh đang đứng khoa chân múa tay ở cách xa đó tức giận, "Đã nửa canh giờ rồi, ngươi còn chưa kết thúc sao!!" Nhị sư huynh sững sờ đứng nguyên tại chỗ, hoảng sợ thốt lên: "Ta, ta cũng chỉ là muốn cho bảng hiệu nhìn tốt một chút thôi mà..." "Người ta là đến xem bệnh, ai quản bảng hiệu nhà ngươi lệch hay là không?" Ta vừa nói, vừa giận dỗi đem cái bảng hiệu "Lương Sơn y quán" kia tùy tiện treo ở trên tường, sau đó vỗ vỗ tay, nhảy từ trên ghế xuống. "Không phải a, sư muội." Nhị sư huynh lẽo đẽo đi theo sau ta bước vào đại sảnh, "Vừa rồi ngươi lại treo lệch rồi, phải nghiêng sang trái một chút..." "Chính mình treo đi." Ta liếc mắt, chuẩn bị trở về phòng thu thập hành lý còn lại. Đúng vậy, ta muốn rời đi. "Sư muội, ngươi mới trở về y quán hai ngày mà thôi, tiếp tục nghỉ ngơi mấy ngày nữa đi... Hay là, ngươi đừng đi được không?" Nhị sư huynh thấy ta lại bắt đầu thu thập hành lý, liền vội nói. Ta cũng không quay đầu lại đáp: "Không được." Sáng sớm, khi Nhị sư huynh thấy ta thu thập hành lý, hắn liền chạy tới hỏi ta muốn đi đâu. Sau khi biết được ta đang chuẩn bị ly khai y quán, hắn luôn dùng đủ mọi chuyện nhỏ nhặt không đâu tìm ta giúp đỡ, trì hoãn thời gian ta đi. Nhưng tâm ý ta đã quyết, không thể thay đổi được rồi. Đầu tiên ta muốn đến Tự miếu của Tam Thất đại sư, gặp một lần vị mẫu thân mà ta đã nghe kể, sau đó, rời đi Tự miếu đi khắp mọi nơi. Thế gian này rộng lớn như vậy, chẳng lẽ không có chốn cho kẻ như ta du ngoạn. Trước kia ta vẫn sợ đi đường xa sẽ gặp nguy hiểm, còn bây giờ... Có lẽ chẳng còn gì có thể khiến ta sợ hãi. Ta dự định trên đường đi sẽ làm nghề y kiếm tiền lộ phí, đi đến đâu tính đến đó thôi. Dù sao, muốn để cho ta quay trở về những ngày như trước, như chưa từng quen biết Nghiên nhi, thật sự quá khó. Nhị sư huynh lại chắn ngang đường ta hỏi: "Ngươi thật sự không trở lại sao?" "Sẽ trở lại, nhưng có lẽ là sau mấy năm nữa." Ta nhún nhún vai. Hắn thở dài: "Ngươi là một nữ hài tử..." "Nữ hài tử thì làm sao." Ta nhíu mày, "Huống chi, ta còn nữ giả nam trang." Nhị sư huynh lại nói: "Chính là, sau này khi ta muốn lên kinh thành thăm Nguyệt Nhi, ai sẽ theo giúp ta a?" Đây mới mục đích thật sự của ngươi chứ gì! "Tự. Mình. Đi." Ta kéo kéo khóe miệng, "Nơi kinh thành đó, có lẽ sau này ta..." Cũng không đi nữa. Rất muốn nói ra như vậy, nhưng lại không thốt lên được lời. "Sau này cái gì?" Nhị sư huynh hỏi. "Dù sao..." Ta khoác bọc hành lý lên vai, bước ra hướng cửa, "Bây giờ ta phải đi, Nhị sư huynh bảo trọng." "Sư muội a..." Nhị sư huynh lại muốn kéo ta quay lại. "Để nàng đi đi, A Mộc." Thanh âm của sư phụ từ phía sau truyền đến. Ta xoay người, nhìn thấy nét mặt sư phụ ngày càng già nua, thở dài nói: "Sư phụ, đồ nhi không thể tận hiếu, thực xin lỗi." "Ngươi thật sự quyết định phải như vậy sao?" Sư phụ hỏi. Ta gật gật đầu. "Hảo." Sư phụ nhíu mày, sau đó nói, "Ngươi... Đi đi." "Sư phụ." Ta cúi đầu, "Cám ơn ngài đồng ý cho con..." "Ta chỉ là đâm lao phải theo lao thôi." Sư phụ mỉm cười. Ta ngẩng đầu, nhìn lần nữa về hướng sư phụ, cùng Đại sư huynh chẳng biết từ lúc nào đã đứng phía sau, và Nhị sư huynh với vẻ mặt thực bất đắc dĩ, chính thức vẫy tay từ biệt, sau đó xoay người rời đi. Có lẽ thật sự chẳng còn điều gì để ta lưu luyến, mới có thể như vậy tiêu sái rời đi. Không biết trên đường đi sẽ gặp bao nhiêu sóng gió... Nhưng dù có là như vậy, ta cũng chẳng thèm để tâm. Đón một chiếc xe ngựa đi ngang, ta trực tiếp thẳng đến Tự miếu của Tam Thất. Không hiểu vì cái gì, ta hoàn hảo suốt đường ngồi xe ngựa từ Ký Châu trở về y quán, mà giờ trên chiếc xe ngựa xóc nảy này, đầu ta lại choáng váng ngất ngư. Vội đưa tay vào trong lồng ngực kiếm tìm ô mai sớm chuẩn bị hảo, để ngăn dục vọng muốn chúi người xuống phun ra của mình. Nhưng lại gặp một miệng ngọc bội. Ta lấy miếng ngọc bội kia ra, nhìn chữ "Nghiên" tinh tế được thêu trên bố cẩm, lệ lại thoáng chốc chứa đầy hai mắt. Gần đây, điểm khóc của ta dường như rất thấp. "Sau này nếu gặp được người trọng yếu, có thể đem ngọc này giao cho đối phương." Đó là những lời Nghiên Nhi lúc ấy đã nói. Và khi ta rời khỏi Ký Châu, đây là vật duy nhất có liên quan đến Nghiên Nhi ta mang bên người. Có lẽ cả đời này ta sẽ vĩnh viễn không quên được người đó, vậy... Không cần quên đi, không nên bức bách chính mình. Ai ngờ sau khi vừa khóc, đầu của ta lại càng ngất ngư, vừa xuống xe đã tức thì nôn thốc. Xa phu nhìn dáng vẻ này của ta mà thấy thương cảm, đồng thời cũng là thổn thức, chắc chắn thổn thức bởi vì: thanh niên bây giờ thể chất ngày càng yếu kém, ngày càng chẳng được việc gì. Cuối cùng khi đến được nơi, mạng ta cũng chỉ còn lại một nửa. "Nhìn thân mình ngươi gầy yếu như vậy..." Xa phu thở dài, "Ta chỉ lấy ngươi nửa giá tiền thôi." Nguyên lai thân mình yếu ớt cũng có thể chiếm được tiện nghi. Mang trong lòng tràn đầy tâm tình phức tạp, ta trả nửa tiền xe cho xa phu, nhưng phải sau hơn nửa ngày lải nhải về các phương pháp dưỡng sinh, hắn mới bằng lòng rời khỏi. Hết thảy đều không thay đổi. Miếu thờ như cũ, bầu trời như cũ, rừng cây cũng là như cũ. Khi Tam Thất nhìn thấy ta, nửa điểm kinh ngạc cũng là không có. Nhị Tứ cùng Nhất Cửu có lẽ sáng sớm đã xuất ngoại tu luyện rồi, không hề thấy bóng dáng quanh đây. Tam Thất đứng trước miếu, tăng bào vẫn là như trước chói mắt, khuôn mặt vẫn là mãi mãi tươi cười, hắn hướng ta nhẹ giọng nói: "Ngươi đã đến rồi." Thật sự không có gì thay đổi. Hắn dẫn ta đi vào trong miếu, hỏi: "Ngươi là tới tìm nương ngươi." "Không phải." Ta lắc đầu, "Ta là tới tìm nương của Nghiên Nhi."
|
Chap 122 Suy nghĩ của quận chúa Ta đã nói ta sẽ hận ngươi cả đời. Nhưng cả đời thật sự quá dài.
|