Fanfic MinaYeon | Nghe Xem Là Thời Gian Đang Hát
|
|
Chương 36. Hành trình cùng nhau bắt đầu Danh Tỉnh Nam liếc mắt nhìn bóng đêm vô tận ngoài cửa sổ, bỗng nhiên từ trong ảnh phản chiếu của tấm kính thủy tinh, thấy được người ở giường đối diện trở mình. Theo phản xạ lướt mắt nhìn một cái, nhìn thấy người kia vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm mình. Danh Tỉnh Nam hoảng hốt kêu ra tiếng: "Học tỷ!" Lâm Nhã Nghiên khẽ nhíu mày, từ trên giường ngồi dậy nói: "Em cũng lên xe lâu như vậy rồi, mới phát hiện ra là chị à?" Danh Tỉnh Nam ngượng ngùng cúi đầu nói: "Chị lại chưa nói chị cũng sẽ đến....... em còn nghĩ........." "Còn nghĩ cái gì?" Lâm Nhã Nghiên lấy đồ ăn vặt cùng với thức uống từ trong ba lô ra đưa cho cô. Danh Tỉnh Nam nhìn đồ ăn trong tay, buồn rầu nói: "Em nghĩ chị ghét em, kêu em cút khỏi tầm mắt của chị." "Sao?" Lâm Nhã Nghiên đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó bắt đầu cười lớn, "Chị nói ghét em khi nào?" "Nhưng mà em nghĩ như vậy...." Danh Tỉnh Nam tủi thân nói. "Nhưng cho tới bây giờ chị cũng chưa từng nói........ ghét em....." "A! Thế chẳng lẽ lần này........ là........" Danh Tỉnh Nam vừa kích động liền ném đồ đang cầm trong tay qua một bên, chuyển qua nắm tay của Nhã Nghiên, "Chẳng lẽ lần này là chuyến du lịch bí mật của hai chúng ta?" Lâm Nhã Nghiên nghiêng người rút tay ra, nằm trở lại trên giường nói: "Chị chưa từng nói như vậy." Danh Tỉnh Nam cũng không hỏi tiếp nữa, nhưng thật ra trong lòng đã sớm vui như nở hoa. Sáng sớm hôm sau xuống xe lửa, hai người trước tiên đến gần trạm xe ăn chút gì, sau đó đi dạo chơi các điểm du lịch, giống như bạn thân cùng nhau đi du lịch, không có gì khác thường. Đến tối khi tìm chỗ ở, bởi vì đi quá gấp, không có đặt trước khách sạn, mà những khách sạn gần bãi biển đã sớm bị công ty du lịch đặt kín hết, chỉ còn lại phòng có giường đôi. Danh Tỉnh Nam sợ Nhã Nghiên xấu hổ, định bỏ đi, nhân viên lễ tân nói: "Lúc này các khách sạn khác chỉ sợ ngay cả một phòng trống cũng không có, tôi khuyên các bạn nên quyết định sớm, bằng không gian phòng này có thể cũng không còn." Danh Tỉnh Nam còn định nói gì đó, Lâm Nhã Nghiên bước thẳng lên phía trước một bước nói: "Vậy phòng này đi, ở bốn ngày, quẹt thẻ." Danh Tỉnh Nam tuy rằng biểu hiện ra một vẻ mặt rất kinh ngạc, nhưng vẫn kịp thời giữ tay Nhã Nghiên, sau đó đưa thẻ tín dụng của mình qua đó. Lâm Nhã Nghiên cũng không tranh với cô nữa, tiếp đó hai người im lặng vào phòng, lúc sau Danh Tỉnh Nam yên lặng đi tắm. Chờ sau khi cô tắm xong, lại tâm trạng thấp thỏm mà ngồi yên lặng bên giường. Lâm Nhã Nghiên tắm xong đi ra, thấy Danh Tỉnh Nam còn ngồi xem tivi đằng kia, liền nói: "Hôm nay đi suốt một ngày vẫn chưa mệt sao? Mau đi ngủ đi." Nói xong Lâm Nhã Nghiên nằm nghiêng một bên trước, sau đó vỗ vỗ nửa chiếc giường trống nói: "Lại đây." Danh Tỉnh Nam vừa nghe, tim đập thình thịch. Học tỷ vậy mà lại chủ động mời gọi cô! Tuy rằng trong lòng đã sớm nhộn nhạo không yên, nhưng cô vẫn thật chậm chạp, thật dè dặt cẩn thận mà nằm xuống. Để lại ở giữa một khoảng trống rất lớn. Lâm Nhã Nghiên đưa tay tắt đèn đi, nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon". Danh Tỉnh Nam cũng đáp lại một câu "Ngủ ngon". Nhưng mà, làm sao cô có thể ngủ được? Trên người Nhã Nghiên, tỏa ra mùi thơm ngát sau khi tắm, theo những động tác xoay người của chị ấy, mùi hương khi đậm khi nhạt, kích thích thần kinh của Danh Tỉnh Nam. Nếu như, lúc này xoay người qua ôm học tỷ, chắc là sẽ bị đánh nhỉ? Cô lại lo lắng giống như lần đó ngủ ở phòng của Nhã Nghiên, nhưng lại không khó chịu khổ sở giống như lần trước, tuy rằng vẫn đang cố gắng kiềm chế, rồi lại không nhịn được xoay người đối mặt với Nhã Nghiên, nhưng cô trước sau vẫn không dám mở to mắt. Đột nhiên, tay của Nhã Nghiên duỗi qua đây, phủ lên eo Danh Tỉnh Nam. Tim của Danh Tỉnh Nam còn đập dữ dội hơn, nghĩ thầm, hay là cứ đột ngột kề qua đó hôn rồi nói sau? Chưa đợi cô hạ quyết tâm, bỗng dưng nghe Nhã Nghiên nói: "Ngủ đi." Thế là, lời này giống như thần chú, Danh Tỉnh Nam lại thật sự chìm vào giấc ngủ, ở trong khuỷu tay của Nhã Nghiên, ngửi mùi thơm thoang thoảng kia, ngọt ngào thiếp đi. Một giấc này của Danh Tỉnh Namngủ thẳng cho tới giữa trưa ngày hôm sau mới dậy, không biết Nhã Nghiên đã đi đâu, Danh Tỉnh Nam bèn gọi điện thoại cho chị ấy, kết quả chị ấy không bắt máy. Danh Tỉnh Nam còn đang buồn bực, cửa phòng bật mở, Nhã Nghiên thấy cô vừa thức liền nói: "Chị cũng tự đi ra ngoài chơi hết một vòng, em sao có thể ngủ lắm đến vậy....." "Hôm qua đi đường nhiều như thế, mệt chết được....." "Mau xuống giường, ăn cơm xong đi chơi tiếp." "Hôm nay lại muốn đi đâu vậy?" Danh Tỉnh Nam cũng không muốn lại đi theo một đoàn du lịch giống như ngày hôm qua, đi một chuyến cả ngày hôm qua như vậy, đến không ít nơi, nhưng các cô đều là cưỡi ngựa xem hoa, không nhớ được điều gì. "Hôm nay........ đến bãi biển chơi, thế nào?" "Có thể ngủ trên bãi cát không?" "..........." Cơm trưa lại là hải sản, đi đến biển, không ăn hải sản thì có phần không thể chấp nhận, nhưng mà bữa nào cũng là hải sản, Danh Tỉnh Nam cảm thấy không thể chịu được nữa. Danh Tỉnh Nam mè nheo, tối nay nói gì cũng không ăn hải sản nữa, cô muốn đi ăn KFC, cô muốn ăn hamburger uống coca! Lâm Nhã Nghiên nói: "Chưa từng thấy ai đi du lịch lại ăn KFC....." Danh Tỉnh Nam mặc kệ: "Em chỉ muốn ăn KFC!" Lúc cô nói câu này, đã sắp nằm trên bãi biển gần một giờ. Lâm Nhã Nghiên mấy lần kêu cô qua đó tắm biển, cô đều không đi, cô là vịt lên cạn không biết bơi, vì vậy dưới ánh nắng ấm áp của buổi chiều, cô nằm ngắm nhìn Nhã Nghiên đi tản bộ một mình trên bờ biển. Nước biển mùa này hơi lạnh, cho nên mọi người đều chơi trên bờ biển, cũng không có nhiều người xuống dưới bơi. Một mình Lâm Nhã Nghiên cúi đầu đi trên bờ biển, không biết là đã đi bao lâu, vừa ngoảnh đầu lại, nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của Danh Tỉnh Nam đã sớm chìm ngập trong bờ cát, cô mới quay người đi ngược trở về. Lúc Lâm Nhã Nghiên trở về,Danh Tỉnh Nam đã không còn ở chỗ cũ nữa, mà ngồi xổm ở bờ biển chơi cát cùng một cô bé. Lâm Nhã Nghiên không kêu cô, chỉ đứng ở phía sau nhìn cô, nhìn cô dùng cát đắp một tòa thành, nhìn cô nói với cô bé kia: "Có hai cô công chúa nhỏ xinh đẹp tốt bụng sống trong tòa thành....." Cô bé chớp chớp đôi mắt ngây thơ hỏi cô: "Không đúng không đúng, không phải kể như vậy, mẹ nói là hoàng tử và công chúa, sao chị lại nói là hai cô công chúa nhỏ?" "Em cũng nói đó là mẹ em kể, chị kể chính là hai cô công chúa nhỏ." Cô bé cái hiểu cái không mà gật gật đầu, hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?" "Sau đó.... hai cô công chúa vô cùng yêu nhau, họ sống hạnh phúc bên nhau ở trong tòa thành......." "Không đúng, chị kể đều không đúng!" Cô bé kia thật sự đúng là vô cùng tin tưởng câu truyện mẹ mình kể mới là chính xác. Danh Tỉnh Nam vừa định nói chuyện, đột nhiên một cơn sóng vỗ lại đây, tòa thành còn chưa đắp xong nóc đó bị mất đi một góc. Cô bé kia vừa thấy, đột nhiên đứng lên nói: "Truyện chị kể không đúng, tòa thành chị xây cũng không vững chắc, em không chơi với chị nữa." Nói xong xách cái xô nhựa nhỏ bĩu môi bỏ đi. Danh Tỉnh Nam lắc đầu, trẻ con bây giờ...... có chỗ nào giống như các cô lúc nhỏ chứ, người lớn kể truyện sao là vậy, nói là mẹ kế của công chúa bạch tuyết vì ghen tị vẻ đẹp của nàng mà hại nàng, liền cảm thấy mẹ kế là người xấu, khi đó sao lại không nghĩ tới, thật ra là mẹ kế yêu công chúa bạch tuyết, cho nên mới không cho nàng ấy ở bên hoàng tử chứ? Danh Tỉnh Nam còn đang miên man suy nghĩ, chợt nghe được một tiếng cười quen thuộc từ sau lưng truyền đến. Cô vội quay đầu lại, "Học tỷ........ chị quay lại khi nào?" Lâm Nhã Nghiên liếc mắt nhìn tòa thành đã bị sụp đổ trên mặt đất kia nói: "Ngay lúc em nói có hai cô công chúa nhỏ sống trong tòa thành." Đón lấy gió biển mát mẻ, lẳng lặng nghe tiếng sóng biển rì rào. Hai người, đứng ở bờ biển như vậy, yên lặng nhìn chăm chú đối phương, không nói một câu. Người trên bãi biển càng ngày càng ít, tòa thành dưới chân cũng bị nước biển đánh vào không còn nhận ra được. Danh Tỉnh Namnhìn Lâm Nhã Nghiên, nhìn như vậy, đột nhiên lại rơi nước mắt, ngay cả chính cô cũng bị hoảng sợ. "Học tỷ......" Cô nhẹ giọng nói, gió lặng lẽ thổi qua, tựa như muốn thổi tan đi những lời này. "Ừm?" Chị ấy nhẹ giọng đáp, tầm mắt chậm rãi dừng trên mặt của cô, giống như đang mong đợi điều gì. Danh Tỉnh Nam vừa hơi cúi đầu, một giọt nước mắt rơi xuống trên nền cát "Học tỷ......" "Ừm?" Lâm Nhã Nghiên bước về phía trước từng bước, muốn gom lại những lời đã bị gió thổi tan đi. "Em đã cho là em làm nhiều chuyện như vậy, chị nhất định sẽ bị em làm cho cảm động, em đã cho là chỉ cần em thật lòng thích, là có thể cảm động được chị, nhưng thì ra, chỉ là đả động chính bản thân mình." Cô không dám ngẩng đầu nhìn Nhã Nghiên, nhưng lại không nghe thấy Nhã Nghiên lên tiếng, đành phải cắn môi tiếp tục nói: "Từ ngày đầu tiên nhìn thấy chị trong trường, em bắt đầu thích, sau đó, em vào hội sinh viên, ở chung thời gian dài như vậy cho đến nay, em càng thêm khẳng định chị chính là người mà trong lòng em luôn tìm kiếm." Lâm Nhã Nghiên vẫn không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn cô. Cô ngước mắt nhìn trộm một cái, lại cúi đầu, gắt gao cắn lấy môi dưới, trong lòng suy nghĩ, chết thì chết, dù sao bị từ chối quen rồi, dứt khoát nói hết những lời trong lòng ra đi. "Trước khi gặp được chị, lòng em giống như một đứa trẻ lạc đường, không có phương hướng, em không biết bản thân mình muốn gì. Sau khi gặp được chị, em mới nhận ra điều mình muốn, cho nên luôn theo đuổi chị, cho dù có nước mắt lẫn tổn thương...... Tóm lại, em thích chị, em cũng mặc kệ chị có thích em hay không...... Em cũng vẫn thích chị!"
|
Chương 37. Đúng là một đứa ngốc Danh Tỉnh Nam nói xong những lời này, mới dám ngẩng đầu nhìn thẳng Nhã Nghiên, cho dù không nghe được đáp án cô muốn từ miệng của Nhã Nghiên, giờ phút này, cô cũng muốn dũng cảm mà đối mặt. Bỗng nhiên Lâm Nhã Nghiên hơi nhíu mày, sau đó vẫn không nhúc nhích gì mà nhìn chằm chằm Danh Tỉnh Nam nói: "Này! Miệng em chảy máu......" "Sao?" Những lời trong dự đoán không có xuất hiện, kết quả lại là một câu không liên quan gì, Danh Tỉnh Nam đưa tay lên khẽ sờ môi, trên đầu ngón tay dính một ít màu đỏ, "Thật sự chảy máu..... chắc là vừa rồi không cẩn thận cắn vào......" "Nam........." "Sao?" Lâm Nhã Nghiên từ từ đi đến trước mặt cô, nhìn chằm chằm đôi môi còn rướm máu của cô, hỏi: "Đau không?" "Ừm." Danh Tỉnh Nam thành thật trả lời. Sau đó, thấy Nhã Nghiên chậm rãi tới gần, mắt cũng không dám chớp lấy một cái. Trong nháy mắt đó, dường như ngay cả thời gian cũng ngừng lại, không cảm nhận được gió biển thổi qua, thậm chí ngay cả tim cũng đập sót một nhịp. Lâm Nhã Nghiên hôn nhẹ vào nơi Danh Tỉnh Nam cắn bị thương, giọt máu rất nhỏ lại chảy ra, cô liền hơi dùng sức mút nhẹ vào. "Còn đau không?" Danh Tỉnh Nam sững sờ lắc đầu, được học tỷ đối xử dịu dàng như vậy, sao có thể còn đau? Nhưng cô lại nổi lòng tham, vì thế vừa lắc đầu lại vội vã gật gật đầu. "Còn đau?" "Ừ." Danh Tỉnh Nam gật mạnh đầu. "Còn đau à? Thế........ chị cũng hết cách rồi......." Nói xong, Lâm Nhã Nghiên xoay người định đi. Danh Tỉnh Nam cuống lên, liền ôm lấy chị ấy từ phía sau. Hai tay gắt gao vòng quanh thắt lưng của chị ấy, đặt trán lên bả vai của chị ấy, lặng lẽ nói: "Em không muốn chỉ làm em gái, cũng không muốn làm người xa lạ." "Vậy em muốn thế nào?" "Em muốn ở bên chị." Lâm Nhã Nghiên không nói nữa, để mặc cô ôm như vậy. Không biết đã qua bao lâu, Lâm Nhã Nghiên mới mở miệng: "Chị nghĩ.....nên buông tay đi?" "Đợi một chút, cho em ôm một chút...." Danh Tỉnh Nam nhắm mắt lại ra sức lắc đầu, sống chết cũng không chịu buông tay. "Nhưng mà........ có rất nhiều người đang nhìn....." "Á........." Danh Tỉnh Nam chột dạ buông tay ra, nhìn xung quanh một chút, mới nói: "Làm gì có ai...... Học tỷ gạt người........" Lâm Nhã Nghiên khẽ cười, xoay người đối mặt với cô, dang hai tay ra, tiến lên từng bước ôm chặt lấy. Không cần bất cứ lời nào, chỉ cần một cái ôm có thể thay thế tất cả. Bãi biển vàng óng không có ai, chỉ còn lại hai người ôm nhau thâm tình. Dần dần, ánh nắng chiều ngả về hướng tây, ánh sao lờ mờ lấp lánh kéo ra màn đêm. "Chị còn nhớ không? Khi ấy chị tìm được bông hoa đinh hương năm cánh kia, báo hiệu sắp gặp được một tình yêu tốt đẹp." Hai tay Danh Tỉnh Nam ôm Nhã Nghiên lại gia tăng thêm một chút lực. "Đương nhiên là nhớ, nhưng mà khi đó chị cũng không gặp được." "Nhưng chị cũng đã quên, lúc chị phát hiện ra bông hoa đó, em đang đứng bên cạnh chị sao?" "Sao! Thì ra......." Thì ra..... đã sớm được định trước rồi. Không biết qua bao lâu, mới rời đi sự ôm ấp lẫn nhau này. Danh Tỉnh Nam nắm tay của Nhã Nghiên, chậm rãi tản bộ dọc bờ biển, "Em muốn biết, lúc trước chị vì ai mà từ bỏ đại học C?" Lâm Nhã Nghiên dừng bước lại, "Em nói xem?" "Em muốn nghe chị nói." Danh Tỉnh Nam cũng dừng lại. "Vì một đứa ngốc..... Aizz, hy vọng đứa ngốc này đừng để chị hối hận." Danh Tỉnh Nam ngẩn ra, chẳng lẽ...... "Người trong điện thoại hôm đó?" "Điện thoại?" Lâm Nhã Nghiên suy nghĩ một chút, đột nhiên nở nụ cười, "Đó là mẹ chị...." "...." Danh Tỉnh Nam cũng cúi đầu cười theo, mình quả thật là một đứa ngốc.... "Em phải biết rằng, trên đời này không có gì là vĩnh viễn không thay đổi, tình yêu cũng vậy." Lâm Nhã Nghiên bỗng nhiên thu lại nụ cười, ôn tồn nói. Danh Tỉnh Nam nắm tay chị ấy trong lòng bàn tay, "Em biết, nhưng dù cho chỉ là một giây, có một giây em biết chị từng thích em, em đã cảm thấy mãn nguyện rồi." "Ngốc....... Chị thích em, bởi vì em luôn chủ động nắm lấy tay chị." Nói xong, hai mắt nhìn nhau, khóe miệng lại chứa ý cười. Mặt biển tĩnh lặng chiếu rọi bầu trời đêm trong suốt, không khí tràn ngập hương vị thuần túy của biển, mà thứ so với không khí, so với bầu trời sao còn trong suốt thuần túy hơn, chính là đôi mắt của chị ấy. Ngay lúc này, chỉ ngay lúc này, dường như mọi thứ trên thế giới đều không còn ý nghĩa, chỉ có ánh mắt này âm thanh này mới có ý nghĩa. Nhã Nghiên cuối cùng nói chữ "thích" đó. Lúc này đây nói thêm gì nữa cũng đều có vẻ dư thừa, chỉ có dùng hành động để biểu đạt tình yêu chân thành trong lòng. Hai người đều vô cùng ăn ý tiến đến một bước, tay nắm chặt, môi kề sát, thắt chặt lấy tình yêu.... Gió thổi hơi lớn, hai người kia mới chú ý đến thời gian trôi qua. Lâm Nhã Nghiên đột nhiên nhớ tới gì đó, vì thế dừng bước lại hỏi Danh Tỉnh Nam: "Chân còn đau không?" Danh Tỉnh Nam cười lắc đầu, "Không đau, đã hết từ sớm rồi." "Lại đây." Lâm Nhã Nghiên nhìn cô ngoắc ngoắc ngón tay. "Vâng?" Danh Tỉnh Nam hí ha hí hửng chạy tới bên người Nhã Nghiên. "Cô ấy hôn bên nào?" "Ai?" "Nói, là bên nào?" "À..... Chị nói hôm đó..... chắc bên phải....... em quên rồi..... chị ấy giỡn thôi......." Lời còn chưa dứt, má phải đột nhiên nhói lên, Danh Tỉnh Nam kêu rên, "Học tỷ.... Chị nhẹ một chút........" "Xem em sau này còn dám để cho người khác tùy tiện hôn bậy nữa hay không!" Danh Tỉnh Nam xoa khuôn mặt bị Nhã Nghiên véo, hai mắt còn ngân ngấn nước mắt, trong lòng lại mắng Bình Tỉnh Đào một trăm lần một ngàn lần. Tâm trạng yêu đương vui vẻ, làm cho Danh Tỉnh Nam hoàn toàn quên mất chuyện phải đi ăn KFC kia, ngơ ngốc đi theo Lâm Nhã Nghiên ăn hải sản. Nhưng mặc kệ ăn gì, chỉ cần ở bên cạnh Nhã Nghiên, đã cảm thấy vui sướng rồi. Buổi tối trở về khách sạn, hai người mặt đối mặt nằm trên giường, làm sao cũng không ngủ được. Lâm Nhã Nghiên không biết rốt cuộc quyết định của mình có đúng hay không, nhưng cho dù đúng hay sai, cô cũng sẽ không hối hận. Bởi vì..... người trước mắt này, rất tốt với mình, luôn chọc cho mình cười, mình cũng rất thích ở bên cô ấy, rất thích trò chuyện với cô ấy.... tóm lại, chính là thích. "Học tỷ....." Danh Tỉnh Nam kêu cô. "Ừm?" Danh Tỉnh Nam lắc đầu, "Không có gì, em chỉ muốn kêu chị." Lâm Nhã Nghiên chậm rãi tới gần, hôn nhẹ lên mặt cô một cái, "Ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải leo Trường Thành, ngủ ngon." Nói xong nhắm mắt lại, tay vẫn khoát lên eo Danh Tỉnh Nam như cũ. Danh Tỉnh Nam từ đầu đến cuối không nhắm mắt lại, chỉ lẳng lặng nhìn Nhã Nghiên, chờ chị ấy ngủ mới lấy điện thoại ra lén chụp gương mặt lúc ngủ của Nhã Nghiên. Nhịn không được lại hôn môi Nhã Nghiên, nhưng mà mới vừa chạm vào, lại không muốn rời đi, cảm giác âm ấm, mềm mại, ngay cả không khí cũng vui vẻ theo. Khó kìm lòng nổi, tay cũng không tự chủ được chuyển đến trước ngực của Nhã Nghiên, mặc dù cách một lớp áo, chạm vào thứ gì đó mềm mại, thật sự là....... Danh Tỉnh Nam bỗng nhiên bừng tỉnh, cảm thấy mình thừa dịp Nhã Nghiên ngủ mà động tay động chân như vậy, dường như hơi bỉ ổi..... vì thế ngoan ngoãn quay về nằm lại chỗ cũ. Muốn gửi tin nhắn cho Trương Hạo Nhiên và Chu Tử Du để khoe, nhưng lại nghĩ sau này quay về xuất hiện trước mặt bọn họ cùng với Nhã Nghiên, làm cho bọn họ ngạc nhiên, vì thể nhịn không nói, nhịn đến mức sắp bị nội thương, cuối cùng đành phải tiếp tục nhìn chằm chằm Nhã Nghiên mới dời đi được lực chú ý. Không nỡ nhắm mắt, sợ vừa tỉnh dậy Nhã Nghiên liền biến mất, sợ mọi thứ xảy ra hôm nay đều chỉ là mơ mà thôi. Học tỷ, chị thật sự thích em sao? Thật tốt.....
|
Chương 38. Năm ngày bốn đêm Năm đó Tần Thủy Hoàng xây dựng Trường Thành, mục đích để phòng ngự quân sự, hiện giờ trải qua rất nhiều năm gió táp mưa sa, Trường Thành đã trở thành nơi ngắm cảnh cho người hiện đại. Đi đến một nửa, bạn Danh Tỉnh Nam bắt đầu thở hổn hển. Lâm Nhã Nghiên kéo cô đi lên trên, vừa đi vừa nói: "Bình thường không rèn luyện phải không, mới đi như vậy đã không chịu nổi rồi?" Danh Tỉnh Nam ngẩng đầu nhìn ông mặt trời chăm chỉ chiếu rọi vạn vật nói: "Học tỷ, chúng đi đến chỗ mát nghỉ ngơi một chút đi, em đói rồi." Lâm Nhã Nghiên bất lực với cô, hai người ngồi xuống ở ngay vách tường thành, Danh Tỉnh Nam lấy đồ ăn vặt trong ba lô ra ăn, thấy cách đó không xa cũng có người giống như các cô, ngồi trên mặt đất ăn cơm dã ngoại. Ánh nắng chiếu lên người rất ấm áp, mặc dù gió hơi lớn, nhưng không lạnh. Danh Tỉnh Nam quay đầu nói với Nhã Nghiên: "Học tỷ, chị nói xem, nếu buổi tối đi cắm trại ở đây, có phải sẽ rất thích hay không? Ngắm sao nhất định rất rõ, lại yên tĩnh, cũng không lạnh nữa." "Năm đó lúc xây Trường Thành, có bao nhiêu người vì nó mà chết, em chưa từng nghe qua câu dưới mỗi viên gạch đều chôn không biết bao nhiêu bộ hài cốt à?" Sống lưng của Danh Tỉnh Nam chợt lạnh, từ từ ngồi xuống bậc thang. Lâm Nhã Nghiên nói tiếp: "Em nghe kỹ tiếng gió này xem, có giống như tiếng khóc của vong linh hay không?" Danh Tỉnh Nam kéo Nhã Nghiên, "Học tỷ, chúng ta mau đi lên đỉnh đi...." Đi thẳng cho đến cuối đường, lúc không còn thể leo được nữa, hai người kia mới dừng chân lại. Ở xa xa, trông thấy được Phong Hỏa Đài trên đỉnh núi đối diện. Gió thổi rối loạn mái tóc dài của Nhã Nghiên, chị ấy chỉ đưa tay ra gom chúng lại, Danh Tỉnh Nam lại ngẩn người nhìn Nhã Nghiên như vậy. Dường như Danh Tỉnh Nam rất thích lẳng lặng nhìn Lâm Nhã Nghiên như vậy, trước đây Lâm Nhã Nghiên không cảm thấy gì, nhưng mà hiện tại, lại đột nhiên ngượng ngùng. "Nhìn gì vậy? Có cái gì đẹp?" "Nhìn phong cảnh." Lâm Nhã Nghiên không để ý tới cô, tựa vào tường thành bên cạnh trông xuống phía dưới. Giọng nói của Danh Tỉnh Nam bay đến từ phía sau, bị gió thổi tán đi, giống như đến từ một không gian hư vô khác, cô nói: "Học tỷ, chị có biết sáng nay thức dậy nhìn thấy chị em vui biết bao nhiêu không? Em rất sợ ngày hôm qua chỉ là một giấc mơ." Lâm Nhã Nghiên quay đầu, đưa tay lên sờ mặt của Danh Tỉnh Nam, cười nói: "Đồ ngốc..." Chỉ vừa đưa tay, tóc lại bị gió thổi tán loạn. Còn định nói tiếp những lời tình cảm gì đó, nhưng đột nhiên thấy Danh Tỉnh Nam ngồi xổm xuống tìm kiếm thứ gì trong ba lô, vì thế hỏi cô: "Tìm gì vậy?" Danh Tỉnh Nam cũng không ngẩng đầu, chuyên tâm tìm, "Vào thời điểm như thế này, nên có nó mới đủ không khí." "Cái nào?" "Cái này!" Nói xong, cô giống như dâng vật quý lấy từ trong túi ra một bình nước bong bóng nhỏ, sau đó đứng ngược gió, mượn sức gió thổi bong bóng. Thoáng chốc, bong bóng cái lớn cái nhỏ, đỏ mọi màu sắc bay đầy cả đỉnh núi. Lâm Nhã Nghiên liếc nhìn cô một cái, "Trẻ con......." Danh Tỉnh Nam đi một vòng quanh người Lâm Nhã Nghiên, làm cho bong bóng xung quanh Nhã Nghiên vỡ ra, Lâm Nhã Nghiên tức giận đuổi theo đánh cô. Cuối cùng, ở ngay lúc rất nhiều bong bóng đủ loại màu sắc đang bay bập bềnh, vỡ ra, Danh Tỉnh Nam đột nhiên ôm lấy Lâm Nhã Nghiên hôn. Nụ hôn này rất đột ngột, rất ngang ngược, rất rung động lòng người. Bởi vì ở một thành phố xa lạ, bởi vì xung quanh không có ai, cho nên mới có thể tùy ý thoải mái như vậy. Nếu, có thể luôn như thế, thì thật tốt...... Hôn đến sắp hít thở không thông, Danh Tỉnh Nam cũng không chịu buông ra. Lâm Nhã Nghiên đẩy vai cô, "Có người lại đây." "Sợ gì chứ, người khác cũng không biết chúng ta." Lâm Nhã Nghiên đẩy cô ra, đứng ở một bên tiếp tục ngắm phong cảnh. Mấy du khách phía sau có người đang chụp hình, có người ngắm cảnh xa xa........ Sau khi ồn ào vài phút mới yên tĩnh trở lại. Lúc bình thường, nếu mình đứng ngây người ở một nơi nào đó, mà Danh Tỉnh Nam ở bên cạnh, cô ấy đã sớm lại đây nói chuyện với mình, sao bây giờ ngược lại cô ấy lại im lặng? Quay đầu tìm kiếm bóng dáng của Danh Tỉnh Nam, thấy cô ấy đang đứng sát một vách tường thành, cúi đầu mài dũa gì đó ở đỉnh tường. Nhìn từ xa chỉ thấy tay của cô ấy đang chuyển động, không biết là cầm trong tay thứ gì, giống như......... đang phá hoại của công? Lâm Nhã Nghiên bước vài bước đến bên cạnh cô, hỏi: "Đang làm gì thế?" "Khắc chữ." "Không có ý thức, sao lại viết bậy lên di tích cổ." "Cũng không phải chỉ có mình em như thế, chị xem khắp vách tường bên này đều vậy." Quả nhiên đúng như lời của Danh Tỉnh Nam, bề mặt kia có đủ loại chữ của những nước khác nhau dùng cọ vẽ viết, sơ lược có thể thấy được đa số đều viết là "XXX đã đến đây chơi", cũng có bảy tám kí tự được khắc bằng loại dao nhỏ chuyên dùng khắc ở trên tường. Lại nhìn Danh Tỉnh Nam, đang cầm thứ gì đó giống như là chìa khóa phòng ngủ khắc từng chút từng chút một, Lâm Nhã Nghiên cúi đầu định xem. Danh Tỉnh Nam xoay người lại ngăn chị ấy nói: "Đợi một lát, em khắc xong rồi sẽ cho chị cùng xem." Lại mười phút trôi qua, Lâm Nhã Nghiên vừa đi qua đã nhìn thấy, đó chỉ là tám chữ cái. Nhưng vẫn không khó nhận biết, liếc mắt một cái đã nhìn ra được, trên đó viết là: TNLOVENN. "Sao, em viết rất đẹp có phải không?" Danh Tỉnh Nam vừa hỏi, vừa đi qua lại trên lối đi. "Ừ, trình độ của học sinh lớp lá mẫu giáo, không tệ." "Tất nhiên, em chính là lớp trưởng của lớp lá." Lâm Nhã Nghiên nói không lại cô, trừng mắt liếc cô một cái nói: "Ranh con." Danh Tỉnh Nam vốn đang đi về phía trước, vừa nghe Nhã Nghiên nói như vậy, lập tức xoay người trưng ra khuôn mặt tươi cười, "Ai kêu chị thích chứ?" Sau đó đưa tay ra, chờ Nhã Nghiên đưa tay qua, giống như một buổi chiều rất lâu trước đây, Lâm Nhã Nghiên đứng dưới bậc thang chờ cô. Nhưng mà lần này, đổi lại cô đứng phía dưới, mà Nhã Nghiên cũng không bị ngã, bàn tay nắm chặt lấy tay của cô. Dưới ánh mặt trời ấm áp của mùa thu này, nụ cười đầy ắp trên gương mặt, lưu lại một bóng dáng tươi sáng rực rỡ trên đường. Cứ như vậy, hai người ở bờ biển vui vẻ trải qua năm ngày bốn đêm. Chỉ là chuyến du lịch năm ngày bốn đêm, lại để lại một kỷ niệm mãi mãi không thể xóa đi. Trong khoảng thời gian này bọn Chu Tử Du và Trương Hạo Nhiên vẫn gửi tin nhắn cho Danh Tỉnh Nam, cô trước sau vẫn nhịn không nói chuyện của mình và Nhã Nghiên. Vì thế mấy người kia cũng rất lấy làm khó hiểu, một mình cô ở bờ biển trong khoảng thời gian dài như vậy để làm gì? Một ngày trước khi trở về, Trương Hạo Nhiên lại gửi tin nhắn đến nói: Tớ gặp được học tỷ Sa Hạ ở căn tin, chị ấy nói học tỷ Nhã Nghiên cũng mất tích mấy ngày, tính toán thời gian, chẳng lẽ các cậu......... Danh Tỉnh Nam trả lời: Vậy sao? Ừ, ngày mai tớ trở về. Trương Hạo Nhiên cũng không hỏi nữa. Giữa trưa ngày hôm sau Trương Hạo Nhiên đến ga đón, thấy Danh Tỉnh Nam và Lâm Nhã Nghiên tay nắm tay xuất hiện trước mặt mình, cười cười hiểu ra, cũng không nói gì, chỉ giúp các cô xách hành lý đi ra ngoài. Ánh mặt trời rất ấm áp, trên mặt Danh Tỉnh Nam vẫn lộ ra nụ cười, Trương Hạo Nhiên cũng âm thầm cảm thấy tự hào vì hành động lúc trước của mình. Đôi khi, thấy bạn bè bên cạnh hạnh phúc, còn vui vẻ hơn chính bản thân mình hạnh phúc.
|
Chương 39. 200 ly kem Tay của hai người đó, mãi cho đến cửa kí túc xá mới buông ra. Lúc Danh Tỉnh Nam trở lại phòng ngủ, chỉ thấy còn một mình Chu Tử Du. Chu Tử Du vừa thấy Danh Tỉnh Nam trở về, vội vàng nhảy từ trên giường xuống, hỏi: "Quà đâu?" "Quà gì?" "Đi ra ngoài du lịch không phải cũng nên đem quà về cho chúng tớ mới đúng sao?" Chu Tử Du nhận lấy một túi to từ trong tay cô, kết quả phát hiện đó chính là một đống đồ ăn vặt. "À.... Chuyện đó........ tớ quên rồi......... hơn nữa ở biển cũng không có cái gì thích hợp để đem về." Danh Tỉnh Nam chỉ lo vui vẻ với Nhã Nghiên, làm gì có thời gian rảnh rỗi để suy nghĩ quà gì đó chứ. Nghĩ đến Nhã Nghiên, cô lại không nhịn được cong khóe miệng. Chu Tử Du thấy tâm trạng của cô không tệ, liền hỏi cô: "Ra đường lụm được tiền? Sao lại cười vui vẻ như vậy?" Danh Tỉnh Nam đắc ý hất khuôn mặt nhỏ nhắn lên, "Còn vui hơn nhặt được tiền nhiều." Đương nhiên rồi, trong lòng cô học tỷ Nhã Nghiên là bảo vật vô giá. Chu Tử Du không để ý tới cô nữa, định muốn quay trở lại giường tiếp tục chat với bạn trên mạng, vừa mới quay người lại, chợt nghe Danh Tỉnh Nam nói: "Tử Du! Cậu thua! Mau dẫn tớ đi ăn kem!" "Cái gì?" Chu Tử Du xoay người, trong lúc nhất thời không phản ứng lại được. "Chuyện cá cược của chúng ta cậu đừng chối cãi." Cá cược, à, là chuyện theo đuổi Lâm Nhã Nghiên, Chu Tử Du không có quên, chẳng qua...... "Cậu....... theo đuổi được rồi?" bạn học Chu có phần không thể tin được. "Hì hì."Danh Tỉnh Nam chống nạnh đứng tại chỗ, cười đến thực ngơ ngốc. Chu Tử Du bỗng dưng cảm thấy trước mắt mình tối sầm, mang giày vào mở cửa đi ra ngoài. Danh Tỉnh Nam kéo cậu ấy lại: "Cậu định làm gì?" "Tớ muốn lên lầu hỏi Nhã Nghiên một chút, rốt cuộc chị ấy nghĩ gì vậy???" Đại mỹ nữ hoa khôi của khoa, sao lại bị bé con Danh Tỉnh Nam này theo đuổi được rồi? "Cậu đừng đi làm phiền chị ấy, mới vừa xuống xe lửa, để cho chị ấy nghỉ ngơi đi." "Hử?" Hai mắt Chu Tử Du đột nhiên tỏa sáng, cười xấu xa nhìn chằm chằm Danh Tỉnh Nam nửa ngày, mới nói: "Hai người..... cùng đi biển?" Danh Tỉnh Nam ngượng ngùng khẽ gật đầu. "Ở cùng một phòng?" Danh Tỉnh Nam lại thẹn thùng gật gật đầu. "Sau đó........ lên giường?" Danh Tỉnh Nam ngẩng phắt đầu trừng mắt liếc nhìn Chu Tử Du một cái, "Lên giường cái đầu cậu, trong đầu cậu suốt ngày chỉ nghĩ đến lên giường, cậu nghĩ rằng tớ giống như cậu sao! Hai chúng tớ rất trong sáng." "Phi, khoe cái gì chứ." Chu Tử Du có chút không phục, không phải chỉ là tạm biệt độc thân thôi sao, có cần phải huênh hoang như vậy không? "Chuyện kem đó cậu đừng quên, bây giờ tớ đi ngủ trước một lát, tối còn phải kêu học tỷ thức dậy nữa, cậu chat thì chat đi, đừng làm phiền tớ là được." "Biết rồi, dong dài......." Chu Tử Du đen mặt quay trở lại giường, đây là chuyện gì chứ..... Hiện giờ mọi người nghĩ gì vậy? Trước đó là Tống Ngôn, bây giờ là Nhã Nghiên, chẳng lẽ thật sự muốn thế giới đại đồng (1) sao? Thế mình có phải nên là....Thái Anh? Không được, quá hung dữ, không thể chọc vào; Đa Hân? Rất chán, chịu không nổi. Cái gì đây! Chu Tử Du lắc lắc đầu, quả nhiên không quen được với cuộc sống độc thân như vậy. Đột nhiên trên QQ có một người kêu cô, nhìn đến cái tên quen thuộc đó, cô cười đến cặp mắt nheo lại thành một đường. Tuần kế tiếp, là một tuần làm cho Danh Tỉnh Nam thật khó quên. Ngày đầu tiên, Danh Tỉnh Nam kêu Chu Tử Du: "Đi thôi, đi ăn kem." "Đi, 200 lần là 200 ly phải không?" "Ừ, hừ!" Ngày thứ hai, Chu Tử Du chủ động gọi Danh Tỉnh Nam: "Khiếm Nhi, đi nha, đi ăn kem...." "Được." Ngày thứ ba, bạn học Chu kêu bạn học Danh: "Khiếm Nhi, đi ăn kem." "Ừ." Ngày thứ tư, họ Chu lại gọi Danh Tỉnh Nam: "Khiếm Nhi, đi...." Danh Tỉnh Nam hơi nhíu mày, "Hôm nay tớ phải ăn ít một chút." Ngày thứ năm, Chu Tử Du nói: "Khiếm Nhi, đi thôi." Danh Tỉnh Nam nói: "Hôm nay tớ chỉ ăn một ly....." Ngày thứ sáu, Chu Tử Du mới vừa hô một câu "Khiếm Nhi....." bạn học Danh vội đáp lại "Đi nữa?" Ngày thứ bảy, họ Chu còn chưa kịp nói chuyện, Danh Tỉnh Nam đã cướp lời trước: "Không đi, ăn đến nỗi tớ bị tiêu chảy...... Cả tháng này tớ cũng không muốn ăn kem nữa......." Sau đó gọi điện thoại cho Lâm Nhã Nghiên: "Học tỷ, cứu mạng...." . . . Hiếm khi nào buổi sáng không có lớp, Danh Tỉnh Nam ngay cả điểm tâm cũng lười ăn, quyết định ngủ tới giữa trưa mới rời giường. Sáng sớm Chu Tử Du đã ra ngoài, cũng không biết là đi đâu, chắc là đi hẹn hò, hình như cả cuộc đời của cậu ấy đều bị chuyện yêu đương chiếm lấy. Tôn Thái Anh và Kim Đa Hân đi ra ngoài ăn cơm, trước khi đi còn kêu Danh Tỉnh Nam dậy nói mấy câu. Lúc này Danh Tỉnh Nam vừa mới nằm xuống, chợt nghe tiếng bước chân truyền đến từ hành lang, sau đó tiếng bước chân dừng ở trước cửa phòng ngủ của cô, tiếp đó có người gõ cửa. Danh Tỉnh Nam quát to: "Thái Anh chết tiệt! Tự mình mở cửa đi!" Người ngoài cửa cũng không hết hy vọng, còn tiếp tục gõ,Danh Tỉnh Nam thở hổn hển xuống giường, vừa mở cửa còn vừa than vãn: "Đa Hân cậu cũng không mang chìa khóa à?" Cửa vừa mở ra, cô lại ngây ngẩn cả người. "Học tỷ?" "Có thời gian không? Đi mua đồ với chị." Danh Tỉnh Nam qua loa vuốt lại tóc nói: "Chờ em 5 phút, lập tức xong ngay." Sau đó phi nhanh cầm lấy sữa rửa mặt vọt vào nhà vệ sinh, lại phi nhanh trở về. Từ sau khi đi du lịch, hai người vẫn không có cơ hội gì ở cùng một chỗ, Lâm Nhã Nghiên bận ôn tập, mình thì bị hội sinh viên với mấy tên trong phòng ngủ quấn lấy. Hiếm khi Nhã Nghiên lại chủ động tìm cô, đương nhiên phải tốc độ một chút. Đợi đến lúc thay quần áo, cô lại lúng túng. Lâm Nhã Nghiên thấy cô rửa mặt rất nhanh, sao tự nhiên vừa quay trở về lại đứng ngây ngốc ở kia? "Học tỷ.... em phải thay quần áo." Nửa ngày, Danh Tỉnh Nam mới nói một câu như vậy. "Ừ, em thay đi." Danh Tỉnh Nam nắm vạt áo ngủ, rối rắm nửa ngày mới nói: "Chị đứng đây nhìn, em ngại thay." "Đều là con gái, ngượng gì chứ?" "Ai, thì chính là ngượng đó........" Lúc bình thường, Danh Tỉnh Nam cũng không ngượng ngùng nhiều như vậy, chỉ là bởi vì hiện tại đang đối mặt với người mình thích. Lâm Nhã Nghiên bất đắc dĩ khẽ cười, "Được rồi, chị xoay người lại, em thay đi." "Chị không được nhìn lén đó........" "Mau thay đi." Danh Tỉnh Nam thấy Nhã Nghiên xoay người qua chỗ khác, mới bắt đầu cởi áo ngủ, lúc cô mặc áo lót, lo lắng ngẩng đầu nhìn Nhã Nghiên một cái, chỉ vừa ngước mắt, liền la lên một tiếng, "Học tỷ, chị không giữ lời, vậy mà lại nhìn lén người ta thay quần áo!" Đưa tay lên che bộ phận quan trọng, trên mặt cũng che phủ một lớp đỏ ửng. Lâm Nhã Nghiên vịn lấy trụ giường cười thản nhiên, "Cũng không có cái gì xem, sợ gì chứ." "Tóm lại chị mau quay người lại, không được nhìn lén nữa." "Được rồi, nhanh lên." Danh Tỉnh Nam dứt khoát xoay người đưa lưng về phía Nhã Nghiên, rất nhanh đã thay xong quần áo, lúc cúi đầu mang giày, lại nghe thấy tiếng của Nhã Nghiên vang lên từ phía sau. "Một con mèo Doraemon thật lớn." "Học tỷ!" Danh Tỉnh Nam xoay người bĩu môi, "Không phải nói không nhìn rồi sao? Chị lại nhìn lén quần lót của người ta!" Chú thích: (1) Thế giới đại đồng: là một xã hội trong đó khắp mọi nơi đều hòa bình, mọi người đều bình đẳng, không còn phân biệt chủng tộc, quốc gia, tôn giáo.....
|
Chương 40. Hạnh phúc giản đơn Đến tháng 11, khắp thành phố đã sớm mất đi màu xanh của lá cây, gió lớn thổi tới, lướt qua cành cây khô, ngay cả chiếc lá cuối cùng cũng rơi xuống, đáp lên lề đường đã bị đống lá rụng che phủ, còn chưa nằm yên, đã bị cuốn bay đến nơi khác. Sắp đến mùa đông, cho nên Lâm Nhã Nghiên muốn đi mua một vài bộ quần áo dày. Dọc theo đường đi, hai tay của Danh Tỉnh Nam đút vào túi áo khoác, chỉ cúi đầu đi bộ, nghe Nhã Nghiên nói chuyện, bản thân mình hiếm khi phát biểu ý kiến. Cô phát hiện tâm trạng hôm nay của Nhã Nghiên dường như không tệ, luôn nói chuyện không ngừng, nói đến chỗ hưng phấn còn sẽ không quan tâm đến hình tượng mà cười to. Vào những lúc như thế này, cô luôn nghiêng đầu ngắm nhìn sườn mặt của Nhã Nghiên, dưới ánh mặt trời của mùa thu, gương mặt xinh đẹp mờ ảo, giống như làm sao cũng không nhìn đủ. Cho dù chỉ là cùng nhau đi bộ trên đường, chỉ nghe Nhã Nghiên nói chuyện như vậy, cũng sẽ cảm thấy thật thỏa mãn. Hạnh phúc đơn giản như vậy.... Đột nhiên lại rất muốn đi lên hôn chị ấy, nhưng mà trên đường có rất nhiều người, thế nhưng tâm lý phá phách của một đứa trẻ con, không suy nghĩ nhiều, cô đã bước lên chặn trước mặt Nhã Nghiên, Lâm Nhã Nghiên vội dừng bước, suýt chút nữa chóp mũi đã đụng vào nhau. "Sao thế?" Lâm Nhã Nghiên khó hiểu hỏi. Danh Tỉnh Nam nhịn lại rung động trong lòng, từ từ giương khóe miệng, giơ tay lên so so đỉnh đầu của hai người nói: "Học tỷ, hôm nay chị không có mang giày cao gót." Lâm Nhã Nghiên lùi về phía sau một bước, ánh mắt bị lá cây rơi xuống thu hút, cô nói: "Đúng vậy, không mang, bởi vì sợ em tự ti đó." Sau đó nở nụ cười trong vắt nhìn về phía Danh Tỉnh Nam, lúc đối phương chưa phản ứng kịp lại nói tiếp: "Chị nói giỡn thôi." Danh Tỉnh Nam khẽ cười, nhớ tới vị trí trước đây, cùng Lâm Nhã Nghiên sóng vai đi tới. Màu vàng óng rợp cả mặt đất, giống như đi trên con đường hy vọng của tương lai. Tốc độ mua quần áo của Lâm Nhã Nghiên còn nhanh hơn tưởng tượng của Danh Tỉnh Namrất nhiều, trên cơ bản chị ấy chỉ thử một chút, cảm thấy không tệ lắm liền mua, không giống như những cô gái khác, thử lại thử, thử rồi lại không vừa ý, đến cuối cùng vẫn chưa quyết định. Thời gian chỉ mới mười giờ rưỡi sáng, Lâm Nhã Nghiên đã mua xong những thứ cần mua. Hai người bốn tay, mỗi tay đều xách hai ba túi đồ. Danh Tỉnh Nam ban đầu định tự mình cầm hết, Lâm Nhã Nghiên đương nhiên không chịu, vì thế Danh Tỉnh Nam đành phải giành lấy những thứ nặng, chỉ đưa cho Nhã Nghiên mấy túi to có vẻ như không nặng mấy. Đi ra cổng lớn của trung tâm mua sắm, Lâm Nhã Nghiên nhìn thoáng qua đồng hồ nói: "Chúng ta đi ăn cơm đi? Em có đói bụng không?" Danh Tỉnh Nam gật mạnh đầu, từ sáng sớm thức dậy đến bây giờ thật sự là chưa ăn gì, đương nhiên, không tính cây kem ốc quế lúc đi dạo phố. "Em muốn ăn gì?" "Ăn cái gì cũng được." Ăn cái gì cũng được, chỉ cần là ở cùng với chị. "Thế đi ăn cơm cà ri nha? Gần đây có quán cơm cà ri gà rất ngon." "Vâng, được." Vừa đi không được mấy bước, Danh Tỉnh Nam thoáng liếc mắt nhìn thấy dây giày của Lâm Nhã Nghiên bị tuột, vì thế gọi Nhã Nghiên lại nói: "Học tỷ, dây giày của chị bị tuột rồi." Lâm Nhã Nghiên cúi đầu nhìn thấy, dây giày cũng không phải hoàn toàn bị tuột, chỉ là bị nới lỏng buông xuống hai bên, cũng sắp tuột, cũng may Danh Tỉnh Nam nói kịp thời, bằng không nếu thật sự bị tuột, cô nhất định sẽ đạp trúng dây giày té nhào. Cô cầm mấy túi đồ trong tay đưa tới trước mặt Danh Tỉnh Nam, "Giúp chị cầm một chút, chị buộc dây giày." Danh Tỉnh Nam không nhận đồ trong tay chị ấy, mà đem toàn bộ túi to trong tay mình nhét vào tay chị ấy nói: "Chị cầm trước một lát." Nói xong ngồi xổm xuống buộc lại dây giày cho Lâm Nhã Nghiên, sau khi buộc một cái nơ bướm xinh đẹp, lại tháo dây giày còn lại ra, buộc lại một lần nữa. "Như vậy sẽ không bị tuột nữa." Lâm Nhã Nghiên bị ánh mắt của những người qua đường xung quanh làm cho đỏ mặt, động tác thân mật như vậy, đối với những đôi tình nhân thông thường là hành động vô cùng bình thường, nhưng mà, hai người con gái như vậy...... Tuy rằng đã đến với nhau, nhưng cô vẫn hơi không thích ứng. Sau khi buộc dây giày xong, Danh Tỉnh Nam đứng lên tiếp nhận tất cả túi to trong tay Lâm Nhã Nghiên, nhẹ nhàng nói: "Đi thôi." Lâm Nhã Nghiên quên luôn việc giúp cô ấy chia sẻ sức nặng, giống như mất hồn đi về phía trước, trên chân truyền đến cảm giác thít chặt của dây giày vừa được buộc xong. Mãi cho đến khi vào quán ăn gọi món, Lâm Nhã Nghiên vẫn còn bị chìm trong trạng thái mơ hồ. "Học tỷ?"Danh Tỉnh Nam nhẹ giọng kêu chị ấy, "Buổi chiều có sắp xếp gì không? Quay về trường luôn hay là đi đâu?" "Hửm?" Lâm Nhã Nghiên không nghe rõ cô nói gì. Danh Tỉnh Nam lại hỏi: "Vừa rồi em hỏi chị chiều nay muốn đi đâu, quay về trường hay là đi chỗ nào? Chị suy nghĩ gì mà lại nhập tâm như vậy?" "Không có gì, chiều nay em có lớp không?" "Không......... Không có......" Danh Tỉnh Nam mở to mắt nói dối, thật ra buổi chiều cô có tiết. "Vậy...... có muốn đi xem phim không?" "Được." Danh Tỉnh Nam vừa đồng ý, vừa bấm tin nhắn trong điện thoại: Chiều nay giúp tớ điểm danh. Cơm cà ri của quán ăn đó quả là rất ngon, Danh Tỉnh Nam lâu rồi chưa ăn nhiều như vậy, tuy rằng cô luôn thường xuyên la đói, nhưng mà mỗi lần ăn cơm chỉ ăn một chút đã no. Lần này, cô lại ăn hơn phân nửa bàn. Sau đó uống một hớp nước trái cây lớn, sau khi uống hết còn cảm thấy tiếc nuối mà nhíu mày cắn ống hút. "Kêu thêm cho em một ly nước trái cây nữa?" Lâm Nhã Nghiên nhìn dáng vẻ của cô như vậy bỗng cảm thấy buồn cười, giống như một đứa con nít, uống hết nước liền cảm thấy không vui. Danh Tỉnh Nam vẫn cắn ống hút, nhăn mày lắc lắc đầu, ậm ờ nói: "Không cần đâu." Lâm Nhã Nghiên hết cách với cô, nhẹ nhàng đẩy ly của mình về phía trước. Danh Tỉnh Nam do dự một chút, cắm ống hút của mình vào ly nước trước mặt. Một cái ly, hai ống hút, ngay cả khóe mắt của cô cũng chứa ý cười. Lúc xếp hàng mua vé xem phim, Danh Tỉnh Nam giành trả tiền, Lâm Nhã Nghiên giành không lại cô, đành phải đi mua thức uống và bỏng. Đợi cho Danh Tỉnh Nam mua xong hai vé đi đến bên cạnh chị ấy, đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một cô gái mập mạp, vì thế hỏi chị ấy: "Nếu sau này em trở thành như vậy, chị còn ở bên cạnh em không?" Lâm Nhã Nghiên không hề nghĩ ngợi, khẽ cười đáp: "Sẽ, đương nhiên vẫn sẽ ở bên cạnh em." Danh Tỉnh Nam lại hé ra nét mặt khổ sở nhìn chị ấy nói: "Nếu chị trở thành như vậy, em sẽ không cần chị nữa." "Sao?" Lâm Nhã Nghiên há to miệng không biết nên nói tiếp như thế nào. Danh Tỉnh Nam đột nhiên cười lên, hơn nữa còn cười rất lớn tiếng. Lâm Nhã Nghiên cũng cười, trừng mắt liếc cô một cái, "Đứa nhỏ chết tiệt! Hư như vậy? Nếu em trở thành như vậy, chị cũng không cần em nữa!" Danh Tỉnh Nam nghe xong ngược lại cười càng vui vẻ. Lần này Danh Tỉnh Nam không lựa chọn xem phim kinh dị nữa, cũng không đắn đo nhiều, trực tiếp chọn một bộ phim tình cảm nghe nói là đã lấy nước mắt của rất nhiều người. Câu chuyện nói về một cô nữ sinh trung học gặp được một anh chàng, sau đó hai người yêu nhau đến chết đi sống lại, bên cạnh cô gái có một cô bạn thân luôn là người để cô ấy trút bầu tâm sự, mỗi lần cô ấy đi ra ngoài hẹn hò với chàng trai kia đều lấy cô bạn thân làm cái cớ lừa trong nhà. Sau đó tình yêu của tuổi trẻ bị người nhà phát hiện, hai người bị bắt chia tay. Mà cùng lúc đó, cô bạn thân của cô gái kia lại thổ lộ với cô ấy, cô gái không thể chấp nhận tình yêu đồng tính, tát đối phương một cái. Ngày hôm đó, cô ấy cùng một lúc mất đi hai người quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Rất nhiều năm sau, cô ấy lại gặp được chàng trai nọ và cô bạn ấy......... Chỉ là rất nhiều thứ đã không thể trở về..... Không biết vì sao đạo diễn lại muốn lồng đoạn thổ lộ của con gái vào trong kịch bản. Lúc Danh Tỉnh Nam xem tới màn bạn thân của cô gái bị tát một cái, luôn trộm quan sát vẻ mặt của Nhã Nghiên. Lâm Nhã Nghiên chỉ nhíu mày, cũng không có phản ứng gì khác.Danh Tỉnh Nam cảm thấy may mắn lúc trước khi mình thổ lộ không có ăn tát. Lâm Nhã Nghiên còn đang suy nghĩ, nếu đã có thể ra tay, vậy nhất định là không thích, nói cách khác, vào khi đó mình đã thích đồ xấu xa này? Quay đầu nhìn Danh Tỉnh Nam, thấy cô ấy đang nhìn lén mình, cũng nhịn không được mà cười trộm. Phim kết thúc, nam nữ chính cuối cùng vẫn không ở bên nhau. Toàn rạp bùng nổ một tràng tiếng thở dài. Dường như hốc mắt mỗi người đều ươn ướt, nhưng chỉ có Danh Tỉnh Nam biết, cô đau buồn không phải bởi vì đôi nam nữ chính, mà là vì cô bạn thân nữ phụ kia. Mọi người lục đục rời rạp, dường như Lâm Nhã Nghiên vẫn còn chìm đắm trong nội dung của bộ phim, trầm ngâm mà thở dài. Danh Tỉnh Nam một tay xách mấy túi to, một tay nắm tay của Lâm Nhã Nghiên, kéo chị ấy đứng dậy. Lâm Nhã Nghiên thấy Danh Tỉnh Nam xách nhiều đồ như vậy, liền nói: "Nặng lắm không? Để chị giúp em cầm mấy cái." "Chị đã cầm thứ nặng nhất rồi." Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Lâm Nhã Nghiên, Danh Tỉnh Nam đành phải giơ bàn tay hai người đang nắm chặt lên. "Đứa...." Lâm Nhã Nghiên bất đắc dĩ phun ra mấy từ này, nắm tay cô đi ra cổng lớn của rạp chiếu phim.
|