Fanfic MinaYeon | Nghe Xem Là Thời Gian Đang Hát
|
|
Chương 47. Hung thủ giết quả Bên lề đường có rất nhiều người bán hàng rong đang bày bán các món đồ có liên quan đến ngày lễ, huy hiệu phát ra ánh sáng chớp tắt, vương miện phát sáng, gậy huỳnh quang, gấu bông......... Tôn Thái Anh lại không kiềm chế được mà mua rất nhiều đồ chơi, móc chìa khóa, dây điện thoại, chỉ cần là thứ cậu ấy thấy dễ thương đều mua về hết. Mà chàng trai duy nhất là Trương Hạo Nhiên liền bất hạnh đảm nhận vị trí khuân vác. Danh Tỉnh Nam thấy rất nhiều người bán hàng cũng là những thanh niên độ tuổi không khác gì bọn họ, thậm chí còn có những người nhỏ tuổi hơn cả bọn họ. Tâm tư lại nhớ tới thời trung học, có một năm cô và Trương Hạo Nhiên cùng một số bạn học cũng đã từng làm việc này, tự mình đi buôn bán một vài món đồ kiếm được một ít tiền lời, tuy rằng thời tiết lúc ấy còn lạnh hơn cả bây giờ, mặc dù bị cóng mấy tiếng giữa thời tiết giá lạnh, mặc dù tiền bán được cuối cùng đều lấy đi ăn McDonalds. Nhưng khi đó cùng với bạn học cố gắng đi làm một việc, thật sự rất vui vẻ. Hiện giờ ngoái đầu nhớ lại, khi đó thật khờ mà, có thể kiếm được mấy đồng? Vì sao phải đi chịu khổ như thế? Giống như chắc chắn sau này nhớ lại thời đại học, cũng sẽ xuất hiện những cảm xúc như vậy. Nhưng mà khi ấy đã để lại những kỷ niệm tốt đẹp, dùng bao nhiêu tiền cũng sẽ không mua được. Cô nghĩ, những học sinh trước mắt này, có lẽ cũng có tâm trạng giống cô, nhìn khuôn mặt tươi cười của bọn họ sẽ hiểu được. Lại có cô gái bán hoa chào hàng hoa tươi với người đi đường, dọc theo đường đi Trương Hạo Nhiên đã từ chối mấy người như vậy. Nhưng mà cô gái mới gặp này dường như ra tay rất lợi hại, làm cho Trương Hạo Nhiên không thể không dừng chân. Danh Tỉnh Nam cũng rút bàn tay nắm Nhã Nghiên về, đi trở lại nhìn. Thì ra, cô gái bán hoa đó nhét thẳng hoa vào trong tay Trương Hạo Nhiên. Trương Hạo Nhiên giúp Tôn Thái Anh xách đồ, không có tay rảnh để từ chối, chỉ cười nói: "Tôi thật sự không mua, cô nhìn tôi như thế này giống dạng người có bạn gái lắm sao? Mau lấy về bán cho người khác đi." Cô gái đó yên lặng nhìn cậu ấy nói: "Sao có thể không có bạn gái, cậu gạt người sao?" Danh Tỉnh Nam thấy dáng vẻ như sắp khóc của cô gái đó, lấy 20 đồng trong ví ra đưa cho cô ấy nói: "Được rồi, chúng tôi mua." "Cám ơn!" Cô gái đó cười một cái thật tươi bỏ đi. Danh Tỉnh Nam lấy cành hoa trong tay Trương Hạo Nhiên, lập tức đi đến bên cạnh Nhã Nghiên, đưa tới trước mặt Nhã Nghiên, "Cho chị." Lâm Nhã Nghiên ngạc nhiên. Lén nhìn vẻ mặt của Tôn Thái Anh và Kim Đa Hân, cũng không dám tùy tiện đưa tay ra nhận. Hoa hồng vừa chớm nở, vào trời đêm giá rét này, yên lặng tỏa ra vẻ đẹp của nó, giống như muốn dùng hết sức lực bung nở cơ thể, nhưng cuối cùng không chịu được cái lạnh, chỉ có thể hiến dâng màu đỏ chói mắt của nó, vào buổi đêm tuyết bay phất phới, một điểm màu đỏ giữa lớp giấy gói thuần một màu trắng, làm cho người ta cảm thấy thổn thức. Danh Tỉnh Nam dùng cành hoa chặn đường của Lâm Nhã Nghiên như vậy, tay chân Lâm Nhã Nghiên hơi luống cuống, hỏi: "Này? Làm gì vậy?" Chung quanh còn có những người khác, như vậy...... chắc là không tốt? "Cái này cho chị." Danh Tỉnh Nam cố ý quay đầu chỗ khác không nhìn chị ấy. Hoàn toàn quên đi sự tồn tại củaTôn Thái Anh và Kim Đa Hân......... Lâm Nhã Nghiên không nhận, ngược lại Tôn Thái Anh đi đến nói: "Vì sao tớ không có?" Danh Tỉnh Nam liếc mắt nhìn cậu ấy một cái nói: "Cậu cũng đã giật quả táo của tớ rồi!" Sau đó lại nhìn về phía Nhã Nghiên, hơi hơi nhíu mày. Nhận đi nhận đi, các cậu ấy sẽ không nghĩ nhiều đâu. Lâm Nhã Nghiên không nhịn được, "Phì" một tiếng cười lên. "Cười gì chứ?" Mặt Danh Tỉnh Nam như bị thêu đốt. Lâm Nhã Nghiên cười một lát mới nhận cành hoa trong tay cô nói: "Trước đây chị cảm thấy dáng vẻ của Danh Tỉnh Nam em rất đáng yêu, mày rậm mắt to, nhưng mà vừa rồi hai lông mày của em nhíu lại cùng một chỗ, giống như con sâu róm......." "Ặc?" Danh Tỉnh Nam giơ tay sờ đôi lông mày rậm vẫn luôn làm cho cô kêu ngạo, giống sâu róm? "Được rồi, hoa này chị nhận, nhưng mà, Tiểu Nhiên giúp chị cầm trước một chút đi, lát nữa về đưa lại chị." Lâm Nhã Nghiên nói như vậy, bởi vì chị ấy lại thấy có mấy cô gái bán hoa dạo muốn "Xuống tay" với Trương Hạo Nhiên. Kết quả, bầu không khí vốn có chút kì lạ, đã bị một câu "Sâu róm" của Lâm Nhã Nghiên phá vỡ, lực chú ý của Tôn Thái Anh từ hoa hồng đã chuyển đến cặp lông mày của Danh Tỉnh Nam. Nhưng Tôn Thái Anh dù sao cũng là Tôn Thái Anh, không được một lúc lại nghĩ đến chuyện này, vừa đi còn vừa nói với Kim Đa Hân: "Cậu xem, Tỉnh Nam thật không biết điều, mua hoa cũng không nói cho hai chúng ta." "Ờ, không cho thì không cho, dù sao tớ cũng không thích." Kim Đa Hân ngẩng đầu nhìn về cuối con phố, tầm mắt lướt qua một đám người, cuối cùng cũng nhìn được bảng hướng dẫn lờ mờ, mới thở dài một hơi nhẹ nhõm. Rốt cuộc có thể về rồi, phố này thật sự chỉ có hơn 1000 mét thôi sao? Sao cô cảm thấy đi hết một giờ lâu như vậy? . . . Trở lại kí túc xá, lúc chia tay ở cầu thang tầng bốn, Danh Tỉnh Nam và Lâm Nhã Nghiên đều rất ăn ý lần lượt trao đổi đồ trong tay đối phương. Thứ Danh Tỉnh Nam tặng Nhã Nghiên, là nước hoa. Thứ Nhã Nghiên đưa cho Danh Tỉnh Nam, là chìa khóa nhà của chị ấy. Chiếc chìa khóa Danh Tỉnh Nam sớm trả lại cho chị ấy vào hôm sau ngày sinh nhật, được chị ấy gói vào trong một chiếc hộp xinh đẹp, lại đến trong tay Danh Tỉnh Nam. Mà lúc này đây, Danh Tỉnh Nam không cần phải trả lại. Sau khi tắt đèn, Danh Tỉnh Nam ở trên giường đầu tiên là nhìn chiếc chìa khóa Nhã Nghiên tặng cười ngô nghê, sau đó lại lấy quả táo đặt ở trên gối lúc giữa trưa kia ôm ngủ thẳng đến chiều ngày hôm sau. Trong giấc mơ đều là nụ cười xinh đẹp của Nhã Nghiên lúc nhận lấy hoa của cô. Ngày hôm sau vừa mới mở mắt, Danh Tỉnh Nam liền tìm kiếm bóng dáng của quả táo kia, nhưng mà tìm trái tìm phải, ngay cả chăn cũng xốc lên, làm sao cũng không tìm được. Muốn hỏi những người khác có nhìn thấy quả táo của cô hay không, nhưng trong phòng ngủ không còn một ai. Rốt cuộc đành phải nhảy xuống giường lục tung khắp nơi tìm kiếm. Cuối cùng phát hiện xác của một quả táo trong thùng rác. Danh Tỉnh Nam lập tức trợn tròn mắt, giấy gói trong suốt từng bao quanh bên ngoài quả táo, hiện giờ đã trở thành giấy bọc xác; quả táo từng đỏ tươi mê người, hiện giờ gầy trơ cả xương, lộ ra lõi. Cô ngồi xổm trước thùng rác, yên lặng nhìn chằm chằm cái xác kia, căm uất không chịu nổi, nghĩ thầm, mày yên nghỉ đi, tao nhất định sẽ tìm được hung thủ báo thù cho mày...... Lúc trong lòng còn đang miên man suy nghĩ, cửa phòng mở, Chu Tử Du mở cửa đi vào. Chu Tử Du nhìn Danh Tỉnh Nam một cái, chỉ nói: "Dậy rồi à?" Sau đó ngồi xuống bắt đầu đọc truyện tranh. "Tử Du, sao cậu lại không tò mò tớ đang làm gì vậy?" Nếu đổi ngược lại là Tôn Thái Anh hoặc Kim Đa Hân, chắc chắn vừa vào cửa đã nói ngay: "Tỉnh Nam, cậu đang làm gì đó? Sao lại ngồi xổm ở đây?" Nhưng Chu Tử Du lại không hỏi gì cả, vô cùng khả nghi. Chu Tử Du cũng không nhìn cô, đưa lưng về phía cô nói: "Cậu khiếm như vậy, làm gì cũng có thể lý giải được." "Cậu lại đây nhìn xem." "Nhìn cái gì chứ?" Chu Tử Du cúi đầu nhìn thoáng qua, ồ, cùi táo thôi, cũng không có gì. Lời này cậu ấy chưa nói ra, nhưng mà Danh Tỉnh Nam đã từ sắc mặt của cậu ấy nhìn ra manh mối, tuy rằng cậu ấy đã cố hết sức che giấu. "Cái tên hung thủ giết quả này!" Danh Tỉnh Nam bất ngờ đứng lên nắm lấy áo của họ Chu. "Gì vậy?" Chu Tử Du hoảng hốt, nghĩ thầm, Danh Tỉnh Nam bị thần kinh gì thế? "Tớ hỏi cậu, quả táo trên giường của tớ có phải cậu đã ăn hay không?" Chu Tử Du gật đầu, "Sáng nay thức trễ, không ăn sáng, vừa lúc nhìn thấy cậu có một quả táo, sao thế?" "Sao cậu lại có thể ăn quả táo của tớ!" Danh Tỉnh Nam bắt đầu rít gào. Vẻ mặt của họ Chu lập tức tươi cười lên nói: "Hai chúng ta là ai với ai chứ, không phải chỉ ăn táo của cậu thôi sao? Tớ thấy cậu không ăn, để ở đó sợ sẽ bị hư, tớ có lòng tốt giúp cậu ăn luôn." "Cậu có biết đó là của ai tặng cho tớ không?" "Ai tặng thì cũng vậy thôi, không ăn chính là lãng phí lương thực, lãng phí lương thực là có lỗi." "Cậu trả cho tớ!" Bàn tay nắm lấy áo của Chu Tử Du lại tăng thêm một chút lực. Nếu đây không phải trong phòng ngủ, mà là một nơi rộng lớn khác, chắc Danh Tỉnh Nam sẽ tức giận đến lăn lộn trên mặt đất. "Không phải chỉ là một quả táo sao?" Chu Tử Du bắt lấy tay cô, muốn làm cho cô nới lỏng ra một chút. "Đó là của học tỷ tặng cho tớ..........." Danh Tỉnh Nam càng nghĩ càng giận, nắm lấy Chu Tử Du lắc qua, lắc lại; lắc qua, lắc lại.......... "Khụ khụ..... Khụ...... Cứu mạng..........." Chu Tử Du bị Danh Tỉnh Nam lắc đến choáng váng đầu óc, không ngừng cầu xin tha thứ mới làm cho Danh Tỉnh Nam ngừng lại. Chu Tử Du chỉnh lại áo, thở hổn hển mấy hơi nói: "Thế...... Tớ đi nói với chị ấy kêu chị ấy cho cậu một quả nữa thì được rồi..........." "Có tác dụng gì chứ? Lễ giáng sinh cũng đã qua rồi............" Nói một hồi, Danh Tỉnh Nam lại nước mắt lưng tròng nhìn Chu Tử Du. "Thế...... Ôi trời, phiền chết được, tớ bao cậu đi ăn kem là được chứ gì?" Chu Tử Du sợ nhất là nhìn thấy dáng vẻ này của Danh Tỉnh Nam. "Được thôi........." Nhưng bộ dáng vẫn còn giống như rất oan ức, vì thế lại bồi thêm một câu: "Cậu vốn còn thiếu tớ kem........ Hôm nay không tính vào 200 lần kia phải không? Cậu có biết học tỷ tặng cho tớ quả táo hàm chứa bao nhiêu tình cảm ở bên trong......... Quả táo đó............... " "Được rồi được rồi.........." Chu Tử Du vội ngắt lời cô, "Miệng tớ có lỗi, không nên ăn táo của cậu, cậu muốn ăn bao nhiêu kem thì ăn, bóp tiền để ở chỗ cậu được chưa?" "Ừ, thế cũng tạm chấp nhận." Lúc Chu Tử Du chờ Danh Tỉnh Nam thay quần áo, vẫn còn không ngừng oán trách bản thân, vì sao lại nông nổi như vậy đi ăn quả táo của cậu ấy chứ, kết quả là bị ép buộc bắt bí vào chầu này. Thật sự là quá không cẩn thận! Danh Tỉnh Namnghĩ Chu Tử Du nếu đã hào phóng đãi khách như vậy, đương nhiên phải kêu cả Nhã Nghiên cùng đi mới càng có lời, vì thế cũng kêu Nhã Nghiên đi ra. Đương nhiên Chu Tử Du cũng không dám có nửa câu oán thán, bóp tiền đã bị rơi vào tayDanh Tỉnh Nam rồi! Mấy người vừa mới đi ra ngoài không được vài bước, Danh Tỉnh Nam vừa định đưa tay ra nắm lấy tay Nhã Nghiên, kết quả bị trượt chân, lập tức ngã chổng vó. Lâm Nhã Nghiên vội vàng đỡ cô dậy: "Em sao rồi? Có đau không?" "Không......... Không sao........" Chu Tử Du bên kia không nhịn được cười, nghĩ thầm, cho cậu cướp đoạt bóp tiền của tớ, ngã thật hay, bây giờ có thể không cần đi ăn rồi? Kết quảDanh Tỉnh Nam phủi phủi tuyết trên người nói: "Lát nữa tớ phải ăn thêm mấy phần kem mới được!" Rốt cuộc Chu Tử Du đã hiểu được cái gì gọi là khóc không ra nước mắt....... Tới quán nước, Danh Tỉnh Nam trước tiên là gọi vài món kem có mùi vị bình thường không hay ăn, sau đó lại gọi thêm vài loại món uống mới ra, vừa ăn còn vừa hối hận, lúc trước sao không đánh cược với Chu Tử Du kem Haagen-Dazs chứ? Vốn đang là cuối tháng, tài chính rất căng thẳng, Chu Tử Du nhìn thấy mấy thứ dọn lên bàn, trong lòng đau khổ, sau đó nhìn cái bóp tiền teo tóp chùi nước mắt: "Bóp tiền, mày sao vậy? Mày đừng có chết mà!" Danh Tỉnh Namliếc cậu ấy một cái lại nói với Nhã Nghiên: "Học tỷ, chị muốn ăn thêm gì nữa không? Tử Du mời khách." Bạn học Chu ôm lấy bóp tiền nức nở nói: "Cầm thú............" Lâm Nhã Nghiên nhịn không được cười lên, "Nam, em cũng đừng ức hiếp Tử Du, em nhìn em gọi nhiều thứ như vậy, tự em ăn hết sao? Ăn không hết không được đi." Danh Tỉnh Nam không phục "Ờm" một tiếng. Mắt Chu Tử Du vụt sáng, "Học tỷ số một." Đương nhiên, Chu Tử Du và Lâm Nhã Nghiên không thể nhìn Danh Tỉnh Nam ăn sạch mọi thứ trên bàn, mà là giúp đỡ cô cùng nhau dọn sạch chiến trường, sau đó, Danh Tỉnh Nam nghĩ thầm, một tháng tới này không cần phải ăn kem nữa...............
|
Chương 48. Người tuyết Trên đường trở về thấy rất nhiều người đang cùng nhau chọi tuyết, Chu Tử Du lại đề nghị chơi trò chọi tuyết, thật ra là cậu ấy muốn tìm cơ hội trả thù. "Tớ với học tỷ một đội, một mình Tử Du cậu một đội." Danh Tỉnh Nam sắp xếp như vậy. "Như thế hình như không được hay? Mỗi người là một đội." Lâm Nhã Nghiên lập tức chỉnh cô. "Vậy cũng được." Danh Tỉnh Nam nghĩ đến chuyện Chu Tử Du mời kem mình mà đồng ý. Chu Tử Du luôn dùng cầu tuyết tấn công Danh Tỉnh Nam, Lâm Nhã Nghiên thỉnh thoảng giúp Danh Tỉnh Nam đánh Chu Tử Du, nhưng phần lớn thời gian đều đứng xem trò vui, bởi vì đã nói như vậy, lại đi giúp đỡ Danh Tỉnh Nam thì hơi khó xử. Họ Chu vẫn không đánh được Danh Tỉnh Nam, liền bất chấp, làm một quả cầu tuyết siêu lớn, sau khi ngắm đúng mục tiêu cấp tốc ném đi. Lâm Nhã Nghiên tốt bụng nhắc nhở Danh Tỉnh Nam, vội kêu cô: "Nam, cẩn thận kìa!" Danh Tỉnh Nam nghe Nhã Nghiên kêu mình, quay đầu say mê ngắm Nhã Nghiên, kết quả bị quả cầu tuyết đập trúng, sau đó không hề ngoài ý muốn ngã về phía sau. Trong lòng Chu Tử Du thầm phấn khích. Nhưng mà - sao Danh Tỉnh Nam ngã xuống lại không kêu chứ? Điều này không giống tác phong của cậu ấy.......... Lúc này Lâm Nhã Nghiên kêu cậu ấy, Chu Tử Du chầm chậm chạy qua đó, vừa nhìn thấy lập tức choáng váng. Cậu ấy vỗ vỗ mặt Danh Tỉnh Nam, kêu lên: "Khiếm Nhi, Khiếm Nhi........ Cậu đừng làm tớ sợ nha......" Lúc sau, Danh Tỉnh Nam tỉnh lại lần thứ hai, là đang nằm trên giường của bệnh viện trường. "Sao tớ lại ở đây?" Cô vừa mở mắt, nhìn thấy ngay trần nhà có vết nứt của bệnh viện trường, sau đó là gương mặt lo lắng của Nhã Nghiên, tiếp đến là dáng vẻ cúi đầu tự trách của Chu Tử Du. "Em tỉnh rồi à, có đói bụng không? Chị đi mua chút gì cho em ăn nha." Lâm Nhã Nghiên nói xong đứng lên mặc áo khoác. "Không cần, để Tử Du đi đi." Danh Tỉnh Nam cười khẽ với Nhã Nghiên. "Đúng vậy, em đi cho." Lâm Nhã Nghiên ấn Chu Tử Du về chỗ ngồi nói: "Không cần, để chị đi." Đợi cho Lâm Nhã Nghiên vừa đi khỏi, nụ cười trên mặt Danh Tỉnh Nam lập tức biến mất, nghiêm mặt hỏi Chu Tử Du: "Không phải chơi ném tuyết à? Sao tớ lại chạy đến chỗ này?" Họ Chu không dám ngẩng đầu nhìn cô, nhỏ giọng lầm bầm: "Thì chính là ném tuyết, nên........ mới chạy tới đây........." "Cậu ở đó nói lẩm bẩm gì thế?" Danh Tỉnh Nam muốn ngồi dậy, đột nhiên cảm thấy đầu choáng váng, đành phải nằm trở lại gối, nhưng mà vừa chạm vào gối nằm, cô lại hét ầm lên. Đưa tay sờ sờ sau đầu, một cục u to đùng. Cô trừng mắt nhìn Chu Tử Du, "Sao đầu tớ lại bị quấn thành một cục lớn như vậy?" "À....... Bị ngã........." "A!" Danh Tỉnh Nam đột nhiên nhớ lại chuyện đã xảy ra: "Tớ nhớ ra rồi.........." Chu Tử Du ôm lấy tay cô, gắng gượng nhỏ vài giọt nước mắt nói: "Khiếm Nhi, tớ có lỗi với cậu.........." Danh Tỉnh Nam hất tay cậu ấy ra nói: "Cậu tên hung thủ giết quả này, giết quả táo của tớ không nói, còn muốn ám sát tớ à! Cậu........ Ây da, đau chết được........" "Được rồi được rồi, cậu chẳng phải là trong họa có phúc sao? Cậu thấy Nhã Nghiên lo lắng cho cậu như vậy, ngay cả tự học cũng không đi, luôn ở đây với cậu." Danh Tỉnh Nam suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy có lý. Nhưng mà........... có cần thiết phải vì vậy mà ngất xỉu nhập viện không? "Ồ, tỉnh rồi à?" Đột nhiên xuất hiện một âm thanh làm cho cả hai người cùng nhìn về phía cửa, thì ra là bác sĩ. Ông ta lại kiểm tra chỗ bị thương của Danh Tỉnh Nam, mới nói: "Trở về nghỉ ngơi vài hôm thì được rồi, đám nhóc các em........ nghe nói là chơi ném tuyết? Haiz, chơi cũng không biết phân nặng nhẹ......" "Biết rồi, thầy, chúng em biết sai rồi......." Chu Tử Du vội gật đầu không ngừng, bác sĩ mới không nói gì nữa đi ra ngoài. Sau đó....... Sau đó, Danh Tỉnh Nam cũng không lên lớp, dù sao tới cuối kỳ giáo trình cũng chỉ là mấy câu giải đáp thắc mắc, mỗi ngày nằm trong phòng ngủ, đói bụng thì kêu Chu Tử Du đi mua cơm, khát thì kêu Chu Tử Du đi múc nước, chỉ thiếu mỗi tắm rửa cũng kêu Chu Tử Du giúp thôi. Chu Tử Du nói: "Chẳng qua đầu cậu bị đập trúng một cái, cũng không phải bị liệt nửa người, vì sao tớ phải chăm sóc cho cậu như vậy chứ?" "Tớ biến thành như vậy không phải đều do cậu? Chẳng lẽ ngay cả một chút trách nhiệm cậu cũng không có sao? Một chút?" ChubTử Du thở dài, "Tớ hối hận, thật đó, tớ vô cùng hối hận.......... Cậu nói xem vì sao tớ lại học theo cái tật khiếm của cậu chứ?" "Cậu lặp lại........." "Tớ chưa nói gì hết.........." Chu Tử Du tức giận đi múc nước. . . . Vừa qua tết dương lịch, lại phải chuẩn bị thi cuối kỳ. Mặc dù vết thương trên đầu Danh Tỉnh Nam đã lành rồi, nhưng không biết có phải đã để lại di chứng gì hay không, khiến cho cô vừa thấy sách lập tức đau đầu. Hôm nay, Danh Tỉnh Nam cùng với Kim Đa Hân, Tôn Thái Anh đi tự học, mới đọc sách không đến mười phút, đã ồn ào nói nhức đầu. Tôn Thái Anh liếc nhìn một cái không để ý đến cô nữa, ngược lại Kim Đa Hân nói: "Tớ thấy cậu như vậy, tớ cũng nhức đầu.........." Danh Tỉnh Nam vẫn giống như học kỳ trước hỏi mấy câu căn bản. Lúc này không chỉ có Kim Đa Hân xui xẻo bị hỏi, ngay cả Tôn Thái Anh cũng không may mắn thoát khỏi. "Thật sự là không có thiên lý." Tôn Thái Anh vừa giảng bài vừa tức giận. "Cậu nói xem bình thường lên lớp cậu chả khi nào học hành nghiêm túc, tới lúc thi đợi nước tới chân mới nhảy, mỗi lần sau đó cậu đều thi rất tốt, cậu nói thật với tớ, trước khi thi cậu đi ăn trộm đề thi phải không?" Lúc này Danh Tỉnh Nam cười lên, "Tớ đi trộm đề thi ở đâu chứ, mà nói, nếu tớ thật sự trộm đề thi, sao có thể không cho các cậu xem được." "Thế sao mỗi lần cậu đều thi được điểm cao vậy." Trong lòng Tôn Thái Anh vô cùng không phục. "Chuyện này á, là tự nhiên trời sinh, cậu thèm muốn cũng không được đâu." Vẻ mặt của bạn học Danh vô cùng đắc ý. "Xì." Tôn Tháu Anh cũng không để ý tới cô nữa, cậu ấy cảm thấy mình không có bản lĩnh đó như Danh Tỉnh Nam, cho nên thường ngày cũng luôn cố gắng, về phần Kim Đa Hân, là dạng người từ trước đến giờ cũng chưa từng lo chuyện thi rớt. Vì thế thi cuối kỳ Danh Tỉnh Nam lại vẫn không hề ngoài dự đoán tất cả đều qua, Chu Tử Du lại bất hạnh bị rớt một môn, nghe nói là số ngày lên lớp không đủ cho nên thầy cố ý không cho cậu ấy đậu. Họ Chu vì vậy mà buồn bực vài hôm, phải biết rằng mấy ngày thi cậu ấy học môn khoa học đó rất cực khổ. Cho nên vừa được nghỉ, cậu ấy lập tức hẹn Danh Tỉnh Nam và Trương Hạo Nhiên đi chơi một tuần, sau đó lại cùng cha đi du lịch miền nam, mục đích chính là để trước khi thi lại phải chơi cho đủ, sợ đến lúc vừa chơi vừa ôn tập lại bị rớt nữa. Trương Hạo Nhiên lại phải ở cùng Tống Ngôn, Tôn Thái Anh, Kim Đa Hân cũng đều có việc bận, vừa đến nghỉ đông, Danh Tỉnh Nam cũng rất lẻ loi, mọi người không thể gặp mặt mỗi ngày, quan trọng nhất chính là không thể thường xuyên gặp được Nhã Nghiên. Hai tuần trước tết âm lịch, Danh Tỉnh Nam biết Nhã Nghiên phải tham gia thi cao học, cô muốn đi theo cùng chị ấy, vì thế gọi điện thoại cho chị ấy, hẹn ngày thi hôm ấy đến trường thi với chị ấy. Lâm Nhã Nghiên được phân phòng thi ở đại học L, hai người gặp nhau ở cổng lớn, Danh Tỉnh Nam bắt đầu ê a dài dòng nói với Lâm Nhã Nghiên: "Trả lời xong nhớ kiểm tra thêm mấy lần, tuyệt đối đừng qua loa nha........" Lâm Nhã Nghiên dừng chân lại, bất đắc dĩ khẽ cười lên: "Biết rồi, em còn dong dài hơn cả mẹ chị....." "........." Danh Tỉnh Nam hắng hắng giọng, nói tiếp: "Vậy chứng minh em còn quan tâm chị hơn cả mẹ chị, mọi người đều hy vọng chị có thể thi đỗ, cho nên chị phải cố lên nha, đừng bao giờ phụ lòng......... mẹ chị và....... em." "Biết rồi, chị cố gắng ôn tập như vậy, nếu còn thi không đỗ nữa thì không còn gì để nói." Đi đến cổng tòa giảng đường, Lâm Nhã Nghiên lại nói với Danh Tỉnh Nam: "Được rồi, chị đi vào, em tìm một chỗ chờ chị, chị đi ra sẽ gọi điện thoại cho em." "Vâng vâng, đi đi." Danh Tỉnh Nam đứng tại chỗ vẫy vẫy tay với chị ấy. Lâm Nhã Nghiên mới vừa đi vào, lại trở ra, lấy bao tay của mình nhét vào trong tay Danh Tỉnh Nam nói: "Mang bao tay vào." Danh Tỉnh Nam cười hì hì nhận lấy, "Mau đi đi, thời gian sắp đến rồi." "Thế chị đi đây, lát nữa gọi điện thoại cho em." Nói xong lại lấy chiếc mũ áo lông của Danh Tỉnh Nam trùm lên đầu cô. Danh Tỉnh Nam không chớp mắt, cũng không nói gì, để mặc Nhã Nghiên biến mình thành người tuyết. Đợi cho sau khi Lâm Nhã Nghiên đi vào, cô lại tháo chiếc mũ xuống, nhưng mang đôi găng tay bằng len vẫn còn giữ nguyên độ ấm của Nhã Nghiên vào. Danh Tỉnh Nam không đi đâu, chỉ đứng yên ở bên ngoài, lỗ tai nhỏ, cái mũi nhỏ nhanh chóng bị lạnh đỏ lên, nếu lúc này đổ một trận tuyết nhỏ, nhìn từ xa xa, bạn Danh Tỉnh Nam mặc áo lông màu trắng y hệt một người tuyết. Đợi được một lúc, kỳ thi lần này xem cô còn căng thẳng hơn cả Nhã Nghiên, bởi vì nó là nhân tố quan trọng liên quan đến việc Nhã Nghiên có thể ở lại thành phố này hay không, thì tất nhiên cũng liên quan trực tiếp đến hạnh phúc của Danh Tỉnh Nam. Danh Tỉnh Nam bước đi thong thả tới lui trên lớp tuyết, nghĩ một hồi vẫn không an tâm, hay là đi đến bên ngoài phòng thi lén nhìn tình hình giải đề của học tỷ? Nghĩ như vậy, bèn cúi đầu vọt vào tòa giảng đường, thấy cầu thang đối diện cổng lớn, không chút suy nghĩ bước qua đó, chưa đợi cô đi lên bậc thang, giáo viên ở văn phòng đã kêu cô. "Em ở phòng thi nào? Giờ này là mấy giờ rồi mới đến? Đưa giấy báo danh cho tôi xem." Danh Tỉnh Nam chậm rãi xoay người gãi gãi đầu, ú ú ớ ớ cũng nói không rõ, vị giáo viên kia càng thêm nghi ngờ, sau khi tra hỏi một phen biết được Danh Tỉnh Nan là đến chờ người, vì thế nói: "Chờ người thì ra bên ngoài chờ, đừng ảnh hưởng thí sinh." Danh Tỉnh Nam rầu rĩ đi ra cổng, đi về phía trước vài bước, vẫn chưa từ bỏ ý định. Thông thường những tòa giảng đường như thế này chắc là có ít nhất hai cái cổng mới đúng, có lẽ còn một cái cổng khác không có ai canh giữ? Danh Tỉnh Nam đi dọc theo bên phải của tòa giảng đường không được bao lâu đã nhìn thấy một cánh cửa nhỏ bên hông, lén lút đi vào cửa hông, quả nhiên bên trong cũng không có ai nhìn thấy. Nhưng mà vào trong tòa giảng đường cô mới nhớ ra, mình đã quên hỏi Nhã Nghiên ở phòng thi nào, nhiều phòng học như vậy cô phải tìm từng cái sao....... Dù sao nếu đã vào được, vậy thì cứ tìm đi. Vừa trốn tầm mắt giám thị hành lang và giáo viên, vừa chú ý không để bị cô giáo trong văn phòng kia phát hiện ra cô, cũng may thân thể bạn Danh Tỉnh Nam coi như khỏe mạnh, nhìn một vòng nguyên lầu một cũng không bị ai phát hiện, nhưng cô cũng không tìm được Lâm Nhã Nghiên. Sau đó đi tiếp lên lầu hai tìm, mới vừa đi lên đụng ngay giám thị hành lang. Sau khi hỏi vài câu, Danh Tỉnh Nam lại bị đuổi ra ngoài, ngay cả cánh cửa nhỏ bên hông, cũng nhẫn tâm khóa lại. Danh Tỉnh Nam buồn bực đá lên lớp tuyết đọng trên mặt đất, kết quả một trận gió thổi tới, toàn bộ bị hất lên trên ống quần. Lại đá một cái, kết quả bị hất lên cao, toàn bộ bị dính lên mặt. Tính trẻ con trỗi dậy, lại không cam lòng đi qua bên trái tìm một cánh cửa mới. Quả nhiên lại được cô phát hiện, thuận lợi đi lên lầu hai, đã tìm qua năm phòng học, vẫn chưa thấy Lâm Nhã Nghiên, Danh Tỉnh Nam lại bị giám khảo hành lang bắt được. Lại thê thảm bị đuổi ra từ cánh cửa trốn vào, tâm trạng nặng nề nhìn cánh cổng bị khóa lại. Lần lượt, Danh Tỉnh Nam bị đuổi từ cánh cửa này đến cánh cửa khác, cô bỗng nhiên cảm thấy tòa giảng đường của trường học này thật tốt, có nhiều cánh cửa như vậy. Lần cuối cùng, rốt cuộc cô cũng thấy được Lâm Nhã Nghiên, thấy Nhã Nghiên đáp đề rất nhanh, thấy Nhã Nghiên ngay cả mày cũng không nhíu lại một chút, mới an lòng. Sau đó lại bị đuổi ra cô cũng không có nửa câu oán thán.
|
Chương 49. Nhớ nhung Trải qua mấy lần gian nan, thời gian cũng sắp đến, Danh Tỉnh Nam dứt khoát đứng chờ trong tuyết, cũng không cảm thấy lạnh. Một lát sau, cổng chính tòa giảng đường được mở, các thí sinh bắt đầu lục đục đi ra, từ xa xa Danh Tỉnh Nam thấy được Nhã Nghiên. Lâm Nhã Nghiên liếc mắt một cái cũng đã nhìn thấy cô, mỉm cười đi tới, nhưng đi đến trước mặt cô lại nhíu mày, giơ tay sờ lỗ tai nhỏ bị đông lạnh đến đỏ bừng của cô, mở miệng nói: "Không nghe lời, nhìn xem cái lỗ tai có bị đông lại rớt xuống hay không?" Danh Tỉnh Nam khẽ cười, lấy bao tay trả lại cho Nhã Nghiên, Lâm ẫnh Nghiên lại như mọi lần đưa cho cô một cái. Cô nhóc này luôn như vậy, bản thân không mang bao tay, luôn thích cùng Lâm Nhã Nghiên mỗi người một cái, như vậy cái tay không kia có thể nắm tay của Lâm Nhã Nghiên, Lâm Nhã Nghiên cũng hết cách với cô. Đi một lát Danh Tỉnh Nam đột nhiên nói: "Học tỷ, giảng đường của trường này lớn thật, có đến mấy cánh cổng." "Sao em biết?" Danh Tỉnh Nam dừng một chút mới nói: "Vừa rồi em mới trải qua một ngày dạo quanh tòa giảng đường này." "Hả? Sao lại như vậy?" Danh Tỉnh Nam liền đơn giản thuật lại một lần chuyện mình vừa rồi lo lắng Nhã Nghiên thi thế nào, lén trốn vào tòa nhà dạy học đó ra sao, lại bị đuổi ra hết lần này tới lần khác như thế nào. Lâm Nhã Nghiên nghe xong cười đến nghiêng ngả, Danh Tỉnh Nam vội nói: "Học tỷ, rất nhiều người đang nhìn kìa, chị không cần phải cười đến khoa trương như vậy chứ?" Lâm Nhã Nghiên lại che miệng cười lát sau mới nói: "Quả thật rất buồn cười mà, vốn chị cũng rất căng thẳng, nhìn bộ dáng em còn khẩn trương hơn cả chị, bỗng dưng chị cũng không còn cảm thấy khẩn trương như vậy nữa. Ha ha, sao em lại thú vị như vậy chứ?" Danh Tỉnh Nam tức giận rút tay ra, bước nhanh về phía trước mấy bước, quay đầu lại kêu Nhã Nghiên: "Đi nhanh một chút, em đói rồi........." Từ "rồi" mới vừa nói xong, đã thấy dáng người bạn Danh Tỉnh Nam vẽ nên một đường cong xinh đẹp ở không trung, sau đó "Bịch" một tiếng ngã xuống đống tuyết. . . . Bận bịu thi xong, Lâm Nhã Nghiên thu dọn hành lý chuẩn bị về nhà đón tết, đồ đạc hơi nhiều, cho nên kêu Danh Tỉnh Nam đến giúp. Lúc Danh Tỉnh Nam xuất hiện, trong tay còn cầm hai túi to, bên trong đầy đồ ăn. "Em mua nhiều đồ ăn như vậy để làm gì?" Lâm Nhã Nghiên quay đầu lại nhìn mớ hành lý đã được đóng gói xong, hơi chút dở khóc dở cười. Sau đó Danh Tỉnh Nam giống như dâng vật quý giơ một chiếc túi lên nói: "Những thứ này là để cho chị ăn trên xe đó." Sau đó lại giơ cao một chiếc khác nói: "Những thứ này là mang về cho cha mẹ mình, đặc sản của thành phố H chúng ta." "Ôi trời, không có chỗ để........ Hơn nữa, chị chẳng qua cũng ngồi xe lửa hai tiếng mà thôi, làm sao ăn được nhiều thứ như vậy?" "Chị đem theo gì thế, mang nhiều thứ quá vậy." "Quần áo, đồ trang điểm, sách............" "Đem sách làm gì? Không sợ nặng sao." "Tết rất chán, cho nên đem sách về đọc." "Đừng mang theo, khi nào muốn đọc thì đi mua đi." Danh Tỉnh Nam không khỏi phân bua lấy hết sách ra, để đồ ăn vào. Cuối cùng biến thành một va li du lịch thêm một cái ba lô, hành lý trong ba lô kia đều là đồ ăn. Trước khi ra cửa, Danh Tỉnh Nam lại nhắc nhở Lâm Nhã Nghiên kiểm tra bóp tiền và chứng minh thư đừng quên đem theo, điện thoại còn pin hay không, có mang đồ sạc pin chưa.......... Ra khỏi nhà trước một tiếng, bởi vì sợ không gọi được xe, thứ nhất đang là mùa đông, trời lạnh đường lại trơn; thứ hai là sắp đến tết, taxi trên đường không đủ dùng. Vận may hôm nay của các cô không tệ, chỉ đứng khoảng mười phút đã gọi được xe trống, xuống xe, Danh Tỉnh Nam giúp Nhã Nghiên lấy hành lý, đi thẳng qua chỗ kiểm tra, đến phòng chờ xe, một tay kéo hành lý một tay kéo Lâm Nhã Nghiên, luồn lách qua kẽ hở giữa đám đông. Mọi khi vào lúc nghỉ lễ trở về nhà, đi qua đoạn đường này là Lâm Nhã Nghiên đau đầu nhất, cô không thích chen chúc đụng chạm với người khác, cho nên bình thường đều đi rất chậm. Lúc này đây, có Danh Tỉnh Nam ở phía trước mở đường cho cô, chẳng những đi rất nhanh, mà hình như đường cũng thông thoáng hơn rất nhiều. Cuối cùng cũng đi đến phòng chờ, lại đầy ắp người, chỉ có thể tìm được một khoảng trống ở cạnh tường để đặt chân. Hai người cứ đi một quãng đường như vậy, sớm nóng đến người đổ đầy mồ hôi. Danh Tỉnh Nam kéo dây kéo của áo lông xuống, không ngừng dùng quần áo quạt gió. Lâm Nhã Nghiên thấy bộ dạng ngổ ngáo này của cô, nhịn không được cười, lấy khăn giấy ra đưa cho Danh Tỉnh Nam. Danh Tỉnh Nam chỉ vừa do dự, Lâm Nhã Nghiên đã rút ra một tờ khăn giấy, giúp cô lau đi những giọt mồ hôi li ti đọng trên chóp mũi. Suy nghĩ của bạn học Danh lại không thể kiểm soát mà bay về một phương xa nào đó, hôm nay học tỷ thật dịu dàng......... "Xong rồi." Lâm Nhã Nghiên cũng đã đi đem khăn giấy ném vào thùng rác rồi quay trở về, Danh Tỉnh Nam vẫn còn đang ngây người. "Nghĩ gì thế?" Lâm Nhã Nghiên đột nhiên kề sát mặt Danh Tỉnh Nam. "Nghĩ chị........." Lâm Nhã Nghiên vừa định nói chuyện, loa phát thanh đột nhiên vang lên, chuyến tàu chị ấy đi đã bắt đầu kiểm vé. "Đi thôi, đi kiểm vé." Lâm Nhã Nghiên hơi cúi người về phía trước, giống như muốn đòi bạn nhỏ Danh Tỉnh Nam hôn. "Được rồi........." Danh Tỉnh Nam hối hận vô cùng, lúc nãy ở nhà học tỷ, sao không hôn đã rồi mới đi? Khi đó đang suy nghĩ cái gì vậy! Danh Tỉnh Nam đưa Nhã Nghiên lên xe lửa, sau khi giúp chị ấy đặt hành lý xong xuôi mới nói: "Trên đường chú ý an toàn, nhớ ăn gì đó, nước ở kế bên cái túi kia, nếu ngủ thì đừng ngủ quá say........ Còn nữa, gửi tin nhắn cho em, sau đó về đến nhà thì nói cho em một tiếng..........." "Biết rồi, em mau trở về đi, một lát xe chạy em đừng có khóc lóc." "Có gì mà khóc chứ, xe chạy thì em đi theo chị thôi." "Vậy em đi với chị, xuống xe chị sẽ đem em đi bán." "Vậy chị đừng bao giờ bán bằng cân, lỗ chắc." "Được rồi, đừng lắm lời nữa, lát nữa chị gửi tin nhắn cho em." "Vậy nhé." Danh Tỉnh Nam lưu luyến không rời xuống xe, lại đứng bên ngoài cửa sổ xe nhìn Nhã Nghiên. Nhìn thấy Lâm Nhã Nghiên vẫn luôn cúi đầu, không biết đang làm gì. Đoàn tàu sắp lăn bánh, Lâm Nhã Nghiên xoay đầu qua liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Danh Tỉnh Nam đang mở to mắt nhìn mình, sau đó mỉm cười nhìn cô phất phất tay. Nhìn bóng xe lửa càng lúc càng xa, Danh Tỉnh Nam cúi thấp đầu, xoay người đi về hướng cổng nhà ga. Đột nhiên cảm giác vô cùng mất mát, tuy rằng biết Nhã Nghiên không phải một đi không trở lại, mặc dù biết không đến một tháng nữa Nhã Nghiên sẽ quay về, nhưng mà, một khi Nhã Nghiên rời khỏi thành phố này, đột nhiên Danh Tỉnh Nam lại không biết nên làm gì. Định gửi tin nhắn hẹn Trương Hạo Nhiên và Chu Tưr Du đi ra ăn cơm, mới vừa mở khóa bàn phím, liền thấy được thông báo có tin nhắn chưa đọc, mở ra nhìn thấy, là Nhã Nghiên gửi trước khi xe chạy, chị ấy nói: Trên đường trở về cần thận đừng té ngã nha. Danh Tỉnh Nam trong lòng ấm áp, ngay cả đi bộ cũng giống như đạp lên mây, dưới chân trượt một cái, thiếu chút nữa đã muốn ngã sấp xuống, may mà bên cạnh có một cây cột cho cô vịn vào. Nhưng mà cái trượt chân này, làm cho toàn thân đổ mồ hôi. Vừa lau mồ hôi, vừa nghĩ tới hành động dịu dàng vừa rồi của Nhã Nghiên. Sao Nhã Nghiên vừa mới đi, đã bắt đầu nhớ rồi? . . . Tình hình đêm giao thừa, hằng năm đều giống như giau, trong tivi chiếu chương trình liên hoan cuối năm chán ngắt, cha mẹ vừa xem tivi vừa làm sủi cảo, Danh Tỉnh Nam cũng không đi giúp, xem tivi cũng không có gì thú vị, trở về phòng gọi điện thoại cho Nhã Nghiên. Điện thoại reo hơn mười giây, Lâm Nhã Nghiên mới bắt máy. "Đang làm gì thế?" Danh Tỉnh Nam hỏi. "Giúp mẹ chị làm sủi cảo." "Ồ, chị còn có thể làm sủi cảo?" "Tất nhiên, chị còn biết nấu cơm đó." "Thế sao bình thường chị không nấu?" "........" Im lặng một lúc, Lâm Nhã Nghiên mới đáp: "Lười." "Ha ha ha......" Danh Tỉnh Nam cầm điện thoại cười không dứt. Lâm Nhã Nghiên cũng không tức giận, chờ cô cười xong mới nói: "Cười xong rồi? Em không xem chương trình liên hoan tết à? Sao chỗ của em lại yên tĩnh thế?" "Em chờ người ta đốt pháo xong mới gọi điện thoại cho chị, cha mẹ em đang làm sủi cảo, nhưng mà em không biết gói, cho nên mới rảnh rỗi chuồn đi gọi điện thoại." "Lớn như vậy rồi, làm sủi cảo cũng không biết, còn cười chị?" "Dù sao.......... cũng có chị gói cho em." Danh Tỉnh Nam lén cười thầm, dù sao Nhã Nghiên cũng biết gói mà. "Học tỷ......" "Ừ?" "Học tỷ......" "Có gì thì nói đi." "..........." Ngoài cửa sổ có người đốt pháo hoa, sau đó tiếng pháo lại liên tiếp vang lên, Danh Tỉnh Nam nói gì đó Lâm Nhã Nghiên cũng không nghe thấy, "Vừa rồi em nói gì? Có người đốt pháo hoa, chị không có nghe rõ." "Vừa nãy em nói, em nhớ chị." "Cái gì? Lặp lại lần nữa?" "Em nhớ chị..........." "Chị không nghe được." Danh Tỉnh Nam hít sâu một hơi, kêu lớn: "Học tỷ, em nhớ chị!" "Ha ha ha........." Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười của Nhã Nghiên, "Biết rồi, đồ ngốc, chị cũng nhớ em." Trong chốc lát Danh Tỉnh Nam mới phản ứng lại được......... Học tỷ xấu xa.......... "Học tỷ, chị cố ý........" Thời gian dần về khuya, trên bầu trời của thành phố sớm đã bị pháo hoa chiếu sáng bừng. Người ở thành phố khác nhau, lại có thể ở cùng một thời khắc nhìn thấy pháo hoa bay đầy trời. Không ai tắt điện thoại, không ai nói chuyện, cho đến cuộc điện thoại đột nhiên gián đoạn. Lại đến thời gian mạng bị tắc nghẽn. Danh Tỉnh Nam đứng trước cửa sổ, nhìn phía phương xa, con ngươi đen nhánh bị pháo hoa thắp sáng. Cô thở dài, yên lặng nói với không khí: "Học tỷ, em rất nhớ chị." Mùng một tết lại là đến nhà bác hai, mỗi lần gia đình tụ họp, luôn luôn có người nói đùa kêu Danh Tỉnh Nam gọi Trương Hạo Nhiên tới, mỗi lần như vậy Danh Tỉnh Nam đều đùn đẩy nói cậu ta ngại. Chị họ nói: "Thời gian cũng lâu như vậy rồi, sao cậu ta còn ngại ngùng? Giống như con gái thế." Chị họ là cảnh sát, nói chuyện luôn thẳng thắn như thế. Lúc này cha Danh không hài lòng, ông nói: "Mấy người gấp cái gì, tôi là cha mà còn chưa gặp nữa là." Mẹ Danh cũng chen lời: "Tôi cũng chỉ gặp thằng bé kia mấy lần lúc chúng nó học trung học, lên đại học cũng chưa gặp lần nào." Anh họ cũng ồn ào theo, "Đứa con rể này cũng tệ quá." "Con rể gì chứ........... Em cũng chưa nói muốn kết hôn với cậu ta........." Chị dâu đi ra giảng hòa nói: "Mọi người đừng nói Tỉnh Nam, ý của Tỉnh Nam là muốn thử thách cậu ta nữa, thử thách xong rồi cảm thấy có thể phát triển trở thành đối tượng kết hôn thì sẽ dẫn về cho chúng ta xem." "A, đúng, ý em chính là như vậy, chính là ý này." Danh Tỉnh Nam cũng phụ họa theo lời của chị dâu. Người nhà lại cười đùa vài câu mới tạm thời buông tha cho cô. Nhưng đang ăn cơm, điện thoại lại reo lên, cô đứng lên định đi nghe điện thoại, anh họ lại hỏi: "Ai gọi đó? Nhất định phải đi ra ngoài nghe?" "Chính là cái người mà anh nói tệ đó." Sau đó cả nhà lại cười vang lên. Lát sau Danh Tỉnh Nam đưa điện thoại cho mẹ cô, không biết Trương Hạo Nhiên nói gì với mẹ cô, chọc cho mẹ cô mặt mày hớn hở, tiếp đó điện thoại lại rơi vào tay cha Danh, cha nghe điện thoại cũng vui vẻ ra mặt. Sau đó Danh Tỉnh Nam còn chưa kịp hỏi Trương Hạo Nhiên nói gì, bên kia đã ngắt. Danh Tỉnh Nan ngồi xuống tiếp tục ăn cơm, không lúc nào không bị người nhà chọc đến mặt mày đỏ bừng. Cháu gái Đình Đình luôn im lặng ở bên cạnh nhìn cô, cô liếc Đình Đình một cái, gắp một con tôm đặt vào chén Đình Đình. Không nghĩ tới con bé đó gắp con tôm lên lại đặt đũa xuống, sau đó thở dài, quay đầu lại nói với cô: "Thật ra cuộc sống của người lớn cũng thật bất đắc dĩ." Thiếu chút nữa Danh Tỉnh Nam đã phun hết cơm trong miệng ra, trừng mắt liếc nhìn Đình Đình: "Con nít con nôi, con biết cái gì." Đình Đình lại không để ý đến lời này của cô, lại thay một bộ mặt tươi cười ngây thơ hồn nhiên: "Cô, ăn cơm xong dắt con đi đốt pháo hoa đi." Danh Tỉnh Nam hết chỗ nói, con bé này học theo ai vậy? Vì sao phương pháp ngắt lời này lại thấy quen như vậy? Hơn nữa bắt đầu từ khi nào lại càng ngày càng giống dáng vẻ trước đây của cô....... Trước khi ra ngoài, Danh Tỉnh Nam lại gửi tin nhắn cho Lâm Nhã Nghiên: Em đưa tụi nhỏ ra ngoài đốt pháo hoa, chị đang làm gì thế? Lâm Nhã Nghiên trả lời: Nằm trên giường, ngẩn người. Danh Tỉnh Nam: Không đi thăm người thân sao? Lâm Nhã Nghiên: Hôm nay họ đều đến nhà của chị. Danh Tỉnh Nam: Em phải đi châm lửa đây, chị đứng lên xem đi. Lâm Nhã Nghiên: Xa như vậy, chị đi đâu xem? Danh Tỉnh Nam: Chị đứng lên có thể nhìn thấy. Lâm Nhã Nghiên cười xuống giường đi đến trước cửa sổ, mới vừa kéo màn, quả nhiên thấy trời mịt mù khói lửa. Mặc dù biết rõ không thể là pháo hoa của Danh Tỉnh Nam đốt ở thành phố H được cô nhìn thấy, cô vẫn trả lời tin nhắn: Chị thấy rồi. Danh Tỉnh Nam cầm điện thoại, nhìn sắc màu rực rỡ trên bầu trời đêm, nghĩ Nhã Nghiên cũng nhìn thấy một bầu trời như vậy, không khỏi cong khóe miệng. Em nhớ chị, chị cũng nhớ em như vậy, đúng không?
|
Chương 50. Quay cuồng đi, Danh Tỉnh Nam Mùng hai tết, thăm người thân. Mùng ba tết, thăm người thân. Mùng bốn tết, thăm người thân. ........ Đến mùng mười tết hôm ấy, rốt cuộc Danh Tỉnh Nam không cần theo cha mẹ túi lớn túi nhỏ đến nhà người khác nữa. Hôm nay là sinh nhật của cha cô, họ chỉ cần ngồi trong nhà chờ người khác tới thăm hỏi là được rồi. Cha của Danh Tỉnh Nam là trưởng khoa kế toán của một doanh nghiệp nhà nước nào đó, vì thế chúng ta tạm thời kêu ông ấy là Danh trưởng khoa vậy. Ngày sinh nhật hằng năm của Danh trưởng khoa vô cùng bận rộn, giữa trưa tiệc tùng với đồng nghiệp, bạn bè, tối đến còn phải ăn liên hoan với gia đình. Ông ấy luôn ngóng trông Danh Tỉnh Nam lớn lên, chờ cô trưởng thành thì những vất vả cực nhọc của mình mấy năm nay, cũng rất xứng đáng. Danh Tỉnh Nam cũng biết, con đường sau này của mình đã được trải sẵn, cho nên lên đại học cô mới nghễnh ngãng như vậy. Lúc trước, khi thi đại học, cha mẹ nói với cô, chỉ cần cô có thể thi đậu một trường đại học bình thường học kế toán, những chuyện khác không cần lo lắng. Lúc ấy cô không muốn thi đại học, cho nên lấy bảng nguyện vọng của Trương Hạo Nhiên sao chép lại, sau đó mới biết, Trương Hạo Nhiên lại cũng muốn học kế toán, cô hỏi cậu ta tại sao, cậu ta nói bởi vì nghe nói con trai học kế toán tương lai ở trong công ty sẽ dễ thăng chức. Thật ra cái gọi là nghe nói của Trương Hạo Nhiên, chẳng qua cũng là nghe mẹ của Danh Tỉnh Nam nói. Bởi vì Danh trưởng khoa cũng nhờ vậy mà thăng tiến. Danh Tỉnh Nam tự cảm thấy lúc thi đại học cô đáp đề lung tung lộn xộn, căn bản không thể đậu đại học N, ai ngờ đâu năm ấy đột nhiên tăng chỉ tiêu tuyển sinh, cả cô và Trương Hạo Nhiên đều đậu. Tiếp đó, cô gặp Nhã Nghiên, sau nữa, cha cô thường xuyên nói với cô chuyện sau khi tốt nghiệp, sau đó cô biết tương lai của mình sẽ bị trói chặt trong thành phố này, cho nên cô cũng muốn Nhã Nghiên ở lại đây. Danh trưởng khoa thấy tâm trạng mấy hôm nay của Danh Tỉnh Nam không cao, tưởng tiền mừng tuổi cho không được hài lòng, vì thế lúc chuẩn bị đi ngủ kín đáo đưa cho cô một tấm thẻ ngân hàng nói: "Ngày mai tìm bạn học cùng ra ngoài dạo phố đi, đừng ở suốt trong nhà nữa." Danh Tỉnh Nam "Vâng" một tiếng, tiện tay đặt thẻ trên bàn, trở mình tiếp tục ngủ. Danh trưởng khoa cũng không nói gì nữa, lảo đảo quay về phòng mình. Hôm sau, Danh Tỉnh Nam thức rất sớm, bởi vì cô nằm mơ thấy buổi tối cha cô vào phòng cho cô thẻ ngân hàng, còn kêu cô ra ngoài dạo phố mua sắm. Cô thức sớm là để chứng thực giấc mơ kia là thật hay giả. Kết quả lúc cô thấy được tấm thẻ ngân hàng nằm ở trên bàn, sửng sốt một lúc, cầm lên xem mật mã 6 con số 1 ở mặt sau, mới biết thật sự không phải là nằm mơ. Vì thế cấp tốc gọi điện thoại cho mấy tên kia, lần lượt kêu thức dậy. Tuy rằng không biết trong tấm thẻ này có bao nhiêu tiền, nhưng cô nghĩ, ít nhất cũng phải có một hai ngàn chứ, hơn nữa số cha mẹ cho đêm ba mươi đó, dù sao cũng đủ cho cô tiêu xài một chút. Chín giờ rưỡi sáng, Danh Tỉnh Nam tới trước cổng trung tâm mua sắm, thấy mấy tên kia còn chưa đến, bèn đi đến máy ATM xem số tiền trong thẻ. Vừa nhìn thấy, tim liền đập sót một nhịp. Ai nói học kế toán thì sẽ nhạy cảm với mấy con số? Không đâu, bạn học học Danh dễ thương của chúng ta đang dùng ngón tay đặt lên màn hình đếm từng con số trước dấu phẩy. Tối hôm qua chắc chắn Danh trưởng khoa đã uống say. Danh Tỉnh Nam dám chắc mười phần, bởi vì lấy tính cách của Danh trưởng khoa, cho cô tiền tiêu vặt bắt đầu bằng con số 1 đúng thật là chuyện bình thường, nhưng mà tình huống có 4 con số 0 sau số 1 này vẫn là lần đầu tiên. Danh Tỉnh Nam có phần không tin nổi, sợ cha cô uống say đã cho nhầm thẻ, vì thế con ngoan vẫn nên gọi điện thoại về nhà xác nhận một chút. Danh trưởng khoa nói: "Con không còn nhỏ, cũng đã là người hai mươi tuổi, cho con tiền con cũng đừng xài bậy, nên học cách dành dụm.........." Trên mặt của Danh Tỉnh Nam cười tươi như hoa, không ngừng nói: "Cha, con yêu cha quá." Danh trưởng khoa nói: "Mới sáng sớm, con ít nói mấy lời buồn nôn với cha đi, khai giảng con chú tâm học hành là được." Danh Tỉnh Nam cười toe toét đáp ứng, đáp ứng trước, về phần có học hay không, nói sau. Vì thế sau khi chờ mấy tên kia đến đông đủ, ba người Danh Tỉnh Nam, Trương Hạo Nhiên, Tôn Thái Anh vẻ mặt vui sướng cất bước vào trong trung tâm mua sắm, Chu Tử Du thì vẻ mặt mờ mịt, còn Kim Đa Hân lại không nhanh không chậm lấy ra một quyển sách vừa đi vừa đọc. Họ Chu vừa bước vào đã bắt đầu cảm thấy hối hận, cô nên sớm nghĩ tới, Danh Tỉnh Nam nói là đi ra ngoài chơi, thời tiết lạnh lẽo như vậy đương nhiên là không thể đi chơi ở ngoài trời, tiếp đến là bây giờ còn là sáng sớm, lại không thể đi hát.........Chu Tử Du không thích đi dạo phố, nhất là loại dạo phố không hề có mục đích này. Bình thường cô đi mua đồ đều đã nghĩ trước muốn mua gì, sau đó đến chỗ kia mua xong liền về. Thừa dịp Tôn Thái Anh thử quần áo, Chu Tử Du đến chỗ cho khách nghỉ ngơi ngồi xuống, Kim Đa Hân thấy cô ngồi, cũng đi đến bên cạnh ngồi đọc sách. Họ Chu nói: "Tớ nghĩ cậu ấy kêu chúng ta đi ra ngoài xem phim chứ, sớm biết là đi dạo phố tớ không thèm thức sớm như vậy rồi." Kim Đa Hân cũng không ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: "Những chuyện đi xem phim này, sao có thể đi cả đám chứ? Cũng không phải là học sinh tiểu học đi nghe phát biểu." Chu Tử Du nhất thời á khẩu. Từ lúc Danh Tỉnh Nam bước vào cửa hàng này, đã bị một đôi giày hấp dẫn. Đó là một đôi bốt cao gót màu đen, bên hông có hai cái khóa trang trí. Cô nhìn thấy đôi giày đó đã nghĩ ngay tới Nhã Nghiên, nghĩ đôi chân dài của Nhã Nghiên phối hợp với đôi giày này nhất định rất đẹp. Trương Hạo Nhiên thấy cô khác thường nhìn đôi giày cao gót, liền hỏi cô: "Không phải cậu không mang giày cao gót à?" "Cậu cảm thấy học tỷ mang đôi giày này có đẹp hay không?" "Cậu mua giày cho chị ấy?" "Cậu cảm thấy thế nào?" Trương Hạo Nhiên vội vàng lắc đầu, "Câu không biết là không thể mua giày cho người yêu sao?" "Tại sao?" Quả thật Danh Tỉnh Nam chưa từng nghe điều này. "Mua giày cho cô ấy, cô ấy sẽ chạy theo người khác." "Thật hay giả?" Danh Tỉnh Nam khẽ cười. Vẻ mặt của Trương Hạo Nhiên dửng dưng, "Không tin thì cậu mua đi." Danh Tỉnh Nam do dự một chút, vẫn là không mua, cô cũng không muốn mạo hiểm. Bởi vì trong tim tồn tại sợ hãi, cho nên lòng có lo lắng. Ăn cơm trưa xong, Tôn Thái Anh nói ở khu giữa mới mở một cửa hàng bách hóa, có rất nhiều mặt hàng mới, Danh Tỉnh Nam và Trương Hạo Nhiên kêu gào nhất định phải đi xem. Chu Tử Du cũng hỏi Tôn Thái Anh "Bên đó có mở gì giống như tiệm cà phê, KFC, Mc Donald's không?" Sau đó họ Chu và Đa Hân đến KFC chờ bọn họ, Kim Đa Hân luôn đọc sách cũng không để ý đến cậu ấy, cậu ấy dùng di động lên mạng chat QQ. Thời gian trôi qua thật nhanh, đợi cho ba người kia xách theo một đống túi đồ xuất hiện trước mặt cậu ấy, cậu ấy mới biết được thì ra đã là 4 giờ. Lúc ăn cơm chiều, lại uống một chút rượu, sau đó Danh Tỉnh Nam bắt đầu gửi tin nhắn cho Lâm Nhã Nghiên. Hai người, em một tin chị một tin gửi tới tới lui lui, di động của Danh Tỉnh Nam cách nửa phút lại vang lên một lần, tất cả mọi người bắt đầu nghi ngờ. Tôn Thái Anh nói cô: "Gửi tin nhắn với ai đó? Nói chuyện vui vẻ như vậy, cậu cũng không sợ Tiểu Nhiên ghen." Trương Hạo Nhiên cũng hơi xấu hổ, liền cười nói: "Đúng thế, đang ăn cơm, cậu đừng gửi nữa." Danh Tỉnh Nam nhất thời không để tâm, nói: "Không có gì, tớ không làm phiền đến các cậu, các cậu nói chuyện của các cậu đi." Chu Tử Du đoán là cô đang nhắn tin với Nhã Nghiên, vì thế giật lấy điện thoại của cô nói: "Cậu xem nụ cười này của cậu, miệng cũng dãn tới sau ót luôn rồi, ăn cơm xong về nhà gửi tiếp." Nói xong còn đưa mắt ra hiệu với Danh Tỉnh Nam. Bạn học Danh lúc này mới kiềm chế lại một chút, còn hỏi: "Tớ có cười à?" Trương Hạo Nhiên, Tôn Thái Anh, Chu Tử Du đều trừng mắt liếc cô một cái không thèm trả lời. Nhưng Kim Đa Hân lại nói một câu: "Tự cậu ở đây cúi đầu cười nửa ngày, chính cậu không nhìn thấy, chúng tớ đều thấy cả." Danh Tỉnh Nam nghe xong câu này, trên mặt hơi nóng lên, bèn cầm ly rượu trên bàn lên nhẹ nhàng nói: "Tết đến, hôm nay mọi người tụ họp lại với nhau đều rất vui vẻ, chúc cho cuộc sống đại học của mọi người vẫn hạnh phúc như trước, chúc cho người độc thân đều có thể tìm được đối tượng tốt........ Cạn ly!" Vì thế mấy người vô tâm vô tư lập tức quên mất chuyện này. Sau đó Danh Tỉnh Nam quả thật không gửi tin nhắn nữa, bởi vì cô đã thừa dịp đi vệ sinh gọi điện thoại cho Nhã Nghiên. Nhã Nghiên dặn cô uống ít một chút, cô cũng rất nghe lời mà uống ít, Nhã Nghiên kêu cô về nhà sớm một chút, cô ngồi ở quán bar đến mười giờ liền trở về. Về đến nhà, bạn học Danh đánh dấu X lên tấm lịch ngay phòng khách. Nhìn xem ngày, hôm nay là ngày 8, còn có 20 ngày nữa mới khai giảng, học tỷ chắc là quay lại trước thời hạn, như vậy là vẫn còn 18 ngày. Danh Tỉnh Nam đều đánh dấu X vào mấy ngày đã qua trong tháng này, sau đó ngẩn người nhìn con số còn lại. Cô ước gì thời gian có thể giống như tờ lịch này, đánh dấu một cái thì trôi qua một ngày, lật một tờ thì trôi qua một tháng. Danh trưởng khoa thấy cô vẽ bậy bạ trên tờ lịch, nhịn không được lại đó phê bình cô. Danh Tỉnh Nam cãi chày cãi cối nói: "Con đây không phải là đang ngóng trông khai giảng đó thôi, khai giảng rồi có thể được đi học........" Danh trưởng khoa cũng không quản cô nữa, để mặc cô vẽ một khuôn mặt cười dưới ngày 27, sau đó lại thấy cô khoanh trái tim vào ngày 14. Nghĩ một chút, con gái thật sự lớn rồi, vì thế cười bỏ đi. Lễ tình yêu ngày 14, mỗi năm đến lúc này, cũng là thời điểm Danh Tỉnh Nam cảm thấy quạnh quẽ nhất. Vào ngày này Trương Hạo Nhiên luôn có bạn trai ở cùng, ngày này cậu ta tuyệt đối xứng đáng là điển hình của một người đồng tính không có nhân tính. Nhưng năm nay cũng có cái làm cho Danh Tỉnh Nam vui mừng, chính là Chu Tử Du đột nhiên trở thành người độc thân. Cho nên vào ngày này, Danh Tỉnh Nam cùng trải qua với họ Chu. Tuy rằng hai người đều cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhưng dù sao so với tự bản thân mình trải qua thì tốt hơn nhiều. Trước đó Danh Tỉnh Nam gửi tin nhắn chúc Lâm Nhã Nghiên lễ tình yêu vui vẻ. Lâm Nhã Nghiên nói: Haiz, lễ tình yêu không có người yêu. Danh Tỉnh Nam: Em nói đi tìm chị chị lại không cho. Lâm Nhã Nghiên: Em ngoan ngoãn mà ở nhà đi. Danh Tỉnh Nam: Chị mau trở lại đi..... Lâm Nhã Nghiên: ... Vì thế hai người câu được câu mất mà trò chuyện, Chu Tử Du thấy cô trò chuyện vui vẻ như vậy, cũng lên QQ tìm người chat, hai người ngồi ở quán cà phê hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng quyết định đi xem phim, mặc kệ nói sao cũng là lễ tình yêu. Kết quả bộ phim vừa mới xem phần mở đầu, hai người kia đều lăn ra ngủ. Danh Tỉnh Nam ngủ, nằm mơ vẫn còn đang đếm ngày trên lịch. Hôm nay là ngày 14, còn có 12 ngày nữa, có thế được gặp chị rồi.............. Đếm ngược đến ngày thứ mười một, Danh Tỉnh Nam nằm ở trên giường, quay cuồng. Đếm ngược đến ngày thứ mười, nằm, quay cuồng. .............. Đếm ngược ngày hôm sau, quay cuồng. ..............
|
Chương 51. Kiểm điểm Cuối cùng Danh Tỉnh Nam cũng nghênh đón được nửa học kỳ sau chờ đợi đã lâu của năm hai, cuối cùng ở trạm xe lửa cũng thấy được nụ cười thật tươi trên khuôn mặt của Nhã Nghiên. "Chờ lâu rồi phải không?" Lâm Nhã Nghiên mở miệng trước. Danh Tỉnh Nam vừa nhận lấy hành lý trên tay chị ấy vừa nói: "Vào trước năm phút mà thôi." "Thật ra em không cần đến, có bao nhiêu đồ đạc đâu." "Như vậy sao được, em phải làm cho người đầu tiên chị nhìn thấy khi trở lại thành phố này chính là em." "Được rồi, nói không lại em." Lâm Nhã Nghiên giúp cô chỉnh lại cổ áo, ánh mặt trời giữa trưa xuyên thấu qua tầng mây chiếu nghiêng xuống, tia nắng mỏng manh rơi trên gương mặt tuổi trẻ. Nhìn nhau cười, ngoài miệng không nói gì, trong lòng đã sớm có trăm ngàn lời xoay chuyển. Kêu taxi trở về nhà của Lâm Nhã Nghiên, vừa mở cửa Lâm Nhã Nghiên đã hơi nhíu mày. Một tháng không ở đây, căn phòng đã bị phủ một lớp bụi mỏng. Danh Tỉnh Nam thấy thế bỏ đồ xuống nói: "Giao cho em đi." Sau đó không nói thêm gì, cởi giày và áo khoác đi quét dọn vệ sinh. Lâm Nhã Nghiên không kịp ngăn cô lại, cũng đi qua hỗ trợ, hai người bận rộn cả tiếng, cuối cùng căn phòng cũng bóng loáng trở lại. "Mệt rồi phải không?" Lâm Nhã Nghiên lấy khăn giấy đưa cho Danh Tỉnh Nam. Danh Tỉnh Nam lắc đầu: "Không mệt, thật ra em cũng đâu giúp được gì........." Nói xong cũng không có ý đưa tay ra nhận lấy tờ khăn giấy kia, ngược lại tiến lên từng bước đi đến đứng trước mặt Lâm Nhã Nghiên. Lâm Nhã Nghiên khẽ cười, rất nhanh đã hiểu được ý của cô, nhẹ đưa tay lên giúp cô lau mồ hôi, vừa nhẹ nhàng lau vừa nói: "Giống y như con nít........." Danh Tỉnh Nam cười ngu ngốc. "Uống gì?" Lâm Nhã Nghiên lại hỏi. Danh Tỉnh Nam đặt mông ngồi ở sô pha, đầu gối lên thành ghế nói: "Nước ngọt." "Chị đi xem coi có không." Chốc lát sau, tiếng của Lâm Nhã Nghiên vọng lại từ phòng bếp, "Chỉ còn nước táo Tỉnh Mục." "Vậy thì nước táo Tỉnh Mục đi." Danh Tỉnh Nam trả lời. Hai người cùng nhau tựa vào sô pha xem TV, uống nước táo Tỉnh Mục. Kênh thiếu nhi nào đó đang chiếu một bộ phim hoạt hình cũ, Danh Tỉnh Nam thấy hứng thú nhưng lại sợ Nhã Nghiên không thích, vì thế dò hỏi: "Học tỷ, nếu chị không muốn xem có thể đổi kênh khác." "Không có, đã lâu rồi không xem, thật thú vị. Còn nhớ hồi đó lúc xem phim này vừa mới lên tiểu học, thoáng một cái đã mười mấy năm trôi qua rồi." "Em cũng xem khi còn nhỏ, lúc đó còn có bộ phim Saint Seiya em thích nhất, còn có phim công chúa She-ra gì đó.........." Danh Tỉnh Nam lại lải nhải nói một đống lớn, mỗi một cái Lâm Nhã Nghiên đều biết, đều có thể bàn luận với cô. Sau đó Lâm Nhã Nghiên hỏi cô: "Em có xem "Barbapapa" chưa?" Danh Tỉnh Nam nhíu mày suy nghĩ một lát, cũng không nhớ ra nó là cái gì. Lâm Nhã Nghiên thấy vẻ mặt mù tịt của cô, thở dài nói: "Haiz, đây chính là sự khác biệt giữa hai thế hệ........." "Chắc chắn em đã xem qua, chỉ là quên rồi, hay là, chúng ta xem lại một lần nữa đi." Lâm Nhã Nghiên khẽ cười, không để ý cô, tiếp tục xem phim hoạt hình trong TV. Danh Tỉnh Nam đợi tới khi thời gian quảng cáo trôi qua vẫn không thấy chiếu phim hoạt hình tiếp nữa, liền quấn quít lấy Lâm Nhã Nghiên đi mở máy tính lên xem "Barbapapa", Lâm Nhã Nghiên không lay chuyển được cô, bèn lên baidu xem. Bạn Danh tập trung tinh thần xem xong một tập, không phục nói: "Nhất định khi đó em bận quá, cho nên mới bỏ sót bộ này." Lâm Nhã Nghiên lại bị cô chọc cười, xoa xoa đầu cô nói: "Trẻ con." Danh Tỉnh Nam lại đột nhiên mở to cặp mắt tròn ra nhìn Lâm Nhã Nghiên, nghiêm trang nói: "Học tỷ, em đói bụng." "Đói rồi? Thế đốt tiểu vũ trụ (1)của em đi, vậy sẽ không đói nữa." Danh Tỉnh Nam làm động tác lau mồ hôi nói: "Vậy không bằng em kêu công chúa She-ra ban sức mạnh cho em! (2)" "Đúng đó, như vậy nhanh hơn." Danh Tỉnh Nam không nghĩ tới Nhã Nghiên cũng sẽ có lúc đùa dai như vậy, uất ức nói: "Học tỷ, em thật sự đói bụng, muốn chết đói rồi." Lâm Nhã Nghiên cũng không giỡn với cô nữa, liền nói: "Chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi." "Ăn ở nhà đi, không phải chị biết nấu cơm sao?" Danh Tỉnh Nam nhớ tới lúc trước nói điện thoại Nhã Nghiên từng nói chị ấy biết nấu cơm. Lâm Nhã Nghiên nhìn thoáng qua phòng bếp nói: "Nhưng mà trong nhà chỉ còn mì tôm." "Vậy ăn mì tôm cũng được....." Vài phút sau, Lâm Nhã Nghiên bưng hai tô mì nóng hổi đi ra, Danh Tỉnh Nam chưa kịp ăn đã kêu gào nói: "Thơm quá." Lâm Nhã Nghiên nhã nhặn ăn mì, họ Danh ngồi ở đối diện ăn như hổ đói. Trong chốc lát, Danh Tỉnh Nam cả nước cũng uống hết, tựa lưng vào ghế thỏa mãn nói: "Đây là tô mì tôm ngon nhất em từng ăn." "Đừng xạo chị, không phải mì tôm nào cũng giống nhau sao?" Danh Tỉnh Nam giải thích nói: "Thật, không gạt chị. Cái này giống như canh rau cải hạt sen của KFC, tuy rằng các tiệm đều làm giống như nhau, đều dùng nước sôi trực tiếp đổ lên, nhưng mà còn liên quan đến tâm trạng người đổ cả nhiệt độ của nước và tốc độ.......... Cho nên em thích nhất là canh của tiệm đối diện trường." "Thật hay giả? Có sâu xa như em nói vậy sao?" "Thật ra em chủ yếu là muốn nói, bởi vì mì này do học tỷ làm, cho nên ăn vô cùng ngon, sau khi ăn xong cả người cảm giác thật hạnh phúc." Lâm Nhã Nghiên bất đắc dĩ khẽ cười, "Được rồi, thế chị chấp nhận lời khen của em, à, trong nồi vẫn còn, em ăn hết đi." "Được á được á." Vẻ mặt của Danh Tỉnh Nam quả nhiên hạnh phúc đáp ứng. Chờ hai người cùng nhau rửa tô xong, thấm thoát trời đã tối đen, Lâm Nhã Nghiên thuận miệng nói một câu "Đã trễ thế này rồi." Danh Tỉnh Nam liếc mắt ra ngoài cửa sổ cũng nói: "Ôi trời, trễ thế rồi, một mình em làm sao về đây......." "Gọi taxi về đi." Lâm Nhã Nghiên đương nhiên biết Danh Tỉnh Nam có ý gì. Danh Tỉnh Nam khẽ nhăn mày, "Đi taxi rất nguy hiểm đó, lỡ như gặp phải một ông chú biến thái gì đó, uầy, nghĩ lại cũng cảm thấy đáng sợ......" Lâm Nhã Nghiên liếc nhìn cô một cái, thản nhiên nói; "Cùng lắm thì chị cũng giúp em nhớ kỹ biển số xe thì được rồi, giống như em lúc trước." "Học tỷ........." Danh Tỉnh Nam đi qua kéo tay Nhã Nghiên lắc qua lắc lại làm nũng, "Trước đó chị nói chờ chị thi cao học xong là có thể..........." "Cho em hai lựa chọn, hoặc là, mau gọi taxi về nhà; hoặc là, ngoan ngoãn mà ở lại đây." "Đương nhiên em chọn cái thứ hai!" Danh Tỉnh Nam chưa kịp vui mừng, Lâm Nhã Nghiên nói tiếp: "Ở đây cũng được, em ngủ phòng khách." Tuy rằng sô pha ở phòng khách rất mềm, Danh Tỉnh Nam rất thích, nhưng dù thế nào thì cũng không thoải mái như giường của học tỷ............. "Không muốn......... học tỷ, em muốn ngủ giường..........." "Thế hay là em đi ngủ ở phòng của khách, nhưng mà ga giường đã lâu không đổi, em phải tự đi đổi." "Em muốn ngủ ở phòng chị.........." bạn học Danh tiếp tục mặt dày. Bỗng nhiên Lâm Nhã Nghiên lộ ra một nụ cười, Danh Tỉnh Nam vội ngẩng đầu đón nhận khuôn mặt tươi cười của Nhã Nghiên, kết quả Lâm Nhã Nghiên lại nói: "Không có cửa đâu." "Tại sao chứ?" Danh Tỉnh Nam rất không phục, cũng đã trải qua biết bao lâu rồi, vì sao còn không được chứ? Lâm Nhã Nghiên không để ý tới cô, xoay người đi ra khỏi phòng bếp, Danh Tỉnh Nam vội vàng theo ở phía sau. Lâm Nhã Nghiên ngồi trên sô pha xem TV, Danh Tỉnh Nam liền nghiêng đầu nhìn chằm chằm chị ấy. Lâm Nhã Nghiên đứng lên đi toilet, Danh Tỉnh Nam cũng đi theo, Lâm Nhã Nghiên quay đầu lại nói: "Chị phải đi tắm." "Em giúp chị nha." Danh Tỉnh Nam tiếp tục phát huy sở trường mặt dày của mình. Lâm Nhã Nghiên cười cười, lùi về sau từng bước, cạch một tiếng đóng cửa lại. May mà Danh Tỉnh Nam tránh kịp thời, bằng không chắc chắn đã tiếp xúc thân mật với cánh cửa rồi. "Rốt cuộc là tại sao?" Danh Tỉnh Nam ồn ào với cánh cửa gỗ đã đóng chặt. "Tự mình kiểm điểm lại đi." Âm thanh của Lâm Nhã Nghiên truyền ra từ bên trong. Danh Tỉnh Nam từ từ cụp mắt xuống, còn không phải là tại lần đó ngủ quên sao....... Có cần không khoan dung như vậy không chứ! Lúc Lâm Nhã Nghiên sắp đi ngủ, dựa vào cửa phòng ngủ nói ngủ ngon với Danh Tỉnh Nam. Bạn Danh tội nghiệp đi qua nói: "Thật sự không cho em ngủ cùng sao?" Lâm Nhã Nghiên nhẹ nhàng gật đầu, "Để em kiểm điểm lại một lần." "Thế em có thể hôn chị một chút được không? Chỉ là hôn một chút." Nói xong, Danh Tỉnh Nam cố ý quay đầu nhìn ra màn đêm bên ngoài cửa sổ, dáng người cô đơn in lại một đường nét mơ hồ trên cửa sổ thủy tinh. Lâm Nhã Nghiên luôn mềm lòng, vì thế đồng ý: "Có thể." Danh Tỉnh Nam mới chậm rãi quay đầu lại, hướng về môi của Nhã Nghiên hôn lên. Mùi vị quen thuộc, độ ấm quen thuộc, cảm giác quen thuộc, không khí lập tức trở nên khô nóng. Cảm giác bàn tay nhỏ của Danh Tỉnh Nam bắt đầu không đứng đắn, Lâm Nhã Nghiên dứt ra khỏi nụ hôn này, sau đó rõ ràng nhìn thấy một chút sắc thái thất vọng trong mắt cô ấy. "Được rồi, đi ngủ." Lâm Nhã Nghiên nói xong vừa định đóng cửa lại. "Em còn chưa hôn xong mà........" Danh Tỉnh Nam bất mãn bĩu môi. "Vậy rốt cuộc em muốn như thế nào đây?" Cô nhóc này..... thật sự làm cho cô hết cách. "Để cho em hôn xong." "Đừng có động tay động chân." Danh Tỉnh Nam lại không biết xấu hổ mà tiếp tục hôn. Cô nhẹ nhàng mút lấy môi của Nhã Nghiên, thỉnh thoảng lại vươn đầu lưỡi khẽ liếm, một chút một chút, làm hao mòn lý trí của Nhã Nghiên. Lúc này đây cô cũng chỉ nhẹ nhàng ôm lấy Nhã Nghiên, bàn tay đặt trên lưng chị ấy, không có bất cứ hành động vượt giới hạn nào. Ngược lại ở trong nụ hôn dịu dàng lưu luyến này, Lâm Nhã Nghiên không kiềm lòng được dựa lại gần cô. Cảm nhận được áp lực trước ngực, khóe miệng của Danh Tỉnh Nam giương lên một nụ cười khó hiểu. Cô bỗng nhiên lui về phía sau một bước, đồng thời mở to mắt, nhìn thấy trong mắt Nhã Nghiên tràn ngập hai chữ thất vọng, đắc ý nói: "Được rồi! Chúng ta huề nhau!" Lâm Nhã Nghiên sượng sùng tức giận đóng sầm cửa lại, xem gối đầu là Danh Tỉnh Nam, ở trên giường quẳng qua quẳng lại. Lúc này lại nghe thấy Danh Tỉnh Nam gõ cửa ở bên ngoài, "Học tỷ! Em không có gối đầu!" "Muốn ngủ hay không!" "Học tỷ............" "Chị đang ngủ!" Nói xong Lâm Nhã Nghiên tắt đèn chui vào chăn. Sau đó quả nhiên Danh Tỉnh Nam im lặng, sau đó tiếng của TV cũng biến mất, tiếp đến, Lâm Nhã Nghiên bực dọc một lát liền ngủ mất. Sau đó............Danh Tỉnh Nam lén lút lẩn vào phòng ngủ, thật cẩn thận chui vào trong chăn, ôm chặt lấy Nhã Nghiên, ở sau lưng chị ấy in lại một nụ hôn. Nhẹ giọng nói: "Học tỷ, ngủ ngon." Cô gái mạnh miệng mềm lòng Lâm Nhã Nghiên này, mỗi lần đều chỉ lo đóng sập cửa, cũng không nhớ khóa cửa. Chú thích: (1) Tiểu vũ trụ: từ này xuất phát từ phim hoạt hình Saint Seiya. Mỗi một chiến binh đều có một tiểu vũ trụ trong cơ thể mình, khi những chiến binh đốt tiểu vũ trụ này thì sẽ phát huy được sức mạnh. (2) Đây là câu nói nổi tiếng trong phim hoạt hình công chúa She-ra (Tên gốc là She-Ra: Princess of Power).
|