Fanfic MinaYeon | Nghe Xem Là Thời Gian Đang Hát
|
|
Chương 41. Lễ độc thân Ngày 11 tháng 11, chính là ngày lễ độc thân trong truyền thuyết. Đây cũng không phải là một ngày lễ lớn gì, chẳng qua là sản phẩm của văn hóa thú vị nơi học đường, vì thế vào ngày này, rất nhiều người độc thân tụ họp lại với nhau chúc mừng ngày lễ, cùng nhau trau đổi làm thế nào để thoát khỏi kiếp độc thân. Sáng sớm, Tôn Thái Anh và Kim Đa Hân cùng nhau nghiên cứu xem tối nay sẽ ăn món ngon gì, sau đó không dắt theo Chu Tử Du và Danh Tỉnh Nam đi. Danh Tỉnh Nam khóc lóc ồn ào nói cũng muốn đi, Tôn Thái Anh nói cô: "Cậu là người đã có chỗ, còn đi theo chúng tớ xem náo nhiệt gì chứ?" "Thế tớ đi được không?" Chu Tử Du cũng xen mồm. Danh Tỉnh Nam khinh thường liếc nhìn cậu ấy một cái, "Cậu mà cũng tham gia lễ độc thân à, không phải mỗi ngày đều đi ra ngoài hẹn hò sao, hôm nay không có ai đi với cậu hả?" "Ai nói với cậu, mỗi ngày tớ đi ra ngoài hẹn hò?" Chu Tử Du nhăn mặt nhíu mày. Tôn Thái Anh cũng cảm thấy họ Chu đang nói đùa, bèn hỏi cậu ấy: "Vậy mỗi ngày cậu đi ra ngoài không phải hẹn hò thế để làm gì?" "Còn có rất nhiều thứ quan trọng hơn chuyện yêu đương đang chờ tớ làm." Chu Tử Du nói oai phong lẫm liệt, vô cùng giống bộ dáng phải anh dũng hy sinh. Danh Tỉnh Nam xuống giường đi đến trước mặt Chu Tử Du, đưa tay ra sờ sờ trán cậu ấy, "Không bị sốt mà, mới sáng sớm đã mê sảng rồi?" "Hứ!" Chu Tử Du đánh tay cô ra. Từ sau khi Chu Tử Du kết thúc cuộc tình đó cho đến nay, tuy rằng mỗi ngày vẫn là chẳng thấy bóng dáng, nhưng dần dần mọi người cảm nhận được một ít thay đổi của cậu ấy, thế nhưng tình huống giống như hôm nay, vẫn là lần đầu tiên gặp được. Buổi tối lúc ăn cơm, Trương Hạo Nhiên cũng đến. Thừa dịp không ai chú ý, Danh Tỉnh Nam hỏi Trương Hạo Nhiên: "Tống Ngôn đâu? Tớ tưởng hôm nay cậu ở với anh ấy chứ?" "Anh ấy đi làm rồi, gần đây tớ cũng rất ít gặp mặt anh ấy." "Đi làm? Đi công ty nào vậy?" "Làm nhân viên giao dịch ở ngân hàng." "Hử? Không phải có rất nhiều công ty chứng khoán muốn anh ấy sao?" "Nhưng trong nhà bắt anh ấy đi làm ngân hàng, nói là công việc ổn định." "Thế........" Ngay lúc này Tôn Thái Anh cắt ngang cuộc đối thoại của hai người, "Bây giờ là đang tổ chức lễ độc thân, hai cậu chú ý một chút, có gì thì thầm để mai nói sau, đừng làm cho tớ thấy chướng mắt." Nói xong còn không quên liếc một cái. Lúc mấy người này đang nói chuyện phiếm, Chu Tử Du lén lút tự chuốc chính mình, đợi đến khi bị phát hiện cũng đã trễ. Mọi người nhất trí cho rằng bạn học Chu đã bị kích thích gì đó, khác thường như vậy. Chu Tử Du một tay ôm Tôn Thái Anh, một tay ôm Kim Đa Hân, không ngừng lặp lại "Ngày lễ vui vẻ." Vì thế hai người một trái một phải giữ cậu ấy lại, không cho cậu ấy uống rượu nữa. Lát sau, Chu Tử Du mơ mơ màng màng mà ngủ mất. Đây cũng là chuyện làm cho Danh Tỉnh Nam tương đối vui mừng, Chu Tử Du say dù sao cũng đỡ hơn hai chị gái kia say, họ Chu say rồi cũng chỉ là ngủ mà thôi, không kiếm chuyện nữa, nhưng sau khi tỉnh dậy sẽ tìm chỗ để nôn, cũng không làm khổ người khác. May mắn Tôn Thái Anh và Kim Đa Hân thấy Chu Tử Du say cũng không uống nữa, mấy người vừa ngồi nói chuyện phiếm vừa chờ họ Chu tỉnh lại. Thói quen mỗi lần nhớ tới Nhã Nghiên, đều phải gửi một tin nhắn cho chị ấy, mặc kệ chị ấy có trả lời hay không, Danh Tỉnh Nam đều phải nói một câu, chẳng hạn như "Em đang ở ngoài ăn cơm đây, chị làm gì thế?", hay chẳng hạn như "Nhiệt độ thấp, mặc nhiều."........ Rõ ràng là nhớ chị ấy, lại không thể nói thẳng ra "Em nhớ chị" như vậy. Bởi vì Nhã Nghiên đang bận ôn tập, mình lại không muốn làm ảnh hưởng chị ấy, bởi vì biết chỉ cần mình nói nhớ chị ấy, Nhã Nghiên nhất định sẽ đi với cô. Tóm lại, cô tự an ủi bản thân, vượt qua khoảng thời gian này thì tốt rồi, những ngày về sau còn rất dài. Lúc này Danh Tỉnh Nam gửi tin nhắn cho Lâm Nhã Nghiên nói: Hôm nay lễ độc thân, có sắp xếp gì không? Lâm Nhã Nghiên trả lời: đang ở phòng ngủ học. Danh Tỉnh Nam do dự một lúc lại hỏi tiếp: Ăn cơm chưa? Lâm Nhã Nghiên nói: Vẫn chưa, lát nữa ăn. Danh Tỉnh Nam biết chị ấy nói lát nữa ăn, thật ra chính là không ăn, bình thường lúc người kia tập trung làm một việc gì đó sẽ quên những chuyện khác, giống như sau đó Danh Tỉnh Nam gửi cho chị ấy một tin nhắn nói tối nay đến phòng ngủ của chị ấy, chị ấy đã quên trả lời. Trước khi tính tiền Danh Tỉnh Nam gọi bồi bàn lại kêu một phần cơm rang, Tôn Thái Anh hỏi cô: "Cậu mang cho ai đấy? Tiểu Nhiên? Ăn nhiều như vậy còn chưa no sao?" Trương Hạo Nhiên vội khoác tay nói: "Cái này không phải mang cho tớ." "Thế đem cho ai." Danh Tỉnh Nam trừng mắt liếc nhìn Trương Hạo Nhiên một cái, thuận miệng nói: "Cái đó..... là đem cho chị tớ, tối nay chị ấy chưa ăn cơm." Chu Tử Du không biết đã tỉnh dậy từ khi nào, đột nhiên xen vào nói: "Chị cậu? Cậu đang nói Nhã Nghiên? Hai người......." Còn chưa nói hết đã bị Danh Tỉnh Namngắt lời, "Tử Du! Cậu tỉnh rồi! Thế chúng ta mau trở về đi!" May mắn Tôn Thái Anh và Kim Đa Hân cũng không hiếu kỳ gì với lời nói của Chu Tử Du, bằng không Danh Tỉnh Nam thật đúng là không biết phải nói tiếp những lời bịa đặt đó như thế nào. Lúc Lâm Nhã Nghiên mở cửa thấy Danh Tỉnh Nam đứng ở đó, lấy làm ngạc nhiên, "Sao em lại tới đây?" "Không phải em vừa mới gửi tin nhắn nói sẽ đến rồi sao....." "À...... Vừa rồi làm bài, quên mất........." Lâm Nhã Nghiên áy náy cười khẽ, "Mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm không?" "Học tỷ." Danh Tỉnh Nam lấy ra hộp cơm rang đem cho Lâm Nhã Nghiên nói: "Chắc chắn là chị chưa ăn cơm phải không?" Lâm Nhã Nghiên lại cười, "Quên mất......" Còn hai tháng nữa Lâm Nhã Nghiên sẽ tham gia cuộc thi nghiên cứu sinh, Danh Tỉnh Nam đương nhiên tin tưởng chị ấy có thể đậu, nhưng mà theo tính cách của Nhã Nghiên, chắc là cũng giống như Đa Hân, không chỉ phải đậu, mà còn phải được điểm cao. Danh Tỉnh Nam không thể im lặng nhìn Nhã Nghiên ăn cơm, luôn có vấn đề này nọ, Lâm Nhã Nghiên lại cũng không ngại cô phiền, kiên nhẫn trả lời từng vấn đề của cô. Danh Tỉnh Nam hỏi: "Học tỷ, khi nào chúng ta lại đi chơi nữa?" Lâm Nhã Nghiên nói: "Hiện tại không có thời gian." Danh Tỉnh Nam lại hỏi: "Thế sau khi thi xong sẽ có thời gian à?" Lâm Nhã Nghiên nói: "Nói sau." ......... Đợi cho đến khi nhìn thấy Nhã Nghiên ăn cơm xong rồi, Danh Tỉnh Nam mới hài lòng đứng dậy, để cho Nhã Nghiên ôn tập, sau đó còn không quên nhắc nhở chị ấy chú ý nghỉ ngơi lải nhải linh tinh hết một trận. Lâm Nhã Nghiên đỡ trán, "Danh Tỉnh Nam, chị thật muốn lấy băng dính dán miệng của em lại........" Danh Tỉnh Nam đứng hình mở to mắt, cơ thể nghiêng về phía trước, "Dùng băng dính làm chi, lãng phí như vậy, chị hôn em một chút là được rồi." Ngay sau đó Nhã Nghiên ngẩng mặt hôn nhẹ cô một cái, "Ngoan, ngày mai chị đi ăn cơm với em được không?" Danh Tỉnh Nam lúc này mới chịu hí hửng bỏ đi. Trở về phòng ngủ, thấy ba tên kia đang mở buổi đàm thoại về chuyện độc thân, Danh Tỉnh Nam quay lại phòng ngủ mông còn chưa ngồi nóng, nhịn không được phải xen mồm. Tôn Thái Anh từ trên giường ngồi dậy, nhìn Danh Tỉnh Nam ngồi ở phía dưới nói, "Bây giờ là thời gian người độc thân đang nói chuyện, có chỗ rồi thì câm miệng." "Các cậu đừng như vậy........." Vẻ mặt của Danh Tỉnh Nam tràn đầy tủi thân, ngẩng đầu nhìn Kim Đa Hân nằm dựa trên tường, vừa đọc sách vừa tham dự cuộc nói chuyện, Danh Tỉnh Nam bèn hỏi cậu ấy: "Đa Hân, không phải cậu nói độc thân rất tốt sao? Thế cậu còn cùng với hai tên đó nghiên cứu cái gì vậy? Mà cậu vừa nói chuyện vừa đọc sách có thể đọc vào được sao?" Kim Đa Hân liếc nhìn cô một cái, chậm rãi xếp sách lại, đưa tựa sách đối mặt Danh Tỉnh Nam nói: "Đây là tiểu thuyết ngôn tình. Hơn nữa, tuy rằng tớ thích độc thân, nhưng cũng không có nghĩa tớ không được phát biểu ý kiến chứ?" Danh Tỉnh Nam nhìn Kim Đa Hân, im lặng hai giây sau đó đột nhiên nói: "Đa Hân, cậu học hư." "Sao?" Kim Đa Hân nhìn tiểu thuyết trong tay, lại nhìn tới Danh Tỉnh Nam, chẳng lẽ cậu ấy nói chính là chuyện mình đọc tiểu thuyết này? "Vừa nãy chính là cái gì?" Tuy rằng cách một lớp mắt kính rất dày, nhưng Danh Tỉnh Nam rõ rõ ràng ràng thấy được họ Kim liếc mắt khinh thường một cái. "Á!" Chu Tử Du cũng kêu lên, "Tớ cũng nhìn thấy." Chu Tử Du vừa mới kích động, thiếu chút nữa rớt từ trên giường xuống. Vẻ mặt của Kim Đa Hân không biết làm thế nào, "Làm gì kích động khó hiểu như vậy......" Danh Tỉnh Nam cười xấu xa nói: "Đa Hân theo Thái Anh học hư, vậy mà lại học được liếc mắt khinh bỉ. Hôm nay thật sự là một ngày có ý nghĩa lịch sử!" "Này!" Tôn Thái Anh không nói chuyện nửa ngày bỗng dưng khó chịu, "Sao lại học theo tớ?" Nói xong lại liếc nhìn Danh Tỉnh Nam một cái. "Ha ha!" Chu Tử Du cười to, chỉ vào Tôn Thái Anh nói: "Cậu xem cậu xem, không phải học với cậu thì học với ai?" Tôn Thái Anh lại liếc mắt nhìn Chu Tử Du một cái, "Tóm lại là không phải theo tớ học!" Sau đó đắp chăn xoay người đối mặt với vách tường mà ngủ. Mấy người cười đùa một lát, mới cùng đi ngủ, Danh Tỉnh Nam cầm điện thoại, nhẹ bấm vào nút gửi. Một cái tin nhắn theo tín hiệu vệ tinh từ phòng ngủ tầng bốn bay đến tầng năm. Em ngủ đây, ngủ ngon.
|
Chương 42. Tuyết đầu mùa Buổi chiều học xong, Danh Tỉnh Nam và Trương Hạo Nhiên lại cùng đi siêu thị, như thường lệ mua một đống kẹo, chocolate và đồ ăn vặt. Rất nhiều cô gái không dám ăn nhiều kẹo và chocolate, sợ mập, nhưng Danh Tỉnh Nam thường xuyên ăn mấy thứ này trái ngược lại vô cùng gầy. Bởi vì trời lạnh, cuối tuần Danh Tỉnh Nam cũng rất ít khi về nhà, vì thế tự nhiên phí sinh hoạt cũng được cho nhiều thêm mấy trăm. Đương nhiên Danh Tỉnh Nam vui vẻ vô cùng, trừ tiền chi tiêu bình thường ra, còn có thể để dành được một ít. Cho nên gần đây mỗi lần đi siêu thị, Danh Tỉnh Nam đẩy xe không đi vào, sau đó luôn để cho Trương Hạo Nhiên đẩy một xe đầy tràn đồ ăn vặt đi ra. Được thôi, những chuyện đó Trương Hạo Nhiên đều có thể nhịn được, mấy thứ khoai tây chiên bánh phồng tôm linh tinh đó tuy có kích thước to, lại không nặng bao nhiêu, nhưng hôm nay, Danh Tỉnh Nam lại kiếm chuyện gì nữa đây? Đây là thứ gì vậy? Trương Hạo Nhiên chỉ vào hai thùng trong xe đẩy hỏi: "Đây là..... cái gì?" Danh Tỉnh Nam còn đang tức giận xe đó quá nhỏ, nên lấy thêm một cái nữa mới đúng, nghe thấy Trương Hạo Nhiên hỏi như vậy, cô cũng đúng lý hợp hình mà trả lời: "Đồ uống đó." "Đương nhiên tới biết đây là đồ uống....... Cậu mua nhiều như vậy làm chi?" "Để uống....." "Đương nhiên tớ biết là để uống! Mua nhiều như vậy thì vác thế nào!" Danh Tỉnh Nam vội trấn an cậu ấy nói: "Cậu đừng kích động như thế chứ...... Tớ sợ sau khi trời trở lạnh sẽ không muốn ra ngoài, cho nên mua nhiều một chút để dự trữ." "Cậu cũng không phải là động vật, cậu không cần ngủ đông." "À........" Danh Tỉnh Nam nâng một thùng lên ước lượng, nghĩ thầm một thùng cũng được, nếu như hai thùng, chắc là Trương Hạo Nhiên vác không nổi. Vì thế nhìn hai cái thùng kia lưu luyến không rời, cuối cùng đành phải để thùng coca đó lại, chỉ để lại một thùng nước táo Tỉnh Mục. Trương Hạo Nhiên cũng không biết mình đem thùng đồ uống đó đến cổng trường đại học N thế nào, nhưng thấy Danh Tỉnh Nam cũng không rảnh tay, xách rất nhiều thứ, nên không càm ràm nữa. Nếu là trước kia, chắc chắn là Danh Tỉnh Nam khiêng thùng còn cậu xách túi nilon. Nhưng mà lên đại học, rất nhiều thứ đã thay đổi. Trước kia Danh Tỉnh Nam không có người mình thích, khi Trương Hạo Nhiên cần người bên cạnh, cô luôn sẽ xuất hiện đầu tiên. Bây giờ...... hai người đều có người yêu, thời gian cùng đùa giỡn ít lại, nhưng mà tình cảm vẫn giống như trước đây. Ngồi trên xe trường, Danh Tỉnh Nam không ngừng hà hơi vào bàn tay bị cóng đến đỏ bừng, Trương Hạo Nhiên thấy thế liền đưa bao tay của mình cho cô, còn không quên bồi thêm một câu: "Vừa tội! Cho cậu không đem theo bao tay!" Danh Tỉnh Nam cũng không nhận, quay đầu nhìn ra bầu trời âm u ngoài cửa sổ xe, "Tớ ghét mang bao tay." "Haiz......" Trương Hạo Nhiên thở dài, "Đưa qua đây......" Nói xong cũng mặc kệ Danh Tỉnh Nam có đồng ý hay không, nắm tay cô giúp cô làm ấm. Tay của Trương Hạo Nhiên không giống với bàn tay thô ráp của đám con trai Danh Tỉnh Nam quen biết, ngược lại, hai bàn tay của cậu ấy giống như tay con gái, ấm áp, mềm mại, Danh Tỉnh Nam đã phát hiện chuyện đó từ năm lớp 10 rồi, nhiều năm sau đó, hai người đều nắm tay như vậy cùng nhau đi tới phía trước. Mỗi khi gặp chuyện đau lòng hay buồn bã, chỉ cần nắm tay người kia, dường như được tiếp thêm một phần sức mạnh, sức mạnh đó thôi thúc người ta trưởng thành. Yên lặng nhìn chăm chú đối phương, người xung quanh phát ra hơi thở hâm mộ, chỉ có hai người họ biết, tình cảm kia sâu như biển, lại không phải là tình yêu. Trương Hạo Nhiên dựa vào vẻ ngoài đẹp trai, nói dăm ba câu dì quản lý kí túc xá đã để cho cậu khiêng mấy thứ này lên lầu. Trong phòng ngủ chỉ có một mình Kim Đa Hân, Trương Hạo Nhiên để đồ xuống chào hỏi với Đa Hân một câu bèn vội rời đi. Danh Tỉnh Nam thấy Kim Đa Hân đang ngồi ở đó đọc một quyển sách tiếng anh, không khỏi cảm khái trong lòng "Thật ham học!" Vì thế cũng không làm phiền cậu ấy, chỉ cởi áo khoác liền đi đến giường nằm. Nằm một lát, lại cảm thấy trong phòng rất im lặng, làm cho cô không quen, vì thế thấp giọng hỏi Kim Đa Hân: "Đa Hân, cậu đang làm gì thế?" Mấy giây sau, họ Kim mới đáp lại cô: "Đọc sách." Danh Tỉnh Nam xoay người nằm sấp trên giường nói tiếp: "Hai chúng ta tán gẫu một chút đi?" Sau âm thanh sách được lật sang trang mới, truyền đến một tiếng "Ừ" nhàn nhạt của Kim Đa Hân. "Hai cậu ấy đi đâu rồi?" "Không biết." Danh Tỉnh Nam lại thay đổi tư thế nằm nghiêng một bên ở trên giường, cúi đầu nhìn Kim Đa Hân nói: "Mỗi ngày cậu trở về lại cầm sách lên đọc, không mệt sao?" Kim Đa Hân ngẩng đầu, khẽ đẩy mắt kính nói: "Mỗi ngày cậu trở về đều nói nhiều như vậy, không mệt à?" Danh Tỉnh Nam nhất thời nghẹn lời, xoay người nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần. Qua được mười phút, cô lại ngồi dậy nói: "Xong rồi, tớ nghỉ ngơi xong rồi, Đa Hân, chúng ta nói chuyện phiếm đi." Kim Đa Hân khẽ nhíu mày, "Cậu gọi điện thoại kêu Tử Du về nói chuyện với cậu không được sao? Còn ba mươi trang nữa là tớ xem xong rồi, xin cậu, im lặng một lát nữa đi." "À......" Danh Tỉnh Nam đáng thương nằm trở lại, ngẩn người nhìn trần nhà. Vừa hay lúc này tin nhắn điện thoại lại vang lên. Lâm Nhã Nghiên: Đang làm gì vậy? Danh Tỉnh Nam: Nằm. Lâm Nhã Nghiên: Chị mới đọc sách hết một ngày, mệt mỏi quá, em lại nói chuyện với chị đi. Danh Tỉnh Nam không trả lời tin nhắn đó, mà nhanh chóng nhảy xuống giường, mang giày vào liền chạy ra ngoài, chạy đến nửa đường lại quay trở về, kéo một thùng đồ uống để ở dưới bàn ra mang đi, đi ra ngoài còn không quên dùng chân đóng cửa lại. Kim Đa Hân ngây người nhìn một loạt động tác này của cô, nghĩ thầm: Thật có sức lực...... Danh Tỉnh Nam hứng khởi khiêng thùng đồ uống lên lầu, không hề cảm thấy nặng, lúc Lâm Nhã Nghiên mở cửa thấy cô khiêng gì đó bèn muốn giúp cô, cô lại linh hoạt né qua, sau đó nhẹ nhàng đặt cái thùng kia lên mặt đất. "Không nhìn ra, em gầy như thế mà lại có sức lực như vậy..... Bình thường thấy em cũng ăn rất ít...." Danh Tỉnh Nam đắc ý nói: "Cái này có là gì, lần trước đơn vị của cha em phân gạo, đều do em khiêng lên, mẹ em còn cười nhạo cha em nữa." Thật ra Danh Tỉnh Nam còn định nói lần đó ở nhà của Nhã Nghiên, cô có thể bế được Nhã Nghiên, huống chi là 50 cân gạo hay là một thùng đồ uống này chứ? Nhưng mà, cô suy nghĩ, có thể Nhã Nghiên đã quên chuyện kia, hoặc căn bản không biết chuyện kia đã từng xảy ra, cho nên cũng không nhắc tới. "Mua thứ này để làm gì?" Lâm Nhã Nghiên chỉ đồ uống trên sàn nói. "Bởi vì chị thích đó." "Cho dù chị thích uống, cũng không cần mua nhiều như vậy chứ?" "Trời ngày càng lạnh, em đoán chị suốt ngày lo ôn tập chắc là cũng ít ra ngoài, cho nên giúp chị mua nhiều một chút, như vậy sẽ không xảy ra tình huống chị muốn uống mà không có." Lâm Nhã Nghiên nhìn thoáng qua thùng đồ uống trên sàn nói: "Em gọi cái này là "một chút"? Chị nhớ rõ một thùng có 24 chai phải không?" "Đúng thế, nhưng mà dù cho một ngày uống một chai, cũng chỉ uống đủ 24 ngày, huống chi không chắc khi nào em muốn uống cũng sẽ lên đây uống nữa, vậy căn bản không uống được mấy ngày." Danh Tỉnh Nam nghiêm trang nói. "Em cô nhóc này........" Lâm Nhã Nghiên bất đắc dĩ, "Muốn chị nói em cái gì mới được đây?" "Khen em đi." Danh Tỉnh Nam mặt dày cười cười nhìn chị ấy. "Được! Khen em!" Lâm Nhã Nghiên nói xong ngồi xổm xuống mở thùng ra. "Hử?" Danh Tỉnh Nam bất mãn bĩu môi, "Chỉ vậy?" Lâm Nhã Nghiên lấy một chai nước nhét vào trong tay cô nói: "Sau khi khen em còn thưởng cho em, em còn không hài lòng sao?" Danh Tỉnh Nam mở nắp chai, uống từng ngụm lớn, nghĩ thầm, đương nhiên không hài lòng! Nếu thưởng một nụ hôn gì đó chẳng hạn, hoặc là cứ dứt khoát lấy thân báo đáp........ "Tuyết rơi kìa!" Danh Tỉnh Nam còn đang như trên cõi thần tiên lại bị tiếng của Lâm Nhã Nghiên kéo về trong hiện thực. Lúc Danh Tỉnh Nam phục hồi tinh thần lại, Lâm Nhã Nghiên đã nhoài người nhìn ra cửa sổ. Đây là trận tuyết đầu mùa năm nay, ngay 23 tháng 11, là một trận tuyết nhỏ. Vốn Danh Tỉnh Nam cũng không nhớ rõ đây có phải là trận tuyết đầu mùa hay không, chỉ đơn giản một vài bông tuyết bay bay, trong kí túc xá lại truyền đến tiếng la hét của đủ loại khẩu âm đến từ khắp nơi trong nước....... "Thật tốt, tuyết lại rơi rồi." Bàn tay của Lâm Nhã Nghiên đặt trên cửa sổ thủy tinh, khi lấy ra đã để lại năm dấu tay. Bông tuyết ngoài cửa sổ bị gió thổi đập vào lớp kính thủy tinh, chỉ vừa chớp mắt, đã không thấy bóng dáng. "Sắp đến sinh nhật của em rồi phải không?" Lâm Nhã Nghiên đưa lưng về phía Danh Tỉnh Nam, Danh Tỉnh Nam không nhìn thấy được vẻ mặt của chị ấy. "Ừm, tháng sau." "Ngày 5, đúng không?" Danh Tỉnh Nam hơi ngạc nhiên, Nhã Nghiên thế mà còn nhớ được sinh nhật của cô, "Chị còn nhớ à...." "Đương nhiên là nhớ, chị còn nhớ rõ có người nói muốn chị hát bài chúc mừng sinh nhật cho cô ấy, nếu chị quên, cô ấy sẽ đi treo cổ." Lâm Nhã Nghiên chậm rãi xoay người lại, những chấm bông tuyết nho nhỏ lấp lánh sau lưng chị ấy. Danh Tỉnh Nam xấu hổ cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Lúc em nói câu đó, thật sự rất nghiêm túc......" Ngoài cửa lại truyền đến một tràng tiếng reo hò vui sướng, Lâm Nhã Nghiên xoay người lại nhìn ra ngoài cửa sổ, cười nói: "Là tuyết đầu mùa đó." Nhìn thấy từng mảnh tuyết trắng rơi xuống, mọi người mặc quần áo mùa đông hứng khởi đi đi lại lại trong tuyết. "Chúng ta xuống lầu chơi tuyết đi." Danh Tỉnh Nam nói xong đi qua nắm tay Lâm Nhã Nghiên. Lâm Nhã Nghiên vội trùm áo khoác lại, liền bị Danh Tỉnh Nam kéo một mạch chạy xuống dưới lầu, "Em vẫn chưa mặc áo khoác!" Chị ấy thấy Danh Tỉnh Nam chỉ mặc một cái áo len vội kêu cô lại. Danh Tỉnh Nam không dừng chân, chỉ nói: "Không sao, trở về ngay mà." Ra khỏi kí túc xá, thấy rất nhiều người đang hưng phấn vì trận tuyết đầu mùa này, nhớ tới năm ngoái Danh Tỉnh Nam còn vì chuyện này mà cảm thông cho những bạn ở phía nam, hiện giờ, chính cô không phải cũng đang kích động vì trận tuyết đầu mua này sao? Nhưng nguyên nhân cuối này lại không phải vì tuyết, mà bởi vì đây là trận tuyết đầu mùa cùng trải qua với Nhã Nghiên, cho nên chuyện này có ý nghĩa rất đặc biệt. Trận tuyết kia theo trời tối mà dần dần lớn lên, từng chút từng chút che phủ toàn bộ mặt đất, rơi ở dưới chân, một lớp mong mỏng. Không biết Danh Tỉnh Nam nhặt được một nhánh cây khô ở đâu, thừa dịp Lâm Nhã Nghiên không chú ý lặng lẽ viết lên tuyết một hàng chữ: NNLOVETN. Lâm Nhã Nghiên thấy cô ngồi xổm trên mặt đất không biết đang làm gì, bèn lại gần xem, Danh Tỉnh Nam vội vã đứng lên che trước mặt chị ấy nói: "Học tỷ, em lạnh rồi, chúng ta mau trở về đi." Lâm Nhã Nghiên liếc nhìn cô một cái, "Ai bảo không mặc áo khoác, mau đi thôi, coi chừng bị cảm." "Vâng." Danh Tỉnh Nam lại dắt tay chị ấy. Tay của học tỷ so với Trương Hạo Nhiên còn mềm còn ấm hơn, sự ấm áp trong lòng bàn tay, khiến cho lòng của cô cũng ấm lên, Danh Tỉnh Nam càng nắm chặt. Lâm Nhã Nghiên quay đầu lại nhìn cô, cùng nắm tay cô bỏ vào trong túi áo khoác. Danh Tỉnh Nam vừa đi vừa lưu luyến không rời mà quay đầu lại nhìn mấy chữ kia, sợ viết cạn quá, sẽ bị tuyết lấp lại rất nhanh. Sau lưng các cô lưu lại một hàng dấu chân mờ nhạt, thật giống như là bước chân của tình yêu lặng lẽ rơi xuống.... Thật tốt, tuyết đầu mùa năm nay là xem cùng chị, năm sau, năm sau nữa, năm sau sau nữa..... Mỗi một năm sau này đều muốn cùng chị xem.
|
Chương 43. Sinh nhật bi thảm (I) Ngày sinh nhật hôm đó của Danh Tỉnh Nam mới vừa qua mười hai giờ đêm đã nhận được tin nhắn của Nhã Nghiên, lần này không chỉ có bốn chữ "Sinh nhật vui vẻ", mà còn được thêm hai chữ – "Ngủ ngon". Danh Tỉnh Nam cũng cấp tốc trả lời một câu "Ngủ ngon", mới cười mà đi ngủ. Sáng sớm tỉnh lại, thấy hộp thư đến đầy ắp tin nhắn, những mối quan hệ của Danh Tỉnh Nam luôn không tệ, những tin nhắn này có cái đến từ bạn đại học, cũng có bạn trung học, còn có rất nhiều số cô không biết. Soạn gửi một câu cảm ơn, mới vui vẻ rời giường. Nhưng do vừa rồi đang phấn khích, đứng lên mới phát hiện trong phòng ngủ không có một người. Trong lòng còn đang tức giận ba tên kia sao không chờ cô thức dậy, không đợi nói một câu "Chúc mừng sinh nhật" với cô đã đi rồi? Bưng thau nhướn to đôi mắt lem nhem mở cửa đi rửa mặt, vừa mới mở cửa, đã bị sợ tới mức ném thau rửa mặt xuống, mà cái thau kia vừa hay rơi trúng lên chân, tiếng la của Danh Tỉnh Nam hòa vào tiếng "Sinh nhật vui vẻ" vô cùng đồng thanh đó. "Mấy tên các cậu muốn hù chết tớ à!" Danh Tỉnh Nam vừa xoa cái chân bị đập trúng vừa tức giận. Chu Tử Du đỡ cô ngồi xuống, "Đây không phải là bất ngờ mà chúng tớ muốn cho cậu sao?" Danh Tỉnh Nam bất mãn lầm bầm: "Bất ngờ thì không có, ngược lại hoảng hốt thì có, mà còn là rất kinh sợ, nếu sáng sớm lúc cậu thức dậy mắt còn chưa mở hết, thấy một đám...... tóc tai bù xù...... mặc áo ngủ.... ặc, như ma nữ....... Cậu sẽ không bị hù đến hét lên sao? Cậu còn có tâm trạng để quan tâm miệng bọn họ nói cái gì à?" Tôn Thái Anh vừa nhìn gương chải đầu vừa nói: "Ai kêu cậu thức dậy bất ngờ như vậy, không chừa thời gian cho chúng tớ sửa soạn, cậu thức dậy sớm hơn bình thường một tiếng, cậu còn chờ mong vừa mở cửa ra sẽ có mấy tiên nữ đứng đó đợi cậu à?" "Thế ít nhất cũng không nên là ma nữ chứ?" Đối với "tạo hình" của mấy người này, Danh Tỉnh Nam chỉ có thể nghĩ ra từ ma nữ này để hình dung. "Aizz, sao lại nhiều yêu cầu như vậy, cậu tưởng bọn tớ thích thức sớm như vậy lắm sao, còn không phải muốn cậu vui vẻ à." Nói xong, Chu Tử Du từ phía sau khoác lấy hai vai Danh Tỉnh Nam khẽ ấn lại, "Nói đi,Thọ tinh(1), muốn ăn sáng món gì, tớ kêu Tiểu Đa Tử đi mua." "Ừm..... Tớ muốn ăn cháo thịt nạc trứng muối, muốn một cái bánh trứng, thêm một chén súp hột gà nữa." "Thế à,Thọ tinh, bánh sinh nhật muốn bánh trái cây hay là bánh sô-cô-la đây? Tớ kêu Tiểu Tôn Tử đi đặt." "Muốn bánh trái cây chung với sô-cô-la luôn." "Thế tối nay sắp xếp thế nào?Thọ tinh?" Danh Tỉnh Nam nghe Chu Tử Du cứ mở miệng lại một tiếng "Thọ tinh", càng nghe càng không được tự nhiên, cô hỏi Chu Tử Du: "Cậu nói thọ là từ thọ nào vậy? Sao tớ nghe có mùi biến chất thế?" "Chính là từthọấy đó." Họ Chu cũng không móc mỉa cô nữa, tiếp đó cứ như vậy mà bỏ đi. Danh Tỉnh Nam nhìn thấy Tôn Thái Anh đứng trước gương tô tô vẽ vẽ, thấy Chu Tử Du leo lên giường tiếp tục ngủ, thấy Kim Đa Hân ngồi trên ghế học từ vựng, cô nhéo nhéo mặt mình, vừa rồi đó không phải là nằm mơ chứ? Mấy người này đang làm gì vậy? "Đa Hân, điểm tâm của tớ......" Danh Tỉnh Nam mở to hai mắt nhìn họ Kim. Kim Đa Hân liếc nhìn cô một cái, miệng vẫn lưu loát đọc từ vựng tiếng anh như cũ. "Thái Anh, cậu trang điểm xong là đi đặt bánh kem phải không?" Tôn Thái Anh mặc áo khoác vào, vỗ vỗ mặt Danh Tỉnh Nam nói: "Tỉnh Nam, tỉnh lại, đừng nằm mơ nữa, để cho cậu thỏa mãn bằng miệng là được rồi, còn đòi hỏi gì nữa chứ?" Nói xong hất tóc, bước như người mẫu ra khỏi phòng ngủ. "Hôm nay là sinh nhật tớ đó!" Danh Tỉnh Nam kêu to một tiếng nằm sấp lên giường giả bộ khóc. Phát ra tiếng ư ư như con vật nhỏ, nhưng mà hoàn toàn không có ai để ý tới cô. Bản thân cô cũng cảm thấy không có ý nghĩa gì, bèn thút tha thút thít đi rửa mặt. Khi lên lớp Danh Tỉnh Nam vừa nhìn thấy Trương Hạo Nhiên liền lập tức kể khổ với cậu: "Cậu biết bọn họ quá đáng cỡ nào không? Mới sáng sớm dọa tớ sợ, sau đó còn lừa tớ, tâm hồn của một đứa bé tớ đây đã bị tổn thương...." Trên bục giảng, là một ông thầy khoảng hơn năm mươi tuổi, đeo mắt kính gọng vàng kiểu cũ, giữa mái tóc đen vừa mới nhuộm loáng thoáng lộ ra vài sợi màu trắng không an phận, ông ấy ghét nhất là học trò thì thầm nói chuyện lúc học tiết ông ấy, vì thế khi Danh Tỉnh Nam kể khổ với Trương Hạo Nhiên, ông ta phi mấy ánh mắt sắc như dao qua đó. Có lẽ là cách một cặp mắt kính, ánh mắt như dao đó không thể phát huy được sức mạnh như bình thường, vì thế ông ta lại lớn tiếng ho khan vài cái, ngay cả thớ thịt trên mặt đều theo đó mà khẽ giật lên. Lúc này Danh Tỉnh Nam mới an phận xoay người nhìn lên bảng, vừa nhìn còn vừa viết mấy lời ghi chú vào tập. À, không đúng, trên tập không phải là lời ghi chú, mà là đem những lời muốn nói với Trương Hạo Nhiên biến thành chữ....... Trương Hạo Nhiên an ủi cô, bánh kem hôm qua Kim Đa Hân và Tôn Thái Anh đã đặt rồi, quán ăn để tối nay ăn cơm cậu cũng sắp xếp xong, hoạt động vui chơi sau khi ăn cũng do một tay Chu Tử Du đảm trách. Danh Tỉnh Nam lúc này mới lộ ra nụ cười. Nhưng mà ngày hôm nay, dường như trường học muốn chống đối lại với cô, cả ngày đều sắp xếp lịch học kín mít, lại toàn là những môn không thể trốn, học suốt một ngày, cả người đều mụ mị hết cả lên. Trở lại phòng ngủ liền vội vã tìm bộ quần áo mới vừa mua đi thay, dáng vẻ đó còn khoa trương hơn con nít được tiền mừng tuổi lúc tết. Bởi vì cuối cùng Nhã Nghiên cũng cùng cô ăn sinh nhật. Lên đại học, liên lạc với bạn cấp ba cũng từ từ ít lại, dần dà, bạn bên cạnh đều là bạn đại học. Giống như sau khi chúng ta lên phổ thông chỉ có thể thỉnh thoảng chat QQ hoặc gửi tin nhắn với bạn cấp hai, có thể cả tháng cũng không gọi một cuốc điện thoại, mà bạn tiểu học, còn liên lạc gần như là con số hàng đơn vị. Sinh nhật lần thứ hai của Danh Tỉnh Nam ở đại học, địa điểm là một phòng riêng trong quán ăn gần trường, vẫn là quán ăn của năm ngoái, nhưng người đến lại không giống nữa. Lâm Nhã Nghiên tới cùng Thấu Kỳ Sa Hạ, Sa Hạ vừa vào cửa liền ôm lấy Danh Tỉnh Nam nói: "Thời gian gấp quá, chưa kịp chuẩn bị quà, hay là để lát nữa chị hát tặng em một bài?" Danh Tỉnh Nam cười nói: "Không sao, sinh nhật chị em cũng không tặng quà cho chị là huề nhau." "Quyết định vậy đi." Sa Hạ cũng không khách sáo với cô. Lâm Nhã Nghiên cũng ôm nhẹ Danh Tỉnh Nam, thừa dịp không ai chú ý, khóe môi lướt qua vành tai cô, nhẹ giọng nói: "Sinh nhật vui vẻ." Nhưng Danh Tỉnh Nam vừa ôm lại không muốn buông tay, chỉ tiếc rằng xung quanh có nhiều người nhìn như vậy, cũng không thể quá mức, không nỡ mà buông Nhã Nghiên ra, nhận quà trong tay chị ấy, vẫn luôn cầm lấy. Cuối cùng đến lúc không thể không buông xuống, vẫn là đặt trong phạm vi tầm mắt của cô. Lúc ăn cơm, bên trái Danh Tỉnh Nam là Trương Hạo Nhiên, bên phải là Lâm Nhã Nghiên, bên ngoài Danh Tỉnh Nam vẫn luôn nói Lâm Nhã Nghiên là chị của cô, chỉ có Trương Hạo Nhiên và Chu Tử Du mới biết rốt cuộc là chuyện như thế nào. Hôm nay Tống Ngôn cũng đến đây, ngay từ đầu anh ta cũng tò mò vì sao Danh Tỉnh Nam biết rõ Trương Hạo Nhiên là gay, lại còn luôn vì cậu ta mà che giấu, một lòng giả làm bạn gái của cậu ta, thông qua mấy lần quan sát khi có Lâm Nhã Nghiên xuất hiện, anh ta bắt đầu nghi ngờ ý đồ riêng tư của Danh Tỉnh Nam. Vì thế vào một đêm mưa tuyết nào đó, sau khi "Nghiêm hình bức cung" Trương Hạo Nhiên, Trương Hạo Nhiên rốt cuộc cũng phun ra chuyện không thể không nói của Danh Tỉnh Nam và Lâm Nhã Nghiên. Tống Ngôn càng thêm khẳng định, mình thật sự đã bị hai người này gài bẫy! Nhưng mà, hiện tại quay đầu lại nhìn lúc trước, anh ta cũng hiểu được, khi đó mình cũng không thích Lâm Nhã Nghiên bao nhiêu, ngược lại bây giờ đối với người bên cạnh này...... vừa yêu vừa hận......... Luôn không ngừng có người mời rượu Danh Tỉnh Nam, Danh Tỉnh Nam cũng không từ chối, trong nháy mắt đã lót bụng năm chai bia, có người lại tới mời rượu, Danh Tỉnh Nam vội xua tay: "Chờ tớ đi toilet xong về uống tiếp." "Cậu không phải lén đi nôn đó chứ?" Tôn Thái Anh nói xong cười lên. "Gì chứ?" Danh Tỉnh Namkhông phục, "Tớ nôn khi nào? Cậu chờ tớ trở lại, tớ cho cậu uống nằm dưới bàn luôn." "Đừng nha, tớ say cũng không việc gì, tớ chỉ sợ sau khi tớ uống say các cậu lại đau đầu." Tôn Thái Anh nói xong những lời này, Chu Tử Du và Kim Đa Hân cũng cười lên. "Vậy chuyện đó coi như quên đi......" Danh Tỉnh Nam từ chỗ ngồi đứng dậy, đi về phía cửa, đi được nửa đường, Lâm Nhã Nghiên cũng đi đến, cẩn thận đỡ lấy cô. "Không sao chứ?" Lâm Nhã Nghiên hỏi. Danh Tỉnh Nam nghe là Nhã Nghiên, vội quay đầu mỉm cười nói: "Không sao, mới 5 chai, còn rất sớm." Lâm Nhã Nghiên đỡ Danh Tỉnh Nam một mạch đi đến trước gian phòng vệ sinh trong toilet, vẫn có chút lo lắng hỏi: "Cần chị giúp em không?" Không biết Danh Tỉnh Nam uống đến mức nào, mặt đột nhiên đỏ lên, vội nói: "Không cần không cần, chị đứng bên ngoài chờ em là được." Một lát sau Lâm Nhã Nghiên tiếp tục đỡ Danh Tỉnh Nam quay trở về, Danh Tỉnh Nam thừa dịp chị ấy không phòng bị, nghiêng đầu hôn nhẹ lên mặt chị ấy một cái. Lâm Nhã Nghiên trừng mắt liếc nhìn cô: "Không sợ người ta thấy à......" "Ấy, em uống say mà....." "Không phải lúc nãy mới nói không sao?" "Học tỷ......" Đột nhiên Danh Tỉnh Nam dừng chân lại, nhìn thấy bốn phía không có ai, lại nghiêng người hôn lên môi của Lâm Nhã Nghiên một cái. Ngón tay Lâm Nhã Nghiên chống lại đầu vai cô, cười trìu mến nói: "Buổi tối trở về đi......" Vì thế Danh Tỉnh Nam cũng không nghịch ngợm nữa, chỉ ngoan ngoãn nắm tay của Nhã Nghiên. Trở lại bàn, Danh Tỉnh Nam lại liên tiếp bị chuốc mấy chai, sau đó nhờ Chu Tử Du và Trương Hạo Nhiên nói đỡ, đám người kia mới chịu buông tha cho cô, Chu Tử Du nói: "Lát nữa đi hát tiếp tục uống, không nên làm cho "Thọ tinh" của chúng ta say sớm như vậy nha." Danh Tỉnh Nam đột nhiên nhớ tới, "Đúng vậy, hôm nay sinh nhật tớ, tớ còn chưa ăn bánh sinh nhật mà, các cậu cũng chưa hát chúc mừng sinh nhật tớ, không thể để cho tớ ngủ như vậy chứ." Lúc cô nói những lời này luôn nhìn Nhã Nghiên, ban đầu Nhã Nghiên không nhìn cô, có lẽ bị cô nhìn chăm chú hồi lâu, mới quay đầu lại nhìn cô mỉm cười, nhưng một câu cũng không nói. Không muốn trước mặt nhiều người như vậy biểu hiện quá mức thân mật, sợ tạo thêm cho nhau phiền phức không đáng có. Danh Tỉnh Nam lại nhìn Lâm Nhã Nghiên nói: "Em không có chuẩn bị dây thừng để treo cổ." Lâm Nhã Nghiên khẽ cười, đẩy món mì trường thọ(2) mà người phục vụ đem tới ra trước mặt cô, nói: "Dùng mì cũng được." Chú thích: (1) Thọ tinh: người Việt Nam còn hay gọi là ông Thọ. Ở Trung Quốc, người ta thường kêu người có sinh nhật vào hôm đó là ông Thọ. Nhưng chữ "thọ" phát âm là [shòu] y hệt với chữ "thụ" trong công-thụ. Tất cả những chữ Thọ tinh in nghiêng được nói ra từ miệng Du ở chương này đều là thụ. (2) Mì trường thọ: vào sinh nhật người Trung Quốc có thói quen ăn mì trường thọ để gặp nhiều may mắn. Cả tô mì đó thực chất chỉ được nấu lên từ một sợi mì, trong quá trình chế biến, người ta phải thật cẩn thận để sợi mì không bị đứt.
|
Chương 45. Cố ý Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên cơ thể, Danh Tỉnh Nam dễ chịu duỗi người một cái, sau đó quơ tay về phía vị trí của Nhã Nghiên trong ấn tượng, nhưng lại quơ vào khoảng không. Mở mắt lên không nhìn thấy Lâm Nhã Nghiên, Danh Tỉnh Nam có chút lo lắng, kêu lớn một tiếng "Học tỷ", cũng không có ai trả lời cô. Đêm qua xảy ra chuyện gì sao? Danh Tỉnh Nam ngồi xếp bằng trên giường cẩn thận nhớ lại tình hình lúc tối. Cô nhớ rõ hình như ngày hôm qua mình uống say, sau đó theo học tỷ đến đây, tiếp đó thấy học tỷ không một mảnh vải, sau đấy đương nhiên là cô chớp lấy cơ hội, rồi lăn đến trên giường, sau đó thế nào? Cô chỉ nhớ được tối hôm qua, cơ thể của học tỷ rất thơm, rất mềm, sờ lên rất dễ chịu......... Sau đó......dễ chịu đến mức thiếp đi...... Thiếp đi?! Trái tim Danh Tỉnh Nam lập tức rơi xuống, đồ ngu ngốc! Thời điểm mấu chốt như vậy sao lại có thể............ Lúc này cô mới phát hiện tờ giấy Nhã Nghiên để ở đầu giường lúc sáng: Chị đi tự học, chìa khóa trên bàn, lúc đi nhớ khóa cửa cẩn thận, còn nữa, mấy hôm nay chị bận rộn nhiều việc, không thể ăn cơm với em. Danh Tỉnh Nam sầu não, nhất định là học tỷ đã giận rồi? Cho nên mới không hề nhắc tới chuyện này. . . . Buổi chiều mấy ngày sau, lúc Danh Tỉnh Nam thức dậy đã là 1 giờ, trong phòng ngủ vô cùng yên tĩnh, cô nghĩ tất cả mọi người đã ra ngoài. Bỗng nhiên nghe thấy Kim Đa Hân nói chuyện với cô, làm cô giật cả mình. "Tỉnh Nam, cậu dậy chưa? Cậu có muốn đi thư viện không?" Không biết Kim Đa Hân đã đứng dưới giường của cô từ lúc nào. Sau khi Danh Tỉnh Nam hồi phục lại tâm trạng mới đáp: "Không biết có phải tại mùa đông hay không, dạo gần đây vừa nhìn thấy sách tớ đã muốn ngủ." "Ừ, thế tớ đi một mình." "Đi đi, tớ ngủ tiếp một chút nữa." Lát sau, nghe được tiếng mở cửa, Kim Đa Hân lại nói: "Đúng rồi, hôm qua học tỷ Nhã Nghiên còn hỏi tới cậu." Danh Tỉnh Nam nghe xong, soạt một tiếng từ trên giường ngồi dậy: "Học tỷ hỏi gì?" "Hôm qua chạm mặt chị ấy trong thư viện, chị ấy hỏi tớ mấy hôm nay cậu đang bận chuyện gì." Danh Tỉnh Nam ngẩn ra trong chốc lát, bởi vì Lâm Nhã Nghiên sắp thi, sợ mình làm ảnh hưởng chị ấy ôn tập, cho nên luôn nhịn không đi tìm chị ấy, nói mình bận chút việc, thật ra chỉ là cô bận ngủ mà thôi. "Không nói với cậu nữa, tớ phải đi đây." Nói xong, Kim Đa Hân định bước đi. Danh Tỉnh Nam vội kêu cậu ấy lại: "Đợi một chút, tớ cũng đi." Lại sắp đến thi cuối kỳ, ngay cả đi thư viện cũng phải chiếm chỗ, Danh Tỉnh Nam theo Đa Hân trèo đèo lội suối, né trái né phải, xuyên qua một biển người, trước mặt cuối cùng cũng thông thoáng, đi đến một góc yên tĩnh. Danh Tỉnh Nam chỉ dựa vào bóng lưng đã nhận ra ngay người trước mắt là Lâm Nhã Nghiên, sợ quấy rầy chị ấy, cho nên cũng không đi lại chào hỏi, chỉ đứng ở đó ngắm nhìn bóng lưng của Lâm Nhã Nghiên. Kim Đa Hân rất tự nhiên ngồi xuống phía đối diện của Lâm Nhã Nghiên, chào hỏi chị ấy. Sau đó cúi đầu đọc sách, hoàn toàn quên mất chuyện đã dẫn theo Danh Tỉnh Nam. Danh Tỉnh Nam đứng ngớ ra một lúc, mới từ từ đi đến bên cạnh Kim Đa Hân nhỏ giọng hỏi: "Chỗ này có người không?" Cô nhìn thấy trên chỗ ngồi đó xếp một chồng sách. "Ấy, sao lại quên mất đã dắt theo cậu....... Không có ai, sách này đều là của tớ........" Kim Đa Hân mới nhớ ra là mình đi cùng với Danh Tỉnh Nam, vừa rồi lo tập trung vào học tập, hoàn toàn không nhớ tới một người sống sờ sờ như vậy. Danh Tỉnh Nam mang chồng sách đó đặt lên bàn, mới ngồi xuống ghế, vừa ngồi xuống lại muốn đứng lên, sao chiếc ghế này lại cứng thế? "Cậu chiếm nhiều chỗ như vậy để làm gì?" Cô hỏi Kim Đa Hân. "Sợ ngày nào đó mấy tên các cậu đột nhiên dở chứng muốn tới lại không có chỗ ngồi đó." Giống như mấy hôm trước Tôn Thái Anh thỉnh thoảng cũng bất ngờ muốn đến đây đọc sách, có một lần không có chỗ làm cho cậu ấy tức giận muốn chết. Cho nên từ đó Kim Đa Hân bắt đầu phòng ngừa chu đáo. Lúc này Lâm Nhã Nghiên mới ngẩng đầu nhìn cô một cái, nở nụ cười nói: "Ồ, em đến rồi à." Danh Tỉnh Nam cũng cong môi mỉm cười, thuận tay lấy một quyển sách trong đống sách của Kim Đa Hân để ở trước mặt, "Đến đọc sách một chút." Nói xong cúi đầu xem sách, vừa mới nhìn lại trợn tròn mắt, đây là thứ còn làm cho cô nhức đầu hơn toán vi tích – luật kinh tế...........Toàn bộ đều là những thứ bắt học thuộc lòng, sao cô có thể chuyên tâm gì được nữa đây? Nhưng mà vừa mới nói mình đến là để đọc sách, lại không thể đang ở trước mặt Nhã Nghiên mà đã đổi quyển sách khác nhanh như vậy, đành phải kiên nhẫn đọc lời mở đầu một chút. Danh Tỉnh Nam ngồi không yên, không chỉ do đọc sách không vô, không chỉ tại ghế rất cứng, mà còn bởi vì không có người nói chuyện. Ngẩng đầu nhìn Nhã Nghiên, Lâm Nhã Nghiên đang ghi ghi chép chép; xoay đầu nhìn Kim Đa Hân, cậu ta đang học bài; cúi đầu nhìn lại cuốn sách ngập tràn chi chít là chữ, cô choáng váng đầu. Len lén khều cánh tay của họ Kim, Kim Đa Hân quay đầu dùng ánh mắt hỏi cô có chuyện gì? Danh Tỉnh Namchỉ chỉ tấm đệm dưới mông của Kim Đa Hân, họ Kim liếc nhìn cô một cái, tiếp tục học bài. Cô lại dùng ngón tay chọt chọt vào eo của Kim Đa Hân, lại chỉ chỉ vào tấm đệm kia, Kim Đa Hân cắn răng một cái, rút đệm ra đưa cho cô, nếu lúc này còn không đưa, không biết cô lại dùng tiếp chiêu gì. Danh Tỉnh Nam cười nhận lấy tấm đệm kia, nhìn vẻ mặt không tình nguyện của bạn học Kim, nghĩ thầm, dù sao thịt cậu cũng nhiều không sợ bị cấn đâu. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Danh Tỉnh Nam một tay chống cằm không ngừng gục gặc đầu, có một lần gục đầu quá mạnh, thiếu chút nữa đã đập thẳng vào sách. Tỉnh táo lại một chút, cô bắt đầu nhìn lén Nhã Nghiên, Nhã Nghiên hé môi, Nhã Nghiên nhíu mày, Nhã Nghiên nghiêm túc......... Thỉnh thoảng Lâm Nhã Nghiên cũng liếc nhìn cô một cái, cô vội chống lại ánh mắt của chị ấy cười đến vô tội. Ngay lúc Danh Tỉnh Nam lại đổi hai quyển sách, sau khi mỗi quyển không xem quá nửa tiếng, cuối cùng cô vẫn quyết định rời khỏi thư viện. Ở đây không chỉ ảnh hưởng Nhã Nghiên và Đa Hân, ngay cả chính cô cũng ngồi khó chịu. Đang suy nghĩ xem lấy cớ nào để rời đi, Lâm Nhã Nghiên viết tờ giấy qua đây nói: Ra ngoài ăn cơm đi. Danh Tỉnh Nam thì thầm với Kim Đa Hân vài câu, liền theo Lâm Nhã Nghiên rời đi. Thì ra Nhã Nghiên đã có kết quả kỳ thi Chú Hội, hai môn năm nay đều qua, chỉ chờ lấy bằng, cho nên đương nhiên hai người phải đi ăn mừng một chút. Lúc ăn cơm Danh Tỉnh Nam nghe được tin mừng đó, cũng vui vẻ thay Lâm Nhã Nghiên, đồng thời càng thêm khâm phục Nhã Nghiên, bởi vì cô từng nghe mẹ nói, cuộc thi Chú Hội này, chưa từng đi làm chưa làm qua nghiệp vụ sẽ thi rất khó. Chứng tỏ Nhã Nghiên nhà cô vô cùng thông minh. Hệ thống lò sưởi ở quán ăn này rất mạnh, ngay cả cửa sổ thủy tinh cũng "đổ mồ hôi", Danh Tỉnh Nam vừa vào cửa đã cởi áo khoác, muốn cởi luôn áo len, nhưng bên trong cũng chỉ còn lại một lớp áo, lúc này cô lại hâm mộ Lâm Nhã Nghiên có thể cởi hết, chỉ còn chừa một chiếc áo sơ mi mỏng nhẹ nhàng thoải mái như vậy. Vì thế cô hay liếc mắt nhìn cổ áo đang mở rộng của Lâm Nhã Nghiên, trên cùng là hai chiếc cúc áo không cài, có thể nhìn thấy xương quai xanh hai bên đang thấp thoáng nhô ra, nếu như, cởi thêm một chiếc nữa....... Danh Tỉnh Nam cầm ly nước đặt trên bàn lên uống, để làm dịu sự khô nóng trong người. Lâm Nhã Nghiên ngồi đối diện cô, giống như biết cô đang nghĩ gì, ra vẻ vô ý đưa tay phủ lên ngực, vừa xê dịch, cúc áo lại mở một cái, lộ ra một mảng da thịt lớn. Danh Tỉnh Nam lập tức bị sặc. Lâm Nhã Nghiên khẽ cười, cài lại cúc áo, làm bộ giống như không có chuyện gì tiếp tục ăn. Danh Tỉnh Nam vừa ho vừa nhìn xung quanh, may mà đang ở phòng cách gian trong tiệm, may mà lúc ấy không có ai đi ngang qua. Vừa rồi cô còn nhìn thấy được cả áo lót bằng ren của học tỷ! Cha mẹ ơi, muốn làm gì đây? Đợi cho đến khi ho cũng ho xong sặc cũng sặc xong, trong đầu Danh Tỉnh Nam đột nhiên lóe sáng, chẳng lẽ học tỷ đang ám chỉ gì đó với cô? Vì thế cố lấy can cảm nhắc tới chuyện hôm sinh nhật ấy, "Học tỷ......... hôm ấy........." "Sao?" Danh Tỉnh Nam cho rằng Nhã Nghiên đã hiểu ý, nói tiếp: "Thế hôm nay chúng ta.........." "À, chờ chị thi cao học xong rồi nói sau." Lâm Nhã Nghiên nói rồi tiếp tục cúi đầu ăn. "Ờm........." Danh Tỉnh Nam buồn bực cúi đầu, nhất định là học tỷ cố ý! Cố ý! Cố ý mà!!......... Trên đời này có bán thuốc hối hận không? Hay là, có thể làm cho cô quay trở về đêm sinh nhật hôm đó được không?
|
Chương 46. Đêm bình an "Lễ giáng sinh năm nay trùng hợp rơi vào thứ bảy, các cậu đã nghĩ đi đâu chơi chưa?" Tôn Thái Anh nằm sấp trên giường dùng khuỷu tay chống đỡ cơ thể, cúi đầu xem lịch nói. Chu Tử Du đang lên mạng, ngón tay bay múa trên bàn phím, "Có hẹn người rồi." Kim Đa Hân nói: "Ba tớ đi công tác, đúng lúc là chuyến bay hôm đó, tớ phải ăn cơm với ba trước, các cậu quyết định chỗ xong trễ một chút tớ mới đến tìm các cậu." Danh Tỉnh Nam đang chơi games, Tôn Thái Anh hỏi cô hai lần cô mới có phản ứng, đột nhiên nhớ lại đêm giáng sinh năm ngoái, vì thế nói: "Trường năm nay không có vũ hội sao?" Chính là ở ngay đêm giáng sinh năm ngoái, cô với Nhã Nghiên ngoéo tay giao hẹn sinh nhật năm nay. "Vũ hội trong trường chán chết đi được, chúng ta tự đi ra ngoài chơi, đến lúc đó nhà thờ và đường dành riêng cho người đi bộ chắc chắn sẽ rất náo nhiệt. Hay là chúng ta đi chỗ đó đi?" Tôn Thái Anh chờ nửa ngày Danh Tỉnh Nam cũng không có phản ứng, cậu ấy lặp lại một lần nữa: "Chúng ta đi đường dành riêng cho người đi bộ đi." "Ừ, đi." "Đúng rồi, kêu Tiểu Nhiên luôn, càng nhiều người càng tốt." Danh Tỉnh Nam im lặng đồng ý, tiếp tục tập trung chơi games. Đương nhiên là cũng phải kêu học tỷ. Tôn Thái Anh xuống giường uống nước, thấy Chu Tử Du nhìn màn hình máy tính cười toe toét, liền rón ra rón rén bò lên giường của cậu ấy. Họ Chu bị làm cho giật mình, lùi lại phía góc tường, "Cậu muốn làm gì?" "Hôm đó cậu hẹn ai thế? Không phải là cậu độc thân sao? Nhanh như vậy lại có rồi?" "Ai có?" Danh Tỉnh Nam đột nhiên ngồi thẳng dậy, nhìn về hai người này. "Ha ha! Tử Du có!" Tôn Thái Anh chỉ chỉ Chu Tử Du. "Ai thế?" Danh Tỉnh Nam hỏi tiếp. Chu Tử Du tức giận trừng mắt nhìn Danh Tỉnh Nam, "Cậu đó!" Danh Tỉnh Nam lập tức giả bộ thẹn thùng úp mặt xuống giường nói: "Thấy ghét, mấy chuyện này sao có thể nói ra trước mặt người khác, mắc cỡ quá." Chu Tử Du nói tiếp: "Không sao, ngày mai tớ đã chấm dứt rồi." "..." Tôn Thái Anh vịn lấy thành giường cười đến ngả nghiêng, ngay cả chiếc giường cũng bị rung rinh theo. "Cậu nhẹ nhàng tí đi, đừng phá hỏng giường tớ, xuống dưới nhanh lên." Chu Tử Du lại rít lên với Tôn Thái Anh. "Vậy cậu nói tớ biết cậu hẹn ai, tớ sẽ xuống ngay." "Cha tớ với dì, còn có thể là ai?" "Thật sao? Thế cậu đang chat với ai? Trò chuyện vui vẻ như vậy." "Thật. Không phải cậu hỏi một câu à? Câu sau đó tớ không trả lời, cậu mau xuống nhanh đi." "Hứ! Chán chết." Họ Tôn ngượng ngùng quay trở về giường của mình. Sau khi tắt đèn, Danh Tỉnh Nam mơ một giấc mơ. Thay vì nói là giấc mơ, chi bằng nói là những chuyện đã xảy ra trong quá khứ lần lượt tái hiện lại trong đầu giống như một bộ phim. Bắt đầu là lúc cô mơ thấy ngoéo tay với Nhã Nghiên giao hẹn hát chúc mừng sinh nhật cho cô, nhìn thấy hai ngón tay quấn lại cùng nhau, vui vẻ đến cười ra tiếng. Tiếp đó mơ thấy Nhã Nghiên nói "Chị vẫn luôn hy vọng có một người em gái giống như em vậy.........", lại nhìn thấy mình ngồi một mình cô đơn ở bờ sông ném từng viên từng viên sô-cô-la xuống sông, đau lòng vì mình mà khóc lên tiếng. Nhưng kế tiếp, mơ thấy mình thổ lộ thành công với Nhã Nghiên, những ngày ngọt ngào của hai người làm cho cô lại cười. Nhưng lại nhớ đến Nhã Nghiên nói "Chờ chị thi cao học xong rồi nói sau" lại là một tiếng thở dài. Ban đêm thực yên tĩnh, trên một chiếc giường trong phòng ngủ 407 đột nhiên truyền ra vài tiếng cười, lát sau tiếng cười lại từ từ chuyển thành tiếng khóc. Tiếp theo lại là tiếng cười, cuối cùng biến thành tiếng thở dài thườn thượt. Những người trên ba chiếc giường còn lại, đều không ngoại lệ rúc đầu vào trong chăn, cuộn thành hình con tôm. . . . Hình như lễ giáng sinh mỗi năm đều có tuyết rơi, không phải là tuyết lớn bay lả tả, mà là những bông tuyết li ti rơi xuống như bay múa. Giống như bông liễu của mùa xuân, nhẹ nhàng mềm mại, nhưng lại không khó chịu như bông liễu, những bông tuyết này rơi xuống đầu ngón tay lập tức tan mất. Lúc ăn cơm trưa ở căn tin, Trương Hạo Nhiên cầm một quả táo đưa cho Danh Tỉnh Nam, dùng giấy gói bao lại quả táo, một màu đỏ au, vừa nhìn đã muốn ăn ngay một miếng. Mỗi năm hễ đến lúc này, các siêu thị và sạp hoa quả đều bán loại quả bình an này (1), thật ra cũng chỉ là một quả táo bình thường, đơn giản là vào ngày đặc biệt như thế này, thêm một lớp giấy gói, liền tăng lên một cấp bậc, giá bán cũng theo đó mà tăng vọt. Sinh viên không lo việc nhà không biết củi gạo đắt, làm gì lại đi bận tâm mấy thứ đó, đều đi mua như phong trào, dường như đã trở thành một thứ trào lưu. Danh Tỉnh Nam cầm quả táo nhìn Trương Hạo Nhiên nửa ngày, mới hỏi: "Tặng tớ cái này để làm gì?" "Không phải tặng cho cậu." "Hử?" Trương Hạo Nhiên khẽ cười, "Tớ biết ngay cậu chắc chắn sẽ không học được lãng mạn giống như người ta, nhất định sẽ không đi mua, cho nên tớ mua giúp cậu, không phải muốn tặng cho cậu, mà là để cậu tặng người khác." Danh Tỉnh Nam nghe xong, mới bừng tỉnh, vỗ vỗ bả vai Trương Hạo Nhiên nói: "Anh em tốt! À! Không đúng, chị em tốt!" Trương Hạo Nhiên đang nghe được câu "Anh em tốt" cười tươi rói, nhưng lại nghe được câu dư thừa phía sau nụ cười liền vụt tắt, quay đầu liếc Danh Tỉnh Nam một cái: "Cút đi chỗ khác......." Lát sau thấy Lâm Nhã Nghiên và Thấu Kỳ Sa Hạ đến ăn cơm, Trương Hạo Nhiên vội ra hiệu cho Danh Tỉnh Nam: "Tới rồi, mau lên!" Danh Tỉnh Nam vừa đứng lên, đột nhiên không biết từ đâu nghe được tiếng của Tôn Thái Anh. "Ồ! Táo! Tiểu Nhiên, của cậu tặng cho Tỉnh Nam à?" Trương Hạo Nhiên buột miệng nói: "Là tự cậu ấy mua." Danh Tỉnh Nam còn chưa kịp phản ứng, Tôn Thái Anh không biết từ khi nào đã đứng trước mặt cô, cướp mất quả táo đi: "Đúng lúc hôm nay tớ không muốn ăn cơm, cho tớ quả táo này đi." "Ấy........" Trương Hạo Nhiên hối hận đến mức muốn cắn lưỡi tự sát, sao tự nhiên lại nói tự Tỉnh Nam mua? Nếu là nói của mình tặng, chắc Thái Anh đã không giật lấy rồi? Đợi đến lúc Danh Tỉnh Nam tìm kiếm bóng dáng của Nhã Nghiên, thấy chị ấy cũng đang nhìn về phía cô, Sa Hạ đi xếp hàng, Lâm Nhã Nghiên chậm rãi tiến về phía này. Danh Tỉnh Nam định giải thích chuyện Tôn Thái Anh giành quả táo vừa rồi, định nói thật ra quả táo đó là cô muốn tặng cho Nhã Nghiên, ai dè bị Thái Anh giật mất. Nhìn thấy Nhã Nghiên càng ngày càng bước tới gần, vội đi lên phía trước vài bước đón tiếp, vừa định mở miệng, liền thấy trong tay Nhã Nghiên đã cầm một quả táo. Là của ai tặng? Những lời giải thích Danh Tỉnh Nam đã chuẩn bị xong trong đầu một câu cũng không nói ra. Lâm Nhã Nghiên tất nhiên là thấy lúc nãy Tôn Thái Anh cướp lấy quả táo của Danh Tỉnh Nam, cho nên Danh Tỉnh Nam hai tay trống trơn đứng ở kia cũng không dám ngẩng đầu nhìn mình, vì thế vẻ mặt chị ấy không chút thay đổi nói: "Vừa nãy......." Danh Tỉnh Nam vội giành nói, "Thái Anh muốn cướp đi, em vốn định đưa cho chị.........." Lâm Nhã Nghiên không hỏi chuyện này nữa, chỉ nói: "Tối nay các em có hoạt động gì?" "Hình như là muốn đi dạo phố..........." "Chị cũng đi." Lâm Nhã Nghiên nói xong đưa quả táo trong tay cho Danh Tỉnh Nam, "Cái này cho em." Sau đó cũng không ngoảnh đầu lại mà bước đi. Danh Tỉnh Nam sửng sốt một lát, mới quay đầu lại đưa tay ra dấu chữ "V" với Trương Hạo Nhiên. Trời nhá nhem tối bắt đầu xuất phát từ trường,Danh Tỉnh Nam đi lên lầu tìm Nhã Nghiên, vốn Sa Hạ cũng định đi, ai ngờ đến lúc đó lại có người khác tìm chị ấy, lại không thể từ chối, cho nên đành phải từ chối bọn Danh Tỉnh Nam. Lúc Danh Tỉnh Nam nghe Sa Hạ nói, một mặt lộ vẻ tiếc nuối, một mặt thầm sung sướng trong lòng. Nếu chị Sa Hạ ở đây, mình không thể ở cạnh Nhã Nghiên, chị gái kia ồn ào cỡ nào....... Sau khi bốn người Danh Tỉnh Nam, Lâm Nhã Nghiên, Trương Hạo Nhiên, Tôn Thái Anh họp mặt với Kim Đa Hân tại cổng trung tâm mua sắm, chậm rãi đi theo dòng người. Gió ban đêm hơi lạnh, nhưng cũng may có những tòa kiến trúc hai bên đường chắn lại, hơn nữa cũng đông người, nên cảm giác không rõ rệt. Kiến trúc mang phong cách Châu Âu cổ chiếu lại dưới ánh đèn đường, cùng với những bông tuyết nhỏ nhẹ nhàng bay lượn, làm cho người ta có ảo giác đang ở nước ngoài. Từ xa xa, trong nhà thờ truyền ra tiếng nhạc vui tai, có bài "Tiếng chuông ngân", "Khúc hoan ca" người ta nghe nhiều đến thuộc.............. cũng có rất nhiều bài hát không biết tên. Thành phố mang đậm văn hóa Châu Âu bên trong này, mỗi lần đến ngày lễ của Phương Tây, liền náo nhiệt hẳn lên. Số người đi dạo phố chúc mừng ở đêm bình an, không ít hơn số người đi đạp thanh vào tết Đoan Ngọ ở mùa hè. Cho dù vào buổi đêm lạnh lẽo như thế này, cho dù dưới thời tiết tràn ngập tuyết như vậy. Mấy người sóng vai bước tới, thỉnh thoảng Danh Tỉnh Nam giơ tay đặt bên miệng hà hơi, sau đó lại đưa tay đặt trở lại túi áo lông. Trương Hạo Nhiên thấy thế đang định gỡ bao tay ra đưa cho cô, kết quả Danh Tỉnh Nam lại xoay đầu đi nói chuyện với Lâm Nhã Nghiên. Lâm Nhã Nghiên cũng để ý thấy Danh Tỉnh Nam không mang bao tay, vì thế chia một bao tay đưa cho cô. Danh Tỉnh Nam không chút nghĩ ngợi đã nhận lấy, mang vào tay bên phải, sau đó tay trái lại cầm tay phải để trong túi áo khoác của Nhã Nghiên. Rõ ràng là chính cô muốn nắm tay củaNhã Nghiên, ngoài miệng lại cứ khư khư nói: "Học tỷ, đường trơn, chị cẩn thận dưới chân một chút, em đỡ chị." Trương Hạo Nhiên bĩu môi nghĩ thầm, một tháng trước không phải có người còn hung dữ nói với mình ghét mang bao tay sao? Chú thích: (1) Quả bình an: Ở Trung Quốc, quả táo là "bình quả" chữ "bình" đọc giống như chữ "bình" trong bình an. Thế là từ đó tặng táo vào ngày lễ giáng sinh đã trở thành một truyền thống. Trong thời khắc của ngày giáng sinh mà người ta được tặng táo thì biểu thị họ nhận được sự chúc phúc, một năm an bình. Còn nếu như tặng táo cho người yêu của mình ngoài việc chúc người đó bình an còn mong muốn tình yêu giữa hai người bền vững mãi mãi.
|