Fanfic MinaYeon | Nghe Xem Là Thời Gian Đang Hát
|
|
Chương 59. Đúng người (Mr/Ms. Right) Sáng sớm Danh Tỉnh Nam đến chỗ đón tiếp tân sinh viên ngồi một lúc, quăng mọi chuyện lại cho người khác, còn cô thì lén lút đến kí túc xá của nghiên cứu sinh. Mới vừa đi đến dưới lầu, trong lòng không nhịn được cảm khái, kí túc xá của nghiên cứu sinh này hợp lại với kí túc xá của du học sinh, phóng mắt nhìn xung quanh, toàn là các em gái chân dài lượn qua lượn lại trước mắt, thật sự là một chỗ tốt. Đợi đến khi cô đứng trước cửa phòng 305, trước khi gõ cửa còn chỉnh trang lại tóc một chút, muốn tạo một ấn tượng tốt, một cảm giác đàn em dễ thương với bạn cùng phòng mới của Nhã Nghiên. Gõ gõ cửa, bên trong truyền ra tiếng của Lâm Nhã Nghiên, "Cửa không có khóa". Danh Tỉnh Namđẩy cửa phòng của Lâm Nhã Nghiên, chưa kịp bước bước nào về phía trước, đã nhảy dựng về phía sau, hoảng sợ nói: "Sao chị lại ở đây?" Người đứng ở cửa ngẩng đầu, "Sao chị lại không thể ở đây?" "Chị Sa Hạ? Chị đừng nói cho em biết là chị cũng đã thi nghiên cứu sinh..........." "Sao chị lại không thể học nghiên cứu sinh........." "Ặc......... Thế vì sao lại ở cùng một phòng với Nhã Nghiên?" "Bởi vì chị tìm người chuyển lại, sao vậy?" "Không có gì..........." Danh Tỉnh Nam sờ sờ mặt của mình, vẻ mặt cô đơn. Vốn nghĩ Sa Hạ tốt nghiệp, mặt của cô cuối cùng có thể thoát khỏi bàn tay đó............... "Đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên." Thấu Kỳ Sa Hạ chậm rãi tiến lại gần cô, nựng mặt, sau đó nói: "Lại một kỳ nghỉ không gặp, vô cùng nhớ nhung nha." Danh Tỉnh Nam vẻ mặt ai oán, có Sa Hạ này vướng chân vướng tay ở đây, xem ra ở trường học mình không có cách nào "báo thù" rồi. . . . Từ lúc Tôn Thái Anh có bạn trai, ngoại trừ lúc lên lớp và ngủ thì rất ít khi nhìn đến bóng dáng của cậu ấy. Kim Đa Hân vẫn còn đang nỗ lực vì mục tiêu to lớn của mình. Chu Tử Du khuyên cậu ấy: "Đừng có suốt ngày chỉ biết học, lúc này nên mặc sức mà yêu đương, mặc sức mà chơi bời đi!" Kim Đa Hân theo thói quen làm động tác đẩy mắt kính, tuy rằng cậu ấy đã sớm đổi kính, nhưng thói quen nhiều năm như vậy không phải nói sửa thì có thể sửa được, cậu ấy thường đẩy mắt kính giống như vậy, sau đó mới phát hiện mình sớm đã đeo kính sát tròng. Cậu ấy không đồng ý lắm với cách nghĩ của họ Chu, cậu ấy nói: "Bây giờ tớ nỗ lực học tập, chính là để có thể phát triển tốt cho tương lai, mới có thể đi yêu đương đi chơi bời chứ." Danh Tỉnh Nam nói: "Cũng không thể nói như vậy, sau này đi làm công việc rất nhiều, đến lúc đó cậu cũng không có thời gian và tinh thần đi chơi." Kim Đa Hân nghĩ một lát nói: "Đi làm này nọ, với tớ mà nói còn rất xa xôi, tớ cảm thấy cần phải thừa lúc còn trẻ học thêm vài thứ mới tốt, chẳng hạn như............." Danh Tỉnh Nam và Chu Tử Du lập tức giơ tay đầu hàng, bằng không không biết họ Kim muốn thuyết giáo với các cô đến khi nào. "Quên đi." Kim Đa Hân nhẹ nhàng thở dài, "Có nói với các cậu, các cậu cũng không hiểu được, tớ đi thư viện đọc sách đây." Kim Đa Hân đi rồi, Danh Tỉnh Nam hỏi Chu Tử Du: "Cậu còn khuyên người khác đi yêu đương, sao cậu không tìm một người?" Hình như bắt đầu từ mùa đông năm ngoái, Chu Tử Du đã an phận rất nhiều, không phát hiện ra bên cạnh cậu ấy có cô gái nào nữa. Chu Tử Du đang định nói chuyện, đột nhiên có người gõ cửa, sức lực của người đó thật lớn, gõ đến cánh cửa cũng rung rinh. Danh Tỉnh Namvội chạy tới mở cửa, vừa nhìn thấy, trước mắt là một loli, mặc chiếc váy in hình hoa ti li, mái tóc xoăn dài nhuộm vàng, nước da rất trắng, trong đôi mắt to có thể so sánh với Danh Tỉnh Nam trên khuôn mặt tròn nhỏ nhắn hiện lên một ít giận dữ. Cô ấy nổi giận đùng đùng lướt qua vai Danh Tỉnh Nam nhìn vào bên trong, lập tức giơ tay lên chỉ vào kêu lớn: "Chu Tử Du! Chị cút ra đây cho em!" Danh Tỉnh Nam sửng sốt, quay đầu nhìn Chu Tử Du, cậu ta cũng xoay đầu đi, làm bộ như người bị gọi tên không phải là mình. Sau đó Danh Tỉnh Nam muốn cản cũng không được, cô nhóc kia đã tiến vào từng bước, tới khi đến chỗ họ Chu liền tấn công qua đó. Danh Tỉnh Namở phía sau cô ấy lớn tiếng kêu: "Chuyện gì cũng từ từ.......... Chuyện gì cũng từ từ..........." Loli nhỏ quay đầu liếc nhìn Danh Tỉnh Nam một cái, Danh Tỉnh Nam vội vàng câm miệng, khẽ kéo kéo bàn tay đang nắm lấy áo Chu Tử Du của đối phương. Cô bé loli kia đột nhiên nói một câu làm cho Chu Tử Du cùng Danh Tỉnh Nam trong nháy mắt đều hóa đá, cô ấy nói: "Chu Tử Du, chúng ta quen nhau đi." Tình huống gì đây? Danh Tỉnh Nam liếc nhìn Chu Tử Du, họ Chu lại làm như không nghe thấy, quay đầu nhìn về phía cửa sổ. Cô nhóc loli nắm Chu Tử Du lắc tới lắc lui, làm cho Danh Tỉnh Nam cũng lắc theo bọn họ, loli nói: "Tử Du, chị đã hứa với em, em thi đậu, chị và em sẽ quen nhau, chị nói lời phải giữ lời!" "Cái này........" Chu Tử Du bắn cho Danh Tỉnh Nam một ánh mắt cầu cứu. Danh Tỉnh Nam ho nhẹ mấy tiếng, để nhắc ở em gái kia, bên này còn một người đang sống sờ sờ, tốt xấu gì cô cũng chú ý một chút chứ? "Chị nói nhé em gái này.............." Danh Tỉnh Nam lại kéo kéo cổ tay áo của đối phương, "Có gì muốn nói thì cũng buông tay trước được không, sau đó nói sau?" Cô nhóc loli cười cười có lỗi, "À, ngại quá, vừa rồi em có chút kích động." Nói xong thả lỏng tay, Danh Tỉnh Nam cũng rút tay về. Nhưng mà không nghĩ tới, giây tiếp theo, loli kia đã lôi Chu Tử Du đi ra ngoài. Quăng lại một câu "tạm biệt" cho Danh Tỉnh Nam cùng một bóng lưng xinh đẹp, trong khi cô chưa kịp nói một lời. Danh Tỉnh Nam vuốt vuốt ngực, nhìn cánh cửa mở toang, trong lòng mơ hồ có một cảm giác Chu Tử Du khó qua được cửa này. Đây có lẽ là người đó của Chu Tử Du, Ms. Right.......... Nghĩ vậy, Danh Tỉnh Nam lại không khỏi nghĩ đến mình năm đó, khi ấy, có phải Nhã Nghiên đối với mình cũng rất bất đắc dĩ? Nghĩ lại hai năm này, vẫn đều là Nhã Nghiên chăm sóc mình nhiều hơn thì phải? Hình như mình luôn cho chị ấy thêm phiền phức, còn thường xuyên chọc chị ấy tức giận, nhưng mà Nhã Nghiên thật sự chưa từng tức giận, tuy ngẫu nhiên sẽ gian ác một chút, nhưng nói tóm lại đối xử với mình rất dịu dàng, rất tốt. Như vậy, mình có phải cũng nên vì mối tình này, biểu hiện thêm một chút đi? . . . Bạn Danh Tỉnh Nam thông minh, dựa vào "năng lực lãnh đạo" vĩ đại cùng "biểu hiện trong công tác", thuận buồm xuôi gió trở thành chủ tịch hội sinh viên năm nay. Trong buổi tiệc đón tân sinh viên, cô đại diện hội sinh viên lên diễn thuyết. Lúc này đây, Lâm Nhã Nghiên và Sa Hạ đang ngồi ở dưới sân khấu. Nghe được lời bàn luận của bọn đàn em về Danh Tỉnh Nam. Có người nói: "Nghe nói chị ấy là hoa khôi khoa Kế toán." Lại có người nói: "Không phải là khoa Quản trị kinh doanh à?" "Cậu cảm thấy chị ấy với học tỷ khoa Nhân văn ai đẹp hơn?" "Đương nhiên là học tỷ Tỉnh Nam........." Sa Hạ nghe những lời này, cuối cùng nhịn không được cười lên, hoa khôi khoa Kế toán một thời đang ngồi phía sau bọn họ đây, mấy đứa nhỏ này.......... Cô lại lén nhìn vẻ mặt của Nhã Nghiên, thấy Lâm Nhã Nghiên luôn nhìn chằm chằm vàoDanh Tỉnh Nam, cô cũng đưa mắt nhìn theo. Quả nhiên, Danh Tỉnh Nam so với lúc đầu tiên gặp nhau đã có một ít thay đổi, cô ấy bây giờ xinh đẹp hơn trước kia, khi ấy còn có chút bầu bĩnh của trẻ con, chẳng trách lúc khai giảng nhéo mặt Danh Tỉnh Nam luôn cảm thấy không có được cảm giác tốt như trước kia, thì ra đây mới chính là điểm mấu chốt! Sa Hạ bùi ngùi, lại nhìn thoáng mấy cái đầu củ cải ngồi ở phía trước tiếp tục thảo luận Danh Tỉnh Nam, nghĩ thầm, nếu bọn cưng biết bạn thần tượng Danh Tỉnh Nam thường xuyên bị chị đây nhéo mặt, chắc sẽ đánh hội đồng chị quá? Danh Tỉnh Nam vừa nói xong, tiếng vỗ tay nổi lên như thủy triều, cô mới ngừng một chút, lại bị ầm ĩ kêu hát. Đối mặt nhiều người như vậy, cô không có cách nào từ chối, đành phải kiên trì đến cùng. Tầm mắt xuyên qua đám đông, ngừng trên mặt Nhã Nghiên, "Vậy được rồi, tôi muốn tặng bài hát này cho một người.............." Phía dưới có người ồn ào: "Là ai vậy?" Danh Tỉnh Nam khẽ cười, "Chị ấy biết thì được rồi." Sau đó nhạc vang lên, là bài hát "Vẫn luôn im lặng" mà mọi người rất quen thuộc. Danh Tỉnh Nam nhập tâm hát, tầm mắt từ đầu đến cuối dừng lại trên mặt Nhã Nghiên. Lâm Nhã Nghiên vẫn đang mỉm cười, yên lặng nhìn chăm chú vào cô. Sa Hạ liếc mắt nhìn Lâm Nhã Nghiên bên cạnh, lại liếc mắt nhìn Danh Tỉnh Nam trên sân khấu, đột nhiên mở to hai mắt sửng sốt một chút, sau đó ánh mắt không ngừng chuyển quanh hai người họ, thế rồi lại lộ ra một nụ cười sáng tỏ. Ha..... Thì ra là có chuyện như vậy. Như vậy, sau này, càng có thể danh chính ngôn thuận bắt nạt bạn nhỏ Danh Tỉnh Nam rồi! . . . Tối hôm đó, Danh Tỉnh Nam thật bất ngờ Sa Hạ đột nhiên chủ động tặng phòng ngủ cho hai người Lâm Nhã Nghiên, đang định hỏi chị ấy lên cơn gì rồi, chị gái Thấu lại ném cho cô một ánh mắt quyến rũ khó hiểu, sau đó cười trộm rời đi. Danh Tỉnh Nam quay đầu nhìn về phía Nhã Nghiên, Lâm Nhã Nghiên nói: "Chắc cậu ấy đã phát hiện." "Thế làm sao bây giờ?" "Chị lại không sợ cậu ấy biết." Vẻ mặt của Lâm Nhã Nghiên thờ ơ, quan hệ của cô và Sa Hạ, sẽ không vì chút chuyện này mà có gì thay đổi, đã là bạn bè nhiều năm như vậy, thân thuộc như vậy. Danh Tỉnh Nam đột nhiên im lặng, nhìn lén Nhã Nghiên một cái, suy nghĩ nói: "Thế, bây giờ em trở về thẳng thắn nói với bọn Thái Anh." "Thật ra không sao, em không cần thiết phải làm như vậy." Trong lòng Danh Tỉnh Nam đột nhiên khó chịu, ôm chặt lấy Nhã Nghiên, "Em cũng muốn để cho tất cả mọi người biết chúng ta ở bên nhau, biết chúng ta rất hạnh phúc, nhưng mà....... Aiz, sớm biết em đã không vào hội sinh viên không làm cái chủ tịch gì đó rồi." Lâm Nhã Nghiên không nói gì, chỉ ôm lại cô, Danh Tỉnh Nam nói tiếp: "Mặc dù không dám để cho tất cả mọi người biết, nhưng ít ra, em muốn cho bạn của em biết, cùng chúc phúc cho chúng ta." Lâm Nhã Nghiên khe khẽ thở dài, cố hết sức dùng âm thanh để cho Danh Tỉnh Nam không phát hiện ra. Im lặng một lúc, chị ấy nói: "Màn....... hình như chưa kéo............." Danh Tỉnh Namcũng không buông tay, lắc đầu nói: "Ai muốn xem thì cho họ xem đi." Lâm Nhã Nghiên nói tiếp: "Nhưng mà, hình như chưa khóa cửa." Lúc này Danh Tỉnh Nam mới buông tay ra, "Đúng nha, lỡ tên Sa Hạ kia trở về rình coi chúng ta thì phải làm sao đây............" Đóng cửa, kéo màn xong, Danh Tỉnh Nam mới lại ôm Nhã Nghiên vào trong ngực một lần nữa. "Bài hát hôm nay, có hay không?" "Cũng tạm chấp nhận, dở hơn chị hát một chút." "Thế.......... Chị hát lại cho em nghe." Tay của Danh Tỉnh Nam lần vào trong váy của Nhã Nghiên, hai người đồng loạt ngã vào chiếc giường đơn. Lâm Nhã Nghiên đẩy tay cô, "Không phải muốn chị hát sao? Em lại muốn làm gì?" "Thì hát hòa thanh hai chữ đó là được rồi.........." Vào một đêm mùa thu ánh sao sáng tỏ như vậy, Lâm Nhã Nghiên cũng như vậy nhẹ giọng bên tai Danh Tỉnh Nam hát bài "Bản hòa tấu ư a" kia........... Lúc sau, Danh Tỉnh Nam cảm thấy mỹ mãn nằm xuống bên người Lâm Nhã Nghiên, bỗng nhiên nhớ đến cuộc hẹn với Trương Hạo Nhiên, vì thế nói với Nhã Nghiên: "Chiều mai em cùng Tiểu Nhiên đến KFC, chị có muốn đi chung không?" "Mai chị có lớp, hai người bọn em đi đi." "Ừ, thế em chờ chị tan học quay lại đón chị, sau đó hai chúng ta về nhà." "Ừ." "Vậy ngủ thôi." Danh Tỉnh Nam dịch chuyển cánh tay đang bị Nhã Nghiên biến làm gối nằm, cho đến khi hai người đều cảm thấy vị trí thoải mái, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại. "Không được, nên đến phiên chị rồi?" Danh Tỉnh Nam muốn ngủ, đương nhiên Lâm Nhã Nghiên không thể bỏ qua cô đơn giản như vậy. "Cái gì?" "Chỉ huy em hát bài hát hai chữ kia." Danh Tỉnh Nam liếc mắt nhìn đồng hồ, đã 1 giờ rưỡi, tiếp tục như vậy tới mấy giờ đây? "Đừng........" "Chữ đầu tiên đã sai rồi!" Lâm Nhã Nghiên giống như trừng phạt cắn lên vai cô một cái. "Ai da..........." Danh Tỉnh Nam đau đến kêu ra tiếng. "Lại sai!" Lâm Nhã Nghiên một bên tiếp tục động tác trên tay, một bên đem mục tiêu của hàm răng chuyển đến ngực Danh Tỉnh Nam. Danh Tỉnh Nam muốn chết, đành phải giả khóc, "Hu hu hu hu hu............" "Không đúng, lại lần nữa."............ ----------
|
Chương 60. Vẫn khiếm như vậy Ngày hôm sau, Danh Tỉnh Nam và Trương Hạo Nhiên gặp nhau ở KFC, Danh Tỉnh Nam đến trước, ngồi cạnh cửa sổ ngắm phong cảnh, từ đằng xa nhìn thấy Trương Hạo Nhiên vừa đỡ eo vừa đi về phía KFC, lúc thấy cô lại buông tay xuống ra vẻ bình tĩnh đi vào cửa. "Eo của cậu sao vậy?" Trương Hạo Nhiên vừa mới ngồi xuống, Danh Tỉnh Nam đã vội vã hỏi thăm. "Cậu nói đi?" Trương Hạo Nhiên xoa xoa eo, cố gắng ngồi thẳng lên. "Ha ha, cơ thể của Tống Ngôn không tệ nha." Danh Tỉnh Nam cười ha hả, làm cho eo của cô cũng vì vậy mà đau, cô đành phải vừa quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa làm như không có việc gì xoa xoa eo. Trương Hạo Nhiên nhìn cô một cái, "Hừ hừ! Eo của cậu sao đấy?" "À....... Đó là..........." Thừa lúc cô còn chưa tìm được lý do hợp lý, Trương Hạo Nhiên giành nói trước: "Ha~ Cơ thể của Nhã Nghiên cũng được đó chứ." "Aizz." Ba giây sau, hai người cùng lúc phát ra một tiếng thở dài. Lúc này, Danh Tỉnh Namlại chú ý tới lúc Trương Hạo Nhiên nói chuyện không ngừng hắng giọng, liền hỏi cậu: "Cổ họng cậu bị gì thế?" "Tớ........ bị cảm. Sao cậu hình như cũng hơi khàn?" Cô cũng ho nhẹ vài tiếng nói: "Aiz, tớ đi hát lúc nửa đêm." "Có ý gì?" "Bình thường cậu và Tống Ngôn không hát à? Bài hát hai chữ kia." Vẻ mặt củaDanh Tỉnh Nam đầy nghi ngờ. "Cậu nói là........ Cái đó........." Cậu nghiêng về phía trước, nhỏ giọng nói: "Cậu nói chính là bản hòa tấu ư a?" Danh Tỉnh Nam bỗng nhiên bừng tỉnh, "Thì ra bài hát này, lại thịnh hành như vậy nha?" Trương Hạo Nhiên chậm rãi dựa lưng trở về ghế, "Thật ra...... cổ họng của tớ, cũng là vì cái đó........ Tớ sợ cậu chọc tớ, cho nên ngại nói." "Có cái gì chọc chứ, hai chúng ta bây giờ là đồng bệnh tương liên(1), ai cười ai chứ." "Ừ, hai chúng ta bây giờ là thụ thụ tương thân." (2) "Xì! Đừng dùng thành ngữ bậy bạ! Mà nói, chẳng qua tớ chỉ ngẫu nhiên thụ một lần, cậu mới là vạn năm thụ vạn năm thụ!" Trương Hạo Nhiên liếc nhìn cô khinh thường, cười nhạo một tiếng, "Hừ, cậu cũng đừng cười ai, cứ vòng vo như vậy, hai chúng ta ai chẳng biết ai chứ?" "Không được, chúng ta không thể cứ tiếp tục như vậy, nhất định phải chủ động bảo vệ địa vị gia đình của mình, tìm một thời cơ, phá vây phản công." Bàn tay đang xoa eo của Danh Tỉnh Nam vô thức gia tăng sức lực, làm cho mình đau đớn một trận. "Đi gọi gì ăn đi, ăn no rồi cùng nhau nghĩ đối sách." Những việc như nghĩ đối sách này nọ như vậy, đương nhiên không phải là hai người cùng ăn gì đó thì sẽ nghĩ ra được, bởi vì không đợi bọn họ nghĩ ra, đã có một chuyện khác cắt ngang suy nghĩ của họ. Danh Tỉnh Nam gọi một cuốc điện thoại, sau đó vội đi ra khỏi quán. Mà nói, Chu Tử Du đang cùng đối tượng nhỏ hai người nắm tay đi trên đường, đột nhiên điện thoại trong túi không an phận run lên. Cô nghe điện thoại, là Danh Tỉnh Nam gọi tới. Cô còn chưa kịp nói chuyện, bên kia đã truyền đến giọng nói gấp gáp của Danh Tỉnh Nam. "Cậu đang ở đâu?" "Ở bên ngoài dạo phố." Cô nắm tay đối tượng nhỏ đứng tại chỗ. "Với ai đó?" "Với.......... dì tớ. Cậu tìm tớ có gì không?" "Không có gì, cậu lo việc của cậu đi." Chấm dứt cuộc trò truyện không hiểu đầu đuôi này, Chu Tử Du còn đang thắc mắc Danh Tỉnh Nam không có việc gì gọi điện thoại làm gì chứ? Sau đó lại kéo tay đối tượng nhỏ đi mua kem ốc quế ăn. Ngay lúc hai người ngọt ngào ăn kem, đột nhiên nghe thấy có người gọi Chu Tử Du, nhưng họ Chu không quay đầu lại. Đối tượng nhỏ nói: "Có người kêu chị." "Không phải kêu chị, nhận lầm người." Giọng nói kia Chu Tử Du quen thuộc vô cùng, cho nên vẫn không dám ngẩng đầu. Kéo đối tượng nhỏ bước đi: "Chúng ta đi ăn cơm thôi." Kết quả, có người đột nhiên chắn ở trước mắt các cô, "Tiểu Lượng Tử, sao lại đi?" Chu Tử Du ra vẻ bình tĩnh nói: "Ồ, Khiếm Nhi, sao cậu lại ở đây?" Danh Tỉnh Nam không trả lời, nhìn em gái bên cạnh cậu ấy, cười gian nói: "Dì thật trẻ nha." Em gái không hiểu đầu cua tai nheo ra sao,Chu Tử Du vẫn còn đang xấu hổ cười chính thức giới thiệu hai người. "Đây là bạn cùng phòng của chị Danh Khiếm Khiếm, là khiếm trong khiếm nhã." Em gái kia nghe xong không nhịn được cười. Danh Tỉnh Nam cũng không để ý, cái tên Khiếm Nhi này đã nghe nhiều rồi, cũng thành thói quen, êm tai. Sau đó Chu Tử Du lại nói với Danh Tỉnh Nam: "Đây là bạn gái tớ, Hàm Dương." "Hàm Dương? Tên thật? Ha ha ha." Không đợi hai người kia trả lời,Danh Tỉnh Nam đã tự cười trước. "Đúng vậy, tên thật, họ Hàm, tên Dương." Em gái kia thành thật trả lời. "Hai người thật đúng là cặp trời sinh nha." Trong lòng còn tự động bổ sung thêm một câu: bây giờ phỏng chừng Tử Du không xoay người lên được rồi. Sao nhìn em gái này lại quen mắt như vậy, giống loli nhỏ trước đó đến phòng ngủ tìm cậu ta. Vì thế Danh Tỉnh Nam lại hỏi: "Có phải em từng đến phòng ngủ của bọn chị không?" "Vâng? Lần đó........ ừm....... chuyện đó........ không làm chị sợ chứ?" Tiểu Hàm Dương có vẻ hơi ngại ngùng. "Không có không có, thật đúng là em sao, hôm nay trang điểm chị không nhận ra." Quả thật là bởi vì hôm nay cô ấy ngoan ngoãn như vậy, Danh Tỉnh Nam không dám nhận bậy. Chu Tử Du luôn trừng mắt nhìn Danh Tỉnh Nam, cuối cùng không nhịn được nói một câu: "Khiếm Nhi, không phải cậu còn bận chuyện khác à? Thời gian chắc cũng gần tới rồi hả?" "Thế được rồi, tớ đây sẽ không quấy rầy thế giới hai người của các cậu nữa, Tiểu Hàm Dương, có thời gian đến phòng ngủ của bọn chị chơi nhiều một chút nha, phòng ngủ bọn chị.........." "Được rồi được rồi............" Chu Tử Du đẩy đẩy cô, "Mau đi nhanh đi, đã hết vai diễn của cậu rồi, đừng tự thêm lời thoại lung tung nữa." Danh Tỉnh Nam trừng mắt nhìn Chu Tử Du, đây rõ ràng là trả thù nha! Xoay người cùng Trương Hạo Nhiên ngồi phía sau cửa sổ thủy tinh nhìn nhau, hiểu ý cười, rồi sau đó lại cùng ôm eo............. . . . Vừa khéo cả bốn người đều ở phòng ngủ, Danh Tỉnh Namliền đứng ở giữa phòng nói: "Tớ có một chuyện muốn tuyên bố với mọi người." Tôn Thái Anh buông sách trong tay, ngẩng đầu nhìn Danh Tỉnh Nam, vì sao lại cảm thấy trường hợp này quen thuộc như vậy? Kim Đa Hân vừa ăn lựu vừa nghĩ, đột nhiên nghĩ ra, vì thế giành trước Danh Tỉnh Nam nói: "Không phải cậu cũng giống như Tử Du năm đó nói với chúng tớ chuyện bí mật gì đó chứ?" Vốn Chu Tử Du đang ở trên giường chơi điện thoại, vừa nghe lời này, lại nhớ tới Thái Anh năm đó, vì thế lập tức trở mình nhảy xuống giường, đứng ở bên cạnh Danh Tỉnh Nam, chuẩn bị giúp cô phòng ngự công kích đến từ họ Tôn. Danh Tỉnh Nam nghĩ một lúc, nhẹ nhàng gật gật đầu: "Giống như vậy........ Nhưng mà tớ còn muốn nói thêm một chuyện.........." "Cậu nói đi.........." Tôn Thái Anh từ chỗ ngồi đứng dậy. Chu Tử Du vừa thấy, vội vàng che trước người Danh Tỉnh Nam. Danh Tỉnh Nam cũng không do dự, đứng phía sau Chu Tử Du ló đầu ra, nhìn Thái Anh và Đa Hân, dè dặt nói: "Thật ra, tớ giống với Tử Du......... Tớ cũng thích con gái.........." Thấy hai người kia không phản ứng, lại tiếp tục nói: "Sau đó, hiện giờ tớ và Nhã Nghiên đang ở bên nhau." Tôn Thái Anh kiên nhẫn nghe cô nói xong, lại quay về chỗ ngồi, nhưng Chu Tử Du trước sau cũng không thể yên tâm, cái thứ giống LTôn Thái Anh này có cách suy nghĩ khác hẳn với người bình thường, cô phải dốc hết sức làm tốt biện pháp ứng phó mới được. "Thái Anh? Đa Hân? Hai cậu........ không có gì chứ? Bị chuyện này dọa rồi?" Danh Tỉnh Namghé vào vai Chu Tử Du chờ phản ứng của hai người kia. Sau đó Kim Đa Hân nói, "À, chỉ là chuyện này sao, tớ sơ sơ cũng đoán được một chút, cho nên cảm thấy không có gì nha." Tôn Thái Anh liếc nhìn cô một cái, "Chuyện này tớ đã sớm biết rồi!" Danh Tỉnh Nam nhìn về phía Chu Tử Du. Họ Chu khoát tay, "Không phải do tớ nói!" "Chính cậu thể hiện rõ ràng như thế, chúng tớ lại không ngốc, ai nhìn không ra chứ!" Danh Tỉnh Nam thở dài, "Haiz, vậy các cậu không nói sớm, hại tớ hốt hoảng lo lắng một thời gian dài như vậy." "Vừa tội!" Sau đó đề tài này đã bị lược qua như vậy, Tôn Thái Anh nói xem được một quyển truyện tranh, nhất định phải chia sẻ với mọi người một chút. "Ngày xưa có một cô gái, trong nhà có một con yêu tinh hạt sen nhỏ, sau khi cô ta đến nhà cô gái một tháng, có một hôm, cô gái phát hiện cơ thể của mình hơi khác thường, bèn đi hỏi yêu Sen, tôi bị sao vậy? Đây là cái gì? Cô gái vén tay áo cho Sen xem. Sau khi Sen nhìn thấy rất phấn khích nói, A, thật hay quá, giống tôi như đúc này. Nói xong lấy củ sen ra cho cô gái xem, giống hệt như trên cánh tay của cô gái. Cô gái hỏi, chẳng lẽ là Sen làm à? Sen trả lời: Ừ, vì muốn cho cậu cũng trở thành yêu tinh hạt sen vĩ đại, cho nên biến cậu thành gương sen. Gương sen? Chính là chỗ nuôi dưỡng hạt giống. Cô gái nhìn chằm chằm hai tay của mình, hỏi: cái này sẽ càng lớn càng nhiều à? Làm sao để lấy ra? Sen nói: chờ nó lớn lên là có thể lấy ra được rồi. Nói một lúc, cô gái cảm thấy trên cổ mình cũng mọc ra một thứ gì tương tự như vậy, giống hệt như cánh tay. Nhưng nghe thấy có thể lấy ra được lại rất vui vẻ, hỏi: Thế bao lâu mới lớn lên? Sen đáp: Chắc một tháng. Sau đó, Sen bắt đầu nhổ hạt mầm trên người cô gái ra, cô gái thấy có vẻ rất thú vị cũng học theo nhổ, nhổ mệt liền muốn đi ngủ, sau đó đi tắm, nước vào trong những lỗ đã nhổ xong thì ở luôn lại đó, cô gái không để ý mà đi ngủ. Ngủ được một chút, đột nhiên cảm thấy rất lạnh, quả nhiên là nước chảy lấp vào, sau đó đành phải lấy tăm bông để chấm nước..........." Danh Tỉnh Nam và Chu Tử Du nghe xong đều cảm thấy ớn lạnh buồn nôn.......... Chỉ có Kim Đa Hân giống như nghe được cái gì hấp dẫn, không ngừng hỏi: "Sau đó thế nào?" Kim Đa Hân vừa ăn lựu vừa nghe, ngay lúc hai người đều bị nghẹn không còn lời nào để nói, cô đột nhiên ngẩng đầu nói: "Vì sao nhất định lại là yêu tinh hạt sen nhỉ? Vì sao nhất định phải mọc ra hạt sen chứ? Nếu là lựu không phải là rất hay sao? Nếu lớn lên trên cánh tay, là có thể trực tiếp móc ra ăn." Nói xong còn khoa tay múa chân một chút. Ba người còn lại đồng loạt hết chỗ nói. . . . Sinh nhật năm nay của Danh Tỉnh Nam, khi thức dậy vẫn không nhìn thấy những người khác, cô tưởng rằng lại giống như năm ngoái, mọi người chắn ở cửa cùng chúc cô sinh nhật vui vẻ, nhưng mà lần này cô mở cửa ra, trước cửa không có một người, trên hành lang thỉnh thoảng chỉ có bóng dáng của những người ở phòng ngủ khác đi qua. Danh Tỉnh Nam có chút thắc mắc, lúc đi học thấy mấy tên kia cũng không nói gì với cô. Rõ ràng đã nhận được rất nhiều lời chúc, ngay cả Nhã Nghiên cũng gửi đến một tin nhắn, vì sao mấy tên này lại giống như không có chuyện gì? Chẳng lẽ là quên sinh nhật của cô?Danh Tỉnh Nam có chút âu sầu. Ăn cơm trưa xong trở về phòng ngủ đánh một giấc, ngủ đến đất trời mờ mịt. Giật mình thức dậy, phòng ngủ cũng không bật đèn, giống như không có người. Lần mò bước xuống đất mở đèn, vừa bật đèn đã bị hoảng sợ. Mười mấy người đột nhiêu không biết chui lên từ đâu, cùng nhau chúc cô sinh nhật vui vẻ, Nhã Nghiên đứng ở giữa, trong tay đang cầm bánh kem trái cây sô-cô-la. Quà Lâm Nhã Nghiên tặng Danh Tỉnh Namlà đồng hồ, bởi vì chị ấy cảm thấy đồng hồ trước kia của Danh Tỉnh Nam thật trẻ con, cho nên lần này chọn cho cô một chiếc đồng hồ dây kim loại mặt to. Danh Tỉnh Nam rất thích, lúc ấy đeo ngay lên tay. Lúc ăn cơm cô lặng lẽ hỏi Nhã Nghiên: "Chị tặng em đồng hồ, là muốn trói chặt em sao?" Lâm Nhã Nghên cúi đầu sờ sờ chiếc lắc trên cổ tay, trêu đùa nói: "Chị cũng đã bị em trói, nếu không trói chặt em lại, vậy là bị lỗ rồi." Danh Tỉnh Nam nghĩ không ai chú ý bọn cô, bèn hôn trộm lên mặt Nhã Nghiên một cái. Kết quả vừa mới hôn xong, Sa Hạ bắt đầu ho khan, Chu Tử Du cũng ho khan theo.Danh Tỉnh Nam vội đứng lên rót rượu cho Sa Hạ và Tử Du, chuốc hai tên này trước, đỡ cho hai người luôn cười đến kỳ quái. Nhất là cái đồ họ Thấu kia, món nợ nhéo mặt từ trước tới nay, hôm nay phải trả lại trên bàn rượu. Cuối cùng lại trở thành Danh Tỉnh Nam bị Sa Hạ và Chu Tử Du luân phiên nhau mời rượu, Lâm Nhã Nghiên ở bên cạnh như vô ý thường xuyên liếc qua Sa Hạ, Sa Hạ ngay từ đầu không để ý, tiếp tục không biết sống chết chuốc Danh Tỉnh Nam. Dần dần Lâm Nhã Nghiên biến thành trực tiếp trừng mắt nhìn Sa Hạ, họ Thấu vừa mới giơ ly lên, chuyển một vòng tròn trước mặt Danh Tỉnh Nam cuối cùng dừng trước mặt Chu Tử Du, Chu Tử Du sửng sốt, sao Sa Hạ dễ dàng phản bội quay lại chĩa mũi súng vào mình như thế............. Kết quả cuối cùng chính là Chu Tử Du "hy sinh", bị Trương Hạo Nhiên tiễn về nhà. Sau đó một đám người lại ầm ĩ đến khuya mới cho Danh Tỉnh Nam và Lâm Nhã Nghiên về nhà. Danh Tỉnh Nam không muốn lặp lại "thảm kịch" sinh nhật năm ngoái, cho nên trước đó điên cuồng rèn luyện tửu lượng. Vừa vào cửa Danh Tỉnh Nam liền chu môi, hướng về phía Nhã Nghiên "Ưm" một tiếng, Lâm Nhã Nghiên đang đổi giày, cũng không thèm ngẩng đầu lên, hỏi: "Sao?" Danh Tỉnh Namlại cứ kéo chị ấy qua, chu môi như trước. Lúc này Lâm Nhã Nghiên mới ngẩng đầu lên nhìn cô, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng chu lên, hình như là đang đợi hôn. Bất đắc dĩ khẽ cười, chị ấy chậm rãi nghiêng cười qua đó, khi sắp chạm vào, đột nhiên há miệng cắn xuống. Danh Tỉnh Nam bị đau, bất mãn lầm bầm một tiếng, sau đó cởi giày ra quăng chỗ này một chiếc chỗ kia một chiếc, tiếp theo đi cởi quần áo của Nhã Nghiên. Lâm Nhã Nghiên đẩy cô ra, "Gấp cái gì? Đi tắm trước." Chờ sau khi tắm xong, lúcDanh Tỉnh Nam dồn hết sức chuẩn bị làm cho người nào đó không rời khỏi giường được, phát hiện người nào đó đã ngủ rồi! Chuyện này, làm sao có thể cho người ta chịu được............. Bạn Danh Tỉnh Nam đáng thương đẩy đẩy Nhã Nghiên, "Nhã Nghiên! Không cho chị ăn hiếp người khác như vậy! Không phải năm ngoái em chỉ ngủ thôi sao? Chị có cần phải trả thù em như vậy không?" Nhưng mà cho dù cô gọi như thế nào, đối phương vẫn không có một chút phản ứng. Danh Tỉnh Nam suy nghĩ một chút, không thức phải không? Được, có giỏi thì lát nữa chị cũng đừng thức....... Cô nhẹ nhàng từ cuối giường tiến vào trong chăn, sau đó dừng lại ở một vị trí nào đó, quả nhiên làm cho Nhã Nghiên bất mãn. Lâm Nhã Nghiên nói: "Đừng náo loạn, sao em khiếm như vậy nha!" "Chị nói em, hay là nói đầu lưỡi của em?" "..." . . . Qua cuộc thi cuối kỳ, kỳ nghỉ Danh Tỉnh Nam chán ghét lại tới nữa, tuy rằng Lâm Nhã Nghiên đã cố hết sức kéo dài đến gần tết mới đi, nhưng trên khuôn mặt bạn nhỏ Danh Tỉnh Nam vẫn viết không bằng lòng. Lâm Nhã Nghiên nhiều lần bảo đảm, qua hết mười lăm sẽ quay trở lại, Danh Tỉnh Nam mới lưu luyến không rời đi tiễn chị ấy. Sau đó mỗi ngày đều oanh tạc bằng tin nhắn và điện thoại, Danh Tỉnh Nam nói: "Nhã Nghiên, em nhớ chị, em đến nhà chị ăn tết nha? Dù sao cha mẹ chị cũng biết em..............." Lâm Nhã Nghiên: "Không được! Làm gì có chuyện tết đến mà không ở nhà với cha mẹ?" Danh Tỉnh Nam: "Nhưng mà em nhớ chị." Lâm Nhã Nghiên: "Những ngày sau của chúng ta còn rất dài, không cần quan tâm mấy hôm này." Vì thế tối ba mươi hai người đều nằm trên giường gọi điện thoại, di động hết pin thì vừa nạp vừa gọi, tín hiệu gián đoạn sẽ không ngừng gọi đến khi nào kết nối được mới thôi. Vừa mới qua mùng năm, sáng sớm mùng sáu Danh Tỉnh Nam liền lén ngồi xe lửa chạy tới thành phố nơi nhà của Nhã Nghiên. Chú thích: (1) Đồng bệnh tương liên: Cùng chung hoàn cảnh, cùng chung cảnh ngộ. (2) Thụ thụ tương thân: xuất phát từ câu "Nam nữ thụ thụ bất thân."
|
Chương 61. Gây án ngược gió (1) Đường xá ở thành phố này thật rộng, xe qua lại không ít, nhưng lại không chen chúc như thành phố H. Những tòa nhà ở thành phố này không vượt qua 6 tầng, Lâm Nhã Nghiên nói người ở thành phố này lười đi cầu thang cho nên mua nhà toàn muốn mua những căn nhà ở tầng 6 trở xuống, hoặc là mua nhà cao tầng có thang máy, hễ là những căn hộ trên tầng 7 chắc chắn sẽ không bán được. Người ở thành phố này quả thật rất lười, chỉ cần đơn giản nhìn vào một trạm xe buýt là có thể nhìn ra, đoạn đường đi qua một giao lộ, hoặc là quẹo một góc cua, khoảng cách cũng chỉ khoảng hai phút đi bộ, xe buýt kia cũng phải ngừng lại. Lại nhìn thấy những chiếc xe tư gia chạy đầy đường, xe taxi chứa đầy khách........ Danh Tỉnh Nam nghĩ, cuộc sống ở một thành phố như vậy chắc chắn sẽ rất an nhàn. Bởi vì cô lén tới, đương nhiên Lâm Nhã Nghiên không thể đến đón cô, vì thế cô vừa ra khỏi nhà ga, đã bị lạc đường. Đối mặt với những anh chàng không ngớt đến hỏi mình muốn đi đâu, cả những thím đưa danh thiếp khách sạn, cuối cùng cô vẫn quyết định kêu Nhã Nghiên tới cứu mình. Tuy rằng hình như lúc trước có từng hỏi Nhã Nghiên đại khái ở khu nào, nhưng bị sốt ruột hoàn toàn nghĩ không ra. Danh Tỉnh Nam đến tiệm KFC ở gần nhà ga uống một món thức uống nóng, sau khi nói chuyện điện thoại xong nửa tiếng Nhã Nghiên mới đến. Thật bất ngờ, Lâm Nhã Nghiên không có tức giận, lúc nhìn thấy Danh Tỉnh Nam trong mắt cũng lộ ra vẻ vui mừng. "Sao lại không nói cho chị biết trước một tiếng?" Tuy giọng điệu của chị ấy không được vui, nhưng khóe miệng lại mỉm cười. Danh Tỉnh Nam mếu máo nói: "Nếu trước đó em nói cho chị biết, chị nhất định sẽ không cho em đến, dù sao bây giờ em cũng tới rồi, chắc là chị sẽ không đuổi em về chứ?" Danh Tỉnh Namthật sợ Nhã Nghiên lại đập lên trán cô một tấm vé xe lửa, kêu mình quay trở về thành phố H.......... Kết quả Lâm Nhã Nghiên nói: "Mẹ chị kêu tối nay đến nhà của chị ăn cơm, mẹ chị và cha đi thăm bà con rồi, cho nên buổi sáng hai chúng ta đi dạo phố đi." Đi trên lớp tuyết đọng chồng chất ở bờ kè, nhìn mặt sông đóng băng, Lâm Nhã Nghiên cất giọng nhẹ nhàng nói: "Lúc còn nhỏ chị thường nghĩ, sau này lớn lên nhất định phải đưa người chị thích đến bờ sông một lần, để cho anh ấy nhìn thấy nơi chị thích nhất, để cho anh ấy nắm tay của chị cùng đi dạo ở đây. Nhưng cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới, thì ra anh ấy lại không phải là anh ấy, mà là cô ấy........." Nói xong quay đầu nhìn Danh Tỉnh Nam vẫn còn đang chú tâm nghe cô nói, buông bàn tay đang nắm chặt nhau, đưa tay phủi những bông tuyết ti li trên người Danh Tỉnh Nam, rồi sau đó tiến lên phía trước một bước hôn xuống. Trong khoảnh khắc cánh môi nhẹ nhàng tiếp xúc, rõ ràng nghe thấy một tiếng tách, rồi sau đó hai người cùng che miệng cười. "Nhã Nghiên, rốt cuộc chị yêu em đến thế nào? Ngay cả hôn một chút cũng cần phải phóng điện như vậy."Danh Tỉnh Nam lại nhẹ nhàng nắm tay chị ấy. "Rõ ràng là em phóng điện bậy bạ với chị." Danh Tỉnh Namkhẽ nhếch môi, ngẩng đầu lên nói: "Lần nữa." Lâm Nhã Nghiên đẩy cô, "Tránh ra, có người nhìn kìa." Nói xong kéo tay cô tiếp tục bước về phía trước. Vẻ mặt của Danh Tỉnh Nam vốn đang nhăn nhó, nhưng quay đầu lại bị một khóm hoa nhỏ màu hồng hấp dẫn, "Đây là? Hoa mai?" Cô tưởng rằng hoa mai không thể sống được ở miền Bắc. "Đúng vậy, hoa mai, rất kỳ lạ phải không? Vốn chị nghĩ nó không sống được lâu, nhưng từ lúc chị học trung học, nó đã ở đây, quả thật có bản tính kiên cường của thực vật, chỉ cần được chăm sóc chu đáo, mặc dù là trong hoàn cảnh khắc khổ, cũng sẽ cố gắng mà tiếp tục sinh tồn, sau đó toả ra sức hấp dẫn như thế này, giống như con người. Hoa này, rất thơm đó." Cô bẻ một cành mai xuống,Danh Tỉnh Nam nhận lấy ngửi một chút, quả nhiên mùi thơm mát tràn ngập vào mũi. Sau đó Lâm Nhã Nghiên lại dẫn Danh Tỉnh Nam đến trường trung học của chị ấy, ba tòa giảng đường bốn tầng rộng lớn nằm trong trong tuyết ở hướng nam, góc hướng bắc là một cái sân trượt băng ngoài trời khoảng hai trăm mét vuông, sân bóng rổ riêng biệt, căn tin học sinh, kí túc xá........ "Nhã Nghiên, trường trung học này của chị thật khủng!" Danh Tỉnh Nam vô cùng hâm mộ, so sánh một chút, góc nhỏ trong sân thể dục kia giống như là khoảng đất trống mà bọn nobita và xêko bình thường hay chơi đùa, mà trường trung học này của Lâm Nhã Nghiên mới là phía sau núi mà thôi. "Trường trung học chỗ chị cơ bản đều giống như vậy đó." "Cho nên em mới thật hâm mộ, nhớ lại khi ấy lúc bọn em học tiết thể dục, bởi vì người đông mà sân thể dục lại nhỏ, thường thường đều là xếp hàng đến ngoài cổng trường, thậm chí cũng xếp luôn ra ngoài đường lớn.........." "Sau khi chị đến thành phố H cũng mới biết được, thì ra không phải tất cả các trường trung học đều như vậy. Nhưng trường kia của em là trường điểm nha, một ngôi trường tốt." Danh Tỉnh Nam khẽ thở dài, "Trước khi thi đại học em cũng không có ôn tập, khi đó em nhớ em còn học theo giọng điệu của người nào đó viết lên vách tường trong lớp "Qua tháng sáu này, xin cho tôi rời đi". Nhưng em thật vô cùng vô cùng may mắn, cuối cùng vẫn đậu đại học N, nếu không, sao em có thể gặp được chị........... " Cô lặp lại hai từ "vô cùng", mà lần sau còn nhấn mạnh hơn lần trước. "Thế chị cũng nên cảm thấy may mắn phải không? Nếu ngày em nhập học hôm ấy không phải chị đón tiếp, có thể sẽ bỏ lỡ như vậy cũng không chừng........" "Vì vậy, chúng ta phải trân trọng, luôn luôn ở bên nhau.........." "Thật sự có thể luôn ở bên nhau à?" Danh Tỉnh Nam khẽ cười, kéo chị ấy vào trong ngực, "Con đường tương lai còn rất dài, em chỉ hy vọng vào lúc em có thể nắm bắt được cũng có thể chia sẻ cùng chị." Danh Tỉnh Nam lúc này, vốn từ trước đến giờ chưa từng lo nghĩ về cuộc sống ngày sau. Công việc, trong nhà sẽ sắp xếp cho cô; tình cảm, chỉ cần cô vẫn nắm tay của Nhã Nghiên là đủ rồi. . . . Ăn xong cơm tối ở nhà Lâm Nhã Nghiên, Danh Tỉnh Nam giúp dọn dẹp chén bát, lại được mẹ Nhã Nghiên khen ngợi một hồi. Ban đêm, hai người nằm trên chiếc giường nhỏ của Nhã Nghiên, Danh Tỉnh Nam còn nhắc tới: "Mẹ mình nói em còn siêng năng hơn chị, em cảm thấy mẹ mình rất thích em." "Ừ, đúng vậy, em rất siêng năng, vậy sau này những việc trong nhà đều do em làm đi." "..." Lâm Nhã Nghiên nói tiếp: "Hình như cha chị cũng rất thích em, cha chị bình thường rất ít nói chuyện, có thể sau hai lần gặp mặt đã kể quá khứ huy hoàng của ông ấy, em là người đầu tiên. Ngày mai chị theo mẹ ra ngoài mua đồ, em ở nhà xem tivi với cha chị đi." "..." Tuy rằng bạn Danh Tỉnh Nam vẫn rất được sự hoan nghênh của người trung niên, nhưng cô vẫn muốn dính cùng một chỗ với Nhã Nghiên mà, nếu không đi xa như vậy đến đây để làm gì......... Vì thế cô nói: "Việc này....... ngày mai nói sau...... Chúng ta mấy ngày rồi không gặp, chị nói, có phải là nên..........." Nói xong kéo quần áo của Nhã Nghiên. Lâm Nhã Nghiên không ngăn cô, chỉ nói: "Chị không khóa cửa." "Sao chị không khóa cửa?" "Chị khóa cửa mẹ chị sẽ nghi ngờ." "Có cái gì mà nghi ngờ chứ?" "Mẹ chị thỉnh thoảng sẽ mở cửa phòng chị nhìn." Danh Tỉnh Nam ngừng động tác trong tay lại, "Sở thích này của mẹ mình thật đặc biệt........." Sau đó hai người nằm trò chuyện, qua nửa tiếng Danh Tỉnh Nam lại hỏi: "Đã trễ thế này, chắc mẹ mình đã ngủ rồi ha?" Lâm Nhã Nghiên liếc mắt về phía cửa phòng đang đóng chặt, "Khó nói." "Thế chúng ta tốc chiến tốc thắng đi.........." Danh Tỉnh Nam không nói hai lời dúi đầu vào chăn, sau khi cởi áo ngủ của Nhã Nghiên đè lên người của chị ấy hôn môi. Lâm Nhã Nghiên loáng thoáng nghe được tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến, "Đợi một lát.........." Hơi dùng sức đẩy Danh Tỉnh Nam từ trên người ra. Kết quả đúng lúc này, Danh Tỉnh Nam cũng nghe được tiếng khóa cửa chuyển động, vì thế cô nương theo lực đẩy kia lăn một vòng trên giường, lăn xuống dưới giường, nhịn đau kêu lên một tiếng, giả vờ đang ngủ. Mẹ Nhã Nghiên đẩy cửa ra, thấy Danh Tỉnh Nam nằm trên mặt đất, vội đi qua xem, vừa đi còn vừa lẩm bẩm: "Con bé này sao lại ngủ xấu như vậy." Sau đó vỗ vỗ Danh Tỉnh Nam: "Tỉnh Nam, mau dậy, trên mặt đất lạnh." Danh Tỉnh Nam dụi dụi mắt, ngọ nguậy đứng lên nói: "A......... Dì........... Cháu không cẩn thận ngã xuống, không có chuyện gì........" "Mau ngủ đi, dì chỉ đến xem Nhã Nghiên có đá chăn hay không, con bé này ngủ luôn thích đá chăn." "À, dì, dì cũng ngủ sớm đi, con giúp dì coi Nhã Nghiên." Nói xong giành trước leo lên giường che Lâm Nhã Nghiên kín đáo. Đợi cho mẹ Nhã Nghiên đi rồi, Danh Tỉnh Nam mới ghé vào tai Nhã Nghiên nói nhỏ: "Nhã Nghiên, mẹ mình đi rồi, chị có thể nói chuyện." Lúc này Lâm Nhã Nghiên mới xoay người lại, thở phào một hơi, "Làm chị sợ muốn chết, may mà mẹ chị không vén chăn lên......." Chị ấy hiện tại đang lõa thể...... Danh Tỉnh Nam xốc chăn lên xấu xa nhìn Lâm Nhã Nghiên nói: "Mẹ mình còn thích giở chăn? Vậy sở thích này của mẹ mình thật đúng không phải là đặc biệt bình thường rồi.............." "Còn lắm lời? Cẩn thận lát nữa mẹ chị lại vào, em nhanh lên một chút." Danh Tỉnh Nam tạm dừng lại, "Vừa rồi em nhanh chị lại kêu lớn tiếng như vậy, rốt cuộc là muốn em nhanh hay chậm đây?" "Ít nói nhảm! Nhanh lên! Chậm một chút..... Nhanh........." Danh Tỉnh Nam muốn điên rồi, rốt cuộc là muốn thế nào? Cô suýt chút nữa đã ngã xuống trên giường nói với Nhã Nghiên: "Yêu cầu nhiều như vậy, chị làm mẫu một cái cho em xem xem?" Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi..... Lúc sau hai người khỏa thân nằm trên giường, Danh Tỉnh Nam cúi đầu nương theo ánh trăng nhìn trước ngực Nhã Nghiên, lại nhìn của mình, sau đó đưa tay qua sờ sờ Nhã Nghiên, lại sờ sờ mình, cuối cùng một tay vuốt Nhã Nghiên một tay vuốt mình, mới thở dài một hơi nói: "Vì sao tay em đặt trên ngực chị lại có vẻ nhỏ như vậy chứ?" Lâm Nhã Nghiên cười, đưa tay đặt lên mặt Danh Tỉnh Nam nói: "Tay chị đặt trên mặt em cũng có vẻ đặc biệt nhỏ." Chú thích: (1) Gây án ngược gió: phạm tội trong những hoàn cảnh khó khăn. ------
|
Chương 62. Chuyến du lịch tốt nghiệp Thời gian vẫn như cũ không nhanh không chậm mà trôi về phía trước, bạn vội, nó cũng không đi nhanh hơn; bạn lưu luyến, nó cũng không vì bạn mà ngừng lại trong phút chốc. Thật ra nó chính là một nàng thụ đỏng đảnh. Cuối cùng Danh Tỉnh Nam cũng nghênh đón năm tư, bởi vì đang rảnh rỗi, cho nên từ sớm cô đã có kế hoạch trước khi tốt nghiệp sẽ đi một chuyến du lịch tập thể. Một nhóm tám người: Danh Tỉnh Nam, Lâm Nhã Nghiên, Chu Tử Du, Hàm Dương, Tôn Thái Anh, Kim Đa Hân, Trương Hạo Nhiên, Tống Ngôn. Vừa khéo đặt bốn phòng, thời gian chọn vào tuần lễ vàng (1). Sở dĩ chọn tuần lễ vàng mà không phải là ngày một tháng năm của học kỳ sau là bởi vì sợ đến lúc đó có người lo chuyện tốt nghiệp, tìm việc làm sẽ không có lòng dạ đi chơi. Chiều hai giờ ngày 30 tháng 9, một đám người ngồi máy bay đến Tây An. Ba giờ đến khách sạn, không biết là ai đề nghị ở lại phòng nghỉ ngơi một lúc rồi mới ra ngoài, sau đó mọi người rất có ăn ý biến mất ở hành lang của khách sạn trong nháy mắt. Danh Tỉnh Nam vừa xuống máy bay đã đói bụng, ở trong phòng nằm một lúc vẫn không ngủ được, bèn hỏi Nhã Nghiên: "Chị có đói không?" Lâm Nhã Nghiên lắc đầu, "Em đói à? Vậy kêu bọn họ ra ngoài ăn cơm đi." Danh Tỉnh Nam suy nghĩ một chút nói: "Thôi, để em xuống dưới mua đại gì đó ăn đi, chờ bọn họ ra ngoài không biết là đến giờ giấc nào." Cái tên háo sắc Chu Tử Du kia, chắc chắn là không bỏ qua buổi trưa tốt như vậy, còn Tiểu Nhiên với Tống Ngôn, một tuần mới gặp một lần, đương nhiên là phải thân mật một chút. Danh Tỉnh Nam mua một đống đồ ăn vặt trở về, vừa xem tivi vừa ăn cùng Nhã Nghiên, nháy mắt đã ăn sạch. Sau đó Trương Hạo Nhiên đến gõ cửa kêu ra ngoài ăn cơm. Danh Tỉnh Nam xoa xoa chiếc bụng phình to của mình, oán giận nói: "Cậu không nói sớm......... Tớ đã ăn một đống thức ăn, sớm no rồi." Trương Hạo Nhiên oan ức nói: "Tớ muốn nói từ sớm, nhưng mà Tống Ngôn sợ ảnh hưởng các cậu nghỉ ngơi." Nói xong nhìn thoáng qua Lâm Nhã Nghiên, sau đó còn mỉm cười một cái. Danh Tỉnh Nam liếc hắn khinh thường: "Tống Ngôn nghĩ đi đâu vậy.......... Tớ và Nhã Nghiên chỉ ở trong phòng ăn gì đó mà thôi." "Ồ, ăn cái gì...... Hiểu rồi, haha." Không đợi Danh Tỉnh Namphản ứng, cậu lại đi gõ cửa phòng của Chu Tử Du. Chu Tử Du còn ngái ngủ đi ra, nghe nói là muốn đi ăn cơm, lại lảo đảo đi vào kêu Hàm Dương thức dậy. Lúc này Tôn Thái Anh và Kim Đa Hân cũng ra đây, Tôn Thái Anh nói: "Tớ còn tưởng các cậu không đói chứ, cũng không dám thu xếp chuyện ăn cơm, thật ra tớ đã đói từ lâu rồi." Vẻ mặt của Danh Tỉnh Nam bất đắc dĩ nói: "Thái Anh, sao cậu đi xa lại đột nhiên trở thành một người rụt rè thế này? Bình thường sao không rụt rè như vậy?" "Tớ đây còn không phải do các cậu từng đôi từng cặp mà bị áp lực hay sao............" Tôn Thái Anh cũng oan ức đầy mình, từ lúc biết chuyện của Danh Tỉnh Nam và Lâm Nhã Nghiên, cũng biết luôn Trương Hạo Nhiên và Tống Ngôn, sau đó Chu Tử Du lại giới thiệu Hàm Dương cho mọi người biết, vì vậy, một chuyến du lịch thế này cậu ấy không thể dẫn bạn trai theo. Có đôi khi thậm chí cậu ấy cũng nghi ngờ mình và Đa Hân, có phải cũng sắp phát triển thành một đôi hay không.... Lúc ăn cơm, Danh Tỉnh Nam nhìn một bàn tràn đầy sơn hào hải vị, vẫn ăn không vô. Trong lòng hối hận không thôi. Sớm biết thì lúc ấy cô đã không chịu đựng, lập tức kêu bọn họ đi ra ngoài ăn cơm, sao cô cũng trở nên rụt rè rồi? Cùng Nhã Nghiên liếc mắt nhìn nhau, Lâm Nhã Nghiên cũng ăn vặt no rồi. Sau đó hai người nhìn những người khác ăn, còn không ngừng bị bọn kia chuốc rượu. Sau đó đi ngắm cảnh đêm, lúc trở lại khách sạn đã là 1 giờ khuya. Danh Tỉnh Nam còn muốn làm một chút chuyện yêu đương gì đó, lại phát hiện Lâm Nhã Nghiên đã ngủ từ sớm rồi. Ngày 1 tháng 10. Danh Tỉnh Nam bị một âm thanh ồn ào ngoài cửa đánh thức, mở mắt nhìn đồng hồ, đã là 1 giờ chiều. Xoay người hôn hôn Nhã Nghiên, kêu Nhã Nghiên thức dậy, Lâm Nhã Nghiên nhăn mày, lầm bầm nói ngủ một chút nữa, xem ra là ngày hôm qua lặn lội đường xa quá mệt mỏi. Lại nhìn điện thoại có hai cuộc gọi nhỡ, đều là của Thái Anh, chắc là bọn Trương Hạo Nhiên và Chu Tử Du đều chưa dậy, nhìn thời gian gọi là 11 giờ và 12 giờ, chứng minh buổi sáng Tôn Thái Anh cũng không thức, vì thế kế hoạch đã vạch ra từ trước đã bị làm xáo trộn như vậy. Danh Tỉnh Nam gọi cho Tôn Thái Anh, họ Tôn nói đã cùng Đa Hân ăn cơm trưa rồi, nói mấy người khác vẫn chưa thức.Danh Tỉnh Nam "Ừm" một tiếng, nói tiếp: "Vậy tớ cũng ngủ một chút nữa." "Cậu........" Tôn Thái Anh còn chưa nói xong, Danh Tỉnh Nam sớm tắt điện thoại bổ nhào vào người Lâm Nhã Nghiên. Lâm Nhã Nghiên đẩy đẩy cô, "Tránh ra.........." Danh Tỉnh Nam không biết xấu hổ tiếp tục tới gần, quyết định dùng cách độc đáo của cô kêu Nhã Nghiên thức dậy. Kết quả ngày hôm ấy lãng phí vào chuyện ngủ. Buổi chiều bọn họ chỉ đi dạo xung quanh khách sạn, lại đi ăn cơm. Ngày 2 tháng 10. Nghe nói lân cận Tây An có một khu du lịch XX, thức ăn vô cùng đặc sắc, hễ đến Tây An nhất định phải tới nếm thử, vì thế mấy người kêu xe đi ăn. Kết quả, rõ ràng là lộ trình 1 tiếng đồng hồ, phát sinh thành 4 tiếng rưỡi. Đi đi dừng dừng, khắp đường toàn là xe. Tới khu du lịch XX trong truyền thuyết kia, vừa đúng giờ ăn cơm chiều, thời gian buổi tối sau đó đều tiêu hao ở trên đường. May mắn xung quanh khu du lịch cũng có chút cảnh đẹp để ngắm, cũng không tính là lãng phí một chuyến, chỉ là địa điểm để ngắm phong cảnh là ở trên xe mà thôi. Ngày 3 tháng 10. Kế hoạch là đi dạo phố. Mấy người xuất phát lúc 10 giờ, sau khi ăn cơm trưa xong liền đi dạo phố. Danh Tỉnh Nam cậy vào mang nhiều tiền, thấy cái gì cũng muốn mua, thử một bộ quần áo đi hỏi những người khác: "Cái này thế nào? Đẹp không?" Sau đó nhóm người bảy miệng tám lời nói: "Đẹp." "Không đẹp" "Đẹp." "Không đẹp".... Danh Tỉnh Nam không mua bộ quần áo kia, lúc sau lại thử giày, "Giày này thế nào? Đẹp không?" Mọi người lại là bảy miệng tám lời nói: "Đẹp." "Không đẹp" "Đẹp." "Không đẹp".... Danh Tỉnh Nam lau mồ hôi, "Ý kiến của các cậu có thể thống nhất một chút hay không, rốt cuộc là đẹp hay không đẹp?" "Đẹp." "Không đẹp" "Đẹp." "Không đẹp".... Danh Tỉnh Nam muốn điên rồi, giày cũng không mua được. Sau đó lại thấy một cái váy, muốn mua đem về làm quà cho mẹ, cũng không định sẽ hỏi bọn họ đẹp hay không, dù sao mấy tên kia cũng không thể nào có ý kiến nhất trí. Vì thế nói với nhân viên bán hàng: "Giúp em gói cái này lại đi." Sau đó cầm hóa đơn đi xếp hàng thanh toán, cái hàng kia rất dài, phía trước cô có ít nhất hai mươi người. Mắt thấy sắp đến lượt cô, đột nhiên nghe Trương Hạo Nhiên gọi cô. Quay đầu lại nhìn thấy Trương Hạo Nhiên vừa khua tay vừa gọi: "Tỉnh Nam, đừng mua! Mau trở lại!" Danh Tỉnh Nam không để ý tới hắn, nghĩ thầm, Trương Hạo Nhiên chết bầm, chắc chắn cậu lại nói xấu, tớ càng muốn mua! Nhanh chóng thanh toán xong, hài lòng quay trở về. Trương Hạo Nhiên sửng sốt một chút, "Cậu thật sự mua?" Danh Tỉnh Namđắc ý gật đầu: "Ừ, mua rồi." "Ngất, không phải tớ đã kêu cậu đừng mua à?" Lâm Nhã Nghiên tiếp lời: "Tiểu Nhiên qua đó gọi em là muốn ngăn cản em, cái váy đó chỉ có một cái, mà còn bị tuột một đường chỉ dài........." "Hả?"Danh Tỉnh Nam ngây dại. Nhân viên bán hàng mang theo khuôn mặt xin lỗi nói: "Thật có lỗi, tôi đi giúp quý khách trả lại." Chờ nhân viên bán hàng tìm quản lý ký tên xong, lại giao biên lai choDanh Tỉnh Nam, cô lại phải đi xếp cái hàng dài ngoằng ấy lần nữa......... Không giống nhưDanh Tỉnh Nam, Tôn Thái Anh liên tục thử quần áo, nhưng do dự muốn mua bộ nào, cậu ấy sẽ không giống Danh Tỉnh Nam đi hỏi ý kiến người khác, nhưng bản thân mình lại không tự quyết định được. Danh Tỉnh Nam cũng mất bình tĩnh, "Cứ mua hết đi." Nói xong lại liếc nhìn đống quần áo được xếp như một cái núi nhỏ trên bục. "Tớ thật muốn mua á, nhưng cha tớ sẽ giết tớ mất." Do dạo gần đây Tôn Thái Anh quét thẻ lệ thuộc của cha cậu ấy nên đã bị dạy bảo mấy lần. "Thế cậu quyết định nhanh tí đi, lát sau còn có chuyện khác nữa." Danh Tỉnh Nam chịu không nổi cái này, cô càm ràm thì được, người khác càm ràm cô liền lải nhải. Trương Hạo Nhiên dựa vào Tống Ngôn đứng ở một bên, "Buổi trưa này không làm được gì cả, lăn lộn với hai cậu. À? Tử Du với Hàm Dương đâu?" Kim Đa Hân giúp Thái Anh xách túi, liếc mắt hướng xa xa nói: "Hai người Tử Du có lẽ vẫn còn đang ngồi trên ghế của tiệm giày đó......." Ngày 4 tháng 10. Cùng đi xem tượng binh mã. (2) Chỉ xem hai cái hầm,Danh Tỉnh Nam không muốn xem nữa. Nhiều người như vậy, chen lấn muốn chết. Đã vậy còn có rất nhiều người nước ngoài! Người nước ngoài đến du lịch đi lúc nào mà không được? Sao nhất định phải lựa ngay kỳ nghỉ của dân Trung Quốc, ngay lúc rất nhiều người như vậy. Chẳng lẽ muốn trải nghiệm cảm giác biển người chen chúc sao? Cô vẫn luôn kéo tay của Nhã Nghiên, sợ chen lấn một hồi sẽ lạc mất. Bởi vì tám người bọn cô, vừa bước vào không bao lâu đã bị tách ra. Cuối cùng Danh Tỉnh Namvà Lâm Nhã Nghiên tiện tay mua một ít quà lưu niệm, tìm một chỗ ở bên ngoài uống gì đó chờ bọn họ ra. Ngày 5 tháng 10. Đầu tiên là đi dạo thành cổ, mua một vài món đồ lạ mắt ở mấy tiệm nhỏ. Không biết là nghe ai nói, lựu ở Tây An đặc biệt ngon ngọt, Danh Tỉnh Nam và Kim Đa Hân lại mỗi người mua một túi to chuẩn bị vác trở về. Mấy người vừa đi dạo vừa ăn, Danh Tỉnh Nam luôn thừa dịp không ai chú ý lén hôn Nhã Nghiên. Một khi có người nhìn lại, cô lại ngượng ngùng trước, mà vẻ mặt của Nhã Nghiên lại vô cùng thản nhiên. Ngày 6 tháng 10. Ngày quay trở về, vừa ra khách sạn, không tìm thấy giấy chứng minh của Tôn Thái Anh, quay lại tìm khắp nơi tìm cũng không thấy, làm cho mọi người hỗn loạn một phen. Sau đó đến sân bay bổ sung giấy chứng minh tạm thời, tiếp đó một đám người giống như chạy nạn quay trở về thành phố H. Danh Tỉnh Nam và Lâm Nhã Nghiên vừa về đến nhà, hai người rất có ăn ý, giày cởi trái một chiếc phải một chiếc, cũng mặc kệ; hành lý ném khắp phòng khách, cũng không để ý; quần áo quăng lung tung khắp phòng ngủ, cũng không đi nhặt. Cả hai ngã thẳng xuống giường, vừa nhắm mắt, lập tức rơi vào hôn mê. Sáng sớm hôm sau, Lâm Nhã Nghiên sớm đã thức dậy, vỗ nhẹ mặt Danh Tỉnh Nam, "Heo con thức dậy~" Danh Tỉnh Nam gập gập đầu gối, mắt cũng không thèm mở, ôm chặt chị ấy hơn, "Ngủ thêm một chút nữa, buổi trưa hãy thức." "Như vậy em lại hô đói." "Không đâu, ngủ rồi sẽ không đói." "Hay là......... em cũng muốn chị dùng cách đặc biệt gọi em thức dậy?" Vừa nghe lời này, Danh Tỉnh Nam ngồi bật dậy, "Không cần không cần.......... Em dậy ngay đây........" Cô vừa cố gắng dụi đôi mắt không mở ra được, vừa âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm, cái eo nhỏ đáng thương, mỏng manh, yếu đuối của cô cuối cùng lại tránh được một kiếp.......... Chú thích: (1) Tuần lễ vàng: người Trung Quốc được nghỉ lễ Quốc Khánh từ ngày 1 tháng 10 đến 8 tháng 10. Là một dịp tốt để mọi người đi du lịch nên thường được gọi là tuần lễ vàng. (2) Tượng binh mã: những tượng đất trong lăng mộ Tần Thủy Hoàng.
|
Chương 63. Mỗi người mỗi ngã Chẳng mấy chốc đã đến tháng 6 của học kỳ hai, sắp đến mùa chia ly, tâm trạng cũng bắt đầu luyến tiếc, những chuyện và những người trước đây không thèm để ý giờ lại trở thành một ngòi lửa tức cảnh sinh tình. Danh Tỉnh Nam đăng ký vào doanh nghiệp bất động sản nhà nước của Danh trưởng khoa, Lâm Nhã Nghiên phỏng vấn vào công ty luật lớn nhất của thành phố H, Kim Đa Hân được tiến cử tiếp tục ở lại đại học N học nghiên cứu sinh, Tôn Thái Anh do quan hệ của cha quyết định đi thi công chức. Về phần Chu Tử Du, cậu ấy không muốn làm kế toán, không muốn ở lại công ty của cha cậu ấy, cậu ấy muốn cho Hàm Dương một tương lai tốt đẹp, cho nên công khai mọi chuyện với gia đình, sau đó quyết định một mình lưu lạc ở Bắc Kinh. Lúc này đây, cậu ấy đã nghiêm túc hạ quyết tâm cùng Hàm Dương chung sống cả đời. Mọi người đều có chỗ thuộc về, chỉ có Trương Hạo Nhiên rơi vào kết quả cô độc lẻ loi. Tống Ngôn chia tay với Trương Hạo Nhiên, bởi vì Tống Ngôn phải kết hôn. Cho đến nay Tống Ngôn đều nghe sự sắp đặt trong nhà, những chuyện thế này lại càng không dám làm trái ngược với ý muốn của gia đình. Cho nên Trương Hạo Nhiên bị đả kích, khi nhìn thấy dòng băng rôn "Hiến thân quân đội, báo ân tổ quốc" trong trường, dứt khoát lựa chọn đi tham gia quân ngũ. Giờ chia tay sắp đến, cẩn thận hồi tưởng lại những kỷ niệm đẹp của bốn năm qua, phát hiện dù cho nói đến mấy ngày mấy đêm cũng không nói hết, bởi vì những kỷ niệm này, cũng đủ dùng cả đời để hoài niệm. Chu Tử Du rời đi đầu tiên, vì cuộc sống tươi đẹp trong lòng hướng tới mà nỗ lực. Sau khi thu xếp xong mọi thứ, cậu ấy gửi cho mỗi người một tin nhắn: "Đây là số điện thoại mới ở Bắc Kinh của tớ, số trước không dùng nữa, sau này tìm tớ thì gọi số này." Lúc nhận được tin nhắn này, những người khác đang tụ tập cùng một chỗ để tiễn Trương Hạo Nhiên. Kim Đa Hân trả lời: "Chăm sóc bản thân cho tốt." Tôn Thái Anh trả lời: "Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho bọn tớ." Trương Hạo Nhiên trả lời: "Chú ý thân thể." Danh Tỉnh Nam trả lời: "Được rồi ~ Darling ~" Vài phút sau, ba tiếng chuông tin nhắn vang lên liên tiếp, Chu Tử Du gửi: "He he ~ Đã nhận ~" Danh Tỉnh Nam nhìn chằm chằm di động nửa ngày, sao cô lại không nhận được? Ấm ức gửi tin nhắn kia lại một lần nữa, cuối cùng Chu Tử Du cũng đáp, cậu ấy trả lời: Cút! Danh Tỉnh Namtủi thân nhìn về phía Nhã Nghiên, Lâm Nhã Nghiên an ủi cô nói: "Tình cảm của hai em thật tốt, thật làm cho người ta hâm mộ." Sau đó mấy người kia cùng cười ầm lên. Từ nay về sau là mỗi người mỗi ngã, không biết khi nào mới có thể gặp lại, thế nhưng không ai rơi nước mắt, bởi vì trước sau luôn tin tưởng, tình bạn này sẽ không do sự thay đổi của thời gian hay không gian mà nảy sinh biến cố gì. . . . Trên sân ga, Trương Hạo Nhiên mặc quân phục màu xanh biếc, đưa lưng về phía mặt trời, cười đến sáng lạn. Danh Tỉnh Nam đưa tay khẽ sờ mái tóc húi cua cậu vừa mới cắt, cậu cắt tóc ngắn tinh thần có vẻ đầy sức sống hơn nhiều. Trước đây khi cậu muốn vào quân ngũ, tất cả mọi người đều không ít lời khuyên giải, nhưng mà chuyện cậu quyết định rất khó thay đổi. Cùng với Tống Ngôn đi đến ngày hôm nay như vậy, cậu cũng đã từng dự tính, nhưng cậu không nghĩ tới thật sự đến ngày này lại làm cho người ta khó có thể buông tay. Vì thế cậu tham gia quân ngũ, không cần ở lại thành phố này nữa, không phải nhìn thấy cảnh vật cậu và Tống Ngôn cùng nhau xem, không cần nhớ mọi thứ lúc trước........... Mặc dù có nhiều thứ không nỡ như vậy, mặc dù cậu cũng không hề muốn trốn tránh, nhưng mà tình yêu tổn thương đau đớn như vậy, cả đời này, thật sự chỉ cần một lần là đủ rồi. "Tới bên đó rồi nhớ gọi điện thoại cho bọn tớ." Lời nói của Danh Tỉnh Nam cắt ngang suy nghĩ của cậu, cậu khẽ gật đầu, cười phất tay tạm biệt mọi người. Đoàn tàu từ từ lăn bánh, xuyên thấu qua cửa kính xe, các cô còn có thể nhìn thấy được nụ cười của cậu, giống như buổi trưa rất nhiều năm trước, một nụ cười rạng ngời, ấm áp. . . . Tấm ảnh chụp ban kiểm tra kỷ luật trước kia lại được Danh Tỉnh Nam và Nhã Nghiên lấy ra xem. Lâm Nhã Nghiên nói: "Bây giờ nghĩ lại, thì ra khi đó em đỏ mặt cũng là có nguyên nhân." "Chị nghĩ nhiều rồi, đó là do em uống rượu." "Hừ, ngụy biện, em nhìn em xem, ánh mắt nhìn chị đó, ai nhìn không ra chứ?" Danh Tỉnh Nam khẽ cười, "Vậy nên mới nói khi đó toàn bộ thế giới đều biết em thích chị, chỉ có chị không biết." "Cho nên, chị phải bồi thường cho em thế nào đây?" Lâm Nhã Nghiên đau lòng vuốt mặt cô, bạn bè tốt trước đây đều không còn ở bên cạnh, trong lòng cô ấy chắc chắn rất khó chịu, tuy rằng ngoài miệng cô ấy không nói, nhưng Lâm Nhã Nghiên biết vẻ cô đơn thỉnh thoảng hiện lên ở khóe mắt là bởi vì sao. Rất nhiều người, rất nhiều chuyện, không thể làm bạn với bạn cả đời, đạo lý này tất cả mọi người đều hiểu, chỉ là không muốn đi đối mặt mà thôi. Danh Tỉnh Nam nắm tay Nhã Nghiên, chỉ kéo nhẹ, đã kéo chị ấy vào trong ngực của mình, "Sau này chị cũng phải luôn bị em nắm tay như vậy, bị em chọc cười, coi như đã bồi thường cho em rồi." Lâm Nhã Nghiên cong khóe miệng lên, dùng sức ôm lại thắt lưng cô nói: "Ở bên cạnh em, chị luôn rất vui vẻ." "Đương nhiên rồi, bởi vì em thích nhìn chị cười mà." Nói xong cúi đầu hôn xuống, mà Nhã Nghiên cứ như thế ngã vào sô pha....... . . . Cuộc đời của Danh Tỉnh Nam, cho tới bây giờ đều luôn thuận buồm xuôi gió, sau khi cô tốt nghiệp tiến thẳng vào làm việc ở xí nghiệp bất động sản nhà nước, ngay cả thời gian thực tập cũng không có, trực tiếp làm việc chính thức. Tuy Lâm Nhã Nghiên có bằng cấp cao, lại có đủ loại chứng chỉ trong tay, nhưng bởi vì là công ty lớn, cũng chỉ có thể làm làm một kế toán giá thành nho nhỏ. Hai người vẫn đang sống tại căn hộ của Lâm Nhã Nghiên, nhưng mà sau khi tốt nghiệp cái gì cũng phải dựa vào chính mình, không còn lý do xòe tay xin tiền gia đình. Lúc đầu Danh Tỉnh Nam còn chưa thể thích ứng, nhất là mới vừa đi làm tháng đầu tiên, trừ tới trừ lui cuối cùng trong tay cô chỉ còn hơn một ngàn. Lâm Nhã Nghiên cũng không tốt hơn bao nhiêu, vốn thời gian thực tập tiền lương ít đến đáng thương, sau còn phải tự mình gánh thêm khoản điện nước và các loại chi phí, cho nên, có một thời gian hai người kia trải qua khá vất vả. Nhưng chỉ cần ở bên cạnh người mình yêu, mặc kệ khó khăn gì đều có thể vượt qua, Danh Tỉnh Nam vẫn luôn cho rằng như vậy. Thời gian cứ thế không mặn không nhạt trôi qua, mỗi buổi sáng cùng nhau thức dậy, ăn điểm tâm, ra ngoài, lúc nghỉ trưa gửi tin nhắn hoặc gọi điện thoại, buổi tối tan ca cùng nhau đi mua đồ nấu cơm. Không sóng không gió, nhưng cũng thật vui vẻ an nhàn. Có một buổi tối, Chu Tử Du thấy Danh Tỉnh Nam đang trên QQ, liền nói chuyện với cô: "Chán chết được, gửi tớ một vài trang web phim xxx xem đi." QQ của Danh Tỉnh Nam trả lời: "Phim xxx cái gì?" "Thì chính là phim xxx đó, cậu biết mà, nhanh lên, mấy trang web này của tớ đều không xem được." "Ừm. Trang web chị không biết, em chờ một chút, chị đi hỏi Tỉnh Nam." Chu Tử Du kinh ngạc một lúc, "Á? Chị là.......... Nhã Nghiên?" "Đúng vậy." "Cái đó, không cần hỏi, em không có gì, em không gấp." Sau đó bên kia không có động tĩnh gì, Chu Tử Du nghĩ thầm, xong rồi, chắc chắn Khiếm Nhi bị nghiêm hình tra khảo, nửa ngày rồi cũng không có tin tức gì? Lâm Nhã Nghiên quay đầu nhìn Danh Tỉnh Namđang xem tivi không ngừng cười toe toét, kêu cô ấy một tiếng lại không có phản ứng, đành phải tăng cao âm lượng: "Em còn xem phim xxx?" Danh Tỉnh Nam vẫn chưa thoát khỏi tiết mục trong tivi, ngơ ngác hỏi: "Phim xxx cái gì?" Lâm Nhã Nghiên liếc mắt nhìn cô, "Còn giả bộ! Tử Du tìm em đòi phim xxx, em nhanh đi đưa cậu ấy, người ta còn đang chờ em kìa." "Em đâu có phim xxx gì chứ......." Lúc này Danh Tỉnh Nam mới nhận thức được Nhã Nghiên đang nói gì, vì thế cô chột dạ càng nói giọng càng nhỏ. Cuối cùng cô dứt khoát ngồi vào máy tính, mở khung đối thoại với Chu Tử Du lên, cấp tốc đánh một hàng chữ: "Phim xxx gì nha? Không có, tớ trong sáng như vậy, làm sao lại có mấy thứ đó?" Chu Tử Du vẫn đang lo lắng thấy Danh Tỉnh Nam trả lời, cũng vội vàng đánh một hàng chữ: "Ừ ừ, biết rồi." Danh Tỉnh Nam đắc ý quay đầu lại nói với Nhã Nghiên: "Chị xem, cậu ấy chỉ thuận miệng hỏi. Em thật sự không có." "Thật không có?" Lâm Nhã Nghiên không tin, nhất định là bị Danh Tỉnh Nam giấu rồi, những thứ như phim xxx, làm sao có thể tùy tiện cẩu thả được, xem một mình à? Sau đó ở ổ đĩa F phát hiện một thư mục ẩn, trong đó rất nhiều phim xxx. "Đây là cái gì?" Lâm Nhã Nghiên cười hỏi Danh Tỉnh Nam. "Không biết nha." Danh Tỉnh Nam vẻ mặt nghiêm túc. "À ~ Vậy chị mở một chút?" Lâm Nhã Nghiên nói xong, đã mở một cái trong đó. Trong màn hình là hai cô gái đang quấn lấy nhau, Lâm Nhã Nghiên lại hỏi: "Còn muốn nói không biết à?" Danh Tỉnh Namlàm ra vẻ như không chút để ý nhìn thoáng qua màn hình, lại lén nhìn sắc mặt của Nhã Nghiên một cái, sau đó rất bình tĩnh nói: "Đây là phim giáo dục khoa học." "Ồ, ra là vậy, thế chị cũng nên được giáo dục khoa học một chút mới đúng." "Vậy chị từ từ xem, em đi xem tivi tiếp đây........" Danh Tỉnh Nam tìm cơ hội chuồn đi. Kết quả Nhã Nghiên lại đè cô lại không cho cô đi, "Nếu là phim giáo dục, em sợ gì chứ, cùng nhau xem nha." Danh Tỉnh Nam cũng không nhúc nhích nữa, nhìn thấy dáng vẻ tập trung tinh thần của Nhã Nghiên, nhìn thấy dáng vẻ mặt đỏ tai hồng của Nhã Nghiên, rốt cuộc kiềm chế không được nói: "Nhã Nghiên, chỉ xem thôi không đủ, chúng ta còn phải thực hành một chút mới có thể thật sự hiểu được." Nói xong ôm chị ấy về phòng ngủ. Lâm Nhã Nghiên vẫn không nói gì, sau khi vào phòng ngủ chỉ nghe Danh Tỉnh Namhô: "Không đúng! Em ở trên!" . . . Sinh nhật năm nay của Danh Tỉnh Nam thiếu rất nhiều người chúc mừng cô, tới buổi tối, cũng chỉ còn lại hai người cô và Nhã Nghiên. Danh Tỉnh Nam cố gắng dành dụm tiền mua một chiếc nhẫn bạch kim, sau đó cô nhẹ nhàng ôm lấy Nhã Nghiên nói: "Sau này, để cho em chăm sóc chị nhé." Lâm Nhã Nhiên đột nhiên rơi nước mắt. Danh Tỉnh Namcó chút không biết làm thế nào, nói: "Bây giờ em mới bắt đầu đi làm, cho nên cũng không cho chị được cái gì tốt, sau này em nhất định sẽ đổi cho chị một chiếc nhẫn kim cương." Lâm Nhã Nghiên rơi nước mắt ngắt lời cô, "Không phải vì nguyên nhân đó........ Chỉ là......." Nói xong chị ấy nới rộng khoảng cách của mình và Danh Tỉnh Nam ra, sau đó lấy một chiếc nhẫn giống y như đúc nói: "Chỉ là chị không nghĩ tới, hai chúng ta ngay cả chọn nhẫn cũng đều ăn ý như vậy." Đó là thật lâu trước đây lúc đi dạo phố, Lâm Nhã Nghiên nhìn chiếc nhẫn kia mấy lần. Trao đổi nhẫn cho nhau, hai tay nắm chặt, thân thể kề sát, hô hấp gấp rút. Nước mắt của Nhã Nghiên lướt qua khóe môi Danh Tỉnh Nam, Danh Tỉnh Nam khẽ liếm một chút nói: "Là ngọt." Lúc này, di động của Danh Tỉnh Namvang lên, cô không muốn phá hỏng không khí tốt đẹp như vậy, vì thế không để ý tới, nhưng mà tiếng chuông kia lại không buông tha cô, Lâm Nhã Nghiên đành phải đẩy vai cô, ý bảo cô đi tiếp điện thoại trước. Nhấc máy, nghe được giọng nói đã lâu không gặp, Danh Tỉnh Nam cũng khó tránh được một phen kích động, "Tiểu Nhiên, Tiểu Nhiên, thật sự là Tiểu Nhiên? Xem như cậu có lương tâm còn nhớ được sinh nhật của tớ, trước đó không phải đã nói qua tới bên đó trước hết phải gọi điện thoại trở về sao? Lâu như vậy rồi cũng không có tin tức.........." Thì ra đơn vị của Trương Hạo Nhiên đóng quân ở trong núi, di động không có sóng, mà lần này cũng là cậu xin lâu lắm mới được phép gọi điện thoại. Đơn giản hỏi thăm tình hình cuộc sống của mỗi người, vội vàng ngắt máy, tuy rằng không được tận mắt nhìn thấy cậu, nhưng từ giọng nói của cậu ấy Danh Tỉnh Nam nghe ra được, cuộc sống quân lính của cậu vui vẻ hơn rất nhiều so với trong suy nghĩ của cô. "Nhã Nghiên..........." Danh Tỉnh Nam ôm chặt lấy Lâm Nhã Nghiên, gọi tên chị ấy ở bên tai. "Ừ?" "Hứa với em, đừng bao giờ nói chia tay với em." "Được. Trừ khi em nói với chị, chị nhất định sẽ không nói ra hai chữ này."
|