Phu Nhân, Xin Đi Thong Thả
|
|
Chương 5: Phu nhân giá lâm Xa Vân Hề cảm thấy Quan Di Tình là nữ nhân khó đối phó nhất mà mình gặp phải, hơn nữa cô ấy lại là vợ của tổng giám đốc, tuy rằng đã xảy ra hành động thân mật, thế nhưng bao nhiêu đó chưa có gì gọi là vi phạm lẽ thường. Buổi sáng, kéo thân thể uể oải không thể tả được đến công ty, ngày hôm qua xin nghỉ, vậy là toàn bộ chuyên cần trong tháng này đều chấm hết. Mấy trăm đồng cuối cùng không trôi vào túi tiền của mình, vừa nghĩ tới cái này Xa Vân Hề liền hận Quan Di Tình, hận đến nghiến răng. Nếu không phải vì người phụ nữ kia ngày hôm qua đem mình mang về nhà, nói không chừng sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Hiện tại nàng chỉ cầu ông trời để mình đời này kiếp này đừng gặp được người phụ nữ kia, có phải hay không yêu tinh kia là hạ phạm để trừng trị mình. Xa Vân Hề trong đầu nghĩ các loại không muốn gặp lại được Quan Di Tình ý nghĩ, chỉ là ông trời tựa hồ không nghe tới lời khẩn cầu của nàng, cái người mà nàng không bao giờ mong muốn gặp lại ở sau lưng nàng, một mặt ý cười nhìn nàng. "Tiểu Hề Hề, sớm." Xa Vân Hề nghe được âm thanh mềm đến tận xương, kinh hoảng quay đầu lại xem xem rốt cục mỹ nữ nào xưng hô với mình như vậy. Trong tích tắc nhìn rõ người nọ, nàng cảm giác mình thiên biến vạn đổi rồi. Tổng tài phu nhân có phải là quấn lấy mình hay không, người này vì sao tới công ty? "Cô ngày hôm nay sao lại tới công ty?" Cau mày, Xa Vân Hề trên vẻ mặt trưng ra bộ dạng rất không muốn gặp lại Quan Di Tình. Quan Di Tình vừa nhìn tiểu nha đầu này không muốn nhìn thấy mặt của mình, trong lòng khó chịu. Mình là vì nàng mới đến công ty này đi làm, nha đầu này không cảm kích thì thôi, lại còn lộ ra một vẻ mặt không ưa thế kia. Quan Di Tình cảm thấy nhất định phải đem cái tiểu nha đầu này lừa về nhà, bằng không bản thân cô thật thiệt thòi a. "Cô thật muốn dùng vẽ mặt đó nhìn tôi sao, sau này tôi chính là tân Tổng Giám Đốc mới, có thể chúng ta thường xuyên gặp mặt." Nói xong tiếu ý cười nhìn Xa Vân Hề, ánh mắt nói cho Xa Vân Hề biết con đường của các nàng vẫn còn rất dài. Quan Di Tình xoay người vào thang máy chuyên dụng dành cho lãnh đạo, mà Xa Vân Hề nghe Quan Di Tình nói cô chính là cấp trên mới của công ty, con mắt trợn lên như quả hồng, ngây người như phỗng đứng ở nơi đó không nói lời nào. Nàng thật sự không thể tin tưởng nữ nhân này nói, cô ta là tổng giám đốc mới sao, cái kia rốt cuộc là ý gì. Thấy Quan Di Tình đi vào thang máy, nàng lấy tốc độ cực nhanh phi như bay vào thang máy, một phát bắt được tay Quan Di Tình. Một mặt không thể tin tưởng nhìn cô nói rằng: "Tân tổng giám đốc mới nhậm chức sao, đó là cái gì chuyện ma quỷ gì ?" "Ân, không phải chuyện ma quỷ, là chuyện của con người. Tôi bảo hôm nay tôi chính thức trở thành tổng giám đốc mới của công ty, lần này cô nghe rõ ràng rồi chứ?" Quan Di Tình lại một lần nữa nhắc lại lời mình vừa nói, Xa Vân Hề biểu lộ vẻ mặt đầy nghi vấn, nàng như thế cô cũng đã sớm nghĩ đến. Người này thoạt nhìn có vẻ gan to, tính cách đơn thuần, kỳ thực chỉ là người khá là lười biếng, không muốn động não nhiều mà thôi. "Cô có phải là vì tôi mới tới công ty?" Tuy rằng Xa Vân Hề không có tự kỉ đến nỗi nghĩ ai cũng yêu thích mình, nhưng tất cả những thứ này đều khiến cho nàng khó có thể tin tưởng được. Nữ nhân này nghĩ thế nào cũng thấy như vì mình mà đến đây, bằng không tại sao sau khi một mực phát sinh chuyện ngày hôm qua, liền tới công ty đi làm, chẳng lẽ còn muốn tìm mình chịu trách nhiệm? Xa Vân Hề nghĩ như thế nào đều không nghĩ ra, quả nhiên nữ nhân này dường như đặc biệt đến đây để trừng trị mình. "ừ, tôi nhìn trúng cô rồi, cho nên tôi muốn theo đuổi cô." Quan Di Tình bản thân không phải là người lập dị, yêu thích cái gì lập tức nói ra cái đó, mình vì nàng mới tới công ty làm việc, sự tình này cũng đâu có gì khó nói ra đâu, yêu thích thì đuổi theo, thế thôi. Mặc kệ có bao nhiêu khó khăn nhưng trái tim đã lỡ mang trao cho nàng, vậy người này, cô nhất định phải mang về nhà, ôm ấp yêu thương nàng. "Cô, cô... cô làm sao có thể làm như vậy chứ, tôi có chỗ nào đáng giá, cô như vậy là đang ủy khuất chính mình đó biết không?" Nghe Quan Di Tình trả lời, Xa Vân Hề cảm nhận được rõ ràng sự quật cường của cô ấy, cô ấy đã quyết định việc gì, nhất định cố gắng thực hiện. Cô ấy lại thích mình, dù vậy cũng không thể cứ như thế oan ức bản thân, Tổng tài phu nhân không làm, lại chạy đến công ty tham dự vào những chuyện lừa ta gạt người ở thương trường. "Tôi thích cô, đồng ý vì cô trả giá tất cả, vì lẽ đó những chuyện này căn bản không có gì gọi là ủy khuất. Cô đừng nên có ý muốn chạy trốn khỏi tôi, tôi sẽ đem cô thu vào trong tầm mắt, cô nếu như muốn chạy trốn, tôi cũng không thể làm gì khác hơn là bắt cóc cô về nhà." Quan Di Tình hiểu rõ tính tình Xa Vân Hề, nếu không thích hoặc chán ghét điều gì sẽ lựa chọn trốn tránh đi. Mình tùy tiện tới công ty, e rằng nàng sẽ sợ mà từ chức, sau đó trốn mình đi thật xa. "Như thế cô cũng biết sao? Cô thực sự là nữ nhân kì lạ. Tôi nói tôi không thích cô, cô còn như vậy dính chặt lấy, cô nên từ bỏ suy nghĩ này đi." Nói xong thả tay Quan Di Tình ra, sau đó nàng xoay người quay lưng. Nữ nhân này không phải người bình thường có thể đối phó, mình thật thông minh nha, đơn giản thôi, vậy không cần phải đối đầu với cô ấy. Xa Vân Hề đối với năng lực của chính mình vẫn là hiểu rất rõ. Nàng vốn không phải loại người tính toán nhân tâm, trong lòng cũng không có tâm kế. Bình thường đối diện với nhân sinh đều là khuôn mặt tươi cười, đối với mỗi người thái độ đều như nhau, đối với ai cũng không quá mức nhiệt tình nhưng cũng không quá mức chán ghét. "Cô không thích tôi là chuyện của cô, tôi thích cô là chuyện của tôi, cô không cần buồn phiền. Bất quá sau này chúng ta cơ hội gặp mặt nhiều hơn, cô có thích tôi hay không cũng khó nói?" Quan Di Tình đem đầu nhẹ nhàng đặt trên vai Xa Vân Hề, ở bên tai của nàng ôn nhu nói, tay còn không thành thật vòng lấy eo nàng. Xa Vân Hề bên tai bị Quan Di Tình thở ra nhiệt khí, làm cho có chút ngứa, trong lòng có một loại cảm giác là lạ, có chút nôn nóng, lại có chút khó nhịn. Nàng không biết tại sao mình sẽ như vậy, chính là cảm giác đặc biệt kỳ quái. Thang máy mở ra, nàng đẩy tay Quan Di Tình ra, nhanh chóng thoát đi. Đối với động tác vừa rồi của Quan Di Tình, Xa Vân Hề không thấy chán ghét, chỉ là nàng đối với chuyện tình cảm, không muốn nghĩ đến nữa. Đã từng bởi vì chuyện tình cảm, hủy diệt đi giấc mộng của mình. Nàng hiện tại chỉ muốn sống cuộc đời đơn giản là tốt rồi, tình yêu đối với nàng như một lời nguyền, nàng không muốn chạm tới, cũng không muốn can dự vào. Xa Vân Hề không biết mình đối với Quan Di Tình đến cùng cảm giác ra làm sao, bất quá tình cờ nhịp tim cứ đập liên hồi, nàng thấy mình có phần bối rối. Có thể đây chính là phút ban đầu vương vấn tình yêu, người ta gọi đó là động lòng, bất quá cho dù động lòng, nàng cũng không có dự định thật sự tiếp nhận chút tình cảm này, nàng không ghét đồng tính luyến ái, mà là xưa nay chưa bao giờ nghĩ cùng một người phụ nữ phát sinh quan hệ. Đối với chuyện tỷ tỷ mình yêu thích nữ nhân, nàng không có phản đối, cũng không có nghĩa là chính mình cũng sẽ giống như chị ấy lựa chọn một người phụ nữ sống cùng nhau đến hết cuộc đời. Tình cảm vốn như một cái cân, nếu như một người nhiệt tình, còn người kia thờ ơ không động lòng, không đồng điệu tâm hồn, trước sau đều là một cao một thấp, mãi mãi cũng sẽ không cân bằng. Tình yêu vốn không như đồ vật, cho dù người ta có ra giá bao nhiêu, nhiều lúc, cuối cùng nhận lại toàn là vết thương đầy rẫy, đây chính là quan điểm của Xa Vân Hề về tình yêu. Quan Di Tình ngày hôm qua cùng Tiêu Kinh Thiên thương lượng, để hắn đi nước Mỹ, ngày hôm nay trực tiếp tới công ty làm việc. Tiêu Kinh Thiên mừng rỡ từ đầu đến chân. Năm năm, hắn đem thời gian đều lãng phí ở đây, hiện tại rốt cục có thể đi rồi. "Lão bà, cô thật sự coi trọng tiểu nha đầu kia hử, bất quá tôi có một vài tin tức liên quan?" Tiêu Kinh Thiên trên mặt nở ra một cụ cười, cùng Quan Di Tình thừa nước đục thả câu. "Anh muốn nói điều gì, chuyện gì liên quan đến Tiểu Hề Hề ?" Quan Di Tình nhìn Tiêu Kinh Thiên dáng vẻ thần bí, biết người này có việc muốn nói cùng mình. "Ân, Thân phận của tiểu nha đầu kia thật không đơn giản, cô biết Xa Hựu Hề mà phải không, đó là tỷ tỷ của Xa Vân Hề." Tiêu Kinh Thiên nhắc tới Xe Hựu Hề, trên mặt vẻ mặt không được tốt cho lắm, hắn biết người phụ nữ kia rất lợi hại. Là một nhiếp ảnh gia tên tuổi quốc tế, hiện tại có lão bà là Hoàng Hạc Lâu, tổng giám đốc tập đoàn Hạc Thiên, hơn nữa còn là một đóa hoa sắc nước hương trời, cả giới thượng lưu có ai mà không biết. "Anh nói nữ nhân bá đạo kia là chị của Xa Vân Hề sao, không thể nào? Nữ nhân kia, năm đó tôi đã nhận không ít khí tràng của nàng. Nếu như Xa Vân Hề là em gái của nàng, vậy Xa Vân Hề là tam tiểu thư của tập đoàn Hân Duyệt?" Quan Di Tình tựa hồ như bắt được tin tình báo quan trọng, tập đoàn Hân Duyệt, tập đoàn này thật sự rất lợi hại, tập đoàn Quan Tuyệt của Quan Di Tình nếu so ra phải gọi Hân Duyệt một tiếng sư phụ, Hân Duyệt hoàn toàn có đẳng cấp cao hơn. "Nếu cô đã biết, bất quá nha đầu này không ở công ty của mình làm việc, tại sao lại đến Quan Tuyệt của chúng ta làm việc đây? Có vẻ như là mới vừa về nước không tới hai tháng, nàng hiện tại ở tiểu khu Lam Thiên." Tiêu Kinh Thiên nói ra tin tức của Xa Vân Hề, hắn sợ đắc tội người của Xa thị, mặt khác Hoàng Hạc Lâu cũng thông báo hắn một tiếng, để hắn chăm sóc một chút cô em vợ bé bỏng của mình. "Tiểu khu quốc tế Lam Thiên? Anh nói nàng ở nơi đâu?" Quan Di Tình vừa nghe đến địa chỉ nơi ở Xa Vân Hề lập tức đôi mắt cả kinh bị dọa muốn rớt xuống đất. Nàng cẩn thận ngẫm lại ngày hôm qua Xa Vân Hề từ nhà mình rời đi, không tới hai giờ thì đã thay đổi bộ quần áo khác, xem cái kia trang phục, hẳn là rửa mặt một phen mới đến. Ngày hôm qua lúc hôn môi còn cảm giác được hương vị cơm rang cà chua, như vậy nói cách khác, nàng vừa ăn cơm xong. Tính ra nếu từ nhà Xa Vân Hề đến nhà mình, dù bận việc đến đâu đại khái cũng phải mất hơn 1 giờ đồng hồ. Vậy chính xác nàng ở cạnh nhà mình rồi, mình cùng nha đầu này quả thật có duyên a. "Đúng đấy, có vấn đề gì sao. Đúng rồi, tôi xế chiều hôm nay bay đi Mỹ, cô nếu là có chuyện gì thì gọi điện thoại cho ta. Tiêu Kinh Thiên nói việc mình đi Mỹ, trên mặt nở nụ cười hưng phấn, Quan Di Tình sớm bán hắn đi Mỹ vậy nhất định có mục đích khác. "ừ, lão công của anh không kịp đợi sao? Phía ông nội tôi sẽ xử lý, còn chuyện gia đình anh, anh phải tự xử lý đi nhé. Qua một thời gian ngắn, tôi sẽ cùng ông nội nói chuyện chúng ta ly hôn. Phía gia đình, anh cũng nên chuẩn bị sẵn sàng. Lão công của anh nếu như có thời gian anh cũng mang về thăm nhà một chút, chẳng lẽ định tàng hình cả đời hay sao?" Quan Di Tình có lòng tốt muốn nhắc nhở hắn, lão nhân của hai gia đình rất ngoan cố, sự tình bôi đen gia tộc như thế này trong nhà làm sao cũng không thể đồng ý. Hi vọng hắn có thể chuẩn bị thật đầy đủ, sớm chút xử lý tốt những chuyện này, để tránh khỏi tương lai bị làm khó dễ. "Ân, tôi biết rồi, bất quá những lão già kia, tôi đã nghĩ kỹ đối sách. Nhà của cô tôi cũng không có lo lắng, lão gia tử nhà cô, tôi nghĩ một mình cô có thể đối phó." Chuyện nhà này, Tiêu Kinh Thiên không lo lắng gì cho mấy, Quan Di Tình là người phụ nữ có năng lực mà nữ nhân bình thường không thể so sánh cùng, bằng không Quan Tuyệt cũng sẽ không có thế lực lớn mạnh như ngày hôm nay. "Được rồi, sắp tới thời gian hội nghị, chuẩn bị xong chưa? Nơi này anh dù sao cũng ở lại năm năm, tiện thể cùng cấp dưới nói lời tạm biệt đi, đặc biệt là fans nữ." Quan Di Tình tựa như cười mà không phải cười nhìn Tiêu Kinh Thiên, thật tai họa, bao nhiêu thiếu nữ đã phải lòng hắn rồi, như thế rời đi, những nữ nhân kia chắc phải đau lòng nhiều lắm. "Ha ha, biết rồi." Nói xong liền thu thập tư liệu, hai người hướng phòng họp đi đến.
|
Chương 6: Phu nhân phát hỏa Hai người đi tới phòng họp, giới thiệu đơn giản một chút, nói nguyên nhân vì sao Tiêu Kinh Thiên nghỉ việc, sau lại nói một chút việc Quan Di Tình sẽ tiếp quản công ty. Vậy là tổng giám đốc đẹp trai xuất chúng đi rồi, phía dưới đồng nghiệp nữ đau lòng rơi nước mắt một cái, nước mũi một cái, thập phần không muốn. Đồng nghiệp nam trong bụng xấu xa lại cảm thấy vui mừng, tổng giám đốc mà đi, họ rốt cục cũng có cơ hội với những cô nương cùng công ty rồi. Còn có, vừa nhìn thấy mỹ mạo của Tổng tài phu nhân trong mắt vô cùng xinh đẹp, cuộc sống đời này đã cảm thấy phi thường mãn nguyện. Hội nghị vừa xong, Tiêu Kinh Thiên rời đi, Quan Di Tình trở lại văn phòng bận bịu chuyện của mình, cả hai người đều không quan tâm gì đến phản ứng của nhân viên trong công ty. Hội nghị xong, toàn bộ công ty như ong vỡ tổ. Tiêu Kinh Thiên rời đi, Quan Di Tình kế nhiệm. Những chuyện này xảy ra ở công ty là chuyện rất bình thường, chỉ là ở Quan Tuyệt, tin tức này thật sự làm bùng nổ. Bây giờ toàn bộ công ty như tăng động, màn hình di động không ngừng lóe lên, nếu như chậm tay một thoáng, khả năng sẽ bỏ qua rất nhiều tin tức, tin tức lan truyền trong công ty như tia chớp, nếu không đọc cho kịp lập tức bị bỏ lại phía sau như một cái chổi quét bạn về quá khứ. Xa Vân Hề nằm nhoài trên bàn nhìn tin tức trên trang đầu, có người hài lòng có người lo lắng. Lần này nàng thật sự biết Quan Di Tình nói đều là thật sự, bất quá nữ nhân này rốt cuộc muốn làm gì a. Mình đắc tội nàng với nàng khi nào kia chứ, nàng muốn như vậy đối xử với mình, hơn nữa chuyện tình cảm cũng không phải một hai ngày sẽ động lòng, quan hệ gì gì với nhau lại càng không thể. Chuyện tình cảm phải thận trọng, không phải nói một câu tôi thích cô hoặc là tôi yêu cô đơn giản như vậy. Xa Vân Hề cảm thấy đối với Quan Di Tình quá dây dưa đi, hơn nữa da mặt người này còn dày hơn mình, nếu tiếp tục không biết sẽ ra sao. Xa Vân Hề thật không có biện pháp nào ứng phó một nữ nhân như thế, cô ta là Ma nữ khủng bố đến từ yêu giới. Xa Vân Hề buồn bực ngán ngẩm đùa nghịch cây bút trên bàn, hai ngày nay công việc quá là thoải mái, hiện tại mọi người đang thảo luận sự tình của tổng giám đốc mới, căn bản không có ai chăm chỉ làm việc. Nàng hiện tại thật sự rất muốn tìm một chổ tốt đẹp để ngủ, ngày hôm qua bởi vì xảy ra chuyện kia với Tổng tài phu nhân, làm tâm tình ý loạn nên gần sáng hôm sau mới ngủ. Trong mắt Xa Vân Hề, Quan Di Tình là người được ông trời chuyên môn sai đến đây để gây tai họa cho nàng, bằng không mình đã có một giấc ngủ ngon, suy nghĩ lung ta lung tung một chút sự tình, mình là người chăm chỉ, tháng này lại không tuân theo kỉ luật, vừa đi trễ vừa nghỉ một ngày, ngẫm lại thực sự là gay go. Đời này nàng không muốn gặp lại Quan Di Tình nữa, bằng không tháng sau nàng sẽ ăn bông uống không khí mà sống. Nàng không muốn về nhà há mồm xin tiền ba mẹ, nếu như tự mình lại bỏ bê công việc, tiền lương của nàng sẽ càng ngày càng ít. Thời gian còn lại Xa Vân Hề không muốn nghĩ tới nữa, cầm bút gõ gõ lên mặt bàn phát ra âm thanh vang dội, không nghĩ đến cô ta nữa."Reng reng" điện thoại di động vang lên, Xa Vân Hề nghiêng đầu qua, cầm điện thoại di động xem xem rốt cục là ai lúc này gởi nhắn tin cho mình, mở ra xem, tin nhắn viết: Buổi trưa tan tầm đến bãi đậu xe chờ tôi. Không có kí tên, mình cũng không có lưu số của người này. Là ai lại tẻ nhạt như thế, Xa Vân Hề bất kể là ai vừa gửi tin nhắn, nàng nghĩ đây là tin nhắn quấy rầy, tiện tay ném điện thoại di động lên bàn, cũng không tiếp tục đi quản tin tức rối ren đó nữa, nàng hiện tại đang nghĩ biện pháp đối phó với Tổng tài phu nhân, làm gì có thời gian rảnh rỗi đi quản những sự tình không minh bạch. Buổi trưa, Xa Vân Hề tan tầm cùng đồng nghiệp đi căng tin ăn cơm, không hề nhớ đến tin nhắn khi sáng. Mới vừa ăn được hai muỗng liền nhận được một cú điện thoại, không biết là của ai, bất quá số này nhìn thực quen mắt nha. Điện thoại đổ chuông hồi lâu, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà nghe máy. "Alo, ai đó?" Ngữ khí không được tốt cho lắm, dù gì đang ăn cơm, tự nhiên bị người ta điện thoại phá bĩnh. "Tôi là Quan Di Tình, tôi ở bãi đậu xe chờ cô rất lâu rồi, cô làm sao không tới?" Quan Di Tình âm thanh lại càng không sảng khoái, cái tiểu nha đầu này ngang nhiên dám hết lần này đến lần khác khiêu chiến sự nhẫn nại của cô, ngày hôm nay cô phải cho cái người không biết trời cao đất rộng này biết, Quan Di Tình cũng không phải dễ chọc. "Cô tại sao ở bãi đậu xe chờ tôi chứ?" Con thỏ nhỏ nào đó hoàn toàn không rõ tình hình lúc này nên nói ra nghi vấn của mình, nàng kêu người kia chờ mình khi nào, sao nàng không biết gì hết vậy. "Cô..." Quan Di Tình hiện tại thật sự không thể dùng lời lẽ tốt đẹp nào để nói chuyện cùng Xa Vân Hề, Mình gửi cho nàng tin nhắn, nàng lại làm bộ không biết. Mình ở cửa phòng làm việc nhìn thấy nàng mở điện thoại di động ra xem tin nhắn, giờ lại hỏi tại sao mình ở bãi đậu xe chờ nàng, nàng đây là muốn ép mình mắng người sao?"Xa Vân Hề, tôi mặc kệ cô ở đâu, tôi cho cô trong vòng năm phút nhất định phải xuất hiện ở trước mặt tôi. Tôi ở bãi đậu xe khu A, xe thể thao màu đỏ Ferrari, Cô tới gặp tôi ngay nghe thấy không?" Quan Di Tình rống to vào di động, nàng không thèm để ý giọng nói của mình lớn bao nhiêu, ngược lại tâm tình của nàng bây giờ cực kỳ khó chịu, triệt để bực bội. Nói xong liền ném điện thoại di động vào trong xe, vỗ một cái thật mạnh lên đầu xe thể thao của mình. Quan Di Tình chưa từng gặp qua người nào làm khó mình như Xa Vân Hề, trước đây rất nhiều người đều chờ đợi cô theo đuổi các nàng, Xa Vân Hề thì tốt rồi, hoàn toàn xem cô như cái màn trướng mà coi thường, hơn nữa năm lần bảy lượt chống đối mình. Tiểu nha đầu này thực sự làm nàng tức chết mà, sau này về nhà, cô phải cố gắng giáo huấn nàng một trận, nếu không phải mình đối với nàng động tâm thì làm gì có chuyện mình hao tổn tâm tình mà theo đuổi nàng ấy đây. Xa Vân Hề nhìn màn hình điện thoại di động đã biến thành màu đen, nàng thật sự không hiểu nỗi Quan Di Tình đến cùng muốn thế nào nữa, mình đắc tội với cô ta khi nào chứ. Xa Vân Hề nghiêng đầu ngẫm lại những chuyện xảy ra giữa mình và Quan Di Tình từng tí từng tí, chỉ là nàng thật sự không biết nơi nào chọc tới người nọ. Vừa rồi người kia nói bãi đậu xe, buổi sáng hình như có tin nhắn với nội dung ở bãi đậu xe chờ ai đó. Xa Vân Hề giật mình, lẽ nào là Quan Di Tình nhắn tin? Xa Vân Hề giọng nói không bình tĩnh từ bên đầu dây kia, lại nghĩ cô ta chắc đang giận dữ, xem ra người kia đang phát hỏa. Haizzz, cái này cơm cũng không thể ăn, rồi cầm điện thoại di động vội vã rời căng tin, đồng nghiệp đều nhìn nhau khó hiểu. Chờ thang máy quá lâu, Xa Vân Hề trực tiếp mang giày cao gót theo lối tắt an toàn, đi xuống tầng ngầm, nàng tìm đến bãi đậu xe khu A, chỉ là quá lớn, nàng quay một vòng cũng không tìm được, không thể làm gì khác hơn là cầu viện nhân viên bảo an, đợi khi tìm được Quan Di thì cũng đã là 20 phút sau. Nhìn vẻ mặt đầy hắc tuyến của Quan Di Tình, Xa Vân Hề cảm giác có chuyện xấu rồi, lúng túng cười nói: "Quan tổng, xin lỗi, tôi quên mất chuyện cô tìm tôi." Kỳ thực Xa Vân Hề ở trong lòng lầm bầm: Làm sao tôi biết người nhắn tin đó là cô chứ, chuyện này không thể trách tôi được đâu a. "Lên xe." Quan Di Tình hiện tại không muốn cùng Xa Vân Hề nói chuyện, cô sợ chính mình hung hăng sẽ đánh nàng một trận. Xa Vân Hề lầm bầm miệng nhỏ mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn, cũng không thèm nhìn tới Quan Di Tình. Nàng biết nữ nhân này hiện tại sắc mặt không tốt, nàng cũng không dám tiếp tục trên chọc cô ta nữa, vạn nhất đổ dầu vào lửa, vận mệnh mình ra sao thật khó mà tưởng tượng. Xe rời khỏi bãi đậu, đi được khoảng 10 phút, Xa Vân Hề không nói câu nào. Kỳ thực Quan Di Tình chỉ muốn nghe Xa Vân Hề cho cô một lời giải thích, nhưng người này từ khi ngồi vào xe liền bắt đầu rơi vào trạng thái người câm, càng nghĩ càng thấy bản thân thật oan ức mà. "Cô tại sao không nói lời nào?" Giọng nói không còn khí thế như buổi sáng mà có phần ôn nhu, mang theo chút lành lạnh khiến người ta rất không thoải mái. Âm thanh của Quan Di Tình như vậy dù Xa Vân Hề không nhìn cũng có thể nghe được. Chỉ là nàng không hiểu, Quan Di Tình đã khó chịu như thế vậy còn để mình lên xe làm gì, lẽ nào cô ấy muốn đối với mình làm chuyện gì đó không hay. Vừa nghĩ tới cái này, Xa Vân Hề nhanh chóng nghiêng đầu nhìn dáng vẻ Quan Di Tình. Còn hỏi tại sao mình không nói chuyện ư, cô ta hiện tại nhìn như muốn ăn thịt người vậy, ai dám nói chuyện cùng a. "Nói cái gì bây giờ?" Khi thốt ra câu hỏi này, Xa Vân Hề kích động muốn một tát tự đập chết chính mình cho xong đời, lời này có thể nói sao? Nữ nhân này đang khó chịu như vậy, mình lại dùng câu nói này chọc ghẹo thêm, như thế chẳng phải chán sống rồi sao? Nghe Xa Vân Hề đáp, Quan Di Tình rít chặt vô lăng đến nỗi muốn phát ra âm thanh răng rắc, đốt ngón tay đều có chút trở nên trắng bệch, khuôn mặt vì phẫn nộ mà biến sắc. Nghe được Quan Di Tình tay cầm tay lái phát sinh thanh âm giận dữ, Xa Vân Hề cảm giác lạnh cả sống lưng, người muốn run lên, cái người kia từ lâu tức giận đến độ đỏ mặt, tất cả đều đang nhắc nhở Xa Vân Hề rằng núi lửa sắp phun trào. Tình hình hiện tại, Xa Vân Hề rất sợ sệt, nàng không biết nên xử lý như thế nào. Vừa ở trong điện thoại, Quan Di Tình đã phát hỏa, hiện tại tựa hồ đem thế giới hủy diệt. Hai bàn tay không ngừng xoa tới xoa lui, trái tim nhỏ nhảy loạn như trống, Xa Vân Hề rất sợ, sợ nữ nhân này sẽ làm ra chuyện gì khác người. Làm sao mới có thể làm cho người nọ tắt lửa đây, Xa Vân Hề vận động đầu óc suy nghĩ, nàng bình thường lười biếng vậy mà bây giờ phải cố gắng động não, nhớ lại cái tình tiết trên tivi, lúc nữ chủ nhân phát hỏa, nam chủ nhân làm sao để dập tắt lửa. Bất quá có một tình tiết đột nhiên xuất hiện trong đầu Xa Vân Hề, nàng nhìn Quan Di Tình mắt vẫn đang nhìn phía trước. Ở trong lòng thầm hạ quyết tâm: Ân, hiện tại chính là thời cơ tốt. Nàng nghiêng người về bên trái, quay mặt sang, cúi xuống trực tiếp hôn lên má Quan Di Tình một cái. Nàng cảm giác thân thể người kia lập tức cứng đờ, bèn nhanh chóng quay mặt hướng ra ngoài cửa sổ, đối với vừa động tác hoàn toàn như mình không có làm gì. Quan Di Tình thấy Xa Vân Hề như thế lấy làm kinh hãi, cô hiện tại đang lái xe, nàng kia lại dám đối với cô sử dụng loại thủ đoạn này, cô thật sự sợ hết hồn. Quan Di Tình lẳng lặng quan sát biểu hiện của mình qua kính, nguyên bản khuôn mặt đang tức giận trong nháy mắt đỏ lên. Xa Vân Hề hiện tại mặt cũng đỏ hồng nhìn về phía ngoài cửa sổ. Quan Di Tình khóe miệng hơi giương lên, vẻ mặt khó chịu trước đó giờ khắc này đã hóa thành nồng đậm thâm tình. Người này dĩ nhiên dùng loại thủ đoạn này để cho mình tắt lửa, xem ra rất thông minh. Bất quá nếu chiêu này hữu hiệu, về sau phải dùng nhiều mới được, một là có thể tăng cường cảm tình, hai cũng có thể để cho người này biết mình không phải dễ ức hiếp. Quan Di Tình cảm thấy ngày hôm nay khí trời đặc biệt sáng sủa, tâm tình của cô vào giờ khắc này giống như vậy, đã lâu không có hứng khởi, không tự chủ khẽ hát một ca khúc. Xa Vân Hề thấy Quan Di Tình thần thái sáng láng đang ca hát, bản thân còn lúng túng hơn. Mình như vậy đều tại nữ nhân này hại nha, tại sao mình muốn đi hôn nàng a. Chuyện này Xa Vân Hề thật sự không nghĩ ra, nàng cảm thấy vừa rồi đầu óc của mình nhất định là co rút rồi, bằng không sẽ không phát sốt mà đi làm cái sự tình thân mật đó.
|
Chương 7: Phu nhân mời khách Quan Di Tình mang Xa Vân Hề tới nhà hàng sang trọng nhất thành phố ăn cơm, hơn nữa còn là phòng ăn kiểu Tây. Xa Vân Hề là lần đầu tiên tới nơi như thế này, trước đây nàng thích những nơi đơn giản, cứ bình thường là được. Nhưng nơi này rõ ràng khác hẳn, phải nói là đẳng cấp, những nhà hàng trước đây nàng tới đều không thể gọi là đẳng cấp được. Ở trong lòng không ngừng mà nói thầm: Cuộc sống của người có tiền chính là như thế này a, cái gì cũng đều bậc nhất. Nhìn phòng ăn thật xa hoa, hơn nữa mỗi nơi đều có một phong cách riêng. Nếu tính theo tiêu chuẩn của xã hội thượng lưu, cũng không biết bữa cơm này tốn bao nhiêu tiền. Tuy rằng không phải tiền của mình, nhưng là Xa Vân Hề cũng đau lòng. Người ta mời nàng đến đây ăn cơm, lần sau nàng cũng phải mời lại người ta, không phải sao? Nhưng tiền lương của mình ít ỏi, e sợ còn chưa đủ tiền một chén đồ uống ở đây nữa là. Ngẫm lại thì không nên đáp ứng Quan Di Tình tới dùng cơm, in relationship chính là phiền phức, không tiền không được, tiền thiếu cũng không được. Nhìn tiện nghi nơi này xem, mỗi một cái đều đáng giá nha, lấy ra đi bán cũng thu được chút ít. Còn nhân viên ăn mặc, chà chà, so với mình tốt hơn gấp mấy lần, quả nhiên là đãi ngộ không giống. Xa Vân Hề nhìn toàn bộ phòng ăn xa hoa, con mắt đều sắp bốc ra ánh sáng xanh lục, không phải nàng không biết mấy chổ này, mà là căn bản sẽ không tới chỗ như thế. Trong mắt Xa Vân Hề, cuộc sống thật đơn giản, tùy ý, không muốn quá nhiều tính toán, người có tiền cảm thấy hàng quán ở con đường nhỏ không sạch sẽ, ngược lại Xa Vân Hề cảm thấy đó là nhân sinh, ngẫu nhiên biết qua một chút tâm tình sẽ tốt hơn rất nhiều. Nhiều người có tiền nghĩ phải xài hàng hiệu, Xa Vân Hề không cho là như vậy, quần áo chỉ để dùng che kín thân thể, không có cần thiết tốn kém quá. Có quần áo mặc là rất tốt đẹp rồi. Nếu như dùng tiền đi du lịch, hoặc là mua vài quyển sách lại càng tốt hơn. Kiểu sống xa hoa này nàng không hề thích, tuy rằng nơi này thật sự rất đẹp mắt, chỉ có thể phóng tầm mắt nhìn không thể làm gì khác được. Tất cả món ăn được dọn lên, Xa Vân Hề nhìn thấy trên bàn có thịt bò, những món này để mình ăn sao? Mình thật sự siêu chán ghét cơm Tây, nhưng nếu không ăn sẽ lãng phí bao nhiêu tiền a, lúc biết ăn những món này chỉ ăn qua có hai lần, hiện tại thực sự là không nuốt nổi. Quan Di Tình nhìn Xa Vân Hề vẫn không cầm nĩa, cho rằng nàng không biết cách ăn cơm Tây, liền hỏi nàng: "Tiểu Hề Hề, cô không biết cách dùng dao nĩa sao? Nếu không tôi dạy cho cô được không?" "Không phải, tôi biết, ha ha." Không phải là mình không biết cách dùng nhưng mà những thứ đồ này làm sao ăn, lần trước cùng tỷ tỷ đi ăn cơm Tây đã ói ra một buổi tối, hiện tại làm sao còn muốn như hôm đó nữa, lại không tiện cự tuyệt, có thể làm sao bây giờ a? Xa Vân Hề ở một bên kêu khổ, nàng thật sự không muốn ăn những thứ đồ này, cũng không biết những người kia tại sao thích ăn cơm Tây. Món ăn Trung Hoa thật tốt, dinh dưỡng phong phú, mùi vị rất ngon. Tay trái cầm nĩa, tay phải lấy dao, nhẹ nhàng cắt một khối nhỏ thịt bò. Xa Vân Hề lần đầu tiên cảm giác ăn cơm khó chịu như vậy, quy củ như vậy. Trước đây mình miệng lớn ăn cơm, cũng không có nhăn nhó như bây giờ. Mình không phải đại gia khuê tú, tại sao lại phải chịu đựng thế này, trong lòng oan ức như cô vợ nhỏ. Quan Di Tình nhìn Xa Vân Hề ăn cơm với vẻ mặt thống khổ, cảm thấy người này có phải là không thích ăn cơm Tây. Mình đã ăn hơn một nửa, người này tựa hồ mới ăn được hai muỗng. "Tiểu Hề Hề, ngươi không thích ăn cơm Tây sao?" "Sao? A, không phải. Tôi ở căng tin đã ăn cơm, hiện tại không đói bụng. Bất quá nơi này cơm vẫn là có thể, ha ha." Xa Vân Hề cảm giác ngày hôm nay chính mình đặc biệt cười hơi nhiều, số lần giả ngu rõ ràng tăng lên. "Nếu như không muốn ăn thì đừng ăn nữa, ăn nhiều bụng sẽ khó chịu." Quan Di Tình cười hướng Xa Vân Hề nói, tiếng nói ôn nhu giống như mặt sông không gợn sóng. "Vậy cũng không được, lãng phí rất đáng tiếc, tôi lập tức ăn." Xa Vân Hề tỏ thái độ tiết kiệm, nhanh chóng đem mảnh thịt bò cắt thành một mảng nhỏ, cũng mặc kệ khó ăn hay không khó ăn, trực tiếp nuốt vào. Trong chốc lát đã đem một bàn thịt bò ăn sạch, ăn xong há miệng uống nước. Nàng cảm thấy ngày hôm nay là bữa cơm trưa khó ăn nhất, so với cái gì đó còn khó hơn ăn. "Cô... cô ăn như vậy nhanh làm sao mà tiêu hóa." Nhìn Xa Vân Hề bộ dáng ăn như hùm như sói, Quan Di Tình thật sự sợ người này ăn quá nhanh, buổi chiều sẽ tiêu chảy. "Không có chuyện gì, đúng rồi tôi muốn đi rửa tay một chuyến, một mình cô ăn trước đi." Xa Vân Hề nói xong ngay lập tức rời chỗ ngồi bước thẳng đến phòng rửa tay. Không cần phải đến buổi chiều mới tiêu chảy, nàng hiện tại cái bụng đã bắt đầu không thoải mái. Này không phải vì sợ lãng phí lương thực sao, nhưng mà lương thực còn chưa có lãng phí, mạng nhỏ của nàng phải gặp xui xẻo rồi. Xa Vân Hề chạy vào phòng rửa tay, ói ra hết tất cả. Cũng không biết bao lâu, cuối cùng từ bên trong đi ra, cảm thấy hiện tại cả người vô lực. Nàng cảm giác mình phạm phải sai lầm lớn, tại sao phải ăn thịt bò a, lãng phí không phải là tiền của mình, đau lòng làm chi. Dùng nước lạnh súc miệng, vừa mới chuẩn bị đi ra, cái bụng lại bắt đầu phen khác hành hạ. Nhanh chóng đến WC đi giải quyết, nhìn lên trần nhà, Xa Vân Hề cảm giác có thật nhiều ngôi sao. Mình ngày hôm nay chắc phải mắc kẹt trong này rồi, thôi thì liều chết hy sinh. Cuộc sống của người có tiền thật không phải bình thường mà, nhà mình tuy rằng có tiền nhưng chưa bao giờ xa xỉ. Lúc mười tám tuổi, mẹ liền cho con cái ra ngoài tự lực cánh sinh. Nói cái gì nên đi ra ngoài kiếm tiền, chính mình nuôi sống bản thân, cha mẹ không chịu trách nhiệm sinh hoạt phí nữa, bảo là đã trưởng thành rồi, có tay có chân, tự mình đi ra ngoài kiếm tiền nuôi mình. Lúc đi học, ngoại trừ học phí, sinh hoạt phí tất cả đều là tự mình kiếm tiền chi trả. Phương thức giáo dục của nhà họ Xa cùng những nhà khác hoàn toàn khác nhau. Quan Di Tình cơm nước xong, ngồi đợi một hồi lâu, không thấy Xa Vân Hề trở về, có chút cuống lên, người này sẽ không xảy ra chuyện đi. Trả xong tiền, liền bước tới phòng rửa tay một chuyến, ở bên trong không thấy ai. Lấy điện thoại di động ra gọi, lúc tiếng chuông vang lên là phát ra bên trong phòng WC. "Cô tại sao vẫn chưa ra, định ở bên trong luôn hử." Quan Di Tình đứng ở cửa gọi điện thoại vào. Xa Vân Hề vừa nghe có âm thanh ai đó, tựa hồ ngoài cửa có người nói chuyện. Lại từ khe cửa nhìn bên ngoài xem có ai hay không thì thấy người phụ nữ kia với giày cao gót màu đỏ. Trong lòng khẩn trương gào thét, mình biến thành như vậy là do ai hại, Quan Di Tình thật là nữ nhân gây họa. "Cô chờ một chút, tôi lập tức đi ra ngoài." Xa Vân Hề hiện tại không có khí lực, muốn mau nhanh giải quyết xong mở cửa đi ra ngoài. Đứng ở ngoài cửa Quan Di Tình nhìn thấy Xa Vân Hề có vẻ uể oải, rất lo lắng hỏi nàng: "Tiểu Hề Hề, cô làm sao, làm sao trán đổ mồ hôi nhiều vậy a?" "Không có chuyện gì, chỉ là tiêu chảy, chúng ta đi thôi." Nói liền đi rửa tay. Quan Di Tình ở phía sau, đôi mắt xinh đẹp nhíu lại, nàng cảm giác Xa Vân Hề không đúng, từ lúc bắt đầu ăn cơm liền không đúng. Lẽ nào nàng ấy thật sự không thích ăn cơm Tây, nhưng vì lý do gì nàng ta còn muốn ăn hết tất cả, thực sự là quá kỳ quái. Đi tới bên cạnh Xa Vân Hề, kéo nàng lại, tỏ rõ vẻ sầu khổ nhìn nàng."Chúng ta hiện tại đi bệnh viện." "Đi bệnh viện, tại sao?" Xa Vân Hề thật sự không biết Quan Di Tình lại muốn làm cái gì, không có chuyện gì đi bệnh viện làm gì, lại phải tốn tiền. "Cô khám xem một chút, cô hiện có vẻ khó chịu, cô không thể ăn cơm Tây phải không?" Quan Di Tình suy đoán đây chính là nguyên nhân duy nhất, cái người kia lúc ăn cơm mang vẻ mặt thống khổ, là không muốn ăn sao? "Làm sao cô biết?" Nói xong Xa Vân Hề liền che miệng mình, tựa hồ là nói ra cái gì không nên nói đến."Ha ha, không sao rồi, chúng ta không cần đi bệnh viện, sắp tới giờ đi làm, chúng ta trở về đi thôi." Xa Vân Hề lại không muốn đi bệnh viện, nếu như bị mẹ mình biết, nhất định sẽ trói gô về nhà. "Cô còn muốn đi làm, cô không thích tại sao không nói, còn cố gắng ăn, cô đây là trách móc tôi sao?" Quan Di Tình không thích người này như vậy, vì sao lại không lo lắng cho bản thân chứ. Không thích là không thích, tại sao lại muốn miễn cưỡng bản thân. Nhìn Quan Di Tình mắt đã có chút ướt át, Xa Vân Hề hoảng rồi, nàng thật sự không phải cố ý. Nữ nhân này làm sao khóc, nàng sợ nhất chính là nước mắt. Chính mình cảm thấy khó chịu lắm, cô ta tại sao phải khóc a. "Cô đừng khóc, tôi một hồi là tốt rồi. Chúng ta mua thuốc uống là được rồi." Xa Vân Hề mau mau giúp Quan Di Tình lau nước mắt, nữ nhân này cũng quá khó hầu hạ, làm sao động một chút là bắt đầu khóc. "Không được, phải đi bệnh viện." Quan Di Tình biết, mình nhất định phải tỏ thái độ cứng rắn, bằng không Xa Vân Hề tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp. Hiện tại không biết qua bao lâu, người này mặt đã bắt đầu ố vàng, một vệt máu đều không có, không ngừng đổ mồ hôi, không đi bệnh viện nhất định sẽ chết người. "Được, vậy chúng ta đi bệnh viện có được hay không?" Xa Vân Hề hiện tại chỉ muốn đem Quan Di Tình dỗ dành, bằng không ngày hôm nay nàng làm sao có cách trở về. "Được, chúng ta hiện tại đi bệnh viện." Nói xong trực tiếp lôi kéo Xa Vân Hề thẳng đến bệnh viện. Đến bệnh viện, Bác sĩ bảo là tiêu chảy cấp, cần truyền dịch, Xa Vân Hề bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là đáp ứng ở lại. "Cô sao khờ thế, không thể ăn còn miễn cưỡng muốn ăn." Quan Di Tình hiện tại muốn đánh nữ nhân này một trân, chính mình biết rõ không thể ăn, còn nhắm mắt đi ăn, này không phải là tự mình tìm tội sao. "Ha ha, tôi chỉ là không muốn lãng phí lương thực mà thôi, huống hồ hiện tại đã không sao rồi, truyền dịch xong có thể trở về." Xa Vân Hề hiện tại cũng không dám cùng Quan Di Tình tranh luận, nữ nhân này mà khóc thì coi như đó là bức trường thành, lúc đó nàng không biết phải làm sao đây. "Dù có lãng phí, cũng không thể như vậy, cô như vậy chẳng phải càng lãng phí hơn hay sao?" Không lãng phí lương thực, tự mình ăn để bị hành hạ cái bụng như thế, cô lần đầu tiên gặp một người như Xa Vân Hề. Rõ ràng là Đại tiểu thư nhà giàu, lại đi quan tâm đến mấy chuyện vặt vãnh này, Quan Di Tình thật sự có chổ không hiểu nổi trong đầu Xa Vân Hề đang suy nghĩ chim hoa bướm lượn gì nữa. "Ha ha, vậy lần sau nếu đi ăn cơm Tây, tôi không đi nữa." Không phải lần này vì quan tâm cô hay sao, lần sau đánh chết tôi cũng không đến nơi này ăn cơm. "Còn muốn lần sau, một lần là đủ rồi. Sau này ăn cơm cô chọn nhà hàng nha, còn có cô thích ăn gì cứ nói một tiếng." Người này không thích cơm Tây, vậy cứ tùy ý thích nàng đi, mình cũng bình thường, ăn này nọ nọ kia chắc không bị tiêu chảy như nàng. "Ha ha, lúc đó nói sau đi, tôi xin nghỉ một ngày, không phải là vì muốn bỏ bê công việc." Nói xong Xa Vân Hề cầm điện thoại lên gọi cho Lý Hoan nói nàng buổi chiều xin nghỉ. Tiền lương lại ít đi, Xa Vân Hề rất ủ rũ, tháng này đã không có chuyện gì tốt lành, phải nói rằng từ khi gặp phải Quan Di Tình hoàn toàn không phải chuyện tốt. $H{V|E
|
Chương 8: Trông mặt mà bắt hình dong Truyền dịch xong, Quan Di Tình lái xe mang theo Xa Vân Hề về công ty một chuyến, sau đó thì về nhà. Xa Vân Hề ở trong xe xoắn xuýt, Quan Di Tình đưa mình về nhà mình hay là ở nhà của cô ta đây. Nếu như nhà mình, nàng không muốn để cho Quan Di Tình biết địa chỉ nhà mình; nếu như đi nhà Quan Di Tình, nàng lại không biết sẽ phát sinh chuyện gì bất ngờ, giữa mình mà Quan Di Tình đã xãy ra những chuyện ngoài ý muốn quá nhiều rồi, mình phải càng cố gắng để không mắc bẫy cô ta nữa. Xa Vân Hề ở nơi đó xoắn xuýt, Quan Di Tình nhìn kính xe quan sát nàng, Xa Vân Hề mỗi động tác đều rõ rõ ràng ràng, một hồi cau mày, một hồi thở dài, một hồi lại uốn éo, tất cả các sắc thái nàng đều thể hiện ra. Cô không biết tiểu ngốc tử này lo lắng cái gì, bất quá bộ dáng Xa Vân Hề bây giờ thật rất đáng yêu. "Tiểu Hề Hề đang lo lắng điều gì?" Quan Di Tình khuông mặt đầy ý vị, cười nhìn Xa Vân Hề. "Há, không có gì. Tổng giám đốc, chúng ta đi đâu?" Mặc dù biết Quan Di Tình chở mình đi đâu, bất quá Xa Vân Hề cố ý giả ngu hỏi, hi vọng tìm ra được lý do cự tuyệt. Nàng thật sự không muốn ở nhà của Tổng tài phu nhân yêu nghiệt này, mình sợ chỉ còn cái xương trắng nha. "Về nhà." Quan Di Tình tuy rằng không biết Xa Vân Hề nghĩ gì, bất quá nghe ngữ khí của nàng tựa hồ không muốn về nhà mình. Lẽ nào vừa rồi nàng luôn lo nghĩ vấn đề này sao? Chứng thực suy nghĩ của mình là đúng, Quan Di Tình nhìn Xa Vân Hề thật không thể khó chịu hơn nữa, bất quá nếu không muốn đi nhà mình, vậy đi nhà nàng là được rồi. "Tiểu Hề Hề, nếu không, chúng ta về nhà cô được không?" Quan Di Tình nói ra suy nghĩ của mình, nhà mình hay nhà Xa Vân Hề đâu có gì khác nhau, đợi ôm được Xa Vân Hề vào lòng, lúc ấy nhà nào cũng là nhà của mình thôi. "A, không cần, chúng ta tới nhà tổng giám đốc đi, ha ha." Xa Vân Hề vừa nghe muốn đi nhà mình, lập tức phản ứng, nếu để cho Quan Di Tình biết mình ở trên cô ấy một tầng lầu, nàng sợ người này nửa đêm viện lý do sợ tối chạy đến nhà nàng xin ngủ nhờ, ở lì lại nhà mình luôn thì khổ. Nếu như vậy sau này cuộc sống của mình càng thảm hại hơn, nàng tuyệt đối không muốn nữ nhân này biết địa chỉ nhà. "Há, nguyên lai Tiểu Hề Hề thích nhà tôi sao, tốt lắm chúng ta về nhà tôi đi." Quan Di Tình nhìn vẻ mặt Xa Vân Hề là biết rõ người này không muốn mình biết địa chỉ nhà nàng, bất quá cô cũng không vội, chẳng phải đã biết địa chỉ của nàng ấy mấy ngày nay rồi sao? Xa Vân Hề muốn trốn tránh cô, không có đơn giản như vậy đâu thỏ con à. "Được, tối hôm nay làm phiền tổng giám đốc." Xa Vân Hề một mặt khách khí, trở lại nhà Quan Di Tình không biết sẽ có chuyện gì xảy ra, bất quá thân thể mình hiện tại suy yếu, người này sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà làm chút chuyện vượt quá sự tình. Liếc mắt nhìn Quan Di Tình, vẻ mặt của cô không có gì thay đổi, vẫn là mỹ mạo câu hồn. Xa Vân Hề biết tối hôm nay chắc không dễ chịu gì, mình phải nghĩ biện pháp thoát thân mới được, bằng không ngày hôm nay xác suất bị ăn khá là cao a. Xa Vân Hề thay đổi cách xưng hô từ Tổng tài phu nhân thành Tổng giám đốc. Cả hai cách xưng hồ này điều khiến Quan Di Tình chán ghét, cô thích nàng lúc say rượu gọi mình Tiểu Tình Tình, thật ngọt ngào và tràn ngập thương yêu. "Tiểu Hề Hề, sau này ở bên ngoài không cần gọi tôi là tổng giám đốc biết không? Bằng không tôi sẽ không phát tiền lương cho cô." Xa Vân Hề tựa hồ rất quan tâm tiền, Quan Di Tình biến hóa liền thực hiện chính sách dụ dỗ, tuy rằng cô không biết vì sao tam tiểu thư của Hân Duyệt lại quan tâm chút tiền này, bất quá có nhược điểm để mình nắm bắt thật là tốt. "Tổng giám đốc, cô cũng không thể làm như vậy, cô đây là lạm dụng chức quyền." Vừa nghe Quan Di Tình cắt tiền lương của mình, Xa Vân Hề đâu còn quản nữ nhân này là tổng giám đốc hay Tổng tài phu nhân, thói đời tiền chính là to nhất. "Vậy cô sửa lại cách xưng hô đi." Nếu nàng đã quan tâm tiền như vậy, sau này thật dễ dàng mà tìm cách ôm lấy nha. Quan Di Tình nở nụ cười rực rỡ, đùa với Xa Vân Hề mới vui vẻ làm sao. "Không gọi cô là tổng giám đốc, vậy gọi cô là gì? Tổng tài phu nhân hả?" Xa Vân Hề không nghĩ ra được là nên gọi bằng tên thân mật, nàng không phải không muốn gọi, mà là hoàn toàn không có nghĩ đến, hơn nữa xưa nay có bao giờ vận động đầu óc đâu, cứ nghĩ sao nói vậy. Quan Di Tình nghe Xa Vân Hề nói xong, tức muốn nghiến răng kèn kẹt, người này lẽ nào không có suy nghĩ ra cách xưng hô nào phong tình chút sao, toàn nghĩ ra thể loại xưng hô mà mình không muốn nghe. "Cô không có cách gọi nào khác sao, cô chỉ có hai cách xưng hô đó với tôi hay sao?" Quan Di Tình tràn ngập hắc tuyến nhìn Xa Vân Hề. "Há, chúng ta là quan hệ lãnh đạo cùng cấp dưới, nếu trực tiếp xưng hô tên tựa hồ không được tôn trọng cô cho lắm?" Xa Vân Hề hoàn toàn không để ý tới ý tứ Quan Di Tình, nàng chỉ dựa theo suy nghĩ của mình. "Xa Vân Hề, chúng ta hiện tại không thảo luận vấn đề xưng hô nữa, tôi cho cô hai cách gọi tên, cô tự mình lựa chọn là được rồi. Một là Di Tình, hai là Tiểu Tình Tình, cô chọn đi nha. Nếu như cô cảm thấy còn có cách xưng hô nào khác hơn thì cứ gọi, nhưng tuyệt đối không phải là Tổng giám đốc hay tổng tài phu nhân." Quan Di Tình càng ngày càng muốn nạy đầu óc Xa Vân Hề ra để nhìn vào bên trong, nàng đây là làm gì cũng không có xem sắc mặt người khác sao. Nhìn Quan Di Tình có chút hơi mặt giận, Xa Vân Hề thấy thật lo âu vấn đề xưng hô."Vậy ta gọi cô là Di Tình được không." Chỉ là cách gọi tên thôi mà, cô ấy sao lại quan tâm như thế. Nhìn Xa Vân Hề giống bé ngoan thật nghe lời, Quan Di Tình thoả mãn nở nụ cười, tuy rằng cũng không thích danh xưng này cho lắm, nhưng nếu bắt Xa Vân Hề gọi cô là Tiểu Tình Tình, Xa Vân Hề tuyệt đối sẽ không gọi. Chỉ có lúc say rượu nàng mới gọi như thế, lúc ấy nàng trông mới khả ái làm sao. Hai người khi về nhà thuận tiện đi siêu thị mua một chút món ăn và đồ ăn, về đến nhà, Quan Di Tình đem món ăn bỏ một ít vào nhà bếp, thứ khác thì bỏ vào tủ lạnh. Nàng để Xa Vân Hề tự nhiên ngồi salông, còn mình đi nhà bếp làm cơm. Đối với việc Quan Di Tình làm cơm, Xa Vân Hề rất ngạc nhiên, Tổng tài phu nhân còn có thể làm cơm, không có độc chết người chứ? Bất quá có người nguyện ý làm cơm, Xa Vân Hề thật cao hứng, nàng ghét nhất vào vào nhà bếp. Nhưng mà bản thân nếu làm cơm, hoàn toàn có thể ăn uống, không đến nỗi khiến người ta nhập viện. Hai lần trước đến nhà Quan Di Tình không có dịp nhìn một phen, giờ khắc này xem ra, nữ nhân này trang trí phong cách nhà cửa hoàn toàn so với nàng khác nhau. Nơi này xem ra thanh nhã, thư thái, khiến người ta cảm thấy đặc biệt thoải mái. Nhìn thấy bên cạnh một cái giá sách giản dị, bày đặt vài cuốn sách, Xa Vân Hề đi qua liếc nhìn lên. Có mấy quyển là dương cầm phổ, mỗi cái đều có vết tích lật xem, hơn nữa còn có chữ viết làm dấu. Xa Vân Hề cảm thấy Quan Di Tình mặc dù trông như không để ý quá nhiều đến công việc, không nghĩ tới nàng đúng là người có năng lực phi thường, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong. Cầm phổ này mình đã từng thích nhất, hiện tại mình tựa hồ đem chúng vứt đi góc nào rồi không nhớ nữa. Nhìn thấy trong góc phòng khách có một cây đàn dương cầm trắng, làm Xa Vân Hề gợi lên quá nhiều hồi ức, hồi ức kia sáu năm qua mình chôn vùi quên lãng. Ngày xưa nó như ma chú thấm vào da xương của mình, cũng đã từng xem nó coi như sinh mệnh, chỉ là có một ngày bản thân mang đi vứt bỏ ở góc. Sáu năm không hề chạm đến, chưa hề liếc mắt nhìn dù chỉ một lần. Xa Vân Hề thả xuống cầm phổ, không quay đầu nhìn lại, không phải sợ mình sẽ gào khóc, mà là sợ phải đối mặt với bản thân, với sự thật sáu năm qua. Sợ mình kích động đi mở ra bộ đàn dương cầm kia, đánh từng âm thanh quen thuộc, sợ nội tâm không thể tự kiềm chế. Mọi chuyện đã không thể nào trở lại, cho dù có dùng hết trái tim đi thỉnh cầu, cuối cùng vẫn là chính mình cô độc, vẫn là một người phải chịu đựng thống khổ này, nàng không muốn khổ đau nữa nên lựa chọn cất đi tất cả đồ vật liên quan đến ngày xưa, lựa chọn trốn tránh, không nhìn tới chúng nữa, vậy sẽ không còn thương tâm. Xa Vân Hề trở lại trên ghế salông, tựa đầu nhắm mắt, tận lực để cho mình quên đi hình ảnh về những vật kỉ niệm kia. Hiện tại Nàng cần bình tĩnh, sau đó mang toàn bộ kí ức đánh bay về quá khứ, không muốn chúng tiếp tục xuất hiện trong đầu mình. Quan Di Tình đi ra nhìn thấy cảnh tượng khuôn mặt tràn ngập bi thương của Xa Vân Hề, Xa Vân Hề rất khác thường so với mọi khi. Nàng ngồi tựa đầu trên salong vẻ mặt bình thản nhưng ẩn trong đáy mắt nhiều sầu bi, bóng dáng đơn bạc, khí tức lạnh lẽo bi thương. Thời khắc này Quan Di Tình cảm thấy Xa Vân Hề mang nhiều tâm sự, hơn nữa chuyện kia có thể là rất đau lòng, Quan Di Tình không dám tìm hiểu rõ. Trông Xa Vân Hề phi thường xa lạ, xa lạ đến nỗi người khác không còn cảm giác bóng dáng đơn thuần quen thuộc của nàng nữa, dường như chỉ còn phảng phất nỗi đau không ai có thể chạm đến trái tim nàng. Quan Di Tình rất không thích cảm giác bây giờ, cảm giác quá xa lạ, làm cho nàng sợ sệt, sợ Xa Vân Hề sẽ càng ngày càng xa cô, cô muốn xua tan, đánh đuổi tất cả những thứ xa lạ đó để mang một Xa Vân Hề quen thuộc trở về. "Tiểu Hề Hề, cơm tôi làm xong rồi, cô mau rửa tay nhanh đến nếm thử tay nghề của tôi xem sao." Quan Di Tình vừa nói vừa cười tựa hồ rất vui vẻ, chỉ là nụ cười này bên trong hàm nghĩa chỉ có cô tự mình biết thôi. Xa Vân Hề nghe được Quan Di Tình gọi, mở mắt ra đứng lên đến bên bàn, nhìn thấy trên bàn nhiều món ăn màu sắc rực rỡ, hơn nữa tạo hình đều cực kỳ tốt, có thể nói là nghệ thuật a, khiến người ta không nhẫn tâm xuống tay mà ăn vào. "Những món này đều là cô làm sao?" Xa Vân Hề thật sự không thể tin tưởng con mắt của mình nữa rồi, một bàn cơm trông thật ngon mắt được làm từ tay Tổng tài phu nhân, thật huyền diệu. Làm gì có ai đem món ăn làm thành như vậy, đây là tác phẩm nghệ thuật nha. "Làm sao? Lẽ nào cô không tin?" Nhìn thấy Xa Vân Hề vẻ mặt kinh ngạc, biết tỏng người này đang hoài nghi năng lực trù nghệ của mình. Mình có giấy chứng nhận tư cách đầu bếp cao cấp, người này thật không tin mình, mình thật sự phải làm cho nàng mở mang tầm mắt rồi. "Không phải không tin, mà là cô giống như một vị đại tiểu thư mười ngón tay không nhiễm nước, vậy mà có thể làm những món ngon như thế này, làm cho người ta phải thay đổi cách nhìn." Xa Vân Hề lần đầu tiên thấy có người đem thức ăn trang trí đẹp mắt như thế. Ngẩng đầu lên cười ha ha với Quan Di Tình nói rằng: "Cái này tôi có thể nếm thử được không?" Dù có làm đẹp, nếu ăn không ngon cũng không có tác dụng gì nha. "Có thể, bất quá ngươi trước hết rửa tay sạch sẽ, nhanh lên một chút đi." Quan Di Tình đẩy đẩy Xa Vân Hề đi rửa tay, còn cô hướng phòng bếp đi tới. Xa Vân Hề rửa tay xong thật cao hứng đi ra, cầm lấy chiếc đũa gắp lên một khối cà chua xào trứng gà, oa, mùi vị này so với nhà hàng còn ngon hơn một nghìn lần, những món này thật do người làm sao?
|
Chương 9: Mỹ thực mê hoặc "Tiểu Tình Tình, cô quá lợi hại, cô là thần tượng của tôi rồi đó nha, ai mà cưới được cô người đó kiếp trước tích bao nhiêu là phúc." Xa Vân Hề vừa dựng thẳng ngón tay cái, vừa nói những lời sùng bái, sao mình tự dưng lại gọi cái xưng hô cơ chứ? Toàn bộ không khí phòng ăn bây giờ trở nên dị thường ám muội. Quan Di Tình nghe được Xa Vân Hề gọi mình như thế, trong lòng vui sướng không thôi, người này hiện tại tỏa ra hương khí ám muội, sợ nàng chính mình cũng không biết. Cô thật thích nàng như bây giờ, đơn giản, lại đơn thuần. "Nếu không thì cô cưới tôi có được không?" Quan Di Tình bày ra một cái khuôn mặt tươi cười, nháy mắt một cái nhìn Xa Vân Hề, tựa hồ như đang phóng điện. Nhìn Quan Di Tình đôi mắt linh động, lại còn nháy mắt với nàng, Xa Vân Hề cảm thấy người này cũng cực dễ thương. Bất quá rất nhanh phục hồi tinh thần lại, ngây ngô nói rằng: "Di Tình, cô làm món ăn quá ngon, ngày hôm nay tôi muốn ăn nhiều một chút. Mấy năm qua tôi mới được ăn một bữa ngon như vậy." Nói xong cũng không nhìn Quan Di Tình nữa, nàng sợ mình một phút kích động sẽ hướng người này làm ra chuyện gì. Đối với một kẻ tham ăn, cái mà Quan Di Tình phải nắm bắt chính là dạ dày, tiếp đó sẽ làm cái gì. Cô còn chưa có nghĩ đến a. "Ân, nếu ngon thì ăn nhiều một chút. Cô đó, ăn từ từ, ăn quá nhanh buổi tối sẽ tiêu hóa không được." Nhìn Xa Vân Hề ăn như hùm như sói, Quan Di Tình thật sự lo lắng, cái bụng của Xa Vân Hề mới vừa rồi còn như vậy, buổi tối sẽ lại tiêu chảy thì sao. "Ân ân, Cô làm quá ngon, buổi trưa ăn cách một khoảng rồi, hiện tại bụng đói kêu ùng ục. Ngày hôm nay tôi muốn ăn nhiều một chút, ha ha." Nàng nhét thức ăn đầy một miệng, nói chuyện đều sắp không nói được. Nhìn Xa Vân Hề ăn rất ngon miệng, Quan Di Tình tràn ngập niềm vui, ít nhất trước tiên nắm lấy bao tử người này, sau đó suy nghĩ vấn đề dụ dỗ người này về nhà. "Đúng rồi, cô tại sao nấu ăn ngon như vậy?" Trang trí tuyệt mỹ, còn ăn ngon, quá mê người. "Tôi trước đây có nghiên cứu chút nguyên liệu, tôi thích nhất là nấu ăn." Trước đây vì muốn bản thân ăn ngon nên mới tìm tòi nấu ăn, hiện tại vì mục tiêu bắt cóc người này về nhà mà cố gắng nấu ăn thật ngon, Quan Di Tình ở trong lòng cho rằng đây là ý tưởng hay, lợi dụng mỹ thực câu dẫn Xa Vân Hề. Người này đối với mỹ thực có sức mê hoặc thật lớn, tỉ lệ dụ dỗ nàng về nhà cực cao nha. "Cô thích nấu ăn sao? Oa, cô thật vĩ đại, tôi thì chán ghét làm cơm. Ở nhà của tôi, ngoại trừ mẹ tôi và mấy chị dâu của tôi trù nghệ tạm được, chị dâu của tôi thì có chút tốt hơn." Tuy rằng mẹ mình có lúc rất lợi hại, bất quá trù nghệ cũng khá, so ra là tốt hơn hai đứa con gái. Hai đứa con gái trong nhà, một đứa thì ngu si chuyện bếp núc, một đứa thì nấu ăn người khác nuốt không trôi, chỉ có Xa mụ mụ là coi như tạm được. "Nếu như vậy, chúng ta cùng nhau đi, cô thường thường tới chỗ của tôi ăn cơm, mỗi sáng tôi sẽ nấu món thật ngon cho cô ăn, vậy cả hai cùng vui vẻ." Quan Di Tình bắt đầu triển khai thế tiến công, hi vọng người này có thể nhanh lên một chút mắc câu. Nghe Quan Di Tình nói xong, tuy rằng lời mời thực có sức quyến rũ, dù gì mình hay ngủ nướng lại không thích nấu ăn, quả thực rất tốt nha. Nhưng mà người này có ý đồ với mình, mình không thể như thế thỏa hiệp, mà mình cũng không muốn bỏ qua cơ hội tốt như vậy, quá là khó nghĩ đi, tại sao cá cùng gấu không thể có được trọn vẹn cả hai a. Xa Vân Hề suy tư nghĩ biện pháp giải quyết việc này, nếu như đáp ứng thì mình cũng không thể ăn uống chùa, không biết tổng giám đốc phu nhân lại đưa ra điều kiện gì, chẳng lẽ tự mình bán mình, không thể đâu nha, còn nếu dời đến ở cùng với cô ấy biết đâu cô ấy sẽ chà đạp mình thì sao. Xa Vân Hề một hồi thở dài, một hồi cau mày, lông mày đều sắp nhăn lại thành bánh quai chèo. Nhìn Xa Vân Hề không nói lời nào, ở nơi đó quắn quéo muốn chết, Quan Di Tình biết người này hiện tại đang do dự. Bất quá mình ra sức dẫn dắt thêm chút đã, hẳn là nàng sẽ chậm rãi mắc câu. "Nếu như cô cảm thấy không tiện, có thể mỗi ngày tới chỗ của tôi cùng tôi làm chút việc nhà, coi như tiền cơm? Như vậy cô không cần chút ý đến chuyện tiền nông." Quan Di Tình biết Xa Vân Hề không tiện, nàng lại lo lắng mình sẽ đối với nàng đưa ra yêu cầu quá đáng, nàng nghĩ gì đều hiện rõ trên khuôn mặt, lại đơn thuần như tờ giấy trắng, người như vậy bây giờ rất hiếm. "Có thật không?" Xa Vân Hề thấy Quan Di Tình nói ra yêu cầu không đến nỗi quá đáng, để cho mình làm chút việc nhà, như vậy không chỉ có thể ăn được mỹ vị, mà còn có thể tiết kiệm ra một phần sinh hoạt phí, thiệt là nhất cữ lưỡng tiện, thiệt là hoàn mỹ nha. "Ân, cô chỉ cần buổi tối lại đây quét dọn một chút là được, nhà tôi cũng không có gì dơ bẩn, quét tước rất dễ dàng." Quan Di Tình lơ đãng nói ý nghĩ của mình, ban ngày không làm mà phải làm ban đêm, này không phải là đang dẫn dắt người ta phạm tội sao? Nhưng Xa tiểu ngốc kia làm sao hiểu được hàm ý trong đó cơ chứ, mình lại không thể nói hoạch tẹt ra. "Được, tôi chiều tối đến quét tước vệ sinh." Xa Vân Hề đáp ứng rất sảng khoái, tưởng như bản thân vừa trúng mấy triệu tiền thưởng. Nhìn Xa Vân Hề cao hứng, Quan Di Tình trong lòng cũng hân hoan, cô không nghĩ tới tên tiểu tử này dễ dàng như vậy liền mắc câu. Vốn sợ mình sẽ tiêu tốn chút thời gian, lần này ngược lại tốt rồi, người này nhanh như vậy đáp ứng, hơn nữa rất cao hứng. Ngẫm lại sau đó mỗi ngày đều có thể cùng tiểu nha đầu này gặp mặt, thật là hạnh phúc làm sao, như vậy ngày mình bắt nàng về làm tù binh không còn xa nữa. Hiện tại hai người đều hài lòng ăn cơm, nhưng trong lòng mục đích không giống nhau. Một người sắp bị bắt còn không biết, một người khác đang rình chờ con thỏ nhỏ đưa tới cửa. Cơm nước xong, Xa Vân Hề chủ động đi rửa chén, lần đầu tiên tới ăn cơm, cũng phải biết điều một chút không phải sao. Nhưng mà cơm nước xong, sau đó thì làm gì a. Từ trong phòng bếp đi ra, Xa Vân Hề nhìn Quan Di Tình ngồi trên salong xem tivi, nàng hiện tại đặc biệt lúng túng không biết nên đi hay nên ở lại. Bất quá không có khả năng ở lại, mình không có tính đến khả năng đó. Hiện tại cũng đã tám giờ, cũng nên về, nếu không người này sẽ không cho mình về. Mình phải tranh thủ cơ hội để rời đi mới được, Xa Vân Hề đi đến bên cạnh Quan Di Tình, cười ha hả nói: "Cái kia, Di Tình, bây giờ sắc trời không còn sớm, tôi phải đi về trước." "ừ, đã muộn như vậy, cô nên về đi, nhà cô ở nơi nào, có xa hay không, có muốn tôi đưa cô về?" Quan Di Tình biết rõ nhà Xa Vân Hề chung một tiểu khu với mình, vẫn muốn hỏi ra lời này, nàng không muốn để mình biết nàng và mình ở cùng tiểu khu, vậy chắc hẳn là ở rất gần nhau, hay cùng một lầu? Quan Di Tình cảm thấy thật hứng thú với Xa Vân Hề. "Không cần, thật cảm ơn, nhà của tôi rất gần đây, đi một lát là đến." Xa Vân Hề nhìn Quan Di Tình quan tâm mình trong lòng cảm thấy chính mình lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, trong lòng có chút xấu hổ. "Vậy tôi đưa cô đi?" Ngày hôm nay nàng không muốn ở lại, Quan Di Tình cũng sẽ không miễn cưỡng, thời gian các nàng còn dài, lo ngại gì một đêm. Nói xong cô cũng bước theo Xa Vân Hề ra khỏi nhà mình. "Di Tình, cô không cần đưa tôi, tôi đi một lát liền đến nhà." Đã ra khỏi nhà, mà Quan Di Tình còn ở phía sau mình, Xa Vân Hề cảm giác người này muốn đưa mình đến tận nhà, thật nguy hiểm nha. "Không có chuyện gì, tôi đưa cô đến cửa thang máy là được." Quan Di Tình nhìn Xa Vân Hề xoa bóp nút bấm thang máy, chẳng mấy chốc thang máy liền đến nơi. Xa Vân Hề còn đang lo lắng Quan Di Tình đi theo mình, tiến vào thang máy theo thói quen nhấn tầng 16, đồng thời nói với Quan Di Tình một tiếng cảm tạ, cửa thang máy liền đóng. Quan Di Tình nhìn số tầng mà thang máy đi lên, vốn cho rằng thang máy sẽ đi xuống tầng dưới nhưng thang máy lại hướng đi lên. Lúc nãy trong thang máy cũng không có ai, chỉ có mỗi một mình Xa Vân Hề, nói cách khác người này trên mình một tầng lầu? Quan Di Tình như phát hiện được bảo vật, khóe miệng cong lên nụ cười. Xa Vân Hề cũng quá đơn thuần, cố ý trốn tránh mình, bây giờ bấm thang máy như thế không phải rõ ràng đã bại lộ hành tung sao? Biết Xa Vân Hề ở trên mình một tầng lầu, Quan Di Tình mang theo tâm tình vui vẻ về nhà, bước kế tiếp chính là làm cho nàng thừa nhận là được rồi. Xa Vân Hề về đến nhà, ngồi trên ghế salông nhà mình, ngẫm lại tất cả sự tình gặp phải ngày hôm nay. Đang dự định đi tắm, sau đó nằm trên giường thư thái ngủ một giấc, bỗng nhiên ý thức được vấn đề quan trọng. Vừa rồi hình như mình nhấn nút tầng 16 của thang máy, vậy Quan Di Tình có nhìn thấy hay không. Xa Vân Hề lại nghĩ đến khả năng tầng trên cũng có người nhấn, không nhất thiết là mình nhấn. Nhưng mà lúc đó có một mình mình, tầng trệt cũng không có ai, vậy chẳng phải lạy ông tui ở bụi này sao? Nghĩ đến chuyện này Xa Vân Hề hiện tại vạn phần hối hận, ngồi xổm trên ghế salông, mình vụng về quá đi, lại sơ sẩy như vậy, giờ làm sao đây. Nàng thật sự không hy vọng Quan Di Tình chú ý tới cái vấn đề này, bằng không nàng có thể chịu đựng chuyện gì còn chưa biết được. Xa Vân Hề lo âu việc Quan Di Tình có phát hiện chổ ở của mình hay không, lúc này điện thoại bất chợt vang lên. Xa Vân Hề cầm điện thoại lên nhìn, trên màn hình hiện lên cái tên "Tổng tài phu nhân", phân vân không biết có nên tiếp hay không, người này sao tự nhiên gọi đến, hay là đã biết chổ ở của mình, mà chẳng lẽ bây giờ lại không tiếp, cô ta mà biết mình lừa cô ta, mình lại càng thảm hại hơn. " Di Tình, tôi nghe, gọi điện thoại có chuyện gì sao?" Xa Vân Hề tận lực ung dung che dấu tâm tình nôn nao của mình, nàng không thể để cho Quan Di Tình cảm nhận được điều gì khác thường. "Tiểu Hề Hề, cô về đến nhà chưa?" Quan Di Tình ở trong điện thoại nói chuyện, âm thanh quả thực là quyến rũ, êm tai không chịu được. Không biết trong giọng nói này chứa chan bao nhiêu là tình cảm. "Ừa, về đến nhà rồi." Vốn còn định nói chưa tới, không có ai vừa mới 10 phút đã gọi cho người khác hỏi về đến nhà chưa, người này rõ ràng là đã biết mình ở tầng 16. Nhất định là từ hành động của mình mà nhìn ra, Quan Di Tình thực sự là quá tinh ý rồi, không trách còn trẻ như vậy đã nắm trong tay toàn bộ tập đoàn Quan Tuyệt, "Gian Thương", câu nói này thực sự là rất hợp lý. "Ồ? Nhanh vậy sao, cô ở gần nhà của tôi hử?" Biểu hiện rất kinh ngạc, Quan Di Tình hỏi. Dù ở khoảng cách xa nhưng Xa Vân Hề cảm thấy phi thường khiếp sợ. Xa Vân Hề ở trong lòng gào thét, Quan Di Tình người này đã biết sự thật rồi còn giả vờ kinh ngạc, cô đang lừa gạt trẻ nhỏ 3 tuổi chắc. Nếu như Quan Di Tình ở đây, Xa Vân Hề muốn mang cô ra giày xéo. "Đúng, rất gần." Chỉ có hai từ mà Xa Vân Hề cảm tưởng như phải nặn ra từ hai hàm răng của mình, thật muốn nghiến răng nghiến lợi a. "Vậy cô ở đâu, mới có mấy phút đã đến nhà, chẳng lẻ chúng ta ở cùng một tầng ?" Quan Di Tình cảm giác được Xa Vân Hề hiện tại đang tức giận cực điểm, bất quá đây là bản thân nàng ấy sơ sẩy nha, làm sao có thể oán trách người khác được. "Ân, ở trên nhà cô một tầng lầu." Xa Vân Hề không muốn cùng Quan Di Tình chơi trốn tìm, nữ nhân này quá thông mình rồi, mình căn bản không có đấu lại nàng, không bằng cứ thỏa hiệp đi, cuộc sống gặp phải người này rốt cuộc là số phận rồi. "Vậy à, cô ở phòng số mấy?" Quan Di Tình cười đến nở hoa, hiện tại đã đi lên tầng 16, Xa Vân Hề xem như cũng biết thức thời, nhanh như vậy đã thú tội. "Phòng của tôi ở trên phòng của cô." Xa Vân Hề đã không còn biện pháp ẩn giấu nữa rồi, nói chuyện điện thoại xong mình phải đi ngủ một giấc ngon lành mới được, nữ nhân này quá khó đối phó, mình phải nghĩ ra đối sách, "Có thật không, vậy sau này tôi sẽ thường xuyên đến nhà cô làm khác, ha ha, đi ngủ sớm một chút đi. Ngủ ngon." Quan Di Tình biết Xa Vân Hề có chút thiếu kiên nhẫn, bất quá đến đây được rồi, ngày hôm nay thu hoạch cũng khá. Cúp điện thoại, lười biếng duỗi người, đi tắm đi ngủ, đêm nay là một đêm mỹ hảo nha.
|