Mê Điệp Tình Nhân Chiến
|
|
Chương 81 "Nhan Tiêu, hắn làm sao bây giờ? Chúng ta làm sao rời khỏi?" Lạc Tử Tịch nhìn Lăng Dịch Hằng thống khổ nằm trên mặt đất, nội tâm vẫn có chút không đành lòng, tuy rằng Lăng Dịch Hằng nhiều lần làm ra hành vi khiến người khinh thường, thế nhưng nàng không phải người vô tình. Mặc kệ ai đúng ai sai, không quản nguyên nhân mọi chuyện là gì, chung quy không muốn truy cứu cái gì nữa. Giữa người và người liên lụy quá nhiều, truy cứu tiếp cũng không xong. "Giao cho cảnh sát đi, để cảnh sát xử lý." Lạc Tử Tịch đề nghị. "Mặc dù ta rất muốn phế bỏ hắn, nhưng sẽ nghe lời ngươi, đem hắn giao cho cảnh sát, động thủ phế hắn sẽ làm bẩn tay ta." Nhan Tiêu thật muốn giết người, thế nhưng nàng cũng biết người giết không được, hiện tại hành vi của Lăng Dịch Hằng đã gây nên tội, hơn nữa, chính hắn ghi lại hành vi phạm tội của hắn. Nhan Tiêu đi tới cầm lên máy quay nhìn xem, xác thật đầy đủ chứng cớ khởi tố Lăng Dịch Hằng. Đem những thứ này giao cho cảnh sát, ngục giam trong cục cảnh sát thỏa mãn chứa chấp hắn. "A!" Lạc Tử Tịch kêu một tiếng sợ hãi, sau đó cảm giác thân thể mất đi trọng tâm, thẳng tắp ngã cuống, tiếp đó cổ của nàng bị một đôi tay dùng sức bóp lấy. Lạc Tử Tịch cố gắng giãy dụng nhưng không được, hô hấp càng lúc càng khó khăn, sắp không tìm được không khí hô hấp. Lần đầu tiên nàng nhận thấy được cái chết gần kề. Lúc nãy nàng đứng bên cạnh Lăng Dịch Hằng, không nghĩ tới Lăng Dịch Hằng vẫn còn khí lực nắm chân nàng kéo ngã, sau đó còn nhào tới trên người nàng bóp cổ nàng. Trong mắt Lăng Dịch Hằng tràn ngập tơ máu phẫn nộ, Lạc Tử Tịch biết hắn thật sự muốn giết nàng, trong mắt Lăng Dịch Hằng đã không còn lý trí, chỉ có đằng đằng sát khí. Nhan Tiêu kinh ngạc nghe tiếng Lạc Tử Tịch hét lên, nhìn về phía Lạc Tử Tịch, lại phát hiện Lăng Dịch Hằng đang bóp cổ Lạc Tử Tịch, trong lòng cả kinh lập tức phản ứng trở lại, vứt xuống máy quay trong tay vọt tới bên người Lăng Dịch Hằng, hung hăng một cước phỏng đoán đá cho Lăng Dịch Hằng văng ra, nhưng mà Lăng Dịch Hằng tuy rằng chịu đá vẫn là liều chết bóp cổ Lạc Tử Tịch không tha, cùng Lạc Tử Tịch lăn sang một bên. Dường như muốn cùng Lạc Tử Tịch chết chung một chỗ. Nhan Tiêu thấy dùng chân không thể đẩy ra Lăng Dịch Hằng, hung hăng đá hắn mấy cái Lăng Dịch Hằng cũng không buông tay, lại thấy Lạc Tử Tịch bị siết sắp tắt thở, Nhan Tiêu dùng toàn lực đẩy hai tay Lăng Dịch Hằng ra, tuy không thể rút ra hoàn toàn chung quy vẫn có thể cho Lạc Tử Tịch hít thở một chút. Lạc Tử Tịch bị Lăng Dịch Hằng bóp đến thần trí sắp tan rã, nàng dùng chân giẫm đạp giãy dụa, lúc Nhan Tiêu kéo tay Lăng Dịch Hằng ra được một chút nàng tìm về một tia ý thức, sau đó chân nàng tùy tiện giãy dụa chạm phải bụng Lăng Dịch Hằng, Lạc Tử Tịch theo bản năng dùng lực đạp một cái, nói thì chậm xảy ra rất nhanh, Nhan Tiêu cũng dùng đầu hung ác đập vào đầu Lăng Dịch Hằng, Lăng Dịch Hằng bị hai người tấn công cùng lúc, bị cả hai dùng lực đẩy ra, lăn một vòng ngã lên một đống tạp vật, "A" một tiếng liền bất tỉnh nhân sự. Sau khi đem Lăng Dịch Hằng đá văng ra rốt cuộc Lạc Tử Tịch cũng có thể hô hấp, nàng lớn sức hít thở, trải qua một lần sinh tử nàng kinh hãi không thôi. Ngã gục vào lồng ngực Nhan Tiêu, nàng cho rằng nàng thật sẽ chết, loại cảm giác nghẹt thở kia thật sự rất đáng sợ, có thể lại bổ nhào vào lồng ngực Nhan Tiêu, lúc này Lạc Tử Tịch chỉ muốn làm ổ trong ngực Nhan Tiêu, để cho Nhan Tiêu bảo vệ nàng. Thời khắc này, nàng chân chính cảm nhận được quý giá của sinh mệnh. Nhan Tiêu bởi vì dùng sức cụng đầu vơi Lăng Dịch Hằng nên hơi choáng váng, thế nhưng sau khi lạc tử tịch lấy được tự do, trong nháy mắt nàng liền quên chuyện trước đó, gắt gao ôm lấy Lạc Tử Tịch. Lúc nãy nàng vô cùng sốt ruột, nàng tuyệt không ngờ rằng Lăng Dịch Hằng lại còn sức lực lớn như vậy, mặc dù nàng còn chút khí lực, nhưng nếu muốn sống chết cùng Lăng Dịch Hằng so ra vẫn là nhỏ bé, nếu như không phải nàng đánh trọng thương Lăng Dịch Hằng trước, sợ rằng hai nàng cũng đẩy không ra Lăng Dịch Hằng. Nàng cỡ nào sợ hãi nàng cứu không được Lạc Tử Tịch, ôm lạc tử tịch còn đang phát run nhan tiêu vô cùng tự trách và đau lòng, chính nàng đã nói sẽ cố gắng bảo hộ Lạc Tử Tịch, vậy mà vẫn để cho Lạc Tử Tịch gặp phải kinh sợ. "Tiêu..." Lạc Tử Tịch vô lực lên tiếng trong lồng ngực Nhan Tiêu, nàng thật sự sợ. Đôi mắt đỏ như máu của Lăng Dịch Hằng nhìn chằm chằm nàng, Lăng Dịch Hằng bóp cổ nàng khiến nàng hít thở không thông, Lăng Dịch Hằng muốn nàng chết, mùi chết chóc cách nàng gần như vậy, một chân của nàng đã bước vào quỷ môn quan. "Không sao rồi, không sao rồi, ta ở đây... Ta ở đây..." Lạc Tử Tịch run lẩy bẩy trong lòng khiến Nhan Tiêu cảm thấy đau lòng, nàng chưa từng gặp qua Lạc Tử Tịch như vậy? Nàng cảm giác được Lạc Tử Tịch sợ hãi, nàng không biết phải an ủi thế nào, chỉ có thể gắt gao ôm Lạc Tử Tịch vào lòng, dùng cái ôm của chính mình cho Lạc Tử Tịch cảm giác an toàn. Nhan Tiêu cứ như vậy ở một chỗ ôm lấy Lạc Tử Tịch, lúc nãy nàng nhìn thoáng qua Lăng Dịch Hằng nằm trên đống tạp vật bất tỉnh nhân sự, không biết là chết hay sồng, nếu như chết rồi cũng tốt, nếu như không chết phỏng chừng bây giờ cũng không thể làm gì. Nàng an tâm ôm Lạc Tử Tịch. qua một lúc lâu Lạc Tử Tịch mới dần dần bình tĩnh lại, hô hấp cũng vững vàng, Nhan Tiêu biết, Lạc Tử Tịch từ hoảng loạn đã bình tĩnh lại. Quả nhiên, Lạc Tử Tịch rời khỏi ôm ấp của Nhan Tiêu, trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn về phía Lăng Dịch Hằng, sau đó nói với Nhan Tiêu: "Tiêu, hắn... Có phải đã chết hay không?" Lăng Dịch Hằng không nhúc nhích, nhắm chặt hai mắt, Lạc Tử Tịch hoài nghi Lăng Dịch Hằng chết rồi, nàng... Có phải đã giết người? Vừa nghĩ tới đó, Lạc Tử Tịch cả người run rẩy, nháy mắt liền mềm nhũn xuống. Mọi cử động của Lạc Tử Tịch đều ở trong mắt Nhan Tiêu, nàng ngăn lại Lạc Tử Tịch ôm vào trong ngực, nàng biết ý nghĩ lúc này của Lạc Tử Tịch, nếu như thật giết người cũng là do các nàng tự vệ, nàng không lo lắng. "Vẫn chưa chết, chỉ là đã hôn mê, ta qua nhìn một chút." Nhan Tiêu vỗ lưng Lạc Tử Tịch an ủi. Nhan Tiêu muốn buông Lạc Tử Tịch ra đi đến nhìn xem, nhưng mà Lạc Tử Tịch gắt gao ôm nàng. Nhan Tiêu biết trong lòng Lạc Tử Tịch vẫn còn sợ hãi, lúc nãy nàng nhất thời bất cẩn để cho Lăng Dịch Hằng phản công. Nàng sẽ không thế nữa, mắt nàng thời khắc chú ý động tĩnh quanh thân, nàng sẽ không để cho Lạc Tử Tịch lại bị thương tổn. "Không có chuyện gì, ta qua nhìn một chút." Nhan Tiêu buông ra Lạc Tử Tịch, ở trên trán Lạc Tử Tịch hôn một chút, giúp đỡ Lạc Tử Tịch đứng lên. Nhan Tiêu muốn đi xác nhận một chút Lăng Dịch Hằng chết sống, liền một mình đi thăm dò. Lạc Tử Tịch sợ hãi đứng lên, còn thỉnh thoảng lùi về sau một hai bước, nàng bây giờ không dám tới gần Lăng Dịch Hằng, nàng thật sợ Lăng Dịch Hằng. Một đòn vừa nãy của Lăng Dịch Hằng thật sự nằm ngoài dự liệu của nàng. Nhan Tiêu chậm rãi cảnh giác tới gần Lăng Dịch Hằng, thật ra nàng cũng sợ Lăng Dịch Hằng bỗng dưng mở mắt nhào tới. Từ từ tới gần, Lăng Dịch Hằng không có phản ứng gì, Nhan Tiêu để tay trước mũi Lăng Dịch Hằng, vẫn còn cảm nhận được chút ít hô hấp vô lực. Nhan Tiêu thở phào nhẹ nhõm, chỉ là hôn mê mà thôi. Nhan Tiêu kiểm tra toàn thân Lăng Dịch Hằng một chút, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, là một cành cây khô đâm vào người hắn. Có lẽ cành cây ăn quả nông hộ chặt bỏ, mặt trên có một chút vết máu. Nhan Tiêu cảm thấy chính do cành cây to bằng hai ngón tay này làm Lăng Dịch Hằng hôn mê. "Sao... Thế nào rồi." Lạc Tử Tịch khiếp nhược từ xa hỏi. Nàng một bước cũng không dám tiến lên. Sợ, thật sự sợ hãi, từ nhỏ tới lớn nàng chưa từng sợ hãi như vậy. Giờ này còn có thể đứng ở đây nói chuyện, đã là nàng nỗ lực biểu hiện ra sự kiên cường. Nếu như không có Nhan Tiêu ở đây, giờ khác này chắc nàng đã bị hù chết. "Còn có chút hô hấp, chưa chết, bị cành cây tổn thương từ phía sau, có vẻ như... Có vẻ như bạo cúc." Nhan Tiêu nuốt một ngụm nước bọt nói ra. "Há, A?" Nghe được Lăng Dịch Hằng không có chết, tâm Lạc Tử Tịch thả lỏng, thế nhưng nghe hết câu nói sau đó của Nhan Tiêu không khỏi đồ mồ hôi, chuyện này... Lạc Tử Tịch kinh ngạc nhìn Nhan Tiêu còn đứng bên người Lăng Dịch Hằng, sau đó không có động tĩnh nhìn Lăng Dịch Hằng, nàng còn chưa dám tưởng tượng ra từ ngữ sau đó của Nhan Tiêu. Phía sau Lăng Dịch Hằng bị cành cây làm bị thương cũng quá đúng chỗ, Nhan Tiêu cảm khái, sau đó tìm kiếm di động từ trên người Lăng Dịch Hằng, di động hai nàng sớm bị Lăng Dịch Hằng ném đi. Nàng cũng đoán mò trên người Lăng Dịch Hằng có thể có di động mà thôi, không nghĩ tới thật là có. Mặc dù màn hình di động nứt nát nhưng miễn cưỡng còn nhìn ra được một chút tín hiệu yếu ớt, hơn nữa phím bấm còn có thể sử dụng. Nhan Tiêu thử gọi cho Triệu đội trưởng, cuộc gọi được kết nối. Điều này làm cho nhan tiêu mừng rỡ như điên. Nàng không biết bây giờ cả hai đang ở đâu, phỏng chừng cách địa phương hai nàng tản bộ không xa, đại khái báo vị trí rồi đem mọi chuyện đại thể nói qua. Để Triệu đội trưởng cấp tốc phái người tìm đến đây. Nhan Tiêu nhìn thấy Lăng Dịch Hằng bị vậy đã chấn động kinh ngạc không thôi, ôm Lạc Tử Tịch ở tại chỗ đó. Nàng cảm thấy vẫn nên ở đây chờ người tốt hơn, bên ngoài rừng núi hoang vắng, không biết Lăng Dịch Hằng bắt cả hai đi bao xa. Nếu như xông loạn ra ngoài có thể sẽ bị lạc đường. Mặc dù tay Lạc Tử Tịch cần phải trị liệu gấp nhưng mà Lăng Dịch Hằng còn chưa chết. Nàng rất muốn đem Lăng Dịch Hằng quăng ra ngoài cho chó hoang ăn, ngẫm lại vẫn là quên đi, chẳng mấy chốc sẽ có người đến. "Tiêu, ta cho rằng ta sắp chết." Kỳ thật chờ đợi là một chuyện rất dằn vặt, đặc biệt sau một phen kinh hãi. Nhưng mà Nhan Tiêu ở đây, Lạc Tử Tịch cũng không còn sợ hãi như lúc đầu, bây giờ nàng tựa vào ngực Nhan Tiêu, mặc dù vẫn còn chút kinh sợ nhưng cũng thực an tâm. Vết thương trên tay Lạc Tử Tịch đã cầm máu nên cũng không quá nghiêm trọng. Lạc Tử Tịch đã quên mất đau. "Xin lỗi, là ta không cố gắng bảo hộ ngươi, từ lúc ngươi ở cùng ta liên tục bị tổn thương, Tịch, thật sự xin lỗi. Ta vẫn luôn nói phải bảo hộ ngươi, vậy mà..." Nhan Tiêu tự trách, lần đầu tiên Lạc Tử Tịch là vì cứu nàng mà đầu bị thương. Bây giờ Lạc Tử Tịch vẫn vì cứu nàng tay lại bị thương. Nhan Tiêu cẩn thận từng chút nâng lên hai tay Lạc Tử Tịch, tất cả đều là lỗi của nàng, nếu như không phải nàng bất cẩn chuyện ngày hôm nay sẽ không có phát sinh. "Không có nhưng nhị. Cái này không thể trách ngươi, đừng nói xin lỗi với ta được không? Ngươi không hề có lỗi với ta, ngươi phải bảo hộ ta, lẽ nào ta không thể bảo hộ ngươi sao? Hai nữ nhân chúng ta đừng nói ai bảo hộ ai, chúng ta phải bảo hộ cho nhau. Mặc dù bị thương nhưng mà thật sự không đau, ta chỉ sợ đôi tay này bị phế bỏ ngươi liền không cần ta nữa." Lạc Tử Tịch tựa vào lòng Nhan Tiêu ung dung nói. "Làm sao có thể? Mặc kệ ngươi thế nào, mặc kệ đôi tay này ra sao, ta cũng không thể không cần ngươi." Nghe xong Lạc Tử Tịch Nhan Tiêu gấp gáp nói, cho dù Lạc Tử Tịch không có đôi tay, nàng cũng sẽ không không cần Lạc Tử Tịch, Lạc Tử Tịch không có đôi tay, nàng vẫn còn đôi tay, coi như nàng là đôi tay của Lạc Tử Tịch.
|
Chương 82 "Đến, ngoan , há miệng..." Nhan Tiêu như hống hài tử ăn cơm, hống Lạc Tử Tịch há miệng ăn cơm. Nàng bây giờ toàn quyền phụ trách làm tay Lạc Tử Tịch. Hai tay Lạc Tử Tịch đều bị thương, bị băng bó cử động không tiện, Nhan Tiêu liền chăm sóc Lạc Tử Tịch, chuyện gì cũng không cho Lạc Tử Tịch làm. Lạc Tử Tịch bất đắc dĩ nhìn Nhan Tiêu, há miệng ra để Nhan Tiêu đút cơm cho nàng. Mặc dù hai tay Nàng bị băng bó nhưng cũng không phải không thể cử động, càng là không phải tàn phế, có điều Nhan Tiêu lại sống chết không cho nàng động thủ. Giống như chuyện ăn uống, Nhan Tiêu càng tự mình đưa bát đưa nước, xem nàng giống như một hài tử không chịu ăn cơm mà chăm sóc. Nàng nàng nàng... Nàng ba mươi mấy tuổi, còn bị người ta xem là hài tử để chăm sóc, đừng như vậy nha, có được hay không? Có điều nói đi nói lại, Nhan Tiêu vô cùng tỉ mỉ chu đáo săn sóc, trong lòng nàng cũng đặc biệt ấm áp. "Tiêu, thật ra ta có thể tự mình làm." Lạc Tử Tịch nuốt xuống cơm trong miệng nói với Nhan Tiêu. "Không muốn, lúc hai tay ngươi còn chưa thể tự do cử động, hai tay của ta chính là hai tay của ngươi, không cho thoái thác, không cho miễn cưỡng, ngươi phải ngoan ngoãn." Nhan Tiêu bá đạo không đồng ý. Lạc Tử Tịch là bảo bối nàng luyến tiếc, lạc tử tịch mất một sợi tóc nàng cũng đau lòng, huống chi hiện tại hai tay đều bị băng bó, cử động không chút nào thuận tiện, nàng đương nhiên phải làm hai tay Lạc Tử Tịch. "Bác sĩ cũng nói không có gì đáng lo, qua hai ngày sẽ tốt, đừng lo lắng có được hay không? Bây giờ đã không sao rồi, chuyện trong công ty còn rất nhiều, ngươi không cần mỗi thời mỗi khắc đều giúp đỡ ta, ta có thể tự chăm sóc tốt bản thân." Lạc Tử Tịch nhấc tay bị băng bó lên vỗ mặt Nhan Tiêu. Nhan Tiêu thân thiết với nàng như vậy, từ khi trở về một tấc không rời nàng, nàng biết trong lòng Nhan Tiêu thật sự sợ hãi, sợ hãi nàng lại chịu một chút thương tổn nào. Nhan Tiêu còn có chuyện công ty phải làm, tuy rằng âm mưu bên trong công ty đã loại trừ nhưng mà toàn bộ Nhan thị còn cần Nhan Tiêu chống đỡ, nàng không muốn Nhan Tiêu vì nàng mà phạm sai lầm: Bỏ mặc Nhan thị. Hơn nữa nàng ở trong đại trạch Nhan gia, cũng không có đi đâu, Nhan gia có người hầu, còn có Nhan gia gia Nhan nãi nãi, Nhan Tiêu hoàn toàn có thể yên tâm đi làm. Nhan Tiêu đối với nàng ngàn lần vạn lần không yên lòng, dường như nàng không xuất hiện trong tầm mắt Nhan Tiêu, Nhan Tiêu liền bất an như thế. Thật ra lạc tử tịch cũng biết sở dĩ nhan tiêu như vậy là khẩn trương nàng, bởi vì nàng vẫn luôn tự trách, tự trách nàng không bảo hộ tốt mình. Lạc tử tịch vỗ về mặt nhan tiêu, trong lòng ấm áp cũng thật đau. Nàng không biết mình có bao nhiêu may mắn mới gặp được một người đem nàng phủng trong lòng bàn tay, đau xót nàng, thương yêu nàng. "công ty một hai ngày không tới cũng không sau, nếu có chuyện người bên dưới sẽ điện thoại xin chỉ thị của ta, không cần đi công ty. Hơn nữa, ta tốn nhiều tiền như vậy mời bọn họ về để giúp ta làm việc, nếu như ta không ở đó mà làm không được, ta cho bọn họ ở lại làm gì? Ta đã nghĩ phải ở đây bảo hộ ngươi, ngươi muốn làm gì sẽ làm giúp ngươi, muốn thời thời khắc khắc đều nhìn thấy ngươi, để ngươi bình an ở trong ngực của ta." Nhan tiêu hạnh phúc nói ra. Nhan tiêu buông xuống bát cơm trong tay, đem tay lạc tử tịch nhẹ nhàng đặt lên mặt của nàng, tuy là cách băng vải nhưng có thể cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay của lạc tử tịch. Thật ra Lạc Tử Tịch không biết, chăm sóc người mình thích là một chuyện hạnh phúc dường nào, nàng thích vì Lạc Tử Tịch làm mọi chuyện, nàng thích Lạc Tử Tịch hưởng thụ sự phục vụ của nàng. Nhan Tiêu biết tay Lạc Tử Tịch đã không còn đáng lo, chỉ là nàng muốn mọi thời khắc đều hầu bên người Lạc Tử Tịch, bởi vì nàng biết trong lòng Lạc Tử Tịch sợ hãi. Mặc dù Lạc Tử Tịch sẽ không biểu hiện ra nhưng lúc ngủ Lạc Tử Tịch luôn luôn giãy dụa. Nàng chỉ muốn hầu bên người Lạc Tử Tịch, cho Lạc Tử Tịch một chút cảm giác an toàn, nàng không nỡ lòng bỏ mặc Lạc Tử Tịch đối diện với những hoảng sợ kia. Mặc kệ trong lòng Lạc Tử Tịch thế nào, nàng đều quyết tâm bồi tiếp Lạc Tử Tịch. Nhan Tiêu rất muốn giết Lăng Dịch Hằng, nhưng nàng biết nàng giết không được, Lăng Dịch Hằng bị thương nằm trong bệnh viện, mọi chuyện để cho cảnh sát tiếp nhận, nàng biết cảnh sát sẽ cho cả hai một cái công đạo, sẽ không bỏ qua Lăng Dịch Hằng. Sau này Lăng Dịch Hằng cũng không thể nào tiếp tục tổn thương Lạc Tử Tịch. Lăng Dịch Hằng là một bóng ma trong lòng Lạc Tử Tịch, Nhan Tiêu không biết phải dùng cách gì đánh nát bóng ma kia, vì vậy chỉ có thể ở cạnh Lạc Tử Tịch, mỗi giờ mỗi khắc cạnh bên Lạc Tử Tịch. "Ngốc. Giống ngươi còn không bằng làm ta tàn phế, như vậy ta sẽ mãi mãi không cần tự mình động thủ, cái gì cũng để ngươi giúp ta làm tốt. Có điều, nếu như ta tàn phế, khẳng định ngươi sẽ ném ta qua một bên bỏ mặc." Lạc Tử Tịch sẳn giọng. Nhan Tiêu đem nàng sủng tới lên trời, bây giờ nàng đã quen Nhan Tiêu sủng, ỷ lại sủng ái của Nhan Tiêu. Nếu như sau này không được Nhan Tiêu sủng, nàng biết phải sống thế nào. "Vậy sao được? Sao có khả năng phế bỏ ngươi? Đừng suy nghĩ lung tung có được hay không? Chỉ là tay bị thương mà thôi. Có điều, cho dù ngươi không tàn phế, coi như tay ngươi sẽ khỏe lên, ta cũng muốn giúp ngươi làm mọi chuyện, giúp ngươi ăn cơm, giúp ngươi tắm rửa, giúp ngươi..." Nhan Tiêu còn chưa nói hết liền ôm Lạc Tử Tịch vào lòng, ở trên mặt Lạc Tử Tịch hôn một cái, mười phần ý vị đùa giỡn. Lạc Tử Tịch chỉ bị thương hai tay, những nơi khác đều không bị gì, nàng có thể lợi dụng hai tay Lạc Tử Tịch đang bị thương mà ở trên người Lạc Tử Tịch giở trò, ngược lại hai tay Lạc Tử Tịch không thể ngăn cản nàng. "Ngươi, hồ đồ, nơi này là phòng khách, ngươi không sợ làm trò cười cho người khác." Khuôn mặt Lạc Tử Tịch nháy mắt đỏ bừng, người hầu đứng ở cửa không nhịn được đang cười hai người bọn họ, Nhan Tiêu không biết thu liễm lại còn giở trò. Thực sự là... Xấu hổ chết! Lạc Tử Tịch giơ hai tay muốn đánh Nhan Tiêu, thế nhưng vừa mới giơ lên liền bị hai tay Nhan Tiêu bắt lại. Nhan Tiêu bảo vệ hai tay Lạc Tử Tịch, chỉ lo Lạc Tử Tịch không cẩn thận làm đau. "Thân ái, ngươi phải nên hạ thủ lưu tình nha, làm đau chính mình thì sao bây giờ? Bọn họ muốn cười cứ để họ cười, ngược lại cũng không phải lần đầu tiên cười, quen thuộc là tốt rồi ha. Hơn nữa chúng ta đây ân ái, bọn họ đố kỵ còn không được đây, ngoan, đừng làm mình bị đau, ha, làm đau ta sẽ đau lòng." Nhan Tiêu dụ dỗ Lạc Tử Tịch, thấy Lạc Tử Tịch muốn nâng quyền đánh nàng lại dọa sợ nàng, nếu như Lạc Tử Tịch bị đau thì làm sao bây giờ? Nàng không nỡ để Lạc Tử Tịch chịu đau nữa phần, vì vậy phải hảo hảo dụ dỗ. "Ngươi! Không biết xấu hổ!" Lạc Tử Tịch đúng là không dám ra tay đánh Nhan Tiêu, có điều nàng tức không nhịn được, kết quả là hung hăng cắn một cái giữa cổ Nhan Tiêu, vũ khí của nữ nhân không phải chỉ có hai tay hai chân mà thôi. "Ssh, đau..." Mặc dù nhìn qua là Lạc Tử Tịch hung hăng cắn nàng một cái, nhưng mà kỳ thật cắn không mạnh, Nhan Tiêu vẫn phối hợp hô đau một tiếng. "Lão bà, sao da mặt ngươi càng ngày lại càng mỏng? Nhìn đỏ đến mức không nhận ra, thật giống quả táo hồng hồng, khiến người ta không nhịn được muốn cắn một cái." Nhan Tiêu nói, cũng tiến lên hôn một cái trên mặt Lạc Tử Tịch. Nàng nhận thấy da mặt Lạc Tử Tịch càng ngày càng mỏng. Nhan Tiêu sủng nịch nàng càng thêm trắng trợn không kiêng dè, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều có thể "Đùa giỡn" nàng một phen. Lạc Tử Tịch cảm thấy Nhan Tiêu càng ngày càng tà ác. Trước đây nàng chỉ biết Nhan Tiêu tà mị sẽ rất câu người, hiện tại cảm thấy công phu đùa giỡn người càng thêm trác việt. "Ngươi..." Lạc Tử Tịch còn chưa nói ra lời, môi liền bị Nhan Tiêu chặn lại, Nhan Tiêu đúng thật là không coi ai ra gì cùng nàng thân mật, nàng xấu hổ sắp chết rồi. Nhưng nàng cũng chống đỡ không được dịu dàng của Nhan Tiêu, rất nhanh liền rơi vào cạm bẫy ôn nhu này, cùng Nhan Tiêu hôn đến khí thế ngất trời quên mất bây giờ đang ở đâu. "Khụ khụ..." Giữa lúc hai người hôn đến sắp ngã, sau lưng bỗng dưng truyền đến tiếng ho khan của một phụ nữ. Nhan Tiêu biết vậy nên không vui, Lạc Tử Tịch cấp tốc rời khỏi Nhan Tiêu. Lúc này ai lại dám quấy rầy hai nàng thân mật? Coi như là Nhan gia gia Nhan nãi nãi nhìn thấy cũng chỉ mở một con nhắm một con mắt làm bộ lướt ngang qua, tuyệt đối sẽ không quấy rầy hai nàng. Thanh âm này, có vẻ không phải của Nhan gia gia hay Nhan nãi nãi, cũng không phải của mấy người giúp việc kia. Trong lòng Nhan Tiêu hồi hộp, thanh âm này... Nhan Tiêu gấp gáp quay đầu lại nhìn sang, đúng như dự đoán, thanh âm này, ngoại trừ lão mẹ của nàng còn có thể là ai? Hơn nữa, không chỉ có lão mẹ của nàng, lão ba của nàng cũng đứng ở phía sau. Ách... "Ba mẹ, các ngươi về rồi." Nhan Tiêu đỡ Lạc Tử Tịch đứng lên. Mặc dù là ba mẹ nàng, thế nhưng Nhan Tiêu vẫn không tình nguyện khi bị quấy rầy, không vui bĩu môi kêu một tiếng. Lúc nào không trở về, một mực chọn thời điểm nàng cùng Lạc Tử Tịch hôn đến thiên hôn địa ám lại trở về. Lạc Tử Tịch vừa nghe xưng hô của Nhan Tiêu đối với người tới trong lòng cả kinh, lúc này bẽ mặt bao nhiêu. Lần đầu tiên nhìn thấy cha mẹ chồng lại là bộ dạng này. Thiên, ai cho nàng mượn thanh đao, chém chết nàng đi, chuyện mất thể diện như vậy tại sao lại đụng trúng nàng thế cơ chứ? Lạc Tử Tịch rên rỉ trong lòng. Lạc Tử Tịch không dám quang minh chính đại đánh giá cha mẹ chồng, cúi đầu, thẹn thùng trên mặt đã lan tới cổ. Có điều nàng dùng dư quang đánh giá ba mẹ Nhan Tiêu. Thời điểm dư quang quét qua người Nhan mẹ không khỏi nghẹt thở. Đẹp quá, từ trước tới nay nàng chưa từng gặp qua nữ nhân nào đẹp như thế. Nàng không biết phải hình dung vẻ đẹp nhan mẹ làm sao, không giống Nhan Tiêu yêu nghiệt, không tươi xinh như Nhan Lạc, đoan trang tao nhã khiến người ta cảm thấy có chút phiêu diêu, nàng không tin bây giờ còn có một người khiến người ta cảm thấy giống như tiên nữ từ trời hạ xuống, Nhan mẹ hoàn toàn không có dáng vẻ hơn năm mươi tuổi, nhiều nhất chỉ là ba mươi tuổi. Lần đầu tiên, Lạc Tử Tịch bị vẻ đẹp của Nhan mẹ làm cho chấn động.
|
Chương 83 Lạc Tử Tịch sững sờ nhìn Nhan mẹ, chẳng trách sao sẽ có con gái yêu nghiệt như Nhan Tiêu và Nhan Lạc, nàng tin tưởng cho dù là nam nhân hay nữ nhân, đều không thể chống lại mị lực của Nhan mẹ. Lạc Tử Tịch quên mất nói chuyện, quên tất cả xung quanh, sâu sắc rơi vào trong chấn động. Nhan Tiêu thấy Lạc Tử Tịch chăm chú quan sát Nhan mẹ liền đen mặt! "Lão mẹ, ngươi định câu dẫn lão bà của ta đúng hay không? Đem cái dáng vẻ không màng khói lửa nhân gian của ngươi thu hồi lại! Muốn câu dẫn thì câu dẫn lão công của ngươi đi, đừng đánh chủ ý lão bà ta, bằng không đừng trách ta không khách khí với ngươi!" Nhan Tiêu căm tức mình lão mẹ. Lão mẹ nàng bây giờ bày ra dáng dấp tiên nhân không màng khói bụi trần gian, không phải định câu dẫn Lạc Tử Tịch thì là cái gì? Phẩm hạnh lão mẹ nàng nàng rõ ràng nhất! Sắp tới sẽ cho lạc tử tịch một cái "Hạ mã uy"*. Xem đi, Lạc Tử Tịch kiên định như vậy cũng bị bề ngoài lão mẹ nàng mê hoặc. *下马威:áp đảo tinh thần, ra oai phủ đầu. Nghe thấy tiếng Nhan Tiêu, Lạc Tử Tịch mới phản ứng lại, vô cùng lúng túng cúi đầu, quá mất mặt, nàng sao lại bị sắc đẹp của lão mẹ Nhan Tiêu hấp dẫn cơ chứ? Đó là mẹ Nhan Tiêu nha! Lạc Tử Tịch lặng lẽ nhìn Nhan Tiêu một chút thấy Nhan Tiêu mặt mày tối sầm trừng mắt Nhan mẹ. nghe lời Nhan Tiêu nói, lẽ nào nguyên bản của Nhan mẹ không phải bộ dạng này? Lạc Tử Tịch không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Nhan mẹ, chỉ thấy Nhan mẹ Cùng Nhan Tiêu mắt to trừng mắt nhỏ, nói: "Ai nha, ta biết sai rồi có được không? Tiêu nhi đáng yêu của ta, đừng nóng giận ha, đều do mẹ không tốt. Có điều, ngươi có thể hay không lúc gọi ta là "Mẹ" đem chữ "Lão" xóa bỏ đi? Gọi là mẹ nghe mới tốt..." Nhan mẹ nói xong, nhún vai một cái, lập tức đem khí tức không dính khói bụi nhân gian phân tán đi, thay vào đó là dáng vẻ yêu mị hài hước. Lạc Tử Tịch không khỏi hít vào ngụm khí lạnh, Nhan mẹ như vậy càng thu hút người, quả thực là yêu cơ họa quốc ương dân. Thiên, nhà này toàn là người nào nha! Trời cao sao cho phép có một gia đình như vậy tồn tại? Âm thanh Nhan mẹ cùng với dáng vẻ lấy lòng Nhan Tiêu, để cho Lạc Tử Tịch xem thấy cảm nhận được xương chính mình đều mềm nhũn. Lạc Tử Tịch không khỏi rùng mình một cái. Bây giờ nàng thực muốn chạy trốn. Mặc dù đã được nhìn thấy Nhan Tiêu yêu nghiệt, Nhan Lạc mị hoặc, thế nhưng bây giờ nhìn thấy Nhan mẹ, Lạc Tử Tịch mới biết nguyên lai Nhan Tiêu và Nhan Lạc chỉ kế thừa một nửa yêu nghiệt mị hoặc của Nhan mẹ. "Ngươi cho rằng ngươi còn rất trẻ?" Nhan Tiêu không tiếc cho Nhan mẹ một cái liếc mắt. Lão mẹ nàng vẫn yêu đỏm dáng làm đẹp, rõ ràng sắp sửa sáu mươi mà còn một bộ dáng vẻ họa quốc ương dân! Nơi nơi câu dẫn người, người ngoài căn bản không nhìn ra tuổi tác thật, cũng chỉ có lão ba nàng mới chịu được cỗ yêu mị kinh khủng kia. Nghe xong Nhan Tiêu nói, Nhan mẹ bày ra dáng vẻ thật ủy khuất, tội nghiệp nhìn chằm chằm Nhan Tiêu, còn thỉnh thoảng liếc sang Lạc Tử Tịch một vài cái. Thật giống như Nhan Tiêu bắt nạt nàng. Nhan Tiêu đúng là chịu không nổi dáng vẻ oan ức của lão mẹ nàng, mỗi lần nàng nói chuyện đả kích lão mẹ nàng vài câu, lão mẹ nàng liền bày ra dáng vẻ oan ức điềm đạm đáng yêu, dù cho ngươi có nhẫn tâm cũng không nỡ lòng nào lại đi đả kích. Nhan Tiêu tiếp tục liếc xéo Nhan mẹ, sau đó nói: "Sao lại đột nhiên trở về, không phải ở bên ngoài phong lưu khoái hoạt sao?" "Nghe nói ta có con dâu, ta về nhìn một chút không được sao? Tuy rằng ta rất không muốn thừa nhận ta làm mẹ chồng, nhưng mà vẫn không thể không về xem một chút... Hai chữ mẹ chồng, nghe già rất nhiều nha..." Con gái mình liên tiếp khinh thường mình, thật sự là hảo đáng thương, hảo đáng thương nha, trong lòng Nhan mẹ một trận nối tiếp một trận đau thương. Nhan mẹ dùng ánh mắt ai oán đánh giá Lạc Tử Tịch, phảng phất như đang nói, tại vì ngươi đến ta mới bị đẩy lên chức "Mẹ chồng" cái xưng hô này nghe thật là già. Lạc Tử Tịch nhìn thấy ánh mắt ai oán của Nhan mẹ, âm thầm vì chính mình lau mồ hôi, đây là người nào a, có thể không cần dùng ánh mắt ai oán như vậy nhìn nàng không, áp lực thật là lớn. Lạc Tử Tịch gắng gượng kéo lên khóe miệng hướng Nhan mẹ cùng Nhan ba kêu một tiếng: "A di, thúc thúc." "Cái gì mà thúc thúc a di nha, gọi ba mẹ." Nhan Tiêu nghe xưng hô của Lạc Tử Tịch với ba mẹ mình cảm thấy thật xa cách, Lạc Tử Tịch đã là lão bà nàng, ai không biết ai không rõ, còn gọi là "Thúc thúc a di" nữa, cũng đã gọi gia gia nãi nãi nàng như vậy, gọi ba mẹ cũng không kém. Kêu như vậy nghe mới êm tai. "Hừ!" Không đợi Lạc Tử Tịch phản ứng, Nhan ba ba đột nhiên lên tiếng hừ lạnh. Làm cho Nhan Tiêu và Lạc Tử Tịch đều không hiểu ra sao. Nhan mẹ nheo mắt lại nhìn về phía Nhan ba ba, mà Nhan Tiêu cũng nheo mắt lại nhìn ông, Nhan ba ba bị lão bà và con gái nhìn đến không thoải mái, rất muốn êm dịu lại, nhưng mà gương mặt vẫn cứng nhắc. "Nhan tiên sinh, dường như ngươi có một ít ý kiến muốn biểu đạt?" Thanh âm Nhan Tiêu có ý vị khác khiến người ta nghe tới có cảm giác sởn cả tóc gáy. Nhan Tiêu không gọi ông là ba, mà gọi là Nhan tiên sinh, người Nhan gia đều biết đây là có ý gì. Mà Nhan mẹ cũng dùng ánh mắt nghi vấn như thế nhìn Nhan ba ba. "Ta... Hừ!" Nhan ba ba muốn nói cái gì đó, nhưng mà lại không biết nói gì, chỉ có thể hừ tiếp một tiếng! "Người hừ cái gì mà hừ? Chẳng lẽ ngươi thật có ý kiến muốn biểu đạt? Đến, đến đây, nói cho ta nghe một chút, Tiêu nhi, còn có ngươi... Con dâu, ngươi tới làm chứng, nếu như Nhan tiên sinh nói không ra nguyên cớ hừ, gia pháp hầu hạ!" Nhan mẹ khí thế xâm lấn nhìn Nhan ba ba, một bộ dáng vẻ nếu ngươi nói không được nguyên cớ ta liền xử ngươi đẹp. Lạc Tử Tịch ở một bên nghe bọn họ đối thoại, mồ hôi lạnh liên tục chảy ra, vẻ mặt khó hiểu, ai có thể nói cho nàng biết đến cùng xảy ra chuyện gì? Tại sao Nhan Tiêu và Nhan mẹ gọi Nhan ba ba là Nhan tiên sinh? Lẽ nào vị tiên sinh này không phải Nhan ba ba? Không đúng nha, vừa nãy Nhan Tiêu cũng kêu một tiếng ba, hơn nữa Nhan Tiêu kế thừa bề ngoài yêu dã của Nhan mẹ, cũng có mấy phần dung mạo của Nhan ba ba. Lạc Tử Tịch lúc này mới quan sát tỉ mỉ Nhan ba ba, Nhan ba ba xem như là một nam nhân trung niên rất nho nhã, một đại thúc rất anh tuấn, Lạc Tử Tịch thầm than, gien cả nhà này thật sự tốt không nói nên lời. "Ta... Ta chỉ có con gái, không có nhi tử, ở đâu có con dâu? Này không phải hoang đường sao?" Nhan ba ba hoảng loạn xả ra một lý do, dường như lý do này không sai, có điều sau khi nói xong sức lực Nhan ba ba như bị rút đi, khiếp nhượt liếc nhìn Nhan mẹ cùng Nhan Tiêu. Lạc Tử Tịch nghe xong lời này, tâm bỗng dưng rớt vào vực sau, có thể Nhan ba ba không chấp nhận nàng. Lạc Tử Tịch không khỏi níu cánh tay Nhan Tiêu, nàng cho rằng Nhan gia gia Nhan nãi nãi đã tiếp thu nàng, lời nói vừa rồi của nhan mẹ cũng đã tiếp thu nàng, nhan gia hẳn là sẽ không có người phản đối. Thế nhưng không nghĩ tới Nhan ba ba lại nói lời này, trong lòng Lạc Tử Tịch không khỏi thấp thỏm lo âu. Nhan Tiêu và Nhan mẹ đều không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn Nhan ba ba. Ước chừng qua mấy giây sai, Nhan Tiêu với Nhan mẹ cùng nhau lên tiếng: "Lý do chân chính!" Nhan Tiêu mới không tin hai tiếng hừ hừ kia của Nhan ba ba là do nàng cưới về nhà một con dâu, nếu như Nhan ba ba là người thế tục như thế sẽ không phải là lão ba Nhan Tiêu. Vì lẽ đõ Nhan Tiêu và Nhan mẹ nhất trí kết luận lý do này của Nhan ba ba là hoàn toàn xả loạn. Nhưng mà Nhan Tiêu cũng biết câu nói này của Nhan ba ba tổn thương tới Lạc Tử Tịch. Người tổn thương Lạc Tử Tịch quyết không khoan dung! Cho dù người đó là ai! "Lẽ nào... Không được, ta nói đâu có sai đâu? Ta... Ta, vốn là không có nhi tử... Lấy đâu ra con dâu." Nhan ba ba khiếp nhược cắn răng nói. Hắn không thèm đếm xỉa, ngược lại sẽ chết sống bám lấy lý do này, nam tử hán đại trượng phu, hắn dù sao cũng sẽ không nói ra lý do chân chính. "Nhan tiên sinh, dường như da ngươi dày lên có đúng hay không? Có đem lý do chân chính nói ra hay không?" Nhan mẹ cười nhìn Nhan ba ba. Nụ cười kia của Nhan mẹ có thể coi là nghiêng nước nghiêng thành, khiến Nhan ba ba cả người đều run, hắn hiểu rõ phía sau nụ cười của lão bà hắn là đại biểu cho cái gì. Sau khi Nhan ba ba đắn đo lựa chọn liền đầu hàng, nhu nhược nói lên: "Ta... Ta nói, nguyên bản cái nhà này ngoại trừ ba mẹ ra, chính là hai người chúng ta, nhưng mà sau khi sinh ra Tiêu nhi liền đoạt đi một nửa sủng ái từ ngươi, sau đó Lạc nhi xuất thân, nửa kia cũng bị đoạt đi. Ta chỉ có thể đem ngươi rời khỏi Nhan gia mới có thể một mình giữ lấy ngươi. hi vọng lớn nhất trong đời ta chính là đem Tiêu nhi với Lạc nhi gả ra ngoài, khi đó ngươi mới thuộc về một mình ta. Ai biết được, Tiêu nhi vậy mà lại cưới về một lão bà, chuyện này... Này, không phải tìm thêm một người về tranh sủng của ngươi sao? Sau này ta ở nhà này còn có địa vị gì?" Nhan ba ba nói xong, nuốt một ngụm nước bọt. Vừa nãy từ ánh mắt Nhan mẹ có thể nhìn ra được Nhan mẹ yêu thích Lạc Tử Tịch, hắn có cảm giác hắn ở cái nhà này càng ngày càng không có địa vị, đều do nữ nhân làm chủ. Phốc, Lạc Tử Tịch phỉ nhổ trong lòng, thật xúc động, vị Nhan ba ba này không chỉ ăn dấm chua con gái, ngay cả "Con dâu" là nàng cũng ăn dấm chua được. Lạc Tử Tịch thật muốn cười ra tiếng, nhà này toàn là người gì thế, bộ dạng không có tiền đồ của Nhan ba ba thực sự là dọa người. Có thể tưởng tượng được bình thường Nhan ba ba bị Nhan mẹ, Nhan Tiêu và Nhan Lạc ức hiếp ra sao, Lạc Tử Tịch không khỏi cho Nhan ba ba một ánh mắt đồng tình. Nhan mẹ và Nhan Tiêu tiếp tục ném ánh mắt khinh bỉ cho Nhan ba ba. Nhan Tiêu nói: "Giấc mộng của Nhan tiên sinh ngươi muốn đem tỷ muội chúng ta gả ra ngoài phỏng chừng đã thất bại. Có điều ngươi yên tâm, sau này ta chỉ theo lão bà ta, cùng lão bà ngươi cách xa, Lạc Lạc cũng cùng với lão bà nàng, không đến gần lão bà ngươi. Không ai tranh giành yêu thương của lão bà ngươi. Có điều ta cũng không ngại ngươi như cũ mang lão bà ngươi rời khỏi, tránh cho ảnh hưởng tới thế giới hai người của ta và lão bà. Đương nhiên, người muốn thường xuyên trở về cũng không phải đại sự gì, ngươi cùng lão bà ngươi trở về, ta theo lão bà ta ra ngoài, Nhan thị tự ngươi thu thập." "Cái gì, ngươi nói Lạc Lạc cũng cưới về một con dâu?" Nhan ba ba cả kinh, mở miệng hỏi ra. Hắn vẫn muốn đem gả hai tỷ muội nàng ra ngoài, ai biết cả hai đều mang con dâu về cho hắn. Có điều Nhan Tiêu nói sẽ không ai cướp đi yêu thương từ lão bà hắn, hắn liền yên tâm. Nghĩ lại cũng đúng, thật ra Nhan Tiêu và Nhan Lạc cưới hay gả đều sẽ có người chính mình yêu, sau này trong lòng tự nhiên chỉ có người các nàng âu yếm, cũng sẽ không tranh giành lão bà hắn, như vậy hắn đã có thể độc chiếm lão bà hắn. Nha, mặc kệ ra sao, tóm lại là khổ tận cam lai. "Ân hừ, Nhan tiên sinh, người còn có ý kiến gì không?" Nhan Tiêu biết lão ba nàng trước đây quát tháo phong vân ở bên ngoài như thế nào, trước mặt mẹ con các nàng đều là không có chút tiền đồ, hai ba lần đã có thể bắt hắn nhận tội. Lão ba nàng là trung trinh không đổi đối với lão mẹ nàng, loáng một cái chính là mấy chục năm thế nhưng cảm tình vẫn tốt như vậy, mặc dù thường xuyên ăn dấm chua của nàng và Nhan Lạc, nhưng mà chung quy vẫn rất thương nàng và Nhan Lạc. "Haha, không đâu, tuyệt đối không đâu, con dâu tốt lắm, cưới con dâu trở về tốt lắm." Nhan ba ba cười hắc hắc nói. Nhan Tiêu cùng Nhan Lạc tìm con dâu rất tốt, có con dâu quản các nàng, sau này hai nàng sẽ không thể bắt nạt lão ba này, vừa nãy không thấy ánh mắt Nhan mẹ và Nhan Tiêu nhìn hắn có bao nhiêu dọa người. [Lão bà của Nhan tỷ thật đáng yêu... Ăn dấm chua cũng quá nhiệt tình đi.]
|
Chương 84 "Nhan tổng, ngươi có thể hay không lúc làm việc đừng cứ nhìn về hướng của ta? Không phải chúng ta đã nói rồi sao, thời điểm ở công ty ngoại trừ công việc chính là công việc." Lạc Tử Tịch bất đắc dĩ nhìn Nhan Tiêu đang quấn quít lấy nàng trong văn phòng. Bây giờ Nhan Tiêu không chỉ quấn lấy nàng sau khi tan tầm, ban ngày cũng sẽ quấn lấy, nàng thực hoài nghi cùng làm việc với Nhan Tiêu là đúng hay sai. Nhan Tiêu chính là hận không thể 24/24 cùng nàng quấn lấy nhau. Lạc Tử Tịch thở dài. "Lạc Tử Tịch, phó tổng cùng lão tổng vốn phải làm việc cùng nhau, ta đây là tới cùng ngươi làm việc." Nhan Tiêu mặt dày mày dạn quấn lấy Lạc Tử Tịch, lách qua bàn làm việc sau đó an vị trong lồng ngực Lạc Tử Tịch, hung hăng cọ xát trong ngực Lạc Tử Tịch, trong ngực Lạc Tử Tịch rất là thoải mái, ma sát ma sát bất tri bất giác môi liền chạm tới cổ Lạc Tử Tịch, không sai, tiếp đó liền không kìm lòng được với tới địa phương không nên chạm. Lạc Tử Tịch chảy mồ hôi ròng ròng, lại tới nữa rồi. Hô hấp Lạc Tử Tịch bắt đầu rối loạn, Lạc Tử Tịch tự trách chính mình, vì sao mội lần Nhan Tiêu câu dẫn nàng, nàng một chút năng lực khống chế cũng không có? Đang ở công ty nha, bây giờ đang ở công ty nha! Nhan Tiêu không tiết chế nhưng nàng phải biết tiết chế mới đúng, tại sao lại muốn ở tại văn phòng cùng Nhan Tiêu xằng bậy kích động? Nhan Tiêu tên yêu nghiệt này, mỗi lần đến phòng làm việc của nàng đều câu dẫn nàng, mà nàng lần nào cũng dính câu! lẽ nào lại như vậy! "Nhan Tiêu, về phòng làm việc của ngươi! Bằng không đêm nay ngủ sân thượng!" Lạc Tử Tịch đẩy Nhan Tiêu ra, nàng không thể không tiền đồ như vậy, không thể mỗi lần Nhan Tiêu câu dẫn nàng nàng liền ngoan ngoãn mắc câu. Không được, ngủ sân thượng sao? Nàng ngủ qua rồi nha, có một lần không phải là do nàng lặng lẽ ẩn núp sao? Chỉ cần Lạc Tử Tịch không để ý lại nhào lên giường ngủ, có mỹ nhân ôm, một chút lực uy hiếp cũng không có. "Ân, được, về phòng làm việc của ta." Nhan Tiêu nói xong liền đứng lên. Cái kia, sao lại nghe lời? Trước đây không phải mặc kệ nàng nói gì Nhan Tiêu đều dính chặt lấy nàng sao? Ngày hôm nay lại nghe lời như vậy? Bởi vì Nhan Tiêu đứng lên khiến Lạc Tử Tịch sửng sốt một chút, ngơ ngác nhìn Nhan Tiêu. Nàng đã quen bị Nhan Tiêu dính chặt, bây giờ Nhan Tiêu bỗng dưng nghe lời nàng ngược lại có chút thích ứng không được. Trong lòng Lạc Tử Tịch hồi hộp một chút, có phải Nhan Tiêu bị gì không? Nếu không sao lại thế... "Tiêu..." Lạc Tử Tịch mang theo nghi vấn gọi Nhan Tiêu một tiếng. Đột nhiên Nhan Tiêu biểu hiện quá kỳ quái, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Gần đây không có chuyện gì phát sinh nha, Nhan ba Nhan mẹ lại đi mất, Nhan gia gia nhan nãi nãi vẫn ít giao thiệp bên ngoài, Nhan Lạc còn ở nước ngoài, chắc không có chuyện gì đâu? Hơn nữa nàng hảo hảo ở đây, người Nhan Tiêu lưu tâm vẫn luôn tốt, vậy thì có thể có chuyện gì? Lạc Tử Tịch nghĩ làm sao cũng không rõ, nhìn đối mắt Nhan Tiêu thất thần, tâm Lạc Tử Tịch liền hoảng lên. Có chuyện, nhất định có chuyện! "Ta về bên kia trước." Nhan Tiêu nhàn nhạt nhìn Lạc Tử Tịch, trên mặt như có như không đau thương, xoay người liền rời khỏi văn phòng Lạc Tử Tịch, trở về phòng của mình. Lạc Tử Tịch nhìn bóng lưng Nhan Tiêu có chút tiêu điều trước nay chưa từng có, trong lòng tê tái. Nhan Tiêu đến cùng bị gì? Lạc Tử Tịch thầm kêu không tốt, ném hết thảy công việc trên tay đuổi theo Nhan Tiêu, nhưng khi nàng rời khỏi văn phòng làm gì còn có bóng dáng Nhan Tiêu? Lạc Tử Tịch đi về phía văn phòng Nhan Tiêu, trong lòng suy đoán lung tung. Từ khi ở cùng Nhan Tiêu cho tới nay, giữa hai người không có bí mật gì, Nhan Tiêu có sao cũng nói với nàng, nhưng ánh mắt vừa rồi của Nhan Tiêu, rõ ràng có chuyện nhưng lại không nói. Lạc Tử Tịch xông thẳng vào văn phòng Nhan Tiêu không có bất kỳ trở ngại. Công ty có ai không biết Lạc tổng là vợ Nhan tổng, Nhan gia đại thiếu nãi nãi, Lạc tổng muốn bước vào văn phòng Nhan tổng thì không cần thông báo, hơn nữa, chỉ cần Lạc tổng ở trong phòng Nhan tổng, coi như chuyện có lớn bằng trời cũng không thể đi vào tìm hai người họ, câu này là quy định bất thành văn trong công ty. Hơn nữa, công ty có ai không ướt ao tỉnh cảm hòa hảo như Nhan tổng và Lạc tổng, cùng nhau đi làm rồi tan tầm, cùng nhau ra ra vào vào, nếu như không cùng nhau chính là hai người đơn độc chiếm một văn phòng, trở ngại lại dễ dàng giải quyết. Lạc Tử Tịch mở ra cửa phòng Nhan Tiêu, bên trong lại rất yên tĩnh, dường như Nhan Tiêu không có ở đây. Không có? Vậy Nhan Tiêu đi đâu? Không phải vừa rồi nói về phòng làm việc của nàng sao? Còn chưa chờ Lạc Tử Tịch nghĩ rõ, nàng liền bị một cái tay kéo vào phòng làm việc, sau đó ở tại cửa phòng làm việc, nàng bị đặt trên cửa, nụ hôn cuồng nhiệt mà kịch kiệt rơi xuống môi nàng, là khí tức Nhan Tiêu, cũng chỉ có mình Nhan Tiêu dám đối xử với nàng như vậy, Lạc Tử Tịch hưởng thụ Nhan Tiêu hôn, bỗng dưng xuất hiện khiến nàng bị rơi vào ngay giữa cảm xúc mãnh liệt. Chỉ là, nàng nhớ tới nàng cảm thấy Nhan Tiêu có việc mới đuổi theo, Nhan Tiêu đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Hay là nói Nhan Tiêu đang giấu giếm chuyện gì? Thời điểm Nhan Tiêu hôn lên cổ nàng Lạc Tử Tịch mới thở ra một hơi hỏi: "Tiêu, có phải có chuyện gì hay không?" Nếu không có, Nhan Tiêu bỗng dưng sao lại kịch liệt như thế? "Không có, không phải ngươi bảo ta về phòng làm việc sao, bây giờ trở về phòng làm việc của ta, ngươi sẽ không cự tuyệt nữa chứ?" Nhan Tiêu xấu xa cười nói. Nàng dự liệu được Lạc Tử Tịch đuổi theo. "Ngươi!" Lạc Tử Tịch nhất thời tức điên, muốn thoát khỏi Nhan Tiêu, thế nhưng bị Nhan Tiêu ôm gắt gao, hơn nữa bị Nhan Tiêu hôn khiến nàng rơi vào cạm bẫy dịu dàng của Nhan Tiêu. Cơ mà nàng tức không chịu nổi, hóa ra nàng tự mình lo nghĩ không đâu, hừ! "Ân..." Rất nhanh, trong miệng Lạc Tử Tịch chỉ còn lại âm thanh ngân khẽ. -----------------------------chỉ là đường cách tuyến mà thôi----------------------------- Mặc dù Nhan Tiêu không sợ trời không sợ đất, thế nhưng để gặp cha vợ mẹ vợ, đáy lòng vẫn có chút thấp thỏm bất an. Nghĩ tới cha vợ mẹ vợ sẽ không chấp nhận nàng? Bọn họ đối với tình cảm của nàng cùng Lạc Tử Tịch sẽ là thế nào? Có phải hay không có một hồi bão táp đây? Đến lúc đó nàng phải ứng phó làm sao? Lạc Tử Tịch nắm tay Nhan Tiêu, ra hiệu Nhan Tiêu không cần khẩn trương, có nàng ở đây. Nàng biết tâm tình Nhan Tiêu giờ khắc này, trước đây nàng đi đại trạch Nhan gia thấy Nhan gia gia cùng Nhan nãi nãi cũng giống như tâm tình Nhan Tiêu giờ phút này. Trong lòng có một chút để ý, có chút khẩn trương, có chút luống cuống, có chút bối rối, suy nghĩ vớ vẩn. Ken két một tiếng, đại môn Lạc gia mở ra, đi đến là một đôi vợ chồng lục tuần, thân thể vẫn còn cường tráng. Nhan Tiêu biết, đây là ba mẹ Lạc Tử Tịch, cũng chính là cha mẹ vợ nàng. Nhan Tiêu lập tức càng thêm khẩn trương, nắm tay Lạc Tử Tịch càng thêm dùng sức. Thời điểm nàng và Lạc Tử Tịch trở về Lạc gia, trong nhà không có người, Lạc Tử Tịch gọi điện thoại mới biết được Lạc ba Lạc mẹ đang trên đường trở về. Tâm Nhan Tiêu mừng thầm, thế nhưng từng giây từng phút chờ đợi qua đi, trong lòng Nhan Tiêu càng thêm khẩn thương. "Ba mẹ. Các ngươi đã về." Lạc Tử Tịch nhìn thấy Lạc ba Lạc mẹ trở về liền nắm tay Nhan Tiêu đi tới. "Ân." Lạc ba đáp một tiếng, không có nhìn Nhan Tiêu, Lạc mẹ thì đánh giá Nhan Tiêu. Mặc dù Nhan Tiêu khẩn trương, nhưng nhìn thấy thái độ của Lạc ba, trong lòng trái lại trầm tĩnh đi, Nhan Tiêu nàng sóng to gió lớn nào chưa gặp qua, dĩ nhiên lại khẩn trương như vậy, thực sự là không có tiền đồ. Lạc ba Lạc mẹ đối với quan hệ giữa nàng và Lạc Tử Tịch đã nghe thấy, chỉ là nàng và Lạc Tử Tịch vẫn chưa trở về nhìn hai lão mà thôi. "Cha vợ mẹ vợ, ta là Nhan Tiêu, người yêu hiện tại của Tử Tịch." Nhan Tiêu cung kính tự giới thiệu. Lần này nàng cùng Lạc Tử Tịch trở về vốn là muốn thừa nhận quan hệ giữa nàng và Lạc Tử Tịch, hiện tại thoải mái nói ra cũng không có gì, nếu muốn giới thiệu, vậy trực tiếp một chút, bớt đi nhiều lời giải thích. "Hừ, không dám nhận. Nhan tiểu thư lầm rồi, cha vợ mẹ vợ chúng ta đảm đương không nổi." Lạc ba nhìn thấy Nhan Tiêu thẳng thắng, hắn cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp tỏ thái độ. Hắn có thể tiếp nhận việc ly hôn giữa con gái mình và Lăng Dịch Hằng, thế nhưng hắn chưa thể tiếp thu con gái mình ở cùng một nữ nhân. Lạc ba trực tiếp vòng qua Nhan Tiêu và Lạc Tử Tịch đi vào phòng khách ngồi xuống. Lạc mẹ cũng đi theo sau, không có lên tiếng. Có thể tưởng tượng ra trong nhà này Lạc ba là người định đoạt. Lạc Tử Tịch bĩu môi với Nhan Tiêu, bất đắc dĩ nhún vai một cái, sau đó kéo Nhan Tiêu đến phòng khách. Muốn thuyết phục ba ba nàng, hay là tự bản thân nàng ra tay. "Ba, chuyện của ta cùng Tiêu chắc ngươi đã nghe nói, sở dĩ ta không dám trở về chính là sợ ngài không đáp ứng." Lạc Tử Tịch cùng Nhan Tiêu đứng trước mặt Lạc ba và Lạc mẹ, cúi đầu lên tiếng. Ba mẹ nàng đều khá truyền thống, không giống người Nhan gia tiến bộ như thế, muốn bọn họ tiếp thu rất là khó khăn. "Vậy bây giờ còn dám trở về?" Ngữ khí Lạc ba vẫn lạnh nhạt. Hắn không nghĩ tới nữ nhi ưu tú bất cứ chuyện gì đều không cần hắn lo lắng lại làm ra chuyện hoang đường như vậy! Dĩ nhiên mang về nhà một nữ nhân. "Ta trở về ngoại trừ giới thiệu Tiêu cho ba mẹ, còn muốn nói cho ba mẹ một chuyện. Ta biết ta nói ra ba mẹ nhất định không vui, thế nhưng ta vẫn phải nói. Ta không thỉnh cầu ba mẹ tha thứ, cũng không thỉnh cầu ba mẹ tán thành, dù cho ta cùng Tiêu ra sao, ta đều sẽ như trước hiếu thuận với ba mẹ, hơn nữa tương lai con của chúng ta cũng sẽ hiếu thuận ông ngoại bà ngoại nàng. Đúng vậy, ba mẹ, thật ra ta muốn nói cho hai người chính là, ta có hài tử của Nhan Tiêu." Lạc Tử Tịch bình tĩnh ném ra một quả bom. "Cái gì?" Ba người cùng kêu lên, không ai nghĩ tới Lạc Tử Tịch sẽ nói ra một câu như vậy. "Hoang đường, hai nữ nhân làm sao có con?" Lạc ba tức điên. "Lạc Tử Tịch, ngươi nói có thật hay không?" Nhan Tiêu đỡ lấy hai vai Lạc Tử Tịch khẩn trương hỏi. Lạc tử tịch nhìn lạc ba một chút, không hề nói gì, lại nhìn về nhan tiêu gật gật đầu. Trong bụng nàng quả thật có hài tử của nhan tiêu. "ba, ta cùng nam nhân kết hôn lâu như vậy không có hài tử, thế nhưng hiện tại ta có hài tử với một nữ nhân, ngươi xem đó mà làm thôi." Đây là nguyên nhân nàng dám trở về. Lạc ba và lạc mẹ vẫn mong có cháu ngoại. "lạc tử tịch, ngươi sao có thể như vậy, không phải chúng ta đã nói hài tử do ta sinh sau? Ngươi sao có thể gạt ta? Ngươi biết sinh con có bao nhiêu khổ cực hay không, thời điểm sinh con có bao nhiêu thống khổ, sinh con có bao nhiêu nguy hiểm? Ngươi... Ngươi... Tức chết ta rồi!" Nhan Tiêu lập tức phát hỏa, vừa nghĩ tới các loại khổ cực khi sinh con, vừa nghĩ tới nữ nhân khi sinh con rít gào kinh người thế nào, Nhan Tiêu liền hoảng sợ, nàng sao có thể để cho Lạc Tử Tịch chịu phần khổ cực kia? "Ta sinh cùng ngươi sinh khác nhau chỗ nào?" Lạc Tử Tịch nhìn thấy dáng vẻ tức muốn nổ phổi của Nhan Tiêu nhìn không được cười thầm trong lòng. "Vậy phải làm sao? Mặc dù chúng ta chưa từng có con, nhưng cũng biết được sinh con có bao nhiêu khổ cực, cũng biết sinh con sẽ rất đau, ngươi! Ngươi lại dám gạt ta, không được, đứa bé này vẫn nên để ta sinh! Ngươi, lấy nó xuống! Ta sinh sau!" Nhan Tiêu vội vã nói. "Không được!" Lạc Tử Tịch chặt đinh chém sắt! "Ngươi không lấy xuống chúng ta liền không sinh! Sinh con nguy hiểm như thế, ta không thể để cho ngươi mạo hiểm!" Nhan Tiêu tức đến sắp ngất đi. "Khụ khụ..." Lạc ba đột nhiên ho khan vài tiếng, kéo về sự chú ý của Nhan Tiêu cùng Lạc Tử Tịch. "Lão bà, đi làm cơm đi." Nói xong liền đứng lên, trở về phòng. Lạc mẹ đáp một tiếng, sau đó đứng dậy đi tới nhà bếp, lưu lại Nhan Tiêu cùng Lạc Tử Tịch hai người ở phòng khách. Nhan Tiêu không hiểu ra sao, nàng... Lạc ba tại sao không nói gì liền trở về phòng? Chấp nhận nàng? Hay là bỏ rơi nàng? Lạc Tử Tịch nhìn Nhan Tiêu ngây ngốc, không khỏi vân vê khuôn mặt Nhan Tiêu, sau đó ở bên môi Nhan Tiêu hôn một cái, Nhan Tiêu ngu ngốc này, bây giờ còn chưa phản ứng. Nàng biết mình mưu đồ bí mật sinh con, cũng không nói cho Nhan Tiêu biết, lần này trở về nàng đem bảo vật đặt trên hai việc, một là chuyện mang thai, một là phản ứng của Nhan Tiêu. Quả nhiên, Nhan Tiêu không phụ kỳ vọng nàng liền nói ra những gì nàng muốn. Lạc Tử Tịch vô cùng yêu nữ nhân sủng nịch nàng, không nỡ lòng để nàng oan ức nửa phần này. Giữa nam nữ muốn có con đều cảm thấy nữ nhân sinh con là chuyện đương nhiên, nam nhân căn bản không lo lắng nhiều đến sự nguy hiểm khi nữ nhân sinh con. Nhan Tiêu tình nguyện không có hài tử cũng không muốn nàng mạo hiểm sinh con, Nhan Tiêu yêu thương nàng, cơn giận biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn. Hiện tại nàng không chỉ có hài tử của Nhan Tiêu, hơn nữa Nhan Tiêu đối với nàng tốt như vậy, Lạc ba Lạc mẹ xem ở đáy mắt, mặc dù nói Nhan Tiêu là nữ nhân, thế nhưng hiện tại tất cả đều cho thấy, Nhan Tiêu cùng nam nhân không có sự khác biệt, cho nàng một gia đình, càng biết thương nàng, nàng rất hạnh phúc. Lạc ba Lạc mẹ đối với quan hệ giữa hai người đã ngầm thừa nhận. "Đứa ngốc." Lạc Tử Tịch cụng trán mình vào trán nhan tiêu, hạnh phúc cười nói. "Tịch, qua ải, đúng hay không?" "Ân." ------------------------Toàn Văn Hoàn--------------------- Suy nghĩ của tác giả:Ân, nữ nhân cùng nữ nhân làm thế nào để sinh con Trúc tử sẽ không nói. Thời điểm viết xuống mấy chữ "Toàn văn hoàn" trong lòng có cảm giác không nói nên lời. Cố sự, liền kết thúc như vậy, nếu như tiếp tục sáng tác, còn có thật nhiều thật nhiều chuyện có thể nói. Thế nhưng, cho dù là viết văn, Trúc tử cảm thấy có chừng mực là được rồi. Một phần văn hoàn, chính là một lần gột rửa sinh mệnh. [Cuối cùng hoàn rồi, J cũng có cảm giác không nói nên lời, có điều tác giả cho cái kết hơi hụt hẫng một chút, J edit hoàn rồi mà vẫn chưa tin là sự thật. Truyện này không có phiên ngoại, thật tò mò cuộc sống của hai người họ sau này như thế nào. Cũng tò mò chuyện tình yêu của Nhan Lạc. Dường như tình yêu của Nhan Lạc được viết trong một truyện khác, có nên tìm về edit hông. Nghĩ tới cái cảnh mò mẫn đi kiếm raw thiệt là phát sợ. Mặc dù tiến độ không được như dự định nhưng cuối cùng không có đem con bỏ chợ. Thật tốt! Bắt đầu beta lại, Jay sẽ chỉ beta 2 lần. Bởi vì tự mình beta thì lúc nào cũng sẽ thấy không hoàn hảo. Sửa đổi cách xưng hô này, loại bỏ một vài từ ngữ lủng củng này, mọi người có ý kiến gì nữa thì bình luận Jay biết, tổng hợp trong 2 lần này thôi. Sau này sẽ không sửa đổi gì nữa để tránh đi quá xa nguyên tác. Lời cuối: Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!!!]
|