Phò Mã 16 Tuổi
|
|
Chương 9: Tương Kiến Tam Cố (B)
Tuy nói các cung nữ ở trước mặt cười trộm, Tô Hạo cũng không để tâm. Bởi vì nàng từ khi ngồi bên cạnh Trường Ninh, đã bị một mùi u hương hấp dẫn, mùi u hương không nói ra được, rất dễ ngửi, các cung nữ khác cũng đều tô son thoa phấn, trên người cũng tỏa ra mùi thơm, nhưng mùi thơm này không thể nào so sánh với u hương kia. Sau khi các cung nữ bày xong bàn thực án liền lui ra phía sau, mũi Tô Hạo nhẹ nhàng mấp máy một hồi, liền quay đầu dùng đôi mắt đẹp nhìn Trường Ninh, nàng đương nhiên biết mùi hương thơm này từ đâu bay đến. Ánh mắt nhìn dọc theo cái trán của Trường Ninh, mặt, mũi, miệng đều nhìn hết một lượt, cảm thấy nhìn từ góc nghiêng Trường Ninh nhu hòa hơn rất nhiều so với chính diện , lại phát hiện nhìn ngắm Trường Ninh ở gần lại càng đẹp hơn chút. Lại cảm thấy nhìn một lần không đủ, lại lần nữa quét ánh mắt nhìn đến thái dương của Trường Ninh, nàng nhìn ngắm Trường Ninh tựa như coi Trường Ninh như thể là quyển sách, si mê ngồi đọc vậy, ánh mắt không hề che giấu. Tô Hạo xuất hiện trong tầm mắt một nhà Hoàng đế, mỗi thời mỗi khắc đều bị mọi người chú ý, thời khắc này cũng không ngoại lệ, tất cả mọi người ngừng thở nhìn nàng, quan sát nàng, không muốn gây ra một âm thanh nào quấy rối nàng, một nhà Hoàng Đế đặc biệt phát hiện chuyện hay trước mặt, lại càng lạc quan tán thành hai người. Tô Hạo không bị một ai quấy nhiễu, không khỏi lại càng nhìn ngắm mê mẩn. Trường Ninh vẫn không coi ai ra gì, nhàn nhã uống rượu, lúc này lại tự rót một chén, đổi thành tay trái đưa lên, tay phải chống tay lên bàn ăn đỡ lấy quai hàm, tay nhỏ đỡ lấy nửa khuôn mặt che đi tầm mắt Tô Hạo đang nhìn, thậm chí lỗ tai cũng bị che khuất đi phân nửa. Tô Hạo ngẩn ra, lúc này mới thu hồi ánh mắt. Mọi người vẫn không quấy rầy nàng, bởi vì cảm thấy chuyện cười còn đang ở phía sau. Quả nhiên, chỉ thấy Tô Hạo mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim ngồi ngay ngắn lại, không tự chủ chậm rãi chuyển động đôi mắt đen láy lén lén nhìn Trường Ninh, bởi vì lo lắng khi nãy Trường Ninh không thoải mái mới lấy tay che mặt, lúc này vừa nhìn, Trường Ninh đã buông tay phải ra, mới biết bất quá là vô ý làm thành hành động, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm yên lòng. Bởi vì nghĩ Trường Ninh là nữ tử, trái một chén, phải một chén uống rượu nhàn nhã, có thể thấy được rượu này nhất định là rượu trái cây chỉ ngọt không cay, Tô Hạo cảm thấy cuống họng mình cũng đang khô, liền học theo công chúa tự mình châm lấy một chén, hai tay nâng đưa lên môi uống một ngụm lớn, không ngờ mùi rượu lúc này cay xộc, chui thẳng vào mũi, ho khan một cái, trong lúc nhất thời khuôn mặt nhỏ đỏ chót, nước mắt chảy thành dòng. Lúc này có vài vị phi tần cùng hoàng tử thật sự nhịn không được cười lên tiếng, ai biết Hoàng Đế phất tay phải lên không trung chậm đã! Mặt sau còn có thứ đáng xem! xem xong cười nữa cũng không muộn. Mọi người nào dám làm trái thánh ý? Liền đều cố nén, để mắt tiếp tục xem Tô Hạo. Lại thấy Tô Hạo sau khi bị sặc, phản ứng đầu tiên cũng không phải là cầm khăn lau chùi khóe miệng, mà lại là giơ cánh tay trái che khuất đi khuôn mặt. Bởi vì trong lòng nàng suy nghĩ, cùng là một loại rượu, Trường Ninh thì uống thanh tao lịch sự như thường, còn chính mình thì sặc đến chảy cả nước mắt, thật xấu hổ, sợ Trường Ninh nhìn thấy vẻ mặt vẻ lúng túng của mình, liền nắm lấy ống tay áo ngăn trở. Lòng tràn đầy cho rằng Trường Ninh nhất định vẫn là như cũ uống rượu, căn bản không chú ý tới mình, ai biết được khi vừa nhìn Trường Ninh lại thấy nàng cũng quăng lại ánh mắt đang nhìn mình, Tô Hạo vô cùng cả kinh, lập tức đem đầu nhỏ lại thu về sau ống tay áo. "A ha ha ha. . . . . ." Tay của Hoàng đế từ trên không trung hạ xuống, vuốt râu ngửa mặt lên trời cười to. Chúng phi tần cười đến run rẩy cả người, các hoàng tử cười ngã tới ngã lui, Hoàng hậu thì nhàn nhã lấy tay áo che mặt mà cười, Hoàng thái hậu thì lại một tay che ngực, một tay đập lên mặt bàn "Bành bạch", cười không ngừng, không thở nổi. Đến lúc này, Tô Hạo nhìn mọi người một hồi, trong nhất thời khuôn mặt lại trở lên đỏ lợi hại, vẻ mặt đó không phải là phấn khích, mà là ngượng ngùng đến cực độ. Nàng từ nãy đến giờ vẫn một mực cúi đầu, khóe miệng rủ xuống, không nhìn tới bất cứ người nào nữa, cũng không dám nhìn Trường Ninh. Mọi người thấy nàng ủ rũ như vậy, cũng tự trách mình, không ai dám cười, Hoàng Thái Tử cùng các hoàng tử thậm chí còn đau lòng thay, thực muốn đi đến sờ sờ khuôn mặt Tô Hạo , xoa xoa bóp mũi an ủi một chút. Hoàng đế nhìn thấy cũng không đành lòng, liền đem lời nói khen bài thi của Tô Hạo rất hay. Sau đó Hoàng thái hậu lại cố ý tìm đề tài khác nói, bầu không khí vì thế cũng hòa hoãn lại. Sau khi tiệc rượu tàn, Tô Hạo từ vườn Hoa Dương cũng sớm đi ra, bên ngoài cũng đã có cỗ kiệu chờ sẵn. Tại Kinh Thành, quan lại đi lại, xe ngựa tụ hợp, tiếng người huyên náo. Tô Hạo cũng không còn tâm tình quan sát. Ngồi trong kiệu, chỉ đem khuôn mặt cố nén bình tĩnh, chỉ vì suy nghĩ hôm nay trước mặt công chúa bẽ mặt không ít. Bởi vì Hoàng Đế đã ban xuống chiếu thư, vì lẽ đó đám người Lễ Bộ Thượng Thư đem Tô Hạo đưa tới Phủ Phò Mã tại kinh thành để ở. Phò mã phủ là Hoàng đế vì Trường Ninh xây dựng, một năm trước đã hoàn thành, diện tích rất lớn, đông tây tổng cộng có 15 gian, chạm khắc tinh tế, đều được chạm trên gỗ quý. "Hạo nhi!" Đến phò mã phủ, Tô Hạo vừa bước xuống kiệu, liền bị Tô Phu nhân ôm vào trong ngực. Nguyên lai ngày đó, sau khi Tô Hạo theo nhóm người của Lễ Bộ Thượng Thư vào kinh thành, Tô phu nhân ngất mới vừa tỉnh, Tô Tranh nghĩ nàng thân thể không khỏe nên cũng không để cho nàng đi cùng Tô Hạo, Tô Phu nhân cũng là vừa mới đi đến kinh thành. Tô Phu nhân thấy sắc mặt Tô Hạo không tốt,liền nắm tay nàng đi tới nội viện, lời nói sâu xa khuyên nàng "Để ngươi thân là một nữ nhi lại bị nuôi nấng như nam nhi là do mẫu thân không phải, vốn nghĩ cơ thể ngươi yếu đuối sinh nhiều bệnh, cả đời không có bao nhiêu tiền đồ, chỉ mong ngươi có thể ở bên cạnh vi nương, cùng vi nương mỗi ngày nói chuyện, không ngờ ngươi lại có ngày đại công cáo thành....Bây giờ sự tình đến nước này, ngươi cũng không cần nghĩ nhiều, xe tới trước núi tất có đường, bây giờ quan trọng là ứng phó chuyện trước mắt, ngày sau vi nương nhất định có cách vẹn toàn giúp ngươi thoát thân." Tô Hạo nói, "Hài nhi vẫn chưa suy nghĩ nhiều, đúng ra là mẫu thân đừng lo lắng nhiều mới phải" Ngày ấy nghe được thánh chỉ sợ đến ngất đi là mẫu thân người a. Tô phu nhân nói, "Hảo hảo, chúng không nghĩ nữa." Nhìn Tô Hạo một lượt, lấy tay phủi phủi cái vạt áo cho nữ nhi, đưa tay sửa lại cổ áo của nữ nhi một chút, cuối cùng vỗ vỗ vào vai nữ nhi, một mặt vui mừng nói "Nhân sinh của con người vốn dĩ rất ngắn, sống đến bây giờ, vi nương có thể có một nhi nữ như ngươi, cả đời này cũng xem như là không uổng." Tô Hạo nghe xong, hạ thấp lông mày cười. "Công tử!" Tiểu Hạnh nhi đẩy cửa ra, từ bên ngoài nhảy vào, ôm lấy cánh tay Tô Hạo, đem đầu nhỏ dựa vào cọ cọ. Sau đó Ngọc Cầm cũng đi tới, vừa nhìn thấy mình lại chậm một bước, không khỏi nổi nóng, tiến lên kéo lấy người Tiểu Hạnh nhi, đem Tiểu Hạnh nhi đang bám lấy người Tô Hạo lôi ra ngoài. Tô phu nhân cười với Tô Hạo, "Xem xem, ta đều mang người đến cho ngươi rồi." Nguyên lai ngày đó Tô Hạo cùng Tô Tranh gấp rút đi lên kinh thành,chưa kịp sắp xếp gia nhân theo hầu hạ, nay Tô Phu nhân đem các nàng mang đến. Tác giả có lời muốn nói: đoán xem Trường Ninh công chúa lấy tay nâng quai hàm là có tâm hay là vô tình? o(n_n)o (edit: mình nghĩ là Trường Ninh cũng thẹn thùng ấy \^.^/ Tô Hạo nhà ta đẹp mà ahihi) 【 mọi người cảm thấy Tô Tiểu Đồng có thể công lên sao? 】
|
Chương 10: Động Phòng Hoa Chúc (B)
Hoàng đế từ vườn Hoa Dương khởi giá trở về Càn cùng cung, long nhan vô cùng vui vẻ, lập tức tuyên Lễ Bộ Thượng Thư Trương Quỳnh, lệnh chọn ngày lành tháng tốt để công chúa cùng phò mã thành hôn. Trương Quỳnh mỉm cười tấu nói, "Chúng thần đã xem ngày sinh tháng đẻ của công chúa cùng phò mã, xét thấy ngày tốt để thành hôn là mười ngày sau, tất cả lễ nghi đã chuẩn bị kĩ càng đều có thể lập tức tiến hành, xin bệ hạ an tâm." Hoàng đế gật đầu, "Trường Ninh là nữ tử duy nhất của trẫm, lại là do hoàng hậu sinh ra , tuy nói tổ chức không thể đi quá giới hạn, nhưng sính lễ bao nhiêu trẫm có thể làm chủ." Nói xong bày ra một hàng dài của hồi môn, muốn Lễ bộ tức khắc chuẩn bị mở. Trương Quỳnh không dám thất lễ, xin cáo lui, lập tức sai người bắt tay chuẩn bị. Còn bên Phò Mã phủ, do Tô Phu nhân chủ trì lo liệu, sính lễ cùng lễ cưới đã được chuẩn bị đầu vào đấy, Tô lão thái gia, Tô Tranh cùng hai Di thái thái, cùng các nam tử, nữ tử trong nhà cũng đều từ Thanh châu tới tham gia lễ cưới, tất nhiên là điều chắc chắn. Cho đến trước lễ cưới một ngày, Tô Tranh gọi một nhà tề tựu đông đủ, vái lạy Tô lão thái gia trên cao xong nói với Tô Phu nhân "Phu nhân, thật không ngờ đứa bé này của ta và ngươi, không quá hai năm công sức, đã có thể làm rạng rỡ gia tộc, là một hảo hảo tôn tử hiếu thuận, đây đều là nhờ công giáo dưỡng mười sáu năm của phu nhân, vi phu vô cùng cảm kích." Trong lòng Tô phu nhân tuy rằng lúc này vô cùng cao hứng, nhưng ngoài miệng lại nói, "Ta nào dám nhận, đây đều hồng phúc của tổ tông." Tô Tranh hướng tới Tô Hạo nói "Nhớ ngày nào vẫn là đứa bé nhỏ a a khóc trong tã lót, bây giờ đã ghi tên lên bảng vàng, thành người có ích với thiên hạ, từ ngày mai trở đi ngươi lại chính là phò mã của Đương Kim Thánh Thượng, trước ngày thành thân ta có vài lời muốn nói với ngươi." Tô Hạo vội vàng hướng về Tô Tranh hành lễ, "Xin mời phụ thân chỉ dạy" Tô Tranh nói, "Ngươi từ thuở nhỏ vẫn sống trong nhung lụa, vẫn là nhũ mẫu cùng nha hoàn vây theo hầu hạ, tính cách có hơi ngại ngùng chút, điểm ấy thực không tốt chút nào, sau khi thành thân nhất định phải có chút nam tử khí khái mới được, dù sao cũng đã thành gia lập thất, còn có một điều khác, Đại Tề từ khi khai quốc đến nay vẫn luôn tôn sùng nam sắc, ngươi tướng mạo sinh ra vốn đã tuấn tú, khó tránh khỏi trêu hoa ghẹo nguyệt, nên nhớ chính mình tự trọng một chút mới tốt, đối với người có địa vị cao hơn mình phải cung kính một chút, nhưng không thể quá mức thân cận, nhớ kỹ nhớ kỹ." Tô Hạo thưa, "Hài nhi nhất định ghi nhớ trong lòng." Tô Tranh gật gù, tiện thể lại giáo dục Tô Tán cùng Tô Tụng hai câu, đến cuối cùng quay đầu lại nhìn nhìn Tô Hạo, Chỉ là không nói lời nào, trong mắt lóe lệ quang, có thể thấy được đối với việc Tô Hạo sắp thành thân lo lắng rất nhiều. Lễ cưới ngày đó. Hoàng cung Đại Minh điện. Trong tiếng lễ nhạc, Hoàng đế ngồi đàng hoàng cao cao ngự bên trên, nhìn Trường Ninh được hai vị cung phụ nâng đỡ chậm rãi đến gần. Trường Ninh đội tứ phượng mũ quan khảm đầy trân châu cùng bảo thạch bảy màu, một thân áo lông , váy dài thay cho áo choàng, trên thêu hình phượng sống động như đang vươn cánh bay lên trời cao. Váy đỏ dài thật dài đang phủ ở phía sau, khiến dáng đi càng thêm ung dung. Như thường ngày, Trường Ninh vẫn lãnh đạm không nói chuyện, không ai biết thái độ của nàng đối với cuộc hôn nhân này rốt cục là như thế nào, giờ lành đến, lần lượt đi đến bên Hoàng thái hậu, Hoàng đế, Hoàng hậu quỳ lạy cáo biệt, sau đó được cung phụ, nữ quan nâng đỡ dậy bước lên kiệu hoa, Hoàng Thái tử dẫn đầu đội đưa dâu hộ tống ra cửa chính hoàng cung. Phò mã Tô Hạo thân mang lễ phục màu đỏ, đeo thắt lưng ngọc, đã đứng đợi đội đón dâu bên ngoài. Hai đội ngũ hợp hai làm một, Phò mã cưỡi ngựa cùng xe loan công chúa đi song song, mười mấy tên ty binh xếp thành hàng dài đi đầu dẹp đường, sau đó là hơn mười cung tần đầu cài trâm châu ngọc, thân mặc váy màu hồng đi trước dẫn đường. Đi đằng sau chính là cung nhân hồi môn được hoàng đế chỉ định, chia nhau cầm quạt tròn bốn phía, 20 người cầm hoa dải đường, 20 người cầm nghi trượng* khác nhau. Quy mô rất lớn, bách tính xung quanh đổ xô ra đường xem tấp nập (nghi trượng* = đồ nghi trượng (đội bảo vệ mang vũ khí khi cử hành đại lễ của quốc gia hoặc đón tiếp khách nước ngoài. Cũng chỉ băng cờ, biểu ngữ, mô hình ngày nay.) Tô Hạo lập tức ngồi ngay ngắn, bước đến trước đội ngũ rước dâu, tâm tình hết sức phức tạp, nàng liên tiếp quay đầu, xuyên thấu qua hai tầng quạt màu hồng cùng bức rèm che, thỉnh thoảng nhìn thấy được một góc gấu quần của Trường Ninh. Không biết Trường Ninh lúc này tâm tình làm sao? Là buồn hay vui? Cũng không biết hai người ở trước mặt vạn người chứng kiến thành hôn sẽ có thể gắn bó đến khi nào, lại sẽ lấy loại phương thức nào kết thúc? Một đường nghĩ, trong lòng Tô Hạo không khỏi phiền muội cùng bàng hoàng. Rốt cục nghi trượng cũng tiến vào phò mã phủ. Tô Tranh cùng tất cả nam nhân trong tộc quỳ nghênh Trường Ninh công chúa vòng ngoài, Tô phu nhân cùng cả nhà nữ đinh quỳ nghênh Trường Ninh công chúa bên trong sảnh, Phò mã cùng công chúa được đưa đến trước lễ thành hôn, bắt đầu nghi lễ, từng tầng từng tầng màn che được thả xuống, 12 phiến màn che rơi xuống đất. (edit: mình cũng không biết phải dịch cái này ntn, đây có lẽ là những phong tục cầu may mắn trong lễ thành hôn của người Trung Quốc xưa) Tầng tầng màn che được rủ xuống, bên trong chỉ có hai người một thế giới. Khuôn mặt của Trường Ninh vẫn che kín bằng khăn voan ngồi trên giường hỉ. Tô Hạo ngồi ở bên cạnh. Trước giường có một đôi nến hình hoa văn đôi hạc, ánh nến mới được đốt lên chập chờn. Có một mùi u hương bay bay trong bóng tối, cũng không dày, nhưng là ở khắp mọi nơi, tràn ngập bên trong màn che. Tô Hạo hết sức quen thuộc, là mùi hương trên người Trường Ninh. Tô Hạo đem thân thể hướng về phía Trường Ninh, ngồi xuống bên cạnh, rốt cục lấy hết dũng khí, đưa tay chậm rãi trút bỏ khăn voan trên đầu Trường Ninh xuống, mắt nhìn khuôn mặt nàng. Hai mắt Trường Ninh mới đầu là cúi thấp , sau đó ngẩng lên, cùng Tô Hạo đối diện. Hai người ở bên trong màn che chập chờn ánh nến nhìn nhau chăm chú. Không biết qua bao lâu, Âm thanh uy nghiêm của Ty Lễ lão mẫu từ bên ngoài màn che truyền đến, "Thời điểm không còn sớm, xin mời Phò mã cùng công chúa an giấc sớm chút ." Hai người nghe thấy, từng người thu lại tầm mắt. Toàn bộ quá trình đối diện, ánh mắt thuần khiết si tình của Tô Hạo thủy chung đều hướng về Trường Ninh, hơn nữa Tô Hạo không thể hiểu được trong ánh mắt của Trường Ninh ẩn chứa điều gì, hoặc là nói, nàng đọc không hiểu đáy mắt này của Trường Ninh chất chứa điều gì. Trường Ninh đứng dậy, gỡ xuống tú phượng mũ quan, sau đó thoát xuống từng tầng y phục ngoài, trong lúc hành động ánh mắt vô tình nhìn đến giường nhỏ, động tác trên tay không khỏi dừng ở giữa không trung. Nhìn thấy một làn da trắng như tuyết trước mắt , ngũ quan tuyệt mỹ , ngọc diện em bé, thân mang áo ngủ màu trắng, khoác cùng ngực, tóc đẹp chỉnh tề, đắp chăn ngồi ở trên giường nhỏ, hai bàn tay nhỏ nắm lấy góc chăn gấm, đôi mắt đẹp lóe tia hoảng sợ như chú nai con, đang vô cùng đáng thương nhìn nàng. Rõ ràng mới vừa rồi còn mặc lễ phục Phò mã áo mũ chỉnh tề. . . . . . Thật là động tác nhanh nhẹn.... Có thể tưởng tượng tiểu đệ đệ này vốn là định Nhất Cổ Tác Khí*, muốn thay y phục xong trước nàng rồi vào trong chăn đây mà, chẳng ngờ làm được một nửa liền bị ánh mắt của nàng đánh gãy, đến nỗi kiếm củi ba năm đốt một giờ, ủ rũ không ngớt. (Nhất Cổ Tác Khí* một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm ("Tả Truyện" Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc) Trong lòng Trường Ninh chợt nở hoa.... "Đùng! Rầm!" Trường Ninh lỡ tay đánh rơi hai chiếc nến trước giường, bên trong tầm màn bỗng dưng tối sầm một màu. Tác giả có lời muốn nói: hôn nhân chính là chuyện đại sự cả đời, nhất định phải nghiêm túc đối mặt. 【 cuối cùng ngươi thật sự nhịn được sao? Hả? 】 Ngày hôm nay trong đầu suy nghĩ rất nhiều chuyện , dòng suy nghĩ không thông, ngày mai chắc sẽ không có tâm trạng viết truyện, cảm ơn mọi người quan tâm, cúi mình, nghiêng mình.
|
Chương 11: Các Hữu Sở Ái (B)
Sau khi nến đỏ bị tắt, Tô Hạo nằm vào trong chăn âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Vừa nãy lại mất mặt. Tại sao mình trước mặt Trường Ninh lại luôn bị mất mặt như vậy? Trong lòng không khỏi như đưa đám. Tuy nói như thế, vẫn không quên đem thân thể dịch dịch ra chút để một khoảng cho Trường Ninh. Lúc này Trường Ninh đã thay xong quần áo ngủ, đi tới xốc lên chăn gấm, nằm cạnh bên người Tô Hạo, tóc dài rải rác trên gối, nhẹ nhàng vuốt ve tóc Tô Hạo, sau đó nằm nghiêng, liền cùng Tô Hạo tách ra. Tô Hạo xoay người sang hướng khác nằm nghiêng. Hai người liền như vậy đưa lưng về phía đối phương mà ngủ. Tô Hạo không cách nào chợp mắt. Tuy rằng nàng vẫn nhắm mắt lại cố gắng đi vào giấc ngủ, nhưng mãi tận đến khi đôi mắt có chút mỏi cũng không thể chợp mắt. Tô Hạo mở mắt ra, cảm thấy cánh tay bên dưới bị ép đến đau nhức, liền xoay người đặt lưng xuống, nháy mắt mấy lần, lại lật thân hướng về phía công chúa nằm nghiêng, mũi chạm vào mái tóc của Trường Ninh, mũi nhẹ nhàng thở mấp máy mấy cái, trong lòng suy nghĩ Trường Ninh chắc là đã an giấc rồi, đưa tay nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc của Trường Ninh, chạm vào tựa như dòng nước mát mẻ, Tô Hạo liền đem tay đặt lên mái tóc vuốt ve, loại cảm giác này làm nàng thật không muốn dừng. Trường Ninh bỗng nhiên trở mình. Tô Hạo sợ hãi đến nỗi quay lại tư thế ngủ ban đầu, trong lòng "Thình thịch" nhảy lên, mãi đến tận hồi lâu sau, phát hiện người phía sau vẫn rất yên tĩnh, mới yên lòng -- Trường Ninh căn bản chỉ là trong lúc vô tình vươn mình mà thôi. Tuy nói như thế, Tô Hạo cũng không dám lộn xộn nữa. Đêm đó Tô Hạo không biết ngủ lúc nào . Khi tỉnh lại, vị trí bên cạnh đã rỗng tuếch, không biết Trường Ninh đã rời giường lúc nào . Sau khi gia nhân hầu hạ rửa mặt xong đi tới trong sân, mới phát hiện mặt trời đã lên cao, nàng từ trước đến giờ đều dậy sớm đọc sách, chưa từng dậy muộn như vậy. Tô phu nhân không biết từ nơi nào đi ra, kéo Tô Hạo vào mái hiên phía tây trong sân hỏi. "Tối hôm qua có hay không ?" Vào nhà đóng cửa lại. Nàng muốn hỏi chính là có hay không phát sinh chuyện gì ? Tô Hạo rất buồn bực, "Có hay không cái gì?" Trong lòng Tô phu nhân rất gấp gáp a, nhưng lại không thể nói rõ, trong phòng còn có Tô Tranh. Thấy mẫu thân hung hăng nháy mắt, Tô Hạo rốt cục phản ứng lại, lắc lắc đầu, "Không có." Lúc này Tô phu nhân mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng vẫn luôn nghĩ là sẽ không sao, người từ nhỏ tiếp thu lễ nghi cung đình như Trường Ninh hẳn sẽ là người bị động, đặc biệt là bản thân nữ nhi trong phương diện này lại rất ít khi chủ động. Tô Tranh cũng đang bên cạnh nói, "Không tiền đồ!" Hắn cho rằng Tô phu nhân hỏi Tô Hạo tối hôm qua có thành chuyện với Trường Ninh hay không ? Cân nhắc đến Tô Hạo tuổi còn nhỏ chưa hiểu hết chuyện, trước đại hôn của Tô Hạo, Tô Tranh đã để Tô Phu nhân dạy cho Tô Hạo một ít kĩ năng phòng the, Tô phu nhân tuy rằng ngoài miệng đáp ứng, nhưng căn bản không đi làm, nàng biết Tô Hạo tâm tư thuần khiết, nghe xong chỉ sợ sẽ buồn nôn đến ngất đi, huống hồ thực sự không cần thiết -- Tô Hạo cùng Trường Ninh đều là nữ tử làm thế nào loại chuyện đó đây? Tô phu nhân nhìn Tô Tranh một chút, hỏi Tô Hạo , "Dù sao cũng nên nói mấy câu rồi chứ ?" Biểu hiện thật giống đứng về phía Tô Tranh. Tô Hạo lần thứ hai lắc đầu, "Không có." Nói xong hạ thấp lông mày đi. Tô phu nhân không thể tin vào tai của mình, "Liền câu nói cũng không nói ?" Cảm thấy bất ổn, "Như vậy không thể được!" Đem Tô Hạo dắt ra gian phòng, "Cảm tình nhất định phải bồi dưỡng lên !" Tô phu nhân trong lòng rõ ràng, tương lai vạn nhất xảy ra sự cố, có thể cứu Tô Hạo cùng người của Tô gia chỉ có Trường Ninh mà thôi. Tô Hạo tuổi còn nhỏ, chuyện phòng the tạm thời không gần gũi Trường Ninh, Trường Ninh có thể không ngại, nhưng nếu như một thời gian sau cũng không cùng Trường Ninh thân cận, vậy thì không thể rồi. Tô Hạo không biết Tô phu nhân kéo nàng đi làm gì, "Nương?" "Công chúa điện hạ hiện tại đang ở hậu hoa viên ngắm hoa, đi bồi tiếp nàng." Tô Hạo cơ hồ bị Tô phu nhân đẩy mạnh đến hậu hoa viên . Có điều sau đó chính mình không tự chủ được đi về phía trước. Bởi vì thấy được bóng người Trường Ninh . Cũng không quan tâm đến trang phục hoa lệ của nàng, đưa ánh mắt nhìn vào mái tóc đang vấn lên của Trường Ninh, không còn là kiểu tóc thiếu nữ trái đào như lúc ở vườn Hoa Dương, tóc đã được vấn cao, là kiểu tóc của thiếu phụ. Trong vườn khắp nơi đều trồng Hạnh Hoa, lúc này đang là thời điểm Hạnh Hoa khoe sắc, khai nở ngợp trời, sáng lạng như hoa gấm. Tay Trường Ninh cầm một thanh tố sa quạt tròn, chậm rãi đi dọc theo hồ Bích Thủy, bên trên ngợp trời Hạnh Hoa, còn dáng vẻ nàng hờ hững tựa như hỗn loạn trên thế gian này đều vô can đến nàng. Thực hấp dẫn Tô Hạo. Tô Hạo rất muốn đứng bên cạnh nàng cùng đi. Bước chân phía dưới không khỏi tăng nhanh, mãi đến khi sánh vai cùng Trường Ninh , Tô Hạo mới theo tiết tấu thông thả của Trường Ninh cất bước, ánh mắt không tự chủ lại nhìn lên mái tóc Trường Ninh. Tuy là màu đen, nhưng hai tóc mai mỏng manh như trong suốt, hình như cánh ve, đại khái chính là như trong thư ca "Vân hoàn vụ tấn" chứ? Trên búi tóc cũng không có quá nhiều vật trang sức, chỉ xuyên một nhánh trâm điểm thúy Kim đung đưa, thanh tân, trong sáng, tao nhã. Tô Hạo không khỏi cười khẽ. Hai người cũng không nói chuyện, yên lặng đi một đoạn đường, Tô Hạo ngẩng đầu lên nhìn một dải Hạnh Hoa, kêu một tiếng, "Công chúa Điện hạ?" Trường Ninh quay đầu nhìn nàng, lấy ánh mắt dò hỏi. "Điện hạ yêu thích Hạnh Hoa?" Tô Hạo nghĩ, phò mã phủ là xây cho trưởng trữ công chúa, bên trong bố trí như vậy cũng là theo sở thích của nàng a. "Ân, " Trường Ninh khẽ trả lời, thu tầm mắt lại, "Lúc Hạnh Hoa nở, óng ánh long lanh, ôn hòa nhỏ nhẹ" , nói tới chỗ này ngừng chốc lát, rồi mới nói tiếp, "Vì lẽ đó yêu thích." "Ân. . . . ." Thật vất vả tìm được đề tài, Tô Hạo không muốn dừng đề tài như vậy, nhìn kỹ cây Hạnh Hoa kia, thấy lúc nụ hoa chớm nở, hơi thấy hồng nhạt, hoa vừa mới nở, sắc hoa nhàn nhạt, lúc nở rộ lại trắng như tuyết, liền xuất khẩu nói, "Nói trắng không phải trắng, nói hồng không phải hồng, ở ngoài quân hồng bạch, đứng mắt thấy Thiên Công." Trường Ninh được nghe, dừng bước lại. Tô Hạo không rõ vì sao, cũng dừng bước theo, chỉ thấy Trường Ninh chậm rãi quay đầu, bình tĩnh nhìn nàng, nhìn chốc lát thu tầm mắt lại, cũng không có nói gì, tiếp tục đi đến phía trước. Tô Hạo suy nghĩ một chút, xem Trường Ninh một chút, nói, "Ta yêu thích hoa mai." Trường Ninh được nghe, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng. Tô Hạo thấy trưởng Trữ công chúa đáp lại, không khỏi mừng tít mắt, nàng từ đáy lòng cao hứng, "Băng thanh ngọc khiết, phong đệ U Hương, Sơ Ảnh hoành nghiêng nước thanh cạn, nhất chi độc tú băng tuyết." Trường Ninh nghe xong, khẽ nói, "Không trách phụ hoàng nói ngươi đầy bụng châu ngọc, Phò mã ngâm quả nhiên là hảo thơ." Tô Hạo vội nói, "Ta ngâm không phải thơ."
|
Chương 12: Phò Mã Nghĩ Nhiều Rồi ! (B)
Từ sau cuộc trò chuyện dưới cây Hạnh Hoa, Tô Hạo không hề e sợ nói chuyện cùng Trường Ninh. Nàng thỉnh thoảng tìm một câu chuyện nhỏ, miệng cơ hồ rảnh rỗi không chịu nổi, chỉ cần được Trường Ninh đáp lại, dù cho Trường Ninh chỉ là quay đầu nhìn nàng một hồi, nàng liền vui vẻ không thôi. Đương nhiên, nàng cũng có lúc ngồi yên tĩnh bên cạnh Trường Ninh. Ví dụ như lúc Trường Ninh đánh đàn. Đấy là ngày thứ năm sau khi các nàng thành thân. Dưới tán hoa Hạnh Hoa trong hậu hoa viên. Trường Ninh ngồi ngay ngắn trên giường nhỏ, đặt trên bàn trước mặt là "Băng Thanh" Ngọc Cầm, hoa văn tinh xảo có thể thấy được niên đại không ít. Nàng dùng ngón tay gảy nhẹ, từng âm thanh trong trẻo phát ra. Tô Hạo từ ngày ở trên thuyền xuống đến nay, đối với nhạc lý rất có hứng thú, Tô phu nhân rảnh rỗi thì sẽ dạy nàng đánh đàn tranh, đến nay cũng đã hơi thông hiểu nhạc lý. Nàng yên lặng ngồi bên cạnh Trường Ninh, dùng tai cùng tâm toàn ý thưởng thức. Tiếng đàn khi thì khi ngân khi trầm xa xăm trống trải, làm lòng người không khỏi vọng cổ, khi thì nhỏ bé dài lâu ẩn hiện như không, không nói mà động lòng, khi thì âm bội như tự nhiên, có lúc thì cảm thấy lạnh lẽo. Tô Hạo hoàn toàn say mê trong đó, tâm tình theo tiếng đàn bay xa, cũng biểu lộ hết lên hai hàng lông mày. Trường Ninh đàn một khúc đã xong, Tô Hạo chưa lấy lại tinh thần. Trên mặt Trường Ninh hiện ra vẻ mệt mỏi, tay chống lấy quai hàm tự mình trầm tư. Lại nghe vang lên bên tai một thanh âm. "Sáng sớm phong phật mở sách thẻ tre Trần Phong , Các đời Đế Vương bao nhiêu buồn phiền ? Bao nhiêu quyền thần câu tâm đấu giác ? Giang sơn luân hồi ai có thể biết được ? Trong thẻ tre ta nở nụ cười xinh đẹp. Ngẩng đầu, Thanh Thanh sơn Lục Ảnh chiếu vào trên bích hồ, Xem nước mầu sấn sơn quang, Phù Vân như nhứ trong thiên không tự tại du đãng Này quang cảnh khó quên nhất. Châm một chén rượu ngon một mình tế thưởng thức, Cửu Đỉnh chuyện loại đáng thương buồn cười. Thế gian nào có mỹ mãn nhân duyên ? Hồng Trần bất quá là mộng một hồi. Uống vào rượu trong chén ta nở nụ cười xinh đẹp. Đưa mắt, Lòe lòe kim quang khinh bay vọt ở trên bích hồ, Gió đêm thổi tới Viễn Sơn, Ánh tà dương vừa tựa như son nhuộm ở khuôn mặt, Thời khắc này khó quên nhất. Phù Sinh trường hận tự do ít, vô tội lại cứ thâm cung tường. An đến Thương Minh tận như rượu, vô tội lại cứ thâm cung tường. Vô tội lại cứ thâm cung tường." Trường Ninh một bên nghe, một bên chậm rãi thả xuống tay đang nâng quai hàm , quay đầu nhìn về phía Tô Hạo, chỉ thấy nàng một mặt say mê, hiển nhiên là còn chưa bước ra khỏi khúc đàn. Tô Hạo phải rất lâu sau đó mới phát hiện Trường Ninh đang nhìn nàng, quay đầu cùng nhau đối diện, chỉ thấy ánh mắt Trường Ninh nhu hòa, phảng phất như có làn hơi nước trong đôi mắt đẹp, phản chiếu chính là hình bóng của mình. Đây là ánh mắt nàng chưa từng bắt gặp. Tô Hạo bất ngờ không khỏi choáng váng. Đầu nhẹ như tơ, cánh hoa nhẹ nhàng bay xuống trên người hai nàng. Trường Ninh chậm rãi đưa tay đến trước mặt Tô Hạo, Tô Hạo không khỏi nháy mắt một cái. Tay Trường Ninh trên không trung xoay hướng, nhẹ nhàng phủi phủi đi cánh hoa Hạnh Hoa trắng nõn đang ngự trên dây cột tóc Tô Hạo, sau đó lạnh nhạt nói, "Ta bất quá là ngẫu hứng gảy một khúc, Phò mã nghĩ nhiều rồi." Sau đó, thu tay về đồng thời thu hồi tầm mắt. Tô Hạo cúi đầu nghĩ, có lẽ là vậy. Mỗi đêm nằm bên cạnh Trường Ninh , đều luôn suy nghĩ tình thế như thế nào mới có thể tạo lên tính tình lạnh lùng, tại sao lại yêu thích uống rượu như vậy, phàm mỗi lần suy nghĩ, các dạng suy đoán, nàng thật sự nghĩ tới nhiều lắm. Cũng trong lúc đó, người nhà họ Tô ngụ ở tây sương trong biệt viện, dường như bỏ qua một màn phi thường náo nhiệt. Tô phu nhân vì lấy lòng người bên cạnh Trường Ninh ,mời mấy vị nữ quan hồi môn của Trường Ninh đến, đồng thời mang lên một bàn tiệc rượu phong phú chiêu đãi. Hai vị Di thái thái đã ngồi, hai người ỷ vào tửu lượng cao của mình, chủ ý vung quyền hành lệnh , định để chủ mẫu của Tô gia xấu mắt trước nữ quan hồi môn của Trường Ninh. Ai biết Tô phu nhân cuốn lên ống tay áo, có chút ít dũng cảm , "Được, hiếm thấy các vị trong cung nể mặt ta đến vậy, ngày hôm nay liền không say không nghỉ." Di thái thái đều say như chết, trượt xuống gầm bàn. Chỉ có Tô phu nhân có thể ngồi yên, có điều đầu lưỡi nàng cũng lớn, chỉ vào chỗ ngồi trống trơn quở trách, "Ta là trời sinh ra kiệt xuất trên bàn rượu, vẫn ẩn cư Độc Cô Cầu Bại, các ngươi sao có thể là đối thủ của ta ?" Nói xong, phất tay vào không khí trước mặt, giống như đuổi ruồi, trong miệng thì lại không ngừng nói, "Nâng bàn độc say ta độc tỉnh, thực sự là không ra sao cả, thật không có ý tứ !" Cảm thấy đầu nặng không nhấc lên nổi, ánh mắt mê man mấy lần, xoay đầu chợt nhìn thấy Tô Hạo cùng Trường Ninh đang sánh vai cùng nhau bước tới,đột nhiên "Xoạt" một tiếng nở nụ cười, "Xem ra vẫn như một đôi Ngọc Bích" Cánh tay không đủ để chống đỡ đầu , "Ầm!" Một tiếng nằm nhoài trên bàn, trong lúc nhất thời tiếng ngáy mãnh liệt, khiến cho một bên gia nhân cùng mama bận việc hồi lâu . Hai ngày sau, Tô Tranh bởi vì công vụ tại người, không tiện ở lâu, liền cùng hai Di thái thái trở về Thanh Châu, Tô lão thái gia vô luận như thế nào không nỡ đi, Tô phu nhân sao có thể để Tô Hạo lại một mình, càng không muốn rời đi, may mắn thay hoàng ân cuồn cuồn, "Phò mã tuổi nhỏ, đặc biệt cho phép người nhà lưu lại phò mã phủ, sớm muộn chăm sóc" , hai người mới được toại nguyện. Đảo mắt liền đến ngày thứ chín sau khi Tô Hạo cùng Trường Ninh thành thân, dựa theo truyền thống, Trường Ninh cùng Phò Mã vào cung bái kiến Thái hậu, Hoàng đế, hoàng hậu các loại, lần lượt hành lễ tạ ân, trong cung cũng mở yến tiếc, chúc mừng một phen. "Công chúa. . . . . ." Ở trên đường hoàng cung ngự, Tô Hạo cùng Trường Ninh bất ngờ gặp đương triều con trai Thái Úy Nguyên Tử Độ Bởi vì ngày ấy sau khi luận võ thất bại bị thương , lại mất đi cơ hội làm phò mã, Hoàng đế liền thăng hắn làm tổng lĩnh cấm vệ quân của hoàng cung , đấy là nguyên do hắn có thể xuất hiện tại đây. Nhìn thấy người mình mến mộ đã xuất giá, mặc trang phục thiếu phụ,trong lòng Nguyên Tử Độ không khỏi dâng lên một luồng chua xót, khóe môi rung động, hai mắt không khỏi tuôn ra một tầng hơi nước, hắn thậm chí quên hướng về Trường Ninh hành lễ, càng trực tiếp đi lên phía trước, cầm lòng hướng Trường Ninh duỗi ra một cái tay. "Đùng !" Tô Hạo đứng bên cạnh Trường Ninh công chúa, tay cầm chiếc phiến quạt dùng sức đánh vào tay Nguyên Tử Độ. Trường Ninh không khỏi nhìn Tô Hạo một chút, nhưng rất nhanh thu tầm mắt lại. Nguyên Tử Độ sững sờ một lúc khôi phục được lý trí, vội vàng thu tay về, đồng thời hướng về phía Trường Ninh hành lễ, "Tổng lĩnh Cấm vệ quân Nguyên Tử Độ bái kiến công chúa, phò mã. " Trường Ninh khẽ nói, "Bình thân." Vẫn chưa nhìn Nguyên Tử Độ chút nào, liền từ trước mặt hắn rời đi. Đi mấy bước, dừng lại nói "Nguyên Tướng quân, ta cũng không phải không cho ngươi cơ hội." Nguyên Tử Độ nghe xong, lập tức lệ rơi đầy mặt, "Là ta không tốt, từ đó về sau chuyên tâm luyện võ, đa tạ ân đức công chúa" Tác giả có lời muốn nói: không xong rồi, càng ngày càng không kiên trì nổi, T_T 【 Tuy rằng viết ít, nhưng thật sự tận lực 】
|
Chương 13: Đông Cung Thị Giảng (B)
Đi tới Đại Minh điện, Trường Ninh cùng Tô Hạo song song lần lượt hướng về Hoàng thái hậu, Hoàng đế, Hoàng Hậu hành lễ, Hoàng thái hậu liền cầm lấy tay nhỏ của Tô Hạo xem xem, một bên xoa xoa một bên chà chà tán thưởng. "Ơ, nhìn bàn tay nhỏ này, vừa trắng vừa mềm, mềm mại không xương, quả thực so với bàn tay của nữ nhi còn muốn non mềm hơn." Hoàng Thái Tử cùng các hoàng tử khác ở một bên nhìn mà chảy ròng ngụm nước. "Nhìn cánh tay nhỏ này", Hoàng thái hậu mò xong tay nhỏ của Tô Hạo, chưa hết thòm thèm, lại vén lên ống tay áo Tô Hạo, mò lên cánh tay Tô Hạo, "Ôi, da dẻ mềm mại như da em bé, còn mang theo vài phần đáng yêu của đứa trẻ mập mạp, non nớt tựa như có thể véo ra nước, Trường Ninh a," Hoàng thái hậu quay đầu xem tôn nữ của mình, "Không phải hoàng tổ mẫu nói ngươi, có phò mã như Tô Hạo, ngươi thật có phúc khí không nhỏ." Trường Ninh dường như không nghe thấy, bưng một chén trà, cúi đầu nhấp một ngụm, căn bản không đáp lại. Nàng từ nhỏ tính tình đã như vậy, Hoàng thái hậu tất nhiên cũng không đi để ý đến nàng . Trái lại, Hoàng Thái Tử cùng các hoàng tử một tấc chưa rời mắt khỏi Tô Hạo, hai mắt không hề chớp chớp nhìn cổ tay trắng như tuyết của Tô Hạo đến ngây ngốc, một bên không ngừng nuốt nước miếng. Hoàng thái hậu lại sờ sờ đến khuôn mặt Tô Hạo, "Là khuôn mặt tiểu nhi mỹ miều nhất, mặt mày, mũi, cùng cái miệng nhỏ, không một chỗ nào không đáng yêu a." Nói xong nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt Tô Hạo, lại xoa xoa bóp bóp mũi Tô Hạo. Các hoàng tử lúc này bảy hồn sáu phách cũng bay ra ngoài rồi a , chỉ còn hai con ngươi sắp rơi ra ngoài si ngốc. Hoàng hậu lúc này cười với Hoàng đế nói, "Nói đến, cũng đều dựa vào Hoàng đế xung quan giận dữ, mới hoàn thành được mối lương duyên của Trường Ninh cùng Tô Hạo." Sau ngày đại hôn của Trường Ninh cùng Tô Hạo, hoàng hậu từng nhiều lần triệu kiến Ty Lễ mẫu của Trường Ninh, biết được Phò mã cùng công chúa mỗi đêm chung chăn chung gối, hẳn từ lâu hoàn thành Chu công Chi Lễ, trong lòng cảm thấy vui mừng không thôi, cũng thay đổi cái nhìn về hành động cảm tính của Hoàng đế khi ban hôn. Hoàng thái hậu cũng nói, "Có thế nói Hoàng Đế Đại Tề chúng ta là một quân vương anh minh, được trời xanh che chở ." Thời điểm tâm tình không tốt cũng không bị trời xanh keo kiệt. Hoàng đế nghe xong, tất nhiên long nhan vô cùng vui vẻ, vuốt râu cười. Tiệc rượu qua đi. Hoàng đế hạ chiếu, phong Phò mã Tô Hạo làm Hàn Lâm Đông Cung thị giảng. Hoàng Thái Tử vừa nghe Hoàng đế để Phò mã giảng bài cho mình, không khỏi mừng rỡ như điên, lúc này quỳ xuống tạ ân, "Nhi thần tạ chủ long ân!" Cũng hướng về Hoàng đế xin thề, "Nhi thần nhất định không phụ nỗi khổ Phò mã dạy học, chắc chắn cố gắng đọc sách, chuyên tâm dốc lòng cầu học !" "Hoàng thượng, nhi thần xin nguyện cùng thái tử cùng học." Các hoàng tử đồng thời nắm lấy vạt áo quỳ xuống đất thỉnh cầu, ánh mắt lóng lánh sáng quắc, ý chí kiên định -- phụ hoàng nếu không đáp ứng, nhi thần quỳ mãi không đứng lên. "Được, hiếm thấy các ngươi đồng lòng nhất tâm, " Hoàng đế vung tay lên, "Chuẩn tấu!" Tô Hạo thấy thế, hơi suy tư một chút, hướng về Hoàng Đế nói, "Hoàng thượng, Tô Hạo . . . . . ." "Chậm đã, " Hoàng Thượng xua tay đánh gãy lời nói của Tô Hạo, "Ngươi bây giờ đã là Đại Tề Phò mã, hiền tế của trẫm, làm sao còn xưng hô như vậy với trẫm?" Tô Hạo vội vàng đổi giọng, "Phụ hoàng, nhi thần thỉnh cầu phụ hoàng ban cho nhi thần một thanh Thượng Phương thước." "Ơ?" Hoàng đế vuốt vuốt râu mép, suy nghĩ một lát, "Trẫm chỉ biết có Thượng Phương Bảo Kiếm, thực chưa nghe đến Thượng Phương thước, không biết phò mã muốn dùng thước làm gì?" Kỳ thực trong lòng đã đoán được ba phần. Tô Hạo nói, "Người xưa nói ' nghiêm sư xuất cao đồ ', Thái tử cùng chư hoàng tử đều là hoàng tộc, thân phận cao quý, nhi thần mặc dù là Phò mã, nhưng dù sao cũng là ngoại thích, hơn nữa tuổi còn quá nhỏ, trên giảng đường tất nhiên khó dùng uy với thái tử cùng các hoàng tử, vì vậy thỉnh cầu Thượng Phương thước, lấy thước khiến các hoàng tử nhìn thước như thấy phụ hoàng, không dám có lòng thất lễ." "Hảo!" Hoàng đế vỗ tay cười to nói, "Trẫm liền ban thưởng Phò mã một thanh Thượng Phương thước." Các hoàng tử nghe xong không khỏi hưng phấn châu đầu ghé tai khe khẽ bàn luận: "Có thể bị phò mã dùng thước đánh cũng là phúc phận của bọn ta.", "Bị phò mã đánh một thước có thể sống thêm mười năm.", "Chỉ sợ thước sẽ làm hỏng bàn tay trắng mịn của phò mã." Tô Hạo nghe từng câu từng chữ vào tai, lần thứ hai hướng về Hoàng đế nói, "Nhi thần còn có một chuyện thỉnh cầu phụ hoàng ân chuẩn." Hoàng đế đang cao hứng, lập tức nói, "Phò mã có chuyện cứ nói, không cần để ý." Tô Hạo nói, "Nhi thần muốn định ra một số nội quy giảng đường, thỉnh phụ hoàng xem qua." "Ơ?" Hoàng đế vừa nghe lập tức trợn to đôi mắt, tràn đầy phấn khởi "Phò mã mau mau viết. " mệnh, "Văn chương hầu hạ!" Lập tức có cung nữ dâng giấy lên. Tô Hạo lập tức vắn tay áo đề bút, viết liền một phần nội quy giảng đường, mười hai đại điều 36 tiểu khoản, vi phạm mỗi điều, mỗi khoản phải xử phạt bao nhiêu thước đều ghi rõ rõ ràng ràng. Hoàng đế không nhìn thì thôi, vừa nhìn bên dưới không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, Phò mã còn nhỏ tuổi có thể trong thời gian ngắn như vậy viết thành nội quy nghiêm túc không có kẽ hở, nếu có thể trải qua mấy năm quan trường rèn luyện, tương lai chắc chắn sẽ là nhân tài hiếm có. Hồi tưởng lại bài luận của phò mã khi thi hội, Hoàng đế càng thêm xác định phán đoán của mình, lập tức sâu sắc xem Phò mã một chút, nói, "Rất tốt, liền đem bản nội quy này lấy gấm vàng dán lên treo trước vách tường giảng đường, thái tử cùng các hoàng tử nếu như phạm phải, Phò mã liền theo luật lệ xử trí, trẫm tuyệt không hỏi đến." Tô Hạo vội nói, "Nhi thần cảm tạ phụ hoàng!" Hoàng Thái Tử cùng các hoàng tử lập tức tụ lại đến trước nội quy xem, "Cũng còn tốt, Phò mã không để chúng ta nhắm mắt lại nghe giảng" ,"Giọng nói Phò mã giống như thanh âm núi rừng, nghe êm êm đi vào trong tâm trí, nhắm mắt lại cũng là diễm phúc của đời người a", "Không phải sao, chỉ cần được ngửi hương thơm trong sáng trên người phò mã, ta cũng nguyện ý đi học a" mồm năm miệng mười giọng nói nhỏ thì thào. Hoàng thái hậu từ lâu nhìn ra đầu mối, lập tức lớn tiếng nói, "Phò mã yên tâm, nếu như thái tử cùng hoàng tử nào dám to gan bắt nạt Phò mã, Ai gia liền phạt hắn quỳ trước tẩm cung ai gia một đêm, gió mặc gió, mưa mặc mưa." Hoàng hậu thì lại cười nói, "Nào dám kinh động đến Thái hoàng hậu, Trường Ninh liền sẽ là tướng quân đầu tiên xung phong đánh đến nỗi nằm liệt trên giường mười ngày không dậy nổi, quả thực thái tử cùng các hoàng tử nào dám không nghe lời phò mã, Phò mã chỉ cần ở bên tai Trường Ninh nói vài lời, đến thời điểm cụt tay thiếu chân là khó tránh khỏi." Trong lời nói cố ý khoa trương chút. Thái tử cùng các hoàng tử nghe được , dồn dập nhìn Trường Ninh một chút, bất giác rùng mình một cái, đều đem cái cổ hơi co lại. Hoàng thái hậu cùng Hoàng đế thì lại nở nụ cười, để mắt đến xem phản ứng của Trường Ninh. Lại nghe Trường Ninh nói, "Hoàng tổ mẫu, phụ hoàng, mẫu hậu, nhi thần đang có một chuyện muốn tâu." Ngừng chốc lát, mới nói tiếp, "Nhi thần muốn hồi phủ công chúa." Tuy trước đại hôn Trường Ninh vẫn ở cùng với hoàng hậu, nhưng trời vừa sáng liền về phủ của mình, phủ công chúa vốn đã hoàn thành trước phủ phò mã được sáu năm, Trường Ninh không thường xuyên ở lại. Chế độ Triều đại của Đại Tề, công chúa sau khi thành thân, có thể ở tại phò mã phủ, cũng có thể ở lại phủ công chúa, công chúa nếu như lựa chọn ngụ ở phủ công chúa, Phò mã trừ phi có công chúa triệu kiến, bằng không không cho phép tự ý đến phủ công chúa. Hoàng đế cùng hoàng hậu trao đổi một hồi ánh mắt, "Đại hôn tính ra mới qua mười mấy ngày, ngươi vì sao. . . . . ." Trường Ninh không chờ phụ hoàng nói xong nhân tiện nói, "Không vì gì." Hoàng hậu nắm lấy ống tay long bào nói, "Ninh nhi đại khái không quen ở phò mã phủ, nghỉ ngơi ở đâu đều giống nhau , chỉ cần cùng phò mã ở chung một chỗ là được." Trường Ninh không tỏ rõ ý kiến. Hoàng đế ngoại trừ thở dài cũng hết cách rồi, hắn thực sự không nghĩ ra trong đầu nữ nhi này chứa đựng cái gì, Càng nghĩ lại càng cảm thấy Tô Hạo làm phò mã không dễ dàng, cũng càng thêm yêu quý Tô Hạo. Trường Ninh cùng Tô Hạo xin cáo lui, Hoàng đế chắp tay sau lưng ở đại điện đi lại vài vòng, sau đó lệnh cho thái giám viết hai đạo thánh chỉ, đạo thứ nhất, phục hồi nguyên chức của Tri Phủ Hàng Châu Vương Tịnh , đặc xá Vương Cẩn đang bị lưu đày, gọi về kinh thành chờ dùng, đạo thứ hai, thăng chức Dương Châu Tri Phủ Chu Thế An làm Kinh Triệu Duẫn, sau khi tiếp chỉ tức khắc vào kinh thành nhận chức. Phò mã tuổi còn nhỏ, không thể nhận được chức cao, chỉ có thể ban thưởng thêm cho người nhà phò mã. Hiện nay, vị nhạc phụ lão Thái Sơn như hắn cũng chỉ có thể vì ái tế này mà làm nhiều như vậy. Tô Hạo nghe Trường Ninh nói muốn trở về phủ công chúa vẫn cúi đầu, cho đến khi ly biệt, nhìn theo xa loan của Trường Ninh dâng lên một cỗ mất mát, mãi đến khi loan kiệu biến mất trong tầm mắt, mới lên kiệu rời đi. Phủ công chúa. Trường Ninh sau khi trở lại thay đổi một thân tay áo trang phục, ở trong vườn hoa luyện kiếm. Đứng bên cạnh là một Lão Gia tóc trắng, vóc người khôi ngô, "Chiêu kiếm của Công chúa hơi hơi mới lạ." Trường Ninh thu rồi kiếm, "Đồ nhi cũng cảm thấy có chút ngượng tay." Ông lão gật gù, "Có điều hôn nhân là chuyện đại sự cả đời, xác thực cần có chút thời gian ." Trường Ninh không đáp, Ngũ Chỉ Kiếm nhân tiện nói "Mấy ngày đại hôn của ngươi, sư phụ nhàn rỗi không chuyện gì, liền đến đầu đường góc ngõ uống rượu dùng trà, nghe được trên phố đều nghị luận về khuôn mặt đẹp của Phò mã, nói Phò mã có thể làm cho vẻ đẹp của Tống Tiểu Sử trở thành dĩ vãng ." Trường Ninh không đáp lại, chỉ nói, " Tâm tư Phò mã trong sáng đúng là sự thật." Lão giả nói, "Sư phụ ở đầu đường cũng nghe người ta nói đến, Phò mã từ nhỏ nuôi dưỡng ở sân sâu, trước khi thi hội, kể cả người thân cũng rất ít khi nhìn thấy, là thiếu niên xong bích hiếm có trên thế gian , liền ngay cả thiên hạđệ nhất mỹ nữ Chu Tiểu kiều vừa thấy cũng theo đó khuynh đảo." Trường Ninh nhìn ông lão một chút, "Chu Tiểu Kiều ?" "Chu Tiểu Kiều chính là thiên kim tiểu thư của Dương Châu Tri Phủ Chu Thế An, tài mạo song toàn, được thiên hạ ngày nay công nhận đệ nhất mỹ nữ. Chu gia cùng nhà Phò mã là đời hôn, bàn đến Chu Tiểu kiều chính là biểu tỷ của Phò mã. Lần trước, tại lễ đại thọ Lão Thái gia của phò mã, vừa nhìn thấy phò mã liền té xỉu trên đất, sau khi tỉnh dậy còn si ngốc ngơ ngác chảy hai dòng máu mũi." Tô Hạo mới mười sáu tuổi đã thành Tân Khoa Trạng Nguyên, thiên hạ vì thế mà chấn động, chuyện truyền tới tai Chu gia, một nhà Chu gia mới biết chuyện ngày đó tiểu Kiều ở Tô phủ té xỉu là có nguyên nhân, qua lời đồn, hiện tại thiên hạ đều biết Chu Tiểu Kiều là vì Tô Hạo mà khuynh đảo. Trường Ninh liếc mắt nhìn bầu trời, "Sư phụ, lão nhân gia ngươi lúc nào trở nên nhiều chuyện như vậy." "Sư Nương ngươi đã rời sư phụ mà đi, sư phụ bây giờ ngoại trừ dạy ngươi tập võ, cũng chỉ có đến trên phố nghe một chút chuyện phiếm làm lạc thú, huống hồ lại liên quan đến chuyện của đồ nhi, không khỏi liền nghe càng cẩn thận chút." ". . . . . ." Trường Ninh không biết nói gì cho phải.
Trường Ninh xem sư phụ một chút, "Hiện tại có thể bắt đầu dạy ta luyện kiếm không?" "Vậy liền bắt đầu đi, ta nói cũng đã xong rồi" Tác giả có lời muốn nói: 【Mọi người đều biết ai muốn ra sân chứ? 】
|