Phò Mã 16 Tuổi
|
|
Chương 24: Lương Tiêu Dẫn (B)
Lúc đó đã muộn, lập tức Thanh Thành vương hạ lệnh đưa Tiểu Kiều lên lầu Hương Các nghỉ ngơi. Tòa lầu này vốn là xây trên mặt hồ, Tiểu Kiều đi vào cửa, chỉ thấy gian phòng vô cùng thanh nhã, giữa mặt hồ mở ra một cửa lớn, dính chút băng sa, được ánh mặt trăng chiếu xuống, một cánh cửa sổ tựa như bức tranh ánh trăng trước mắt, làm cho người ta tựa như sinh ra ảo mộng. Bên trong cầm kì thư họa, không chỗ nào không đủ, làm Tiểu Kiều càng thêm yêu thích, lòng nói , phòng này so với khuê phòng của ta còn thú vị hơn, lập tức ngồi vào ghế, ngẫu hứng gảy một khúc 《 Lương Tiêu Dẫn 》. Đàn một khúc xong, chợt nghe có người vỗ tay, cũng lớn tiếng khen, "Phò mã đàn thật hảo khúc." Tiểu Kiều bị dọa nhảy dựng lên, tìm theo tiếng ngẩng đầu nhìn tới, nhìn thấy dưới ánh trăng có một nữ tử, toàn thân hắc y, hai bên mái tóc buông xuống trước ngực, còn có ít tóc thả xuống sau lưng, toán loạn rồi lại nhu thuận, cùng với tóc mái đang đồng thời phất phới bay bay trong gió, nói không ra được bao nhiêu phóng khoáng, một tay đè lên đầu gối, một tay cầm bình rượu, uống vô cùng phóng khoáng. Tiểu Kiều vỗ bàn đứng dậy, "Ngươi là người phương nào? Đêm hôm dám cả gan xông vào phòng ngủ của bổn phò mã." Nữ tử kia cũng không đáp lời, chỉ ngâm một bài thơ, giọng nói trong trẻo. "Thiên hạ phong vân xuất ngã bối, nhất nhập giang hồ tuế nguyệt thôi, Hoàng đồ bá nghiệp đàm tiếu gian, bất thắng nhân sinh nhất trường túy, Trần sự như triều nhân như thủy, chích thán giang hồ kỷ nhân hồi." Tiểu Kiều vừa nghe đã biết đây căn bản chính là khúc hát mình vừa bịa đặt để so tài với Cận Ngọc, tuy nghe không chút ra ngô ra khoai, nhưng ngược lại cũng thành một thể, bảy phần dũng cảm ba phần cảm thán, có thể càng là biểu lộ cảm xúc. Tiểu Kiều nghiêng đầu hỏi, "Ngươi là người của Thanh Thành vương ?" Chỉ nghe nữ tử kia nói, "Ta là người trong giang hồ." "Ý ngươi nói ngươi không phải người của Thanh Thành vương ?" "Cho tới bây giờ, ta không thuộc về bất luận người nào." Tròng mắt đen lay láy của Tiểu Kiều chuyển động, "Ngươi vẫn bí mật giám sát Thanh Thành vương ?" Không phải vậy làm sao nghe rõ rõ ràng ràng bài hát trong yến ẩm ? "Không phải vẫn, chỉ là tình cờ, thỉnh thoảng, có lúc." Tiểu Kiều cảm thấy người này có chút phiền, nói xong cảm thấy cũng không thích hợp nói nhiều, "Ngươi tới tìm bổn Phò Mã có chuyện gỉ ?" "Đưa ngươi về phò mã phủ." "Lẽ nào ngươi không nghe nói, bổn Phò mã vốn không muốn về Phò mã phủ sao ?" Nữ tử ngửa đầu uống rượu ừng ực, "Thế nhưng Phò mã cần phải về phò mã phủ." "Coi như phải về phò mã phủ, cũng không cần ngươi quản! Bổn phò mã tự có kế thoát thân, còn nữa, bổn phò mã dựa vào cái gì tin tưởng ngươi ?" "Kế thoát thân? Chuyện cười, " Nữ tử kia cười lạnh nói,"Nơi này phòng thủ như thùng sắt, tay ngươi sức trói gà không chặt, làm sao có thể thoát thân mà đi?" "Hừ, " tiểu Kiều hai tay ôm ở trước ngực đem đầu nhỏ nghiêng đầu nói, "Ngươi có thể đi vào , bổn phò mã tự có thể đi ra." "Hảo" nữ tử kia gật gù, "Ta ngược lại muốn xem xem ngươi làm sao thoát thân." Nói xong thân hình giương ra, nhảy lên không trung biến mất. "Ồ, sao con quạ đen này nói chuyện một hồi xong, lại đột nhiên biến mất ?" Tiểu Kiều thò người ra nhìn một chút, thấp giọng nói thầm . Rạng sáng ngày thứ hai, Chu Lập cùng Chu Hành vội vã tự Chu phủ chạy tới phò mã phủ. Tối hôm qua không thấy tiểu Kiều trở lại, tuy nói phụ mẫu bởi vì đến Thái Sư Phủ chúc thọ đến nửa đêm mới trở về, không hỏi tới tiểu Kiều, nhưng trong lòng hai huynh đệ vẫn không yên, quyết định đến phò mã phủ xem rõ ngọn ngành. Cho đến khi thấy Chu phu nhân, hai huynh đệ ấp a ấp úng, không biết làm sao mở miệng. Tô phu nhân sẵng giọng, "Hai người thân là nam tử, sao lại giống như tiểu cô nương, có chuyện nói thẳng, ta cũng không phải người ngoài." Chu Lập Chu Hành lúc này mới rành mạch nói một lần, "Tiểu Kiều tối hôm qua không trở lại, chỉ sợ lại thêm phiền toái cho quý phủ ." "Cái gì? ! Tiểu Kiều ở phò mã phủ? !" Tô phu nhân sợ hãi không nhẹ, tiện đà cảm thấy buồn bực, "Nhưng ta cũng không nghe gia phó nói tới a." Chu lập nghe xong cũng thấy kỳ quái, "Lẽ nào tiểu Kiều tối hôm qua ở trong phòng ngủ của Phò mã ?" "Phi phi phi, phủi phui cái mồm nhà ngươi, lời này há có thể tùy tiện nói lung tung?" Tô phu nhân khiển trách luôn mồm nói, "May là hai ngày nay Phò mã cùng với công chúa như hình với bóng, lời này mà truyền ra ngoài, còn đâu là danh dự của phò mã gia." Chu lập cũng là nhất thời tình thế cấp bách nói sai, thấy Tô phu nhân trách cứ, tự biết đường đột, tự vả mình hai cái bạt tai, "Cái mồm của ta, nhất thời nói linh tinh." "Được rồi được rồi, " Tô phu nhân vung vẩy khăn trong tay, "Bây giờ quan trọng nhất là tìm được Tiểu Kiều." Chu Hành bỗng nhiên giẫm chân khóc ròng nói, "Một người lớn sống sờ sờ ở trong phủ nửa ngày một đêm không ai nhìn thấy, chẳng lẽ tiểu Kiều trượt chân rơi xuống bể nước hoặc giếng sâu nào đó ? Ô ô ô, vậy phải làm sao bây giờ?" Tô phu nhân vừa nghe, trầm ngâm một khắc, vẻ mặt nghiêm túc nói, "Cái này nói không chắc." Lập tức dặn dò gia nhân đến từng bể nước, giếng nước, cùng với suối phun, khê thủy cẩn thận tìm kiếm, cũng dặn dò, "Công chúa và Phò mã chưa rời giường, các ngươi ghi nhớ kỹ không thể gây ra động tĩnh , bằng không quấy rầy công chúa nghỉ ngơi các ngươi gánh tội không nổi." Kì thực là sợ công chúa sau khi biết chuyện này sẽ để tâm. Cùng thời khắc đó, tiểu Kiều đã rời giường rửa mặt xong xuôi, có thị nữ bưng đồ ăn sáng đến, tiểu Kiều chậm rãi ăn một bữa. Ăn xong chậm rãi xoay người, đứng ở trong cửa sổ nhìn ra hướng ngoài, hồ quang, sắc hoa thu hết vào mắt, nguyên lai chỗ này cũng vô cùng lí thú, từ trong nhìn ra ngoài thì dễ, từ ngoài e rằng khó có thể nhìn được vào bên trong. Lập tức tiểu Kiều nhìn thấy ở ven hồ có một bóng người quen thuộc, chính là Cận Ngọc, hắn như một đóa hoa chậm rãi bước, ước chừng là sau bữa điểm tâm rảnh rỗi chậm bước thưởng thức cảnh đẹp rồi. Tiểu Kiều nghiêng đầu xoa cằm suy nghĩ một chút, mặt mày hớn hở chạy xuống lầu. "Ngọc công tử !" Đi tới bên hồ, tiểu Kiều nụ cười đáng yêu theo sát Cận Ngọc chào hỏi. Cận Ngọc nghe tiếng gọi cũng chẳng để ý tới. Tiểu Kiều cũng không quan tâm, chỉ nhảy nhảy nhót nhót chạy đến, đối với Cận Ngọc làm cái mặt quỷ, sau đó làm nũng nói, "Ngọc công tử thật là keo kiệt! Đều không để ý nhân gia!" Cận Ngọc tức giận, "Bản công tử với ngươi có lời gì để nói?" Tiểu Kiều tiến vài bước gần về phía Cận Ngọc, chiếm cứ toàn bộ tầm mắt của hắn , "Làm sao không có lời để nói ? Chúng ta có thể đồng thời ngâm thơ làm phú a." Cận Ngọc nhìn vẻ mặt ngây thơ vô tội của Tiểu Kiều, mũi hừ một tiếng, hướng tiểu Kiều lườm một cái, "Ai muốnngâm thơ làm phú với ngươi !" "Ngọc công tử, ngươi như vậy là lòng dạ chật hẹp, bụng dạ hẹp hòi, không thể được a." tiểu Kiều hì hì cười nói, "Làm đại sự nhất định phải. . . . . ." Nói tới chỗ này bỗng nhiên khóe miệng co giật, hai mắt trắng dã ngã trên mặt đất, toàn thân rung lên. Làm cho Cận Ngọc đang để tay phía sau cũng giật mình, cho đến khi cẩn thận quan sát lại một lượt, phát hiện ra đây là biểu hiện của bệnh Động kinh, không khỏi cười lạnh một tiếng, đem ống tay áo vung một cái, bước nhanh về phía phòng của Thanh Thành Vương. "Cái gì? Ngươi nói Phò mã có bệnh khó nói ?" Thanh Thành vương không thể tin vào tai của mình, "Cận Ngọc, ngươi không thể vì đố kị với hắn mà hãm hại hắn như vậy." Cận Ngọc nói, "Vương Gia nếu như không tin, có thể gọi người theo ta cùng đi xem." Thanh Thành vương nói, "Bản vương há có thể nghe lời nói của một bên? Đương nhiên phải gọi người đi xác định một phen." ". . . . . ." Cận Ngọc dẫn đường cho thị vệ của Thanh Thành vương đến chỗ Tiểu Kiều vừa nằm co giật, phát hiện tiểu Kiều đang đứng ở cách đó không xa, đang ngắm hoa, ngẩng đầu thấy hai người đi tới, nở nụ cười với hai người , mắt ngọc mày ngài cười duyên dáng. Thị Vệ nhìn kĩ một hồi, liền nói với Cận Ngọc," Ngọc công tử, ta nhìn thế nào cũng không nhìn ra dáng vẻ phò mã có bệnh a." ". . . . . ." Cận Ngọc cứng đầu lưỡi, chỉ vào tiểu Kiều nửa ngày nói không ra lời. "Có bệnh?" Tiểu Kiều một mặt tò mò hỏi, "Ngươi nói ai có bệnh a?" Thị vệ lập tức hướng tiểu Kiều cười làm lành, nói, "Tiểu nhân nói Ngọc Công tử có bệnh." Nói xong lại nói, "Phò mã ngươi ngắm hoa, tiểu nhân có việc liền xin cáo từ." "Ngươi !" Cận Ngọc nín nửa ngày rốt cục nghiến răng nghiến lợi không phun ra được một chữ. "Ta làm sao vậy? Ngươi chưa từng nghe nói một câu nói gọi " thiên kị anh tài " sao ? Trên đời nào có người nào thập toàn thập mỹ ? Có điều, tuy nói ta từ nhỏ có chứng bệnh động kinh là không sai, nhưng là mỗi lần lúc phát tác đều rất ngắn, sau một hồi là tốt rồi, cũng không cần xem đại phu. Ngươi nếu muốn khiến người ta tin tưởng ta có bệnh này, phải có chứng cứ mới được, nhưng cơ bản là chứng cứ này lóe lên sẽ nhanh chóng qua đi, Vì lẽ đó ta khuyên ngươi tốt nhất thay ta giấu đi, nếu ngươi nói ra lại không có chứng cứ , sẽ chỉ làm cho Thanh Thành Vương ghét ngươi, xa lánh ngươi mà thôi." "Ngươi. . . . . . Ngươi cho rằng giấy trắng có thể gói được lửa sao ? Tổng, một ngày nào đó sẽ lộ mà thôi !" "Có thể đi. . . . . ." Tiểu Kiều cúi đầu, như là nhớ tới chuyện thương tâm, ánh mắt tràn ngập ưu thương, "Kỳ thực bệnh của ta đã bị công chúa phát hiện. . . . . lúc trước nàng ở trước mặt ta chẳng qua là một khối Hàn Băng ngàn năm, sau khi nàng biết, đã biến thành hàn băng vạn năm , ngay cả một ánh mắt lạnh lùng cũng không thèm ban phát cho ta, trực tiếp chuyển về phủ công chúa ,hơn nửa tháng cũng không triệu kiến ta một lần. . . . . ." Tiểu Kiều nói tới chỗ này bỗng nhiên lên giọng, "Vì lẽ đó ta hiện tại nhất định phải nắm lấy cánh tay của Vương gia cứu mạng ! Bởi vì ta cùng công chúa đã không có tương lai. . . . . ." "Ngươi, ngươi, ngươi. . . . . ." Thân thể Cận Ngọc run cầm cập, "Ngươi. . . . . . Rất tốt!" Cận Ngọc nói xong cũng không quay đầu lại, hắn đã không có cách nào đối mặt với người này. "Tại sao ngươi không cố gắng nằm trên đất điên cuồng thêm một chút ?" Trong khóm hoa bên cạnh bỗng nhiên vang lên giọng nói của một nữ tử, "Diễn thêm một lúc, Vương gia sẽ tin tưởng ngươi mắc bệnh điên, sẽ lập tức phái người đem ngươi ném về phò mã phủ trả lại cho Trường Ninh." Tiểu Kiều nghe ra là giọng nói của con quạ đen ngày hôm qua, không khỏi bĩu môi, mũi hừ một tiếng, "Yến tước an tri hồng hộc chi chí tai!" Nói xong vung ống tay áo đi ra, đi mấy bước, bỗng nhiên quay đầu lại, "Ta diễn chính là chứng động kinh không phải bệnh điên, ngươi mới chính là bị điên." Tác giả có lời muốn nói: \(^_^) Ô thân phận của quạ đen thỉnh xem lại chương 15
|
Chương 25: Hồng Chúc Tiếu Nhân (B)
Phò mã phủ. Không chỉ bể nước, giếng nước, thậm chí mỗi phiến lá trong phủ đều bị lật ra một lần, chung quy không phát hiện tung tích Tiểu Kiều. Chu Lập Chu Hành lúc bắt đầu chỉ khóc, đến cuối cùng buông mình ngồi dưới đất, ánh mắt đờ đẫn vô định, Tô phu nhân nói chuyện với bọn họ cũng đờ đẫn không trả lời. Từ xưa tới nay sẽ không có huynh trưởng nào không thương yêu tiểu muội. Chớ đừng nói chi là tiểu muội của bọn họ, dung mạo tuyệt đại, thập phần nhan sắc thập phần tài, mà còn là nụ hoa mới nở, quỳnh hoa còn chưa có người nào hái, tuy tính cách có nhí nha nhí nhảnh, đáy lòng kỳ thực rất thiện lương hiểu chuyện. Một muội muội như vậy, hôm qua còn đang ở chỗ này nhảy nhảy nhót nhót, ngày hôm nay liền không còn, hai huynh đệ bọn họ sao có thể chịu nổi đả kích ? Tô phu nhân nhìn, trong lòng không khỏi cũng khó chịu theo, cúi đầu xoa xoa nước mắt, ngẫm lại, luôn cảm thấy sự tình kỳ lạ, nếu quả thực có xảy ra chuyện, vậy cũng phải tìm thấy thi thể mới đúng, sống phải thấy người chết phải thấy xác, đây không phải kỳ quái sao? Tô Hạo lúc này đã bị kinh động, cáo biệt Trường Ninh đi tới ngoại viện, nghe nói có chuyện xảy ra, bộ dạng trầm tư chốc lát, hỏi Quản gia, "Ngày hôm qua trong phủ có người từng thấy tiểu Kiều sao?" Tô phu nhân nói, "Náo loạn này nửa ngày chỉ lo tìm người, việc này đúng là chưa từng hỏi." Lập tức lệnh Quản gia đem hạ nhân trong nhà chờ ở trong viện, hỏi từng người, điều tra nghi vấn. Trong đó có mấy thị nữ cùng mama nói , "Tiểu thư chúng ta chưa thấy, công tử đúng là nhìn thấy một vị, vui sướng lắc một cái quạt giấy, đối với chúng ta gật đầu cười, chúng ta thấy hắn có chút quen mặt, lại tự do tự tại đi lại, lại tưởng là bạn của Phò Mã Gia ở Hàn Lâm Viện, được mời đến phủ, liền đều không suy nghĩ nhiều." Một người thị nữ đầu óc nhanh nhạy trong đó bỗng nhiên kinh ngạc thốt lên, "Không phải là người công tử kia chính là Tiểu Kiều tiểu thư giả nam trang chứ ?" Tô Phu nhân cùng Tô Hạo trao đổi ánh mắt, "Cũng có thể là như vậy." Sau khi hỏi xong biết là Tiểu Kiều ở hậu hoa viên không gặp Tô Hạo Tô phu nhân nghĩ sự tình đã hỏi rõ, liền cho gia nhân về vị trí, Tô Hạo lại nói, "Khoan, còn có một việc muốn hỏi các vị, " mọi người liền đều dừng bước lại, Tô Hạo nói, "Ngoại trừ Tiểu Kiều, các ngươi có gặp chuyện kỳ lạ khác không ? Can hệ trọng đại, các ngươi hãy cẩn thận suy nghĩ, thật tâm báo cáo." Một lát sau, một thư đồng của Tô Hạo cúi đầu bẩm, "Hồi phò mã gia, tiểu nhân chiều hôm qua phụng sự phu nhân sai bảo, đến chợ phía đông mua mực, không hề nghĩ muốn đi tửu lâu, nhưng không biết tại sao cũng đang đi qua tửu lâu lại ngủ mất một canh giờ, khi tỉnh dây bên người tiền cùng vật không thiếu một cắc, thân thể cũng không có thương tích, tiểu nhân đến nay nghĩ mãi không ra." Tô Hạo nghe xong gật gù, mọi người lui ra sau, Tô Hạo nói với phu nhân, "Nương, theo hài nhi xem ra, tiểu Kiều quá nửa là bị người giả trang thư đồng lẻn vào trong phủ cướp đi." Tô phu nhân lúc ban đầu không nghĩ ra, "Hắn muốn cướp tiểu Kiều đến nơi nào không cướp, tại sao lại chờ Tiểu Kiều đến phò mã gia mới cướp..... A! Xem ra người kia vốn là vì ngươi tới, đem tiểu Kiều lầm làm ngươi cướp đi thôi?" Tuy là miệng hỏi thế, nhưng trong lòng đã sớm có đáp án. Tô Hạo gật đầu nói, "Hài nhi xem ra tám phần mười đã là như thế, hơn nữa quá nửa là người của Thanh Thành vương, việc này không phải chuyện nhỏ, hài nhi tới nội viện cùng công chúa điện hạ thương nghị một phen." Tô phu nhân nói, "Hay, hay, đi trước thương nghị." Nhìn theo bóng người Tô Hạo càng đi càng xa, trong lòng cảm giác vui mừng, đứa nhỏ này làm việc càng ngày càng thận trọng chu toàn, có phong độ của đại nhân rồi. Cùng thời khắc đó, tại nơi của Thanh Thành Vương. Tiểu Kiều ở bên hồ cởi giầy, kéo lên áo dài, cuốn lên ống quần, đem hai mũi chân trắng như tuyết đặt trong nước hồ, nhàn nhã vảy vảy mặt nước, hai cánh tay nhỏ chống lên gối nâng lên quai hàm, ngồi ở chỗ đó nghĩ về Tô Lang. Nghĩ như thế nào, mình và Tô Lang cũng là trời sinh một đôi đất tạo một cặp, Trường Ninh công chúa này lại đẩy một đạo thánh chỉ chặn ngang một cước, chia rẽ một đôi Thần Tiên mỹ quyến. . . . . . Có điều, Tô Lang tính cách thẹn thùng đáng yêu như vậy, còn công chúa tính cách lạnh lùng như vậy.... Tiểu Kiều nghĩ tới đây ngồi dậy, đem hai ngón tay xiết chặt, Tô Lang cùng Trường Ninh bái đường, công chúa không chủ động hướng về Tô lang lấy lòng, Tô lang vặn vẹo nhăn nhó cũng không đến xem công chúa. . . . . . hai bên ngón tay mới nhẹ nhàng buông ra, đắc ý "Khanh khách" cười không ngừng. Vị phò mã gia này còn biết tự tiêu khiển sao,dáng vẻ hai cánh tay dương lên như muốn mượn gió bay đi sao ? Nữ tử Quạ đen ở một bên quan sát, âm thầm nghĩ. Có điều, dựng thẳng ngón tay giữa* là có ý gì đây ? (Dựng thẳng ngón tay giữa*: là biểu tượng Fuck của hiện đại ấy Tiểu Kiều cũng xuyên không về cổ đại nhé mọi người.) Nữ tử đầu óc mơ hồ. Thanh Thành vương vì muốn bí mật triệu kiến quan viên trọng yếu ở Kinh thành cùng Quan Đông thị tộc mạnh nhất là thị tộc Nguyên Thị nên không thể rảnh rỗi, vì vậy cả ngày nay chưa triệu kiến Tiểu Kiều, mãi đến muộn mới sắp đặt một bàn rượu thịt gọi người mời Tiểu Kiều đến. Hắn mặc dù không nhìn thấy Tiểu Kiều, nhưng trong lòng một thời một khắc đều nhớ tới, cả ngày đều quanh quẩn nghĩ, "Phò mã lúc này tất nhiên thức dậy rửa mặt rồi." , nhất thời lại nghĩ, "Phò mã lúc này tất nhiên đang dùng bữa ăn sáng" , sau đó, "Phò mã lúc này nhất định là ở bên hồ ngắm hoa." Tiểu Kiều vào cửa, thiên kiều bá mị kêu một tiếng "Vương Gia!" , lập tức đem xương cốt hắn giòn như muốn gãy ra. Lúc này trong phòng chỉ có hai người họ, Thanh Thành vương tuy là trong lòng có chút vội vàng, nhưng sắc mặt không thay đổi, đem một cánh tay hướng về khuôn mặt Tiểu Kiều, không ngờ tiểu Kiều bỗng nhiên ngã xuống đất, hai mắt trắng dã, tứ chi co giật. ". . . . . ." Thanh Thành vương sửng sốt nửa ngày, lúc này mới nhớ tới chuyện Cận Ngọc sáng sớm nói với hắn, "Này, này, đây chẳng lẽ là. . . . . ." Đang muốn gọi người, đã thấy ngũ quan tiểu Kiều trở lại bình thường, vỗ vỗ tro bụi trên người, từ dưới đất bò dậy, đối với hắn nở nụ cười xinh đẹp, "Vương Gia. . . . . ." Đem người hướng về phía hắn. Thanh Thành vương không khỏi đem thân thể lùi về phía sau, mãi cho đến khi lui đến chân tường không còn đường lui nữa, mới nói, "Phò mã, đừng, đừng lại đây. . . . . ." "Vương Gia, tuy rằng như ngươi vừa mới nhìn thấy, ta thật có. . . . . ." Câu nói kế tiếp còn chưa nói hết,hai tay tiểu Kiều che mặt cúi đầu xuống, nước mắt như mưa, chốc lát ngẩng đầu lên, "Nhưng là, ta vừa thấy Vương Gia, liền đem đáy lòng thật sâu móc ra, ta đối với Vương Gia một lòng say mê Thiên Địa chứng giám. . . . . ." "Phò, Phò mã tài mạo song toàn, bản vương cũng là hết lòng ngưỡng mộ, hết lòng ngưỡng mộ." Thanh Thành Vương vừa nói vừa duỗi hai tay che trước ngực làm thành thế phòng thủ. "Vương Gia. . . . . ." Tiểu Kiều nín khóc mỉm cười, cúi đầu nới đai lưng, "Tức là lưỡng tình tương duyệt, vậy đừng làm chậm trễ ngày tốt đêm đẹp, để nến đỏ cười người." "Đến, đến, người tới! Mau tới!" "Không biết Vương Gia có gì phân phó?" "Nhanh, nhanh, mau đem Phò mã mời ra ngoài." "Vâng! Vương Gia!" "Vương Gia! Ta đối với Vương Gia một lòng say mê Thiên Địa chứng giám ! Thiên Địa chứng giám! Vương Gia. . . . . ." Tiểu Kiều bị một đám thị vệ mang ra, vừa đi vừa giẫy giụa hô to, còn đem một cánh tay đưa về phía Thanh Thành vương, tựa hồ như phải bắt được Thanh Thành Vương không tha. Ngồi ở trong bóng tối, hắc y nữ tử không khỏi trợn mắt ngoác mồm, trong lòng liên tục thán phục.
Tốt cho một nhân tài diễn xuất, diễn chân thực như vậy, không đi hát hí khúc thật sự là đáng tiếc, thật sự đáng tiếc Bây giờ nghĩ lại, đích thật là giấu đầu hở đuôi càng có thể làm người tin tưởng không nghi ngờ, túc trí đa mưu như vậy, thật không hổ là Đại Tề Trạng Nguyên...... Tác giả có lời muốn nói: được rồi, ngày hôm nay trở về chậm, viết có chút ít, ngày mai tranh thủ viết thêm một chút, các bạn độc giả nghỉ ngơi sớm đi 【 Tiểu Kiều, ngươi không nên cướp hết ống kính như vậy. . . . . . 】
|
Chương 26: Thời Hoàng Yến Nhũ (B)
"Điện hạ. . . . . ." Phò mã phủ, Trường Ninh đang muốn thay y phục, Tô Hạo từ sau màn che nhẹ nhàng hoán một tiếng. Hoàng thượng nghe được Thanh Thành Vương giữa thanh thiên bạch nhật phái người lẻn vào phò mã phủ, định cướp phò mã đi, không khỏi Long nhan giận dữ, bởi vì không có chứng cứ rõ ràng, không thể kinh động đao thương, liền hạ chỉ ban đêm vây giao nộp, Trường Ninh cũng chuẩn bị đi. Tô Hạo không yên lòng, cánh tay phải của Trường Ninh mấy hôm trước mới bị thương, sao có thể cử động mạnh được nữa ? Trường Ninh "Ân?" một tiếng tính là đáp lại. Tô Hạo vừa định mở miệng khuyên bảo, chợt thấy một đạo ám khí từ ngoài cửa sổ bay vào, tai Trường Ninh khẽ nhúc nhích, phi người từ trong màn che nhảy ra, dùng hai ngón tay kẹp lấy ám khí. Tô Hạo mới nhìn thấy rõ kẹp giữa hai ngón tay của Trường Ninh là một ám khí hình hoa mai, chợt có một bóng người màu đen dài dài nhẹ nhàng như không trung hạ xuống nội sảnh, tung một tràng tiếng cười lanh lảnh nói, " Tay trái Tiểu cung phấn chỉ lực cũng không tệ...." Lời của nàng vẫn chưa nói xong, bởi vì vừa xoay người lại nhìn thấy Tô Hạo, chỉ thấy dung nhan Tô Hạo xinh đẹp tuyệt trần như bạch ngọc ngưng lộ, bảo thạch chảy hà, có hoa khó so, có họa cũng khó, đặc biệt là một đôi mắt đẹp như Thu Thủy Vô Trần uyển chuyển linh động, ánh mắt hồn nhiên trong sáng mang theo vài phần hơi khí của tiểu hài tử, nàng từ trước đến nay luôn cho là thấu hiểu hồng trần, khi nhìn thấy người này cũng không khỏi động phàm tâm. "Huyền Tuyết sư tỷ." Trên mặt Trường Ninh mang một tầng băng sương đi tới trước mặt Tô Hạo, chặn lại tầm mắt Huyền Tuyết. Huyền Tuyết lúc này mới lấy lại tinh thần, rất kỳ quái hỏi Trường Ninh, "Hắn là người nào ? lại cùng với ngươi đêm hôm khuya khoắt ở chung một phòng ?" Không chờ Trường Ninh trả lời, liền thấy Tô Hạo từ phía sau Trường Ninh đi ra, chắp tay nói, "Tô Hạo bái kiến Huyền Tuyết sư tỷ." "Ngươi là Phò mã Tô Hạo?" Huyền Tuyết một mặt kinh ngạc, lắc mình đi tới trước mặt Trường Ninh, nắm lấy vạt áo, hai mắt sáng quắc lóng lánh đe dọa nhìn Trường Ninh hỏi, "Tiểu cung phấn, ngươi đến cùng có mấy Phò mã ? Hơn nữa so với người kia còn đẹp đẽ hơn ? Hơn nữa vẫn còn nhỏ tuổi như con chim non, chà chà , tiểu cung phấn, ngươi thật đúng là diễm phúc không nhỏ a." Khóe miệng Trường Ninh co rúm mấy cái, tâm trạng có vẻ hiểu được, "Sư tỷ từ nơi ở của Thanh Thành Vương đến." "Không sai, " Huyền Tuyết nói, "Ở bên cạnh Thanh Thành vương còn có một phò mã của Tiểu Cung Phấn, xem ra trong lòng Tiểu Cung Phấn ngươi đã nắm chắc." Tô Hạo vội hỏi "Sư tỷ gặp tiểu Kiều? Tiểu Kiều có khỏe không?" Huyền Tuyết nhìn về phía Tô Hạo, lông mày nhíu lại, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, "Tiểu Kiều?" "Đúng vậy, là thiên kim Chu Tiểu Kiều của Kinh Triệu Duẫn Chu Thế An." "Thiên kim? !" tay của Huyền Tuyết đang nắm lấy cổ áo Trường Ninh vô lực buông ra, cả người như rơi vào vạn dặm sương mù, trong đầu đồng thời oanh một tiếng , "Thiên kim..." Tô Hạo thấy, khẽ mỉm cười, đem sự tình ngọn nguồn nói ra một lần. ". . . . . ." Huyền Tuyết nghe Tô Hạo nói xong một lát, lắc đầu liên tục thở dài nói, " Huyền Tuyết ta hành tẩu giang hồ những năm này, cũng gặp qua không biết bao nhiêu văn nhân khác thường, đến hôm nay mới biết, kỳ nhân chân chính lại xuất hiện ở trong khuê các." Tô Hạo cùng Trường Ninh nghe Huyền Tuyết nói như vậy, song song hướng về nàng ném lấy ánh mắt hỏi dò -- ơ? Tiểu Kiều làm sao lại là kỳ nhân ? Huyền Tuyết liền đem chuyện bên trong nơi ở của Thanh Thành vương kể một lượt, "Ta không thể không thừa nhận lần này là mở rộng tầm mắt rồi." Tô Hạo không nhịn được cười nói, "Tiểu Kiều tỷ tỷ thực sự là tiên uyển hiếm có." Nói xong cảm thấy Trường Ninh cùng Huyền Tuyết cũng sẽ không rõ ràng ý tứ của nàng, không khỏi hạ mắt mà cười, chính mình cảm nhận. Trường Ninh nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái, chợt thu tầm mắt lại, hỏi Huyền Tuyết, "Sư tỷ làm sao không đem tiểu Kiều mang về, lại một mình đến đây." Huyền Tuyết nói, "Ngươi nghĩ nàng là phò mã bệnh hoạn như thế, còn cần ta phải giúp sao ? Sẽ có người đưa nàng trở về." Bởi vì nàng bệnh hoạn, Thanh Thành vương sẽ không thích nàng; bởi vì nàng si tình, Thanh Thành vương sẽ không đả thương nàng; bởi vì nàng luôn miệng gào khóc, "Một lòng say mê Thiên Địa chứng giám" , Thanh Thành vương một khắc cũng không muốn giữ nàng, không phải là sẽ mau chóng đem nàng trả về phò mã phủ sao? Huyền Tuyết vừa dứt lời, liền nghe một trận huyên náo phía trước, "Tô lang! Tô lang!" Huyền Tuyết cười, "Vừa nhắc đã tới." Theo tiếng "Tô Lang" càng tiến vào gần, giọng nói rõ ràng lọt vào tai Tô phu nhân, "Ôi ôi, tiểu Kiều, bà cô nhỏ của ta, ngươi nghe ta nói mấy câu, nội sảnh này không phải ngươi muốn vào là được, quấy rầy đến công chúa điện hạ, đến ngay cả cha ngươi cũng không chịu nổi trách nhiệm, nhẹ thì bị đi đày, nặng thì đưa đến Ngọ môn chặt đầu...." Tiểu Kiều nào nghe, tiến vào một tràng tiếng gọi, "Tô lang! Tô lang ngươi đang ở bên trong sao? Có thể nghe được tiểu Kiều hô hoán?" Không hổ là người có thể qua mặt được Thanh Thành Vương, da mặt đủ dày, lá gan cũng rất lớn. Khóe môi Trường Ninh chợt nở ra nụ cười nhạt, ở bên trong sảnh ngồi xuống ghế, nhàn nhạt nói với thị nữ bên cạnh , "Truyền Chu Tiểu Kiều tiến kiến." Nhất thời mệnh lệnh truyền ra, "Tô lang!" , tiểu Kiều phát một tiếng gọi, chạy vào sảnh, "Tô. . . . . ." Chữ 'Lang' chưa kịp ra khỏi miệng, thấy người ngồi ngay ngắn trong sảnh là Trường Ninh công chúa, lời chưa ra khỏi miệng đã nuốt trở lại. Chỉ thấy Trường Ninh thân mang y phục gấm xanh nhạt, khuôn mặt thanh lệ, búi tóc mây đen, da dẻ trắng nõn, toát ra cảm giác lành lạnh như băng ngọc, tuy là nhàn nhạt ngồi ở chỗ đó, thư thái nhưng lại không nói ra được bao nhiêu phú quý. Chính là loại khí hào hoa phú khí đã trấn trụ Tiểu Kiều, làm nàng dừng bước. Vẫn là Tô Hạo tiến ra đón, kêu một tiếng, "Tiểu Kiều tỷ tỷ." Ánh mắt Tiểu Kiều lúc này mới khôi phục linh động, kéo lại tay Tô Hạo, "Tô lang. . . . . ." Lòng tràn đầy vui sướng, chỉ biết cầm tay Tô Hạo cười vui sướng. "Khục" " Trường Ninh nhẹ giọng ho khan một tiếng, nhưng vẫn chưa nói chuyện, vẻ mặt cũng không có bất kỳ biến hóa nào. Lập tức có thị nữ quát lên, " Chu Tiểu Kiều to gan ! Thấy công chúa cũng không hành lễ!" Tiểu Kiều nghe xong, lườm một cái, bĩu miệng nhỏ, lúc này mới thả tay Tô Hạo xuống, hướng về Trường Ninh vén áo thi lễ, trong miệng cũng không một câu cung kính thăm hỏi. Thị nữ đang muốn hét lên khiển trách nàng vô lễ, Trường Ninh nhìn thị nữ một chút, thị nữ kia vội vàng thấp đầu lùi sang một bên. "Ồ? Quạ đen? !" Ánh mắt Tiểu Kiều trong lúc lơ đãng thấy được Huyền Tuyết đang đứng ung dung tựa vào tường, hai tay ôm ngực, bất ngờ không khỏi bật thốt hô lên một tiếng. ". . . . . ." Huyền Tuyết ngẩng đầu nhìn trần nhà, sau khi vô lực buông đầu xuống , giọng nói tái nhợt nói, "Không sai, là ta." Tô Hạo không nhịn được cười, "Tiểu Kiều tỷ tỷ, đó là Huyền Tuyết sư tỷ, không thể thất lễ." Tiểu Kiều bĩu môi nói, "Ta mặc kệ nàng là Huyền Tuyết hay là Bạch Tuyết, ở trong mắt ta nàng chính là một con quạ đen." Trường Ninh đến lúc này mới lên tiếng, "Ở trong mắt ngươi, Thanh Thành vương là người thế nào?" Tiểu Kiều nói thẳng, "Tham lam nam sắc, khó thành người tài, không đáng để lo." Trường Ninh nghe xong gật gù, "Ngươi lần này mạo hiểm là bởi vì bị ngộ nhận là phò mã gia, Bổn cung nên vì Phò mã mà thưởng cho ngươi ít thứ, không biết ngươi muốn cái gì?" Tiểu Kiều nhìn Tô Hạo một chút, cúi đầu suy nghĩ một chút, "Ta còn chưa nghĩ ra." Nàng lúc này vẫn biết chừng mực. Trường Ninh nói, "Tốt lắm, xin mời Chu tiểu thư trở lại suy nghĩ thật kỹ, " lệnh, "Đưa Chu Tiểu Kiều tiểu thư hồi phủ." Tác giả có lời muốn nói: (v^v) Ngày hôm qua chỉ thiếu nước khiêng Tiểu Kiều xuống sân khấu, kết quả ngày hôm nay nha đầu này lại nhảy ra trước ống kính............ 【 Mỗi ngày viết đến 2000 chữ liền viết không nổi nữa, chuyện gì xảy ra? 】 【 Quả nhiên phải hạ thấp mục tiêu viết 3000 chữ sao ? Nói trước bước không qua, quả thực là đáng sợ 】
|
Chương 27: Đừng Để Ý Nàng (B)
Tiểu Kiều đi rồi, Huyền Tuyết hướng về Trường Ninh cáo từ ,"Xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, tiểu cung phấn cùng Phò mã sớm đi nghỉ ngơi," Trước khi đi nhìn Tô Hạo một chút, bám vào cạnh tai Trường Ninh, giọng nói cực kì mập mờ nói, "Ở trên giường nhẹ nhàng một chút, cái này còn nhỏ lắm." Nói xong thân hình lóe lên bỗng nhiên biến mất. Tô Hạo ở bên cạnh rõ ràng nghe được, khuôn mặt nhỏ thoáng chốc hồng thành một mảnh, cúi đầu. Tuổi của nàng chuyện nam nữ đã mơ hồ biết chút ít , chỉ có điều bởi vì Trường Ninh cũng là nữ tử, vì lẽ đó cùng giường cùng gối cũng chưa bao giờ nghĩ về điều này, cũng sẽ không cảm thấy thẹn thùng, nhưng lúc này bị Huyền Tuyết nói, không biết làm sao liền lúng túng. Hơn nữa cũng nghĩ đến, cùng Trường Ninh tiếp tục như vậy chung quy không phải kế hoạch lâu dài, ngày sau tách ra là tất nhiên, trong lòng lại cảm thấy khổ sở. Trường Ninh nhìn Tô Hạo một chút, khẽ nói, "Đừng để ý tới nàng." Nói xong liền đi vào trong phòng thay y phục. Tô Hạo ngẩng đầu nhìn bóng lưng Trường Ninh, từ từ đi qua 12 phiến màn che, trong con ngươi dần dần có tụ hơi nước. Trường Ninh hình như có cảm giác, dừng bước lại, chậm rãi xoay người, cùng ánh mắt Tô Hạo gặp gỡ trên không trung, nhìn chăm chú lẫn nhau một lúc lâu, Trường Ninh nói, "Phò mã không nghỉ ngơi sao?" Ý tứ ngươi muốn ở nơi đó đứng bao lâu? Tô Hạo lúc này mới hơi cúi đầu, đi về phía Trường Ninh. Ngay vào lúc này, một vệt bóng đen nhanh như chớp tiến vào, hai tay nắm lấy khuôn mặt nhỏ của Tô Hạo mà kéo kéo "Không sờ khuôn mặt nhỏ bé đáng yêu này, đêm nay liền đi một chuyến uổng công rồi!" Chính là Huyền Tuyết bất ngờ đánh tới Hồi Mã Thương. "Huyền Tuyết. . . . . ." Giọng nói Trường Ninh vô cùng ẩn nhẫn, âm điệu cũng không quá cao, nhưng vẫn có thể nghe ra được hết sức tức giận. Huyền Tuyết dường như vẫn chưa nghe thấy, buông ra khuôn mặt lại nắm lấy cái mũi của Tô Hạo mà nhéo nhéo. Váy dài của Trường Ninh duỗi một cái, vẫn chưa thấy có động tác gì, trường kiếm treo trên vách tường đã rơi vào trong tay, tiếp theo "Sát!" Một tiếng trường kiếm ra khỏi vỏ, thân hình bay ra, một đạo hàn quang bay thẳng đến chỗ Huyền Tuyết. Huyền Tuyết lúc này mới thả Tô Hạo ra , từ sau lưng rút ra trường kiếm, "Coong!" Một tiếng ngăn trở Trường Ninh đánh úp về phía nàng, một bên vận lên bảy tầng nội lực, đem kiếm đẩy hướng về Trường Ninh, nói, "Chà chà, tiểu cung phấn tức giận rồi ?" "Ngươi nói xem?" Trường Ninh cũng thầm vận nội lực, đem trường kiếm ép hướng về hướng Huyền Tuyết. "Ta xem không ra, " Huyền Tuyết quay đầu đi hỏi Tô Hạo, "Phò mã ngươi thấy thế nào?" Tô Hạo gặp phải biến cố bất thình lình chưa lấy lại tinh thần, thấy hỏi liền nhìn Trường Ninh, lại xem Huyền Tuyết, trừng mắt nhìn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tất cả đều là mờ mịt. "Ha ha, " Huyền Tuyết nhìn không nhịn được cười. Trường Ninh lạnh lùng thốt, "Xem kiếm!" Đột nhiên rút trường kiếm về, xuất một chiêu "Thôi Song Khán Nguyệt" đánh úp về phía Huyền Tuyết. Huyền Tuyết thu tầm mắt lại, vừa nói, "Tiểu cung phấn ngươi thật sự muốn đánh nhau tới ta ?" Một bên sử dụng một thức "Diệp Để Tàng Hoa" cùng Trường Ninh hủy đi một chiêu. Lúc Tô Hạo lấy lại tinh thần, chỉ thấy ánh nến trong nội sảnh , Huyền Tuyết cùng Trường Ninh, một cười vui vẻ, một mặt băng sương, một xuyên hắc, một mặc đồ trắng, tiến tiến lui lui, leng keng leng keng, đánh không thể tách rời, Đao Quang Kiếm Ảnh, lắc người không mở mắt nổi, các thị nữ mỗi một người đều lui đến góc tường . Tô Hạo không biết như thế nào cho phải, lẩm bẩm nói, "Điện hạ. . . . . . Huyền Tuyết sư tỷ. . . . . ." Trường Ninh đuổi tới phía trước cửa sổ, giương tay một cái, đánh ra một điểm hàn khí, chính là phi mai hoa tiêu về phía Huyền Tuyết. "Điện hạ. . . . . . Cánh tay của người. . . . . ." Bởi vì vận dụng nội lực,vết thương trên cánh tay phải Trường Ninh bị nứt, bạch y trên người nhiễm một đạo máu đỏ chói mắt. Tô Hạo nhìn ở trong mắt, đau ở trong lòng. Trường Ninh nghe xong, nhìn cánh tay một chút, khẽ nói, "Không có chuyện gì." Đem trường kiếm vào vỏ đeo trên tường. Rất nhanh có thị nữ bưng đến Kim Sang Dược cùng lụa trắng, Tô Hạo tự tay băng bó cho Trường Ninh, nguyên là hai ngày nay mỗi lần đổi thuốc đều là Tô Hạo làm, vì lẽ đó động tác hết sức quen thuộc. Trường Ninh liếc nhìn các thị nữ, các thị nữ dồn dập lui ra, từng tầng từng tầng màn che được thả xuống. Bên trong màn che chỉ còn Tô Hạo cùng Trường Ninh. Trường Ninh nhìn chăm chú khuôn mặt Tô Hạo chốc lát, nhẹ giọng nói, "Sư tỷ của ta chính là người như vậy, Phò mã không cần tính toán với nàng." Tô Hạo đang quấn băng gạc, thoáng dừng một chút, gật gù, đầu tiên là "Ừ" một tiếng, tiện đà nói, "Ta biết sư tỷ trêu ta . Ở trong mắt nàng, ta dường như đứa bé ba tuổi, cũng không để tâm." Trường Ninh không trả lời, sau một chốc mới nói, "Phò mã nếu có tâm sự, không đề phòng nói thẳng với Bổn cung ." Tô Hạo lúc này đã băng bó kỹ vết thương, cúi đầu ngồi ở chỗ đó nhìn xuống mặt đất, không nói một lời. Nàng không biết Trường Ninh vì sao đột nhiên lại nói như vậy, lại càng không biết làm sao đem tâm sự nói ra khỏi miệng. Bên trong Sa duy một mảnh trầm mặc. Giọng nói Trường Ninh lại vang lên, "Ta nói là sau này, sau này Phò mã nếu có tâm sự, có thể nói thẳng với Bổn cung ." Nói xong đứng dậy thay y phục. Tô Hạo đau lòng cánh tay nàng bất tiện, vội vàng đứng dậy giúp nàng, Trường Ninh cũng không từ chối. Hai người trước sau thay y phục đi ngủ. Ánh nến sau khi lửa tắt, trong phòng ngủ một vùng tăm tối. Tô Hạo chớp chớp con ngươi lẳng lặng nằm, xoay người, nhẹ nhàng kéo kéo một góc vạt áo, "Điện hạ, ngươi ngủ rồi sao?" Một lát không có trả lời. Tô Hạo nghĩ Trường Ninh đã ngủ, khôi phục tư thế nằm thẳng , vẫn như cũ mở to đôi mắt đẹp , thỉnh thoảng chớp chớp. Nghĩ lại lời Trường Ninh mới nói, không biết phải nói gì với Trường Ninh mới tốt, không phải vì chuyện đó Trường Ninh sẽ tức giận chứ ? Liệu có phải Trường Ninh đang tức giận không ? "Phò mã có chuyện gì muốn nói với Bổn cung ?" Giọng nói của Trường Ninh bỗng nhiên vang lên, nói xong trở mình, nhìn Tô Hạo. Trong lòng Tô Hạo vừa mừng vừa sợ, nghiêng người sang, nằm đối diện với Trường Ninh, nghĩ nghĩ một lát nói, "Điện hạ luyện võ từ lúc nào ?" Chung quy là chuyện trong đáy lòng vẫn chưa nói ra được. Trường Ninh vẫn chưa đáp lại, một lát sau xoay người. ". . . . . ." Tô Hạo không biết Trường Ninh làm sao, ngược lại vừa nghĩ, đại khái nàng mệt mỏi a, không có tinh thần cùng mình nói chuyện không đâu, trong lòng vừa mới thoải mái. Lại nghe Trường Ninh chậm rãi nói rằng, "Lúc còn rất nhỏ, nhớ không rõ , chắc là tầm 6 tuổi." Bất ngờ được đáp lại, Tô Hạo nhất thời không biết làm sao nói tiếp, liền "Ơ" một tiếng. Chỉ nghe Trường Ninh ngược lại hỏi nàng, "Thời điểm nào phò mã bắt đầu đọc sách?" Tô Hạo bật thốt lên, "Bốn tuổi." Khi đó mẹ dẫn nàng đi báo danh nhà trẻ , Tiểu Nhân Nhân ôm lấy chân mụ mụ khóc oa oa , muốn cùng mẹ về nhà, chết sống không ở lại nhà trẻ. (Lời của edit: Đọc đến chỗ này chắc mọi người k hiểu...tiện sửa lại thì mình giải thích luôn cho mọi người dễ hiểu...Cái này là Tô Hạo nói lỡ khi nhớ đến lúc chưa xuyên không tới, ở hiện đại 4 tuổi đi nhà trẻ nên nói vậy. Cái này không liên quan gì đến Tô Phu nhân cả ) ". . . . . . Nguyên lai Phò mã trúng Trạng Nguyên trải qua mười hai năm khổ đọc. . . . . ." Tô Hạo lúc này mới phát hiện lỡ lời, cổ nhân đọc sách, tuổi bắt đầu đọc sách là 5 tuổi trở ra, vội nói, "Không phải, ta khoảng chừng nhớ lộn, không sớm như vậy." Cũng không nghe thấy tiếng Trường Ninh đáp lại, lắng nghe, có tiếng thở nhẹ nhàng , biết lần này Trường Ninh đã ngủ thiếp đi. Tô Hạo hi vọng Trường Ninh sau khi tỉnh giấc liền quên đi đoạn hội thoại này. Tác giả có lời muốn nói: một chương này suýt chút nữa khó viết rồi . . . . . Xem ra sau này phải viết sớm một chút mới được...... 【 Thời gian thật chậm, ghi lại lời nói sáng sớm ngày mai về 】
|
Chương 28: Phiến Xuyết Chi Mê (B)
Buổi chiều ngày hôm sau. Càn cùng cung Ngự Thư Phòng. Hoàng đế long nhan tức giận, chắp hai tay sau lưng ở trước án thư đi qua đi lại, "Thanh Thành vương hôm nay liền muốn rời kinh, trẫm chẳng lẽ lại thả hổ về rừng ? Thái tử ngươi thấy thế nào ?" Hoàng Thái Tử nói, "Hồi phụ hoàng, nhi thần cho rằng, thủ hạ của Thanh Thành Vương tụ tập đông đảo Võ Lâm Cao Thủ, nhà tù tuy nhiều binh lính canh gác cũng khó phòng cướp ngục, giết chết thì lại sẽ chấn động Thanh Hà Vương cùng Thanh Xuyên Vương, không thể bắt giam cũng không thể giết, hiện nay chỉ tạm thời tha một con đường sống, ngày sau lại tính sau." "Trẫm làm sao lại không nghĩ ra được như thế, nhưng là," Hoàng đế chuyển đề tài, "Hắn lại dám giữa thanh thiên bạch nhật lẻn vào phò mã phủ cướp người, tuy là cướp nhầm người, nhưng tâm có thể giết, không thể nhẫn nhục như thế được." "Việc này nhi thần đến nay vẫn khó chịu trong lòng, Độc Cô hắn hâm mộ mỹ danh của phò mã, buổi tối lén lút đến xem một chút còn chưa tính, há có thể giữa thanh thiên bạch nhật làm ra việc cướp người, há trong mắt còn có thiên tử ? Nhưng tuy là như vậy, hắn đến cùng vẫn chưa cướp đi chân chính Phò mã, phụ hoàng nếu là bởi vậy giết chết, chỉ sợ thần dân thiên hạ nói phụ hoàng mượn cớ giết người." "Ừ, thái tử nói có lý, " Hoàng đế gật gù, trong lòng hắn kỳ thực sớm có đáp án, chỉ có điều muốn thử thái tử mà thôi, "Thái tử có biết người bị nhận nhầm là phò mã bị cướp đi là người nào ? Nói vậy cũng là khuôn mặt đẹp phi phàm." Thái tử nói, "Phụ hoàng anh minh, người bị cướp đi chính là thiên kim Chu Tiểu kiều của Kinh Triệu Duẫn Chu Thế An - thiên hạ đệ nhất mỹ nữ." "Chu Thế An?" Trong lòng Hoàng đế hơi động, "Không phải là biểu thúc phụ của Phò mã sao?" Lúc trước cũng bởi vì biết Chu Thế An cùng gia tộc Phò mã có quan hệ mới thăng chức hắn đến Kinh Thành nhận chức . Thái tử cười nói, "Không sai, Chu Tiểu kiều chính là biểu tỷ Phò mã." Liền đem truyền thuyết trong dân gian nói Chu Tiểu Kiều đối với Tô Hạo nhất kiến chung tình nói với Hoàng Đế, Tô Hạo làm sao lại đi theo phụ thân đến Thanh Châu từng cái nói, "Chu Tiểu kiều bởi vì nghe nói Phò mã ốm đau liền nữ giả nam trang đến phò mã phủ thăm viếng, liền có chuyện sau đó ." "A ha ha ha, " Hoàng đế vuốt râu cười to, "Chu Thế An so với trẫm càng cưng chiều nữ nhi hơn, đem một đứa nữ nhi cưng chiều vô pháp vô thiên, lại dám nữ cải nam trang, giả bộ lén xông vào phò mã phủ, phen này đụng phải Thanh Thành Vương quả thật không phải người đơn giản." Thái tử cười nói, "Chu Tiểu kiều đụng phải người của Thanh Thành vương , ngược lại lại làm Hoàng Đế miễn đi không ít việc phiền phức a." Sau đó phụ tử đồng thời cười ha hả. Lúc chạng vạng, Thanh Thành Vương rời kinh thành. Ánh dương chiếu rọi vào trong, Thanh Thành vương quay đầu lại nhìn thành lầu hùng vĩ một chút, cắn răng lập lời thề nói, "Tề Minh Đế, bản vương sẽ còn trở lại!" Quay đầu trở lại, trong lòng có chút thất lạc, tự nhủ, "Hi vọng đến lúc đó bệnh Phò mã có thể khỏi hẳn. . . . . ." Cận Ngọc nghe xong không khỏi ghen ghét dữ dội, trong lỗ mũi hừ một tiếng nói, "Bệnh kia mang từ trong bụng mẹ, cả đời đều không chữa khỏi." Thanh Thành vương nghe xong không khỏi cười ha ha, "Cận Ngọc của bản vương bất cứ lúc lúc nào cũng chua ngoa 10 phần a." Lúc này phò mã phủ, Tô Hạo cùng Trường Ninh đang trong thư phòng. Thư phòng này của Trường Ninh, nàng chưa từng dùng đến, ngược lại đều là Tô Hạo dùng, vì lẽ đó có thể nói đây là Tô Hạo Thư Phòng. Trường Ninh nhìn về hướng giá sách, nhưng thấy sách của Tô Hạo không lành lặn cũng không đề tên tác giả, sắp lại kỹ càng, hợp thành một bộ, tên lại đề "Kế giản tàn biên" tranh hư hỏng, dùng giấy dán lại, rách ở nhiều nơi, toàn bộ hợp thành một bộ "Khí dư tập thưởng" . Khóe môi Trường Ninh nở ra một nụ cười nhạt, cố ý nói, "Làm sao? Đồ hồi môn của bổn cung không đủ cho phò mã dùng sao ? Phò mã lại mang những bộ sách hỏng này cố ý bày lên giá sách." Tô Hạo khẽ mỉm cười nói, "Tổ tiên thi họa đều xuất phát từ trong suy nghĩ, qua cái thời khắc đó đều không có lại nữa, mỗi quyển sách này đây đều là Hậu Vô Lai Giả có một không hai, lại càng phải quý trọng mới phải." "Thì ra là như vậy, " Trường Ninh khẽ nói, ánh mắt ngược lại rơi xuống giá bút, nhìn thấy mặt trên từ nhỏ đến to treo mấy chục cái bút lông, to lớn nhất là tra bút, cán bút so với miệng chén còn to hơn, nói ít cũng phải mấy chục cân, Trường Ninh sờ sờ cán bút này," Bút này đều là phò mã dùng sao ?" Nói xong nhìn tay nhỏ của Tô Hạo một chút. Trên khuôn mặt của Tô Hạo hiện lên một tầng ửng đỏ giải thích, "Ta vốn là chỉ dùng chữ Khải vừa, tiểu Khải, những chữ Khải viết tay, trường Phong, đề đấu, tra bút đều là Lão Sư Phụ vì ta mua thêm ." "Lão Sư Phụ?" "Ta khi còn bé thân thể không tốt, như ấm sắc thuộc vậy, quanh năm ốm đau, sau đó mời một vị Lão Sư Phụ dạy ta phương pháp Lưu thông khí huyết, thân thể mới ngày càng khá lên, chính là vị lão sư này kêu ta luyện tập sử dụng bút lớn, vừa có thể luyện viết đại tự, thứ hai tăng cường lực cánh tay, cường thân kiện thể." "Ân, " Trường Ninh gật gù, cũng không hỏi lại, chỉ nói, "Thân thể Phò mã phải cố gắng luyện một chút." Khuôn mặt Tô Hạo không khỏi đỏ hơn. "Mau nhìn mau nhìn, mặt Phò mã lại đỏ." Tiểu Hạnh nhi đứng ở một bên kéo kéo ống tay Ngọc Cầm nói. Ngày hôm nay hai người đứng hầu hạ trong thư phòng . Ngọc Cầm dựng thẳng lên ngón tay che lấy môi Tiểu Hạnh Nhi, "Xuỵt, ngươi nhỏ giọng một chút." "Ta đã rất nhỏ giọng a." Tiểu Hạnh nhi bất mãn nói. "Đấy là ngươi nghĩ thế thôi, " Ngọc Cầm bám vào bên tai Tiểu Hạnh nhi nhẹ giọng nói, "Công chúa của chúng ta tự nhỏ đã luyện võ công, phàm những người biết võ công thính lực rất nhạy, ngươi nhất định phải đè thấp giọng nói mới được." "Gật gật." Tiểu Hạnh nhi đem đầu gật như bổ củi. Không chỉ có Tiểu Hạnh nhi cùng Ngọc Cầm, thị nữ phò mã phủ, mama ... không một người nào không thích lén nhìn diễn biến tâm tình của phò mã cùng công chúa, thậm chí ngay cả Tô Phu nhân cũng không phải là ngoại lệ. Mấy ngày liền xem ra, tuy nói ánh mắt công chúa tuy như Thu Thủy trong suốt không có gợn sóng, im lặng, đều cực kì ít nói, nhưng cả ngày cũng chưa nhìn thấy được một tia giận dữ, mỗi khi Tô Hạo nói chuyện, nếu như không đáp lại cũng ném ánh mắt dò hỏi, hai người vành tai và tóc mai chạm vào nhau, hôn cùng hình bóng, càng xem càng như có chuyện vậy. Tô phu nhân trong lòng vui mừng, lại là buồn cười không hiểu vì sao, thật có thể nói là ngũ vị phức tạp. Ngày hôm đó mọi người lại trốn ở góc tường đằng sau nhìn lén công chúa cùng phò mã đi tản bộ. Chỉ thấy công chúa và Phò mã cũng không nói chuyện, công chúa nắm một thanh tố sa quạt tròn, trên cán quạt xuyên một viên San Hô Châu màu đỏ nhỏ, nhẹ nhàng quạt trước ngực, nhìn về phía hồ nước, Phò mã nhìn công chúa giống như đọc sách si ngốc , ánh mắt đắm chìm không ra. Hai người chính là như vậy đi thẳng, đi thẳng, bỗng nhiên Phò mã "Ai nha!" Một tiếng, không biết dẫm lên cái gì, thân thể mất đi cân bằng chỉ lát nữa là ngã chổng vó ra phía sau, thân hình công chúa lóe lên, đi tới trước mặt phò mã, duỗi ra cánh tay ngọc đỡ lấy vai phò mã, ôm phò mã, phò mã cũng biết chân của chính mình không đứng vững được rồi, chỉ đem đôi mắt đẹp nhìn công chúa, công chúa cũng không buông Phò mã ra, cũng đem đôi mắt Thu Thủy đến xem Phò mã, hai người liền như vậy nhìn nhau chăm chú một lúc lâu. "Trời ơi, cảnh tượng này, người làm nhẹ như ta còn thấy thế nào ?" Tô phu nhân trong lòng nhẹ thán một tiếng, một bên trợn tròn đôi mắt phượng mà xem. "Ôi chao ! ! ! !" Tiểu Hạnh nhi đột nhiên kêu lên một tiếng, so với lúc Phò mã ngã chổng vó còn muốn lớn tiếng hơn. Ngọc Cầm không nhịn được mắng nàng, "Gọi lớn tiếng như vậy, ngươi tìm đường chết a? !" Là sợ công chúa và Phò mã không biết chúng ta ở đây nhìn lén các nàng hay sao ? Tiểu Hạnh nhi không để ý tới lời Ngọc Cầm vừa nói, chỉ nói một tràng, "Các ngươi xem! Các ngươi xem! Các ngươi mau nhìn! -- chiếc quạt tròn trong tay Công chúa không thấy đâu nữa rồi." Ngọc Cầm nghe xong càng giận không chỗ phát tiết, "Ngươi đến cùng có biết nên nhìn cái gì hay không ? Công chúa và Phò mã không thể so với phiến quạt kia sao?" "Chậm đã, " Tô phu nhân như là nghe rõ , "Các ngươi nói Phò mã vừa nãy dẫm lên cái gì mà ngã chổng vó đây ? Bên trong Hậu hoa viên này, mỗi ngày sớm muộn đều quét tước một lần, trên đường coi như là viên hòn đá nhỏ cũng không thể có." Tô phu nhân nói xong, mọi người nhất thời chớp mắt hiểu ra sự tình, "Phu nhân ý là nói ?" Tô phu nhân nói, "Cũng không phải, là ý kia." Mọi người không khỏi đồng loạt cười lên. Mặc dù không nói ra khỏi miệng, mọi người đều rõ ràng trong lòng rồi. Chỉ có Ngọc Cầm có chút không cho là đúng nói "Cũng có thể chỉ là trùng hợp, nói không chừng chiếc quạt của công chúa là tự gãy a." Mọi người đang định phản bác nàng, nhưng cảm giác lạnh cả sống lưng, xoay người lại nhìn lên , Thi mẫu không biết từ lúc nào đứng sau mọi người. "Các ngươi đến tột cùng có hiểu quy củ hay không ?" Thi mẫu nói một cách lạnh lùng. Tô Phu nhân đỏ mặt thẹn thùng, đang muốn nói chút áy náy chịu tội, Thấy Thi mẫu nói như vậy, liền hết muốn nói nữa. "Phiến xuyết của Công chúa rất rắn chắc, người bình thường xé không nổi." Thi mẫu nhẹ nhàng nói, giọng nói tựa như từ nơi xa xôi truyền tới. Tác giả có lời muốn nói: mọi người nói phiến xuyết đến tột cùng là làm sao đây? o(n_n)o 【Xuỵt, thiên cơ bất khả lộ lộ 】
|