Ngược Ngẫu
|
|
Chương 14 Đôi mắt Vu Lạc Vũ nhíu lại càng sâu, biểu thị nàng bây giờ đang tức giận đến mức nào! "Chán ghét cô vương?" Tính tình Vu Lạc Vũ giống như thời tiết, trời quang cũng nhanh mà nổi sét cũng nhanh, cuồng phong bạo vũ lại càng nói đến là đến. "Đúng! Ta chính là chán ghét ngươi." Bùi Ngọc Nhi nghĩ gì nói nấy, nàng chính là chán ghét Lạc Đế, tiểu nhân ác độc, cư nhiên có thể làm ra chuyện hạ lưu như vậy. Bùi Ngọc Nhi vẫn còn tức giận chuyện vừa rồi, nàng hoàn toàn không ý thức được những lời mình vừa nói đối với Đế vương một quốc gia mà nói có bao nhiêu đại nghịch bất đạo. Nàng cũng không ý thức được, Vu Lạc Vũ giờ khắc này đang tức giận như thế nào. Mà các cung nữ đang đứng một bên hầu hạ, hiện tại chỉ hận mình không thể là kẻ điếc người mù, thế gian này lại có một người đang có ý đồ khiêu chiến uy nghiêm của hoàng thất, các nàng là sợ mình bị liên lụy, nghe thấy điều không nên nghe, như vậy khoảng cách đến ngày xuống điện Diêm La cũng còn không xa a. "Các ngươi lui xuống hết đi, không có lệnh của cô vương không được tiến vào!" Vu Lạc Vũ ra lệnh, các cung nữ đều giống như bay mà thoát ly khỏi điện, các nàng tuyệt không muốn nhìn thấy chuyện sắp sửa xảy ra đâu, cái giá quá lớn a! Trong nháy mắt cửa điện được đóng lại, Vu Lạc Vũ mới bắt đầu theo dòng nước đi đến chỗ Bùi Ngọc Nhi, tính tình quật cường này của Bùi Ngọc Nhi từ trước đến nay cũng chưa từng sợ hãi điều gì, nàng liền đứng ở nơi đó chờ Vu Lạc Vũ đi đến, cùng lắm thì chết thôi, sợ cái gì. Bùi Ngọc Nhi nghĩ thông suốt, đã sớm không để ý sống chết. Vu Lạc Vũ đã đi đến trước mặt, nàng cúi đầu nhìn Bùi Ngọc Nhi, mà Bùi Ngọc Nhi cũng không sợ hãi ngẩng đầu trừng mắt với Vu Lạc Vũ. Tốt lắm, Vu Lạc Vũ cười lạnh, tay phải nâng đến bóp lấy cần cổ nho nhỏ của Bùi Ngọc Nhi. "Hết lần này đến lần khác chọc giận cô vương. Ngươi thực sự cảm thấy cô vương không nỡ giết ngươi sao?" Cảm giác hít thở không thông cuồn cuộn truyền đến làm cho Bùi Ngọc Nhi nghẹn đỏ mặt, nhưng nàng tuyệt không muốn khuất phục, vẫn cố dùng sức nói. "Nhưng ta không sợ chết, cho nên mới hết lần này đến lần khác chọc giận ngươi." Bùi Ngọc Nhi phẫn nộ trừng mắt, Vu Lạc Vũ càng tăng thêm lực đạo, nàng cũng không tin Bùi Ngọc Nhi sẽ không hướng mình cầu xin tha thứ. Lúc trước là bởi vì nàng ta chưa biết tư vị của cái chết, nhưng Vu Lạc Vũ biết, chỉ cần làm cho Bùi Ngọc Nhi biết thời điểm mình sắp chết đã đến, nàng ta nhất định sẽ cầu xin tha thứ. Nhưng mà thời gian cứ từng giây từng giây trôi qua, Vu Lạc Vũ thấy Bùi Ngọc Nhi đã bắt đầu trợn trừng mắt, một sinh mệnh sống đã bắt đầu hấp hối trước mặt mình. Bùi Ngọc Nhi ngươi cũng sắp chết rồi, vì sao còn không cầu xin cô vương tha thứ! Trong lòng Vu Lạc Vũ gào thét, nhưng đến cuối cùng vẫn phải phẫn hận buông lỏng bàn tay đang gắt gao bóp chặt cổ Bùi Ngọc Nhi ra. "Khụ khụ....khụ khụ..." Lực đạo trên cổ bị giải khai, không khí tràn vào phế phổi, Bùi Ngọc Nhi nhịn không được bắt đầu ho khan. Nàng tựa như cả ngàn năm chưa được hít thở không khí, ho khan đến chảy cả nước mắt nhưng nàng vẫn còn đang cố gắng hô hấp. "Cô vương đã coi thường ngươi. Tiểu Ngọc Nhi ngươi nếu không sợ chết vậy cô vương sẽ khiến ngươi sống không bằng chết là được." Vu Lạc Vũ không khống chế được nóng nảy, thanh âm lạnh lùng ấy vẫn còn vang vọng bên tai, Bùi Ngọc Nhi nghe rất rõ ràng, nàng cười lạnh. Rốt cuộc cũng đã lộ mặt thật, cứ nghĩ biện pháp đến tra tấn ta đi. Ta chờ xem. Cư nhiên còn có thể cười sao? Vu Lạc Vũ đứng dậy hô to một tiếng "Thay y phục", các cung nữ lập tức đẩy cửa bước vào y lệnh, Vu Lạc Vũ muốn nhanh chóng rời khỏi, nàng thật sợ trong cơn tức giận nàng sẽ bóp gãy cổ của Bùi Ngọc Nhi, nàng phải khống chế được bản thân, bằng không tất cả những chuyện mình làm lúc trước đều vô nghĩa. Bùi Ngọc Nhi không thể chết, Bùi Ngọc Nhi là món đồ thuộc về Vu Lạc Vũ năm mười sáu tuổi, bản thân mình không có quyền động vào đồ của nàng. Trong lòng Vu Lạc Vũ vẫn luôn nhắc nhở mình. Sau đó nàng vung ống tay áo, rời khỏi cung điện. Bùi Ngọc Nhi vẫn ngây người ngâm mình trong dục trì, thẳng đến khi Vu Lạc Vũ đi rồi, nghĩ lại Bùi Ngọc Nhi mới bắt đầu có chút sợ. Lúc nãy mình.....Thật sự sém chết rồi. Chỉ thiếu một chút nữa a.. Vu Lạc Vũ bước nhanh trở về Vĩnh Cát Điện, sau đó giống như điên phê duyệt tấu chương, chỉ là nàng căn bản không xem vào nửa chữ, Vu Lạc Vũ thật sự không cam lòng! Cư nhiên bị một tiểu nha đầu nhỏ hơn mình cưỡi lên đầu, nàng ta đang tính toán cái gì! Nếu không phải bốn năm trước vô tình gặp được, nếu không phải bốn năm trước ngươi cùng Vu Lạc Vũ có một chút ràng buộc, chẳng lẽ ngươi cho là ngươi thật sự có thể không kiêng nể gì như vậy sao? Nhưng đáng giận chính là mình vẫn không thể giết nàng, nguyên nhân chính là vì nàng cùng Vu Lạc Vũ năm mười sáu tuổi có ràng buộc, cho nên mình không thể giết nàng. Nếu giết nàng ta rồi thì mối liên hệ của mình cùng năm mười sáu tuổi sẽ thật sự bị cắt đứt, không một chút quan hệ. "Niệm Tuyết!" Vu Lạc Vũ hô to một tiếng, nàng đang thực sự rất tức giận. Nha đầu Bùi Ngọc Nhi không biết trời cao đất rộng này, cho dù không giết được, cô vương cũng phải cho ngươi biết chút lợi hại, nếu không ngươi sẽ cho là cô vương thật sự yếu đuối vô năng, là cục bột mặc cho người khác nhào nặn sao?! "Bệ hạ." Niệm Tuyết cũng nơm nớp lo sợ. Nàng hầu hạ Vu Lạc Vũ đã bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên thấy dáng vẻ tức giận như thế của Vu Lạc Vũ , trong lòng nàng cũng có đôi chút sáng tỏ, Ngọc Nhi tiểu chủ đối với bệ hạ có lẽ là có ý nghĩa trọng đại, bằng không Ngọc Nhi tiểu chủ căn bản sẽ không sống đến bây giờ. "Truyền chỉ, không có mệnh lệnh của cô vương, không được cho Bùi Ngọc Nhi ăn cơm!" "Vâng." Niệm Tuyết lĩnh chỉ lui xuống, chỉ lưu lại một mình Vu Lạc Vũ ở trong Vĩnh Cát Điện to lớn ngẩn người. Một ngày hai ngày không có cơm ăn, để xem ngươi còn có thể không cầu xin cô vương hay không, Bùi Ngọc Nhi. Bên kia, sau khi Bùi Ngọc Nhi nghe thấy ý chỉ của Vu Lạc Vũ cũng chỉ thờ ơ, nàng đã sớm đoán được Vu Lạc Vũ sẽ không từ bỏ ý đồ. Không ăn cơm thì không ăn cơm, Bùi Ngọc Nhi không sao cả, dù sao bản thân mình cũng đã từng được hưởng qua tư vị không có cơm ăn, cũng chỉ là có chút không khỏe thôi, cũng không có gì. Bất quá nàng vẫn không hiểu, vì cái gì mình đã nói đến như vậy nhưng Vu Lạc Vũ còn không ra lệnh giết mình, hay là lúc trước nàng ta sống an nhàn sung sướng quá nên giờ thích tư vị bị người khác mắng sao? Năm vị đại thần bị xử lăng trì vào giờ ngọ, những đại thần khác có chút lo lắng, sợ dân chúng không chịu được mà tức giận Lạc Đế tàn bạo. Nhưng ngoài dự đoán, dân chúng lại vô cùng đồng ý với hành động này của Vu Lạc Vũ, điều này làm cho các đại thần được mở rộng tầm mắt. Thời điểm Văn Duẫn gặp Thánh giá cũng kinh ngạc vô cùng. Trong lúc đàm luận công sự cũng thuận tiện hỏi Vu Lạc Vũ, tại sao dân chúng cư nhiên có thể chấp nhận một cực hình như vậy? Vu Lạc Vũ cười cười nói: "Mọi người đều có cảm thức, vì cái gì bọn họ phải bị xử lăng trì, cứ nói nguyên do cho dân chúng là được." Thì ra là thế, Văn Duẫn bừng tỉnh đại ngộ, nói vậy bệ hạ đã đem quyển trúc giản kia ban bố cho toàn dân được biết, từ đó dân chúng không những không dị nghị mà ngược lại còn khen ngợi. Văn Duẫn xuất thần nhìn chằm chằm Vu Lạc Vũ đang tọa trên cao, nữ tử cường thế như vậy mới có thể chống đỡ một mảnh trời Vu Quốc, nhưng cũng bởi vì nàng là nữ tử như vậy, thật sự làm cho mình vừa yêu vừa hận a. "Còn có việc gì sao?" Vu Lạc Vũ nhìn Văn Duẫn, nàng nhìn thấy ánh mắt Văn Duẫn nhìn mình vừa nãy, ánh mắt đó làm cho Vu Lạc Vũ cảm thấy không thoải mái, quả thật chỉ muốn hắn nhanh chóng rời khỏi. "À." Văn Duẫn hồi thần, vội vàng nói: "Vậy các chức vị đang trống thì phải làm sao đây." "Lập tức bắt đầu khoa cử, lần này ngươi toàn quyền phụ trách, tốt nhất đừng để cô vương phát hiện có bất cứ một chức quan mua nào, nếu không ngươi hãy tự mà lo thân đi." Vu Lạc Vũ nhắc nhở, khoa cử năm rồi, vị trí Vu vương Vu Lạc Vũ vẫn còn chưa ngồi vững cho nên một ít đại thần liền bắt đầu mua quan bán tước. Lúc này khác lúc xưa, Vu Lạc Vũ đã biết chuyện này cho nên sẽ không cho phép chuyện như vậy lại xảy ra. "Vi thần tuân mệnh!" Văn Duẫn quỳ nhận mệnh, thấy Vu Lạc Vũ không có ý tứ tiếp tục nói chuyện cho nên hắn cũng liền lui ra ngoài. Một năm trước Văn Tương qua đời, Văn Duẫn liền nối nghiệp phụ thân, trở thành Văn Thừa tướng. Văn Duẫn không cam lòng, hắn vốn dĩ có thể trở thành Vương phu*. Năm đó Vĩnh Đế đã đáp ứng chuyện hôn sự này của hắn, nhưng vào thời điểm mọi người đến chúc mừng thì Vĩnh Đế băng hà. Ngoài dự đoán của tất cả mọi người chính là Vu Lạc Vũ trở thành Vu vương, Văn Duẫn vốn dĩ vui mừng, không ngờ hắn từ một phò mã sau một đêm liền trở thành Vương phu. Nhưng mọi người lại tiếp tục không ngờ đến, sau khi Vu Lạc Vũ đăng cơ không bao lâu liền hủy bỏ hôn ước này. (*Phu quân của nữ đế.) Lời Vu vương là thánh chỉ, nàng nói hủy bỏ, ai dám phản đối. Văn Duẫn rời đi rồi, Vu Lạc Vũ mới nhẹ nhàng thở ra. Mỗi lần một mình gặp Văn Duẫn, Vu Lạc Vũ luôn bị ánh mắt si tình kia làm cho nàng vô cùng không thoải mái. Nhưng mà nàng cũng đành chịu, từ khi Văn Duẫn làm Thừa tướng đều là một vị quan thanh liêm, huống chi sau này vẫn còn chuyện cần dùng đến hắn. Chuyện hủy hôn sự cứ dừng tại đây đi. Vu Lạc Vũ càng không thể động đến Văn Duẫn. Giết không được lại không muốn lưu, cảm giác thật sự là khó chịu. Ba ngày sau, Vu Lạc Vũ bãi giá Dạ Yêu Điện. Vu Lạc Vũ nghĩ, Bùi Ngọc Nhi đã bị bỏ đói ba ngày, tính tình có lẽ cũng đã thu liễm một chút. Lúc Vu Lạc Vũ đến Dạ Yêu Điện, nàng không nhìn thấy Bùi Ngọc Nhi, liền gọi một cung nữ đến hỏi Bùi Ngọc Nhi đang ở đâu. Cung nữ nơm nớp lo sợ trả lời: "Ngọc Nhi tiểu chủ ở trong phòng nghỉ ngơi." Vu Lạc Vũ đương nhiên hiểu rõ, trời còn sáng trưng mà lại đi nghỉ ngơi, cái này e là đói đến không còn khí lực chứ gì, vì thế nàng phân phó cung nữ chuẩn bị thức ăn cho Bùi Ngọc Nhi, còn bản thân nàng thì đi vào nội sảnh tìm Bùi Ngọc Nhi. Thời điểm Vu Lạc Vũ đến nội sảnh, Bùi Ngọc Nhi quả nhiên đang nằm trên giường ngủ say sưa. Vu Lạc Vũ đến cạnh giường, tinh tế đánh giá cái người đang ngủ say kia. Lúc nàng ta ngủ bộ dáng lại thật nhu thuận, tại sao thức dậy lại giống như một đứa nhỏ khó bảo vậy. Nếu ngươi nhu thận một chút, cô vương làm sao có thể đối xử như thế với ngươi. Có điều nói đi cũng phải nói lại, nếu ngươi thật sự nhu thuận, lúc trước cô vương cũng sẽ không để tâm đến ngươi như vậy. Dùng sức vỗ vỗ đầu Bùi Ngọc Nhi, Vu Lạc Vũ có chút không kiên nhẫn gọi Bùi Ngọc Nhi rời giường. Bản thân nàng cũng hơi hơi kinh ngạc, mình thật sự là sủng nàng ta sủng đến tận trời rồi, cư nhiên tự mình đến gọi nàng ta rời giường, trên đời này còn ai có đãi ngộ tốt như vậy? Cảm giác cơn đau từ trên trán truyền đến, Bùi Ngọc Nhi cũng bất chấp tất cả tiếp tục ngủ, nàng sợ là mình đói đến mờ mắt, cho rằng ảo giác xuất hiện. Ba ngày nay, nàng cơ hồ đều là trôi qua ở trên giường, cũng bởi vì nàng đã từng trải qua những ngày ăn không no, cho nên nàng biết ngủ là cách giảm bớt thể lực nhất. Vỗ như vậy mà vẫn còn không tỉnh? Bùi Ngọc Nhi ngươi là heo sao! Vu vương thật sự tức giận, hậu quả quả thực rất nghiêm trọng! Nàng ngồi vào bên giường, nâng tay phải, kéo cổ tay áo lên, sau đó bóp lấy cái mũi của Bùi Ngọc Nhi. Nếu như vậy mà ngươi còn không tỉnh, vậy cô vương cũng không còn lời gì để nói nữa. Vu Lạc Vũ vừa nắm lấy cái mũi của Bùi Ngọc Nhi vừa chờ xem kịch vui. Nàng không phát hiện ra, cái người mà ba năm nay chưa từng giở trò nghịch quái, từ sau khi gặp Bùi Ngọc Nhi lại bắt đầu có ý xấu muốn trêu chọc nàng ấy. szo���6)
|
Chương 15 Chỉ chốc lát sau, Bùi Ngọc Nhi liền nhíu mày có vẻ rất thống khổ, nhưng nàng vẫn như cũ không tỉnh. Ba ngày không được ăn gì làm cho Bùi Ngọc Nhi vô cùng mệt mỏi, nàng cảm giác được tất cả, chỉ là không thể mở mắt nổi. Nhưng cái cảm giác hít thở không thông kia lại đánh tới, điều này làm tiềm thức nàng bất giác nhớ lại cảnh ngày đó Lạc Đế bóp cổ mình, nàng còn tự mình tạo ra ảo cảnh Lạc Đế với gương mặt âm trầm dọa người, nàng ta híp mắt, tà ác cười, miệng còn liên tục nói 'Bây giờ cô vương sẽ bóp chết ngươi!'. Bùi Ngọc Nhi hoảng sợ, nàng cảm giác được mình sắp chết, thật sự sắp bị Lạc Đế bóp chết. Cảnh tượng trong mơ luôn làm cho người ta không phân biệt được thật giả, Bùi Ngọc Nhi giật mình tỉnh lại, hai mắt nàng trừng to. Một khắc lúc trực giác nàng được khôi phục, nàng có thể cảm nhận trái tim mình đập nhanh đến hận không thể nổ tung! Thân thể đang toát mồ hôi lạnh! Chưa từng trải qua cảm giác cái chết đang đến, nên lúc đó nàng đã nghĩ rằng nàng thật sự sẽ chết. Thấy Bùi Ngọc Nhi trợn mắt, Vu Lạc Vũ liền nhẹ nhàng bỏ tay xuống. Bùi Ngọc Nhi bắt đầu liều mạng hít thở. Vu Lạc Vũ vô cùng hài lòng với dáng vẻ hiện tại của Bùi Ngọc Nhi, nàng thích lúc Bùi Ngọc Nhi yếu đuối như thế này, nàng thích nắm hết nhất cử nhất động của Bùi Ngọc Nhi trong tay, còn có sinh tử của nàng ấy. Qua một lúc lâu sau, Bùi Ngọc Nhi mới ý thức được vừa rồi là mình đang nằm mơ, nhưng cảm giác hít thở không thông cũng không phải là vô lý xuất hiện. Đến khi nàng nâng mắt liền thấy Vu Lạc Vũ đang ngồi bên giường của nàng. "Ngươi đang làm gì a!" Bùi Ngọc Nhi không chút nghĩ ngợi rống lên, vừa rồi nhất định là nàng ta giở trò quỷ. "Gọi ngươi đi dùng bữa." "Có người gọi người khác bằng cách như vậy sao?!" Bùi Ngọc Nhi tức muốn chết, nàng ta là muốn gọi người ăn cơm hay là muốn giết người a! "Cô vương tự mình đến gọi ngươi, ngươi còn bất mãn cái gì?" "Vậy cảm tạ ngươi! Giờ thì tránh ra, ta muốn thay quần áo." "Không.Đi!" Vu Lạc Vũ gằn từng tiếng, nhấn mạnh từng chữ. Bùi Ngọc Nhi thật hay lắm, vết thương tốt nên giờ đã quên đau, nàng ta đã quên kết cục của mình mấy ngày trước sao. Hôm nay vẫn còn tiếp tục giở cái thối tính tình chết không hối cải này. "Đây là giường của ta!" Bùi Ngọc Nhi tức giận rống. Nàng ta muốn thế nào đây, mình vẫn còn chưa mặc gì bên trong, chẳng lẽ nàng ta còn muốn đứng luôn tại đây nhìn mình thay y phục sao?! "Tất cả những thứ trong hoàng cung đều là của cô vương." Vu Lạc Vũ diện vô biểu tình nói. "Ta phải thay y phục, ta dù sao cũng không phải là của ngươi!" Bùi Ngọc Nhi ấm ức, nếu mình còn công phu nhất đinh phải đập cho Lạc Đế răng rơi đầy đất, mặc kệ nàng ta có phải là Vu vương hay không! "Nếu ngươi là người của Vu Quốc thì ngươi chính là của cô vương, nếu ngươi không phải là người của Vu Quốc vậy hiện giờ cô vương sẽ hạ lệnh xử tử ngươi ngay lập tức." "....." Bốc hỏa! Bùi Ngọc Nhi lật người xoay lưng về phía Vu Lạc Vũ. Lần này, động tác cũng không nhẹ, cái giường cũng bị chấn động vang lên một tiếng. Bùi Ngọc Nhi phẫn nộ thét ầm trong lòng. Quên đi, cơm này ta không ăn. Vu Lạc Vũ đứng lên, cười cười nói. "Được rồi, cô vương chờ ngươi ở thiện phòng." Nói xong, Vu Lạc Vũ nhanh chóng rời khỏi. Qua một lúc sau, Bùi Ngọc Nhi mới lặng lẽ xoay người, nhấc lên một góc chăn bông, nhìn trái nhìn phải, sau khi đã xác định Vu Lạc Vũ không còn ở trong phòng mới nhẹ nhàng thở ra. Bùi Ngọc Nhi vừa mặc y phục vừa mắng Vu Lạc Vũ. Lạc Đế đáng ghét, xấu xa, ngang ngược, keo kiệt! Ỷ nàng ta là người đứng đầu một quốc gia liền vô pháp vô thiên, đợi khi mình lấy lại công phu nhất định phải báo thù rửa hận, đánh cho nàng ta răng rơi đầy đất! Nhưng nghĩ đến công phu đã bị mất, lập tức Bùi Ngọc Nhi lại thở dài. Lạc Đế sẽ đưa mình thuốc giải sao, hay là nên nói có lẽ mình căn bản không thể sống đến lúc lấy được thuốc giải. Gần vua như gần cọp, quả nhiên là mệt. Ngồi ở thiện phòng chờ gần thời gian một chén trà nhỏ, Vu Lạc Vũ nổi giận đùng đùng, bảo tiểu cung nữ gọi Bùi Ngọc Nhi đến. Nàng ta thật sự không sợ mình, không biết sự lợi hại của mình sao? Cư nhiên luôn chống đối mình, còn dám để mình ngồi đây chờ nàng! Từ nhỏ đến giờ có khi nào mình đã bị đối xử như vậy chứ!!! Bùi Ngọc Nhi được tiểu cung nữ gọi đến, nàng cũng có chút không được tự nhiên, suy nghĩ xuất thần một lúc, sau khi nhìn thấy ánh mắt tràn đầy giận dữ của Vu Lạc Vũ, Bùi Ngọc Nhi quyết định chọn cách không quan tâm. "Ngươi thay y phục hay là hay là may y phục hả!" Vu Lạc Vũ rống to. Vẫn tiếp tục không quan tâm, Bùi Ngọc Nhi thản nhiên ngồi vào ghế một ngụm cơm một ngụm canh, cứ thế mà ăn. Nàng sắp đói chết rồi, tất cả là do cái tên Lạc Đế chết tiệt này mà đã ba ngày rồi mình chưa được ăn gì, cho nên mọi chuyện cứ để sau khi mình lấp đầy bụng đã rồi nói sau. Thấy Bùi Ngọc Nhi không nhìn mình, Vu Lạc Vũ thực hận hiện giờ không thể một chưởng đánh chết nàng ta. Hít sâu, Vu Lạc Vũ cố gắng tự trấn an mình, nguôi xuống nguôi xuống, nàng ta chỉ là một tiểu nha đầu, có chút không hiểu quy củ, sau này tìm vài cung nữ dạy lại là được rồi. Vu Lạc Vũ ngày càng cảm thấy bản thân mình nhất định bị điên rồi, tìm nha đầu kia về quả thật đúng là tai họa. Vốn dĩ chuyện quốc gia đại sự đã làm nàng mệt muốn chết, giờ còn thêm một Bùi Ngọc Nhi, đây chẳng phải là muốn nàng chết mau hơn sao?! Vu Lạc Vũ có chút đau đầu, nhưng lại không thể mặc kệ khát vọng tận sâu trong lòng, nàng cần Bùi Ngọc Nhi. Quên đi, Vu Lạc Vũ cầm đũa, cũng bắt đầu dùng bữa. "Ngươi ăn từ từ thôi!" Vu Lạc Vũ ghét bỏ, nói. Từ nhỏ nàng đã quen lúc dùng bữa đều là ăn chậm nhai kỹ, nàng chưa từng gặp qua người nào ăn như lang như hổ thế này. Bùi Ngọc Nhi hận không thể một đũa ăn hết cơm trên bàn, làm cho Vu Lạc Vũ cũng mất hứng ăn. "Ngươi thử đói ba ngày xem?" "Ngươi mà còn không quy củ như thế, có tin cô vương lại tiếp tục bỏ đói ngươi ba ngày nữa không?" Vu Lạc Vũ nheo mắt. Sau đó còn bồi thêm. "Có điều cô vương còn tưởng ngươi sẽ giận dỗi đến không lại đây dùng bữa." "Ngươi căn bản không biết ta. Còn lâu ta mới như vậy. Ta rất kiên cường, sẽ không để cuộc sống của mình trôi qua một cách khó khăn a." Vu Lạc Vũ gật đầu, thật đúng là không ngờ Bùi Ngọc Nhi lại kiên cường như thế, nhưng với tính tình của nàng, Vu Lạc Vũ thật muốn chà đạp cái nhuệ khí đó của nàng ấy. "Nói vậy cũng không đúng, nói không chừng sau này tiểu Ngọc Nhi sẽ bị cô vương hành hạ đến mức muốn tự sát nha." "Cho dù có khó khăn hơn nữa ta cũng làm cái chuyện ngốc nghếch như tự sát, ba năm sau ta còn muốn du ngoạn nhân gian a." Nhắc đến bốn chữ 'du ngoạn nhân gian', vẻ mặt của Bùi Ngọc Nhi nhất thời bừng sáng. Giấc mộng từ nhỏ của mình a. Vu Lạc Vũ gật đầu, bĩu môi. "Như thế rất tốt, cô vương cũng thích loại bền gan vững chí." Bùi Ngọc Nhi mặt đầy sương lạnh, Lạc Đế đáng ghét này, còn nói là thích loại bền gan vững chí chứ, tâm lý của Lạc Đế quả thật là có vấn đề mà! Thân là người đứng đầu một quốc gia thế nhưng lại muốn dùng hình đùa giỡn người khác, yêu dân như con cái quái gì chứ, nếu có một ngày mình có thể rời khỏi đây nhất định phải lột bộ mặt thật của nàng ta cho dân chúng biết. Ăn được vài đũa, Vu Lạc Vũ đã cảm thấy no rồi. Nâng chung trà lên hớp một ngụm, ánh mắt lại nhìn sang bộ dáng dùng bữa của Bùi Ngọc Nhi, nàng thật sự cảm thấy đau đầu. "Chiều nay, cô vương sẽ tìm cho ngươi hai cung nữ, ngươi phải ngoan ngoan học quy củ cùng các nàng." "Tại sao ta phải học?" "Ngươi nhìn ngươi xem, có chỗ nào giống tiểu cô nương không. Cả ngày điêu ngoa giống như một tên nam tử, học tư thái nên có của nữ nhi gia tại sao lại không muốn?" Bùi Ngọc Nhi bất mãn, nhỏ giọng nói thầm. "Còn nói người ta. Bốn năm trước ngươi không phải cũng như vậy sao. Điêu ngoa đến đem nam tử người ta đánh đến khóc." "Ngươi nói cái gì?" Vu Lạc Vũ nheo mắt, nàng thật sự sắp bị Bùi Ngọc Nhi làm cho tức chết rồi. "Ta nói ta không học, ta cảm thấy bản thân như bây giờ rất tốt, nếu thực sự biến thành tiểu thư khuê các thì đó đã không phải là Bùi Ngọc Nhi nữa!" Một câu làm cho Vũ Lạc Vũ không thể phản bác. Nếu thật sự làm cho Bùi Ngọc Nhi trở thành tiểu thư khuê các, tri thư đạt lí, vậy nàng ấy vẫn là tiểu Ngọc Nhi sao? Nhưng lời đã nói ra như bát nước đổ đi, huống chi mình còn là Vu vương càng không thể thu hồi a. Khụ khụ, Vu Lạc Vũ ho khan hai tiếng. "Cô vương đã nói tìm cung nữ dạy dỗ ngươi quy củ trong cung. Ít nhất ngươi cũng phải học được lúc thấy cô vương phải hành lễ, nói chuyện với cô vương phải chú ý đúng mực!" "Nếu ngươi không khinh người quá đáng như vậy, ta tất nhiên cũng sẽ không vô duyên vô cớ chống đối ngươi a!" Bùi Ngọc Nhi nhíu mày, bên trong còn mang ý tứ khiêu khích. "Thu hồi ánh mắt cuồng vọng kia của ngươi lại. Nếu thực chọc giận cô vương thì ngươi chết cũng không biết chết như thế nào." Vu Lạc Vũ hoàn toàn không nói quá, hoàng thất thâm cung xưa nay đã như vậy, muốn thần không biết quỷ không hay giết chết một người bình thường rất dễ dàng. Vu Lạc Vũ tiên lễ hậu binh*, nhắc nhở Bùi Ngọc Nhi đừng làm càn quá mức. (*Ngoại giao trước, quân sự sau. Ý ở đây muốn cảnh báo Bùi Ngọc Nhi trước.) Cho dù trong lòng Vu Lạc Vũ, Bùi Ngọc Nhi có đặc biệt cũng đừng quên Vu Lạc Vũ là người đứng đầu một nước, cứ nhiều lần cưỡi trên đầu nàng thì cho dù nàng ta có là mối liên quan với Vu Lạc Vũ năm mười sau tuổi hay là cái quái gì đi nữa, ngay bây giờ nàng thật sự sẽ đem Bùi Ngọc Nhi chặt làm tám khúc mà không chớp mắt. Bởi vì nàng sớm đã mất rồi, nàng không có tâm, không có tình, nàng lãnh huyết. Có chừng có mực, Bùi Ngọc Nhi ẩn ẩn cảm thấy nếu mình thật sự nói thêm một câu nào nữa, Lạc Đế nhất định sẽ giết nàng thật. Thức thời ngậm miệng, nói thật lúc này Bùi Ngọc Nhi còn chưa muốn chết, nàng vẫn muốn du ngoạn nhân gian, nàng vẫn luôn nhắc nhở mình phải nhẫn nại, thế nhưng bản thân căn bản không khống chế được tính tình dễ xúc động này, thật là đáng lo. Cảm giác thời gian trôi qua cũng không ngắn, Vu Lạc Vũ cũng chuẩn bị trở về Vĩnh Cát điện xử lý triều chính. Về phần tiểu Ngọc Nhi...Vu Lạc Vũ đưa mắt nhìn Bùi Ngọc Nhi, vừa vặn cùng ánh mắt của Bùi Ngọc Nhi giao nhau, sau đó Bùi Ngọc Nhi diện vô biểu tình xoay mặt sang chỗ khác. Vẻ mặt Vu Lạc Vũ u ám, nói. "Ngày mai cô vương sẽ tìm hai cung nữ dạy ngươi quy củ. Ngoan ngoãn học." Nói xong Vu Lạc Vũ nhanh chóng rời đi. Nhìn bóng dáng Vu Lạc Vũ, Bùi Ngọc Nhi nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc cũng đi rồi. Vì sao mình luôn cảm giác Lạc Đế này càng ngày càng khó hầu hạ nhỉ, ba năm này sẽ ra sao a. Sáng sớm hôm sau, mặt trời còn chưa ló dạng, Dạ Yêu Điện liền xuất hiện hai vị cung nữ hơi lớn tuổi, Bùi Ngọc Nhi đang ngủ say sưa bất ngờ bị gọi dậy, tâm tình tất nhiên là kém đến cực điểm. Trong lòng liên tiếp mắng Vu Lạc Vũ, đây không phải là nàng ta có ý muốn tra tấn mình sao, hiện tại mới canh năm*, học lễ nghi cung đình cái gì chứ, ngày xưa mình luyện võ cũng không có sớm như vậy. Lạc Đế đê tiện, Lạc Đế nhỏ nhen! (*Từ 3h đến 5h sáng.) Mơ mơ màng màng đi theo cung nữ học lễ nghi, Bùi Ngọc Nhi cực kỳ buồn ngủ, cố tình hai vị cung nữ lại loại người muốn hoàn mỹ, lúc thì Ngọc Nhi tiểu chủ cái này không đúng, lúc lại Ngọc Nhi tiểu chủ cái kia không đúng. Lập đi lập lại vô số lần, Bùi Ngọc Nhi cũng không biết nàng đã bao nhiêu lần mặc niệm 'ta nhịn'. Ta nhịn! Bùi Ngọc Nhi tự nhủ, lúc trước công phu khó như vậy mình cũng có thể học giỏi, giờ chỉ là mấy cái lễ nghi nho nhỏ chẳng lẽ có thể làm khó được mình sao? Bùi Ngọc Nhi quyết định nghiêm túc học, chỉ cần có thể làm cho Lạc Đế không kiếm chuyện với mình, chỉ cần ba năm này mình có thể an an ổn ổn trôi qua. Dù là lên núi đao xuống biển lửa, Bùi Ngọc Nhi đều phải dũng cảm tiến tới!
|
Chương 16 Mấy ngày gần đây, Vu Lạc Vũ bận rộn xử lý quốc sự, mỗi ngày chỉ ngủ mấy canh giờ làm nàng mệt mỏi đến cực điểm. Cũng may, gần đây trong cung rất yên ắng, mình phái cung nữ đến dạy Bùi Ngọc Nhi lễ nghi, nàng ta thế nhưng cũng không ầm ĩ ra chuyện gì, điều này làm Vu Lạc Vũ có chút kinh ngạc, nhưng nàng cũng không cho rằng Bùi Ngọc Nhi sẽ thật sự nghe lời ngoan ngoãn học mấy cái lễ nghi rườm rà kia. Buổi chiều, ánh mặt trời dịu mát, đây là thời tiết tốt để vừa tắm nắng vừa thưởng thức trà vừa ngắm hoa. Thế nhưng Vu Lạc Vũ lại ở Vĩnh Cát Điện phê duyệt tấu chương. Đăng hỏa ở thiên thính* củaVĩnh Cát Điện là một ngày mười hai canh đều đốt. Khi Vĩnh Đế vẫn còn tại thế, nơi này mùa hè chính là nơi tránh nắng tốt nhất, bởi vì nó đủ âm u, là nơi duy nhất trong Vĩnh Cát Điện mà ánh mặt trời ít chiếu đến nhất. Mà từ khi Vu Lạc Vũ đến liền đem thiên thính xem như thư phòng, bởi vì Vu Lạc Vũ không thích ánh nắng mặt trời. (*Thiên thính - 偏厅. Đại sảnh ở chính giữa, còn thiên thính ở hai bên...nên mình gọi là sảnh ngoại, tức là sảnh bên...) "Hai ngày nay, Bùi Ngọc Nhi thế nào?" Vu Lạc Vũ vừa phê duyệt tấu chương vừa hỏi Niệm Tuyết đứng bên cạnh, trong lòng nàng chung quy vẫn không tin Bùi Ngọc Nhi sẽ ngoan ngoãn học quy cũ, đó căn bản là điều không có khả năng. "Hồi bệ hạ, Dạ Yêu Điện cũng không xảy ra bất cứ chuyện gì." Thật không? Vu Lạc Vũ buông bút, bắt đầu trầm tư. Nàng luôn luôn nhìn người rất chuẩn, nhưng Bùi Ngọc Nhi này thật sự làm cho nàng nhìn không thấu. Tính cách nàng ấy như vậy, không phải là ghét bị trói buộc nhất sao? Ngoan ngoãn học tập quy củ? Làm sao có thể chứ?! Quên đi, Vu Lạc Vũ cũng không định bận tâm đến chuyện này. Mình cũng không phải Bùi Ngọc Nhi làm sao biết nàng ấy suy nghĩ cái gì chứ, thật sự là tự tìm khó. Vu Lạc Vũ cười khổ, mấy ngày gần đây thật sự kỳ quái, không hiểu sao đôi khi sẽ nghĩ đến Bùi Ngọc Nhi, nghĩ xong sẽ cảm thấy ngực như bị đè nén, rất khó chịu. Sau đó qua một lát sẽ lại tiếp tục nghĩ đến. Mình cũng sắp không thể hiểu được mình nữa rồi. Tiếp tục vùi đầu phê duyệt tấu chương, cho dù cảm thấy mình sắp phát điên, Vu Lạc Vũ cũng phải kiên trì. Nàng không thể buông tay mặc kệ, rồi từ đó về sau không thượng triều. Nếu vậy Vu Quốc cũng hoàn toàn xong rồi. Đúng lúc này, cánh cửa thư phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, sau đó xuất hiện một cái đầu. Niệm Tuyết nghe thấy âm thanh liền hướng mắt nhìn qua. Là cung nữ ở Vĩnh Cát điện, cũng nữ đó ra dấu với Niệm Tuyết ý bảo nàng đi đến một chút. Niệm Tuyết quay đầu lại nhìn nhìn Vu Lạc Vũ, phát hiện nàng vẫn còn đang tập trung phê duyệt tấu chương, hoàn toàn chưa chú ý đến, vì thế Niệm Tuyết rón rén đi ra thiện thính. Cũng chỉ mất một chút thời gian nói mấy câu, Niệm Tuyết lại đẩy cửa phòng rón rén bước vào. "Bệ hạ." Niệm Tuyết nhỏ giọng gọi một tiếng. "Ân?" Vu Lạc Vũ lên tiếng trả lời, mắt vẫn tiếp tục xem tấu chương. "Dạ Yêu Điện đã xảy ra chuyện, nghe nói hai cung nữ dạy quy củ đã bị Ngọc Nhi tiểu chủ đánh." Sau một lúc lâu, Vu Lạc Vũ mới khó chịu 'Ân' một tiếng. Ngẩng đầu, vừa xoa bóp huyệt giữa hai hốc mắt, vừa nói. "Đi thôi, đi xem kiệt tác mà tiểu Ngọc Nhi của cô vương làm ra xem." Vu Lạc Vũ không kinh hãi cũng không tức giận, trái lại thanh âm lại dị thường nhẹ nhàng. Nàng đã sớm đoán sẽ xảy ra chuyện, chỉ là sớm hay muộn thôi. Xem ra mình ít nhiều cũng hiểu được một chút tính cách của Bùi Ngọc Nhi. Ngồi trên long liễn* thẳng một đường đến Dạ Yêu điện, được cung nữ bẩm báo nàng cũng đã biết ngự y đã đến đó chẩn trị, còn Bùi Ngọc Nhi thì đang nghỉ ngơi trong điện. Vu Lạc Vũ đến chỗ ngự y trước, nàng muốn nhìn xem Bùi Ngọc Nhi đã đem cung nữ đó đánh thành cái dạng gì. (*Kiệu của vua.) Ngự y đang chữa trị, nhìn thấy Lạc Đế đến liền vội vã hành lễ. "Ngô vương vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế." "Đứng lên đi. Thương thế như thế nào?" Vu Lạc Vũ hỏi thăm thương thế của cung nữ kia. "Hồi bệ hạ, vết thương ở eo, bị gãy. Thương gân động cốt, e rằng phải qua một đoạn thời gian mới có thể xuống giường, hơn nữa tuổi tác của nàng cũng hơi lớn, sợ rằng mức độ khôi phục sẽ rất chậm." "Vậy à." Vu Lạc Vũ gật đầu. "Trước an bài để nàng tu dưỡng, chờ qua một đoạn thời gian thì cho nàng chút ngân lượng, để nàng xuất cung đi." Vu Lạc Vũ hướng Niệm Tuyết phân phó, sau đó xoay người đi đến nội thính. "Vâng. Bệ hạ!" Thời điểm đến nội thính, Vu Lạc Vũ thấy Bùi Ngọc Nhi đang an tĩnh nằm trên thảng y* đọc sách. Vu Lạc Vũ có chút kinh ngạc. Nàng ta còn có lúc đọc sách sao? Trong suy nghĩ của Vu Lạc Vũ, hình tượng của Bùi Ngọc Nhi đều là như một đứa nhỏ nghịch ngợm đến làm người khác đau đầu, hiện giờ lại đột nhiên an tĩnh như vậy sẽ làm người ta cảm giác, người điên chỉ có thời điểm lúc hắn điên điên dại dại mới là bình thường, nếu có một ngày hắn đột nhiên an tĩnh lại, người khác sẽ lập tức cho rằng hắn không bình thường. (*Ghế nằm.) "Đang xem cái gì?" Vu Lạc Vũ bất thình lình lên tiếng làm Bùi Ngọc Nhi giật mình hốt hoảng, đến khi thấy rõ là Vu Lạc Vũ, nàng mới vỗ ngực một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm. "Ngươi là quỷ sao, đi cũng không phát ra tiếng." "Ngươi nói gì?" Vu Lạc Vũ không nghe rõ. Bởi vì thanh âm của Bùi Ngọc Nhi quá nhỏ. "Ta nói ta xem luận ngữ*!" Lúc này Bùi Ngọc Nhi liền lớn tiếng trả lời, vừa nói vửa cầm cuốn sách quơ quơ trước mặt Vu Lạc Vũ, giống như sợ nàng không tin vậy. (*sách sưu tập ghi chép lại những lời dạy của Khổng Tử và những lời nói của người đương thời. Sách Luận Ngữ gồm 20 thiên, mỗi thiên đều lấy chữ đầu mà đặt tên, và các thiên không có liên hệ với nhau.) "Xem có hiểu không?" Vu Lạc Vũ tỏ ra hoài nghi, nàng cảm thấy lấy tính tình Bùi Ngọc Nhi nhiều nhất cũng sẽ chỉ xem cố sự tập* thôi. (*Sách nói về chuyện xưa. Giống như tiểu thuyết của chúng ta á.) "Ngươi..." Một câu làm cho khuôn mặt Bùi Ngọc Nhi đỏ hồng. "Ta thích xem đấy, ngươi quản ta!" Hô to gọi nhỏ thế này, Vu Lạc Vũ dám khẳng định Bùi Ngọc Nhi quả nhiên chỉ làm ra vẻ thôi. Nhưng Vu Lạc Vũ cũng không có ý định vạch trần nàng ấy, ngữ điệu sau đó liền trở nên nghiêm túc. "Nếu vậy, hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" "Tại sao ta phải nói với ngươi?" "Ngươi đánh người trong hoàng cung, nếu không có nguyên do rõ ràng ngươi cho là ngươi sẽ thoát khỏi liên quan sao?" Vu Lạc Vũ híp mắt. "Hoặc là, ngươi đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị xử tử?" Lại tới nữa! Sống chung mấy ngày nay, Bùi Ngọc Nhi phát hiện, chỉ cần Vu Lạc Vũ híp mắt đã thể hiện nàng đang tức giận. Nàng muốn xử tử Bùi Ngọc Nhi là chuyện đơn giản như trở bàn tay, huống chi quan trọng nhất chính là Bùi Ngọc Nhi còn chưa muốn chết, nàng vẫn đang chờ đến ngày mình được ra khỏi cung. Cho nên nhất thời khí thế của Bùi Ngọc Nhi cũng yếu hơn nhiều, nàng hắng giọng một cái, sau đó nói. "Thì là chuyện nàng dạy ta quy củ a. Rõ ràng ta đã rất nghiêm túc học, nàng vẫn nói cái này không đúng, cái kia không đúng, thế này không đúng, thế kia không đúng. Ta đứng đến chân không còn cảm giác thế mà nàng vẫn không để cho ta nghỉ ngơi. Sau đó ta cãi mấy câu với nàng, nàng lại đến ngắt véo ta! Cho nên...cho nên ta..." "Cho nên, ngươii liền một cước đạp gãy eo của nàng?" Vu Lạc Vũ giúp Bùi Ngọc Nhi đem câu tiếp theo nói rõ ra, ai ngờ sau khi Bùi Ngọc Nhi nghe xong đột nhiên đứng bật dậy lý trực khí tráng* la lớn. (*Có lý.) "Là nàng véo ta trước nên ta mới đánh nàng!" "Nàng véo ngươi ở đâu?" Vu Lạc Vũ không nhanh không chậm dò hỏi, Bùi Ngọc Nhi thật là một chủ nhân đùn đẩy trách nhiệm. "Cánh tay!" "Cánh tay đã bị véo gãy sao?" "...." Bùi Ngọc Nhi không nói gì, cánh tay quả thật không có bị véo gãy, nhiều nhất chỉ là bị bầm thôi, nhưng Bùi Ngọc Nhi từ trước đến giờ là người không muốn thua thiệt, vì vậy nàng liền phản bác. "Ta chỉ đá nhẹ một cước, ai biết nàng ta lại yếu như vậy!" Lại còn dám cãi?! "Nếu nói vậy chính là nàng ta sai?" Bùi Ngọc Nhi cảm thấy nói nhiều vô ích, hừ một tiếng liền ngồi xuống tiếp tục xem sách. Nàng chính là cảm thấy Vu Lạc Vũ cố ý kiếm chuyện với nàng, nhất định là bởi vì bốn năm trước mình cũng đã đạp nàng ta một cước. Hừ, Thật là một con người nhỏ mọn! Thấy thái độ đó của Bùi Ngọc Nhi, Vu Lạc Vũ cũng lười phản ứng. Mấy ngày nay xử lý triều chính cũng đã đủ làm nàng mệt chết, nàng chỉ hy vọng có thể nhanh chóng xử lý nốt chuyện này. Có điều công ra công, tư ra tư. Nàng cũng sẽ không bởi vì Bùi Ngọc Nhi là đặc biệt thì liền tha cho nàng ấy lần này. "Ba ngày không được phép ăn cơm. Từ từ ngẫm lại đi!" "Ngươi...." Tức giận trợn mắt nhìn Vu Lạc Vũ, Bùi Ngọc Nhi thật rất muốn nổi điên. Lại ba ngày không ăn cơm, ngươi thật cho rằng ta là thần tiên sao? Vu Lạc Vũ cũng không quan tâm, xaoy người rời đi. Nàng còn có rất nhiều chuyện chưa làm xong, làm trễ nãi thời gian lâu như vậy, e rằng hôm này lại phải trắng đêm không ngủ. Vu Lạc Vũ có chút hoài nghi tất cả mọi chuyện mình đã làm là đúng hay sai, đem nàng ấy giữ lại bên cạnh là phúc hay họa đây? Sau khi Vu Lạc Vũ rời đi, Bùi Ngọc Nhi vẫn tiếp tục xem sách, nhưng lần này nàng xem không nổi nữa. Mình vào hoàng cung đã bao lâu chứ? Vậy mà đã bị bỏ đói sáu ngày, sau này những chuyện như vậy có phải sẽ bình thường như cơm bữa hay không? Đã không được tự do thì thôi đi, giờ đến cơm cũng không cho ăn? Mỗi ngày còn phải đối mặt với dáng vẻ cằn nhằn lãi nhãi của Lạc Đế, còn luôn uy hiếp mình. Tiểu nhân hèn hạ! Bùi Ngọc Nhi càng nghĩ càng không cam lòng. Ba năm...ba năm...suy nghĩ một chút Bùi Ngọc Nhi cũng có thể tưởng tượng đến kết cục ngày sau của mình. Bị giết chết, chết đói, chết ngạt, bị bức chết, ức chế đến chết! Không được không được! Bùi Ngọc Nhi vội vàng lắc lắc đầu để bản thân thanh tỉnh một chút. Bây giờ không phải là thời điểm suy nghĩ lung tung, phải giữ đầu óc minh mẫn mới có thể nghĩ ra đối sách. Mình nhất định sẽ không ngồi chờ chết. Đột nhiên một ý niệm to gan xông vào đầu Bùi Ngọc Nhi. Phải trốn! Nói gì cũng phải chạy thôi! Nhưng suy nghĩ lại một chút, Bùi Ngọc Nhi lại yểu xìu, mình không có công phu thì làm sao trốn? Thuốc giải lại đang ở chỗ Lạc Đế, mình chắc chắn không thể trộm được. Nếu mình thật sự có thể trốn ra khỏi cung vậy còn võ công thì sao? Cũng không thể không cần a! Nhất định có biện pháp, Bùi Ngọc Nhi tự nói với bản thân có biện pháp. Cũng không thể cứ như vậy mà bỏ cuộc được, hoàng cung này bất luận thế nào cũng không thể ở lại. Bùi Ngọc Nhi ở trong nội thính đi tới đi lui, chỉ thiếu điều vò đầu bứt tóc mà thôi. "Ngốc quá!" Qua thời gian một chung trà, Bùi Ngọc Nhi đột nhiên dừng bước, lấy tay vỗ trán một cái. Sao mình lại ngốc như vậy, sau khi xuất cung có thể đi tìm sư phụ mà. Sư phụ lợi hại như vậy, quen biết lại nhiều, nhất định có thể tìm được thuốc giải. Đúng! Bùi Ngọc Nhi gật đầu, cứ làm như vậy đi, tối nay hành động! Nghĩ là làm, Bùi Ngọc Nhi lập tức lao ra khỏi nội thính. Phải đi tìm một vài dụng cụ. Bây giờ không giống trước kia có khinh công nhảy một cái liền đi ra ngoài. Phải tìm dây thừng này nọ, hy vọng có thể dùng được, sau đó thuận lợi chạy thoát! Bùi Ngọc Nhi thầm cầu nguyện trong lòng, nhất định phải bình an chạy ra ngoài. Bùi Ngọc nhi ôm quyết tâm đêm nay phải liều chết chạy trốn, hơn nữa tuyệt đối không thể để bị bắt. Nếu không....Bùi Ngọc Nhi rùng mình một cái, nàng cũng không biết kết cục của nàng sẽ thê thảm thế nào, nói không chừng có thể giống mấy tên lúc trước, bị lôi ra xử lăng trì. Bất quá con người luôn luôn ôm ấp may mắn trong lòng, Bùi Ngọc Nhi cũng vậy, nàng rất háo hức chuẩn bị mấy món để tối nay dùng đến. Nàng tin rằng không có công phu nhưng vẫn còn kinh nghiệm. Nàng đã học công phu nhiều năm như vậy nhất định sẽ không bị mấy tên lính bình thường trong cung phát hiện ra. Chỉ cần có thể chạy ra khỏi hoàng cung, nàng sẽ lại là một Bùi Ngọc Nhi tự do tự tại, lúc đó cũng chẳng thèm quan tâm Lạc Đế hèn hạ nữa, thích làm gì thì làm! W0z]n17m
|
Chương 17
[Từ chương 17 đến chương 33 là do bạn FuolardRouge bên trang asianlabrys.com edit. Nhưng mình không thể liên lạc được với bạn đó để xin phép. Nếu bạn có tình cờ đi ngang qua thì cho mình gửi lời xin lỗi vì đã lấy mà không xin phép. Nếu bạn ko đồng ý có thể ib mình. Mình sẽ gỡ xuống ngay ^^] --
Canh ba nửa đêm bầu trời tối đen một mảnh, Bùi Ngọc Nhi chờ đến lúc này mới quyết định hành động. Nàng thủ sẵn bên hông dây thừng, chủy thủ, mặc trên người một thân y phục dạ hành rồi rón rén rời đi. Nhìn quanh bên ngoài không thấy bóng người nàng mới tạm yên tâm, xem ra chọn thời điểm này thật là sáng suốt. Trong cung bài trí trùng trùng, nàng dựa vào trí nhớ có phần mơ hồ sờ soạng tiến về phía trước. Bùi Ngọc Nhi bước đi thật cẩn thận, trong lòng thầm trách mình lúc trước tiến cung đã không chịu ghi nhớ đường đi, hoàng cung ban đêm đăng hỏa sáng tựa ban ngày, nàng lúc này một thân y phục dạ hành lại càng dễ dàng gây chú ý. Ra đến bên ngoài binh lính tuần tra mỗi lúc một đông, đội người này vừa rời đi lập tức có một đội khác đến thay thế. Hoàng cung quả nhiên là đề phòng vô cùng cẩn mật, Bùi Ngọc Nhi nấp một hồi lâu cũng không tìm được cơ hội thoát thân. Thậm chí trước mặt nàng còn có ba tên thủ vệ ngồi nghỉ ngơi, thật là tức chết! Chẳng lẽ mệnh của mình lại phạm vào Thiên Sát cô tinh* sao? Bùi Ngọc Nhi càng lúc càng khẩn trương, cứ kéo dài như vậy thì cơ hội trốn thoát sẽ càng mong manh, nhưng phải làm sao bây giờ? Bọn người đó cứ ngồi nghỉ cả ngày, xem chừng còn không muốn đứng dậy. (*sao quả tạ.) Không thể cứ như vậy mà trở về được, Bùi Ngọc Nhi cắn răng ngước mắt lên nhìn trời. Hiện giờ đã là canh bốn, trước canh năm nhất định phải trốn thoát khỏi đây. Lúc đó trời sáng di chuyển sẽ khó khăn hơn, quan trọng nhất là Lạc Đế đê tiện kia cũng đã thức dậy. Nếu để nàng ta phát hiện ra coi như mình chết chắc. (Canh bốn: 1 giờ đến 3 giờ sáng. Canh năm: 3 giờ đến 5 giờ sáng.) Bùi Ngọc Nhi nghĩ không thể lãng phí thời gian thêm nữa, bọn người này xem ra còn ngồi đây lâu, vậy mình phải đổi sang đường khác mới được. Hoàng cung bài trí như mê cung, nàng sớm đã quên hết đường, nay gặp phải tình huống này trong lòng lại càng rối loạn. Đến nước này đành phải liều một phen vậy, cũng không tin sẽ không tìm được đường đi. Bùi Ngọc Nhi nhắm mắt tự trấn an, nhưng chưa kịp quay đầu lại đã nghe có tiếng người vọng đến. Nàng giật mình mở mắt ra thì thấy phía trước là một đội quân đang từ từ đi tới. Bùi Ngọc Nhi nhất thời luống cuống, tay chân hoảng loạn đến phát run, trong đầu lắp bắp rên lên, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Phía trước một đội thủ vệ, phía sau cũng có một đội đang ngồi, Bùi Ngọc Nhi lúc này bị dồn ở chính giữa không thể chạy đi đâu. Cuối cùng theo bản năng liền leo lên bức tường bên cạnh. Cũng may cho nàng khúc quanh này tương đối kín đáo, bên cạnh lại có một thân cây, tuy không cao nhưng có thể che khuất người. Nàng lúc này lại một thân y phục dạ hành, không nhìn kỹ thật ra cũng không để ý thấy. Lúc này Bùi Ngọc Nhi chỉ mong bọn người kia đều là kẻ điếc người mù. Ngươi đừng trông thấy ta, ngươi đừng trông thấy ta... Bùi Ngọc Nhi trong lòng niệm đi niệm lại, hai chân đã muốn đứng không vững, mồ hôi liên tiếp thoát ra, lại bị gió lạnh thổi làm nàng không nhịn được mà run lẩy bẩy. Tiếng bước chân càng lúc càng gần khiến thần kinh Bùi Ngọc Nhi trở nên tê liệt, còn có thể nghe thấy trái tim đập mạnh liên hồi, nàng chưa từng thấy thời gian trôi qua chậm như vậy, cảm giác một khắc ngắn ngủi kia dài tới ba năm. Đội thủ vệ quân cuối cùng cũng đã lướt qua, Bùi Ngọc Nhi nhìn thấy họ đi rồi mới nhẹ thở phào, nhịp tim cũng dần ổn định lại. Nhưng con người vốn là một sinh vật lạ lùng, càng biết không nên lại càng không khống chế được nỗi hiếu kỳ. Lại nói, trong giờ phút sinh tử người ta cảnh giới bao nhiêu thì khi nguy hiểm trước mắt trôi qua lại càng thả lỏng bản thân bấy nhiêu. Bùi Ngọc Nhi lúc này chính là chủ quan như vậy, bọn người kia vừa lướt qua, nàng liền bất tri bất giác liếc mắt nhìn theo. Chỉ không ngờ vừa nhẹ chuyển người một cái, chiếc móc sắt trên dây thừng lại bất ngờ phản quang, lóe lên một đường sáng chói chang chiếu thẳng vào mắt tên thủ vệ. "Ai?" - Hắn hô to một tiếng. Tất cả thủ vệ khác đột ngột dừng lại, giơ binh khí lên phòng thủ, đến lúc này bọn họ vẫn chưa nhìn thấy Bùi Ngọc Nhi. Vừa nghe tiếng thét trái tim Ngọc Nhi liền nghẹn lại, hình ảnh của trăm ngàn loại tra khảo cực hình ùa về hiện lên trước mắt nàng. Chết chắc rồi, Bùi Ngọc Nhi kêu hoảng, không thể bị bắt được! Nàng cắn răng một cái, không kịp suy nghĩ, chạy đi! Chạy trước rồi tính tiếp. Bùi Ngọc Nhi vừa nhảy xuống ngay lập tức bị phát hiện ra. Đội thủ vệ hô to "Có thích khách!" sau đó cấp tốc đuổi theo nàng. Bùi Ngọc Nhi lúc này không còn biết làm gì ngoài nhắm mắt liều mạng chạy, bên hông dây thừng cùng chủy thủ va chạm vào nhau truyền ra tiếng kêu lách cách. Nàng thở hổn hển, thể lực càng lúc càng suy kiệt. Chạy đi! Bùi Ngọc Nhi trong đầu trống rỗng, lồng ngực đau nhức đến độ muốn vỡ tung ra. Đại đội phía sau càng lúc càng gần, chỉ trong chốc lát đã có thể đuổi tới. Bọn họ dù sao cũng là nam tử, so với Bùi Ngọc Nhi không còn võ công thì thể lực tốt hơn rất nhiều. Đến khi khoảng cách không còn xa, một tên thủ vệ đột ngột nhảy lên, đạp vào ngực Bùi Ngọc Nhi một cước. "A..." - Bị lực đạo đột ngột đạp trúng, một trận đau đớn dấy lên trên người Bùi Ngọc Nhi, nàng khuỵu chân té ngã rồi trượt về phía trước gần một thước. Lúc nàng ngã sấp xuống thì toàn bộ đại đội phía sau cũng đuổi tới nơi. Hai nam nhân to lớn liền thô bạo lôi Bùi Ngọc Nhi đang nằm trên mặt đất lên, bẻ ngoặt hai tay nàng lại. Liền sau đó một nam nhân dáng vóc trung đẳng nghênh mặt đi tới, đoán chừng hắn chính là trưởng đội thủ vệ quân. Nam tử kia chăm chú quan sát Bùi Ngọc Nhi, thấy nàng một thân y phục dạ hành liền kết luận nàng là thích khách. "Còn dám ban đêm xông vào hoàng cung sao? Đem xuống, chém!" "Không không!" Bùi Ngọc Nhi bật người mở miệng ngăn cản, "Ta là muốn chạy trốn ra ngoài, không phải đột nhập!" "Nói càn!" Nam tử kia hừ lạnh một tiếng, không thèm nghe Bùi Ngọc Nhi giải thích, "Còn không mau lôi xuống?!". Trong lòng hắn tuy cũng thấy chút lạ lùng, nàng ta xem ra không hề có võ công, thật sự cũng không thể đột nhập tới đây được. Nhưng dù sao, y phục và đạo cụ trên người kia cũng đã đủ khiến nàng đầu rơi xuống đất. "Vâng!" "Khoan đã!" Hai thủ vệ đang chuẩn bị mang Bùi Ngọc Nhi đi liền bị một thủ vệ khác đến cản đường. Nam tử vóc dáng trung đẳng quay đầu lại nhìn, sẵng giọng "Là ta bắt được nàng trước, ngươi muốn cướp công sao?" "A, không phải!" Nam tử kia không để ý tới câu nói khiêu khích, đi đến chăm chú nhìn Bùi Ngọc Nhi. Bùi Ngọc Nhi lúc này trong lòng ngổn ngang trăm mối, cuối cùng cũng đem mình đi giết. Chỉ là... không biết ngày mai khi Lạc Đế biết mình đã chết sẽ có phản ứng gì? Nàng sẽ giận dữ sao? Nghĩ đến đây Bùi Ngọc Nhi bật cười lắc đầu, thật ngớ ngẩn, nói không chừng nàng ta còn vui mừng vỗ tay mãn nguyện. Mình gây ra nhiều phiền phức như vậy, bây giờ chết đi, nàng ta rút cuộc cũng có thể nhẹ nhõm. Đúng lúc này, nam tử kia đột nhiên lên tiếng "Ngươi tên gì?" "Bùi Ngọc Nhi." Nam tử đó nghe được ba chữ này liền trợn tròn hai mắt. Bùi Ngọc Nhi thấy vẻ mặt hắn hoảng sợ, phải chăng đã nhận ra mình? Hắn đột nhiên quay người sang thủ vệ vóc dáng trung đẳng kia, khẽ nói: "Người này không thể giết. Trước đây ta đi tuần ở Dạ Yêu Điện đã thấy qua nàng, nàng cùng bệ hạ có quen biết." Người vóc dáng trung đẳng kia vội vàng hỏi "Vậy phải làm sao?". Hắn lúc này cũng thấy lúng túng, không thể chém, vậy phải xử trí như thế nào? "Ta nghĩ nên mang nàng đi gặp bệ hạ để người định đoạt." Cái gì? Bùi Ngọc Nhi nghe đến đây trong lòng kêu hoảng. Mang mình đi gặp Lạc Đế, chẳng phải còn thảm hại hơn cả chết sao? Bị bọn họ giết cùng lắm là rơi đầu, nhưng vào tay Lạc Đế... nói không chừng còn bị lăng trì xử tử! Bùi Ngọc Nhi khóc không ra nước mắt nhưng cũng không biết làm sao, lúc này nàng chỉ là con cá đang vẫy vùng chờ chết. Đoạn đường dẫn đến Vĩnh Cát điện không hề dễ chịu cho Bùi Ngọc Nhi. Nàng bị hai nam tử vạm vỡ khóa chặt hai tay, vừa rồi còn bị đạp ngã khiến toàn thân đau đớn. Đêm đã nhạt dần, gió lạnh thổi qua làm nàng run lập cập. Là lạnh sao? Không phải! Bùi Ngọc Nhi không thừa nhận nàng sợ hãi, nhưng quả thật nàng rất sợ. Chẳng phải người ta khi đối diện với cái chết đều luôn yếu ớt như vậy sao? Đường đi không xa, chưa đầy đến một khắc đồng hồ đã tới. Bùi Ngọc Nhi rút cuộc cũng hiểu hoàng cung không phải là nơi có thể dễ dàng thoát ra, chính mình lúc trước sao lại khờ như vậy? Thì ra đi tới đi lui cũng chỉ là đi một vòng, thâm cung này thật giống mê cung, sâu không lường được. *** Vĩnh Cát điện sáng rọi dưới ánh đèn dầu, bốn phía lên đến cả trăm trọng binh canh gác. Bên ngoài đã như vậy bên trong còn có bao nhiêu cao thủ bảo hộ? Bùi Ngọc Nhi lúc này mới chợt nhận ra Lạc Đế cường đại, mình trước mặt nàng thật sự chỉ là con kiến nhỏ, biết lấy gì để chống chọi bây giờ? Đi tới tiền điện nam tử dáng trung đẳng một mình bước lên bậc thang. Hắn đi đến bên vị công công gác cửa thì thầm nói chuyện, sau đó vị công công ra dấu cho hắn đứng ngoài chờ rồi đi vào thông truyền. Chỉ trong chốc lát công công kia đi ra bảo hắn vào cửa. Chết chắc rồi! Bùi Ngọc Nhi trong lòng rên lên một tiếng, không lâu sau cũng sẽ đến lượt mình. Đến giờ ngọ không biết chừng đã bị đem ra lăng trì xử tử.
Hôm nay là quà noel cho reader của bộ này :)))) Merry christmas các tềnh iu :))
|
Chương 18
Tên thủ vệ gắt gao tiến vào Vĩnh Cát điện, không dám nhìn trước ngó sau. Hắn sinh ra hai mươi năm lần đầu tiên mới được đi vào nơi trang nghiêm cao quý thế này, trong lòng không khỏi bần thần lo lắng. Hơn nữa lại sắp được gặp Vu vương, người vĩ đại nhất, hoàn mỹ nhất Vu Quốc, thật sự nằm mơ cũng không nghĩ mình sẽ có ngày này. Đi đến thư phòng, vị công công ngừng cước bộ gõ nhẹ lên cánh cửa, sau khi nghe tiếng Niệm Tuyết truyền "Vào đi!" mới thật cung kính bước vào. Viên thủ vệ lúc này có thể nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch, chỉ hận không thể chạy vọt ra ngoài, hắn quỳ trên mặt đất run rẩy hô lên: "Ngô vương vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!" "Đứng lên." Vu Lạc Vũ hơi khó chịu. Bây giờ đã là canh bốn, còn có chuyện gì kinh động đến mình chứ? "Hồi bệ hạ, nô tài trong lúc tuần tra đêm nay phát hiện một thích khách..." "Có thích khách thì đem ra chém, chuyện như vậy còn kinh động đến cô vương?". Không chờ hắn nói xong, Vu Lạc Vũ lạnh nhạt cắt lời. Vu Lạc Vũ vốn không để tâm đến chuyện này, bên người nàng luôn có rất nhiều cao thủ ngầm bảo hộ, chỉ một tên thích khách nho nhỏ mà cũng đi quấy rầy việc xử lý chính sự của nàng sao, thật là đáng chết! "Không... không phải bệ hạ.". Tên thủ vệ có chút khiếp đảm, Vu vương khí thế thật sự bức người. "Là bởi vì nô tài mấy ngày trước ở Dạ Yêu điện có gặp qua người này, cho nên mới không biết phải xử trí làm sao." Nghe đến đây Vu Lạc Vũ đã hiểu được ý tứ của tên thủ vệ kia, trong lòng nàng bắt đầu tức giận. "Tên là gì?". Vu Lạc Vũ gằn lên ba chữ, chỉ như vậy thôi cũng đủ làm cho không khí xung quanh đột nhiên đặc sánh lại, có thể cảm nhận được rõ sự thay đổi trong giọng nói của nàng. "Bùi... Bùi... Ngọc Nhi..." Tên thủ vệ lắp bắp. Ầm! Vừa nghe ba chữ Bùi Ngọc Nhi sắc mặt Vu Lạc Vũ đột nhiên tái xanh lại, nàng giận dữ ném tấu chương xuống mặt đất. Lạc Đế đột nhiên nổi trận lôi đình làm cho bọn người trong thư phòng vô cùng hoảng sợ, chân cũng đứng không vững, vội vã quỳ xuống miệng không ngớt hô "Bệ hạ bớt giận, bệ hạ bớt giận". Bọn họ đầu đều dập trên mặt đất, mồ hôi lạnh ứa ra. Qua một lúc sau Vu Lạc Vũ mới mở miệng nói: "Đem Bùi Ngọc Nhi đưa đến nội điện." "Vâng." Niệm Tuyết lĩnh chỉ, bước ra ngoài. Tim nàng lúc này đập rất lợi hại, bệ hạ tâm luôn tĩnh như nước, chính mình bao năm qua cũng chưa thấy người nổi giận. Bùi Ngọc Nhi mới đến không bao lâu đã đem bệ hạ chọc thành như vậy, thật là có bản lĩnh! "Các ngươi cũng lui xuống đi!" Vu Lạc Vũ không kiên nhẫn nói. "Tuân chỉ." Tên thủ vệ lảo đảo lui xuống, hắn cảm giác chân đã muốn nhũn cả ra, vô cùng run sợ. Vu vương quả nhiên chính là Vu vương, lệ khí bức người, làm người hầu hạ bên cạnh nàng thật không hề dễ dàng chút nào. Vu Lạc Vũ ngồi một mình trong thư phòng tiếp tục xem tấu chương nhưng một chữ cũng không vào. Đáng chết, đáng chết! Bùi Ngọc Nhi thật đáng chết! Vu Lạc Vũ tức giận đập tay xuống bàn, nàng hiện tại chỉ muốn một chưởng đánh chết Bùi Ngọc Nhi! Nha đầu này thật là không biết điều, mình sủng ái nàng, dung túng nàng, cho nàng ăn những món xa hoa nhất, cũng cho nàng ở nơi tốt đẹp nhất, để nàng hưởng thụ cuộc sống của như một công chúa. Vậy mà nàng còn muốn chạy trốn? Nàng ta nhiều lần chống đối mình, nếu không phải vì một chút quan hệ lúc nhỏ, nàng ta cho rằng có thể muốn đối với cô vương làm gì thì làm sao? Vu Lạc Vũ muốn tức điên lên, nhưng vẫn không ngừng khắc chế bản thân, không thể giết nàng, đừng giết nàng! Vu Lạc Vũ nhắm mắt lại vẫn nghe thấy tiếng nói vọng lại từ sâu thẳm trong tâm, tiếng nói ngăn nàng đừng cắt đi mối liên hệ cuối cùng với quãng đời hạnh phúc. Nhưng Vu Lạc Vũ cảm thấy mình thật sự tức chết rồi, vì sao hết lần này tới lần khác lại là Bùi Ngọc Nhi? Vì sao nàng không thể ngoan ngoãn hơn một chút? *** Thời điểm Bùi Ngọc Nhi bị Niệm Tuyết đem vào nội điện, trong lòng cũng thấp thỏm không yên. Nàng thấp giọng hỏi, Lạc Đế phản ứng ra sao? Niệm Tuyết lạnh lùng đáp bệ hạ thật sự sinh khí, người giận dữ vô cùng. Bởi vì chuyện này Niệm Tuyết đối với Bùi Ngọc Nhi cũng không còn hảo cảm. Bệ hạ chưa từng đối xử với người nào tốt như vậy, Ngọc Nhi tiểu chủ thật không biết phân biệt tốt xấu. Tại sao bệ hạ còn chưa giết nàng, giữ nàng ở bên cạnh như vậy chẳng phải là tự đi tìm khó chịu sao? Niệm Tuyết đưa Bùi Ngọc Nhi đến nơi rồi đóng cửa bỏ đi, để lại Ngọc Nhi một mình trong nội điện to lớn không biết phải làm sao. Nàng nhìn trái nhìn phải cũng thoát không được nỗi bất an trong lòng. Người ta khi đối diện với cái chết đều lo lắng như vậy sao? Bùi Ngọc Nhi tự hỏi. Lúc này Vu Lạc Vũ đột nhiển đẩy cửa bước vào. Bùi Ngọc Nhi thấy nàng thần sắc tức giận cũng không phản ứng gì, dù sao cũng đã đoán trước được. Vu Lạc Vũ nhíu mắt cau mày, toàn thân tản ra hàn khí lạnh như băng, tức giận đến tận xương cốt, tưởng chừng muốn đem toàn bộ nội điện đông cứng lại. Nàng vốn đã nộ khí, đến khi nhìn thấy Bùi Ngọc Nhi một thân trang phục cùng đạo cụ lại càng tức giận không thể lập tức một chưởng đánh chết nàng! Nàng ta ăn mặc như vậy là sao? Một thân y phục dạ hành, còn có dây thừng, còn có chủy thủ? Cứ như vậy muốn chạy trốn khỏi hoàng cung, chẳng phải cho rằng mọi người ở đây đều là kẻ ngốc sao? Đi đến trước mặt Bùi Ngọc Nhi, Vu Lạc Vũ cúi đầu nhìn nàng, sau đó hỏi: "Đi chơi vui vẻ chứ?" "Ta không có đi chơi." "Vậy y phục và đạo cụ trên người ngươi có ý gì, ngươi thật sự nghĩ cô vương bất tài sao? Ngươi cho rằng hoàng cung bài trí như vậy, ngươi dựa vào một dây thừng một chủy thủ là có thể chạy trốn sao?" Vu Lạc Vũ mặt càng nhăn lại. Cô vương đã muốn giúp ngươi một bước xuống thang, chỉ cần ngươi nói theo ý tứ của cô vương, cô vương có thể bỏ qua lần nữa, thế nhưng Bùi Ngọc Nhi ngươi... thật sự là không biết tốt xấu. Bùi Ngọc Nhi ngậm miệng không nói, điểm này quả thật nàng thiếu suy tính. Thật là đần mà, là nhất thời xúc động, nếu chịu động não một chút biết đâu đã sớm trốn ra ngoài rồi, đâu còn phải ở đây chịu tội? "Cô vương biết ngươi suy nghĩ cái gì. Bùi Ngọc Nhi, ngươi đã quên hẹn ước ba năm sao?" "Ta không quên, nhưng ngươi thật sự làm ta chán ghét ngươi, ta không muốn ở đây nữa!" Chát! Một âm thanh đột ngột vang lên, Vu Lạc Vũ hung hăng tiến tới tát lên mặt Bùi Ngọc Nhi khiến nàng té nhào xuống đất. Lạc Vũ tức giận đến gân xanh trên trán cũng bắt đầu nổi lên, đường đường là vương một quốc gia lại bị tiểu nha đầu năm lần bảy lượt nói chán ghét, không tát nàng một cái này, Vu Lạc Vũ cũng cảm thấy chính mình đáng thương. "Vậy cô vương nói cho ngươi, có hay không có hẹn ước ba năm ngươi cũng phải ở lại bên cạnh cô vương, tuyệt đối không được chạy trốn!" Vu Lạc Vũ khống chế không được quát lên. Nàng quên mất mình đã là một quốc gia chi vương, hiện tại chỉ còn lại dáng vẻ hung hăng ngang ngược. "Dựa vào cái gì! Ngươi cho rằng ngươi là Vu vương, người khác đều mong ước được ở lại bên cạnh ngươi sao? Ta không thèm! Ta sẽ trốn, hơn nữa lại còn chạy trốn rất xa, đời này cũng không bao giờ muốn gặp lại ngươi nữa!" "Ha ha ha..." Vu Lạc Vũ tức giận cười to. "Đúng vậy! Ngươi nói đúng! Bởi vì cô vương là Vu vương nên mới không cần quản ngươi có nguyện ý hay không! Tất cả mọ thứ ở Vu Quốc đều thuộc về cô vương, bao gồm cả ngươi, Bùi Ngọc Nhi! Ngươi không có tư cách phản kháng, ngươi là đồ vật của cô vương, cô vương muốn cả đời này nhốt ngươi trong hoàng cung, chết ở hoàng cung. Ngươi vĩnh viễn đừng nghĩ đến việc chạy thoát!" Vu Lạc Vũ không hề giấu diếm vẻ âm hiểm ngoan độc khiến Bùi Ngọc Nhi giật mình, nàng thật khờ, sao bây giờ mới phát hiện ra bộ mặt thật của Lạc Đế? Cả đời nhốt tại nơi này, chẳng phải muốn giam chết mình sao? Bùi Ngọc Nhi không chịu khuất phục, nàng phải phản kháng! Đến chết cũng phải phản kháng. Nàng mặc kệ đối phương là đế vương hay là quân chủ! Bùi Ngọc Nhi hít vào thật sâu cố gắng trấn tĩnh lại. Lúc này Lạc Đế kia đã sớm mất tự chủ, nếu bây giờ mình không khống chế được bản thân, nói ra điều gì phạm thượng chẳng phải càng làm tình huống xấu đi sao? Hiện tại chỉ mong muốn duy nhất được tự do, Bùi Ngọc Nhi thử vận may của mình lần cuối, nàng cố gắng bình tĩnh tìm lời lẽ nói chuyện với Lạc Đế. Hy vọng nàng sẽ đại từ đại bi, tha cho mình một con đường sống. Bùi Ngọc Nhi nói rất nhiều, nàng thật sự nghiêm túc, vẻ mặt cũng nghiêm túc. Từ đầu đến cuối Vu Lạc Vũ lắng nghe, một câu cũng không thốt ra. Nàng im lặng nghe Bùi Ngọc Nhi nói, nàng nó nàng muốn tự do tự tại, muốn du ngoạn nhân gian, muốn được dạo chơi Vu Quốc, được nhìn thấy đủ loại dạng con người, hiểu được các loại phong thổ nhân tình. Chỉ tiếc là Bùi Ngọc Nhi càng nói Vu Lạc Vũ càng kiên quyết không buông tha cho nàng. Không thể nào, Vu Lạc Vũ không thể để Bùi Ngọc Nhi tự do du ngoạn. Việc này nàng là quốc gia chi vương cũng chưa làm qua, Vu Lạc Vũ làm sao có thể đồng ý để cho Bùi Ngọc Nhi được toại nguyện? Là Vu Lạc Vũ ích kỷ, nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng phủ nhận, Vu Lạc Vũ vô lý ích kỷ, Vu Lạc Vũ vô pháp vô thiên, Vu Lạc Vũ muốn gì đều phải có được! Trừ phi ngươi hỏng hoặc ngươi chết đi, bằng không cũng không thể chạy thoát khỏi bàn tay của Vu Lạc Vũ! Thứ mà nàng cho tới bây giờ còn lại cũng chỉ có quyền lợi làm Lạc Đế này, làm sao lại có thể không dùng đến nó để đoạt được điều mình muốn? "Không được!" Sau khi nghe Bùi Ngọc Nhi nói nhiều như vậy về cuộc sống mà nàng khát vọng, Vu Lạc Vũ mặt không biến sắc lạnh lùng thốt ra. "Dựa vào cái gì mà không được? Ta của bản thân ta, dựa vào cái gì phải nghe lời ngươi?" Bùi Ngọc Nhi tức giận rống to, nàng nghe Vu Lạc Vũ nói xong đã muốn mất hết lý trí, vì sao nói đến như vậy rồi mà nàng ta cũng không thông? Là mình muốn tự do, vì sao nàng ta lại ngăn cản? Phải chăng vì bốn năm trước bị mình đánh, nên bây giờ nàng ta bắt mình ở lại hoàng cung cả đời chuộc tội? "Cô vương nói, tất cả mọi thứ trong lãnh thổ Vu Quốc đều thuộc về cô vương. Ngay cả ngươi cũng vậy." "Ngươi nằm mơ! Ngươi không có tư cách can thiệp cuộc sống của ta, ta hiện tại thuộc về ta, tương lai cũng thuộc về phu quân ta, vĩnh viễn không thuộc về ngươi. Ngươi đừng vọng tưởng khống chế được ta!" "Tương lai thuộc về phu quân của ngươi?" Vu Lạc Vũ giận nghẹn đỏ mặt, trên trán cùng trên cổ nổi đầy gân xanh, chưa người nào có thể đem Vu Lạc Vũ chọc tức đến như vậy. Bùi Ngọc Nhi, ngươi thật quá không biết điều, chẳng những muốn trốn chạy lại còn thản nhiên muốn tìm nam nhân? Vu Lạc Vũ lúc này đã hoàn toàn không còn khống chế được bản thân, cơn giận trong lòng đang bốc cháy ngùn ngụt. Nàng nhất định không để Bùi Ngọc Nhi thực hiện được ý định đó, có nghĩ cũng không được nghĩ đến! Bùi Ngọc Nhi, cô vương nhất định phải phá hủy ngươi! Cô vương muốn nhìn cho rõ, ngươi bị phá hủy rồi làm sao còn tìm được nam nhân!
|