Nghịch Mệnh Chi Phản Phái Thượng Vị
|
|
Chương 104 Chương 104 : Ở giữa mùa đông giá lạnh rơi vào trong nước lạnh, nỗi khổ đó người chưa từng trải nghiệm qua tuyệt đối sẽ không biết, mà Phó Bạch Chỉ cũng là lần đầu tiên cảm nhận được loại khó chịu này. Toàn thân đau đớn giống như là bị kim đâm vào, nước tràn vào trong lỗ mũi và lỗ tai, cảm thấy bụng căn phồng khó chịu lại không thể làm gì. Nhưng Phó Bạch Chỉ hiểu rõ, nhất định lúc này Hoa Dạ Ngữ so với mình còn khó chịu hơn. Vết thương trên người nàng bởi vì mấy phen lăn qua lăn lại lại nứt ra, máu đỏ tươi tràn ra ngoài, bởi vì truyền không khí, Phó Bạch Chỉ có thể nếm được rõ ràng máu tràn ra miệng nàng, nội thương kia hẳn là rất nặng. Nghe những người đó đi ngang qua hồ nước, hình như cũng không biết các nàng té xuống đây, Phó Bạch Chỉ thở phào nhẹ nhõm, ở trong lòng mong mỏi những người đó nhanh chóng rời đi, cho đến khi không nghe được tiếng bước chân nữa mới mang theo Hoa Dạ Ngữ trở lại bên bờ. "Ngữ nhi, đừng ngủ, mau tỉnh lại." Sau khi trở lại trên bờ, gió lạnh làm cho ướt đẫm hai người không ngừng run rẩy, thậm chí Hoa Dạ Ngữ đã lâm vào trạng thái hôn mê. Phó Bạch Chỉ hốt hoảng đem viên thuốc còn sót lại ban nãy lấy ra nhét vào trong miệng Hoa Dạ Ngữ, thấy đối phương căn bản không có biện pháp nuốt xuống, lại thống khổ phun ra. Phó Bạch Chỉ vội vàng nhặt thuốc lên đặt vào trong miệng mình, rồi chậm chậm đút cho Hoa Dạ Ngữ. "Ngữ nhi, mau tỉnh lại, không nên ngủ nữa, mở mắt nhìn ta một chút, van ngươi." Phó Bạch Chỉ lo lắng vỗ vỗ cơ thể Hoa Dạ Ngữ, không ngừng sờ mặt của nàng, ôm chặc cả người đang phát run của nàng, ý đồ đem người hôn mê đánh thức. Cũng may thanh âm của Phó Bạch Chỉ đánh thức Hoa Dạ Ngữ, nàng mở mắt ra, mặc dù là một cái động tác đơn giản như thế, cũng làm vô cùng trầy trật. "A chỉ, chúng ta, không sao chứ?" Hoa Dạ Ngữ biết mọi thứ vừa phát sinh, nàng cũng biết mình không thể ngủ mất, nếu là ngủ thẳng như vậy, sợ là sẽ không tỉnh lại nữa. "Ân, không sao, bọn họ đều đi, không sao. Nơi này có củi, ta nhóm lửa đem y phục của ngươi hơ cho khô trước." Phó Bạch Chỉ đỡ Hoa Dạ Ngữ tựa vào bên cây, lượm chút cành cây khô đặt chung một chỗ. Nàng ở hiện đại đã từng xem qua không ít phim tìm cách sinh sống tại dã ngoại, cũng biết nên làm như thế nào đánh lửa, nhưng nàng không nghĩ tới trong thực tế lại khó như vậy. Đầu gỗ vốn khô ráo cọ xát hồi lâu cũng không có tia lửa, Phó Bạch Chỉ vừa lạnh vừa vội, ngực càng sợ và tự trách. Sao nàng lại vô dụng như vậy, rõ ràng biết nên làm như thế nào, nhưng lại làm không tốt. Chính nàng rất lạnh, nhưng Hoa Dạ Ngữ so với nàng còn lạnh hơn, nàng nhất định phải nhóm lửa, bằng không các nàng nhất định sẽ chết cóng chết ở chỗ này. Nhưng mà, càng sốt ruột, thì củi càng không cháy. Phó Bạch Chỉ nổi giận dùng sức rất lớn, củi kia đúng là bị bẻ gảy, để cho Phó Bạch Chỉ gấp đến đỏ cả mắt, nước mắt nhịn không được chảy xuống. "Ngữ nhi, xin lỗi, ta thật vô dụng, cái gì cũng không làm được. Ta không phải là bác sĩ, không có biện pháp trị liệu vết thương cho ngươi, ta cũng không phải cao thủ võ lâm, chỉ có thể nhìn những người đó ức hiếp ngươi. Hiện tại ngay cả chuyện châm lửa đơn giản như vậy ta đều làm không được, như vậy có cái gì khác đồ bỏ đi!" Phó Bạch Chỉ thấp giọng nói, cắn chặc cánh môi ngăn nước mắt, nỗ lực lần nữa đi ma sát đống củi kia. Lúc này, nàng cảm thấy sau lưng trầm xuống, khí tức thuộc về Hoa Dạ Ngữ trộn lẫn nhàn nhạt mùi máu tươi, để cho Phó Bạch Chỉ không cầm được quay đầu lại, gương mặt đã bị cánh môi lạnh lẽo của đối phương hôn lên. Nụ hôn này trấn an sự nóng nảy của nàng, để cho nàng tỉnh táo lại. "A chỉ cần gì phải nói như vậy, không nhóm lửa cũng không phải cái tội ác tày trời gì, đến lượt ta, ta cũng làm không được. Ngươi chính là ngươi, là người ta thích." "Ta biết ngữ nhi sẽ không ghét bỏ ta, nhưng ta sẽ ghét bỏ chính mình. Ta nhất định phải trở nên lợi hại hơn, ta muốn những người này trả giá thật lớn, ta muốn đứng ở chỗ cao nhất bảo hộ ngươi, không bao giờ để cho bất kỳ kẻ nào nói ta ngươi không tốt nữa." Phó Bạch Chỉ nói, tiếp tục cúi đầu khoan gỗ, lần này cuối cùng cũng dần dần có ngọn lửa, rơm củi liên tiếp cháy lên. Phó Bạch Chỉ vui vẻ cười rộ lên, đem đống củi lửa chung quanh dời qua, quay đầu nhìn lại Hoa Dạ Ngữ, thấy đối phương co rúc ở trên lưng của mình, chân mày đẹp mắt chau lại. Phó Bạch Chỉ sờ sờ cái trán của nàng, phát hiện nhiệt độ cơ thể của nàng lúc cao lúc thấp, thân thể run dử dội hơn, vội vàng đem quần áo ướt sũng lạnh ngắt trên người nàng cởi ra đặt ở bên cạnh ngọn lửa hơ cho khô, hai người ngồi trên y phục, không mảnh vải ôm nhau. "Ngữ nhi, có cảm thấy khá hơn chút nào không, chỗ nào còn đau?" Ôm cơ thể gầy nhỏ của Hoa Dạ Ngữ, Phó Bạch Chỉ sờ mái tóc dài của nàng, lo lắng hỏi, Hoa Dạ Ngữ nghe xong chỉ lắc đầu, đem thân thể vùi vào trong lòng Phó Bạch Chỉ, cắn chặt môi dưới. Nội thương rất nặng, nàng biết chỉ ăn thuốc kéo dài tánh mạng kia cũng không có ích gì, sợ là Liễu Tĩnh Mạt ở chỗ này, cũng khó mà đem tâm mạch hư hại của mình lần nữa nối lại. Mặc dù tránh được một kiếp, nàng cũng hiểu rõ phó thân thể sứt mẻ này, căn bản không chống đỡ được bao lâu. Vừa rồi vì chạy trốn, nàng lại vi phạm ý tứ của Liễu Tĩnh Mạt, ăn thuốc tăng cường nội lực kia. Hôm nay độc trong người làm loạn, đã có dấu hiệu phát tác, mấy ngày nay, độc phát tác càng ngày càng thường xuyên, sự đau đớn đó một lần so với một lần khó mà chịu được, Hoa Dạ Ngữ không biết nếu một hồi phát độc mình còn có thể chịu nỗi hay không, nếu lúc đó có thể hôn mê ngủ mất thì tốt biết bao nhiêu. Nhưng nếu như ngủ thật, còn có thể nhìn thấy a chỉ nữa sao? "A chỉ. . . Ngươi cùng ta trò chuyện, có được hay không?" Hoa Dạ Ngữ nỗ lực để cho mình bảo trì thanh tỉnh, cười hỏi Phó Bạch Chỉ. Nàng muốn cùng Phó Bạch Chỉ nói nhiều một chút, như vậy có thể quên khó chịu trên người. "Ân, ngữ nhi muốn nói cái gì?" Phó Bạch Chỉ hôn trán Hoa Dạ Ngữ một cái, phát hiện đỉnh đầu nàng nóng gay gắt, người thì lạnh như miếng băng mỏng, nhịn không được ôm sát nàng. "Thực ra, tình huống như vậy, không phải là ta chưa từng gặp qua. Khi còn bé Hoa gia gia đối xử với ta rất tốt, chúng ta lại không có chỗ nào để ở. Vào đông. . . cũng là tùy tiện tìm cái ngõ nhỏ tránh gió liền. . . ngủ. Khi đó, so với hiện tại. . . lạnh hơn rất nhiều." "Nếu như ta có thể tìm được ngươi sớm hơn một chút thì tốt rồi." Mặc dù biết Hoa Dạ Ngữ nói như vậy nguyên nhân rất lớn là muốn an ủi mình, nhưng Phó Bạch Chỉ có thể cảm thấy thần trí của nàng đã không rõ ràng lắm. Cặp mắt kia mờ mịt nhìn mình, ngũ quan xinh xắn rõ ràng đau đớn rồi lại ngấm ngầm chịu đựng, miễn cưỡng cười với mình. Dù dưới tình huống như thế, Hoa Dạ Ngữ vẫn rất đẹp. "Sư tỷ. . . Ta đau quá. . ." Phó Bạch Chỉ mất thần trước mắt, Hoa Dạ Ngữ bỗng nhiên ôm chặc nàng, ở thời điểm nàng bất lực, sẽ luôn luôn gọi mình như vậy. Phó Bạch Chỉ vội vàng nhìn vết thương ở ngực Hoa Dạ Ngữ, phát hiện không có dị thường, nhưng Hoa Dạ Ngữ lại kêu đau. Người này thường ngày thích nhất chịu chết chống đỡ, lúc nãy khó khăn như thế cũng không có hé răng, mà lúc này lại kêu đau, vậy nhất định là đau cực kỳ mới có thể như vậy. "Đau chỗ nào? Có phải vết thương phía sau nứt ra rồi hay không?" Phó Bạch Chỉ vội vàng nhìn vết thương sau lưng Hoa Dạ Ngữ, lại bị đối phương có chút dùng sức hôn. Hoa Dạ Ngữ hôn rất cấp bách, nói là thân mật, không bằng nói là phát tiết. Thân thể nàng run rẩy kịch liệt, màu đen con ngươi mờ mịt luống cuống, tràn đầy sợ hãi cùng thống khổ. Nhìn ánh mắt của Hoa Dạ Ngữ, ngực Phó Bạch Chỉ phát đau, nàng tùy ý Hoa Dạ Ngữ dùng sức cắn đứt miệng của nàng, để cho máu lần thứ hai nhuộm dần đôi môi của hai người. "Sư tỷ. . . Đau quá. . . Ở đây muốn nứt ra rồi." Hoa Dạ Ngữ mê man nói, nắm tay của Phó Bạch Chỉ đặt ở trước ngực nàng, dùng sức xoa ngực, không khỏi đụng tới khối đầy đặn bởi vì gặp lạnh mà căng phồng của nàng, khiến cho hơi thở của Hoa Dạ Ngữ càng thêm hỗn loạn. Phó Bạch Chỉ biết nàng khó chịu, chỉ có thể thả nhẹ lực đạo che ngực của nàng. Cách da thịt, trái tim ở trong đó thong thả mà vô lực nhúc nhích, giống như tùy thời đều có thể dừng lại vậy. "Ngữ nhi, ngươi chống đỡ một chút, bây giờ ta dẫn ngươi đi tìm Liễu Tĩnh Mạt, hiện tại chúng ta phải đi." Phó Bạch Chỉ hốt hoảng đem y phục khô của hai người mặc tốt, lần nữa cõng Hoa Dạ Ngữ lên. Nhưng mà, cũng không biết là lửa này thu hút sự chú ý của bọn người Tạ Xuyên hay là bọn hắn căn bản là không có đi xa, một đám người đã đi đúng là chạy về, hiển nhiên là phát hiện các nàng. "Tạ lão, bọn họ ở nơi nào!" Thấy Tạ Xuyên đang hướng ở đây phi thân mà đến, Phó Bạch Chỉ bỗng nhiên nở nụ cười khổ. Hiện tại nàng rốt cuộc hiểu nhà dột suốt đêm gặp mưa là cái cảm giác gì, nhìn trong lòng đã hôn mê Hoa Dạ Ngữ, Phó Bạch Chỉ ôm chặt lấy nàng. Đột nhiên cảm giác được, lúc đó buông tha cũng không có gì không tốt. Nàng biết Hoa Dạ Ngữ bị thương nặng hơn, không muốn buông tha cũng bất quá là lừa gạt mình. Nếu không cứu được Hoa Dạ Ngữ, Phó Bạch Chỉ nàng cũng sẽ không sống tạm qua ngày, chẳng thà hiện tại cùng chết ở nơi đây. "Phó chưởng môn! Cung chủ!" Ngay lúc Phó Bạch Chỉ muốn buông tha thanh âm của, Ám Ảnh bỗng nhiên từ bên kia truyền đến, nhìn vô số người cầm đuốc lần lượt mà đến, đám người đông nghịt kia trước đây Phó Bạch Chỉ tránh không kịp, nhưng bây giờ đối với nàng mà nói lại giống như là cứu tinh. "Là người của minh tuyệt cung! Chú ý độc của bọn họ!" Bọn chính phái nhân sĩ hiển nhiên phát hiện Ám Ảnh bọn họ, vội vàng lui về phía sau mấy bước, cho Ám Ảnh thời gian đi qua. Thấy Hoa Dạ Ngữ hôn mê, Ám Ảnh vội vàng từ trong lòng ngực móc ra thuốc đưa vào trong miệng Hoa Dạ Ngữ. Lúc này chính là năm viên, Phó Bạch Chỉ hoang mang nhìn nàng, Ám Ảnh lại xụ mặt xuống. "Phó chưởng môn không cần phải lo lắng, ta sẽ không hại cung chủ. Thuốc này ngươi cầm đi, tuy rằng ăn nhiều đối với cơ thể của cung chủ vô ích, nhưng nếu không ăn, lấy cơ thể bây giờ của cung chủ chắc chắn không chống nổi." Ám Ảnh cũng không thích Phó Bạch Chỉ, nhưng không thể không cung kính nàng. Nàng đã sớm biết lần này Hoa Dạ Ngữ đi ra ngoài sẽ gặp phải nguy hiểm, mới có thể liên tục tìm người chú ý hành tung của bọn họ. Từ trước khi bọn chính phái nhân sĩ này hành động, bọn họ liền vội vã tới rồi, ai biết trên đường Ám Nhật bỗng nhiên làm phản, xử lý kẻ phản bội kia làm trễ nãi thời gian, mới tới trễ. "Tốt, vậy chỗ này giao cho các ngươi, nàng bị thương rất nặng, ta phải mang nàng đi tìm Liễu Tĩnh Mạt." "Phó chưởng môn, đáp ứng ta, vô luận như thế nào cũng đừng bỏ lại cung chủ." "Ta sẽ không làm như vậy." Phó Bạch Chỉ nói xong, mang theo Hoa Dạ Ngữ lên ngựa của Ám Ảnh, rất nhanh chạy đi. Chỉ là vừa mới chạy ra cánh rừng, liền gặp hai đạo nhân mặc trường bào màu xám. Bọn họ chặn đường của Phó Bạch Chỉ, Phó Bạch Chỉ chăm chú nhìn một cái, nhận ra bọn họ là người đã cứu mình vài lần ba lần, hai vị đạo trưởng của Hàn tuyệt viện. "Hai vị tiền bối, lúc này ta đang có việc gấp, không cách nào nói lời cảm tạ với nhị vị các ngươi, xin hãy nhường đường." Phó Bạch Chỉ thận trọng đỡ lưng Hoa Dạ Ngữ, lúc này nàng không biết hai người này là địch hay là bạn, nhất định phải cẩn thận mọi việc. "Phó cô nương, đường này không thông, xin hãy quay đầu lại." Quả nhiên, như Phó Bạch Chỉ đoán trong lòng, hai người đó dùng nội lực chặn con đường này lại, rõ ràng là muốn ngăn cản Phó Bạch Chỉ đi tìm Liễu Tĩnh Mạt. "Hai vị tiền bối, ta không biết vì sao các ngươi muốn làm như vậy, nhưng người sau lưng là người quan trọng nhất của ta, hiện tại ta muốn mang nàng đi tìm đại phu, con đường này, ta phải đi." Phó Bạch Chỉ nói, muốn xông vào, chỉ là hai người kia đúng là tùy tiện vung tay lên, ngựa càng không dám bước tiếp về phía trước. Phó Bạch Chỉ cõng Hoa Dạ Ngữ muốn xuống ngựa, đột nhiên cảm giác được bên người mát lạnh, một người trong đó đã dùng khinh công dịch bước qua đây, tay đặt trên mạch đập của Hoa Dạ Ngữ. "Tâm mạch nát hết, thuốc và kim châm cứu vô ích." "Lời này của ngươi là có ý gì!" Nghe hắn nói như vậy, Phó Bạch Chỉ nhíu chặc chân mày, tuy rằng nàng đã sớm biết Hoa Dạ Ngữ bị thương nặng, nhưng không cho phép người khác tùy ý kết luận như vậy. "Phó cô nương, tuy rằng ta chẳng biết ngươi muốn tìm vị thần y nào, nhưng lấy thương thế của vị cô nương này, chỉ sợ thời gian không nhiều. Hiện nay trên đời này, chỉ có một người cứu được nàng." Nghe đạo trưởng kia nói như vậy, Phó Bạch Chỉ bỗng nhiên hiểu, bọn họ không phải muốn ngăn cản mình, mà là muốn giúp mình chỉ đường. Nàng ôm Hoa Dạ Ngữ quỳ trên mặt đất, trong bụng nghe được có thể cứu chữa, liền càng thêm lo lắng. "Cầu tiền bối báo cho biết, là ai có thể cứu ngữ nhi, mặc kệ điều kiện gì, ta đều đáp ứng." "Viện thủ Hàn tuyệt viện." -- Tác giả có lời muốn nói: ân, viện thủ, cầu nhắn lại. -- Chúc mọi người năm mới vui vẻ Happy New Year o(〃^▽^〃)o
|
Chương 105 Chương 105 : Sở tại của Hàn tuyệt viện, là khu vực so với Minh tuyệt cung còn nguy hiểm hơn vạn phần. Làm tác giả nguyên sách, trước đây Phó Bạch Chỉ thiết đặt, chính là nơi cực lạnh tràn ngập nguy hiểm. Đó là một núi tuyết có địa thế dốc đứng lại cao vút, bởi vì rất cao quanh năm lại đọng tuyết, nếu phải dùng nhiệt độ thời hiện đại để so sánh, nói thế nào cũng cỡ âm bốn mươi mấy độ. Mặc dù chim thú không có cách nào sinh sống trên ngọn núi ấy, nhưng cũng ẩn giấu không ít nguy hiểm. Lớp băng tuy dày, nhưng cũng có bộ phận yếu đuối, hơn nữa nhiệt độ vô cùng thấp cùng băng tuyết, lấy tình hình của Hoa Dạ Ngữ, làm sao chịu được. Phó Bạch Chỉ suy tư hồi lâu, không biết mình có nên tìm Liễu Tĩnh Mạt thử một chút hay không, nhưng nếu đi Giang Lưu thành, rồi đi Hàn tuyệt viện sẽ mất thời gian. Nàng không biết lời của hai người trước mặt có là thật hay không, nếu là giả, sau đó nên làm thế nào? "Hai vị tiền bối, ta cảm tạ ân cứu mạng của các ngươi, nhưng ta không cách nào đem tính mạng người trên người coi là trò đùa. Ta không biết các ngươi nói trong Hàn tuyệt viện có người có thể giúp ta hay không, nếu ta đi không tới, hoặc là nàng không muốn xuất thủ, vậy nên làm thế nào?" Phó Bạch Chỉ nhìn hôn mê bất tỉnh Hoa Dạ Ngữ, buồn bã vuốt gương mặt tái nhợt của nàng, người này không chờ được bao lâu, càng không thể tùy ý xóc nảy. "Phó cô nương, bây giờ ngươi đã không còn lựa chọn khác, buộc lòng phải đi Hàn tuyệt viện, đường này, hai người chúng ta sẽ không để cho ngươi đi qua." "Các ngươi có mục đích gì?" Nghe bọn hắn nói như vậy, rõ ràng là ép buộc mình nhất định phải đi Hàn tuyệt viện, Phó Bạch Chỉ không biết tại sao bọn họ muốn làm như vậy, Viện Thủ Hàn tuyệt viện rốt cuộc là ai? Vì sao nhiều lần lặp đi lặp lại cùng mình có chút liên quan với nhau? Ngay cả cô gái áo đen ở Phong Nguyệt quán hôm đó, dường như cũng rất quen thuộc với người của Hàn tuyệt viện. "Phó cô nương, thời giờ của ngươi không nhiều lắm, Viện Thủ không thích chờ quá lâu." Hai vị đạo trưởng kia hiển nhiên không muốn nhiều lời, mà là ngồi thiền ngay tại chỗ, dùng nội công cản trở lối đi của Phó Bạch Chỉ. Thấy tình cảnh này, Phó Bạch Chỉ nhíu chặc chân mày, nàng biết không có biện pháp xông vào, cũng chỉ có thể đánh cuộc một lần. Phó Bạch Chỉ ôm Hoa Dạ Ngữ lần nữa lên ngựa, đi một con đường khác. Mặc dù biết lúc này hẳn là để cho Hoa Dạ Ngữ nghỉ ngơi rồi lại lên đường, nhưng Phó Bạch Chỉ quả thực sợ không có quá nhiều thời gian. Nàng biết Hàn tuyệt viện phải đi như thế nào, cũng biết nơi cực lạnh có bao nhiêu gian nguy. Từ dưới chân núi Thương khung môn một đường hướng bắc, Phó Bạch Chỉ ra roi thúc ngựa, một khắc cũng không ngừng gấp rút lên đường, đồng thời không ngừng đem nội lực của mình truyền liên tục vào trong cơ thể Hoa Dạ Ngữ, qua một ngày một đêm, cuối cùng cũng đến ranh giới nơi cực lạnh. Vừa mới tiến vào trong phạm vi của nơi cực lạnh, Phó Bạch Chỉ liền có thể cảm nhận được sự lạnh lẻo chung quanh đây, hiện tại vừa lúc là mùa đông, lại ở khu vực như vậy, vừa mới xuống ngựa, Phó Bạch Chỉ đã cảm thấy toàn thân rét run, vội vàng đi vào thôn dưới chân núi, tìm một hộ gia đình, cho nàng một ít tiền, ở nhờ chỗ của nàng một ngày. Hàn tuyệt viện nằm ở đỉnh núi nơi cực lạnh, nếu muốn từ chân núi này đi lên, đường xá nhất định là vạn phần gian nan, Phó Bạch Chỉ không dám sơ suất, mà là mua hai cái áo khoác vừa dày vừa nặng chống lạnh, rồi lại mua nước và thức ăn. Tối hôm đó, nàng giúp Hoa Dạ Ngữ lau sạch người, thay nàng băng bó kỹ vết thương trên lưng, mà Hoa Dạ Ngữ cũng hiếm khi thanh tỉnh một hồi. "Ngươi đã tỉnh? Có khá hơn chút nào không?" Vuốt mái tóc dài của Hoa Dạ Ngữ, Phó Bạch Chỉ thay nàng đem chăn đắp kín, thấy người này cười nhìn mình, cho dù gượng gạo, Phó Bạch Chỉ cũng đáp lại một cái dáng tươi cười. "A chỉ, xin lỗi, là ta liên lụy ngươi, ta vốn định bảo vệ ngươi thật tốt, không cho bất luận kẻ nào đả thương ngươi, kết quả lại làm cho ngươi vì ta mạo hiểm. Thương thế này, cho dù trị thật tốt, ta. . ." Hoa Dạ Ngữ muốn nói cho Phó Bạch Chỉ, cho dù trị nội thương của nàng, độc trong người nàng cũng sẽ lấy mạng của nàng. Thế nhưng nàng mới nói hết một chữ ta, nụ hôn cường thế của Phó Bạch Chỉ đã rơi xuống, cái hôn này vừa vội vừa dữ dội, chứa đựng tình yêu và nỗi lo âu của Phó Bạch Chỉ, bị nàng như thế lỗ mãng hôn, hai mắt Hoa Dạ Ngữ mơ màng, rồi lại nhịn không được nâng lên khóe miệng. Nàng biết Phó Bạch Chỉ làm như vậy chỉ là đang tiêu trừ nỗi bất an lâu nay, nàng hiểu, cho nên nàng không cự tuyệt, ngực càng là yêu thích. "Hoa Dạ Ngữ, ngươi hãy nghe cho kỹ, về sau không bao giờ cho phép nói ra loại lời nói buông tha này nữa, không cho phép ngươi vì ta lại làm ra chuyện hi sinh chính mình. Ngươi hãy nghe cho kỹ, ta yêu ngươi, ngươi là thê tử của ta, nếu ngươi có chuyện, mặc kệ sống hay chết, ta cũng sẽ phụng bồi tới cùng." Phó Bạch Chỉ nói lời này đúng là cường thế hiếm thấy, không cho phép người cự tuyệt, lại làm cho Hoa Dạ Ngữ cảm động rối tinh rối mù. Nàng dừng lại lời muốn nói, tha thiết đáp lại Phó Bạch Chỉ. Hai người biết ngày mai một khi lên núi, đó chính là hoàn cảnh khó khăn chưa biết sinh tử, đêm nay có lẽ là lần sau cùng các nàng vuốt ve an ủi. "A chỉ. . . Ta nghĩ. . ." Vừa hôn qua đi, Hoa Dạ Ngữ ra chút mồ hôi. Nàng yếu ớt nằm ở trong lòng Phó Bạch Chỉ, áo sơ mi đơn bạc mất trật tự không chịu nổi, ngực có phần phập phòng gấp gáp. Bản lĩnh câu người của Hoa Dạ Ngữ rất cao, dù cho hiện tại không thích hợp làm một ít sự tình, Phó Bạch Chỉ vẫn sẽ dễ dàng bị nàng mê hoặc. Khuôn mặt tái nhợt của nàng cuối cùng cũng có chút huyết khí, mắt phượng mê ly nhìn mình, con ngươi đen lóe ra một tia tên là bị kích động **. Khóe miệng vênh lên cười nhẹ quyết rũ, cơ thể nóng hổi dựa vào mình, để cho bụng dưới của Phó Bạch Chỉ không ngừng co quắp. "Ta biết ngươi muốn làm cái gì, nhưng thân thể của ngươi không được, ngoan, nếu như khó chịu, ta liền ôm ngươi." Phó Bạch Chỉ ôm Hoa Dạ Ngữ, đưa tay đặt ở trước ngực nàng, nhẹ nhàng sờ một cái tròn trịa căng phồng. Nàng biết đêm nay Hoa Dạ Ngữ có lẽ là muốn làm càn một lần cuối cùng, nhưng nghi thức như thế nàng không chấp nhận. Các nàng còn có rất nhiều ngày có thể ở chung một chỗ, mà không phải là qua tối nay liền phải xa nhau. Hai người đi đường rất lâu, khó có thể nghỉ ngơi, rất nhanh liền ngủ mất. Sáng ngày thứ hai tỉnh lại, Phó Bạch Chỉ phát hiện Hoa Dạ Ngữ còn đang ngủ, vẻ mặt xanh xao tái nhợt kia làm cho nàng nhìn qua vô cùng yếu ớt. Phó Bạch Chỉ biết không có thể kéo dài nữa, vội vàng giúp Hoa Dạ Ngữ mặc quần áo tử tế, rồi đem áo khoác dầy cộm nặng nề khoác lên trên người nàng. Làm xong hết thảy, Phó Bạch Chỉ ôm Hoa Dạ Ngữ lên ngựa, sau đó hướng gia đình nông dân nói cám ơn, liền cưỡi ngựa chạy về hướng nơi cực lạnh. Con đường này rất trơn, Phó Bạch Chỉ mặc dù sốt ruột vẫn phải thả chậm tốc độ, vừa mới đi được một đoạn đường, những bông tuyết nho nhỏ liền bay lên. Phó Bạch Chỉ giơ roi ngựa, thúc giục con ngựa thỉnh thoảng ngừng lại chạy đi. Nàng biết ở đây đi đường trắc trở, ngựa cũng không muốn chạy, nhưng nếu như không vận động, chỉ sợ không qua bao lâu tứ chi sẽ cứng ngắc, nghiêm trọng hơn còn có thể tổn thương do giá rét. Nghĩ tới đây, Phó Bạch Chỉ không khỏi đem Hoa Dạ Ngữ ôm chặt, hướng trong cơ thể nàng không ngừng rót vào nội lực, rất sợ nàng bị đông lạnh. "A chỉ." "Ngươi đã tỉnh?" Đường xá nơi cực lạnh không quá bằng phẳng, con ngựa lắc lư rất là dữ dội, đoán chừng Hoa Dạ Ngữ có lẽ là không có biện pháp dưới tình huống như vậy ngủ tiếp, cũng là bị đông cứng phải tỉnh lại. "Ân, tỉnh lại, một hồi nếu có tình huống gì, cũng tốt giúp một tay. A chỉ, người của Hàn tuyệt viện ép buộc ta ngươi đến đây, sợ là có dụng ý khác." Hoa Dạ Ngữ nói, liếc nhìn phía trước một mảnh tuyết trắng xoá, nắm chặt vạt áo Phó Bạch Chỉ. Cảm giác được sự bất an của nàng, Phó Bạch Chỉ gật đầu, cầm lấy tay nàng đặt ở bên mép hôn. "Mặc kệ bọn họ có mục đích gì, ta cũng phải để cho bọn họ chữa khỏi thương thế của ngươi trước. Đường này. . ." Phó Bạch Chỉ còn đang an ủi Hoa Dạ Ngữ, chỉ là nói chưa dứt lời, con ngựa dưới thân bỗng nhiên an tĩnh lại. Thấy nó cứng ngắc đứng ở đó, hai tròng mắt lại bất an liếc lung tung chung quanh. Phó Bạch Chỉ nhíu chặc chân mày, đem Hoa Dạ Ngữ che chở ở trong ngực, rút kiếm bên hông ra, vừa lúc đó, con ngựa kia bỗng nhiên nhanh chóng chạy đi. Tốc độ này cực nhanh, hiển nhiên rất không bình thường, Phó Bạch Chỉ vội vàng ôm chặc Hoa Dạ Ngữ, sợ bị quăng xuống. Nhưng mà, con ngựa này càng chạy lại càng nhanh, một hồi xoay tròn tại chỗ, một hồi lại hướng về phía trước thẳng tắp mà chạy vội. Gió lạnh gào thét xẹt qua gương mặt, đâm vào da sinh đau. Tay nắm dây cương của Phó Bạch Chỉ bị quá lạnh gió lạnh cắt qua, ma sát ra máu, nàng lại đem kia sợi dây càng túm càng chặt. "Ngữ nhi, nắm chặt ta, nghìn vạn lần đừng buông ra." Phó Bạch Chỉ thấp giọng nói, mà Hoa Dạ Ngữ cũng chỉ có thể cắn răng nắm chặt nàng. Mắt thấy con ngựa kia chạy loạn không mục đích, phía trước chính là một cái khe nứt dài vài thước, Phó Bạch Chỉ vội vàng cầm lấy dây cương, muốn làm cho con ngựa điên cuồng dừng lại, nhưng mà con ngựa này khí lực lại lớn kinh người, căn bản kéo không nhúc nhích. Chỉ thấy con ngựa kia nhanh chóng nhảy dựng lên, mà Phó Bạch Chỉ và Hoa Dạ Ngữ cơ hồ là treo giữa không trung. Tăng tốc quá nhanh khiến cho con ngựa gãy chân, sau khi rơi xuống đất, nửa chân gãy kia tràn ra máu tươi, làm cho nó càng thêm điên cuồng, nó đụng vào một băng thạch, lảo đảo nghiêng ngã mà chạy, trong miệng phát sinh tiếng gào thét chói tai, Phó Bạch Chỉ căn bản không biết nó làm sao vậy, trường kiếm bên hông xoẹt ngang một cái đâm vào cổ nó, nó gào thét một tiếng, giống như đang giãy giụa sắp chết, đúng là so với trước còn chạy nhanh hơn. Tuyết xung quanh núi bởi vì tiếng gầm rú của con ngựa mà có dấu hiệu buông lỏng, phảng phất nghe thấy âm thanh cuồn cuộn của thiên quân vạn mã, Phó Bạch Chỉ ở trong lòng thầm kêu không tốt. Nàng nhìn về phía sau, quả nhiên thấy một mảng tuyết lớn trắng xoá từ đỉnh núi thuận thế ngã nhào tiến đến, như là ngập trời sóng biển quái thú, muốn tiêu diệt tất cả mọi người. "Chạy mau! Đi! Đi!" Phó Bạch Chỉ ôm chặc Hoa Dạ Ngữ, biết là tiếng kêu của con ngựa quá lớn, dẫn tới tuyết gần bên núi sạt lở. Cho dù chỉ là một ngọn núi nhỏ, thế nhưng cũng kinh người. Phó Bạch Chỉ dùng sức quất roi ngựa, áo gió trên người và thức ăn mang theo trong lúc hoảng loạn bay ra ngoài, nàng vô tâm đi tìm, lại càng bất chấp đi tìm. Đại tuyết như mãnh thú màu trắng đi theo sau lưng các nàng, mà hai chân sau của con ngựa kia vào lúc này lại cùng nhau bị gẫy. Trên đùi con ngựa què đóng băng, máu tươi trên cổ chảy đầm đìa vẩy một đường, rơi trên mặt đất, nổi bật trên nền tuyết trắng. Phó Bạch Chỉ mang theo Hoa Dạ Ngữ xuống ngựa, cõng nàng không ngừng dùng khinh công chạy nhanh về phía trước, nhưng vừa lúc đó, một chỗ núi tuyết khác cũng bị kéo theo sạt lở, cùng nhau đổ nát. Núi tuyết này so với trước còn muốn lớn hơn, tuyết trắng giống như nhà cao tầng nghiêng trời bao phủ, cuốn tới, Phó Bạch Chỉ nhìn Hoa Dạ Ngữ, vội vàng ôm chặt nàng ngã xuống đất, đem nàng hộ vào trong lòng ngực mình, tùy ý đống tuyết này đè trên người mình. Áp lực cực lớn để cho Phó Bạch Chỉ cảm thấy cổ họng phát ngọt, nàng nuốt xuống máu tanh, ôm chặc Hoa Dạ Ngữ vào lòng. "Ngữ nhi, xin lỗi, ta không có sức chạy nữa." Phó Bạch Chỉ cúi đầu, như một đứa trẻ làm chuyện sai, tuyết che phủ các nàng, nàng chỉ có thể dùng nội lực không ngừng chống đỡ đống tuyết này, cơ thể không kiềm được bắt đầu run rẩy. Hoa Dạ Ngữ đau lòng cắn môi dưới, nàng đem tay từ trong áo bông lộ ra, vuốt ve gò má của Phó Bạch Chỉ, chật vật hôn lên khóe miệng của nàng. "A chỉ mệt mỏi, liền không chạy."
Tác giả có lời muốn nói: Ân, quay lại update chương mới . Gần đây bình thường cách ngày sẽ update, thật ra là gần tới tết Dương lịch cuối năm, thực sự là rất bận rộn, trước làm yy, vẫn mất ngủ, cảm giác sau khi hoạt động chấm dứt, hoàn toàn có thể ngủ thật tốt. . . Sau đó, gần nhất khả năng chương mới sẽ chậm chút, bởi vì gần đây bận rất nhiều việc, cũng không có viết sẵn, cho nên khả năng chương mới sẽ chậm một chút, nhưng vẫn tận lực tăng nhanh tốc độ, tận lực mỗi ngày update. Cảm tạ đại gia gần đây để lại bình luận dài, phi thường hài lòng, phi thường cảm tạ đại gia! Sẽ tìm thời gian hồi phục! Thế là, nội dung đến đây, cuối cùng đã tới phần ta mong đợi. Đại gia sao mong đợi viện thủ như vậy chứ? Là muốn viện thủ làm cái gì sư muội! A sai, là làm cái gì sư tỷ! ps: Ta muốn nói, phần hỗ trợ của sư tỷ gần đến! Các ngươi sẽ thấy không đồng dạng như vậy trang x bàn tay vàng hỗ trợ sư tỷ! Sau cùng, mang theo ngông ngốc, mới vừa năm tuổi tiểu ướt muội cầu nhắn lại -. - Hiểu bạo: Tiểu ngữ nhi, mau giả khờ giúp mẹ ruột cầu nhắn lại. Ướt muội: Nga, ngữ nhi đã biết. Hiểu bạo: Ta biết ngươi biết, ngươi làm đi. Ướt muội: Giả khờ! Hiểu bạo: Ta không muốn ngươi nói ra! Ta là muốn ngươi làm ra động tác ngốc nghếch dễ thương! Ướt muội: Thế nhưng, mẹ ruột, ta không hiểu giả khờ là ý gì? Nghe vào tựa hồ là thập phần cảm thấy thẹn hành vi, nhưng ta cảm thấy thẹn hành vi chỉ có thể hướng về phía sư tỷ làm, nhắc tới sư tỷ, ta hiện nay lại cảm thấy hai chân như nhũn ra. Hiểu bạo: . . . . Cám ơn ngươi mới năm tuổi, nhịn cho ta. Mọi người: Ê, 110 sao? Nơi này có buôn người!
Đúng là gần cuối năm nhiều việc, up trễ một chút. Khi nào ko có chương mới mình sẽ cmt bên dưới, nếu ko cmt mà qua 11h rồi thì mọi người cứ đi ngủ, sáng mai dậy coi sau nha Bị dạo này mình hay úp lố qua mốc 12h
|
Chương 106 Chương 106 : Tuyết trắng dày nặng phủ đầy cả tòa núi non, mỗi tầng cát bạc bị gió cuốn lên đều mang theo hàn ý lạnh thấu xương. Tứ chi đã không còn cảm giác, Phó Bạch Chỉ chật vật mở mắt ra, tầm nhìn phía trước là một mảnh đen kịt. Nàng thúc giục nội lực, dùng cơ thể mệt mỏi vật lộn trong tuyết, lòng bàn tay vận lên một đoàn chân khí, một lần rồi lại một lần đánh về hướng tầng tuyết không tính là kiên cố ở trên người, tại đó một khối đổ sụp xuống, cả khối tuyết cũng xuất hiện vết rạn nứt. Sờ cơ thể lạnh thấu dưới thân, Phó Bạch Chỉ vội vàng đem người ôm chặt, lảo đảo nghiêng ngã leo ra khỏi đống tuyết. Lúc gặp lại ánh sáng, chuyện thứ nhất Phó Bạch Chỉ làm cũng không phải là nhìn mình ra sao, mà là vội vàng đi kiểm tra tình hình của Hoa Dạ Ngữ. Nàng không biết hai người bị tuyết chôn bao lâu, nhưng trước khi ý thức biến mất, nàng vẫn không quên truyền nội lực cho Hoa Dạ Ngữ, giúp nàng chống lại khí lạnh. Bây giờ, các nàng rốt cuộc bò ra ngoài, mình còn tỉnh táo, nhưng Hoa Dạ Ngữ lại lâm vào hôn mê. Sắc mặt nàng tái nhợt, đôi môi vốn béo mập bị đông cứng đến trắng bệch rạn nứt, chảy ra vết máu màu đỏ tươi. Áo bông trên người trong lúc hỗn loạn đã sớm biến mất, một chiếc giày bên chân trái bị tuyết cuốn đi, chẳng biết tung tích, lộ ra bàn chân trắng nõn bị cóng đến đỏ lên, làm cho Phó Bạch Chỉ nhìn từng đợt yêu thương. Bất chấp mình sẽ ra sao, Phó Bạch Chỉ vội vàng cởi áo bông trên người, toàn bộ mặc lên người Hoa Dạ Ngữ, lại đem giày trên chân mình cởi ra, giúp Hoa Dạ Ngữ mang vào, dùng sợi dây buộc chặt miệng giày, đề phòng lại rớt xuống. Làm xong hết thảy, Phó Bạch Chỉ đưa tay đặt ở trước ngực Hoa Dạ Ngữ, từng chút một đem nội lực còn sót lại không nhiều lắm của mình rót vào trong cơ thể Hoa Dạ Ngữ. "Ngữ nhi, tỉnh tỉnh, trước đừng ngủ, chờ chúng ta đến Hàn tuyệt viện, ngươi lại nghỉ ngơi thật tốt." Giờ này khắc này, Phó Bạch Chỉ toàn thân cao thấp cũng chỉ có một tầng áo đơn. Chân trái của nàng lộ ngoài gió tuyết, rất nhanh thì bị đông cứng đến cứng ngắc, những thứ này nàng đều không để ý tới, hiện tại nàng chỉ cầu Hoa Dạ Ngữ bình an vô sự, về phần chính nàng, đừng nói là một chân, chính là muốn phế hết tứ chi của nàng, nàng cũng không oán không hối hận. "A chỉ. . ." Bị Phó Bạch Chỉ kêu hồi lâu, Hoa Dạ Ngữ này mới có dấu hiệu thức tỉnh, nhưng mắt của nàng không có biện pháp mở ra, ngay cả hô hấp cũng dồn dập. Thấy ngực nàng không ngừng phập phồng, mỗi một tiếng khe khẽ ho khan đều đánh vào trong lòng của Phó Bạch Chỉ, để cho nàng đau lòng viền mắt đỏ lên. Đúng lúc này, một dòng máu tươi theo khóe miệng Hoa Dạ Ngữ chảy xuống, thấy nàng lại bắt đầu nôn ra máu, Phó Bạch Chỉ vội vàng dùng tay áo đem máu trên mặt nàng lau khô, nhưng càng lau càng nhiều. "Ngữ nhi, chống đỡ thêm chút nữa, ta đây liền dẫn ngươi đi Hàn tuyệt viện, van cầu ngươi, đừng rời bỏ ta." Phó Bạch Chỉ nhịn xuống mũi chua xót, nàng đứng dậy đem Hoa Dạ Ngữ cõng lên, dẫm nát tuyết chật vật mà đi. Cho tới bây giờ Phó Bạch Chỉ mới hiểu được, tại sao lúc trước con ngựa kia lại phát cuồng, lại vội vã chạy trốn như vậy, thậm chí sau cùng mất đi thần trí. Nơi cực lạnh này là vùng âm hàn nhất, tuyết bao phủ nhiều năm ngoan cố không thay đổi, một khi ở trong tuyết cầm cự quá lâu, cơ thể liền sẽ có dấu hiệu bị đông lại. Nếu không phải Phó Bạch Chỉ có nội lực, chỉ sợ đã sớm bị đông cứng thành pho tượng. Một đường tiến về phía trên núi, đi qua núi tuyết, đi qua vùng tuyết hoang vu, Phó Bạch Chỉ thấy một đám băng động vật hình dạng khác nhau. Ở trong đó có các loại chim thú, còn có một chút mãnh thú khổng lồ nàng không biết tên. Nhìn khuôn mặt dử tợn của chúng nó bị đọng lại trong khối băng, Phó Bạch Chỉ nhìn thoáng qua liền quay đầu, đồng thời tăng nhanh tốc độ dưới chân. Nàng biết, mình không thể dừng lại, nếu dùng hết nội lực, chỉ sợ nàng và Hoa Dạ Ngữ chính là người kế tiếp bị đóng băng tại chỗ này. Thời gian chậm rãi trôi qua, Phó Bạch Chỉ không biết mình ở chỗ này đi bao lâu, chỉ là vốn là ban ngày đã biến thành đêm tối, nhưng nàng còn cách đỉnh núi một đoạn rất dài. Chân trái lộ ra ngoài đã hoàn toàn không có cảm giác, lúc đầu giẫm ở trong tuyết còn đau đớn kịch liệt, mà nay đã không còn cảm thấy đau. Da thịt bên ngoài sớm đã bị tổn thương do giá rét, biến thành màu xanh tím, mu bàn chân và ngón chân cứng đờ rạn nứt, máu tràn ra không bao lâu liền đông lại thành băng, đọng lại trên da. Phó Bạch Chỉ không ngừng đem nội lực truyền cho Hoa Dạ Ngữ, cơ thể bởi vì nội lực trôi đi mất mà bắt đầu vô lực. Nàng cắn chặt răng, từng bước tiếp tục đi về phía trước. "Ngữ nhi. . . Chúng ta sắp tới rồi, tuy rằng nhìn rất xa, thế nhưng. . . Ta nhất định sẽ đem ngươi đến đó. Thực ra ta a, vẫn luôn là người rất nhát gan. Cha mẹ trong nhà cũng không quá thích ta, luôn nói ta khiến cho bọn họ mất mặt, công việc không tốt, thật vất vả quen cái bạn trai cũng mất, mỗi ngày chỉ biết ở nhà viết những thứ bỏ đi không ai nhìn." "Bạn bè của ta, bọn họ đều xem ta như kẻ ngu si. Bọn họ nghĩ đầu ta có vấn đề, khiến cho ta cũng thường xuyên cảm thấy có phải mình có vấn đề thật hay không. Ta thất bại như thế, thực sự không thích hợp cái thế giới đó. Có lẽ chính vì vậy, lão Thiên mới đem ta tới nơi này. Không có ta, bọn họ không bao giờ nói ta có chỗ nào không tốt, chỗ nào không đúng nữa." Đây là lần đầu tiên Phó Bạch Chỉ nói đến những chuyện trước kia của nàng cho Hoa Dạ Ngữ, nhớ tới mình trước đây, Phó Bạch Chỉ khổ sở cười, nàng biết Hoa Dạ Ngữ không nghe được, cũng biết mình nói như vậy, bất quá là muốn ý thức bảo trì thanh tỉnh. Khí lực của nàng còn dư lại không nhiều lắm, toàn thân đều lạnh giống như là đông lại, nếu như không nói tiếp chút gì đó, nàng thậm chí sẽ hoài nghi mình còn sống hay không. "Ngữ nhi, ngươi là người đối với ta tốt nhất. Ngươi biết ta rất vô dụng, nhưng chưa bao giờ vạch trần ta. Ngươi lúc nào cũng bảo vệ ta, cho dù ta đã làm nhiều chuyện tổn thương ngươi như vậy. Sáu năm trước ta rất hối hận, ta vẫn muốn nói xin lỗi với ngươi, năm đó là ta quá yếu đuối, mới để cho ngươi bị trục xuất sư môn, để cho ngươi bị mang đến Minh tuyệt cung, gánh chịu mọi thứ bây giờ." "Ta căm hận sự vô năng và yếu đuối của mình, ta biết rõ mình như thế vô dụng, nhưng ta luôn luôn không muốn thay đổi, bởi vì ta sợ thay đổi, sợ mình thất bại. Nhưng bây giờ, ta sẽ không bao giờ trốn tránh nữa, ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào khi dễ ngươi, ngay cả bản thân ta cũng không được. Ta sẽ làm cho người của Hàn tuyệt viện chữa khỏi thương thế của ngươi, sau đó mang ngươi ly khai. Cái gì chưởng môn Thương khung môn, cái gì chính phái thân phận ta đều không cần, ta chỉ muốn ở cùng ngươi, ngươi đi đâu ta phải đi đó." Nước mắt theo viền mắt chảy xuống, rất nhanh ngưng kết thành băng, bao trùm ở trên mặt. Phó Bạch Chỉ chật vật đi tới, lại phát hiện chân trái đã rất khó tiếp tục nâng lên, nàng cúi đầu nhìn đã hoàn toàn đông lạnh thành màu đỏ bầm chân trái, vô vị cười cười, trái lại đem tất cả lực lượng đều đặt vào chân phải, di chuyển cơ thể một chút. Càng đến gần Hàn tuyệt viện, nhiệt độ lại càng thấp, Phó Bạch Chỉ có thể cảm giác được chân trái đã đóng băng, căn bản không có biện pháp dùng tiếp. Nàng quơ quơ tầm mắt đã biến thành màu đen, tiếp tục đi về phía trước, đúng lúc này, chân phải vừa trợt, cả người nàng đều nằm sấp trên mặt tuyết, hơn nửa người đều lọt vào trong đó. Tuyết lạnh sang vào trong cổ họng, đem đến một trận đau đớn, Phó Bạch Chỉ che cổ họng ho khan, phun ra máu tươi nóng hổi đỏ thắm. Nhìn máu này, Phó Bạch Chỉ lau khô khóe miệng, nàng nằm trên mặt đất rất lâu, biết rõ mình nhất định phải đứng lên, nhưng thân thể lại không nghe lời. "Phó Bạch Chỉ. . . Đứng lên. . . Không thể ngủ. . . Ngươi ngủ. . . Cũng sẽ không đứng dậy nổi." Không ngừng nói với chính mình, Phó Bạch Chỉ dùng hai tay chống đỡ cơ thể, nhìn hai tay bởi vì để ở bên ngoài bị thổi lâu lắm mà nứt nẻ, gần như máu tươi nhễ nhại, chật vật quỳ gối đứng lên. Nàng đem đai lưng cởi ra, đem Hoa Dạ Ngữ quấn ở phía sau, thấy đai lưng buộc rất chắc chắn, nàng hài lòng cười rộ lên, đổi thành dùng hai tay nắm mặt tuyết, bò từng chút về phía trước. Nàng biết dáng vẻ bây giờ của mình nhất định là chật vật cực kỳ, nhưng Hoa Dạ Ngữ nhìn không thấy, người khác cũng nhìn không thấy, kia không có quan hệ. Hai tay bấu vào lớp băng tuyết, làm phần da thịt bị nứt ra dính vào, mỗi một lần xé rách đều là đau đến tê tâm liệt phế, máu chảy xuôi theo chân trái từng chút một bị tuyết che giấu, sẽ không ai biết, con đường này đã từng phát sinh qua cái gì. Mắt thấy cách Hàn tuyệt viện càng ngày càng gần, khi tòa sân băng màu xanh nhạt kia xuất hiện ở trước mắt, Phó Bạch Chỉ vui vẻ cười, nàng sờ sờ gương mặt của Hoa Dạ Ngữ, nhưng dáng tươi cười trong nháy mắt đọng lại. Gương mặt kia lạnh lẽo tê buốt, căn bản không giống như nhiệt độ một người nên có. Nàng hốt hoảng đưa tay đến bên dưới mũi Hoa Dạ Ngữ, lại không cảm thấy đối phương hô hấp. Phó Bạch Chỉ hoảng hồn, hầu như không thể tin được mọi việc trước mắt. Nàng cởi đai lưng ra, đem Hoa Dạ Ngữ ôm vào trong ngực, đem toàn bộ nội lực còn sót lại của mình chuyển vào bên trong cơ thể này, lại phát hiện cơ thể Hoa Dạ Ngữ vẫn còn lạnh buốt. "Ngữ nhi, van cầu ngươi. . . Đừng dọa ta! Ta vẫn luôn truyền nội lực cho ngươi, vì sao. . . Vì sao thân thể ngươi vẫn lạnh như thế, tỉnh lại, van cầu ngươi tỉnh lại liếc mắt nhìn ta có được hay không?" Phó Bạch Chỉ hoang mang luống cuống nói, nàng không ngừng xoa khuôn mặt của Hoa Dạ Ngữ, vết máu cọ đến trên gò má trắng nõn kia, nàng lại hốt hoảng lấy ra. Nàng không dám tưởng tượng cái chuyện có lẽ sẽ phát sinh ấy, nàng càng không cách nào chấp nhận sự thật có lẽ đã định trước. Hoa Dạ Ngữ chết. . . Cái chữ chết này xuất hiện trong đầu, Phó Bạch Chỉ chỉ cảm thấy ngực một trận quặn đau, máu tươi liền theo lỗ tai và khóe miệng tràn ra. Nội lực của nàng đã dùng hết, nhưng Hoa Dạ Ngữ vẫn không có bất kỳ phản ứng nào. Nhìn người nằm trong lòng ngực mình, Phó Bạch Chỉ khổ sở cười. Nàng dùng tay áo lau khô mặt của Hoa Dạ Ngữ, đem nàng ôm vào trong ngực, dùng gò má của mình lê nhẹ mặt của nàng. "Ngữ nhi, là ta không tốt, là ta quá vô dụng, mới để cho ngươi ly khai. Bất quá không sao, ta nói rồi, mặc kệ ngươi đi đâu, ta cũng sẽ cùng ngươi cùng nhau, trước đây ta đã từng bỏ lại ngươi một lần, sau đó sẽ không bao giờ như vậy nữa. Ngươi chờ ta, ta sẽ đi cùng ngươi ngay bây giờ." Phó Bạch Chỉ nhẹ giọng cười, ánh mắt ôn nhu. Nàng sửa sang lại mái tóc dài xốc xếch của Hoa Dạ Ngữ, lưu luyến hôn lên bờ môi của nàng, sau đó đem trường kiếm bên hông rút ra. Trước đây, Phó Bạch Chỉ nghĩ tử vong là chuyện đáng sợ nhất, nhưng cho tới bây giờ, nàng mới biết được, hóa ra nhìn người yêu bị thương mà bất lực, chỉ có thể để mặc cho nàng ly khai, mới là chuyện đáng sợ nhất bất lực nhất. Kết quả là, mình vẫn chưa làm được cái gì. Hứa hẹn nàng đã cho Hoa Dạ Ngữ, vào giờ khắc này hóa thành hư không, điều duy nhất có thể làm, là theo chân nàng, đồng sinh cộng tử. "Ngữ nhi, ta tới bồi ngươi, tuy rằng ta rất sợ đau, bất quá. . . Hiện ta đã. . . Không cảm giác được đau." Mũi kiếm bén nhọn đâm vào ngực, Phó Bạch Chỉ cười, nghĩ chết ở chỗ này cũng tốt. Tuyết rất lớn, băng thật lạnh. Toàn thân chết lặng, cũng không cảm thấy đau. -- Tác giả có lời muốn nói: thực ra luân gia hoàn toàn đồng ý cái nhìn của mọi người, so với ngược, mấy chương này chắc là nhiều cảm động, nhất là chương này, làm tác giả, ta là nhìn sư tỷ từ một tên quỷ ích kỷ lúc đầu không có trách nhiệm không gánh vác, từ từ đi tới ngày hôm nay bước này, vì người yêu liều lĩnh, dù cho dâng ra tính mạng của mình cũng muốn từ trong vùng băng tuyết mang nàng tới Hàn tuyệt viện tỉnh ngộ và chịu trách nhiệm, tuy rằng sư tỷ rất vô dụng, nhưng ta thực sự nghĩ mấy chương này nàng siêu soái! So. . Chương sau viện thủ sẽ lộng lẫy mà chào sân, yêu thương sư muội của ta, mau cứu sống sư muội của ta! Ướt muội: Xin chào? Xin hỏi bác sĩ có ở đây không? Ta. . . Hoa hoa: Ôi chao! ! ! Tiểu mỹ nữ, không cần phải nói, ta biết ngươi muốn làm gì, tới tới, mau nằm xuống! (lau nước miếng) Ướt muội: Sư tỷ nói ta tới kiểm tra cơ thể. Hoa hoa: Khụ khụ, tiểu mỹ nữ có chỗ nào không thoải mái sao? Ướt muội: Ân. . . Là như thế này, gần đây ta luôn luôn bị sư tỷ khi dễ, thắt lưng có chút đau, bác sĩ giúp ta xem một chút được không? Hoa hoa: Tốt! Tốt, ta. . . Ta đây xem giúp ngươi. (lau máu mũi) Ướt muội: Bác sĩ. . . Ngươi sờ thắt lưng của ta thật là nhột. Hoa hoa: Trời ạ, vị tiểu mỹ nữ này, ngươi. . . Ngươi đây là trọng bệnh a! Ta nói cho ngươi, bệnh này ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự khỏe mạnh của phần eo của ngươi, nếu như bệnh tình nặng thêm, sẽ ảnh hưởng đến đời sống tình dục! Ướt muội: Vậy phải làm thế nào! Hoa hoa: Tới tới, đừng lo đừng lo, ta tới xem một chút, chỉ cần để cho ta sờ sờ ngực của ngươi, sau đó đem tay □□ kiểm tra một chút mỗi cái vị trí trên thân thể ngươi, tiểu mỹ nữ bệnh này của ngươi sẽ thuốc đến bệnh trừ. Ướt muội: Cái gì. . . Này. . . Này phương pháp trị liệu qúa xấu hổ, sư tỷ nói qua, ngực và cơ thể của ta, chỉ có thể để cho một mình nàng sờ, một mình nàng tiến vào, nếu nó bị người khác đụng, sư tỷ nhất định sẽ tức giận. Hoa hoa: Tiểu mỹ nữ nói cái gì vậy, ta đây là trị bệnh cho ngươi! Ta thế nhưng là thần y trong truyền thuyết a, để cho ta chữa khỏi bệnh này, ngươi bảo đảm có thể sinh cậu con trai mập mạp. Ướt muội: Thế nhưng. . . Ta muốn sinh một bé gái giống sư tỷ. Hoa hoa: Ôi chao ôi chao ôi chao bé gái càng không thành vấn đề, để cho ta tiến vào thân thể của ngươi, ngươi lập tức là có thể sinh một bé gái giống sư tỷ của ngươi a! Ướt muội: Thật vậy sao? Hoa hoa: Thực sự thực sự, mau để cho ta sờ! Sư tỷ: Các ngươi đang làm cái gì! Ướt muội: A chỉ, ngươi đã đến rồi, thầy thuốc này, mới vừa nói muốn sờ ta, còn muốn đi vào cơ thể của ta. Sư tỷ: A. . . Là ngươi? Là ngươi đánh chủ ý tiểu ngữ nhi của ta? Ban xi! Cắn nàng! Hoa hoa: Ôi chao ôi chao ôi chao! ! ! Đừng a, ta chỉ là một khách mời độc giả a! Ban xi: Đát! ! ! Đát! ! ! (hiểu bạo hữu tình phiên dịch: Tiểu kỹ nữ hư hỏng, dám đánh chủ ý ướt muội nhà chúng ta, nhìn ta nen chết ngươi! ) Khụ khụ. . . Vì vậy, một lần hèn mọn tiểu kịch trường cứ như vậy chung kết, ta chỉ có thể nói, hèn mọn thành đáng quý, sinh mệnh giá cả càng cao, nếu vì ướt muội tới, mọi thứ đều có thể vứt. Hèn mọn sừng sững không ngã, hoàng bạo vĩnh viễn không già. Đùa giỡn ướt muội, là phải trả giá thật lớn!
|
Chương 107 Chương 107 : Mười hai giờ trưa đồng hồ báo thức vang lên, Phó Bạch Chỉ lười biếng từ trong cái chăn ấm áp thò đầu ra, híp mắt sờ chung quanh lấy cái mắt kiếng một tấc cũng không rời thân, đeo lên xong, lại tắt đi cái điện thoại di động ầm ĩ không ngừng. Xem xem ngày, lại một năm trôi qua, nàng vẫn tầm thường như trước tuỳ theo tự nhiên không có chí tiến thủ ở nhà, buổi trưa thức dậy, tùy tiện uống ly cà phê, liền bắt đầu kế hoạch gõ chữ hôm nay. Ngồi trước máy vi tính, khởi động máy, mở văn bản. Nhìn hơn một trăm chương mình đã viết trước đó, Phó Bạch Chỉ đúng là có loại cảm giác xa lạ. Nữ nhân vật chính trong văn là Hoa Dạ Ngữ, vai nam chính là Hách Liên Thịnh. Nhưng có phải đã sót cái gì hay không? Vai nam chính này tuy rằng được mình miêu tả rất đẹp trai, nhưng so với nữ nhân vật chính Hoa Dạ Ngữ, lại kém rất nhiều. Nàng là kiểu mẫu rất nhiều cô gái muốn trở thành, xinh đẹp quyến rũ, rồi còn một lòng tình thâm, võ công hơn người, lòng mang chính nghĩa, thường thường sẽ lộ ra ngây thơ mơ hồ dáng vẻ. Một cô gái như thế, vai nam chính thực sự xứng với tình yêu của nàng sao? Phó Bạch Chỉ lần đầu tiên có loại nghi ngờ này, vậy, nếu như vai nam chính không xứng, thì ai sẽ xứng? "Ngữ nhi. . . Ngữ nhi. . ." Ở trong lòng nói thầm tiếng xưng hô này, Phó Bạch Chỉ chỉ cảm thấy ngực một trận đau tê tâm liệt phế, đau đến nàng hầu như muốn từ trên ghế té xuống. Nàng vội vàng tìm thuốc để uống, nhưng ngực vẫn còn đau đớn vô cùng, như là có thứ gì ở trong lòng nàng bong ra từng chút, liên đới máu thịt của nàng đều phải bị rút ra. Dần dần, màn ảnh máy vi tính tự mình vận chuyển, trên văn bản vốn trống không xuất hiện ký tự màu đen. Hoa Dạ Ngữ sắc mặt tái nhợt nằm trong mặt tuyết, nàng không có hô hấp, không có nhiệt độ một người nên có, nhưng dung nhan tuyệt mỹ kia vẫn yên tĩnh tốt đẹp như thế. Nhìn một màn miêu tả này, Phó Bạch Chỉ chật vật thở hổn hển, chỉ cảm thấy đường nhìn càng ngày càng không rõ, nhưng dáng vẻ của Hoa Dạ Ngữ lại càng xuất hiện rõ ràng trong đầu. Mắt thấy hô hấp của nàng dần dần yếu ớt, Phó Bạch Chỉ như phát điên lắc lắc thân thể của nàng, không thể chết được, không thể chết được! "Ngữ nhi! Ngữ nhi!" Chợt từ trong cơn ác mộng giật mình tỉnh giấc, Phó Bạch Chỉ ngồi dậy, kinh ngạc nhìn hết thảy chung quanh. Nàng không có quên chuyện trước khi mình hôn mê, ngay khoảnh khắc nàng sắp đem kiếm nhọn đâm vào ngực, đã có một cổ áp lực vô hình đem kiếm kéo ra, sau đó nàng cũng hôn mê bất tỉnh. Nhìn tay chân đã được vải bông băng bó kỹ của mình, mặc dù là băng bó, nhưng cũng không dụng tâm mà xử lý, chỉ là tùy ý xức một chút thuốc liền dùng vải rách băng kỹ lại. Nhúc nhích người, Phó Bạch Chỉ phát hiện lúc này mình đang nằm ở trên mặt đất bên ngoài một tòa nhà, ở đây so với mặt tuyết bên ngoài không ấm hơn bao nhiêu, thân thể của nàng như trước lạnh đến chết lặng, ngay cả đứng thẳng trên mặt đất cũng rất trắc trở. Phó Bạch Chỉ cắn chặt răng, giùng giằng từ dưới đất bò dậy. Nàng không biết đây là nơi nào, lại mơ hồ có thể đoán được, có thể xây dựng tòa nhà giữa nơi cực lạnh này, sợ là chỉ có một mình Hàn tuyệt viện. Phó Bạch Chỉ không biết là ai mang mình tới đây, cũng không biết Hoa Dạ Ngữ hiện tại ra sao. Chống đỡ chân trái đã không còn cảm xúc chạy ngoài sân, Phó Bạch Chỉ nóng lòng tìm kiếm Hoa Dạ Ngữ, hoặc là tìm một người có thể nói chuyện với mình cũng tốt. Ra tòa nhà nho nhỏ này, ngay sau đó đập vào mi mắt chính là hành lang gấp khúc đọng đầy tuyết, nghĩ đến gương mặt tái nhợt của Hoa Dạ Ngữ, Phó Bạch Chỉ từng trận lo lắng và sốt ruột, nàng không chỉ một lần ở giữa hành lang ngã sấp xuống, lập tức tiếp tục bò dậy, tìm người khác ở khắp viện, đáng tiếc không một ai xuất hiện trước mặt nàng. "Ngữ nhi, ngữ nhi! Ngươi ở đâu! Có ai không! Ở đây có ai không!" Nửa quỳ giữa mặt tuyết, Phó Bạch Chỉ la lớn, như trước không có bất kỳ người nào đáp lại nàng. Nhìn một cái cổng vòm hình trăng tròn cách đó không xa, nàng ôm một tia hy vọng cuối cùng chạy tới, vừa mới bước vào trong đó, liền phát hiện tòa nhà này rõ ràng không giống những cái khác. Ở đây trồng rất nhiều hoa màu xanh nhạt, làm nổi bật lên mặt tuyết trắng noãn, có vẻ đẹp dị thường. Phó Bạch Chỉ không biết tên loài hoa này, ở hiện đại và cổ đại đều chưa từng thấy qua. Lướt qua một dải bụi hoa, Phó Bạch Chỉ rất nhanh đi vào trong đình viện, còn cách một khoảng liền thấy được bóng người ở bên cạnh bồn hoa. Đó là một cô gái nhìn qua tuổi chừng hai mươi bốn hai mươi lăm, nàng dường như không có nhận ra mình đến, mà là an tĩnh tựa vào trên người một con sư tử cả người trắng như tuyết. Bộ lông của con sư tử đó vô cùng óng ánh lại trắng như tuyết, đúng là so với tuyết đọng trên mặt đất còn muốn lóng lánh hơn. Nhưng so với mái tóc dài của cô gái kia, lại kém sắc hơn rất nhiều. Tóc cô không phải là màu đen thường thấy của người cổ đại, mà là màu trắng bạc quá mức nổi bật. Cũng không phải cái loại màu bạc người hiện đại cố ý nhuộm thành, mà là màu trắng bạc từ gốc đến ngọn, trời sinh tự nhiên nhất. Gió lạnh phất qua sợi tóc màu bạc nàng xõa trên vai, tuyết rơi trên ngọn tóc của nàng, nhưng không hòa tan, mà là lất phất ở xung quanh, như là bị vật gì cách trở vậy. Dần dần đến gần, Phó Bạch Chỉ thấy rõ dung mạo của cô gái. Nàng mặc một bộ váy dài màu lam, cũng không mang giày, chân trần lộ ở bên ngoài, lại không có một chút dấu hiệu bị đông cứng bị thương, trắng nõn tinh xảo như trước. Ngũ quan của nàng đặc biệt ôn nhu, lông mi hời hợt cong như trăng non, hai mảnh môi mỏng béo mập khép lại vừa phải, toàn thân đều tản ra hương thơm khác thường. Nàng nhắm hai mắt, như là tiên nữ nằm ở đó, một màn thế này làm cho Phó Bạch Chỉ hơi hơi ngây người, rồi giống như là thấy được hy vọng, vội vàng vọt tới. "Nơi này là Hàn tuyệt viện có đúng hay không? Là các ngươi đem ta mang về? Ngữ nhi ở đâu! Vết thương của nàng thế nào!" Phó Bạch Chỉ lòng như lửa đốt, trên tay cũng mất đi lực đạo, nàng kịch liệt lắc lắc cơ thể của cô gái kia, vết máu trên tay cũng làm dơ làn váy sạch sẻ của nàng. Bị quấy rầy như vậy, nữ tử chậm rãi mở mắt ra, cùng Phó Bạch Chỉ bốn mắt nhìn nhau. Đó là một đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, con ngươi màu thủy lam như là trời, càng giống như là biển. Nàng bình tĩnh nhìn mình, không có bất mãn vì bị đánh thức, không có bị mình quấy nhiễu mà ngạc nhiên, thậm chí ngay cả một chút gợn sóng cũng chưa từng có. Cũng chỉ là thản nhiên, yên lặng nhìn mình. Nhưng ánh mắt như thế lại làm cho Phó Bạch Chỉ cảm nhận được áp lực, thế cho nên đã quên buông cô gái này ra. Con sư tử dưới thân bởi vì nàng chạm vào cô gái này mà bất mãn gào thét, há miệng lộ ra răng nanh bén nhọn. Phó Bạch Chỉ trong lòng cả kinh, đang nghĩ biện pháp chuẩn bị tránh ra, đúng lúc này, bàn tay tinh tế trắng nõn bỗng nhiên che giữa nàng và sư tử, chính là cô gái bị mình đánh thức. Chỉ thấy nàng lấy tay nhẹ nhẹ vỗ đầu con sư tử tuyết kia, dã thú vừa rồi còn hung mãnh trong nháy mắt liền như một con mèo nhỏ ngoan hiền nằm trên mặt đất, quả thực để cho Phó Bạch Chỉ xem thế là đủ rồi. "Xin lỗi, là ta đường đột. Chỉ là ta có chuyện rất trọng yếu, thực sự rất gấp. Vị cô nương này chẳng biết xưng hô như thế nào, ta muốn biết cô gái đi cùng ta ở đâu. Nàng bị thương rất nặng, thực sự không thể kéo dài." Phó Bạch Chỉ không biết cô gái trước mắt là ai, duy nhất có thể xác định chính là nàng tuyệt đối không đơn giản. Để sớm nhìn thấy Hoa Dạ Ngữ, nàng phải tỉnh táo lại. "Thu Ánh Hàn." Qua hồi lâu, cô gái kia rốt cuộc đã mở miệng, cũng không biết là khí hậu quá lạnh hay vốn là như vậy, âm thanh của nàng rất trong rất mỏng, mặc dù êm tai, lại lộ ra cảm giác làm cho không người nào có thể lơ là xa cách. Thấy nàng đem đường nhìn rơi vào trên tay mình, Phó Bạch Chỉ lúc này mới phát hiện, mình như trước cố sức cầm lấy bả vai của nàng, làm cho y phục sạch sẻ của nàng tràn đầy vết bẩn cùng vết máu. "Thu cô nương, cô gái đi cùng ta, nàng. . ." Thấy nữ tử vài lần ba lần đều không trả lời vấn đề của mình, Phó Bạch Chỉ hỏi lần nữa. "Chết." Một chữ chết vừa ra, cho dù chỉ là một âm tiết rất nhanh rất nhẹ, lại làm cho ngực Phó Bạch Chỉ căng thẳng. Nàng thừa nhận từ lúc tỉnh lại đến bây giờ nàng vẫn đang ôm tâm lý còn một tia may mắn, nàng hy vọng những thứ phát sinh trước khi mình hôn mê không phải là thật. Hoa Dạ Ngữ không phải không có hô hấp, chỉ là do tay của mình bị đông cứng đến tê dại, mới không cảm giác được hơi thở của nàng. Nhưng bây giờ nghe được người trước mắt nói ra cái chữ chết này chắc chắc như vậy, Phó Bạch Chỉ tuyệt đối không chấp nhận được. Sao lại chết? Rõ ràng mình vẫn luôn truyền nội lực che chở tâm mạch của Hoa Dạ Ngữ, rõ ràng chỉ kém một chút, tại sao phải chết? Nếu ngữ nhi đã chết, người này cần gì phải cứu mình, cần gì để cho nàng sống lại nghe được lời đó, tiếp nhận nỗi đau mất đi người yêu lần nữa? "Chết. . . Ngươi nói thật nhẹ nhõm, nếu nàng đã chết, tại sao phải cứu ta trở về? Ta sớm đã nói, muốn cùng nàng đồng sinh cộng tử. Nàng sợ lạnh, sợ một người. Ngay bây giờ ta sẽ đi tìm nàng, bồi ở bên người nàng." Phó Bạch Chỉ thấp giọng nỉ non, thất hồn lạc phách hướng về phía cửa chính của tòa nhà mà đi. Đúng lúc này, vai bỗng nhiên nặng một chút, cái cô gái gọi là Thu Ánh Hàn chỉ dùng một tay liền đem nàng nhấc tới, mang nàng vào trong một cái phòng. Trong phòng và ngoài phòng chính là hai thế giới, trong phòng có rất nhiều lò lửa, ấm áp tựa như mùa hạ. Một người sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, tóc dài màu tím đậm của nàng rơi lả tả, ngực kèm theo hô hấp phập phồng. Một màn này để cho Phó Bạch Chỉ mù quáng, nàng vội vàng chạy tới, đem người ôm vào trong ngực. Nhiều lần dùng cái lỗ tai đi nghe tim của nàng đập, dùng gương mặt nhẹ cọ gương mặt ấm áp của nàng. Xác định người nọ thực sự vẫn còn ở bên cạnh mình, Phó Bạch Chỉ không khống chế được khóc lên. "Ngữ nhi, ta đã biết ngươi không có việc gì, ngươi sẽ không tàn nhẫn như vậy rời bỏ ta, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi còn ở bên cạnh ta." Phó Bạch Chỉ chưa từng nghĩ tới mình có ngày sẽ khóc đến hỗn loạn thế này, hoá ra cảm giác sống sót sau tai nạn lại đẹp như vậy tốt. Nàng khẽ vuốt ve khuôn mặt của Hoa Dạ Ngữ, lưu luyến hôn khóe miệng của nàng, lúc này mới nhớ đến trong phòng còn có một người, quay đầu nhìn lại, liền thấy Thu Ánh Hàn đang đứng ở một bên, trên mặt không hề gợn sóng nhìn các nàng. "Nói vậy ngươi chính là viện thủ Hàn tuyệt viện đi?" Phó Bạch Chỉ đứng ở trước mặt Thu Ánh Hàn, thử dò xét hỏi. Ở trong nguyên gốc nàng không có cho Hàn tuyệt viện quá nhiều đất diễn, mà cái gọi là viện thủ cũng chưa từng xuất hiện qua. Từ vừa rồi tiếp xúc đến xem, nàng nghĩ người này khí chất và phong thái đều không phải bất cứ một người nào có thể có. Hôm đó ở Phong nguyệt quán, nữ tử mặc quần áo màu đen cũng đã nói Ánh Hàn tên này. "Thu viện thủ, cám ơn ngươi đã cứu ta cùng sư muội của ta, ta rất cảm kích. Ngày sau cho dù ngươi muốn ta làm bất cứ chuyện gì, Phó Bạch Chỉ ta nhất định bất chấp gian nguy, muôn lần chết không chối từ." Thấy Thu Ánh Hàn không có bác bỏ, Phó Bạch Chỉ liền biết suy đoán của mình chính xác. Dù cho đối phương biểu hiện rất lạnh nhạt, nhưng Phó Bạch Chỉ là phát ra từ nội tâm cảm tạ nàng. Nếu không phải người này ra tay cứu giúp, chỉ sợ mình và Hoa Dạ Ngữ đã sớm chết ở trong tuyết. "Ta vẫn chưa cứu nàng, nàng như trước sẽ chết." Nghe qua lời Phó Bạch Chỉ nói, Thu Ánh Hàn thấp giọng trả lời. Nàng nhàn nhạt liếc mắt nhìn Phó Bạch Chỉ, con ngươi màu thủy lam mang theo thách thức từ trên cao nhìn xuống. "Thu viện thủ đây là ý gì? Lúc đầu ở dưới chân núi Thương khung, là hai vị đạo trưởng của Hàn tuyệt viện nói với ta, ngài là người duy nhất có thể cứu sư muội của ta. Chỉ cần ngươi có thể trị hết thương thế của sư muội, ta có thể vì ngươi làm bất cứ chuyện gì." Nghe đến người này không có giúp Hoa Dạ Ngữ trị thương, lòng của Phó Bạch Chỉ lại trầm xuống. Nàng xoay người, dò xét mạch tượng của Hoa Dạ Ngữ. Tuy rằng ổn định, nhưng như trước suy yếu được ngay. Nghĩ tới nội thương của người này, chân mày Phó Bạch Chỉ nhíu chặc. Nếu các nàng đã tới Hàn tuyệt viện, nàng liền nhất định phải khiến cho Thu Ánh Hàn chữa khỏi thương thế của Hoa Dạ Ngữ, dù cho cần một mạng đổi một mạng, nàng cũng bằng lòng. "Dùng nội lực giúp nàng nối tâm mạch, ta sẽ chết." Mặc dù lời nói Phó Bạch Chỉ gây xúc động, nhưng Thu Ánh Hàn không cách nào động dung. Nàng thấp giọng nói, lúc lời này vừa ra, thấy vẻ mặt tuyệt vọng của Phó Bạch Chỉ. "Tại. . . Tại sao lại như vậy?" Câu trả lời của Thu Ánh Hàn để cho Phó Bạch Chỉ á khẩu không trả lời được, nhưng cũng có thể đủ đoán được một ... hai .... Hoa Dạ Ngữ bị nội thương rất nặng, một chưởng kia của Tạ Xuyên làm tâm mạch của nàng vỡ nát, quả thực là muốn dồn nàng vào chỗ chết. Hôm nay Thu Ánh Hàn nói có thể dùng nội lực đem tâm mạch nối lại, nghĩ cũng biết đây là chuyện cực kỳ hao tổn công lực, chỉ là Phó Bạch Chỉ không nghĩ tới kết quả sẽ là một mạng đổi một mạng. Sinh mệnh chỉ có một lần, nếu đổi thành Phó Bạch Chỉ, nàng tất nhiên là sẽ hi sinh mình tới bảo toàn Hoa Dạ Ngữ, bởi vì nàng yêu nàng. Nhưng hôm nay, Thu Ánh Hàn đối với các nàng mà nói ngay cả bạn bè cũng không tính, tối đa chỉ là người xa lạ. Phó Bạch Chỉ không có biện pháp để cho Thu Ánh Hàn làm loại chuyện một mạng đổi một mạng này, nghĩ tới đây, nàng khổ sở nhìn vẫn còn đang hôn mê Hoa Dạ Ngữ, bất đắc dĩ cười rộ lên. Cuối cùng, các nàng vẫn không thể cùng sinh. "Thu viện thủ, cám ơn ngươi mang chúng ta về." Phó Bạch Chỉ ôm Hoa Dạ Ngữ, ôn nhu cười yếu ớt. Nàng chịu đủ cảm giác một người cô đơn tịch mịch rồi, không có Hoa Dạ Ngữ, nàng cái gì đều không phải là. "Khoan đã." Thấy Phó Bạch Chỉ muốn dẫn Hoa Dạ Ngữ ly khai, Thu Ánh Hàn giơ tay lên đem nàng ngăn cản. "Thu viện thủ còn có việc?" Phó Bạch Chỉ cúi đầu xuống, che giấu tất cả yếu đuối của mình. "Ta có thể dùng mạng của ta đổi sự sống của nàng, nhưng ngươi cần đáp ứng ta một chuyện."
Tác giả có lời muốn nói: Như thế, thiên hô vạn hoán, viện thủ rốt cuộc sử xuất ra! Là một cô gái có màu tóc không bình thường, dùng thuốc nhuộm tóc cao cấp không phải là xu hướng, viện thủ của ta xinh đẹp như vậy, đã đem ta mê hoặc không muốn không muốn, bất quá. . . Chính thức lên sân khấu liền lập được flag tử vong, ngươi cái này nhân vật phản diện làm không đủ tư cách! Lời này vừa ra, trực tiếp là đem sư tỷ của ta hù dọa mộng ép a! Bởi vậy có thể thấy được, tình cảnh sau đó có thể là. . . Dưới mấy giờ. Cảnh tượng một: Viện thủ: Ta có thể dùng mạng của ta đổi sự sống của nàng, nhưng ngươi cần đáp ứng ta một chuyện, lấy toàn bộ Maltesers trắng của Liễu Tĩnh Mạt giao cho ta! Sư tỷ: A? Cái gì? Ngươi muốn Maltesers trắng ? Ngọa tào, vật kia đều bị ngữ nhi ăn a! Kết cục: Bởi vì sư tỷ không nộp ra Maltesers trắng, viện thủ không chịu cứu ướt muội, ướt muội chết, cùng lúc đó, sư tỷ tự tử. . . Cảnh tượng hai: Viện thủ: Ta có thể dùng mạng của ta đổi sự sống của nàng, nhưng ngươi cần đáp ứng ta một chuyện, lưu lại bên cạnh ta, trở thành nô lệ của ta, để cho ta biến thành Nữ Vương đại nhân! Sư tỷ: Cái gì? Hoá ra người ngươi coi trọng lại là ta? Trời ạ, không nghĩ tới viện thủ ngươi lớn lên một bộ mặt vạn năm công, nhưng thật ra là cái thụ a! Viện thủ: . . . Kết cục: Bởi vì sư tỷ biểu diễn sỉ nhục ta đại viện thủ, chết. . . Cảnh tượng ba: Viện thủ: Ta có thể dùng mạng của ta đổi sự sống của nàng, nhưng ngươi cần đáp ứng ta một chuyện, năm 2016, phải tao nhã! Không! Được đen tối! Sư tỷ: Viện thủ, ngươi này dấu chấm không đúng lắm đi? Là phải tao nhã! Không nên! Đen tối! Viện thủ: Ngươi quản ta, ngươi quản ta, ngươi quản ta! Ta cam tâm tình nguyện! Kết cục: Sư tỷ. . . Chết. Ha ha ha. Đột nhiên cảm thấy, chính văn rất nghiêm chỉnh, bị ta làm buồn nôn. . . Hoàn toàn không đứng đắn. Như thế, hôm nay là sinh nhật của luân gia, bày tỏ lại đẹp một tuổi, vẫy chào 22 như thế 2 tuổi, chính thức bước vào 23. . . Luôn luôn có chút phiền muộn ngoài ý muốn.
-- Không nghĩ tới Hiểu Bạo mới 23 tuổi a ~
|
Chương 108 Chương 108 : "Điều kiện gì, chỉ cần ngươi nói, ta nhất định sẽ đáp ứng ngươi, cho dù ngươi muốn mạng của ta ta cũng nguyện ý." Nghe được Thu Ánh Hàn nói ra điều kiện, Phó Bạch Chỉ vội vàng gật đầu đáp ứng. Mặc dù không biết đối phương muốn nàng làm cái gì, nhưng tất cả mọi chuyện gộp lại, nhất định cũng không quan trọng bằng tính mạng của Hoa Dạ Ngữ. Đừng nói một cái, chính là một trăm cái nàng cũng đáp ứng. Bất luận là giết người phóng hỏa hay là muốn nàng hi sinh chính mình, nàng cũng sẽ không chối từ. Thấy Phó Bạch Chỉ đáp ứng sảng khoái như vậy, nét mặt Thu Ánh Hàn không có vẻ gì là mừng rỡ, nàng xoay người ngồi ở trên ghế, sau đó con sư tử tuyết ở trong tòa nhà lúc nãy đúng là ngậm một đôi giày màu trắng đi đến, cung kính mà lại chỉnh tề đặt trước mặt nàng. Thấy Thu Ánh Hàn cúi đầu mang giày, mái tóc dài màu bạc của nàng rơi lả tả một bên, ngón tay trắng nõn sạch sẽ thon dài, móng tay cũng ngay ngắn trơn bóng. Nàng yên lặng mang giày, hoàn toàn không có bị người khác chú ý mà khó chịu, nhưng động tác chậm chậm rãi này khiến cho Phó Bạch Chỉ có chút nóng nảy. Thật vất vả chờ Thu Ánh Hàn mang giày xong, vốn tưởng rằng nàng muốn mở miệng nói điều kiện với mình, ai biết nàng lại rót chén trà, lẳng lặng uống. Cũng không có kiên nhẫn chờ đợi nữa, Phó Bạch Chỉ tiến lên vài bước, muốn mở miệng. Bỗng nhiên một cái bóng đen hiện lên trước mắt, cổ tay mình trong chớp mắt đã bị Thu Ánh Hàn bắt đi. Cảm thấy nàng nắm mạng môn của mình, ngón tay đó lạnh lẽo tê buốt, không khỏi làm Phó Bạch Chỉ lạnh sống lưng. "Ngươi biết vì sao ngươi vô dụng như vậy không?" Lẳng lặng nhìn Phó Bạch Chỉ hồi lâu, Thu Ánh Hàn lúc này mới lên tiếng, thanh âm của nàng bình thản như cũ, mặc dù là giễu cợt, nhưng giọng điệu lại không thấy ý giễu cợt. Nghe nàng nói như vậy, Phó Bạch Chỉ nhíu chặc chân mày. Sao nàng lại không biết mình vô dụng, nàng cũng muốn nhanh nhanh trở nên mạnh mẻ, nhưng đó không phải là chuyện một sớm một chiều, cho dù nàng cố gắng thế nào, vẫn là không có biện pháp. "Ta biết ta vô dụng, Thu viện thủ không cần lên tiếng châm chọc ta, cứ mau mau nói điều kiện đi." Phó Bạch Chỉ không muốn nhiều lời, nàng hiện tại thầm nghĩ chữa khỏi cho Hoa Dạ Ngữ. "Võ công lúc trước ngươi sử dụng, cũng không phải hoàn toàn là công pháp của Thương khung môn, có thể chính ngươi cũng chưa từng biết, nội công tâm pháp ngươi sử dụng, là Hàn tuyệt viện tuyệt học, băng tâm tuyệt." "Cái gì? Băng tâm tuyệt? Thế nhưng ta cũng chưa từng. . ." Phó Bạch Chỉ muốn nói nàng cũng chưa từng học qua võ công của Hàn tuyệt viện, nhưng nói được phân nửa, lại nhớ đến quyển bí tịch sáu năm trước mình nhặt được. Có thể nói, tất cả biến cố hôm nay, đều là bởi vì quyển bí tịch kia mà dựng lên. Phó Bạch Chỉ đã từng tự hỏi không chỉ một lần nội dung vở kịch làm sao sẽ vặn vẹo đến loại tình trạng này, mà ban đầu thay đổi, chính là bởi vì mình lén cầm quyển bí tịch vốn thuộc về Hoa Dạ Ngữ. Phó Bạch Chỉ không rõ vì sao ở trong nguyên gốc Hoa Dạ Ngữ sau khi học xong liền lợi hại như vậy, nhưng đối với mình mà nói lại không dùng được. Nàng có nghĩ tới là thân phận của mình đang gây chuyện, nhưng coi như cơ thể này của mình không phải là nhân vật chính, bí tịch cũng sẽ không vô dụng như thế. Hiện nay nghe được Thu Ánh Hàn nói như vậy, trái lại càng thêm hiếu kỳ. Ở trong nguyên gốc mình bố trí, băng tâm tuyệt là uyên thâm nhất của Hàn tuyệt viện, thậm chí là nội công tâm pháp lợi hại nhất trong cả võ lâm. Băng tâm bí quyết này hữu dụng ba phần, theo thứ tự là vô niệm, vô ý, vô ngã. Vô niệm là chỉ không muốn không cầu, vô tình là chỉ vô tình vô tâm, mà vô ngã, chính là sau cùng ngay cả tập bản thân võ giả đều bảo thủ, quên mất mình. Viện thủ Hàn tuyệt viện là người duy nhất trên đời luyện thành bí tịch phái này, cũng không phải là băng tâm bí quyết có bao nhiêu khó, mà là muốn luyện võ công môn phái này, phải bỏ qua tất cả cảm tình làm một nhân loại nên có, không có thất tình lục dục, không có tươi cười buồn vui, tựa như một cái xác không hồn đầu gỗ, không cảm giác được bất kỳ cảm tình gì. Sống như vậy, mặc dù là cực mạnh, nhưng cũng không hề lạc thú. Phó Bạch Chỉ từng cho là bí tịch xảy ra vấn đề mới dẫn đến mình luyện xong không dùng được, hiện tại mới hiểu được, không phải là bí tịch có chuyện, mà là quyển bí tịch kia chỉ là một bộ phận của băng tâm bí quyết, dù có luyện, không luyện xong hoàn toàn liền không dùng được. "Ta giúp đỡ ngươi cứu nàng, nhưng sau khi cứu nàng, nội công của ta liền sẽ tản đi mà chết. Hàn tuyệt viện cần phải có người tiếp quản, mà băng tâm bí quyết, cũng cần phải có người luyện được." "Ngươi là muốn cho ta luyện băng tâm bí quyết?" Lời nói của Thu Ánh Hàn rất trực tiếp, Phó Bạch Chỉ cũng hiểu nàng muốn mình làm cái gì. Nàng không hiểu nổi đây coi như là điều kiện gì, Thu Ánh Hàn dùng mạng của mình đi đổi mạng của Hoa Dạ Ngữ, nhưng điều kiện chỉ là để cho mình luyện tập võ công, còn vô duyên vô cớ tặng toàn bộ Hàn tuyệt viện cho nàng. Vô luận từ khía cạnh nào mà nói, tựa hồ cũng là đối với mình có lợi. "Đúng." "Tại sao muốn làm như vậy? Ngươi thay ta cứu ngữ nhi, chính là một mạng đổi một mạng, mà yêu cầu của ngươi chỉ đơn giản là khiến ta luyện tập băng tâm bí quyết như vậy?" Phó Bạch Chỉ hoang mang hỏi, nàng không thể tin người chỉ gặp mặt một lần, mặc dù nàng không cảm thấy Thu Ánh Hàn có âm mưu gì, nhưng không cách nào dễ dàng tin nàng. "Phó Bạch Chỉ, ta khuyên ngươi không nên quá tự cho là đúng. Tu tập băng tâm bí quyết, ngươi sẽ phát hiện thứ mình có càng ngày càng ít, sau khi luyện thành vô ngã, liền sẽ mất đi tất cả tình cảm. Khi đó ngươi sẽ minh bạch, buồn vui với ngươi mà nói là vật cỡ nào trân quý." Lúc này đây Thu Ánh Hàn nói rất nhiều, nhưng nét mặt của nàng vẫn không có phập phồng. Nhìn dáng vẻ đạm bạc của nàng, Phó Bạch Chỉ biết, người này tất nhiên là luyện băng tâm bí quyết mới có thể như vậy. Một người không có thất tình lục dục là cảm giác gì, Phó Bạch Chỉ chưa từng lĩnh hội, cũng vô pháp lý giải. Nhưng nàng mơ hồ có thể nghĩ đến, nếu không có buồn vui, người liền sẽ biến thành một cái máy móc, có thể nàng cũng không có biện pháp phát ra từ nội tâm bật cười nữa, cũng không có biện pháp vì cái gì mà khổ sở. Thế nhưng, cho dù muốn nàng trả giá vui buồn hơn nửa đời còn lại, thậm chí hứng thú làm người, nàng vẫn muốn cứu Hoa Dạ Ngữ. "Ta đáp ứng ngươi, tu tập băng tâm bí quyết, nếu như chỉ là muốn ta vứt bỏ tâm tình một người nên có có thể đổi được tính mạng của nàng, ta không có gì mà do dự. Nhưng ta hy vọng trước khi luyện công, ngươi có thể giúp ta làm một chuyện." "Là ngươi cầu ta giúp ngươi, hiện tại muốn ta vì ngươi làm việc." Nghe được lời Phó Bạch Chỉ nói, Thu Ánh Hàn nói, nhưng không có rõ ràng cự tuyệt. Nàng vừa mới nói xong, Phó Bạch Chỉ bỗng nhiên quỳ gối trước mặt nàng. Đầu gối cùng sàn nhà tiếp xúc phát sinh âm thanh nặng nề, nhìn hai mắt Phó Bạch Chỉ đỏ bừng, Thu Ánh Hàn khẽ run, ngược lại muốn nghe một chút thỉnh cầu của nàng. "Thu viện thủ, ta và ngữ nhi rơi vào loại tình trạng như bây giờ, đều là bởi vì ta nhu nhược vô năng dựng lên, nhưng người tổn thương nàng, ta kiên quyết không thể bỏ qua. Ta sớm đã lập lời thề, muốn người đả thương làm hại ngữ nhi nợ máu trả bằng máu, nếu ta không cách nào hoàn thành cái chấp niệm này, chỉ sợ ta không cách nào tu tập băng tâm bí quyết." "Ngươi muốn để ta diệt trừ ai." Nghe qua lời Phó Bạch Chỉ nói, Thu Ánh Hàn cũng không nói nhiều, trực tiếp hỏi. "Tạ Xuyên cùng Hồng Nghị Hồng Viễn ba người, ta muốn bọn họ chết." Phó Bạch Chỉ thấp giọng nói, viền mắt phiếm hồng, mang theo là máu khát vọng và căm hận. Nàng không muốn nói cái gì đạo nghĩa, cái gì danh môn chính phái, càng không muốn quản sau khi giết ba người này võ lâm thì như thế nào, nàng hiện tại đây là một người muốn vì vợ báo thù. "Sau khi ngươi tu tập băng tâm bí quyết, có thể dễ dàng giết chết ba người này." Thu Ánh Hàn nói, chăm chú nhìn sườn mạt tối sầm của Phó Bạch Chỉ, thấy nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, đối với mình cười rộ lên. "Ta sợ, rất sợ. Ta sợ ta luyện cái võ công đó, liền không cảm giác được sự căm hận dành cho ba người bọn hắn, không cảm giác được ta quan tâm ngữ nhi. Cứ như vậy, ta như thế nào có thể giết ba người bọn hắn? Van ngươi, tại lúc ta còn có thể cảm giác được hận thù, giúp ta hoàn thành chuyện này." Phó Bạch Chỉ nhìn Thu Ánh Hàn, cứng ngắc cười, nước mắt trên mặt lại bán đứng lòng của nàng. Ngưng mắt nhìn gương mặt căm hận mà quật cường của nàng, Thu Ánh Hàn nhìn hồi lâu, tiện đà ngồi xổm nửa người xuống, tiến tới hôn lên vệt nước mắt trên mặt nàng. Lúc nếm được giọt nước mắt cay đắng kia, nàng hơi hơi câu dẫn ra khóe miệng. "Tốt, ta đáp ứng ngươi." - Tác giả có lời muốn nói: Chương này sư tỷ công lực tràn đầy, còn có, viện thủ ngươi đừng tưởng rằng phần cuối hôn trộm sư tỷ chúng ta sẽ không phát hiện, nhìn ướt muội đứng lên thế nào xem ngươi như cái TV mà đánh chết!
Mình đã trở lại, và đang cố gắng theo kịp tiến độ
|