36 Kế
|
|
Chương 50: Hiểu nhầm Lúc Hứa Thiên Mạc tìm tới Thi Dao Vũ, hắn đang ngồi ở bờ sông, nghỉ ngơi trên ghế, lưng hơi còng, mắt thẳng tắp nhìn về phía trước. Hứa Thiên Mạc theo ánh mắt của hắn nhìn về phía trước, đập vào mắt chỉ là nước sông đen kịt.
"Chị đến rồi." - Thi Dao Vũ âm thanh trầm thấp, không có nói rõ ràng.
"Làm sao vậy?" - Hứa Thiên Mạc không có đùa giỡn hỏi một câu, sau đó ngồi vào bên cạnh hắn.
"Ngày hôm nay Đường Hoa hẹn tôi đi ăn cơm, lúc hắn đi WC làm rơi một cái điện thoại di động trên chỗ ngồi. Tôi nhận ra cái điện thoại kia là của Tư , sau khi hắn trở lại tôi chất vấn hắn, sau đó hắn liền đem hết thảy sự việc nói."
"Em đang trách chị không đem chuyện Đường Hoa làm đối với Tư nói cho em?" - Hứa Thiên Mạc hỏi.
Thi Dao Vũ lắc đầu một cái, "Chuyện của Tư sớm đã là quá khứ , tôi đã thấy tấm hình kia, chụp rất đẹp."
"Xin lỗi." - Hứa Thiên Mạc không biết tại sao lại xin lỗi, nhưng nàng nhìn thấy gương mặt Thi Dao Vũ, biết trong lòng Thi Dao Vũ nhất định tổn thương rất nặng.
Thi Dao Vũ cười cười, "Kỳ thực chị không cần nói xin lỗi, tình yêu là tự do của mỗi người, nhưng không phải tất cả mọi người đều có thể đi chung với nhau. Đặc biệt là hai người, một người là bằng hữu tốt nhất của tôi, một người là người mẹ kính yêu của tôi. Tôi có chút không tiếp nhận nổi, nên chị có thể chia tay mẹ tôi được không?"
Hứa Thiên Mạc trầm mặc chốc lát nói, "Nếu như chị không đáp ứng?"
Thi Dao Vũ nhìn Hứa Thiên Mạc, không cười, "Hứa Thiên Mạc, tôi nghĩ rằng chúng ta không làm bằng hữu được nữa." - Tuy nói Thi Dao Vũ vẫn biểu hiện như người kém thông minh, nhưng trên thực tế hắn không ngu xuẩn, hắn cũng có nguyên tắc cùng giới hạn của chính mình.
"Chị còn tưởng rằng em có thể hiểu được chị." - Hứa Thiên Mạc dựa lưng cái ghế, chậm rãi nói.
"Hiểu được cái gì? Hiểu được người bạn tốt nhất của tôi cùng mẹ tôi yêu nhau ư. Hứa Thiên Mạc, chị là đang nói đùa à?" - Thi Dao Vũ cười lạnh nói.
"Chờ em bình tĩnh lại, chúng ta lại nói." - Hứa Thiên Mạc đứng lên nhìn thẳng Thi Dao Vũ.
Thi Dao Vũ lập tức cũng đứng lên, hùng hổ doạ người nhìn chằm chằm Hứa Thiên Mạc, "Tôi hiện tại rất bình tĩnh, tôi không phải khuyên chị, cũng không phải thỉnh cầu chị, hi vọng chị có thể nghĩ rõ ràng." - Nói xong, Thi Dao Vũ lướt qua người Hứa Thiên Mạc rồi đi.
Hứa Thiên Mạc quay đầu nhìn bóng lưng Thi Dao Vũ lau nước mắt càng đi càng xa, nàng biết Thi Dao Vũ lần này thật sự tức giận, đối với hắn mà nói, trong chuyện này còn bao hàm Hứa Thiên Mạc phản bội hắn. Ngẫm lại cũng phải, bằng hữu tốt nhất lại dĩ nhiên cùng mẹ hắn yêu nhau, Hứa Thiên Mạc bất đắc dĩ cười cợt.
Nghiêm Như Tuyết nằm ở trên giường đọc sách, trên mũi là kính mắt viền vàng thanh tú, ngón tay tinh tế lật trang sách lên, khuôn mặt tinh xảo lộ ra chăm chú, nghe được động tĩnh, nàng hơi nghiêng đầu một chút, "Về rồi à."
Hứa Thiên Mạc ngồi vào bên cạnh mép giường, đem sách trên tay Nghiêm Như Tuyết để qua một bên, sau đó đem nàng ôm vào trong ngực, lẳng lặng như vậy ôm lấy nàng.
"Tâm tình không tốt?" - Nghiêm Như Tuyết đưa tay ra khẽ vuốt ở trên mặt Hứa Thiên Mạc, cười hỏi.
Hứa Thiên Mạc gật gù, nàng nhìn Nghiêm Như Tuyết liếc mắt một cái, chần chờ chốc lát, mở miệng nói, "Nếu như có một ngày em bởi vì không thể kháng được vận mệnh mà rời khỏi chị thì làm sao bây giờ?"
"Em nói không thể kháng được, là loại nào? Tình huống khách quan hay là do con người tạo ra?" - Nghiêm Như Tuyết ngẩng đầu hỏi.Hứa Thiên Mạc suy nghĩ một chút - "Đều có."
"Phức tạp như vậy a." - Nghiêm Như Tuyết cười cợt, nàng nhìn Hứa Thiên Mạc, bỡn cợt nói - "Vậy thì không cần em nữa."
"Không cần thì không cần, em không còn gì lạ, không thèm khát." - Tuy nói như vậy, Hứa Thiên Mạc trong lòng vẫn là cảm thấy ủ rũ.Nhìn Hứa Thiên Mạc dáng dấp thất lạc, Nghiêm Như Tuyết cười nói, "Nói đùa em thôi. Nếu như ngày nào đó em dám rời khỏi chị, chị sẽ tìm đến nhà em, sau đó vững vàng quấn quít lấy em, muốn em phụ trách."
Hứa Thiên Mạc ngoắc ngoắc khóe miệng, làm bộ vạn phần ghét bỏ nói, "Em sẽ không phụ trách." - Trong tay lại ôm chặt Nghiêm Như Tuyết.
. . . "Mẹ, buổi tối cùng ra ngoài ăn cơm đi." - Thi Dao Vũ ở trước bàn làm việc, nhìn Nghiêm Như Tuyết đang xử lý văn kiện.
Nghiêm Như Tuyết ngẩng đầu lên, xoa xoa đầu Thi Dao Vũ, cười nói, "Tốt, kêu Thiên Mạc đi cùng đi."
"Con vừa nãy gọi điện thoại cho nàng, nàng nói nàng buổi tối có việc bận." - Thi Dao Vũ ánh mắt có chút bất định.
Nghiêm Như Tuyết ngờ vực nhìn Thi Dao Vũ một cái, nói, "Vậy để mẹ gọi điện thoại hỏi lại một lần cho chắc."
"Mẹ, con đã nói rồi, con đã gọi cho nàng, mẹ không tin con sao?" - Thi Dao Vũ từ trong tay Nghiêm Như Tuyết cướp quá điện thoại di động, tức giận nhìn Nghiêm Như Tuyết.
"Được rồi, được rồi, mẹ tin con." - Nghiêm Như Tuyết không thể làm gì nói.
"Chúng ta hiện tại liền đi đi." - Thi Dao Vũ ân cần cầm lấy túi Nghiêm Như Tuyết, cũng không đem điện thoại di động trả lại nàng.
. . .
"Mẹ, mẹ muốn ăn cái gì?" - Thi Dao Vũ đem thực đơn đẩy lên phía trước Nghiêm Như Tuyết.
"Con có thể trước tiên đem điện thoại di động trả lại mẹ sao?" - Nghiêm Như Tuyết muốn gọi điện thoại cho Hứa Thiên Mạc.
"Không được, lúc ăn cơm phải tập trung, không thể chơi điện thoại di động." - Thi Dao Vũ làm nũng nói.
"Xin lỗi, anh đến muộn." - Thi Hoành Chí cười ha ha xuất hiện.
"Anh làm sao lại đến?" - Nghiêm Như Tuyết cau mày hỏi.
"Là con hẹn ba ba đi ra." - Thi Dao Vũ ở bên cạnh chen miệng nói - "Chúng ta người một nhà đã lâu không có cùng nhau ăn cơm."
"Đúng, đúng, người một nhà." - Thi Hoành Chí cười nói, sau đó ngồi vào bên cạnh Nghiêm Như Tuyết.
Nghiêm Như Tuyết rất muốn phát hỏa, nhưng xem trên mặt Thi Dao Vũ, nàng vẫn là nhịn, bất quá nàng vẫn là đối với Thi Hoành Chí nói, "Ngồi vào đối diện đi."
"Như Tuyết."
"Ngồi vào đối diện đi, tôi không muốn lặp lại lần nữa."
Thi Hoành Chí phẫn nộ ngồi vào đối diện, nhưng hắn vẫn là ân cần hỏi, "Như Tuyết, em muốn ăn cái gì?"
Hứa Thiên Mạc ngồi ở trên ghế salông ngơ ngác nhìn màn hình đen, nàng về đến nhà đợi rất lâu rồi đều không thấy Nghiêm Như Tuyết trở về, hơn nữa liền điện thoại cũng không có gọi, nàng đang muốn gọi điện thoại, sau đó Nghiêm Như Tuyết liền nhắn tin lại, chúng ta người một nhà đang dùng cơm, buổi tối trở về chậm một chút.
Người một nhà? Hứa Thiên Mạc ở trong lòng hơi thở dài một hơi.
"Em ăn cơm tối chưa?" - Nghiêm Như Tuyết mở cửa đi vào, liền nhìn thấy Hứa Thiên Mạc ngồi yên ở trên ghế salông.
"Ăn qua." - Hứa Thiên Mạc cười nói, kỳ thực nàng vẫn đang suy nghĩ chuyện cùng chờ Nghiêm Như Tuyết trở về, cơm tối căn bản không có ăn.
"Buổi tối thế nào?" - Hứa Thiên Mạc giúp Nghiêm Như Tuyết tiếp nhận túi, hỏi.
"Cũng không tệ lắm." - Nghiêm Như Tuyết không muốn để cho Hứa Thiên Mạc suy nghĩ nhiều, cũng không có ý định nói với nàng buổi tối lúc ăn cơm Thi Hoành Chí cũng ở đó.
"Em đi chuẩn bị nước tắm cho chị." - Hứa Thiên Mạc nói sau đó xoay người đi tới phòng vệ sinh.
Hứa Thiên Mạc điều chỉnh nhiệt độ nước, lại ở trong lòng vô ý nỉ non một câu, người một nhà...
-
Thật ra mình thấy phản ứng của Thi Dao Vũ cũng là bình thường thôi. Trong hoàn cảnh đó, chấp nhận được mới là lạ. Cái gì cũng phải từ từ.
|
Chương 51: Mập Mạp Nghiêm Tiểu Tư miễn cưỡng nằm nhoài trên ghế salông, nhìn thấy Hứa Thiên Mạc trở về, nó mở mắt liếc nhìn, sau đó lại quay đầu lười biếng ngủ.
Nhìn thấy phòng ngủ cùng phòng bếp đều không có ai, Hứa Thiên Mạc biết Nghiêm Như Tuyết tối hôm nay khẳng định lại bị Thi Dao Vũ gọi đi rồi. Này đã là lần thứ ba trong tuần này, đối mặt với cách làm của Thi Dao Vũ như đứa trẻ con cướp giật, Hứa Thiên Mạc thực sự là không thể làm gì.
Vội vã giải quyết cơm tối, nằm ở trên giường xem mấy tập phim bộ, Hứa Thiên Mạc ngáp một cái nhìn đồng hồ, muộn như vậy Nghiêm Như Tuyết vẫn chưa về, trong lòng nàng có chút lo lắng, ngoại trừ lo lắng an toàn của Nghiêm Như Tuyết ở ngoài, nàng còn có chút lo lắng khác.
Hứa Thiên Mạc cầm điện thoại di động đang do dự có nên gọi điện thoại cho Nghiêm Như Tuyết hay không, thì tin nhắn của nàng liền hiện lên, "Tới đón chị."
Chạy tới bên ngoài phòng ăn, Hứa Thiên Mạc ở trong xe liền nhìn thấy Thi Dao Vũ đỡ Thi Hoành Chí uống say, Nghiêm Như Tuyết mặt không cảm xúc đứng ở bên cạnh.
Hứa Thiên Mạc do dự có nên tới hay không, đối mặt Thi Dao Vũ nàng biết nàng sẽ rất lúng túng. Ngồi trên xe chờ chốc lát, Hứa Thiên Mạc vẫn là xuống xe hướng về Nghiêm Như Tuyết đi đến.
"Chị tại sao lại đến?" - Thi Dao Vũ nhìn thấy Hứa Thiên Mạc bất mãn nói.
Chú ý tới ngữ khí Thi Dao Vũ, Nghiêm Như Tuyết nhíu nhíu mày, "Mẹ bảo nàng đến, con đem ba con đưa về nhà đi, mẹ trước tiên cùng Thiên Mạc đi."
"Mẹ, mẹ không cùng con trở về sao?" - Thi Dao Vũ vất vả đỡ Thi Hoành Chí hỏi.
Nghiêm Như Tuyết không nói gì, chỉ là giúp Thi Dao Vũ bắt xe taxi, sau đó dặn một câu, trên đường cẩn thận.
"Đi thôi." - Nhìn xe taxi lái đi, Nghiêm Như Tuyết quay đầu đối với Hứa Thiên Mạc còn đang ngẩn người nghĩ chuyện nói.
"Hả, được." - Hứa Thiên Mạc lấy lại tinh thần vội vã đáp.
"Làm sao vậy?" - Nghiêm Như Tuyết sờ sờ mặt Hứa Thiên Mạc.
Hứa Thiên Mạc giả vờ ung dung, "Không có, chúng ta đi thôi."
. . . Hứa Thiên Mạc mở mắt ra nhìn chằm chằm trần nhà đen thui, đêm đã khuya, mà nàng lại không ngủ được. Nàng nằm thẳng người, không dám lộn xộn sợ thức tỉnh Nghiêm Như Tuyết đang ngủ.
Tuy rằng trong phòng đen kịt một màu, nhưng trước mắt nàng lại hiện lên rất nhiều hình ảnh, có buổi tối trước đây, nàng thậm chí còn nhớ tới mối tình đầu thời sơ trung. Hứa Thiên Mạc cảm giác mình đối với phần cảm tình này đã sản sinh xoắn xuýt , hoặc là nói nàng đối với tình huống như vậy cảm thấy lúng túng. Bản chất của sự thống khổ, bắt nguồn từ sự bất lực của chính mình.
Nàng không giải quyết được tình hình hiện tại, cho nên nàng có chút khó chịu. Lẽ nào bỏ mặc Thi Dao Vũ vẫn quấy rối như vậy, hay là thẳng thắn đem hắn từ bên người Nghiêm Như Tuyết đuổi đi.
"Thiên Mạc." - Nghiêm Như Tuyết xoay người ôm Hứa Thiên Mạc.
"Sao lại tỉnh rồi?" - Hứa Thiên Mạc cũng xoay người lại tiến vào trong lồng ngực Nghiêm Như Tuyết.
"Chị nằm mơ không nhìn thấy em nên tỉnh, quả nhiên em không có ngủ." - Nghiêm Như Tuyết cười khẽ nói.
Hứa Thiên Mạc ở trong bóng tối nâng khóe miệng một chút, sau đó đem Nghiêm Như Tuyết ôm chặt.
. . .
"Cho tôi một ly cà phê mocha." - Hứa Thiên Mạc móc bóp ra đang chuẩn bị tiền trả, đột nhiên cảm thấy vai trái của mình bị vỗ một cái, nhìn về phía sau lại phát hiện không có ai.
"Ở chỗ này." - Một người phụ nữ tóc ngắn ở bên phải cười nói.
"Mập mạp!" - Hứa Thiên Mạc kinh ngạc nhìn nàng, "Cậu sao lại ở chỗ này?"
"Cà phê của quý khách." - Người phục vụ ở sau quầy nhắc nhở.
"À, à." - Hứa Thiên Mạc luống cuống tay chân trả xong tiền cà phê, đi tới bên cạnh người kia nói với nàng - "Mình đi làm ở ngay gần đây, tới chỗ mình ngồi một chút."
"Sẽ không bị ông chủ cậu mắng sao?" - Phương Mạch cười hỏi.
"Hắn dám mắng mình, mình liền mắng trở lại."
"Xem ra cậu sống không tệ lắm."
"Tùy tiện ngồi." - Hứa Thiên Mạc quay đầu đối với Phương Mạch theo ở phía sau nói.
Phương Mạch ngồi vào trên ghế salông, sau đó đánh giá văn phòng Hứa Thiên Mạc.
"Đúng rồi, cậu vẫn không có nói, cậu sao lại đột nhiên xuất hiện?" - Hứa Thiên Mạc trong lòng thật sự tò mò, nàng nhớ tới hàng năm chỉ liên lạc có một lần, lần trước nàng hẳn là ở châu Phi đi.
"Vì mười năm ước hẹn a." - Phương Mạch cười híp mắt nhìn Hứa Thiên Mạc.
Mười năm ước hẹn? Hứa Thiên Mạc sửng sốt một chút, lập tức liền từ trong trí nhớ, nhớ tới một cái chuyện cũ như thế, Phương Mạch cùng nàng là bạn học đại học, khi đó chơi thân còn có hai người bạn học, bốn người các nàng ở trong lớp hợp xưng F4. Năm ba đại học, các nàng cùng nhau trốn học đi tới Vân Nam, lúc trở lại, còn làm một cái ước định, mười năm sau bốn người đều không có lập gia đình liền cùng đi xem ánh sáng cực Bắc.
"Không đúng, hai người bọn họ không phải đã kết hôn rồi sao?" - Hứa Thiên Mạc nghi hoặc nhìn Phương Mạch.
"Các nàng đã lập gia đình , nhưng chúng ta vẫn là chưa có a. Cậu có biết không, mình đặc biệt vì cái ước định này, mới không có đi Phần Lan." - Phương Mạch căm giận bất bình nói.
Hứa Thiên Mạc không nói gì nhìn Phương Mạch, đứa nhỏ này vẫn là suy nghĩ bảo thủ như thế, "Nhất định phải đi?"
"Đương nhiên." - Phương Mạch gật gù - "Mình gần như đã đi khắp các quốc gia, hiện tại chỉ còn lại Phần Lan."
Hứa Thiên Mạc vội vã nói sang chuyện khác, "Cậu mấy ngày nay ở chỗ nào?"
"Mình ở Thanh Lữ, sáng sớm đi ăn điểm tâm, không nghĩ tới gặp được cậu.."
"Vậy cậu có liên lạc cho Quả Cam hay không?" - Hứa Thiên Mạc hỏi.
Phương Mạch nhìn Hứa Thiên Mạc, "Vẫn chưa có."
"Vậy cậu gọi điện thoại cho các nàng đến, các nàng cách đây cũng rất gần, đi nửa giờ liền đến."
"Được rồi, mình lập tức đi gọi điện thoại." - Phương Mạch nghiêm túc nói, thật giống như việc Hứa Thiên Mạc bố trí là nhiệm vụ rất trọng yếu. Nhìn F4 ngày xưa tập hợp, Hứa Thiên Mạc có chút thổn thức không ngớt, tiểu cô nương năm đó đều thay đổi a.
"Ngày hôm nay chúng tôi đi nhà ông nội ăn cơm, chị không nên tới quấy rối chúng tôi. " - Nhìn thấy Thi Dao Vũ gửi tới tin nhắn, Hứa Thiên Mạc quả quyết đem tin nhắn xóa.
"Thiên Mạc, cậu ở nơi đó làm gì, lại đây tán gẫu a." - Quả Cam chào hỏi.
Đem điện thoại di động bỏ vào trong túi, Hứa Thiên Mạc ngồi vào bên cạnh Quả Cam.
"Nghe Mập Mạp nói các cậu muốn đi Phần Lan?"
Hứa Thiên Mạc ngẩng đầu nhìn Quả Cam, "Các cậu thì sao?"
"Ai, đi không được, công tác phải có, hài tử còn nhỏ phải chăm, không có thời gian này. Hơn nữa a, đi một chuyến nước ngoài nhất định phải tốn rất nhiều tiền, hiện tại nhà mình vẫn không có trả hết nợ. Ôi chao, cậu nói, nhìn không ra cha mẹ Phương Mạch làm sao vẫn khoan dung nàng chạy ở bên ngoài như vậy."
Vóc người xinh đẹp bởi vì sinh hài tử mà có chút phát tướng, vẫn chưa tới 30 tuổi nhưng trên mặt đã mang theo thế tục, xem ra hôm nay bảo Phương Mạch gọi các nàng ra là sai lầm a. Nghe Quả Cam thấp giọng oán giận, Hứa Thiên Mạc nghĩ.
Cơm nước xong, các nàng muốn chạy về, chỉ còn dư lại Hứa Thiên Mạc cùng Phương Mạch. Thời gian còn sớm, hai người tùy tiện tìm quán cà phê. Phương Mạch khuấy cà phê, xem ra có chút ủ rũ, "Thiên Mạc, các nàng đều không dự định đi, còn cậu?"
Hứa Thiên Mạc thoáng lúng túng, nàng cũng không dự định đi, nàng hiện đang không có tinh lực.
"Xem ra cậu cũng không đi." - Phương Mạch xem Hứa Thiên Mạc trầm mặc, biết đáp án.
"Ngược lại còn có hai tháng mới đến mùa đông, đến thời điểm cậu nếu có muốn đi thì gọi điện thoại cho mình là được." - Phương Mạch lên tinh thần nói.
Hứa Thiên Mạc gật đầu.
|
Chương 52: Ôm ấp Ngày thứ hai Phương Mạch đi máy bay về nhà , tiễn bạn tốt khó lắm mới gặp lại, Hứa Thiên Mạc trong lòng có chút thương cảm, phiền muộn xong, nàng đem ước định Phương Mạch cường điệu ném sau đầu.
"Chuyện gì xảy ra, chuyện gì xảy ra?" - Trương Dật giận đùng đùng xông vào văn phòng Hứa Thiên Mạc, đặt mông ngồi vào trước bàn làm việc diện trên ghế.
Hứa Thiên Mạc chăm chú nhìn chằm chằm máy vi tính, đánh bàn phím có nhịp điệu, cũng không ngẩng đầu lên nói, "Lại làm sao, lẽ nào trưởng phòng thị trường lại chọc giận anh?"
Trương Dật ghé vào trên bàn, mắt liếc Hứa Thiên Mạc quan sát vẻ mặt của nàng, sau đó cẩn thận từng li từng tí một hỏi, "Gần đây em cùng chị Nghiêm thế nào rồi?"
Hứa Thiên Mạc dừng động tác trong tay lại, kinh ngạc nhìn Trương Dật một cái, "Làm sao đột nhiên hỏi cái này?"
"Anh ngày hôm qua bồi lão gia tử đi Thi gia làm khách, không nghĩ tới chị Nghiêm cũng ở đó, em không biết Thi Hoành Chí kia vẫn kiêu ngạo hung hăng, hoàn toàn coi chính mình vẫn là chồng của nàng." - Trương Dật vừa nói vừa chú ý biểu hiện Hứa Thiên Mạc, hắn đã chuẩn bị tốt sự kháng trụ khi Hứa Thiên Mạc bạo phát lửa giận.
"Sau đó thì sao?" - Hứa Thiên Mạc bình thản nói, tầm mắt lại bắt đầu nhìn chằm chằm máy vi tính.
Hoàn toàn không ngờ rằng Hứa Thiên Mạc phản ứng yên tĩnh như vậy, Trương Dật trừng lớn hai mắt không dám tin tưởng hỏi, "Lẽ nào em không có gì muốn nói?"
"Anh có rảnh không, đưa cái này giao cho Tiểu Nguyên để nàng photocopy." - Hứa Thiên Mạc cầm lấy giấy tờ ở cặp văn kiện đưa cho Trương Dật.
Trương Dật theo bản năng tiếp nhận, run lên một lúc, nói? "Này không giống tính cách của em a, em cái gì cũng không muốn nói hoặc là hỏi anh sao, đêm qua anh ở nơi đó rất lâu."
"Văn kiện này rất trọng yếu, anh nhanh lên một chút đi tìm Tiểu Nguyên." - Hứa Thiên Mạc không có phản ứng Trương Dật, mà là giục hắn rời đi nhanh lên một chút.
Trương Dật lôi cặp văn kiện, lưu luyến không rời cái ghế, hắn không hiểu Hứa Thiên Mạc là không để ý hay là bởi vì tin tưởng Nghiêm Như Tuyết mới biểu hiện bình tĩnh như thế.
"Nhanh đi, nhanh đi." - Hứa Thiên Mạc mắt nhìn chằm chằm màn hình vi tính, hướng Trương Dật vung tay.
"Vậy anh đi ra ngoài trước." - Trương Dật xoay người ra văn phòng.Nghe được âm thanh cửa đóng, Hứa Thiên Mạc căng thẳng thân thể được giải tỏa, nàng tuy rằng nhìn chằm chằm màn hình vi tính, trên mặt nàng một cái đều không thấy rõ. Trong đầu của nàng có thanh âm bất đồng đang kêu gào, có sự suy đoán lóe qua. Nàng tin tưởng Nghiêm Như Tuyết chắc chắn sẽ không trở lại người Thi Hoành Chí bên, nhưng vì cái gì nàng không cùng Thi Hoành Chí nói rõ ràng đây, tại sao không đem tưởng niệm của Thi Hoành Chí chặt đứt sạch sành sanh.
Hứa Thiên Mạc đem đầu của mình chôn ở cánh tay, trong miệng không ngừng đếm làm cho sự chú ý của mình tập trung, nhưng một điểm ảnh hưởng đều không có, đầu óc của nàng vẫn là như bị hồ đặc bôi lên.
. . . Thật vất vả nhịn khi đến về, Hứa Thiên Mạc cầm túi chuẩn bị trở về, mới ra cửa lớn, nàng liền nhìn thấy Thái Thuần Giai, "Cô tại sao lại ở chỗ này?"
"Xem ra công ty Mạc lúc tan việc vẫn không có thay đổi a." - Thái Thuần Giai dựa xe cười nói.
"Cô đang chờ tôi?" - Hứa Thiên Mạc quay đầu lại nhìn đám người tuôn ra liếc mắt một cái, sau đó nhìn Thái Thuần Giai hỏi.
Thái Thuần Giai gật gù, "Tôi muốn mời Mạc ăn bữa cơm."
Hứa Thiên Mạc nhíu mày một cái, hỏi, "Không đi không được?"
"Mạc nếu như đồng ý để cho tôi mỗi ngày chờ Mạc tan tầm là có thể không đi." - Thái Thuần Giai vẫy vẫy tay nói. Hứa Thiên Mạc cười khẽ, "Không nghĩ tới cô cũng học thói vô lại."
"Cùng người khác học." - Thái Thuần Giai khóe mắt mỉm cười nói.
Hứa Thiên Mạc đoán không được ý tứ Thái Thuần Giai mời nàng ăn cơm, nàng giằng co cùng Thái Thuần Giai đối diện một hồi, "Tôi không muốn đi."
"Lần cuối, sau đó mọi người liền ai đi đường nấy." - Thái Thuần Giai nhìn chằm chằm Hứa Thiên Mạc chậm rãi nói.
Nhìn thấy hai mỹ nữ cửa ở công ty đối lập, tan tầm, đi ngang qua không ít người hiếu kỳ nhìn. Nhìn thấy bên cạnh càng ngày càng nhiều người vây xem, Hứa Thiên Mạc bất đắc dĩ đáp ứng cùng Thái Thuần Giai ăn bữa cơm này.
"Hứa Thiên Mạc, cô thật sự thay đổi không ít, trước đây Mạc tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp." - Thái Thuần Giai đi ở phía trước dẫn đường, quay đầu thật lòng đối với Hứa Thiên Mạc nói.
Hứa Thiên Mạc theo ở phía sau ở trong lòng thở dài nghĩ đến, mọi người đều sẽ thay đổi.
"Chờ một chút giới thiệu cho Mạc một người." - Ngồi vào chỗ, Thái Thuần Giai cười nói.
Nói như vậy không phải hai người đơn độc ăn cơm, Hứa Thiên Mạc tự động thở phào nhẹ nhõm, nàng nhân lúc Thái Thuần Giai gọi món ăn, nhắn tin cho Nghiêm Như Tuyết, "Cùng bằng hữu ở bên ngoài ăn cơm có thể trở về chậm một chút."
"Buổi tối công ty có hội nghị, chị cũng phải tối nay mới trở về được."
"Uống ít rượu thôi." - Hứa Thiên Mạc nhắn xong đem điện thoại di động thả lại túi áo , ngẩng đầu phát hiện Thái Thuần Giai đang nhìn mình.
Thái Thuần Giai thắc mắc nhìn Hứa Thiên Mạc, "Đã có bạn gái mới?"
Hứa Thiên Mạc vừa định gật đầu, một bóng người liền từ trước mặt nàng thoảng qua, ngồi vào đối diện nắm vai Thái Thuần Giai, "Thân ái, em đến rồi."
Thái Thuần Giai ở trên mặt người kia hôn một cái, quay đầu hướng về Hứa Thiên Mạc giới thiệu, "Đây là bạn gái của ta, Cố Tiểu Vũ."
Xem đến nơi này, Hứa Thiên Mạc cười cợt, nàng rốt cuộc biết Thái Thuần Giai tại sao tìm nàng ăn cơm, hóa ra là tìm bạn gái mới dự định ở trước mặt nàng tú ân ái.
Hứa Thiên Mạc phối hợp đưa tay ra, "Xin chào, tôi tên Hứa Thiên Mạc."
Đơn giản nắm tay, Cố Tiểu Vũ cười hì hì nói, "Mạc tỷ, cảm tạ chị trước đây giúp tôi chăm sóc Giai Giai, mặt khác còn muốn cảm tạ chị khi đó sáng suốt cùng Giai Giai chia tay, bằng không tôi cũng sẽ không nhặt được bảo bối tốt như vậy."
"Biết nhặt được bảo bối, sau đó phải cố gắng đối tốt với nàng." - Hứa Thiên Mạc cười nói.
"Được rồi, nhất định." - Cố Tiểu Vũ sảng khoái đáp ứng rồi. Thái Thuần Giai phức tạp liếc mắt nhìn Hứa Thiên Mạc, yên tĩnh dựa vào bên cạnh Cố Tiểu Vũ.
Cố Tiểu Vũ rộng rãi hoạt bát, từ lúc ngồi xuống lời nói không đứt đoạn, Hứa Thiên Mạc có thể có thể thấy Cố Tiểu Vũ là thật sự thương Thái Thuần Giai, đang nói chuyện phiếm không quên gắp món ăn cho Thái Thuần Giai, cẩn thận đem xương trong cá bỏ ra, săn sóc rót nước, hơn nữa trong con ngươi nhìn chăm chú Thái Thuần Giai nồng đậm yêu thương.
Thời khắc này, Hứa Thiên Mạc thật sự vì là Thái Thuần Giai tìm được người tốt như vậy cảm thấy hài lòng, ngoại trừ trước đây gút mắc, đối với nàng mà nói, hiện tại Thái Thuần Giai xem như là bằng hữu.
Bởi vì Cố Tiểu Vũ biết ăn nói, bữa cơm này ăn khá là kéo dài.Đi ra cửa phòng ăn, Thái Thuần Giai nói với Cố Tiểu Vũ, "Tiểu Vũ, em trước tiên đi mở xe, chị cùng Thiên Mạc nói mấy câu."
"Nàng rất tốt." - Hứa Thiên Mạc nhìn bóng người Cố Tiểu Vũ nói.
"Nhìn thấy tôi cùng nàng, Mạc không có cảm thụ gì à?" - Thái Thuần Giai nhìn chằm chằm Hứa Thiên Mạc hỏi. Hứa Thiên Mạc cười trả lời, "Nói thật, không có cảm thụ gì, nếu cô hài lòng."
"Không muốn Mạc làm bộ hảo tâm." - Thái Thuần Giai lạnh lùng nói. Hứa Thiên Mạc thì lại lúng túng cười cợt.
"Tôi nói rồi ăn xong bữa cơm này, mọi người sau này chính là người xa lạ." - Thái Thuần Giai đứng ở trước mặt Hứa Thiên Mạc - "Tôi cuối cùng có thể muốn một cái yêu cầu sao?"
"Yêu cầu gì?" - Hứa Thiên Mạc hỏi.
"Để cho tôi ôm Mạc một chút."
Đây là một cái ôm ấp rất thuần khiết, đại biểu chính là hai người đối diện triệt để vẫy tay tạm biệt. Hứa Thiên Mạc biết, từ nay về sau, nàng khả năng cả đời đều sẽ không gặp lại Thái Thuần Giai.
"Nghiêm tổng, có muốn tôi đưa ngài về nhà sao?" - Thư ký hỏi, Nghiêm Như Tuyết một điểm phản ứng đều không có. Nàng lạnh lùng nhìn đối diện đường phố, thư ký theo tầm mắt của nàng nhìn thấy một đôi ôm nhau.
Đây là đôi tình nhân đi, thư ký ở trong lòng suy đoán. Thư ký lấy lại tinh thần, Nghiêm Như Tuyết đã hướng về xe đi đến, nàng vội vàng đuổi theo.
|
Chương 53: Hỗn loạn Hứa Thiên Mạc nhẹ chân cẩn thận tựa vào vách tường mà đi, nàng không biết Nghiêm Như Tuyết ngồi ở trên ghế salông có chú ý tới nàng hay không, nhưng để ngừa vạn nhất nàng đang chuẩn bị trước tiên về phòng ngủ.
"Lại đây." - Nghiêm Như Tuyết lạnh lùng nói.
Đang đi vào phòng ngủ Hứa Thiên Mạc lập tức cứng lại, quay đầu nhìn một chút bóng lưng Nghiêm Như Tuyết, tuy chỉ là cái bóng lưng, nhưng cả người toả ra hàn ý, Nghiêm Tiểu Tư bình thường thích nhất Nghiêm Như Tuyết cũng trốn rất xa.
"Buổi tối thế nào?" - Âm thanh lạnh lẽo vắng vẻ xuyên thấu tiến vào lỗ tai Hứa Thiên Mạc, làm cho nàng hoảng hốt một chút, dường như thanh âm này là từ chỗ rất xa bay tới.
Hứa Thiên Mạc không rõ Nghiêm Như Tuyết lại làm sao, trước tiên còn muốn tránh một chút, hiện tại cũng chỉ có thể đứng ở cửa phòng ngủ đàng hoàng trả lời vấn đề, "Cũng tốt, chỉ là cùng bằng hữu gặp nhau thôi."
Nghiêm Như Tuyết nhìn Hứa Thiên Mạc, thăm thẳm hỏi, "Bằng hữu nào?" Dù sao cũng là cùng bạn gái trước ăn cơm, ở chung thuần khiết cũng dễ dàng gây nên hiểu lầm, vì lẽ đó Hứa Thiên Mạc xoay đầu, có chút cứng ngắc nói, "Chính là bằng hữu bình thường."
"Em nói dối trá như vậy, là cảm thấy tôi dễ lừa à?" - Nghiêm Như Tuyết cười gằn nhìn Hứa Thiên Mạc, nàng biết buổi tối người kia là Thái Thuần Giai, nàng đã phái người điều tra nàng, cũng xem qua bức ảnh của Thái Thuần Giai.
"Chính là bằng hữu bình thường." - Hứa Thiên Mạc kiên trì nói, ánh mắt lại lơ lửng không cố định không dám nhìn Nghiêm Như Tuyết.
"Hứa Thiên Mạc." - Nghiêm Như Tuyết đứng lên đến, đi tới Hứa Thiên Mạc trước - "Em dám nhìn vào mắt của tôi lặp lại lần nữa không?"
Hứa Thiên Mạc có chút thẹn quá thành giận, "Em kết bạn tự do, cùng bằng hữu ăn cơm ai cần chị lo!"
Nhìn thấy Hứa Thiên Mạc mạnh miệng, Nghiêm Như Tuyết bắt đầu lo lắng, hết thảy tin tưởng đều bắt đầu biến thành hoài nghi, "Là dự định gương vỡ lại lành đi?"
Hứa Thiên Mạc cả kinh, ngơ ngác nhìn Nghiêm Như Tuyết, "Có ý gì?"
"Tôi đều nhìn thấy."
"Thấy cái gì?"
"Đến hiện tại em vẫn không muốn nói thật." - Nghiêm Như Tuyết thất vọng nhìn Hứa Thiên Mạc liếc mắt một cái, sau đó tiến vào phòng ngủ, bộp một tiếng đóng cửa lại.
Vốn là Thi Dao Vũ gần đây hành vi liên tiếp ấu trĩ, còn có buổi chiều Trương Dật nói tới việc sự mà nén giận, hiện tại lại bị giam ở ngoài cửa. Hứa Thiên Mạc nhẫn đến thời khắc này cảm xúc đều bạo phát, nàng không có gõ cửa cũng không có ý định giải thích, ở cửa đứng rồi lập tức trực tiếp đi.
. . .
"Em không dự định trở lại hả?" - Trương Dật mặc áo ngủ từ trong phòng đi ra, nhìn đồng hồ treo trên tường, lại nhìn chăn bày ra trên sàn nhà.
"Chúng ta hiện tại đang lãnh chiến, em đi về trước đại biểu em chịu thua." - Hứa Thiên Mạc nằm nhoài trên chăn bông, còn đang xem tài vụ báo biểu.
"Chịu thua thì chịu thua, em ăn vạ anh ba ngày nay, nếu như bị người khác nhìn thấy thì biết làm sao đây?" - Trương Dật gãi đầu một cái bất đắc dĩ nói.
"Vì tránh hiềm nghi, em đều ngủ ở phòng khách. Còn có anh không thể mời một người chuyên nghiệp được à, em xem báo biểu không hiểu gì cả." - Hứa Thiên Mạc nghiêng đầu, giơ giơ lên báo biểu trong tay.
"Không muốn đổi chủ đề, nói mau khi nào trở lại, cũng lớn rồi mà em còn cáu kỉnh." - Trương Dật nói.
Hứa Thiên Mạc ngồi dậy, cuộn chân lại, nhìn Trương Dật, "Chuyện của em, anh cũng không nên hỏi , em sẽ xử lý tốt."
Nhìn Hứa Thiên Mạc dáng vẻ không muốn nói nhiều, Trương Dật cũng chỉ đành vung vung tay, "Mặc kệ em, anh đi ngủ trước."
Nhìn Trương Dật rời đi, Hứa Thiên Mạc lại lần nữa ngã xuống, kỳ thực buổi tối ngày hôm ấy ra đi nàng đã hối hận rồi, nàng không phải là không muốn trở lại, thực sự là thật không tiện trở lại, vừa nghĩ tới chính mình là rời nhà trốn đi, Hứa Thiên Mạc đã muốn đem mặt vùi vào gối, quá mất mặt , quá mất mặt.
. . . . Ánh mặt trời ấm áp, trong không khí một chút khô nóng cũng không có, Trương Tuyền đem Nghiêm Như Tuyết hẹn đi uống trà.
"Bảo bảo nhà cô đến ăn vạ em trai nhà tôi không chịu đi, khi nào đem nàng mang về?" - Trương Tuyền thổi tan nhiệt nóng trên chén trà, cười hỏi. Ngoài cửa sổ, lá cây vàng úa rời cành lung lay lúc lắc bay xuống, Nghiêm Như Tuyết nhìn chằm chằm một lúc, mới quay đầu nói, "Muốn về dĩ nhiên là sẽ trở về, sợ chính là tâm đã không ở nơi này."
Trương Tuyền nâng quai hàm, nháy mắt cười nói, "Cô cảm thấy nàng có thể thoát được lòng bàn tay của cô à?"
Nghiêm Như Tuyết chỉ cười, không nói.
. . .
Đến ngày thứ năm, Hứa Thiên Mạc rốt cục không nhịn được, vẫn là trở về. Nàng sau khi vào cửa cố ý đem bước chân làm rất lớn tiếng, mắt lặng lẽ quan sát tình huống trong phòng.
"Khặc khặc, em đã trở về!" - Hứa Thiên Mạc còn muốn ở cửa làm ồn, nhưng Nghiêm Như Tuyết dựa vào đầu giường chăm chú đọc sách một chút phản ứng cũng không có, nàng chân chó ngồi xổm ở mép giường một bên đưa tay ra trên đùi trơn mềm của Nghiêm Như Tuyết ân cần xoa bóp.
Quá mười phút, Hứa Thiên Mạc tay cũng tê rồi, Nghiêm Như Tuyết mới mở miệng, "Bỏ được trở về?"
"Bỏ được, bỏ được." - Hứa Thiên Mạc liền vội vàng gật đầu.
"Tôi ngày đó nhìn thấy em cùng Thái Thuần Giai..." - Lời nói xong, Nghiêm Như Tuyết nhìn chằm chằm Hứa Thiên Mạc chú ý mặt của nàng biến hóa.
Trước kia không muốn Nghiêm Như Tuyết hiểu lầm nàng mới không nói, không nghĩ tới đã hiểu lầm như vậy, nhưng nàng cùng Thái Thuần Giai không có bất cứ quan hệ gì, lần này Hứa Thiên Mạc không kiêng kị giải thích rõ ràng.
"Vậy nói như thế, là tôi suy nghĩ nhiều rồi." - Nghiêm Như Tuyết lắc đầu cười nói, nàng nhiều nghĩ một hồi liền tạo thành hai người năm ngày chiến tranh lạnh, may là Hứa Thiên Mạc trở về.
Hứa Thiên Mạc cũng thấy buồn cười, bất quá ngày đó nàng cũng sai, nếu như nàng kiên trì giải thích rõ ràng, cũng sẽ không có thể phát sinh chiến tranh lạnh như vậy.
"Em nói, chị làm sao bồi thường cho em đây?" - Nghiêm Như Tuyết nâng cằm Hứa Thiên Mạc nhẹ giọng hỏi.
"Em..." - Hứa Thiên Mạc lời còn chưa nói hết, điện thoại di động Nghiêm Như Tuyết liền vang lên.
"Thiên Mạc, Dao Vũ tay bị bị phỏng, hiện tại ở bệnh viện." - Nghiêm Như Tuyết lo lắng đứng dậy, nóng ruột nói.
"Vậy chị nhanh chóng đi thôi, em không đi." - Hứa Thiên Mạc dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết Thi Dao Vũ khẳng định không muốn nhìn thấy mình.
"Vậy em ở nhà chờ chị." - Nghiêm Như Tuyết ở Hứa Thiên Mạc trên mặt hôn một cái, liền vội vàng đi rồi.
Hứa Thiên Mạc nằm ở trên sàn nhà, muốn xem chính mình hiện tại là tâm tình gì. Nàng đối với Thi Dao Vũ né tránh là bởi vì trong lòng hổ thẹn vẫn là không có can đảm, nếu như Nghiêm Như Tuyết muốn nàng cùng Thi Dao Vũ chọn một, nàng lại sẽ chọn ai?
Thi Dao Vũ vào bệnh viện , như vậy cả nhà bọn họ người hẳn là đều ở đi. Vội vội vàng vàng chạy tới bệnh viện, Nghiêm Như Tuyết nhìn Thi Dao Vũ oan ức bĩu môi dở khóc dở cười. Cái gọi là bị phỏng cũng chính là Thi Dao Vũ ở nấu ăn thì bị dầu bắn đến mấy cái bong bóng.Thi Dao Vũ cố ý giơ cánh tay lên ở trước mặt Nghiêm Như Tuyết hoảng, "Mẹ, mẹ vẫn là trở về nhà đi, bằng không con chịu thương tổn sẽ càng to lớn hơn a."
"Mấy tuổi rồi còn làm nũng, nếu không còn chuyện gì thì đi thôi, mẹ trước tiên đưa con về." - Nghiêm Như Tuyết nhìn Thi Dao Vũ nói, nàng cảm thấy Thi Dao Vũ quá yếu ớt.
"Dao Vũ thế nào rồi?" - Thi Dao Vũ mới vừa đứng dậy, Thi Hoành Chí liền vội vội vàng vàng từ bên ngoài xông tới.
Nhìn thấy Thi Hoành Chí, Nghiêm Như Tuyết trở nên đau đầu, khoảng thời gian này Thi Hoành Chí ở trước mặt nàng tần suất nhiều quá mức, khiến nàng không thể không suy đoán Thi Dao Vũ là cố ý làm cho cha hắn xuất hiện.
Biết Thi Dao Vũ không có chuyện gì, Thi Hoành Chí lo lắng tâm liền thả xuống, nhìn thấy Nghiêm Như Tuyết ở bên cạnh, hắn lại ha ha cười tiến đến bên cạnh nàng, "Em cũng tới."
Nghiêm Như Tuyết không có trả lời Thi Hoành Chí, mà là quay đầu đối với Thi Dao Vũ nói, "Để cha con đưa con về, mẹ đi trước."
Thi Dao Vũ còn chưa mở miệng ngăn cản, Nghiêm Như Tuyết liền hấp tấp bước nhanh chân đi rơi mất.
Mở cửa đi vào, trong phòng khách ám hắc một mảnh, chỉ có từ cửa phòng ngủ khe trong lộ ra yếu ớt ánh sáng. Nghiêm Như Tuyết động tác mềm nhẹ đẩy cửa mà vào, liền kinh động đến người mới vừa ngủ không lâu là Hứa Thiên Mạc.
"Dao Vũ thế nào rồi?" - Hứa Thiên Mạc đẩy lên thân thể, xoa xoa con mắt hỏi.
"Không có chuyện gì." Nghiêm Như Tuyết ngồi vào mép giường vuốt đầu Hứa Thiên Mạc, tóc xõa rối nhưng dị thường mềm mại, Hứa Thiên Mạc buồn ngủ nheo mắt lại, da dẻ non mềm, bờ môi mỏng đỏ mê người. Nghiêm Như Tuyết không nhịn được ở trên môi Hứa Thiên Mạc hôn một cái.
Nghiêm Như Tuyết còn muốn hành động, ngẩng đầu lên lại phát hiện Hứa Thiên Mạc đã ngủ. Nghiêm Như Tuyết cười yếu ớt, sau đó chỉnh Hứa Thiên Mạc nằm xong, giở chăn ra đắp trên người nàng.
Ánh mặt trời làm cho gian phòng sáng sủa, Hứa Thiên Mạc mở mắt ra, nàng không có lập tức rời giường, mà là làm cho đầu của mình thoải mái chút, bên cạnh giường không có nhiệt độ, nhìn dáng dấp Nghiêm Như Tuyết đã đi làm rồi.
Bên ngoài tỉnh lại phát hiện Nghiêm Như Tuyết không ở, Hứa Thiên Mạc xưa nay sẽ không suy nghĩ nhiều, nhưng lần này, Hứa Thiên Mạc trong lòng cảm giác trầm trọng không nói ra được, hoặc là nói nàng cảm thấy không có cảm giác an toàn.
Hứa Thiên Mạc trở mình, đem mặt vùi vào gối một hồi mới rời giường. Đơn giản thu thập một chút, Hứa Thiên Mạc liền đi tới công ty.
Buồn bực nhìn văn kiện, Hứa Thiên Mạc trong tay không ngừng mà chuyển bút, tâm tư của nàng một nửa đang làm việc, một nửa đi chệch.
Tiểu Nguyên ở ngoài cửa gõ gõ, sau đó đi vào, "Quản lí, có người tìm."
Hứa Thiên Mạc ngừng tay xoay bút, nói, "Để cho hắn vào đi."
Vào là Đường Hoa, làm cho Hứa Thiên Mạc kinh ngạc một chút, "Anh sao lại đến?"
Đường Hoa cười cười, "Đến xin lỗi cô." - Hắn quen thuộc tìm một chỗ ngồi xuống.
"Hả?" - Hứa Thiên Mạc kỳ quái nhìn Đường Hoa, nàng không nghĩ tới Đường Hoa có làm chuyện có lỗi với nàng.
"Anh rất xin lỗi, không cẩn thận để Dao Vũ nhìn thấy bức ảnh kia." - Đường Hoa nói rất thành khẩn, thật giống hết thảy sai đều là hắn tạo thành.
Hứa Thiên Mạc lắc đầu một cái, "Việc này không thể trách anh, hắn sớm muộn đều sẽ phát hiện. Anh đến đây, ngoại trừ cái này, hẳn là còn có những chuyện khác chứ?"
Đường Hoa suy tư nhìn Hứa Thiên Mạc, " Chuyện tôi cùng Thi Dao Vũ."
Đường Hoa vẫn chưa nói hết, Hứa Thiên Mạc liền ngắt lời hắn, "Hiện tại tôi cùng Thi Dao Vũ quan hệ đã như vậy , vì lẽ đó, việc mà anh muốn nói chính là liên quan đến việc theo đuổi hắn, chuyện như vậy vẫn là không nên tìm tôi."
"Cô đừng gấp gáp như vậy đã đánh gãy lời tôi, hãy nghe tôi nói hết." - Đường Hoa khí định thần nhàn nhìn Hứa Thiên Mạc nói.
Hứa Thiên Mạc nhún nhún vai, duỗi tay ra một cái, ra hiệu Đường Hoa nói tiếp.
"Dao Vũ hiện tại quấn quít lấy Nghiêm Như Tuyết, cô cùng tôi đều không vui, nên tôi sẽ cố gắng đoạt Dao Vũ về, như vậy hắn hẳn là không nhàn rỗi mà đi xoắn xuýt quan hệ giữa mẹ hắn và cô."
Hứa Thiên Mạc nghe xạm mặt lại, lấy tính Thi Dao Vũ, thật sự có khả năng có vợ đã quên mẹ, "Anh giúp tôi, anh lại có mưu đồ gì?"
"Tôi thật sự dự định cùng Dao Vũ cả đời, tính ra, sau này cô cũng coi như là mẹ vợ của tôi." - Đường Hoa cười nói.
"..." - Này thân phận quả thật có chút lớn a, bất quá nghe Đường Hoa nói như vậy, Hứa Thiên Mạc vẫn là cảm tạ nói - "Vậy thì thật là cảm ơn anh."
Đưa đi Đường Hoa, Hứa Thiên Mạc dựa vào lưng ghế dựa, tầm mắt nhìn chằm chằm chậu diệp lan, tư duy bắt đầu khuếch tán. Đường Hoa sở dĩ xuất hiện, còn có một chút hi vọng sau này Hứa Thiên Mạc không tham dự đến hắn cùng Thi Dao Vũ, dĩ vãng Hứa Thiên Mạc đều là đứng ở góc độ bạn tốt cho Thi Dao Vũ bày mưu tính kế, phân tích đúng sai. Lúc trước Thi Dao Vũ không quay lại, có thể có công lao Hứa Thiên Mạc.
Nhưng coi như Đường Hoa giúp đỡ, hòn đá đặt ở trong lòng Hứa Thiên Mạc cũng không có giảm đi bao nhiêu phân lượng, nàng có thể nhận ra được trong lòng nàng hỗn loạn không đơn thuần là bởi vì Thi Dao Vũ quấy nhiễu, cũng có thể là nguyên nhân từ nàng, hay là cũng có Nghiêm Như Tuyết nguyên nhân.
--
Còn một chương nữa là kết thúc rồi, có chút không nỡ.
Đồ bóng đèn Thi Dao Vũ, đến cuối cũng không có thịt ăn grừ grừ. Đường Hoa mau đến chỉnh chết hắn điii.
|
Chương 54: Toàn văn hoàn Trời thu đối với thành thị mà nói chính là quá bình thường, tháng ngày nhàn nhạt như là nước chảy qua. Lần này lại là Thi Dao Vũ hẹn Hứa Thiên Mạc đi ra. "Chị có cái gì muốn nói với em?" - Thi Dao Vũ một mặt ngạo kiều, kỳ quái nhìn chằm chằm Hứa Thiên Mạc. "Dù như thế nào, chị vẫn là sẽ ở cùng Như Tuyết, chuyện này em không cần quan tâm." - Hứa Thiên Mạc bình tĩnh uống nước trong ly. "Chị!" - Thi Dao Vũ trợn mắt nhìn - "Chị không thể nói êm tai được à?" "Chị không phải người yêu em, không có nghĩa vụ dỗ dành em." Thi Dao Vũ trầm mặc chốc lát, quát, "Thôi được rồi, em đồng ý hai người ở cùng nhau, nhanh cảm ơn em đi!" Hứa Thiên Mạc không lên tiếng, nhưng trong lòng hồi hộp, "Làm sao vậy trong chớp mắt nghĩ thông suốt ?" "Thời điểm vừa mới bắt đầu biết hai người cùng nhau, trong lòng em thật sự tan vỡ. Em cảm thấy chị là của em, mẹ em cũng là của em, nhưng không nghĩ tới hai người lập tức đều không là của em nữa rồi. Sau đó thời điểm làm khó dễ chị, trong lòng em cũng khổ sở muốn chết." - Thi Dao Vũ mắt bao hàm áy náy, dừng một chút tiếp tục nói - "Ngày hôm qua mẹ đi tìm em, nàng cùng em hàn huyên rất lâu. Vì lẽ đó ngày hôm nay em tìm chị, một là vì giải thích, hai là muốn nói với chị, chúng ta mãi mãi cũng sẽ là bạn tốt. " "Không thể là bạn tốt, sau này chị chính là mẹ của em." Thi Dao Vũ, "..." "Đúng rồi, mẹ em làm sao vậy, lại đột nhiên tìm tới em?" - Hứa Thiên Mạc trợn mắt lên hỏi. Thi Dao Vũ một mặt cười gian, "Em không biết, nhưng em biết khi chị trở lại nhất định xong đời." Nếu cùng Thi Dao Vũ không có chuyện gì, vội vàng bỏ lại hắn, Hứa Thiên Mạc trở về phòng, Nghiêm Như Tuyết đang ngồi ở bên cửa sổ đọc sách. Những tia nắng còn sót lại của mặt trời buổi chiều rơi trên người nàng, gò má tinh xảo của nàng như điêu khắc hoàn mỹ, thời gian như dừng trôi, trong cả căn phòng thật yên tĩnh, tới nỗi Hứa Thiên Mạc đều có thể nghe được âm thanh tay nàng lật trang sách. Nghiêm Như Tuyết ngẩng đầu cười khẽ nhìn Hứa Thiên Mạc, "Trở về." "Hì hì, trở về." - Hứa Thiên Mạc đi tới phía sau Nghiêm Như Tuyết ôm nàng - "Chị là của em, thật tốt." Nghiêm Như Tuyết quay đầu nhìn chằm chằm Hứa Thiên Mạc, trong con ngươi tràn đầy ý cười, "Chị cũng nghĩ như vậy." - hai người như vậy ôm nhau rất lâu. Nghiêm Như Tuyết mới mở miệng, "Em không muốn hỏi chị vì sao lại đi tìm Dao Vũ à?" Hứa Thiên Mạc cười hai tiếng, chờ Nghiêm Như Tuyết nói tiếp."Chị ở trong ngăn kéo nhìn thấy vé máy bay , em là dự định bỏ lại chị trực tiếp đi sao?" Hứa Thiên Mạc thân thể cứng đờ, vội vàng nói, "Không phải, không phải, em chỉ là muốn đi ra ngoài giải sầu, không muốn chạy trốn." "Thiên Mạc, em có khuyết điểm chính là khi yêu quá xoắn xuýt, hoặc có thể nói là lập dị." Mặc dù biết chính mình có khuyết điểm như vậy, nhưng từ trong miệng Nghiêm đại nhân nói ra, nàng vẫn là rất không vui. Nghiêm Như Tuyết đưa tay sờ lỗ tai Hứa Thiên Mạc, "Sau này có việc phải nói ra, đừng tự làm khổ mình, nếu lần này chị không sớm phát hiện, em cũng không biết muốn đi tới nơi nào." Nghiêm Như Tuyết động tác rất nhẹ, lại như là ở xoa bóp, Hứa Thiên Mạc một bên hưởng thụ vừa nói nói, "Chị không thấy cái vé máy bay kia là hai tờ sao?" Em dự định với ai đi?" - Nghiêm Như Tuyết thăm thẳm nhìn Hứa Thiên Mạc, không chú ý trên người lại tỏa ra khí tức doạ người. Hứa Thiên Mạc nhanh chóng đáp trả, "Cùng chị a, vốn là muốn cùng chị nói, không nghĩ tới chị phát hiện trước, hiện tại kinh hỉ cũng không có." "Chị có em là được rồi." - Nghiêm Như Tuyết ôm lấy Hứa Thiên Mạc, đem đầu tựa trên vai của nàng. Cuối cùng, Hứa Thiên Mạc vẫn không thể tuân thủ cái ước định kia, Nghiêm Như Tuyết thực sự bận quá, nàng hiện tại đang bề bộn huấn luyện Thi Dao Vũ, dựa theo thông minh của Thi Dao Vũ bây giờ, đem công ty giao cho hắn tuyệt đối không gánh nổi. Nghiêm Như Tuyết buộc tạp dề ở trong phòng bếp làm cơm, nghe được tiếng bước chân, nàng xoay người cười nói, "Trở về." Hứa Thiên Mạc đang cởi khăn trên cổ ra, "Đã đem Mập Mạp đưa lên máy bay, nàng nói sẽ gửi cho chúng ta bưu thiếp." "Chờ việc hết bận, chị liền có thể cùng em đi đến chân trời góc bể." - Nghiêm Như Tuyết ở trên mặt Hứa Thiên Mạc hôn một cái. "Đến lúc đó chúng ta đi ngắm biển đi!" - Hứa Thiên Mạc cười híp mắt nói.
Toàn văn hoàn.
-
Cuối cùng cũng đã kết thúc rồi, có chút không nỡ, cảm giác như lần đầu tiên gả con gái nhà mình đi vậy. Truyện thật ra khép lại như thế này cũng hơi vội, có một số vấn đề chưa giải quyết như Thi Hoành Chí, hay Lý Uyển. Mình sẽ edit hai phiên ngoại sau, và sẽ sửa hết một loạt dấu câu hay chính tả của truyện, các bạn có thể xóa truyện ra khỏi thư viện cho đỡ phiền khi nhận thông báo. Dù sao cũng rất cảm ơn mọi người đã theo mình đến tận đây, đầu tiên là cảm ơn hoàng hậu Vệ Minh Khê đã giúp thần thiếp beta truyện này, nhắc nhở thúc dục đá vào mông mỗi khi thần thiếp lười biếng =)))). Còn các bạn rds đã cmt và ủng hộ mình, thật sự cảm ơn rất nhiều. Mình không cho phép đem truyện đi đâu trừ BGT, đăng lên hay chuyển ver với bất kỳ mục đích gì. Xin hãy tôn trọng công sức của bọn mình, mình cảm ơn. Sau bộ này mình có đào thêm hố mới là bộ Nữ thần nàng sống lại, mong các bạn vẫn tiếp tục ủng hộ mình.
|