Thanh Vũ
|
|
Chương 14: Ba Năm (B)
Tháng ba, ở Tiên Linh - phía bắc của Bắc Hoa. Sông băng mới tan, cỏ dại đã nhanh chóng sinh sôi nảy nở. Bờ sông Khương nở đầy hoa trắng lít nha lít nhít, giống như tuyết còn chưa tan vậy. Có một vị tướng quân mặc trên mình khôi giáp đen tuyền, cao cao cưỡi trên con ngựa to lớn, tay cầm roi ngựa, nhìn bờ sông Khương lặng lẽ thở dài, "Tuyết này, rơi xuống cuối cùng cũng sẽ hóa thành đá." Bên cạnh vị Tướng quân này có một văn sĩ trung niên, phong độ nho nhã. Tay phải đang vuốt vuốt chòm râu dài của mình, "Đúng vậy a, cuối cùng đều là hóa đá, trận tuyết này đủ để giày vò cho đám người Hồ kia một trận." Tướng quân gật gù, đưa tay chỉ về hướng bờ sông nói, "Đây là chỗ rộng nhất?" "Đúng thế." Văn sĩ đáp. "Tốt lắm, bắt đầu từ nơi này áp sát. Chỉ tiến không lùi, ép vua bọn họ vào nơi chân tường." Tướng quân ngưng mắt. "Đúng là nên như thế." Văn sĩ phấn khởi nói. Hoa Vũ đế năm thứ 16, trận chiến với người Hồ trong suốt 7 năm qua bắt đầu đi tới hồi kết. Vốn dĩ vẫn là năm ấy Bắc Hoa thất thế bắt đầu oanh oanh liệt liệt phản kích. Chủ Soái của Bắc Hoa là Địch Long đại tướng quân dần dần từng bước lấy lại thế cân bằng cho Bắc Hoa. Lấy Thành Yết Dương làm căn cứ khởi điểm. Tập trung tất cả binh lực dẫn ra biên cương, bắt đầu phản chiến. Cứ như vậy diễn ra trong ba năm, cuối cùng đánh tới vương đình của Khương Hồ. Mà lúc này, triều đình Bắc Hoa cũng nóng như chảo lửa như vậy. Hoa Vũ Đế ngày 15 tháng 2, Cửu hoàng tử thất thế. Tháng 11 cùng năm ấy, Ngũ hoàng tử bị đâm trọng thương không xuống được giường, cũng trong lúc đó, Nhị hoàng tử Bách Lý Dực ở Nam Hạ cũng bị đâm trọng thương, hai triều đều tức giận. Tháng hai năm sau, Đại hoàng tử bị cấm túc nửa năm. Vẻn vẹn hai năm, triều đình Bắc Hoa 7 hoàng tử thì 4 vị xảy ra chuyện, trong thời gian ngắn, lòng người hoang mang. Trong triều đình chuyện cãi nhau liên quan đến việc lập thái tử càng ngày càng kịch liệt. Mà thời khắc này, cái người đang sống ở Châu Thành kia vẫn chưa cảm thụ được bầu không khí căng thẳng ở triều đình Bắc Hoa. Nên uống liền uống rượu, muốn ngâm thơ liền ngâm thơ, mà người nay cũng chẳng phải người Nam Hạ. Mà là một thành viên của hoàng thất Bắc Hoa kia - Bách Lý Dực. Hôm nay ở Yên Hoa lâu, ngày mai đi tắm suối nước nóng, tháng ngày tương đối thoải mái. Vì lẽ đó đang ở trong mật thất nghe đám thuộc hạ báo về chuyện triều đình Bắc Hoa đang lộn xộn như thế nào nàng cũng một khuôn mặt bình tâm như vại. Bọn thuộc hạ xếp hàng ngang ngồi đối diện Bách Lý Dực. "Hữu Thừa tướng cùng với một đám người dâng thư thỉnh bệ hạ mau lập Thái tử, có điều Tả thừa tướng lấy lời giáo huấn của tiên đế nói về việc lập Thái tử ra để nói, mọi người mới không bàn cãi nữa." Đây là giọng nói của Vinh Nhị. Một người ẩn trong bóng tối lạnh lùng nở nụ cười, giọng nói mang theo chút châm biếm, "Vào lúc này bọn họ còn nhớ tới công tử chúng ta, mấy tháng này xem ra chó mèo trong phủ phủ công tử quả là quá nhiều rồi." Lâm tổng quản ngồi ở giữa lúc này vuốt vuốt râu dài, ở Châu Thành mấy năm qua, hắn cũng học được chút phong thái nhàn nhã của người Nam Hạ. Hắn thả râu xuống, thoáng hơi trầm ngâm, "Còn phải cẩn thận một chút, cũng không cần quá lưu tâm về phía Bệ hạ, chỉ là nên xử lí chuyện của đại thần cùng giới quý tộc như thế nào ? Điều đó quan trọng hơn." "Hiển nhiên. Công tử, người cảm thấy thế nào ?" Người ẩn trong bóng tối lên tiếng, cung kính hướng về phía Bách Lý Dực nghe câu trả lời. Bách Lý Dực ngồi ở trên cao, ánh đèn mờ mờ chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp trắng như tuyết của nàng, làm tăng thêm mấy phần nhu hòa. Nàng đem hai tay đặt ở trên bụng , mười ngón tay đan xem vào nhau, ngắn gọi nói một câu , "Đợi." Mọi người cúi đầu lĩnh mệnh, "Vâng." Có lẽ còn đang nghĩ nghĩ gì đó, Bách Lý Dực trầm ngâm một lát lại nói, "Hắn sẽ không để cho ta về Bắc Hoa, cũng sẽ không để yên cho ta ở Nam Hạ này, vì lẽ đó, không cần lo lắng." Hiếm thấy công tử xưa nay mặt lạnh như tiền như nàng lại biểu lộ chút dáng vẻ xem thường. Mọi người cúi đầu lặng lẽ. Bầu không khí có chút ngột ngạt, vị nữ tử ngồi ở ngoài cùng bên trái kẽ than thở một tiếng, "Công tử cũng nên trở về, cũng đã đi sáu năm rồi. Mộ phần của Hoàng Hậu, hoa hồng trồng cũng đã cao quá hai trượng rồi." Nghe vậy, Bách Lý Dực nắm chặt tay, "Ừ." An thị nữ ngồi ở một bên đã lâu cũng cao giọng nở nụ cười, "Thời gian không còn sớm, công tử cũng nên trở về sớm một chút. Tiểu thư Thanh Vũ chắc cũng đọc sách xong rồi." "Được." Cũng không nói nhiều lời nữa, quay lưng rời đi. Bách Lý Dực cứ như vậy tiêu sái rời đi, để cho người khác một mặt nghi vấn. Hắn chính là Triệu Đình đại tướng quân tâm phúc mới tới Châu Thành của Bách Lý Dực. Cũng coi như là lão sư mới tới của Bách Lý Dực đi. Nghe được cái tên mẫn cảm kia, liền mở miệng hỏi dò, "Thanh Vũ tiểu thư ? Có phải là vị kia ?" "Chính là vị nào. . . . . ." Vinh Nhị hắng giọng một cái. Dùng cái vẻ mặt như muốn nói, ngươi biết, ta biết, cả thiên hạ này đều biết. "Nha, lẽ nào là vị tiểu thư đó sao ?" Triệu Đình lão sư bỗng nhiên tỉnh ngộ, sau đó lại không kiềm chế nổi lại tiếp tục truy hỏi. Vinh Nhị lắc đầu, "Không biết." Ngược lại, lại có một giọng nói nhỏ nhẹ của nữ tử vang lên, " Triệu Cửu ca không nên suy nghĩ nhiều, đứa bé kia đã cứu công tử một mạng. Thân phận của công tử nàng cũng đã biết. Lại là nữ tử thông minh, có điều tuổi còn nhỏ, dù thế nào cũng không thể phát sinh chuyện kia với công tử. Công tử bất quá là hơi sủng ái một chút." "Nha, " Triệu Cửu tiếp tục gật đầu. Trái lại, Vinh Nhị trong bóng tối nói thầm một tiếng, "Ai biết được, tính tình của công tử kì quái, khẩu vị hiển nhiên là cũng không nhẹ a." "Hả?" Nữ nhân nghe được tiếng nói của hắn ngoái đầu nhìn lại, giọng cười mềm nhẹ không giấu đi được ý chế nhạo, "Khẩu vị đặc biệt hẳn là ngươi đi, Vinh Nhị ca ?" Lão tử hơn 30 tuổi cùng với nữ tử kém 10 tuổi, hẳn là quá chênh lệch a. Vinh Nhị hiển nhiên là hiểu ý của nàng, mặt đỏ không ngừng nói, "Dừng lại, chúng ta chỉ nói chuyện chính sự, chính sự a." An thị nữ lên tiếng hòa giải, lúc mấu chốt nàng luôn là người lên tiếng, "Được rồi, Ngũ muội muội không nên cười nói Nhị ca, chúng ta vẫn là nên nói chính sự đi." Triệu Cửu ca mới tới nhìn mọi người cười như không cười, chỉ cảm thấy đầu óc mơ hồ, đến cùng xảy ra chuyện gì ? Đối với những người trẻ tuổi này, Triệu Cửu ca chợt thấy mình thật già nua a, thật sự là quá yếu đuối đi. Từ năm trước, Cửu hoàng tử Bắc Hoa thất thế, chư vị đại thần bắt đầu dâng thư thỉnh Hoàng Đế mau chóng lập Thái Tử, bọn họ đã sớm biết ngày đó nhất định sẽ tới. Hoa Vũ Đế năm nay bất quá mới 40 tuổi, Hoàng hậu đã mất lâu rồi, mà chỉ có duy nhất một con trai trưởng là Nhị hoàng tử. Mà vị Nhị hoàng tử này cũng đã được đưa tới triều đình Nam Hạ. Con trai trưởng nhận trách nhiệm thừa vị, không lập trưởng, có thể thấy được nhị công tử từ nhỏ đã không thân cận với giới quý tộc, hơn nữa còn rời xa đi quyền lợi ở triều đình của mình. Huống chi, huống chi phụ thân của nàng - vị Hoàng Đế kia cũng đã biết thân phận nữ tử của nàng, mà mẹ nàng......Cũng bởi vậy, tình hình này càng thêm rối ren không chịu nổi..... Nhưng là, có một số việc, lẽ nào thật sự nói không làm sẽ không phải làm sao ? Đêm dài lạnh lẽo, có bao nhiêu cơn sóng dữ đang âm thầm đánh vào bờ vậy ? Thời khắc quan trọng này, luôn cảm thấy bên cạnh có rắn độc, bất cứ lúc nào cũng muốn lấy đi tính mạng mình. Bách Lý Dực từ mật thất đi ra, liền đi dạo tới thư phòng. Ánh nến vẫn sáng, mùi mực tàu cùng với mùi sáp đèn bị đốt cháy bay bay qua chóp mũi, giống với mùi tay áo của Thanh Vũ khi còn bé được Bách Lý Dực ôm vào lòng. Mùi hương quen thuộc mà vô cùng thân mật. Thanh Vũ ở thư phòng luyện chữ, buổi tối mỗi ngày nàng đều ở trong thư phòng luyện viết thư pháp một canh giờ. Thư pháp của nàng là do người Châu Thành tên là Mục Nhan chỉ dạy. Rất tình cờ, Bách Lý Dực xưa nay hiếm khi cùng người khác trò truyện, cũng rất tình cờ. Mục Nhan này là lần đầu tiên mở miệng thu nhận sư đồ. Khi Thanh Vũ nghe thấy Mục Nhan muốn thu nhận đệ tử cuối cùng, liền muốn bái Mục Nhan làm sư. Thanh Vũ từ trước đến giờ đều rất chăm chỉ , nàng từ nhỏ chính là như vậy. Khi còn bé Bách Lý Dực dạy nàng biết chữ, nàng tiếp thu rất nhanh. Có thể ban ngày, trong thời điểm Bách Lý Dực không có trong vương phủ, nàng liền tới thư phòng một mình luyện chữ, vừa luyện đã là cả ngày. Sau đó học Cầm Kỳ Thi Họa cũng đều là như vậy, một khi bắt tay vào luyện tập đều là một ngày không ngưng nghỉ. Lúc đầu nàng như vậy, Bách Lý Dực còn không cho phép, sau đó cũng tùy hứng theo ý của nàng. Nàng tiếp thu rất nhanh, cái gì cũng tốt. Thói quen luyện chữ này vẫn luôn được duy trì, thế nhưng Bách Lý Dực chỉ cho phép nàng luyện tập trong một canh giờ, vì lẽ đó thời điểm nàng dừng bút. Bách Lý Dực cũng vừa vặn tiến vào, cũng chính là lúc các thị nữ đang giặt khăn gấm chuẩn bị giúp nàng lau tay. Thanh Vũ mặc y phục màu hồng phấn, tóc dài chưa cột, rối tung bay bay trên bả vai, ngoan ngoãn đứng trước bàn đọc sách, các thị nữ đang nâng khăn gấm chuẩn bị giúp nàng lau tay. Tuy rằng tuổi chưa lớn lắm, thân hình có chút hơi nhỏ, thế nhưng trên khuôn mặt, các nét đẹp thanh tú cũng đã dần lộ diện, an tĩnh đứng ở nơi đó. Lúc Bách Lý Dực tiến vào chính là trông thấy dáng dấp an bình của nàng. Các thị nữ dồn dập khom người hướng về phía Bách Lý Dực hành lễ, Bách Lý Dực chỉ khoát tay áo một cái, sau đó tiếp lấy khăn gấm trong tay thị nữ, giúp Thanh Vũ lau sạch tay. Các thị nữ đối với việc này đã hết sức quen thuộc, cũng chẳng lấy gì làm ngạc nhiên, liền thức thời lui sang một bên. Ngón tay của Thanh Vũ thon dài vô cùng đẹp đẽ, mười ngón tay thon dài như búp măng, trắng nõn trong suốt, mềm mại không xương. Lúc viết chữ lại rất dẻo dai, đánh đàn lại vô cùng mạnh mẽ. Thật giống như con người của nàng vậy, bên ngoài thì ôn nhu nhẹ nhàng, ẩn chứa bên trong là người con gái vô cùng mạnh mẽ. Sau khi Bách Lý Dực giúp nàng lau sạch tay, liền nắm tay nàng đi tới phòng ngủ, "Đêm nay đi ngủ sớm một chút." Bách Lý Dực chỉ nói một câu như vậy liền nắm tay Thanh Vũ lên giường, cởi giầy, sai người tắt đèn, sau đó hai người cũng nằm ngủ. Đêm tối rất mờ, ngoài cửa sổ ánh trăng chiếu sáng, Thanh Vũ còn nhỏ tuổi, luôn luôn là rất nhanh vào giấc. Nhưng Bách Lý Dực lại không dễ dàng vào giấc như vậy, nàng nhìn trướng đỉnh có chút xuất thần. Nàng rất ít khi cùng đám gia thần kia mật đàm, mấy năm qua, số lần mật đàm đều đếm trên đầu ngón tay, nhưng là lần này. . . . . . Lần trước thời điểm đám người kia cùng nhau xuất hiện là nửa năm trước, nửa năm trước. . . . . . Tựa hồ là nghĩ đến chuyện không tốt gì đó, hô hấp của Bách Lý Dực có chút gấp gáp, sau đó nắm chặt nắm đấm. Đứa bé bên cạnh cảm thấy có gì không đúng, liền hơi co thân thể lại, hướng tới bên cạnh Bách Lý Dực dựa vào. Thân thể mềm mại dính vào nhau. Bách Lý Dực cảm thấy trong lồng ngực có cảm giác ấm áp, theo bản năng ôm chặt người trong lồng ngực này. Thật giống như người chết đuối vớ được phao vậy, ôm chặt lấy đứa bé. Tay nàng vuốt vuốt lên sống lưng Thanh Vũ, vừa chạm tay vào cảm thấy vô cùng nóng, nhanh chóng rút tay lại, Chỗ đó......... Bách Lý Dực chìm con mắt, cánh tay vẫn còn che trên lưng Thanh Vũ, sau đó dùng hai má sượt sượt qua trán Thanh Vũ. Da thịt trơn bóng. Có lẽ người bên cạnh kia nhiệt độ quá cao, Thanh Vũ có chút không thoải mái nỉ non vài câu, sau đó lại càng thêm áp sát vào người Bách Lý Dực. Bách Lý Dực có thể cảm nhận được động tác của nàng, đột nhiên có chút buồn cười, tích tụ trong đáy lòng chẳng mấy chốc tiêu tan. Đứa bé này, đứa bé này vô luận như thế nào nàng đều muốn bảo vệ, mặc kệ kết quả ra sao, nàng đều muốn bảo vệ đứa bé này không một chút tổn hại.
|
Chương 15: Hội Thi Ca Ở Nguyệt Hoa (B)
Hội thơ ca năm nay Hoàng Đế Nam Hạ sẽ dẫn Thái Tử cùng xuất hiện, điều này chưa bao giờ xuất hiện tiền lệ. Việc tiếp đón các tài tử sau đó vẫn là do Tần Vương Thương Lạc cùng Thụy Vương Bách Lý Dực xử lý. Trong lúc này bỗng nhiên phát sinh một việc làm cho Bách Lý Dực phi thường không vui, đó chính là một vị tài tử Trần Quận Tạ để mắt tới Thanh Vũ đang đi bên cạnh Bách Lý Dực, hắn muốn dùng hai mỹ tỳ đổi lấy Thanh Vũ. Lúc đó vẻ mặt Bách Lý Dực vẫn vô cùng lạnh nhạt, chỉ nắm chặt lấy tay Thanh Vũ. Bách Lý Dực mím mím môi, nhìn vị tài tử tên Tạ kia, không nhanh không chậm nói, "Người bên cạnh Cô Vương, chưa có tiền lệ trao đổi với người khác." Vị Tạ tài tử này cũng tương đối thức thời, chắp tay hành lễ, "Bất tài đã hiểu." Hai người biểu hiện vẫn luôn rất bình thản, làm cho người bên cạnh nhìn cũng run sợ trong lòng. Ai mà không biết Thụy Vương Bách Lý Dực trước giờ vẫn luôn nổi tiếng là người có khuôn mặt lạnh như băng, hướng tới nàng mở miệng thì sẽ nhận kết quả gì ? Ai ai cũng đều biết vị Trần Quận Tạ này là một tài tử xuất thần nhập hóa thơ văn. Người của hắn cùng với hắn trong văn chương luôn mang theo ý chí kiên cường cùng cố chấp. Rất nhiều quý tộc muốn lôi kéo hắn hắn đều xem thường, hiện nay hắn lại chủ động hướng về Thụy Vương chào hỏi còn coi trọng nha đầu bên cạnh Thụy Vương, theo lẽ thường Thụy Vương cũng sẽ đồng ý. Xét thanh danh của hắn, thật giống như cầu gì được lấy. Hiện nay lại bị cự tuyệt, không biết trừng sẽ nổi giận. Nhưng hôm nay hai người chuyện gì đều cũng không có, thế nhưng xem xét tình hình một phen, ánh mắt của mọi người ít nhiều cũng đặt lên người Thanh Vũ vẫn chưa mở miệng nói chuyện kia. Đương nhiên, bọn họ không biết được Thanh Vũ không thể nói chuyện, chẳng qua là cảm thấy đứa bé này có khí tức an yên hiếm khi có được trên người hài tử. Lông mày nàng đang nhăn nhăn biểu hiện nàng cũng không để tâm, khiến cho người ta không thể không liếc mắt nhìn, cũng càng phỏng đoán nhiều hơn. Một đứa bé như vậy, cũng không phải quá phong hoa tuyệt đại, làm sao xứng tầm với hai mỹ tỳ kia. Một người không nỡ buông tay, một người cầu mong không được. Thực sự là làm người ta hiếu kì. Mấy ngày này, cuộc sống yên bình của Thanh Vũ bắt đầu bị người ta vô ý quấy rầy, dần dần một nhóm người bắt đầu để ý tài hoa của nàng, cũng dần dần hiểu được nàng không thể nói chuyện. Lúc đó còn mấy tài tử than thở , "Thần Nữ không nói." Điều này minh chứng rằng tài hoa của nàng đã được công nhận. Mà Trần Quận Tạ ở một bên vẫn luôn âm thầm dõi theo nàng, cũng là người nhiệt tình nhất. Tối nay là một trong những ngày náo nhiệt nhất trong Châu Thành. Yên Hoa Lâu ngự bên bờ sông Lương Thủy sẽ thắp sáng lên đèn lòng đỏ, sáo trúc du dương. Đây là nơi giới quý tộc cùng các tài tử tụ hợp tổ chức Tiệc rượu Thi Họa. Vô cùng phô trương, cũng là phong lưu hết mức. Ở bên bờ đối diện Nguyệt Hoa Các lúc này cũng vô cùng rực rỡ, ánh đèn phản chiếu xuống mặt nước càng làm tăng lên vẻ Kiều Diễm của Nguyệt Hoa Các. Nguyệt Hoa Các tổng cộng có bảy tầng, hiện nay mỗi tầng cũng đều trật ních bóng người. Mỗi lần làm thơ sẽ có người phụ trách, Bách Lý Dực đương nhiên sẽ nằm trong nhóm người này. Thân phận càng cao, ở tầng các sẽ càng cao. Vì lẽ đó ở tầng bảy này đều chính là những nhân tài ưu tú nhất. Tài tử khắp nơi, tuấn kiệt đầy phòng. Trên tầng bảy sáo trúc du dương. Nam tử đều lấy Thương Lạc đứng đầu, thảo luận thơ văn, thưởng thức rượu ngon. Mà nữ tử đương nhiên cũng ở trong đó, lấy Thất công chúa đứng đầu, đề tài thảo luận đều là lấy tiếng đàn làm nhã hứng. Đâu đâu cũng có một mảnh Phong Hoa Tuyết Nguyệt. Bách Lý Dực ở trong hàng ngũ tiệc rượu, nhiều người bên trong như vậy nhưng nàng vẫn dẫn theo một người tới đây, ôm Thanh Vũ ngồi ở bên trái, Bách Lý Dực vô cùng mệt mỏi, nàng để hai tay khoát lên người Thanh Vũ, tùy ý để Thanh Vũ đút đồ ăn cho nàng, còn lộ vẻ ngả ngón tà mị. Hơi híp mắt, dưới ánh nến chập chờn, Bách Lý Dực đang thưởng thức đám tài tử kia ngâm thơ thưởng họa. Mà ở vị trí của Bách Lý Dực đương nhiên có vô số người chú ý. Đặc biệt làm đám nử tử ở bên phải kia. Đám nữ tử đang thảo luận về nhạc công, còn đang muốn ganh đua cao thấp, mà thị nữ bên cạnh Thất công chúa hơi nghiêng người hường về Thất công chúa nhẹ giọng nói, "Điện Hạ, người nhìn cái tên Thụy Vương kia, thật là không biết lễ nghi, cũng không hiểu tại sao Bệ Hạ lại để nàng chủ trì hội thơ này." Trong giọng nói có chút bất mãn xem thường Bách Lý Dực. Thất công chúa từ trước tới giờ luôn là người cẩn trọng, vì lẽ đó toàn bộ buổi tối nay trên khuôn mặt nàng luôn mỉm cười nhìn các tiểu thư phát biểu cái nhìn của mình. Giờ khắc này nghe tiểu thị nữ nói, mới liếc mắt nhìn sang yến hội bên kia của Thương Lạc, nhìn thấy Bách Lý Dực đang mệt mỏi cắn chặt lấy đôi đũa của Thanh Vũ không buông tha, ánh mắt híp lại , hiếm thấy ôn nhu như vậy. Trong mắt xẹt qua một tia mù mịt không tên. Thanh đạm thu lại tầm mắt, sau đó liếc nhìn tiểu thị nữ một chút, nhẹ nhàng lắc đầu, trong ánh mắt ẩn chứa chút uy nghiêm. Tiểu thị nữ kia mới ngừng nói, không dám nhiều lời. Đề tài của tài nữ bên này đang nói về phương diện đánh đàn, một vị tài nữ bên trái Thương Thu liền mở miệng nói, "Đều nghe nói Nguyệt Nhị công tử đánh đàn là tuyệt nhất trong thành, nhưng chúng ta chưa có vinh hạnh được thưởng thức qua, không biết hôm nay có thể có diễm phúc nghe thử một khúc được hay không ?" Vị tài nữ kia chính là nữ tử nhà Đình Úy, lớn lên xinh đẹp tuyệt trần, lại mang dáng dấp của người con gái phương Nam. Tầm mắt của nàng đang rơi vào người con gái đối diện, mang theo ý cười. Cô gái kia hiển nhiên chính là Nguyệt Nhị công tử trong lời nói của nàng. Nam Hạ xưng hô cùng với Bắc Hoa không giống nhau. Ở Nam Hạ, nam nữ trẻ tuổi đều gọi là công tử. Mà ở Bắc Hoa, chỉ có nam tử mới được gọi là công tử, nữ tử chưa kết hôn sẽ được gọi là cô nương. Cho tới khi thành hôn xong, nam tử sẽ xưng là lang quân, còn nữ tử sẽ xưng là nương tử. Vì lẽ đó, gọi nữ tử là công tử cũng hiển nhiên là điều bình thường. Người được gọi là Nguyệt Nhị này chính là nữ tử nhà Thái Bộc, tên là Sở Nguyệt, rất có danh tiếng trong giới quý tộc Châu Thành. Giờ khắc này bị nữ tử kia nhắc tên, tầm mắt của mọi người đều đặt trên người nàng. "Chuyện này. . . . . ." Ánh mắt của mọi người đột nhiên đặt lên người nàng như thế, nàng cũng có chút áp lực. Thất công chúa giờ khắc này cũng đang nhìn nàng, quét qua biểu hiện của các tiểu thư một hồi, sau đó khẽ cười một cái, "Chư vị công tử đều muốn nghe tiếng đàn của Nguyệt Nhị công tử, Nguyệt Nhị ngươi cũng nên đàn một khúc đi." Nghe được lời này của Thất công chúa , nàng mới ngượng ngùng cắn cắn môi, sau đó gật đầu đáp ứng. Thấy vậy, trong mắt Thất công chúa lóe lên ý cười hiếm thấy. Các vị tiểu thư xung quanh đều mặt mày hớn hở, gọi người đi lấy cầm. Thị nữ đứng hầu ở một bên ngoan ngoãn nói "Vâng", không bao lâu sau một chiếc cầm bằng gỗ được mang đến. Hiển nhiên, chuyện như vậy, là đã sớm chuẩn bị . Sở Nguyệt ngồi ở trước Cầm, thân tựa như phù liễu, mềm yếu nhu nhược. Nàng ngẩng đầu lên nhìn đám tài nữ khoác trên mình đủ loại y phục lụa là, thấy được bóng dáng Thất công chúa đang lạnh nhạt nhìn nàng, mới đưa tay đặt trên dây đàn, bắt đầu gảy đàn, tiếng đàn vang lên, âm thanh của sáo trúc xung quanh cơ hồ ngừng lại. Đám nam tử đang náo động bên kia cũng dần dần yên tĩnh, toàn bộ trong lầu các tầng bảy đều tập trung tầm mắt trên nữ nhân đang đánh đàn này. Cả lâu các đều thật an tĩnh, yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe được tiếng đàn đang ngân nga vang lên. Mọi người đều đang nhắm mắt cảm thụ tiếng đàn, ngoại trừ chỉ có Bách Lý Dực. Nàng ôm Thanh Vũ, sau đó đem từng miếng đồ ăn đút cho Thanh Vũ, trên mặt Bách Lý Dực lúc đấy đều chan chứa ý cười. Thỉnh thoảng ngẫu nhiên có ác ý dùng đũa có dính rượu đút cho Thanh Vũ, thấy Thanh Vũ cau mày, sau đó cười nhợt nhạt, dù là ai cũng có thể nhìn ra Bách Lý Dực vô cùng sung sướng. Thanh Vũ nhìn nàng một cái, sau đó nắm lấy tay cầm đũa của nàng, nhẹ nhàng dùng sức đặt xuống, hiển nhiên là Thanh Vũ không muốn ăn nữa. Bách Lý Dực nhíu nhíu mày, đem tay không bắt được tay Thanh Vũ, dùng ngón tay trỏ viết ra ý của mình. Lòng bàn tay hơi lạnh của Thanh Vũ bị ngón tay nóng rực của Bách Lý Dực chạm vào, có chút ngứa ngáy, thật giống như cảm giác lúc Bách Lý Dực ôm nàng, một cảm xúc ấm áp không tên dâng lên trong tâm. Nàng nhìn vào đôi mắt của Bách Lý Dực, ở nơi sâu nhất trong đôi mắt Bách Lý Dực ánh lên một ánh sáng lấp lánh, cười ôn nhu yếu ớt, mang theo yêu thương cùng quyến rũ. Nàng ngược lại nắm tay Bách Lý Dực, viết vào lòng bàn tay Bách Lý Dực một chữ. Bách Lý Dực đương nhiên là biết nàng định nói cái gì, khóe mắt quét một vòng, giờ khắc này đặt lên trên người Sở Nguyệt đang đánh đàn, sau đó lại nhìn Thanh Vũ, vẻ mặt như không hề quan tâm. Hiển nhiên, tiếng đàn bên tai kia không hấp dẫn được Bách Lý Dực. Thanh Vũ chỉ có thể cười yếu ớt, sau đó đưa tay sửa lại một chút vạt áo của mình, hơi chút bất đắc dĩ. Sau khi chỉnh lại y phục chỉnh tề, liền ngoan ngoãn đem đầu đặt trong ngực Bách Lý Dực, nhìn người đang đánh đàn kia, chăm chú thưởng thức. Bách Lý Dực cúi đầu liếc mắt nhìn Thanh Vũ đang an tĩnh nằm trong ngực mình, nhìn thấy vẻ mặt an bình của nàng, duỗi ra ngón tay dài của mình, bóp bóp chóp mũi của nàng. Hiếm thấy Bách Lý Dực lộ ra nụ cười hiền hòa như vậy, vòng tay ôm nàng ấy vào lòng. Hàng loạt động tác này của Bách Lý Dực, người hữu tâm đương nhiên là có thể thấy được. Vẻ mặt cũng vô cùng khác nhau. Người thân thiết như Thương Lạc đương nhiên sẽ cười không có ý xấu, nhu hòa liếc mắt nhìn Thanh Vũ, sau đó liếc mắt nhìn Bách Lý Dực có chút cổ quái. Mà người ngoài như Thương Thu, thấy cảnh này, vô cùng nghi hoặc. Cho tới những người khác, tỷ như không ít tài tử mấy ngày nay để ý Thanh Vũ đang lộ vẻ mặt vô cùng tiếc hận, sau đó phức tạp nhìn Bách Lý Dực, mà những người khác đa phần là khinh khỉnh. Xem thường vị công tử Bắc Hoa kia, cũng xem thường luôn đứa bé ngoan ngoãn kia. Ánh mắt như thế, Bách Lý Dực cũng coi như không nhìn thấy. Bách Lý Dực luôn luôn cao ngạo quen rồi, cùng với việc nói nàng không tính toán không bằng nói là nàng không thèm để ý đi. Khúc đàn kết thúc, đương nhiên chiếm được rất nhiều khen ngợi. Sở Nguyệt lúc này vô cùng cao hứng, khách khí cảm ơn mọi người. Nam nữ trẻ tuổi không còn xa cách như trước nữa, mà đã bắt đầu giao lưu. Có người làm thơ, có người vẽ tranh, có người tấu nhạc có người ngâm Tiêu. Các tài tử bắt đầu bộc lộ tài năng, giống như là Khổng Tước bắt đầu sải cánh. Mà nữ tử, cũng bắt đầu hiển lộ tài hoa của mình. Một mảnh ca múa mừng cảnh thái bình. Vẫn đang nghe mọi người nói chuyện, Thương Lạc hiếm thấy nhàn rỗi như vậy, thở phào một hơi chạy tới bên cạnh Bách Lý Dực, rót chén rượu nhạt uống, "Cuối cùng là mở yến rồi." Chuyện còn lại để cho bọn họ tự làm là được rồi Thanh Vũ nhìn mặt mày hớn hở của Thương Lạc, giúp Thương Lạc rót một chén trà, đưa tới trước mặt hắn. Thương Lạc nhìn động tác của nàng có chút kinh ngạc, bất quá vẫn là đưa tay ra nhận, hướng tới Thanh Vũ ở ra nụ cười, "Vẫn là tiểu Thanh Vũ quan tâm ta." Hẳn là vậy, nói cả một buổi tối, hắn thật sự khát, người chung quanh một điểm quan tâm cũng đều không có. Thanh Vũ chỉ cười cợt, ra hiệu hắn uống chậm một chút. Hiếm thấy hắn toát ra vẻ nho nhã, Thương Lạc thấp giọng bắt đầu trò chuyện với Bách Lý Dực. Đại đa số thời điểm là hắn nói, Bách Lý Dực nghe, tuy rằng thỉnh thoảng Bách Lý Dực sẽ ậm ừ phát biểu vài ý kiến, nhưng đại đa số thời điểm là không nói gì. Mà Thanh Vũ, trước sau đều chỉ cười phụ họa, ôn nhu giống như tiên tử rơi xuống nhân gian. Cũng không biết có phải là vì Thương Lạc rời đi quá lâu hay không, đoàn người náo nhiệt cũng bắt đầu chú ý tới hắn, Sau đó liền bắt đầu chú ý tới ba người nam thanh nữ tú không coi ai ra gì kia. Thế là, Bách Lý Dực lại vô tình rơi vào trong tầm mắt mọi người. Hay là vốn dĩ nàng luôn nằm trong tầm mắt mọi người, giống như nằm giữa tâm bão, chỉ chờ cơ hội bộc phát. Giống như năm năm trước .......... Nàng - Bách Lý Dực, ở trong mắt người khác, xưa nay chưa bao giờ bộc lộ con người thật.
|
Chương 16: Tiếng Cầm Dưới Ánh Trăng (B) Đang lúc mọi người hết lời khen ngợi Sở Nguyệt, không biết là người nào lên tiếng, lại nói một câu như này, "Hôm nay được nghe tiếng đàn của Nguyệt Nhị công tử, cảm thấy tiếng đàn này tựa như chỉ có ở nơi tiên cảnh, nhân gian khó lòng mà được thưởng thức tiếng đàn hay như vậy. Có điều......." Người kia dừng một chút, đem tầm mắt rơi vào Thanh Vũ đang đứng bên cạnh Bách Lý Dực, "Bất tài mấy ngày gần đây cũng nghe danh tiếng của tiểu thư Thanh Vũ, có người nói tiểu thư Thanh Vũ cũng là người đánh đàn điêu luyện, trong hội thi ngày hôm nay, trước là đã có Nguyệt Nhị công tử trổ tài nghệ, không biết có diễm phúc được nghe tiếng đàn của tiểu thư Thanh Vũ hay không ?" Hắn nhìn Thanh Vũ bên cạnh Bách Lý Dực, hắn cũng có thể nhìn thấy vẻ mặt hùng hổ dọa người quen thuộc của Bách Lý Dực, "Tiểu thư Thanh Vũ, có thể đàn một khúc được hay không ?" Tầm mắt mọi người đều rơi vào Thanh Vũ bên cạnh Bách Lý Dực, ánh mắt khác nhau. Thương Lạc nhìn người kia bằng ánh mắt vô cùng khó chịu, tuy nhiên tựa như có điều gì khó nói, chỉ nhìn chằm chằm hắn. Tiểu thư Thanh Vũ ? Hắn như vậy không phải là xem thường Thanh Vũ sao ? Ở Nam Hạ, chỉ có những nữ tử bán hoa ở Thanh Lâu mới bị gọi là tiểu thư, cái gọi là "Tiểu thư" trong mắt mọi người chính là cách gọi thấp hèn, khinh thường đối với người nữ tử. Hành vi thất lễ như vậy, hắn là cố tình gây sự với Bách Lý Dực sao ? Thương Lạc theo bản năng liếc nhìn Bách Lý Dực một chút, quả nhiên thấy trong mắt nàng có mấy phần lạnh lẽo. Cái người con gái tên Thanh Vũ kia, chính là vảy ngược* của Bách Lý Dực a. (Vảy Ngược = ý nói hễ ai động tới Thanh Vũ sẽ làm Bách Lý Dực vô cùng khó chịu). Bách Lý Dực thật sự đang rất tức giận, không vì cái gì khác, chỉ vì cái tên xưng hô đê tiện kia. Bách Lý Dực một tay nuôi nấng nàng, cưng chiều hết mực làm sao có thể để người khác gọi nàng là "Tiểu thư" ti tiện thế kia. Vì lẽ đó Bách Lý Dực nhìn tên vô lễ kia bằng ánh mắt lạnh như băng, làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo thấu xương. Thanh Vũ ngồi bên cạnh nàng cũng cảm nhận được tức giận của nàng, mặt không một chút biến sắc duỗi ra ngón tay trỏ, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu mình không sao. Bách Lý Dực hiểu ý của Thanh Vũ, nắm chặt tay Thanh Vũ, sắc mặt khá hơn một chút, nhưng sát khí ở đáy mắt vẫn không thu lại. Bốn phía trở nên rất yên tĩnh, tất cả mọi người lặng im không nói gì. Tiếng ồn ào ở dưới lầu truyền đến rõ ràng, bầu không khí càng thêm lúng túng. Quỷ Tài Tạ liếc mắt nhìn vẻ mặt trầm mặc của Bách Lý Dực, sau đó thu hồi ánh mắt hướng về cái tên vô lễ kia nói, "Dương Triết ngươi thật thất lễ, nơi này không phải Thanh Lâu, Thanh Vũ công tử không phải để ngươi xưng hô như vậy." Cái người tên là Dương Triết kia, nguyên là tam công tử ở Châu Thành, có chút tài danh, là con trai của một học giả có danh tiếng trong kinh thành. Cũng là vô cùng khinh thường Bách Lý Dực. Có lẽ là cũng uống quá nhiều rượu, Dương Triết nói chuyện càng ngày càng trắng trợn không một chút kiêng dè, hắn nhìn Quỷ Tài Tạ bằng ánh mắt chế giễu, "Bất quá chỉ là một vị tiểu thư của Thụy Vương phủ, các ngươi lại coi nàng như là công tử thế gia a ?" Lời này quả thực có chút trắng trợn không kiêng dè. Trong ánh mắt Bách Lý Dực nháy mắt sắc như đao kiếm. "Dương Triết!" Thương Lạc liếc mắt nhìn Bách Lý Dực một chút, sau đó đanh giọng lại quát Dương Triết kia. "Ngươi quá thất lễ !" Lúc này, tựa như Dương Triết cũng phát hiện mình nói quá, liếc mắt nhìn đám đông một chút, hơi mím mím môi nói, "Là tại hạ say rượu lỡ lời." Quỷ Tài Tạ lạnh lùng nhìn hắn, sau đó đi đến bên cạnh Bách Lý Dực, "Hắn say rượu lỡ lời, Dương Triết xưa nay là người như vậy." "Ngươi!" Dương Triết trừng mắt. Trong đám người có một công tử lên tiếng, "Là Kính Đức thất lễ, làm ca ca ta thay hắn xin lỗi." Hắn quay người cùng đối diện với ánh mắt Bách Lý Dực, "Đại Vương, mong rằng ngài không lấy làm phiền lòng." Bách Lý Dực liếc mắt nhìn hắn, cũng không đáp lại, mà là đem ánh mắt nhìn về phía khuôn mặt bình tĩnh của Thanh Vũ. Người công tử kia cũng không lấy đó làm phiền lòng, khẽ mỉm cười, "Có điều, đối với tiếng đàn của Thanh Vũ công tử chúng ta cũng ngưỡng mộ đã lâu, không biết hôm nay có diễm phúc được thưởng thức hay không ?" Thật giống như hắn vừa mở miệng, mọi người xung quanh bắt đầu phụ họa. Bách Lý Dực nắm chặt tay Thanh Vũ, liếc mắt nhìn tên công tử kia một chút. Bách Lý Dực biết người này, hắn là nhị công tử nhà Bắc Vương, Vương Minh Nhược, là tài tử xếp thứ ba trong Châu Thành. Nàng với người này chưa từng xã giao lần nào, chẳng hiểu vì sao những người này hùng hổ dọa người. Bầu không khí trong nháy mắt càng thêm cứng nhắc lại. Thương Thu đứng ở một bên âm thầm quan sát toàn bộ sự tình, nhìn tình cảnh này cuối cùng cũng phản ứng lại. Nàng ngồi ở giữa, dùng ánh mắt uy nghiêm của mình, cùng lời nói vô cùng nghiêm nghị, "Hiếm có ngày tụ tập đông đủ tài tử như hôm nay, Nhị ca có thể để Thanh Vũ đàn một khúc được hay không ?" Khóe miệng nàng mỉm cười, ngữ khí mềm nhẹ, ôn hòa hữu lễ khiến người ta không đành lòng từ chối. Thương Lạc nhìn nàng, môi mấp máy mấy lần, nhưng cũng không có mở miệng nói gì, mà là đem ánh mắt đặt lên người Bách Lý Dực, vẻ mặt hơi căng thẳng. Bách Lý Dực nắm chặt tay Thanh Vũ, xem xét ánh mắt Thương Thu một chút. Bách Lý Dực cúi đầu nhìn Thanh Vũ, khuôn mặt Thanh Vũ vẫn hết sức bình tĩnh, sau đó rút tay đang nắm chặt tay Bách Lý Dực ra, cong ngón tay lên viết xuống lòng bàn tay Bách Lý Dực hai chữ. Đồng tử Bách Lý Dực hơi co rụt lại, nhìn lướt qua Thương Thu, sau đó thu tầm mắt lại. Bách Lý Dực đáp, "Có thể." Lại nói, "Đưa Cầm lên." Người đang ngồi đằng sau sững sờ một chút, không nghĩ tới Bách Lý Dực dễ dàng đáp ứng như vậy. Thương Thu cũng hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, cười cười ra hiệu cho thị nữ bên cạnh "Đem Cầm mang lên cho Thanh Vũ công tử." Thị nữ kia lĩnh mệnh, "Vâng." Ôm Cầm Nguyệt Nhị công tử vừa gảy mang đến. Bách Lý Dực nhìn qua Cầm này một chút, lãnh lãnh đạm đạm, dù là ai đều nhìn ra nàng đang xem thường. "Không cần Cầm này, đem Quỳnh Đồng mang tới đi." Quỳnh Đồng là Cầm tốt nhất trong lầu này, cũng là Cầm nổi danh ở Châu Thành, không phải ai cũng có thể tấu. Nghe Bách Lý Dực nói vậy, sắc mặt mọi người biến đổi, vẻ mặt của Nguyệt Nhị công tử kia cũng biến sắc ba phần. Thương Thu nhìn Bách Lý Dực, trong con ngươi có hàm ý không thể lí giải. Nhưng vẫn duy trì nét cười trên mặt, gật gật đầu, "Được." Sau đó nhẹ giọng phân phó thị nữ của mình đi lấy Cầm. Đợi đến khi tất cả đã chuẩn bị xong, Bách Lý Dực mới dắt tay Thanh Vũ đi qua. Bách Lý Dực ngắm nhìn thân thể đứa bé kia, đôi gò má trắng nõn xinh đẹp, lại nhìn lướt qua cái gọi là tài tử công tử kia, bỗng nhiên cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má Thanh Vũ, sau đó lùi đứng ở một bên, ở phía sau Thanh Vũ bảo vệ nàng. Một loạt hành động của Bách Lý Dực làm cho Thương Lạc đứng ở một bên trợn mắt ngoác mồm. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Bách Lý Dực cùng Thanh Vũ kia thân mật như thế, hơn nữa còn là ở trước mặt mọi người. Hắn lén lút quan sát gò má đẹp đẽ của Bách Lý Dực, lại đưa mắt nhìn đủ loại ánh mắt của đám người kia, giông bão trong lòng nổi lên. Đây hẳn là đánh dấu chủ quyền trước mặt mọi người a. Cho nên nói Nhị ca ngươi quả nhiên là Hạ Hằng Đế tái thế, quả nhiên là 100% yêu trẻ nhỏ a !!! Thương Thu nhìn hàng loạt hành động này của Bách Lý Dực, từ trong đáy lòng dâng lên một cảm xúc khó hiểu. Có phải là đang nằm mộng không ? Nàng thậm chí có thể cảm nhận được thâm tình trong ánh mắt của Bách Lý Dực kia. Ánh mắt như vậy thật sự là cho người ta kinh ngạc. Mà Quỷ Tài Tạ ở một bên kia cũng cảm thấy như vậy, chỉ có điều là thêm chút cảm xúc không cam lòng. Mỗi người đều chất chứa tâm tư khác nhau, ở nơi bên ngoài yên bình nhưng bên trong đang nổi sóng gió này, tiếng đàn của đứa bé kia theo đầu ngón tay tản ra, trong nháy mắt kinh diễm như ánh trăng. . . . . . Buổi tối hôm đó, ánh trăng sáng như nước. Dưới phong cảnh tuyệt diễm như vậy, thi hội rực rỡ, nhưng tất cả chỉ nhớ tới một người tên là Thanh Vũ........ Sau này hậu thế Nam Hạ lưu truyền vô số giai thoại về nàng. Sau khi tiếng đàn ngưng lại, mọi người vẫn chưa thoát ra khỏi tiếng đàn, một lúc lâu sau mới nghe được tiếng thở dài. Đó là tiếng thở dài của Nguyệt Nhị công tử, "Hôm nay nghe tiếng đàn của Thanh Vũ công tử, Sở Nguyệt thẹn không sánh bằng." Đó là, sự ngưỡng mộ chân thành của người nghệ sĩ với nhau. Thanh Vũ đối diện với ánh mắt của nàng, trong ánh mắt có chút kiêm tốn, sau đó từ chỗ ngồi đứng lên. Mọi người mới tỉnh táo lại, ánh mắt sau khi thưởng thức tiếng đàn của Thanh Vũ cũng đã thay đổi mấy phần. Chuyển ánh mắt nhìn sang nhìn Bách Lý Dực càng mang theo mất phần phức tạp. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng người con gái bên cạnh Bách Lý Dực đã cảm phục được bọn họ. Bách Lý Dực lườm lườm bọn họ, nắm lấy tay Thanh Vũ, từ trong đám người lặng lẽ đi ra. Giương mắt nhìn lướt qua mọi người, sau đó mở miệng, thái độ vẫn không nhanh không chậm nói, "Đêm đã khuya, Cô Vương về trước, chư vị đêm nay cứ tận hứng." Sau đó nắm tay Thanh Vũ nghênh ngang rời đi. Đoàn người tự tách ra làm hai, nhìn theo bóng người hai người họ đang rời đi. Thất công chúa Thương Thu cũng nhìn theo bóng người gầy gò đang dần biến mất ở cầu thang kia, lông mày lơ đãng nhăn lại. Không gian tầng 7 có chút yên tĩnh, một lúc lâu sau đó mới khôi phục được lại náo động, nhưng dù có thế nào cũng không còn bầu không khí náo nhiệt như trước kia. Thương Thu ngồi ở trong đám người, mặc dù vẫn cười nói như trước, nhưng sâu trong đôi mắt nàng có chút gì đó không yên ổn. Mãi đến tận lúc "khúc chung nhân tán" (nhạc hết, người đi), giọng nói của ca ca Thương lại vang lên bên tai nàng, nàng mới hoàn hồn. Đó là một tiếng thở dài, tiếng thở dài này thậm chí còn nặng nề hơn buổi tối nay.
|
Chương 17: Thương Đoàn Của Bắc Hoa (B)
Thụy Vương phủ mấy tháng gần đây rất không yên bình, rất nhiều người đến Vương Phủ đưa thiệp mời làm cho Lâm tổng quản cũng đau đầu một phen. Hắn nhìn cái người thiếu niên mặc y phục cẩm bào của vương gia kia thì lại càng đau đầu hơn. Hắn chần chừ một chút, sau đó vẫn quyết định đi tới, đứng ở phía sau Bách Lý Dực. "Công tử....." Giọng nói của hắn mang theo chút do dự, lại hơi có chút bất an. Bách Lý Dực đang chuyên chú ngồi nghe ca vũ hát, vẫy vẫy tay phải ra hiệu hắn tạm thời không lên tiếng, Lâm tổng quản cũng chỉ đành nhận lệnh. Cung kính đứng hầu ở phía sau không nói lời nào.....Dáng người uyển chuyển của các ca vũ ở dưới ánh nắng chói chang của tháng 4 lại càng thêm động lòng người, áo lụa phất phơ trong gió, làn da trắng mịn như ẩn như hiện, xinh đẹp động lòng........ Trong Vương Phủ ngày hôm nay chính là đang dàn dựng và luyện tập tiết mục ca vũ phục vụ cho lễ tiệc tết Đoan Ngọ, hôm nay đúng lúc Bách Lý Dực nổi hứng thú đi khảo sát một phen. Hết cách rồi, nàng là một vương gia vô cùng rảnh rỗi, mỗi ngày không có việc gì làm ngoài tham gia vào mấy loại chuyện vô bổ này thôi. Lâm tổng quản chỉ nhìn lướt qua đám ca vũ kia, liền thu hồi tầm mắt. Miệng không ngừng lẩm bẩm "phi lễ chớ nhìn, Phi lễ chớ nhìn a". Hắn già đầu rồi, nào còn là thiếu niên có thể nhìn ngắm không cần mặt mũi như thế !!! Lại nói, tiệc ca vũ Đoan Ngọ này công tử thật sự sẽ để ca vũ múa mê người vậy sao ? Xuyên y phục quyến rũ như vậy, muốn làm cho già trẻ gái trai trong tiệc chảy máu mũi hết sao ? Aizzz, quả thật là quá bừa bãi a..... Theo bản năng, hắn đem tầm mắt đặt lên trên người Thanh Vũ đang ngồi bên cạnh Bách Lý Dực. Nàng hôm nay mặc một bộ y phục màu hồng phấn, ngồi ở bên cạnh thiếu niên tuấn lãng kia thật đẹp đôi như tiên đồng ngọc nữ, hàng lông mày lá liễu trông có vẻ yếu ớt có vẻ không hợp với hoàn cảnh này, nhưng lại đặc biệt dịu dàng hài hòa. Hắn không khỏi nghĩ đến dư luận xôn xao mấy ngày gần đây trong Châu Thành. Tiếng đồn kia ca tụng nữ thần thật sự tồn tại, cái gì mà nữ thần bị người thiếu niên làm vấy bẩn. Cái gì mà không để ý đến người trong 7 tầng lầu cứ như thế hôn nhau, lại cái gì biến thái yêu trẻ nhỏ......Aizzzz !!!! Ngược lại tiếng đàn ngày ấy của Thanh Vũ có bao nhiêu mê hoặc, lại thêm mắm dặm muối nói công tử nhà hắn thêm bao nhiêu xấu xa. Coi công tử nhà hắn là kẻ biến thái yêu trẻ nhỏ, lại còn bao nuôi, còn có đám người ở đầu đường kia nói muốn cứu nữ thần khỏi Đại Vương biến thái kia, có bản lĩnh thì đến cho ta xem ! Đệt ! Nói công tử nhà ta biến thái yêu trẻ nhỏ, ta muốn xem mấy người các ngươi nếu có cơ hội sẽ như thế nào ? Liền nghĩ mọi mưu hèn kế bẩn lừa Thanh Vũ công tử nhà ta đưa lên giường. Ta phi !!!! Lâm tổng quản bởi vì chuyện nhận thiệp mời hôm nay mệt đến sứt đầu mẻ trán, tâm tình hoàn toàn không tốt, vì lẽ đó trong lúc nhìn Thanh Vũ không nhịn được bắt đầu nghĩ linh tinh. Bởi vì ngày hôm ấy Thanh Vũ thi trổ tài hoa, còn trổ tài năng trong mấy bữa tiệc gần đây, Thanh Vũ đã lọt vào mắt xanh các quý tộc Nam Hạ. Ở Châu Thành chính là không bao giờ thiếu những người thưởng thức tài hoa giỏi như Bá Nhạc, coi như ngươi là nữ tử thấp kém sống ở đầu ngõ hẻm, chỉ cần có tài năng, cũng có thể đưa ngươi lên chín tầng mây. Huống chi thân phận của Thanh Vũ cũng không được tính là đê tiện. Đã như thế, đương nhiên danh tiếng càng thêm hiển hách rồi. Đương nhiên Thụy Vương Phủ mấy ngày gần đây danh tiếng cũng nổi lên không ít. Ở nơi náo nhiệt như Châu Thành, thân phận người nữ tử cũng được coi trọng hơn. Ở trong giới quý tộc Châu Thành cũng bắt đầu xuất hiện những tên biến thái yêu trẻ nhỏ, tình yêu đồng giới cũng bắt đầu xuất hiện, càng ngày càng nhiều, thật sự đã trở thành xu hướng trong giới quý tộc Châu Thành. Aizzz, nói cho cùng, ai so với người khác cũng không sạch sẽ được là bao !!! "Lâm tổng quản có chuyện gì sao ?" Lấy lại được tinh thần, sau khi ca vũ kết thúc. Bách Lý Dực cũng không đưa ra lời bình, chỉ giơ tay ra hiệu cho các nàng dừng lại, sau đó hướng về Lâm tổng quản đặt câu hỏi. Lẩm tổng quản đứng sau Bách Lý Dực, nghe được câu hỏi của nàng, liền cung kính đáp lời, "Hồi công tử, sáng nay nhận được thiệp mời của Ngụy Vương, nói đêm nay ở vương phủ có tiệc, muốn......" Theo bản năng, hắn liếc thiếu nữ bên cạnh Bách Lý Dực một chút. "Hả ?" "Muốn Thanh Vũ công tử đến dự tiệc." Hắn buông tay xuống, nói câu đó vô cùng khó khăn, cũng không dám nhìn sắc mặt Bách Lý Dực. Lá cây bị gió thổi xào xạc, ánh mặt trời lười biếng chiếu xuống tán lá cây rậm rạp, chiếu lên thân thể Bách Lý Dực làm cho người ta cảm thấy ấm áp. Vẻ mặt Bách Lý dực không đổi, cánh tay của Thanh Vũ nhẹ nhàng đặt lên người nàng, bắt được ngón tay của nàng, sau đó nhìn thẳng vào mắt nàng. Bách Lý Dực đứng dậy, nắm tay Thanh Vũ, trong lúc gió thổi qua Lâm tổng quản có thể nghe được tiếng công tử hắn đáp lời, "Trở về nói, đêm nay Cô Vương cũng sẽ tới." "Vâng." Hắn thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới phát hiện lòng bàn tay của mình đã ướt đẫm mồ hôi. Bách Lý Dực lôi kéo Thanh Vũ cùng rời khỏi nơi này. Chỉ là khi đi tới bên cạnh vị Lão sư ca cơ. Bách Lý Dực nhìn lướt qua, sau đó mở miệng nói, "Tập lại đi, còn chưa được." Giọng nói của nàng không tính là quá lạnh, nhưng lại làm cho người nghe lạnh cả sống lưng. Lâm tổng quản đứng ở phía sau, đưa mắt nhìn hai người họ đang rời đi. Thiếu niên mặc y phục bạch y cùng thiếu nữ khoác y phục hồng phấn ở dưới ánh mặt trời thật làm người ta chói mắt không mở ra nổi.....Hắn ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn tán lá cây rậm rạp che kín bầu trời, không còn thấy được ánh nắng rực rỡ, sau đó thở dài một hơi rồi quay lưng rời đi..... Lâm tổng quản trở lại phòng của mình, liền nhìn thấy Vinh Nhị đang đứng canh giữ ở đó. "Xảy ra chuyện gì?" Vinh Nhị nghe thấy câu hỏi liền quay lưng sốt sắng nhìn Lâm tổng quản. Việc buôn bán của Vương Phủ giữa Bắc Hoa và Nam Hạ ba ngày trước phát sinh ra chuyện, 30% rơi vào tay người Nam Hạ, hơn nữa còn là do Bách Lý Dực hạ lệnh. Từ lâu nhóm nhũ mẫu trong nhà Bách Lý Dực lén lút kinh doanh buôn bán này cũng đã hơn hai mươi năm, vất vả lắm mới có cục diện như hôm nay, tuy không thể nói là một tay che trời, nhưng nếu là ở Bắc Hoa tuyệt đối không có đối thủ. Nhưng chuyện phát sinh này là do Bách Lý Dực làm, đã mất đi 10% tổng thu nhập, cứ như vậy cũng không ổn. Cũng khó trách Vinh Nhị vội vã như vậy. Việc kinh doanh buôn bán luôn luôn là do hắn đứng trong bóng tối chỉ đạo, Bách Lý Dực lại âm thầm giao cho người khác, đợi đến khi nhân gia đưa người mới tới tiếp nhận, hắn thấy sự tình như thế bị sợ hết hồn. Sau đó vội vàng vung roi thúc ngựa chạy từ Lạc Thành về Châu Thành. Sau khi trở về, hắn muốn chạy tới hỏi Bách Lý Dực cho rõ trắng đen lại bị An thị nữ ngăn cản, bảo hắn trước tiên đi gặp Lâm Đại Lang, hắn liền vội vội vàng vàng tới đây. "Đừng có gấp đừng có gấp, ngươi ngồi xuống trước, uống chén trà." Lâm tổng quản rót một chén trà, sau đó ra hiệu cho Vinh Nhị ngồi xuống. Vinh Nhị vén áo ngồi xuống, trên trán dày đặc mồ hôi , tiếp nhận chén trà kia cũng không uống ngay, để xuống mặt bàn, "Ta còn có thể không gấp được sao ? Việc làm ăn của ta đang nằm trong tay giờ phải giao cho người khác, công tử nói thế nào cũng phải cho ta lời giải thích." Đại đa số thời điểm, việc quyết định của Bách Lý Dực bọn họ sẽ không phản bác, nhưng chuyện lần này liên quan trọng đại, không thể không phản ứng. "Không vội vã không vội vã, việc này công tử cùng chúng ta cũng đã thương nghị qua." "Vậy vì sao ngươi không báo cho ta một tiếng ?" Vinh Nhị trợn tròn hai mắt, cao giọng chất vấn. "Ngươi hơn một tháng nay cũng chưa về nhà, cũng nên trở về, báo cho ngươi liệu ngươi có trở về nhà sao ?" Lâm tổng quản nhìn hắn bằng ánh mắt ôn hòa. ". . . . . ." Vậy cũng không nên để ta lo lắng như vậy có được hay không ? Có trời mới biết được hắn từ Lạc Thành trở về Châu Thành đã làm khổ không biết bao nhiêu con ngựa, công tử thật là biết cách hành hạ người khác a !!! Hắn cầm chén trà lên, uống một hớp, "Trước tiên nói ta biết có chuyện gì xảy ra ?" Hắn trở về là muốn có một câu trả lời. "Nhị Lang cảm thấy ngươi so với Thương Gia quản lý sẽ như nào ?" Lâm tổng quản không hề trả lời hắn, mà hỏi ngược lại hắn một câu như vậy. ". . . . . ." Vinh Nhị trầm ngâm chốc lát, sau đó lắc đầu, "Tất nhiên là không bằng." "Ừ, còn không đến mức tức giận đến không biết mình là ai." Lâm tổng quản gật đầu, "Công tử giao 30% kia đều là ở những nơi nào ?" "Đều là. . . . . ." Vinh Nhị nghĩ một hồi, sau đó đột nhiên ngẩng đầu, trong lời nói có chút run rẩy, "Ngươi là nói?" "Ừ." Lâm tổng quản mỉm cười gật đầu. "Làm sao có khả năng? !" "Làm sao không thể?" Ba nơi kia đều là khu vực biên giới Nam Hạ và Bắc Hoa, còn giáp với biên giới người Khương Hồ, tuy rằng nguy hiểm, nhưng lợi nhuận lại cực cao. Vì lẽ đó đoàn buôn nhà nhũ mẫu cùng với đoàn buôn Thương Gia đều có một phần, lần nay xoay tay một cái, ở đó chỉ có đoàn buôn của Thương Gia, Không, phải nói, đều là Bách Lý gia rồi. . . . . . Làm sao không khiến người ta mừng rỡ như điên! ! ! "Là công tử làm ?" Vinh Nhị đè nén hưng phấn, sau đó đặt câu hỏi. "Ngoài công tử ai còn có thể làm lão hồ ly kia gật đầu." Lão già kia là nhân vật có máu mặt trong giới buôn bán ở Nam Hạ, can tâm tình nguyện đứng ra giải quyết 30% thị phần của thương đoàn nhà nhũ mẫu, cùng với bỏ ra 10% của hắn, công tử thật có bao nhiêu sức hấp dẫn a. Vinh Nhị không thể không thừa nhận, chiêu này quá cao tay. Hắn so với lão hồ ly kia chỉ coi như là chân ướt chân ráo bước vào buôn bán, nếu để cho hắn quản lý, đảm bảo sẽ không có chuyện gì phát sinh. Hơn nữa.... Vốn là khu vực biên giới, vì vậy vai trò của đoàn buôn vô cùng trọng yếu. Gần sát Khương Hồ như vậy, như vậy tướng sĩ.....A, thực sự là quá cao tay. "Công tử quả nhiên là. . . . . ." Quả nhiên là cái gì, hắn không có nói ra, chỉ là cảm khái nói một câu. "Ừ, việc này, đừng nói là ngươi, kể cả ta ngày hôm đó cũng vô cùng kinh hãi." Lâm tổng quản thừa nhận, hắn thật sự kinh ngạc, vô cùng bái phục. Cùng lão hồ ly kia bàn bạc, công tử nhà hắn không một chút biến sắc, sau đó tìm hiểu tài liệu mới biết...... "Lão hồ ly kia sao lại quen biết công tử ?" Đợi một hồi, vẫn là chờ Vinh Nhị sẽ hỏi câu này. Lâm tổng quản suy nghĩ một chút, lật ra một quyển sách, tìm thấy tấm thiệp mời kia, Vinh Nhị đỡ lấy trong tay, chỉ nhìn không hiểu chuyện gì xảy ra, hắn mở ra thiệp mời kia, sau đó chau mày, "Có quan hệ với Ngụy Vương ?" Lâm tổng quản lắc lắc đầu, "Cũng không phải." "Đó là?" "Còn nhớ hai năm trước không ? Đại công tử Thương Diểu của Thương Gia bỏ mạng khi gặp cướp ở Lương Sơn." "Có nhớ." Sao lại không nhớ cơ chứ ? Thương Gia chỉ có duy nhất một công tử, kể cả tiểu thư cũng không có, Đại công tử chết rồi. Thương Gia đương nhiên sẽ không có người nối dõi....Khi đó có thể nói là chuyện chấn động trong giới kinh doanh "Nhưng cùng với chuyện này có liên hệ gì ?" "Quan hệ mật thiết." Lâm tổng quản thở dài, sau đó nâng chén tiễn khách, "Được rồi, ta còn phải chuẩn bị cho Đại Vương cùng với Thanh Vũ công tử tối nay xuất phủ, ngươi cũng về nghỉ ngơi trước đi, chớ suy nghĩ nhiều." "Được rồi." Giải thích được nghi hoặc trong lòng, cũng phải đi rồi, "Đêm nay Đại Vương cùng với Thanh Vũ công tử đi tới Ngụy Vương phủ ?" "Đúng thế." "Cũng không biết công tử nghĩ cái gì, trước đây không phải giấu giấu diếm diếm không muốn cho người ta biết sao ? Sao mấy tháng gần đây luôn mang Thanh Vũ ra ngoài vậy ?" Trước lúc rời đi Vinh Nhị để lại câu hỏi. ". . . . . ." Lâm tổng quản thấy buồn cười, "Ngươi quản nhiều như vậy làm chi, hiếm thấy trở về một chuyến còn không bằng đi tìm Lạc Phạm tiểu thư hàn huyên đi." ". . . . . ." Xem như ngươi lợi hại. Hiếm thấy Vinh Nhị đỏ mặt như vậy, vội vội vàng vàng rời đi, bóng lưng hắn thấy thế nào cũng giống như đang bỏ chạy. Lâm tổng quản nhìn bóng lưng của hắn, hơi cười, sau đó thu hồi tầm mắt, nhìn tấm thiệp mời kia. Trên tấm thiệp mời kia là chữ tiểu triện của người Nam Hạ, ánh mắt hắn đặt vào dòng chữ, thần sắc phức tạp. "Đúng vậy a, ai biết công tử đang suy nghĩ cái gì?" Trong thư phòng rộng lớn, chỉ có một mình hắn đang ngồi lẩm bẩm.....
|
Chương 18: Hẹn Ước Tuổi Mười Hai (B)
Sau khi từ Ngụy Vương phủ đi ra, dĩ nhiên là trăng đã lên giữa trời. Bách Lý Dực như bình thường ôm Thanh Vũ lên xe ngựa. Chỉ có người hiểu Bách Lý Dực như Thanh Vũ mới biết được nàng đang tức giận nhường nào. Bóng đêm nặng nề bị bỏ lại sau cánh cửa sổ được chạm khắc tinh xảo, dựa vào ánh đèn yếu ớt có thể thấy được đường nét nhu hòa dị thường của Bách Lý Dực cùng với vành môi thậm chí còn sắc bén hơn lưỡi dao....... Tiệc rượu đêm nay ở Ngụy Vương phủ, chỉ đơn giản là sáo trúc cùng với hát ca, còn có một quần văn thơ ca. Chỉ là, sau khi Thanh Vũ tấu hết một khúc, có một tên công tử uống rượu say ôm chén tiến đến ép Thanh Vũ uống rượu. Khi đó Bách Lý Dực đang bị mọi người vây quanh chúc rượu, đợi đến khi quay đầu nhìn lại, những gì nàng nhìn thấy chính là đoạn tay như tuyết, bàn tay như ngó sen của Thanh Vũ đang bị người kia lôi kéo, Thanh Vũ lúc này vô cùng hoảng loạn sợ hãi. Trái tim Bách Lý Dực lúc đó như bị cái gì đó đâm tới, vô cùng đau đớn, viền mắt cấp tốc đỏ ngầu. Cơ thể phản ứng nhanh hơn với cảm giác của Bách Lý Dực lúc này, đột nhiên cau mày đẩy người bên cạnh ra, sau đó chạy tới ôm Thanh Vũ vào trong lồng ngực, chân quay về hướng tên công tử đang say bí tỉ kia đạp một cước. Người kia tựa như mất đi cân bằng từ từ ngã xuống đất, có thể nghe thấy tiếng "Uỵch" một cái, một cước này đạp xuống như đạp tỉnh hết đôi mắt mơ màng của mọi người trong đại sảnh, cũng là đạp đi nỗi bất an của hài tử trong lòng Bách Lý Dực. "Người của Cô Vương há lại có thể để cho ngươi chạm vào ? Ngươi dùng tay trái chạm vào người nàng, ta liền chặt tay trái của ngươi đi, ngươi dùng tay phải chạm người nàng, ta liền chém bỏ tay phải của ngươi, nếu ngươi dùng hai tay chạm vào người nàng, ta liền lấy mạng của ngươi !" Rõ ràng đang là mùa hè khô nóng, vậy mà khi nghe người thiếu niên này nói làm cho mọi người trong sảnh đều cảm thấy lạnh cả sống lưng, run rẩy một hồi. Dưới ánh sáng rực rỡ, vị Đại Vương ăn nhờ ở đậu kia nghênh ngang ôm đứa bé rời khỏi tiệc rượu, không ai dám bước lên ngăn cản khí thế của họ. Bọn họ liếc mắt nhìn cái tên công tử đang rên rỉ nằm trên đất kia, ở khóe miệng của hắn còn có thể nhìn thấy tia máu đang chảy ra, thật không thể ngờ được vị thiếu niên kia dám ở trong địa giới của người khác lại làm ra chuyện dã man này. Thụy Vương này, tựa hồ không giống như trong đồn đại, kiêu ngạo của hoàng tộc Bắc Hoa vẫn luôn được bảo tồn trong xương tủy của nàng, chỉ khi bị chạm vào vảy ngược trên người nàng, mới có thể làm nàng nổi điên đến thế. Đám người say chuếch choáng kia đều đã tỉnh rượu cả rồi, cái cảm giác này, thật sự là quá đáng sợ. Bách Lý Dực ôm đứa bé, đưa tay ôm lấy đoạn ống tay áo Thanh Vũ bị xé, sau đó dùng tay áo trường bào của mình ôm Thanh Vũ vững vàng trong lồng ngực, tránh mọi người dòm ngó, đưa tay sờ sờ đỉnh đầu nàng, dịu giọng nói, "Hắn vừa dùng tay nào chạm vào người ngươi ?" Bầu không khí cũng theo câu hỏi này mà đóng băng theo. Thời điểm này mọi người đều im thin thít, Ngụy Vương nãy giờ vẫn đang đứng ra giải hòa lúc này lên tiếng, "Chuyện hôm nay là sơ sót của Cô Vương, không bằng Nhị công tử giao cho Cô Vương xử lý ? Cũng coi như là Cô Vương bồi tội cho Thanh Vũ." Hắn liếc nhìn Bách Lý Dực một chút, lại chuyển tầm mắt nhìn sang mọi ngươi trong sảnh, "Tối nay mọi người uống nhiều rượu rồi, Cô Vương cũng không lưu các chư vị ở lại lâu, tất cả giải tán đi." Hắn hơi híp mắt, khuôn mặt nhiễn một tầng tửu sắc nhưng vẫn rất anh tuấn uy nghi, mọi người đồng lòng hô "Vâng" một tiếng. Vẫn là Ngụy Vương là người tốt a, bầu không khí căng thẳng như thế vẫn có thể vui vẻ chơi đùa được sao ? Chuồn về nhà nhanh lên một chút thôi, nơi này thật sự đáng sợ =.=" Có Ngụy Vương lên tiếng, mọi người một câu nói cũng không kịp nói, vội vã cáo biệt, cơ hồ liên tục lăn lộn rời nơi này. Bách Lý Dực cau mày nhìn hàng loạt động tác của Ngụy Vương, mím mím môi không nói lời nào. Các tân khách đi vội vã, Ngụy Vương liền giơ tay hô hộ vệ tới, đem tên công tử còn đang rên rỉ dưới đất kia rời đi. Sau đó mới sai người hộ tống Bách Lý Dực trở về. Nơi này dù sao cũng là Ngụy Vương phủ, Bách Lý Dực dù tức giận như thế nào cũng không thể không nể mặt Ngụy Vương, huống chi, người nể tình không phải là nàng. Tuy rằng trong lòng vô cùng tức giận, thế nhưng tính toán lại một chút, vẫn là nên khách sáo nói tạ ơn, ôm Thanh Vũ rời Ngụy Vương phủ. Mọi thứ dường như đã kết thúc, lại thật giống như chưa đi tới hồi kết. Bách Lý Dực tức giận, à không, phải nói là phi thường tức giận, nàng đầu tiên là tức giận cái tên công tử táy máy tay chân kia, sau đó là tức giận chính bản thân mình. Tuổi Thanh Vũ tuy nhỏ, nhưng rất thông tuệ, cùng giường cùng chiếu với Bách Lý Dực lâu như vậy đương nhiên rất hiểu con người Bách Lý Dực, đương nhiên cũng biết được Bách Lý Dực đang khó chịu trong lòng như thế nào. Nhìn cái người đang căng thẳng đến mím môi kia, nàng đưa tay ra, dùng ngón tay trỏ nhợt nhạt phác họa vầng trán của đối phương. Bách Lý Dực thấy động tác của nàng, thất thần một hồi, cúi đầu xuống nhìn thấy đôi mắt sáng như sao kia của nàng, cứ như vậy thất thần nhìn nàng. Bách Lý Dực đưa tay, đem tay Thanh Vũ đang đặt trên gò má mình nhẹ nhàng hạ xuống, hơi cúi người, chậm rãi ôm nàng vào lòng. Gió đêm không tính là quá lạnh, Thanh Vũ đem hai gò má dựa sát vào trong ngực Bách Lý Dực, tay níu chặt lấy y phục sau lưng Bách Lý Dực. Nhắm mắt lại, tựa như tất cả ồn ã trên thế gian này đều không tồn tại, thứ duy nhất tồn tại trên thế gian này chính là nhịp tim của người đang ôm chặt lấy nàng kia - Bách Lý Dực..... Trước cửa phủ Thụy Vương phủ, đèn lồng được treo sáng rực một góc, gia nhân đang đứng ngay ngắn trước cổng phủ đợi chờ chủ nhân trở về. Lâm tổng quản mang theo một đám người đứng hầu ở ngoài cửa chờ Bách Lý Dực trở về, đợi được đến khi khuôn mặt lạnh như băng của Bách Lý Dực xuất hiện. Hắn còn chưa kịp thỉnh an, Bách Lý Dực đã nắm tay Thanh Vũ đi sượt qua người hắn. Hắn trợn mắt ngoác mồm nhìn lão tổ tông nhà hắn đang rời đi, tầm mắt rơi vào người Thanh Vũ đang đi phía sau, đồng tử cùng con ngươi của hắn mới hơi hơi co lại. Ngoại bào đang mặc trên người đứa bé kia, tựa như ngoại bào của Đại Vương ? Đây là xảy ra chuyện gì đây ? Trở lại bên trong phòng ngủ, Bách Lý Dực liền cho một đám người đang muốn tiên lên hầu hạ lui xuống, sau đó lôi kéo Thanh Vũ cùng lên giường. Thanh Vũ cúi đầu, an tĩnh vùi ở bên giường, tùy ý để Bách Lý Dực đang cởi bỏ y phục trên người nàng xuống, từng tầng y phục thoát xuống đến khi chỉ còn lưu lại tiểu y phục, Bách Lý Dực mới ngừng tay. Lòng bàn tay ấm nóng của Bách Lý Dực đặt trên bả vai trắng như tuyết của nàng, trên bả vai ấm áp cùng với các địa phương khác lộ ra bên ngoài không khí có chút lạnh lẽo vô cùng khác biệt. Thanh Vũ không nhịn được khẽ rùng mình. Bách Lý Dực liền nắm chặt lấy bả vai của nàng, nắm thật chặt. Bách Lý Dực cúi đầu, nhìn chăm chú vào đôi mắt trong suốt như nước kia, nhìn vô cùng chăm chú. Đứa bé dưới bàn tay Bách Lý Dực , mặc một tiểu y đơn bạc, tóc dài đen nhánh chỉ dùng một cây trâm tùy ý búi lên, tóc dài lả tả rơi trên bả vai, cùng với làn da trắng như tuyết, trắng đen rõ ràng đến muốn tổn thương con ngươi của Bách Lý Dực . Bách Lý Dực nhìn đứa bé trước mắt, cứ như vậy giữ chặt lấy bả vai của nàng. Bách Lý Dực nhìn Thanh Vũ, đáy mắt nổi ám quang, bàn tay cũng không làm ra hành động gì. Tháng 5 ở Châu Thành, buổi tối vẫn hơi lạnh. Dưới ánh nến chập chờn trong phòng, Thanh Vũ ở trong lòng bàn tay Bách Lý Dực khẽ rùng mình vì lạnh. Làn da trắng mịn trong lòng bàn tay của đối phương chỉ cảm thấy có chút ngứa ngáy khó chịu. Bách Lý Dực cũng di chuyển một chút, rồi lại vững vàng đỡ lấy bả vai của nàng. Thời gian từng chút từng chút qua đi, người bên trong vẫn giằng co như thế chưa có một chút động tĩnh, Tiếng sáp bị đốt cháy "xì xì" vang lên, đàn hương trong phòng sau một thời gian bị đốt đã lan tràn mọi ngóc ngách trong phòng. Người đối diện, tầm mắt quá mức nóng rực. Thanh Vũ mím mím môi, sau đó chậm rãi, chậm rãi giơ lên cánh tay phải, đặt lên bàn tay nóng rực của Bách Lý Dực đang đặt lên vai trái nàng. Mu bàn tay của Bách Lý Dực đột nhiên truyền tới cảm giác man mát làm cho Bách Lý Dực hoàn hồn. Sau đó chuyển tầm mắt, hơi nghi hoặc nhìn Thanh Vũ. Nhưng là, Bách Lý Dực nhìn thấy, như là Thanh Vũ hơi nghiêng đầu tránh đi tầm mắt của nàng. Sau đó một khắc, cái tay nho nhỏ của thiếu nữ kia nắm chặt lấy tay của nàng, đưa tay Bách Lý Dực từ trên vai mình bỏ xuống. Tay được da thịt man mát bao bọc, xẹt qua da trắng như tuyết, từ xương quai xanh trượt xuống, được Thanh Vũ dẫn dắt di chuyển từng tấc từng tấc trượt xuống, tiếp đó dừng lại trước ngực trái. Thời khắc tay Bách Lý Dực chạm vào da thịt mềm mại trước ngực đó, Bách Lý Dực bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, hiếm khi thấy Bách Lý Dực thất thố như vậy. Tay run lên, muốn rút về rời khỏi vị trí kia, kết quả lại bị bàn tay man mát của đứa bé kia giữ chặt ở nơi đó. Da thịt chạm vào nhau trong nháy mắt đó, Bách Lý Dực có thể cảm nhận được nhịp tim của đứa bé kia đang đập mãnh liệt. Một nhịp lại một nhịp, như muốn dùng sức đập vào trong lòng bàn tay Bách Lý Dực. Tựa hồ cũng liền mạch đập, rơi vào trong lòng. Nặng nề , làm cho không người nào có thể nào quên. Bách Lý Dực đưa tay che ở trước ngực Thanh Vũ, cứ như vậy ngây dại. Phần môi lúc đóng lúc mở, cổ họng như bị mắt kẹt, ngớ ra không nói được chữ nào. Bầu không khí vô cùng trầm mặc, đứa bé mím môi đến xám trắng. Nước mắt vào lúc đó chảy xuôi xuống. Đợi đến khi Bách Lý Dực hoàn hồn, chính là nhìn thấy đứa bé kia bờ môi xám trắng cùng với nước mắt chảy thành sông. Trái tim trong nháy mắt như bị ai đó siết chặt. Thở dài một hơi, Bách Lý Dực đem tay đang để ở trước ngực Thanh Vũ xuống. Sau đó giang rộng cánh tay, đem đứa bé ôm vào trong lòng. Cơ thể đứa bé thật nhỏ nhắn, thời điểm ôm vào trong lòng vô cùng mềm mại. Bách Lý Dực ôm chặt đứa bé, đưa nàng ôm vào trong lồng ngực, đưa tay vỗ vỗ lưng của nàng, môi gần kề tai nàng, hôn tóc của nàng lẩm bẩm, "Xin lỗi, ta không phải cố ý muốn doạ ngươi." Bách Lý Dực thật không có ý dọa nàng, vừa mới, Bách Lý Dực thật sự muốn làm gì đó....* Mãnh thú trong Bách Lý Dực cứ như thế dần dần tứ lui, dầy xéo mỗi tấc lý trí, thiếu một chút nữa thôi là Bách Lý Dực đã làm thương tổn đứa bé này rồi. Chỉ vì đố kị cùng tự trách, loại phương thức an ủi này quá sức cầm thú mà. Nhưng là, vừa rồi thực sự Bách Lý Dực không có cách nào khống chế chính mình a......... Đến cùng, là chuyện gì xảy ra ......... Đứa bé vùi trong lòng Bách Lý Dực , nước mắt im lặng chảy xuống. Năm ngón tay đặt trên vạt áo Bách Lý Dực đột nhiên siết chặt, màu xanh của mạch máu hiện lên rõ rõ ràng ràng trên mu bàn tay, là giãy dụa vô lực. Bách Lý Dực cảm nhận được động tác của nàng, tâm thì càng thêm đau. Bách Lý Dực chưa từng có nghĩ tới, sẽ làm nàng khóc như vậy, tự trách, ảo não, Bách Lý Dực cúi đầu, hôn lên đôi mắt chất chứa lệ kia. Bờ môi bạc tình chạm con ngươi đa tình, hết thảy đều mềm mại đến khó tin, môi mềm nhẹ của Bách Lý Dực hôn lên hàng nước mắt đang lăn dài trên má của nàng, sau đó một lần lại một lần chu du trên khuôn mặt đứa bé, dịu dàng nói, "Xin lỗi, xin lỗi, Thanh Vũ. . . . . ." Đến cuối cùng, cuối cùng là không cầm được nước mắt. Mắt đứa bé đỏ bừng, mang theo vệt nước mắt chưa khô, sau đó ngắm nhìn Bách Lý Dực. Nàng đem tay phải của mình đặt ở trong lòng bàn tay Bách Lý Dực, ngón tay trỏ ở trong lòng bàn tay đối phương phác họa, xúc giác lành lạnh để cho Bách Lý Dực cảm nhận được nàng đang viết gì, đó là tên của Bách Lý Dực. [Dực] "Hả?" Bách Lý Dực hỏi. [Ta là của ngươi] Trái tim trong khắc ấy đập càng lúc càng nhanh. Bách Lý Dực trợn tròn hai mắt, đứa bé kia đưa tay từ lòng bàn tay của nàng thoát ly đi, sao đó vịn lấy bờ vai của nàng. Bách Lý Dực không biết nên làm gì, theo bản năng đưa tay đặt trên eo của đứa bé. Đứa bé đem tay nhỏ trắng như tuyết chống trên bả vai Bách Lý Dực, quỳ đứng lên, cúi đầu đối diện với con ngươi đen nhánh của Bách Lý Dực, sau đó chậm rãi hôn xuống. Đôi môi vừa mới chạm vào nhau, trong nháy mắt Bách Lý Dực có chút thất thần. Nhiều người mơ ước có được ngươi như vậy, nhiều người ái mộ ngươi như vậy, ta ngoại trừ chỉ có thể cam kết thủ hộ ngươi một đời, ta còn có thể cho ngươi cái gì? Ta, Thanh Vũ. . . . . . Bách Lý Dực trừng lớn hai mắt, nhìn đứa bé đang nhắm hai mắt hôn mình, đột nhiên liền cảm thấy an lòng. Đáy mắt ánh lên ý cười thật sâu, sau đó cũng nhắm mắt lại, mở miệng ngậm lấy bờ môi của đứa bé. Đem chính môi của mình áp lên môi Thanh Vũ, nàng đưa tay tắt đi ánh nến trong phòng. Trong đêm tối, Thanh Vũ không nhìn thấy mặt Bách Lý Dực, chỉ có thể dùng hai tay chăm chú bắt lấy vạt áo của Bách Lý Dực , cảm thụ lấy hô hấp của đối phương, ngoài ra còn có cảm giác gần gũi đến choáng váng, Liền cứ như vậy trầm luân........ Buổi tối hôm nay, không có ánh sao, đến ánh nến cũng cảm thấy mình dư thừa nên không chịu thắp sáng. Trong đêm tối quay cuồng đó, có điều gì đó làm người ta sợ sệt, rồi lại ở ngoài sáng hiểu rõ tình huống, khiến cho người ta trầm luân một đời........
Lời của Edit: Chương này có thịt cơ mà ít quá T___T I want thịt, I want nhiều thịt cơ T___T
|