Phiên ngoại 1: Hỷ sự
Tôn bà bà gần đây rất vui vẻ. Bà ở nhà một mình ngây người hơn nửa năm, thật sự là cô đơn tịch mịch. Nhưng ngay khi sắp tới thời điểm mừng năm mới, ba người Diệp gia đều bình yên vô sự trở lại, không những bọn họ trở lại mà còn mang theo một cô nương xinh đẹp trở về. Ngay từ đầu Tôn bà bà còn có chút nghi hoặc: "Vị cô nương này là..." Hoa Cô thích nhất là cướp lời, huống chi chuyện vị "Cô nương" này còn làm cho nàng vô cùng đắc ý, cho nên nàng là người thứ nhất trả lời Tôn bà bà: "Bà bà, đây là con dâu ngoan của ta, bà xem bộ dạng của nàng thật đẹp lại thật biết điều." Tôn bà bà gật đầu: "Đúng là vậy, nhưng thật ra là, nhưng là..." "Nếu luận theo bối phận, cũng có thể tính là một nửa cháu dâu của bà!" Hoa Cô hoang toàn không chú ý đến nghi hoặc trên mặt Tôn bà bà, tự mình nói: "Ai nha, bà không biết chứ, con dâu này, bằng tám nữ nhi!" "Nhưng là..." "Bà bà, về sau bà có người làm bạn! Lúc chúng ta không có nhà, như vậy sẽ không còn một mình!" Hoa Cô nói vui vẻ, Lưu Trưng lại có chút bực mình, nguyên lai, ở trong lòng mẹ nàng, Tôn bà bà trước kia ở nhà đều là "một mình". Nữ nhân của mình cũng không tính là nữ nhân, rõ ràng ngay cả "Nhân" cũng không tính đi? Đương nhiên, biết nữ chi bằng mẫu. Hoa Cô liếc mắt một cái, sau đó lập tức nhìn ra oán khí của nàng, lại nói: "Ngươi đương nhiên không tính 'nhân'! Ở với ngươi cùng một chỗ, còn không bằng nói chuyện với cái cọc gỗ đâu." Nam Cung Nhã xì một tiếng liền nở nụ cười. "Ai nha, không đúng nha. Tiểu Nhã Nhã, ngươi như thế nào lại nhìn trúng nàng, người ngay cả cái cọc gỗ cũng không bằng đây?" Hoa Cô đột nhiên kinh dị nói: "Ngươi sẽ không phải là ...Nhẫm lẫn cái gì đó đi?" Diệp Lâm Phong thật sự nghe không nổi nữa, ho nhẹ một tiếng nói sang chuyện khác: "Ăn cơm trước đi, mấy tháng nay nay ta đều chưa được ăn no." Tôn bà bà vội vàng đứng lên: "Ta sau khi nhận được thư, đã lên trấn một chuyến, chuẩn bị thiệt nhiều đồ ăn, đều nhanh đi xuống ăn cơm, có chuyện gì chậm rãi nói. Trưng nha đầu, mang theo vị..." "Bà bà, cháu gọi là Nam... Nhã." Tên Nam Cung Nhã không thể dùng, nàng thật ra nhớ tới lúc còn ở Linh Tà thôn đã dùng qua cái tên giả này, bỏ một chữ "Cung", cũng không coi là khó nghe. Như vậy về sau, dứt khoát kêu Nam Nhã đi. Nam Cung Nhã trong lòng có chủ ý, liền hướng Tôn bà bà cười nói: "Bà bà kêu cháu là tiểu Nhã đi." "Hảo hảo hảo, tiểu Nhã ngươi mau ngồi xuống ăn cơm." Tôn bà bà tuy rằng cũng thích vị cô nương thoạt nhìn hòa khí lại xinh đẹp "Nam Nhã", nhưng trong lòng đối với thân phận "Cháu dâu" vẫn là có chút khó hiểu. Hoa Cô căn bản là không có nhi tử, lấy từ chỗ nào ra con dâu? Tôn bà bà nói thầm mấy lần trong lòng, nhìn Lưu Trưng kéo Nam Cung Nhã ngồi xuống, bà cũng tiện ngồi ở bên cạnh Lưu Trưng. "Trưng Nha đầu." Tôn bà bà nhỏ giọng hỏi nàng: "Tiểu Nhã rốt cuộc là..." "Là nương tử chưa xuất giá của con." "Cái... Gì?" Tôn bà bà mở to mắt hai mắt nhìn: "Nàng là..." Nam Cung Nhã nghe thấy được, thực có chút bất mãn, nhỏ giọng nói: "Vì cái gì ta là nương tử? Ngươi cũng có thể là nương tử của ta a." "Ngươi đều gọi qua ta là 'Phu quân', còn không phải 'Nương tử'?" Lưu Trưng gắp một miếng Từng tử quế ngư (cá với hạt thông và quế) cho Nam Cung Nhã, nhắc nhở nàng chuyện thật đã xảy ra. Khi đó Lưu Trưng cùng nàng kết bạn đồng hành, vì tránh cho phiền toái, Nam Cung Nhã một đường đều đối với người ngoài nói nàng là nương tử của Lưu Trưng, vẫn gọi Lưu Trưng là 'Phu quân'. Nhưng hiện tại, Nam Cung Nhã có điểm đổi ý. Các nàng đều là nữ tử, vì sao cố tình nàng mới là "nương tử" ? Nàng cũng muốn gọi Lưu Trưng là "nương tử", như vậy, nghe giống như Lưu Trưng thuộc về một mình nàng. Không được, lần sau nhất định phải gọi thử xem. Lưu Trưng biết Nam Cung Nhã lại bắt đầu giở chút tính tình, trong lòng buồn cười, trên mặt lại dấu diếm nửa phần. Nhưng Tôn bà bà ở bên cạnh hiển nhiên vẫn còn không có nhận được sự thật này, Lưu Trưng đành phải nói với bà: "Bà bà, con cùng với Nam ... Nhã đã muốn quyết định sẽ gần nhau cả đời, từ nay về sau, nàng cũng là người của Diệp gia chúng ta." Tôn bà bà giật mình sửng sốt trong giây lát, lại nhìn thấy tình ý trong mắt của hai người các nàng, trong lòng cũng có chút hiểu được. Hoa Cô vừa mới nuốt xuống một miếng cơm, nghe những lời này liền tiếp tục ồn ào. "Không đúng, cái gì là... Người Diệp gia? Nàng bây giờ còn chưa tính là con dâu Diệp gia." Hoa Cô hết sức nghiêm túc nói: "Tuy rằng các ngươi đều là nữ tử, cũng không cần tuân theo các nghi lễ, nhưng tổng cũng nên làm một hồi việc vui mới có ý nghĩa!" Tôn bà bà nghe xong những lời này thật ra cực kỳ đồng ý, gật đầu nói: "Đúng, lo liệu việc vui!" "Hảo." Lưu Trưng gật đầu. Nam Cung Nhã nghe được "Việc vui", không khỏi lại có chút e lệ, nhưng nàng nghĩ đến có thể thành thân với Lưu Trưng, lại thật sự nhịn không được vui vẻ, liền đành phải nhỏ giọng nói: "Chúng ta... Thật sự có thể thành thân?" "Đương nhiên." Lưu Trưng nói: "Ngươi đã quên ta nói rồi sao? Chờ mọi chuyện chấm dứt, chúng ta liền thành thân." Chính là không nghĩ chân chính tới thời điểm này, Nam Cung Nhã đã không còn là người của Nam Cung gia. Lưu Trưng không có cơ hội tới cửa cầu thân, Nam Cung Nhã cũng không thể phong quang từ Nam Cung gia xuất giá. Nghĩ đến đây, Lưu Trưng không khỏi có chút tiếc nuối. Nàng biết Nam Cung Nhã là một người thích náo nhiệt, cũng thích quần áo, cùng trang sức xinh đẹp, còn là người thực thích tiêu tiền, nhưng hiện tại, những thứ này toàn bộ đều không còn. "Ủy khuất ngươi." "Không... Không phải." Nam cung Nhã cười đến thực hạnh phúc: "Có ngươi như vậy là đủ rồi." Không khí ngọt ngào bị Diệp lâm Phong đánh gãy. Ông ăn nửa chén cơm, nhớ tới ý tưởng ở Thiên Tiêu Phong, liền nghiêm túc nói: "Ta còn không đồng ý cho phép các ngươi thành thân." Lời này thốt ra, người tại chỗ đều kinh hãi. Lúc trước ở trên đỉnh núi, không phải ông đã đồng ý rồi sao? "Này, ngươi như vậy là có ý gì? " Hoa Cô cau mày: "Mọi người đã đem qua cửa rồi, ngươi cư nhiên nghĩ muốn đổi ý? Có cha nào lại như ngươi không? Vừa hãm hại nữ nhi, vừa hãm hại tức phụ của con!" Diệp Lâm Phong cười khổ nói: "Ta cũng không có nói không cho các nàng thành thân, chẳng qua... có một điều kiện." "Điều kiện gì?" Một câu kia là Lưu Trưng hỏi, tuy rằng nàng đoán không ra ý đồ của cha nàng, nhưng trong lòng lại mơ hồ có cảm giác, cảm thấy việc "Đổi ý" của cha nàng hoàn toàn là nhằm vào nàng. "Cũng không có gì, chính là... Ngươi trước tiên đem Lăng Vân kiếm pháp luyện cho tốt, mới có thể thành thân." Diệp lâm Phong cười giống như một con hồ ly đa mưu túc trí: "Phải biết rằng, nội lực hiện tại ở trên người ngươi cũng không phải do chính ngươi luyện ra, mà là từng ấy năm tới nay, ta và mẹ ngươi nghĩ cách truyền vào trong cở thể ngươi, chẳng qua vẫn phong ở trong đại huyệt, ngươi cũng không thể phát hiện." Lưu Trưng lúc này mới hiểu được. Khó trách trong cơ thể nàng có ba đạo chân khí, lại sau bị Hoa Cô bắn ly hoa châu ba chỗ mới phát ra. Về phần vì cái gì cha mẹ nàng lại truyền nội lực cho nàng, lúc này cha nàng lại đưa ra điều kiện luyện Lăng Vân kiếm pháp, đương nhiên là bởi vì nàng từ nhỏ liền cự tuyệt học võ, cha mẹ của nàng không thể làm gì. Năm đó cha mẹ ở mặt ngoài giả bộ thông cảm, tôn trọng lựa chọn của nàng, nhưng lại ngầm trộm truyền nội lực, bây giờ còn mở điều kiện áp chế nàng. Sắc mặt Lưu Trưng không dễ nhìn cho lắm. Nam Cung Nhã ngồi ở bên cạnh chẳng những không phát hiện, còn vô cùng ân cần gắp cho nàng một miếng cánh gà kho. Lưu Trưng nhìn thấy cái cánh trong bát, nhưng lại nghĩ tới một chuyện. "Lúc trước chuyện để Lăng Vân kiếm ngay trước cửa cũng là kế hoạch của các ngươi?" Sắc mặt Hoa Cô trở nên mất tự nhiên: "Cái gì... Kế hoạch? Nào có kế hoạch a. Đúng, là ta bỏ ở đấy. Ta chính là muốn xen ngươi nếu biết chúng ta gặp chuyện không may, thì có thể tới tìm chúng ta hay không. Này... Cũng không thể trách ta a! Ngươi bình thường luôn lạnh lùng, thật sự là... Nhưng tuyệt nhiên không giống tính nết ta chút nào! Ta sao biết trong lòng ngươi có cha mẹ hay không a? Cho nên, đương nhiên muốn thử một lần..." Lưu Trưng dở khóc dở cười. Cha mẹ ruột của mình tự mình tạo một cái vòng lớn cho nàng chui, hiện tại bại lộ, mẹ ruột nàng lại trả đũa lại? Mêt nàng lúc trước còn khờ dại nghĩ rằng, bọn họ sẽ không miễn cưỡng nàng, lại càng không làm chuyện gì cố ý lừa nàng rời nhà vào giang hồ. Không nghĩ tới... "Ai nha, ngươi xem, hiện tại đều không phải rất tốt sao." Hoa Cô mở trừng hai mắt: "Nếu ngươi không vào giang hồ, tại sao có thể có được kiều thê như tiểu Nhã Nhã?" "Ừ." Như thế không tồi. "Vậy ngươi liền mau mau đáp ứng cha ngươi đi, luyện hảo kiếm pháp, lấy tiểu Nhã Nhã làm vợ!" Lưu Trưng không hé răng. Hoa Cô đành phải đem thế công chuyển tới trên người Nam Cung Nhã: "Tiểu Nhã Nhã, ngươi tới nói, nàng có nên đáp ứng hay không? Ta cùng với cha nàng đều là vì nàng hảo!" Nam Cung Nhã ngẩng đầu lên nghĩ nghĩ, cuối cùng gật đầu: "Đúng." Nàng có nên đáp ứng chuyện luyện võ hay không?" "Hẳn là." Lưu Trưng đã muốn nói không ra lời. Kỳ thật Lưu Trưng cũng không phải thật sự chán ghét luyện võ, nàng lúc trước không chịu luyện kiếm, nguyên nhân là bởi vì nàng ở trong thôn rất cô độc tịch mịch. Nàng nghĩ rằng chỉ cần nàng giống với người thường là có thể biết rất nhiều người, nói rất nhiều chuyện. Nhưng thẳng đến khi lớn, Lưu Trưng mới phát hiện, đây chẳng qua là ý nghĩ ngây thơ của trẻ con mà thôi. Nàng hiện tại có Nam Cung Nhã là đủ rồi. "Hảo, ta luyện." Qua năm cũ, Lưu Trưng liền bắt đầu chính thức đi theo cha nàng học Lăng Vân kiếm pháp. Lúc trước học hoàn toàn dựa vào trí nhớ của nàng cùng tự giác ngộ, tuy rằng không sai đi đâu, nhưng nàng hoàn toàn không có trụ cột, thứ hai là không có người chỉ điểm, luôn luôn có chỗ không được chu toàn. Nhưng hiện tại có Diệp Lâm Phong chỉ đạo, liền hoàn toàn không giống như trước. Nàng bản tính thông minh, tiến bộ thần tốc, rất nhanh liền hữu mô hữu dạng. Lúc Lưu Trưng luyện công, Nam Cung Nhã cũng vội vàng chạy theo sau, một lát lại bưng trà dâng nước, một chốc lại vì nàng lau mồ hôi. Những thời điểm còn lại, liền ngoan ngoãn ngồi xem ở một bên. Nam Cung Nhã không hiểu kiếm chiêu, nàng chỉ nhìn không hiểu Sau một thời gian thời tiết ấm lên, Lưu Trưng rốt cuộc có chút thành tựu. Diệp Lâm Phong thấy nàng thật sự cố gắng cũng không tiếp tục khó xử nàng, chủ động nhắc tới việc chuẩn bị việc vui cho các nàng. Tôn bà bà cùng Hoa Cô đã sớm lo lắng, mấy tháng này, luôn không ngừng mang các thứ từ trên thị trấn trở về. Thấy Diệp Lâm Phong gật đầu, đều vui vẻ vô cùng, quả thật giống như chính mình thành thân vậy. Bất quá, Tôn bà bà cùng Hoa Cô xem lại, cái khác thì thôi, nhưng ở trong thôn nhỏ này, hết thảy đều chỉ có thể giản lược. Nhưng là quan trọng nhất là hỉ phục vẫn phải chọn tốt nhất. Các nàng đều là người phóng khoáng, cũng không chú ý nhiều lắm, trực tiếp kéo Nam Cung Nhã đi dạo trên trấn, để cho nàng tự mình chọn hỉ phục mà mình thích. Về phần Lưu Trưng... Các nàng không thích mang theo nàng ra ngoài đi dạo, nàng cũng vui vẻ được thanh nhàn. Mà sau khi Lưu Trưng thấy hỉ phục của mình lại xửng sốt. "Đây là .. bao nhiêu?" Nam Cung Nhã giống như hiến vật quý tiến lên :" Có thích hay không? Đây đều là ta chọn cho ngươi, tất cả đều là của ngươi. Dạng nào cũng có, có bảo thạch, có thêu, còn có một loại gọi là Vân thủy hồng la, rất đẹp! Chúng ta có thể buổi sáng mặc một bộ, giữa trưa mặc một bộ, buổi tối..." Lưu Trưng có chút choáng. Nguyên lai lúc trước Nam Cung Nhã nói cái gì "Có ngươi như vậy là đủ rồi" thực chất chính là thuận miệng nói. Nháy mắt, lại đem y phục trải ra đem cất toàn bộ. Nhưng Lưu Trưng cũng không thấy tức giận, ngược lại, nàng cảm thấy có chút vui vẻ. Bởi vì nàng cũng không hy vọng Nam Cung Nhã bởi vì cùng nàng ở một chỗ, mà buông tha cho khoái hoạt vốn có. Nam Cung Nhã như vậy mới thật đáng yêu. Bất quá, chờ sau khi thành thân, chuyên mua quần áo vẫn là phải tiết chế một chút. Cho dù có đủ bạc để tiêu, trong nhà cũng không có chỗ để, các nàng mặc cũng không hết. Chính là giờ phút này, Lưu Trưng nghe thấy Nam Cung Nhã nhắc tới "Buổi tối", trước tiên cười tiếp tục câu chuyện. "Buổi tối .... Không thể mặc." "A?" Nam Cung Nhã hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ ngây ngốc nhìn nàng: "Buổi tối không thể mặc sao? Vì cái gì?" "Bởi vì..." "Sao?" Lưu Trưng bỗng nhiên cúi người, ở bên tai Nam Cung Nhã nhỏ giọng nói: "Buổi tối ngươi không mặc gì càng đẹp mắt." Mặt của Nam Cung Nhã đỏ cùng cùng nóng lên, hung tợn đập Lưu Trưng một cái: "Diệp Lưu Trưng! Ngươi là ...là..." "Cái gì?" Sắc mặt Lưu Trưng vẫn như thường, nhạt nói. "Hừ!" Nam Cung Nhã nổi giận đùng đùng... Không, càng nhiều là thẹn thùng, xoay người chạy mất. Hỉ phục chuẩn bị tốt, nên phát thiếp cưới. Sự kiện này cũng không cần hai người bọn họ quan tâm. Tôn bà bà cùng Hoa Cô hai người hấp tấp làm. Nam Cung Nhã tò mò hỏi một lần, muốn biết mời những khách nào, lại bị Hoa Cô ra vẻ thần bí đẩy ra. Đợi cho đến sát ngày thành thân, Nam Cung Nhã mới lục tục nhìn thấy khách mời tham gia hỉ yến. Công Nghi Ngưng là người thứ nhất tới, nang thích nhất là giúp vui, sớm chạy tới ở lại, nói là giúp đỡ việc vui của Nam Cung Nhã. Chính là tính tình hồ nháo của nàng, giúp đỡ chính là bận thêm, cuối cùng Tôn bà bà rốt cuộc không thể nhịn được nữa đuổi đi ra, công đạo nàng chỉ cần ở bên tân nương tử là được rồi. Mặc dù có hai "Tân nương tử", nhưng Công Nghi Ngưng vẫn tự động lý giải thành ở bên Nam Cung Nhã. Cùng Nam Cung Nhã hàn huyên nửa ngày, nàng mới nhớ chính mình còn mang theo hạ lễ. "Thứ này là ta chuẩn bị riêng cho ngươi." Công Nghi Ngưng đưa cho Nam Cung Nhã một hộp gỗ nhỏ sơn đỏ, hướng nàng trừng hai mắt: "Ngươi ngầm cất giấu đi là được, cũng không thể nói cho Diệp Lưu Trưng. Nhưng Công Nghi Ngưng trăm triệu không nghĩ tới, nam Cung Nhã đã sớm thấy qua thứ này. Lúc này vừa thấy mặt của nàng bắt đầu nóng lên. "Đây... Đây là từ chỗ nào tới?" "A?" Vẻ mặt Công Nghi Ngưng lộ vẻ hoài nghi: "Chẳng lẽ ngươi thấy rồi?" "Ta..." "Diệp Lưu Trưng thế nhưng cho ngươi xem qua thứ này!" Công Nghi Ngưng khiếp sợ nói: "Vẫn là... các ngươi cùng nhau xem ư?" "Mới... Không có!" Nam Cung Nhã đem hòm đẩy: "Ta không cần." Công Nghi Ngưng lập tức đem hộp đẩy về hướng Nam Cung Nhã: "Phải nhận. Nào có ai giống như ngươi từ chối hạ lễ của người khác? Ngươi như vậy, sẽ có điềm xấu." "Điềm xấu?" Nam Cung Nhã lập tức khẩn trương lên: "Thật sự?" "Đương nhiên là sự thật." Công Nghi Ngưng son sắt nói: "Tân khách đã đưa hạ lễ là phải nhận, bằng không hôn sự sẽ không mĩ mãn." Nam Cung Nhã vạn phần khó xử, đành phải đem hộp cầm trở về. "Được rồi cám ơn ngươi." "Vậy là được rồi." Thần sắc của Công Nghi Ngưng nghiêm túc. Nhưng trên thực tế, trong lòng Công Nghi Ngưng đã sớm cười lăn lộn. Nàng lúc trước hảo tâm đem hộp cho Lưu Trưng, ai ngờ Lưu Trưng thế nhưng trả lại, còn nói để cho chính nàng dùng. Nàng lúc ấy không dám làm gì, sau ngẫm lại, càng nghĩ càng thấy bực bội. Nàng mới không dùng được đâu! Hơn nữa thứ này tuyệt đối không thể ở bên cạnh mình, bằng không bị người thấy, còn không biết nghĩ như thế nào. Hoàn hảo Nam Cung Nhã rất dễ lừa, chỉ cần Nam Cung Nhã nhận đồ là được. Cùng lắm thì ngày sau Công Nghi Ngưng... không bao giờ đến nhà các nàng, nàng cũng không tin Lưu Trưng có thể tìm đến kinh thành tính sổ. Người khách thứ hai tới làm cho Nam Cung Nhã ngoài ý muốn nhất, Dĩ nhiên là Nam Cung Tụng. Nam Cung Tụng là đến một mình, nhưng mang theo một đống lớn hạ lễ. Có Nam Cung Vô Nhai đưa, Nam Cung phu nhân đưa, Nam Cung Phong đưa, còn có của hắn nữa. Thậm chí còn có cả của mấy nha hoàn trong viện của Nam Cung Nhã, mấy nàng nhờ hắn mang đến một ít vật cũ của Nam Cung Nhã, chính là Dạ Quỳnh hoa đăng từng treo trước cửa sổ phòng nàng. Nam Cung Nhã cảm động nước mắt lưng tròng. Thái độ của Nam Cung Tụng đối với Lưu Trưng không tốt lắm, nhưng cũng không tính quá kém, chính là giải thích một câu :Bọn họ e ngại thân phận không có phương tiện đến. Từ trên xuống dưới nhà chúng ta cũng chỉ có ta là hồ nháo nhất, thanh danh cũng xấu nhất, coi như là ta trộm trốn tới, bị người nói cũng không có gì." Tiếp theo không có khách nhân nào, là lần lượt từng hạ lễ đến cùng với thư. Liêu Tổng tiêu đầu Long Hưng tiêu cục bắt đầu gây dựng lại tiêu cục, bởi vì quá bận mà không thể tự mình đến, nhưng là sai người tặng một phần hạ lễ. Chương Thừa Hiên, U Minh phủ cũng phái người đưa đến. Hạ lễ dĩ nhiên là Nội Công tâm pháp lấy hàn khí dưỡng thể của U Minh phủ. Cuối cùng, thế nhưng ngay cả Thượng Quan Hâm cũng đưa đến tặng một phần hạ lễ. Đợi đến ngày thành thân, Diệp gia bày yến hội ở trong thôn, mời mọi người đến uống rượu ăn hỉ yến (tiệc cưới). Bởi vì hai người thành thân đều là nữ tử, cho nên các nàng đều mặc hỉ phục đỏ, chính là hai người đều chán ghét khăn trùm của tân nương. Hai người đơn giản đều không đội, chính là sơ búi tóc, trâm hoa hồng, trang điểm một phen liền đi ra bái đường. Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, tam... Tân nhân đối bái. Người trong thôn mắt đều choáng váng. Tân nhân như thế nào lại là hai mỹ nhân mặc váy? Tác phong làm việc của người Diệp gia đều luôn phóng khoáng không kiềm chế được, mặc kệ người bên ngoài thấy thế nào, chỉ thừa dịp náo nhiệt để cho mọi người vui chơi giải trí. Hai vị tân nhân được trực tiếp đưa vòa động phòng. Hôm nay Nam Cung Nhã mệt đến ngất ngư, nàng mới biết được nguyên lai thành thân là một chuyện tra tấn người như vậy. Nhưng mệt là mệt, tinh thần của nàng vẫn như cũ tốt lắm một chút cũng không thấy buồn ngủ. Đầu tiên là nhìn chằm chằm Lưu Trưng đang mặc hồng y đi tới đi lui, lấy đồ ăn cho nàng, múc nước rửa mặt, tiếp theo bắt đầu cùng nàng nói chuyện. "Lưu Trưng, ngươi mặc hồng y thật là đẹp mắt." "Sao?" Lưu Trưng đã hơi mệt chút, đang ngồi cởi búi tóc, bỏ đi áo khoác. "Đúng vậy, ta nghĩ cho tới bây giờ không ai mặc hồng y đẹp như vậy." Nam Cung Nhã nghĩ nghĩ: "Công Nghi Ngưng luôn mặc đồ màu đỏ, nhưng nàng mặc thực tươi đẹp thực mị..." "Nha?" Lưu Trưng nổi tính đùa dai, cố ý hỏi nàng: "Ta không tươi đẹp, không thực mị?" Lưu Trưng ngồi trước ngọn đèn dầu, vì mới thành thân khó được có trang sức màu đỏ. Tuy khuôn mặt nàng lạnh lẽo, khí chất lạnh lùng, nhưng sau khi trang điểm thế nhưng có loại tươi đẹp động lòng người. Tim Nam Cung Nhã đập thật sự mau. "Ngươi cũng..." Lưu Trưng cười nhẹ nhàng với nàng. Nam Cung Nhã cảm thấy chính mình có chút không ổn, như thế nào đột nhiên thấy cả người nóng lên, có điểm muốn đem Lưu Trưng làm... Xong rồi, nàng nhất định là bị tập tranh của Công nghi Ngưng đưa cho dạy hư rồi!" Nam Cung Nhã liều mạng nghĩ chuyển qua chuyện khác, muốn tìm đề tài để cho chính mình quên chuyện loạn thất bát tao này. "Đúng rồi, mẫu thân ngươi hôm nay nói chuyện phiếm với ta, nói ngươi lớn lên sẽ không thấy ngươi gọi mẫu thân nữa, vì cái gì nha?" "Mẫu thân ta?" Lưu Trưng thu thập thỏa đáng, cũng ngồi lại đó: "Bây giờ không phải là mẫu thân ngươi sao?" "Đúng là..." "Cũng không có gì, là ta cảm thấy..." Lưu Trưng dừng một chút mới nói: "Ta không có thói quen làm nũng." "Làm nũng?" Nam Cung Nhã mở to mắt, không hiểu. "Ừ." "Gọi phụ mẫu cùng với làm nũng có quan hệ gì với nhau?" "Thật giống như... Đang không ngừng nhắc nhở bọn họ, mình giống như vẫn là đứa nhỏ." Nam Cung Nhã thật sự rất giật mình. Đây là kiểu ngụy biện gì vậy? Bất quá cẩn thận nghĩ lại, người như Lưu Trưng có thể thật sự nghĩ như vậy. Bởi vì nàng thoạt nhìn giống như một người thật không có thói quen dựa vào người khác, thực kiên cường và thực cô độc. Trong lòng Nam Cung Nhã mềm mại, tiến lên ôm lấy Lưu Trưng. Lưu Trưng cúi đầu nhìn nhìn, cảm thấy Nam Cung Nhã lúc này đặc biệt kiều diễm, đặc biệt câu nhân. Nàng vươn tay ra, muốn phủ lên hai gò má của Nam Cung Nhã, nhưng Nam Cung Nhã lại đột nhiên ngẩng đầu lên, trực tiếp đụng vào tay nàng. "Đúng rồi, đúng rồi. Còn có, Vương thẩm ở trong thôn, vì cái gì vừa nhìn thấy ngươi, liền đặc biệt sợ hãi, hận không thể trốn đi? Nàng rất sợ ngươi sao?" Lưu Trưng thở dài, không muốn tiếp tục lãng phí thời gian trả lời vấn đề nhàm chán này, trực tiếp đem Nam Cung Nhã đẩy ngã xuống giường, đè ép đi lên, trước tiên chiếm hữu miệng của nàng, tiếp theo hôn xuống phía dưới, hôn lên cổ Nam Cung Nhã. Cảm thấy nam Cung Nhã không ngừng vặn vẹo thân thể, nghe thấy nàng phát ra tiếng thở gấp mê người. Đột nhiên một tiếng động vang lên. "Ôi-" "Làm sao vậy?" "Giống như... Hình như là đụng phải hộp." "Hộp?" "Công Nghi Ngưng tặng..." "..."
|
Phiên ngoại 2: Giường sự
Theo thời gian trôi qua, Nam Cung Nhã dần có tâm sự. Tâm sự này kỳ thật đã có từ rất sớm, chính là sau khi cùng Lưu Trưng thành thân, số lần nàng nghĩ đến càng nhiều một ít. Hiện tại Lưu Trưng ban ngày búi tóc mặc váy sam. buổi tối thả tóc, chỉ còn lại một chiếc áo lót mỏng manh, nằm cạnh thân thể của nàng... Nam Cung Nhã có điểm khó chịu. Loại khó chịu kìm lòng không được. Cho dù cùng Lưu Trưng hết lần này đến lần khác, cơ hồ đều đem dục vọng cùng khí lực trên người nàng ép cạn, nàng vẫn là cảm thấy trong lòng có nơi vẫn bất mãn. Cái không đủ này không phải ở trên người mà ở trong lòng. Nam Cung Nhã tìm cách thật lâu, nghĩ muốn tìm cơ hội ám chỉ một chút, nói tới chuyện này. Chỉ tiếc, mỗi một lần nàng còn chưa kịp nhắc tới cái gì, Lưu Trưng đã đè ép lên trước, trêu chọc vài cái, nàng liền ý loạn tình mê. Mê loạn ở bên trong, một nửa bởi vì Lưu Trưng vỗ về chơi đùa, còn có một nửa khác là nàng... Khó chịu. Nhưng là Nam Cung Nhã cũng hiểu được, nàng cho dù có luyện vài năm ly hoa châu cũng không đánh lại Lưu Trưng. Không thể cứng rắn, vậy đành phải dùng tới mềm đi đòi. Một hôm, Nam Cung Nhã đã sớm tắm rửa xong, đoan đoan chính ngồi trên giường chờ Lưu Trưng. Lưu Trưng cởi áo khoác, thấy biểu tình nàng nghiêm túc, không khỏi có chút buồn cười hỏi: "Làm sao vậy?" "Buổi tối hôm nay, không cho ngươi tiếp... tiếp tục khi dễ ta." Lưu Trưng thoáng nhìn thấy trên người nàng mặc áo ngủ thật kín, gật gật đầu:"Nha." Nàng là nghĩ Nam Cung Nhã lại đang hờn dỗi, hoặc là thật sự là không muốn, vì thế liền không miễn cưỡng. Cuối cùng nghĩ nghĩ, Lưu Trưng mặc áo ngủ nằm xuống. Nhưng vừa mới nằm xuống, Nam Cung Nhã liền từ bên cạnh leo lên, ghé vào trên người nàng. "..." "Lưu Trưng...." "Gì?" "Ta... Nghĩ muốn... Muốn... Ngươi." Nam Cung Nhã trừng mắt, đem những lời Lưu Trưng nói với nàng khi lần đầu giao hảo cùng nàng đọc lại một lần từ đầu tới cuối. Chính là nàng bởi vì nghĩ muốn cường điệu rõ ràng từng chữ, ngược lại những lời này có vẻ cứng ngắc, khí thế có chút không đủ. Biểu tình của Lưu Trưng có chút cổ quái. Như là muốn cười, lại nghẹn cười. Nam Cung Nhã nổi giận: Ngươi... Không cho ngươi cười! Còn... Còn có, không được phản kháng." "Ừ." Biểu hiện trên mặt Lưu Trưng trở nên bình thường, nằm không nhúc nhích, tóc đen thả trên gối, cuộn lại uốn lượn, càng làm nổi bật lên da thịt trắng mịn như ngọc của nàng. Hai con mắt của nàng sáng long lanh, lưu luyến ôn nhu nhìn Nam Cung Nhã. Nam Cung Nhã bị nhìn trong lòng thấy ngứa, cúi người hôn đi xuống. Đầu tiên là môi. Môi của Lưu Trưng có chút mát, nhưng thật mềm. Nam Cung Nhã dán mặt lên, quấn lấy thật lâu, cuối cùng đem đầu lưỡi dò xét vào, tinh tế nhấm nháp một phen. Nàng mơ mơ màng nghĩ, Lưu Trưng thật sự rất mê người, giống như... Giống như yêu tinh vậy... trong lúc mơ hồ như vậy, người bị hôn còn không như thế nào, người hôn lại nhịn không được phát ra thanh âm. Nam Cung Nhã bị chính mình làm cho xấu hổ, quẫn bách cúi đầu, lại từ khóe môi của Lưu Trưng đi xuống, giống như nàng thường làm với mình như vậy, thong thả mềm mại hôn cổ của nàng, xương quai xanh... Còn phải ra tay để cởi y phục nữa. Nam Cung Nhã còn nhớ rõ, nàng cùng Lưu Trưng lần đầu tiên gặp mặt, Lưu Trưng nói mình là nữ tử. Nàng lúc ấy còn theo bản năng, phản ứng đầu tiên là nhìn ngực Lưu Trưng. Cũng không phải nàng có sắc tâm, mà là trừ cách đó, nàng căn bản không biết làm thế nào để phân biệt nam tử cùng nữ tử. Khi đó nàng cảm thấy ngực Lưu Trưng rất là bằng phẳng, trong lòng yên lặng nghi ngờ. Sau các nàng lại có da thịt chi thân, Nam Cung Nhã tận mắt thấy ngực Lưu Trưng không bằng phẳng, nổi cao lên, rất là mê người. Chính là dáng người nàng hơi gầy, mặc quần áo vào sẽ không hiện. Nghĩ đến đây, Nam Cung Nhã tóm lại là mừng thầm. Bí mật xinh đẹp trên người Lưu Trưng, trong thiên hạ này, chỉ có mình nàng biết, cũng chỉ thuộc về một mình nàng. Nam Cung Nhã kéo áo ngủ của Lưu Trưng, lại banh vạt áo lót của Lưu Trưng ra, toàn bộ cảnh đẹp đều hiện ra trước mắt. Nàng đưa tay phủ lên đó, thế nhưng nắm vừa vặn trong lòng bàn tay. Nàng ngẩng đầu nhìn. Sắc mặt Lưu Trưng ửng đỏ, sóng mắt như nước. Nam cung Nhã cúi đầu, ngậm trong miệng, liếm trong chốc lát. Nàng cảm thấy Lưu Trưng có phản ứng, hình như giật giật thân thể, cọ sát cánh tay của nàng một chút. Trong lòng Nam Cung Nhã nảy lên cảm giác thỏa mãn, tay liền tự nhiên mà dò xét đi xuống. Dưới tay có triều ý nóng hừng hực. Tâm tình Nam Cung Nhã có chút vi diệu. Lúc trước nàng xác thực cố lấy dũng khí muốn ăn Lưu Trưng, nhưng hiện tại đi đến nước này, nàng lại có chút do dự, tiếp theo là... Nên làm thế nào đây? Tay Nam Cung Nhã giật giật, sờ nơi mềm mại dưới thân. Nàng lại nhìn Lưu Trưng, lại phát hiện đầu Lưu Trưng đã nghiêng về một bên. Hình như chỉ cắn môi, vẫn chưa phát ra tiếng động nào. Nam Cung Nhã hết sức bất mãn. Nàng mỗi lần bị Lưu Trưng đặt dưới thân, bắt đầu còn có thể nhịn một chút, sau đó dứt khoát lười nhẫn nại, tâm thần nhộn nhạo, thường kêu đến mức khản cả giọng. Nhưng hiện tại Lưu Trưng rõ ràng cũng động tình, lại cố ý chịu đựng không phát ra âm thanh, thật sự quá đáng! Nam Cung Nhã chựa hạ tay, lại cúi đầu hôn thân thể Lưu Trưng , không ép Lưu Trưng phát ra tiếng không được. Nàng ở trên giường vẫn chưa được nghe qua tiếng của Lưu Trưng. Không ngừng trêu trọc xuống dưới, Lưu Trưng đích xác không chịu nổi, phát ra một tiếng mềm mại đáng yêu thân ngâm. Chính là kế tiếp, lại không giống kế hoạch "Ăn" Lưu Trưng của Nam Cung Nhã,mà là... Lưu Trưng đột nhiên ôm nàng, lật người dè ép xuống dưới. Nam Cung Nhã liều mạng dãy dụa không có kết quả. Vì thế, đêm nay, trừ bỏ mở đầu không giống, lại bắt đầu lập lại sự việc phát sinh trong rất nhiều buổi tối. Nam Cung Nhã tay trói gà không chặt bị ép tới gắt gao, hai ba lượt bị cởi sạch trơn, bị "Ăn" sạch sẽ. Trải qua lần này, Nam Cung Nhã tổng kết kinh nghiệm từ thất bại: Tiếp theo nhất định phải nhanh! Tốc chiến tốc thắng! Nhất định trước khi Lưu Tửng phát tác phải đánh hạ nàng! Không để cho nàng có cơ hội vồ đến! Cách đó vài ngày, Nam Cung Nhã lại tìm một buôi tối đưa ra yêu cầu. "Lưu Trưng..." "Gì?" "Lúc này, ngươi ở mặt dưới, vô luận như thế nào cũng không được đi lên." Nam Cung Nhã hung tợn uy hiếp nàng: "Bằng không, về sau không bao giờ... cho phép chạm vào ta dù chỉ một chút!" Lưu Trưng khẽ nhíu mi, đáp một câu : "Hảo." Nam Cung Nhã lần này vào thẳng luôn. Nàng trực tiếp đến nỗi ngay cả hôn cũng không có, quần áo cũng không cởi, trực tiếp đè lên người Lưu Trưng, sau đó... Kéo quần của nàng. Loại tự thế hung ác này làm cho Lưu Trưng dở khóc dở cười, rồi lại chỉ có thể nhìn không làm gì. Nam Cung Nhã kéo quần xong, thực rảnh tay, nhưng trong lòng nàng vẫn có cố kỵ, vẫn không dám hạ nặng tay, chính là nhẹ nhàng nhu lộng vuốt ve. Cảm giác nơi đó bị nàng cọ xát có chút nóng lên, dần dần có chút ướt. Kế tiếp... Nam Cung Nhã lấy hết dũng khí, hướng nơi huyệt khẩu thử thử, đáy lòng đột nhiên có chút sợ hãi. Lưu Trưng nhắm mắt lại, trên mặt đỏ ửng, phát ra tiếng ưm nho nhỏ. "Ngươi... Ngươi đừng động..." "Ưm..." "Có thể... Có thể sẽ rất đau." Nam Cung Nhã nhớ tới cảm giác lúc mình bị phá thân, nhìn không được lại nói một câu: "Ngươi đừng khẩn trương, thả lỏng một chút, có thể sẽ..." Lưu Trưng đột nhiên mở mắt, đưa tay bắt lấy cánh tay của Nam Cung Nhã. "Ngươi lại..." Nam Cung Nhã nghĩ rằng Lưu Trưng muốn đổi ý, toàn bộ thân thể đều khẩn trương, sợ ngay lập tức bị Lưu Trưng đè ép xuống. Nhưng nàng thế nào cũng không ngờ tới, Lưu Trưng thế nhưng dùng sức kéo tay của nàng, khiến ngón tay của nàng còn đang do dự ở bên ngoài trực tiếp đi vào. Lần này, Nam Cung Nhã cảm thấy giống như có chút dùng sức rất mạnh. Lưu Trưng phát ra một tiếng kêu đau đớn, sắc mặt có chút trắng bệch, mặt mày đều nhăn lại. "Lưu Trưng... Ngươi... Ngươi ... thế nào?" Nam Cung Nhã sắp bị dọa khóc, đột nhiên bắt đầu hối hận. Đều tự trách mình ép buộc Lưu Trưng, không biết nặng nhẹ như vậy, rốt cuộc không biết có làm bị thương nàng không. Nhưng biến thành như bây giờ, Nam Cung Nhã không dám động, cũng không dám nói thêm cái gì. Chính là vô cùng lo lắng nhìn chằm chằm Lưu Trưng, hy vọng nàng có thể nói chút gì. Lưu Trưng thở hổn hển, mặt cũng dần giãn ra. "Ngươi..." "A? Còn ... Đau không?" "... Động thử một chút xem." Tay Nam Cung Nhã đã sớm cứng ngắc, tuy rằng nghe thấy Lưu Trưng nói như vậy, lại không dám lộn xộn, chính là rất nhẹ nhàng ra vào. Lưu Trưng nhíu mày lại, biểu tình cũng không rất thống khổ. "Sao... Thế nào?" "Đau một chút." Lưu Trưng nhìn Nam Cung Nhã liếc mắt một cái, đưa tay xoa mồ hôi trên trên trán thay cho nàng: " Chậm rãi thì tốt rồi." Nam Cung Nhã cắn cắn môi, nửa dựa trên người Lưu Trưng, thong thả mà cẩn thận di động, vừa cảm thụ phản ứng trên thân thể Lưu Trưng, thẳng đến lúc nàng cảm giác thân thể đang cứng ngắc chẫm rãi thả lỏng xuống dưới, Nam Cung Nhã lúc này mới ngầm nhẹ nhàng thở ra. Tiếp sau lại, Lưu Trưng đem một chân gác lên người Nam Cung Nhã. Thanh âm của nàng cũng trở nên mị hoặc câu nhân: "Y phục của ta..." "Y phục?" "Cởi." Nam Cung Nhã chưa từng thấy qua Lưu Trưng xinh đẹp lại chủ động đón ý nói hùa như vậy. Nàng bị mê thất điên bát đảo, đầu óc đã sớm không đủ dùng. Nghe thấy Lưu Trưng nói cởi y phục, nàng liền nghe lời cởi y phục của Lưu Trưng. Chính là Nam Cung Nhã hoàn toàn không phát hiện, hai tay của Lưu Trưng cũng đang cởi vạt áo của nàng, chân gác lên người nàng cũng đang cởi quần của nàng ra. Hai người ở trên giường thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa. Chờ Nam Cung Nhã phát hiện ra, mới biết quần mình đã sớm không thấy tăm hơi, quần áo vẫn ở trên người, nhưng trước ngực mở rộng, áo lót đã sớm bị kéo. Hết thảy đều chậm. Tay của Lưu Trưng đã tìm được hạ thể của nàng, quen thuộc tìm đến đúng nơi, hướng tới nơi ẩm ướt nhất mà dò xét đi vào. "Ân... Lưu Trưng..." Lưu Trưng là một người nói là giữ lời. Vì tương lai có thể chạm vào Nam Cung Nhã, nàng vẫn rất nghe lời nằm ở phía dưới. Vô luận như thế nào cũng không đi lên. Thậm chí còn cho Nam Cung Nhã ăn chính nàng. Chính là... Điều này không có nghĩa là, nằm ở phía dưới nên cái gì cũng không thể làm đi? Nam Cung Nhã cảm thấy chính mình sắp hóa thành nước, cả người không có chút khí lực, mềm nhũn dựa lên người Lưu Trưng, cảm thụ được dưới thân từng trận khoái ý. "Ngươi xấu..." Lưu Trưng tựa hồ nghe thấy Nam Cung Nhã nhẹ giọng rầm rì một tiếng. Ngay sau đó, là tiến ưm ưm khó nhịn. ... Nam Cung Nhã tuy răng miễn cưỡng "Ăn" được rồi nhưng vãn muốn ăn tiếp, vẫn cảm thấy có chút bất mãn. Ăn cái gì đó ngon chỉ ăn một lần đương nhiên là không đủ, với lại, lần ăn kia đến cuối cùng , vẫn là nàng rơi xuống hạ phong. Bất qua, Nam Cung Nhã cũng lưới so đo, cho dù là một mình "Ăn" một hồi cũng so với chỉ bị nàng "Ăn" tốt hơn a. Nam Cung Nhã trong lòng lại có điểm khó chịu. Lúc này, mùa hè đến rồi. Lưu Trưng chuyển một chiếc tháp trúc vào phòng các nàng, bày trước của sổ nơi có bóng mát, đúng hướng gió, rất là mát mể hợp lòng người. Lúc không rảnh, Lưu Trưng nằm ở trên đó, mở bộ nội Công Chương Thừa Hiên tăng, hoặc là xem võ công bí tịch của Diệp Lâm Phong. Có một lần, Nam Cung Nhã vào phòng, nhìn thấy bộ dáng Lưu Trưng nằm ở trên trúc tháp. Nàng để chân trần, lộ ra đầu gối trắng như tuyết. Trên người chỉ có một bộ áo choàng rộng thừng thình, lộ ra một bên vai trần. Tóc dài thả, từ trên trúc tháp rơi xuống phía dưới, sắc mặt nhu hòa, tư thái nhàn dật đến cự điểm. Nam Cung Nhã nổi lên lang tâm, cởi giày nằm lên. "Lưu Trưng." "Gì?" Ánh mắt của Lưu Trưng nhìn chằm chằm quyển sách trên tay. Nam Cung Nhã rất là bất mãn, đưa tay gạt quyển sách trên tay Lưu Trưng, ném ở một bên bàn. Lưu Trưng nhìn nàng một cái, không nhúc nhích. Nàng liền đánh bạo ngồi khóa ở trên người Lưu Trưng, đưa tay mò vào bên trong áo choàng rộng thùng thình. "Bây giừ ư?" Lưu Trưng nhíu mày. Trả lời nàng là đôi môi của Nam Cung Nhã tiến sát lên, cùng với đôi tay giảo hoạt đang dần dần mò xuống dưới. Lưu Trưng ôm thắt lưng Nam Cung Nhã. Nàng tuyệt không để ý, Nam Cung Nhã hết lần này đến lần khác tìm cách như thế nào để "ăn" được nàng. Đại khái Nam Cung Nhã tự mình cũng không phát hiện, ánh mắt của Nam Cung Nhã so với bình thường không giống nhau, bên trong lóe ra vẻ giảo hoạt quang mang, giống như tiểu hài tử hoài tâm tư ăn vụng kẹo. Cũng bởi vậy, Nam Cung Nhã không hề kiêng dè việc giường đệ chi hoan, cũng không tiếp tục xấu hổ, thậm chí còn ngày càng trở nên chủ động, càng ngày càng có hưng trí. Đây là điều Lưu Trưng rất thích nhìn thấy. Cho nên nàng cũng nguyện ý phối hợp. Quần áo đều tán tác rối loạn, dây dưa cùng một chỗ. Bên trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có hai người thở dốc, ôn nhu nỉ non. Nhưng Lưu Trưng vẫn còn lưu nửa phần thần trí, nàng tựa hồ nghe thấy có người từ bên ngoài cửa sổ vội vàng đi qua. "Tiểu Nhã Nhã, nghe nói tiệm y phục trên thị trấn mới có hàng mới, chúng ta cùng đi..." Cửa phòng mở. "Đừng vào trong--" Lưu Trưng vội vàng ngăn cản, thuận tiện thở hổn hển. Hoa Cô ở ngoài cửa nghe thấy không đúng, vội vàng dừng chân, đem cửa vừa mới đẩy ra khép lại. "Các người.... Cũng không khóa cửa..." Nam Cung Nhã đã sớm sợ tới mức hồn phi phách tán, cả người đều chôn trên người Lưu Trưng, mặt cũng không dám nâng lên. Lưu Trưng nhịn không được cười khổ, Nam Cung Nhã như thế nào nghĩ muốn "Ăn" lại không nhớ cài cửa lại? Nhưng Lưu Trưng khó mà nói nàng, chính là vỗ vỗ lưng Nam Cung Nhã để trấn an. Hoa Cô ở ngoài cửa do dự trong chốc lát, xoay người quyết định đi rồi. "Tiểu Nhã Nhã, chờ các ngươi... Xong việc, nhớ tới tìm ta. Bộ y phục này, ngươi nhất định sẽ thích!" "..."
|