Diệp Quải Đông Nam Chi
|
|
Chương 44: Gia môn
Lưu Trưng cảm thấy rằng, nàng cùng Nam Cung Nhã hai người sớm tuy hai mà một, huống chi... Bộ dáng xích lỏa của Nam Cung Nhã nàng cũng chưa phải chưa thấy qua. Cho nên, nàng muốn xem chỗ đau của Nam Cung Nhã, cũng không thấy có nửa điểm không ổn. Nam Cung Nhã lại không nghĩ như vậy. Cho dù xem cũng xem qua, thậm chí sờ cũng sờ qua.... Cũng vẫn là không được! Không, phải nói là, chính vì mấy ngày trước đã thấy hết, thậm chí làm cho Nam Cung Nhã lại càng không chịu nổi. Vừa nghĩ tới phải cởi bỏ y phục để cho Lưu Trưng nhìn kỹ kiểm tra, nàng liền đỏ mặt tới tận cổ rồi. Nhưng Nam Cung Nhã cũng nhìn ra sắc mặt của Lưu Trưng không thích hợp. "Ta.. Ta chỉ có chút không thoải mái, cũng không có gì. Quá hai ngày là tốt rồi. Ngươi... Có cái gì hay để nhìn, một lúc là tốt rồi..." Lưu Trưng nghe xong, thế nhưng cảm thấy có chút đạo lý, nghĩ nghĩ lại nói: "Nhưng nếu không thoải mái liền..." Nàng lại dừng một chút, đúng là vẫn còn khó có thể tiêu tan, nghĩ đến Nam Cung Nhã nguyên một ngày đều buồn bực không vui, liền đề nghị: "Ta đi hỏi chủ nhà xem có thuốc hay không.' Nam Cung Nhã vừa nghe liền sốt ruột. "Hỏi... Hỏi cái gì nha! Ngươi..." Lưu Trưng đã muốn đi ra ngoài. "Diệp Lưu Trưng! Ngươi ngươi ngươi ngươi đứng lại cho ta!" "Như thế nào?" Nam Cung Nhã mau khóc: "Ngươi đi hỏi... Ngươi muốn hỏi như thế nào a?" Lưu Trưng ngẩn người: "Thì nói.." Nói cái gì? Lưu Trưng khẽ chuyển đôi mắt, tựa hồ có chút hiểu được. Cho nên nàng lại quay trở về. Chốt lại cửa phòng, vô cùng nghiêm, túc nói một lần: "Vậy... Đem y phục cởi ra, cho ta xem." Lưu Trưng kiên trì như thế, Nam Cung Nhã tự biết chạy không thoát, cắn răng một cái, nhắm mắt lại, ngồi ở bên giường biểu tình giống như chịu hình. Lưu Trưng cũng không khách khí, hai ba cái đã cởi ra y phục của nàng, tinh tế kiểm tra, thấy nơi đó đỏ sẫm, hơi có chút sưng, nhưng xem ra đích xác như lời Nam Cung Nhã nói, quá hai ngày sẽ tốt lắm. Chính là lúc này Nam Cung Nhã nhắm mắt, nghiêng đầu, y phục cởi hết, lộ ra tư thái mặc người xâm lược. Thật sự làm cho Lưu Trưng sinh ra vài phần tâm tư, muốn đem nàng chà đạp một phen. Bất quá... cũng chỉ là ngẫm lại. Lưu Trưng lại rất nhanh thay nàng cột lại tiết y, khép lại áo ngoài. Nam Cung Nhã cuối cùng cũng mở mắt, lại bĩu môi, thần tình đều là mất hứng. Lưu Trưng liếc nhìn nàng một cái, thế nhưng cảm thấy có chút buồn cười. Nam Cung Nhã ngày thường đa số đều là hồ nháo, khó được lộ ra bộ dáng thuận theo rồi lại nhìn không được ủy khuất. Mặt Lưu Trưng không đổi sắc, rồi lại cúi người hôn một cái trấn an, mới đi ra ngoài múc nước, chuẩn bị cho hai người sơ tẩy. Đợi đến lúc đi ngủ, Nam Cung Nhã vẫn còn có chút căm giận. Nàng nhìn Lưu Trưng cởi áo ngoài, không biết từ đâu chui ra ý tưởng kỳ quái, tức giận nói: "Ta vẫn chưa thấy qua bộ dáng lúc ngươi cởi hết xiêm y." Lưu Trưng ngẩn người, thế nhưng cười gật đầu: "Ừ." Nàng đối chuyện này không thèm để ý, cho nên liền nghe lời cởi ra cả tẩm y, lộ ra chiếc cổ trơn bóng, cánh tay thon dài trắng nõn, trên người chỉ còn lại tiết y màu thanh thủy, trước ngực ... cũng hơi nở ra. Chân chính tính ra, đây cũng không phải lần đầu tiên Nam Cung Nhã nhìn thấy Lưu Trưng chỉ mặc mỗi tiết y, nhưng Nam Cung Nhã giương mắt lên nhìn, rốt cuộc không rời được ánh mắt, nhìn xem mà mặt đỏ tai hồng, tim đập như nổi trống. Lưu Trưng thấy nàng nhìn không rời, liền đưa tay muốn cởi dây lưng của tiết y. Nam Cung Nhã bị hoảng sợ, đưa tay bắt lấy tay nàng, lắp bắp nói: "Không... Không cần cởi." Lưu Trưng nhíu mày. Có mỹ nhân nóng bỏng nhào vào như thế, nàng tự nhiên không chịu bỏ qua. Một phen ôm nàng vào trong ngực, cười nói: "Ngủ đi. Ngày mai ngươi lại không chịu dậy." Nam Cung Nhã ngã vào trong lòng Lưu Trưng. Bên tai cùng gò má đều dán lên da thịt nhẵn nhụi ở bên ngoài, nghe nàng ở trên đầu nói chuyện, càm giác được lồng ngực của nàng rung động, thế nhưng cảm thấy vô cùng tuyệt vời, một chút cũng luyến tiếc ly khai. Tư vị kỳ diệu như thế vẫn kéo dài đến tận lúc hai người nằm ở trên giường. Lưu Trưng cởi chỉ còn có tiết y, nằm xuống trước, mà Nam Cung Nhã chần chừ thật lâu, cuối cùng cũng cắn răng cởi tẩm y ra, đi lên trên giường. Ngày thường các nàng đồng giường cộng chẩm, cho tới bây giờ đều là Nam Cung Nhã nàm ở trong mà Lưu Trưng nằm ở ngoài. Lần này Lưu Trưng vào ngủ trước, Nam Cung Nhã liền dùng cả tay chân, muốn đi qua người của Lưu Trưng. Lúc này đã là cuối hạ, buổi chiều ở vùng sơn dã có chút mát mẻ. Lưu Trưng nừa đắp chăn mỏng, lộ ra tiết y màu thanh thủy, xương quai xanh xinh đẹp, giương mặt vừa đạm mạc lại tinh xảo. Nam Cung Nhã chưa bao giờ lấy góc độ này nhìn qua Lưu Trưng. Nàng ở phía trên, Lưu Trưng ở phía dưới. Nhìn xuống như vậy, thế nhưng giống như đem vẻ lạnh lùng cùng đạm mặc giảm đi vài phần. Tinh tế thưởng thức, càng cảm thấy Lưu Trưng là một mỹ nhân khó gặp. Lại thêm hơi thở thản nhiên, như có như không mùi u lan, hương thơm nồng nàn. Thật sự là... Tuyệt diệu. Mỹ nhân đẹp như vậy, thế nhưng thuộc về nàng. Nam Cung Nhã nhất thời động tình, sắc tâm nổi lên, cúi người, vùi đầu vào nơi xương quai xanh xinh đẹp, hung hăng hôn một ngụm. Lúc hôn xong, Nam Cung Nhã lại sinh ra tâm lý độc chiếm, tuyên cáo rằng: " Lưu Trưng, ngươi là của ta, toàn bộ... đều là của ta." "Ừ." Mỹ nhân dưới thân nửa ý kháng cự cũng không có. Nam Cung Nhã hết sức hài lòng, lại cúi xuống hôn khóe miệng của mĩ nhân. Hơi lạnh nhưng mùi vị không tệ. Lưu Trưng rốt cuộc có động tĩnh, nhìn nàng một cái. Trong ánh mắt như có ánh sao trong suốt, tựa hồ như có cái cần làm. Lần này mới đem "lão hổ giấy" Nam Cung Nhã dọa cho sợ, vội vàng xoay người nằm vào bên trong, đem chăn chùm lấy, rụt lui vào. Lưu Trưng nhẹ nhàng cười một tiếng, nghiêng người qua, đưa tay thò vào trong chăn, ôm lấy nàng. "Ngủ đi." "Tay... Có còn đau không? Ta cắn rất mạnh có phải không?" "Không đau." Cảm giác được tay của nàng đang ở bên hông mơn trớn, Nam Cung Nhã có chút mềm yếu, không cẩn thận khẽ kêu ra tiếng. Vừa ý thức được liền vội vàng cắn môi. Nghĩ nghĩ lại xoay người lại, đưa tay đi sờ Lưu Trưng. Lưu Trưng lúc này chỉ mặc tiết y, có một chút da thịt lộ ra bên ngoài, chỉ một chút liền chạm đến da thịt trơn mịn của nàng. Nha, sờ thật thích. Nam Cung Nhã cảm thấy mĩ mãn, dựa vào bả vai của mĩ nhân, vuốt ve cảm nhận thắt lưng của mĩ nhân, rất nhanh liền chìm vào giấc mộng ngọt ngào. Về sau, hai người liền có ăn ý. Buổi tối đi nghỉ, đều cởi chỉ còn tiết y, ở cùng một chỗ ôm nhau ngủ. Mà ban ngày ở chung, thần sắc của Lưu Trưng tuy vẫn lạnh lùng như trước, nhưng đối với Nam Cung Nhã lại ôn nhu, cẩn thận. Nam Cung Nhã ngược lại, trở nên càng thích phát chút tính tình, ngẫu nhiên tùy hứng hồ nháo, nghĩ ra các biện pháp xảo quyệt để khó xử Lưu Trưng. Cũng không phải bản tính Nam Cung Nhã xấu, mà là nàng liền thích nhìn bộ dáng của Lưu Trưng khi bị khó xử. Lưu Trưng về sau lại cũng nghĩ ra biện pháp ứng phó. Một khi không nói được, Lưu Trưng liền trực tiếp tiến lên mà hôn, hôn đến khi Nam Cung Nhã ý loạn tình mê. Bởi vậy, Nam Cung Nhã rất nhanh liền không phát giận. Nhưng số lần nhiều, Nam Cung Nhã liền cũng rất tỉnh táo, một khi thấy Lưu Trưng tiến sát vào, liền đẩy ra trốn mất. Hai người đều đùa không biết mệt. Một đường đi hết năm sáu ngày, rốt cuộc tới Hoài Diệp thành. Xe ngựa vừa mới vào thành đã có người tới đón. Vẫn là có hai nam từ đeo đao, đứng chờ ở ven đường. Nhìn thấy xe ngựa của các nàng, thoáng cái đã tiến lên cản lại, cũng không biết tai sao họ biết được. Trước tiên, họ đứng ở bên ngoài xe, cung kính hướng Nam Cung Nhã đang ở trong xe thi lễ, tiếp theo liền ở đằng trước dẫn đường. Nam Cung thế gia lấy đao pháp nổi tiếng trong giang hồ, nghe nói Nam Cung Vô Nhai, đương nhiệm gia chủ chính là cao thủ số một về dùng đao. Thái độ làm người của hắn nghiêm túc, quản giáo gia đình rất nghiêm. Nhưng Nam Cung gia không thanh nhã, u tĩnh giống Cẩm Quỳ sơn trang, ngược lại xậy dựng ở một cuối một con phố phồn hoa nhất trong thành. Xe ngựa đứng ở của, Lưu Trưng cẩn thận qua sát qua, chỉ thấy nhà cao cửa rộng giống như một phú hộ, cũng không có nửa phần giống giang hồ. Lại thấy xung quanh bốn phía thông suốt, đi không bao nhiêu bước là trung tâm đường phố xầm uất. Lưu Trưng chỉ sinh ra một ý tưởng kỳ quái: Ở nơi như thế này, thật ra rất tiện cho Nam Cung Nhã đi dạo. Nam Cung Nhã cầm tay Lưu Trưng, xuống dưới xe ngựa, cười hì hì cùng nàng nói chuyện: "Lưu Trưng, Trong Hoài Diệp thành có nhiều thứ ăn ngon cùng thú vị, đợi lát nữa ta mang ngươi đi xem một chút..." Lưu Trưng thấy mấy người hầu áo xanh đứng kế bên khẽ nhíu mày, liền nghĩ rằng người Nam Cung gia cũng không dễ dàng đối phó như vậy, lập tức không đáp trả. Một người hầu áo xanh cao hơn trong đó rốt cuộc nhịn không được đi ra mấy bước, nói với Nam Cung Nhã: "Tiểu thư một đường vất vả. Trước tiến phủ đã, phu nhân đã sớm chờ." "Nha.." Nam Cung Nhã gật gật đầu, tóm lấy Lưu Trưng: "Đi mau, chúng ta gặp nhị thẩm thẩm trước." Người hầu áo xanh còn lại cũng đi ra, giống như vô tình dừng lại một chút. "Tiểu thư đi gặp phu nhân là được rồi, về phần Diệp công tử..." "Làm sao vậy? Lưu Trưng là ta... Là khách quý ta mời đến! Ta muốn mang nàng đi vào, các ngươi còn dám ngăn cản ư?" Nam Cung Nhã lấy tư thái như gà mái hộ con đứng ở trước người Lưu Trưng, hung tợn trừng mắt nhìn hai người hầu. "Thuộc hạ không dám." Người hầu áo lam vừa khó xử vừa lo lắng, lui lại mấy bước mới nói: "Nhưng Diệp công tử dù sao cũng là nam khách, không tiện vào phủ. Với lại..." Nam Cung Nhã mới nghe một nửa đã mắt đầu nhướn mày: "Nàng mới..." Lưu Trưng kéo lại nàng. Nam Cung Nhã vội vàng thu hồi lời nói, lại thay đổi bằng một câu khác, khí thế yếu đi nhiều: "Nàng cũng không phải ngoại nhân. Nàng cùng ta cho tới bây giờ đều ở một chỗ, có cái gì không tiện chứ..." Lưu Trưng bất đắc dĩ thở dài. "Ngươi vào trước đi." "Vì cái gì?" Nam Cung Nhã không vui. "Ngươi đi gặp nhị thẩm ngươi trước đi." Lưu Trưng lãnh đạm nói: "Ta ở ngoài cửa chờ ngươi." Người hầu áo lam rất có tâm nhãn, rất nhanh liền cười tiếp lời: "Sao có thể để cho khách quý chờ ở ngoài cửa? Diệp công tử mời đi theo chúng ta tới thính đường ngồi chờ trong chốc lát, uống ngụm trà nghỉ tạm một chút." Nam Cung Nhã chỉ có thể thỏa hiệp: "Được rồi." Nàng lưu luyến thả lỏng tay ra, nhưng không đi được hai bước lại ngừng lại, hướng người hầu áo lam dẫn Lưu Trưng đi hung hăng nói: "Không được chậm trễ khách quý!" "Đó là tự nhiên, tiểu thư xin yên tâm." Người hầu áo lam biểu hiện cực kỳ thuận theo. Nam Cung gia tự nhiên không chậm trễ nàng. Nói là mang đi uống trà nghỉ tạm, nhưng mà trong phòng sớm có hai người chờ nàng.. Gia chủ Nam Cung Vô Nhai, thân phân quý giá, đương nhiên sẽ không tự mình tới gặp, nhưng việc của Nam Cung Nhã ở Cẩm Quỳ Sơn trang huyên náo khắp nơi, người trong giang hồ ít nhiều cũng biết một phần, tự nhiên cũng không thể tùy tiện phái người tới gặp. Cho nên Lưu Trưng đại khái đoán là... "Không nghĩ tới..." Là một nam tử thần sắc nghiêm túc, bất cẩu ngôn tiếu, ngay cả cẩm bào màu trà trên người cũng mang một loại cảm giác trầm tĩnh. Lưu Trưng đương nhiên nhớ rõ người này. Lúc trước rời đi Cẩm Quỳ sơn trang, Lưu Trưng từng đi tìm Nam Cung Tụng cáo biệt, không nghĩ tới lại gặp người này, lạnh lùng nói ra một câu "Hắn đang rất bận, không rảnh để gặp ngươi", rồi ngay lập tức đóng của lại. Đây là ca ca của Nam Cung Nhã, Nam Cung Phong, là trực hệ của Nam Cung gia, theo thứ tự là con trai cả. Lúc trước trên đường đi, Lưu Trưng từng nghe Nam Cung Nhã nói chuyện, sau khi các nàng rời khỏi Cẩm Quỳ sơn trang đã xảy ra chuyện, tung tích người ở lại sơn trang đều không rõ. Lúc này thấy bộ dáng Nam Cung Phong vẫn như cũ, Lưu Trưng liền có thể đại khái đoán được. Xem ra Nam Cung gia ở trong ngày tai họa đó là tương đối không có hao tổn gì. "... Lá gan ngươi thật lớn, thế nhưng còn dám tìm tới cửa." Nam Cung Phong liếc nàng một cái, thản nhiên nói.
|
Chương 45: Biến hóa
Cách mấy tháng mới về đến trong nhà, trong lòng Nam Cung Nhã có vài phần cảm giác "Cảnh còn người mất." Nghe người hầu nói Nam Cung gia trên dưới mạnh khỏe, Nam Cung Nhã liền an tâm đi tới khuê phòng mình ở trước kia. Nha hoàn bên người nàng từ nhỏ hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, thay y phục. Cuối cùng, Nam Cung Nhã đứng ở trước gương đồng tỉ mỉ đánh giá bộ dạng của mình một vòng. Bộ dáng vẫn là nguyên lai bộ dáng, trang điểm cũng giống như ban đầu đã từng, mà ngay cả khí chất quanh người, động tác giơ tay nhấc chân cũng giống với ngày xưa, độc nhất vô nhị. Nhưng... Vẫn có chút gì không quá giống nhau. Mà ngay cả nha hoàn đứng ở hai bên cũng nhìn nàng chằm chằm hồi lâu. Nam Cung Nhã liếc các nàng một cái: "Có cái gì không đúng sao?" "Không..." Nha đầu tính cách tương đối hoạt bát cướp lời, mở miệng trước: "Chính là cảm thấy tiểu thư so với trước đây càng đẹp mắt. Đây cũng không phải nói êm tai để khiến tiểu thư vui vẻ, đây chính là lời nói thật!" "Đúng đúng, cũng không nói ra được cụ thể là đẹp chỗ nào, chính là cảm thấy .... chỗ nào cũng đẹp." Nam Cung Nhã cười, trừng mắt liếc nhìn các nàng một cái: "Chỉ biết nói bừa!" Có thể nói nàng thay đổi cũng không chỉ có nha hoàn mà thấy thôi. Chờ đến khi sửa soạn chỉnh tề đi đến gặp nhị thẩm của nàng, Nam Cung phu nhân cũng thấy được tình trạng không sai biệt lắm. Nam Cung phu nhân ngồi ở chính đường uống trà, thấy nàng tiến vào thỉnh an, nhìn kỹ nàng, gật đầu nói: "Trổ mã rất hảo. Thoạt nhìn một chuyến xuất môn này của cháu, tựa hồ có biến hóa không nhỏ." Nam Cung Nhã hi hi ha ha bước qua: "Có chỗ nào biến hóa đâu, chất nữ không phải vẫn như cũ! Nhị thẩm thẩm, chất nữ nói với thẩm thẩm, chất nữ nhận thức một người đối đãi với mình đặc biệt tốt, nàng..." Nam Cung phu nhân ho nhẹ hai tiếng, nhưng cắt đứt chuyện Nam Cung Nhã vừa nói dở, sắc mặt cũng không hòa hoãn như lúc trước. "Nếu đã trở lại, có chút chuyện ta không thể không nói. Ngày xưa ta còn hay nói nhị thúc cháu quản giáo quá nghiêm. Y như tính tình của cháu, cho dù cháu có hồ nháo tùy hứng như thế nào, chỉ cần cháu không làm ra sai lầm gì lớn, ta đều thay cháu che dấu. Nhưng cháu lần này cũng thật sự quá kỳ cục! Một khuê các chi nữ chưa gả thế nhưng cùng người trốn ra ngoài! Cháu... " Nam Cung phu nhân hơi dùng một chút, sắc mặt càng thêm nghiêm túc: "Cháu có biết hay không, mấy ngày cháu rời nhà, tam thúc, tứ thúc, ngũ thúc của cháu cùng người bên ngoài nói thế nào hay không? Lời đồn đại có bao nhiêu khó nghe..." Trực hệ dòng chính của Nam Cung thế gia chỉ có hai người. Một là cha của Nam Cung Nhã, một người khác là nhị thúc của Nam Cung Nhã, Nam Cung Vô Nhai. Những người khác cùng các chi thứ có huyết thống gần, còn có tam thúc, tứ thúc, ngũ thúc cùng vài nhánh khác. Nguyên bản Cha Nam Cung Nhã chính là con cả, thuận lý thành chương sẽ là người kế tục địa vị gia chủ, chỉ tiếc ông thể yếu nhiều bệnh, không lâu thì qua đời. Về sau, nhị thúc của nàng, Nam Cung Vô Nhai liền thuận theo thừa kế gia nghiệp. Chính là đến đời này huyết mạch trực hệ của Nam Cung thế gia loãng, chi thứ phát triển lớn mạnh, cơ hồ khống chế hơn nửa gia sự trong tộc. Mấy người... tam thúc, tứ thúc, ngũ thúc linh tinh vẫn là người cực không an phận, vẫn mong ước địa vị gia chủ như hổ rình mồi. Từ sớm bọn họ liền ngầm thả ra lời đồn trong gia tộc, châm ngòi thổi gió, vừa nói Nam Cung Vô Nhai là người bình thường, vô năng, chỉ sợ sẽ rất nhanh đem Nam Cung thế gia làm hỏng. Còn nói cha của Nam Cung Nhã bị chết kỳ quái, không cẩn thận đó là do Nam Cung Vô Nhai ngầm hạ độc thủ, để chính mình lên làm gia chủ. Sau lại đợi đến khi Nam Cung Nhã lớn dần lên, bọn họ còn nói Nam Cung Vô Nhai tâm tư kín đáo, vì bảo vệ địa vị gia chủ của mình không tiếc lợi dụng đám hỏi của chất nữ cùng Thượng Quan thế gia, cấu kết ngoại nhân, mưu đồ gây rối. Những năm gần đây, Nam Cung Vô Nhai một mặt sự lý chuyện bên ngoài, mặt khác lại âm thầm cùng nội bộ đối kháng, thật sự vất vả. Nam Cung Nhã tự nhiên biết điều này từ nhỏ. Cho nên nàng mới giả ngu, đần độn sống, chỉ mong không gây thêm phiền toái cho nhị thúc đang bận sứt đầu mẻ trán của nàng. Lúc này nghe nhị thẩm của nàng nói như thế, không cần nghĩ cũng biết nhừng lời này nọ có bao nhiêu khó nghe. Chẳng qua lúc Nam Cung Nhã bây giờ không thể so với hò trước. Nàng đối chuyện này không hề có cảm giác nhiều lắm, ngược lại vẻ mặt không sao cả nói: "Bọn họ thích nói gì để cho bọn họ nói tốt lắm, dù sao sống chính là chất nữ, được hay không chỉ có chính mình biết. Nhị thẩm thẩm nếu là nói đến thanh danh của nữ tử, cháu thật sự không để ý, chính là... Nếu chất nữ thật sự phá hủy nề nếp gia phong của Nam Cung thế gia, liền cầu Nhị thúc đem chất nữ trực xuất khỏi gia môn. Từ nay về sau cháu nếu có chuyện gì, bọn họ cũng không còn xả lên người nhị thúc nữa. "Nói hươu nói vượn!" Nam Cung phu nhân cau mày khiển trách một câu. Nhưng trong lòng bà hơi hơi kinh ngạc. Những lời bà nói lúc trước, vốn là còn có chút do dự. Nam Cung Nhã từ nhỏ trí tuệ, cũng bởi vì "còn nhỏ trí tuệ", cho nên thực dễ dàng miên man suy nghĩ, một mình ngầm thương tâm khổ sở. Chính là lúc này không phải lúc nhỏ, Nam Cung Nhã luôn luôn nhu thuận nghe lời lại là ra việc "Bỏ trốn". Nam Cung phu nhân thấy phải hảo hảo mà "Giáo huấn" mới được. Lúc nãy mới nhẫn tâm nói ra những lời đó. Nguyên bản nha đầu bên ngoài thì sáng sủa hoạt bát nhưng bên trong nội tâm lại cẩn thận dè dặt, tổng sống ở trong hỏa sợ sầu lo, giống như đã thật sự thay đổi. Nam Cung phu nhân quản lý gia vụ nhiều năm, là một người lợi hại như thế nào, chỉ trong nháy mắt liền đoán ra. Nhìn kỹ vẻ mặt mày của Nam Cung Nhã thật sự là bất đồng với ngày xưa. Còn nghĩ đến Nam Cung Nhã vừa vào cừa đã nói cái gì là "Nhận thức một người đối xử với mình đặc biệt tốt", xem ra tin đồn bên ngoài hơn phân nửa là thật. Nghĩ đến đây Nam Cung phụ nhân hạ quyết tâm, quyết ý trước tiên đi tìm Nam Cung Tụng, người ngày thường thân cận cùng Nam Cung Nhã để hỏi rõ ràng, liền thu liễm thần sắc, nói với Nam Cung Nhã: "Cháu mấy ngày nay bôn ba, nếu đã trở lại, trước hết mấy ngày nay nghỉ ngơi cho tốt. Chuyện khác nói sau." Nam Cung Nhã có chút không nghe theo, bĩu môi làm nũng, nói: "Thẩm thẩm, thẩm còn chưa nghe chất nữ nói hết đâu..." "Chuyện của nam nhân tự nhiên có nam nhân đi quyết." Nam Cung phu nhân không khách khí cắt lời của nàng: "Nữ tử chúng ta vẫn là ít đi can thiệp cho thỏa đáng." Nói xong cũng không chờ Nam Cung Nhã phản bác, quay đầu chỉ một cái nha đầu: "Đưa tiểu thư về phòng nghỉ tạm." "Vâng." Nam Cung Nhã có một bụng chuyện muốn nói, kết quả một chữ cũng không nói ra được. Quên đi! Trực tiếp đi tìm Lưu Trưng, đem đến trước mặt nhị thẩm. Xem thẩm còn có thể nào đẩy ra cửa đi, Nam Cung Nhã nghĩ như vậy, cũng không chờ nha đầu đưa đến, chính mình liền nhấc váy chạy ra ngoài. Nam Cung phu nhân nhìn theo sau lưng nàng nhịn không được thở dài. Tâm là đã trở nên phóng khoáng, nhưng tính tình nóng na nóng nảy vẫn một chút cũng không đổi. Nhưng Nam Cung Nhã lại không thể tìm được người. Trong phòng đích xác có người, nhưng cũng không phải là Lưu Trưng, mà là đại ca bất cẩu ngôn tiếu, Nam Cung Phong. Theo lý thuyết thì canh giờ này hắn hẳn là ở võ trường luyện võ, chỉ điểm cho hậu bối. Hôm nay như thế nào lại nhàn nhã ở trong sảnh uống trà đâu? Bình thường Nam Cung Nhã rất là sợ đại ca hung thần ác sát của mình, nhưng hôm nay sự tình liên quan đến Lưu Trưng, nàng do dự thật lâu, vẫn là cố lấy dũng khí hỏi một câu: "Đại ca, Lưu Trưng, nàng... Nàng đi nơi nào?" Nam Cung Phong khẽ nhích mi, nhìn nàng một cái: "Khoảng nửa cảnh giờ trước đã đi." "Đi...?" Nam Cung Nhã mở to mắt: "Ca... Ca đem nàng đuôi đi? Ngươi..." Nam Cung Nhã "Ngươi" nửa ngày, trong lòng tức giận đến cực điểm, nhưng lại không dám phát tác, đành phải oán hận, quay người định chạy ra bên ngoài. "Đứng lại!" Nam Cung Phong đem chén trà dặt mạnh xuống: "Trở lại cho ta!" Nam Cung Nhã thật sự "Đứng lại", nhưng nàng lại chết cũng không muốn "Trở về", căm giận nhỏ giọng nói: "Ngươi rõ ràng cũng tính toán đem ta đuổi đi..." Nam Cung Phong nhíu mày thành bánh quai chẻo. Hắn rốt cuộc có chút hiểu được, vì sao lúc trước Nam Cung Tụng cợt nhả nói với hắn rằng cái gì "Nữ đại bất trưng lưu". Nam Cung Phong hừ lạnh một tiếng, đi vài bước tới bên cạnh Nam Cung Nhã. "Ta không có đuổi hắn, chính là bây giờ hắn không có tư cách ở Nam Cung gia nói chuyện với ta." Nam Cung Nhã nửa hiểu nửa không, nhìn Nam Cung Phong: "Cái... Có ý tứ gì?" Nam Cung Phong lại vòng vo không đáp, hỏi ngược lại: "Muội cũng biết bên trong Hoài Diệp thành, Nam Cung gia chúng ta có bao nhiêu ngoại môn cùng ám cọc?" Nam Cung Nhã nghi nghĩ, nói: "Đại khái.., Hơn hai mươi chỗ đi." "Nếu hắn có thể thắng thủ vệ ở những chỗ này, liền tự nhiên có thể trở về nói chuyện." Nam Cung Phong thản nhiên nói. Nam Cung Nhã nghe xong những lời này, đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo liền muốn chạy ra bên ngoài. Chẳng qua lần này Nam Cung Phong chỉ đứng cách nàng một khoảng tay, vì thế Nam Cung Phong duỗi tay ra đã đem nàng kéo lại. Nam Cung Nhã liều mạng dãy dụa nhưng.... Vô ích. Nam Cung Phong cũng không giận, chính là nhẹ nhàng nói ra một câu: "Mấy ngày nay, muội nếu dám bước một bước ra khỏi nhà, hắn liền tính thua. Cả đời cũng đừng nghĩ muốn bước vào Nam Cung gia." Nam Cung Nhã sắp bị tức đến phát khóc! Sao có thể có quy định không giảng đạo lý như vậy! Đại ca ca của nàng đúng là ác ma ăn tươi nuốt sống! Nhưng là sau khi tỉnh táo lai, Nam Cung Nhã lại không nhịn được nghĩ rằng nều để cho Lưu Trưng đi khiêu chiến thủ vệ, có phải đại biểu cho Nhị thúc nguyện ý cho Lưu Trưng một cơ hội? Lúc trước nàng vô nghĩa phản cố trốn đi cùng Thượng Quan Sách Vân, chính là sợ Nhị thúc nàng nghĩ ra biện pháp ngạc nhiên cổ quái để gây sức ép. Chính là không nghĩ rằng, cuối cùng bị gây sức ép giống như biến thành Lưu Trưng... Ở bên trong Hoài Diệp thành bố trí ngoại môn cùng ám cọc của Nam Cung gia. Nàng cũng chỉ là nghe được nhị thúc cùng nhị thẩm vô tình đề cập đến trong vài lần. Về phần địa phương đó như thế nào, thủ vệ có bao nhiêu lợi hại, nàng một chút cũng không biết. Lưu Trưng... Cũng không biết rốt cuộc có thể thắng hay không... Nam Cung Nhã cố gắng chấn định, lại hỏi một câu: "Vậy... Đại ca ca , ngươi cho nàng thời gian bao lâu?" Nghe xong vấn đề này, sắc mặt Nam Cung Phong có chút cổ quái lên. Hắn hơi dừng một chút mới nói: "Vốn cho hắn thời gian là một tháng, bất quá..." "Bất quá cái gì?" "Hắn nói mười ngày." Mười ngày.... Thì phải nói rằng Lưu Trưng thật sự nắm chắc? Nam Cung Nhã đột nhiên có nửa hỉ nửa ưu. Nam Cung Phong hình như nhìn ra lòng của nàng, lại bồi thêm một câu: "Hắn không phải có tin tưởng có thể đánh bại những người kia, mà là... Hắn nói không thể trì hoãn lâu lắm." Nam Cung Nhã choáng váng. Đây là có ý gì? Nhưng thật hiển nhiên, Nam Cung Phong cũng không tốt tính giống như Nam Cung phu nhân, trực tiếp kêu hai người hầu tới đây, đem Nam Cung Nhã áp tải về khuê phòng của nàng, hơn nữa hai người kia còn canh giữ ở ngoài cửa vện. Bày ra bộ dáng "Sinh ra chớ gần". Nam Cung Nhã lo âu lại bất an. Trước ở trong phòng đi tới đi lui, đem buồn bực táo bạo tính tình truyền cho mỗi người trong viện. Bọn nha hoàn cũng kinh hồn táng đảm, lại không một người dám mở miệng khuyên giải an ủi. Đi tới đi lui, Nam Cung Nhã bất tri bất giác đi khắp cả sân, cuối cũng cũng về tới mái hiên, không hề có hình tượng đặt mông ngồi ở cửa thềm đá. Nha hoàn tùy thân hầu hạ thấy nàng rốt cuộc không đi, nghĩ đến cảm xúc của nàng cuối cùng đã bớt, liền tiến lên nói chuyện cùng nàng. "Tiểu thư, nghe nói người lần này ra ngoài đi rất nhiều nơi, chúng ta đều hâm mộ vô cùng." "..." "Lần trước Tôn Thành bọn họ có đưa đến mấy bao đồ, nói là của tiểu thư người mua ở trong thành gì đó, bảo chúng ta hảo hảo thu dọn. Tiểu thư, có muốn bây giờ đi xem, kiểm tra một chút?" "..." "Đúng rồi, trong mấy thứ đó còn có một cái hoa đăng rất xinh đẹp! Hôm qua Yến nhi tỷ tỷ nghe nói tiểu thư sắp về, đã đem hoa đăng treo lên trên! Tiểu thư mau ngẩng đầu lên nhìn xem, liền treo ở ngay mái hiên đâu..." Hoa đăng... Nam Cung Nhã đột nhiên giống như hoàn hồn, vọt một cái đứng lên, nhưng thật ra đem nha hoàn ở bên cạnh hoảng sợ. "Đăng kia... Ở nơi nào?" "Liền... Ngay ở bên trên. Tiểu thư.... vừa ngẩng đầu là có thể thấy rồi." Nam Cung Nhã nghe vậy ngẩng đầu, quả thực nhìn thấy dưới mái hiên lộ ra chiếc đèn. Đúng là chiếc đèn lúc nàng cùng Lưu Trưng đi qua Dạ Đàm thành, Lưu Trưng đã tự tay tặng cho nàng - Dạ Quỳnh hoa đăng. Người ở Dạ Đàm thành nói rất đúng.... Dạ Quỳnh hoa hoa đăng, tặng cho hữu tâm nhân. Dưới hành lang lúc này có gió nhẹ thổi, thổi qua khiến chiếc đèn hơi lung lay. Thật ra có vẻ càng giống như hoa thật. Nam Cung Nhã nhìn xem hứng khởi, lại nghĩ tới rất nhiều chyện về chiếc đèn này, Khi đó các nàng phải rời khách điếm, nói cái gì Lưu Trưng cũng không chịu mang theo chiếc đèn này. Nàng nhất thời tức giận, liền đi theo người hầu của Nam Cung gia. Nhưng mà đi ra ngoài được vài bước, nàng lại hối hận, không quay về lấy lại chiếc đèn này không thể. Dạ quỳnh hoa đăng tặng cho hữu tâm nhân.... Là của Lưu Trưng tặng cho nàng. Sao có thể khiến cho nó theo gió mà đi? Chẳng qua, chuyện này nàng vẫn không có nói cho Lưu Trưng. Bởi vì Lưu Trưng về sau lại vì chuyện này mà lòng mang áy náy, tự tay làm một cây dạ quỳnh hoa trâm tặng cho nàng để bồi thường. Khi đó nàng rất sợ nếu nói ra việc này... Lưu Trưng sẽ đòi lại cây trâm hoa trở về. Hiện tại ngẫm lại, thấy thật buồn cười. "Chiếc đèn cũ nát này thực quý hiếm sao? Nhìn nó không rời mắt như vậy, chậc chậc." Phía sau truyền đến một tiếng cười cắt đứt suy nghĩ của Nam Cung Nhã.
|
Chương 46: Tư hội
Tư hội (*) Từ nhỏ, trong nhận thức của Nam Cung Nhã, người thích dội nước lã vào lúc nàng có tâm tình tốt, nếu không phải Công Nghi Ngưng, vậy nhất định là Nam Cung Tụng. Lúc này nghe thấy tiếng nói kia, căn bản không cần phải quay đầu lại cũng biết là ai. Cho nên Nam Cung Nhã lười phản ứng. Nhưng người phía sau lại vẫn cười hì hì tiến tới: "Tiểu Nhã Nhã, ngươi trở về đã nửa ngày, cũng không hỏi tới ta nửa câu, quả thật đã có tình lang liền quên đệ đệ. Ngươi cũng biết, chuyện ở Cẩm Quỳ sơn trang cực kỳ nguy hiểm! Ta thiếu chút nữa liền không về được!" Nam Cung Nhã vốn là quyết định cố ý không để ý tới hắn, nhưng nghe đến đó, vẫn là không nhịn được quay đầu lại. Bất quá nàng vẫn phụng phịu giáo huấn trước một hồi: "Nam Cung Tụng! Ngươi đã tự xưng 'đệ đệ', nên nhớ rõ gọi ta một tiếng tỷ tỷ!" Nam Cung Tụng lộ khuôn mặt tươi cười, bất đắc dĩ nhún vai: Được rồi, tiểu... tỷ tỷ." Nam Cung Nhã liếc trắng, cẩn thận đoan trang, lại thấy Nam Cung Tụng so với mười ngay trước quả thực tiều tụy hơn một chút, nghĩ đến chuyện ở Cẩm Quỳ sơn trang nhất định là rất mạo hiểm, liền cũng nản lòng, chỉ hỏi cậu: "Cẩm Quỳ sơn trang rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngươi có bị thương không? Công Nghi Ngưng thế nào?" Nam Cung Nhã cẩn thận hỏi, Nam Cung Tụng cũng khó đước trở nên đứng đắn. "Cũng không có gì, chính là bi một đám quái vật vây công... Ta cùng đại ca cùng vài người quen biết khác kết bạn xuống núi, nhưng thật ra không gặp chuyện gì. Chẳng qua, sau ta lại nghe nói Cẩm Quỳ sơn trang bị người diệt môn, Đoàn trang chủ cũng bị người giết, Ai... Giống như đám quái vật kia vẫn còn trong sơn trang lục lọi tìm kiếm, cũng không biết là đang tìm cái gì." Nói tới đây, Nam Cung Tụng lại dừng một chút, mới mất tự nhiên nói: "Về phần nàng..." "Nàng?" Nam Cung Nhã nhướn mày. "Nàng cho dù ngày thường có chút lợi hại, nhưng vẫn là nữ tử. Ta đi được nửa đường, nghĩ đến nàng lần này không mang người nào đi theo, lại nhanh chóng trở về tìm kiếm. Lúc sau... Ta cùng nàng một đường xuống núi, cũng bị vài vết thương nhẹ. Cuối cùng hữu kinh vô hiểm." Nam Cung Tụng làm bộ không thấy ý đùa cợt trong mắt của Nam Cung Nhã, nói tiếp: "Sau khi xuống núi, nàng vô luận như thế nào cũng không chịu di cùng đường với ta. Ta ở dưới chân núi cùng nàng đợi mấy ngày..." "Đệ đem nàng bỏ lại một mình?" Nam Cung Nhã mở trừng to mắt. "Đương nhiên không có! Ta là loại người này sao?" Nam Cung Tụng vô cùng không khách khí liếc nàng một cái: "Sau khi đợi người của nàng đến đón, ta còn không quá yên tâm, nhưng nàng lại không cho ta tiễn. Ta chỉ có thể lén đi theo phía sau vài ngày. Xác định không gặp biến cố nào, mới trở về." "Nga..." Nam Cung Nhã lại lộ ra một biểu tình hoang mang: "Ngươi nói cả nửa ngày 'nàng', nhưng cái 'nàng' này rốt cuộc là ai nha?" Thần sắc của Nam Cung Tụng trở nên mất tự nhiên. "Ai a, ai a?" Nam Cung Nhã cười đẩy hắn: "Nói mau!" Nam Cung Tụng quay đầu đi, ngạo khí nói: "Ngươi nếu không biết là ai, vậy không có gì hay để nói." Nam Cung Nhã càng cười to hơn. Về nhà được nửa ngày, nàng trong chốc lát lo lắng, trong chốc lát sốt ruột, tới khi gặp được Nam Cung Tụng mới tính thoải mái được chốc lát. Nhìn thấy Nam Cung Tụng trốn tránh không đáp, nàng nhịn không được vạch trần hắn: "Đừng cho là ta không biết! Ngươi từ nhỏ liền không chịu gọi ta là tỷ tỷ, hơn phân nửa nguyên nhân cũng bởi vì nàng. Ngươi cho ngươi không gọi hai chúng ta tỷ tỷ, chúng ta liền không coi ngươi là đệ đệ ?" "Ngươi..." "Ai nha, tiểu Tụng Tụng, ta biết ngươi từ nhỏ liền thích Công Nghi Ngưng. Chẳng qua ta không rõ, ngươi vì sao chưa bao giờ nói cho nàng?" Nam Cung Nhã mở to hai mắt, trực tiếp nêu ra tên của 'nàng', quả nhiên thấy khuôn mặt cà lơ cà phất của Nam Cung Tụng có chút ửng đỏ. Trong lòng Nam Cung Nhã cảm thấy thú vị. Nam Cung Tụng ngạo kiều hừ một tiếng: "Ta.. Ta nói thích nàng bao giờ?" "Nha..." Vẻ mặt Nam Cung Nhã đau khổ, hiểu rõ nói: "Nguyên lai ta hiểu lầm, ngươi không thích nàng nha. Ta đây liền nhanh chóng viết phong thư cho nàng, kêu nàng lập gia đình sớm một chút." "Ngươi..." Nam Cung Tụng nói không nên lời. Khó gặp được nhị công tử hay hồ nháo, kinh ngạc như thế. Ngay cả nha hoàn đứng ở hành lang cũng không chịu được cúi đầu liều mạng nhịn cười. Nam Cung Tụng nghiến răng nghiến lợi, thay đổi bộ dáng thành vui sướng khi người gặp họa để đâm chọc Nam Cung Nhã: "Ngươi... Quản ta làm cái gì! Tình lang của mình bị cái kẻ mặt than, ác quỷ lòng dạ hiểm độc gây sức ép. Ngươi ngồi chờ chết còn không tính, lại cư nhiên có thể nhàn hạ, ngồi ở chỗ này ngắm hoa đăng?" Trong thiên hạ này, dám ở sau lưng gọi đại ca mình là "Mặt than, ác quỷ lòng dạ hiểm độc", chỉ sợ cũng chỉ có một mình Nam Cung Tụng. Nhưng lúc này ở trước mặt Nam Cung Nhã nhắc tới Lưu Trưng, quả thực chính là điên rồ! Toàn bộ nha hoàn sợ ngây người, nghĩ thật vất vả mới dụ dỗ tốt tâm tình của Nam Cung Nhã, lúc này Nam Cung Tụng lại muốn chọc vào nàng, thật sự là lo chết người! Nhưng không nghĩ rằng đương sự, Nam Cung Nhã nghe xong những lời này, chính là chỉ hơi ngơ ngác, thần sắc rất nhanh lại như thường, lại còn hướng Nam Cung Tụng gật đầu nói: "Ngươi nói đúng, Ta cũng phải sớm chuẩn bị một chút." Chuẩn bị... Chuẩn bị cái gì? Nam Cung Tung không hiểu. Nhưng Nam Cung Nhã đã không hề phản ứng hắn, lập tức đi vào trong phòng, đóng rầm cửa một cái. "Ở bên ngoài trông coi, ai cũng không được tiến vào." Mọi người mạc danh kỳ diệu. Nhưng Nam Cung Nhã ở trong phòng lại có ý tưởng rất đơn giản. Lưu Trưng rốt cuộc có thể ở trong mười ngày thắng được hơn hai mươi người thủ vệ, nàng một chút cũng không nắm chắc. Nhưng nếu Lưu Trưng nguyện vì nàng cố gắng, nàng cũng không thể ngồi không chờ đợi. Nếu nếu thắng thì không sao, nếu không thắng được, nàn liền... Trốn! Chính là Nam Cung thế gia gác cổng sâm nghiêm, muốn chạy thật đúng không phải là chuyện dễ dàng. Lần trước, nàng cùng Thượng Quan Sách Vân chạy trốn thành công, thứ nhất bởi vì Nam Cung gia nhân không hề phòng bị, bị nàng nhằm vào chỗ sơ hở. Thứ hai là bởi vì công phu của Thương Quan Sách Vân không tồi. Từ một nơi bí mật ở gần đó giúp nàng xử lý vài người hộ vệ đang tuần tra. Lần này, Nam Cung Nhã lại chỉ làm dựa vào quyết định của chính mình. Nàng ở Vân Cẩm thành từng có một đoạn kỳ ngộ, một người võ lâm cao thủ tên là Hoa cô dạy nàng công phu hai tay. Chính là công phu Nam Cung Nhã đã học hết chiêu thức, vận dụng ra cũng thuận tay. Dù sao tiếp theo nàng phải chờ Lưu Trưng ở nhà mười ngày, không bằng hảo hảo đem hai bộ công phu kia học cho thật sự giỏi. Đến lúc đó mặc kệ là trốn khỏi Nam Cung gia cũng được, cùng Lưu Trưng trên đường trốn tránh cũng tốt, nói không chừng đều có thể sử dụng được. Nghĩ như vậy, Nam Cung Nhã xưa nay chỉ thích chơi đùa liền thật sự nghiêm túc bắt đầu học võ. Ban ngày, thật dễ dàng vượt qua. Trừ bỏ ba bữa một ngày, Nam Cung Nhã để cho hai nha hoàn bài trí đồ vật vào trong góc. Thu dọn được một khoảng trống lớn ở trong phòng, lại đóng cửa lại, chính mình luyện tập một mình. Thời gian tự nhiên trôi qua rất nhanh. Nhưng buổi tối đối với Nam Cung Nhã mà nói... Bây giờ thật khó khăn. Nàng đã sớm có thói quen có Lưu Trưng ở bên người làm bạn. Ban ngày bận rộn học võ công không suy nghĩ nhiều. Một khi đến tối, bốn phía yên tĩnh không một tiếng động, ngay cả chiếc giường đã ngủ hơn mười năm cũng trở nên trống vắng. Ở trên giường lăn qua lộn lại thật lâu, luôn không nhịn được đưa tay sờ qua... Tất nhiên là chạm vào khoảng không. Nam Cung Nhã cảm thấy mình quả thật giống như một phụ nhân tịch mịch cô đơn ở trong khuê phòng. Buổi tối, tình huống mỗi ngày của nàng đều không khác nhau lắm. Đầu tiên là đi ngủ, lại rất sớm đã dậy, ở trong phòng đi một vòng, bực mình mở cửa sổ. Nếu mở của sổ sẽ nhìn dạ quỳnh hoa đăng. Vì thế đến cuối cùng, nàng lại dựa vào bên cửa sổ nhìn chằm chằm vào chiếc đèn, cảm giác nóng lòng mới dần dần tiêu tán, chậm rãi ngủ qua. Cũng may, làm như vậy được một hai lần, nha hoàn cũng nắm đúng giờ. Sớm chuẩn bị thảm dầy phủ thêm cho nàng, bằng không tiếp tục thêm vài buổi tối, Nam Cung Nhã không thể không bị gió thu ban đêm thổi sinh ra bệnh. Nam Cung Nhã ngày lại ngày chịu đựng. Tinh thần hồ phục lại, tính toán thì đã qua được một nửa thời gian. Ngày thứ năm, nàng căn bản không động đến giường, trực tiếp đưa tay chống mặt, ngồi dựa bên cửa sổ. Hoa đăng dưới mái hiên, nhưng người Nam Cung Nhã tưởng niệm, lại không biết ở phương nào. "Nguyên lai chiếc đèn này là nàng trộm." Cái gì? Trộm? Hình như có người nói chuyện. Nam Cung Nhã phút chốc quay đầu lại, đã thấy trên hành lang gấp khúc không biết từ khi nào đã thêm một người. Người nọ mặc một chiếc áo dài màu xanh nhạt, trong tay còn cầm kiếm, nửa dựa ở trên hành lang, thần tình mệt mỏi, nhưng ánh mắt nhìn về phía nàng lại ôn nhu như nước. "Ai... Ai trộm!" Nam Cung Nhã cơ hồ không thể tin vào hai mắt của mình, quả thực đem mình đang năm mơ. Ngay cả nói cũng có chút run rẩy: "Dạ quỳnh hoa đăng... Vốn... Vốn là của ta mà..." Thốt ra lời này, Nam Cung Nhã rốt cuộc không kìm nén được, nhẹ nhàng nhảy ra từ chính cửa sổ đỉa ngoài nhào thẳng vào người kia. "Lưu Trưng..." Người nọ dưới ánh trăng lại bỗng dưng lùi bước, tránh ra. "Lưu Trưng?" Nam Cung Nhã vô cùng sợ hãi, mặt lộ ra vẻ bi thương. "Trên người ta bẩn." Lưu Trưng nhẹ nhàng nói: "... Nói với nàng mấy câu rồi đi." "Bẩn?" Nam Cung Nhã đánh giá từ trên xuống dưới, xem bộ dạng Lưu Trưng chính xác có chút chật vật, nhưng là không đến nông nỗi "Bẩn". Nàng có chút không thoải mái, liền rầu rĩ không vui nói: "Có bao nhiêu bẩn?" "Năm ngày nay chưa tắm, còn cùng với rất nhiều động thủ..." Lưu Tưng liếc nhìn nàng một cái: "Đương nhiên bẩn." Nam Cung Nhã biết Lưu Trưng yêu sạch sẽ, liền vội hỏi: "Vậy ngươi vào phòng của ta. Ta sai người múc nước lại đây. Ngươi tắm rửa một chút được không?' Lưu Trưng lộ vẻ mặt hơi chần chừ, dừng lại một chút vẫn là nói: "Không cần." "Cái gì không cần!" Nam Cung Nhã rất là kiên trì: "Dù sao ngươi có chuyện muốn nói với ta. Ta cũng có rất nhiều lời phải nói cho ngươi. Không bằng ngươi vào phòng của ta tắm rửa một cái. Ngươi vừa tắm vừa nói chuyện được không? Ngươi nếu không chịu, ta liền... Ta liền mặc kệ, ta càng muốn ôm ngươi..." Lưu Trưng dở khóc dở cười. Cuối cùng không lay chuyển được nàng, đành phải nói: "Được rồi." Hơn nửa đêm, lại dằn vặt một lần. Đương nhiên người dằn vặt chính là Nam Cung Nhã, bị dằn vặt chính là nha hoàn hầu hạ phòng của nàng. Nam Cung tiểu thư đột nhiên nảy ra ý nghĩ kỳ quái, nói mình muốn tắm rửa, phân phó nha hoàn lập tức chuẩn bị múc nước, chuẩn bị y phục, đặc biệt công đạo phải là y phục của nam tử. Đại nha hoàn trong phòng Nam Cung Nhã tựa hồ nghe được chút động tĩnh, lại nghe được kỳ quái mệnh lệnh, trong lòng càng thêm nghi ngờ. Đây chính là đại sự khó lường. Tiểu thư còn là thiếu nữ chưa gả... Nam Cung Nhã trực tiếp liếc mắt sắc như dao đi qua: "Ngươi nếu dám lắm miệng, ta liền... Ta liền đem ngươi bán cho Công Nghi Ngưng!" Đại nha hoàn rùng mình một cái, lập tức bịt miệng. Công Nghi Ngưng tiểu thư chính là tiểu thư thế gia thích nhất là dằn vặt người khác, là nhân vật các nha hoàn nhìn thấy liền đau đầu. Có điều so sánh ra, Nam Cung Nhã quả thật không thể tốt hơn được nữa. Nam Cung Nhã nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm một câu: "Ai nha, yên tâm đi, ta biết đúng mực, không xảy ra đại sự gì đâu." Lưu Trưng trốn ở sau bình phong nghe được, thật cảm thấy có chút buồn cười. Nàng còn chưa từng thấy qua bộ dáng lúc Nam Cung Nhã ở nhà làm tiểu thư thế gia. Vốn tưởng rằng làm tiểu thư đều là người ương ngạnh lại kiêu ngạo, không nghĩ tới Nam Cung Nhã... Vẫn là Nam Cung Nhã. Chờ mọi thứ chuẩn bị tốt, Nam Cung Nhã lại vung tay đuổi nha hoàn ra ngoài, lại đem cửa sổ đều đóng kỹ, mới nói: "Tốt lắm, mau tắm đi." Phòng ngủ của nàng cũng không lớn lắm, bồn tắm để ở giữa nhà, không hề che đậy. Nhưng Lưu Trưng tuyệt không ngượng ngùng hay xấu hổ, bỏ kiếm trong tay, liền bắt đầu cởi y phục. Lúc cởi đến còn tiết y, nàng còn không có thế nào, Nam Cung Nhã đã xấu hổ đỏ mặt trước, nhanh chóng quay người. "Ta... Không nhìn ngươi." Lưu Trưng nhíu mày nhịn không được buồn cười. Nếu là nhìn thì lại làm sao? Nam Cung Nhã dựa ở bên cạnh, nghe được tiếng nước chảy ở đằng sau, nàng mới dần dần thả lỏng hô hấp, chính là nghĩ tới một vấn đề khác: "Ngươi là... Vào bằng cách nào? Ngươi làm sao biết ta ở nơi này?" Sân của nàng chính là nơi ở sâu nhất trong Nam Cung gia, hơn nữa mấy ngày trước đây, Nam Cung Phong phái hai người hầu đứng ở ngoài cửa ngày đêm không ngừng coi chừng, giống như hai môn thần vậy. Lưu Trưng chìm ở trong bồn tắm, trước tiên lấy nước rửa sạch mặt mới nói: "Trèo tương vào. Nguyên bản không biết, đi lung tung, thấy được đèn." Lúc ấy nàng đang có chút mê mang, Nam Cung gia không nhỏ, phòng ốc nhiều, thật đúng là khó tìm. Nàng ẩn núp một lúc, trùng hợp nghe được vài nha hoàn nói chuyện, tìm trái tìm phải, cơ hồ sẽ lạc đường. Đang nghĩ ngợi có cần bắt một nha đầu đến đểhỏi chuyện, lại không nghĩ tới vừa nhấc mắt đã thấy dạ quỳnh hoa đăng sáng ngời. Giống như đang chỉ dẫn cái gì... Mà dưới hoa đăng kia, đúng là "Hữu tâm nhân" của nàng. Nam Cung Nhã nghe vào tai lại là một tư vị khác. Nửa đêm trèo tường, đến hoa viên tiểu thư khuê các tư hội (hẹn hò). Kiều đoạn như vậy, rõ ràng là bức họa trong chuyện xưa về công tử giai nhân. Lúc này thế nhưng lại thật sự phát sinh ở trên người mình. Mà chuyện tình trên người mình, lại hoàn toàn bất đồng với tranh minh họa. Hai người các nàng đều là nữ tử, lại mến nhau hiểu nhau. Cá nhân nàng thầm nghĩ, cũng không cần hứa nguyện đời đời kiếp kiếp, chỉ cần cả đời này cả đời này... Không hề chia lìa. Nàng liền thỏa mãn. (*) Hẹn hò
|
Chương 47: Đồng miên
Đồng miên (Cùng ngủ) "Đang suy nghĩ gì?" Lưu Trưng chà lau một hồi, thấy Nam Cung Nhã vẫn đưa lung về phía nàng không nhúc nhích, đứng ngẩn người liền hỏi một câu. Nam Cung Nhã lúc này mới lấy lại tinh thần, xoay người lại. Nhưng nàng quay người lại, liền ngây ngẩn cả người. Vừa rồi để tiện làm việc, bọn nha hoàn thắp vài chiếc đèn lớn. Trong phòng lúc này sáng trưng, giống như ban ngày vậy. Cứ việc vì bày một bồn tắm lớn trong phòng mà hơi nước tràn ngập, nhưng không gây trở ngại cho người ta nhìn toàn bộ căn phòng một cách rõ ràng. Da thịt trắng mịn, nước trong suốt chảy, mái tóc đen tuyền buông xuống... Hoàn hảo, xuống chút nữa là gợn nước, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy ngọc tuyết, còn lại cái gì cũng không nhìn rõ. Nam Cung Nhã có chút xấu hổ thu hồi ánh mắt, nhìn nhìn thần sắc của Lưu Trưng. Trên mặt của Lưu Trưng không có bất kỳ dao động nào, chính là mặt có vẻ mệt mỏi. Nàng có vẻ tái nhợt, bất quá ngắn ngủn mấy ngày không thấy, giống như lại gầy nhiều. Cái cằm nguyên bản đầy giờ lại nhọn hơn, hơn nữa nàng lúc này không có xiêm y, tóc dãi buông thả, thiếu vài phần đạm mạc cùng lãnh tình. Thật ra hiện lộ vẻ nhu nhược của nữ tử, thật là chọc người thương tiếc. Nam Cung Nhã nhìn xem tâm thần nhộn nhạo, sắc mặt ửng đỏ. Lưu Trưng tự nhiên chú ý tới bộ dáng thẹn thùng động tình của Nam Cung Nhã, cảm thấy vừa thương vừa yêu, liền hô một tiếng: "Lại đây." Thấy Nam Cung Nhã ngoan ngoãn đi tới bên bồn tắm, Lưu Trưng rốt cuộc không nhịn được, duỗi tay ôm lấy vong eo mềm mại của nàng, đem nàng đè ép, ngẩng đầu cắn môi của nàng. Bất quá ngắn ngủn có mấy ngày không thấy, Lưu Trưng lại phát hiện mình nhớ Nam Cung Nhã... Nhớ đến phát điên. Cảm giác được hơi thở quen thuộc của nàng, hương vị lúc đang gắn bó, đều phảng phất có một hương thơm mê hoặc lòng người. Giờ khắc này, Lưu Trưng cơ hồ nghĩ đến chuyện bồn tắm bị thả hoa trợ tình. Phen tắm rửa này biến thành loạn thất bát tao. Trên mặt đất, trên người đều là nước. Thân mình Lưu Trưng ở trong nước không làm sao, nhưng Nam Cung Nhã đang êm đẹp lại bị biến thành quần áo ướt đẫm. Buổi tối vốn mặc mỏng manh, lại thêm "Người ướt", quần áo đều dính sát trên người, đem dáng người lả lướt của nàng lộ ra rõ ràng rành mạch. Ở nơi nào đó còn có thể nhìn xuyên qua, tiết lộ ra cảnh xuân. Ánh mắt Lưu Trưng nóng rực. Sáng như sao nhìn chằm chằm nàng, giống như muốn ăn thịt người vậy. Nam Cung Nhã vừa thẹn vừa sợ, liếc Lưu Trưng một cái, bỏ chạy vài bước ra phía sau bình phong thay quần áo. Chờ nàng thay xong y phục đi ra, Lưu Trưng cũng đã mặc xong xiêm y, đang ngồi ở trước gương chải đầu. Lúc này, Lưu Trưng khó được không mặc quần áo chỉnh tề, mà chỉ mặc tẩm y màu trắng, tùy tiện buộc dây lưng cho xong việc, vạt áo nửa mở, mơ hồ có thể thấy tiết y. Nam Cung Nhã đứng nhìn trong chốc lát, chỉ cảm thấy thấy trên mặt nàng thản nhiên lộ ra sự lười biếng, nhưng lại mơ hồ có vài phần mị hoặc, vô cùng câu nhân. Mái tóc đen dài càng làm nổi bật màu trắng tinh tế. Cũng không biết có phải do nàng thật sự rất mệt hay không, tuy rằng cầm cây lược gỗ trên tay, lại chỉ lười biếng chải hai cái đã bỏ qua. "Ta tới giúp ngươi chải đầu đi." Nam Cung Nhã nóng lòng muốn thử. Lưu Trưng nhìn nàng một cái, đưa lược trong tay mình qua đó. Tóc của Lưu Trưng ướt mềm, cầm ở trong tay có chút mát, Nam Cung Nhã nắm trong tay thưởng thức thật lâu, lại cảm thấy hết sức thoải mái, có chút không nỡ buông tay. Lưu Trưng thản nhiên nhìn trong gương một cái, nhưng cũng không thúc giục nàng. Nam Cung Nhã phát giác, liền cầm lược gỗ chải hai cái, lại nổi lên hưng trí chải đầu. Mới vừa long kế, lại đổi mái chéo, nghịch tóc của Lưu Trưng thật lâu. Lưu Trưng chậm rãi ngáp một cái. "Ngươi mệt mỏi?" Nam Cung Nhã thu tay về. "Ừ." Lưu Trưng thấy nàng bất động, liền đứng lên xoay người ôm nàng vào ngực mình. Thân thể mại thơm hương. Trong trí nhớ cảm thấy độc nhất vô nhị... Thậm chí... Rất hảo. "Ngủ cùng ta trong chốc lát." "Hảo..." Mà khi các nàng đều nằm xuống, đầu óc Nam Cung Nhã mới dần trở nên bình thường, nghĩ tới một vấn đề. "Ngươi mấy ngày nay đều khiêu chiến với thủ vệ trong thành?" "Ừ..." "Hôm nay là ngày thứ năm, đánh thắng mấy người?" "Đến mười người..." "A! Lưu Trưng, ngươi thật là lợi hại! Vậy còn lại có phải hay không cũng... Ôi chao? Ngươi năm ngày này sẽ không phải là chưa bao giờ ngủ đủ giấc, cũng không có nghỉ ngơi chút nào chứ?" "Ừ,..." "Cái gì? !" "... Cũng nghỉ tạm một chút." "Ngươi... Ngươi không cần vất vả như thế. Nếu thật sự đánh không lại, ta với ngươi cùng nhau chạy trốn có được không?" Nam Cung Nhã nói tới đây, có phần đắc ý: "Ta cho ngươi biết một bí mật, ta cũng biết võ công. Ta sẽ... Nếu không, ta hiện tại đứng lên luyện cho ngươi xem được không?" Lưu Trưng bị mấy câu nói lẩm bẩm không có đề tài quấy nhiễu, nhịn không được thở dài trong lòng. Loại thời điểm này, tốt nhất là lấy hôn phong thần (bịt miệng). Lưu Trưng dùng hành động nói cho Nam Cung Nhã, miệng trừ bỏ để nói chuyện còn có thể dùng làm cái khác. Nam Cung Nhã bị hôn đến kêu ư ư, rồi lại không giãy ra được, đành phải bị động thừa nhận, đáp lại. Nhưng nàng rất nhanh liền phát hiện, nụ hôn ở trên giường cùng với trên mặt đất tựa hồ không quá giống nhau. Bởi vì Lưu Trưng chẳng những đem thân mình đều đè ép lên, tay cũng không thành thật bắt đầu sờ loạn khắp. Một tay cởi ra vạt áo của nàng, một tay cũng thăm dò trước ngực nàng. Từ bàn tay sờ soạng, thân thể của nàng tựa hồ cũng bị châm lên một đám lửa nhỏ, cháy nóng hầm hập. "Lưu... Trưng..." Cả người Nam Cung Nhã xụi lơ, cơ hồ là từ đầu lưỡi run rẩy phát ra một tiếng cầu xin, than nhẹ. Nhưng Lưu Trưng căn bản không có để ý tới nàng, đem khắp nơi trên người nàng đều tỉ mỉ dò xét một lần, lại đem môi lưỡi, hai gò má, lỗ tai, cổ đều cắn một lần. Nam Cung Nhã thiếu chút nữa ngay cả "Cứu mạng" cũng hô lên miệng, Lưu Trưng mới ngừng tay. Cuối cùng Lưu Trưng chuồn chuồn lướt nước (hời hợt) hôn lên khóe miệng của nàng, mới nói: "Ngủ." Nam Cung Nhã đã sớm không có khí lực để động, cũng không dám tiếp tục nói chuyện, thành thật nhắm mắt lại. Trong lòng Lưu Trưng buồn cười. Kỳ thật, nàng hẳn là xem như "Lực bất tòng tâm". Trong mấy ngày nay, nàng mỗi ngày đều không ngừng cùng người so đấu, mệt muốn chết. Lúc này Lưu Trưng thầm nghĩ hảo hảo mà ôm Nam Cung Nhã, vừa ngủ vừa cảm giác. Nhưng cố tình Nam Cung Nhã không nói không được, dằn vặt nàng không cho ngủ. Cho nên, đành phải đổi chiến lược "Khiển trách" một phen. Xa cách nhiều ngày đến nay, Nam Cung Nhã cũng ngủ không ngon, cho nên một khi trầm tĩnh lại, liền cũng rất nhanh chìm vào trong mộng đẹp. Vừa chớp mắt, trở mình một cái, đưa tay đi sờ người bên cạnh. Sao? Cái gì cũng không có. Nam Cung Nhã thoáng cái bừng tỉnh, ngồi bật dậy. Bên cạnh nàng thật sự trống không, cũng không phải ảo giác. Nhìn xung quanh bốn phía, trong phòng cũng trống rỗng, một người cũng không có. Cảm giác mất mác cùng uể oải liền dâng lên trong lòng. Nam Cung Nhã cơ hồ cho là đêm qua do mình tưởng niệm Lưu Trưng quá mức, cho nên sinh ra ảo giác, hoặc là rõ ràng chỉ là một giấc mơ. Nang kinh ngạc ôm chăn ngồi trong chốc lát, ủy khuất muốn khóc. Ngoài cửa đột nhiên có tiểu nha hoàn đến gõ cửa. "Tiểu thư, tiểu thư.... Người đã dậy chưa? Bọn nô tỳ có phương tiện vào không?" Nam Cung Nhã phục hồi lại tinh thần, có chút mạc danh kỳ diệu, cái gì gọi là "Phương tiện vào không"? Vẫn là cuộc gặp gỡ hôm qua cũng không phải là nàng nằm mơ, mà Lưu Trưng thật sự đã tới? Nàng lập tức liền xuống giường, ngay cả giãy cũng không kịp xỏ, trực tiếp đi qua mở cửa phòng. "Ai nha, tiểu thư như thế nào lại đi trần đã..." "Ta tối hôm qua..." Nam Cung Nhã cân nhắc ở trong lòng một lúc, mới nói: "Khi nào thì đi ngủ?" "Cái này... Nô tỳ cũng không rõ ràng lắm." Trong lòng Nam Cung Nhã nảy lên, rõ ràng trực tiếp hỏi ra: "Vậy... Tối hôm qua, trong phòng ta có phải có người nào không?" "A?" Tiểu nha hoàn liền mở trố mắt. "Ai, quên đi, quên đi." Nam Cung Nhã phất phất tay, xoay người lại thấy bồn tắm ở trong phòng, liền chỉ vào nói: "Mau đem cái bồn này đem ra ngoài.' "Vâng." Tiểu nha hoàn hô vài nha hoàn lực lưỡng tiến vào chuyển đồ ra, chính mình lại ở trong phòng dọn dẹp. Thu dọn, nàng đột nhiên phát hiện trên ghế đẩu thả một bộ quần áo bẩn, mơ hồ có thể thấy đó là một bộ y phục nam tử màu xanh nhạt. Tiểu nha hoàn hoảng sợ, đành phải lắp bắp hỏi: "Tiểu thư, bộ.. Bộ quần áo này..." Nam Cung Nhã liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là quần áo của Lưu Trưng. Nói như vậy,Lưu Trưng đêm hôm qua thật sự đã đến đây. Đây cũng không phải ảo giác của nàng, mà là sự thật! Tiểu nha hoàn thấy sắc mặt cổ quái của Nam Cung Nhã,nhất thời không càng không chắc,lại hỏi: "Tiểu thư... Nô tỳ đem quần áo bẩn đem ra giặt vậy?" Nói xong liền đưa tay muốn đi nhấc đồng quần áo lộn xộn. "Không được động vào! Liền... Để ở đằng kia." Nam Cung Nhã phục hồi lại tinh thần, lập tức cao giọng ngăn lại. Nàng đã thấy được đống y phục xanh nhạt lộ ra một ít màu thanh thủy. Cái đó chính là tiết y trên người Lưu Trưng! Tai sao có thể tùy tiện để cho ai đó cầm chứ! Nam Cung Nhã nghĩ nghĩ nói: "Ngươi đem nước vào đây, bộ quần áo này... Để ta giặt." "A? Cái này... Như vậy sao đươc?" "Ta là tiểu thư, ta nói được là được!" Nam Cung Nhã không khách khí trừng mắt nhìn tiểu nha hoàn một cái. Chính là nói đến giặt quần áo, Nam Cung Nhã thật đúng là chưa từng giặt qua. Tiểu nha hoàn kiên nhẫn dạy nàng hơn phân nửa, nhưng Nam Cung Nhã vẫn giặt loạn hết cả lên. Cuối cùng miễn cưỡng giặt xong hết, treo ở tại sân sau. Việc này lãng phí rất nhiều thời gian, còn khiến xương sống thắt lưng của Nam Cung Nhã đau. Trải qua việc này, Nam Cung Nhã phát hiện mình thật sự là một tiểu thư. Nàng tính toán ở trong lòng, chính mình thế nhưng ngay cả giặt quần áo cũng không biết, tương lai sau này sẽ cùng Lưu Trưng sống như thế nào? Còn có... Nàng không biết nấu cơm, cũng không biết thu dọn phòng ở lại càng không biết xử lí gia sự, còn... Thích tiêu tiền lung tung. Chân chính tính ra, trừ bỏ đeo danh hiệu "Thế gia tiểu thư", nàng quả thực không có gì. Nhưng trong lòng càng hiểu được, thân phận "Thế gia tiểu thư" này, Lưu Trưng căn bản không cần cũng không thích thú, trái lại, chính vì thân phân "Thế gia tiểu thư", Lưu Trưng còn phải vì nàng vô duyên vô cớ ăn càng nhiều đau khổ. Nàng không khỏi có chút nản lòng thoái chí. Chính bản thân Lưu Trưng cũng nói qua "Không biết" tại sao lại thích nàng. Như vậy, tương lai nếu các nàng thật sống với nhau,Lưu Trưng phát hiện nàng cái này không biết, cái kia cũng không nốt,còn chỉ biết thêm phiền toái, liên lụy người khác. Khi đó, Lưu Trưng có thể sẽ chậm rãi ghét bỏ nàng, phiền chán nàng hay không? Nam Cung Nhã đắm chìm ở trong suy nghĩ, chợt vui chợt buồn, miêm man suy nghĩ, quả thực không có giới hạn. Cho nên nàng tự nhiên không có phát hiện ra, ở sau lưng không xa, có người đã nhìn chằm chằm nàng thật lâu. "Phu nhân?" "Không cần gọi nàng." Nam Cung Phu Nhân đã tới hồi lâu, vừa lúc nhìn những cảm xúc, động tác của Nam Cung Nhã đều thu vào mắt. Bởi vậy nàng cảm thấy giật mình. Nam Cung phu nhân chính mình cùng từ nữ tử trẻ tuổi rồi trưởng thành. Đối với tâm tư của nữ hài tử tử cũng hiểu không ít. Như thế xem ra, Diệp Lưu Trưng... Thật đúng là không thể khinh thường. Nam Cung phu nhân nghĩ nghĩ, quyết định chờ hắn đánh xong hơn hai mươi thủ vệ, tìm cơ hội gặp mặt một lần. Nàng đối với người tên là Diệp Lưu Trưng tràn ngập tò mò.
|
Chương 48: Trở về
Kỳ thật chuyện Lưu Trưng hơn phân nửa đêm trèo tường vào khuê phòng Nam Cung Nhã, từ cao đến thấp kỳ thật cũng đều biết, về phần không nên biết đến.... Nam Cung phu nhân đã đè ép xuống dưới, nghiêm lệnh không cho phép lọt vào trong tai của gia chủ Nam Cung Vô Nhai. Đối với điểm này, Nam Cung Phong cùng Nam Cung Tụng đều hết sức bất mãn. Chiếu theo ý tứ của bọn họ, cho dù việc nửa đêm tư hội đã thành sự thật, ít nhất cũng phải đem tên Diệp Lưu Trưng đánh một trận, nói ra ác ngôn mới có thể bỏ qua. Nam Cung phu nhân cuối cùng chỉ thản nhiên thở dài. "Nếu thực có cái gì, bọn hắn làm bạn mấy tháng, sớm đã có rồi. Nhã nhi cũng không phải tiểu hài tử, ta tin tưởng nàng hiểu được chính mình đang làm gì. Các ngươi tự trông nom bản thân mình thôi, đừng đi nhiều chuyện." Nam Cung phu nhân nói ra nhẹ nhàng, không thể thuyết phục được Nam Cung Phong cùng Nam Cung Tụng dù chỉ một chút. Kỳ thật, trong lòng nàng còn có ý tưởng khác không nói ra. Diệp Lưu Trưng người này, Nam Cung phu nhân sớm có điểm. Kỳ thật hắn đã có được chân tâm của Nam Cung Nhã, nếu thật có tâm lừa gạt, đừng nói là thân mình của Nam Cung Nhã, chỉ sợ bảo Nam Cung Nhã làm cái gì, Nam Cung Nhã sẽ làm cái đó. Thật sự tính ra thì, hắn cũng căn bản không thiết yếu mang theo Nam Cung Nhã trở về Hoài Diệp thành, còn cần thiên tân vạn khổ đạt được thừa nhận của Nam Cung gia. Dù sao Nam Cung Vô Nhai cùng Nam Cung phu nhân cũng không phải cao đường phụ mẫu, nếu Nam Cung Nhã cố ý muốn cho mình làm chủ, bọn họ cũng không trông nom được. Nghĩ như thế Nam Cung phu nhân thật nghĩ thông suốt. Nói không chừng chất nữ số khổ tiểu Nhã nhi, thật sự kiếm được một người tri tâm, hiểu ý, đáng tin cậy. Về phần Thượng Quan Sách Vân, Nam Cung phu nhân ngược lại không có gì ấn tượng. Tuy nói bộ dạng cùng gia thế không sai, nhưng dù sao cũng dựa vào bậc cha chú che chở, không coi là có bản lãnh thật sự. Còn nữa, lúc trước còn làm ra loại gièm pha "bỏ trốn", lại làm cho ấn tượng trong lòng Nam Cung phu nhân càng giảm. Còn có mấy người trong gia tộc... khác chi đang nhìn chằm chằm. Nam Cung Nhã thực sự đến Thượng Quan gia chưa chắc đã là chuyện tốt. Trái lại giống như Diệp Lưu Trưng không có gì, thật ra nói không chừng... Cũng không tệ lắm. Nam Cung phu nhân ở nơi này không nhừng cân nhắc, phán đoán, nhưng đương sự lại nửa điểm cũng không phát hiện. Nàng một lòng một dạ, buồn ở trong vườn, đang suy nghĩ mình rốt cuộc có nên cùng nha hoàn học cái gì đó như nữ hồng (may vá), trù nghệ (nấu ăn) vân vân.. Hiện tại học còn kịp sao? Nam Cung Nhã còn chưa quyết định, đã có người tới tìm nàng. Rõ ràng không thấy người, lại nghe thấy bên ngoài sân có tiếng cười ầm ĩ, rất là náo nhiệt. Nam Cung Nhã bước vài bước chạy tới cửa, đầu hướng ra bên ngoài hô một tiếng: "Công Nghi Ngưng!" "Tiểu Nhã Nhã! Nên gọi ta Công Nghi tỷ tỷ!' Ngoài cửa quả thực lộ ra đầu của Công Nghi Ngưng. Nam Cung Nhã trực tiếp xem thường Công Nghi Ngưng nói một câu, cười hì hì kéo cánh tay của nàng: "Mau vào! Ta một mình buồn không thể chịu được, lại không thể ra ngoài.. cửa." "A? Không thể ra ngoài cửa? Vì sao?" Công Nghi Ngưng có chút khó hiểu. "Đây..." Nam Cung Nhã chần chừ một chút, nhưng vẫn đem chuyện Nam Cung Phong khảo nghiệm Lưu Trưng nói ra. Công Nghi Ngưng lắng nghe, lúc sau kinh ngạc thật lâu, chớp mắt mới nói" Xem ra Diệp Lưu Trưng cũng không tệ lắm đâu..." "Đó là đương nhiên!" Nam Cung Nhã vô cùng tự hào. "Ai nha, ta đây trở về cũng là muốn nói cho ngươi chuyện của nàng." Công Nghi ngưng đi mọi nơi nhìn nhìn, liếc nhìn hai cái nha đầu đang đứng coi chừng cửa viện, liền lôi kéo Nam Cung Nhã về trong phòng: "Đi vào nói, ta sắp chết khát. Ngươi là chủ nhà là làm như vậy sao? Để cho ta đứng ở giữa trời..." Miệng nói khát nước, thật ra cũng chính là để vào trong phòng, Nam Cung Nhã cũng rót trà cho nàng, Công Nghi Ngưng cũng không thèm xem liếc mắt cái chén một cái, ngược lại thay đổi biểu tình cực kỳ nghiêm trọng nói: "Tiểu Nhã Nhã, ta nhưng biết... Lưu Trưng nhà ngươi là ai." "A?" Nam Cung Nhã không nghĩ tới Công Nghi Ngưng còn nghĩ tới chuyện này, nhân tiện hỏi: "Người nào a?" Công Nghi Ngưng giống như biết được một bí mật lớn, giả bộ hỏi trước một câu: "Ngươi đoán trước, Thanh kiếm nàng vẫn mang theo người là thanh kiếm nào?" Nam Cung Nhã còn tưởng rằng có bí mật gì, nghe đến đó nhịn không được quay người xem thường: "Đương nhiên biết, là Lăng Vân kiếm thôi." Lần này đến lượt Công Nghi Ngưng chấn động. "Cái gì?! Ngươi... Ngươi làm sao biết được?" Nam Cung Nhã có chút buồn cười: "Đương nhiên là nàng nói cho ta biết." "Ngươi..." Công Nghi Ngưng vừa tức vừa buồn cười: "Vậy ngươi còn nói không biết nàng là ai! Nàng mang theo Lăng Vân kiếm, lại họ Diệp , còn có thể là ai! Nhất định là... truyền nhân của Thần kiếm? Hoặc là tính toán tuổi, nghĩ không sai có thể chính là nữ nhi của thần kiếm Diệp Lâm Phong." Nam Cung Nhã sửng sốt. Theo như lời Công Nghi Ngưng nói... Có vẻ như có chút đạo lý. Nàng đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó. Dường như ... Lúc nàng cùng Lưu Trưng đi ngang qua Linh Tà thôn, lão nhân rất lợi hại kia đã nói một câu tương tự. .... "....Ngươi cũng họ Diệp..." "... Lại có lăng Vân kiếm, xem ra cùng Diệp Lâm Phong có chút xâu xa. Vậy ngươi liền càng không nên quản sống chết của nha đầu kia." .... "Ta nghe nói Diệp Lâm Phong mất tích. Hắn... Cùng tứ đại thế gia có nhiêu hiềm khích, lúc này không rõ tung tích, chỉ sợ sẽ là tứ đại thế gia ở sau lưng hạ độc thủ! Ngươi ngẫm lại, thiên hạ này có bao nhiêu người có thể gây khó khăn cho thần kiếm Diệp Lâm Phong? ... Trong lòng Nam Cung Nhã lộp bộp một chút. Khi đó bụng nàng đầy tâm sự, chỉ nghĩ đến bản thân không muốn bị người bỏ lại, trong nháy mắt, liền đem mọi chuyện quên sạch sẽ. Đại khái là bởi vì nàng từ nhỏ liền đối với đao kiếm bảo khí, ân oán gian hồ.. Đều không có hứng thú, cho nên, mặc dù sau này nghe Lưu Trưng nói đến "Lăng Vân kiếm", nàng cũng không có cảm giác gì, càng không nghĩ đến chuyện này. Lúc này nghe Công Nghi Ngưng nhắc tới, điều đầu tiên Nam Cung Nhã nghĩ đến đó là: Sẽ không phải Nam Cung gia cùng Diệp gia có ân oán tình cừu gì đi? Công Nghi Ngưng thấy sắc mặt nàng biến hóa, hơi mặc danh kì diệu: "Làm sao vậy? Ngươi bị sợ choáng váng? Ngươi thật không biết à?" "Không biết." Công nghi Ngưng hưng trí dạt dào nói tiếp: " Hắc hắc, nguyên bản ta cũng không biết, còn tưởng rằng nàng là một người nào đó... Không nghĩ tới lại là hậu nhân của kiếm thần. Chậc chậc, tiểu Nhã Nhã, ngươi xem như kiếm được, nhất định phải đem nàng nắm chặt ở trong tay mới được!" "Kiếm đươc?" Nam Cung Nhã có chút không hiểu được: "Kiếm được cái gì?" "Kiếm thần chính là cao thủ số một! Ta suy nghĩ, cha nàng hẳn là so với Thượng Quan Minh mạnh hơn nhiều... Lại là kiếm thần, nói không chừng trong nhà cũng rất có tiền. Còn có, Lưu Trưng đối với ngươi tốt như vây, còn vì theo đuổi ngươi mà liều mạng. Oa, quả thực là có lời!" Công nghi gia nổi tiếng vì cơ quan thuật số, Công nghi Ngưng thuở nhỏ liền thích tính toán. Thái độ làm người, xử sự đều thích so đo tính toán ở trong lòng. Ở trong mắt nàng, mọi việc đều có hai mặt, nhưng không phải trắng không phải đen, mà là lời cùng lỗ. Nàng lúc trước cảm thấy Diệp Lưu Trưng trừ bỏ khuôn mặt còn có thể thông qua, những thứ khác không tốt giống như vậy. Về sau Nam Cung Nhã coi như lỗ. Nhưng lúc này nàng biết Diệp Lưu Trưng còn có bối cảnh như vậy, tính toán một phen, lúc sau lại cảm thấy Nam Cung Nhã buôn bán lời. Công Nghi Ngưng cảm thấy thật không tồi. Nhưng Nam Cung Nhã đối với cái này không có nhiều hưng phấn lắm, nhưng lại nghĩ đến vấn đề khác. "Ngươi Làm sao biết... Lăng Vân kiếm vậy?" "A!" Nhắc tới cái này, Công Nghi Ngưng lại nhớ tới: "Đúng rồi, đây chính là nguyên nhân thứ hai ta đến nhà ngươi. Là ta chặn được bồ câu đưa tin về Thượng Quan gia, rồi xem được đây!" "Cái gì? !" "Thượng Quan Sách Vân khi ra khỏi nhà không mang theo đầu óc a... Phái người thả chim bồ câu cũng mang theo vẻ mặt ngưng trọng, vừa nhìn đã biết có bí mật rồi." Công Nghi Ngưng nói tiếp: "Ta nhất thời... Tò mò liền.. Hì hì, tìm người giúp ta hạ chim bồ câu xuống dưới." "A..." Nam cung Nhã không biết nên khóc hay nên cười: "Vậy ngươi..." "... Ở trên nói Lăng Vân kiếm ở trong tay Diệp Lưu Trưng, còn nói nàng học được yêu pháp kỳ quái, hết thảy chờ hắn về nhà rồi nói rõ." Nói tới đây Công Nghi Ngưng lại không nhịn được cười nhạo Thượng Quan Sách Vân: "Ngươi nói hắn có ngu không? Đều tính toán về nhà nói rõ, còn thả thêm bồ câu ra ngoài. Đây không phải là tiện nghi ta sao?" Nam Cung Nhã lại không có tâm tư cùng Công Nghi Ngưng nói đùa. Nàng biết Thượng Quan Minh muốn được đến Lăng Vân kiếm, lần này để cho Thượng Quan Sách Vân biết tung tích của Lăng Vân kiếm, chỉ sợ sau này sẽ có không ít phiền toái. Công Nghi Ngưng thấy sắc mặt nàng không tốt, liền truy hỏi hai câu, nghe xong lo lắng của nàng, vẻ mặt bất cần, ngược lại khuyên nhủ: "Sợ cái gì? Cho dù Thượng Quan lão đầu lợi hại, nhưng ở Nam Cung gia có nhị thúc của ngươi. Bên ngoài lại có kiếm thần phụ thân của Diệp Lưu Trưng, ai dám động tới các ngươi!" "Chỉ hy vọng như thế." Nam Cung Nhã thở dài. Nhân Công Nghi Ngưng đến đây, Nam Cung Nhã có người giúp đỡ, không thể không lôi kéo nàng ở lại Nam Cung gia vài ngày. Trong mấy ngày nay, Nam Cung Nhã cũng nghĩ đến chuyện của Nam Cung Tụng, liền nói bóng nói gió hỏ vài câu. Ai ngờ Công Nghi Ngưng trực tiếp làm rõ, nói: "Chỉ coi hắn là đệ đệ." Nam Cung Nhã thật có chút không vui, nói: "Hắn cũng chỉ so với ngươi nhỏ hơn một tuổi mà thôi..." Công Nghi Ngưng liếc nhìn nàng một cái, còn nói: "Một hay hai tuổi không có gì quan trọng." "Vậy..." "Vấn đề là, ta không thích hắn nha." Công Nghi ngưng nói rất thẳng thắn: "Loại sự tình này, người bên ngoài thấy thế nào cũng vô dụng, chỉ có trong lòng đương sự là rõ ràng nhất ý nghĩ của mình. Thật giống như ngươi, có thể xác định mình thích Diệp Lưu trưng, không thích người nào khác. Ta đây.. Tuy rằng tạm thời không thể xác định chính mình tương lai sẽ thích người nào, nhưng bây giờ có thể xác định một chuyện, ta sẽ không thích Nam Cung Tụng." Nam Cung Nhã bị nhiễu, có chút choáng. Nhưng chuyện tình cảm, vốn là nên hai bên tình nguyện. Nếu Công Nghi Ngưng cũng không thích Nam Cung Tụng, Nam Cung Nhã cũng không tính toán hỏi thêm nữa. Mặc dù có Công Nghi Ngưng bên cạnh, nhưng Nam Cung Nhã cũng không đem hai bộ công phu kia quên. Công Nghi Ngưng cùng nàng bất đồng, thuở nhỏ đã học võ, chẳng qua học nghệ không tinh, chỉ một môn khinh công là nắm rõ. Lúc này thấy Nam Cung Nhã đã luyện công phu, liền nhịn không được tham gia chỉ điểm một hai. Hai người cùng nhau hỗ trợ, thế nhưng cũng đều tự có thu hoạch. Vài ngày rất nhanh đã qua. Đợi đến ngày thứ mười một, Nam Cung Nhã liền tỉnh từ sáng sớm, vội vã rửa mặt chải đầu, thay quần áo, mang theo váy lại chạy ra ngoài. Nam Cung Nhã vừa chạy vừa nghĩ: Về sau vô luận gặp chuyện gì, đều không bao giờ... cùng với Lưu Trưng tách xa nhau như vậy nữa. - Cho dù đem nàng trục xuất ra khỏi gia môn, đánh nàng nửa sống nửa chết. Nàng cũng phải tóm chặt lấy tay Lưu Trưng không buông ra! Mười ngày này, nàng đều liều mạng tìm chuyện để cho mình làm, tìm chuyện để nói. Nhưng kỳ thật, lòng của nàng như bị châm lửa đốt vậy. Thẳng đến khi nhìn thấy nàng. Ngay tại hành lang gấp khúc, trong ngọn gió mát lành. Trong lòng Nam Cung Nhã tràn đầy vui sướng, bay thẳng đến bên người kia. Đột nhiên có người ho khan một tiếng. Nam Cung Nhã trong phút chốc dừng bước, quay đầu lại nhìn, dĩ nhiên là Nhị thúc Nam Cung Vô Nhai cùng nhị thẩm của nàng. "Nhị thúc, nhị thẩm..." Ngươi đi về trước chúng ta có chuyện muốn nói cùng Diệp công tử."
|