Diệp Quải Đông Nam Chi
|
|
Chương 34: Tơ bông
Một đêm này Lưu Trưng ngủ rất ngon. Cho nên nàng tuyệt không biết Nam Cung Nhã ngủ ở bên cạnh đã sớm tỉnh, sau đó rón ra rón rén bước qua người nàng. Xuống giường đi hài, không khoác thêm áo, đi xung quanh phòng một vòng. Cuối cùng... Ánh mắt dừng lại trên chiếc hộp sơn đỏ ở trên nóc giá sách. Nam Cung Nhã tràn đầy tò mò, bên trong đó rốt cuộc là cái gì? Lại nói tiếp, Lưu Trưng cùng nàng ở chung cũng không kiêng kị, đối với nàng ngay cả Lăng Vân kiếm cũng không có gì phòng bị. Chẳng qua nàng đối với đao kiếm cũng không hứng thú, cho nên cũng không thích dò xét. Nhưng mà cái hộp nhỏ này, lại làm cho Lưu Trưng kích động còn né tránh. Nam Cung Nhã đoán nửa ngày, cuối cùng nghĩ rằng, đại khái Lưu Trưng lại giấu nàng làm một cây trâm khác, bởi vì còn chưa làm xong cho nên dấu đi không muốn nàng thấy. Nghĩ như thế, Nam Cung Nhã càng phải liếc trộm một chút. Nàng nhìn Lưu Trưng vẫn trên giường không có đông tĩnh gì; cẩn thận lấy cái ghế đẩu ở cạnh bàn kê ở dưới giá sách, lại trèo lên đó, đưa tay với lấy chiếc hộp nhỏ, cũng không thèm bước xuống dưới, khẩn cấp mở hòm ra. A? Là một tập tranh chép nhỏ? Nam Cung Nhã âm thầm thất vọng, rồi lại càng thêm kỳ quái. Nhìn bức họa trên bìa cũng không giống võ công bí tịch, ngược lại.... Có chút giống tranh trong tiểu thuyết gì đó. Nhưng nếu đã mở ra, tự nhiên là phải lật xem một chút. Lúc này đã qua ngày Bên ngoài ánh sáng đã chiếu, lại vì địa thế ở nơi này, có gió lạnh thổi qua, khiến đám lá trúc ở phía sau phòng kêu xào xạc. Người nằm trên giường chậm rãi cũng có ý thức. Chính là vừa rồi ngủ thật sự thoải mái, khiến nàng nhất thời không muốn đứng dậy, liền lười biếng trở mình một cái. Ai ngờ nàng vừa mới quay người, liền nghe thấy phía sau truyền đến tiếng lạch cạch, tiếp theo là bịch một tiếng. "A... Ui." Lưu Trưng bị giật mình, vội vàng xoay người dậy, nhìn về hướng phát ra tiếng động. "Sao lại thế này?" "A... Ta... Không... Không có gì." Nam Cung Nhã đứng đậy kéo quần áo, thần sắc có chút không được tự nhiên. Nhìn thấy Lưu Trưng nghi hoặc nhìn chằm chằm, nàng chỉ chỉ chiếc ghế đẩu bên cạnh nói: "Ta chính là không nhìn thấy đường, bị cái ghế này... Vấp bị gã." Lưu Trưng có chút buồn cười, hỏi nàng một câu: "Đụng tới chỗ nào? Cho ta xem." "Không... Không cần." Nam Cung Nhã theo bản năng kéo lại váy: "Ta... Ta không sao,... cũng chưa làm sao... Không đau." Lưu Trưng cũng không miễn cưỡng, tiện thể liền rời giường. Thương thế của nàng đã tốt. Đêm hôm qua cũng không bị phản phệ như Liêu Uy lo lắng. Chuyện này khiến nàng trì hoãn ở Cẩm Quỳ sơn trang lâu lắm, cho nên trong lòng nàng đã sớm tính toán rời đi nơi này. Về phần phải đi đến đâu... Nàng còn có chút chần chừ. Lưu Trưng có chuyện trong lòng, lúc mặc quần áo có chút không yên. Lúc lấy quần áo từ trên móc treo xuống không chú ý, cầm lấy trong tay rồi lại rơi xuống, chờ nàng nhặt lên, tựa hồ có gì đó từ trong túi áo rơi ra, nhanh như chớp đã lăn trên mặt đất. Nam Cung Nhã đứng ở bên kia, còn đang cố gắng phục hồi tình thần khi vừa nhìn trộm "Bảo bối" xong, đột nhiên nghe được tiếng rơi, lại thấy hai viên ngọc đang lăn đến bên cạnh chân của mình. "Đây là cái gì?" Nàng ngồi xổm xuống nhặt lên xem, thấy đấy là hai viên ngọc lưu ly, lớn bằng khoảng đầu ngón tay, màu hồng nhạt. Nguyên bản ngọc lưu ly cũng không có gì hiếm lạ, nhưng cố tình hai viên ngọc này lại không biết dùng kỹ thuật gì, có thể khảm (Trạm khắc) lên viên ngọc trong suốt một đóa hoa tinh xảo. Đóa hoa tuy nhỏ, nhưng cánh hoa rõ ràng, ngay cả nhị hoa cũng có thể nhìn thấy nhất thanh nhị sở. Thật sự kỳ diệu. "Thật đẹp!" Nam Cung Nhã nhịn không được tán thưởng, sớm quên lúc trước xấu hổ. Lưu Trưng nhìn thấy viên ngọc, khẽ nhíu mày, rồi lại nhanh giãn ra, thảnh nhiên hỏi một câu: "Ngươi thích không?" "Ừ." Nam Cung Nhã gật đầu, cười rực rỡ: "Ta cho tới bây giờ chưa bao giờ thấy viên ngọc nào tinh xảo xinh đẹp như vậy. Cái này mua từ đâu tới? Ngươi như thế nào sẽ có? Cái này... Là dùng cái gì để làm?" Nàng hỏi một mạch một đống vấn đề. Toàn bộ đều là bởi vì trời sinh thích những thứ tinh xảo, cũng không phải thật sự không thể không biết đáp án không được. Lưu Trưng đương nhiên rõ bản tính của nàng, cho nên trực tiếp bỏ qua, chỉ nói: "Tặng cho ngươi. Ngươi xem làm cái gì thích hợp?" "A... Thât sao?" Đôi mắt Nam Cung Nhã sáng ngời, tinh thần hưng phấn, lại nhìn chằm chằm viên ngọc đánh giá thật lâu. Đúng vậy a, làm cái gì thì được đây? Viên ngọc này trơn láng, không có lỗ xỏ... "Ta đi tìm Công Nghi Ngưng, để cho nàng nghĩ biện pháp xỏ cho ta hai lỗ, làm thành khuyên tai được không? A... Nhưng mà viên ngọc xinh đẹp như vậy, xỏ lỗ có chút đáng tiếc, bằng không đính lên cây trâm cũng không sai." Ngoài cửa sổ lại nổi lên một trận gió, nhưng mà Lưu Trưng đã thấy trận gió này thổi bay đến một ít cánh hoa rơi trên mặt đất. Xung quanh phòng trúc này đều là rừng núi cỏ dại, căn bản không có hoa. Tim của Lưu Trưng đập nhanh một chút, trên mặt vẫn không thể hiện ra. "Không bằng đi hỏi Công Nghi Ngưng?" "Hảo, ta đi một chút sẽ trở lại." Nam Cung Nhã tâm tính đơn thuần, lúc này có được vật mình thích, tự nhiên không phát hiên dị thường. Thật vui vẻ chạy ra ngoài. Nhìn nàng chạy dần ra xa, Lưu Trưng mới chậm rãi mặc quần áo tử tế, đi ra sân, đi về hướng rừng trúc. Tuy là giữa ngày hè, nhưng Cẩm Quỳ sơn trang ở nơi không nóng. Một phần vì Linh Tắc sơn có suối, nơi nơi đều có bóng cây. Một phần nữa là vì sơn trang xây ở khe núi, có nhiều bóng râm. Nhất là chỗ ở của Lưu Trưng lại là phòng trúc, vừa thanh tĩnh vừa vắng vẻ. Đi ra cửa phòng mới đầu còn hơi nóng, nhưng vừa vào đến rừng trúc, liền cảm thấy gió lạnh phơ phất. Ánh nắng mặt trời chói chang xuyên qua tầng tầng lớp lá trúc, chỉ chiếu xuống được vài tia sáng nhỏ. Gió núi vừa thổi một cái ánh sáng nhoáng lên, rất là đẹp mắt. Chính là Lưu Trưng không có lòng dạ nào thưởng thức, chỉ một lòng đi theo những cánh hoa vương vãi trên mặt đất. Đi chưa được bao lâu, Lưu Trưng thấy không xa có một nữ tử mặc váy dài đỏ tươi (Yên hồng), chỉ thấy nàng nghiêng người, vị cành trúc đứng dậy. Gió làm cho tóc của nàng bay loạn, làm cho ống tay áo của nàng nhẹ nhàng bay, càng làm tăng thêm phong thái của nàng. "Nha đầu chết tiệt kia, thế nhưng lại dám đem đồ của ta tùy tiện tặng cho người khác!" Lưu Trưng không dừng chân, tiếp tục đi về phía trước. "Không tới đây, liền đứng ở đàng kia đi." Thanh âm của nàng dễ nghe, êm tai, nhưng lại khiến người ta đoán không ra tuổi của nàng. Nàng vẫn không nhúc nhích, dựa trên cây trúc, giống như cả người không có chút sức lực nào, dừng một chút lại nói: "Không nghĩ tới lâu ngày không thấy... Con thế nhưng... A, con còn nhớ rõ hay không, chuyện con trước đây không muốn tập võ ấy?" Lời này nhắc lại, Lưu Trưng lại cẩn thận nhớ tới một chuyện khác. Khó trách lúc nàng hôn mê lại nằm mơ một giấc mơ như vậy. Mơ thấy chuyện lúc mình mới năm tuổi. Chỉ vì nàng hiện tại làm việc mà hồi nhỏ mình căm thù đến tận xương tủy. "... Khi đó con nói với ta như thế nào? Con nói... Không muốn trở thành người 'như vây', giống ta cùng cha con." Nàng vừa cười vừa nói: "Ta hỏi con 'như vậy' là như thế nào, con đã nói gì?" Lưu Trưng đương nhiên nhớ rõ. .... "Con... Không muốn biến thành người như vậy." " 'Như vậy'? Cái gì là 'như vậy'. Tập võ không tốt sao? Tương lai con có võ công, luyện thành đệ nhất thiên hạ. Đến lúc đó,.... Chậc chậc, ai cũng không dám khi dễ con! Con còn có thể khi dễ người khác!" " Con cần gì phải khi dễ người khác?" "Thế đạo này là như vậy "Cường giả vi thắng" (người thắng là kẻ mạnh), con không khi dễ người khác, người khác cũng sẽ khi dễ con. Nếu con có sức mạnh để khi dễ người khác, người khác chẳng những không dám khi dễ con, còn phải dỗ con cao hứng, cầu con vui vẻ!" "... Con không thích như vậy." "Vậy con thích cái gì?" " Con thích... giống như mọi người khác." "Giống như mọi người? Con đúng là hài tử ngốc, không có tiền đồ! Con nha... Tương lai chung quy sẽ có một ngày... Con nhất nhất định sẽ hối hận!" ... Cha mẹ nàng đều là người ở trên người khác, mà nàng chỉ muốn làm người bình thường. "... Hiện giờ con thừa dịp ta cùng với cha con không ở, lén luyện công phu. Nói như vậy, con chính là hối hận?" Nữ tử kia nói tới đây, bên trong ngữ khí thậm chí có chút đắc ý. Lưu Trưng cẩn thận suy nghĩ, còn rất nghiêm túc trả lời: "Không có." "Vậy con còn luyện công phu làm gì? Còn học người ta lên lôi đài đánh cái gì? Thiếu chút nữa bị xú tiểu tử của Thượng Quan gia đánh chết! Nếu không phải ta ngầm giúp con, con hiện giờ còn có thể ở nơi này mà nói với ta như vậy?" Nữ tử kia có chút căm giận, dừng một chút lại đột nhiên như nghĩ ra cái gì đó: "Hừ, hiện tại đổi ý có chút muộn rồi..." Lời còn chưa dứt, nàng đột nhiên vung tay lên Lưu Trưng không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy ngực đau xót, thiếu chút nữa phun ra búng máu. Lại nghe thấy lạch cạch một tiếng. Trên mặt đất lại rơi một viên ngọc lưu ly. Lưu Trưng cố gắng kìm xuống cổ họng tanh ý, chầm chậm cúi người, đem viên ngọc lưu ly cầm lên. Lần này là một viên màu cam đường, trong đó vẫn khảm một đóa hoa trắng cực kỳ tinh xảo. "Con hiện tại chính mồm nói cho ta biết, con thật sự là bởi vì nha đầu Nam Cung Nhã kia mới..." Thanh âm của nữ tử ngày càng lạnh lẽo. "Đúng vậy." Lưu Trưng còn thật sự gật đầu, cầm ngọc lưu ly trong tay thu vao trong ngực, nghĩ nghĩ lại nói: "Viên ngọc này rất đẹp, không bằng cho ta thêm mấy viên?" Nhưng mà lúc này, nữ tử kia cũng không nói tiếp, chính là chỉ thở thật dài. Lưu Trưng lẳng lặng đợi trong chốc lát, thấy nàng không nói, nhân tiện nói luôn: "Nếu là vô sự..." Nữ tử đột nhiên nở nụ cười. "Ta thật không nghĩ tới, con thế nhưng... Sẽ đi tới một ngày hôm nay. Cha con nếu biết..." "Ừm." Lưu Trưng lại nói: "Con sẽ nói cho cha biết." "Hảo." Nữ tử rốt cuộc xoay đầu lại, một đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Lưu Trưng cao thấp đánh giá một lần, mới lại nói: "Con như bây giờ... Định tính toán thế nào?" "Nếu hai người không có việc gì, con tính toán đi xem phía đông Hoài Diệp thành." "Hoài Diệp Thành?" Nữ tử nhíu mày, như là ngoài ý muốn hoặc là có chút buồn cười: "Nói như vậy, là tính toán đi đến nhà Nam Cung nha đầu?" "Đúng vậy." "Chỉ bằng bộ dạng hiện tại của con? Chỉ dựa vào mấy chiêu thức ta ngày xưa đùa giỡn sáng tạo ra?" Nữ tử cười lạnh nói: "Chỉ sợ ngay cả đại môn của Nam Cung gia con cũng không vào được!" Nói tới đây, Lưu Trưng cũng nghiêm túc lại. "Vậy con phải làm như thế nào?" "Còn hỏi ta như thế nào..." Nữ tử bỗng nhiên cười ra tiếng, bước mấy bước chân chạm lên cành trúc trông thật dài, phi thân nhảy lên: "Những thứ loạn thất bát tao này học có lợi ích gì? Con đã quên con chính là họ Diệp, Lăng Vân kiếm pháp ở ngay trong đầu con, trên lưng con đeo chính là Lăng Vân kiếm!" Tâm tư của Lưu Trưng khẽ động, nhưng lại không lên tiếng. Nữ tử nhảy lên trên cành trúc, lại bay đến trên một đám lá trúc khác, thanh âm cũng càng ngày càng xa. "Cho con thời gian một tháng, tháng sau gặp lại ở dưới chân Thiên Tiêu Phong ngoài thành Kim Ô. Nếu khi đó con không tới được. Trở về trong thôn làm người bình thường 'giống như mọi người' của con đi!" Lưu Trưng ngửa đầu nhìn lên, đã không thấy bóng dáng của người kia. Chậm rãi đi vài bước về phía trước. Đến cạnh thanh trúc lúc nãy người kia dựa vào, phía dưới quả nhiên nhìn thấy hai thứ được thả trên mặt đất. Một bình sứ men xanh, bên trong đựng mười viên thuốc. Một hà bao thêu đầy hoa trắng nhỏ, bên trong Đựng đầy các viên ngọc lưu ly đủ các màu. Bị nàng đánh cho một cái, cái đấy coi như là khiển trách đối với hành vi hồ nháo của mình. Nhưng cũng được lại rất nhiều thứ. Chân chính tính toán ra.... Thật ra vẫn là có lời. Lưu Trưng yên lặng cười, đem hai thứ kia cầm lấy, chậm rãi bước đi thong thả về trúc ốc của nàng. Nam Cung Nhã còn chưa trở về, nàng liền bắt tay vào bắt đầu thu thập hành lý. Các nàng đã trì hoãn lâu lắm. Nếu không phải Đoàn gia nể mặt Nam Cung thế gia, chỉ sợ nàng cũng không thể ở chỗ này dưỡng thương, nghĩ tạm. Thương thế của nàng lúc này không sai biệt lắm cũng đã tốt hơn. Trong lòng tuy còn nghi hoặc, nhưng ít nhất biết người thân của nàng lần này ra ngoài không có gì nguy hiểm, nhiều nhất chính là bị chuyện gì đó giữ chân, nhất thời không thoát đi được. Vì thế nàng quyết định, cùng Nam Cung Nhã về Hoài Diệp thành. Đợi đến một tháng sau có lẽ hết thảy sẽ rõ ràng. Đồ đạc rất nhanh đã được thu dọn xong. Mãi cho tới cuối cùng, Lưu Trưng mới nhớ tới chiếc hộp gỗ đỏ đặt ở nóc giá sách. Đồ vật như vậy.... Nàng đương nhiên không tính toán mang đi. Lưu Trưng hơi suy nghĩ một chút, đưa tay cầm lấy chiếc hộp, tính toán ra ngoài một chuyến.
|
Chương 35: Hoa châu
Nam Cung Nhã không phí chút thời gian nào để tìm Công Nghi Ngưng, chẳng qua nàng chần chừ thật lâu mới bước vào. Tâm trạng của Công Nghi Ngưng thoạt nhìn rất tốt, chính là đang cầm bình ở trong sân tưới hoa, miệng còn đang ngâm nga giai điệu gì đấy. Nhìn thấy Nam Cung Nhã tiến vào, nàng cố tình trêu ghẹo nói: "Yêu, không ở bên dính lấy Diệp Lưu Trưng của nhà ngươi, nghĩ như thế nào lại chạy đến chỗ ta thế này?" Mặt của Nam Cung Nhã đỏ bừng, nghĩ đến mục đích của mình khi đến đây, càng có chút muốn quay đầu bỏ đi. Cũng may Công Nghi Ngưng cũng chỉ cười như vậy một chút, liền thân mật kéo tay nàng đi vào bên trong: "Hì hì, ta nói đùa. Đi thôi, Đoàn phu nhân vừa mới đưa tới đậy một ít hoa cao. Ngươi nếm thử, chua chua ngọt ngọt, ăn rất được." Hai người cùng nhau đi vào phòng, ngồi xuống uống trà nói chuyện. Nhưng chờ Nam Cung Nhã thật sự nhét khối hoa cao cho vào trong miệng nhấm nháp, Công Nghi Ngưng lại dùng một ánh mắt rất là kỳ quái đánh giá Nam Cung Nhã từ trên xuống dưới một lần. Hơn nữa còn dừng ở chỗ cổ nhìn hồi lâu, cuối cùng.... Đương nhiên, cái gì cũng không phát hiện thấy. "Thế nhưng... Không có a." Công Nghi Ngưng vô cùng thất vọng thở dài. Nam Cung Nhã mạc danh kỳ diệu bị nhìn, cả người không được tự nhiên, hỏi câu: "Không có cái gì?" "À... Không có gì." Công Nghi Ngưng chớp chớp hai mắt, giả vờ vô tội. Nhưng Nam Cung Nhã lại hiểu lầm ý của nàng, cau mày hừ lạnh: "Không phải ta đã đền cho ngươi một cây trâm khác rồi sao? Ngươi như thế nào còn băn khoăn trâm hoa của ta?" "Thích." Công Nghi Ngưng rất là khinh thường: "Cây trâm hoa kia thật sự hiếm lạ sao?" "Đương nhiên hiếm lạ!" Nam Cung Nhã kiện định gật đầu, nghĩ nghĩ lại nói: "Hơn nữa... Ta còn có cái càng hiếm lạ hơn.!" "Cái gì?" Nam Cung Nhã liếc mắt, nghiêm mặt nói: "Đầu tiên phải nói trước, không cho phép ngươi lại cướp của ta." "Được rồi, đã biết." Công Nghi Ngưng không nói gì, kỳ thật lúc trước nàng lấy cây trâm kia, một phần thật ra vì trêu đùa Nam Cung Nhã rất vui. Nàng, Công Nghi Ngưng chính là đại lão bản của Kim Ngọc đổ phường, có bảo bối quý hiếm nào chưa thấy qua, như thế nào lại mơ ước đến mấy thứ của Nam Cung Nhã? Chẳng qua lời này không thể nói với nàng, cho nên Công Nghi Ngưng chỉ có thể ở trong bụng oán vài câu. Mà khi Nam Cung Nhã đem hai viên ngọc Lưu Ly lấy ra. Sắc mặt Nam Cung Nhã có chút ngưng trọng. Đây.... Thật đúng là thứ "quý hiếm". Công Nghi Ngưng cầm lấy ngọc lưu ly cẩn thận đánh giá, xác nhận là mình từng ở nơi nào đó gặp qua thứ này, khẩu khí cũng trở nên nghiêm túc hơn: "Viên ngọc này ngươi tìm thấy ở đâu?" "Lưu Trưng tặng cho ta." Nam Cung Nhã cười ngây ngô... Thần tình đều là hạnh phúc ngọt ngào. Công Nghi Ngưng ở trong lòng suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng cười trở về, cùng Nam Cung Nhã tiếp tục nói chuyện. Trong chốc lát khen viên ngọc lưu ly đẹp, trong chốc lát lại hỏi nàng định dùng nó làm gì. Nói chuyện linh tinh một lúc lâu, Công Nghi Ngưng mới làm bộ như lơ đãng nói ra một câu: "Đúng rồi, ngươi có biết lại lịch của Diệp Lưu Trưng là gì không?" Một câu hỏi này thật sự làm cho Nam Cung Nhã sửng sốt. "Không.... Không biết." Nam Cung Nhã cẩn thận nhìn thoáng qua Công Nghi Ngưng: "Lại lịch gì cơ?" "Ngươi không biết làm sao ta biết được a?" Công Nghi Ngưng quả thực cũng bị tức giận mà cười: "Tiểu Nhã nhi! Nếu không như thế này bảo sao ta suốt ngày nói ngươi xuẩn đâu! Ngươi xem ngươi, ngay cả nàng có xuất thân lại lịch như thế nào cũng không rõ ràng, ngươi liền cùng nàng... Ai... Khó trách bị Thượng Quan tiểu bạch kiểm tùy tiện bán đi..." Thật sự là Nam Cung Nhã không có nghĩ đến vấn đề này. Xuất thân lại lịch... Rất quan trọng sao? Đương nhiên, điểm này đối với Nam Cung gia hay là Công Nghi gia mà nói đều thật sự rất quan trọng. Tứ đại thế gia tuy là người trong võ lâm, nhưng dù sao kế thừa trăm năm, danh gia vọng môn cùng vân vân đều rất xem trọng. Sợ có điều gì sẽ đem toàn bộ vinh quang mà bọn họ tân tân khổ khổ duy trì sẽ bị phá hủy. Nhưng đối với Nam Cung Nhã mà nói, cái này thật sự không có giá trị gì. Thượng Quan Sách Vân thật ra là có thân phân lại lịch, nhưng vậy thì tính sao? Còn không phải đem nàng bỏ đi như bỏ một chiếc giày cũ? Nam Cung Nhã nghĩ như vậy, liền thật sự nhẹ nhàng nói tiếp: "Ta chỉ cần biết nàng là Diệp Lưu Trưng. Ta chỉ cần hiểu tâm ý của ta, tâm ý của nàng... Còn lại có cái gì quan hệ đâu?" Công Nghi Ngưng biết Nam Cung Nhã lại bắt đầu ngớ ngẩn. Nàng thật thông minh không có phản bác lời của Nam Cung Nhã, mà là lựa lời mà nói: "Nói cũng không sai, chẳng qua là nếu tiểu Nhã nhi yêu thích nàng, liền càng phải so với bất cứ kẻ nào đều phải hiểu biết nàng, đúng hay không?" Lời này dùng để lừa thiếu nữ mới rơi vào võng tình là rất hữu dụng. Không phải là nói tránh đi một chút sao, đây chính là chiêu Công Nghi Ngưng am hiểu nhất. Nguyên bản Công Nghi Ngưng đối với Lưu Trưng cũng không suy nghĩ gì nhiều. Nàng thật sự nghĩ Lưu Trưng chỉ là một cô nương nhà quê ngốc nghếch, cho dù lúc trước đi điều tra hộ tịch cũng không thấy có xảy ra vấn đền gì. Nếu như lai lịch của Lưu Trưng là trong sạch, cho dù thực sự cùng hảo tỷ muội của nàng Nam Cung Nhã mến nhau cũng không phải không thể được. Công Nghi Ngưng trời sinh tính thích làm loạn, làm trái luân thường là việc bất quá nàng xem như một bữa ăn sáng. Nhưng cố tình Lưu Trưng ở trên đài xuất chiêu kỳ quái, tiếp theo lại xuất hiện hai viên ngọc lưu ly... Xem ra tựa hồ có lai lịch lớn. Công Nghi Ngưng còn ẩn ẩn cảm thấy được, manh mối này tựa hồ cùng một nhân vật nửa chính nửa tà trên giang hồ có quan hệ với nhau. Nam Cung Nhã thiên tính đơn thuần, quả thực xem như không hiểu thế sự. Bị Thượng Quan Sách Vân hãm hại một lần còn chưa tính, nhưng nếu lần này lại bị Diệp Lưu Trưng lừa một lần nữa... Vậy thật đúng là... Nguy! Công Nghi Ngưng bị chính suy nghĩ của mình dọa ra một thân mồ hôi lạnh. Lúc này mới thật sự cảm thấy mình quả thực hồ nháo. Bình thường làm ra chút điểm vui đùa cũng không có gì, nhưng lúc này đây, nàng lại vô tình ảnh hưởng đến nửa đời sau của Nam Cung Nhã, khiến nó chệch đi... Có chút xa. Cũng không thể nhất thất túc thành thiên cổ hận (Một lần sai hận cả đời). Lúc này trong mắt Nam Cung Nhã, Lưu Trưng người này coi như tốt lắm. Nghĩ như vậy, Công Nghi Ngưng liền cố tình không thể nói xấu nàng được. "Theo ta thấy, Diệp Lưu Trưng kia... A! Nàng... Nàng không có đem người làm gì đi?" Đang bị Công Nghi Ngưng nhiều lần phỏng đoán cộng thêm có ác ý bôi đen, Lưu Trưng lúc này đang ở một chỗ khác trong Cẩm Quỳ sơn trang. Nàng suy nghĩ thật lâu. Cuối cùng vẫn quyết định tới gặp Nam Cung Tụng trước. Thứ nhất là để cùng hắn cáo biệt, thứ hai cũng là thuận tiện hỏi thăm một ít gia sự của Nam Cung gia. Nhưng Lưu Trưng ở ngoài cừa đợi một lúc lâu, thế nhưng bước ra ngoài lại là Nam Cung Phong đang lãnh nghiêm mặt. "Đến tìm Nam Cung Tụng?" "Ừ?" "Hắn đang có việc, không rảnh gặp ngươi." Nam Cung Phong hừ lạnh một tiếng, bỏ lại câu nói kia liền xoay người đi vào. Ầm một tiếng đem cửa đóng lại. Thái độ này quả thực là ác liệt đến cực điểm. Lưu Trưng thở dài đành phải quên đi, ngược lại đi tìm Công Nghi Ngưng. Bất quá, cũng bởi vì Lưu Trưng đi tìm Nam Cung Tụng một chuyến, thế nên liền vừa vặn không gặp được Nam Cung Nhã vừa mới bị Công Nghi Ngưng tẩy não. "... Nàng đi rồi?" "Đúng rồi." Công Nghi Ngưng tựa tiếu phi tiếu, híp mắt nhìn bộ dạng của Lưu Trưng... Không giống như đang xem, càng giống như đang dò xét cùng phán đoán. Lưu Trưng hơi có chút cảm giác, hơi hơi nhíu mi. Mà Công Nghi Ngưng cũng rất mau cười, lại nói: "Tiểu Nhã nhi cầm hai viên ngọc giống như cầm được bảo bối vậy. Chậc chậc, nói là... Ngươi tặng cho nàng?" "Không sai." Lưu Trưng hơi hơi cảm nhận được những lời này của Công Nghi Ngưng tựa hồ có chứa thâm ý. Công Nghi Ngưng lắng nghe câu trả lời của nàng, quả thực rất nhanh truy hỏi: "Hai viên ngọc kia... Ngươi lấy từ chỗ nào?" Mặt Lưu Trưng không đổi sắc, nhẹ nói: "Nhặt được ở dưới đất." Lời này thật sự là nói thật, chẳng qua không nói hết. Công Nghi Ngưng đương nhiên không tin, một chút liền nở nụ cười: "Ngươi cho ta là tiểu Nhã nhi đơn thuần dễ lừa gạt? Nhặt được ở dưới đất... Hắc hắc, ngươi thật ra là đem ta từ dưới đất nhặt lên à. Diệp Lưu Trưng, ta cũng lười cùng với ngươi nhiều lời. Nói thật đi, rốt cuộc ngươi là ai?" Trong lòng Lưu Trưng kỳ thật có chút kinh ngạc. Nàng không nghĩ tới thế nhưng vẫn có người nhận ra ly hoa châu, nhưng nàng rất nhanh liền nghĩ lại, tuyệt đối là không thể. Công Nghi Ngưng bất quá là có chút hiểu biết, đụng được đến một chút, thật ra không có khả năng biết được đến cái gì. Nghĩ lại thì, Công Nghi Ngưng chính xác là có chút tiểu thông minh, nhưng lại luôn bị thông minh lầm. Lần đầu tiên gặp mặt là lúc Lưu Trưng nói cho Công Nghi Ngưng, mình đang đeo Lăng Vân kiếm trên người, nàng không tin. Lần này, Lưu Trưng nói nhặt được ly hoa châu ở dưới đất nàng cũng không tin. Lưu Trưng khẽ cong khóe môi, mang theo vài phần ý cười, "Ta là người như thế nào? Ngươi không phải là rõ ràng nhất sao?" Lời này không cần nói cũng biết. Hồi tưởng lại, lúc trước kéo nàng vài Kim Ngọc đổ phường chính là Công Nghi Ngưng, ép nàng ký hạ hôn thư cũng là Công Nghi Ngưng, tra sửa hộ tịch của nang cũng là Công Nghi Ngưng. "Diệp Lưu Trưng! Ta cảnh cáo ngươi. Ngươi nếu rắp tâm hại người, muốn lợi dụng tiểu Nhã nhi hoặc lừa gạt nàng, hại nàng. Ta, Công Nghi Ngưng tuyệt không tha cho ngươi!" Công Nghi Ngưng có chút thẹn quá thành giận. Nhưng mà Lưu Trưng lại càng lạnh nhạt: "Rắp tâm hại người, lợi dụng nàng, lừa nàng, hại nàng là ngươi... Hay là ta?" Là nàng, Công Nghi Ngưng đi? "Ngươi..." "Ta cùng với nàng..." Lưu Trưng lười cùng với Công Nghi Ngưng vô nghĩa, đơn giản xoay người tính toán đi: "... Là chuyện của ta cùng với nàng." cùng với thiên hạ hay bất luận kẻ nào khác... Đều không liên quan gì. Nhưng Lưu Trưng mới đi được hai bước, liền quay trở về. Nàng từ lấy ra từ trong lòng một chiếc hộp gỗ nhỏ sơn màu đỏ, đặt ở trước mặ Công Nghi Ngưng. "Trả lại ngươi." Công Nghi Ngưng vừa nhìn thấy thứ này, trong lòng vừa xấu hổ vừa giận dữ, tức mà không có phát ra. Chính mình thế nhưng hồ đồ đi tặng một vật như vậy ra ngoài... Trời a! "Cái này... ở đâu ra?" Khó có được Lưu Trưng bày ra vẻ tò mò, thế nhưng còn hỏi thêm một câu. "Còn có thể lấy từ đâu!" Công Nghi Ngưng lúc này có chút bực mình, ác thanh cả giận nói: "Ta ra giá cao mua đó! Làm cho ngươi ta ngàn dặm xa xôi đưa tới!" "Nga." Lưu Trưng tỏ vẻ hiểu rõ, dừng một chút lại nói: "Hi vọng ngươi sớm ngày dùng tới, để tránh không công mất bạc." Nàng dùng... Dùng cái quỷ a! Công Nghi Ngưng bị tức giận không nhẹ, thật sự là xem thường Diệp Lưu Trưng! Không nghĩ tới cuối cùng ngược lại bị như vậy... bị Diệp Lưu Trưng làm khó rồi! Nàng quả nhiên nghĩ nhầm rồi, Diệp Lưu Trưng làm sao giống đầu gỗ, rõ ràng chính là phúc hắc, phẫn heo ăn lão hổ! Lưu Trưng không cần Công Nghi Ngưng nghĩ như thế nào, nàng dứt khoát đi rồi. Nam Cung Nhã quả nhiên ở trong phòng trúc. Từ lúc nàng bị thương, Nam Cung Nhã thường ỷ vào việc này để ở lại trong phòng. Một chút cũng không cố kỵ người bên ngoài nhàn ngôn toái ngữ hoặc là ánh mắt khác thường. Lưu Trưng nghĩ một chút, lại cảm thấy trong lòng thật ấm áp. Còn nghĩ đến bộ dạng hổn hển vừa rồi của Công Nghi Ngưng vừa muốn chất vấn nàng tồi lại tự mình đuối lý.... Thật sự buồn cười. Kỳ thật bản thân Công Nghi Ngưng không tính là xấu, cho nên Lưu Trưng liền cố ý chọc giận nàng vài câu, còn chưa tính. Chân chính tính ra, đích xác là phải cảm ơn Công Nghi Ngưng cái tai họa này. Bằng không, nàng như thế nào có thể gặp Nam Cung Nhã? Mặc dù có thể gặp, lại như thế nào có thể có mối ràng buộc sâu giống như vậy? Nam Cung Nhã cảm thấy có chút kỳ quái, Lưu Trưng sau khi trở về liền vẫn đứng ở trước mặt nàng, xem nàng chằm chằm, cũng không biết đang suy nghĩ gì. "Lưu Trưng? Làm sao vậy?" Khó được Lưu Trưng hướng nàng cười, từ trong túi lấy ra một hà bao được thêu tinh xảo đưa qua: "Của ngươi." Nam Cung Nhã vừa mở hà bao ra đã thấy dĩ nhiên là một túi tràn đầy các viên ngọc lưu ly với đủ loại màu sắc. Nàng kinh hỉ đến cực điểm, đơn giản sợ hãi than, lại hỏi :"Nhiều như vậy... Làm sao có được?" "Nhặt được ở dưới đất." Lưu Trưng vẫn trả lời như vậy, bởi vì nàng thật sự là nhặt được ở dưới đất. Nhưng Nam Cung Nhã không phải là Công Nghi Ngưng, nàng nghe xong đầu tiên là hơi ngẩn người, tiếp theo liền rất nhanh nở nụ cười. Nàng cười đến mặt mày cong cong, hai bên má hiện lên nhàn nhạt hai lê xoáy (má lúm đông tiền) Thật sự chọc người trìu mến. "... Ta thật thích." Dứt lời Nam Cung Nhã thế nhưng tiến về phía trước hai bước, kiễng mũi chân lên ôm lấy cổ Lưu Trưng, ở gần môi của nàng hôn một cái. Nụ hôn này vừa mau vừa bá đạo, tuyệt không để cho Lưu Trưng phản kháng... Hoặc là nói, phản ứng. Ngay lúc nàng còn đang giật mình ngây ngốc, cũng đã kết thúc. Lưu Trưng rốt cục có chút hiểu được, chính mình tại sao lại mạc danh kỳ diệu đối với Nam Cung Nhã lại sinh ra cảm giác khác lạ như vậy, càng hiểu được vì sao phi nàng bất khả (không phải nàng không được). Từ trước Lưu Trưng cũng không xác định, hoặc là không có suy nghĩ đến. Lúc này, giờ khắc này, nàng bỗng nhiên hiểu rõ được. Nam Cung Nhã, nàng là người so với bất kỳ ánh sáng hay ngọn đèn nào cũng phải rực rỡ ấm áp hơn. Tâm tình của Lưu Trưng rất thoải mái, đưa tay nheo nhéo khuôn mặt mềm mại ấm áp của Nam Cung Nhã. "Chúng ta chuẩn bị khởi hành đi." "Đi chỗ nào?" "Hoài Diệp Thành." Chính là nghe được đến ba chữ kia, sắc mặt Nam Cung Nhã liền thay đổi.
|
Chương 36: Phản phệ
Thẳng đến ngày hôm sau lên xe ngựa Nam Cung Nhã vẫn còn thoáng thấy chút xấu hổ. Đơn giản là một ngày trước, nàng vừa nghe Lưu Trưng nói muốn khởi hành đi Hoài Diệp thành, nhất thời liền bị dọa trắng mặt. Ở Nam Cung Nhã xem ra, đi Hoài Diệp thành chính là có ý tứ Lưu Trưng ngại phiền toái, muốn đem nàng đưa về nhà. Nàng thiếu chút nữa khóc ngay tại chỗ, nước mắt rưng rưng. Nhưng mà đợi đến khi nghe Lưu Trưng giải thích xong, nàng lại lau nước mắt, ngây ngô mà cười. Sau ngẫm lại... Thật sự là rất dọa người ! Cho nên Nam Cung Nhã đành phải cúi đầu ở trong xe ngựa, cả một ngày cũng không lên tiếng. Lúc đó nàng tuy rằng mới tới độ tuổi nên lập gia đình, nhưng lần này dù sao cũng là mối tình đầu, vẫn còn mang tâm hồn của một thiếu nữ, trở nên rất mẫn cảm yếu đuối; cũng chỉ có thể vì một chút việc nhỏ liền có thể thoải mái cười, cho mình là người hạnh phúc nhất thế gian; cũng có thể vì một chút việc nhỏ lại thương tâm khổ sở, nản lòng thoái chí, giống như sắp đến ngày tận thế vậy. Hơn nữa Nam Cung Nhã phát hiện mình còn đặc biệt dính người. Nàng ước gì mỗi thời khắc đều có thể ở cùng Lưu Trưng. Mọi vật trên thế gian, nàng chỉ thấy được một mình Lưu Trưng, đương nhiên, trong mắt Lưu Trưng cũng chỉ có thể nhìn một mình nàng. Giống như... Chính mình đang chậm rãi trở nên tùy hứng, điêu ngoa, bá đạo, lòng dạ hẹp hòi, còn rất vô lý. Nam Cung Nhã trên đường đi đều nghĩ như vậy, thế nhưng lại phát hiện mình trở thành người thực hỏng bét. Suy nghĩ một lúc sau, Nam Cung Nhã vẫn không thể đình chỉ, đem mành xe vén lên, ngó đầu ra ngoài cùng Lưu Trưng nói chuyện: "Ta... Ta có một vấn đề rất quan trọng muốn hỏi ngươi." "Cái gì?" Lưu Trưng lạnh nhạt. "Nếu..." Nam Cung Nhã cắn cắn môi, ở trong lòng nghiền ngẫm thật lâu, mới cẩn thận hỏi: "Ta là nói nếu như! Nếu lúc trước ở trong Thanh Thủy trấn, ngươi ở Kim Ngọc đổ phường thắng không phải là ta, mà là... Mà là một nữ tử khác. Ngươi có thể hay không..." Phần sau vô luận như thế nào cũng không thể nói nên lời. Nhưng mà Lưu Trưng lại giồng như biết nàng đang nghĩ gì, thản nhiên trả lời hai chữ. "Có lẽ." Ngực Nam Cung Nhã như đóng băng, vừa ủy khuất vừa khổ sở. Nhưng nàng liều mạng nhẫn nhịn, đem cảm xúc trong lòng đè xuống, lại hỏi tiếp: "Vậy... Vậy nếu... Nếu sau này, ngươi gặp được một nữ tử so với ta xinh đẹp, ôn nhu, so với ta thông minh, hiểu chuyện, lại biết cưỡi ngựa, biết võ công, còn có thể... Tóm lại cái gì cũng biết, ngươi..." "Có lẽ." Nam Cung Nhã không thể kìm được, oán hận nói: : "Hừ cố tình không có nếu! Cũng ... Cũng không có có lẽ!" Ai ngờ Lưu Trưng nghe xong câu này, thế nhưng rất đồng tình gật đầu. "Không sai, không có nếu, cũng liền không có có lẽ." Câu trả lời đơn giản đến cực điểm, nhưng cũng đủ thâm ý. Kỳ thật Nam Cung Nhã vấn đề Nam Cung Nhã hỏi lại do chính nàng trả lời. Bất luận như thế nào, chỉ cần không có cái gọi là "Nếu", liền chỉ có thể đoán rằng "Có lẽ". Tâm tư của Nam Cung Nhã thông suốt, nguyên bản cũng chỉ nhất thời vì chuyện này mê hoặc. Lúc nghe Lưu Trưng trả lời xong, một chút liền đã hiểu. Những giả thiết này nghiền ngẫm đến cùng chính là lo sợ không đâu. Chờ Nam Cung Nhã suy nghĩ cẩn thận, xe ngựa cũng dừng. Lúc này trời đã có chút tối, Nam Cung Nhã mới phát giác, xe ngựa dừng ở một nơi rừng núi hoang vắng. Xung quanh đều là cây hòe rất lớn, xa xa có thể thấy một miếu, nằm âm u ở trong một bãi cỏ hoang. Nhìn có vài phần quỷ khí, rất làm cho người ta sợ hãi. Nhớ tới chuyện gặp phải khi ở Linh Tà thôn, Nam Cung Nhã sợ tới mức rùng mình một cái. Lưu Trưng xoay người nhảy xuống xe ngựa. Sau khi xuống đất, liền đưa tay ra đỡ nàng. Chính là không biết có phải Nam Cung Nhã nhìn nhầm hay không, trên mặt Lưu Trưng tựa hồ mang theo ý cười. "Nha đầu ngốc." Ngốc... Ngốc cái gì? Nam Cung Nhã đột nhiên mở to hai mắt nhìn,vểnh hai tai, hận không thể nghe lại một lần nữa. Nhưng nụ cười của Lưu Trưng cũng rất nhanh đã thu hồi, lại khôi phục lại bộ dạng đứng đắn nghiêm túc. "Mau xuống dưới." Nam Cung Nhã lại liếc mắt tòa miếu có chút tối tăm đáng sợ. Nhìn Lưu Trưng ý tứ, các nàng đêm nay không có biện pháp chạy đến thành trấn kế tiếp, cho nên chỉ có thể tại rừng núi hoang vắng tìm một chỗ chập nhận qua đêm. "Không cần sợ hãi." Lưu Trưng tựa hồ nhìn ra lòng của nàng, đưa tay cầm lấy tay của Nam Cung Nhã, dừng một chút lại nói thêm một câu: "... Có ta ở đây." Trong lòng Nam Cung Nhã ấm áp, giống như không còn sợ hãi nữa. Dựa vào Lưu Trưng đỡ, Nam Cung Nhã vén váy thuận thế cũng nhảy xuống dưới. Lưu Trưng tuy rằng không chân chính có kinh nghiệm ăn ngủ bên ngoài, nhưng lúc trước cùng người trong Long Hưng tiêu cục lai vãng, lại từ tiêu sư Chương Thừa Hiên nghe được không ít chuyện người xuất hành phải chú ý. Nàng để cho Nam Cung Nhã chờ ở một bên, tìm một bụi cây kín đáo đem xe ngựa buộc lại, che dấu tốt, lại đem hai con ngựa kéo vào sân buộc ở bụi cỏ bên cạnh. Chờ dàn xếp xong hết thảy, Lưu Trưng cầm hộp quẹt tiến vào trong ngôi miếu đổ nát, đốt chút tơ nhện, thoáng dọn dẹp một chút, lúc này mới gọi Nam Cung Nhã bước vào. Ngôi miếu đổ nát xem ra đã lâu năm, trái phải có mấy tượng phật bằng gỗ đã bị bong hết sơn. Hương án, bàn thờ cũng không được đầy đủ trọn vẹn, vài thứ nằm lăn lóc trên mặt đất. Ở chính giữa, có một tượng phật lớn ngã ở một bên, lộ ra sau lưng một cái động lớn, không biết là có người cố ý tu bổ, ở ngoài động còn có một tấm mành che tối như mực. Hai người thu dọn một chỗ sạch sẽ, lại tìm củi để nhóm lửa, vây quanh đống lửa ngồi ăn lương khô. Bên ngoài trời đã tối đen. Tựa hồ còn có thể nghe thấy xa xa có tiếng tru của dã thú truyền đến. Nam Cung Nhã chưa bao giờ ở nơi như thế này qua đêm, trong lòng thật sự sợ hãi, lui người liều mạng chen về phía Lưu Trưng, còn không quên tìm cho mình một cái lý do: Ban đêm ở trong núi lạnh, chen chúc cùng một chỗ mới ấm áp. Nhưng Nam Cung Nhã rất nhanh liền phát hiện có chút không đúng Tuyệt không ấm áp thậm chí.... Còn giống như có hàn khí xâm nhập thân thể của nàng, lạnh đến khiến nàng phát run. Trong lòng Nam Cung Nhã căng thẳng, quay đầu lại phát hiện ra sắc mặt Lưu Trưng trắng đến đáng sợ! Nàng tựa hồ còn có chút ý thức, nhíu mày, trên trán đầy mồ hôi lạnh, toàn bộ thân thể đều đang phát run. Nhưng biến hóa kỳ lạ nhất là, trên mặt, trên tay của nàng tựa hồ như có dòng sức mạnh đang không ngừng chuyển động tán loạn ở bên dưới da thịt của nàng. Đây là... Hàn độc... Phản phệ? ! Không có khả năng! Đầu óc của Nam Cung Nhã như muốn nổ tung. "Lưu... Lưu Trưng..." Khi ở Cẩm Quỳ sơn trang, sau khi lên lôi đài luận võ với Thượng Quan Sách Vân, hàn độc liền không hiểu tại sao phát tác. Từ đó, Liêu Uy ở Long Hưng tiêu cục đã nhiều ngày vì nàng đẩy hàn độc, tận tình chăm sóc. Mà trang chủ của Cẩm Quỳ sơn trang, Đoàn Mộc Thiên cùng cha của Thượng Quan Sách Vân, Thượng Quan Minh cũng tặng không ít dược phẩm để tẩm bổ. Không biết là do nể mặt Nam Cung gia hay vẫn là giả bộ. Lúc ấy Liêu Uy cũng nói rằng bệnh trạng của Lưu Trưng thoạt nhìn so với lần trước nghiêm trong hơn nhiều lắm, rất có thể điều trị không hết sẽ dẫn tới tình huống phản phệ, cho nên một thời gian ngắn, Nam Cung Nhã đều trông chừng Lưu Trưng, hận không thể đem từng sợ tóc của nàng cũng trông coi, sợ nàng có vấn đề gì. Chờ về sau, Liêu Uy xem qua, xác nhận tình huống đã ổn định, không có trở ngại, hắn lại để lại xích hỏa đan cùng công phu điều tức, trừ độc mới vội vã xuống núi, rời Cẩm Quỳ sơn trang, trỏ về lo liệu chuyện của mình. Cho nên... Theo lý mà nói, căn bản không có khả năng... Không có khả năng lâu như vậy mới đột nhiên bị hàn độc phản phệ! Nam Cung Nhã cuống đến phát khóc, nàng hết đường xoay sở, chỉ có thể ôm Lưu Trưng lại gần đống lửa ở trước mặt. Lại không ngừng giúp Lưu Trưng ấp mặt, chà sát tay, liều mạng muốn làm cho thân thể của nàng ấm áp lên. Nhưng vô luận nàng làm như thế nào, đều vẫn chậm rãi cảm thấy người trong lòng ngực mình càng ngày càng lạnh.... Vô ích.... "Lưu Trưng..." Tình huống lúc này của Lưu Trưng nguy hiểm hơn nhiều so với điều mà Nam Cung Nhã nghĩ. Nam Cung Nhã suy nghĩ không sai, Lưu Trưng lúc này căn bản không có khả năng đột nhiên bị hàn độc phản phệ. Tạo thành tình thế nguy hiểm lúc này của Lưu Trưng là do một loại sức mạnh không rõ từ đâu. Sức mạnh kia chia làm ba luồng, một từ khuỷu tay, một từ đùi phải và cuối cùng là từ ngực. Ba đại huyệt này không ngừng tiết ra sức mạnh lậy tốc độ cực kỳ quỷ dị tán loạn cao thấp ở trong cơ thể nàng. Giống như đứa bé bướng bỉnh không chịu không chế, ở xung quanh hồ nháo, không chịu bài bố. Sức mạnh này không những quỷ dị khó dò, không hiểu như thế nào còn tìm được hàn độc còn xót lại trong nội phủ của Lưu Trưng, lại ở trong đó tàn sát bừa bãi, đem hàn độc lôi ra, cuối cùng gia nhập vào trong đó, phản phệ thân thể của nàng. Lưu Trưng có thể cảm giác được biến hóa rất nhỏ trong đó, lại bởi vì cả người băng hàn đau nhức mà nói không nên lời. Nam Cung Nhã đã muốn ôm Lưu Trưng mà khóc thành lệ nhân (người khóc lóc). Mà Lưu Trưng ở một bên cố nén đau nhức, một bên liều mạng dùng đầu óc suy nghĩ. Hàn độc của lão quái vật, hỏa môn độc thủ pháp của Liêu Uy... Kiếm khí của Thượng Quan Sách Vân, hàn độc đột nhiên phát tác kịch liệt... Điều tức pháp môn.... Không đúng! Lưu Trưng đột nhiên có một ý niệm trong đầu chợt lóe lên. Cánh tay, chân, ngực... Ba chỗ này, tựa hồ đều gặp qua cùng một chuyện, đó là... Đều từng bị ly hoa châu đánh vào một lần! ... "Chỉ bằng bộ dáng hiện tại của ngươi? Muốn dựa vào mấy chiêu thức ngày xưa ta đùa giỡn sáng chế ra?" .... "Thứ loạn thát bát tao này học có ích lợi gì? Ngươi đã quên ngươi là họ Diệp, kiếm pháp ở ngay trong đầu ngươi, trên lưng ngươi đeo chính là Lăng Vân kiếm!" .... "Cho ngươi thời gian một tháng..." .... Hai mắt của Lưu Trưng hơi ngừng lại, đột nhiên hiểu được. "Nam...A... " Nàng thật vất vả cố sức mở miệng, lại biến thành một tiếng thở dốc: "Chai..." "Lưu Trưng? Ngươi ... Ngươi nói cái gì?" Nam Cung Nhã cuối cùng cảm giác được động tĩnh của nàng, vội vàng túm lấy cánh tay hỏi: "Ngươi... Ngươi có phải có biện pháp phải không?" "Cái chai...? "Cái chai?" Nam Cung Nhã có chút không hiểu nỗi, rồi lại rất nhanh hiểu ra: "Ngươi là nói... Cái chai? Cái chai nào? Cái chai đang ở đâu?" Nhưng Lưu Trưng đã đau tới mức cắn môi đến chảy máu, nhưng lại không thể trả lời nàng. Nam Cung Nhã trực tiếp lục ở trên người Lưu Trưng, từ cổ tay áo đến hà bao, túi áo... Sờ soạng một lúc, cuối cùng tìm ra một bình sứ men xanh. Nàng bỏ nút chai, đem bình đổ ra. Là một viên thuốc màu đen. Lúc này Nam Cung Nhã cũng không nghĩ nhiều, cắn răng lấy một viên thuốc nhét vào trong miệng Lưu Trưng. Kỳ thật Lưu Trưng đột nhiên nghĩ đến cái chai, cũng là chỉ đoán mà thôi. Lúc ấy mẹ nàng để lại một bình thuốc, Lưu Trưng vốn tưởng rằng đấy là thuốc tẩm bổ thân thể. Chẳng qua nàng vẫn bị Nam Cung Nhã ép uống không ít thuốc bổ, lo lắng sẽ có xung khắc, nên chỉ cầm lấy mà chưa uống. Nhưng nghĩ lại lúc này, viên thuốc kia lại vô cùng có khả năng liên qua đến ba luồng sức mạnh do bị ly hoa châu đánh vào. Viên thuốc kia đắng chát, nhai nuốt xuống liền biến thành một cỗ nhiệt lưu, chậm rãi chui vào trong đan điền. Mà ba đạo sức mạnh này gặp được nhiệt lưu, thế nhưng tốc độ liền chậm lại, dần dần an phận xuống dưới. Cảm giác đau đớn cũng chậm rãi giảm bớt. "Lưu Trưng, ngươi... Ngươi có đỡ chút nào không?" "Tốt hơn chút... Ta chỉ sợ là..." Lưu Trưng lúc này cảm thụ được chân khí trong cơ thể, mà trong đầu nàng cũng rất nhanh nhớ lại một bộ tâm pháp khẩu quyết. Đó đều không phải là nội công pháp môn cơ bản mà Liêu Uy chỉ dạy, mà là nội công của Lăng Vân kiếm pháp nàng đọc được trước khi rời nhà. -Khi nhân bất thức lăng vân mộc, trực đãi lăng vân thủy đạo cao.
|
Chương 37: Tu luyện
Lúc này, Lưu Trưng có thể nghĩ đến nội công tâm pháp cùng khẩu quyết của Lăng Vân kiếm pháp hoàn toàn là bởi vì ba cỗ chân khí quấy phá. Lúc này mới kéo lại suy nghĩ của nàng Tình huống như vậy rất giống lúc tu tập nội công tâm pháp. Lăng Vân kiếm pháp coi trọng chính là ba bí quyết, một là nhẹ, hai là mau, ba là ác ứng với ba bộ phận là chân, tay, cùng ngực. Bởi vậy tu luyện ra ba cảnh giới, chính là "Lăng không", " Lăng Phong", cuối cùng là "Lăng Vân". "Lăng không" chính là hình dung kiếm thế nhẹ nhàng phóng khoáng. Luyện thành tầng thứ nhất chính là cử trọng nhược khinh, mơ hồ không chừng, đối địch là lúc làm người ta đoán không ra; "Lăng phong" nói đúng ra là tốc độ ra chiêu thức. Luyện đến tằng thứ hai, kiếm chiêu phóng ra như một cơn lốc mạnh mẽ, khiến cao thủ bình thường không kịp phản ứng; "Lăng vân" là hình ảnh hình dung ra cảnh giới cuối cùng, tu luyện tới bước này, liền cao như đám mây, có sức mạnh bễ nghễ thiên hạ. Theo lý mà nói, tu luyện Lăng Vân kiếm pháp, xác nhận phải luyện từ cơ bản nhất "Lăng không , tiếp theo mới đến tằng thứ hai, cuối cùng mới có thể luyện thành tầng thứ ba. Nhưng cha của Lưu Trưng, Diệp Lâm Phong lúc luyện thành bộ kiếm pháp kia, lại nghiên cứu ra một cách cổ quái khác để luyện. Đó là đem ba tầng công phu phân liệt thành ba cỗ chân khí bất đồng, lấy trận pháp tương liên, thế nhưng có thể lấy ba đại chiêu số biến ảo tổ hợp thành uy lực càng lớn, trùng trùng điệp điệp. Diệp Lâm Phong lúc nghiên cứu Lăng Vân kiếm pháp có đơn giản ghi chép lại. Mà giờ phút này Lưu Trưng cảm thấy tình huống của mình cùng Diệp Lâm Phong hoàn toàn tương phản. Giả sử trong cơ thể nàng thật sự là ba cỗ chân khí "Lăng không", "Lăng phong", cùng "Lăng vân", nhưng thật hiển nhiên ba cỗ chân khí này không chịu nàng không chế, ngược lại không ngừng ở trong cơ thể nàng quấy rối. Như vậy, nếu nàng muốn đem chân khí để sử dụng, nhất định phải đem ba đạo chân khí này tập hợp làm một. Ngược lại, nếu là bỏ mặc, rất có thể dưới tình huống bị phản phệ tán loạn, nổ tan xác mà chết. Đây là kết luận rút ra sau khi Lưu Trưng phỏng đoán. Nhưng dù sao nàng cũng không bao giờ tu luyện qua pháp môn, đối chuyện này hiểu biết không nhiều lắm. Không biết bên trong quá trình sẽ phát sinh biến hóa gì. Hơn nữa giờ phút này bản thân lại đang ở trong miếu hoang đổ nát, bên người còn có Nam Cung Nhã đang cần bảo vệ. Lưu Trưng như thế nào cũng không thể an tâm. Bất quá Nam Cung Nhã tuy rằng thiên tính đơn thuần, nhưng trí tuệ lanh lợi, giỏi quan sát ngôn sắc, lại thêm nàng một lòng yêu say đắm Lưu Trưng, lúc nào cũng đều khắc khắc lưu tâm ánh mắt, hành động của nàng. Sớm đem tính nết, tâm tính của Lưu Trưng hiểu đến căn kẽ. Lúc này thấy sắc mặt của Lưu Trưng hơi chần chừ, vẻ mặt khác thường, liền biết việc phản phệ vẫn chưa giải quyết xong. Huống chi, Lưu Trưng theo bản năng nói ra nửa câu. "Ta chỉ sợ là..." Nam Cung Nhã mơ hồ đoán, liền mở miệng nói: "Có phải có hay không... Còn có chỗ nào khó xử?" Lưu Trưng thoáng do dự, thoáng gật đầu. Lúc này trong cơ thể nàng mặc dù vẫn còn vài cỗ chân khí tán loạn, nhưng có lẽ vừa uống thuốc xong, các luồng chân khí được áp chế, khiến nàng tam thời không đáng ngại, chính là cả người mệt mỏi, vẫn có chút chưa khôi phục lại. Nam Cung Nhã vốn bởi vì ăn ngủ ở ngoài hoang dã trong miếu đổ nát mà còn sợ hãi khẩn trương, nhưng lúc này gặp biến cố, lại làm cho nàng không biết từ đâu sinh ra dũng khí, vội vàng nói: "Còn cần thuốc hay cái gì vậy, chúng ta cùng nghĩ biện pháp là được. Nếu... Nếu ngươi không thể làm, để cho ta làm đi thôi!" Lưu Trưng nao nao, lại hỏi nàng: "Ngươi không sợ hãi?" "Nếu là ngươi bỏ lại ta một mình, ta tự nhiên là sợ hãi." Nam Cung Nhã dừng một chút, lại nhìn Lưu Trưng liếc mắt một cái mới nói: "Nhưng nếu là vì ngươi, nghĩ đến ngươi ở nơi này chờ ta. Ta vô luận như thế nào cũng sẽ không sợ hãi, cũng không cần sợ hãi! Nhưng mà, ngươi yên tâm, ta tuy rằng có thể vì ngươi liều mạng, nhưng cũng sẽ vì ngươi bảo vệ bản thân, cho nên ta..." "Ta không cần ngươi phải mạo hiểm, cũng không cần phải liều mạng." Lưu Trưng cắt đứt lời của Nam Cung Nhã, lắc lắc đầu nói: "Ta chỉ cần ngươi ở chỗ này coi chừng ta, không ly khai nửa bước, nhưng..." "Cái gì?" Nam Cung Nhã có chút sốt ruột. "Nhưng ta không biết khi nào mình mới có thể tỉnh lại." Lưu Trưng đè xuống câu nói kia không nói, chỉ nói lại: "Ta cũng không biết chính mình có thể tỉnh lại hay không." Trong lòng nàng hiểu được, tại tình huống nguy cấp như thế này, các luồng chân khí tán loạn, mạnh mẽ tu luyện nội công, ít nhiều đều có thể thất bại. Cho nên nàng do dự thật lâu, không biết rốt cuộc vẫn phải đánh cược một phen, hoặc là nên mặc kệ nội thương, suốt đêm đưa Nam Cung Nhã đến trong thị trấn gần đây. Dù sao trong rừng núi hoang vắng, nguy hiểm không lường trước được nhiều lắm. Nàng thật sự không yên tâm để Nam Cung Nhã một mình đối mặt. Lưu Trưng đang do dự đều bị Nam Cung Nhã để ở trong mắt, cho nên không chờ nàng nghĩ nhiều nữa. Nam Cung Nhã đã muốn ôm lấy tay nàng, rất là xúc động nói: "Không cần chỉ vì ta mà nghĩ, nếu ngươi... Có gì bất trắc, ta cũng không sống nổi." Lưu Trưng nhìn Nam Cung Nhã. Lúc này Lưu Trưng phát hiện, chính mình cũng có chút không nỡ chết. Nàng muốn hảo hảo còn sống, để người này ở bên nàng cả đời. Chỉ cần vừa nghĩ đến Nam Cung Nhã một người cô độc, sợ hãi, Lòng Lưu Trưng tràn ngập kiên định cùng dũng khí chưa bao giờ có. --Nàng nhất định có thể luyện thành công, luyện được Lăng Vân kiếm pháp. Lưu Trưng nghĩ nghĩ, đơn giản gật đầu đem tình huống của mình nói cho Nam Cung Nhã. Nam Cung Nhã rất nhanh gật đầu: "Hảo, ta coi chừng dùm ngươi. Ngươi nếu không tỉnh, ta tuyệt đối sẽ không rời đi." Hai người thương nghị đã xong, liền đem trong miếu thu dọn một chút. Ý tưởng của Lưu Trưng là muốn tìm một nơi không bị quấy nhiễu để tu luyện. Ở trong miếu đổ nát đi dạo một vòng, phát hiện bên trong đều là những thứ cũ nát, nhất thời không dọn hết được. Nam Cung Nhã cẩn thận tìm xung quanh, ánh mắt dừng ở trong cái hốc ở sau lưng tượng phật. "Nơi đó... Cái hốc phía sau mành che... Cũng không biết là cái gì." Lưu Trưng gật gật đầu, cầm cây đuốc, đi lên nhìn một chút. Bên trong cái hốc lớn kia thế nhưng có một gian phòng. Chắc là một gian mật thất được làm sau tượng phật trước khi cái miếu bị bỏ hoang, nhưng mật thất đến tột cùng để làm gì, đã không thể đoán được. Bởi vì bên trong gian phòng nhỏ này là một khoảng không trống rỗng, cái gì cũng không lưu lại. Nam Cung Nhã cũng tiến lên, hỗ trợ đem căn phòng này quét tước lại một chút, lại ở gần cái hốc trải ra một tấm thảm mỏng mới giúp đỡ Lưu Trưng ngồi xuống. "Ta ở bên ngoài chờ ngươi." "Ừ." "Ngươi..." Nam Cung Nhã có chút không tha, nhưng vẫn cắn chặt răng, đưa tay rút ra: "Phải sớm một chút... Sớm một chút tỉnh lại." "Ừ." Nam Cung Nhã gặp Lưu Trưng có vẻ mặt kiên định, cũng thoáng thả tâm, đi ra. Bất quá chỉ trong giây lát, bên cạnh cái miếu đổ nát cạnh đống lửa chỉ còn một mình Nam Cung Nhã. Nhưng nàng lúc này dũng cảm hơn lúc trước nhiều lắm. Lúc trước có Lưu Trưng để dựa vào, mà lúc này... Cũng là Lưu Trưng dựa vào nàng. Nhưng mà bên trong phòng kia vẫn không có chút động tĩnh nào, quả thực giống như bên trong không có ai. Nam Cung Nhã ngồi đến không chịu nổi, đang nghĩ ngợi có nên đứng dậy vào liếc mắt một cái, lại nghe thấy bên ngoài cửa miếu truyền đến những tiếng bước chân. Có người tới đây? "La Thanh nhìn phía sau... Có người đuổi theo hay không..." "Thiếu chủ, chúng ta chạy xa như vậy, chắc là... Chắc là không có việc gì." Ngoài cửa truyền đến thanh âm của hai người, nói có chút thở không xong, nhưng nghe vào trong tai Nam Cung Nhã lại cảm thấy rất quen. Nàng đột nhiên nhớ tới, hình như là... Thượng Quan Sách Vân? Cửa miếu đổ nát két một tiếng bị mở ra. Người đi đầu là Thượng Quan Sách Vân, mà đi theo phía sau hắn là người hầu áo xanh lúc nào cũng canh giữ ở bên người, La Thanh. Hai bên thấy nhau, đều cả kinh. "Nhã muội muội... Muội như thế nào lại ở chỗ này?" Thượng Quan Sách Vân hết sức kinh ngạc, nhưng rất nhanh nhớ tới cái gì đó, nhìn xung quanh một vòng, mới nói: "Muội không phải... Diệp Lưu Trưng ở đâu?" "Ngươi... Ngươi như thế nào lại tới nơi này?" Nam Cung Nhã căn bản không trả lời vấn đề của hắn, hỏi ngược lại. Thượng Quan Sách Vân cũng không để ý, đi về phía trước, thoáng thở phảo một cái, mới giải thích: "Cẩm Quỳ sơn trang đã xảy ra chuyện, chúng ta chạy đến đây." Nguyên lai sau khi đại hội võ lâm ở Cẩm Quỳ sơn trang kết thúc, các danh sĩ võ lâm cũng không có lập tức rời đi, mà phần lớn đều được Đoàn trang chủ giữ lại ngủ mấy ngày. Lúc ấy Lưu Trưng trúng hàn độc, Nam Cung Nhã cũng đi đến trúc ốc để chiếu cố nàng. Hai người lúc ấy đối với bên ngoài không có hiểu biết. Mấy ngày sau, Lưu Trưng cùng Nam Cung Nhã mới xuống núi, Thượng Quan Sách Vân theo sau phát hiện, vì thế cũng đi theo xuống núi, tính toán đi tìm. Ai ngờ hắn mới vừa đi ra cửa trang, liền phát hiện không đúng. "... Nhìn như người của U Minh phủ, không biết suy nghĩ biện pháp gì, thế nhưng chỉ trong vài ngày đã lẻn vào trong trang, ám toán mấy cao thủ lợi hại. Đến ngày đó cũng là lúc phát động, trong ngoài phối hợp, vọng tưởng đem toàn bộ mọi người trong sơn trang tiêu diệt!" Nam Cung Nhã nghe thấy kinh hồn táng đảm, vội vàng hỏi: "Vậy sau lại thế nào? Đại ca của ta, Nam Cung Tụng, còn có Công Nghi Ngưng... Bọn họ... Bọn họ thế nào? Ngươi lại như thế nào? Ngươi như thế nào lại trốn được?" Nàng hỏi một hơi rất nhiều vấn đề, nhưng Thượng Quan Sách Vân vừa nghe xong, lúc này trên mặt hiện ra thần sắc xấu hổ. "Nói chuyện với ngươi a!" "Ta...Ta cũng không biết." Thượng Quan Sách Vân ngượng ngùng nói: "Ta cảm giác không đúng, liền chạy nhanh tìm chỗ phòng thủ kém phá vây mà ra... Chạy... Chạy xuống núi. Không bao lâu sau, liền thấy Cẩm Quỳ sơn trang bị cháy lớn: cháy tới tận trời, đem bầu trời đều đốt đỏ..." Nam Cung Nhã lộ vẻ mặt khinh thường: "Ngươi... Một mình ngươi trốn ra?" "Ta...Ta cũng..." Thượng Quan Sách Vân nói không ra lời. Nhưng người hầu của Thượng Quan Sách Vân, La Thanh lại phẫn nộ nói: "Quái vật này thân pháp quỷ dị, võ công cao cường. Thiếu chủ cùng thuộc hạ hai người có thể phá vây mà ra đã là khó rồi. Nếu thật sự ở lại bên trong sơn trang cũng không hề có biện pháp, chẳng qua là chịu chết!" "Đúng vậy... Cha ta... Hắn cũng còn đang trong sơn trang..." Thượng Quan Sách Vân tựa hồ là từ lý của La Thanh tìm được một ít khí lực, lại nói: "Ta đây trở về nhà triệu tập cao thủ..." "Khi đó có tác dụng gì!" Nam Cung Nhã nắm tay lại, căm giận nói. Nguyên bản đang bị lửa giận thiêu đốt, khơi dậy như một đóa hỏa hoa, đâm rồi vang lên. Mà ba người bên trong ngôi miếu đổ nát lại yên tĩnh không một tiếng động, không ai nói chuyện. Nam Cung Nhã thở thật dài, trong lòng càng sầu lo. Cẩm Quỳ sơn trang đột nhiên gặp chuyện không may. Người nhà mình, hảo tỷ muội cũng không biết ở đâu, mà Lưu Trưng lúc này đang trong thời kỳ tu luyện nội công nguy hiểm, hơi vô ý sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Mà chính nàng... Trừ bỏ ngoài việc ở ngoài lo lắng cho bọn họ, thế nhưng chẳng làm được gì. Cố tình lúc này nàng còn phải đối phó với Thượng Quan Sách Vân, người căn bản ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn, lại không thể để cho hắn phát hiện Lưu Trưng đang ở trong hốc tường phía sau tấm mành che. Nam Cung Nhã rốt cuộc cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, suy sụp ngã xuống đất. Lưu Trưng... "Ngươi nhất định phải mau tỉnh lại." Nàng thầm nghĩ ở trong lòng.
|
Chương 38: Phân đạo
"Diệp Lưu Trưng, hắn.... Rốt cuộc đi nơi nào?" Ngày đã hừng sáng, Thượng Quan Sách Vân nhìn thoáng qua Nam Cung Nhã đang ngồi cạnh đống lửa, nửa tỉnh nửa mê, lại hỏi một lần. Nam Cung Nhã cả một đêm lo lắng, sắc mặt tự nhiên không tốt. Thượng Quan Sách Vân muốn hỏi nhưng nhìn sắc mặt của nàng liền im lặng nhịn xuống. Thẳng đến trời sáng hẳn, Thượng Quan Sách Vân vội vã muốn đi, cuối cùng mới hỏi ra miệng. Nhưng Nam Cung Nhã nghe xong lời này sắc mặt càng kém. "Ngươi muốn chạy trốn thì tự mình chạy đi, còn trông nom đến ta làm cái gì." Thượng Quan Sách Vân vốn có hảo ý quan tâm, nhưng nghe nói như thế lại làm cho hắn bộc phát tính tình. Nhất là nghe được chữ "Trốn", lại càng làm cho hắn thẹn quá thành giận, thiếu chút nữa sẽ vẩy tay áo mà đi. Nhưng hắn lại thấy Nam Cung Nhã ngồi co ro bên đống lửa đã tắt, sắc mặt tái nhợt, đầy mặt u sầu. Bộ dáng thật là chọc người trìu mến, làm cho hắn như thế nào cũng không thể nhẫn tâm được. Hắn hơi dừng một chút, chỉ cho là Nam Cung Nhã vẫn là tính tình trẻ con, liền cũng không để ý, chỉ nói: "Nhã muội muội ta biết muội đối với ta có hiểu lầm. Nhưng lúc này không phải là lúc bốc đồng. Quái vật kia không biết khi nào sẽ đuổi tới. Chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây sẽ tốt hơn." Nam Cung Nhã thờ ơ. "...Mặc kệ Diệp Lưu Trưng đi nơi nào. Lâu như vậy cũng không xuất hiện, chỉ sợ là sợ chết đem muội bỏ lại, bằng không vì sao vẫn chưa trở về ? Nhã muội muội, muội đừng đợi nữa, đi theo cùng chúng ta thôi." Thượng Quan Sách Vân tận tình khuyên bảo vài câu, thanh âm đầy sự ôn nhu: "Chuyện tình trước đây ta có sai, muội cũng... muội cũng hồ nháo. Chúng ta hôm nay đem mọi chuyện nói rõ ràng, chuyện cũ xóa bỏ, coi như chưa từng phát sinh quá. Về sau ta nhất định thành tâm đối đãi muội được không?" Nam Cung Nhã nhìn hắn một cái, chỉ nói một câu. "Nàng sẽ không bỏ lại ta." Thượng Quan Sách Vân chính là đệ tử (con cháu) thế gia, từ nhỏ chính là chúng tinh củng nguyệt (được mọi người tung hô), được mọi người truy phủng, chưa bao giờ ăn nói khép nép như vậy. Hắn cho dù có tính nhẫn nại nhưng cũng bị dùng hết. "Muội là có ý gì? Ta lúc trước bất quá là có chuyện gấp phải làm. Vì hỏi thăm tung tích của Lăng Vân kiếm mới bất đắc dĩ đem muội làm tiền đặt cược. Sau lại nghĩ mọi biện pháp tìm muội trở về, nhưng cho tới hôm nay, muội một chữ cũng không nghe vào! Lúc này ngáy cả bóng dáng của Diệp Lưu Trưng cũng không thấy, muội lại bày ra bộ dáng thế này!" Nam Cung Nhã vốn là mặc kệ, nhưng lại nghe thấy ba chữ "Lăng Vân kiếm", nàng lại sửng sốt. Nàng từ nhỏ liền chỉ an tâm làm thế gia tiểu thư, đối chuyện trong chốn võ lâm giang hồ không để ý nhiều lắm. Tuy rằng từng nghe qua tên tuổi của Lăng Vân kiếm, nhưng hiều biết về nó chỉ giới hạn ở "Tựa như nó là cái gì đó kiếm thần". Thẳng đến khi gặp được Lưu Trưng, sau trận chiến tại Linh Tà thôn, Lưu Trưng chính mồm nói trên người nàng đang đeo Lăng Vân kiếm. Nam Cung Nhã tuy hơi hơi có chút kinh ngạc, nhưng nguyên nhân chính là vì nàng biết rất ít cho nên cũng không có suy nghĩ gì nhiều lắm. Về sau, Lưu Trưng lại bắt đầu luyện võ, bộ pháp, kiếm pháp gì cũng nói cho nàng, lại không nói công phu là từ đâu tới. Lúc sau Công Nghi Ngưng tuy rằng nhắc nhở, nhưng Nam Cung Nhã thật sự là thiếu nữ đang yêu, chỉ cảm thấy Lưu Trưng đối nàng tốt, nàng liền cảm thấy mĩ mãn, vẫn không có hứng thú tìm hiểu nghiên cứu cái gì. Dù sao, nếu Lưu Trưng muốn nói, tự nhiên sẽ nói cho nàng. Một ngày trước khi Lưu Trưng bị hàn độc phát tác. Nhắc đến ba cỗ chân khí, đem nguyên lý luyện công đều nói rõ, nhưng tại sao có ba luồng chân khí, muốn luyện loại công phu gì thế nhưng không được Lưu Trưng đề cập tới. Những thứ này Nam Cung Nhã không thèm để ý, cũng lười hao tâm tổn sức suy nghĩ. Nàng chỉ quan tâm tới chuyện Lưu Trưng có thể loại bỏ hết hàn độc hay không, có thể tỉnh lại để cùng nàng ra ngoài hay không. Nhưng mà lúc này, Thượng Quan Sách Vân thế nhưng cũng nhắc tới "Lăng Vân kiếm". -- Lăng Vân kiếm là của Lưu Trưng. Trong lòng Nam Cung Nhã nhận định, liền không nhịn được hỏi lại một câu: "Ngươi vì cái gì muốn biết tung tích của Lăng Vân kiếm?" Thượng Quan Sách Vân lúc này mới phát hiện mình nỡ lời, sắc mặt liền trở nên xấu hổ. "Lăng Vân kiếm quan trọng như vậy sao?" Nam Cung Nhã quan sát ngôn sắc, cố ý nói: "Thượng Quan gia không phải thế gia có trăm năm kiếm thuật hay sao? Có bảo bối hiếm có nào không có, cố tình còn thiếu thanh kiếm này?" "Muội ... Muội sẽ không hiểu." Thượng Quan Sách Vân tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng rồi lại nhịn được. "Ngươi không nói, ta như thế nào sẽ minh bạch?" Nam Cung Nhã ngoảnh mặt ra chỗ khác. "Đây... Kỳ thật..." Thượng Quan Sách Vân ha miệng thở dốc, lại quay sang nhìn thoáng qua người hầu La Thanh, La Thanh rất hiểu ý, liền quay đầu lại coi chừng dùm. Thượng Quan Sách Vân lúc này mới nói: Nói cho muội nghe kỳ thật cũng không có gì. Kỳ thật ba ta muốn đem về Lăng Vân kiếm. Về phần thanh kiếm kia để làm gì, ông cũng không có nói. Ta đoán, ông nghe chừng là thần kiếm mất tích, muốn giúp bạn cũ đem vũ khí tùy thân trở về." Thượng Quan Minh như thế nào có hảo tâm như vậy? Hơn nữa Thần kiếm cùng Thượng Quan Minh là sao đạt đến cái gọi là "Bạn cũ."? Nam Cung Nhã nhịn không được oán thầm ở trong lòng, chỉ sợ hắn muốn nhân cơ hội này đoạt lấy bảo kiếm cho chính mình. "... Cha ta đối với việc này rất coi trọng. Cho nên sau khi chúng ta đi vòng qua Thanh Thủy trấn, ta vừa nghe nó đại lão bản của Kim Ngọc đổ phường biết tung tích của Lăng Vân kiếm ,liền quyết định đi xem. Vốn muốn vì cha ta mà phân ưu, ai ngờ..." Nam Cung Nhã có chút buồn cười: "Chỉ vì một thanh kiếm? Cho nên sẽ đem ta..." "Không, thanh kiếm này không phải vật phàm! Nghe nói Diệp Lâm Phong chính là bởi vì có thanh bảo kiếm này mới có thể trở thành thần kiếm!" Thượng Quan Sách Vân còn muốn đem Lăng Vân kiếm khen ngợi một phen, lại thấy sắc mặt Nam Cung Nhã hiện lên một chút không kiên nhẫn. Hắn rất nhanh ý thức được lời nói của mình không được đúng vì vậy vội nói: "Nói sau, ta lúc ấy cũng cân nhắc ở trong lòng một phen, cảm thấy mặc dù thua ván cược... Ta cũng có tin tưởng có thể đoạt lại muội..." "Hừ..." Nam Cung Nhã gật đầu như có điều suy nghĩ. Thượng Quan Sách Vân nóng nảy: "Nhã muội muội, cãnh giờ đã muốn không còn sớm. Chúng ta thu thập một chút rồi lên đường đi." Nam Cung Nhã cũng rất sảng khoái gật đầu: Ừ chuyện cũ nghe xong rồi, các ngươi có thể đi." "Muội... muội muốn chờ hắn?" "Đúng." "Mặc dù... Mặc dù người của U Minh phủ đến muội cũng không đi?" "Đúng vậy." Ánh mắt của Nam Cung Nhã rất kiên định, cười tươi như hoa. Nhưng mà nụ cười này là vì một người khác... Thượng Quan Sách Vân cảm thấy đau đớn, lại vẫn cố chấp nói: "Không được, ta nhất định phải mang muội rời đi nơi này. Mặc dù muội vẫn đối với ta chứa nhiều oán hận. Ta cũng thể để mặc muội ở nơi này không quan tâm đến." Nam Cung Nhã bất đắc dĩ nói: "Không cần, ta đối với ngươi sớm không có gì oán hận. Sinh tử của ta cũng đều do ta lựa chọn, cùng ngươi không quan hệ." "Ta đã bỏ lại muội một lần, lần này, ta vô luận như thế nào cũng không thể lại làm cho mình hối hận." Thượng Quan Sách Vân khó có được thể hiện ra thái độ cường ngạnh của mình: "Nếu muội không đi, ta điểm huyệt của muội cũng được, trói muội lại kéo đi cũng thế. Tóm lại..." "Ngươi... Ngươi dám!" Nam Cung Nhã có điểm nóng nảy. "Nếu là có chỗ mạo phạm, hủy danh dự của muội, ta ngay lập tức đem muội về Thượng Quan gia thành thân." Thượng Quan Sách Vân nói rất có khí phách. "Thượng Quan Sách Vân, ngươi là ngụy quân tử! Tiểu nhân vô sỉ! Cầm thú không bằng... Ngươi..." Nam Cung Nhã mở miệng nói ra, rõ ràng là nghĩ được cái gì mắng cái ấy. Thượng Quan Sách Vân nhưng không để ý tới, cao giọng phân phó La Thanh đi dắt ngựa. Nam Cung Nhã vừa hoảng lại vừa vội, lại không thể hướng Thượng Quan Sách Vân giả thích. Vô thức liền hướng con mắt nhìn về phía cái hốc lớn phía sau tượng phật. Nàng lúc này chỉ có thể hi vọng Lưu Trưng có thể lập tức tỉnh lại, từ nơi đó đi ra, đứng ở bên cạnh nàng. Nhưng mà bên trong cái hốc đó vẫn không hề có động tĩnh gì. Nam Cung Nhã liếc nhìn khiến cho Thượng Quan Sách Vân chú ý. Nguyên bản Thượng Quan Sách Vân nghi ngờ hướng đi của Lưu Trưng, lúc này phát hiện Nam Cung Nhã mặt đầy lo lắng lại nhìn chằm chằm vào chỗ kỳ quái kia, cảm thấy có điểm khả nghi, liền đi lên vài bước, muốn tiến vào điều tra một phen. Nhưng tình hình lúc này khẩn trương, Nam Cung Nhã đột nhiên bừng tỉnh, lớn tiếng hô một câu: "Thượng Quan Sách Vân!" Thượng Quan Sách Vân bị dọa hoảng sợ, ngừng chân quay đầu lại. Nam Cung Nhã thế nhưng hướng hắn tươi cười. Tuy nụ cười này có chút tái nhợt cùng mệt mỏi, nhưng ít ra là đối với hắn nở nụ cười. Thượng Quan Sách Vân cảm thấy vui vẻ, vội hỏi: "Nhã muội muội, muội suy nghĩ cẩn thận?" "Ừ." Nam Cung Nhã gật đầu: "Ta đi theo ngươi. Bất quá... Ngươi đi ra ngoài trước chờ ta. Y phục trên người ta có chút ô uế, ta muốn thay một bộ y phục khác rồi mới lên đường." Thượng Quan Sách Vân lập tức gật đầu: "Hảo, hảo. Ta đi ra ngoài chờ muội, muội mau một chút." Khó trách nàng nhìn chằm chằm cái hốc kia, chắc là muốn tìm chỗ thay y phục. Thượng Quan Sách Vân người này kỳ thực không có nhiều tâm nhãn. Thấy Nam Cung Nhã thay đổi, liền tự mình tìm lý do cho hành động kỳ quái của nàng, vui vẻ đi ra ngoài. Nam Cung Nhã chờ hắn đi ra ngoài, vội vàng bước lên đài hương, chui vào trong hốc. Lưu Trưng vẫn ở trong. Nàng khoanh chân ngồi trên tấm thảm mỏng, nhắm mắt liễm thần, vẫn không nhúc nhích, giống như đang nhập định. Trong lòng Nam Cung Nhã sợ hãi, thật cẩn thận dò xét hơi thở, tựa hồ giống như không. Lại nhẹ nhàng đưa tay lên trước ngực Lưu Trưng để cảm nhận, tim vẫn đang đập. Nàng cuối cùng nhẹ nhõm thở ra. Nhưng nàng cũng không thể ở trong căn miếu đổ nát này để chờ nàng. Nam Cung Nhã ôm chút hy vọng xa vời, trong chốc lát hy vọng Lưu Trưng có thể đột nhiên tỉnh lại. Nhưng đợi thật lâu, nghe thấy Thượng Quan Sách Vân cao giọng ở bên ngoài thúc giục, Lưu Trưng vẫn không phản ứng chút nào. Nam Cung Nhã rốt cuộc hết hy vọng. "Lưu Trưng... Ngươi... Ngươi nhất định phải đến tìm ta." Nàng nhỏ giọng nói thầm một câu, nước mắt liền trào ra. "Ta cũng sẽ nghĩ biện pháp trốn ra, tìm về chỗ của ngươi..." Nàng nghĩ đến đi ra ngoài cũng là đem Lưu Trưng một người bỏ lại, còn không biết có thể gặp đến biến cố gì hay không, trong lòng lại đau đớn vạn phần. Nam Cung Nhã chỉ có thể ở trong lòng âm thầm khẩn cầu. Hy vọng trên trời có thể thương tiếc các nàng, lại cho các nàng cơ hội đoàn tụ. "Lưu Trưng, chúng ta đã nói rồi, mặc kệ ta đi ra ngoài rất xa... Tóm lại, con đường này, chúng ta mỗi người đi một nửa, rất nhanh là có thể tái kiến, đúng không?" Lưu Trưng vẫn không phản ứng chút nào. Nam Cung Nhã rốt cuộc hạ quyết tâm, chui ra ngoài hốc tường, đi ra bên ngoài miếu. "Nhã... muội muội... muội..." "Tìm không thấy quần áo, liền lười thay." "Vậy hành lý của muội đâu?" "Bỏ đi! Ngươi mua mơi cho ta đi!" "... Hảo." Mạc dù đã là cuối hạ, nhưng lúc này mặt trời lên cao, ánh sáng chiếu xuống, rất nhanh liền trở nên khô nóng. Nam Cung Nhã kiên trì một mình một ngựa. Thượng Quan Sách Vân tuy trong lòng lo lắng, nhưng cũng không tốt miễn cưỡng, đành phải cho La Thanh dắt ngựa cho nàng, chính mình cưỡi một con. Cố tình Nam Cung Nhã nói mình sợ hãi, phân phó La Thanh đi chậm môt chút. Thượng Quan Sách Vân tuy rằng nôn nóng, nhưng đành phải đi một đoạn, chờ một đoạn. Nguyên bản tòa thành cách đó không xa, nhưng đi con đường này suốt một buổi sáng, đến buổi trưa mói vào trong thành. Tòa thành này tên là Cẩm Vân, nhưng không phải bởi vì hoa cẩm vân mà đặt tên, mà là vì nơi này sản xuất ra vải Lăng La, thậm chí còn nổi danh thiên hạ vì thêu hoa văn cẩm tú. Nam Cung Nhã vừa vào thành liền không chịu đi rồi, đầu tiên là nói vừa nóng lại vừa mệt. Sau khi ăn uống một chút cùng nghỉ tạm lại bát đầu có hưng trí đi mua sắm y phục, dào phường thêu. Thượng Quan Sách Vân không dám để nàng một mình đi loạn, đành phải đem La Thanh đi cùng. Nào biết Nam Cung Nhã mới đầu không khỏe lắm, nhưng khi đi dạo phố lại tinh lực tràn đầy. Đem hai đại nam nhân mệt đến ngất ngư. Trì hoàn như vậy, sắc trời đã muộn. Thượng Quan Sách Vân đành phải ở trọ trọng khách điếm lớn nhất trong Cẩm Vân thành một đêm, ngày hôm sau lại dậy sớm khỏi hành. Nam Cung Nhã ôm một đống lớn "Chiến lợi phẩm" trở về phòng, chẳng biết tại sao lại đột nhiên nghĩ tới chuyện tình khi ở Dạ Đàm thành. Khi đó nàng cũng mua đồ lung tung, đến lúc thu dọn hành trang thành hai bao đại. Sắc mặt Lưu Trưng khi ấy... Nam Cung Nhã nghĩ đến, một hồi liền không nhịn được nở nụ cười. Nhưng khi cười xong, lại là vô tận khổ sở lo lắng. Ban ngày phải cùng Thượng Quan Sách Vân chu toàn, còn phải giả bộ vui vẻ. Lúc này, buổi tối, một mình đứng ở trong phòng, cảm giác khổ sở dang lên khiến cho nàng suy sụp. Nước mắt tách một cái, liền rơi xuống dưới. "Một hồi khóc, một hồi cười, đây là điên hay là choáng váng?" Ngoài cửa sổ đột nhiên truyền tới một tiếng cười khẽ của một nữ tử.
|