Duyên Kiếp
|
|
Chương 26
Bách Nhan không nghĩ tới Đường Nặc lớn như vậy còn tính trẻ con như thế, có phần tuỳ hứng, nhưng không thiếu đi khả ái. Ăn xong một quả táo, Đường Nặc đem hạt ném vào thùng rác bên cạnh.Gặp được Bách Nhan không có tính khí, Đường Nặc thấy mình như gặp phải một miếng bọt biển, cho dù đem lực nện qua nện lại đều như ném bùn vào biển, ngâm nước cũng không làm bốc hơi. Định giơ hai tay, nhưng có điểm phát không ra cảm giác, lại có điểm hận không thể vươn tay đem Bách Nhan bóp chết. Nàng liếc mắt nhìn Bách Nhan, "Nếu có ngày tôi thành tội phạm giết người, nhất định là do chị làm hại." Bách Nhan nhấp hạ khoé miệng đáp lại Đường Nặc, sau đó tựa trên đầu giường mở tivi, không dự định phản ứng lại với Đường Nặc. Nàng như điên chạy tới, cũng chỉ một phen mất mặt! Đường Nặc có phần tức giận nhìn chằm chằm Bách Nhan một cái, "Đi!" Lấy đi chiếc túi, đứng dậy hướng cửa phòng bênh đi tới. Tìm Bách Nhan tính nợ, nợ tính không thành, lỗ vốn một túi trái cây. Cái này gọi là gì? Trộm gà còn mất gạo? Giận dỗi! "Khụ khụ." Hai tiếng ho khan truyền đến trong tai Đường Nặc. Đường Nặc dùng bước chân, nàng làm sao quên Bách Nhan là bệnh nhân đi? Mà nàng lúc này chính là cố ý đi tới bệnh viện ăn hiếp một bệnh nhân? Đường Nặc trợn mắt, một cái tát dán trên trán, lại xoay người trở về bên giường ngồi xuống. Bách Nhan che miệng ho khan hai tiếng, giương mắt nhìn Đường Nặc, nàng không phải nói là "Đi" sao? Làm sao lại trở về? Đường Nặc nâng tay dò xét trán Bách Nhan, hơi sốt nhẹ, khí sắc cũng không tốt, trên người tầng nhu tĩnh trầm mặc khí tức, ôn nhu yếu đuối, khiến người ta dâng lên một cỗ thương tiếc, hết thẩy buồn bực đều tiêu tán vô hình. Đường Nặc dùng bên cạnh người Bách Nhan, người ta bây giờ còn là bệnh nhân. Nàng có cái gì cố chấp cùng Bách Nhan bắt bẻ? Lại có cái gì tốt tranh giành? Dài một tấc, ngắn một tấc, mệt cũng không đi. Nàng nghĩ chiếu cố Bách Nhan, không muốn Bách Nhan đang bênh lại không có một người dựa vào chăm nom. Chỉ là nghĩ đơn thuần, thích hay không thích không quan hệ. Bạn bè bình thường lúc bên nhau, chiếu cố cũng là việc nên làm. Bách Nhan tránh né Đường Nặc ánh mắt, không dám nhìn, đôi mắt kia nhìn người đặc biệt châm chú, như một hồ nước sâu thăm thẳm, mặt nước trong veo, đáy nước huyền bí sâu không nhìn được, nhìn ánh mắt Đường Nặc, không để lại gợn song khiến mặt nước thật yên tĩnh. Ánh mắt Đường Nặc thực thẳng, từ ánh mắt có thể nhìn nội tâm của nàng, sẽ không nhiễu loạn, sẽ không mập mờ, thản thản đãng đãng không e ngại, không sợ sệt. Đường Nặc rất an tĩnh, lúc rất chăm chú nhìn nàng, nàng có phần hoảng loạn, ánh mắt kia cất giấu khao khát của nàng lại vừa sợ ôn nhu. Quá mức ôn nhu, cho nên nàng sợ. Sợ chính mình không cẩn thận rơi vào ý tưởng ỷ lại, cũng sợ hồi báo đồng dạng ôn nhu. Đường Nặc ngồi một chút, thấy nhanh đã đên giờ đi làm, cùng Bách Nhan tạm biệt rồi ly khai. Trải qua sáng sớm nháo sự, Bách Nhan cũng biết tiểu tâm tư bên ngoài của nàng, thế nhưng nàng không bằng lòng bản thân chỉ trở thành bạn bè, từ Bách Nhan phản ứng và lập trường, Bách Nhan cũng không muốn cùng nàng phát triển. Động tâm rất dễ, sự tình trong nháy mắt, có thể phát triển tiếp hay không, vậy phải xem có hay không duyên phận sâu đậm. Nào có thể cưỡng cầu, chỉ có duyên phận phải xem ý trời, cưỡng cầu không được. Nàng gần đây hiểu được rất ít, đối với sự tính bất khả kiến loại này lại càng không muốn nghĩ nhiều. Nàng nguyện ý đem Bách Nhan trở thành bạn bè, đối đãi thái độ bình thường. Bách Nhan chỉ là một người yêu nữ nhân, cũng không phải độc xà mãnh thú. Tại thời điểm nàng yếu đuối, nên bên cạnh nàng một chút. Hai ngày liên tiếp, Đường Nặc mỗi sáng đều rời giường sớm nửa tiếng đi bênh viện đưa bữa sáng, buổi trưa mua cơm nước đi bệnh viện cùng Bách Nhan ăn, buổi tối nấu cơm, hầm canh mang theo. Nàng phát hiện Bách Nhan ăn không nhiều, nhưng thích canh, trên cơ bản mỗi lần mang canh đều uống hết, cho nên lúc nấu canh có thêm chút tâm tư. Nếu đã chăm sóc bệnh nhân thì phải chăm sóc thật tốt. Buổi sáng ngày thứ ba, Đường Nặc nhận một cuộc gọi từ Bách Nhan, tiếng nói vẫn có chút khàn khàn, Bách Nhan bệnh vẫn chưa hết, liên tục sốt nhẹ, cổ họng nhiễm trùng cộng thêm ho khan, bác sĩ nó là phản ứng bình thường, qua vài ngày sẽ dần dần tốt. Bách Nhan bên trong điện thoại nói cho Đường Nặc hai chuyện, chuyện thứ nhất là nợ của công ty đã chuyển qua đủ, chuyện thứ hai là nàng đã xuất viện. Đây lúc đầu vốn là tin tốt, nhưng Đường Nặc biết rất rõ hoàn cảnh hiện tại của Bách Nhan, trạng thái tài chính hiện tại, một bên vẫn phải vận hành công ty, một bên phải trả nợ, rất căng thẳng, nếu như thoáng cái đem nợ công ty của nàng trả toàn bộ, khả năng bên vận hành sẽ gặp khó khăn. Đối với Bách Nhan thận trọng mà nói, nàng không thể hành sự đường đột như vậy. Thế nhưng hết lần này đến lần khác Bách Nhan vẫn cứ làm. Mà chuyện thứ hai càng làm cho Đường Nặc phát điên, sáng sớm đi còn sốt 38 độ, không có chút tinh thần, lại cư nhiên xuất viện. Nàng vừa định rống qua tới thì Bách Nhan đã treo điện thoại. Đường Nặc nắm điện thoại, vốn muốn gọi lại, mà vừa nghĩ, chuyện tất có nguyên nhân. Nàng do dự một chút, thu thập đồ đạc xong liền trốn ca chạy về, quả nhiên phát hiện Bách Nhan không ở nhà, gọi Bách Nhan điện thoại cũng không nói ở đâu. Đường Nặc có điểm gấp rút, mơ hồ cảm thấy Bách Nhan tình trạng. Nàng trực tiếp lái xe tới công ty Bách Nhan. Vừa đến dưới lầu, nghĩ không thích hợp, dưới lầu cũng không ít xe. Có một xe thương vụ dán trên đó tên công ty và quảng cáo. Đường Nặc nhíu mày, quẹo vào trong góc tìm một chỗ dừng xe, sau đó đi thẳng lên công ty. Vừa đến cửa công ty, chỉ thấy thiếu đi sự trật tự của trước kia, nhân viên tốp năm tốp ba đều sôi nổi nghị luận, hình như đều đang lo lắng tiền lương lấy được hay không hay chuyện công ty muốn phá sản. Bên trong công ty còn có nhiều người không liên can. Những người này nhìn không liên quan hay thuộc về nhân viên công ty, có lẽ là khách hàng hay người cung cấp. Nàng trở ra, những "người không liên quan" nhìn nàng, một cái quay đầu lại, tại nhóm người bên trong, Đường Nặc thấy mấy người nhìn quen mắt, đều là theo chân công ty của nàng có lui tới không ít, những người này đều là các xí nghiệp nhỏ ở địa phương, Đường Nặc cũng không quen hẳn, chỉ giới hạn giao tiếp trong buôn bán làm ăn. "Đường tổng giám." Một nữ nhân hơn bốn mươi tuổi từ trong đám người vội vàng chào hỏi Đường Nặc, trang điểm thật diêm dúa loè loẹt. Đường Nặc nhìn nàng nở nụ cười, gật đầu, sau đó hỏi, "Bách Nhan đã tới." Nữ nhân này nàng nhận thức, một nhân vật nổi danh mạnh mẽ trong giới kinh doanh bản địa. "Đã tới." Nữ nhân kia bỉu môi, vẻ mặt châm chọc. Đường Nặc lé mắt liếc nàng, hài hước hỏi, "Thế nào?" Nữ nhân kia bỉu môi, không lên tiếng. Đường Nặc đáp qua loa, nở nụ cười, hướng phòng làm việc của Bách Nhan đi tới, lúc đi qua phòng khách, thấy không ít người ngồi bên trong. Nàng gõ cửa, lên tiếng, "Bách Nhan." Cảm giác được bên cạnh không ít ánh mắt, nàng quay đầu, thấy rất nhiều người đều đang nhìn nàng. Qua một lúc, cửa mở, là Bách Nhan, mặc một bộ màu cà phê, mang đồi trang sức trang nhã, dõi mắt nhìn lại rất tinh xảo, mà Đường Nặc chỉ nhìn đến đôi mắt mệt mỏi của Bách Nhan. "Có việc?" Bách Nhan hỏi, thanh âm rất nhẹ, có phần thờ ơ. Đường Nặc hướng vào văn phòng quét mắt, có bốn năm người ăn mặc rất chỉnh tề, có nam có nữ, đều hơn ba mươi bốn mươi tuổi ở trong. "Xảy ra chuyện gì?" Nàng hỏi. Nàng cảm giác công ty Bách Nhan đang có chuyện hệ trọng. "Không có gì". Bách Nhan nở nhẹ nụ cười, dáng cười mệt mỏi, thiếu vẻ đạm nhiên phong nhã ngày xưa, như một cô nhạn bay cao, tĩnh mịch tuyệt vọng. Thấy Bách Nhan như vậy, Đường Nặc rất khó chịu, cũng rất đau lòng, Bách Nhan không nên chịu đựng nhiều như vậy, cũng không nên gánh trọng trách nặng như vậy trên vai. "Không có việc gì là tốt, vậy quay về bệnh viện đi, chị còn đang bệnh." Đường Nặc khơi cằm, một bộ ngữ khí không cho phép kháng cự, "Là tôi đưa chị vào bệnh viện, bệnh còn chưa khỏi tôi không muốn chị xuất viện." Bách Nhan nở nụ cười, sau đó che miệng ho khan hai tiếng, thanh âm ho khan như là từ trong phổi đi ra, có chút cảm giác tê tâm liệt phế. "Bách tổng, ba mươi vạn tiền hàng của tôi, cô rốt cuộc lúc nào trả? Hiện tại ngân hàng đều tới phong lâu*, chẳng lẽ muốn tôi đợi đến lúc cô phá sản?" Một cái nam nhân ục ịch hơn bốn mươi đi tới hỏi, giọng điệu rất không khách khí. *phong toả, đóng cửa Đường Nặc tập trung nhìn, rõ ràng đó là chồng của nữ nhân yêu diễm kia. Nàng quay đầu lại, nhìn Bách Nhan, kiểm tra? Có ý gì? Bách Nhan nhìn ra nghi hoặc trong mắt Đường Nặc, không định giải thích, nàng lắc đầu nói, "Không có gì, làm phiền cô hao tâm, chuyện tôi có thể ứng phó." Có thể ứng phó còn nhiều người ngồi ở chỗ này như vậy? Bách Nhan nhìn thấy Đường Nặc không đi, thở dài nói, "Trận này tôi bận rộn đến mức quên đi chuyện vay nợ của ngân hàng, lúc trước mua tầng lầu này nên có thể chấp để vay một khoản tiền. Mấy ngày nay nằm viện, ngân hàng không liên hệ được với tôi, lại trực tiếp gửi thư đến muốn phong toả . Một số bạn bè vãng lai lui tới, cho rằng công ty muốn đóng cửa, đều tới đòi nợ. Một chút hiểu lầm, nói rõ ràng là tốt rồi." "Nếu Bách tổng nói là hiểu lầm, ngài hiện tại nhanh chóng hoàn nợ, ngài đã kéo dài hơn một tháng rồi." Một người bên cạnh đi tới. Bách Nhan hướng bọn họ cười, "Ngượng ngùng, tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp." "Nhanh chóng, cô mỗi lần đều nói như vậy, vậy nhanh chóng của cô là khi nào?" Ngữ khí rất không thiện chí , muốn kích động. Con người tụ là thành đám, thất chuỷ bát thiệt??? so với năm nghìn con vịt cồn ầm ĩ hơn. Đường Nặc cho rằng nữ nhân cãi nhau rất lợi hại, không nghĩ nam nhân cãi nhau so với còn sôi nổi hơn nhiều, không chỉ lớn giọng, còn cuốn tay áo, uy hiếp đe doạ đầy đủ. Đường Nặc bị làm cho đau đầu, Bách Nhan đứng ở cạnh cửa, đầu cũng đau, không ngừng nhu huyệt thái dương. Đường Nặc thấy sắc mặt Bách Nhan khó xem, thân đứng ở đó hoảng loạn, có thể tuỳ thời ngã xuống. Lúc đầu, nàng chỉ muốn đến xem Bách Nhan phát sinh sự tình gì, muốn áp người về bệnh viện, này nhìn đến một đoàn người không buông tha người, đòi nợ giống như truy mệnh, muốn phát hoả. Nàng tức giận kêu lên, "Đều câm miệng hết con mẹ nó lại! Cãi đủ chưa, còn nghĩ đòi tiền!" Trong nháy mắt yên tĩnh lại, rồi lại cãi nhau. "Cô là ai?" Một nam nhân đến trước mặt Đường Nặc, so với nàng cao hơn mấy cm, Đường Nặc có chút áp lực. Thân hình có áp lực, nhưng khí thế không thể thua. Đường Nặc nhếch miệng, khơi cằm nói, "Tổng giám tài vụ." Nàng đỡ lấy Bách Nhan như muốn sắp đổ xuống, trực tiếp đẩy Bách Nhan ra cửa ban công, đem Bách Nhan mạnh mẽ kéo đi, sau đó "Rầm" một tiếng, đóng cửa thật mạnh, người bên ngoài sửng sốt.
Ngoài cửa, người nhận thức Đường Nặc buồn bực, cái họ Đường này chẳng lẽ song kiêm tổng giám tài vụ hai nhà? Không nhận ra thì nghĩ Đường Nặc là người quản tiền của công ty Bách Nhan. Tính tình này thật sự là hoả bạo!
|
Chương 27
Đường Nặc đóng cửa thật mạnh, đem mọi người trong phòng đều bị doạ. Nàng vừa quay đầu lại thì thấy bốn năm ánh mắt đồng loạt nhìn nàng, thực xấu hổ mà cười cười, đỡ Bách Nhan đến sô pha ngồi xuống, lại thay Bách Nhan rót nước, tiếp đó kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Bách Nhan đối diện với đám người kia. Nàng nhanh chóng quét qua năm người, lại nhìn đến chức vị cùng tính danh từng người, lập tức giả dạng thục nữ nói, "Ngượng ngùng quấy nhiễu các vị." Tư thái gì nha, phong phạm gì, mặc sức phô diễn đi ra, nói chung một câu nói, chính là đem bản thân bày ra thật sự hữu phạm. "Không sao.Xin hỏi ngài là?" Một vị nhân viên ngân hàng liếc mắt đánh giá Đường Nặc, ngữ khí khách sáo hỏi. "Tôi họ Đường." Đường Nặc nói, "Gọi Tiểu Đường là tốt rồi." Giọng nói vừa chuyển, trước hướng nhân viên ngân hàng thăm dò tình huống. Song song nàng cũng chú ý đến tình trạng của Bách Nhan, Bách đại mĩ nữ cho dù không sinh bệnh, ngân hàng cùng đám bên ngoài kia đòi nợ nhất nháo, sắc mặt cũng liền tái nhợt, trên trán mồ hôi lạnh ứa ra, ánh mắt có điểm rời rạc, ý thức đều không minh bạch. Đường Nặc nghĩ muốn đưa Bách Nhan đi bệnh viện, nhưng cũng thật sợ ngân hàng đem công ty Bách Nhan niêm phong, nếu như để ngân hàng phong bế, công ty sẽ thật phá sản. Mặc kệ thế nào, nàng cũng không muốn công ty Bách Nhan đóng cửa. Hiểu một chút đại khái tình huống của ngân hàng, phát hiện chưa tới tình cảnh không có khả năng cứu được. Nàng tính ra giá trị của tầng lầu này, lại hỏi xuống số tiền vay, Đường Nặc suy nghĩ, nói, "Kì thực, Bách tổng cũng không phải cố ý khất nợ ngân hàng. Các người hiện tại thấy tình huống của nàng, vẫn đang sinh bệnh nằm viện, hơn nữa sự tình công ty tương đối nặng nề, nhất thời sơ sẩy mới quá hạn chưa hoàn. Về phần vận hành công ty, hiện nay xác thực tài chính có chút khẩn trương, nhưng vẫn không đến mức không có năng lực hoàn trả. Tôi cùng nàng là bạn bè, đồng thời hai nhà chúng tôi cũng là đang hợp tác buôn bán." Đường Nặc nói đem danh thiếp đưa ra, "Hiện nay, tài chính bên này đều đang đầu tư cho hai hạng mục, đặc biệt là hạng mục bên kia của chính phủ, phía trước phía sau đầu nhập vào một khoản tiền lớn. Nhưng hai hạng mục này tài chính đều có thể thu hồi về, trong đó có một cái hạng mục của công ty tôi, tôi là tài vụ tổng giám, này một khoản tiền tôi có thể bảo đảm tiền nợ. Các người có thể đi kiểm tra tài khoản công ty chúng tôi, bên trong cũng đủ thoả mãn hoạt động tài chính để thanh toán khoản tiền kia. Đồng thời chúng tôi cũng dự định cùng Bách thị hợp tác tiến thêm một bước, có hướng về Bách thị cân nhắc. một cái khác là hạng mục trọng điểm của chính phủ đầu tư, theo tôi quan sát, hẳn không qua bao lâu là tới giai đoạn hai, tài chính có thể lấy được." Nàng dừng một chút, lại nói, "Ở người có khả năng cùng tự nguyện trả nợ, dưới tình huống thu hồi nợ mượn thế này có chút không thoả đáng, phải chăng có thể suy xét gia hạn thời gian." Nhìn bọn họ còn đang do dự, Đường Nặc còn nói, "Cho dù ngân hàng thu về một cái thế chấp để bán đấu giá, cũng phải đòi hỏi cả một quá trình và thời gian. Tôi nghĩ trong khoản thời gian này, Bách thị cũng sẽ đủ năng lực trả hết nợ." Lời của nàng vừa chuyển, mang vẻ thành khẩn nói, "Nếu như các người hiện tại thu hồi nợ, Bách thị rất có khả năng bởi vì không có địa phương làm việc,dẫn đến công trình chính phủ vô pháp vận hành..." Nói đến đây, nàng nhíu mày, câu kế tiếp lược bỏ. Nhân viên ngân hàng nhìn nhau vài lần, dễ nhận thấy có phần động tâm. Đường Nặc suy nghĩ, lại cường điệu nói, "Bách tổng bệnh nghiêm trọng như vậy đều từ bệnh viện đến đây, các người cũng thấy được thành ý của nàng. Tiền, là nhất định có năng lực hoàn, chỉ là cần một chút thời gian chuẩn bị tài chính." Lời nàng lại chuyển, nói, "Như thế cần thủ tục gì, Bách thị bên này có thể lập tức giải quyết." Mỗi một câu của nàng đều thực khiêm nhường, vừa mơ hồ lại vừa như đinh đóng cột. Đem công ty Bách Nhan nói xong chỉ là khốn cảnh tạm thời, tiền đồ một mảnh quang minh. Dù sao công ty là của Bách Nhan, cùng nàng không có nửa điểm quan hệ, nàng lại đem công ty bản thân ra trò chuyện, ngoài miệng nói cho người bên ngân hàng nghe, nhất không kí tên, hai không đồng ý, không chịu nửa điểm trách nhiệm. Nàng chỉ cần đem người bên ngân hàng đuổi đi, để Bách mĩ nữ giảm bớt áp lực, đánh đuổi nguyên nhân gây rối thì mọi việc đều sẽ tốt đẹp. Kì thực tài chính của Bách Nhan ngàng không rõ ràng lắm, rốt cuộc có hay không nàng lực hoàn trả, nàng căn bản là không thể vỗ ngực bảo chứng. Ngân hàng cũng không phải bị hù doạ hoàn toàn, nữ nhân có bản tên thượng chức vị trưởng phòng kia nói, "Vậy Đường tiểu thư có thể đứng ra thay Bách thị làm cam đoan?" Đường Nặc nghiến đau, nàng đứng ra bảo đảm với ngân hàng, nếu như Bách Nhan không trả nợ, vậy không phải đem nàng rơi vào chỗ chết đi. Mặc kệ! Chết cũng không làm! Cho dù nàng thương hoa tiếc ngọc, tiền của nàng chính là tiền của nàng! Nói ngoài miệng là một chuyện, dốc sức làm lại là một chuyện. Những... ngân hàng một đám hoạt gian đáng chết, hừ! cơ bản là tiểu Nặc rất dại gái, thương hoa tiếc ngọc "Không thành vấn đề!" Đường Nặc phi thường sảng khoái đáp ứng, đồng thời gật đầu. Nàng quay đầu nhìn xuống Bách Nhan, đưa tay dò xét trán Bách Nhan, cái trán lạnh lẽo, thả tất cả đều là mồ hôi lạnh. Sắc mặt Bách Nhan rất kém, long mày nhíu chặt. Bách Nhan tựa hồ muốn nói gì, bị Đường Nặc trừng mắt lại. Đường Nặc đứng dậy nói, "Ngượng ngùng, chuyện hôm nay có thể chỉ nói tới đây." Đang nói, lấy ra điện thoại, gọi 120 xe cứu thương tới. Người của ngân hàng thấy tình cảnh của Bách Nhan, cũng biết không thích hợp bàn tiếp, khách khí đứng dậy nói lời tạm biệt. Đường Nặc treo điện, tiễn bọn họ ra tới cửa. Mở cửa, bên ngoài đổ một đám người, thấy cửa mở liền vây lại. Đường Nặc hướng đến nhân viên ngân hàng vươn tay, nói, "Thật xấu hổ, tôi ở đây có chút việc xử lý, sẽ không tiễn các ngài, đi thong thả." Nàng phải ở chỗ này đề phòng đoàn người chạy đi tìm Bách Nhan gây rối. "Được được, ngừng bước Đường tiểu thư, về sau liên hệ." Người bên ngân hàng cũng khách khí bắt tay lại. Tiễn bước ôn thần ngân hàng đòi nợ, Đường Nặc thở phào nhẹ nhõm. Nàng hiện tại đáp ứng, kéo đến Bách Nhan hết bệnh rồi, có thể ứng phó qua loa này đó phiền phức, ngân hàng nếu như tìm nàng, nàng có thế nói, "Tiền của tôi là của tôi, tiền của Bách Nhan là của Bách Nhan, Bách Nhan thiếu tiền các nười đi tìm nàng, theo tôi không nửa điểm quan hệ." Đường Nặc giữ cửa, hướng thư kí của Bách Nhan ngoắc tay, nói, "Cô đi nhìn Bách tổng, một hồi xe cứu thương tới gọi." Lại quay qua, hướng đám người vây bắt đòi nợ nói, "Chậm trễ các vị, đều thỉnh đến phòng tiếp khách ngồi." Đã có người chịu ra mặt, kia tự nhiên không thể tốt hơn. Một đám người bị Đường Nặc mời đến phòng khách toạ, thì có người hỏi, "Đường tổng giám, lúc nào thì đi ăn máng khác đến Bách thị làm tài vụ tổng giám?" Đường Nặc tự nhiên thoải mái ngồi ở vị trí chủ tịch, nở nụ cười, nói, "Vương tổng, ngài quan tâm hẳn không phải là tôi làm tài vụ tổng giám mà là tiền Bách thị nợ các người chứ?" Lại chuyển, nói, "Mà dạng này như ong vỡ tổ càng nhiều, các vị muốn Bách thị trả ai trước? Tôi muốn hỏi các chư vị ngồi đây một chút, tất cả mọi người đều là các xí nghiệp nhỏ, ai là có Bổn nhất xem đem toàn bộ tiền hàng cung hoá thương đều thanh toán? Vậy ở giữa dù sao cũng phải có một quá trình tài chính lưu thông." Thần sắc rùng mình, nói, "Đòi tiền, có, quá hai mươi ngày công ty bên kia của tôi có một khoản tiền chuyển tới Bách thị, muốn thu tiền, xin chờ. Không muốn chờ, tôi không ngăn cản các người, hiện tại ngay cả tổng giám đốc trong phòng bệnh nửa sống nửa chết, các người có thể trực tiếp đi, mạng để cho các người." Một cái nam nhân thân cao thoáng cái vỗ bàn nhảy dựng lên, "Con mẹ nhà cô, đùa giỡn tiền nợ sao?" Vẻ mặt hung dữ, thoạt nhìn không giống người lương thiện. "Tôi không quản các ngươi có tiền hay không, lão tử hiện tại liền muốn mười vạn tệ hồng minh." Chửi mẹ tôi? Đường Nặc nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn hắn, "Ông mà nói thêm một câu, liền tính là gây sự chết người, cũng đừng mong nhận một phân tiên." Lạnh lùng lời nói từ miệng nàng phát ra. Nét mặt vừa chuyển, liền nói, "Tôi làm tài vụ, cũng khai công ty, tôi cũng truy qua nợ, lý giải tâm tình đòi nợ của mọi người, dù đang ngồi ở đây là tài vụ hay lão bản? Ai không phải gặp qua thời điểm tài chính khốn khó. Đều là người làm ăn, mọi người thông cảm một chút, thư thả vài ngày không được sao? Lẽ nào nhất định đem người bức đến tử lộ?" Nàng hít thật sâu, tâm tình có chút kích động, nghĩ đến dáng dấp hiện tại của Bách Nhan, đặc biệt đau lòng, nàng hoãn giọng, nói, "Tôi biết mọi người đang lo lắng Bách thị phá sản không truy được tiền, nhưng nàng bây giờ còn mở rộng cửa sinh ý làm ăn, trên tay còn mấy hạng mục lợi nhuận lớn đang tiến hành. Chờ hạng mục làm xong, tiền tự nhiên sẽ có, thời điểm nàng có đủ tiền, thiếu bao nhiêu tiền, có thể trả ít nhiều lợi tức, các người ngồi xuống cùng nàng bút toán rõ ràng, còn kiếm được nhân nghĩa. Nhưng hiện tại hạng mục chưa làm xong, tài chính không thể thu hồi, các người coi như đem nàng bức tử, nàng cũng không có tiền, càng nháo xuống, tất cả mọi người đều không có lợi." Nàng hoãn khẩu khí, nói, "Lúc trước cũng đã đợi đến đây, lẽ nào mười ngày nửa tháng cũng không đợi được?" Nàng nói xong, đứng lên, giật cửa hướng ra ngoài. Đối với bọn họ mà nói, không lấy được tiền, nói cái gì cũng không có ích, bọn họ cũng sẽ không nghe. Nhưng đều là người làm ăn, đều vì kiếm tiền, cũng không ai thật đem người bức tử. Nói đến phần trên là được. Đem Bách Nhan đi bệnh viện, không có người hữu dụng, bọn họ hội bỏ đi. Đường Nặc đẩy ra cửa phòng làm việc Bách Nhan, nàng đang ngồi tại ghế chủ toạ, lông mày nhíu chặt, ho khan. Trước bàn làm việc, nhìn mấy nam nhân nữ nhân đang đứng có thể đoán ra là nhân viên công ty. Bách Nhan ho hai tiếng, dùng thanh âm khan khan nói, "Thông tri xuống phía dưới, ngày mai phát lương, về phần lời đồn bất lợi về công ty, mọi người xuống phía dưới truyền đạt giải thích rõ ràng. Hiện đang tiến hành các công trình, phái người theo sát, tôi không ở, thì càng phải cẩn thận, ra chỗ hở nào, tôi sẽ truy cứu trách nhiêm pháp luật với người có liên quan. Hiện tại là thời khắc mấu chốt, chuyện này qua đi, công ty sau đó có thể tiến thêm một bước phát triển, tiền lương và phúc lợi đãi ngộ của mọi người cũng sẽ cao hơn, chịu không nổi nữa..." Nàng nhíu nhíu mày, câu nói kế tiếp chặn đứng, còn nói, "Mọi người là trụ cột của công ty, thời khắc mấu chốt công ty rất cần tác dụng của những trụ cột này. Sự tình hôm nay, sau này tôi cũng không muốn nhìn đến nữa. Trầm quản lý, cô quả tài vụ, đem người phía ngân hàng hảo hảo nói chuyện..." Đường Nặc rụt trở về, đóng cửa lại. Người ta đang họp, nàng lúc này đi vào không tốt. Bất quá nàng có chút ăn xong Bách Nhan này, bệnh thành dạng này, bị ngân hàng cùng khách hàng truy nợ, còn có thể ngồi ở chỗ kia trấn định mà ổn định đại cục, cấp nhân viên phía dưới một bài tư tưởng chính trị khoá. Ngưu nhân a!
|
Chương 28
Xe cứu thương tới, là từ bệnh viện cách công ty Bách Nhan gần nhất chạy tới, rất nhanh, đại khái chỉ tốn năm sáu phút. Hiện tại bệnh viện cũng cạnh tranh kịch liệt, gọi một cái 120 cư nhiên có ba bốn xe chạy tới. Tới trước tự nhiên ưu tiên, Đường Nặc thấy xe cấp cứu tói, trực tiếp đến phòng làm việc, đem người đuổi đi, lúc đó quản lý cùng nhân viên trong văn phòng Bách Nhan nhìn nàng như người ngoài hành tinh không sai biệt lắm. Bệnh tới cấp, cũng không nặng, Bách Nhan ở bệnh viện hai người rồi xuất viện về nhà tĩnh dưỡng, nhưng vẫn là mỗi ngày đúng hạn đi bệnh viện chích thuốc. Đường Nặc điều tra qua tình trạng tài chính công ty Bách Nhan, phát hiện sở dĩ xuất hiện thiếu hụt tài chính là vì lúc trước mở rộng đầu tư nhưng kinh doanh đình trệ gần một năm. Công ty trước đây đưa vào hoạt động, hoàn cảnh đều tốt đẹp, lợi nhuận liên tục, sau khi Bách Nhan mua xuống tầng trệt hiện tại, dẫn đến vốn lưu động giảm bớt, hơn nữa nguy cơ tài chính cùng quản lý bị ảnh hưởng bởi trạng thái phụ lợi năm ngoái. Bất quá, năm nay bắt được hạng mục kiếm tiền, nếu như làm tốt, tương lai có thể phát triển, nhưng tiền đề là Bách Nhan phải vượt qua trở ngại trước mắt. Nàng phân tích tình huống hiện tại của Bách Nhan, nếu như đem hoàn hết tiền ngân hàng cho vay, như vậy mấy hạng mục sẽ bởi vì tài chính sẽ khó tiến hành. Nếu như không trả ngân hàng, rất xấu hổ đi, mượn nợ lâu bị ngân hàng thu đi, Bách Nhan mua tầng lầu này giai đoạn trước quăng tiền vào cũng sẽ không thu hồi, làm không được còn có thể làm giảm sự tín nhiệm với ngân hàng. Hiện tại Bách Nhan cũng là lưỡng nan, nếu như nàng là Bách Nhan, nàng cũng sẽ lựa chọn xử lý vấn đề trước mắt, trước tiên hoàn nợ với ngân hàng. Phía vận hành hạng mục, sẽ tìm ngân hàng cho vay. Thế nhưng từ ngân hàng cho vay phải qua trình báo phê duyệt, tới tới lui lui lăn qua lăn lại, cho mau cũng mất một hai tháng? Tốn thời gian tốn sức lực, còn không có hiệu quả thành công. Còn có một biện pháp, tìm tiệm cầm đồ cho vay nặng lãi. Nghĩ tới đây, Đường Nặc nhíu mày, lợi tức rất cao, trong ngắn hạn có thể hoàn thì không nói gì, một ngày vô ý, lại có thể rơi vào cục diện bế tắc kế tiếp. Còn có một phương pháp tìm dung tư*, này nếu như có thể dung tư, Bách Nhan cũng sẽ không ở tình huống hiện tại. *dung tư: Tiền cá nhân, từ ai đó. Đường Nặc đem điếu thuốc dập tắt, từ sô pha đứng dậy, mở cửa, đến ấn chuông cửa nhà Bách Nhan. Bách Nhan ở nhà, một thân thường phục, trên chân còn mang đôi dép Hello Kitty, trong lòng ôm con gấu bông bị Đường Nặc đạp dưới chân lần trước. Mũi nàng hồng hồng, hiển nhiên là cảm vẫn chưa khỏi. Bách Nhan thấy Đường Nặc, nghiêng người để Đường Nặc tiến vào. Nàng từ bệnh viện trở về, ngoại trừ ngày đầu tiên nàng đến Đường Nặc ăn cơm, còn lại mỗi ngày Đường Nặc đều đến nhà nàng ăn cơm, nàng bị cọ cơm thành thói quen. Đường Nặc vào cửa, thay dép lê, tuỳ ý ngồi trên sô pha. Phòng khách ti vi đang phát tin tức ngoài rạp đang chiếu một bộ phim nước ngoài, vừa lúc chiếu tới hai nữ nhân ngủ trên giường cùng một cái chăn, hai người bốn mắt đối diện, một loại không khí hạnh phúc toả ra. Hình ảnh rất duy mĩ, cũng rất ấm áp. Ách, Đường Nặc sợ run, này tuyệt đối không phải loại phim của quốc nội sản xuất, cũng không phải tiết mục giải trí Hàn Quốc. "Đây là phim gì?" Hiếu kì, cho nên hỏi. Sẽ không là phim đồng tính? Nữ nữ Brokeback? Nhất định là vậy. "I Can't Think Straight." Bách Nhan ngồi xuống bên cạnh Đường Nặc, lại rúi khăn giấy lau mũi. Thương cả Bách đại mĩ nữ, vừa hạ sốt, thì nước mũi lại bắt đầu lăn qua lăn lại. Đường Nặc xem xét ánh mắt Bách Nhan, nàng phát hiện Bách Nhan còn có tâm tình xem phim, một điểm cũng không ra vẻ lo lắng tình trạng kinh doanh công ty. Hoá ra nàng ở chỗ này thay Bách Nhan lo lắng? Cảm thấy được Đường Nặc đang nhìn nàng, Bách Nhan quay đầu lại nhìn Đường Nặc, nói, "Cơm ở trong nồi cơm điện, đồ ăn đều đã thái xong." Ngụ ý chờ cô đi xào rau ăn cơm Mấy ngày này coi như hai người kết hợp ăn ý, Đường Nặc thật sự keo kiệt, thái rau xoay ngang lại không được, đều do Bách Nhan mua rau trở về, rửa rồi thái sẵn, để Đường Nặc xuống bếp xào rau nấu canh. Đường Nặc lại xem xét hai mắt Bách Nhan, thật nhàn nhã thong dong, khiến nàng phải đố kị. "Bách tỷ tỷ." Đường Nặc gọi, còn xinh đẹp hướng Bách Nhan chớp mắt, "Chị không phiền chuyện công ty sao?" Bách Nhan quay đầu lại, kì quái nhìn nàng một cái, nói, "Tôi hiện sinh bệnh, còn ở nhà, phiền công ty chuyện gì?" Thần a, có đúng hay không lão bản! Đường Nặc có điểm chịu không nổi, trợn trắng mắt, " Chị liền tuyệt không lo lắng?" "Lo lắng cái gì?" Bách Nhan hỏi. "Vấn đề tài chính a." Đường Nặc nói, hiện tại áp lực lớn nhất của Bách Nhan nên là cái này không phải sao. "Có tài vụ quản lý, tôi phiền cái gì? Hắn một tháng ba bạn tiền lương chất xám?" Bách Nhan vứt cho Đường Nặc một cái bạch nhãn, tiếp tục xem phim. Tuy nói điều này làm cho công ty săn quản lý tài vụ, xác thực nếu có chút tài năng, liền nhìn xem có thể đem ngân hàng đối phó hay không. Dù cho không chắc, bên cạnh không phải còn người mỗi ngày tới cọ cơm sao? Đường Nặc điểm này tâm tư nàng không phải rõ lắm ư? Thất quái bát nhiễu hỏi nàng tình trạng công ty, về điểm này tâm tư, suy xét một chút là có thể đoán được. Ách, ba vạn! Đường Nặc chớp chớp con mắt, ba vạn! Tiền lương ba vạn! Giơ lên mười ngón tay, xem xong tay trái lại nhìn tay phải, nàng một cái tổng giám tài vụ, một tháng tiền lương cũng mới tám ngàn, thêm tiền thưởng và phúc lợi mới được một vạn. Một cái quản lý tài vụ của công ty Bách Nhan được ba vạn! Ba vạn! Người ta một tháng bằng ba tháng của nàng! "Thở hổn hển" Chạy tới, ngồi trên tay vin sô pha, thực chân chó mà thay Bách Nhan đấm lưng, "Bách tỷ tỷ, công ty chị thiếu tài vụ không?" Bách Nhan hạ thân, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Nặc, "Làm cái gi?" Lập tức tỉnh ngộ, tiểu khu ngày không phải thấy tiền sáng mắt muốn đi ăn máng người khác chứ? Làm cái gì? Đương nhiên là hưởng tiền lương ba vạn đi! Bất quá, tiền của nhà tư bản cũng không là lấy không. Đường Nặc ngồi thẳng, thay đổi vị trí, đến ngồi bên cạnh Bách Nhan. Nàng hỏi, "Tài vụ công ty của chị phụ trách những gì?" Trước biết rõ ràng tính chất công việc sẽ so sánh tốt. Tiểu khu này! Bách Nhan có chút buồn cười, quả nhiên là thấy tiền sáng mắt. Bất quá nàng cũng biết Đường Nặc cũng bất quá nhìn thấy người khác tiền lương so với nàng cao hơn mà bất bình, thật muốn khiến Đường Nặc từ công ty Đường Quân đi ăn máng khác, khó khăn! Đường Nặc muốn bỏ được quá khứ, bị Nhạc Tử Quân móc ra "Thối tiền lẻ." Hời họt ném hai chữ đi qua. "Thối tiền lẻ?" Đường Nặc mị khởi mắt. Ra vẻ phạm vi "thối tiền lẻ" rất rộng, lại khả dĩ xưng "Kiếm tiền" đi, nhưng ở phương diện tài vụ này, Đường Nặc nhớ tới một loại chức nghiệp. "Ân." Bách Nhan mắt nhìn Đường Nặc, nhẹ hạ khoé miệng, "Cũng hay thời điểm này công ty tôi muốn dùng tiền, hắn phải nghĩ biện pháp kiếm tiền từ địa phương khác, chạy quan hệ cũng tốt, tìm ngân hàng cũng tốt..." "Ách!" Đường Nặc đứng dậy, ngồi lại vị trí ban đầu. Nàng chính làm tổng giám tài vụ nho nhỏ của nàng được rồi, phụ trách thu nợ, nhìn tiền vào, sau đó chi tiền ra , đến cuối năm ngồi lấy tiền hoa hồng, nhàn nhã đi chơi. Bình thường còn có thể tại phòng làm việc hút thuốc, tâm sự QQ, lướt diễn đàn, quán nước, cùng mấy vị tỷ tỷ chơi mạt chượt, buối tối có thể tới cọ cơm. Nếu như thật sự làm quản lý tài vụ kia, phỏng chừng buồi tối đều đi quan hệ xã giao. Mỗi ngày một lòng một dạ khoan tiền bên trong mà thay người khác phủi đi. Chạy xa như vậy làm cái gì? Nàng lại không có khiến Đường Nặc đi thay nàng thối tiền lẻ. "Tôi đi làm cơm!" Đường Nặc đứng dậy đi vào phòng bếp. hầm canh là buổi trưa nàng thả thịt bên trong xong, mở nhỏ lửa, cho dù Bách Nhan ở nhà nhìn thấy lửa, không có việc gì. Đến buổi tối nàng trở về, lửa nhỏ đã vài giờ, vị đã thấm vào trong canh, nàng trở về chỉ cần thêm chút muối là được. Tuy nói đã thái đươc tốt, nhưng Đường Nặc xào rau thật chậm nha, tam huân nhất tố, cũng hơn nửa giờ mới chuẩn bị tốt. Nàng bưng đồ ăn đến phòng ăn, còn chưa đến bàn ăn, đột nhiên nghe được âm hường của nữ nhân nói tiếng anh truyền tới, "I'm Gay!" Đường Nặc thoáng cái sợ run cả người, ôi mẹ ơi, coi như là gay cũng không cần hô lớn tiêng như vậy chứ? Hơn nữa nữ nhân đều không phải là les sao? Thế sao là hô gay a? Nhịn không được quay đầu hướng tivi nhìn Bách Nhan. Bách Nhan ôm gấu bông, cằm gác trên thú bông, khúc khởi chân, cuộn mình trên sô pha thấy mùi thơm, cắn môi, khí tức nhàn nhạt điềm tĩnh từ trên người nàng tản ra. Đường Nặc đem đồ ăn đặt xuống, đi trở về, tựa sát tường, rất chăm chú thưởng thức mĩ nữ. Ân, Bách Nhan đang nhìn trong tivi, nàng lại nhìn người ngồi trên sô pha. Hai tay giao trước ngực, mìm cười nhìn Bách Nhan, nàng đang suy nghĩ, nếu như đối tượng là Bách Nhan, kì thực trở thành đồng tính cũng không sao? Một mĩ nữ ưu tú thanh nhã như thế, không có việc gì chỉ nhìn thôi cũng đẹp mắt nha. Tổng so với ở nhà nhìn một đại thúc thô kệch chỉ biết hưởng thụ đi? Nghĩ đến Đường phu nhân cho nàng nhìn ảnh xem mắt, nàng liền tức giận! Tìm nam nhân này, thật đúng không bằng để nàng theo đuổi Bách đại mĩ nữ trước mắt. Nuôi Bách đại mĩ nữ thật tốt a, thứ nhất nàng có thể cọ phòng trụ, thứ hai nàng còn có thể cọ cơm ăn. Ách, ra vẻ...Như vậy là nàng ở tại nhà Bách mĩ nữ, ăn ở Bách đại mĩ nữ. Vậy là ai nuôi ai a? Ngón trỏ đặt ở trong miệng, hàm răng cắn trên ngón tay, nếu như bỏ nhân tố xã hội qua một bên, nhân tố gia đình không nói, chỉ lo lăng lợi ích thực tế trước mắt mà nói, rất có lời ni! Đầu tiên, nàng có thể bỏ tiền thuê nhà, nếu như nàng có thể đến ở cũng Bách đại mĩ nữ, ngay cả phí điện nước cũng giảm đi. Bách đại mĩ nữ như này xinh đẹp, không có việc gì có thể thiêu cằm nàng, ôm cái eo nhỏ nhắn của nàng, hôn nhẹ cái miệng nhỏ nhắn...Ách, ý nghĩ dâng lên có điểm tà ác. Nhưng ý nghĩ này khiến Đường Nặc trong lồng ngực xẹt qua một tia điện lưu, tê dại. Khoé miệng của nàng không tự giác nhếch lên cười, tựa hồ rất tốt đẹp! Mẹ à! Người làm sao không sinh con ra thành nam, nếu người đem sinh con thành nam, con có thể truy Bách Nhan a. Nhưng ngẫm lại, Bách đại mĩ nữ thích nữ nhân, nàng muốn biến thành nam, vậy truy Bách đại mĩ nữ không phải càng khó như lên trời, làm không tốt chưa truy liền bị out. Coi như là miễn cưỡng truy đuổi, vậy cũng trở thành anh trai thứ hai. Rối rắm a! Nhìn trước mặt đại mĩ nhân hoạt sắc sinh hương, không truy thì lòng khó chịu giống như bị vuốt cào. Truy sao? Rối rắm một đống vấn đề. Đường Nặc cào cào móng, vừa quay đầu, "Rầm" một tiếng, đem trán đụng vách tường! Bách Nhan, chị là một cái tai hoạ!
|
Chương 29
Ngẫm lại không cam lòng, rất không cam lòng, Đường Nặc lại trên tường đập "Thùng Thùng" hai cái. Lực không lớn, cảm giác được va chạm nhưng không đau. Đâm xong, vừa quay đầu thấy Bách Nhan vẻ mặt quái dị nhìn nàng. Đường Nặc ngẩng đầu lên, bày ra dáng vẻ, nhanh nhẹn giải thích một câu, "Tôi học người nào đó lúc ở bệnh viện." Bách Nhan lại quay đầu đi, Đường Nặc là từ sao diêm vương tới, tư duy cùng hình thức không giống người bình thường, không chú ý thì tốt hơn. Lúc ăn, Đường Nặc vẫn cúi đầu gắp cơm, ngay cả đồ ăn cũng rất ít gắp. Bách Nhan trước cũng cúi đầu lẳng lặng ăn, không chú ý tới Đường Nặc, sau nàng phát hiện Đường Nặc chỉ ăn cơm không, con mắt nhìn chằm chằm mâm đồ ăn. "Có việc?" Nàng hỏi Đường Nặc, nhìn Đường Nặc phản ứng, giống như bị việc gì quấy nhiễu. "Không có việc gì." Đường Nặc thuận miệng trả lời, phản ứng thực lãnh đạm. Nghe được Đường Nặc nói không có việc gì, Bách Nhan không hỏi lại, cúi đầu ăn. Nói như vậy, con người có ba loại phức tạp: Tình cảm, sinh hoạt, sự nghiệp. Nhìn Đường Nặc sự nghiệp xuôi gió xuôi nước, thiên đại sự tình phía trên đều có anh trai, làm sao phức tạp được nàng nơi này. Về sinh hoạt, kinh tế cũng giàu có, không lo ăn không lo mặc, ở căn hộ của nàng, mỗi ngày đều tới cọ cơm, cũng không cần buồn phiền. Vậy chính là tình cảm. Tình cảm sao? Bách Nhan nhíu hạ lông mày, lập tức nở nụ cười có phần tà ác. Đường Nặc này sẽ không phải thật thích nàng chứ? Vậy nàng bằng lòng đổ dầu vào lửa. Đột nhiên có vài trò đùa trong đầu, Bách Nhan suy nghĩ, buông đũa, đưa tay khơi cằm Đường Nặc, ôn nhu ánh mắt nhìn thẳng về phía đồng tử tối đen như mực kia. Đường Nặc đôi mắt, như tinh không hạ trên bầu trời vô cùng, thâm toại huyền bí, lại lấp lánh tinh quang đang lấp loé. Không thể nói rõ mĩ, nhưng rơi vào trong đôi mắt kia, nội tâm không tự chủ được có một loại an bình, giống như đêm tĩnh mang cho người an bình. Thiêu Đường Nặc cằm, đánh giá Đường Nặc dung nhan, Đường Nặc lông mày không giống như nữ nhân khác cong cong như liễu diệp, lông mày của nàng dày tốt, bay xéo nhập tấn, rất ngạo khí. Đường Nặc cũng nhìn về phía đôi mắt Bách Nhan, một ao thu vi ba* trầm bổng, ánh chiếu bóng nước, liễm diễm sắc nước phản chiếu mĩ cảnh. Nếu thật sự cần từ tới hình dung, vậy cũng chỉ có thể nói là ấm áp như xuân, ôn nhu như nước. *sóng nước Bốn mắt giao đối, Đường Nặc không như Bách Nhan dự đoán sẽ hoảng loạn trốn tránh, mà còn ánh mắt không chớp nhìn lại nàng, kia một cái liếc mắt, như bên bờ Vong Xuyên nghìn năm chờ đợi, tựa như xuyên qua trên dòng sông thời gian, mang đến ầm ầm tâm động. Cuối cùng chạy trối chết chính là Bách Nhan, nàng buông Đường Nặc cằm, cầm lấy bát giả vờ ăn cơm, mới phát hiện trong bát chính mình còn có hơn phân nửa chưa ăn. Quay về bát, nhìn về phía Đường Nặc, mà tươi cười xán lạn. Kia cười, tựa như mãn sơn sơn hoa tràn ra khắp đất trời. Đường Nặc sợ run, nàng nhận thức Bách Nhan lâu như vậy, Bách Nhan đều vẫn nhàn nhạt lạnh lùng, cho dù cười cũng chứa khinh sầu, không giống như dáng vẻ tươi cười hiện tại, tựa đẩy xô mây mù lộ ánh dương quang, như Thánh sơn vân cảnh tiêu tan băng tuyết. Đường Nặc sững sờ nhìn Bách Nhan, kia dáng vẻ tươi cười thẳng tắp đập vào giữa đôi mắt, khắc ở trong đầu, như sấm sét cổn qua thâm cốc, tại lồng ngực đập liên hồi. Nàng giật mình ở nơi nào, hồi lâu phục hồi tinh thần, yên lặng cúi đầu gắp cơm. Trong đầu, lộ ra hình ảnh Bách Nhan vừa cười, dáng vẻ thực mĩ. Dáng vẻ tươi cươi kia khắc ở Đường Nặc trong đầu càng rõ ràng, khắc thành một bức hoạ vĩnh hằng. Lơ đãng có thể thích thượng một người, trong nháy mắt có thể yêu thượng một người. Nàng thích nhìn Bách Nhan cười như vậy, rạng rỡ tươi cười, nở rộ bao nhiêu mĩ lệ, như ánh mặt trời lao ra khỏi mây mù, huyến xán loá mắt. Thế nhưng nàng là sợ Bách Nhan cười dạng này, dáng cười như vậy như có ma lực đại võng, tại tươi cười, nàng trở thành con cá mắc lưới, rơi vào giữa lưới, chạy trời không khỏi nắng. Đường Nặc không cảm thấy bản thân có năng lực đi chống đỡ những việc không thể biết nhưng có thể tưởng tượng ra được thời gian tới. Nàng không cảm thấy bản thân có thể vung tay áo bóp cổ Đường phu nhân, không cảm thấy miệng mình lừa dối Đường phu nhân, không cảm thấy bản thân nắm tay chịu được cứng rắn của Đường tiên sinh, càng không cảm thấy Đường thiếu gia kia có thể đứng bên nàng. Tình yêu bên trong gánh vác không chỉ có tình cảm của hai người yêu nhau, không chỉ là sinh hoạt cuộc sống cùng nhau, còn có một loại gánh nặng, đối với cuộc sống, đối với nhân sinh chịu trách nhiệm. Như trước nàng cùng Khang Quân tình cảm, Đường tiên sinh biết, một cái tát tại gương mặt non mịn thuỷ hoạt, "Con nít ranh, ngươi không biết gì lại học người khác nói yêu đương, có biết hay không xấu hổ..." Đường Nặc hít một hơi thật sâu, một ngụm lớn gắp cơm, cơm trắng. Trong lúc thi vào đại học, nàng một mặt ôn tập công khoá, một bên cùng cha mẹ kháng tử, nàng kiên định bảo vệ tình yêu của mình, nàng tin tưởng nàng có thể chứng mình lựa chọn của mình không sai, tình yêu thanh mai trúc mã cũng có thể nở hoa, nàng tin tưởng nàng cùng Khang Quân có thể đi qua cao trung, đi qua đại học, cùng nhau nắm tay đi đến lễ đường kết hôn, nàng có thể ưỡn ngực hướng Đường tiên sinh và Đường phu nhân khoe ra hạnh phúc của nàng. Thế nhưng, nàng thi rớt, không thi đậu Bắc đại*, cũng không thi đậu Thanh Hoa, chỉ thi đậu một trường công lập địa phương. Khang Quân cũng không cầm tay nàng đi qua cả đời này, giữa bọn họ buông tay nhanh đến vậy, nhanh đến lặng yên không một tiếng động, qua loa xong việc, ngay cả chia tay cũng tĩnh mịch. *đại học Bắc Kinh Thực ra về sau, Đường Nặc thấy phải cảm tạ Khang Quân, thật nên tạ ơn hắn. Tuy rằng hắn không cùng nàng đi qua cả đời, thế nhưng từ nay nàng học xong một bài học, đó chính là biến số. Nhân sinh biến hoá bao giờ cũng quá nhanh quá lớn, đem ngươi cho rằng có thể trực tiếp nhìn đến thời điểm mãi mãi, có lẽ một phút đi tới chỗ rẽ liền trở thành bước ngoặt. Nàng học được sẽ bắt lấy những gì trước mắt, không mong muốn gửi gắm sau này, không lên kế hoạch dự tính xa xôi, nàng chỉ tin tưởng, nắm ở trong tay, xem tới được, tìm ra được, mới là chính nàng. Tựa như tiền, chỉ tồn tại trong tài khoản chính mình, bản thân nghĩ muốn lấy bất kì lúc nào cũng có thể lấy ra, mới gọi là của mình. Cho mượn nợ, trên danh nghĩa là bản thân, kì thực là người khác, bởi vì tiền này do người khác chi phối. Đúng, nàng thừa nhận nàng hiện tại thích Bách Nhan, Bách Nhan khiến nàng động tâm. Thế nhưng nàng có thể bảo đảm với bản thân có phải nhất thời bị tình cảm che mắt hay không, hoặc là hoocmone phân thẩm quá nhiều tạo thành cảm xúc mãnh liệt nhất thời? Bách đại mĩ nữ không thích nàng, nhiều nhất chính là nghĩ người này không xấu, là hàng xóm tốt, bạn hàng tốt, thêm náo nhiệt vào chút tịch mịch. Vậy nếu nàng theo đuổi, Bách đại mĩ nữ người ta còn đang ở giai đoạn chữa thương, nàng "ùm" một tiếng nhảy qua, nhấc lên một mảng bọt nước lớn, coi như con vịt biết bơi cũng phải nhường nàng. Được, bỏ qua một bên Bách đại mĩ nữ không nói, bản thân hiện tại cũng không xác định, vạn nhất khiến Đường tiên sinh và Đường phu nhân biết, nàng phải làm sao? Làm một đoạn tình cảm không xác định đi xuống với bọn họ? Đập bàn trừng mắt, cùng người nhà chiến tranh lạnh chiến tranh nóng thay thế nhau lên sân khấu? Có mệt hay không? Buông tha? Chuyện tình cảm tưởng chuyện uống rượu cùng bạn sao, đi trêu chọc người khác, phiền phức đầu tiên vừa tới, lập tức vỗ mông chạy lấy người? Vậy về sau nàng tại Bách Nhan địa vị trong lòng có khác gì địa vị Khang Quân trong lòng nàng. Lão nương nhớ ngươi cả đời, sau đó thấy ngươi một lần đã nghĩ đạp ngươi một lần, còn cả đời không qua lại với nhau! Mệt a! Nàng cảm thấy, như bây giờ cũng rất tốt, cọ cơm a, trò chuyện a, không có việc gì nhìn mĩ nữ, nhiều hài hoà, nhiều thoải mái. Đường Nặc bàn tính trong đầu "Ào ào" rung động, chiếc đũa cũng "cạch cạch" rung động, ngay cả gắp vài cái đều không thấy cơm trong miệng, tập trung nhìn vào trong bát, một hạt gạo cũng không dư thừa. Nàng chớp mắt, ách, ăn xong còn gắp cái gì a? Vừa nhấc đầu, lại quay đầu, thì nhìn thấy Bách đại mĩ nữ một dáng, "Cứng họng không nói gì" vẻ mặt "chăm chú nhìn" nàng. "Tôi nghĩ động tác cô bới cơm thật soái, đặc biệt lúc không có cơm vẫn bới." Bách Nhan nhịn không được tán chuyện trêu ghẹo. Đường Nặc vừa rồi hai mắt đăm đăm mạo quang, sau đó chiếc đũa cực nhanh khua, há miệng một cái đem cơm tống trong miệng, vừa tống vừa nuốt, một chén cơm trong chớp mắt đã hết. Ăn xong rồi Đường Nặc còn không tự giác, tiếp tục lùa cơm, đưa vào miệng rất phối hợp theo tiết tấu đóng mở, rất khoa trương cũng rất hài hước. Đường Nặc mặt tối sầm, cằm thoáng nhướng, khinh bỉ quét mắt Bách Nhan, "Chị biết gì chứ? Tôi đang luyện tập ăn." Bách Nhan cắn môi, xé giấy lau miệng, "Ân. Vậy cô chậm rãi luyện tập." Thương cảm a, đều cũng hơn hai mươi còn muốn luyện ăn. Buổi tối, Đường Nặc trở về căn nhà nhỏ của chính mình, bật máy tính lên mạng. Từ lúc lão Tứ đi Paris tham gia thiết kế cũng không thấy nàng lên mạng, chỉ có mỗi ngày nhận được tin nhắn, thỉnh thoảng nhân phẩm bạo phát gọi điện thoại quốc tế đường dài. Đường Nặc đau lòng tiền phí, mỗi lần đều tận lực nói ngắn gọn. Lão đại, lão nhị, lão tam mười một giờ sẽ online, trong khoảng thời gian mười một giờ nhất định treo QQ, sau đó tại trong tưới nước. Bởi vì Bách Nhan quan hệ gần đây, Đường Nặc đối với đồng giới cũng sinh hứng thú, liền đến đổi đi đến sát vách chuyên mục, cũng hay một cái diễn đàn cả nam lẫn nữ đồng tính lập thành. Tại diễn đàn bên trong, nàng xem đến một post có nhiều lượt xem "Mười năm chi thương, yêu qua mười năm, cuối cùng ta là phù dâu của nàng." Ân, tên thật dài, nắm bắt ánh mắt người xem. Nhưng nàng vừa nhìn đến tiêu đề, thế nào lại nghĩ ngay đến Bách đại mĩ nữ đối diện đâu? Không nói hai lời, chọn lâu chủ ID, nhìn xem thần thánh phương nào. Tên gọi "Canh gác hạnh phúc", ID đăng kí thật lâu, là năm năm trước. Lại phát hiện bài viết cùng trả lời ghi trên một đống, vừa thấy một cái lão bình thâm niên. Bất quá phúc đáp chiếm đa số, bài viết số lượng cũng không nhiều lắm, gần nhất chỉ mở hai bài viết, một là "Mười năm chi thương", một cái khác ngày trước "Biệt, thân ái, chúng ta đều phải hạnh phúc." "Biệt, thân ái, chúng ta đều phải hạnh phúc" mở đầu là, "Qua vài ngày là hôn lễ của cậu, áo cưới trong điếm, nhìn cậu mặc vào áo cưới chính mình lựa chọn, lòng chua xót lại đau lòng. Nhiều năm như vậy, vẫn có cậu thủ bên người, không vì cậu mà làm những gì, chỉ nắm tay cậu đi, nhưng không có biện pháp mang cậu xuyên qua cuồn cuộn hồng trần hướng tới hạnh phúc, cũng không thể vì cậu mà canh giữ một phương tĩnh lặng, mang đến bình yên trong chốc lát.." Đường Nặc đốt một điếu thuốc, rót ly nước, chậm rãi nhìn từng chữ tỏng bài viết an tĩnh đi xuống, mang theo hồi ức đau thương, cùng với nuối tiếc thật sâu, còn có một loại khẩn cầu hạnh phúc. "Ưng thuận quá nhiều lời thề, có nhiều lắm mộng tưởng, chúng ta cũng không đạt được. Mười năm chi lộ, thề non hẹn biển đều thành đau thương. Cuối tuần này,đem mình trở thành phù dâu của cậu, vẽ cho chúng ta con đường kế tiếp, cũng mong muốn mở ra một đoạn lộ trình khác. Chỉ mong đường về, không cần lại đi qua bi thương và bất đắc dĩ như thế này, không cần có nhiều mưa gió gian nan như vậy, không cần có nhiều chỉ trích cùng gánh nặng như vậy. Buông tay, đều không phải phản bội lời thề, chỉ là hi vọng có thể đi trên một chuyến tàu chạy trên một con đường yên ả, mong muốn có thể ở một con đường khác tìm được một ga tàu yên tĩnh. Cậu cùng mình, chúng ta, đều không nên tự trách, không nên vướng mắc ai đúng ai sai, yêu qua mười năm, đi qua mười năm này, đã chúc không dễ, chí ít chúng ta đã từng yêu nhau thật sâu, cũng từng hạnh phúc..." Đường Nặc ngậm một hơi thuốc trong miệng, thiếu chút đem bản thân sặc nghẹn. Nàng nhanh đối chiếu thời gian bài viết cùng cái cuối tuần kia theo như lời, bất ngờ phát hiện đúng là ngày mà chị dâu cùng anh trai kết hôn, Bách đại mĩ nữ a, chị muốn sét đánh chết tôi sao, viết dịu dàng lại càng đa thảm sầu bi như thế! Chày gỗ, có hay không một cái chày gỗ, nàng muốn cầm lấy một cái chày gỗ đi tới gõ Bách Nhan một cái.
|
Chương 30
Không phải nói Đường Nặc cảm thấy Bách Nhan viết đau buồn như vậy, nữ nhân đều là loài cảm tính, nữ nhân lí trí tại thời điểm tình cảm đều sẽ sinh ra đa sầu cảm xúc. Nhớ lại ngày anh trai và chị dâu kết hôn, Bách Nhan cùng Trương Gia Vân ở bên vườn hoa trò chuyện, nàng càng nguyện đem hai bài viết này quy vi hết những ưu tư trong lòng trút ra, một lần hồi tưởng, và chúc phúc từ xa cũng thoải mái hơn đi. Con chuột chuyển qua góc bên phải "X", đóng cửa sổ. Cho dù từng xảy ra chuyện gì, cho dù tình cảm từng có qua thế nào, cho tới bây giờ, theo hồi hôn lễ kia, tất cả đều đã vẽ lên một câu. Thời gian không ngừng trôi, quá khứ liền qua đi, không cần phải dây dưa rối rắm. Mở ra một vài bài viết tương đối mà nói náo nhiệt hơn, nhìn xuống mở đầu, chọn vài cái tương đối hợp nhãn tiếp tục nhìn xuống. Khói thuốc trong phòng lượn lờ, gió đêm ngoài cửa sổ thổi vào trong, mang đến cảm giác thanh mát. Ánh lửa nhỏ trên đầu thuốc lác đác loé ra, càng ngày càng nhiều mẩu thuốc bên trong gạt tàn. Từng trang từng trang đi xuống, nàng phát hiện tình yêu của hai nữ nhân cùng tình yêu nam nữ không có gì bất đồng, đều là vì hấp dẫn nhau mà đi tới cùng nhau. Nhưng bởi vì hai người cùng giới tính, không phù hợp với trào lưu đại chúng, yêu càng dè dặt cẩn thận, chính là thế tục đại chúng kia không tiếp thu nổi đoạn tình yêu đó, tình yêu như vậy càng chọc người động tâm và liều lĩnh... Khói thuốc toả khắp gian phòng, yên vụ mập mờ, Đường Nặc nhìn phiên qua phiên lại mấy bài viết khác, tình yêu rất đẹp, chuyện xưa rất động lòng người, nhưng cũng không phải là nàng thích như vậy. Yêu, liền muốn quang mình chính đại, ưỡn ngực ngẩng đầu. Văn tự mơ hồ thổ lộ cái loại này đối với xã hội cùng thế tục là nàng không hiểu oán trách hay nên chấp nhận. Yêu? Tình yêu là gì? Có yêu, truy cầu tình yêu không sai, thế nhưng có một số người bởi vì tình yêu không được người khác lí giải, thì ở chỗ này oán hận thế tục, xã hội cùng người nhà. Có một ID gọi "Tay cầm mạn châu sa hoa" tại mục thảo luận nói nàng và người yêu nàng làm sao yêu nhau, rồi lại bởi vì người nhà quấy nhiễu không thể gần nhau, trong lòng khó chịu như thế nào, oán hận gia đình của nàng ấy ra sao. Đường Nặc cười lạnh một tiếng, tựa trên ghế, đem tàn thuốc vẩy ra, lại nhanh chóng trở về đánh cho "Tay cầm mạn châu sa hoa" hai chữ, "Đáng đời!" Một người hơn hai lăm tuổi, không cầu tiến, ăn, dùng, lấy đều từ trong nhà, sợ công việc vất vả, sợ xuất môn đối mặt với xã hội, một người ngay cả tự lập còn không làm được lại ăn bám trên người cha mẹ, làm sao có thể chi phối tình yêu của bản thân? Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, ngươi đều ăn lấy dùng trong nha, đối mặt với cha mẹ sắp đặt, ngươi có thể không thua ba phần sao? Cha mẹ đem kinh tế tới uy hiếp, lập tức cùng nàng trong miệng kia yêu chết đi sống lại, nguyện ý vì nàng vứt bỏ hết thảy cũng không chia tay? Còn chạy tới đây ồn ào hỏi vì sao không để tình yêu của nàng lưu đường sống, tình yêu đồng tính vì sao không có ngày mai. Đường Nặc rất muốn nói, ngươi không chỉ tình yêu không có ngày mai, mà còn cuộc sống cũng không có ngày mai. Việc này cùng tình yêu không quan hệ, càng không vì đồng tính can hệ, chân chính liên quan là thái độ sinh hoạt của ngươi có trách nhiệm hay không, có hay không năng lực tự chủ. Ngươi ngay cả bản thân còn nuôi không nổi, ngay cả sinh hoạt của chính mình đều không thể chi phối thì làm sao đối với nhân sinh người khác phụ trách? Ngươi làm sao đứng vững bước chân theo đuổi tình yêu của chính mình? Liên hệ đến trên người bản thân, nếu như nàng thật hạ quyết tâm cùng Bách Nhan một chỗ, kết cục là gì? Đường phu nhân trước tới nàng quấy nhiễu một khóc hai nháo ba thắt cổ, Đường tiên sinh vung tay áo cho nàng một cái tát, sau đó thì? Nga, chặn tài khoản tài chính? Không nhận một cái nữ nhi như nàng? Đường phu nhân khóc xong nháo xong, tối đa chỉ vào mặt nàng mắng chửi, sau đó không ngừng thuyết giáo, ngoại trừ cái này còn có thể thế nào? Chết thật cho nàng xem? Không phải là sự tình cùng ai cùng sinh hoạt cuộc sống thôi sao, còn nháo không tới tình cảnh nghiêm trọng như vậy. Về phần Đường tiên sinh, đầu tiên nàng có công việc, trong tay có tiền tiết kiệm, công ty có cổ phần, Đường tiên sinh có thể lấy gì của nàng? Thật vén tay áo đánh nàng? Lúc trước nàng cùng Khang Quân một chỗ, Đường tiên sinh và Đường phu nhân phản đối muốn chết đi sống lại, cũng chặt đứt kinh tế của nàng, Đường tiên sinh lúc đó trực tiếp vỗ bàn nói, "Cô không cùng họ Khang chia tay, về sau đừng mơ lão tử cho...cô một phân tiền." Đường phu nhân sau lưng Đường tiên sinh đưa học phí, nàng làm công kiếm tiền tiêu phí sinh hoạt. Nàng ngày đó cấp ba, có thể cấp học sinh tiểu học gia sư tại gia, có thể làm công trong siêu thị, có thể đi đầu đường phát truyền đơn. Ban đầu đã nghĩ đoạn thời gian đó thật khổ, mới từ trong nhà thoát ly đi ra, cái gì cũng không thích ứng, vô số lần muốn phải đi về cúi đầu thoả hiệp, nhưng tự tôn kiêu ngạo của nàng không cho phép nàng cúi đầu, nhìn lại vẫn bên cạnh Khang Quân, nàng cắn răng chịu đựng. Làm kiêm chức không ổn định, thời điểm không có tiền ăn, đi cùng đồng học hay mấy tỷ tỷ cọ cơm được nơi nào thì cọ, Đường phu nhân thỉnh thoảng cũng sẽ mang một chút thuốc bổ hay đồ ăn gì đó đến xem nàng. Sống qua mấy tháng, nàng biết rõ nơi nào rẻ nhất, đi xe bus có thể tiết kiệm tiền, nàng biết rõ chỗ nào kiêm chức có thể nhiều tiền, nàng biết sắp xếp kinh tế của bản thân. Thể nghiệm qua không có tiền mua bột giặt, không có tiền ăn, nàng hiểu được quý trọng và có được, học xong tiết kiệm, cho dù mỗi tháng thu ít hơn so trước đây tiền sinh hoạt Đường tiên sinh cho nàng, nhưng tiền trong ngân hàng so với thời gian trước còn nhiều hơn. Nàng bắt đầu gởi ngân hàng, mỗi một tệ tiền nàng đều tiết kiệm đến, một tệ rồi một tệ, gom đủ mười tệ đổi thành một khối, gom đủ hơn mười cái một khối đổi thành một cái thập khối, sau đó thấu chỉnh hơn trăm đến ngân hàng. Cùng Khang Quân chia tay, nàng không nói cho bất luận người nào. Đó là chuyện của nàng và Khang Quân, cùng người khác cũng không có quan hệ. Nàng cũng không đi tìm Đường tiên sinh, đến bây giờ Đường tiên sinh cũng không biết bọn họ là khi nào chia tay. Thế nhưng tại thời điểm khai giảng đại học, Đường tiên sinh chủ động tìm nàng, vỗ vai nàng nói, "Tiểu nha đầu phẩm chất cứng cỏi như vậy đúng là người họ Đường." Đem nàng kéo về. Cũng hay năm ấy cấp ba trải qua, từ nay về sau Đường tiên sinh dùng ánh mắt nhìn người trưởng thành đến xem nàng. Cũng hay đoạn thời gian sinh hoạt đó, nàng học được cách giữ tiền, lúc nàng vẫn còn đang là sinh viên, Đường Quân mở công ty, nàng có tiền lấy ra đầu tư, mới có cổ phần cũng địa vị tại công ty như ngày hôm nay. Bởi vì bình thường làm thuê, không chú ý ôn tâp công khoá, nàng không thi đậu Bắc đại, cũng không đậu Thanh Hoa. Đường tiên sinh từng nói đây là sai lầm, là nuối tiếc của nàng. Nếu nhưng nàng không thi rớt, Bắc đại lại như thế nào trở thành đá thử vàng thử ra Khang Quân không phải chân kim.* *vàng thật Nàng không phải tốt nghiệp Bắc đại, nhừng tài sản hiện tại của nàng không thể so với Khang Quân từ Bắc đại đi ra ít hơn. Khang Quân rốt cuộc chỉ có thể là người làm công, nàng ít nhiều cũng coi như một nửa tiểu lão bản đi? Khó khăn là tảng đá ngáng đường kẻ yếu đuối, là bàn đạp của người kiên cường. Khó khăn cũng là một khối đá thử vàng, chân kim giả ngân*, thử một lần sẽ biết. *vàng thật bạc giả Đường Nặc tắt đi diễn dàn, nàng trở về thú tiêu khiển loạn thất bát tao ngày thường. Nàng không chịu nổi bầu không khí thê lương sầu oán bên trong diễn đàn, đi vào một lần, giống thực tiến vào một bãi tha ma âm u kinh hoảng, toàn bộ khí tràng đều cũng không đúng, âm khí quá nặng, thảm người kinh hoàng. Ân, ngày mai, cùng Bách đại mĩ nữ nói một chút, khiến nàng đổi đến nhà khác sát vách sát vách tiêu khiển đi, nơi này có ái nhân rất nhiều, thiên hạ việc lớn việc nhỏ ở chỗ này giảo loạn, kháp thành một mảnh tương hồ. Cái loại diễn đàn này, ở lâu, sẽ bị phụ chứng u buồn cùng oán phụ. Ân, mục tiêu của nàng là trở thành một thục nữ chua ngoa anh dũng, đều không phải oán phụ thục nữ. Trở lại QQ hỗn loạn, một bước đi vào thấy đại tỷ đang muốn kịch liệt bóp cổ người, nơi nào ra tới một người B, tự xưng là con dòng cháu giống của cán bộ cao cấp, tốt nghiệp đại học danh tiếng cùng một ít nội tình chính trị địa vị, chọc phía sau một mảnh sói tru. Đại tỷ buồn chán, cùng Tam tỷ đi phá nhà người khác. Nói chính trị, có thể cùng Đại tỷ trong quan trường tranh đấu lợi hại? Nói phẩm bài tiêu xài và hưởng thụ, có thể cùng lão Tam bạo phát tính tình nữ nhân?
Đường Nặc đi vào trong, càng không ngừng phiến hoả gật đầu, nhìn chính vui vẻ. Lão tứ Tần Hồng Yến rất ít lên mạng, nàng xuất ngoại nhiều ngày, ngày hôm nay lần đầu trên QQ icon sáng rỡ lên. Tần Hồng Yến một cái icon bạch nhãn mới nhảy ra, Đại tỷ liền đi ra kéo người, phát đến bên trong QQ, sau đó nói, "Lão tứ, tới, xem chuyện cười." Qua hai phút, Tần Hồng Yến một câu đánh sang, "Này có là cái gì? Chúng ta nơi này có một cái việc còn vui hơn." Tiếp theo phát một đoan hình ảnh. Đợi hình ảnh mở, Đường Nặc phát hiện một cái comment trong diễn đàn ghi lại. Chứng tỏ chính là người nào để lại "vết tích". Bất quá, nàng nhìn tên thấy thật quen mắt. Nhìn lại, bà nội lão nương, không phải chính là nàng lưu lại vết tích ở diễn đàn đồng tính đây sao? Đại tỷ không phải nói nhìn bài viết mà đi ra thì không có nhân phẩm sẽ đạp cứt chó sao? Cho nên nàng phát huy đầy đủ tinh thần nhất định lưu ngân "Đánh dấu" một phen, không nghĩ tới lão Tứ vừa lên mạng liền bắt nàng hiện hình. "Em nói điểu nhân, chị không nhàm chán sao, vừa lên mạng liền tra người khác lịch sử bài viết." Đường Nặc không bằng lòng, đây là việc riêng tư của nàng. "Chị tin hay không, lão nương chờ chị về nước sẽ PK* người thật." *đánh nhau Đại tỷ "Đều nghe ta" lên tiếng, "Mã giáp, mã giáp, Đường Nặc, của em hơn mấy chục mã giáp ni? Đại tỷ dạy em bao nhiêu lần, muốn người không nhận ra, phải may mã giáp xuất trận." Đường Nặc, cái trán tối sầm, không phải hiếu kì đi tham quan một chút sao? Thế nào tựu thành chuyện làm người không nhận ra? Lão tam Nhạc Tử Quân phát ra một tiểu hồ ly thất thần, tiểu hồ ky kia đem nước hất lên, phát ra một loạt chữ, "Dùng Rejoice, hay như thế tự tin!" QQ avatar màu xám của lão Nhị đột nhiên phát ra, "A." một chữ, lưu lại bốn chữ, "Lão tứ, bình tĩnh!" "Bình tĩnh cái mao tuyến!" Tần Hồng Yến phát một cái diện điều run rẩy, "Lão Ngũ, nói cho các tỷ tỷ tình huống bên dưới." Nhạc Tử Quân phi khoái nhảy lên, "Đường gia tiểu khu a, em nhảy lung tung sang diễn đàn đồng tính là thật sao?" "Đình chỉ! Nhạc lão Tam, thỉnh chị đừng lên tiếng." Tần Hồng Yến không cần tưởng cũng biết phía dưới lập tức sẽ phát câu gì "Tần gia lão Tứ a, gì gì gì..." Tưởng hô ứng . "Khụ, hiện tại mời Tiểu Đường đồng học lên tiếng, mọi ngươi xin vỗ tay." Lão đại "Đều nghe ta" kiểu cách lên tiếng. Đường Nặc vung tay áo, đem mẩu thuốc lá dụi tắt ở gạt tàn, "Các người đều không phải ở nơi này kháp tứ thiếu gia sao? Làm gì đây? Nội chiến à? Đi đi đi, kháp tứ thiếu gia đi." Nhạc Tử Quân lại bay ra, "Lão nương hiện tại đối với Đường ngũ tiểu thư càng cảm thấy hứng thú hơn." "Ai nha, em cúp điện." Đường Nặc phát sinh sáu chữ này bên trong QQ, lập tức ẩn thân. "Lão ngũ chết tiệt, đi ra, cúp điện, em còn có thể đánh chữ." Đường Nặc lại trèo lên, "Người chết trước khi chết đều thảm thiết kêu một tiếng, "Ta chết" hoặc "A" hoặc là "Lão tử thành quỷ cũng không tha cho ngươi" các loại đi!" "Vậy em đã chết chưa?" Tần Hồng Yến hỏi. Đường Nặc lập tức đem chữ kí trên QQ đổi thành "Người này đã chết, có việc đốt tiền giấy tìm nàng!"
|