Phu Nhân Tại Thượng
|
|
Chương 42 "Bụng lớn rất nhiều." Lý Trì Nguyệt dời tay về phía cái bụng đã hơi nhô lên của Đồ Cửu Mị. "Ân, hiện tại bắt đầu không đẹp nữa rồi." Đồ Cửu Mị vừa nghĩ đến bụng nàng ngày sau sẽ không ngừng to lên liền có một chút rầu rĩ nói. "Tư thái quả thật bắt đầu biến xấu xí rồi, cũng may mặt của ngươi còn có thể nhìn được." Lý Trì Nguyệt tán thành, cũng may hương thơm không thay đổi, trái lại trở nên càng đậm. Ô ô ô, người ta là đến tìm kiếm an ủi, không phải tới tìm đả kích, hình như nàng có chút lưu ý việc mình có xinh đẹp trong mắt phu nhân hay không. Lý Trì Nguyệt nhìn thấy tâm tình của Đồ Cửu Mị kém đi, không nghĩ đến nha đầu này lại lưu ý bề ngoài trong mắt nàng như vậy, bất quá nữ nhân trọng dung mạo, Lý Trì Nguyệt ngược lại cũng có vài phần thấu hiểu. "Ai mang thai mà không như vậy, có cái gì phải buồn phiền." Lý Trì Nguyệt không cho là đúng. Phu nhân đây là an ủi sao, hẳn là đi, nhưng vẫn còn có chút lưu ý thì làm sao bây giờ a. "Như phu nhân cũng tốt, không sinh hài tử có thể luôn luôn xinh đẹp." Đồ Cửu Mị có chút ước ao nói. "Nói lời nói ngu xuẩn gì đấy." Lý Trì Nguyệt trách mắng, nhưng ngữ khí cũng là ôn nhu. "Cũng sắp năm tháng rồi, tiếp qua năm tháng nữa thì có thể hạ sinh, nghe nói sinh hài tử rất đau, ta vừa nghĩ đến liền rất sợ." Đồ Cửu Mị nghĩ nếu như có thể không sinh hài tử thì tốt rồi. "Mẫu thân ngươi cũng đã sinh đến mười người, ngươi sinh một lần liền sợ, chẳng phải là làm mất mặt mẫu thân ngươi sao." Lý Trì Nguyệt cười trêu tức nói. "Ha ha, nếu như mẫu thân ta biết được nhất định cũng sẽ nói ta như thế." Đồ Cửu Mị cười khúc khích. "Được rồi, ngươi để người về nhà ngươi báo tin chưa?" Lý Trì Nguyệt thuận miệng hỏi. "Báo tin rồi, rốt cuộc chỉ là thiếp, hơn nữa hài tử còn chưa sinh ra, mẫu thân ta không dám ngang nhiên đến thăm ta, chỉ sợ ta khó ăn nói." Nàng làm thiếp cho Hầu gia, mẫu thân sợ là rất không hài lòng rồi, dù sao mẫu thân vẫn đều nói thà làm đầu gà không làm đuôi phượng, làm chủ mẫu là tốt nhất. "Tuy là xuất thân đồ tể, trái lại rất biết giữ bản phận." Lý Trì Nguyệt cảm thấy gia đình đồ tể này tự biết phân lượng của mình đã là vô cùng hiếm thấy. "Dĩ nhiên, nhà ta đời đời làm đồ tể, đời đời đều là lương dân." Đồ Cửu Mị nói đến nhà mẹ đẻ liền mặt mày hớn hở. " Ngươi nhớ nhà sao?" Lý Trì Nguyệt hỏi. " Ân." Đồ Cửu Mị gật đầu, rất nhớ nhà. " Chờ đại thọ của lão phu nhân qua đi, bản phu nhân cho phép ngươi về nhà mẹ đẻ." Lý Trì Nguyệt nghĩ nếu như mẫu phi của nàng vẫn còn sống, nàng cũng luyến tiếc gả đi xa, Lý Trì Nguyệt suy bụng ta ra bụng người, ngược lại cũng thông cảm cho nỗi nhớ nhà của Đồ Cửu Mị. "Phu nhân là tốt nhất." Đồ Cửu Mị tự đáy lòng nói, phu nhân cho dù có một vạn cái không tốt đều không bằng một cái tốt của phu nhân. "Bản phu nhân chỉ niệm tình ngươi đang mang thai, mới đặc biệt ân chuẩn." Lý Trì Nguyệt cảm thấy cần phải tỏ rỏ lập trường nếu không nữ nhân nào trong hậu viện cũng đòi về nhà mẹ đẻ, vậy Hầu gia phủ chẳng phải sẽ rối loạn sao. "Mặc kệ thế nào, có thể để ta về nhà đều là tốt." Đồ Cửu Mị tâm tư đã bay đến chỗ khác, nàng nghĩ muốn mua vài con heo mang về nhà, mua heo còn sống, tốt nhất đều là trư mẫu (heo nái), nếu như ăn không hết liền giữ lại nuôi, lợn mẹ để lợn con, sẽ sinh ra thật nhiều tiểu trư, như vậy nhà nàng sẽ không sầu lo không có heo để giết, không thịt heo để ăn, ngẫm lại Đồ Cửu Mị kết luận chủ ý của nàng thật quá hay, Đồ Cửu Mị đang tính toán tiền dành dụm của nàng có thể mua bao nhiêu con heo. "Phu nhân ngươi giúp ta tính toán, năm mươi lượng mua được bao nhiêu con heo?" Đồ Cửu Mị hưng phấn hỏi. "Ngươi muốn mua heo mang về nhà? Ngươi xác định không mua cái gì khác? Tỷ như thứ gì quý hiếm bọn họ chưa thấy qua, cũng dễ mang theo một chút." Lý Trì Nguyệt thầm nghĩ quả nhiên là đồ tể nữ nhi, về nhà cũng không quên mang heo, vấn đề là năm mươi lượng có thể mua được hơn mười con heo, Đồ Cửu Mị xác định muốn khiêng mười con heo về nhà sao, đường hoàng về nhà như vậy thế nào cũng có cảm giác nhà giàu mới nổi, thô tục hơn nữa còn điên rồi, hơn nữa nếu truyền ra ngoài sẽ bị người chê cười đi. Lý Trì Nguyệt chỉ biết là trong hoàng tộc, chuyện này chính là chuyện cười, còn trong dân gian chỉ có thể là khoe khoan thôi. "Người nhà ta thích thịt heo, nên sẽ không thích những thứ quý hiếm nhưng không thực dụng gì đó có cái gì đáng vui vẻ hơn so với ăn thịt đây!" Đồ Cửu Mị vẫn cảm thấy mang vài con heo về nhà là chủ ý tốt nhất. Đồ Cửu Mị mang heo về nhà ý chí vô cùng kiên định, Lý Trì Nguyệt cảm thấy bản thân nhiều lời cũng là vô ích, chỉ hy vọng đến lúc đó Đồ Cửu Mị đừng nháo ra động tĩnh quá lớn. Dĩ nhiên, trong lúc Đồ Cửu Mị hưng phấn vì chuyện về nhà, liền đem chuyện lễ vật mừng sinh thần của lão phu nhân quên phắng đi mất, ngày hôm đó cũng là Lục Đào nhắc nhở Đồ Cửu Mị mới nhớ lại việc này, đi mua không còn kịp rồi, dù sao thì phu nhân đã nói cho dù nàng tặng cái gì lão phu nhân đại khái cũng không hiếm lạ, vậy tặng tâm ý đi, dù sao thì tâm ý tương đối trọng yếu. Hôm nay trong phủ vô cùng náo nhiệt, người bên nhà mẹ đẻ của lão phu nhân cũng đều mời tới, lão bằng hữu vân vân, nói chung quyền quý trong Bình Âm Huyện đều đến. Lễ vật ngoại nhân dĩ nhiên đều đưa vào khố phòng, mọi người đều chờ xem các con dâu của lão phu nhân dâng tặng lễ vật, phải hiểu được Hầu gia phủ này thê thiếp có tiếng mỹ mạo, Liễu Phi Nhân là hoa khôi của Bình Âm Huyện thì không nói, cầm nghệ của Thôi Loan Thúy ở Hà Nam nói ra ai cũng biết, mọi người đều chờ các nàng hiến nghệ, về phần các phu nhân khác, kém cõi nhất cũng có thể nuôi đẹp mắt. Hạng Huy này thực sự là nam nhân được ngưỡng mộ nhất Bình Âm Huyện, tuy rằng cưới quận chúa không biết đẻ trứng của Túc Thân Vương phủ nhưng của hồi môn trọng hậu, quận chúa lại là một đại mỹ nhân, thế nào cũng không thua thiệt, hơn nữa còn rộng lượng chủ động vì phu quân nạp rất nhiều mỹ thiếp. Lúc nữ quyến Hầu gia phủ xuất hiện, nam tân khách đều nhìn thẳng mắt, có thể nói thượng đẳng mỹ nhân của Bình Âm huyện đều ở trong Hầu gia phủ đi, dĩ nhiên tuy rằng phu nhân cũng mỹ nhưng rốt cuộc là hoàng tộc có thể nói là người thân phận tôn quý nhất Bình Âm Huyện, không ai dám khinh nhờn cho nên ánh mắt không kiêng nể gì cả liền rơi xuống trên người các thị thiếp. Đồ Cửu Mị bị nhìn như vậy cảm thấy rất không thoải mái, cũng may bụng nàng đã to lên, cũng vì vậy mà nàng tránh được một ít ánh mắt đáng ghét, nhưng rốt cuộc vẫn tương đối tập trung ánh nhìn, ai bảo nàng khuôn mặt lại đẹp hơn cả hoa mẫu đơn lấn át hoa thơm cỏ lạ, bất quá cũng may bên cạnh nàng có phu nhân cùng Liễu Phi Nhân, một loại là mọi người không dám nhìn, còn một loại khác lại ăn mặc cợt nhã, khí chất cợt nhã đã từng là thất phu nhân Liễu Phi Nhân, Đồ Cửu Mị mới có vẻ không bị nhìn chằm chằm. Mà thất phu nhân nhất quán thanh cao, dáng vẻ uyên thâm quá ít người hiểu, cũng là đặc biệt lẻ loi đứng ở nơi này, cũng là bị nhìn, còn những phu nhân khác so với bốn người này liền trở nên bình thường. Hạng Huy tặng lễ trước, hắn tặng một đôi phỉ thúy ngọc như ý, sau đó là Lý Trì Nguyệt, nàng tặng một quả đại kim đào mừng thọ, tuy rằng vừa nhìn phân lượng không nhẹ nhưng là quận chúa của Túc Thân Vương, lễ này tặng đến quá mức bình thường, khiến lão thái có vài phần thất vọng, nàng vẫn ngóng trông quận chúa giống như năm trước tặng một thứ trân quý gì đó, nếu không tặng một ít hương liệu quý tộc nữ quyến thích nhất cũng rất tốt. Cho dù Lý Trì Nguyệt cái gì cũng không tặng thì lão thái thái cũng không dám nói cái gì, huống kim đào này phân lượng rất đủ, cũng không có gì để bắt bẻ. Nhị phu nhân Bình Nhi tặng một viên trân châu, cũng không có gì để xoi mói, tam phu nhân Diêu Huệ tặng một chậu sơn tùng vạn năm, trọng ở ngụ ý tốt, tứ phu nhân Hồ Căng tặng lão phu nhân ngọc phật châu, xem như thông qua, ngũ phu nhân cùng thất phu nhân hiến nghệ, thất phu nhân đánh đàn, ngũ phu nhân xướng khúc, lấy lòng tân khách cũng lấy lòng lão phu nhân, lục phu nhân Tôn Bình Bình không biết ở đâu tìm được một bức danh gia tranh chữ tặng lão phu nhân. Cho dù là bát phu nhân rất không giàu có cũng tặng một vòng ngọc khắc chữ thọ, tuy rằng ngọc sắc bình thường nhưng rốt cuộc cũng nhìn ra được vài phần tâm tư. Lúc Đồ Cửu Mị bưng ra một chén thịt viên mọi người đều ngây ngẩn, tặng thọ lễ lại tặng thịt viên, đúng là ngạc nhiên, trong đầu lão phu nhân vô cùng khó chịu, nhưng gừng càng già càng cay, bề ngoài vẫn như trước bất động thanh sắc, nàng hiểu được không cần bản thân đứng ra cũng sẽ có người muốn đứng ra làm khó dễ Đồ Cửu Mị. Ngay cả Lý Trì Nguyệt đều bị bát thịt viên của Đồ Cửu Mị làm cho kinh ngạc, tuy rằng nàng cũng tặng rất có lệ nhưng ít ra thỏa đáng, còn Đồ Cửu Mị dám tặng có lệ hơn cả nàng, đây rõ ràng là đang đạp lên mặt mũi của lão phu nhân. Lý Trì Nguyệt cũng giống như lão phụ nhân, bất động thanh sắc chờ Đồ Cửu Mị mở miệng. "Ta thực sự không biết tặng lão phu nhân cái gì mới tốt, phu nhân nói, tâm ý mới quan trọng, vì vậy ta tự mình xuống bếp làm cho lão phụ nhân một chén thịt viên, vị đạo rất tốt, hy vọng lão phu nhân có thể thích." Đồ Cửu Mị vô tâm vô phế nói. Nha đầu này còn biết kéo nàng xuống nước, trong lòng Lý Trì Nguyệt hừ lạnh. Đồ Cửu Mị dâng thịt viên nửa ngày cũng không thấy người hầu hạ bên cạnh lão phu nhân xuống lấy, trước đó các phu nhân khác tặng thọ lễ ma ma bên cạnh lão phụ nhân đều xuống thu lấy, xem ra lão phu nhân không thích rồi, lãng phí công sức nàng xuống bếp cả ngày a. Những người khác nhìn thấy lão phu nhân thái độ như vậy, liền biết lão phu nhân không hài lòng, vốn đang có chút kiêng kỵ, lập tức an tâm chuẩn bị không kiêng nể gì cả mà công kích Đồ Cửu Mị. "Đồ Cửu Mị, chẳng lẽ ngươi không biết biểu tỷ luôn ăn chay niệm phật, không thích ăn thịt, ngươi tặng thịt viên là có ý gì? Hơn nữa Triệu đại phu trước đây nói qua biểu tỷ một khi ăn những thứ dầu mỡ sẽ chóng mặt, ngươi tặng thịt viên dầu mỡ như vậy là có ý đồ gì?" Biểu muội của Lão phu nhân cũng chính là mẫu thân của Hồ Căng, Hồ lão thái thái ra mặt chất vấn. Đồ Cửu Mị nhìn người kia khuôn mặt so với lão phu nhân còn muốn lão hơn, so với Trương má má còn bất thiện hơn liền có một chút thấp thỏm, trong lòng cũng có chút buồn bực rồi, nàng cũng không quen biết nàng ta, nàng ta thế nào lại biết tên nàng. Bất quá nàng thực sự không biết lão phu nhân không ăn được thứ dầu mỡ, trước đó đã quên hỏi thăm một chút, đây là sơ suất của nàng, Đồ Cửu Mị cảm thấy bản thân làm việc rất thiếu tâm nhãn. "Ta không biết lão phu nhân ăn không được thứ này...." Đồ Cửu Mị vẫn chưa giải thích xong liền bị người cắt đứt. "Ta thấy ngươi là cố ý dùng thịt này đến hại lão phu nhân!" Tội danh này cũng quá lớn đi, cái gọi là muốn tăng thêm tội gán ghép không từ. "Cửu Mị chỉ là đồ tể nữ nhi, chưa thấy qua thế sự, làm việc không đúng mực, nhưng niệm tình nàng đang mang cốt nhục của hầu phủ, mẫu thân đừng chấp nhất cùng nàng." Hạng Huy đứng ra hoà giải, nói như thế nào đi nữa Đồ Cửu Mị cũng là mỹ nhân nổi bật trong hậu viện, lại có thai hài tử của hắn. "Nàng chính là ỷ vào trong bụng có hài tử nên mới không để tôn trưởng trong mắt, bất hiếu bất nghĩa." Hồ thái thái từng bước ép sát. "Ta không có!" Đồ Cửu Mị chỉ cảm thấy tội danh này càng nói càng lớn rồi, lão phu nhân hẳn là cũng biết nàng không có ý đó, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn dung túng người này nói bậy. "Được rồi, ngươi cũng đừng nói nữa, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, đừng phá hủy nhã hứng của bản phu nhân." Lão phu nhân lời này chính là đồng ý với lời của Hồ lão thái thái. Lời này khiến trong lòng Đồ Cửu Mị có chút lạnh, thảo nào muội muội nói trong hầu phủ này nhân tâm hiểm ác đáng sợ. "Biểu tỷ, phải trừng phạt nghiêm khắc, nếu không ngày sau ngươi làm thế nào quản hầu phủ này." Hồ lão thái thái cũng không dự định cứ như vậy buông tha Đồ Cửu Mị. "Phá hủy nhã hứng của mẫu thân, vậy phạt nhẹ Cửu Mị một phen, làm cho mẫu thân hài lòng một chút." Hạng Huy nghĩ, niệm tình trong bụng Đồ Cửu Mị đang mang cốt nhục của mình, mẫu thân hẳn là sẽ không quá làm khó Đồ Cửu Mị. "Ta trái lại muốn nhìn một chút, ai dám tại đây khi dễ người trong viện của bản quận chúa."
|
Chương 43 Lý Trì Nguyệt tự xưng quận chúa, không phải tự xưng phu nhân đây chính là có thâm ý, nếu như xưng phu nhân vậy nàng là con dâu của lão phu nhân, thân phận thấp hơn lão phu nhân nhưng nếu xưng lão phu nhân, thì đó là hoàng tộc, thâm ý trong đó lão phu nhân cũng sắp thành lão yêu bà thế nào lại nghe không ra đây. Chỉ là nàng không nghĩ đến, Lý Trì Nguyệt dĩ nhiên sẽ vì một đồ tể nữ nhi mà ra mặt, thực sự vô cùng ngoài ý muốn. Từ Lý Trì Nguyệt vào cửa đến nói, đối với nàng không thể nói là cung kính nhưng trên lễ tiết cũng không có gì để bắt bẻ, hôm nay vì Đồ Cửu Mị lần đầu tiên Lý Trì Nguyệt khiến nàng xấu mặt. "Bất quá một chén thịt viên , lão phu nhân không thích thì thôi, làm khó dễ một người mang thai tựa hồ không quá phúc hậu đi, truyền ra ngoài người ta còn tưởng rằng lão phu nhân trọng phú khinh bần." Lý Trì Nguyệt cũng không quan tâm chuyện xé rách da mặt lão gia hỏa này, từ trước đến nay nàng là người không phạm ta, ta không phạm người, nhưng ai khiến nàng không thoải mái thì đối phương cũng đừng mong được thống khoái. Đồ Cửu Mị là người trong viện của nàng, khi dễ Đồ Cửu Mị không phải là tát vào mặt nàng sao? Bị Lý Trì Nguyệt nói bản thân làm khó dễ Đồ Cửu Mị, lão phu nhân có chút không nhịn được, trong lòng tuy rằng tức giận nhưng cũng không dám nói gì, nét mặt vẫn là hòa ái. "Quận chúa nói đùa, lão thân đây đâu gọi là khó xử Cửu Mị, nàng đang mang cốt nhục Hạng gia chúng ta, yêu thương nàng còn không kịp thế nào sẽ làm khó dễ nàng đây! Đều là Hồ phu nhân càn quấy, ngươi còn không lui ra, đừng làm cho ta mất mặt." Lão phu nhân ôn hòa nói với Lý Trì Nguyệt xong liền chuyển hướng sang Hồ phu nhân, trách cứ Hồ phu nhân thoáng chốc liền đem trách nhiệm đổ lên người Hồ phu nhân. Hồ phu nhân trong lòng cho dù có vạn phần bất mãn cũng không dám nói gì nữa, chỉ có thể cúi đầu lui xuống. Đồ Cửu Mị không nghĩ đến lúc nàng gặp phải sự công kích lớn nhất từ lúc chào đời tới nay lại được phu nhân, không, là được quận chúa một hai câu hóa giải xong rồi, quả nhiên có quyền thế rất khác biệt, trong phủ này vẫn là phu nhân tốt nhất. Đồ Cửu Mị dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía Lý Trì Nguyệt, Lý Trì Nguyệt lại không để ý nàng. Đồ Cửu Mị nhìn thấy người hầu hạ bên cạnh lão phu nhân rốt cục xuống nhận lấy thịt viên của nàng, trong lòng cuối cùng cũng thở dài một hơi, ở đây rốt cục không còn chuyện của nàng nữa. "Đại thọ của Lão phu nhân, là ngày đại hỉ, Phân Nhân cùng Loan Thúy hợp tấu hiến khúc cho lão phu nhân được không?" Liễu Phi Nhân rốt cuộc là nhìn quen các loại cục diện, cho nên hợp thời đi ra hoà giải để tránh cục diện tiếp tục căng thẳng. Thôi Loan Thúy trong lòng tuy rằng không tình nguyện nhưng Liễu Phi Nhân đã lôi nàng vào, cũng chỉ có thể đàn một khúc, trong lòng lại đang phỏng đoán quan hệ giữa Lý Trì Nguyệt và Đồ Cửu Mị, quả nhiên bất thường, phu nhân che chở Đồ Cửu Mị như bao che cho con nhỏ vậy! Lão phu nhân gật đầu, mừng rỡ vì có bậc thang để leo xuống, các tân khách xem náo nhiệt rất vui vẻ, bất quá có thể nghe thêm một cầm khúc, hoa khôi Liễu Phi Nhân xướng khúc, cũng là việc tốt đẹp, dù sao vừa rồi vẫn nghe chưa đủ. Lý Trì Nguyệt nhìn thấy lão thái bà ngược lại rất thức thời, thái độ xoay chuyển rất nhanh nên cũng không sinh sự nữa. Yến hội rốt cục kết thúc, tân khách dần dần tán đi, chỉ giữ lại một số nữ quyến gia thuộc ở lại trong phủ qua đêm. Trong lòng Đồ Cửu Mị nhớ thương bát thịt viên kia, lão phu nhân nhất định một viên cũng không nguyện ý ăn, nàng nghĩ không nên lãng phí nên liền muốn đi phòng bếp bưng về phòng mình ăn. "Ta đã nói thịt viên không được, cũng may phu nhân đứng về phía ngươi, nếu không cũng không biết phải làm thế nào! Người cũng đừng nhớ đến bát thịt viên đó nữa." Lục Đào có cảm giác cực kỳ nguy hiểm, cũng may là hữu kinh vô hiểm. "Như vậy còn hơn là hai tay trống trơn mà đến, bất quá hôm nay thực sự nhờ có phu nhân, nhưng lãng phí như vậy rất đáng tiếc, chờ lát nữa chúng ta cùng nhau ăn, ngươi chắc chắn sẽ cảm thấy rất ngon." Quả nhiên vẫn là câu nói kia, phu nhân một vạn cái không tốt đều không so được với một cái tốt, nghĩ đến phu nhân, trong lòng Đồ Cửu Mị liền rạo rực, nếu không phải sắc trời đã muộn, nàng còn muốn đến chỗ phu nhân nói lời cảm tạ đây! Đồ Cửu Mị cố ý đi phòng bếp tìm bát thịt viên, quả nhiên là để nàng tìm được rồi, Đồ Cửu Mị vui vẻ bưng chén thịt chuẩn bị quay về trong phòng mình. Trên đường từ phòng bếp về phòng , sẽ ngang qua đại hoa viên, lúc Đồ Cửu Mị vừa đến đại hoa viên lại nghe thấy một giọng nói hơn nữa còn đang nhắc tới phu nhân và nàng. " Đêm nay cũng đừng trở về nữa, lão phu nhân là bị nàng bác mặt mũi, lại không làm gì được nàng, trong lòng không thoải mái mới mắng ngươi vài câu, nàng rốt cuộc cũng là biểu tỷ ngươi, là người trong nhà sẽ không thật sự sinh giận dữ với ngươi, ai biết phu nhân lại ra mặt che chở Hồ mị tử kia." Hồ Hồ Cấm kéo mẫu thân đang chuẩn bị trở về nhà lại, thật ra nàng cũng rất tức giận, Đồ Cửu Mị không biết tại sao mệnh lại tốt như vậy, thoáng chốc đã mang thai, Lý Trì Nguyệt kia dĩ nhiên còn che chở nàng. "Bản thân là gà mái không biết đẻ trứng, ngược lại đi che chở con gà biết đẻ trứng, cho dù ôm về nuôi thì có ích lợi gì, đều nói máu mủ tình thâm, không có quan hệ huyết thống thì có tác dụng gì, chính là nuôi một con bạch nhãn lang." Hồ lão thái lạnh lùng nói. Đồ Cửu Mị nghe vậy rất không vui vẻ, nàng thực sự chán ghét người khác nói về phu nhân như vậy. "Các ngươi thực sự đáng ghét, ngươi nói phu nhân không biết đẻ trứng, vậy nữ nhi của ngươi gả vào Hầu gia phủ lâu như vậy sao cũng không thấy nàng để trứng, nói không chừng nữ nhi của ngươi cũng không biết đẻ trứng, cả nhà ngươi cũng không biết đẻ trứng." Đồ Cửu Mị tức giận nói, bản chất của nàng vẫn có hai ba phần cường hãn của mẫu thân, nàng chính là không nghe được người khác nói phu nhân không tốt, cũng không cho phép người khác lăng mạ người nàng quan tâm. "Ngươi nói bậy, nữ nhi của ta mới không phải con gà mái Lý Trì Nguyệt không biết đẻ trứng kia, nàng thân thể rất khỏe mạnh, ngươi còn nói bậy cẩn thận ta xé miệng của ngươi!" Hồ lão thái thái bị chọc giận, quả thật là đã nói trúng chỗ đau của nàng rồi, đừng nói nữ nhi của nàng lập gia đình lâu như vậy không sinh được con, cho dù là con dâu của nàng cũng không sinh ra tôn tử cho nàng, vì vậy vừa xấu hổ vừa tức giận biến thành phẫn nộ . "Lớn mật, cư nhiên dám nghị luận thị phi sau lưng quận chúa!" Trương má má trung khí mười phần tức giận quát, những kẻ này dĩ nhiên dám vũ nhục quận chúa, quả thực là chán sống rồi. Đồ Cửu Mị cùng Hồ gia mẫu nữ nhìn về phía phát ra giọng nói, thấy được Lý Trì Nguyệt trên mặt nhìn không ra biểu tình, Trương má má vẻ mặt giận dữ, còn có An Nhi hé ra khuôn mặt lạnh. Hồ gia mẫu nữ vừa nhìn liền bị hù dọa, hỏng rồi, Lý Trì Nguyệt thế nào lại đột nhiên xuất hiện, chuyện này biết làm sao cho tốt, vì vậy hai người lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ. Đồ Cửu Mị đang suy nghĩ, phu nhân nghe thấy những lời vũ nhục đó không biết có tức giận hay không? Lý Trì Nguyệt bỏ quả hai mẹ con đang quỳ trên mặt đất xin tội, trong lòng cười nhạt, chọc tới Lý Trì Nguyệt nàng còn muốn toàn thân trở ra sao! "Trương má má, miệt thị hoàng tộc nên xử trí thế nào?" Lý Trì Nguyệt ngữ khí khinh phiêu phiêu hỏi, miệt thị hoàng tộc là đại tội, cái mũ lớn này đè xuống, hai người kia sẽ chịu không nổi. " Xử tử!" Trương má má ngữ âm thật sâu nói, hai mẹ con kia nghe hai chữ đó sắc mặt cũng biến trắng. "Lão thân sẽ không dám nữa, xin quận chúa tha mạng...." Hồ lão thái thái nhũn chân cầu xin. " Phu nhân, mẫu thân tuổi tác đã cao, nhất thời hồ đồ, tha cho nàng đi." Hồ Cấm cũng cầu xin. "Niệm tình các ngươi là vi phạm lần đầu, bản quận chúa có thể miễn các ngươi tội chết, nhưng tội sống có thể miễn, tội sống khó tha, vả miệng đi, đánh đến khi quận chúa hài lòng mới thôi." Ngữ khí của Lý Trì Nguyệt như trước rất nhẹ rất nhu, cũng không giống như đang xử trí người khác,. Trương má má nghe được quận chúa nhà mình xử trí như vậy, lúc này mới lộ ra tiếu ý, chuẩn bị vãn tay áo giáo huấn lão gia hỏa nói năng lỗ mãng. "Các ngươi còn không mau tạ ơn quận chúa không giết." Trương má má lớn tiếng nói. Hai mẹ con kia chỉ đành lập tức tạ ân. Tay của Trương má má luyện qua mười năm, đánh qua vô số người vô số cái mà luyện thành, vĩnh viễn biết dùng lực như thế nào mới có thể đánh người khác đau nhất, mà bản thân cũng sẽ không tay mỏi. Đồ Cửu Mị nhìn thấy liền choáng váng, tuy rằng nàng cảm thấy hai người này nói xấu sau lưng phu nhân vô cùng đáng ghét nhưng một câu đòi giết, dân chúng tầm thường như nàng chưa từng thấy thức qua, đến khi Trương má má hùng hổ bước đến, đem Hồ lão thái thái đánh đến tru lên như lợn bị chọc tiết trong lòng nàng liền có vài phần bất an, nàng trộm nhìn phản ứng của phu nhân vài lần, chỉ thấy phu nhân dường như không nghe không thấy, trên mặt không có biểu tình, tựa hồ nhìn quen tình cảnh như vậy rồi. Trương má má xuống tay quả thật rất độc, độc đến khiến Đồ Cửu Mị cũng không nỡ nhìn thẳng, chỉ cảm thấy nói một câu liền bị phạt nặng như vậy thì có chút thái quá. Đồ Cửu Mị nhớ đến trước đó phu nhân cũng đã từng đòi vả miệng cùng chặt tay nàng, khi đó nàng căn bản là không để trong lòng, cũng không sợ, nhưng lần này nàng mới phát giác những hình phạt đó thật sự có thể rơi vào trên người nàng, nghĩ tới đây, hiện tại nàng mới cảm thấy sợ hãi. Tứ phu nhân Hồ Cấm nhìn thấy lão thái thái mặt xưng phù như đầu heo, khóc đến thảm thiết, trong lòng cũng không nỡ. "Phu nhân, ngươi niệm tình mẫu thân là biểu muội của lão phu nhân, niên kỷ lại lớn như vậy rồi mà bỏ qua cho nàng lần này đi." Tứ phu nhân vì lão thái thái nhà mình cầu tình. " Tha nàng không phải không được, từ trước có phụ trái tử đền, người có quan hệ huyết thống thay nàng chịu phạt cũng không phải không được, ngươi thấy sao?" Lý Trì Nguyệt mỉm cười hỏi ngược lại. Hồ Cấm nhìn bàn tay Trương má má mười phần khí lực, trong lòng liền sinh ra sợ hãi, thầm nghĩ cái tát này nếu như rơi xuống trên mặt như hoa như ngọc của nàng, vậy chẳng phải là hủy dung rồi sao, nghĩ vậy lại lập tức lui bước. "Mẫu thân, đáng tiếc huynh trường không ở đây, ta thực sự không giúp được ngươi nữa." Hồ Cấm nuốt nước mắt, khóc nói. Đồ Cửu Mị nghe vậy khẽ nhíu mày, nếu như mẫu thân nàng bị đánh nàng tuyệt đối ngay cả nửa điểm do dự cũng không mà sẽ thay mẫu thân chịu phạt, nhưng tứ phu nhân thế nào lại đem trách nhiệm đổ lên trên người huynh trường, thực sự cũng không phải người tốt gì. Lý Trì Nguyệt sớm đoán được đáp án của Hồ Cấm, miệt thị nhìn nàng một cái, trong lòng cười lạnh. Đồ Cửu Mị nhìn thấy thái thái kia niên kỷ quả thật đã lớn, khóe miệng đều đánh ra tơ máu, nước mũi nước mắt chảy đầy mặt, vừa kêu vừa rên thực sự ghê tởm, lại thực sự rất đáng thương, trong lòng có chút không nỡ. "Nàng đã lớn tuổi, không chịu nổi bị đánh, hay là thôi đi." Đồ Cửu Mị cuối cùng mở miệng cầu tình. "Các nàng cũng sẽ không niệm phần nhân tình này của ngươi." Lý Trì Nguyệt lãnh đạm mỉm cười, Đồ Cửu Mị là thiện lương cũng không có nghĩa là mẹ con sẽ biết ơn nàng. "Ta lại không muốn các nàng nợ ân tình, chỉ là có chút không đành lòng, dù sao đánh cũng đã đánh rồi, lần sau các nàng hẳn là không dám nói bậy về phu nhân nữa." Đồ Cửu Mị chỉ là thuần túy thương hại mà thôi. "Trương má má, tay ngươi đánh mỏi rồi sao?" Lý Trì Nguyệt nhìn Đồ Cửu Mị, liền mở miệng hỏi Trương má má, khuôn mặt đó quả thật quá khó coi, Đồ Cửu Mị là người có thai không tốt đối với thai nhi. Trương má má lúc này mới ngừng tay, nàng đến Hầu phủ lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên tận hứng giáo huấn những tiện nhân. "Có một chút mỏi rồi." Trương má má cung kính trả lời. "Vậy tha các ngươi một lần, chúng ta quay về viện đi." Lý Trì Nguyệt nói xong liền xoay người quay về viện. Đồ Cửu Mị muốn đi cùng nhưng lại không dám đi, chỉ có thể đứng bất động. "Ngươi không đi sao?" Lúc Lý Trì Nguyệt đi ngang qua sát bên người Đồ Cửu Mị, nhẹ giọng hỏi nàng. Đồ Cửu Mị lúc này mới dám bạo gan đi theo, thấy phu nhân để Trương má má giáo huấn Hồ lão thái thái như vậy, trong đầu nàng rất khó không sản sinh sợ hãi đối với phu nhân.
|
Chương 44 Đồ Cửu Mị cẩn cẩn dực dực đi theo phía sau phu nhân, nhìn bóng lưng của phu nhân có cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ, hôm nay vẫn luôn không thích phu nhân dùng thân phận áp chế nàng, nhưng sau khi trải qua những chuyện hôm nay Đồ Cửu Mị mới chợt tỉnh ngộ, trong thế đạo này tầm quan trọng của thân phận vượt xa so với suy nghĩ của nàng rất nhiều. Nếu không phải thân phận của phu nhân là quận chúa, thì hôm nay nàng làm sao có thể toàn vẹn trở ra, nếu không phải thân phận, phu nhân sẽ bị người ta nói xấu mà không làm gì được, nếu không phải thân phận, phu nhân sẽ không thể muốn giáo huấn ai thì giáo huấn, Đồ Cửu Mị phu nhân sâu sắc ý thức được khoảng cách giữa nàng cùng phu nhân như lúc này, khoảng cách giữa nàng và phu nhân không chỉ có địa vị mà ngay cả tâm tính cũng có khoảng cách. Lĩnh ngộ như vậy khiến Đồ Cửu Mị cảm thấy trong lòng hoảng hốt, lại không biết nên giải quyết như thế nào. Đồ Cửu Mị nhìn phu nhân, trong đầu không ngừng cảnh báo bản thân, người này không chỉ là phu nhân mà còn là quận chúa, nàng không thể giống như trước kia quá mức càn rỡ, quá mức đắc ý vênh váo, chỉ cần quận chúa nặng tay một lần cũng đủ khiến nàng chịu không nổi,. Lý Trì Nguyệt phát giác Đồ Cửu Mị không giống trước kia đối với nàng không phân lớn nhỏ, động thủ động cước, đi ở phía sau, thái độ cung kính, loại cung kính này không giống biểu hiện cho có lệ như những lần trước, trái lại giống như hạ nhân bên cạnh nàng cung kính cùng kính nể phát ra từ nội tâm, dường như rốt cục ý thức được thân phận của nàng bắt đầu biết phân lớn nhỏ rồi. Lý Trì Nguyệt tuy rằng trước đây vẫn luôn nhắc nhở Đồ Cửu Mị nhưng đến khi nàng thực sự cung kính rồi Lý Trì Nguyệt lại phát hiện, nàng đối với phần cung kính này của Đồ Cửu Mị rất chán ghét, bên cạnh nàng người như vậy đã quá nhiều rồi, Đồ Cửu Mị không cần phải làm một trong số đó. Sau khi trở lại gian nhà, Đồ Cửu Mị luôn luôn nói nhiều vẫn không mở miệng nói chuyện điều này làm cho trong lòng Lý Trì Nguyệt có chút khó chịu. "Ngươi sợ ta?" Sau khi Trương má má cùng An Nhi lui ra, Lý Trì Nguyệt đến gần Đồ Cửu Mị nhẹ giọng hỏi. "Phu nhân là quận chúa, ta sợ bản thân mạo phạm phu nhân, vạn nhất một ngày nào đó làm cho phu nhân buồn bực, phu nhân sẽ cho Trương má má vả miệng ta." Đồ Cửu Mị nói lời thật lòng. "Trước kia lúc ngươi càn rỡ đối với ta còn ít sao?" Lý Trì Nguyệt nhướng mày hỏi, lúc này mới biết sợ có phải là quá muộn rồi không a! "Phu nhân lời này là có ý gì?" Đồ Cửu Mị sợ hãi cùng khẩn trương hỏi, không phải phu nhân muốn tính nợ cũ chứ! "Ta có lần nào thực sự phạt ngươi sao?" Lý Trì Nguyệt dáng vẻ sợ hãi của Đồ Cửu Mị. Chỉ cảm thấy có chút không thoải mái, chỗ tốt của nàng đều đem cho chó ăn rồi sao, nha đầu này chính là một kẻ ngu xuẩn. Lời này, Đồ Cửu Mị lập tức lĩnh hội, đúng vậy, nàng từng ôm thắt lưng phu nhân, cũng chưa từng bị phu nhân phạt, cũng không thấy phu nhân phạt người trong viện của nàng, thật ra phu nhân đối với nàng là có chút bất đồng đi, nghĩ vậy Đồ Cửu Mị lập tức lâng lâng, sợ hãi lập tức tung ra sau đầu. "Vậy phu nhân đáp ứng ta, sau này mặc kệ ta làm càn thế nào, cũng không chuẩn phạt ta, chí ít không thể đánh ta." Phạt chép sách và vân vân vẫn có thể chấp nhận được, Đồ Cửu Mị trái lại rất thông minh vì bản thân tranh thủ đặc xá. Yêu cầu như vậy không phải sẽ làm Đồ Cửu Mị càng lúc càng không có sợ hãi sao, tuy rằng nàng không hy vọng Đồ Cửu Mị sợ nàng nhưng cũng không hy vọng lá gan dễ dàng bành trướng của Đồ Cửu Mị càng lúc càng phì. " Chỉ cần không vượt qua hạn độ nhẫn nại của ta, ta có thể không dùng cách xử phạt về thể xác đối với ngươi, nhưng những hình phạt khác vẫn phải có." Lý Trì Nguyệt cũng không dễ dàng mở đặc xá, chỉ đáp ứng một phần trong đó. " Vậy hạn độ nhẫn nại của phu nhân ở nơi nào?" Đồ Cửu Mị hỏi, sau này phải cân nhắc hành sự. "Ở mức nhất định." Lý Trì Nguyệt nhẹ nhàng ném hai chữ cho Đồ Cửu Mị, Đồ Cửu Mị đơ mặt, nói cũng như chưa nói, mặc kệ thế nào, chút sợ hãi đối với phu nhân đã biến mất rồi. "Phu nhân, ngươi xem sắc trời đã muộn rồi." Tay của Đồ Cửu Mị khoác lên cánh tay Lý Trì Nguyệt, vẻ mặt ân cần nói. "Sau đó thì sao?" Lý Trì Nguyệt khó hiểu hỏi lại, thấy Đồ Cửu Mị ôm cánh tay nàng nhưng không có nửa điểm ý nguyện muốn hất ra. "Không bằng đêm nay chúng ta cùng nhau ngủ có được hay không?" Phì đảm của Đồ Cửu Mị quả thật rất dễ bành trướng, nàng rất tưởng niệm lúc trước cùng muội muội ngủ chung, lưng dán đêm cho đến đêm khuya, cảm giác đó vô cùng tốt, nếu như có thể cùng phu nhân ngủ, nói chuyện phiếm đến đêm khuya, thân mật như tỷ muội, Đồ Cửu Mị ngẫm lại đều cảm thấy đây là chuyện rất tốt đẹp. Yêu cầu đường đột này khiến Lý Trì Nguyệt có chút hết chỗ nói rồi, thầm nghĩ nàng mới vừa ban một chút đặc xá thì cái mật từ trạng thái khô quắt của nha đầu này lại phì đến có thể nặn ra dầu rồi. Nàng lớn như vậy cũng chưa từng cùng người khác đồng sàn cộng chẩm, cho dù là mẫu phi cũng không từng ngủ chung, ngẫm lại đều cảm thấy không được tự nhiên. " Chẳng lẽ còn muốn ta nhắc nhở, nơi này của ta và phong của ngươi cách nhau không có mấy bước." "Nhưng người ta chính là muốn cùng ngủ cùng phu nhân, giống như ở nhà ta thường xuyên ngủ cùng với muội muội, sau đó sẽ cùng nhau nói chuyện phiếm và vân vân, lại có thể thể hiện chúng ta là tình đồng tỷ muội, ngươi không cảm thấy như vậy rất tốt đẹp sao?" Đồ Cửu Mị vẻ mặt khát vọng nói. "Ngươi ngốc như vậy, ta và ngươi có thể có đề tài chung gì, nói gì đi nữa, ta có rất nhiều tỷ muội, không cần nhiều thêm một người, lúc ngủ có con quạ đen ở bên cạnh kêu loạn nghĩ đến đã cảm thấy phiền." Lý Trì Nguyệt kiên định cự tuyệt. Phu nhân nói chuyện thật là đả thương người, lại cắm một đao vào lòng người ta, đổ máu rồi! "Vậy phu nhân ngửi hương cũng có thể đi, phu nhân có thể tùy thời tùy chỗ ngửi hương." Thật ra Đồ Cửu Mị vô cùng xấu hổ dùng vị đạo trên người ra dụ dỗ phu nhân, dù sao đó xem như sở thích riêng của phu nhân, lấy ra dụ dỗ đúng là không hay nhưng nàng thực sự không có lý do gì để thuyết phục phu nhân, nói gì đi nữa phu nhân ngửi lâu như vậy khiến Đồ Cửu Mị yên tâm vị đạo trên người trong mũi phu nhân tuyệt đối không khó ngửi. Cái này miễn cưỡng có chút lực hấp dẫn, nhưng Lý Trì Nguyệt chưa bao giờ ngủ cùng người khác vừa nghĩ trên giường mình nhiều ra một người, tóm lại là vạn phần không được tự nhiên, cảm giác không được tự nhiên đã đánh bại mê hoặc tùy thời tùy chỗ ngửi hương. "Ngươi hôm nay vẫn chưa tắm rửa, còn vào phòng bếp, đại khái không thơm." Lý Trì Nguyệt cũng là dùng lý do này thuyết phục bản thân. "Ta đây trở về tắm rửa xong sẽ trở lại?" Đồ Cửu Mị thật đúng là bất khuất, vì bò lên giường của phu nhân mà nỗ lực. "Trở về rồi thì cũng đừng đến nữa, ngươi không cảm thấy như vậy rất phiền phức sao?" Lý Trì Nguyệt hỏi ngược lại. " Sẽ không a, cho dù phiền hơn nữa ta cũng nguyện ý a." Dù sao thì phòng của nàng cách phòng của phu nhân không bao nhiêu xa, qua lại không mất bao nhiêu thời gian. "Đồ Cửu Mị, ngươi kiên trì không ngừng muốn lên giường của bản phu nhân, ngươi xác định ngươi không có sở thích giống Liễu Phi Nhân sao?" Lý Trì Nguyệt hoài nghi hỏi. "Ta chỉ là muốn cùng nhau ngủ nói chuyện phiếm mà thôi, dù gì đi nữa chúng ta đều là nữ nhân, cho dù ngủ cùng nhau thì có thể làm được chuyện gì đây?" Đồ Cửu Mị vô cùng khoe hiểu hỏi ngược lại, tuy rằng nàng vẫn rất hiếu kỳ nữ nhân cùng nữ nhân trong lúc đó làm sao mới tính toán là dâm loạn hậu viện, trong mắt nàng, nữ tử và nữ tử rất thân mật bất quá cũng như lúc phu nhân ngửi hương mà thôi, hoặc là sờ ngực, cái khác nàng tưởng tượng không ra. Lý Trì Nguyệt nhìn thấy Đồ Cửu Mị vẻ mặt bình tĩnh, không giống như đang nói dối, đồng thời nghĩ đến hoàn cảnh xuất thân của Đồ Cửu Mị tương đối đơn thuần, không biết chuyện này cũng xem như rất bình thường. " Nữ nhân trong lúc đó có thể làm rất nhiều việc." Lý Trì Nguyệt là quận chúa, xuất nhập cung đình dĩ nhiên cũng không ít lần nghe qua chuyện nữ nữ, lại xem qua không ít sách tạp, đã từng theo ngũ công chúa xem qua không ít diễm thư cùng xuân cung đồ, nam nữ, nam nam, nữ nữ đều xem qua, đều cảm thấy ghê tởm, nàng thực sự không hiểu ngũ công chúa đối với thứ đó sao lại cảm thấy hứng thú như vậy, hơn nữa chay mặn các loại đều không từ. Không thể không nói ngũ công chúa quá sớm đầu độc thiếu nữ, khi đó ngũ công chúa mười sáu, Lý Trì Nguyệt mới mười một, thân thể bởi vì ốm yếu nên còn chưa bắt đầu phát dục, tâm trí cũng không kiện toàn thì đã bị ngũ công chúa dùng các loại dâm thư xuân cung đồ khẩu vị nặng đầu độc, sản sinh phản cảm cũng là dương nhiên. "Còn có thể làm chuyện gì?" Đồ Cửu Mị vẻ mặt hiếu kỳ hỏi. Lý Trì Nguyệt nhìn vẻ mặt hiếu kỳ của Đồ Cửu Mị, lại hồi tưởng đến những xuân cung đồ nữ nữ nàng đã xem qua, không biết tại sao liền đem người trong họa đồ đổi thành khuôn mặt Đồ Cửu Mị, rốt cuộc không cảm thấy ghê tởm nữa, nếu như là thân thể Đồ Cửu Mị, hẳn là sẽ thơm, sản sinh tâm tư loại này khiến Lý Trì Nguyệt cảm thấy có chút xấu hổ. Đều là Đồ Cửu Mị làm hại, dĩ nhiên khiến nàng hồi tưởng đến những xuân cung đồ nàng đã từng chán ghét đến đến cực điểm. "Nhĩ hảo hiếu kỳ như vậy làm gì, ngươi còn không về." Lý Trì Nguyệt lãnh đạm nói, còn hạ lệnh trục khách. Đồ Cửu Mị khó hiểu vì sao khuôn mặt phu nhân lại có chút hồng, tuy rằng rút đi rất nhanh nhưng vẫn để nàng chú ý, hơn nữa phu nhân sao lại đột nhiên mất hứng đuổi người, bất quá nàng còn không muốn trở về, nàng vẫn chưa đáp tạ phu nhân, Đồ Cửu Mị nhớ đến còn có chuyện trọng yếu nhất chưa nói. "Người ta còn không muốn trở về, còn muốn cùng phu nhân nói chuyện. Dù sao thì phu nhân hôm nay giúp ta một lần đại ân, ngẫm lại hôm nay ta cũng có sai, chỉ trách bản thân thiếu tâm nhãn, tặng thịt viên cho lão phu nhân, dĩ nhiên thật không ngờ lão phu nhân thích ăn chay niệm phật, nhất định không thích ăn thịt." Đồ Cửu Mị có phần tỉnh ngộ. "Ngươi thật sự cho rằng nàng thích ăn chay niệm phật, ăn chay niệm phật đó là bởi vì làm nhiều việc thất đức." Lý Trì Nguyệt không cho là đúng, cho dù không làm thịt viên, Đồ Cửu Mị cũng tặng không ra hảo lễ vật, có thai trong người luôn khiến người khác đỏ mắt kết quả đại khái cũng kém không được bao nhiêu. " Vậy nàng không có thể ăn dầu mỡ, ta cũng không hỏi thăm trước, cũng là ta sơ ý." Đồ Cửu Mị cảm thấy tóm lại là nàng quá thiếu tâm nhãn. "Hừ, nàng không thể ăn dầu mỡ, đó là các nàng muốn nói như thế nào thì nói thế đó, làm khó ngươi mà thôi." Muốn gán thêm tội nói gì mà không được. "Nói như vậy, ta không sai?" Đồ Cửu Mị có chút không thể tin tưởng hỏi. "Người khác đều biết phải giấu dốt, ngươi thì ngược lại, rất sợ người khác không biết ngươi là đồ tể nữ nhi." Tặng một chén thịt viên thật sự là đủ ngốc. "Ta không cho rằng làm đồ tể nữ nhi thì có gì đáng xấu hổ, ngược lại ta cho rằng đó là quang vinh." Đồ Cửu Mị bất mãn nói, nàng vẫn luôn lấy gia đình hành nghề đồ tể làm quang vinh, đó mới không phải khoe khuyết điểm a! Lý Trì Nguyệt nghe vậy không khỏi nở nụ cười, nàng đã biết Đồ Cửu Mị chính là nghĩ như vậy. "Ngươi cảm thấy không có gì, vậy thì không có gì đi." Tặng một chén thịt viên cũng không có gì to tát, dù sao thì tại Hầu phủ này nàng có thể che chở Đồ Cửu Mị, ai cũng đừng nghĩ khi dễ người của nàng. "Được rồi phu nhân, ngươi thế nào vừa lúc xuất hiện trong hoa viên đây?" Đồ Cửu Mị lại nghĩ đến một vấn đề then chốt. "Đi ngang qua." Lý Trì Nguyệt không có dự định nói rõ ràng vấn đề này. "Lẽ nào phu nhân là đến tìm ta?" Phu nhân đi hoa viên cũng không tính toán là đi ngang qua, nhất định là nhất định biết nàng không ở trong viện nên tự mình ra ngoài tìm, thật ra phu nhân rất quan tâm nàng, nghĩ tới đây Đồ Cửu Mị hài lòng bạo xuất tiếu ý, tuy rằng ngẫm lại cảm thấy đây không giống như việc phu nhân sẽ làm, nhưng dù sao cũng thấy hài lòng. "Ngươi cũng tự mình đa tình quá rồi." Lý Trì Nguyệt tuyệt đối không thừa nhận, bất quá nàng chỉ là ra ngoài tản bộ mà thôi.
|
Chương 45 "Ngẫm lại cũng đúng, phu nhân mới sẽ không tự mình đến tìm ta." Đồ Cửu Mị gật đầu nói. Lý Trì Nguyệt nghe vậy trong lòng lại dâng lên một chút buồn bực. "Phu nhân, có muốn ăn thịt viên hay không, tuy rằng nguội một chút nhưng vị đạo hẳn là không kém." Vừa rồi chỉ lo cùng phu nhân nói chuyện đều đã quên thịt viện của nàng rồi. Ngươi thật đúng là xem nó như trân bảo đúng không?" Lý Trì Nguyệt cảm thấy Đồ Cửu Mị đối với thịt có chấp nhất rất không bình thường. " Ngươi cũng chướng mắt?" Ngữ khí của Đồ Cửu Mị có chút thất vọng hỏi. Nàng quả thật là chướng mắt, nếu như là trước kia nàng nhất định không hề cố kỵ mà trả lời như vậy, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Đồ Cửu Mị thất vọng như vậy nàng lại nói không ra miệng. Đồ Cửu Mị nhìn thấy phu nhân không đáp, thật ra cũng đoán được ý tứ của phu nhân. "Ngẫm lại cũng đúng, phu nhân từ trước đến nay cũng không thích ăn thịt." Đồ Cửu Mị cảm thấy bản thân không nên đem sở thích của mình áp đặt lên trên người phu nhân, tuy rằng lúc nàng làm thịt viên này rất muốn để phu nhân nếm thử. "Mà thôi, thử một viên vậy, ta nói trước, nếu như khó ăn ta sẽ nhổ ra, đến lúc đó ngươi cũng đừng bày khuôn mặt khóc tan ra cho bản phu nhân xem, thực sự rất xấu xí." Lý Trì Nguyệt đưa tay cầm lấy một viên thịt, sau đó đưa đến bên miệng cắn một miếng nhỏ, so với dự đoán ngon hơn một chút, có mùi trần bì rất nhẹ, nếu không phải nàng vị giác mẫn cảm thật đúng là nếm không ra, vị của trần bì át đi rất nhiều mùi tanh và vị dầu mỡ trong thịt, chí ít sẽ không khiến Lý Trì Nguyệt khó có thể nuốt xuống, dĩ nhiên cũng sẽ không khiến Lý Trì Nguyệt cảm thấy ngon, chính là tạm được đi. " Thật ra vị đạo này là dựa theo khẩu vị của phu nhân mà làm." Đồ Cửu Mị nhìn thấy Lý Trì Nguyệt không nhổ ra, trong lòng thở dài một hơi, phu nhân không chán ghét là tốt rồi, thật ra nàng chính là cảm thấy phu nhân rất mảnh mai là do ăn thịt quá ít, nàng nghĩ nếu phu nhân có thể ăn nhiều thịt hơn sẽ tốt cho cơ thể. "Được thông qua." Lý Trì Nguyệt sau khi ăn một viên liền không muốn ăn viên thứ hai. Đồ Cửu Mị cũng không miễn cưỡng, chỉ sợ thoáng chốc ăn nhiều khiến phu nhân sản sinh phản cảm, nàng nghĩ chậm rãi sửa đổi, nàng cảm thấy thói quen ăn uống sẽ chậm rãi thay đổi, lúc nhỏ muội muội cũng không thích ăn thịt về sau cũng là chậm rãi thay đổi, tuy rằng không thích ăn thịt giống như nàng nhưng chí ít sẽ không bài xích. "Phu nhân không chán ghét là tốt rồi." Đồ Cửu Mị trái lại ngồi xuống, thoải mái ăn, tuy rằng mùi vị này cũng không phải loại nàng thích nhất nhưng chỉ cần là thịt nàng sẽ không ghét bỏ. "Đã tối rồi, ăn nhiều thịt như vậy ngươi còn không sợ ăn không tiêu sao?" Lý Trì Nguyệt nhíu mày hỏi. "Không đáng ngại, từ sau khi có thai mỗi buổi tối trước khi ngủ đều đói đến hoảng hốt, đều phải ăn bữa ăn khuya mới có thể ngủ được, vừa lúc ăn khuya." Đồ Cửu Mị nghĩ, thai nhi trong bụng đại khái cũng thích ăn thịt. "Nếu như là nhà bình thường, sợ là nuôi không nổi kẻ thích ăn thịt hơn nữa lại ăn nhiều thịt như ngươi đi." Lý Trì Nguyệt nghĩ chờ Đồ Cửu Mị sinh hạ hài tử, thói quen ăn khuya này vẫn nên từ bỏ, ăn uống quá độ như vậy cho dù không béo phì cũng sẽ hại thân. Lý Trì Nguyệt từ nhỏ thể nhược nhiều bệnh, sau khi dưỡng tốt thân thể liền vô cùng chú trọng dinh dưỡng, dù sao thì nàng rất không muốn dùng dược làm bạn, uống thuốc nàng cũng sợ. Đồ Cửu Mị nghe vậy xấu hổ nở nụ cười, thật đúng là bị quận chúa nói trúng, bất quá nếu như gả đến nhà bình thường ăn không nổi thịt, cũng phải khắc chế thôi, bách tính tầm thường không phải đều thích ăn thịt sao, không phải đều là khắc chế đến lễ tết mới được ăn đó sao! Hiện tại Đồ Cửu Mị cảm thấy may mắn vì nàng gả đến Hầu phủ, nếu không sẽ ăn không được nhiều thịt như vậy, cũng gặp không được phu nhân, thật ra Đồ Cửu Mị cảm thấy gặp được phu nhân so với ăn thịt còn quan trọng hơn. "Nếu ăn xong rồi, ngươi cũng nên quay về phòng của mình đi." Lý Trì Nguyệt cảm thấy sắc trời đã tối, nàng cũng nên tắm rửa nghỉ ngơi, mặc dù trước khi đi tìm Đồ Cửu Mị nàng cũng đã tắm một lần. "Phu nhân, chờ ta tắm rửa xong cùng nhau ngủ đi, đến lúc đó ta nhất định đem bản thân tắm đến thơm tho." Đồ Cửu Mị lấy lòng. "Trương má má, tiễn Mị phu nhân trở về." Lý Trì Nguyệt cũng sẽ không bị Đồ Cửu Mị dễ dàng đánh động, tuy rằng tắm đến thơm tho nghe vào cũng có lực mê hoặc nhất định nhưng nàng không thể ngay cả điểm ấy định lực cũng không có, vì ngửi hương khiến trên giường nhiều thêm một người, thế nào cũng khiến Lý Trì Nguyệt cảm thấy hoang đường. Đồ Cửu Mị vừa nhìn đến Trương má má, gan mật liền teo lại, để Trương má má tiễn nàng về phòng, quả nhiên nàng sợ Trương má má tương đối nhiều hơn một chút. Lục Sa hiện tại là tam đẳng thô khiến nha hoàn, lúc đại thọ dâng rượu dâng thức ăn cho tân khách, tới tới lui lui không biết bao nhiêu lần, chân đều chạy đến nhũn ra, tuy rằng nàng không có cách nào quan sát toàn bộ quá trình thất phu nhân cùng ngũ phu nhân hợp tấu nhưng vài lần nhìn thấy cũng đủ khiến trong lòng rỉ máu, chỉ cảm thấy hai người kia thoạt nhìn vô cùng xứng đôi, thật ra nàng mới là kẻ dư thừa, nàng không cần nghĩ cũng biết ngũ phu nhân đêm nay nhất định là muốn ở lại trong phòng thất phu nhân. Liễu Phi Nhân cảm thấy Thôi Loan Thúy đẹp nhất chính là lúc đánh đàn, nhìn đến Liễu Phi Nhân tâm hoả dâng tràn, chỉ là lúc Liễu Phi Nhân đang muốn ra ngoài thì Hầu gia lại đến. Liễu Phi Nhân đêm nay dáng vẻ phong tao, khiến Hạng Huy nhớ thương, có thể nói trong số các thiếp thất của Hạng Huy thật ra Liễu Phi Nhân rất được sủng ái. Liễu Phi Nhân cảm giác trong lòng bị hất một chậu nước lạnh, nhưng cũng chỉ có thể ứng phó Hạng Huy, dù sao thì nàng có thể tiêu dạo tự tại thế này đều là nhờ phúc Hạng Huy, thế nào cũng phải tốn chút tâm tư trên người hắn, dù sao thì hắn có thể cho phép nàng cùng Thôi Loan Thúy các nàng dây dưa đã không tệ rồi. Lục Sa nhìn thấy Hầu gia đến, trong lòng đúng là vui vẻ, như vậy ngũ phu nhân sẽ không thể đến chỗ thất phu nhân nữa, nhưng lại lập tức cảm thấy tâm tư của bản thân càng lúc càng âm u rồi, ngũ phu nhân khiến nàng trở nên không giống nàng nữa, nàng cảm thấy hiện tại rất đáng ghét, lo được lo mất, ghen tị, lòng dạ hẹp hòi. Cho dù như vậy, lúc ngũ phu nhân hầu hạ Hầu gia nàng cũng tận lực tránh đi, để trong lòng mình dễ chịu một ít, cho nên một khi Hầu gia đến nàng liền ra khỏi biệt viện của ngũ phu nhân, đi ra ngoài giải sầu. Đi tới đi lui liền đi đến đường lớn, ở đây hoa cỏ lại trong tình trạng tàn hoa bại liễu, tàn bại đến vài phần hoang vu, đến nỗi gần đây rất ít người đến, nàng chính là muốn tìm chỗ yên tĩnh thế này. Nàng trăm triệu không ngờ ở chỗ này dĩ nhiên còn có thể đụng phải thất phu nhân, thất phu nhân cũng nhìn thấy nàng rồi, còn đang ngoắc nàng, muốn làm bộ không thấy cũng không được. Thôi Loan Thúy nhìn thấy Lục Sa cũng có chút kinh ngạc, nha đầu này thế nào cũng chạy đến nơi đây, nàng liền hướng Lục Sa ngoắc tay ý bảo nàng đến, nếu không nàng nghĩ nha đầu kia chắc chắn né tránh nàng. " Ngươi thế nào lại ở chỗ này?" Thôi Loan Thúy hỏi. " Hầu gia đang ở trong viện của ngũ phu nhân, ta liền đi dạo một chút." Lục Sa cảm thấy bản thân đang cố ý kích thích thất phu nhân, nàng đang suy nghĩ thất phu nhân có phải đang đợi ngũ phu nhân đến không, nếu như Hầu gia không đến ngũ phu nhân nhất định là sẽ đi chỗ của thất phu nhân, nàng có thể hay không cảm thấy có chút thất vọng đây? "Nga." Thôi Loan Thúy ngữ khí rất đạm nhạt lên tiếng. "Ngươi sẽ không khổ sở sao?" Lục Sa vẫn là không chịu nổi mà hỏi, vì sao thất phu nhân thoạt nhìn vân đạm khinh phong như vậy, rõ ràng nàng ấy cũng nên giống như nàng. "Nàng không đáng cho ta khổ sở." Nếu vì loại người như Liễu Phi Nhân mà khổ sở, như khổ sở của nàng quá rẻ tiền đi, cho dù không còn là thiên kim tiểu thư, nhưng nàng cũng là giá trị xa xỉ. "Ngươi thực sự thích nàng sao?" Lục Sa hoài nghi thất phu nhân đối với ngũ phu nhân có phải là thật tâm hay không, nếu không thế nào lại không khó chịu đây? "Đêm nay chúng ta có thể không nói đến nàng hay không, nói chuyện khác đi." Thôi Loan Thúy nghe Lục Sa vẫn luôn nhắc tới Liễu Phi Nhân không hiểu sao lại cảm thấy phiền chán. "Nga." Lục Sa thực sự không biết ngoại trừ ngũ phu nhân, các nàng còn có đề tài gì để nói. "Hai tháng trước, liên hoa trong hồ còn nở tươi đẹp, hôm nay lại tàn úa thế này, thật sự khiến người có chút tiếc nuối." Thôi Loan Thúy nhặt một hòn đá ném xuống hồ, dưới ánh trăng lãnh lạc lân quang Lục Sa cảm thấy thất phu nhân có chút cô đơn. "Sang năm sẽ lại nở, có thể chỉ là chúng nở mệt mỏi rồi nên cần nghỉ ngơi một chút." Lục Sa nhìn khô chi tàn diệp trong hồ nói, nàng đại khái đoán được tầm tình của thất phu nhân đêm nay vì sao lại cô đơn như vậy, nhất định là nghĩ đến thân thế của mình. Thật ra nàng cảm thấy số mệnh của thất phu nhân so với loại trời sinh tiện mệnh như nàng đã khá lắm rồi, chí ít nàng ấy đã từng làm thiên kim tiểu thư, xuất thân thư hương dòng dõi dưỡng thành tiểu thư khuê các, cũng từng trải qua cuộc sống mà nàng nghĩ cũng không dám nghĩ. Dĩ nhiên trên phương diện tâm tình có lẽ kẻ trời sinh hai bàn tay trắng như nàng sẽ cảm thấy khó chịu hơn rất nhiều, đều nói từ trên cao xuống thấp rất khó khăn, đại khái cùng một đạo lý với tâm tình của thất phu nhân đi, nghĩ tới đây, nàng đối với thất phu nhân không khỏi có chút đồng tình, trong lời nói có vài phần an ủi. Thôi Loan Thúy thầm nghĩ, nha đầu này không phải đang đồng tình thân thế của nàng đi, thật ra nàng đối với thân thế của mình sớm đã chết lặng, chỉ là luyến tiếc hoa tàn một chút, dù nói như thế nào nàng cũng xem như văn nhân.
|
Chương 46 "Đêm nay nàng không đến trong viện của ta, ngươi hẳn là rất hài lòng đi." Đôi mắt đen như mực nước của Thôi Loan Thúy chăm chú nhìn Lục Sa. Lục Sa cảm giác bản thân trong mắt thất phu nhân không chỗ nào che giấu, ngay cả chút tâm tư xấu xa trong lòng cũng không thoát khỏi đôi mắt của nàng, điều này làm cho Lục Sa cảm thấy khó chịu như bị người khác vạch trần. "Ta không có!" Lục Sa đáp lại vô cùng chột dạ. "Phải không?" Thôi Loan Thúy cười như không cười hỏi ngược lại. "Thất phu nhân, nô tỳ không quấy rầy người ngắm hoa nữa, nô tỳ cáo lui trước." Lục Sa nói xong liền muốn rời khỏi, nàng cảm thấy mỗi khi cùng thất phu nhân ở chung, vẫn luôn không được tự nhiên, giống như thất phu nhân là mèo còn nàng là một con chuột bị móng vuốt con mèo kia đùa bỡn đến chết, đối với thất phu nhân không hề có lực chống đỡ. Thôi Loan Thúy cũng không dự định thuận theo ý Lục Sa, nàng đưa tay nắm lấy cổ tay Lục Sa. " Đã trễ thế này, có lẽ ngươi cũng không có việc gì nữa, theo ta ngắm hoa đi, dù sao thì đêm dài đăng đẵng, ngươi và ta đều là chăn đơn gối chiếc, sao không cùng nhau trò chuyện đây!" Thôi Loan Thúy tuy rằng nói rất ôn nhu nhưng một cơ hội cự tuyệt cũng không cho Lục Sa. Lục Sa nỗ lực giãy tay thất phu nhân ra, lại không nghĩ đến thất phu nhân thoạt nhìn so với ngũ phu nhân còn mảnh mai hơn nhưng sức lực lớn đến kinh người, nàng là người làm qua việc nặng cũng vẫy không thoát, dĩ nhiên Lục Sa cũng không dám sống chết giãy dụa, nói như thế nào đi nữa thì thất phu nhân cũng là chủ tử, nàng là nô tỳ. " Thất phu nhân cùng ta nói chuyện không phải là hạ thấp thân phận sao?" Đừng nói thất phu nhân cùng nàng là tình địch, nàng không muốn cùng thất phu nhân nhiều lời, nói gì đi nữa, làm gì có chủ tử tìm nha hoàn trong viện người khác đến nói chuyện, nói thế nào cũng không hợp lý đi. " Ta có thể có thân phận gì, đêm nay không phải đều là mãi nghệ bán rẻ tiếng cười sao." Thôi Loan Thúy cười nhạt nói. Lục Sa bị thất phu nhân nói nghẹn không biết nói cái gì cho phải, thất phu nhân quả nhiên lưu ý thân phận của bản thân. "Đêm khuya sương lạnh, thất phu nhân vẫn nên quay về phòng đi." Lục Sa thực sự không hiểu, quay về trong phòng ấm áp có người hầu hạ không phải tốt sao, ở chỗ này kéo tình địch nói chuyện, có gì để nói, hơn nữa thất phu nhân thế nào lại thích ép buộc người khác như vậy đây! "Quay về phòng cũng được, bất quá ngươi phải theo ta quay về, ta cảm thấy ngươi rất hợp với ta." Nha đầu này thật đúng là tránh nàng như tránh ôn thần, nàng thực sự không hiểu nếu Lục Sa có thể thích nữ nhân, nàng lại ưu tú hơn Liễu Phi Nhân về mọi mặt, nàng ấy không có lý do gì lại chướng mắt nàng. Lục Sa càng tránh né khiến Thôi Loan Thúy luôn cường ngạnh muốn giữ lại trêu đùa. Lục Sa bối rối, thất phu nhân thật ra âm hiểm đi, nào có người nào lại nói với tình địch ngươi hợp ý ta, nàng ấy nhất định là muốn tạo quan hệ tốt với nàng làm giảm sự đề phòng trong lòng nàng, sau đó một cước giẫm chết nàng. Được rồi, nàng là cố ý phỏng đoán thất phu nhân thành âm hiểm như vậy, thật ra trong lòng biết thất phu nhân rất ưu tú đại khái sẽ không thèm làm như vậy, chỉ là nàng không hiểu thất phu nhân vì sao lại thân cận nàng, chuyện này không hợp lý. Nàng cảm thấy bản thân không có gì đáng để thất phu nhân hiếu kỳ, cho nên khó có thể lý giải dụng ý của thất phu nhân, đồng thời trong lòng vạn phần bất an cùng không được tự nhiên. Lẽ nào thất phu nhân sẽ không vì quan hệ giữa các nàng mà cảm thấy không được tự nhiên sao? Lục Sa cảm thấy ngũ phu nhân tuy rằng hoa tâm, nhưng chí ít có thể đoán được vài phần tâm tư của nàng, nhưng này thất phu nhân hoàn toàn không lộ dấu vết, khiến cho người khác không nắm bắt được. " Quên đi, hay là ở chỗ này đi, vậy thất phu nhân có thể buông tay rồi sao?" Nàng hơn nửa đêm xuất hiện trong viện của thất phu nhân, ngày mai đại khái lại sẽ có rất nhiều lời đồn đãi. Thôi Loan Thúy nhìn thấy Lục Sa không tình nguyện thỏa hiệp, lúc này mới buông tay Lục Sa ra. "Ngươi thích Liễu Phi Nhân ở điểm nào?" Thôi Loan Thúy hỏi, biết địch biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng. "Thất phu nhân thích ở điểm nào?" Lục Sa không đáp mà hỏi ngược lại. "Dung mạo không tệ, lại biết lấy lòng nữ nhân, có người đến lấy lòng sao lại không nhận đây? Dù sao thì Hầu phủ này cũng giống như chiếc lòng son, không tìm một chút thú vui sẽ khiến bản thân phiền muộn hỏng mất." Thôi Loan Thúy ăn ngay nói thật, nàng bất quá là từ cái lồng này bay đến cái lồng khác mà thôi. Lục Sa nghe đến mở to hai mắt, nàng không nghĩ đến thất phu nhân thoạt nhìn tri thư đạt lý dĩ nhiên sẽ nói như vậy, nàng thích mỹ sắc của ngũ phu nhân, chỉ là hưởng thụ ngũ phu nhân lấy lòng, thì ra nàng không thích ngũ phu nhân, Lục Sa không biết nên vì bản thân mà vui mừng hay vì ngũ phu nhân mà khổ sở. "Ngũ phu nhân biết không?" Lục Sa hỏi. "Nàng làm sao lại không biết, nàng không phải cũng thích mỹ sắc của ta sao?" Thôi Loan Thúy không cho là đúng nói. Lục Sa nghe vậy trong lòng không phải tư vị, thật ra nàng tình nguyện ngũ phu nhân đối với thất phu nhân là thật tâm cũng không nguyện ngũ phu nhân cùng thất phu nhân thái độ như nhau, tựa hồ chỉ là chơi đùa, giữa các nàng chỉ là chơi đùa vậy thì làm sao có thể thật tâm đối với nàng đây? "Ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta, ngươi thích nàng ở điểm nào? Nàng đối xử tốt với ngươi?" Thôi Loan Thúy cũng không quên trọng điểm. "Nàng rất ôn nhu, luôn biết ta thích cái gì, không thích cái gì, lần trước sinh bệnh nàng tự mình sắc thuốc...." Khi đó nàng liền cảm động, mẫu thân nàng mất sớm, phụ thân lại cưới một nha hoàn khác trong phủ, lại sinh hài tử khác, làm sao còn lo lắng đến nàng, lúc nhỏ sinh bệnh đều là tự mình vượt qua, chịu không được mà chết đi cũng sẽ không ai để tâm đến. "Nàng đối với nữ nhân trái lại rất chịu bỏ công phu lấy lòng, một thời gian trước, nhị phu nhân sinh bệnh không phải nàng cũng tự mình sắc một chén thuốc mang đến đó sao." Điểm ấy Thôi Loan Thúy phải bội phục Liễu Phi Nhân, lúc lấy lòng nữ nhân tư thái rất thấp, Thôi Loan Thúy cảm thấy bản thân dường như làm không được chuyện hạ thấp tư thái đi lấy lòng người khác. Trong lòng Lục Sa trầm xuống, mặc dù nàng có nghe nói ngũ phu nhân để tâm đến nhị phu nhân nhưng vẫn lừa gạt bản thân đó là lời đồn, hôm nay nghe thất phu nhân nói đến, liền biết việc này không thể giả được, chỉ là nàng không nghĩ đến cách ngũ phu nhân lấy lòng nhị phu nhân không khác gì lấy lòng nàng, như vậy Lục Sa sao có thể không khó chịu. "Vậy nhị phu nhân....." Lục Sa ngập ngừng hỏi. "Ta nghĩ có thể là trong lòng nhị phu nhân đã có người khác rồi, nếu không đại khái cũng trốn không thoát lòng bàn tay của Liễu Phi Nhân." Dù sao thì hậu viện rất tịch mịch, Hầu gia lại ngầm đồng ý, an ủi lẫn nhau bất quá là chuyện thường tình, Thôi Loan Thúy ở giáo phường nhìn quen rồi, đó chưa hẳn là chân tình. "Nhị phu nhân là người bên cạnh phu nhân, ngũ phu nhân làm sao dám?" Lục Sa vẫn không muốn tin tưởng. "Nàng có cái gì mà không dám, nàng từng trêu chọc phu nhân, bất quá phu nhân thực sự chướng mắt nàng nên nàng mới không dám lỗ mãng nữa." Bất quá Liễu Phi Nhân đối với phu nhân cũng chỉ là thử, cũng không dám thực sự trêu chọc, với thân phận địa vị cùng tính cách của phu nhân, cho dù nuôi một món đồ chời cũng không cho phép nó dây dưa cái khác đi. Nếu như nàng là phu nhân cũng sẽ không cho phép. Lục Sa không thể tin tưởng nhìn Thôi Loan Thúy, không thể tin được đó đều là sự thật, ngũ phu nhân thực sự hoa tâm như vậy sao? Nghe đến đó trong lòng Lục Sa rất lạnh rất lạnh. "Ngươi không tin, sau này ta sẽ chứng minh cho ngươi xem." Thôi Loan Thúy cũng không cảm thấy bản thân đang bôi đen Liễu Phi Nhân, nàng nói mỗi câu đều là sự thật. Sáng sớm hôm sau, Đồ Cửu Mị thức dậy ăn điểm tâm xong thì liền đến gian nhà của phu nhân, nhưng lại trống rỗng, phu nhân dĩ nhiên không ở trong phòng, cũng không ở hậu viện. "An Nhi, phu nhân đâu?" Đồ Cửu Mị hỏi, nàng nhìn không thấy phu nhân, vẫn luôn cảm thấy trong lòng không được tự nhiên cũng may An Nhi còn đang ở đây, chứng tỏ phu nhân không xuất phủ. "Quận chúa đang ở điều hương thất." Lần này cách lần quận chúa vào điều hương thất cũng sắp nửa tháng, quận chúa rất ít khi lâu như vậy mới đi điều hương thất, nửa tháng này đều là dạy Mị phu nhân cầm kỳ thư họa, vừa nghĩ như vậy An Nhi mới phát hiện địa vị của Mị phu nhân trong lòng quận chúa cũng trọng yếu ngang với chuyện điều hương rồi. "Ta có thể vào không?" Đồ Cửu Mị đối với điều hương thất cũng rất hiếu kỳ. " Không được, quận chúa chưa từng để ngoại nhân vào điều hương thất." Cho dù là nàng, số lần tiến nhập điều hương thất cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay. Người ta không phải người ngoài, phu nhân không phải đối với người khác đều nói nàng là người trong viện của phu nhân sao. "An Nhi....." Đồ Cửu Mị lấy lòng An Nhi. "Không được!" An Nhi nghiêm mặt không hề thương lượng, vừa rồi phu nhân còn đặc biệt căn dặn không được để bất kỳ ai vào, đặc biệt là Mị phu nhân. "Vậy phu nhân muốn ở bên trong bao lâu?" Đồ Cửu Mị nhìn thấy An Nhi mặt lạnh liền biết không thể giống như lần trước, vậy nàng đành chờ thôi. " Không biết, ngắn thì một canh giờ, lâu là thì hai ba canh giờ?" "Vậy không phải đợi rất lâu sao?" vẻ mặt Đồ Cửu Mị suy sụp. Lý Trì Nguyệt ở bên trong điều phối hai loại hương liệu Ba Tư, không phải nàng chưa từng điều chế thôi tình hương nhưng nàng điều hương lâu như vậy, đối với hương liệu có miễn dịch nhất định hơn nữa từ trước đến nay thanh tâm quả dục quen rồi, thôi tình hương này tuy có ảnh hưởng nhất định nhưng tĩnh tâm đè xuống một chút cũng không có ảnh hưởng gì. Cũng không biết có phải thôi tình hương từ Ba Tư đến quả thật đặc biệt hay không, tuy rằng nàng đã cực lực phối nhẹ nhưng vẫn khiến nàng cảm thấy tác dụng thôi tình mạnh hơn trước kia rất nhiều, dĩ nhiên nàng cảm thấy có chút khô nóng khó nhịn, một phút hoảng thần nàng dĩ nhiên nghĩ đến mị hương của Đồ Cửu Mị, một khi nghĩ đến trong lòng liền có một chút không yên, thân thể càng thêm khó nhịn, không được, nếu còn tiếp tục như vậy nàng sẽ bị hương này thao túng, đây là chuyện nàng tuyệt đối không cho phép xảy ra. Lý Trì Nguyệt niệm kim cương kim, tận khả năng khiến bản thân tĩnh tâm, nếu tĩnh tâm liền có thể ngăn chặn cổ xao động xa lạ trong thân thể, nhưng cổ xao động kia lại mãnh liệt tựa như hồng thủy. Lý Trì Nguyệt không biết bản thân niệm bao lâu kim cương kinh mới áp chế được cổ xao động kia, nhưng lần dày vò này khiến nàng chảy một thân mồ hôi không nói, thân thể cũng giống như tiêu hao vô lực, Lý Trì Nguyệt đỡ bàn đứng bất động hồi lâu mới mới không để thân thể nhũn xuống, nhưng thân thể nàng cuối cùng vẫn vô lực, không khỏi có chút hư thoát. Không nghĩ đến thôi tình mị hương này lại có tác dụng mạnh như vậy, thật đúng là mãnh liệt, ngũ công chúa đại khái sẽ thích. Lý Trì Nguyệt thực sự không có khí lực tiếp tục điều, đỡ vách tường mới đi đến được ngoài cửa. Đồ Cửu Mị đợi hai canh giờ, rốt cục nhìn thấy phu nhân đi ra, tóc của phu nhân có chút mất trật tự còn không nói, trên tóc còn hơn ẩm ướt, khuôn mặt lộ ra một cổ nhàn nhạt hồng sắc, trông rất đẹp mắt, Đồ Cửu Mị cảm thấy không có ai xinh đẹp hơn so với phu nhân, cho dù là muội muội cũng không sánh bằng, một cổ phong tình nói không nên lời, khiến Đồ Cửu Mị nhìn thấy ngân ngẩn, chỉ là phu nhân thoạt nhìn rất mệt mỏi, giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Nàng nghĩ đến đỡ lấy phu nhân, ngay lúc đến gần phu nhân thì ngửi được một mùi hương thoang thoảng rất dễ chịu, khiến nàng không khỏi dán sát vào muốn ngửi rõ hơn một chút, thật thơm, Đồ Cửu Mị cảm thấy bản thân chưa bao giờ ngửi qua mùi hương nào thơm như vậy. Lý Trì Nguyệt biết Đồ Cửu Mị dán đến ngửi hương, nàng biết bản thân lúc này mang hương, tác dụng thôi tình đi qua, tàn hương lưu lại là dễ ngửi nhất, đây là điểm đặc biệt nhất của hai loại hương liệu này đi. Thân thể Lý Trì Nguyệt chung quy là mềm nhũn, liền vô lực ngã vào trong lòng Đồ Cửu Mị.
|