Phu Nhân Tại Thượng
|
|
Chương 97 Sau khi vết thương trên tay Lý Minh Nguyệt băng bó xong liền muốn vứt rớt hai kẻ vẫn dính dính nị nị kia, cho nên nói kẻ hữu tình dễ bị ghét nhất bởi vì không kiềm lòng được mà chẳng phân biệt được trường hợp ân ân ái ái, nhưng nàng hoàn toàn quên vừa rồi bản thân còn đang chẳng phân biệt được trường hợp mà xâm phạm người khác. Lý Minh Nguyệt ném lại bọn hạ nhân đi đến tẩm cung của Đồ Thập Mị trước, vẫn là Đồ chiêu nghi tốt, tuyệt không tam trinh cửu liệt, các loại tư thái nén giận vì trèo lên cao, thật sự là quá khả ái rồi, bất quá Đồ chiêu nghi hiện tại cũng không dễ chọc cũng không nên rạch lại vết sẹo của nàng, nếu không nàng sẽ mang thù, so với Lý Minh Nguyệt nàng còn thù dai hơn. Nàng có thể tưởng tượng được tình cảnh của Túc Thân Vương phủ là cỡ nào thảm liệt, Lý Lăng Nguyệt từng chà đạp nàng ấy, hẳn là nàng ấy sẽ rất ghi hận đi, nàng còn đang bấm đầu ngón tay ngóng trông Kim Phượng Hoàng rơi xuống nước ướt sũng đây, ngẫm lại liền cảm thấy hài lòng. "Nương nương, ngũ công chúa cầu kiến." Thái giám Lục Trường Cung bên cạnh nhỏ giọng nói, hắn biết chủ tử tựa hồ không muốn gặp ngũ công chúa, ngũ công chúa là người thích mỹ sắc nhưng lại nguyện ý đem chủ tử hiến cho bệ hạ tất có mưu đồ, chủ tử là người tâm cao khí ngạo như vậy tất nhiên không thích bị người khác khống chế. Đồ Thập Mị chỉ khẽ nhíu mày, gần đây Lý Minh Nguyệt càng phát nhiều lần đến tìm nàng, nàng cũng không thích Lý Minh Nguyệt thường xuất hiện trước mặt nàng, nhắc nhở nàng khuất nhục trong quá khứ còn không nói, quá nhiều lần rồi cũng sẽ khiến bệ hạ chú ý. Nhưng Lý Minh Nguyệt đến, nàng lại không thể đuổi về, dù sao cũng phải nhớ một chút ân tình, nếu không thì bản thân có vẻ rất vô tình vô nghĩa. "Mời nàng vào đi." Đồ Thập Mị ngữ khí ôn hoà nói. "Ngọn gió nào mang ngũ công chúa của chúng ta đến đây, khiến Thập Mị cảm thấy thật vinh hạnh!" Đồ Thập Mị rất nhiệt tình nói với Lý Minh Nguyệt vừa tiến vào, thậm chí còn dắt tay Lý Minh Nguyệt. Tay Lý Minh Nguyệt cũng nắm lấy tay Đồ Thập Mị, cực kỳ ái muội vuốt ve tay Đồ Thập Mị, mười phần ám chỉ dùng ngón tay của mình cọ tới cọ lui ngón tay Đồ Thập Mị. Móng tay của nương nương hiện tại dưỡng rất dài, cũng sắp dài bằng móng tay của nàng trước dây, thật là tưởng niệm bộ móng đã cắt ngắn của nàng trước kia, trống trơn chỉ có ngón tay, linh xảo lại có lực , nương nương có đôi ngón tay vô cùng thon dài xinh đẹp, rõ ràng là một đồ tể nữ nhi nhưng hết lần này tới lần khác ngón tay vẫn vô cùng mềm mại, so với nàng nửa điểm cũng không thua kém. Đồ Thập Mị cố nén xung động muốn rút tay về, trong lòng rõ ràng vô cùng lãnh đạm nhưng biểu hiện ra ngoài vẫn là bất động thanh sắc. Lý Minh Nguyệt thật đúng là chó không đổi được tính ăn phân, đến hoàng cung còn không thu liễm, Đồ Thập Mị mới vừa nghĩ như vậy lập tức cảm thấy không thích hợp, như vậy chẳng phải là mắng luôn cả nàng sao. "Người ta rất tưởng niệm chiêu nghi, liền nghĩ đến thỉnh an chiêu nghi." Lý Minh Nguyệt hoàn toàn không sợ buồn nôn cũng không sợ cử chỉ thân mật của bản thân cùng Đồ Thập Mị bị truyền ra ngoài, dù sao Đồ Thập Mị vào cung cũng đã hơn một năm, người trong điện mà cũng không thu xếp được thì chằng phải uổng công làm chiêu nghi rồi sao. "Thập Mị có tài đức gì có thể khiến ngũ công chúa nhớ thương như vậy đây?" Đồ Thập Mị cười đáp, cuối cùng nhịn không được rút bàn tay đang bị Lý Minh Nguyệt vuốt ve về, vẫn luôn khiến nàng nghĩ đến những ngày tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục ở phủ đệ của Lý Minh Nguyệt, tuy rằng Lý Minh Nguyệt đối đãi nàng cũng không tệ. "Giữa ngươi và ta còn phải khách khí sao?" Lý Minh Nguyệt đưa tay ôm lấy thắt lưng Đồ Thập Mị. "Ngũ công chúa, đây không phải phủ ngũ công chúa, xin tự trọng." Khuôn mặt cùng ngữ khí của Đồ Thập Mị trong nháy mắt lạnh xuống, nàng hiện tại cũng không có hứng thú hầu hạ Lý Minh Nguyệt nữa, tuy nói người trong điện đều là tâm phúc của nàng tóm lại tóm lại phải cẩn thận, Đồ Thập Mị cũng không muốn lợi thế của mình đều hủy trong tay Lý Minh Nguyệt. Đồ Thập Mị hiện tại cũng không dự định ủy khuất bản thân nữa, cho dù cùng Lý Minh Nguyệt xé rách da mặt thì với tâm tư Lý Lăng Húc đối với nàng hiện tại!" Cũng không sợ Lý Minh Nguyệt có thể làm gì được nàng, huống hồ Lý Minh Nguyệt là một người thông minh, sẽ không lựa chọn cùng nàng xé rách da mặt. "Chặc chặc, Đồ chiêu nghi trở mặt thật là nhanh, qua sông quả nhiên sẽ đoạn cầu, khiến Minh Nguyệt rất thương tâm, phải biết rằng người ta đối với chiêu nghi một mảnh tình si!" Lý Minh Nguyệt nói rất chân thành tha thiết, dáng vẻ giống như hận không thể moi tim ra chứng minh. "Ngũ công chúa đang nói đùa đi, ngũ công chúa phong lưu nhất kinh thành động chân tâm, truyền ra ngoài ai cũng không tin đi!" Đồ Thập Mị cười nhạt nói. "Thập Mị, người ta hôm nay đến là muốn hướng ngươi cúi đầu xưng thần, ngươi xem móng tay cũng cắt rồi, có thể thấy được lòng ta nhật nguyệt chứng giám!" Lý Minh Nguyệt mở bàn tay trước mắt Đồ Thập Mị lúc ẩn lúc hiện. Đồ Thập Mị bất vi sở động, ngược lại trong lòng có cảm giác chán ghét khó chịu, còn ai thích vệ trên giường hơn nàng ta, nhưng nếu so sánh với quyền lực, nàng ta rõ ràng thích cái sau hơn. "Ngũ công chúa nói đùa đi, chúng ta đều là người một nhà, ngũ công chúa hôm nay có có gì không ngại nói thẳng." Đồ Thập Mị làm sao không biết tính cách Lý Minh Nguyệt quanh co rào đón. "Chiêu nghi hiện tại có mang long chủng, nhất định không thể hảo hảo thụ sủng, bản cung thay chiêu nghi tìm mấy mỹ nhân, giúp chiêu nghi hảo hảo hầu hạ bệ hạ, chiêu nghi có cảm thấy người ta rất tri kỷ không?" Lý Minh Nguyệt dáng vẻ tranh công nói. "Ngươi không chạm qua?" Đồ Thập Mị lo lắng hỏi, phải biết rằng nàng đối với thái độ làm người của Lý Minh Nguyệt thật sự là không tin được. "Dĩ nhiên, bản cung hiện tại là tường qua thương hải không màn suối nhỏ (được cái tốt không màn cái nhỏ), sau khi có Thập Mị, làm sao còn để ý những người khác đây!" Lý Minh Nguyệt hoàn toàn không chê buồn nôn, hơn nữa không chút gánh nặng mà nói. Đồ Thập Mị cố nén khóe miệng co quắp, nàng một chút cũng không muốn tên mình bị Lý Minh Nguyệt treo ở bên mép, nàng thế nào cảm thấy nàng giống như cây cải trắng bị heo ăn, thỉnh thoảng bị con heo lấy ra làm chiến tích, nhưng đối với cây cải trắng như nàng mà nói bị heo gặm qua tuyệt đối không phải chuyện vinh quang, tuy rằng cũng cảm không thấy bản thân thực sự là cải trắng tốt. "Thật không, ta nghĩ nhìn thấy cục diện ngũ công chúa thả ba nghìn tiểu bạch kiểm cùng mỹ tỳ trong phủ đi nhất định rất là rầm rộ." Lý Minh Nguyệt nam nữ ăn thông cho nên bạch kiểm mỹ tỳ rất nhiều, cũng không ít bao nhiêu so với hậu cung của bệ hạ, nàng cũng không tin Lý Minh Nguyệt bỏ được đám bạch kiểm mỹ tỳ của nàng ta. "Đây là chính là chỗ đáng quý nhất của ta, trong nhiều người như vậy ta vẫn có thể rõ ràng biết được bản thân thích nhất là ngươi." Lý Minh Nguyệt vô liêm sỉ nói. Quả nhiên là ngũ công chúa, da mặt quả thật không phải dày bình thường, nàng xưng đệ nhị không ai dám đệ nhất đệ nhất. "Nói đến đây, vậy bệ hạ chẳng phải là càng đáng quý sao, ngôi cửu ngũ, độc sủng bản cung, bực này hồng phúc khiến Thập Mị kinh sợ." Đồ Thập Mị nhắc nhở Lý Minh Nguyệt ở trong cung thu liễm một ít đừng quá phận. "Không có việc gì, ta cùng hoàng huynh một nam một nữ, không xung đột, bất quá người ta sẽ nghe lời nhường một chút hoàng huynh." Lý Minh Nguyệt chẳng hề để ý nói, dâm loạn hậu cung và vân vân, sau khi nàng khai trai bình thường vẫn làm, còn câu dẫn qua sủng phi của phụ vương đây, phụ vương không phải cũng mắt nhắm mắt mở giả câm vờ điếc sao. Đồ Thập Mị ngón tay xiết chặt, trong lòng vô cùng tức giận, ai lại bản chất dâm loạn giống nàng ta, loạn a, lúc trước nếu không phải nàng có chuyện cầu nàng ta, nàng tội gì ủy khuất bản thân, nói đến đây, đều là Lý Lăng Nguyệt không tốt nếu không phải Lý Lăng Nguyệt làm khó dễ lúc trước nàng tội gì đi cầu Lý Minh Nguyệt trở thành vết nhơ không thể nào rửa sạch của nàng. "Thập Mị nổi giận rồi, Thập Mị vẫn còn quá non, ngươi chỉ cần đứng ở chỗ tối cao, còn ai dám đứng ra nói ngươi không đúng đây? Cho dù là ta, cũng sẽ kinh sợ ngẩng đầu nhìn đây!" Lý Minh Nguyệt đem môi dán lên gương mặt Đồ Thập Mị, ngữ khí vô cùng mờ ám. Nắm tay Đồ Thập Mị chậm rãi nới lỏng, cổ tức giận cũng chậm chậm rãi đè ép xuống, đưa tay ôm lấy thắt lưng Lý Minh Nguyệt, hôn lên môi Lý Minh Nguyệt, làm chiêu nghi rồi, thoáng chốc khiến nàng quên mất một chiêu nghi có tính là gì, quả thật còn chưa đủ! Trong lòng Lý Minh Nguyệt âm thầm nở nụ cười, đây là Đồ Thập Mị, rất thức thời, so với kia Cửu Mị không đầu óc kia khả ái hơn tuy rằng Lý Minh Nguyệt cảm thấy ngày sau rất có khả năng sẽ không giữ được nữa nhưng Lý Minh Nguyệt luôn luôn e sợ thiên hạ không loạn, nên mới không muốn quan tâm nhiều như vậy.
|
Chương 98 "Hôm nay tay Thập Mị sợ là không thể khiến công chúa tận hứng......" Đồ Thập Mị đem dưỡng móng tay dài trở lại lúc ẩn lúc hiện trước mặt Lý Minh Nguyệt, cũng vì thoái thác việc thân mật cùng Lý Minh Nguyệt. Lý Minh Nguyệt lần đầu cảm thấy móng tay quả nhiên rất vướng bận, bất quá nàng sớm có chuẩn bị, hôm nay đến trong cung thế nào cũng không thể tay không trở về. "Không sao, Thập Mị hôm nay cũng là thiên kim chi khu, Minh Nguyệt nhất định có thể khiến Thập Mị tận hứng!" Tay Lý Minh Nguyệt phủ trên bàn tay Đồ Thập Mị, sau đó chậm rãi dọc theo bàn tay chui vào trong cung bào, bàn tay hơi lạnh giống như con rắn khiến Đồ Thập Mị nổi da gà. Loại cảm giác này khiến Đồ Thập Mị vô cùng không thích. "Đây rốt cuộc là trong cung, công chúa vẫn nên cẩn thận một chút, vạn nhất bệ hạ đột nhiên đến....." Đồ Thập Mị còn chưa nói hết đã bị Lý Minh Nguyệt che miệng, nhiệt tình đến khiến Đồ Thập Mị phải đáp lại, nếu không với tính tình của Lý Minh Nguyệt chỉ khiến mọi việc càng thêm nghiêm trọng, người này cho đến bây giờ cũng đều không hiểu cái gì gọi là vừa phải. Lý Minh Nguyệt nhìn thấy môi Đồ Thập Mị bị bản thân hôn đến kiều diễm ướt át, mặt như hoa đào,đang tươi đẹp tách ra mới mười không muốn phải buông tay, thật là mỹ nhân, thảo nào bệ hạ cũng muốn độc sủng một người, ngay cả quyền lực cũng chia cho nàng, lúc trước nàng thiếu chút nữa cũng luyến tiếc đem nàng hiến cho hoàng huynh hưởng dụng. "Ta làm việc, Thập Mị chẳng lẽ không yên tâm sao? Bệ hạ lúc này đang bị Túc Thân Vương quấn lấy, nhất thời sẽ không đến nơi này, cho dù đến ta cũng sắp đặt không ít người bên cạnh bệ hạ, tóm lại sẽ không bị bệ hạ bắt gian tại giường!" Lý Minh Nguyệt đem mục tiêu dời về phía tai phải của Đồ Thập Mị, ái muội thổi khí, nói xong liền ngậm lấy vành tai, ngón tay bắt đầu cởi cung bào trên người Đồ Thập Mị, tuy rằng dáng vẻ chiêu nghi cao cao tại thượng cũng có tư vị khác nhưng nàng càng chờ mong nhìn thấy chiêu nghi ở dưới thân nàng không kềm chế được, không gì thú vị hơn chinh phục nữ nhân này. Trong lòng Đồ Thập Mị tuy rằng vô cùng không muốn nhưng đúng là vẫn nhịn xuống, mặc cho Lý Minh Nguyệt cởi cung bào của mình, một ngày nào đó, chung quy nàng có thể khiến Lý Minh Nguyệt không thể làm càn như vậy với nàng nữa. Trong lòng Đồ Thập Mị chán ghét hành động lúc này của Lý Minh Nguyệt nhưng thân thể dưới kinh nghiệm cực phú cùng bàn tay linh xảo trêu chọc của Lý Minh Nguyệt không khống chế được bắt đầu nóng lên, Đồ Thập Mị vô cùng chán ghét tình cảnh hiện tại, nàng ghét tất cả tình huống phát sinh ngoài kiểm soát của mình. "Thập Mị không cần câu nệ như vậy, ngươi có thể cảm nhận được Minh Nguyệt đang lấy lòng thần phục ngươi, trên thực tế, ta đúng là lấy lòng ngươi. Dù sao có thể khiến ta quỳ gối lấy lòng như vậy duy nhất chỉ có ngươi mà thôi." Lý Minh Nguyệt nhìn Đồ Thập Mị đang cực lực khống chế thân thể mình, dáng vẻ ôn nhuận mà thốt ra, nàng nghĩ Đồ Thập Mị sẽ thích dáng vẻ ôn nhu của nàng vì vậy quỳ một gối xuống, dĩ nhiên nàng cũng ngoài ý muốn vì bản thân làm loại việc thần phục này lại rất lưu loát, nếu như bị Lý Lăng Nguyệt nhìn thấy nhất định sẽ chỉ vào mũi nàng mắng nàng làm bẩn huyết thống cao quý của Lý thị đi! Nhưng lúc này nàng lại có cảm giác hưng phấn như vậy là vì sao? Được rồi, Lý Minh Nguyệt thừa nhận tâm lý bản thân có chút vặn vẹo. Đồ Thập Mị nhìn Lý Minh Nguyệt quỳ một gối xuống, phản cảm trong lòng quả nhiên giảm đi rất nhiều, nàng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lý Minh Nguyệt, trong nhất thời lại nghĩ đến Lý Lăng Nguyệt lãnh tính, nếu như có thể khiến Lý Lăng Nguyệt quỳ gối trước mặt nàng vậy mới thực sự là việc khiến nàng vui sướng, mặc kệ thế nào nàng cùng Lý Minh Nguyệt đều có chung một mục tiêu, chính là đem công chúa Lý Lăng Nguyệt cao cao tại thượng giẫm đạp dưới chân, so với Lý Lăng Nguyệt, Lý Minh Nguyệt không phải kẻ thù chân chính của nàng, trên thực tế nàng ta còn có thể là một nửa lão sư của nàng! Mặc dù là như vậy nhưng Đồ Thập Mị vẫn không thể khiến bản thân sa vào giường đệ chi hoan, cho dù cảm giác thân thể của nàng dưới sự trêu chọc của Lý Minh Nguyệt càng phát ra không khống chế được cùng khó nhịn nhưng nàng cũng sẽ không khiến bản thân hoàn toàn phóng túng trong dục vọng, cảm giác nguy cơ khiến nàng lúc nào cũng vẫn duy trì cảnh giác mặc dù thân thể đạt đến cực hạn. Chưa từng có người nào có thể ở trên giường của nàng vẫn duy trì thanh tỉnh, nhưng Đồ Thập Mị làm được, mặc dù thân thể đạt được cực hạn nhưng nàng ấy dĩ nhiên còn có thể khiến bản thân bảo lưu một tia thanh minh, điều này làm cho Lý Minh Nguyệt có cảm giác thất bại, cảm giác thất bại này cùng cảm giác bại trận lúc tranh chấp cùng Lý Lăng Nguyệt năm đó rất tương tự. Điều này làm cho Lý Minh Nguyệt có chút tức giận, cuối cùng vẫn không thể khiến Đồ Thập Mị ở trên giường không khống chế được, rốt cuộc là nữ nhân này quá mức đáng sợ hay là bản thân nàng trong lòng Đồ Thập Mị vẫn chưa đủ phân lượng, đặc biệt là giả thuyết thứ hai khiến Lý Minh Nguyệt rất không hài lòng, nàng không vui kết quả chính là liều mạng dày vò Đồ Thập Mị. Cuối cùng vẫn là Đồ Thập Mị không thể nhịn được nữa, nàng cũng không muốn bị Lý Minh Nguyệt giết chết trên giường, nàng vốn tưởng rằng Lý Minh Nguyệt đối với dục vọng khẩu vị rất lớn nhưng cũng chỉ giới hạn trong việc người khác lấy lòng nàng ta, không nghĩ đến đối với việc dày vò người khác người này khẩu vị cũng lớn đến dọa người, thảo nào nàng ta lại muốn nuôi một đống tiểu bạch kiểm và mỹ tỳ, cũng may Lý Minh Nguyệt còn có chút chừng mực, không lưu lại vết tích gì trên người nàng, nếu không Đồ Thập Mị ý nghĩ muốn giết chết Lý Minh Nguyệt cũng có. Lý Minh Nguyệt mới vừa xuống khỏi người Đồ Thập Mị không bao lâu, Đồ Cửu Mị một mực cùng phu nhân dính dính nị nị lúc này mới khoan thai trở về, vừa về đến liền thấy muội muội sắc mặt ửng hồng, loại ửng hồng này khiến Đồ Cửu Mị không tự giác nghĩ đến dáng vẻ sau khi phu nhân cùng nàng làm chuyện thân mật, rồi lại nhìn ác công chúa kia vẻ mặt phong tao ghé vào trước mặt muội muội. Đồ Cửu Mị ép buộc bản thân không nên hiểu sai không nên bởi vì nàng và phu nhân có loại quan hệ đó mà đi phỏng đoán muội muội cũng có loại sở thích này, dù sao muội muội từ nhỏ chưa bao giờ biểu hiện có ý thân cận nữ tử, cho dù là nàng có chút thân cận cũng sẽ bị muội muội cự tuyệt, ngược lại nàng cảm thấy muội muội đối với nữ tử thật ra là có chút chán ghét, vẫn luôn cảm thấy nữ tử nhãn giới thấp hơn nam tử. Muội muội như vậy thế nào sẽ để ý đến ác công chúa không đứng đắn lại lăng lơ này? Nhất định là ác công chúa này có ý định câu dẫn hoặc là đùa bỡn, vừa nghĩ đến muội muội có thể cũng bị ác công chúa đùa bỡn Đồ Cửu Mị vô cùng tức giận. "Thập Muội, ngươi nhất định phải cách ác công chúa này thật xa, nàng nhất định cũng khi dễ ngươi rồi, vừa rồi nàng cũng khi dễ ta, nàng vô cùng xấu xa vô cùng tồi tệ, hại người ta ở bên ngoài khóc rất lâu!" Đồ Cửu Mị đem đôi mắt vẫn ửng đỏ của mình đến trước mặt Đồ Thập Mị, cáo trạng, nhất định phải khiến muội muội cách xa ác công chúa này. Đồ Thập Mị nghe vậy, lại nhìn đôi mắt của tỷ tỷ quả nhiên có chút đỏ, trong lòng liền đoán được tám chín phần, quả nhiên đây là việc mà Lý Minh Nguyệt sẽ làm, trong lòng có chút trầm lãnh. "Thập Mị, bởi vì nàng là tỷ tỷ ngươi, cho nên bản cung cũng xem nàng như muội muội, chỉ là biểu thị ý thân cận, chỉ là đơn thuần ôm một chút mà thôi, ai biết nàng lại không nói đạo lý như vậy, hiểu lầm người ta còn chưa tính, còn cắn người ta một ngụm, ngươi xem vết thương này rất nghiêm trọng, chảy rất nhiều máu, da tróc thịt bong, người ta cũng là nể mặt ngươi mới không truy cứu....." Lý Minh Nguyệt kéo tay áo của mình lên, sau đó vô cùng ủy khuất nói, đôi mắt câu người chớp chớp, nước mắt dường như sẽ lập tức tràn ra. Đồ Cửu Mị giương mắt nhìn Lý Minh Nguyệt, ác công chúa này dĩ nhiên điên đảo thị phi như vậy, rõ ràng là nàng ta đùa giỡn nàng trước, dĩ nhiên còn dám ác nhân cáo trạng, bày ra dáng vẻ bị đại ủy khuất, nếu như người không biết rõ tất nhiên sẽ cho rằng nàng ngang ngược không nói đạo lý, nghĩ tới đây Đồ Cửu Mị có chút nóng lòng. "Thập Muội, ngươi đừng tin nàng nói bậy, rõ ràng là nàng sai trước, ta mới cắn nàng...." Đồ Cửu Mị có chút lo lắng vì bản thân biện giải, không có cách nào khác, ác công chúa thật sự là quá giỏi diễn kịch. "Tỷ tỷ, ngươi đi vào trước, ta tiễn nàng về." Đồ Thập Mị trấn an nói với tỷ tỷ, tỷ tỷ của nàng làm sao nàng lại không tin, bất quá có một số lời tỷ tỷ không thích hợp để nghe. Đồ Cửu Mị nghe muội muội nói như vậy thoáng chốc an tâm, muội muội tin tưởng nàng, quả nhiên vẫn hướng về nàng, sau đó nàng đắc ý hướng Lý Minh Nguyệt kiêu ngạo nở nụ cười, sau đó mới vào trong điện. "Thập Mị thực sự là bao che khuyết điểm, che chở nàng như vậy, không che chở người trên giường, thật sự làm cho người ta khổ sở!" Lý Minh Nguyệt làm bộ ủy khuất, giả vờ ưu thương. "Ta hy vọng chúng ta là bạn không phải thù, cho nên lần sau bàn tay không nên vươn quá dài, người của ta, không nên tùy tiện động loạn!" Đồ Thập Mị ôn hoà nói, nhưng ngữ khí lại mang theo nồng đậm uy hiếp.
|
Chương 99 "Xem Thập Mị nói như vậy, trong lòng Minh Nguyệt rất khó chịu, người ta chỉ là vui đùa một chút, làm sao biết nàng tính tình cường liệt như vậy, nói gì đi nữa, Minh Nguyệt vĩnh viễn cũng không làm kẻ địch của Thập Mị, Thập Mị, không nên đối với Minh Nguyệt cảnh giác nặng như vậy đi." Lý Minh Nguyệt hướng Đồ Thập Mị cười đến mị hoặc. "Thập Mị thiên tính bạc tình, người đáng lưu tâm không nhiều lắm, tỷ tỷ là số ít người ta lưu ý, cho nên mới nặng lời với ngũ công chúa, hy vọng ngũ công chúa không nên để tâm." Đồ Thập Mị hướng Lý Minh Nguyệt mỉm cười, nàng cùng Lý Minh Nguyệt thực sự không thích hợp đánh vỡ quan hệ đồng minh, dĩ nhiên nàng cũng không hy vọng người khác vũ nhục tỷ tỷ nàng. "Nếu như Thập Mị không quan tâm Cửu cô nương, để nàng ở lại trong cung đương nhiên là lợi nhiều hơn hại nhưng nếu Thập Mị quan tâm tỷ tỷ như vậy thì sẽ không giữ Cửu cô nương ở lại trong cung, chung quy là khiến bản thân nhiều thêm một nhược điểm, hơn nữa cái gọi là thông minh đến đâu cũng sẽ có sơ suất, cho dù ngươi tự tin có thể che chở nàng chu toàn, sợ rằng cũng sẽ có sơ sót....." Lý Minh Nguyệt có chút chính kinh nói, nàng rất tận lực vì Trì Nguyệt bảo trụ nữ nhân của nàng ấy, rốt cuộc có thể hay không để Trì Nguyệt đem mỹ nhân mang về nhà còn phải xem tình cảm tỷ muội người ta rốt cuộc có chân thật hay không. "Hảo ý của Ngũ công chúa Thập Mị xin lĩnh, Thập Mị tự có dự tính." Đồ Thập Mị cũng không đem quyết định của mình nói cho Lý Minh Nguyệt biết. "Thập Mị tự có lựa chọn, bản cung cũng sẽ không nhiều lời nữa." Lý Minh Nguyệt cảm thấy việc không liên quan đến bản thân vẫn nên làm đúng mực thôi. Sau khi Lý Minh Nguyệt đi rồi, Đồ Thập Mị mới trở lại nội điện, Đồ Cửu Mị đang chờ nàng. "Thập Muội, ngươi thế nào sẽ qua lại với ác công chúa kia đây?" Đồ Cửu Mị luôn cho rằng muội muội sẽ không thích cùng người như ác công chúa qua lại mới phải. "Trong cung nhiều quý nhân không thể đắc tội, cho nên ít nhiều đều có một chút giao tình." Đồ Thập Mị muốn lừa Đồ Cửu Mị, so với dỗ dành tiểu hài tử còn đơn giản hơn. "Nàng có khi dễ ngươi không?" Đồ Cửu Mị vẫn luôn cảm thấy có chút lo lắng, chỉ sợ muội muội cũng bị ác công chúa khi dễ. "Không có." Cho dù có cũng không thể nói cùng tỷ tỷ, Đồ Thập Mị cũng không nguyện ý đem một mặt đen tối của bản thân bày ra cho tỷ tỷ xem, nói gì đi nữa, quan hệ giữa nàng và Lý Minh Nguyệt không thể xem như khi dễ, tối đa chỉ có thể xem như giao dịch. "Ác công chúa kia nếu như muốn khi dễ ngươi, ngươi nhất định phải nói cùng Hoàng Thượng......" Đồ Cửu Mị khẳng định, nói. "Tỷ tỷ dỗ dành được phu nhân nhà ngươi rồi sao?" Đồ Thập Mị không muốn tiếp tục đề tài này, cách nghĩ của tỷ tỷ cùng cách nghĩ của nàng vĩnh viễn không giống nhau. "Ân, nàng không giận ta nữa." Đồ Cửu Mị vừa nghĩ đến phu nhân. Trong lòng dị thường ngọt ngào, vừa rồi đều luyến tiếc cùng phu nhân tách ra, còn nghĩ đến phu nhân từ nhỏ bị ác công chúa kia khi dễ, nàng ước gì lập tức rời khỏi kinh thành, như vậy phu nhân sẽ không cần sợ ác công chúa nữa, còn có thể trở lại trong phủ, làm một người rất kiêu ngạo. "Tỷ tỷ có bao nhiêu thích nàng?" Đồ Thập Mị thuận miệng hỏi. "Trừ Thập Muội ra, người ta thích nhất chính là phu nhân." Đồ Cửu Mị không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp hồi đáp. "Tỷ tỷ ở lại cùng muội muội một đoạn thời gian nữa, ta sẽ để tỷ tỷ theo nàng trở lại, được không?" Đồ Thập Mị ngữ khí ôn nhu hỏi. "Được." Đồ Cửu Mị dĩ nhiên gật đầu, nàng đã biết muội muội sẽ không khó xử nàng. "Bệ hạ muốn ta theo hắn đi sơn trang nghỉ mát, tỷ tỷ đi cùng ta, coi như nghỉ mát, còn có thể đem phu nhân nhà ngươi cùng đi, đến lúc đó đã có thể náo nhiệt." Đồ Thập Mị cười đến thâm sâu. Hoàng Thượng chuẩn bị đi sơn trang nghỉ mát, hậu cung ba nghìn cũng chỉ mang theo Đồ gia tỷ muội đi theo xa giá, Đồ Thập Mị có thai trong người, Hoàng Thượng không mang theo phi tử khác, lại để Đồ Cửu Mị bồi giá, dụng tâm có thể nói là Tư Mã Chiêu chi tâm người qua đường đều biết. Người người đều đồn đoán, Đồ gia tỷ muội có thể so với phi yến hợp đức, cả nhà vinh quang. Đồ Thập Mị vừa nghe lời đồn này liền cười lạnh, nàng không cần suy nghĩ cũng biết lời đồn này nhất định là do người cố ý tung ra, mà người này tuy rằng bắt không được nhược điểm nhưng Đồ Thập Mị chắc chắn đây chính là thủ đoạn của tam công chúa Lý Lăng Nguyệt, bất quá tam công chúa đối với nàng thật đúng là không trừ không hài lòng, nàng cùng tỷ tỷ thoáng chốc đã biến thành gian phi dâm họa hoàng đế. Nói nàng thì cũng thôi đi, tỷ tỷ đức hạnh như vậy cũng có thể trở thành gian phi sao, như vậy cũng quá đề cao tỷ tỷ đi? Đồ Thập Mị nghĩ đến liền cảm thấy buồn cười, ngay cả bệ hạ cũng dám mắng, nàng có thể tưởng tượng được dáng vẻ nổi giận của bệ hạ khi nghe được lời đồn này , cũng có thể tưởng tượng được dáng vẻ bệ hạ che chở nàng. "Trì Nguyệt, tỷ tỷ cũng đã tận lực rồi, nàng còn lãnh khốc hơn rất nhiều so với ta tưởng tượng, dưới quyền thế, Trì Nguyệt cho dù có thích mỹ nhân hơn nữa, cũng nên quên đi." Sau khi nghe tin Đồ Cửu Mị cũng phải đi theo xa giá, Lý Minh Nguyệt trấn an nói với Lý Trì Nguyệt. "Trong phủ tỷ tỷ nhân số đông đảo, thiếu một người, ít một người cũng không sao, nhưng Trì Nguyệt chỉ muốn cùng nàng làm bạn, ta không muốn cứ như vậy mà bỏ qua." Lý Trì Nguyệt cảm thấy bản thân rất ít chấp nhất đối với người hay việc gì, phàm là có chấp nhất thì sẽ không dễ dàng buông tha. "Đã như vậy, ta và ngươi cùng nhau xin được đi theo xa giá đi." Lý Minh Nguyệt cũng không nhiều lời, việc này vốn là không quá liên quan đến nàng, bất quá xen vào giúp vui cũng không có gì không tốt. "Ở đây quả nhiên thoải mái hơn so với trong cung, hảo mát mẻ, cũng sắp vượt qua hậu viện của phu nhân rồi." Trong cảm nhận của Đồ Cửu Mị nơi hóng mát tốt nhất thì không nơi nào qua được hậu viện của phu nhân, có một đống cây bạch ngọc lan, hương khí lượn lờ, gió nhẹ ấm áp, cũng chỉ có nàng cùng phu nhân, mặc dù phu nhân không nói lời nào nhưng nàng chỉ cần nhìn thấy phu nhân thì trong lòng cũng thấy đủ rồi. Tuy rằng lúc này đang ăn điểm tâm ngọt, ăn sơn trân hải vị trong viện của phu nhân không có nhưng Đồ Cửu Mị vẫn luôn cảm thấy thiếu ba phần hứng thú. Đồ Thập Mị nghe vậy chỉ cười không nói, tuy rằng tỷ tỷ không biết ăn nói thực sự không hiểu xem xét thời thế, nào có người nào lại ghét bỏ sơn trang nghỉ mát của thánh thượng không bằng hậu viện Hầu phủ, bất quá cũng may tỷ tỷ chính là tạo cảm giác có kẻ ngốc nói lời ngốc, cũng không không khiến người khác đặc biệt muốn trách tội nàng. Lý Lăng Húc nghe vậy quả nhiên mỉm cười, Thập Mị tâm tư nhẵn nhụi, săn sóc tỉ mỉ, nhưng vị tỷ tỷ cùng ái phi giống nhau như đúc lại hết lần này tới lần khác giống như trẽ con ngây thơ lãng mạn, mặc dù đã lập gia đình làm mẫu thân nhưng cũng không thể che lấp vẻ khả ái, nga hoàng nữ anh làm bạn ngược lại cũng là việc tốt. Lý Lăng Húc quay đầu nhìn Đồ Thập Mị, thấy nàng sủng nịch mỉm cười với tỷ tỷ, chỉ cảm thấy nụ cười của Thập Mị khiến hắn ấm lòng, bình thường nàng cười đến ôn nhu nhưng vẫn luôn cho hắn cảm giác có khoảng cách, nụ cười này mới là cảm giác không có khoảng cách. Đồ Thập Mị cực kỳ mẫn cảm, lập tức nhận thấy Lý Lăng Húc đang quan sát nàng, sau đó hướng Lý Lăng Húc triển lộ một nụ cười rất hoàn mỹ. Lý Lăng Húc cũng mỉm cười đáp lại, ôn nhu tốt đẹp như vậy, không chê vào đâu được, nhưng hắn vẫn cảm thấy vừa rồi nàng mỉm cười đối với Đồ Cửu Mị mới làm lòng người ấm áp, làm người cảm nhận được chân tâm. Lý Lăng Húc thở dài trong lòng. Đồ Cửu Mị đối với gợn sóng kia không hề phát hiện, chỉ cảm thấy muội muội cùng Hoàng Thượng tình cảm rất tốt.
|
Chương 100 "Ngũ công chúa cùng Bình Âm quận chúa cũng đều đến, sao không gọi các nàng cùng đến ăn, càng thêm náo nhiệt." Đồ Thập Mị vô cùng tùy ý nói với Lý Lăng Húc. "Cũng tốt." Lý Lăng Húc đối với đề nghị của Đồ Thập Mị đương nhiên là tán thành. Đồ Cửu Mị vừa nghe đến bốn chữ Bình Âm quận chúa, đôi mắt liền phát quang, cổ vươn thật dài, tìm kiếm xung quanh. Lý Minh Nguyệt cùng Lý Trì Nguyệt rất nhanh đã đến, Lý Minh Nguyệt vẫn là trang phục hở hang trang điểm xinh đẹp, nhất cử nhất động đều lộ ra một cổ cợt nhã, Lý Trì Nguyệt thanh lãnh, vẻ mặt thanh lãnh càng sâu, vòng eo như liễu càng thêm tinh tế, Đồ Cửu Mị nhìn thấy liền muốn đứng dậy đỡ nàng, phu nhân dường như vào kinh tới nay lại thêm gầy yếu, nếu cứ tiếp tục như vậy thì biết làm thế nào, Đồ Cửu Mị lo lắng không thôi, không tự giác mà đứng lên, thân thể nghiêng ra bên ngoài, hận không thể lập tức đến trước mặt phu nhân. Lý Trì Nguyệt nhìn thấy Đồ Cửu Mị cùng Đồ Thập Mị ngồi hai bên Lý Lăng Húc, cảm thấy rất chói mắt, chỉ là phải cố gắng nhịn xuống lạnh nhạt trong lòng, bất động thanh sắc tiêu sái bước đến. "Ban ngồi cho công chúa và quận chúa." Sau khi Lý Minh Nguyệt cùng Lý Trì Nguyệt hành lễ ,Lý Lăng Húc liền ban ngồi. "Hoàng huynh hảo diễm phúc, trong kinh đô đều đồn rằng hoàng huynh được phi yến song đức, thiên hạ nam tử đều đang ước ao được diễm phúc như hoàng huynh!" Lý Minh Nguyệt từ nhỏ phóng túng quen rồi, trước mặt Lý Lăng Húc cũng cực kỳ càng quấy, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt của Lý Lăng Húc, Lý Lăng Húc ngược lại cũng ít nhiều dung túng nàng. "Thật không?" Lý Lăng Húc ngữ khí thả nhẹ, hắn là người tốt tính, tốt đến độ toàn bộ đại thần triều đình có đôi khi cũng không đem hoàng đế này để vào mắt, nhưng đến gần đây, những đại thần thông minh hậu tri hậu giác phát hiện hoàng đế tốt tính này cũng không phải một con cừu vô hại. Giống như hiện nay, trong lòng Lý Lăng Húc vô cùng căm tức Túc Thân Vương nhưng mặt ngoài vẫn bất động thanh sắc, người này thực sự là ăn no không có việc gì làm, lúc trước Túc Thân Vương cầm giữ triều chính ngay cả rắm cũng không thả một cái, thật vất vả hắn mới sủng ái một nữ nhân nhưng người này lại mỗi ngày lải nhải bên tai, thực sự là khiến kẻ khác sinh ghét. "Chuyện này nói không chừng chính là truyền ra từ phủ tam công chúa, tam công chúa luôn luôn thanh cao tự khiết, nhìn nữ nhân khác đều cảm thấy dâm loạn phóng đãng, nàng cũng không chỉ một lần trước mặt đại thần chỉ trích người ta, nói gì đi nữa, nàng không thích Đồ chiêu nghi là chuyện mọi người đều biết, âm thầm đạp hai cái cũng có thể a..." Lý Minh Nguyệt cũng mặc kệ có chứng cứ hay không, tung tin đồn, ăn nói lung tung ai mà không biết, nói cho cùng hoàng huynh cũng sẽ không trị tội nàng. "Lăng Nguyệt không phải là người như thế." Lý Lăng Húc hơi lạnh nhạt cắt đứt lời nói càng lúc càng không ý tứ của Lý Minh Nguyệt, nói như thế nào Lăng Nguyệt cùng hắn cũng là một mẹ sinh ra, tuy nói trong việc của Thập Mị Lăng Nguyệt cũng khiến hắn cảm thấy không hài lòng nhưng vẫn còn tình cảm huynh muội, Lý Lăng Húc đối với Lý Lăng Nguyệt vẫn có vài phần thiên vị. "Phi Yến Song Đức là ai?" Đồ Cửu Mị hiếu kỳ hỏi. Hoàng Thượng không phải có muội muội rồi sao, lẽ nào Phi Yến Song Đức còn xinh đẹp hơn muội muội sao? Còn có tam công chúa là ai, vì sao lại không thích Thập Muội, Đồ Cửu Mị có chút lo lắng, chuyện trong cung nàng cảm thấy thật phức tạp, Đồ Cửu Mị rất không thích cảm giác như vậy. Cùng tỷ tỷ nói bao nhiêu lần, chuyện gì không hiểu thì hỏi ít một chút, giờ hay rồi, lại làm mất mặt, Đồ Thập Mị thở dài. Lý Trì Nguyệt nghe Đồ Cửu Mị hỏi như vậy, vung lên khóe miệng, vài phần sủng nịch lại vài phần bất đắc dĩ, nha đầu này thật đúng là không có não, ngu xuẩn như vậy, Đồ Thập Mị thật muốn nàng ở lại trong cung sao? Lý Trì Nguyệt nhìn về phía Đồ Thập Mị, Đồ Thập Mị hướng Lý Trì Nguyệt mỉm cười mang thâm ý, nhưng tuyệt đối không phải thiện ý, Lý Trì Nguyệt cũng chỉ có thể mỉm cười đáp lại. Trái lại Lý Lăng Húc nghe vậy, không khỏi nở nụ cười, Đồ Cửu Mị cùng Đồ Thập Mị quả thật tuyệt nhiên là hai người bất đồng, mệt cho nàng cho dung mạo giống Thập Mị như đúc, tuy nhiên có phần khả ái, khiến người ta không thể ghét được. "Có phi yến song đức, làm một Hán Thành Đế thứ hai thì đã sao?" Lý Lăng Húc cười hỏi ngược lại. Lý Trì Nguyệt nghe Lý Lăng Húc vừa nói như vậy, trong lòng lập tức lộp bộp, Hoàng Thượng quả nhiên cũng nổi lên tâm tư, trong lòng bất an càng thêm sâu. "Thần thiếp cũng không muốn bệ hạ làm Hán Thành Đế, thần thiếp lại càng không muốn làm Triệu Phi Yến, sao những người này lại luôn muốn bệ hạ biến thành hôn quân, thật sự rất đáng ghét." Đồ Thập Mị hơi nhíu mày nói, làm cho người ta cảm thấy không phải đang nói đùa, lại làm cho người ta nghe được trong đó lạnh nhạt. "Người này, cần phải chỉnh đốn một phen, xem còn ai dám lời ra tiếng vào tung tin đồn nhảm." Lý Lăng Húc ngữ khí lạnh lùng, đã đến lúc để những người bên dưới biết râu cọp không phải ai cũng có thể vuốt. "Hoàng huynh, chúng ta đến nghỉ mát, tìm hài lòng, tạm thời không nói việc phiền lòng, vừa lúc nhiều người náo nhiệt, không bằng chơi một trò chơi đi?" Lý Minh Nguyệt đề nghị, nàng khuyển mã thanh sắc không gì không biết, nói đến chơi đùa tất có thân ảnh của nàng. "Thập Mị có thai, quả thật không thích hợp phiền lòng, Thập Mị muốn chơi trò gì đây?" Lý Lăng Húc hỏi Đồ Thập Mị, hắn luôn luôn lấy ý kiến của Đồ Thập Mị làm trung tâm. "Bệ hạ cùng ngũ công chúa đều là cao thủ đầu hồ (ném một cái thẻ tre vào cái bình), không bằng tỷ thí một ván, tỷ tỷ cùng quận chúa nếu có hứng thú cũng có thể chơi, ta có thai ở một bên quan sát là được rồi." Đồ Thập Mị đề nghị. "Trì Nguyệt từ nhỏ thể chất hư nhược, thích yên tĩnh không thích vận động, cùng chiêu nghi một bên quan sát là tốt rồi." Lý Trì Nguyệt cũng mượn cớ không tham gia. Đồ Cửu Mị thích giúp vui vừa muốn ra ngoài chơi, vừa muốn lưu lại bồi phu nhân nói chuyện, nhưng muội muội cùng phu nhân đều muốn nàng ra ngoài chơi đùa, Đồ Cửu Mị cũng chỉ đành cùng Lý Lăng Húc, Lý Minh Nguyệt ra chơi. Đồ Thập Mị cùng Lý Trì Nguyệt đều mạn bất kinh tâm nhìn Đồ Cửu Mị ở bên ngoài chơi đến vô cùng vui vẻ, tuy rằng trong lòng biết rõ ràng đối phương đều có lời muốn nói, nhưng lại không ai chủ động mở miệng. Đồ Thập Mị trong lòng cười nhạt, Lý Trì Nguyệt cùng tam công chúa quả thật có chỗ tương tự, thảo nào tam công chúa nhân duyên kém cõi hơn cả nàng lại thích muội muội Lý Trì Nguyệt này, ngạo khí thanh cao, bất quá không ngại, nàng có thể đem ngạo khí của Lý Trì Nguyệt đánh gãy rồi. "Quận chúa có chuyện muốn nói cùng bản cung?" Đồ Thập Mị mạn bất kinh tâm hỏi. "Lúc Cửu Mị ở Hầu phủ, rất hay nhắc đến chiêu nghi, không biết chiêu nghi còn nhớ rõ bản thân lúc nhỏ bị mẫu thân đánh, chính là nàng dùng thân thể che chở chiêu nghi không?" Lý Trì Nguyệt mở miệng hỏi. "Quận chúa đây là đang nhắc nhở bản cung, phải nhớ kỹ tình tỷ muội sao?" Đồ Thập Mị cười hỏi ngược lại, tỷ tỷ thật là đáng ghét, đem những việc khi nàng còn nhỏ nói cho người không liên quan, khiến nàng rất khó chịu đây! "Trì Nguyệt lớn lên trong cung, tâm tính cũng cô lãnh như chiêu nghi, chiêu nghi cho dù làm gì cũng không ngoài ý muốn, chỉ là hy vọng chiêu nghi có thể niệm một chút tình tỷ muội, để Cửu Mị theo ta trở về, nhất định tốt hơn so với ở lại trong cung." Lý Trì Nguyệt đã tận khả năng khiến bản thân mềm nhẹ ngữ khí nói chuyện với Đồ Thập Mị, nhưng trong mắt Đồ Thập Mị, thái độ này còn chưa đủ thấp, vẫn còn rất cao ngạo. "Chính là tỷ muội tình thâm, ta mới muốn sớm chiều bên cạnh tỷ tỷ, trong cung làm sao không tốt hơn so với Hầu phủ, ta nhất định có thể bảo vệ nàng chu toàn, để nàng cùng ta hưởng vinh hoa phú quý không tốt sao?" Đồ Thập Mị hỏi ngược lại. Lý Trì Nguyệt nghe vậy hơi nhíu mày, không nói một lời, Đồ Thập Mị không dự định để Đồ Cửu Mị cùng nàng trở về. "Trừ phi....." Đồ Thập Mị nhìn thấy khuôn mặt vân đạm phong khinh của Lý Trì Nguyệt có gợn sóng, khóe miệng liền nhẹ nhàng vung lên. "Trừ phi thế nào?" Lý Trì Nguyệt hỏi. "Trừ phi ngươi cầu bản cung, hướng bản cung thành tâm thần phục, viết một phong thư cho Lý Lăng Nguyệt đoạn tuyệt với nàng ta, chỉ nghe ta sai bảo, thế nào?" Đồ Thập Mị cười hỏi, nàng muốn Lý Lăng Nguyệt thấy muội muội tốt vốn thanh cao ngạo khí như nàng ta bị nàng đánh gãy ngạo khí, thật là khuây khoả nhân tâm a? Lý Lăng Nguyệt nhân duyên kém như vậy, cũng chỉ có quan hệ với vị muội muội này xem như tốt một chút, sau khi đoạn tuyệt thì chân thật chỉ còn lại nàng ta cô độc, Đồ Thập Mị nghĩ đến liền cười nhạt. Lý Trì Nguyệt nghe vậy sắc mặt lạnh lùng, nàng vốn không muốn cầu tình Đồ Thập Mị, tình thế bức bách mới không thể không cúi đầu, nhưng Đồ Thập Mị này cũng khinh người quá đáng rồi. Cùng Lý Lăng Nguyệt đoạn tuyệt chỉ là thứ yếu, quan trong nhất là vẫn là cổ ngạo khí của huyết thống Lý thị cao quý, bị đánh gãy, chuyện này so với bất cứ chuyện gì đều khó có thể chịu được, chí ít đối với Lý Trì Nguyệt cùng Lý Lăng Nguyệt mà nói thì chính là như vậy. "Xem ra quận chúa không muốn rồi, không còn cách nào." Đồ Thập Mị nhìn thấy Lý Trì Nguyệt không đáp, không cho là đúng nói, sau khi dày vò khuất phục được mới thú vị.
|
Chương 101 "Tối nay giờ hợi, bệ hạ nạp tân hoan, trước giờ hợi, quận chúa cần phải hảo hảo suy nghĩ một phen." Đồ Thập Mị hướng Lý Trì Nguyệt cười nói, liền đứng dậy ra khỏi lương đình, để lại một mình Lý Trì Nguyệt ở bên trong. Sau khi Đồ Thập Mị rời khỏi, Lý Trì Nguyệt xiết chặt nắm tay, trong lòng dâng lên một cổ khó chịu không cách nào buông xuống, khiến thân thể nàng phát run. Lúc nhỏ thể nhược nhiều bệnh, nhiều lần lăn qua lăn lại muốn chết không được muốn sống không xong, sau khi trải qua cảm giác thống khổ mà bất lực giãy dụa đã ít có chuyện gì có thể nàng nàng nhấc lên tâm tình cường liệt như vậy, mà cảm giác lúc này dĩ nhiên tương tự năm đó. Đồ Cửu Mị đang vui đùa đến vui vẻ, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một cổ bất an, sau đó dừng tay đang ném tên, quay đầu lại nhìn về phía Lý Trì Nguyệt trong lương đình, chỉ thấy phu nhân đưa lưng về phía nàng, thân ảnh gầy yếu khiến Đồ Cửu Mị vô cùng đau lòng, nàng đem mũi tên bỏ xuống, không quan tâm đến Lý Lăng Húc cùng Lý Minh Nguyệt mà đi đến lương đình. Trong lòng Đồ Thập Mị chợt lóe một tia lạnh nhạt, trong lòng tỷ tỷ bây giờ đều nghiêng về Lý Trì Nguyệt, nhưng nếu nàng không khiến Lý Trì Nguyệt khuất phục thì trong lòng nàng sẽ không thoải mái. "Phu nhân, ngươi làm sao vậy? Có phải thân thể khó chịu hay không?" Đồ Cửu Mị vừa tiến đến liền nhìn thấy Lý Trì Nguyệt sắc mặt trắng nhợt, tâm tình dường như không tốt, khẩn trương sờ soạng cái trán Lý Trì Nguyệt lo lắng hỏi. "Không có việc gì." Lý Trì Nguyệt ngửi hương thơm quen thuộc trên người Đồ Cửu Mị, nhịn xuống xung động muốn đem nàng ôm vào trong lòng, trong lòng phiền muộn đau đớn, thì ra nàng dĩ nhiên lại để tâm một người đến vậy, sợ mất đi như vậy. "Ta cảm thấy phu nhân có tâm sự rất nặng, có liên quan đến ta sao?" Đồ Cửu Mị mi tâm nhíu chặt, nàng mơ hồ cảm thấy tâm sự của phu nhân có liên quan đến nàng, cũng mơ hồ đã nhận ra một ít, chỉ là nàng cảm thấy muội muội sẽ không ép buộc, chí ít muội muội sẽ không khó xử nàng, cho nên nàng vẫn không để tâm. Nhưng nhìn thấy phu nhân vào cung tới nay tâm sự trùng trùng, nửa tháng ngắn ngủi mà đã gầy đi rất nhiều, vậy phải mất bao nhiêu thời gian mới có thể dưỡng trở lại, điều này làm cho Đồ Cửu Mị vô cùng đau lòng. Đồ Cửu Mị nghĩ. Cho dù muội muội không vui nàng vẫn muốn cùng muội muội nói một vài câu, muốn sớm rời khỏi kinh thành, để tránh khiến phu nhân lo lắng. Lý Trì Nguyệt vẫn lắc đầu, nàng phải thừa nhận bản thân nàng đứng trước quyền thể cũng là bất lực, nhưng nàng lại không cách nào nói cùng Đồ Cửu Mị. "Phu nhân, không cần quá lo lắng cho ta, muội muội tuyệt đối sẽ không khó xử ta, muội muội trái lại có thể khó xử phu nhân, lát nữa ta nói chuyện với nàng, nếu nàng làm khó dễ ngươi tất nhiên so với khó xử ta còn khó chịu hơn." Đồ Cửu Mị tin tưởng vững chắc muội muội sẽ không thương tổn nàng, nhưng đối với người khác, Đồ Cửu Mị cũng không dám xác định, Đồ Cửu Mị đang suy nghĩ có phải muội muội đang khó xử phu nhân hay không nhưng càng nghĩ càng cảm thấy có loại khả năng này. "Ta thực sự không có việc gì, có lẽ là nắng nóng, khiến thân thể không thoải mái, tịnh dưỡng một chút là tốt rồi." Lý Trì Nguyệt mượn cớ, Đồ Thập Mị cho dù thật sự vô tình đối với Đồ Cửu Mị, nhưng với địa vị của Đồ Cửu Mị trong lòng Đồ Thập Mị sẽ chỉ làm Đồ Cửu Mị khổ sở mà thôi, sao không để Đồ Cửu Mị tiếp tục làm một kẻ ngốc mà vui sướng đây! Đồ Cửu Mị còn muốn nói cái gì đó nhưng đúng lúc này Lý Lăng Húc bọn họ đã kết thúc trò chơi đang đến đây, đối thoại giữa Đồ Cửu Mị cùng Lý Trì Nguyệt buộc phải chấm dứt. Sau đó trong lúc dùng ngọ thiện Đồ Cửu Mị nhìn thấy phu nhân ăn ít hơn thường ngày, một lòng đều đặt trên người phu nhân, nàng càng nghĩ càng cảm thấy phu nhân nhất định là bị muội muội làm khó, nghĩ đến đó khiến Đồ Cửu Mị đứng ngồi không yên, muốn hỏi muội muội nhưng thế nào cũng không thoát được Lý Lăng Húc. Cũng may sau khi Đồ Thập Mị có thai liền trở nên thèm ngủ, cho nên lúc ngủ trưa Đồ Cửu Mị liền ở lại tiếp khách, Lý Lăng Húc chỉ đành đến trắc điện, Đồ Cửu Mị rốt cuộc thật vất vả mới có thời gian ở riêng cùng Đồ Thập Mị. "Thập Muội, ta có việc hỏi ngươi." Đồ Cửu Mị lập tức hỏi Đồ Thập Mị đang nghỉ trưa. "Chuyện gì?" Đồ Thập Mị mạn bất kinh tâm đáp. "Ngươi có từng làm khó phu nhân không?" Đồ Cửu Mị có chút gấp gáp mở miệng hỏi. "Chưa từng." Đồ Thập Mị như trước mạn bất kinh tâm hồi đáp. "Thập Muội, ngươi rốt cuộc có làm khó phu nhân hay không?" Đồ Cửu Mị bị dáng vẻ mạn bất kinh tâm nàng Đồ Thập Mị làm cho buồn bực, trực giác của nàng cho biết muội muội rất có khả năng là đang nói dối, sắc mặt vừa rồi của phu nhân cùng tâm tình không thích hợp, là từ sau khi ở cùng Thập Mị mới như vậy. "Tỷ tỷ đây là vì một ngoại nhân chất vấn ta sao?" Đồ Thập Mị vốn dĩ muốn nằm xuống liền ngồi dậy, ánh mắt có chút lạnh lùng nhìn thẳng Đồ Cửu Mị, tuy rằng ngữ khí coi như ôn nhu. "Thập Muội, mặc kệ thế nào, ta cũng không chuẩn ngươi làm khó phu nhân, nếu không.... Nếu không...." Tính tình của Đồ Cửu Mị cuối cùng là quá mềm, đối với Đồ Thập Mị nói không được lời ngoan tuyệt. "Nếu không thế nào?" Ánh mẳ Đồ Thập Mị nhìn Đồ Cửu Mị trở nên hùng hổ dọa người. "Ngươi thật sự làm khó phu nhân?" Đồ Cửu Mị nghe vậy, không thể tin tưởng mà nhìn muội muội của mình, muội muội làm sao có thể như vậy! "Có thì đã sao, không có lại thế nào?" Đồ Thập Mị ngữ khí lạnh lùng hỏi ngược lại. "Ngươi không thể làm khó phu nhân, ngươi làm khó nàng, chính là khiến ta khó chịu." Đồ Cửu Mị tức giận nói. "Ngươi che chở một ngoại nhân như vậy, lúc đó chẳng phải khiến ta khó chịu sao? Ta không nghĩ đến, tình cảm tỷ muội mười tám năm của chúng ta so ra kém tình cảm giữa ngươi cùng một ngoại nhân hơn một năm, tỷ tỷ thật đúng là tỷ tỷ tốt!" Đồ Thập Mị nhìn thẳng Đồ Cửu Mị trào phúng nói, ánh mắt nhìn Đồ Cửu Mị càng phát ra lạnh lùng. Đồ Cửu Mị bị nhìn có chút yếu thế, quả thật là có chút chột dạ, nếu như là trước kia cho dù muội muội làm sai nàng cũng sẽ che chở muội muội, nhưng lần này muội muội khó xử phu nhân, nàng cuối cùng nhịn không được che chở phu nhân, đứng về phía phu nhân. Bởi vì chột dạ, khí thế của Đồ Cửu Mị càng ngày càng yếu, nhưng nàng lại không thể tiếp tục để muội muội khi dễ phu nhân. "Lần này là ta sai, Thập Muội không nên tức giận có được hay không?" Đồ Cửu Mị mền nhẹ tính tình dỗ dành Đồ Thập Mị. Đồ Thập Mị hừ lạnh một tiếng, không để ý đến Đồ Cửu Mị. "Thập Muội....." Đồ Cửu Mị đến gần Đồ Thập Mị lôi kéo tay muội muội phe phẩy làm nũng. Đồ Thập Mị rút tay về, biểu thị bản thân tức giận sẽ không hết nhanh như vậy. "Phu nhân thể chất hư nhược, chịu không nổi dằn vặt, ngươi đừng tính toán nàng nữa có được hay không?" Đồ Cửu Mị biết rõ nhắc tới phu nhân muội muội sẽ tức giận, nhưng cuối cùng không đành lòng để muội muội dày vò phu nhân, tuy rằng không biết muội muội sẽ dày vò phu nhân như thế nào, nghĩ đến trong lòng lại lo lắng. "Thể chất suy nhược như vậy, đổi người khác cũng chẳng sao." Đồ Thập Mị cười nhạt, kẻ không thức thời như vậy giữ lại cũng không có gì hữu dụng. "Không đổi, chỉ nàng, ta thích nàng!" Đồ Cửu Mị ngữ khí dị thường kiên định.
|