Chương 23
Eun-ji dạo gần đây bị... sốc "nhẹ". Cứ nghĩ Seo-yoo chỉ đùa nhưng việc đưa cô đi làm và đón cô về ba ngày nay khiến Eun-ji có phần muốn cảnh giác. Với cô, không lí gì một người lại tốt đột xuất như vậy, hẳn sẽ có lí do. Chưa dừng lại ở đó, có những ngày, cô hết giờ làm việc muộn hơn do phải tư vấn "cố" cho vài khách hàng nữa, dù vậy, nàng đã đợi.
Ngày hôm nay là ngày thứ ba, không thấy nàng có gì đó gọi là "có hại". Chính vì vậy... lại càng bất an.
- Tôi có thể đi Bus về, Bác sĩ không cần "hứa thì phải làm" như vậy đâu!
Eun-ji liếc nhìn nàng, ánh mắt dò xét.
- Về một mình buồn lắm! Kể cả có người để cãi nhau cũng vẫn tốt hơn là đi một mình!
Seo-yoo không liếc nhìn lại cô, nhưng nàng biết là cô đang nhìn mình.
Rõ ràng không có gì bất thường, nhưng lại cảm thấy bất an đến kì lạ.
Cô là đang nghĩ đến việc nàng sẽ khiến mình mất cảnh giác rồi... "chơi" lại cô một vố đau như những ngày đầu ở chung. Nhưng sao... lại không hề giống như vậy!?
- Vài ngày nữa tôi phải đi làm sớm, về cũng muộn nên cô không cần đưa đón như vậy đâu! Việc "dựa dẫm" này đến hôm nay thôi!
Seo-yoo bĩu môi, giờ mới liếc sang cô.
- Đến tận vài ngày nữa kia mà!?
Cô ngơ ngác nhìn vẻ mặt thản nhiên cố ý của nàng.
- Bác sĩ, cô bị làm sao vậy?
Seo-yoo không đáp, miệng hơi tủm tỉm cười khi nghĩ lại về chuyện... đêm hôm trước.
Hai ngày trước, vì có bữa chia tay đồng nghiệp sang nước Mĩ làm việc mà đến tận khuya Seo-yoo mới về nhà. 2 giờ đêm, vốn đã muộn đến vậy mà khi mở túi xách mới nhớ ra là không đem theo khóa nhà.
Seo-yoo khi đó mặt tái mét. Mọi người đều đã ngủ, bấm chuông sẽ đánh thức tất cả!
Trong lúc đang loay hoay không biết phải làm thế nào thì đèn hiên nhà đột nhiên sáng lên, tiếp theo đó là tiếng mở cửa quen tai.
Eun-ji khoảnh khắc đó mặc dù mặt nhăn nhó và miệng liên tục... chửi rủa nàng nhưng gạt đi tất thảy những thứ cáu kỉnh "đáng yêu" này, cô đã đợi nàng - và Seo-yoo thì chỉ cần biết như vậy.
Cảm xúc lúc đó thật khó nói. "Có một người dù khuya như vậy vẫn đợi mình về", chỉ cần nghĩ như vậy, nàng đột nhiên lại rung động ai-đó nhiều hơn.
Nàng cũng ước rằng tình cảm này chỉ là cảm nắng đơn thuần, nhưng dường như... nó đi quá xa rồi.
"Nếu đã... "trót dại" như vậy... đành chịu thôi!"
Cuộc sống ở hiện tại là đẹp nhất.
Bước đi tiếp theo như nào, Seo-yoo hoàn toàn đã không nghĩ ngợi mà càng cố bước dài hơn, bất chấp hậu quả.
Nàng 29 tuổi, tuổi trẻ đã bỏ qua và hối tiếc nhiều thứ. Nàng cảm thấy lần này... không thể chần chừ hay lo lắng.
Nàng muốn sống cho bản thân nhiều hơn.
- Tôi buộc phải trả lời câu hỏi này của Luật sư sao?
Seo-yoo chưa muốn trực tiếp vào vấn đề, chỉ hỏi ngược lại như vậy.
- Không cần! Tôi chỉ hỏi vậy thôi!
Eun-ji trề nửa môi rồi hướng tầm nhìn thẳng về phía trước.
Seo-yoo ngẩn người nửa giây rồi bật cười thành những tiếng thỏa mãn.
- Aigu, Luật sư đúng là kiểu người tôi thích!
- Tránh xa tôi ra. Linh cảm cho tôi biết, gần gũi với cô rất đen đủi!
Dứt lời, cô ngồi sát về phía cánh cửa chỗ mình.
- .... E là không được rồi!
- H-Hửm!?
Giọng Seo-yoo trở nên nghiêm túc khiến cô cảnh giác cao độ.
Bất ngờ, nàng táp xe vào lề, điều này càng khiến cô kinh ngạc hơn.
Tròn mắt đánh mặt sang nhìn nàng, Eun-ji không ngờ Seo-yoo đã nhìn cô từ lúc nào rồi.
- B-Bá...bác sĩ!? C-Cô làm sao vậy?
Eun-ji khi nhìn vào đôi mắt Seo-yoo đột nhiên lắp bắp.
Đã lâu rồi... cô không có hồi hộp như vậy.
Mồ hôi cũng như vậy mà bị ứa ra bởi không khí... có phần căng thẳng.
- Tôi mới chỉ chắc chắn 70% về chuyện này. Tôi muốn rõ toàn bộ. Thật không may, chỉ có Luật sư mới giúp tôi được!
- C-Cái...
Seo-yoo vươn người, nắm lấy cổ áo Eun-ji, kéo về phía mình.
Môi chạm môi, mềm mại chạm mềm mại.
Hai giây sau liền hơi cảm nhận được hơi ấm có chút ẩm ướt.
Nụ hôn đó... chỉ kéo dài trọn vẹn năm giây.
Chính là... vốn người nên dứt nụ hôn đó ra là cô mới hợp tình hợp lí... nhưng người "rũ bỏ" ngọt ngào đó thẳng tay... lại chính là nàng.
Eun-ji run rẩy, nâng ngón tay lên chạm vào môi mình, mắt vẫn mở căng kinh hãi nhìn nàng.
Seo-yoo sau khi dứt bỏ nụ hôn do mình chủ động, nàng cũng ngơ ngác một giây. Sau đó... là nở nụ cười hiền lành và có nét... ngây ngô con nít.
- C-C-C...cô....
- Luật sư, đúng là cô dính lấy tôi sẽ gặp đen đủi rồi. Tôi có ba tin không tốt dành cho cô đây, cô hãy nghe kĩ!
Seo-yoo lộ nụ cười tô nét "hồ ly", đột nhiên lại vươn người hơn, ghé môi gần sát vành tai cô.
- B-B-Ba...
- Đúng rồi! Ba điều! Hãy nghe kĩ!
Seo-yoo tông giọng ổn định cùng hơi thở nhẹ nhàng, chạm thẳng đến sự bối rối của Eun-ji.
- Thứ nhất, tôi thực ra rất quyến rũ!
Ực
- Thứ hai, tôi đã thích ai sẽ không thể để tuột mất!
"C-Cô ta nói gì vậy?"
- Thứ ba... Cái này quan trọng nhất!
Seo-yoo cười, bàn tay nâng lên, áp vào má cô.
Miệng đã thôi ghé tai cô, giờ chính là... mắt đối mắt.
- Tôi mới nhận ra gần đây, về việc thực sự thích một ai đó! Trước khi gặp Shi-woo, đám người tôi từng hẹn hò, thực tế tôi chỉ lợi dụng họ để "chữa" giúp tôi "căn bệnh" đó. Sau khi gặp Shi-woo, một người đàn ông không đòi hỏi tình dục, tôi nghĩ đó là yêu nhưng cũng không phải. Chia tay anh ta thậm chí còn khiến tôi phần nào dễ chịu hơn thay vì buồn chán và khóc lóc, mặc dù tôi hôm đó có sốc thật.
- C-Cô muốn nói gì?
Eun-ji giờ mới có thể mấp máy một câu gần hoàn chỉnh.
Hốt hoảng ở người đối diện, có vô tình quá không khi nàng cảm thấy người này bây giờ thực sự rất... đáng yêu?
Cười, tay vì vậy mà áp sát má cô hơn.
- Hóa ra Na Seo-yoo tôi từ trước đến nay vẫn chưa hề biết thực lòng thích một ai là gì!? Nhưng may mắn, tôi đến năm 29 tuổi, cuối cùng cũng thấu!
Giữ bình tĩnh nửa phút, cũng là nửa phút im lặng.
Nàng cười yếu ớt, nói nốt lời dở dang.
- Tin xấu thứ ba dành cho Luật sư: 100%, tôi thích Luật sư mất rồi!
- ..........