Điên Cuồng Lão Sư
|
|
Chương 55: Đêm đoàn viên khó quên “A? Mang về?” Lời của ông nội triệt để làm ta sững sờ. “Mang về, chuyện sớm hay muộn. Tết đoàn viên ngươi mang về, ai cũng sẽ không nói gì. Hơn nữa, có ta đây, không nể mặt ngươi, cũng phải cho ta mặt mũi!” Ông nội như có điều suy nghĩ nói. “Ông, ngươi quá tốt!” Ta ôm cánh tay ông mà lắc. “Cút cút cút! Rụng tay ta !” Ông nội quát. Đêm ba mươi, sáng sớm liền chạy tới nhà Cẩn, trộn hồ, dán câu đối, bận bịu chết đi được. Dương Dương chạy tới chạy lui, thành tiểu tay sai đắc lực. Lái xe đi siêu thị mua đồ ăn vặt, đêm ba mươi xem ti vi, đồ ăn vặt thế nào lại ít được. Cẩn mọi cách khuyên can bất thành, cuối cùng cũng đành tùy ta nháo. Dương Dương ngồi ở vị trí phó tài, ăn chocolate trong tay, nhìn quầy pháo ngoài của sổ , lại nhìn ta một chút, không nói tiếng nào. “Muốn chơi pháo?” Ai, phát hiện tâm tư của một đứa trẻ thật là rất dễ đoán, chỉ chút thời gian đã dễ dàng nhìn ra. Dương Dương không lên tiếng, tiếp tục ăn. Chạy về phía trước , quay đầu xe, lái đến bên cạnh quầy pháo. “Muốn loại nào, chọn đi!” Ta chỉ vào quầy pháo, nói. Dương Dương đứng ở đó, chọn nửa ngày, đều là một ít tiểu pháo. Sau cùng láy một loại pháo kép, chỉ chỉ. “Minh Minh ngươi dám phóng cái này sao?” Dương Dương cười hỏi ta. “Ngươi đừng hỏi ta, ngươi dám không? Tiểu tử?” Ta hai tay đan vào nhau hỏi. “Dám a!” Dương Dương vẻ mặt đắc ý. “Dám thì mua! Bất quá ta nói cho ngươi biết a, chớ để răng hàm rớt hết đến lúc đó lại khóc nhè!” Chủ quầy pháo vui vẻ, Dương Dương cũng cười không ngừng. Mua một đống pháo đốt, đem để ở cốp sau. Lúc mở cửa xe, Dương Dương đã ngồi vào chỗ của mình ở ghế phó lái. “Dương Dương!” Vừa định nổ máy xe, đột nhiên nghĩ đến cái gì. “Ân?” Dương Dương đang cầm trong tay món đồ chơi bằng giấy chủ quầy pháo đưa, nhìn ta. “Sau này, ngươi nghĩ muốn cái gì, còn có muốn biết cái gì, đều trực tiếp nói với ta, không cần ngại ngùng. Minh Minh có thể đáp ứng ngươi, có thể làm được, sẽ tận lực giúp ngươi thỏa mãn. Nếu không thể đáp ứng, ta cũng sẽ nói rõ vì sao! Nói như vậy ngươi có hiểu không?” Ta sờ sờ đầu của đứa bé.”Nhớ kỹ, không cần ngại. Với Minh Minh, không cần khách khí!” Dương Dương nhìn ta một hồi, gật đầu cười. “Còn có … Hai ta mua pháo đốt, đem một phần nhỏ lên nhà, còn dư để trong xe. Lúc buổi tối, ta mang ngươi xuống tới lấy, đỡ phải mẹ ngươi thấy hai ta mua nhiều như vậy lại phê bình người!” “Ân!” Dương Dương cười hắc hắc, tiếp tục nghịch món đồ chơi nhỏ trong tay. Nhìn hài tử này, ta có hơi lo lắng mình sẽ làm hư hắn. Nếu như ta có khả năng, ta thật muốn cho hắn tất cả những gì hắn muốn. Một ngày nào đó nói cho hắn mọi sự tình, việc này hắn có thể tiếp thu hay không, đúng là không thể biết được. Bất kể như thế nào, ta sẽ luôn thương yêu hắn như trước, không ít đi một phần. Nguyên lai yêu một người, sẽ làm tình yêu của mình trở nên rộng lớn hơn. Nổ máy xe, chạy vội về nhà. Tối ba mươi, cùng Cẩn ngồi ở ghế sa lon, trên bàn bày đầy thịt và bột. Ta nói mua sủi cảo làm sẵn Cẩn không chịu, nhất định phải tự mình gói. Lấy được chày cán bột mới phát hiện loại chuyện này chỉ dựa vào sức là vô dụng. Hì hục cả buổi, cán được một đống vỏ sủi cảo lớn nhỏ độ dày không đồng nhất, chọc hai người ngồi trên ghế sa lon cười ngửa tới ngửa lui. “Ai nha, Chu Tài Tài cũng có lúc mất mặt a!” Cẩn ở một bên vừa cười vừa trào phúng ta. “Ai sinh ra liền làm được cái này a, là ngươi dạy không tốt, còn nói ta!” Ta ở một bên kháng nghị nói. Cẩn bắt tay dạy ta nửa ngày, rốt cuộc nắm được các thao tác cơ bản, tuy rằng tốc độ chậm một chút, bất quá chất lượng đang từ từ đề cao. Ti vi đang chiếu chương trình đêm giao thừa. Hàng năm đều như nhau không có ý nghĩa, nhưng đêm ba mươi không xem ti vi cũng không biết làm gì. Xem tivi đã thành một loại tập quán, hiện tại đã biết rõ, trọng yếu không phải tivi đêm giao thừa chiếu gì, mà là người sẽ cùng ta xem. Vừa đến tiết mục hài kịch, Dương Dương tựa như nhàm chán, ở trong phòng khách đi tới đi lui, một hồi nhìn ta cán vỏ sủi cảo, một hồi lại chạy đến chỗ mẹ hắn nói là muốn giúp, kết quả trái lại càng thêm phiền. Cuối cùng cả gương mặt dính đầy bột không nói, còn trêu chọc ta. Tiểu tử này đứng ở bên cạnh ta cầm một cục bột tác quái, cuối cùng không thể nhịn được nữa, đem hắn bế lên, ấn vào trên ghế sa lon. “Oa! Minh Minh ngươi thật khỏe!” Dương Dương nằm trên ghế sa lon tinh ranh kêu. “Nhìn ngươi hoàn toàn không thành thật!” Ta ở một bên hù dọa hắn, sau đó cù lét hắn. Dương Dương ở trên ghế sa lon cười lăn lộn. “Hai người các ngươi a, đây là đồ ăn a, hai người các ngươi còn quậy phá!” Cẩn ở một bên vừa cười, một bên giữ gìn trật tự. Ta vừa ngồi trở về chỗ cũ, Dương Dương liền đứng lên. Bị Cẩn trừng mắt một cái, vội vàng ngồi xuống. “Tiểu tử này thật nghịch!” Cẩn nhìn ta nói. “Hắc hắc, con nít nghịch ngợm cũng tốt, thông minh! Con nít mà, nếu hắn không nghịch đó là trí não có chỗ thiếu sót, nếu là hắn không nghịch ngươi hẳn là buồn a!” Ta ở một bên nói. Vừa nói xong, một bên mặt của ta bị vỗ “Ba” một cái, nhất thời nửa bên mặt đều là bột mì. Dương Dương ở một bên phô bày nụ cười giả tạo. “Mẹ! Ngươi xem Minh Minh có giống nghệ sĩ vừa nãy trên tivi không!” “Ha ha!” Cẩn nhìn ta, gật đầu, “Con nít nghịch ngợm là tốt!” Vẻ mặt trào phúng. Ai, ta đây thật là lòng tốt không được báo đáp, thành tự làm bậy không thể sống.”Được, xem, trí tưởng tượng thật phong phú!” Đang nói, Dương Dương liền rống lên một tiếng, trực tiếp chạy tới tivi tới: “Oa! Bảo Bảo (cục cưng)!” “Bảo Bảo?” Ta và Cẩn bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Đã từng thấy qua báo chí, là show diễn “Anh Luân tổ hợp”, [Bản thảo cương mục] đối với một người thích nhạc Châu Kiệt Luân như ta mà nói, tự nhiên không xa lạ gì. Thomas và Hầu Cao Tuấn Kiệt bên cạnh, tự nhiên cũng là nhìn mãi quen mặt. “Ai là Bảo Bảo?” Cẩn ở một bên tò mò hỏi ta. “Đứa trẻ kia, thường xuất hiện trong các buổi biểu diễn của Châu Kiệt Luân, nghe nói là B-boy nhỏ tuổi nhất, nick name là Bảo Bảo!” Ta vừa cười vừa nói. “Mẹ! Ngươi xem người ta, ta cũng muốn đi học!” Dương Dương chạy đến bên người Cẩn nói. “Ngươi?” Cẩn nhéo mũi Dương Dương, “Ngươi vừa quay, đầu sẽ không còn!” “A? Sao lại không còn?” Dương Dương tò mò hỏi. Ta ở một bên trực tiếp cười to. “Rúc vào!” Ta vừa ôm bụng vừa nói. “Rúc vào đâu?” Dương Dương tò mò nghĩ, “Không phải là đội mũ sao? Đầu vì sao lại bị rúc vào mũ?” Suy nghĩ một lát, Dương Dương chạy tới gây hấn. “Minh Minh! Ngươi mắng chửi người, ngươi nói ta là con rùa đen nhỏ. . .” Ta ngồi dưới đất, cười đau bụng. Gói xong sủi cảo, Cẩn ở nhà bếp nấu. Ta mang theo Dương Dương xuống dưới lầu lấy pháo. Lúc mua pháo không nghĩ là nhiều, khi bắt đầu đốt mới phát hiện thật đúng là không ít. Dương Dương cầm pháo, chạy tới chạy lui, không ngừng hò hét. Ta đứng ở một bên, cầm túi pháo, nhìn hắn. Ngẩng đầu, Cẩn đang ở trên ban công nhìn chúng ta. Trời rất tối, lại bị ánh đèn từ nhà nhà hắt ra làm có chút mông lung. Nàng ở chỗ cao, ta thấy không rõ ánh mắt của nàng, thế nhưng ta biết, nàng nhất định đang cười. Ta cảm giác được, trong lòng nàng tràn đầy hạnh phúc. Bỗng nhiên quay đầu lại, ánh đèn nơi đó đã tắt, tình cảnh này, có lẽ nên như thế. Tiếng pháo lọt vào tai, đều nói lễ mừng năm mới đốt pháo có thể tiêu tai tránh ma quỷ, chỉ mong quả thực như vậy, Năm 2009, hi vọng chúng ta đều có thể bình an hạnh phúc. Về đến nhà, sủi cảo nóng hổi đã được dọn lên. Dương Dương cởi áo khoác liền chạy tới trong phòng khách. Cẩn treo xong áo của Dương Dương, liền đưa tay nhận áo khoác từ ta, dùng tay chạm vào hai tai ta. “Có lạnh hay không?” Cẩn cười nói. Ta dùng mặt cà cà tay nàng, “Ngươi thử xem!” Trên tivi đang phát tiểu phẩm, Dương Dương ở một bên cười hài lòng. Nghe giọng nói quen thuộc liền biết là ai. Đem Đông Bắc thoại phổ biến ra toàn quốc, không ai khác chính là Bản Sơn Đại Thúc. Tiểu phẩm đủ tục, cũng đủ khôi hài. Ba người ngồi xem xong, chuẩn bị ăn sủi cảo. “Dương Dương!” Nhân lúc Cẩn vào nhà bếp, ta gọi Dương Dương lại. “Ân?” Dương Dương chạy tới, vừa vặn Cẩn cũng vào. “Gọi cho ba ngươi một tí, chúc mừng năm mới!” Ta cười sờ đầu Dương Dương. “A?” Biểu tình của Dương Dương có chút gượng, lại nhìn Cẩn một chút, tựa hồ có chút không tình nguyện. “Gọi đi! Hắn là ba ngươi, mặc kệ hắn đối với ngươi thế nào, ngươi là làm việc mình nên làm, được không?” Ta nghiêng đầu, nhìn Dương Dương. “Ân!” DươngDương suy nghĩ một hồi, gật đầu. “Đây! Dùng điện thoại di động của ta gọi!” Ta từ trong túi móc ra điện thoại di động.”Nói cho ba ngươi biết, ngươi đang ở nhà Chu Minh, để cho hắn yên tâm tâm, nói thêm câu nữa tân niên vui vẻ là được!” Dương Dương tiếp nhận điện thoại trong tay ta, rất nhanh liền gọi đi. Ngẩng đầu, cùng Cẩn bốn mắt nhìn nhau, Cẩn mỉm cười, gật đầu. Chỉ chốc lát, Dương Dương đã gọi xong. Để điện thoại xuống, biểu lộ như trút được gánh nặng. Ta bắt tay lấy điện thoại, đưa cho Cẩn. “Đây, đến ngươi!” Cẩn sửng sốt, lập tức nở nụ cười. “Ta tại sao lại dùng điện thoại ngươi? Ta đi phòng ngủ dùng điện thoại bàn gọi!” Cẩn cười đi vào phòng ngủ “Hai người các ngươi mau ăn, một hồi lạnh!” Dương Dương nhìn ta một cái, không biết mẹ của hẳn đang cười cái gì. Thấy Cẩn không dùng điện thoại của ta, Dương Dương đại khái nghĩ ta hụt hẫng, tỏ vẻ đồng tình. “Đi, ta ăn trước!” “Được rồi!” Dương Dương gắp lên một cái sủi cảo, chấm tương, há mồm bỏ vào. Vừa nhai hai cái, liền phun ra. Sau đó uống vội uống vàng nước trái cây. “Làm sao vậy?” Hẳn không phải là nhân sủi cảo có vấn đề chứ. Khi làm nhân ta đã nêm nếm cẩn thận mà. Ta gắp lên một cái sủi cảo bỏ vào trong miệng, không sao a, vì sao hài tử này lại phản ứng dữ dội như vậy? Chẳng lẽ là nóng? Dương Dương nhìn ta đem sủi cảo nuốt xuống, cười cười, chỉ chỉ cái chén trước mặt ta. Ta biết ý, gắp 1 cái sủi cảo, chấm vào chén tương. Sủi cảo vừa vào miệng, còn chưa kịp nhai liền phun ra. “Thế nào?” Dương Dương che miệng hỏi ta. “Mẹ ngươi muốn hạ độc hai ta!” Ta vội uống nước ngọt, xóa đi vị lạ trong miệng. Đang nói, Cẩn đi ra. Vừa lúc nghe thấy được chúng ta đang oán giận. “Làm sao vậy a?” Ta bất đắc dĩ, đưa đôi đũa cho Cẩn, “Ngài tự thử chén nước chấm một chút, ngài đã cho gia vị gì a?” Cẩn cầm lấy đôi đũa, chấm chấm, nếm thử một miếng. Nhíu mày, sau đó mặt cố nén cười. “Ta nhầm, hình như là rượu!” Thiên lôi! Rõ ràng là màu khác xa nhau a. Còn có thể. . . “Không sao, vị lạ cũng rất được!” Ta bất đắc dĩ cười. Dương Dương ở trên ghế sa lon cười ngửa tới ngửa lui, nửa ngày mới nói ra một câu: “Mẹ….ngươi nhầm ít có ác lắm…”
|
Chương 56: Ba chén rượu tạ ơn người thân Tiếng pháo dần dần biến mất, ngồi ngây người trên ghế salon. Minh nhi đang dỗ Dương Dương ngủ, liên tiếp mấy ngày sớm chiều làm bạn, Dương Dương ngày càng ỷ lại Minh nhi. Mỗi ngày sáng sớm luôn quay chung quanh ta, hỏi Minh Minh bao giờ sẽ đến? Trên thực tế, ta và con trai, từ lâu đã xem nàng là một thành viên trong gia đình. Trên bàn trà để một lon bia, đã mở. Cầm lên, còn có lưu lại một chút. Đặt ở bên môi, nghiêng, chất lỏng nồng đậm chảy vào trong miệng, có chút đắng. “Bộ lũ thâm lâm vãn, khai tôn độc chước trì.” (1). Uống rượu vốn là việc Minh nhi yêu thích, nhưng bởi vì ta mà dần dần từ bỏ. Hôm nay nếu không phải ta quyết định để cho nàng uống rượu, nàng kiên quyết sẽ không uống. Ra khỏi phòng nàng có một tia chần chờ, ánh mắt rơi vào trên lon bia, mỉm cười, khiêm tốn mà ôn hòa. Có người nói với ta, nàng là một hài tử cuồng ngạo, thế nhưng ở bên cạnh ta, nàng luôn luôn kiên cường lại mang một tia trầm ổn. Những khoảnh khắc cuối cùng của năm – đêm 30, một năm, cứ như vậy vội vã mà qua. Chẳng biết lúc nào, nàng đã ngồi ở bên cạnh ta, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng. Đây hết thảy đều do một chữ– đó chính là “ái”, từ khi nàng lúc 16 tuổi mở miệng nói ra, đã dùng bảy năm qua để chứng minh. Một chữ ái làm khó bao nhiêu người, một chữ ái làm bao nhiêu người u mê, một chữ ái làm bao nhiêu người thương tâm, đau khổ, thất lạc, hạnh phúc hay đau khổ, kết quả chung chính là tự mình chịu đựng. Ở đúng thời điểm gặp sai người là một loại bất đắc dĩ, ở sai thời điểm gặp đúng người là một loại thống khổ. Vậy chúng ta thì sao? Là hạnh phúc… hay là kiếp số? Nàng từ trong tay của ta tiếp nhận lon bia hầu như trống rỗng, chỉ nói một câu, đêm đã khuya! Khi nàng mừng rỡ nói cho ta biết đầu năm mùng một muốn dẫn chúng ta cùng nhau về nhà, nhận được câu trả lời của ta chỉ là một câu “Không thể” . Một khắc kia, ta cảm thấy nội tâm của nàng sợ hãi và bất lực. Cũng không phải là ta không biết yêu, chẳng qua là cảm thấy thân phận bất tiện làm ta khó có thể tự nhiên. Nơi đó, nàng tất nhiên sẽ toàn quyền bảo hộ, phí hết tâm tư chặn đứng tất cả câu hỏi và nghi ngờ. Nhưng mà, đối với nàng mà nói, ta chỉ là một nữ nhân nàng yêu nhưng không được đáp lại. Đối với nàng mà nói, Dương Dương chỉ là con của người nàng yêu với chồng trước. Những nghi ngờ đó ta nói không nên lời, bởi vì ta sợ nàng thương tâm và khổ sở. Ánh mắt của nàng lúc nhìn Dương Dương, làm ta cảm động. Ta cảm nhận được nàng thật tâm thương yêu đứa bé này. Nàng là một người đáng để yêu. Không phải là vì nàng không xứng với ta, mà là ta không tốt. Khi ta mở miệng muốn giải thích, nàng lấy tay chặn lại những lời ta đã nghĩ thật lâu. Chỉ là dùng tiếu ý quen thuộc cùng giọng nói ôn nhu, bày tỏ sự thấu hiểu của nàng. Vẫn là không hỏi nguyên nhân gì, không truy cứu bất luận chuyện gì đã qua. Chữ ái này, được nàng diễn dịch đơn thuần mà duy mỹ. Đại dương chứa bao nhiêu dòng chảy, mà đứa bé này, dùng sự ẩn nhẫn chứa bao nhiêu ủy khuất và áp lực từ bên ngoài. Nàng vẫn luôn dùng vẻ mặt hoàn mĩ nhất mà đứng trước mặt ta, mà đem tất cả rắc rối và sầu lo chôn ở đáy lòng. Muốn uống rượu? Không cần uống một mình. Bất kể lúc nào, ta uống cùng ngươi! Cam kết như vậy có phải hay không là ước định thề non hẹn biển ? Đúng như ta dùng bất hối, khắc lên bia ái của ngươi trọn đời! Từng nghe qua “Độc chước” sao? Trong ánh mắt thông tuệ của nàng lóe lên một tia giảo hoạt. Ca từ rất đẹp, ta hát cho ngươi nghe — “Gió đông khẽ lay tiếng chuông đêm, là ai nhãn lệ mông lung. Hôm qua chén rượu tàn vẫn còn phản chiếu nụ cười của nàng, hôm nay chỉ còn mùa đông lạnh. Người nói chốn hồng trần còn có ta sao lại vội buông tay? Rượu đắng nơi cổ họng chỉ còn một người uống. Sau ánh đèn cô độc là nhân ảnh tiều tụy. Đừng hỏi cũng đừng nhớ, cạn một chén vạn nỗi sầu, tuyết rơi sắc hồng tàn sao có thể như xưa. Triều dâng triều hạ bao lần rồi cũng thành không, hình bóng cô đơn xa xăm không như ta muốn. Ôm đàn độc tấu không ai cùng. Triều dâng triều hạ giang sơn vẫn thế, chỉ còn con thuyền cô độc. Đừng hỏi cũng đừng nhớ tấm áo cơ hàn, ai từng nói phải trải qua đau thương mới hiểu được. Triều dâng triều hạ bao lần rồi cũng thành không, hình bóng cô đơn không như ta muốn. Đời như giấc mộng biết đâu bao năm về sau. Dưới ánh trăng lại trùng phùng cùng nhau uống rượu.Tất cả vẫn như lần đầu gặp gỡ.” (2) Đêm giao thừa, câu chữ như thế có chút tịch liêu, lại có phần làm nổi bật lòng cảnh. Không phải không thừa nhận, từ lâu, ta là một người bi quan, đem cổng thành bấy lâu đóng kín mở ra, cần thời gian cũng cần dũng khí. ※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※ Đầu năm mùng một. Ông nội thấy ta một người vào cửa, mặt lộ vẻ kinh ngạc, nhưng là không nói gì. Khi về đến nhà đã đều là người, xem ra ông nội đã ra lệnh thì không người nào dám không theo a. Lần lượt đến bắt chuyện từng người, ông nội lôi ta vào phòng ngủ. “Đỗ Cẩn đâu? Thế nào không mang về?” Ông nội nghiêm túc hỏi ta. “Ông, ta nghĩ không quá hợp. Hơn nữa, chúng ta ở trường hợp như vậy sẽ rất lúng túng! Ta đi ăn cơm đã!” Ông nội không nói thêm gì, chỉ là sờ sờ đầu của ta, thở dài. “Ông, xin lỗi a! Đã phụ hảo ý của ngài! Sang năm đi, sang năm lễ mừng năm mới ta nhất định đem nàng về! Ông, nếu như ta muốn dẫn nàng trở về, ta phải xác định bất cứ người nào cũng không thể làm nàng khó xử. Từ từ sẽ đến được không?” “Ta ở đây! Ai có thể nói cái gì?” Ông nội cười hỏi ta. “Ông, không nói không có nghĩa là sẽ không nghĩ như thế, chỉ cần đã nghĩ, sớm muộn gì có một ngày nói ra. Chúng ta mỗi người đều tiếp thu rất khó, thế nhưng, khó hơn nữa cũng phải làm!” “Được! Ngươi tự lo liệu đi!” Ông nội sờ sờ đầu của ta, đi ra ngoài. Bữa ăn trưa theo lệ cũ thật sự là hưng sư động chúng, từ nhỏ đã không thích gia đình tụ hội, lần lượt nói chuyện, đáp lời, mời rượu thật sự là có chút buồn chán. Mỗi một lần đến phiên ta, ta đều là không nói hai lời ba ly rượu uống cạn, ỷ vào tổ phụ tổ mẫu sủng ái, người khác cũng không tiện nói cái gì. Lần này lại đến lượt ta, cha cười cười, ho nhẹ một chút, đem một ly rượu ngũ lương chuyển tới trong tay ta. Cầm cái ly, ta cười đứng lên. “Hôm nay là đầu năm mùng một, chuyện năm rồi, ta tất cả đều không nói, lời muốn nói đều ở trong ly rượu này! Cho năm nay, ta muốn lải nhải vài câu!” Uống rượu, nói chuyện trời đất đều dừng lại, ăn đồ ăn cũng đều dừng chiếc đũa ở giữa không trung, trong ngày thường luôn luôn là đối với người nào cũng bất cung bất kính, hiện tại đột nhiên nói nhiều, người nhà đều thấy có chút kì lạ. “Tốt! Đều chớ ăn, nghe một chút Chu gia đại tôn nữ của ta nói gì!” Ông nội luôn luôn không uống rượu, nhưng có thể là bởi người nhiều, có chút nóng, mặt ông nội có chút hồng như say rượu. “Năm nay là năm thứ 23 ta đến nhà này!” Ta nhìn ông nội, cười cười, “Nếu như không phải do ông nội và bà nội, ta không thể trưởng thành, nếu như không phải các bác các cô giáo dục, cũng không có ta ngày hôm nay. Từ nhỏ ta chính là nổi danh không hiểu chuyện, bên trong ngang tàng, bên ngoài hồ đồ. Từ nhỏ đến lớn, cũng mang đến cho tất cả mọi người không ít phiền phức. Ta biết, các trưởng bối là bởi vì cưng chiều ta nuông chiều ta, mà ta, lại luôn ỷ lại vào sự yêu thương của các ngươi . Bất tri bất giác đã qua thật nhiều năm.” Ta cười cười, cầm ly rượu lên, “Ly rượu thứ nhất này, ta kính các vị trưởng bối của chúng ta, cám ơn các ngươi đã khoan dung và thấu hiểu!” Rượu vào miệng không khỏi âm thầm liếc mắt trừng cha, cái mùi này, ít cũng 50 độ. Để ly xuống, cầm chai rượu lên liền rót một ly, người trên bàn như trước nhìn ta, trong mắt những người bác đã nổi lệ quang. “Ly thứ hai, ta muốn nói, ta đã trưởng thành! Từ nhỏ ta chính là chưa tới phút cuối chưa thôi, muốn cái này cái nọ, mặc kệ muôn vàn khó khăn, ta đều có được. Mà bây giờ, đối với tương lai của ta, ta cũng đã có quyết định. Quyết định này, có người sẽ hiểu, có người sẽ không hiểu, người khác ta mặc kệ. Nhưng những người đang ngồi, mỗi một người họ Chu, ta quan tâm cái nhìn của các ngươi. Bởi vì các ngươi là thân nhân của ta, trong người ta chảy dòng máu của Chu gia, ta quan tâm thái độ của các ngươi đối với ta. Có lẽ tương lai, việc ta làm theo các ngươi là sai, thế nhưng ta mong muốn các ngươi có thể hiểu được. Chu Minh còn có thể có chuyện gì làm phiền các ngươi, hiện tại, ta đem chuyện phiền phức nhất của ta nói với các ngươi, trước tiên kính một ly! Ông, ba, mấy bác, mong các ngươi có thể thấu hiểu!” Nói xong, liền cạn một ly. Mời rượu có điểm này không tốt, đó là một khi đã mời, muốn ăn một chút gì để áp cũng không được. “Ly thứ ba, bốn chữ, tân niên vui vẻ!” Ly thứ ba mạnh mẽ rót ra, uống xong vội vàng ăn vài miếng cơm. Trên bàn trầm mặc, mọi người nhìn ta, rồi nhìn ông nội. Cha ở một bên đang cầm ly rượu thưởng thức, không nói câu nào. “Được! Tốt!” Ông nội lên tiếng, tất cả mọi người bắt đầu nhìn chằm chằm ông nội, “Chu Minh thế nhưng là tôn trưởng của ta , tuy nói là một nha đầu, ta thế nhưng từ nhỏ đã xem nàng như tôn tử. Hài tử này tùy hứng, ngang tàng cứng đầu, thế nhưng hài tử này phẩm hạnh làm sao, nhân nghĩa hay không nhân nghĩa, các ngươi đều tự thấy được, không cần ta nói!” Ông nội tự rót cho mình một ly rượu, ta cũng sửng sốt. Ông nội luôn luôn không uống rượu, lần này. . . “Hài tử này từ nhỏ ở bên cạnh ta lớn lên, là do chính tay mẹ các ngươi nuôi lớn!” Ta liếc một chút cha, nét mặt cha có chút tối, cúi đầu.”Mẹ các ngươi trước khi đi, điều không yên tâm nhất, chính là nàng. Ta cũng không biết mình có thể sống bao lâu!” Ông nội thở dài. “Ba, người xem đầu năm không nên nói quở!” Bác hai ở một bên nói. “A, người đã già, còn cái gì may mắn điềm xấu. Ta chính là muốn nói, ta chỉ có một đứa con trai, là hắn, hai con gái của hắn, là hậu duệ của Chu gia! Đứa nhỏ còn quá nhỏ, đứa lớn, chính là Chu Minh. Các ngươi đều cần phải dụng tâm, đem đứa bé này chiếu cố tốt, vừa uống rượu Chu Minh mời, chuyện tới trước mắt, cũng đừng khước từ!” Ông nội nhìn mấy bác, ngữ trọng tâm trường nói. Mấy bác cười cười, gật đầu! Mắt đã ươn ướt. Nhìn mái đầu bạc trắng của ông, đột nhiên có một loại xúc động muốn khóc. Ông nội là đang dùng uy nghiêm của mình giúp ta thuyết phục người nhà. Ngay cả khi ta cho ông một nan đề như vậy, ông vẫn không trách cứ một lời, mà là dùng phương thức của mình sủng ái và bao dung ta. Ông nội nâng ly rượu, tất cả mọi người đứng lên cầm ly trong tay uống. Lời chúc năm mới không có tiếp tục nữa, lời của ông nội, làm mấy bác đều có chút thương cảm. Cha càng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, một người ngồi ở chỗ kia uống rượu. Chậm rãi, có người bắt đầu rời khỏi bàn tiệc. Ông nội được bác đỡ đến phòng khách nghỉ ngơi, mấy ca ca lúc này mới bắt đầu cả tiếng nói chuyện, bầu không khí khá hơn một chút. Mấy ly rượu làm huyệt Thái Dương “Thình thịch” đập. Không biết lúc nào, Nhị cô cô đi tới bên cạnh ta, vỗ vỗ bả vai của ta. “Minh a, cô nói với ngươi nói mấy câu!” “Ân!” Ta vội đứng lên, có chút nhức đầu, cùng Nhị cô cô vào phòng. (1): Một câu trong bài “Độc chước” của Đỗ Phủ 獨酌 Độc chước Uống rượu một mình (Người dịch: Phan Ngọc) 步屨深林晚, 開樽獨酌遲。 仰蜂黏落絮, 行蟻上枯梨。 薄劣慚真隱, 幽偏得自怡。 本無軒冕意, 不是傲當時。 Bộ lũ thâm lâm vãn, Khai tôn độc chước trì. Ngưỡng phong niêm lạc nhứ, Hành nghĩ thướng khô lê. Bạc liệt tàm chân ẩn, U thiên đắc tự di. Bản vô hiên miện ý, Bất thị ngạo đương thì. Buổi chiều đu guốc rừng sâu Chén ta ta rót rượu bầu ung dung Ngẩng nhìn hoa nhuỵ theo ong Kiến còn vất vả leo cùng cây khô Tài ta mỏng thẹn trò ở ẩn Nơi quạnh hiu vui phận mình thôi Lòng lo mũ áo bỏ rồi Ta còn đâu dám chê cười thế nhân Nguồn: thivien.net (2): Bài hát “Độc chước” của Hồng Nhất Bình Đọc Truyện
|
Chương 57: Không biết là say hay tỉnh Lúc Nhị cô cô kéo ta vào trong phòng thì tiểu cô cô đã ngồi chờ ở bên trong. “Minh tử, ta nghe tiểu cô cô ngươi nói, Hàn Học Hiên là chồng trước của Đỗ Cẩn?” Nhị cô cô kéo ta ngồi tại bên giường, nhỏ giọng hỏi. “Ân!” Ta một bên xoa huyệt Thái Dương, một bên gật đầu. “Ngươi thật muốn cùng Hàn Học Hiên tuyên chiến đúng không!” Nhị cô cô kéo tay ta hỏi. “Không muốn! Tốt nhất là hắn nên cùng Đỗ Cẩn thỏa hiệp. Nếu không, đành đưa ra tòa!” Ta nhắm mắt lại, không ngừng xoa xoa huyệt thái dương. “Nói như vậy, ngươi đã quyết tâm can thiệp chuyện này?” Nhị cô cô sờ sờ trán ta, có thể là say rượu mặt đỏ làm Nhị cô cô có chút lo lắng! “Ân!” Ta gật đầu, đẩy tay Nhị cô cô ra. “Thế nào, ta nói không sai chứ!” Tiểu cô cô đứng lên, hai tay đút túi, đi tới trước mặt ta. Nhị cô cô nhìn ta một cái, đem tay đút túi, cùng tiểu cô cô đứng sóng vai, thở dài. “Có tính toán gì không?” Không biết Nhị cô cô nói nói là cho ai. Ngẩng đầu nhìn một chút, phát hiện Nhị cô cô đang nhìn tiểu cô cô, quên đi, vẫn là trầm mặc nghe cho kỹ. “Ta và nàng đã bàn! Ngươi hiệp trợ một chút, tận lực đạt được thỏa thuận thay đổi quyền nuôi nấng. Ta bên này chuẩn bị, ngươi bên kia gây áp lực. Minh a!” Tiểu cô cô xoa đầu của ta.”Đứng ra thỏa thuận phải chính là Đỗ Cẩn, chúng ta, bao gồm ngươi ở đây đều không tiện ra mặt, chuyện này, ngươi và Đỗ Cẩn hai người hảo hảo thương lượng đi!” “Ân!” Ta dùng sức gật đầu. Vẫn có chút choáng váng đầu, suy nghĩ hỗn loạn. Ra khỏi phòng, cùng mấy bác hàn huyên vài câu, thật sự là khó chịu. Nằm trên ghế sa lon cảm thấy muốn ói. Tuy không phải lần đầu tiên uống rượu, lại thấy dị thường khó chịu. Cả người vô lực, đổ mồ hôi, ngồi dậy, chậm chậm đứng lên. Ông nội cảm thấy được thần thái của ta tựa hồ có chút không ổn, liền sang xem. Ta liền mở miệng nói muốn về nhà nghỉ ngơi. Ông nội muốn ngăn trở, lại lo lắng trong nhà này thật sự là bí mật khó giữ, muốn nghỉ ngơi cũng không thành. Chỉ dặn dò một câu đừng lái xe, gọi taxi về. Về đến nhà nghĩ có chút không ổn, mở cửa, ngồi ở cửa, ù tai choáng váng, tựa hồ khí lực đứng lên cũng không có. Tựa ở trên tường, cảm giác toàn bộ đầu đều là chết lặng, dùng sức đập về phía sau, không thấy đau đớn. Sau đó dạ dày như quặn lại, như có người cầm cưa mạnh mẽ cưa, mồ hôi theo mặt chảy xuống. Điện thoại di động vang lên, nửa ngày mới có thể từ trong túi móc ra, nghe, nghiêng đầu kẹp lấy. “Minh nhi, ngươi ở đâu?” Cẩn ở trong điện thoại lo lắng hỏi. “Ở nhà!” Ý thức có điểm không rõ, lắc đầu, thấy tim đập rộn lên, có chút thở không nổi. “Cha ngươi gọi điện thoại cho ta, nói ngươi uống rượu. Rượu 68 độ, hình như uống hơi nhiều, hỏi ngươi có phải là không thoải mái hay không, ngươi không sao chứ? Sao không nói với ta?” “68 độ?” Ta lại càng hoảng sợ, nói chưa dứt lời, vừa nói như vậy, ta càng thấy choáng váng đầu, “Ta tự hỏi hèn gì tác dụng mạnh như vậy, ta ở nhà, vừa trở về, có điểm không khỏe, đoán chừng là do bụng rỗng mà uống rượu, không có việc gì!” Ta dùng tay phải ôm ngực, hô hấp có điểm không ổn, ai, cha cũng thật ác độc, rượu độ lớn như vậy cũng đưa ta uống. “Bụng rỗng uống rượu? Ngươi hài tử này!” Cẩn có điểm sinh khí, ngữ tốc nhanh hơn, giọng nói cũng biến thành sắc nhọn, “Ta hiện tại qua!” “Không cần! Ta uống rượu! Ngươi không thích ta uống say! Ngươi đừng đến, ta tỉnh sẽ đi tìm ngươi!” Còn chưa nói hết, điện thoại cúp. Thẳng thẳng cái cổ, điện thoại di động “Ba” một tiếng rơi trên mặt đất. Nỗ lực đứng lên, mềm nhũn không có khí lực, nhắm mắt lại liền thấy như thiên toàn địa chuyển. Không bao lâu, nghe thấy được tiếng đập cửa, mà ta vẫn luôn ngồi ở cửa, đưa tay với nấm đấm cửa, mở ra. “Minh nhi!” Cẩn vừa nhìn thấy ta ngồi ở cửa, nhất thời lại càng hoảng sợ.”Ngươi không sao chứ, mặt thế nào trắng như vậy, đi bệnh viện!” Cẩn vội vàng ngồi xuống đỡ ta đứng lên. “Không có việc gì, có lẽ có chút ngộ độc rượu, tim thật khó chịu!” Ta đè nặng ngực nói, không dám nói nhiều, cảm giác như lúc nào cũng muốn nôn. “Đi bệnh viện đi, nếu không, gọi 120?” Cẩn thần sắc hốt hoảng nhìn ta, chân mày nhíu chặt. “Trong tủ lạnh có nước trái cây, hộp giấy, giúp ta lấy hai hộp!” Ta chỉ chỉ tủ lạnh. Cẩn nhìn ta một cái, không nói gì, đi tới phòng bếp, cầm nước trái cây vội trở về. Vội mở nút, đưa cho ta. Một hơi uống nửa hộp, đè lại cảm gíác muốn ói. Như trước ngồi dưới đất, nước trái cây lạnh lẽo uống xuống, dạ dày kịch liệt co rút lại, cảm giác đau đớn tăng mạnh, nhưng hô hấp phảng phất thông thuận rất nhiều. “Ta pha cho ngươi chút trà?” Cẩn cẩn thận hỏi ta. “Không được, mẹ ta nói qua, Theophylline có trong trà làm tăng nhịp tim, cộng thêm cồn sẽ càng làm tim thêm mệt. Không có việc gì, đừng quá nóng vội!” Ta ngồi dưới đất, cúi đầu. Cẩn nhìn ta một cái, chậm rãi đỡ ta dậy, đi mấy bước, để ta nằm trên ghế sa lon. Giúp ta đem nút áo sơmi cởi ra, sau đó đem tay đặt trên ngực của ta. “Xin lỗi!” Nhìn vẻ mặt lo lắng của Cẩn, lòng cảm thấy tự trách. Ta lại để cho nữ nhân này lo lắng.”Ta lại uống rượu, ta biết ngươi ghét rượu!” Cẩn chậm rãi nhẹ nhàng hôn lên trán ta một cái.”Không quan hệ, ta không ghét ngươi!” Vươn tay, ôm Cẩn. Từ từ nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy dù lúc này đột nhiên chết đi, ta cũng cảm thấy mãn nguyện. “Ba ngươi nói, ngươi đem non nửa bình rượu kính rượu mọi người đến nỗi không thể nói gì. Làm khó ngươi rồi!” Cẩn vuốt tóc của ta, nhẹ giọng hỏi. “Cẩn a!” Ta một tay đem Cẩn ôm, “Kỳ thực ngày hôm nay ta rất muốn mang ngươi về, hôm nay toàn bộ người của Chu gia tụ tập về, ta muốn để tất cả mọi người gặp ngươi. Thế nhưng ta cũng lo lắng sẽ có một chút không quá thích hợp, ta thật rất muốn mang ngươi về nhà. Ngươi ở đây, ngoại trừ Dương Dương, một người thân cũng không có. Ta muốn để thân nhân của ta đều biến thành thân nhân của ngươi, để Tết hàng năm, cho ngươi cũng có chút thân nhân đoàn tụ vui vẻ!” Vừa dứt lời, nghe thấy được âm hưởng của điện thoại ở cửa. Cẩn đi tới, cầm lấy điện thoại rơi ở cửa, nhìn một chút. “Mẹ ngươi!” Đi tới, bắt tay đưa cho ta. Cười cười, nhận lấy. “Minh a, năm mới thế nào a?” Mẹ ở trong điện thoại cười ha hả nói. “Choáng váng đầu, uống rượu!” Ta nhàn nhạt nói, “Mẹ, ta còn muốn hỏi ngươi, uống say khó chịu làm sao bây giờ a?” “Uống nhiều ít?” Mẹ ở trong điện thoại nghiêm túc hỏi. “Khoảng 6 ly!” Ta ôm đầu, Cẩn thấy được, lặng lẽ đi tới bên cạnh nâng ta dậy, để ta gối lên trên đùi của nàng, nhẹ nhàng mà giúp ta xoa huyệt thái dương. “Bao nhiêu độ?” Mẹ còn đang cẩn thận hỏi thăm. “68, rượu ngũ lương!” Ai, ta thề ta không bao giờ uống rượu ngũ lương nữa, quả thực hành ta đến khổ sở. “Ngươi nha có bị bệnh không! Nhãi con ngươi không có việc gì uống nhiều rượu như vậy làm gì chứ? Ngươi chết ta xem Đỗ Cẩn làm sao bây giờ? Ngươi có bỏ được mẹ ngươi cũng làm sao bỏ được Đỗ Cẩn? Đồ vô tình vô nghĩa. . .” Mẹ đem những gì nàng nghĩ đều nói ra hết. Cẩn ở bên cạnh ta, thanh âm trong điện thoại cũng có thể nghe đại khái, cười ngây ngô. “Trước khi uống có ăn gì không?” Mẹ chậm chậm, lại hỏi. “Không!” Nói xong ta liền hối hận. “Không? Ngươi còn dám không ăn cái gì mà uống rượu? Ta cho ngươi biết, bụng rỗng uống rượu đây chính là tự sát, dễ gây viêm loét dạ dày, cao huyết áp, xơ cứng động mạch, xơ gan, thận kết sỏi, nhiễm trùng đường tiểu. . .” “Được rồi được rồi, mẹ, ngươi đây là trả bài cho ta a!” Bất đắc dĩ, mẹ cũng không cần biểu hiện kiến thức chuyên nghiệp cường đại của nàng vào lúc này chứ. “Ngươi đừng không coi ra gì! Ngươi bây giờ cảm giác thế nào a? Có phải muốn nôn mửa, đau bụng trướng, không có cảm giác thèm ăn, tiêu hóa đình trệ hay không a? Hoặc là choáng váng ù tai, tinh thần uể oải, không còn chút sức lực nào, cơ thể run rẩy, tim đập hụt hơi, vùng gan căng đau, nước tiểu vàng, tiểu ít. . .” “Mẹ!” Ta thật sự là không chịu nổi, “Ngươi nói những thứ này nữa ta cúp điện thoại, ta đây đang choáng váng đầu a, ngươi làm cho lung tung beng rồi cái gì với cái gì a?” “Ta cho ngươi biết, ngươi chết ta cũng không khóc, để Đỗ Cẩn một người khóc!” Mẹ hung tợn nói.”Được thôi, cũng liền để Đỗ Cẩn dỗ ngươi, nếu như là ta a, hai tát đem ngươi đánh ngất xỉu rồi ngủ! Hanh, dư hơi đi gọi điện thoại cho ngươi, cuối cùng bị ngươi làm tức chết! Cúp máy!” Nói xong, mẹ cúp điện thoại. Vốn là muốn hỏi cách giải rượu, bây giờ bị mẹ mắng muốn hôn mê. Để điện thoại xuống, bất đắc dĩ cười cười. “Lại bị mắng!” Cẩn nhẹ nhàng nhéo nhéo lỗ mũi của ta. “Ân!” Ta nhắm mắt lại, ôm chặt thêm Cẩn trong lòng.”Không có việc gì, bị mắng thì bị mắng, say rượu thì say rượu. Dù sao chuyện cũng trở nên dễ dàng hơn!” Ta nở nụ cười. “Chuyện gì?” Cẩn hỏi ngược lại một tiếng. “Ân. Ta đã bàn bạc xong xuôi, Cẩn, chờ qua năm mới, ta cùng ngươi đi tìm hắn, chúng ta đi nói chuyện Dương Dương!” Ta nhắm mắt lại, nghe được hương thơm quen thuộc trên người Cẩn. Đầu càng thêm choáng váng, nghĩ say cũng có chuyện tốt. “Dương Dương. . . Ngươi tính làm sao bây giờ?” Cẩn như trước xoa huyệt thái dương của ta, giọng nói hơi chậm một chút. “Đơn giản là hai biện pháp, một là ta chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng lấy cứng chọi cứng, còn không chúng ta khéo léo lấy nhu thắng cương! Chúng ta thỏa thuận, bác tạo áp lực, mặt khác, nho nhỏ uy hiếp. Ngươi mặt trắng, ta mặt đen, ngươi lấy tình động, ta dùng lý, nếu như không được, thì cứ gặp nhau tại tòa. Mặt khác, ta còn có chút âm mưu quỷ kế, đến lúc đó ta lại xem tình thế mà hành sự!” Ta nhắm mắt lại, lời nói hàm hàm hồ hồ, không biết Cẩn nghe rõ không. “Đây là rượu nói hay là người nói a!” Cẩn cười, vỗ vỗ trán ta. “Có điểm say, thế nhưng ý thức thanh tỉnh. Ở trong lòng ngươi, ta thật muốn cứ như vậy tiếp tục say. Yên tâm đi, ta nhất định đem Dương Dương về cho ngươi. Ta thích Dương Dương, lần đầu tiên nhìn thấy Dương Dương, ta đã cảm thấy hắn đặc biệt giống ngươi, đặc biệt lúc hắn cười, với ngươi đơn giản là giống nhau như đúc. Ta nhất định sẽ hảo hảo mà chiếu cố Dương Dương, không cho người khác khi dễ hắn, để hắn khoái khoái lạc lạc.” Vừa nói, một bên vươn tay, ôm lấy tay Cẩn. “Khi còn bé ta đặc biệt tưởng nhớ lúc ở bên mẹ, mặc dù bà nội rất tốt với ta, thế nhưng lúc ta thương tâm nhất, chính là nhớ mẹ. Dương Dương cũng giống như vậy, hắn nhất định rất nhớ ngươi, ngươi cũng nhất định sẽ đặc biệt yêu thương hắn, ta nhất định đem hắn về cho ngươi.” Lẩm bẩm nói, hơi mệt, nói xong lời cuối cùng quả thực muốn rên rỉ. “Minh nhi, mệt nhọc rồi, trở về phòng ngủ đi!” Cẩn vuốt đầu của ta, thấp giọng nói. “Không mệt, ta muốn nói chuyện với ngươi!” Nhẹ nhàng nắm tay Cẩn. “Nhạc chuông điện thoại ngươi là bài gì a?” Cẩn cầm điện thoại di động của ta hỏi. “[Ám hiệu]! Muốn nghe? Ta hát cho ngươi nghe…” Ta cười cười, hàm hàm hồ hồ hát lên. “Ta sợ ngươi tan nát cõi lòng không ai giúp ngươi lau nước mắt, Mặc kệ thị phi, chỉ cần chúng ta cảm thấy đúng Ta sợ ngươi tan nát cõi lòng không ai giúp ngươi lau nước mắt, Đừng rời bỏ ta. Thế giới chỉ trở nên hoàn mỹ nếu có ngươi.” (1) (1): An hao – Jay Chou.
|
Chương 58: Nhất kinh nhất sạ nhị đấu Hiên Nhất kinh nhất sạ: ý tứ chỉ lúc người ta cảm xúc kịch liệt, tinh thần quá mức hưng phấn hoặc khẩn trương, căng thẳng mà có biểu hiện nét mặt hoặc cử chỉ cường điệu, khoa trương.Mùng năm, Cẩn nhận được điện thoại của Hàn Học Hiên, nói là có chút chuyện cần gặp mặt nói chuyện. Nam nhân này cũng thật là ác tâm, địa điểm là nhà của hắn, rõ ràng là không yên lòng bày ra tràng Hồng Môn Yến. Tự nhiên là không thể để cho Cẩn đáp ứng, cuối cùng can thiệp mãi, đổi địa điểm hẹn ở quán cà phê. Lúc ta và Cẩn tới Hàn Học Hiên đã cầm chén nhỏ ở nơi đó trầm tư, thấy ta tới, hắn có chút ngoài ý muốn. Đoán chừng là cú đá của ta làm người này canh cánh trong lòng, vừa thấy được ta tự nhiên là tức giận. “Đỗ Cẩn, vì sao lại dẫn người kia tới?” Hàn Học Hiên không có đứng lên, liếc mắt nhìn chất vấn. Không hề như lần trước hào hoa phong nhã, mà là tràn đầy khí chất lưu manh. “Hàn học trưởng, xét thấy ngươi có tiền sử bạo lực gia đình, ta nghĩ, đây là cần thiết! Bất quá đây là nơi công cộng, ta nghĩ ngài cũng là một người có thân phận, sẽ không tự hủy hoại tương lai a! Hơn nữa, có ta ở đây, chân của ta thế nhưng từ nhỏ ở bộ đội luyện, ngài tốt nhất nên tôn trọng!” Ta cười cười, để Cẩn ngồi xuống. Hàn Học Hiên bất mãn nhìn ta một cái, khóe miệng lộ ra một tia châm chọc tiếu ý.”Phục vụ, một chén cực phẩm Lam Sơn!” “Không có ý tứ, Hàn học trưởng, không cần ngài tiêu pha. Cực phẩm Lam Sơn là dành cho những người không não dùng tiền uống hư vinh!” Nói xong, ta hướng phục vụ nói: “Phiền ngài, đem cho vị nữ nhân này một cà phê Braxin, thêm hai phần đậu Colombia. Mặt khác, một bình Thiết quan âm, để ở bàn bên kia!” Không để ý Hàn Học Hiên, chỉ nhìn Cẩn. Nhìn ra được đáy mắt nàng có một tia thấp thỏm. Chỉ chỉ bàn bên cạnh, Cẩn gật đầu. Đừng nói Cẩn thấp thỏm, để Cẩn một mình đối mặt Hàn Học Hiên, nội tâm ta cũng tồn tại một tia lo lắng. Mấy ngày tới nay mọi việc cũng biết không ít, Hàn Học Hiên thật không phải là một chính nhân quân tử, cùng hắn giao tiếp, đặc biệt là chính diện giao phong, nên cẩn thận một chút. Lấy điện thoại ra, ngồi ở chỗ kia chơi trò chơi, khi thì nhìn Cẩn. Lời của hai người không nhiều lắm, phần lớn thời gian là Cẩn nghe, Hàn Học Hiên nói. Nhìn ra được Hàn Học Hiên lại lấy ra khí thế bức người, mà Cẩn như có như không cười cũng hiện ra vẻ tức giận. Nếu như không phải là bởi vì Dương Dương, ta nghĩ Cẩn chắc là sẽ không ngồi ở chỗ này cùng Hàn Học Hiên nói chuyện. Cảnh tượng như vậy, tựa hồ có chút tàn nhẫn, hai người yêu nhau một ngày không còn yêu nữa, liền trở thành người lạ, thậm chí trở mặt thành thù. Thảo nào Cẩn lại sợ hãi. Mặc kệ đổi thành ai, đã trải qua chuyện chân thật thay đổi dần thành giả dối và thương tổn như vậy, đều sẽ đối với tình yêu tuyệt vọng. Hàn Học Hiên, ngồi ở phía xa quan sát người này. Kính gọng vàng, áo len ERDOS (một nhãn hiệu thời trang của TQ), quần tây, giày da. Hết thảy đều cho thấy đây là một người có tu dưỡng và thân phận. Văn học học sĩ, trong thời đại sinh viên đại học ngày càng nhiều này, học sĩ đã không coi vào đâu. Nhưng dù sao cũng là một người chuyên nghiệp văn học, tự nhiên là đối với quốc học thâm hậu. Qua cử chỉ, nhìn ra được hắn cũng muốn làm ra một bộ dáng nho thương. Chỉ tiếc, trong người hắn thiếu điểm cơ bản nhất là nhân tính và thành thực. Trên ngón áp út là một chiếc nhẫn, có chút chói mắt. Không biết Cẩn thấy chiếc nhẫn có thể hay không xúc động. Hàn Học Hiên, ta lại có điểm hâm mộ người đàn ông này, dù sao hắn đã chiếm được tình yêu đầu tiên của Cẩn, tình yêu của Cẩn là ta nguyện ý dốc hết đời sau lấy được. Có chút không cam lòng, vì sao ta lại sinh sau hắn như thế. Ngẫm lại cảm thấy mình buồn cười, kỳ thực, nếu không phải Hàn Học Hiên, ta và Cẩn vẫn là hai đường thẳng song song. Thế gian này, thị thị phi phi, hợp rồi ly tán, có mấy người thấu. Đang nghĩ ngợi, đột nhiên thấy Hàn Học Hiên đứng lên, một tay đẩy gạt tàn thuốc trên bàn xuống mặt đất. Nhìn ra được là dùng lực mạnh, cái gạt tàn thuốc vô tội bị đập nát bấy. Mấy người người phục vụ đã đi tới, có chút không biết làm sao. Cẩn như trước mặt không đổi sắc, nét mặt của nàng nói cho ta biết, đối với người đàn ông đối diện này, nàng đã thất vọng triệt để. Lúc mới bắt đầu còn cầm ấm trà và chén nhỏ một người chậm rãi uống. Thấy tình huống như vậy, ta ngồi không yên. Cầm lấy ấm trà đi qua, Cẩn nhìn ta từng bước từng bước đi tới, đợi ta đến gần, quay sang, nhìn ngoài cửa sổ. “Hàn học trưởng, vì sao lại nóng tính như vậy a?” Ta cười cười, đem ấm trà đặt lên bàn. Hàn Học Hiên đại khái là sợ ta bất kể hậu quả tại đây động thủ đánh hắn, theo bản năng ho khan vài cái. “Đỗ chủ nhiệm, Hàn học trưởng làm sao vậy? Có điểm dọa người a! Ta nhưng nhát gan, chuyện này ta sợ hãi làm sao bây giờ a?” Ta vỗ vỗ vai Cẩn, ý bảo nàng đi vào trong ngồi. Ngồi ở bên cạnh Cẩn, tựa ở chỗ tựa lưng, nhẹ nhàng đá chân Cẩn một cái. “Hàn học trưởng thích uống trà không?” Ta đem ấm trà giơ lên. “Rất ít uống!” Hàn Học Hiên điều chỉnh một chút trạng thái, vẻ mặt ôn hòa. “Nga, là vậy a, ta còn muốn hôm nào cùng Hàn học trưởng thưởng thức trà! Cái tiệm Thượng Đảo này không được rồi, trà không đủ chuẩn a! Ta biết ở Phố đi bộ có một tiệm trà, bài trí không tệ, trà hảo, đàn sáo dễ nghe, muốn nói Hàn học trưởng ngày hôm nay tâm tình không tốt, ở trong khung cảnh quán cà phê này cũng sẽ có chút ảnh hưởng!” “Thế à? Chu niên muội đối với trà có nghiên cứu?” Hàn Học Hiên cười nhìn ta một chút. “Nghiên cứu không dám nói. Bất quá tiệm trà kia thực sự tốt vô cùng. Tên gọi là gì a?” Ta nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Nga, Tử Hiên trà trang! Xem tên này, thật nhã!” Nghiêng đầu nhìn một chút phản ứng của Hàn Học Hiên, ông chủ của Tử Hiên trà trang, chính là người này. “Nga, thế a!” Hàn Học Hiên gật đầu, ánh mắt không còn nhu hòa, mang chút hỗn loạn, không có hảo ý. “Đúng vậy, ngày đó ta còn nghe nói tiệm trà này bị cục thuế vụ tra xét, nói là hóa đơn xảy ra vấn đề, hình như là bị phạt tiền! Nhớ không rõ, ta người này a, uống chút trà, tâm sự luyên thuyên, gặp gỡ bằng hữu, phi ngựa đấu cẩu tạm được, ngươi muốn tìm người nghiêm chỉnh mà nói quốc sự gia sự chuyện thiên hạ, Chu Minh ta chó má đều không phải!” Cẩn ngồi bên cạnh ta vốn trầm mặc đột nhiên nở nụ cười, cầm lấy ly cà phê nhấp một miếng. “U, ngươi xem, Đỗ chủ nhiệm cũng chê cười ta! So sánh với những văn nhân nghiêm chỉnh như các ngươi, Chu Minh ta cũng chỉ là một tên học đòi văn vẻ. Có lẽ, từ nhỏ đã ở trong bộ đội, nhìn thấy đều là cục gạch vỗ lên đầu, Hàn học trưởng xem qua chưa? Bộ đội luyện binh, cục gạch lớn như vậy vỗ lên đầu sẽ là tư vị gì a, ai! Con em quân đội nhân dân thật không dễ dàng a!” Ta cầm lấy ấm trà, không đụng đến cái chén, ngửa mặt lên, đem trà rót vào trong miệng. “Chu niên muội, ngươi nói chuyện trực tiếp một chút được không?” Hàn Học Hiên bị ta quanh co lòng vòng làm cho có chút tức giận. Thấy hắn sinh khí, ta trái lại có chút vui vẻ. Lúc đàm phán, một khi một phương động khí, nhất định một tấc vuông đại loạn, nói năng sai lầm. “U, ngươi xem, Hàn học trưởng mất hứng! Kỳ thực chuyện Hàn Dương này, là Đỗ chủ nhiệm sai!” Ta quay đầu nhìn Cẩn, nghiêm túc nói, “Chuyện hài tử ban đầu đã thỏa thuận tốt, ngươi không nói gì! Hiện tại lại muốn can thiệp, vốn là sai ma!” Cẩn nhìn ta một cái, nhíu nhíu mày, suy nghĩ một chút, hiểu ý, trừng ta liếc mắt. Quay đầu nhìn Hàn Học Hiên, người này hiện tại có chút không thông. “Bởi vì, Hàn Dương sống hay chết hẳn là giao cho cảnh sát xử lý a, ngươi nói Đỗ chủ nhiệm là một lão sư, cũng không phải cảnh sát, như vậy can thiệp vốn là sai a! Ta đã nói, dù sao báo cáo nghiệm thương đã ở trong tay, liền trực tiếp báo án đi, khởi tố thế nào cảnh sát thế nào điều tra a, đều không phải là chuyện của chúng ta, tội gì làm điều thừa? Ngươi nói phải không, Hàn học trưởng!” Hàn Học Hiên bị ta dùng chuyến thuật vu hồi nói đến nổi giận, gắt gao nắm cái ly trong tay. “Hơn nữa, Hàn học trưởng cũng không phải chỉ có một đứa con trai, người ta không phải có hai nhi tử sao? Người ta không sợ!” “Ba!” Hàn Học Hiên dùng sức đặt cái ly lên bàn, trừng mắt nhìn ta. “U, ta nói sai? Ai, ngươi xem ta, từ nhỏ cha ta luôn nói ta cái miệng này luôn chọc tức người khác, ngươi xem, lại làm Hàn học trưởng tức giận. Nếu không, thế này, Hàn học trưởng, ta đây có một ấm trà, ngươi cầm lấy!” Ta đem ấm trà trong tay đặt ở trước mặt Hàn Học Hiên, sau đó nhoài người về phía trước.”Đầu ta cũng ở đây, ngài đừng đập đồ lật bàn, đó là chuyện đàn bà làm, ngài muốn là nam nhân, ngài đập vào ta đây này, lại đây, nhắm vào đầu ta mà đập, đập ra tiếng, đập đổ máu, Chu Minh ta sẽ trầm trồ khen ngợi ngài!” “Minh nhi!” Cẩn có chút sợ, kéo tay ta. Nhìn phản ứng của Cẩn, Hàn Học Hiên cũng từng có tiền sử đánh nhau. Ngày hôm nay, nếu hắn dám động thủ, hắn chết chắc rồi. Nếu hắn không dám, hắn cũng tức mà chết. “Đến đây đi, Hàn học trưởng, đừng khách khí! Ta khi còn bé đã luyện qua đập gạch, bất quá rất nhiều năm không tập, ngài thử xem ta đây đầu có còn cứng hay không?” “Ngươi!” Hàn Học Hiên có chút không biết làm sao, nhìn ta. “Đập đi, con mẹ nó ngươi đập đi a!” Ta đột nhiên rống lên một tiếng, làm Hàn Học Hiên và Cẩn giật nảy mình. Ngồi thẳng người, ta nở nụ cười. “Hàn học trưởng a, con mẹ nó ngươi thật đúng không phải là đàn ông. Lão bà ngươi ngược đãi nhi tử ngươi, ngươi mặc kệ. Trong tiệm có việc, ngươi không ra mặt. Chu Minh ta một cước kia, ngươi cũng không tới báo thù. Hiện tại cho ngươi cơ hội, đầu đưa tới ngươi cũng không đập. Ngươi thật là một nam nhân, ngươi ở đêm đen gió lớn hù dọa vợ trước ngươi, ở nơi công cộng hù dọa người. Ngươi là nam nhân sao? Ngươi chính là một con rùa rụt đầu!” Hàn Học Hiên trừng mắt ta không để ý, quay đầu nhìn một chút Cẩn, mới vừa nãy làm Cẩn sợ đến không nhẹ. Đột nhiên có chút hối hận, vừa rồi không nên để Cẩn ngồi đây, hẳn là để cho nàng đi trước. Thế nhưng, nàng không ở, sẽ có rất nhiều chuyện nói không rõ. “Hàn học trưởng, ta muốn hỏi ngươi, tim ngươi có phải bằng đá không?” Đem ấm trà cầm trên tay, Hàn Học Hiên theo bản năng rụt lại phía sau một cái. Hắn không dám đánh ta, nhưng hắn biết, ta dám đánh hắn. “Ngồi bên cạnh ta, là vợ trước của ngươi. Ngươi tuổi còn trẻ quá a, luyến ái quá a, lúc luyến ái thật mỹ hảo a! Vườn trường thật đẹp a, sân bóng cỏ xanh mơn mởn, bốn phía từng tầng từng tầng khán đài. Đường nhỏ, hồ, đình giữa hồ, ta nghĩ, những nơi ta từng đi qua, ngươi cũng đều đã đi qua a! Điều đẹp nhất của đời người chính là ở những năm tháng đẹp nhất gặp được người mình yêu nhất. Trong đại học, không có áp lực cuộc sống, không có ngươi lừa ta gạt, thi từ ca phú, thề non hẹn biển. Hàn học trưởng thoạt nhìn dáng vẻ đường đường, đoạn thời gian này nhất định không sống uổng.” Nói xong, ta thở dài, thật không biết, đoạn phát biểu cảm nghĩ này là làm lương tâm Hàn Học Hiên bất an, hay là ta tự ngược chính mình!
|
Chương 59: Thỏa thuận sau muôn vàn khó khăn Những điều này, cũng là những điều ta từng nghĩ. Đi qua những chỗ đó, ta thậm chí đều tưởng tượng ra hắn và Cẩn ở chỗ này dạo bước. Lúc ở sân bóng, ta sẽ theo bản năng nhìn lên trên khán đài, hi vọng thời gian thay đổi, Cẩn sẽ ngồi ở chỗ kia chờ ta. Nhưng ta biết, cho dù thời gian có thay đổi, người nàng chờ, cũng không phải ta! Ta đem quá khứ của họ nói ra thật lãng mạn, trong lòng ta thì đầy chua xót cùng thống khổ! Đáng tiếc đây không phải lúc phung phí thì giờ thương tiếc cho chính mình, huống hồ ta biết, giờ này khắc này, ngồi bên cạnh nàng là ta, người nàng yêu là ta. Chuyện ta đang làm, là mang về con trai của nàng. Về phần Hàn Học Hiên, qua chuyện này, hắn sẽ không bao giờ có thể ảnh hưởng tới cuộc sống của chúng ta. Chậm chậm, tiếp tục nói — “Hàn học trưởng a, không biết trong hồi ức ngươi còn những chuyện như thế không– có một ngày, nữ nhân ngươi yêu nói cho ngươi biết, nàng mang thai hài tử của ngươi, khi đó trong lòng ngươi nhất định rất kích động. Ngươi nhất định sẽ nghĩ, ngươi sẽ dùng cả đời mình nuôi dưỡng đứa bé này thật tốt, dùng chính đời sau bảo vệ nữ nhân ngươi yêu này. Đứng ở ngoài phòng sinh, khi nghe hài tử kia lần đầu tiên cất tiếng khóc, ngươi có rơi lệ không? Ngươi ngoại trừ cảm giác được sinh mệnh mình như được tiếp diễn, ngươi có thấy trên vai ngươi thêm một phần trách nhiệm? Lúc hài tử kia lần đầu tiên nhào tới trong lòng ngươi gọi “Ba ba”, ngươi có cảm động không? Ngươi sẽ không cảm thấy gia đình của ngươi rất hạnh phúc sao? Đáng tiếc tình yêu cùng tình thân này, suốt một thời gian dài, ngươi không để mắt đến, thậm chí quên đi. Thế nhưng khi ngươi nhớ tới, hoặc là lúc ta nhắc tới, trong lòng ngươi không đau sao?” Ta đã cho rằng ta đủ kiên cường, thế nhưng không nghĩ tới, nước mắt lại chảy. Hàn Học Hiên nhìn một chút Cẩn, lông mày nhíu chặt dãn ra, từ từ cúi đầu. Xem ra lấy tình cảm tác động coi như có hiệu quả, tuy rằng đem mình cũng ngược đến không nhẹ. Lúc nói ra những lời này trong lòng hình như có một lưỡi cưa đang cưa qua cưa lại, từng chút từng chút, đau đến hít thở không thông. “Nam nhân nặng sự nghiệp, không sai! Thế nhưng lúc ngươi thấy con trai mình bị thương, ngươi cứ như vậy thờ ơ? Hàn học trưởng, ta không nói chuyện quá khứ, nói thẳng tình huống hiện tại ngài gặp phải. Kỳ thực, Đỗ chủ nhiệm nhận lấy Hàn Dương, cũng là vì muốn tốt cho ngươi, thủ tục không cần bàn tới, chậm rãi lo liệu. Ngài cũng hiểu cho nàng một chút, đã nhiều năm như vậy, dù sao cũng là thân sinh cốt nhục của mình a! Về phần phụ mẫu ngài, ngài còn có nhi tử, ta nghĩ ngài khẳng định có biện pháp thuyết phục bọn họ. Hơn nữa dù quyền nuôi nấng Hàn Dương đổi qua cho Đỗ Cẩn, ngài vẫn là cha của Hàn Dương, hắn vẫn là Hàn gia tử tôn, điểm ấy không có bất kỳ người nào có thể phủ nhận. Ngài còn là người giám hộ hợp pháp của Hàn Dương. Huống hồ, gia đình ngài bây giờ cũng không phải cứ như vậy hài hòa a! Ở trong mắt hiền thê ngài, Hàn Dương hắn là một cái đinh trong mắt, ngài hai đứa con trai, nuông chiều không được thiên vị không được. Đối tốt với con lớn, vợ ngài và con trai nhỏ bất mãn, vậy ngài cũng chỉ có thể đối tốt với con trai nhỏ, còn con trai lớn ngài thì sao? Như vậy lâu dài tâm lý mất thăng bằng, tương lai hắn còn dài làm sao bây giờ? Hắn có thể hay không đối với ngươi người cha này có câu oán hận a? Hàn Dương đứa bé kia thật hiểu chuyện a. Đêm ba mươi cũng không quên gọi cho cha chúc mừng năm mới, ta đây một người lớn so với hắn ta đều thẹn thùng, thực sự! Dù Hàn Dương không ở bên cạnh ngài, ta nghĩ hắn tương lai cũng sẽ hiếu kính ngài! Đỗ Cẩn nàng là lão sư, học thức và nhân phẩm của nàng ngài đều rõ ràng, nàng đã giáo dục bao nhiêu hài tử? Hiện tại đem cái đinh của thê tử ngài nhổ đi, việc này đối với cuộc sống của các ngài là có lợi, hơn nữa đối với hài tử cũng có lợi, không phải sao? … Còn có hay –” ta dừng một chút — “Chuyện này, Chu Minh ta quyết định rồi, Chu gia cũng quyết định rồi! Đỗ chủ nhiệm là cháu nuôi của ông ta, như vậy Hàn Dương cũng chính là chắt trai của ông ta, ta làm con cháu Chu gia, ta có thể không quản sao? Chu Minh ta làm việc, không làm thì thôi, muốn làm liền làm bằng được! Ngài xem, hai nhà chúng ta mặc dù nói không có gặp gỡ, thế nhưng cùng xuất hiện không ít, ai cũng chớ cùng ai gây khó dễ a!” Hàn Học Hiên trầm mặc không nói, Cẩn cũng im lặng nhìn cái ly trong tay, trong lúc nhất thời, bầu không khí thoáng cái trở nên đọng lại. Ta cầm lấy cái ấm trà thiếu chút nữa trở thành công cụ gây án kia, uống lấy trà bên trong! Cuộc đàm phán này thật sự là quá mệt mỏi, cổ họng ta đều nhanh khô rát. Lúc mới bắt đầu còn có thể nói ta khách quan, đến tối hậu đơn giản là có chút cuồng loạn! Hàn Học Hiên mặt một trận hồng, một trận bạch. Thở dài, dựa vào ghế. Trong lòng hắn hiện tại cũng là đang cuộn trào mãnh liệt đi, tin tưởng hắn đối mặt sự tình cũng không ít, vốn là nói cái gì cũng không chịu buông tay, hiện tại, dưới tình thế và áp lực, ta nghĩ hắn phải cân nhắc bỏ qua! “Được rồi!” Một lát, Hàn Học Hiên rốt cục nhổ ra như vậy hai chữ, “Hàn Dương trước hết ở với ngươi vậy đi, nhà ta bên này, ta cũng muốn phối hợp!” Thở phào nhẹ nhỏm. Thần kinh vốn căng thẳng thoáng cái tất cả đều trở nên thư giãn. Ngồi ở chỗ kia, còn là thắt lưng thẳng đứng, thế nhưng đột nhiên cảm thấy thật mệt mỏi quá, không có khí lực. “Vậy thì cám ơn ngài!” Ta cố dùng sức, đứng lên, “Ngài chậm rãi uống, chúng ta còn có việc! Lão gia tử ngày hôm nay ra lệnh muốn ta đem cháu gái nuôi về bồi hắn chơi cờ, cũng không muốn nói nhiều! Hôm nào, ta mời ngài uống trà!” Nói xong, ta và Đỗ Cẩn cùng đi ra khỏi quán. “Đi đâu?” Ta nhẹ giọng hỏi. Ngồi ở trong xe chầm chậm suy nghĩ, gần đây nghỉ ngơi không tốt, cảm giác có chút đầu óc quay cuồng, mới vừa rồi cùng Hàn Học Hiên một phen đối thoại lao lực tâm tư, hiện tại cảm thấy rất mệt. “Ngươi vừa rồi không sợ hắn thật sự động thủ với ngươi?” Cẩn mắt nhìn phía trước, mặt không biểu tình. “Nếu hắn ra tay với ta, rất tốt, bớt việc! Thỏa hiệp hay tội cố ý gây thương tích hắn tự mình chọn. Nếu là hắn thực sự đánh ta, người của Chu gia sẽ cùng hắn liều mạng, sự tình trái lại dễ xử lý!” Ta vừa cười đem nút áo sơmi bên trong cởi ra, bên ngoài quá lạnh, trong xe thì ấm, nhưng nghìn vạn lần đừng ở thời buổi rối loạn này bị cảm.”Hơn nữa, Hàn Học Hiên cũng không ngốc, hắn cũng biết, đánh ta, không nói gì khác, cơm tù hắn ăn chắc. Dù là hắn cầu quan hệ tìm phương pháp, hắn khẳng định phải dùng tiền! Mình buôn bán còn vướng vào lao lý, tài chính mất linh, thường xuyên qua lại, hắn phải đóng cửa. Tiệm đóng, nguồn kinh tế chặt đứt, lão bà kia của hắn còn có thể ở bên hắn? Đánh ta? Đánh ta, hắn cuối cùng là vợ con ly tán, cửa nát nhà tan!” Ngẫm lại cảm thấy mình nói hình như nói nặng, không muốn hù dọa Cẩn, vội nói sang chuyện khác! “Ta đi…” Một từ kia còn chưa nói ra, điện thoại di động vang lên. Vừa nhìn, là một dãy số bản địa, xa lạ. “A lô?” “Sư phụ!” Toát mồ hôi, dĩ nhiên là tiểu Thành. Ai, đây thật là thêm phiền. “Sư phụ, ta gặp quỷ!” Tiểu Thành ở trong điện thoại vội vàng nói. “Ngươi tiểu tử này a, bình thường thế nào không thấy ngươi tìm ta a? Có việc liền nhớ tới sư phụ ngươi! Trở về cũng không nói ta một tiếng!” “Sư phụ, ngươi ở đâu? Ta đi tìm ngươi!” “Bên ngoài, ta có việc!” Vừa nghĩ tới hắn muốn tới tìm ta, ta nhất thời toát mồ hôi, tiểu tử này tìm ta nhất định không có chuyện tốt, phí một phen lời lẽ không nói, còn phải nghe hắn nói một đống lời vô ích. “Nga! Vậy được rồi!” Nói xong, điện thoại cúp! Cẩn như trước nhìn ngoài cửa sổ không nói. Quay đầu vừa mới chuẩn bị ra bãi đỗ xe, điện thoại Cẩn vang lên. Dĩ nhiên là đồ đệ. Tiểu tử này thật xấu, tìm ta không được liền tìm Cẩn, biết rõ Cẩn trong ngày thường rất dễ nói chuyện, ai, ta cũng thực sự là không may, liền dễ dàng như vậy bị tiểu tử này chộp được điểm yếu. “Thế nào?” Thấy Cẩn cúp điện thoại, ta tức giận hỏi. Tuy rằng không biết bọn họ hàn huyên cái gì, bất quá nghe ý tứ Cẩn hình như là đáp ứng gặp mặt đồ đệ rồi. “Đi, lẩu Trùng Khánh ở Phố đi bộ! Tiểu Thành lập tức đến!” Cẩn nhàn nhạt nói. Được được! Không quay về cũng được. Tiệm lẩu… Thực sự đúng là lúc ăn tối a! Cẩn ngồi ở chỗ kia không nói một lời, tự mình nhúng thịt dê. Ta ngồi ở bên cạnh Cẩn, ăn nóng, tay áo xắn lên, vừa uống bia, vừa cùng tiểu Thành trò chuyện. “Sư phụ! Bạn học nữ ngày hôm nay thổ lộ với ta trên mạng!” Ta uống một ngụm bia, phun ra hai chữ: “Tiếp tục!” “Nàng nói nàng yêu ta, trước mặt ta, nàng lại nói không nên lời, ta làm sao bây giờ a?” Ai, tiểu Thành tìm ta sẽ không có chuyện tốt, mỗi lần đều là những chuyện hư hỏng, buồn chán tử. Nâng cốc bia để lên bàn, buông đũa, ngồi thẳng. “Thành tử, ta hỏi ngươi mấy vấn đề, ngươi trả lời trước, rồi ta sẽ nói cho ngươi biết làm sao bây giờ!” “Ân!” Tiểu Thành gật đầu. “Ngươi yêu ai?” Ta nghiêm túc hỏi hắn. “Hân Hân!” “Ngươi xác định?” “Xác định!” Tiểu Thành không chút do dự, gật đầu. “Được rồi, ngươi có vấn đề gì ngươi hỏi đi!” Ta cầm lấy chiếc đũa, tiếp tục ăn. “Sư phụ, ta trả lời nàng thế nào a?” “Cái gì mà trả lời thế nào?” Gắp một cục cá viên, thật là nóng. “Nàng nói nàng yêu ta!” “Ngươi nói ngươi không yêu nàng!” “Nàng hỏi ta có khả năng thích nàng hay không?” “Ngươi nói không có!” “Nàng nói nàng nguyện ý chờ ta!” “Ngươi nói không có quan hệ gì với ngươi để cho nàng tùy ý tự gánh lấy hậu quả!” Đem nửa viên cá còn lại nhét vào trong miệng, ai, thật ngon! Đồ đệ không nói, trừng hai mắt nhìn ta. Quay đầu, nhìn thấy ly của Cẩn rỗng, cầm lấy bình nước trái cây giúp nàng rót đầy. “Sư phụ, nói như vậy có thể nào quá độc ác hay không?” Đồ đệ nhỏ giọng hỏi. “Độc ác? Ngươi bây giờ không độc ác, tương lai nàng sẽ thống khổ hơn, hơn nữa, ngươi cũng không tốt gì! Quan hệ tam giác như vậy xác định sẽ làm ngươi sứt đầu mẻ trán, nói với ngươi, bóp chết ngay lúc này là hay nhất!” “Thế nhưng…” Đồ đệ vẫn còn do dự bất quyết. “Được rồi!” Ta buông đũa, người này thật sự là quá phiền toái, thẳng thắn nói rõ ràng.”Tiểu tử, nếu như ngươi hỏi ý của ta, rất đơn giản, ta nghĩ, yêu một người ngươi liền yêu thản thản đãng đãng (1), không yêu một người, liền nói thanh thanh sở sở (2)! Chỉ đơn giản như vậy!” Vừa dứt lời, Cẩn nghiêng đầu lại nhìn ta. Ta nhất thời sửng sốt. “Ta không có cá viên!” Cẩn cười cười. Ta nở nụ cười, từ lúc đi ra khỏi tiệm cà phê, Cẩn chưa cười với ta cái nào, vẫn luôn nghiêm mặt. “Hảo hảo!” Ta quay đầu, “Phục vụ, cho một phần cá viên!” “Ách…” Đồ đệ nhìn ta một cái, lại nhìn Cẩn một chút, “Sư phụ, ta phát hiện lúc ngươi nói chuyện cùng Đỗ lão sư thì cười đặc biệt mắc ói!” “Phanh!” Ta ở dưới đáy bàn cho đồ đệ một cước. “Ngươi muốn ăn, thì lo mà ăn, không ăn, cút!” Cẩn ngồi ở bên cạnh, cười không ngừng. Chú thích (1): thản thản đãng đãng: thẳng thắn, ngay thẳng (2): thanh thanh sở sở: rõ ràng
|