Editor: Ddil, Tuyết Thiên Tầm
Beta: Tuyết Thiên Tầm
Quả nhiên, trải qua một loạt hóa nghiệm, tìm được rất nhiều chứng cứ chứng minh Đới Quý có liên quan đến vụ án này. Sau khi xin được lệnh khám xét, Lương Tiểu Nhu dẫn theo người của Tổ Trọng án chuẩn bị tới nhà Đới Quý lần nữa. Lần này là có thể danh chính ngôn thuận lục soát nhà của hắn. Nhưng đám người Lương Tiểu Nhu chưa kịp ra khỏi cửa phòng đã bị một người ngăn cản.
"Tôi nghĩ hành động lần này của các vị phải hủy bỏ."
Lại là cái giọng đều đều đó nữa! Lần này Lương Tiểu Nhu không cần ngẩng đầu nhìn cũng biết đó là ai.
Nhìn lướt qua mặt các đồng nghiệp đều mang theo vẻ bất mãn, Mã Lạc Xuyên trực tiếp nói với Lương Tiểu Nhu: "Madam Lương, tôi có lời muốn nói với cô." Nói xong cũng không chờ cô phản ứng lại, đã trực tiếp đi vào văn phòng của cô.
Lương Tiểu Nhu dùng ánh mắt trấn an nhìn cấp dưới, sau đó đi theo Mã Lạc Xuyên vào phòng làm việc của mình.
Nhìn thấy cô ấy hạ màn cửa xuống ngăn người ngoài nhìn vào, Lương Tiểu Nhu cảm thấy có chút nực cười, cô khoanh tay, không kiên nhẫn hỏi: "Madam Mã, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Cái cô này sao cứ như âm hồn không siêu thoát đến ám mình hoài vậy? "Tôi biết các người đã xin được lệnh khám xét Đới Quý, nhưng thật ra chúng tôi cũng đã theo dõi Đới Quý nhiều năm, hắn có dính líu đến một vụ án ma túy rất lớn. Tôi không muốn vì hành động lần này của các người mà chặt đứt manh mối của chúng tôi." Mã Lạc Xuyên nhét tay trong túi áo manto, ánh mắt lạnh lẽo.
Lương Tiểu Nhu nheo mắt lại, "Chúng tôi tìm được chứng cứ chứng minh Đới Quý có liên quan đến vụ án Vương Chính Hồng bị giết, chúng tôi cũng không muốn bỏ quá bất kỳ manh mối nào."
"Các người căn bản đã điều tra sai hướng. Vương Chính Hồng là thủ đắc lực của hắn, luôn luôn tại giúp hắn đích phạm tội tập đoàn mang hàng tan vỡ. lâu nay giúp tập đoàn buôn thuốc phiện của hắn tiêu thụ hàng. Bây giờ Vương Chính Hồng đã chết, Đới Quý cũng đang tìm hung thủ giết người, chắc chắn hắn không thể là hung thủ. Các người đừng tốn công vô ích, lãng phí nhân lực vật lực."
Ngữ điệu của Mã Lạc Xuyên vẫn luôn thật bình tĩnh, Lương Tiểu Nhu lại nghe ra trong đó có ẩn ý mỉa mai. Nhất là câu cuối cùng, cái gì mà "đừng tốn công vô ích", rồi còn "lãng phí nhân lực vật lực"? Trong mắt cô ấy, Tổ Trọng án các cô tất cả đều là kẻ vô dụng sao? Trái ngược với khuôn mặt đơ chết người mãi mãi không biến sắc của cô ấy, Lương Tiểu Nhu cảm giác gân xanh đang nổi lên đầy trán.
Chị hai này thật đúng là có bản lãnh, có thể khiến cho người khác tức tối không ngừng!
"Nhưng nếu chúng tôi không điều tra, thì làm sao có thể biết là tốn công vô ích?" Lương Tiểu Nhu tức giận, đột nhiên điện thoại lại kêu. "Alo! ... Cái gì? Không phải chứ? ... Được, tôi đã biết, tôi sẽ hủy bỏ hành động." Để di động xuống, cô càng thêm nổi giận. "Là cô nói với Sếp Trương?"
Vừa rồi là điện thoại của Sếp Trương, tự nhiên lại bảo đám người của cô hủy bỏ hành động đi điều tra nhà của Đới Quý lần này, nói cái gì không được làm ảnh hưởng công việc của NB, tránh bứt dây động rừng mất nhiều hơn được.
Đối mặt với chất vấn của Lương Tiểu Nhu, Mã Lạc Xương cong lên khóe miệng, nở nụ cười đầy ẩn ý, nói một câu: "Sau này lại đi điều tra Đới Quý, phiền báo cho chúng tôi một tiếng, cám ơn."
*********
Mã Lạc Xuyên ra khỏi văn phòng Tổ Trọng án, Lúc vào gara lấy xe, cô lại nhớ tới vẻ mặt vừa giận vừa không cam lòng của Lương Tiểu Nhu khi cô xoay người rời đi. Đôi môi không kìm được nở nụ cười.
Nhưng nét cười nhàn nhạt này của Mã Lạc Xuyên cũng không giữ được lâu, bởi vì cô còn chưa lái xe ra tới cổng đã nhìn thấy người kia đứng chắn phía trước, phía sau còn có vài nhân viên cấp dưới đi theo. Cô ấy cười rất tươi, vẻ mặt dương dương tự đắc nhìn cô.
Mã Lạc Xuyên không khỏi thắc mắc, tháo đai an toàn, xuống xe thong dong đi về phía cô ấy. "Có việc gì?"
Lương Tiểu Nhu quả thật có chút đắc ý, thậm chí có thể nói là có chút hãnh diện.
Ha ha, lần này rốt cuộc cũng có thể cho cô kinh ngạc. "Đây là báo cáo giám định của Tổ Pháp chứng mới đưa tới."
"À, tôi đã biết, một lát nữa bọn họ cũng sẽ đem giao cho tôi."
"Tôi nghĩ bọn họ sẽ không." Thấy Mã Lạc Xuyên nhìn chằm chằm mình, Lương Tiểu Nhu không kiềm chế được nói lớn, càng lộ ra mười phần phấn khích. "Bởi vì bản báo cáo này đã chứng thực được trên cây gậy bóng chày tập kích Vương Chính Hồng, phát hiện hai dấu vân tay, một là thuộc về nạn nhân, cái còn lại là thuộc về Madam Mã cô. Cho nên, tôi hi vọng Madam có thể theo chúng tôi về hợp tác hỗ trợ điều tra, cũng hi vọng cô có thể hợp tác với Tổ Trọng án chúng tôi. Cám ơn."
Cố ý nhấn mạnh hai chữ "Cám ơn", giọng điệu cũng vô cùng thách thức.
Lương Tiểu Nhu tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình lấy việc công chế tư, cô rõ ràng là một nhân viên cảnh sát có phẩm chất tốt đẹp. Huống chi, trên gậy bóng chày thật sự tra ra vân tay của Mã Lạc Xuyên. Hơn nữa cô cũng đã hỏi Thẩm Hùng, người có mặt ở hiện trường sáng hôm đó, xác nhận Thanh tra Mã không hề chạm qua bất cứ vật nào tại hiện trường, Lương Tiểu Nhu mới hành động.
Chỉ là, nhìn thấy trên gương mặt đơ của cô ấy lộ ra vẻ ngạc nhiên, còn có... Thật sự rất sung sướng nha. *********
Mã Lạc Xuyên ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn xung quanh vách tường màu trắng có vân nhỏ dựng xung quanh, không gian chật hẹp, camera ở đối diện nàng, còn có cái bàn hình tam giác trước mắt, đây đều là thiết kế dựa trên nghiên cứu tâm lý tội phạm, khiến người bị tình nghi cảm thấy có áp lực căng thẳng, như vậy càng dễ tra ra chân tướng.
Cảnh tượng quen thuộc đến như vậy, chẳng qua trước giờ cô luôn ngồi ở vị trí đối diện, còn bây giờ là đổi sang đây.
Cười không ra tiếng, cô thật sự không biết phải biểu lộ cảm xúc như thế nào cho thích hợp. Nhất là nhìn đến bản mặt trương lên của cái người đem cô về đây, ra vẻ nghiêm túc, nhưng trong đáy mắt lộ ra vui sướng thì muốn giấu cũng không giấu được, cô suy nghĩ, có nên giả bộ khổ sở căm thù một chút cho hợp với tình hình, thỏa mãn cô ấy hay không.
"Về vụ án của Vương Chính Hồng hôm nay, có chút vấn đề muốn mời cô hỗ trợ." Lương Tiểu Nhu ngồi xuống, cố gắng thể hiện thần thái cao ngạo, thật bài bản hỏi cô.
Mã Lạc Xuyên nháy mắt thu lại bộ dáng bất lực cười khổ khi nãy, khôi phục lại thành vẻ mặt không cảm xúc quen thuộc, " Cô cũng biết dựa theo luật bảo mật của NB, tôi có quyền không trả lời bất cứ câu hỏi gì."
"Tôi biết cô sẽ nói như vậy." Lương Tiểu Nhu ngoéo môi, "Tôi cũng hiểu các bộ phận trong Sở Cảnh sát có cách làm việc khác nhau. Vì vậy quá trình nói chuyện lần này chỉ có tôi và cô. Tôi cũng đã căn dặn các anh em, cuộc đối thoại của chúng ta sẽ không được ghi hình. Cho nên tôi hy vọng Madam có thể hợp tác."
Thấy cô ấy như vậy, Lương Tiểu Nhu càng mừng như mở cờ trong bụng. Cô ngẩng ngẩng chiếc cằm thanh tú, ánh mắt sắc bén, giọng nói thanh thúy mà đầy uy lực. "Nếu không điều tra làm sao biết có đúng hướng hay không? Cô cũng là một cảnh sát có kinh nghiệm. Nếu cô tìm được một manh mối nào đó, tôi tin rằng cô cũng sẽ kiên trì bám theo đến cùng. Tôi chỉ muốn tìm ra sự thật, hy vọng cô hiểu."
Đôi mắt Tiểu Nhu trong suốt đen láy tràn đầy kiên định, khóe môi cong nhẹ thể hiện sắc thái tràn đầy tự tin. Mã Lạc Xuyên chăm chú nhìn cô ấy một lúc lâu, vẻ ngoài lạnh lùng cứng rắn cũng dịu đi một chút. Cô cụp mắt, nhàn nhạt nói: "Cô muốn biết chuyện gì?"
Mã Lạc Xuyên chịu nhượng bộ khiến Lương Tiểu Nhu bề ngoài ngạc nhiên trong lòng lại có phần vui sướng. Không dây dưa nữa, cô trực tiếp hỏi: "Trước khi Vương Chính Hồng chết từng bị đánh bằng gậy bóng chày. Tại sao trên cây gậy đó có dấu vân tay của cô?"
"Vì cây gậy đó là do tôi tặng cho Vương Chính Hồng một ngày trước khi anh ấy gặp chuyện không may."
"Tặng anh ta?" Lương Tiểu Nhu nhướng mày hoài nghi, "Hai người có quan hệ như thế nào? Quen nhau bao lâu rồi?"
Mã Lạc Xuyên không biểu lộ cảm xúc gì, trong mắt lại bắt đầu tản ra vẻ nhàn nhạt xa cách. "Câu hỏi này liên quan đến NB chúng tôi."
"Đây là một vụ giết người, là vụ án của Tổ Trọng án chúng tôi, không liên quan đến NB! Cô làm ơn trả lời rõ ràng."
Trả lời cái kiểu gì vậy?! Cô ta hở chút lại lôi cái mác "điều tra ma túy" ra mà nói là sao? Tâm tình Lương Tiểu Nhu vừa mới thoải mái được một chút lại bị kích động. Cô miễn cưỡng kiềm chế cơn tức, chậm giọng nói.
"Tôi và Vương Chính Hồng quen biết hai năm, đơn giản chỉ là quan hệ giữa nhân viên cảnh sát và người chỉ điểm." Mã Lạc Xuyên cau mày như có chút bất mãn nhưng vẫn trả lời.
Lương Tiểu Nhu nhanh nhạy lập tức hỏi ngay vào trọng điểm: "Nếu Vương Chính Hồng chỉ là người chỉ điểm, tại sao cô lại tặng quà cho anh ta?"
Mã Lạc Xuyên sửng sốt, nhất thời cũng không biết nên trả lời thế nào.
"Còn nữa, có một việc tôi vẫn không hiểu: tại sao Vương Chính Hồng lại phải mạo hiểm chỉ điểm cho cô? Thứ nhất, anh ta giấu ma túy trong người. Nếu ma túy tồn tại trong cơ thể hơn mười mấy giờ hoặc bị vỡ ra, sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Thứ hai, Vương Chính Hồng làm việc cho Đới Quý. Nếu để Đới Quý biết được anh ta là tay trong, chắc chắn anh ta sẽ gặp tai họa, vậy mà Vương Chính Hồng vẫn đồng ý giúp cô. Nếu anh ta là cảnh sát nằm vùng, tôi còn có thể hiểu được. Nhưng Vương Chính Hồng chỉ là một tên cò bán thuốc lắc." Lương Tiểu Nhu khoanh tay, mạch lạc rõ ràng từ từ nói ra từng điểm một. Cô giương mắt, thích thú ngắm nghía cô gái đối diện. "Có khi nào là ai đó nôn nóng lập công phá án nên mới ép buộc Vương Chính Hồng làm việc không? Vương Chính Hồng muốn rút lui, người này liền dùng thủ đoạn bất chính ép buộc, cuối cùng lỡ tay giết chết anh ta?"
"Không phải, tôi không có giết Vương Chính Hồng." Mã Lạc Xuyên vẫn thản nhiên, ánh mắt cũng rất cố chấp. "Điều duy nhất tôi có thể cho cô biết là, Vương Chính Hồng làm mọi chuyện đều là do anh ấy tự nguyện."
"Vậy tại sao anh ta lại phải giúp cô? Thậm chí bất chấp cả mạng sống?" Lương Tiểu Nhu nghiêng người về phía trước, giọng nói cũng trở nên quyết liệt.
"Cô đang lãng phí thời gian của mọi người đó." Mã Lạc Xuyên bị thẩm vấn nhàm chán kiểu này hơi tức giận, không nhịn được cũng nghiêng người đối mặt Tiểu Nhu. Gương mặt vốn đã rất lạnh, lời nói ra bây giờ lại còn tỏa hơi lạnh khủng khiếp, thậm chí có thể đóng băng đến ba mét.
Xem ra không thể kì vọng quá nhiều vào cô ngốc này rồi, đã ngốc thì vẫn mãi là ngốc thôi. Mã Lạc Xuyên tự rút ra kết luận.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, chiến tranh giữa hai Madam đã bùng nổ.
Hết Chương 6