Truyện đã viết xong, chỉ là mình từ từ up, mọi người ủng hộ mình nhé ^0^
Auther: Cừu Cữu Vỹ (a.k.a JinBalyoh , that me )
Thể loại: GL, Huyễn huyễn, hài hước, cổ trang, 1x1
Warning: 16+, sẽ có H khi cần thiết :3
Tình trạng: Hoàn
oOo
Văn án Nàng là sát thủ nóng bỏng nhất giang hồ, giết người không gớm tay. Thế nhưng có người lại thuê nàng đi bắt cóc con tin như bọn đâm mướn chém thuê.
Không may là con tin này lại là một băng sơn mỹ nhân, sư huynh người nàng ngưỡng mộ từ lâu lại cảm mến con tin này. Ai đó có thể cho nàng biết nàng nên làm sao bây giờ, tình địch trước mắt thế này vẫn là giết người diệt khẩu hay là hoàn thành nhiệm vụ đây?
--------------------------------------------------------ooooo-------------------------------------------------------------------
Chương 1: Tin Tức Trong bóng đêm một thân ảnh đỏ rực xuyên qua cánh rừng, vút ngang qua ánh trăng, chậm chạp dừng lại trên tảng đá cao bằng cả một toà nhà. Dáng người kiều diễm, đôi mắt yêu mị nở nụ cười như có như không sau mảnh vải đỏ che đi phân nữa gương mặt. Nàng như ngọn lửa trong đêm tối thiêu đốt tâm hồn đám nam nhân trước mặt. Thế nhưng sát khí toả ra xung quanh lại làm bọn chúng sợ hãi không dám tiến gần nàng. Gió nổi lên, xa xa đâu đó có tiếng mèo kêu lên thảm thiết.
" Giá cả đã thương lượng chưa?" Nàng liết mắt, nam nhân mặc hắc phục từ phía sau xuất hiện trước mặt nàng.
" Tất cả đều xong"
" Đối tượng?"
" Người kế nhiệm Đường gia trang tương lai, Đường Tĩnh Lam"
Lão nhân gia ăn mặc xa hoa đứng phía trên có vẻ là chủ tử của bọn nam nhân kia. Đôi mắt ti hí như một đường thẳng cố gắng nhướng lên nhìn dung nhan kiều diễm trước mắt. Đây là mỹ nhân trong truyền truyền thuyết - Hoả hồ điệp, một trong những sát thủ bật nhất trong giang hồ sao? Xung quanh người nàng yêu khí toả ra mê hoặc lòng người, chỉ nhìn nàng liết mắt một cái, thú tính của động vật giống đực trong hắn lại cuồn cuộn nổi lên. Nếu có thể, hắn thực muốn ả nha đầu họ Đường kia cùng mỹ nhân trước mắt này hậu hạ hắn một phen, thế mới biết cái gì gọi là phong hoa tuyệt đại trên đời này. Tuy nhiên những ý nghĩ hèn mọn như thế hắn chỉ dám để trong lòng, phải biết rằng mỹ nhân không khác nào độc dược, nếu mỹ nhân kia biết hắn bây giờ nghĩ gì, hẳn là cho hắn chết một trăm lần vẫn còn ít.
" Là giết chết hay như thế nào?" Giọng nàng mị mị mà đầy sát khí vang lên.
" Bắt sống, đưa nàng đến kinh thành gặp lão gia của chúng ta. Một nữa số tiền còn lại nhận được người liền giao" Giọng nói già nua gọn gàng đáp, rất có khí thế của người có tiền.
" Tốt"
Nhận xong tiền mỹ nhân liền xoay lưng rời đi, thân hình mê người một lần nữa như ẩn như hiện dưới ánh trăng, tà áo đỏ rực phe phẩy trong gió đầy khiêu gợi. Chỉ trong nháy mắt trên phiến đá to chẳng còn ai, chỉ còn lại hương thơm thoang thoảng như có như không. Thật giống như tất cả những nam nhân đứng ở đây vừa làm một cái mộng, mộng hoa mùa xuân đến, nguyện chết ngợp trong đó chẳng muốn thức dậy.
Và như thế, đêm tối lại trở về với tĩnh lặng.
Tô Châu, Giang Tô mùa xuân khắp nơi hoa đua nở, sông nước hữu tình, thành thị phố xá tấp nập người đi. Mùa xuân là mùa của tình yêu, trai gái trẻ tuổi thi nhau ra bờ sông tìm người trong mộng kết đôi. Phía xa là rừng hoa mới trước đó còn xơ xác trơ trội không một cành lá nay lại nhuộm một màu hồng phấn cả vùng trời, thật là quan cảnh lãng mạn khiến người ta say mê. Bên trong thị thành nổi tiếng có Xa hàng quán thơm ngon các loại trà, còn có Xa lão nhân hiểu biết nhiều chuyện xưa thường ngồi trước sảnh quán kể chuyện cho mọi người nghe. Bây giờ cũng thế, lão nhân ngồi giữa đoàn người kể chuyện võ lâm, người hiếu kì cùng ngồi lại đàm đạo uống trà.
" Ta nói mọi người có biết trong võ lâm khắp nơi đồn đại có một băng nhóm sát thủ, đứng đầu là ba người hai nam một nữ, võ công là nhất nhì thiên hạ. Băng nhóm này hành tung bí ẩn, không rõ ai là người lập nên. Nhiều vụ án li kì đến mức Quan Nhân bát phẩm hình bộ nổi tiếng phá án tài ba cũng phải chấp tay chào thua. Có người nói bọn họ là quỷ xuất nhập thần, cũng có người nói bọn họ trừ hại cho dân. Nhưng thực tế không ai biết rõ, chỉ biết nếu ngươi muốn thuê bọn họ, hãy ra bờ sông Hoài, thả một cành dạ mân côi xuống để nó trôi theo dòng nước, đến tối họ liền ghé thăm ngươi."
Lão nhân gia vuốt chòm râu trắng dài đến ngực của mình, ồm ồm giọng nói kể lại chuyện gần đây lão nghe ngống được trong giang hồ. Giang hồ gần đây quả thực rất kì lạ, nhiều lời đồn thổi lên làm quan binh đau đầu nhức óc, cũng làm dân chúng hoang mang, nhất là gần đây vừa có tin đồn xác thủ lại có tin đồn yêu quái trong khu rừng phía nam Tô Châu.
Một vài người uống trà nghe chuyện cũng là người trong võ lâm, nghe đến đề tài hiện đang nóng bỏng trong giang hồ liền nổi lên bát quái.
" Ta có nghe nói bọn họ võ công kì lạ, không thuộc bất kì môn phái nào. Nhan sắc nam thì ngọc phụ lâm phong, nữ thì yêu kiều diễm mị."
Nam nhân trung niên to con uống một chén trà, vỗ vỗ bàn nói chuyện. Thoạt nhìn cứ như hắn thực đã từng gặp những sát thủ kia. Nghe nam nhân kia nói, nữ nhân mang kiếm đội mũ che mặt cũng chen vào nói:
" Ta từng được bái kiến qua một trong bọn họ. Quả thực võ công kì lạ, còn có, họ sử dụng cả tà thuật. Hành tung bí ẩn như vậy hẳn không phải người tốt lành gì"
" Ta cũng có nghe một trong ba người đứng đầu kia là nữ nhân. Nàng xinh đẹp tựa thần thánh, nhưng khí chất lại như yêu tinh. Nàng luôn mang một màng vải che màu đỏ trên gương mặt, nhất cử nhất động của nàng đều động lòng trời. Bất kì ai gặp nàng đều phải si mê, chỉ tiếc là những người đó chắc chắn sẽ không sống quá giờ ngọ ngày hôm sau. Nàng chính là nữ nhân xinh đẹp nhất trong giang hồ" Một nam nhân thoạt nhìn như là thanh niên vừa trưởng thành hung phấn nói, thanh kiếm sau lưng hắn run run theo chủ nhân mình. Nếu một lần được yết kiến nàng kia, dù có chết cũng không uổng a.
" Nam nhân các người chỉ là cái sắc quỷ, người ta che mặt làm sao biết được là đẹp hay xấu. Cho dù có xinh đẹp nhưng ra tay độc ác thế kia, nam nhân các ngươi còn si mê cái gì" Nữ hiệp áo lam không cho là đúng phản bác.
Xa lão nhân gia khơi mào cho cuộc bình luận sôi nổi trong khắp quá trà, quả thực nhắc đến chủ đề nóng bỏng người ta sẽ bàn tán không ngừng miệng. Thoát hẳn khung cảnh sôi nổi kia, một góc yên tĩnh bên trong quán trà có hai người chậm rãi ăn hoa quế cao, nhâm nhi hồng tửu thơm ngon.
" Công tử, chúng ta nên trờ về phủ thôi. Lão gia mà biết người trốn ra đây liền nguy to."
Tiểu nam nhân gương mặt trẻ tuổi như còn vị thành niên lo lắng nhìn chủ tử của mình. Vị công tử kia vẫn thản nhiên ăn một mảnh hoa quế cao, uống một ngụm rượu rồi chậm rãi ngước lên nhìn. Gương mặt thanh tú xinh đẹp không một khuyết điểm. Đôi mắt câu người khẽ chọn mi, môi quyến rũ nở nụ cười. Có lẽ vì đã uống một ít rượu nên trên làn da trắng muốt ửng lên một tầng hồng nhạt. Tiểu nam nhân khẽ đỏ mặt, làm... làm sao lại có người như thế xinh đẹp.
" Cha ta đến kinh thành hẳn ngày mốt mới trở lại"
Nhưng ngồi một chỗ mãi thật nhàm chán. Đường công tử mục đích đến nơi này là muốn giải khoay một chút tâm tình, không nghĩ đến chính mình lại có thể nghe đến tin tức đang nóng bỏng nhất trong giang hồ. Có lẽ đó cũng là lý do khiến đương chủ Đường gia trang Đường Ngạo phải gấp gáp lên kinh thành. Đường gia trang là đường quán về y dược, chuyên đều trị bệnh cho mọi người. Phương thuốc ở Đường gia trang nổi tiếng chữa được nhiều bệnh đặc trị, có rất nhiều khách từ khắp nơi đến đây để chữa bệnh. Cũng vì thế mà Đường gia trang gián tiếp trở thành nơi buôn tin tức. Hoàng cung và Đường gia trang cũng có một mối liên kết đặc biệt, nhưng đặc biệt như thế nào thì Đường công tử không rõ, và dĩ nhiên Đường công tử cũng sẽ chẳng quan tâm đến nó làm gì, đến lúc thích hợp, Đường lão gia hẳn sẽ nói.
"Nguyệt Dương, chúng ta ra ngoài phố đi dạo đi"
Quán trà cũng chỉ có bao nhiêu đó tin tức, Đường công tử nhàm chán đứng dậy tính tiền, tiêu sái đi ra ngoài. Với bộ dạng tuấn mĩ của mình, không ít nữ nhân trong quán rung động nhìn theo bóng dáng của hắn.
Phố xá thật sự tấp nập, người bán rao hàng, người mua trả giá, còn có tiếng cười khúc khích của trẻ con, tiếng nữ nhân nam nhân cùng nhau trò chuyện, thật sự rất náo nhiệt. Không biết đã bao lâu rồi Đường công tử chưa được ra bên ngoài, hắn phe phảy phiến quạt trên tay, mị mị nở nụ cười khiến những nữ nhân đứng bên đường nhìn hắn mặt đỏ tai hồng. Bên kia thu vào mắt hắn là gian hàng bán trâm cài tóc, mắt Dương công tử sáng lên, nhanh chóng đi qua bên ấy. Theo sau vẫn là tiểu nô tài tên Nguyệt Dương kia.
Đường công từ dường như thực thích chiếc trâm cài tóc hình hoả hồ điệp kia, đỏ sóng sánh quả thực rất đẹp. Ngắm ngía một lúc, hắn quyết định mua nó.
" Ông chủ, cái này bán bao nhiêu"
" Ông chủ ta lấy cây trâm đó"
Nữ nhân đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng khiến Đường công tử giật mình, chưa kịp phản ứng cây trâm liền bị nàng ta đoạt đi. Nữ nhân áo đỏ kia thật sự không biết lễ phép là cái gì mà.
" Tiểu thư, cây trâm này tại hạ đã định mua trước"
" Đã định mua thì là của ngươi sao, ta thấy trước, nó là của ta"
" Tiểu thư người đừng ngang ngược, rõ ràng tại hạ thấy trước"
" Con mắt nào của ngươi thấy trước đưa ta xem, ta nói của ta là của ta" Nói xong, hồng nữ tử không hề nhìn một chút sắc mặt trắng bệch của Đường công tử, lập tức lấy tiền đưa người bán hàng " Thúc thúc, tiền đây"
" Nào có người dám vô lễ với công tử nhà ta như vậy. Công tử nhà ta thấy trước, phải là công tử ta mua" Nguyệt Dương bất bình lên tiếng.
Hồng Tuyết Kỳ xoay người lại nhìn một chút kẻ cất giọng nói nam không ra nam, nữ không ra nữ kia. Trên gương mặt nàng mặt dù đang che kín bằng một mảnh vải hồng nhưng đôi mắt xinh đẹp đầy yêu mị khẽ liễm mi kia có thể nói cho thiên hạ biết nàng tuyệt đối là một đại mỹ nhân. Đây hẳn là nô bọc của tên tiểu bạch kiểm kia đi, ai đời nam nhân hai cái lại đi mua trâm cài tóc bao giờ. Các ngươi còn dám tranh với bổn cô nương.
Thấy có người tranh chấp, mọi người bắt đầu tụ tập lại xem.
" Tiểu tử chưa vỡ giọng như ngươi lấy tư cách gì nói ta"
" Ngươi thật không biết liêm sĩ, ngươi lớn hơn ta bao nhiêu lại nói ta không đủ tư cách"
" Chắc chắn là lớn hơn rất nhiều" Đại tỷ đây không thích chấp với xú hài tử.
Hồng Tuyết Kỳ định quay đầu, tay cầm trâm liền bị bắt lại.
" Tiểu thư, cây trâm này tại hạ quả thực rất thích. Còn rất nhiều trâm ngươi không thề chọn cây khác sao" Đường công tử nhíu mi, nhẫn nhịn. Sao lại có nữ nhân chua ngoa như vậy.
" Ta đây cứ thích lấy nó thì sao nào. Ngươi thân là nam nhân, ngươi nói xem ngươi mua để ngươi cài a" Tuyết Kỳ chọn mi khiêu khích.
"Ta..." Đường công tử đầu liền hắc tuyến. Ta đúng là mua về mình cài a.
Hồng Tuyết Kỳ thấy tiểu bạch kiểm đã đuối lí. Cười thoả mãn quay đi, nào ngờ cây trâm trên tay không để ý bị Nguyệt Dương giật lại, nàng mất đà ngã trên mặt đất. Ngã như thế nào lại không cấp nàng một mút mặt mũi, liền nằm úp sấp trên nền đất. Đúng là rất ê chề mà. Những người xem náo nhiệt xung quanh bắt đầu khúc kích cười. Hồng đại tiểu thư tức giận một đầu hoả, ngồi dậy liền vung tay muốn đánh người ngay. Lại đánh rất ngoan độc, một cái liền đánh Nguyệt Dương bay xa ba thước. Lúc này Đường công tử thật hoảng sợ, chạy nhanh đến ôm lấy Nguyệt Dương, trừng mắt lại nữ nhân kia.
" Ngươi cũng ác độc quá đi, bất quá chỉ là một cái trâm cài tóc lại đánh tiểu hài tử như hắn ra nông nổi này"
" Ngươi nói ta ác độc, vậy hắn đẩy ta ngã thì sao" Đại tiểu thư hoả còn chưa hạ.
" Ngươi chỉ là ngã một chút, hắn bị ngươi đã thương"
" Hắn xứng đáng, đại tiểu thư ta bị rơi một sợi tóc, lấy mạng hắn đền cũng không đủ!!!" Hồng Tuyết Kỳ tức giận phản bác, lại nhìn xuống đất. Nga, cư nhiên thật sự làm đứt vài sợi tóc. Ngươi phải biết là nàng yêu quý mái tóc mình nhiều cỡ nào, tên tiểu tử kia lần này thật sự là tận mạng rồi. Hành động nhanh hơn suy nghĩ, nàng một lần nữa hướng đến Nguyệt Dương muốn hảo hảo giáo huấn một phen.
Đường công tử cảm thấy sát khí từ nữ tử kia, vội vàng kéo Nguyệt Dương tránh sang một bên, chính mình đỡ một chiêu. May mắn nữ nhân kia sử dụng lực không nhiều, nếu không với võ công mèo ba chân của hắn làm sao chịu nổi một cước. Thế nhưng thật sự rất đau a. Thuận tay hắn nghiêng người đẩy nữ nhân kia, lại vô tình kéo xuống khăn che mặt của nàng, muốn hảo hảo xem nữ nhân này là da mặt như thế nào dày.
Hồng Tuyết Kỳ không ngờ tên tiểu bạch kiểm kia lại vì hạ nhân của mình mà lĩnh một cước, lại bị bất ngờ một lần nữa ngã úp sắp trên mặt đất. Trong vòng chưa đầy một canh giờ nàng liền như vậy bị người chà đạp ê chề hai lần. Nếu để cho các đệ tử hâm mộ nàng hay đại sư huynh thấy thì còn mặt mũi nào mà ngẩng đầu nhìn người đây. Quá bất ngờ, nàng không sử dụng nội lực, ngã trên mặt đất thật sự không nhẹ, còn phát hiện khăn che mặt của mình bị giật đi, sẽ có người nhìn thấy gương mặt mình, làm sao bây giờ. Tức giận hoà xấu hổ, thật sự nói không nên lời cảm xúc của nàng bây giờ.
Ngược lại với cảm xúc của hai nhân vật gây náo loạn, mọi người xung quanh bắt đầu trầm trồ, mặt đỏ tai hồng nhìn nữ nhân trên mặt đất kia. Gương mặt xinh đẹp, chân mày lá liễu thanh tú, đôi mắt yêu mị đầy câu ngươi. Sóng mũi gọn gàng, đôi môi mộng đỏ hấp dẫn không thôi, hoàn hảo không một khuyết điểm. Những lão nhân sống đến từng tuổi này đến bây giờ đứng tại đây mới có thể biết được cái gì gọi là khuynh quốc khuynh thành, cái gì gọi là tuyệt sắc yêu cơ. Còn những nam nhân trẻ tuổi thì nhìn nàng si ngốc si mê. Nữ nhân cũng phải một bên ngưỡng mộ một bên ghen tị. Trên đời thật sự có nữ nhân đẹp như vậy sao.
Đường công tử nhìn cũng có chút xuất thần, chậc, xinh đẹp như vậy, yêu mị như vậy, nhưng tính nết lại rắn rết như vậy. Nói nữ nhân kia là yêu tinh chuyển thế không tin không được a. Vừa cảm thán xong hắn lại đánh cái rùng mình. Lần này đắc tội yêu tinh thật sự không nhẹ, nếu không chạy còn có lựa chọn khác sao.
" Tiểu thư, tại hạ thật có lỗi, cây trâm kia xin nhường ngươi, xem như tại hại chuộc lỗi với ngươi. A.. đây xin cáo biệt" Nói xong liền kéo Nguyệt Dương chạy mất.
Cái gì mà chuộc lỗi với không chuộc lỗi. Cây trâm rõ ràng mình mua trước lại nói nhường. Hồng Tuyết Kỳ nàng là ai lại có thể chịu nhục nhã như vậy. Hồng Tuyết Kỳ đứng dậy, vừa định khinh công đuổi theo hai kẻ đáng chết kia thì bị người kéo lại. Một bụng hoả không nơi phát tiết, muốn quay lại vung quyền đánh kẻ phá rối, nào ngờ vừa nhìn người trước mặt liền lấp bấp kinh hãi.
" Muội nháo đủ chưa!"
" Sư.. sư huynh"
"Nguyệt Dương ngươi thật to gan, chọc nữ yêu tinh kia phát điên lên giết hết hai chúng ta thì làm sao bây giờ"
Đường công tử một bên vịnh tường một bên thở hổn hểnh, cũng không quên liết mắt Nguyệt Dương một cái. Thật may mắn nữ nhân kia không đuổi theo. Nguyệt Dương một bộ uỷ khuất, ngấn nước mắt nhìn chủ tử của mình, ngoài xin lỗi ra thật sự không biết nói gì hơn. Cả hai hiện tại đang đứng trước cửa Đường gia trang. Có thế xem là an toàn rồi, sẽ không ai dám vào Đường gia trang làm loạn. Phải biết Đường gia tuy là đường trang y dược nhưng cũng nổi tiếng là đào tạo võ học. Đường công tử hừ hai tiếng, mặc kệ Nguyệt Dương tiến vào Đường gia trang. Lính cửa bên ngoài thấy hai người liền cung kính:
" Đại tiểu thư, Nguyệt Dương cô nương!"
Đúng vậy nha, Đường công tử kia thực ra chính là Đường Tĩnh Lam con gái trưởng của Đường Ngạo, cũng chính là người kế nhiệm Đường gia trang tương lai. Nàng phẫn nam trang trốn cha mình ra bên ngoài du ngoạn. Với bộ dạng xinh đẹp của nàng, nếu phẫn nữ trang đi ngoài sẽ hấp dẫn ánh mắt của không ít đại sắc lang. Cha nàng vẫn nói giang hồ bây giờ thực loạn, nữ nhân xinh đẹp, chưa kể lại còn có thân phận đặc thù như nàng nếu trốn ra ngoài sẽ nguy hiểm như thế nào đây. Nhưng mà nàng lại thực ghét cái lí do này, chính vì nó mà cha bắt nàng suốt 18 năm chỉ được ở trong Đường gia không được ra ngoài, tự do và tuổi thơ nàng còn đâu. Ngày ngày phải rèn chữ đọc sách, kinh thư y học bắt buộc phải tinh thông, chỉ vì tương lai nàng là người kế nhiệm Đường gia.
Nếu được chọn nàng nhất định không muốn làm Đường tiểu thư, nếu có thể nàng muốn mình ít xinh đẹp một chút, ít bắt mắt một chút, như vậy hằng ngày nàng có thể bình bình đạm đạm sống cuộc sống bình thường như bao người, tìm cho mình một ý trung nhân, cùng nhau một chỗ suốt đời. Chỉ tiếc là trên đời này không có chữ nếu, cho nên theo thời gian tâm của nàng cũng đã chết lặng.
Nhưng gần đây có một chút đặc biệt, cha nàng dường như không để ý đến việc nàng phẫn nam trang lẻn trốn ra ngoài, sau đó thì lên kinh thành đến bây giờ vẫn chưa trở lại. Theo như những ngày nàng quan sát trước khi cha nàng đi, có một bức thư từ kinh thành gửi đến, hình như là việc gì đó thực nghiêm trọng. Liệu có phải là do bây giờ giang hồ thực sự loạn rồi không?