Cô Giáo Ở Nhà Tôi
|
|
Chương 60: Dự định
Thật ra nghe được người yêu sau lưng mình nói rất yêu mình đã rất vui rồi, Hương còn nghe chị ấy nói rất yêu mình trước mặt tình địch, cô vui không sao tả xiết. Gương mặt ban nãy ghi rõ hai chữ giông bão cũng biến mất, nhường cho thái dương xuất hiện. Nói Hương trẻ con cô cũng không phản bác lại, dù sao cô cũng chỉ mới có chứng minh nhân dân chưa lâu. "Lạnh không?" Dung hỏi, người thương cho dù bị gió lạnh một tí nàng cũng lo sốt vó, thật ra đây là bản tính lo lắng thái quá của Dung, nàng bỏ không được. "Không lạnh lắm." Nhân viên mang nồi lẩu đến đặt lên bàn, dưới hơi lửa của cồn phải rất lâu nồi lẩu mới chín. Lúc này ba người ngồi cũng không biết nói gì, để ra vẻ khoan dung độ lượng, Hương mở lời mà nói một câu: "Chị lên đây có mệt không?" "Không mệt lắm, nhưng chị nghĩ có máy bay thì hay hơn, bay một phát là tới tận đây, khỏi phải đi xe khách." "Em cũng ước như vậy." Nhưng vấn đề ở đây là Hương không có tiền, Hân là một người giàu có còn cô thì không, ngay cả chuyện đi máy bay cô còn phải tính toán chi li thử xem có đủ không. Lên đến trên này một xu chị cũng không cho cô trả, cô thấy áy náy vô cùng vì mình không lo được cho chị, những lúc như vậy chị đều tinh ý phát hiện. "Sau này em đi làm, tiền của em cứ đưa cho chị là được." Lúc đó Hương chỉ đành cười hì hì bảo rằng sau này tiền bạc đều đưa cho chị ấy quản, nhưng cười là cười như vậy chứ trong lòng cô cũng không thoải mái lắm, để người mình yêu trả tiền mãi ai có thể vui vẻ được? Hương có tay có chân, cô muốn tự mình trả phần của mình trước khi có thể trả luôn phần của chị. "Sau này chị về rồi em còn ước làm gì?" Dung đem rau lặt ra bỏ vào trong nồi lẩu khi nước bắt đầu sôi lăn tăn, nàng cũng sẽ trở về Sài Gòn vào một ngày không xa, nhọc công cho hai người họ nghĩ chuyện xây sân bay nơi này. Hương ngạc nhiên: "Chừng nào chị về?" "Chị không chắc ngày, nhưng chị sẽ báo trước." "Lâu không?" Hân hỏi, nếu chị ấy về liệu cô có được nghe chị ấy hát vào mỗi tuần nữa không? Cô rất nhớ quãng thời gian chỉ cần đến quán là biết sẽ có chị ấy đang hát ở đó, đó là cảm giác bình yên không nói thành lời. Nếu cô nhận ra cô thích chị vào lúc đó thì liệu chị có chấp nhận cô không? Có dùng ánh mắt yêu thương kia mà nhìn cô? "Chị cũng không rõ." Nàng lấy vá múc bắt đầu múc lẩu cho mình, rồi múc cho Hương, thấy ánh mắt của Hân mong chờ nhìn mình nên mới đưa vá cho Hương, bảo rằng: "Em múc thêm cho Hân đi." Hương nhanh nhẩu chụp lấy cái vá múc lẩu cho Hân, rất tình cảm mà múc nhiều đồ ăn cho chị ấy. Mà bản thân Hân cũng biết Dung rất sợ người yêu của mình ghen, hành động tỉ mỉ cẩn thận không cho phép có một khoảng hở nào diễn ra. Coi trọng đến như vậy, quan tâm đến như vậy, yêu thương đến như vậy. Ba người ăn một lúc chẳng nói chuyện nên không khí hơi kì lạ một chút, đôi khi Dung sẽ gắp cho Hương một ít đồ ăn, nàng không phải người suy nghĩ không thấu đáo nhưng mà so với việc đối xử với ai cũng tốt, nàng muốn đối xử với người yêu của mình tốt. Nàng cũng nghĩ Hân sẽ buồn nếu thấy một cặp đôi trước mặt mình như vậy, nhưng mà nàng cũng biết Hương sẽ không vui nếu nàng gắp luôn cho Hân. "Chị chưa hỏi em, năm nay em học năm mấy rồi?" "Em ra trường rồi" "Ra trường?" Nhìn Hân không chỗ nào giống người đã trường hết, nếu không nói Dung còn tưởng em ấy còn học cấp ba hoặc vừa mới vào đại học. Nhưng sự thật là thế, Hân đã học đại học xong và đã đi làm được một năm. "Đúng rồi, em ra trường rồi, chị nghĩ vẫn là học sinh?" Dung gật đầu, quả thật nàng nghĩ Hân vẫn còn là học sinh sinh viên. "Vậy em sẽ xem như đó là một lời khen mặt em trẻ." Nghe vậy Hương mới trẻ con nói với Dung: "Vậy nhìn em giống bao nhiêu tuổi?" Biết là người yêu của mình lại giở thói trẻ con nên Dung mỉm cười đáp lại em ấy: "Mười ba." Chớ trách Dung nói láo nói xạo, dỗ được em ấy vui nói xạo cũng được xem là nói xạo một cách ngoại lệ, nàng không hề muốn nói xạo. "Xạo." Hương nói nhưng lại không giấu được nét cười trên miệng mình, nghe người mình yêu cứng nhắc như vậy mà vẫn biết nịnh nọt mình, càng nghe càng cảm thấy phê rần cả người. Hai người họ cứ tình tứ trước mặt Hân làm cô ăn thức ăn đường ăn đến đắng cả tim gan. Cô tự nghĩ rằng nếu ngày đó mình nhận ra mình có thích chị ấy, liệu chị ấy có đáp lại cô? Có dịu dàng như vậy mà nhìn cô, mà len lén nắm tay cô dưới bàn ăn, mà dạ một cách đầy tình tứ, nhìn thấy ai cũng không để vào mắt như lúc này. Cô thấy chị ấy nắm tay Hương dưới bàn ăn, tuy là giả vờ bí mật nhưng hai người đều biến mất một bên tay, cô không thể nào không nhận ra. "Em hỏi cái này có hơi vô duyên, hai người quen nhau bao nhiêu lâu rồi?" Dung suy nghĩ một lúc, bắt đầu khai giảng là lúc hai người yêu nhau, đến nghỉ tết cũng tầm ba tháng hơn, thì ra yêu mà nàng nghĩ lâu ơi là lâu cũng chỉ mới ba tháng hơn, vậy mà nàng nghĩ nàng yêu Hương cũng được ba mươi năm rồi. "Ba tháng hai mươi ngày." Câu này là Hương trả lời mà không cần Dung nói, ngày nào yêu nhau Hương nhớ rất rõ, bao nhiêu ngày bao nhiêu giờ cũng không ai rành bằng nàng. Nghe có vẻ như Dung dành chú ý nhiều hơn cho cuộc tình này nhưng Hương ghi nhớ sâu đậm không kém. Ba tháng hai mươi ngày, quay ngược lại quãng thời gian Hân lên đây hai người đã quen nhau rồi. Hân cười buồn, cho dù lúc đó cô phát hiện ra mình thích chị thì chị cũng đã yêu người ta rồi, làm gì còn một chút cơ hội nào. "Hai người có dự định gì không?" "Có chứ." Hương mỉm cười trả lời. Cô còn đợi sau khi mình hoàn tất chương trình đại học xong sẽ kêu ba mẹ đến đàng hoàng mà cưới Dung, chuyện đám cưới nữ nữ ở dưới quê cũng không thiếu, đếm sương sương cũng có ba cặp tổ chức đám cưới mời người lớn ăn cỗ rồi, tuy không được kí tên vào giấy nhưng mà cũng được xem là vợ chồng đã ra mắt hai bên. Hương muốn Dung là người bên cạnh mình một cách hợp thức, không muốn cứ không danh không phận bên cạnh nhau. Chủ yếu là Hương sợ Dung như hoa như ngọc của mình bị người ta câu mất. Mà Dung cũng không biết có chứ trong miệng của Hương là gì, em ấy còn chưa nói với nàng một lời nào, có dự định nào nàng cũng không biết được. Liệu có phải dự định về Sài Gòn không? Có phải dự định sẽ về quê chào ba mẹ Hương không? Dung đoán già đoán non nhưng đoán không ra. Tối đó khi ôm Hương Dung có hỏi lại vấn đề này một lần nữa, em ấy chỉ cười hì hì rồi không trả lời nàng. Dung nói luyên thuyên chủ đề khác nhưng một lát sau lại quay về vấn đề cũ, hỏi thử Hương, Hương vẫn không trả lời nàng. "Rốt cuộc em dự định gì vậy? Dự định của hai người thì chị cũng nên biết phải không?" "Đúng rồi, dự định của hai người thì chị cũng nên biết." "Đúng rồi, nói cho chị nghe với..." "Dự định của em là..." Dung im lặng lắng nghe. "Là... tối nay sẽ cho mít chấm hạt tiêu" Dung cắn Hương một cái, đây là lần đầu tiên Dung dỗi quá mà cắn yêu Hương.
|
Chương 61: Không nỡ xa rời
"Ngày mai em về rồi, vậy mà còn chưa biết hôm nào chị mới về Sài Gòn được." "Chị về sẽ nói em." Từ buổi sáng hai người đã bắt đầu quyết tâm chinh phục đỉnh Pú Đao ở gần nơi Dung làm việc, khi hai người lên được điểm cao nhất, lúc này Dung như choáng ngợp với vẻ đẹp hùng vĩ của non nước Việt Nam. Đứng trên nơi cao nhất có thể gom gọn cả bầu trời vào trong mắt, hệt như giờ phút này nàng chính là bá chủ của trời đất này, phải là phúc phần thế nào mới có thể thấy được cảnh vật hùng vĩ đến thế. "Đẹp quá..." Hương không khỏi trầm trồ. "Đây là ngã ba sông Đà và sông Nậm Na..." Thật chất việc giao giữa hai con sông cũng không có gì quá đặc biệt, chỉ là ánh mặt trời từ trên cao chiếu xuống dòng sông tạo thành một khung cảnh tuyệt đẹp. Sông khéo léo tránh hai dãy núi mà tạo thành một hình chữ V lớn, trong ánh nắng càng đẹp muôn ngàn. "Em có cảm giác mình có được cả thế giới!" Hương nói mà như trẻ con reo lên khi tìm được thứ mình thích, giọng điệu vui vẻ như vậy làm Dung không thể không nhìn thêm, vừa nhìn em ấy luyên thuyên nói nàng vừa cười ngây ngô, em ấy nói gì nàng đều bỏ vào tai tất cả, khi em ấy nói chuyện bất giác khiến nàng cảm thấy thu hút, muốn nghe em ấy nói thêm. Bất chợt nàng đưa tay ôm lấy eo Hương, dụi đầu mình vào người Hương. Em ấy đang nói bỗng phì cười trêu nàng: "Sao vậy? Nhớ em lắm hả?" "Em có cảm giác em có được cả thế giới..." Dung ngước mặt mình lên nhìn đôi mắt đen láy của Hương, dịu dàng cười duyên: "Còn chị thì đang ôm cả thế giới..." Tim của Hương đập rộn trong lồng ngực, chị ấy lúc nào cũng có thể lay động trái tim của cô như thế. Chị ấy là giáo viên dạy Văn cho nên những lời nói đều rất hoa mỹ, khi chị ấy yêu cô chưa bao giờ ngưng nói những chuyện lãng mạn ngọt ngào cho cô nghe, cô càng nghe càng thấy chị ấy nói rất hay, vậy nên ước muốn của cô chính là cưới người phụ nữ có đôi môi ngọt ngào này làm vợ, mỗi ngày đều nói những lời ngọt ngào cho cô nghe. "Em yêu chị." Cô nhẹ nhàng hôn lên trán chị một cái, từ yêu này có vẻ quá thừa thãi với trái tim của cô lúc này. Thứ tình cảm cô dành cho chị còn sâu đậm hơn cả yêu thương, hơn cả là máu thịt, càng lúc càng cảm thấy si mê thứ tình yêu mỹ lệ này. "Chị cũng yêu em." Ngày nào cũng thế, ngày nào cũng nói câu yêu nhau vì sợ đối phương quên mất rằng hai người rất yêu nhau. Nếu hai người nói với người khác hai người chỉ mới yêu nhau ba tháng ắt hẳn mọi người sẽ cười và nói rằng hai người các nàng mới yêu nên cảm thấy như vậy, nhưng Hương biết rằng kể từ ngày yêu Dung, cả cuộc đời về sau đều gắn bó bên cạnh chị ấy, có thể bây giờ thời gian ngắn nhưng cô biết được rằng hai người sẽ bên nhau rất lâu, rất lâu. Ngày nào chị còn yêu cô, cô còn ở bên cạnh chị. Còn Dung thì hèn mọn không cần phải nhắc tới, nàng yêu Hương đến độ có thể cho Hương hết những thứ mà nàng có, nàng yêu và cần Hương, nhiều hơn em ấy có thể nghĩ. Đỉnh Pú Đao tiễn Hương ngày cuối cùng, sang ngày hôm sau cũng phải miễn cưỡng xa nhau. Hôm đó Dung mặc một chiếc áo phao màu hồng nhạt, đồ đạc giữ ấm cẩn thận cùng Hương đi ra nhà xe để tiễn Hương, hai người không ai bảo ai mà nắm tay đối phương thật chặt, chỉ sợ buông ra rồi rất lâu mới lại được nắm. Hương xốc lại ba lô trên vai của mình, dặn dò: "Chị về cẩn thận nhé? Về tới trường rồi phải nhắn em." "Chị biết rồi, em về đến Sài Gòn cũng phải nhắn chị." Hai người bịn rịn không rời hệt như hai chú chim non yêu nhau thắm thiết không muốn xa rời đối phương, Dung rất muốn được ôm Hương, được Hương hôn lên đôi môi của nàng âu yếm. Nhưng nơi này đông đúc đến vậy, nàng cũng biết ngại. "Về nhà phải ăn uống đủ bữa, không được giảm cân nữa nhé? Em ốm lắm rồi." Hương gật đầu: "Em sẽ ăn đủ ba bữa, chị cũng vậy nha." Cô cũng không ngờ chị sẽ trẻ con mà đưa ngón tay út ra trước mặt mình, Hương phì cười, cũng đưa ngón tay của mình ra móc nghéo với tay chị. Hai người lập ra một ước định đó chính là cho dù không có đối phương cũng phải sống tốt, để một ngày gặp lại sẽ gặp trong trạng thái tốt nhất. "Hương chưa đi chị đã nhớ Hương rồi..." Đôi mắt của Dung phiếm hồng, người yêu còn chưa đi đã nhớ đã thương đến muốn rơi nước mắt, nàng cũng muốn tự cười bản thân mình không có chút giá nào. "Nhớ em thì mau về với em, nhà mình vẫn y như khi chị đi, đợi ngày chị trở về." Thấy người yêu sắp khóc nên Hương đưa tay ôm lấy chị ấy vào lòng mình, mặc cho ở đây người khá đông. Chị ấy áp mặt mình vào áo khoác của cô nhẹ nhàng như một cánh phượng vô tình rớt trên vai áo cô ngày hè, mái tóc dài của chị thả ở sau lưng yên lặng như một suối tóc đen tuyền huyền bí, cô đưa tay vuốt mái tóc mềm của chị mà dỗ dành: "Mau về với em, em không nỡ xa chị." Ôm nhau một lúc lơ xe cũng thông báo là sắp đến chuyến về Hà Nội khởi hành lúc ba giờ chiều, Hương buông chị ra, bưng hai gò má ướt đẫm của chị lên trêu đùa: "Coi chị khóc như mèo mưa rồi..." "Em lên xe đi..." Cảm nhận ngón tay của Hương di trên má mình, Dung còn rơi nước mắt nhiều hơn, còn chưa xa người yêu, người yêu còn đứng trước mặt mà nàng tưởng rằng đã xa nhau từ muôn kiếp, không còn cơ hội gặp lại. "Ngoan nè, để em lau nước mắt cho, đừng khóc nữa em thương." Hương vừa lau một giọt chị lại tiếp tục rơi nước mắt, cô nở một nụ cười trêu, chọc cho chị ấy không khóc nữa. "Được rồi, em lên xe đi." Dung tự lau nước mắt cho mình mà nở một nụ cười tươi tắn, em ấy bắt đầu đi xa, cuộc hành trình nào cũng là một cuộc hành trình đem cả mạng sống ra đổi, nàng đều muốn cầu bình an cho em ấy, khóc lóc chỉ sợ em ấy đi đường không may. Hương nghiêng người hôn lên má chị một cái, vẫy tay chào chị rồi leo lên xe. Cô nằm nghiêng người trên ghế đắp một cái chăn mà nhà xe chuẩn bị sẵn, lẳng lặng rớt nước mắt vì nhớ thương. Ban nãy cô thấy chị khóc mà không dám rơi nước mắt, cô sợ chị lo lắng cho mình, vậy nên chỉ dám tự mình khóc. Chẳng có buổi biệt ly nào mà không khiến lòng người khó chịu, người mình thương bỏ lại nơi đây để trở về, ai có thể không nhớ không thương, không sầu không tủi? Chỉ một lần này để chị rời xa mình, cô nhất định không cho phép chị đi xa như vậy nữa, dù chị đi đến chân trời góc bể nào cũng phải mang cô theo cùng. Vì chị ấy là chốn dung thân của cô, phải có chị thì nơi đó mới là nơi an yên, phải để chị ở bên thì cuộc đời của cô mới viên mãn. "Chị về tới trường rồi, cũng có mua đồ ăn rồi..." "Lát nữa đến sân bay em cũng ăn." Hương nhắn lại. Cô giấu chị rằng mình không đi máy bay về, bởi vì cô chọn đi xe lửa cho đỡ tiền hơn một chút. Cô muốn để dành tiền cho căn nhà nhỏ của hai người, để một ngày chị có thể bình an bên cạnh cô, cũng là để có một ngày cô có thể mạnh dạn mà nói với chị rằng: "Để em nuôi chị." "Em đi đường cẩn thận, hãy vì chị mà bảo trọng." Đôi khi Hương còn nghĩ bản thân mình không xứng với tình cảm trong lành này của chị.
|
Chương 62: Sinh nhật chị Ngọc
Một tháng rồi lại một tháng trôi qua, Hương vẫn phải đi làm tiết kiệm tiền để lặn lội đi thăm người thương, cả năm chỉ mong đến một mùa tết để được gặp chị. Học sinh đã nghỉ hè xong chị cũng chưa về, vậy nên cô vẫn nghĩ chị sẽ dạy thêm vào năm sau. Vậy nên vì mối tình cách xa nhau như thế mà Hương để dành tiền cật lực, để có thể lên gặp chị mà dốc hết cả nửa năm tiền làm lụng của mình. Vừa làm xong thì thấy điện thoại báo có cuộc gọi nhỡ của chị Ngọc, gọi hết thảy hai cuộc, tính của chị Ngọc không hay gọi nhiều, chỉ gọi một cuộc đủ để đối phương biết mình đang cần kiếm đối phương. Lần này chị Ngọc gọi những hai cuộc gọi. "Em nghe ạ?" Đúng như Hương đoán không phải chị Ngọc gọi mà là chị My gọi cô, giọng điệu lúc nào cũng như đang giỡn chơi: "Nhóc con, tối mai sinh nhật chị Ngọc, nhớ đến chơi." "Ngày mai sinh nhật chị Ngọc ạ?" Chị Dung có kể với cô rằng có một hôm sinh nhật chị Ngọc, chị phải cùng chị ấy vào khách sạn bắt ghen chị My, hóa ra là ghen nhầm, lúc đó Hương vẫn chưa biết chị Ngọc là ai. Lần này chị ấy và chị My không đãi riêng nữa mà chọn đãi sinh nhật, cũng hay, dạo gần đây Hương cũng không có bạn bè gì cùng cô đi ăn đi chơi. Mặc dù các chị rủ cô đi chơi có hơi già một xí. "Ở đâu ạ chị?" "Cũng không đãi gì nhiều đâu em, nhà hàng X, ghé qua lúc tám giờ tối nha." "Dạ." My dặn dò: "Không cần mang theo quà cáp gì, chị Ngọc không thích nhận quà." Không phải không thích nhận quà mà là Ngọc không muốn Hương mua quà tặng mình, em ấy vất vả thế nào mới kiếm được tiền, không giống My con ông cháu cha nhà nàng, nàng không muốn nhận quà của em ấy. "Vậy thì ngại lắm." "Ngại cái gì mà ngại thím, cứ đến đúng giờ đi." Vì cũng trong giai đoạn nghỉ hè nên Hương nhảy việc ba tháng sang làm cho một shop bán hàng ở quận năm, làm full time từ chiều đến mười giờ tối, muốn đi Hương phải xin đổi ngày off với đồng nghiệp mới có thể đi vào buổi tối. Vì ít khi nào Hương muốn đổi với lại cô là người hay làm giúp người khác nên khi đổi cũng dễ, muốn gì người ta đều cho. Tối hôm đó Hương mặt một bộ đồ mới toanh trong tủ, vì làm trong một shop bán hàng cho nên quần áo của cô mua được giảm giá, cô cũng hay mua một hai món nho nhỏ khi có lương như tự thưởng cho chính mình. Tự nhìn mình trong gương, cô thấy nét đẹp của tuổi thanh xuân đầy nhựa sống, nhìn thế nào cũng thấy rất khỏe khoắn. Cô lấy chiếc xe tàn tàn của chị chạy qua nhà hàng, dù sao chạy bằng xe máy cũng được hơn là chạy bằng xe đạp đến, dù sao nhà hàng ấy cũng là một nhà hàng kiểu Âu khá nổi tiếng ở thành phố. Hương vừa đi vừa suy nghĩ xem mình nên chúc mừng sinh nhật chị Ngọc thế nào, năm nay chị Ngọc bốn mươi ba tuổi, chúc sống lâu trăm tuổi liệu có bị chị My đập cho một trận không? Chị My còn nguyện chị Ngọc sống đến tận một ngàn tuổi. "Hay là chúc chị tuổi mới mọi sự may mắn, càng lúc càng xinh đẹp?" Hương vừa chạy xe vừa lẩm bẩm trong miệng, nghĩ mãi nghĩ mãi cũng không ra nên chúc cái gì cho phải. Quẹo qua phải chạy thẳng một chút là tới, chị My chỉ đường cô như vậy nhưng cô cũng không chắc lắm, chỉ có thể chạy chầm chậm để xem chỗ nào là nhà hàng chị ấy nói. Đến lúc thấy một biệt thự hoành tráng Hương mới hơi ngần ngại, mặc dù là đúng biển hiệu rồi nhưng cô vẫn không biết có phải nhà hàng ở bên trong biệt thự không? Vậy nên cô cẩn thận tấp xe lên lề, lấy điện thoại ra gọi cho chị My. Ở Sài Gòn hễ dùng điện thoại không cẩn thận đều có nguy cơ mất điện thoại như chơi, vậy nên Hương không dám xài quá lộ liễu, có một cái cùi bắp để nhắn cho vợ cô mỗi ngày cũng ok lắm rồi, cô không muốn bị ép buộc đổi điện thoại. "Chị ơi có phải quán ở trong biệt thự không chị?" "Đúng rồi, em đứng ở ngoài rồi đúng không?" Hương dạ một tiếng, chị ấy bèn bảo cô đứng yên để chị ra đón lên phòng đặt sẵn. Thấy đúng rồi Hương mới đem xe cho chú bảo vệ đem đi cất, chị Dung từng bảo với cô rằng chiếc xe ghẻ của chị rất khó phá khóa, không giống như những loại xe khác, nhưng Hương không tin lắm, chẳng qua là do xe chị ghẻ quá người ta không lấy mà thôi. Khổ thân cho chiếc xe bảy tám chục triệu của Dung bị xem là xe ghẻ, xe nàng đi vô tình té xe một lần thôi đã biến thành ghẻ lác trong mắt Hương. Chị My hôm nay mặc một chiếc váy hơi rộng với dáng chị ấy, có vẻ như chị ấy rất khiêm tốn, Hương cũng biết khoảng cách tuổi tác của chị My và chị Ngọc khá lớn, vậy nên chị ấy sợ trong sinh nhật của chị Ngọc mà tỏ ra xinh đẹp. Mặc dù chị My năm nay cũng ba mươi tuổi rồi nhưng chị ấy vẫn sợ mình nhìn còn trẻ, sợ chị Ngọc sẽ buồn, điều này Hương có thể hiểu cho chị ấy. Hai người đi lên một lầu, nơi này có vẻ không giống như một quán ăn đại trà lắm, trang trí rất có phong vị. Lên đến phòng Atlantis, My vừa cười nói vừa đẩy cửa phòng vào trong. Hương cũng vui vẻ đi theo chị ấy đi vào trong phòng, nhìn một lượt khắp phòng để chào mọi người thì vô tình thấy một người đang ngồi ở kế chị Ngọc, thấy cô, người ấy nhoẻn môi nở một nụ cười trìu mến. Hương không nhịn được mà hét lên một tiếng vui sướng, cô chạy lại thật nhanh để ôm lấy chị trong sự buồn cười của các người khác. Tiếng cười vang lên giòn giã, ngay cả cu Triết cũng cười hắc hắc trêu chị Hương la hét. "Chị về sao không nói để em đi rước? Trời ơi, hư!" Dung vẫn không nói gì mà chỉ cười, để vòng tay của Hương ôm nàng chặt như thể đang đo huyết áp cho nàng, càng lúc càng áp chặt. Mọi người cũng để yên cho hai người ôm nhau, còn vang lên tiếng chị Phương trêu chọc hai người. Ôm nhau đã đời rồi Hương mới nhấc một cái ghế lại ngồi bên cạnh Dung, nhân viên phục vụ mang vào một cái bánh sinh nhật lớn để chúc mừng sinh nhật chị Ngọc, lúc này mọi người mới lấy lại tinh thần buổi tiệc để hát chúc mừng sinh nhật chị ấy. Ngọc cũng rất vui vẻ mà thổi bánh, trong nhà cũng chỉ có mỗi mình My của nàng lo chuyện tuổi tác còn nàng thì cũng chẳng nghĩ nhiều, sau này cho dù có bảy mươi tuổi nàng vẫn mãi là bé Ngọc của My, nàng chẳng sợ già đi. Sau khi rôm rả ăn xong bữa sinh nhật, nhân viên mang lên một ít trái cây tráng miệng. Phương thấy dưa hấu bèn nhớ đến chuyện mấy hôm trước, vậy nên kể cho mọi người nghe: "Mọi người biết không mấy hôm trước tối em ăn dưa hấu rồi ngủ liền không súc miệng." "Gớm" My chen ngang. "Mày im cho chế kể." "Rồi sao?" Ngọc cũng hứng thú nghe câu chuyện quên đánh răng của Phương. "Thì sáng sớm em vào nhà vệ sinh đánh răng, phun nước miếng ra thấy đỏ au tưởng ho ra máu, kêu chị Thư chở đi bệnh viện thì bác sĩ bảo miệng dính dưa hấu tối qua." Thư nhịn không nổi nữa rồi, cô ôm bụng cười ha hả, nhớ đến hôm đó mặt bác sĩ đỏ như đít khỉ bảo rằng có bị gì đâu, chỉ là ăn dưa hấu xong không súc miệng còn giảng dạy cho Phương cách làm vệ sinh răng miệng, nhớ đến mà buồn cười không thôi. Hương cũng cười ha ha trong khi chị Dung có vui cũng cười nhẹ nhàng, trong lòng hai người lúc này nỗi nhớ mới là tất cả.
|
Chương 63: Chị sẽ là vợ ngoan
Tối đó thấy chị Dung đem đồ cất vào phòng trọ nhỏ xíu của hai người mà Hương vẫn chưa tin được, cô xông xáo giúp chị xếp cái này cái kia vào tủ vải, hệt như nếu cô mà không xếp lẹ có thể chị sẽ đi tiếp bỏ lại cô một mình ở Sài Gòn hoa lệ này. Dung để túi xách của mình trên đầu tủ, cởi đi chiếc quần jean bó bọc đôi chân thon thả của mình để thay ra một chiếc quần đùi ngắn, sau khi thay đồ xong mới đi lại gần giúp Hương cất quần áo vào tủ. "Để sáng mai xếp cũng được mà..." Đáng tiếc cho Dung mặc dù là giáo viên dạy Văn nhưng vẫn không phân tích được tâm lý của người mình yêu, nàng còn tưởng Hương thích cái gì cũng phải gọn gàng nên phải sắp vào tủ cho bằng được, không nghĩ đến việc em ấy vì sợ nàng lại bỏ đi mà đem quần áo của nàng cất giấu, không cho phép nàng rời xa em ấy nữa. Thấy nói không được Hương nên Dung ngồi cạnh em ấy xếp quần áo, hai người xếp tầm mười lăm phút là xong, lúc này Hương mới thở phào ra một hơi: "Xong rồi!" Xong rồi, là từ nay chị ấy cũng không được phép xa cô. Đồ đạc lần trước chuyển nhà chị ấy còn không thèm đem ra khỏi ba lô, cô còn ỷ y tưởng rằng chị lười nên không bày đồ ra, thì ra chị ấy đã xếp sẵn chờ ngày đi. Một lần ấy khiến Hương sợ hãi, nếu không đem đồ chị ấy cất đi cẩn thận cô sợ chị ấy sẽ bỏ cô mà đi. Cô cũng tự trách mình trẻ con nhưng giấc mộng chị ấy trở về đây rất đẹp đẽ, cô sợ mình chỉ mơ một hồi mà tỉnh lại. "Em hỏi chị mà chị không nói rõ ngày để em đi đón, chị có thấy mình hư không?" Dung hơi dựa người mình vào người Hương, tay nàng vòng quanh chiếc eo mảnh khảnh của Hương, âu yếm bảo rằng: "Dạ có..." Khi hai người yêu nhau Hương mới phát hiện ra rằng dáng vẻ của chị ấy giả vờ phục tùng cũng rất đáng yêu, khi chị ấy cảm thấy không khí có vẻ nặng nề chị ấy sẽ gọi gạ bảo vâng vô cùng lễ phép, khi hai người âu yếm với nhau, chị ấy cũng dạ rất ngọt. Chị ấy mềm mỏng đến nỗi Hương muốn nhũn cả người vì chị, nhưng cô biết chị không phải là một khối đậu hủ non mềm để mọi người tùy ý bóp nát, chị là một dòng nước thanh sạch, có thể uốn nắn cũng có thể ấm lạnh tùy vào nhân tình thế thái. Cô rất biết ơn vì chị yêu mình, trong lúc cô cũng phải lòng chị. "Đi đường xa có mệt không?" Dung hạ mi mắt của mình, gật đầu: "Đi đường xa có hơi mệt." Mặc dù mệt nhưng Dung vẫn phải ráng thức để tổ chức sinh nhật cho chị Ngọc, đến lúc này nàng cũng buồn ngủ đến mức díu chặt cả mi, chỉ mong được lăn ra mà ngủ. Hương hôn lên má Dung, bảo Dung ngồi ngoan để cô đi trải nệm ra cho chị ấy nằm. Vì diện tích phòng hơi nhỏ nên khi không ngủ nữa cô sẽ cất nệm lên trên tường, khi cần mới thả dây cho nệm xuống. Chị cũng không ngồi yên đợi một mình cô làm việc, chị đem gối mền đặt ở một góc lại, bày biện lên giường của hai người. Hai chiếc gối cặp, một chiếc chăn không quá dày cũng không quá mỏng, một chiếc gối ôm, đồ đạc không quá chiếm vị trí cũng không thiếu món nào. Sau khi trải nệm xong chị nằm bên trong giường hệt như ngày xưa hai người ngủ cạnh nhau, Hương đi lại gần cửa tắt đi ngọn đèn lớn, trong phòng chẳng còn một chút ánh sáng nào cả. Tính của Dung không ưa sáng, nếu phòng mà sáng quá nàng sẽ không ngủ được, Hương tập cho bản thân cũng ngủ giống như chị, để chị có thể thoải mái ngủ, mặc cho cô sợ bóng đêm vô cùng. Khi Hương nằm xuống giường, vừa chỉnh tư thế ngay ngắn cô đã nhận ra ngay chị đang nhích lại sát gần mình, lưng chị áp vào người cô ấm áp. Bất giác cô đưa tay ra ôm lấy lưng chị, tay đặt ở bụng chị dịu dàng: "Ngủ sớm đi em thương." "Hương ơi..." Giọng chị có hơi buồn ngủ, có vẻ như là buồn ngủ mà gắng gượng cho bản thân thanh tỉnh. Hương hôn nhẹ lên mái tóc chị, cho chị biết rằng cô vẫn còn đang thức. "Lần này chị về... chỉ sợ khó mà kiếm việc, chị sợ làm khổ em." "Không sao, em lo cho chị được mà." Em lo cho chị được mà, câu nói này nặng tựa Thái Sơn, ở tuổi nhỏ như Hương tiền ăn học còn không đầy đủ, lấy thứ gì ra lo cho chị? Cô tự trấn an bản thân mình, tự nhủ rằng vợ mình rất cần mình, vậy nên nói cô lo cho chị được chính là cố gắng lo cho chị sẽ được. Cô phải cố gắng hết sức mình, vì chị, cũng vì trái tim của chính mình. "Chị sẽ cố gắng tìm việc thật sớm, trong hai ba tháng sắp tới chị ngoan ngoãn ở nhà làm vợ em được không? Chị hứa chị sẽ không vô công rỗi nghề lâu đâu, nhưng cho chị thời gian... chị phải..." Còn chưa nói xong đã cảm thấy nụ hôn của Hương tới tấp hôn lên cổ nàng, hôn lên tóc, lên bả vai nàng âu yếm. Dung sợ em ấy không nghe nên hỏi lại lần nữa, Hương trả lời giống y hệt, còn bảo thêm rằng: "Vợ em, em sẽ lo được." "Cám ơn em." Thật ra Dung có sổ tiết kiệm tầm bảy trăm triệu, gần bốn trăm triệu là tiền đám cưới khách khứa đi ba mẹ không thèm lấy nên cho nàng, còn lại nàng đi làm hầu như không tiêu xài cái gì nên còn dư một ít, tất cả đều bỏ vào sổ tiết kiệm. Dung để sổ tiết kiệm này để phòng thân khi bệnh tật, nhưng nàng nghĩ lại rồi, hai người phải mua một căn nhà nhỏ chứ không thể ở nhà trọ mãi như vậy được. Nàng cũng muốn thử Hương một chút xem em ấy có thể ở bên nàng lúc tiền bạc đầy đủ, cuộc sống sung túc được, liệu em có thể ở bên nàng khi cả hai người nghèo khó hay không. Vì quãng thời gian sau này nàng sẽ làm phiền em ấy rất nhiều, nếu có tính xấu nàng nghĩ em ấy nên lộ ra vào lúc này. "Hai đứa mình có cháo ăn cháo, có cơm ăn cơm. Chị có chê đi cùng em nghèo khổ không?" Hương nói vậy nhưng cô cũng không bao giờ nỡ để chị ngay cả cơm cũng không có mà ăn. Cho dù là bản thân có đói thế nào cô cũng sẽ nhường đồ ăn của mình cho chị, vì chị so với bản thân cô thì quan trọng hơn nhiều. "Chị không có, em còn chưa chê chị phiền phức mà" Dung nghe vậy mới không hài lòng, nàng xoay người lại nhìn Hương, trong bóng đen đậm đặc của màn đêm nàng vẫn nhìn ra đôi mắt của em ấy, chúng trong lành như nắng buổi sớm khiến nàng không khỏi chìm đắm. Có lẽ tình yêu là như thế này, biết yêu đối phương là rơi vào biển lớn lênh đênh nhưng vẫn không chịu được mà cho một bàn chân xuống thử xem nông sâu của nước, kết quả và rơi vào, chìm đắm đến muôn ngàn kiếp cũng không thể nào dứt ra được. "Vậy thì chúng ta cùng cố gắng nhé?" "Được!" Hai bàn tay nắm lấy nhau, mười ngón tay đan vào nhau dịu dàng, hai người lặng lẽ dựa vào nhau. Mặc dù trên đời này có rất nhiều thứ hay ho hơn tình yêu, tỉ như đi chơi game rất vui, đi karaoke, đi mua sắm, xem phim cùng bè bạn, Hương chọn từ bỏ thú vui cùng bè bạn để kề cạnh bên người yêu, cho dù cho cô một ngàn cám dỗ nữa cô cũng không bỏ chị ấy bơ vơ một mình. Dung vì Hương mà từ bỏ cha mẹ mình, từ bỏ những chiếc áo dài mà nàng yêu thích, bỏ lại mái trường cùng các em học sinh là lý tưởng của nàng từ khi nàng còn nhỏ, cho dù cho nàng thêm một ngàn chướng ngại nữa nàng cũng sẽ vì Hương mà vượt qua, chỉ cần Hương nắm lấy tay nàng. Tay đan vào tay, lời thề sẽ nên duyên cầm sắt là lời thề mãi mãi về sau.
|
Chương 64: Giấu cô giáo ở nhà
Đúng như Dung nghĩ, ba mẹ của nàng chặn hết mọi đường xin việc của nàng, nếu muốn tiếp tục dạy những trường cấp hai cấp ba phải nói với cha mẹ nàng một tiếng, biết đường mà quay về nhận lỗi. Nàng không quay về nhận lỗi vì nàng biết họ sẽ dùng mọi cách để khiến nàng quay lại với Quân, nàng muốn tự do, tự do đó chỉ có thể đổi lại bằng cách chống lại sự quản lý của ba mẹ. Mà sự chống đối đó có thể khiến Dung túng thiếu, khiến nàng và Hương phải sống thật khổ sở. Nhưng nàng cần Hương, so với việc sống thật khổ sở với việc sống thiếu Hương, nàng thà rằng mình đi ăn xin còn hơn.. Tổng cộng mấy hôm nay Dung đã đi hết năm trường mà nàng biết để xin một chân việc, nhưng trường nào cũng từ chối nàng, lý do đầy đủ hết cả. Dung cũng không oán không trách, chỉ buồn bã chạy xe ra về. Không ngày nào Dung không tích cực kiếm việc để cùng phụ giúp với Hương, nàng còn nghĩ nếu một ngày không thể làm giáo viên được nữa nàng có thể đi làm nghề khác, bỏ nghề mặc dù rất buồn nhưng nàng cũng không còn cách chọn nào khác. Nàng muốn sự tự do. Khi nàng về đến nhà cũng là buổi chiều, nàng thả người lên giường ngủ một chút, sau khi ngủ một giấc ngắn dậy mới đem quần áo trong thau đi giặt. Nếu đã vô công rỗi nghề rồi nàng nên giúp Hương quán xuyến chuyện nhà cửa một phen, không thể để Hương vừa mệt việc bên ngoài vừa phải lo việc nhà cho nàng. Đồ đạc giặt xong Dung mới mang lên sân thượng phơi, phơi xong mới đi bộ ra chợ mua ít rau củ về nấu cơm cho Hương ăn, nàng biết tầm mười giờ em ấy mới làm xong trở về, nhưng nàng vẫn muốn chuẩn bị cơm canh nóng sẵn chờ em ấy về ăn, cho dù em ấy đã ăn ở bên ngoài hay chưa. Nàng nấu canh soup với sườn non, chiên trứng với thịt bằm, chỉ hai món đơn giản cho buổi chiều. Khi nêm nếm Dung cố tình không dùng bột ngọt nữa, từ nay về sau nàng hạn chế Hương ăn bột ngọt, dù sao ăn nhiều cũng không tốt. Nàng đứng hơi dựa người mình vào kệ bếp, tay khuấy khuấy nồi canh rồi múc ra một muỗng nếm thử, rất vừa vị với nàng, vậy nên nàng đợi nó sôi thêm vài dạo nữa mới tắt. Đợi đến tầm mười giờ hai mươi cũng nghe tiếng cửa lạch cạch mở ra, Hương theo thói quen dắt xe vào nhà, hình như quên mất trong nhà còn có một cô vợ hiền. Khi nhận ra trong nhà mình có một cô giáo, Hương bèn nhoẻn miệng cười thật tươi, vậy mà cô quên mất. Chị ấy đứng ở trong bếp bắt đầu hâm nóng canh lên, cô dắt xe xong đi lại sau lưng chị, vòng tay ôm lấy eo chị dịu dàng. "Nấu cái gì đó?" "Canh." "Chị nhớ em không?" Dung phì cười nhè nhẹ: "Nhớ chứ, nhớ rất nhiều." "Em cũng nhớ chị" Hương dụi dụi mặt mình vào sau lưng chị ấy, bao nhiêu mệt mỏi một ngày cũng tan biến vào hư không, chỉ cần có chị, chỉ có thuốc chữa lành là chị mới có thể khiến cô bình an đến vậy. Sau khi ôm ôm ấp ấp xong Dung đuổi Hương đi tắm thay đồ, nàng dọn cơm ra giữa nhà cẩn thận xới hai chén cơm cho hai người. Khi Hương tắm xong đã thấy cơm nước chờ sẵn, thì ra cảm giác có vợ như vậy thật tuyệt, thảo nào người ta lại rủ nhau thành gia lập thất, vợ con đuề huề. "Hương đi làm mệt không? Chị nói với chị Ngọc rồi, rảnh chị sẽ sang quán hát lại, em xin việc khác nhẹ hơn nha." Nếu chị ấy đi hát thì tầm mười giờ mới về đến nhà, nhà cửa sẽ lạnh lẽo biết mấy. Hương xụ mặt, ý đồ không vui hiển thị rõ ràng. "Sao vậy?" Dung đưa bàn tay mình đỡ lên gương mặt xụ xuống của Hương, nhỏ giọng hỏi. "Em nghĩ về nhà không thấy chị ngay sẽ buồn lắm." Dung cười: "Chị sẽ về bên em ngay mà, cho dù chị đang ở bất kì đâu, chỉ cần có cơ hội chạy về bên em chị sẽ chạy về ngay." Hương cũng giả vờ một nụ cười, hai người tiếp tục ăn cơm. Cô nghĩ nếu mình đủ tiền bạc có thể đem chị ấy để ở nhà thì tốt, chị ấy sẽ chờ đợi cô mỗi khi cô đi làm về, ôm lấy cô, dịu dàng cùng cô ăn cơm, cảm giác đó chẳng khác gì thứ mà người đời thường gọi là thiên đàng. Nhưng cô không thể nào giữ chị cho riêng mình được, chị quá tài giỏi để có thể chịu bức ép như thế này, chị ấy không nên vì cô mà chôn chân ở một nơi. "Hương ơi, sao da em dạo này vàng đi vậy? Có phải đi làm không mặc áo khoác không?" Dung cầm cánh tay nhỏ nhắn của Hương lên mà xem, rõ ràng là so với dáng vẻ trắng trẻo hôm trước thì em ấy xuống hẳn một tông da, có phải là vì nàng mà đi sớm về hôm không? Nắng còn không kịp mặc áo khoác. Hương cười khì: "Chắc vậy á, mấy nay tự nhiên trời nắng giòn lắm, đen thùi lùi rồi." Dung xót xa nhéo mũi Hương, còn dặn gì mà phải mặc áo khoác kẻo ung thư da. Mỗi lần Dung giảng dạy gì đó cô đều phải vâng dạ mà nghe, đó là lúc chị ấy dùng thân phận giáo viên ngày trước để dạy cho cô, không nghe không được. "Ngày mai mặc áo khoác trình diện chị rồi hẵng đi nha..." "Em biết rồi mà." Sau khi ăn xong Dung đưa tay dọn hết chén dĩa xuống dự định sẽ đi rửa, nhưng cô nhìn Hương, biết mình rửa bây giờ thế nào em ấy cũng dành nên bảo rằng để đó sáng mai rửa, em ấy đi làm đủ mệt rồi. Mà Hương cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ rằng chị giáo hôm nay hơi lười nên không muốn rửa, cô biết tính chị ấy làm gì cũng phải gọn gàng sạch sẽ nên chén bát sẽ rửa ngay trong ngày, có điều hôm nay chị lười. Cô đi lại gần cửa tắt đi cái đèn lớn, căn phòng lại tràn ngập trong màn đêm tăm tối. Hương theo thói quen mà trở lại giường, phát hiện chị đã nằm sẵn ở đó rồi nên giả đò cười hì hì: "Ái chà chà, xem mỹ nhân ăn có ngon không nha." "Lớn rồi mà còn nháo!" Dung mím môi mỉm cười. Khi Hương vừa nằm xuống giường Dung đã xoay người lại, ngồi dậy ép buộc em ấy phải nằm đưa lưng cho mình. Tay nàng chạm vào hai bả vai của Hương, nhẹ nhàng xoa bóp nhấn huyệt cho em ấy. "Ế, không biết vợ em còn biết mát xa..." "Ngày xưa trước khi lấy chồng có đi học, đợi lấy chồng về mát xa cho chồng." Nghe được như vậy mà Hương đã ghen tuông đến mờ mịt, thì ra là học để mát xa cho anh hai cô, hèn chi mới thành thục như thế. Gương mặt nhỏ của Hương cũng xám xịt hết lại, cảm giác ghen tuông khiến mũi cô miệng cô đều bị chua chua, khó chịu không tả. Như hiểu được cô đang nghĩ gì, chị nói: "Trước giờ chưa từng mát xa cho anh hai em, bớt ghen tuông bừa bãi đi." Hắn còn sợ không cách xa nàng một ngàn mét, làm sao cho nàng có cơ hội gần gũi để mát xa như vậy. Sau đám cưới hắn từ từ tạo ra lý do để xa cách, còn nàng thì ngày càng quen với nhịp sống như vậy, rốt cuộc không thể nào thực hiện mát xa được, học cũng chỉ là lý thuyết. "Ai ghen tuông bừa bãi đâu!" "Ừ, không có đâu..." Dung nhẹ nhàng nhấn vào vai Hương, khiến em ấy thỏa mãn mà rên lên một tiếng. Hương khen: "Vợ em giỏi nhất, đỡ tốn tiền đi mát xa..." "Có đi quán mát xa sao?" "Chưa đi." Dung dịu dàng nói: "Vậy đừng đi, ở nhà chị mát xa cho, đừng để người khác chạm vào vai em..." "Ngốc quá."
|