Ngự Tỷ Phách Ái Chi Bao Dưỡng
|
|
Chương 87: Tò mò
Gần 8h, Trương Tử Mộng rốt cuộc ấn vang chuông cửa, Tô Lâm mở cửa ra, lạp Trương Tử Mộng tiến vào, sau đó đóng cửa lại, hỏi Trương Tử Mộng:"Thế nào? Không khí không sai đi?" Trương Tử Mộng tiến vào, thấy nhà không có bật đèn, chỉ có ngọn nến lay động, hai chiếc cốc thủy tinh trên bàn càng thêm trong suốt, không khí xác thực rất lãng mạn, nhưng bày ra như vậy để làm chi? Nàng hồi đầu xem Tô Lâm, lại phát hiện cô chỉ mặc áo ngủ tơ lụa mỏng manh màu trắng, áo ngủ kia kề sát ngực, tuy rằng không rõ, lại có thể dễ dàng phát hiện hai điểm nổi lên, nàng lập tức liền đoán được Tô Lâm là thả rông, Trương Tử Mộng mất tự nhiên đỏ mặt, hỏi:"Tô tỷ, chị đây là......" Khoảng cách gần như vậy, Tô Lâm có thể phát hiện Trương Tử Mộng thẹn thùng, nhưng cô lại thản nhiên cực, nếu Trương Tử Mộng không ngại, cô thậm chí có thể ngay cả áo ngủ cũng không mặc cùng Trương Tử Mộng nói chuyện phiếm, cô xem ra, thân thể mà thôi, mọi người đều y chang nhau, liếc mắt một cái cũng sẽ không thiếu một miếng thịt. Tô Lâm lôi kéo Trương Tử Mộng đi đến sô pha, nói:"Hôm nay em tìm tôi uống rượu, đương nhiên phải long trọng nha." Chờ Trương Tử Mộng tọa hạ, Tô Lâm đã ngồi xuống bên cạnh nàng, nâng lên một chân, khoác lên chân kia, hai chân giao nhau, cũng không để ý động tác đó khiến đôi chân lộ ra, làn da trắng nõn có điểm chói mắt. Trương Tử Mộng nhìn đến ngây người, tuy rằng đều là nữ nhân, nhưng Trương Tử Mộng lại giống Trương Tử Hề, cùng sinh ra ở Trương gia, cùng chịu Trương gia giáo dục, cho nên đều là nữ nhân bảo thủ, sắc mặt nàng đỏ lên, mất tự nhiên ngẩng đầu lên, cố gắng không nhìn tới đôi chân ngọc ngà kia. Tô Lâm vô ý cười, lại tự nhiên quyến rũ, cô mở ra bình rượu đỏ, cúi xuống thân mình vì hai người rót rượu, Trương Tử Mộng cũng không chú ý áo ngủ rộng thùng thình kia, thấy Tô Lâm bên trong trần trụi, nàng đột nhiên cảm thấy, mình đêm nay không nên tới đây. Tô Lâm cầm lấy một ly rượu, đưa cho Trương Tử Mộng, không cố ý lại quyến rũ cười, nói với Trương Tử Mộng:"Đến, ly thứ nhất." Trương Tử Mộng lúc này trong lòng mất tự nhiên, gật gật đầu tiếp nhận, cùng Tô Lâm nhẹ nhàng huých một chút, liền một ngụm uống cạn, sau đó lại nhìn ly rượu trống rỗng không nói lời nào. Tô Lâm cũng uống tẫn một ly rượu, sau đó nhìn Trương Tử Mộng nói:"Mộng Mộng, hôm nay em tìm tôi, hẳn là có chuyện gì muốn hỏi tôi?" Trương Tử Mộng kinh ngạc nhìn thoáng qua Tô Lâm, chẳng lẽ biểu tình của mình rõ ràng vậy sao? Tô Lâm có thể liếc mắt một cái liền nhìn ra? Bất quá nghĩ lại một chút, Tô Lâm xét về phương diện giao tế, xác thực lão đạo hơn mình, hơn nữa trong lòng mình đúng là có điểm loạn, cho nên cũng hiểu được nước chảy thành sông. Kỳ thật Trương Tử Mộng không biết, cũng không phải biểu tình của nàng có sơ hở, mà là bởi vì chiều nay Tô Lâm mạc danh kỳ diệu thu được tin nhắn của Trương Tử Hề: Đêm nay Tử Mộng hỏi chị cái gì, không cần giấu giếm, cứ nói thực tế là tốt rồi. Cho nên Tô Lâm mới có thể trực tiếp hỏi. Trương Tử Mộng cũng không nói chuyện, cầm lấy bình rượu cấp Tô Lâm rót một ly, lại giúp mình rót tràn đầy một ly, huých ly của Tô Lâm, sau đó lại là một ly rượu đi xuống, nàng cần một chút thời gian, hảo hảo suy tư vấn đề này nên hỏi thế nào. Buông ly rượu, Trương Tử Mộng hỏi:"Tô tỷ, chị biết Chu Tư Y không?" Hỏi như vậy, Trương Tử Mộng xem ra là tốt nhất, nếu Tô Lâm biết chuyện này, cũng sẽ biết luôn Chu Tư Y, nếu Tô Lâm không biết, cũng không tiết lộ bí mật của Trương Tử Hề. Tô Lâm thật sâu nhìn Trương Tử Mộng một cái, nguyên lai là vì chuyện này, khi Trương Tử Mộng nói ra cái tên "Chu Tư Y", cô cũng đã rõ nàng muốn nói ai, kỳ thật cô chỉ thấy có Chu Tư Y một lần, nhưng lại nhớ rõ như vậy, bởi vì đó là chuyện của Trương Tử Hề. Nhớ tới tin nhắn của Trương Tử Hề, Tô Lâm một bên vì hai người rót rượu, một bên thật thẳng thắn đáp:"Biết." Quả nhiên Tô Lâm biết, Trương Tử Mộng thầm nghĩ trong lòng một câu, nhìn Tô Lâm uống xong một ly rượu, tiếp tục hỏi:"Vậy chuyện của chị tôi và cô ta, chị cũng biết?" Tô Lâm gật đầu. Sau đó hai người đều trầm mặc, ba ly rượu đi xuống, mặt Trương Tử Mộng đã ửng đỏ, tốc độ cũng chậm dần, một ngụm lại một ngụm uống hết rượu dịch màu đỏ, trong lòng lại không rõ. Tô Lâm cũng không nói, cô biết Trương Tử Mộng cần thời gian, cô một bên uống rượu, một bên im lặng nhìn Trương Tử Mộng. Một bình rượu rất nhanh liền uống xong, Tô Lâm đứng dậy, đi đến tủ rượu một lần nữa tuyển rượu, lần này cũng không phải rượu đỏ, mà là Vodka. Cô cảm thấy Trương Tử Mộng hẳn là cần túy một chút, tựa như mình, gặp chuyện gì đều tìm nam nhân kích thích một chút trước, sau đó lại túy một hồi, đến khi thanh tỉnh, đầu óc có thể tỉnh táo đi phân tích. Xuất thân ở kinh thương thế gia như Trương gia, uống rượu không cần lý do, ngay cả Trương Tử Hề đều uống được, chẳng qua Trương Tử Hề không thích mà thôi. Trương Tử Mộng uống xong một ly rượu Vodka, cẩn thận cảm thụ được vị cay bất đồng với rượu đỏ, nghĩ nghĩ, thật sâu nhìn Tô Lâm hỏi:"Cô ta xứng sao?" Tô Lâm cười cười, cô có thể nghe hiểu Trương Tử Mộng hỏi là Chu Tư Y có xứng với Trương Tử Hề không, vấn đề này cô đã sớm có đáp án, cười đáp:"Xứng." "A? Tô tỷ, vì cái gì? Chẳng lẽ chị hiểu cô ta?" Trương Tử Mộng không nghĩ tới Tô Lâm sẽ trả lời nhanh như vậy, kinh ngạc hỏi. Tô Lâm tùy ý tựa lưng vào ghế ngồi, lay động ly rượu trong tay, nhìn rượu dịch lắng đọng, thủy chung vẫn duy trì nụ cười: "Tôi không hiểu Chu Tư Y, nhưng tôi hiểu Trương Tử Hề. Xứng hay không chúng ta không có quyền bàn luận, mặc kệ là ai, Trương Tử Hề thích, tôi sẽ cho là xứng." Trương Tử Mộng thật sâu nhìn Tô Lâm, hồi lâu sau mới nói:"Tôi rốt cuộc biết, Tô tỷ như vậy, mà chị tôi vẫn nguyện ý cùng chị làm bằng hữu." Lời này nói trắng ra, trắng ra đến mức đả thương người, đơn giản là Trương Tử Mộng nghe Tô Lâm nói như vậy, vì Trương Tử Hề có bằng hữu như vậy mà cảm động may mắn, nhưng đồng thời, Trương Tử Mộng lại giống Trương Tử Hề, không thích người quá mức tùy tiện, cho nên nàng cũng thầm oán Tô Lâm hành vi phóng đãng, Tô Lâm vì sao không yêu quý bản thân...... Hơn nữa Trương Tử Mộng bởi vì uống qua rượu, đầu óc so với bình thường phấn khởi hơn, cho nên nàng mới có thể khẩu không trạch ngôn tưởng kích thích Tô Lâm một chút. Tô Lâm không đáp lời, ánh mắt có điểm trống rỗng nhìn địa phương đèn chiếu không tới, có vẻ hắc ám, cô không trách Trương Tử Mộng, lại tự trách mình, nhưng Trương Tử Mộng không biết cô cũng rất thống khổ, cũng không phải cô muốn như vậy, chỉ là bởi vì...... Cai nghiện không xong mà thôi, tựa như kẻ hút thuốc rõ ràng biết thuốc lá có hại cho sức khỏe, lại không bỏ được, đồng dạng đều là một loại ký thác tinh thần. Không khí nặng nề, hai người trầm mặc uống rượu, một ly lại một ly. "Tô tỷ, yêu một người là cảm giác gì?" Trương Tử Mộng đã sắp say, nghĩ đến Trương Tử Hề thế nhưng có thể bởi vì Chu Tư Y mà lộ ra nụ cười thiệt tình nàng chưa bao giờ gặp qua, nhịn không được tò mò hỏi. Say không chỉ có Trương Tử Mộng, Tô Lâm bởi vì câu nói vừa rồi, trong lòng trầm trọng, uống nhiều hơn Trương Tử Mộng, cô liếc nhìn Trương Tử Mộng, cười đến càng thêm quyến rũ, trêu ghẹo:"Như thế nào? Tiểu nha đầu cũng tư xuân?" Trương Tử Mộng rất muốn biết đáp án, bởi vì nàng chưa bao giờ trải qua, hơn nữa lại vì Trương Tử Hề, nàng thật sự tò mò, nhìn xem Tô Lâm, không hứng thú với trò giễu cợt của cô, chấp nhất chờ đợi đáp án. Tô Lâm gặp Trương Tử Mộng như vậy, cũng không nói giỡn nữa, thở dài một hơi nói:"Đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết. Ở trong thế giới của tôi, chưa từng có hai chữ 'tình yêu.'" Rượu có thể làm tăng dũng khí, có thể làm cho một người nói ra những lời bình thường không dám nói, có thể làm cho người ta hỏi ra những vấn đề đáng xấu hổ, Trương Tử Mộng trực tiếp hỏi:"Vậy Tô tỷ có cùng nữ nhân làm qua chưa? Là cảm giác gì?" Tô Lâm kinh ngạc nhìn Trương Tử Mộng, cô không nghĩ tới Trương Tử Mộng sẽ hỏi mấy vấn đề này, sau đó cảm thấy buồn cười "khanh khách" cười ra tiếng. Trương Tử Mộng bất mãn, nàng nhíu mày chờ Tô Lâm, nói:"Tô tỷ, tôi không giỡn, trả lời tôi." Tô Lâm ngưng cười, nhìn Trương Tử Mộng, cũng thật sự hồi đáp:"Có, không có cảm giác gì." Xác thực, Tô Lâm cũng từng tìm nữ nhân làm tình, nhưng cũng không phải vì ngoạn chán nam nhân, muốn tìm nữ nhân hưởng lạc, lúc ấy cô cũng đồng dạng tò mò Trương Tử Hề vì cái gì lại lựa chọn một cô gái, cho nên mới tìm nữ nhân thử xem cảm giác mà thôi. Trương Tử Mộng nghe xong, nhíu mày suy nghĩ sâu xa, vì cái gì đồng dạng là nữ nhân, Trương Tử Hề có thể yêu thương Chu Tư Y, mà Tô Lâm cùng nữ nhân làm lại không có cảm giác đâu? Trương Tử Mộng không thông, chẳng lẽ Trương Tử Hề là trời sinh? Vậy mình đâu? Có thể hay không...... Tô Lâm nhìn Trương Tử Mộng nhíu mày suy nghĩ, cảm thấy buồn cười, hỏi:"Rất ngạc nhiên?" Trương Tử Mộng theo bản năng gật đầu, sau đó tiếp tục đắm chìm tự hỏi. Uống rượu, vui đùa, sẽ trở nên không có chừng mực, không còn lý trí. Tô Lâm quyến rũ bới móc thiếu sót, phong tình vạn chủng, cố ý khàn khàn nói:"Nếu muốn biết...... Tôi có thể giúp em." Giúp? Giúp như thế nào? Trương Tử Mộng nhất thời không hiểu Tô Lâm nói gì, ngờ nghệch nhìn Tô Lâm: "Giúp như thế nào?" Tô Lâm cười khẽ, thân thể thiếp thượng thân thể Trương Tử Mộng, nhẹ nhàng thổi một hơi bên lỗ tai Trương Tử Mộng, nói:"Giúp như vầy nè......" Tô Lâm tại phương diện này rất có kinh nghiệm, cô biết cách đi khơi mào dục vọng của nữ nhân, đột nhiên ôm lấy Trương Tử Mộng, đem thân thể của mình càng thêm thiếp khẩn Trương Tử Mộng, nhẹ nhàng hàm vành tai Trương Tử Mộng, mút vào. "Ưm......" Trương Tử Mộng khi nào thì chịu qua đối đãi như vậy, kích thích như vậy, nàng lập tức kìm lòng không đậu khinh ngâm ra tiếng, thân thể giống như biến thành nước, không còn một tia khí lực, hơn nữa còn bị Tô Lâm khiêu khích, làm cho nàng ý thức dần dần mơ hồ, nhắm mắt lại cảm thụ cảm giác phiêu phiêu. Trương Tử Mộng không giống với những nữ nhân Tô Lâm từng đem về nhà, trên người bọn họ nực nồng nước hoa,trên người Trương Tử Mộng cũng có mùi, nhưng đó là mùi thơm cơ thể, mùi vị này Tô Lâm không biết hình dung thế nào, cô chưa bao giờ ngửi qua hương vị nào tốt như vậy, rất nhẹ, cũng rất dễ ngửi, có cảm giác tươi mát tự nhiên. Đây là hương thơm của nữ nhân chưa bao giờ bị người hưởng qua, là xử nữ chi hương. Tô Lâm cảm thấy thân thể của mình nóng lên, bụng cô giống như nổi lửa, toàn thân buộc chặt, tác dụng của cồn làm cô quên mất đối tượng là nữ nhân, còn là muội muội của Trương Tử Hề, Trương Tử Mộng. Không cần đầu óc điều khiển, tay cô đã tự động đặt lên đùi Trương Tử Mộng, vuốt ve dưới váy, sau đó tay như linh xà chui vào nội sườn, tất chân màu đen khiến cho cặp đùi vốn mềm nhẵn càng thêm thuận hoạt. Bàn tay kia như một con rắn tiến vào hang động thần bí, bổ khuyết con mồi hư không đói khát, cô cọ hai bên vách tường, xâm nhập xâm nhập...... Trương Tử Mộng chưa bao giờ có cảm giác như vậy, nàng cảm thấy mình giống như sắp chết, trái tim của nàng tựa hồ sẽ bãi công, bởi vì mặc kệ nàng hô hấp ra sao, vẫn cảm thấy đầu óc thiếu dưỡng khí, nàng cũng cảm thấy mình giống như rơi xuống biển, xung quanh không có vật nổi nào có thể giúp nàng chống đỡ, nàng có điểm bối rối vũ động hai tay, tiếp theo đụng tới một cái gì đó ôn nhuyễn, tựa như kẻ sắp chết chìm, gắt gao ôm lấy phao cấp sinh, không bao giờ buông tay......
|
Chương 88: Sai lầm
Lúc tay Tô Lâm đi tới sơn động thần bí kia, cô rốt cuộc chạm đến con mồi, nhưng cô lại phát hiện, con mồi đó thật giảo hoạt, thế nhưng mặc nhất kiện nhuyễn giáp, làm cho linh xà tuy rằng có thể va chạm vào mặt ngoài, nhưng không cách nào xâm nhập đi hưởng thụ, vì thế linh xà phẫn nộ rồi, nó quyết định muốn lột bỏ nhuyễn giáp. Nhưng linh xà lại phát hiện, nhuyễn giáp trên người con mồi quá cứng, nó căn bản không thể kéo giãn, xé rách...... Vì thế, linh xà tạm dừng một hồi, rời khỏi sơn động thần bí, cũng không phải nó buông tha cho, nó chỉ là đang chuẩn bị cho đợt tiến công hung mãnh tiếp theo thôi. Tô Lâm ý thức được không gian nơi này quá nhỏ, ngay cả nằm xuống đều không được, làm sao còn quan hệ gì! Cô sử dụng chút ý chí còn sót lại, quan vọng xung quanh, cô híp mắt, tầm mắt mơ hồ thấy cách đó không xa có một gian phòng, bên trong ngọn đèn hôn ám, tuy rằng cái gì đều thấy không rõ lắm, nhưng cô biết, trong gian phòng kia, có một cái giường rất to rất mềm rất thoải mái. Lửa ở hạ thân còn đang thiêu đốt, buộc chặt khiến bụng có điểm đau nhức, cô không nghĩ nhiều, kéo kẻ đầu sỏ làm lửa nổi lên, bản thân cũng loạng choạng, giúp đỡ người này đi đến gian phòng. Tiến vào phòng, rốt cuộc đến trước giường, Tô Lâm đã không còn lại bao nhiêu khí lực, kéo người bên cạnh, cùng nhau nặng nề ngã lên giường, mặt giường co giãn vô cùng tốt làm cho hai người phập phồng vài lần liền bình tĩnh lại. Lửa dưới hạ thể Tô Lâm còn chưa có tắt, hiện tại cô rất đói khát, rất hư không, trước khi ăn được con mồi mỹ vị kia, thì không có khả năng dập lửa. Cô chống tay ngồi dậy, híp mắt nhìn xuống nữ tử nằm bên cạnh, thấy rõ mặt người kia, cô chợt thanh tỉnh một chút: "Mộng...... Mộng Mộng?" Cồn phát huy tác dụng tối đa, tìm được cơ hội tuyệt hảo, hoàn toàn bạo phát, nháy mắt liền đoạt lấy hết lý trí của Tô Lâm. Trong lòng Tô Lâm xuất hiện một con thú hoang, hai mắt nồng đậm dục vọng bắt đầu rít gào, Tô Lâm không còn tâm tư đi lo lắng này nọ nữa, cô vội vàng muốn uy dã thú ăn no, bằng không nó sẽ tê toái lòng cô. Áo ngủ màu trắng bị bỏ xuống giường, sau đó...... Nữ thức tiểu tây trang, váy đen, vớ đen...... Nhất kiện lại nhất kiện tùy ý bị ném xuống đất...... Rượu lực của Tô Lâm cao hơn Trương Tử Mộng, mà cô còn chịu không nổi, huống chi là nàng, trong đầu nàng bây giờ một mảnh hỗn độn, nàng tựa hồ biến thành một con rối không có ý thức, chỉ có dục vọng, thời điểm nàng cảm thấy có một vật thể lại nhuyễn lại hoạt, lại mang theo độ ấm đặt lên người mình, trong tiềm thức liền gắt gao ôm lấy vật thể kia; khi nàng cảm thấy có cái gì đó lại mềm lại ướt chui vào miệng mình, liền hé miệng nghênh đón...... Đây là một sai lầm ngu xuẩn, đây là một sai lầm tuyệt đối không thể phát sinh, nàng không nên vì hỗn loạn trong lòng mà đi tìm Tô Lâm uống rượu, nàng không nên bởi vì tò mò mà hỏi Tô Lâm những vấn đề khó mở miệng, nàng không nên ngây thơ nghĩ đến hai nữ nhân cùng một chỗ, cho dù có uống say mèm thì cũng không có khả năng gặp chuyện không may. Khi dương quang buổi sáng xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh cùng bức màn trắng, phóng đến một ánhsáng vàng óng ánh, như một tầng sa mỏng phủ lên giường lớn, nơi đó nằm hai cụ thân thể xích loã tinh xảo như tác phẩm nghệ thuật, cảnh tượng này giống như một bức hoạ duy mĩ tới cực điểm. Đột nhiên di động đổ chuông, ngạnh sinh sinh đánh vỡ sự an hòa đó. Trương Tử Mộng mở ra hai mắt mỏi mệt, híp mắt ý thức mơ hồ nhìn lướt qua, lại bị hoàn cảnh lạ lẫm làm cho kinh hách, ý thức trong nháy mắt liền tỉnh táo lại, mạnh mẽ ngồi dậy, lại cảm giác được nơi nào đó có một cỗ xé rách đau đớn, rên một tiếng:"A......" Sắc mặt thoáng chốc trắng đi, không còn một điểm huyết sắc, nàng đột nhiên ý thức được sự tình nào đã phát sinh trên người mình, loạn nhìn xung quanh, lại thấy Tô Lâm bên người đồng dạng xích loã, toàn thân tản ra mị lực khêu gợi, khuôn mặt xinh đẹp điềm tĩnh ngủ say. Trương Tử Mộng đờ ra, điều này sao có thể, mình thế nhưng cùng Tô tỷ...... Mày nhíu thật chặt, đầu còn say rượu cố gắng hồi tưởng phía trước rốt cuộc phát sinh sự tình gì. Nàng cùng Tô Lâm một bên uống rượu, một bên nói chuyện của Trương Tử Hề, nàng tò mò hỏi Tô Lâm cùng nữ nhân làm tình là cảm giác gì, sau đó Tô Lâm nói có thể giúp nàng cảm nhận được hương vị đó, cuối cùng mình liền bị lạc trong cảm giác tiêu hồn kia...... Trương Tử Mộng nhịn xuống đau đầu mà hồi tưởng, trí nhớ cũng chỉ có thể đến nơi đây, hoa hạ một kết thúc tàn nhẫn, nàng không muốn đứng dậy. Nàng bắt đầu mê man, bắt đầu khủng hoảng, bắt đầu không biết làm sao...... Nàng mơ, tại đây một khắc nàng tựa hồ mất đi hết thảy tri giác, lỗ tai nghe không thấy thanh âm, ánh mắt nhìn không thấy cảnh vật, trong óc chính là trống rỗng. Tiếng chuông đánh vỡ hình ảnh duy mĩ vẫn đang tàn nhẫn vang lên, nó đánh nát không chỉ có trái tim của Trương Tử Mộng, còn có Tô Lâm. Tô Lâm mở mắt, mơ mơ hồ hồ thấy một nữ nhân trần truồng ngồi ở bên người, cô phản ứng y hệt Trương Tử Mộng, nhất triệt bừng tỉnh, rượu lực của cô mạnh hơn Trương Tử Mộng, cho dù đầu óc còn có chút mê man, trí nhớ đứt quãng, nhưng cô rất nhanh liền ý thức được đã xảy ra chuyện gì, cũng đờ ra theo, nhìn lưng Trương Tử Mộng, không dám nhúc nhích, ngay cả thở đều thật cẩn thận, ngơ ngác nhìn nàng. Cô phát hiện Trương Tử Mộng toàn thân bắt đầu run rẩy, cô biết nhất định không phải do rét lạnh,bởi vì hiện tại đang là tháng sáu. Áy náy thoáng chốc chiếm cứ lòng cô. Cô cảm thấy trái tim mình như bị ngăn chặn, hô hấp cũng khó khăn. Mang theo áy náy, Tô Lâm nhẹ nhàng ngồi dậy, kêu một tiếng:"Mộng Mộng......" Một tiếng này đối Trương Tử Mộng mà nói, như là sấm sét thiên lôi, nàng bị kinh hách, chấn động, cũng đình chỉ run rẩy. Tô Lâm không biết hiện tại nên cùng Trương Tử Mộng nói cái gì, đều là vô nghĩa, nhưng cô thật lo lắng trạng thái của Trương Tử Mộng, cô muốn nhìn biểu tình của nàng một chút, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Trương Tử Mộng, muốn nàng xoay người lại. Nhưng Trương Tử Mộng bị cô bính, lại tựa như đụng phải móng vuốt của ma quỷ, lui về phía trước, né tránh Tô Lâm, động đến miệng vết thương, rên một tiếng:"A......" "Mộng Mộng, Mộng Mộng, làm sao vậy?" Tô Lâm nghe thấy tiếng kêu đau đớn, thất kinh hỏi Trương Tử Mộng, muốn đi phù nàng lại không dám, hai tay cứ thế mà cứng ngắc. Lần này đau đớn, nhưng thật ra làm cho Trương Tử Mộng thanh tỉnh một chút, hiện tại nàng cái gì cũng không nguyện suy nghĩ, nàng thầm nghĩ lập tức rời đi địa phương áp lực đến nỗi không thể hô hấp này, khớp hàm hung hăng cắn chặt, ngẩng đầu, xoay người, trên mặt một mảnh lạnh lùng, khiến Tô Lâm kinh hoảng, ánh mắt chạm nhau, hai người đều không nói gì, sự tình đã phát sinh rồi, hiện tại nói cái gì đều không có ý nghĩa. Một lát sau, Trương Tử Mộng dời đi ánh mắt, thanh âm lạnh lẽo tựa như đang nói chuyện với người xa lạ: "Tô tỷ, quần áo của tôi." "A? À...... Hảo, hảo, hảo." Trương Tử Mộng đột nhiên nói chuyện, trong giọng nói lạnh lùng có khẩu khí mệnh lệnh, Tô Lâm sửng sốt một chút, sau đó vội vàng đáp ứng, nhảy xuống giường đi tìm quần áo cho Trương Tử Mộng. Cô đối Trương Tử Mộng có thật sâu áy náy, đừng nói Trương Tử Mộng kêu cô đi tìm quần áo, cho dù hiện tại kêu cô quỳ xuống, kêu cô lấy dao tự đâm bản thân, cô đều nguyện ý. Bởi vì lỗi mà cô phạm phải, thật sự là quá nặng nề. Tìm được quần áo, sau đó thật cẩn thận đặt bên cạnh Trương Tử Mộng, ánh mắt có điểm sợ hãi nhìn Trương Tử Mộng, lui ra phía sau hai bước. Cô sợ hãi không phải bởi vì khủng bố, mà là bởi vì áy náy. Trương Tử Mộng lúc này hoàn toàn bỏ qua Tô Lâm, giống như cô hoàn toàn không tồn tại. Nàng mặc quần áo vào, động tác ngẫu nhiên quá mạnh liền khẽ đau đớn, nhưng nàng lại cố nén không phản ứng, chỉ là đau một lần, sắc mặt nàng liền trắng một phần. Cuối cùng là vớ đen, Trương Tử Mộng nâng lên một chân, sau đó đút mũi chân vào, chậm rãi kéo lên trên, mãi cho đến bẹn đùi. Tô Lâm trong lúc nhất thời bị động tác vô ý thức của Trương Tử Mộng mê hoặc hai mắt, tất chân màu đen, đôi chân trắng nõn thẳng tắp thon dài, động tác cực lực dụ hoặc, Tô Lâm trong đầu trừ bỏ hình ảnh Trương Tử Mộng mặc tất chân thì không còn gì khác. Mãi cho đến khi Trương Tử Mộng mặc xong, muốn xuống giường, Tô Lâm mới phản ứng lại đây, vội vàng nói với Trương Tử Mộng:"Mộng Mộng, chờ một chút." Sau đó cúi đầu đi qua đi lại, tìm cái gì. Chỉ chốc lát cô đã tìm được giày cao gót của Trương Tử Mộng, nhặt lên đi đến bên cạnh Trương Tử Mộng, ngồi xổm xuống phóng tới trước chân Trương Tử Mộng, để nàng vừa nhấc chân là có thể xỏ vào. Trương Tử Mộng cứ như vậy mà nhìn nữ nhân toàn thân xích loã gợi cảm đang ân cần giúp mình tìm giày, sau đó mang theo điểm ti tiện đặt xuống dưới chân. Mang giày xong, Trương Tử Mộng cái gì cũng chưa nói đi đến cửa,bước từng bước, thân thể đều đau đớn, nàng cắn chặt răng, sắc mặt trắng bệch. Nàng biết lần đầu tiên rất đau, nhưng nàng không nghĩ tới sẽ đau đến thế, giống như nơi đó bị dao đâm bị thương vậy. Mặc kệ Trương Tử Mộng cố nén thế nào, Tô Lâm vốn chú ý Trương Tử Mộng nhất cử nhất động vẫn có thể phát giác nàng đi đường mất tự nhiên. Áy náy, không đành lòng, thương tiếc làm cho Tô Lâm cuống quít mở miệng nói:"Mộng Mộng, tôi......" Còn chưa chờ Tô Lâm nói xong, Trương Tử Mộng liền đưa lưng về phía cô, vừa đi đến cửa, vừa không mang theo một chút cảm tình nói:"Đừng nói chuyện với tôi! Đừng tới gần tôi!" Ánh mắt Tô Lâm đỏ lên, nước mắt rất nhanh chảy xuống,cô dùng sức cắn môi, không biết làm sao nhìn bóng dáng Trương Tử Mộng lạnh lùng đi ra ngoài.
|
Chương 89: Bị thương
Trương Tử Hề không thể thuyết phục Chu Tư Y trực tiếp ngồi xe mình đi công ty, bởi vì Chu Tư Y rất cẩn thận, nàng muốn ngăn chặn hết thảy những chuyện có khả năng tạo ra ảnh hưởng xấu cho Trương Tử Hề; Chu Tư Y cũng vô pháp thuyết phục Trương Tử Hề cho phép mình lái xe đi công ty, bởi vì Trương Tử Hề trừ bỏ lo lắng sự an toàn của nàng, còn tưởng lúc nào cũng đem Chu Tư Y cột vào bên người mình. Ai cũng không thể thuyết phục ai. Chu Tư Y bất đắc dĩ, vì sao Trương Tử Hề không tin kỹ thuật lái xe của nàng; Trương Tử Hề cũng cạn lời, vì sao Chu Tư Y lại quá cố chấp, chẳng lẽ em ấy không biết mình thích hai người cùng đi làm, cùng tan tầm cỡ nào sao? Cuối cùng, hai người thỏa hiệp, y theo lệ thường, Trương Tử Hề trước tiên đưa Chu Tư Y đến trường học, để nàng cùng những thực tập sinh khác ngồi xe buýt đi qua. Bởi vì cùng Trương Tử Hề tranh chấp, lúc Chu Tư Y đến cửa, tất cả thực tập sinh và Tô Vân Trì đều ở đó, Chu Tư Y chầm chậm chạy qua, cửa xe còn không thèm đóng, vội vàng leo lên xe buýt, trong lòng thầm oán: Đều do Hề keo kiệt. Chu Tư Y vừa lên xe, tầm mắt liền chống lại Tô Vân Trì đang sắp xếp vị trí, nàng cảm thấy ánh mắt của Tô Vân Trì quá phức tạp, tựa hồ tưởng cùng mình nói cái gì, muốn nói lại thôi. Mịt mờ nhăn mặt một chút, liên tưởng đến hôm qua việc hắn gọi Trương Tử Hề, nàng có thể đoán trước Tô Vân Trì rốt cuộc muốn hỏi cái gì. Trong lòng không thoải mái, nhưng trên mặt vẫn giả vờ, nàng không còn là Chu Tư Y của quá khứ, một chút giao tế cũng không hiểu. "Tô lão sư, sớm." Chu Tư Y mở miệng hướng Tô Vân Trì chào hỏi. Tô Vân Trì cảm thấy mình thật đáng buồn, rõ ràng toàn tâm toàn ý yêu người kia nhiều năm như vậy, hiện tại lại thông qua tình hình hôm qua tìm hiểu tình huống của cô. Nhưng mà, hắn không biết mở miệng thế nào, bởi vì lòng tự tôn, cũng bởi vì muốn hỏi nhiều điều, ngược lại không biết mở miệng ra sao. Gặp Chu Tư Y vấn an mình, Tô Vân Trì phản ứng trì trệ, chỉ nói một câu:"Sớm." So chiêu, Chu Tư Y có thể từ ánh mắt của Tô Vân Trì cảm giác được, dục vọng hắn muốn hỏi mình càng thêm mãnh liệt, vì thế nàng nói tiếp một câu:"Thầy mau lái xe đi, em đi về chỗ ngồi trước." Sau đó không cho Tô Vân Trì cơ hội, trực tiếp đi về phía ba người Thái Trác Nghiên đang ngồi ở đuôi xe. Tô Vân Trì há miệng thở dốc, muốn gọi Chu Tư Y, lại đột nhiên đình chỉ, hắn nhìn Chu Tư Y khí chất và bóng dáng xấp xỉ người kia, sâu kín thở dài một hơi, đảo mắt nhìn ngoài cửa sổ, sắc mặt âm trầm im lặng. Ba người Thái Trác Nghiên không hỏi Chu Tư Y hoàn cảnh mới thế nào, bởi vì các nàng đã gặp qua Trương Tử Hề, cũng chính mắt gặp qua Trương Tử Hề khẩn trương Chu Tư Y cỡ nào, không cần hỏi Chu Tư Y, tình huống khẳng định là hảo đến không thể hảo hơn. Chu Tư Y hỏi ba vị bạn tốt, mới biết Thái Trác Nghiên được an bài ở bộ Tài vụ, hỗ trợ xét duyệt số liệu; Thái Trác Hân được an bài đến bộ Bí thư, mà Khâu Khả Nhi cũng là đặc thù nhất, nàng không thuộc ngành nào cả, công tác của nàng tựa như shipper,chuyên phụ trách đi giao công văn. Chu Tư Y đối Thái Trác Nghiên cùng Thái Trác Hân thực tập an bài một không cảm thấy có gì không ổn, Thái Trác Nghiên rất cẩn thận, Thái Trác Hân hiểu giao tế, nhưng Khâu Khả Nhi lại làm cho Chu Tư Y cảm thấy kinh ngạc, bởi vì trong bốn người, không ai dám nói mình có tri thức chuyên nghiệp vượt qua Khâu Khả Nhi, hơn nữa Khâu Khả Nhi trời sinh mẫn cảm với thị trường chứng khoán, không có khả năng chỉ làm tạp vụ. Nhưng Chu Tư Y cũng chỉ là ở trong lòng suy nghĩ, một chút cũng chưa biểu đạt ý kiến, lần này chỉ là thực tập mà thôi. Tán gẫu xong, Khâu Khả Nhi nhìn Chu Tư Y sửng sốt một hồi, cắn cắn môi, sắc mặt đỏ ửng, nhỏ giọng hỏi:"Tư Y...... Cái người ngày hôm qua bộ dáng rất giống Trương...... Trương tổng, là muội muội của Trương tổng sao?" Ba người có điểm kinh ngạc nhìn Khâu Khả Nhi, Chu Tư Y đáp:"Đúng vậy, cậu biết chị ta?" Khâu Khả Nhi bối rối lắc lắc hai tay, nói:"Không có, chỉ là...... Cảm thấy chị ấy trông rất giống Trương tổng." Chu Tư Y hiểu rõ, gật đầu đáp:"Ừ, người kia là muội muội của Hề, cũng là trợ lý của Hề." Chu Tư Y trực tiếp dùng "Hề" xưng hô Trương Tử Hề, bởi vì bọn họ là hảo bằng hữu duy nhất của nàng, hơn nữa nàng cũng cảm giác được, Thái Trác Nghiên và Thái Trác Hân đã sớm nhìn ra quan hệ giữa mình và Trương Tử Hề. Khâu Khả Nhi có lẽ còn chưa biết, nhưng Chu Tư Y biết Khâu Khả Nhi là người thiện lương. Khâu Khả Nhi lại cắn môi, cuối cùng chỉ đơn giản "à" một tiếng, nàng vẫn là không dám hỏi tên người kia, trong lòng phỉ nhổ bản thân, quên đi, mình vốn dĩ là vô dụng. Thái Trác Hân nghe Trương Tử Hề còn có muội muội, bộ dạng cũng rất giống, hứng thú lên, lôi kéo Thái Trác Nghiên, nói với Chu Tư Y:"Oa, Tư Y, là thật sao? Hôm qua lực chú ý của mình hoàn toàn bị Trương tổng hấp dẫn, cho nên không chú ý tới. Bây giờ nghe Khả Nhi nói thế, tưởng một chút mới cảm thấy, thật sự rất giống đó. Cũng không biết chị ấy có khí thế giống như Trương tổng không ta." "Khí thế?" Chu Tư Y nhíu mày nghi hoặc nhìn Thái Trác Hân, Trương Tử Hề rất khí thế sao? Sao mình không cảm giác được? Thời điểm Trương Tử Hề đến văn phòng, phát hiện Trương Tử Mộng còn chưa đến, bình thường Trương Tử Mộng luôn rất đúng giờ, hơn nữa mỗi lần đều đến sớm hơn mình. Cô xem đồng hồ, cách thời gian công ty quy định đi làm đã qua hai mươi phút. Cô cũng không nghĩ nhiều, Trương Tử Mộng ngẫu nhiên muộn một lần, cô cũng không cảm thấy rất kỳ quái. Tiến vào văn phòng, Trương Tử Hề ngồi ở ghế lão bản, lại chưa có tâm tình làm việc, bởi vì tốc độ của Chu Tư Y chậm hơn cô rất nhiều, hại cô một chút động lực để công tác cũng không có. Cô cứ như vậy nhàm chán ngồi đó, chờ Chu Tư Y đến. Di động đột nhiên vang lên, Trương Tử Hề thứ nhất nghĩ đến có thể là Chu Tư Y đánh tới, nhưng khi vội vàng cầm lên, lại là Trương Tử Mộng đánh tới. Trải qua hai năm ở chung, Trương Tử Hề trong lòng kỳ thật đã sớm thừa nhận Trương Tử Mộng là muội muội, chỉ là còn chưa thể quá thân mật mà thôi. Tiếp khởi điện thoại, Trương Tử Hề dỡ xuống lạnh lùng, thanh âm mang theo độ ấm, hỏi:"Tử Mộng, chuyện gì?" Trương Tử Hề nghe di động truyền đến thanh âm rất nhỏ, cảm giác được Trương Tử Mộng tạm dừng khoảng mười giây, trong lúc đó còn hít sâu một lần mới mở miệng:"Chị, hôm nay em muốn xin nghỉ." Thanh âm của Trương Tử Mộng suy yếu, lại còn hơi khàn khàn, Trương Tử Hề nhíu nhíu mày quan tâm hỏi:"Làm sao vậy? Sinh bệnh sao?" Trương Tử Mộng lại tạm dừng mười giây, mới đáp:"Không có, chỉ là vừa tỉnh ngủ, có chút mệt, không muốn đi làm." Trương Tử Hề không tự giác gợi lên khóe miệng, nhu hòa mỉm cười, Trương Tử Mộng cho tới bây giờ chưa từng bốc đồng nói với cô như thế. Thanh âm của Trương Tử Hề tựa hồ cũng mang theo ý cười, nói:"Không có việc gì, mệt mỏi thì nên nghỉ ngơi cho thật tốt, một ngày không đủ thì hai ngày, hai ngày không đủ thì ba ngày, bất quá...... Nhiều nhất chỉ có thể là một tuần thôi, nơi này tôi không có em là không được đâu." "Vâng, cám ơn chị, em cúp máy đây." Trương Tử Mộng lần này tạm dừng gấp đôi thời gian, thanh âm so với vừa rồi còn khàn hơn, nhưng Trương Tử Hề chỉ tưởng Trương Tử Mộng còn chưa rời giường, mới mệt rã rời như vậy. Tô Lâm thoáng như bị rút mất linh hồn, hai mắt không có tiêu cự đứng ở nơi đó, chờ cô khôi phục ý thức, cũng không biết Trương Tử Mộng rời đi đã bao lâu, cô chỉ cảm thấy hai chân tê rần, không có tri giác. Tô Lâm vừa nâng lên một chân, liền chống đỡ không được thân thể, trực tiếp ngã xuống...... Hoàn hảo, Tô Lâm là đứng ở bên giường, giường lớn co giãn thoải mái cũng không khiến cô bị thương tổn. Tô Lâm ngã xuống, xoay đầu, lại trợn to hai mắt, đồng tử co rút, tựa hồ là nhìn thấy cái gì khủng bố. Một vết máu từ đỏ tươi biến thành đỏ sậm, trên drap giường trắng noãn trở nên chói mắt, Tô Lâm biết đây là cái gì, nhưng mà...... Cô hoảng sợ, là dấu vết của một đêm xuân, còn...... Quá lớn. Tô Lâm động tác thong thả,run rẩy vươn tay đến trước mắt, sau đó chậm rãi mở ra, cảnh tượng đập vào mắt làm cho cô muốn tát mình một bạt tai, một ngón tay của cô, còn dính một chút vết máu...... Chết tiệt, cô thế nhưng còn giữ móng tay! Hận không thể giết bản thân, đồng thời, Tô Lâm lại âm thầm may mắn, may mắn là tối hôm qua trước khi Trương Tử Mộng đến, cô đã tẩy sơn đi, tu bổ móng...... Nhưng mà, cô căn bản không thể đoán trước tình huống sẽ phát sinh, cho nên móng tay cô tuy rằng đủ mượt mà, lại không đủ ngắn. Nhìn vết máu đỏ sậm kia, Tô Lâm hai hàng lông mày nhíu chặt, mắt hơi khép, lấy tốc độ cực nhanh xoay người xuống giường, thuận tay nắm áo ngủ lung tung khoác lên người, ngay cả dép lê đều không kịp mang, liền vội vã chạy đi ngoài. Làm sao còn có thân ảnh Trương Tử Mộng, chiếc xe Aston Martin màu đỏ đã sớm không ở, Tô Lâm đứng ở cửa sửng sốt một chút, sau đó gắt gao nắm tay thành quyền, hung hăng nện lên cửa gỗ cứng cáp, phát ra một tiếng"oành", làn da bị sát phá tràn ra máu tươi, rất nhanh liền sưng lên, nhưng Tô Lâm lại không cảm thấy đau đớn, bởi vì lúc này lòng cô còn đau hơn gấp trăm ngàn lần. Biểu tình ngưng trọng nhíu mày suy tư một hồi, Tô Lâm vội vã xoay người về phòng khách, tìm được ví, xuất ra điện thoại di động, do dự một chút, vẫn là bát thông qua Trương Tử Mộng di động. Xiết chặt di động, đặt ở bên tai, khẩn trương ngừng thở, đợi điện thoại chuyển được, nhưng đáp lại cô cũng là một trận lạnh lùng......"Thật xin lỗi, số quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được." Tô Lâm tức giận buông di động, vội vàng tìm được số của Trương Tử Hề, vừa định gọi, lại tạm dừng, vẫn là mình tự đi qua thì hơn, ít nhất có thể tận mắt nhìn xem tình huống của Trương Tử Mộng, chứ không phải thông qua miệng Trương Tử Hề.
|
Chương 90: Lửa giận
Tô Lâm cước bộ vội vàng bước vào đại sảnh Vu thị, trên mặt không có một chút tươi cười, hơn nữa còn rất ngưng trọng, làm cho người ta có cảm giác rất lạnh. Hôm nay không có trang điểm, nhưng cô vốn thiên sinh lệ chất, trông vẫn vô cùng xinh đẹp cao quý. Tiếp tân đối Tô Lâm cũng không xa lạ, bởi vì nữ nhân đặc biệt tinh xảo như Tô Lâm vốn làm cho người ta ấn tượng khắc sâu, huống chi số lần cô đến Vu thị cũng không ít, tiếp tân nhìn đến sắc mặt Tô Lâm, hơi hơi cúi người, có điểm không yên hỏi một câu:"Tô tiểu thư, có cần tôi giúp ngài thông báo cho Trương tổng một tiếng không?" Tô Lâm cũng không dừng lại, không mang theo cảm xúc hồi đáp:"Không cần, tôi trực tiếp đi lên!" Chờ thang máy đóng cửa lại, Tô Lâm nhăn lại mi, cô không nắm chắc Trương Tử Mộng còn có thể đi làm không, nhưng cô hiểu Trương Tử Mộng và Trương Tử Hề, hai người họ đều là không thích ở nhà, cực kỳ kiêng kị người nhà, trong lòng cô khẳng định, sau khi phát sinh chuyện đó, nếu Trương Tử Mộng còn chưa điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, thì sẽ không trở lại Trương gia. Cô sở dĩ không cần tiếp tân thông báo, bởi vì cô biết tính cách của Trương Tử Mộng tương tự Trương Tử Hề, cô tin tưởng nếu Trương Tử Mộng có đến đi làm, mà nghe được mình đến đây, khẳng định sẽ kêu bảo an đuổi mình ra khỏi Vu thị. Tuy rằng rất nhiều người không thích thậm chí là chán ghét việc Tô Lâm lạm tình, nhưng bằng hữu của cô sẽ không thiếu, bởi vì cô cũng có rất nhiều ưu điểm, làm chuyện gì đều cực kỳ sòng phẳng, chỉ cần là cô làm, cô đều có thể chịu trách nhiệm tương ứng. Im lặng đứng trong thang máy, biểu tình ngưng trọng, hai mắt cũng lộ ra một tia kiên định, mặc kệ kết quả thế nào, cô đều phải cấp Trương Tử Mộng và Trương Tử Hề một cái công đạo. Đi đến văn phòng của Trương Tử Mộng cùng Trương Tử Hề, Tô Lâm ở cửa đứng một hồi, nhắm mắt lại hít sâu vài cái, khi mở to mắt đã là tràn đầy kiên định, cô đã quyết định thừa nhận mình sẽ phải trả giá đại giới, trực tiếp vặn nắm cửa, không tuyển trạch phương thức gõ cửa. Mở cửa ra, liếc mắt một cái liền thấy bàn công tác ở ngoại gian không có một bóng người,cửa nội gian lại đóng chặt, Trương Tử Mộng chưa tới đi làm, em ấy có thể đi làm sao? Tô Lâm nhíu nhíu mày, không khỏi lại nhìn thoáng qua bàn tay, sắc mặt mang theo nồng hậu áy náy cùng lo lắng. Ngẩng đầu nhìn nội gian, Tô Lâm do dự một chút, vẫn là đi qua, sau đó xao vang cửa...... Ghế lão bản của Trương Tử Hề kỳ thật khá lớn, hoàn toàn có thể cất chứa hai nữ nhân dáng người thon thả là Trương Tử Hề và Chu Tư Y, mỗi người tọa một nửa, Chu Tư Y hai tay chống cằm ghé vào bàn công tác, Trương Tử Hề lại dựa lưng vào ghế, nhìn một phần văn kiện, đó là báo cáo tổng kết hạng mục khai phá mà cô kêu Chu Tư Y viết thử. Tuy rằng hai người tọa một cái ghế, Chu Tư Y cũng không có cảm thấy không thoải mái, nhưng trong lòng vẫn là oán giận Trương Tử Hề "keo kiệt", mặc kệ nàng nói bao nhiêu lần, Trương Tử Hề cũng không đồng ý đặt thêm một cái ghế. Tiếng đập cửa vang lên, chân mày Trương Tử Hề cau lại, nghi hoặc một chút, cô nhớ rõ Trương Tử Mộng hôm nay xin nghỉ, bình thường trừ bỏ Trương Tử Mộng, không có bất kỳ ai dám trực tiếp gõ cửa phòng cô, chẳng lẽ là Trương Tử Mộng đột nhiên trở lại? Chu Tư Y theo thói quen nhìn về phía Trương Tử Hề. "Ai?" Trương Tử Hề nhìn thoáng qua Chu Tư Y, đề cao thanh âm hỏi, nếu không có hỏi rõ ràng là ai đang gõ cửa, cô tuyệt đối sẽ không cho phép người này đi vào văn phòng. "Hề Hề, là tôi, Tô Lâm." Ngoài cửa truyền vào thanh âm của Tô Lâm. Trương Tử Hề tạm dừng một hồi, vừa định nói mời vào, Chu Tư Y lại đột nhiên đứng lên, vẻ mặt có chút khẩn trương nhìn xung quanh một chút, tựa như đang tìm địa phương thích hợp. Trương Tử Hề nhìn bóng dáng Chu Tư Y, khẽ cười một chút, sau đó điều chỉnh tốt vị trí, tay giữ chặt Chu Tư Y thoáng dùng sức, một chút liền đem Chu Tư Y hoàn toàn không có chuẩn bị trực tiếp kéo đến trong lòng mình, ngồi lên đùi mình, sau đó không đợi Chu Tư Y phản ứng, kêu lên:"Mời vào." Làm sao có thể như vậy? Chu Tư Y hoảng hốt, tuy rằng nàng biết Trương Tử Hề tín nhiệm Tô Lâm, nhưng nơi này là văn phòng, bây giờ còn là thời gian công tác, làm như vậy có phải có chút...... Trong đầu nàng lập tức nảy lên câu "văn phòng tán tỉnh","tiểu thụ" cái gì. Mặt nàng ửng đỏ lên, nhưng tư thế bây giờ của nàng hoàn toàn không có ưu thế, một bàn tay Trương Tử Hề hoàn trên lưng nàng, nàng vốn không có biện pháp đứng lên. Nàng tinh tường nhìn nắm cửa đã chuyển động, đang dần dần bị đẩy ra, trong lúc bối rối Chu Tư Y tùy tiện liền cầm lấy văn kiện trên bàn, che mặt mình lại. Tô Lâm là người sớm nhất biết chuyện của Trương Tử Hề và Chu Tư Y, hơn nữa còn có thể tính là hồng nương, Trương Tử Hề ngược lại bình thản, nhìn cửa mỉm cười, đợi Tô Lâm. Tô Lâm đẩy cửa ra, nhìn đến tình cảnh như vậy, lập tức ngây ngẩn cả người. Cô không thấy mặt Chu Tư Y, nhưng cô biết người nọ là ai, tính danh là gì, lại nhìn Trương Tử Hề trên mặt mang theo mỉm cười, trong đó tựa hồ có một chút kiêu ngạo, giống như đang cùng mình khoe khoang em ấy sở hữu tuyệt thế trân bảo. Đây là cảm tình giữa hai nữ nhân sao? Trương Tử Hề luôn luôn cao ngạo, trên mặt thế nhưng sẽ xuất hiện biểu tình như vậy, hơn nữa cho tới bây giờ em ấy đối bất luận kẻ nào đều lãnh đạm, thế nhưng sẽ sủng nịch nữ nhân kia đến mức đi làm cũng để cho cô ta ngồi lên đùi sao? Tô Lâm nghĩ thế, cô không có yêu ai, không hiểu khi hai người yêu nhau là cảm giác gì, vì thế cô rất nghi hoặc. Trương Tử Hề phát hiện Tô Lâm hôm nay không có trang điểm, hơn nữa sắc mặt tựa hồ không giống với thường ngày luôn mỉm cười tuỳ ý, lại nhìn Tô Lâm đứng ở nơi đó, hoàn toàn không có chỗ cho Tô Lâm ngồi, nơi này thật sự không phải địa phương thích hợp để chiêu đãi khách nhân, cô nghĩ Tô Lâm hẳn là có chuyện gì trọng yếu muốn nói với mình, vì thế cũng thu liễm nụ cười, thay biểu tình nghiêm túc, nói với Tô Lâm:"Tô tỷ, bằng không chúng ta đến ngoại gian nói đi?" "Không cần." Tô Lâm lắc lắc đầu, sau đó nhìn thoáng qua Chu Tư Y giống như đà điểu trốn đi, suy nghĩ một chút, lại nói với Trương Tử Hề:"Hề Hề, tôi có việc muốn nói với em, rất trọng yếu." Tô Lâm ám chỉ rất rõ ràng, Chu Tư Y cũng không ngốc, nàng có thể nghe hiểu, nàng buông xuống văn kiện đang che mặt mình, sắc mặt đỏ ửng, có điểm ngượng ngùng nhìn Tô Lâm, kêu một tiếng:"Xin chào, Tô...... Tô tỷ." Trương Tử Hề và Chu Tư Y cùng một chỗ lâu như vậy, nhưng đây cũng là lần thứ hai Tô Lâm nhìn thấy Chu Tư Y, ấn tượng đầu tiên ở hội quán Sủng Ái của Tô Lâm đã sớm phai nhạt, lúc này cô mới nhìn rõ, nguyên lai Trương Tử Hề thích người như vậy, xác thực bộ dạng rất đẹp, cũng rất đáng yêu, đặc biệt là phiến môi nho nhỏ kia. Đây là người của Trương Tử Hề, tuy rằng cô hiện tại tuyệt không muốn cười, nhưng vẫn là ngạnh sinh sinh mỉm cười một cái, nói với Chu Tư Y:"Xin chào, em hẳn là Chu Tư Y đi." "Vâng, đúng vậy." Chu Tư Y gật gật đầu, sau đó buông văn kiện, mượn cớ nói:"Các chị tán gẫu đi, em đi ra ngoài một chút, hít thở không khí." Trương Tử Hề nghe hai người đối thoại, bất giác nhíu nhíu mày, cô luôn luôn ích kỷ, người ích kỷ thường thường cũng càng bất công một chút, cô không nghĩ khiến cho Chu Tư Y cảm thấy mình có chuyện gì gạt em ấy, cô không nghĩ khiến cho Chu Tư Y trong lòng không thoải mái, cho nên cô lựa chọn không đi băn khoăn cảm thụ của Tô Lâm, chiếu cố Chu Tư Y. Hơn nữa cô cũng không cảm thấy có chuyện gì còn cần gạt Chu Tư Y, vì thế cô hoàn trụ thắt lưng Chu Tư Y, không cho nàng đứng lên, nói với Tô Lâm:"Tô tỷ, nói thẳng đi, tôi tin em ấy." "Hề......" Chu Tư Y nhíu nhíu mày, thật có lỗi nhìn nhìn Tô Lâm, quay đầu đối Trương Tử Hề nhỏ giọng kêu một tiếng. Lại phát hiện ánh mắt Trương Tử Hề thật kiên định, không có cùng mình nhìn nhau, mà là nhìn Tô Lâm. Tô Lâm do dự một chút, nhìn ánh mắt kiên quyết của Trương Tử Hề, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp giống như dĩ vãng, nói một câu:"Được rồi." Cô ngưng trọng đứng ở tại chỗ, do dự nên nói ra thế nào, Trương Tử Hề cũng lẳng lặng chờ, Chu Tư Y lại xin lỗi ngồi ở trên đùi Trương Tử Hề, trong lòng nàng oán giận Trương Tử Hề thật sự là quá mạnh mẽ. Một lát sau, Tô Lâm quyết định vẫn là nói thẳng ra, không cần quanh co lòng vòng, nói với Trương Tử Hề:"Hề, Mộng Mộng tối hôm qua...... Đã phá thân." Trương Tử Hề nghe vậy, sắc mặt không có gì biến hóa, hoàn toàn nhìn không ra hiện tại trong lòng cô đang nghĩ cái gì. Tay nắm văn kiện, đặt lên bàn, thẳng tắp nhìn chằm chằm Tô Lâm hỏi:"Hả? Sao lại thế này?" Lúc này Chu Tư Y lại cảm thấy Trương Tử Hề thật sự không nên lưu mình lại, nàng cảm thấy mình làm cái gì cũng không đúng, đi không được, không đi cũng không được, đành cúi đầu, nhìn văn kiện. Dưới tầm mắt Trương Tử Hề, Tô Lâm không tự giác cúi đầu, cô cảm thấy ánh mắt hiện tại của Trương Tử Hề tựa như một cây đao, sắc nhọn, bén ngót...... Một lát sau, âm thầm hít một hơi, cô ngẩng đầu đối diện Trương Tử Hề, nói:"Là tôi, tối qua chúng tôi uống rượu, sau đó...... Là tôi." Trương Tử Hề nhìn Tô Lâm, ánh mắt mị lên, cô có cùng Chu Tư Y trải qua, cho nên không cần nghĩ thì đều biết, chủ động khẳng định là Tô Lâm, bằng không Trương Tử Mộng cũng sẽ không phá thân, cô nhìn chằm chằm Tô Lâm cười lạnh hỏi:"Tô Lâm, trước kia tôi như thế nào không biết chị cùng phụ nữ trong lúc đó cũng có thể gặp chuyện không may?" Lời này khiến Tô Lâm im bặt chống đỡ, chết tiệt, trước kia cô căn bản là không nên bởi vì tò mò chuyện của Trương Tử Hề, mà đi tìm nữ nhân thử qua, bằng không cô cũng sẽ không biết phương pháp quan hệ, lại càng sẽ không nói giúp Trương Tử Mộng cảm thụ một chút...... Vấn đề này Tô Lâm không trả lời, cô giơ tay lên, mở ra năm ngón tay, nói với Trương Tử Hề:"Tay tôi có móng, em ấy...... Bị thương......" Trương Tử Hề híp mắt, nhìn ngón tay Tô Lâm, nhìn móng tay của chị ta, lửa giận áp lực trong lòng hồi lâu rốt cuộc lên đến đỉnh điểm, ở chung hai năm, Trương Tử Hề đã dần dần tiếp nhận Trương Tử Mộng cô muội muội này,em ấy có rất nhiều thứ tương tự với mình, cô biết Trương Tử Mộng nhất định cùng mình không sai biệt lắm, tuy rằng chán ghét gia quy Trương gia, nhưng hai người vẫn là trải qua tư tưởng giáo dục phong kiến "coi trọng trinh tiết" của Trương gia mà lớn lên, bọn họ không có phóng khoáng như nhiều nữ nhân thời nay, ngược lại rất là bảo thủ. "Bụp!" Xấp văn kiện trong tay Trương Tử Hề bay về phía Tô Lâm, trực tiếp nện lên mặt Tô Lâm, cô lạnh lùng nhìn chằm chằm chị ta, gầm nhẹ nói:"Tô Lâm, em ấy là muội muội của tôi!"
|
Chương 91: Tìm kiếm
Trương Tử Hề là ngoan tâm, dùng hết khí lực, tuy rằng mấy tờ giấy đó rất nhẹ, nhưng khi nện lên mặt Tô Lâm vẫn là phát ra tiếng "bụp", tạp ra dấu vết màu đỏ. Tô Lâm không biết mình nên làm gì để bình ổn cơn tức của Trương Tử Hề, chỉ có thể ngơ ngác đứng đó, ánh mắt mang theo xin lỗi cùng áy náy nhìn Trương Tử Hề vẻ mặt tức giận. Chu Tư Y cũng bị hành động đột nhiên của Trương Tử Hề làm cho hoảng sợ, sửng sốt một chút, xoay người ôm lấy Trương Tử Hề, nàng sợ Trương Tử Hề sẽ tiếp tục nắm cái khác trên bàn đi tạp Tô Lâm, nàng cầu xin nhìn Trương Tử Hề, nhỏ giọng nói:"Hề, đừng như vậy." Đối với Trương Tử Hề, Chu Tư Y chính là dược vật tốt nhất, nghe thanh âm tế nhuyễn cùng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, cơn tức trong lòng liền giảm xuống một nửa, nhưng cô lại lập tức muốn giết chết Tô Lâm,cô thật sự đối Tô Lâm sinh khí, rất hận, nếu hiện tại ở đây có một cây đao, cô tin tưởng mình sẽ chém chị ta một nhát. Hung hăng liếc Tô Lâm một cái, Trương Tử Hề nhắm mắt lại hít sâu một chút, cố gắng khắc chế cảm xúc sắp tràn ra, nghĩ cách đối đãi chuyện này. Cô nhớ tới buổi sáng Trương Tử Mộng gọi điện thoại cho mình,tiếng nói nàng ẩm ướt, cô tự trách mình không hiểu Trương Tử Mộng, không nghe ra cảm xúc của nàng. Trương Tử Hề nghĩ đến đây đột nhiên nhíu nhíu mày, Trương Tử Mộng hiện tại sẽ ở đâu? Cô nghĩ Trương Tử Mộng hẳn là không quay về nhà, nếu bị người nhà biết chuyện này, hậu quả thật sự không chịu nổi! Cô mở mắt ra, lạnh lùng nhìn Tô Lâm, đột ngột nói:"Tô Lâm, chị biết không? Kỳ thật tôi và Tử Mộng trừ bỏ có một thúc thúc cùng bốn bá bá, còn có một a di khác. Chẳng qua ngay cả tôi đều sắp quên người kia tồn tại rồi. Tôi nghe mẹ nói qua, a di kia chính là không tuân thủ gia quy, không chỉ có phá thân trước hôn nhân lại còn mang thai, sau đó bị giam lỏng ở nhà, hoàn toàn chặt đứt liên hệ với ngoại giới, cuối cùng u buồn tự sát thân vong...... Mà chị lại hiểu rất rõ quy củ của Trương gia chúng tôi!" Trương Tử Hề là cố ý, giờ phút này cô hận Tô Lâm, nhìn chị ta áy náy hối hận, nặng nề chém xuống một đao, nhưng không có chút khoái cảm của việc trả thù. Nhìn Tô Lâm kinh ngạc, Trương Tử Hề không nói tiếp, xuất ra di động gọi Trương Tử Mộng, lại phát hiện Trương Tử Mộng đã tắt máy. Trong lòng lo lắng càng sâu, cô suy nghĩ một chút, gọi đến một dãy số không biết bao lâu đã không liên lạc, hiện tại cô phải xác định Trương Tử Mộng có về Trương gia không. Lời này Chu Tư Y cũng nghe thấy, nàng không biết Trương gia rốt cuộc có quy củ thế nào, nhưng nàng loáng thoáng hiểu được, vì sao Trương Tử Hề vẫn không chịu đem thân thể hoàn toàn giao cho mình. Nàng lượng giải Trương Tử Hề, đồng thời hai tròng mắt trồi lên nồng đậm lo lắng, nàng và Trương Tử Hề thật sự có thể ở cùng nhau mãi mãi sao? Trương Tử Hề đặt di động bên tai, khắc chế cảm xúc, khiến bản thân không cần lộ ra dao động. Nhưng mà, khi cô nghe thấy bên kia đầu dây vang lên thanh âm, lại sâu thâm nhíu mày, giọng nói không tính khó nghe, ngược lại là ôn nhu dễ nghe. Bên kia hỏi:"Xin chào, nơi này là Trương gia, xin hỏi ai đầu dây đó?" Trương Tử Hề thật sự không biết xưng hô chủ nhân của thanh âm này ra sao, hơn nữa cũng thích không nổi, tuy rằng người này là mẫu thân Trương Tử Mộng, do dự vài giây, Trương Tử Hề vẫn là cố ý không xưng hô đối phương cùng báo thượng danh hào, xem mình như người dưng nước lã, hồi đáp:"Xin chào, xin hỏi Trương Tử Mộng có ở nhà không?" Bên kia tựa hồ tạm dừng một hồi, thanh âm nghe không ra một chút băn khoăn, đáp:"Ngượng ngùng, tôi nghĩ nó hẳn là đi làm rồi." "Vâng, vậy...... Tái kiến." "Tái kiến." Trương Tử Hề cắt đứt điện thoại, cúi đầu tạm dừng một hồi, nhất thời trong phòng im lặng xuống, ngay cả không khí đều đình chỉ lưu động, áp lực mà nặng nề. Chu Tư Y và Tô Lâm cũng không dám quấy rầy Trương Tử Hề, qua một hồi lâu, cô mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tô Lâm, sắc mặt lạnh đến sắp kết băng. "Mặc kệ chị dùng phương pháp gì, cũng phải mau chóng tìm được Tử Mộng cho tôi!" Tô Lâm cái gì cũng chưa nói, kiên định gật đầu, liền vội vàng đi ra văn phòng. Lúc này ở Trương gia, mẫu thân Trương Tử Mộng, Cố Nguyệt Chi ngồi ở sô pha, vẫn nhìn dãy số trên màn hình, cười lạnh, dãy số này của Trương Tử Hề thật sự khiến người ta xem qua một lần sẽ rất khó quên. Tô Lâm rời đi, Trương Tử Hề có một chút mệt mỏi ôm chặt Chu Tư Y, nghiêng đầu nằm lên lưng nàng, nhắm hai mắt lại, độ ấm trên người Chu Tư Y, đối với cô mà nói, là thích hợp nhất, tốt nhất. Có thể cho cô đủ ấm áp, cũng sẽ không cảm thấy bởi vì ấm áp quá độ mà bị bỏng. Chu Tư Y biết giờ phút này Trương Tử Hề nhất định là lo lắng Trương Tử Mộng, lại không biết trước khi chân chính tìm được Trương Tử Mộng, mình có thể nói cái gì để trấn an Trương Tử Hề, điều nàng có thể làm, chính là im lặng để Trương Tử Hề ôm, để chị ấy nghiêng đầu nằm lên lưng, nếu có thể, nàng thật sự hy vọng Trương Tử Hề cũng có thể đem lo lắng trong lòng cùng hết thảy mọi việc buồn phiền, đặt hết lên lưng mình. Tô Lâm rời đi văn phòng của Trương Tử Hề, lập tức khởi động xe chạy quanh H thị tìm kiếm, trước tiên cô tìm ở những địa phương Trương Tử Mộng có khả năng đến, sau đó lại tìm ở những địa phương khác có xác suất thấp, nhưng kết quả cũng là khiến cô thất vọng, trong lòng lo lắng càng ngày càng nhiều. Từ tìm kiếm có mục đích lúc ban đầu, chậm rãi biến thành tán loạn như ruồi bọ. Giờ cơm trưa, Tô Lâm không có cảm giác đói khát, giờ cơm chiều, cô chỉ ăn cho đỡ đói, một chút tâm tình cũng không có. Hiện nay không có người nào biết được đáy lòng cô rốt cuộc có bao nhiêu lo lắng, nhưng cô không thể xúc động, phải cẩn thận, tìm kiếm Trương Tử Mộng, là chuyện không thể để cho người khác biết đến. Trương Tử Hề cũng lái xe mang theo Chu Tư Y tìm kiếm tung tích của Trương Tử Mộng, vẫn duy trì liên hệ Tô Lâm, lại không tìm thấy Trương Tử Mộng, tựa như người này đã biến mất ở H thị, những địa phương có thể nghĩ ra cô đều tìm hết, vẫn hoàn toàn không có tung tích. So với Tô Lâm, Trương Tử Hề đỡ hơn một chút, ít nhất là cô có ăn cơm trưa và cơm chiều, không phải bởi vì cô không quan tâm Trương Tử Mộng, mà là bởi vì bên người cô còn có Chu Tư Y, cho dù mình không thèm ăn, cũng không thể để Chu Tư Y chịu đói. Chu Tư Y là bảo bối của cô...... Tuyệt thế trân bảo, cho nên vô luận khi nào, cô đều cẩn thận sủng Chu Tư Y. Chu Tư Y gặp Trương Tử Hề như vậy, tự nhiên cũng ăn không vô, nhưng vì Trương Tử Hề, nàng vẫn rất phối hợp ăn cơm, đồng thời tưởng tẫn biện pháp để Trương Tử Hề cũng ăn một chút. Sắp 10h tối, di động Trương Tử Hề đột nhiên vang lên, cô phản xạ có điều kiện đạp phanh, quán tính làm cho cô cùng Chu Tư Y đều khuynh người về phía trước, Trương Tử Hề lúc này mới ý thức được, mình vừa làm một chuyện ngu xuẩn, làm sao lại quên bên người còn có Chu Tư Y đâu, tâm liền đặt hết lên Chu Tư Y, xoay người đỡ hai vai Chu Tư Y, tỉ mỉ nhìn nàng, phát hiện nàng không có việc gì mới hơi hơi buông tâm, nhưng là vẫn không thể xác định, mới hỏi một câu:"Y nhi, thế nào? Không có chuyện gì đi?" Chu Tư Y lắc lắc đầu, tỏ vẻ mình không có việc gì, nàng biết Trương Tử Hề lo lắng, nói với cô:"Em không sao, Hề, mau tiếp điện thoại đi, có lẽ có tin tức của Mộng tỷ." Trương Tử Hề cuối cùng vẫn là nhìn Chu Tư Y một cái, xác định nàng thật không sao, mới vội vàng cầm di động, nhìn thoáng qua, lại phát hiện không phải Tô Lâm, mà là Trương Tử Mộng. Vừa định bắt máy, Trương Tử Hề lại đột nhiên dừng động tác, do dự một hồi, đoán rằng Trương Tử Mộng giờ phút này tâm tình ra sao, mới tiếp điện thoại, cố gắng bình thản:"Alô, Tử Mộng." "Vâng, chị." Trương Tử Hề nghe thanh âm của Trương Tử Mộng dày đặc giọng mũi, nhưng cảm xúc tựa như chưa từng có dao động lớn, mới hơi hơi thả tâm. Cô giả vờ không biết việc gì, hỏi:"Trễ như vậy còn gọi cho tôi, có chuyện gì sao?" Ngừng thở, Trương Tử Hề đợi Trương Tử Mộng trả lời, qua một hồi lâu, Trương Tử Mộng mới đáp lại:"Chị, em chưa từng đến nhà chị, đêm nay...... Em có thể ở một đêm không?" Trương Tử Mộng yêu cầu khiến tâm Trương Tử Hề mềm nhũn, cô khắc chế cảm xúc, không tự giác phóng nhu thanh âm, hồi đáp:"Ừ, có thể, em lại đây đi, tôi chờ em." Trương Tử Hề nói cho Trương Tử Mộng biết địa chỉ, liền treo điện thoại, xoay người nói với Chu Tư Y:"Y nhi, chúng ta về nhà...... Chờ Tử Mộng lại đây." Trương Tử Hề hiện tại một lòng đều lo lắng Trương Tử Mộng, lại nhất thời quên còn có một người, cũng đang lo lắng tìm kiếm Trương Tử Mộng. Trương Tử Hề về nhà, dừng xe, di động lại vang lên, thấy màn hình hiện lên hai chữ "Tô tỷ", Trương Tử Hề mới nhớ ra. Tiếp khởi điện thoại, Trương Tử Hề còn chưa kịp nói, liền nghe thấy Tô Lâm khóc rống:"Hề Hề, tôi không tìm thấy Mộng Mộng, tôi thật sự không tìm thấy em ấy...... Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?......" Tô Lâm nói năng lộn xộn, có thể đoán được trạng thái hiện tại của chị ta, Trương Tử Hề lẳng lặng suy tư, cuối cùng vẫn là thở dài một hơi, nói với Tô Lâm:"Em ấy vừa mới gọi điện thoại cho tôi, nói sẽ tới nhà tôi, chị......" Tô Lâm còn chưa nghe Trương Tử Hề nói xong, chỉ đơn giản "à" một tiếng, liền cắt đứt điện thoại. Trương Tử Hề muốn kêu Tô Lâm về nhà hảo hảo nghỉ ngơi, chuyện này chờ tới ngày mai rồi hẵng nói, ai dè lại không kịp. Tình huống như vậy làm cho Trương Tử Hề sửng sốt, cau mày đứng ở tại chỗ, không biết Tô Lâm rốt cuộc là nghĩ như thế nào, chỉ đơn giản "à" một tiếng rồi thôi? Hiện tại Trương Tử Hề cũng không có tâm tư lo cho Tô Lâm, cô lo cho Trương Tử Mộng hơn. Chu Tư Y cũng không hiểu gì, nhìn Trương Tử Hề hỏi:"Hề, làm sao vậy?" "Không có việc gì." Trương Tử Hề lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu, trả lời Chu Tư Y, sau đó nắm tay nàng, đi vào phòng.
|