Ngự Tỷ Phách Ái Chi Bao Dưỡng
|
|
Chương 107: Ôm ấp
Đi xuống phi cơ, Trương Tử Mộng không suy nghĩ gì, nàng đem mình hoàn toàn giao cho Tô Lâm. Lần này đến M quốc, là Trương Tử Hề bày mưu đặt kế, sau đó Tô Lâm bắt tay an bài hết thảy. Đem mình giao cho Tô Lâm, Trương Tử Mộng thật yên tâm, nàng tin tưởng vững chắc Tô Lâm nhất định sẽ chiếu cố tốt mình. Lần này đến M quốc, Trương Tử Mộng tham gia trao đổi chỉ là tấm màn che, Tô Lâm lại đối mọi người bảo lưu bí mật này, lần này không có người của Tô thị, cũng không có người của Trương thị đến tiếp cơ, hết thảy đều dựa vào bản thân. Tô Lâm xung phong nhận việc, một mình cầm lấy hai cái túi, nhưng Trương Tử Mộng cũng không muốn như vậy, nàng không nói rõ, nguyên nhân chỉ có chính nàng rõ ràng. Trương Tử Mộng từ tay Tô Lâm kéo túi của mình qua, mà Tô Lâm cũng không buông tay, miệng nói:"Mộng Mộng, tôi làm là được, không nặng." Trương Tử Mộng nói không nên lời, nàng cũng không buông tay, chỉ nói:"Tôi có thể xách, tôi không phải phế nhân." Tô Lâm im lặng chăm chú nhìn Trương Tử Mộng có chút cố chấp, cô hiểu biết nữ nhân này, kỳ thật nàng cùng Trương Tử Hề không sai biệt lắm, một khi đã cố chấp thì không ai có thể khuyên can. Đối Trương Tử Hề, có lẽ chỉ có Chu Tư Y có thể làm cho em ấy thay đổi ý kiến, nhưng đối Trương Tử Mộng, Tô Lâm hoàn toàn không có tin tưởng. Trầm mặc một hồi, Tô Lâm cuối cùng vẫn là buông một tay, lại còn bắt lấy bên kia, một cái túi không nặng lúc này cũng là bị hai người cùng nhau xách, Tô Lâm thỏa hiệp nói:"Cứ như vậy đi, giúp tôi chia sẻ một chút là tốt rồi." Trương Tử Mộng không nói, chỉ lẳng lặng nhìn Tô Lâm đồng dạng kiên định cố chấp, trên mặt cô có dấu vết mỏi mệt. Trương Tử Mộng có ngủ trên phi cơ, nhưng Tô Lâm có hay không thì nàng không biết, nàng chỉ biết là khi nàng mơ mơ màng màng, cảm thấy có người ngẫu nhiên giúp nàng lạp chăn, còn ngẫu nhiên đem tay nàng bỏ vào chăn. Tô Lâm gặp Trương Tử Mộng không nói lời nào, biểu tình lại tựa hồ có điều dịu đi, cô tự cho là Trương Tử Mộng đã buông lỏng, vì thế rèn sắt phải thừa dịp còn nóng, Tô Lâm bước lên phía trước, sau đó khẽ động cái túi bị mỗi người một bên xách, cũng không quay đầu lại nói:"Đi thôi." Đi ra sân bay, có rất nhiều xe taxi ở hậu sảnh, đập vào mắt đều là xa lạ, con người bất đồng màu mắt, bất đồng màu da. Hai người đều từng đi du học, hơn nữa kiến thức cũng không nông cạn, biết kế tiếp nên làm gì. Tô Lâm đi trước, Trương Tử Mộng tựa hồ là bị Tô Lâm nắm lấy thông qua cái túi kia. Đến gần một chiếc xe taxi, Tô Lâm mở ra cửa sau, sau đó tránh ra thân mình, nhìn Trương Tử Mộng ý bảo nàng lên xe trước. Trương Tử Mộng dọc theo đường đi đều không nói chuyện, Tô Lâm kêu nàng lên xe, nàng liền thật sự ngoan ngoãn nghe theo chỉ thị, ngồi vào trong xe, sau đó xích vô một chút, chừa chỗ cho Tô Lâm. Tô Lâm nguyên bản nghĩ Trương Tử Mộng sẽ giống lúc trước, không muốn ngồi chung với mình, nhưng khi Trương Tử Mộng tự động chừa chỗ cho mình, không biết vì sao trong lòng có chút vui sướng, thật giống như tiểu hài tử ăn đến kẹo, có điểm ngọt ngào. Tô Lâm dùng tiếng Anh nói địa chỉ với tài xế, sau đó hắn mỉm cười gật đầu, khởi động xe. Trương Tử Mộng không để ý Tô Lâm nói gì, nàng chỉ cảm thấy Tô Lâm phát âm rất chuẩn, nghe rất êm tai, so với khi nói quốc ngữ có cảm giác không đồng dạng. M quốc thật phồn hoa, nơi nơi là xe, nơi nơi là người. Trương Tử Mộng im lặng nhìn người xe như nước bên ngoài cửa sổ, nhưng trong lòng cũnglà cảm thấy tiêu điều. "Mộng Mộng, em mệt sao?" Tô Lâm nhìn sườn mặt Trương Tử Mộng, lại xem không rõ biểu tình của nàng, nhưng cô đột nhiên cảm giác được trên người Trương Tử Mộng tản mát ra hơi thở trầm thấp, cô nghĩ có phải do nơi này hoàn cảnh lạ lẫm, làm cho Trương Tử Mộng cảm thấy không đủ thân thiết, nên mới sinh ra cảm giác cô độc? Trương Tử Mộng đột nhiên nghe được Tô Lâm dịu dàng phát âm quốc ngữ, hồi đầu thấy cô, chỉ một thoáng liền cảm thấy người trước mắt này chưa bao giờ thân thiết đến thế. Vì thế nàng mỉm cười, lắc lắc đầu nói:"Không mệt." Trong lòng lại thầm nói: Chị hẳn là mệt hơn tôi đi. Mặc kệ là sự kiện kia phát sinh trước hay sau, Tô Lâm đối Trương Tử Mộng đều có một cỗ thương tiếc, chẳng qua sự kiện kia phát sinh rồi, càng thêm sâu sắc mà thôi. Cô ôn nhu mỉm cười, vươn tay bắt lấy tay Trương Tử Mộng, nắm thật chặt nói:"Khách sạn không xa, rất nhanh sẽ tới." Phía trước, Trương Tử Mộng luôn tránh né tiếp xúc thân thể với Tô Lâm, chỉ là bởi vì không nghĩ xấu hổ. Nhưng nữ nhân luôn mẫn cảm, nội tâm cũng sẽ mạc danh kỳ diệu yếu ớt, có lẽ chính là bởi vì hiện tại hoàn cảnh lạ lẫm, làm cho lòng Trương Tử Mộng có chút bất an. Tay Tô Lâm khiến Trương Tử Mộng vơi bớt lo lắng, vì thế nàng không cự tuyệt, tùy ý cô nắm, đầu lại xoay trở về, nhìn ra ngoài. Khách sạn kia quả thật như Tô Lâm nói, không xa. Trương Tử Mộng cảm thấy giống như chỉ có mười lăm phút liền đến, nàng xuống xe, không có chú ý tên khách sạn là gì, đối nàng mà nói cũng chỉ là địa phương tạm cư mà thôi, hơn nữa mục đích chủ yếu nàng đến M quốc lần nàylà vì chuyện căn bản nàng không tình nguyện đi làm, cho nên nàng cũng lười nhớ, bởi vì nàng không biết có gì đáng giá để nhớ. Cùng Tô Lâm tiến vào khách sạn, Trương Tử Mộng ở đại sảnh chờ đợi, Tô Lâm đi đến quầy tiếp tân. Tô Lâm cùng nhân viên phục vụ nói vài câu, sau đó ký tên lên giấy, lấy thẻ phòng. Trương Tử Mộng nhìn Tô Lâm hoàn thành thủ tục, đi về phía mình, chú ý tới tay cô chỉ cầm có một cái thẻ, nàng hơi nhíu mi, cảm thấy không thích hợp, hai người như thế nào chỉ có một thẻ phòng, nàng chưa từng nghe nói qua hai phòng có thể xài chung thẻ. Nhưng Trương Tử Mộng lại nghĩ, có lẽ là phòng tổng thống chẳng hạn, hay một phòng có hai phòng nhỏ. Chờ Tô Lâm đến gần, nàng cũng chưa nói cái gì, chỉ đi theo Tô Lâm đến thang máy. Đợi vào phòng, Trương Tử Mộng mới phát hiện xác thực có chung phòng khách, nhưng lại chỉ có một gian phòng, hơn nữa trong phòng chỉ có một cái giường đôi. Nàng thật sâu nhíu mày, quay đầu lại, biểu tình phức tạp, có nghi hoặc, có bất mãn, có xấu hổ nhìn Tô Lâm, hỏi:"Tô tỷ, chỉ có một gian phòng?" "Ừ, đúng vậy. Mộng Mộng, không có biện pháp, khách sạn ở phụ cận đều kín chỗ, chỉ có thể thuê một gian phòng." Tô Lâm cũng rất bất đắc dĩ, Trương Tử Hề đề nghị cô là sau khi thu được thư mời, Tô Lâm mới bắt đầu an bài. Vừa vặn Tô Lâm ở M quốc có vị bằng hữu là bác sĩ phụ khoa cũng ở đây, cùng M quốc tổ chức lễ trao đổi của kiến trúc sư là cùng một thành thị. Lễ trao đổi là quốc tế hoá, người tham gia đến từ khắp nơi trên thế giới, số lượng cũng không ít, cho nên khách sạn ở phụ cận cơ hồ đều bị thuê hết, gian phòng cuối cùng ở khách sạn này là cô thật vất vả mới thuê được. Trương Tử Mộng nghĩ lại một chút, không cần Tô Lâm giải thích lập tức liền suy nghĩ cẩn thận nguyên nhân, nàng cảm thấy mình quá mức mẫn cảm, mặc dù là nàng nói hai người có thể quên đi chuyện kia, nói hai người có thể tiếp tục giống như trước đây, nhưng hiện tại nàng lại đi để ý. Nàng nghĩ hai nữ nhân, lại là hảo bằng hữu, nằm chung trên một cái giường thật sự rất bình thường. Nàng khuyên bản thân không cần nghĩ nhiều thì sẽ không xấu hổ, vì thế nàng mỉm cười, ra vẻ không cần nói:"Tô tỷ, kỳ thật...... Tôi chỉ là hỏi một chút mà thôi." Tâm và dục vọng là hai thứ nhân loại khó khống chế nhất, mình nói không thèm nghĩ nữa, cũng không có nghĩa là thật sự có thể không nghĩ đến. Đến lúc nghỉ ngơi, hai người vẫn là cảm thấy khá xấu hổ. Hai người đều đã tắm rửa xong, đều thay áo ngủ, ngồi ở ngoại thính sô pha, trầm mặc hồi lâu. Tô Lâm không có nghỉ ngơi trên phi cơ, sự mỏi mệt trên mặt càng ngày càng rõ, nhưng cô vẫn ngồi ở đó, cũng không có động tác gì. Trương Tử Mộng nhìn Tô Lâm như vậy, thật sự là có điểm băn khoăn, còn có điểm...... Hơi đau lòng, vứt bỏ sự kiện kia, ai đúng ai sai, nữ nhân này đã vì nàng mà trả giá không ít. Nàng đành phải mở miệng nói:"Tô tỷ, đến lúc nghỉ ngơi rồi." Tô Lâm ngỡ ngàng, nhìn Trương Tử Mộng một hồi, do dự một chút, nói:"Mộng Mộng, em đi ngủ trước đi, tôi chưa buồn ngủ." Tô Lâm như vậy ngược lại là tăng thêm Trương Tử Mộng xấu hổ, nàng thầm oán Tô Lâm:"Chết đến nơi còn mạnh miệng!" Nàng nghĩ, nếu hai người còn lưu ý chuyện kia, bọn họ vĩnh viễn đừng nghĩ trở lại trạng thái ban đầu, nàng không nghĩ mất đi vị bằng hữu lại giống tỷ tỷ Tô Lâm, nàng đành phải chủ động nói:"Tô tỷ, nếu chỉ có một cái giường, cũng đừng để ý nhiều như vậy, đi nghỉ ngơi đi." Từ sau sự kiện kia, Tô Lâm trước mặt Trương Tử Mộng luôn đặc biệt dịu ngoan nghe lời, Trương Tử Mộng đã nói như vậy, trong giọng nói tựa hồ còn không cho phép phản bác, Tô Lâm cũng chỉ hảo nghe theo Trương Tử Mộng. Có một số việc đã xảy ra, cũng không phải nói làm như không phát sinh liền thật sự có thể quên không còn một mảnh, một trước một sau tiến vào gian phòng, nhìn đến drap giường trắng noãn, còn là ở khách sạn, hai người đều càng cảm thấy xấu hổ. Mặt Trương Tử Mộng ửng đỏ, nhưng nàng lại cố trang không thèm để ý, nằm lên giường, đắp chăn, để lại một khoảng cho Tô Lâm. Nhưng là qua hồi lâu sau, Trương Tử Mộng vẫn không gặp Tô Lâm leo lên giường, nàng ngẩng đầu, chỉ thấy Tô Lâm vẫn ngơ ngác đứng đó, không biết vì sao trong lòng nổi lên một chút tức giận, ngữ khí không tốt hỏi:"Tô tỷ, chẳng lẽ chị tưởng đứng như vậy một đêm?" Tô Lâm trải qua nhiều hơn Trương Tử Mộng, cô không xấu hổ mà là do dự, chính cô cũng không hiểu được là do nguyên nhân gì, cô không dám nằm lên cái giường kia, nằm bên cạnh Trương Tử Mộng. Không phải sợ, chỉ là cảm thấy mình không nên, hoặc là không có tư cách, cô chỉ là tự ti mà thôi. Suy nghĩ một chút, Tô Lâm mới nói:"Mộng Mộng, kỳ thật tôi có thể...... Ra sô pha ngủ." Chân mày Trương Tử Mộng cau lại, nàng không hiểu Tô Lâm luôn luôn tiêu sái hào phóng vì cái gì lại để ý như vậy, ngay cả mình đều có thể khắc chế xấu hổ. Nếu giống như Tô Lâm nói, bọn họ liền vĩnh viễn không thể khôi phục quan hệ trước kia, nàng trong lòng tức giận càng sâu, đơn giản nhắm hai mắt lại không nhìn tới cô, lạnh lùng nói:"Muốn ngủ sô pha thì tùy chị, bất quá về sau chị cũng đừng nói chuyện với tôi nữa." Tô Lâm lập tức cả kinh, trong lòng sinh ra đau đớn giống như đột nhiên mất đi cái gì quý giá. Trong khoảng thời gian này Tô Lâm thật sự rất vui vẻ, không hư không như dĩ vãng, cô biết hết thảy là vì có Trương Tử Mộng. Cuộc sống trước kia không có trọng tâm, cảm giác mình luôn luôn tại phiêu, trong khoảng thời gian này, Trương Tử Mộng nghiễm nhiên trở thành trọng tâm trong cuộc sống của cô, cô vây quanh Trương Tử Mộng mà chuyển, cố gắng làm cho Trương Tử Mộng vui vẻ một chút, hảo hảo một chút. Cuộc sống như vậy làm cho cô cảm thấy mình có mục tiêu, có chờ đợi, cô thích cuộc sống này, cô không muốn trở lại quá khứ. Bởi vì sợ hãi mất đi, Tô Lâm không dám do dự, động tác rất nhanh liền leo lên giường. Nằm xong, cô không dám động đậy, cũng không dám tới gần, thân thể cứng ngắc chỉ chiếm 1/3 diện tích. Trương Tử Mộng cảm giác được Tô Lâm đã leo lên giường, mở mắt ra xem một chút, lại thấy tư thế ngủ của Tô Lâm quá kỳ quặc,nàng cảm thấy không thoải mái, trong lòng nghĩ chị ta như vậy có thể nghỉ ngơi mới là lạ. Nhắm mắt lại thật sâu thở dài một hơi, Trương Tử Mộng xoay người đi, phóng nhu ngữ khí nhẹ giọng nói:"Tô tỷ, đừng quá làm khó mình, xích vô đây chút đi, tôi đủ chỗ nằm rồi." Tô Lâm vẫn không có di động vị trí,cô quay đầu nhìn bóng lưng Trương Tử Mộng, trong lòng nghĩ đến khoảng thời gian gần đây, không có chỗ nào là không có thân ảnh Trương Tử Mộng, là em ấy làm cho cuộc sống của mình trở nên phong phú, là em ấy cứu rỗi linh hồn đi lạc của mình. Cô xúc động, Trương Tử Mộng thật sự là nữ thần cứu thục của cô. Cô từng cầu xin một nữ tử, cầu xin em ấy cứu thục linh hồn của mình, nhưng người kia cũng không có làm được, người kia là Trương Tử Hề. Cô chưa từng cầu xin nữ tử này, ngược lại là thương tổn nữ tử này, nhưng nữ tử này lại cứu thục linh hồn của mình. Hai nữ tử thuần khiết, đều giống như nữ thần của cô, nhưng Trương Tử Hề đối cô mà nói, thủy chung là cảm giác nhìn lên,vô cùng phiêu miểu. Trương Tử Mộng đối cô mà nói, cảm giác lại rất chân thật, cô có thể chạm vào...... Tô Lâm nhìn bóng lưng Trương Tử Mộng, nghe trên người nàng thỉnh thoảng thổi qua mùi thơm, để tay lên ngực tự hỏi, mình có thể chiếm được một người tốt như vậy sao? Trong lúc chờ đợi, Tô Lâm lại đột nhiên nhớ tới Trương Tử Mộng đã từng nói qua: Hy vọng mình có thể đối em ấy giống như Trương Tử Hề đối Chu Tư Y. Cô cảm thấy mình may mắn, cảm tạ trời xanh, làm cho cô còn có thể có được cơ hội may mắn như vậy. Kìm lòng không đậu, Tô Lâm nhẹ nhàng tới gần Trương Tử Mộng, nâng tay lên, đặt ở bên hông Trương Tử Mộng, ôm Trương Tử Mộng vào lòng, sau đó sung sướng mỉm cười, nhẹ nói:"Mộng Mộng, em nhất định sẽ tốt lên, tôi nhất định sẽ cố gắng, ngủ ngon." Trương Tử Mộng đột nhiên bị Tô Lâm từ sau lưng ôm lấy, thân thể cứng ngắc, sau đó nghe thấy Tô Lâm nói, nàng không biết Tô Lâm nói sẽ cố gắng là cố gắng cái gì, nhưng nàng cũng không truy hỏi. Trương Tử Mộng tinh tế cảm thụ Tô Lâm vây quanh, Tô Lâm ôm ấp thật nhuyễn thật ấm thật thoải mái, nàng hiếm khi được đối đãi như vậy, cho dù là mẫu thân cũng chưa từng ôm nàng vào lòng. Nàng biết mình vẫn là khát vọng có thể được ai đó ôm ấp. Có lẽ là vì Tô Lâm ôm ấp rất thư thái, lại có lẽ là Trương Tử Mộng bởi vì chuyến bay hơn mười mấy tiếng, quá mệt mỏi, nàng cứ như vậy mà nằm trong vòng tay của Tô Lâm, chậm rãi tiến nhập giấc ngủ.
|
Chương 108: Lesbian
Trương Tử Mộng ngủ rất trầm, cả đêm đều không có tỉnh lại, 9h sáng nàng mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, sau đó đập vào mắt là một mảnh trắng xoá, nàng sửng sốt một chút, ý thức còn chưa thanh tỉnh, tiếp theo nàng cảm giác được mình bị ai ôm vào trong ngực, nhưng không biết vì sao một chút cũng chưa kinh hoảng, chỉ có mê man. Cái ôm này quá ấm áp quá thoải mái, thoải mái đến mức nàng không nghĩ rời đi, trong tiềm thức, nàng xác định người ôm mình sẽ không thương tổn mình. Ý thức dần dần thanh tỉnh, Trương Tử Mộng nhớ lại một chút, đã biết người ôm mình là Tô Lâm, mở to hai mắt cẩn thận quan sát cảnh vật trước mắt, là vải lụa mềm nhẵn màu trắng, hướng lên trên một chút còn có một sắc trắng khác giống như sữa, có độ cong mượt mà, nửa hình tròn...... Phát hiện này làm cho Trương Tử Mộng hoảng hồn, ánh mắt trợn to hơn, đó là ngực Tô Lâm mà. Nàng hẳn là đưa lưng về phía Tô Lâm, lại không biết khi nào thì cả người đều ghé vào lòng Tô Lâm, áo ngủ của Tô Lâm vốn rộng thùng thình, bị Trương Tử Mộng lạp xả xuống dưới, lộ ra bầu ngực đẫy đà, tơ lụa che lấp, nhợt nhạt mân côi sắc...... Tuy rằng đều là nữ nhân, Tô Lâm có nàng cũng có, nhưng Trương Tử Mộng vẫn đỏ mặt, bọn họ dựa vào nhau quá gần, hai khoả kia ngay trước mắt nàng, cơ hồ là sắp đụng phải của chóp mũi, nhưng lại có mùi xạ hương thỉnh thoảng bay vào mũi. Trương Tử Mộng không dám cục cựa, cẩn thận ngửa đầu ra sau, cố gắng cách xa cái thứ làm cho người ta đỏ mặt kia, sau đó nhẹ nhàng thở hắt một hơi, rốt cuộc thì thoải mái rồi, vừa rồi nàng khẩn trương đến độ không dám hô hấp luôn. Chờ bình tĩnh một chút, Trương Tử Mộng lại nhịn không được vụng trộm ngẩng đầu xem Tô Lâm đã tỉnh chưa, không nghĩ tới, vừa nhấc đầu lên liền phát hiện Tô Lâm đang cười khanh khách nhìn nàng, hơn nữa tinh thần cũng tốt lắm, căn bản không giống như là vừa tỉnh ngủ. Mặt Trương Tử Mộng thoáng chốc đỏ bừng, dáng vẻ ban nãy của mình hẳn là bị Tô Lâm thu hết vào đáy mắt rồi, trong lòng có điểm thẹn quá thành giận, thầm oán Tô Lâm, nữ nhân đáng giận này, ngủ mà không mặc nội y, thật sự là...... Không biết liêm sỉ! Tối hôm qua hai người đều không có mở đèn sáng, cho dù là lúc ngồi ở phòng khách, ánh đèn cũng chỉ mờ mờ, có lẽ đều là vì tránh cho xấu hổ, cho nên Trương Tử Mộng vẫn không có phát hiện Tô Lâm thả rông. Tô Lâm cười xem Trương Tử Mộng, nụ cười thật ôn nhu, không có ý tứ giễu cợt nào, gặp Trương Tử Mộng đỏ mặt, trong lòng cảm thấy vui vẻ, ngoài mặt lại giả ngu hỏi:"Mộng Mộng, tối qua em nghỉ ngơi có tốt không?" Trương Tử Mộng không nghĩ yếu thế nhận thua trước mặt Tô Lâm, tuy rằng trong lòng xấu hổ vạn phần, nét đỏ ửng trên mặt cũng tự biết không che giấu được, nhưng vẫn cố trang trấn định, động đậy thân mình nằm ngửa lên, ly khai Tô Lâm ôm ấp, ngữ khí gợn sóng không sợ hãi, bình đạm nói:"Vâng, nghỉ ngơi rất tốt." Tô Lâm vẫn nằm nghiêng, cười khanh khách nhìn Trương Tử Mộng, cũng không dám trêu nàng quá mức, thời gian lần này đến M quốc có vẻ nhanh, hết mười bốn ngày diễn ra lễ trao đổi, hai người nhất định phải trở về. Nghĩ đến đây, Tô Lâm thu liễm tươi cười, trầm mặc một hồi mới nhẹ giọng nó ivới Trương Tử Mộng:"Mộng Mộng, rời giường đi, chúng ta phải đi ra ngoài." Trương Tử Mộng quay đầu, tựa hồ có điểm không rõ, hỏi:"Đi ra ngoài? Đi nơi nào?" Tô Lâm nhìn Trương Tử Mộng, trong lòng có đáp án, cũng không dám lập tức trả lời Trương Tử Mộng, cô châm chước, sắp xếp ngôn ngữ một chút, mới dám nói ra miệng: "Tôi có một vị bằng hữu, lúc tôi đi du học đã nhận thức cô ấy, chúng tôi ở chung cũng khá tốt, tôi muốn em gặp cô ấy." Trương Tử Mộng nhẹ nhàng nhíu mi, nàng không muốn đi, nàng muốn hảo hảo im lặng một chút, nói:"Tô tỷ đi đi, tôi muốn ở đây im lặng một chút." Tô Lâm thật sâu nhìn Trương Tử Mộng, cẩn thận quan sát biểu tình của nàng, muốn nói lại thôi, một hồi lâu sau, mới nói:"Mộng Mộng, chúng ta phải đi chung, vị bằng hữu kia vừa vặn là...... Bác sĩ phụ khoa." Trương Tử Mộng rất nhanh liền phản ứng lại vì sao Tô Lâm nhất định muốn mình cùng đi, tuy rằng nàng đã đáp ứng đến M quốc giải phẫu, nhưng dưới đáy lòng cũng là kháng cự cùng chán ghét. Lúc này tâm tình của nàng quả thật là xuống dốc không phanh, sắc mặt cũng dần dần nghiêm túc, trầm mặc nhìn Tô Lâm một hồi lâu, mới dời tầm mắt, lăng lăng nhìn trần nhà, lãnh đạm đáp:"Được rồi." Tô Lâm vẫn nhìn Trương Tử Mộng, trong lòng rất muốn an ủi Trương Tử Mộng, nhưng thế nào cũng không mở miệng được, cô thật sự là tìm không thấy ngôn ngữ thích hợp. Trương Tử Mộng nói xong liền xuống giường, sau đó đi vào phòng tắm. Tô Lâm cũng lập tức xuống giường, đi đến tủ quần áo. Trương Tử Mộng đi vào phòng tắm, im lặng đối diện gương, nàng trong gương sắc mặt tốt lắm, cũng không có bởi vì thời gian dài ngồi phi cơ mà tạo thành mỏi mệt, trên mặt chỉ thiếu tươi cười, hơn phần phiền táo không kiên nhẫn. Tô Lâm lại đột nhiên xuất hiện ở cửa, cũng xuất hiện trong gương, Trương Tử Mộng thấy tay Tô Lâm đang cầm bàn chải đánh răng đã trát kem xong. Tô Lâm đi đến, đứng bên sườn trái Trương Tử Mộng, ánh mắt nhìn thân ảnh Trương Tử Mộng qua gương, sau đó đưa bàn chải tới trước mặt nàng, giải thích:"Bàn chải của khách sạn khá cứng, bàn chải này là tôi mang theo, em quen dùng bàn chải lông mềm, kem này cũng là mùi vị em thích." Trương Tử Mộng nhìn bàn chải trước mắt, trầm mặc một hồi rồi nhận lấy, cúi đầu vặn vòi, nhìn dòng nước, nói:"Tô tỷ, cám ơn." Tô Lâm nhếch miệng, ánh mắt chuyên chú nhìn Trương Tử Mộng, tất cả còn lại đều là tràn đầy thương tiếc Trương Tử Mộng, thanh âm rất nhẹ nói:"Mộng Mộng, giữa em và tôi không cần phải nói cám ơn, mặc kệ là làm cái gì cho em, tôi đều cam tâm tình nguyện." Nói xong, Tô Lâm trầm mặc nhìn Trương Tử Mộng một hồi, thấy nàng chỉ cúi đầu nhìn dòng nước không ngừng chảy ra, vì thế âm thầm thở dài một hơi, yên lặng rời khỏi phòng tắm. Trương Tử Mộng ngẩng đầu lên nhìn gương, trong lòng không tiếng động hỏi:"Chị chỉ là cảm thấy nợ tôi, chỉ là vì bồi thường tôi, cho nên mới nói như vậy sao?" Trên đường đi gặp người kia, Trương Tử Mộng đều im lặng, trên mặt chỉ có bình thản, làm cho người ta hoàn toàn không thể đoán được nàng suy nghĩ gì. Ngồi trong xe taxi, Tô Lâm luôn cảm thấy không yên, nhịn không được thường thường hướng Trương Tử Mộng quan vọng, mỗi lần lại giống như sợ Trương Tử Mộng biết, rất nhanh liền dời đi. Đích đến không xa, là một bệnh viện cách khách sạn khoảng hai mươi phút lái xe. Trương Tử Mộng đi theo Tô Lâm vào bệnh viện, sau khi đăng ký xong thì ngồi vào góc tường. Tô Lâm nghiêng đi thân mình, thanh âm thật sự mềm nhẹ nói:"Mộng Mộng, em ngồi ở đây một chút, tôi đi liên hệ vị bằng hữu kia." "Vâng." Trương Tử Mộng như cũ diện vô biểu tình, rất đơn giản gật đầu lên tiếng. Nàng tựa hồ dựng lên thêm một lớp băng, bất luận kẻ nào đều không thể tới gần nàng. Trương Tử Mộng như vậy khiến Tô Lâm thúc thủ vô sách, cô tưởng tiếp cận Trương Tử Mộng, muốn nhìn Trương Tử Mộng suy nghĩ cái gì, tưởng cấp nàng một cái ôm an ủi, nhưng Trương Tử Mộng hiện tại chỉ có thể khiến cô lo lắng suông, cái gì cũng không làm được. Bất đắc dĩ thầm than một hơi, ánh mắt có điểm ảm đạm ly khai chỗ ngồi, đi đến chỗ rẽ mới lấy di động ra. Tô Lâm nói chuyện điện thoại xong, trở lại tọa hạ bên người Trương Tử Mộng, cũng nhất thời không biết nói gì cho phải, vì thế cùng nhau trầm mặc. Chỉ chốc lát hai người đột nhiên nghe thấy có người hô to:"Hi,Linda!" Tô Lâm cùng Trương Tử Mộng đồng thời ngẩng đầu, sau đó thấy một dị quốc mỹ nữ tóc vàng mặc áo blouse trắng hừng hực chạy tới. Trương Tử Mộng ngây ngẩn cả người, không đợi nàng phản ứng, dị quốc mỹ nữ kia đã chạy tới chỗ Tô Lâm, trực tiếp bắt lấy tay Tô Lâm kéo cô đứng lên, gắt gao ôm lấy Tô Lâm, hôn hai má Tô Lâm, phát ra một tiếng "chụt" vang dội, cảm tính nói:"Linda,long time no see, I miss you so much!" Tô Lâm cũng giống như Trương Tử Mộng, có điểm không kịp phản ứng, cô lăng lăng để mỹ nữ tóc vàng kia ôm lấy, một lát sau mới đẩy nàng ra, tựa hồ sợ nàng lại ôm mình, hai tay duỗi thẳng đặt lên hai vai người nọ. Mi giác mịt mờ co rúm hai lần, mới mỉm cười nói:"Yeah, it's been a long time.I miss you too! Lacy." Trương Tử Mộng ngồi ở chỗ kia, sâu kín nhăn mi nhìn hai người, không biết vì sao, nhìn dị quốc mỹ nữtóc vàng ôm Tô Lâm, hôn Tô Lâm, trong lòng nàng không thoải mái. Cẩn thận nghe xong hai người đối thoại, Trương Tử Mộng cười lạnh nghĩ:"A, Linda? Qua đây liền biến thành Linda, xưng hô này thật đúng là thân mật a.Lacy? Phát âm sao nghe giống...... Lesbian quá vậy ta?" Tô Lâm chợt nhớ ra Trương Tử Mộng còn tại bên người, cô dùng ám lực đẩy Lacy ra một chút, chỉ vào Trương Tử Mộng, dùng tiếng Anh giới thiệu bọn họ với nhau, bất quá Tô Lâm giới thiệu đều rất đơn giản, chỉ là nói cho đối phương biết tên mà thôi. Lacy lúc này mới chú ý tới Trương Tử Mộng, hai mắt nhìn kỹ, trong lòng thầm than: Nữ nhân này xinh đẹp ngang ngửa Tô Lâm, chẳng lẽ Z quốc bên kia thật sự có nhiều mỹ nữ vậy sao? Mình hẳn là lựa chọn đi Z quốc công tác mới đúng. Nàng mỉm cười, vươn tay chào hỏi Trương Tử Mộng. Trương Tử Mộng chỉ mỉm cười gật đầu, không nói chuyện, cũng không cùng Lacy bắt tay, nàng cũng không biết vì sao mình lại làm như vậy, nàng chỉ biết là trong lòng nàng không thích nữ nhân dị quốc này. Phản ứng của Trương Tử Mộng làm cho Lacy xấu hổ, Tô Lâm thấy tình huống này, đành phải nói dối giải thích với Lacy là Trương Tử Mộng không hiểu tiếng Anh. Lacy nghe Tô Lâm giải thích, có điểm thất vọng buông tay xuống, miệng nỉ non một câu, Trương Tử Mộng nghe rõ nàng hình như là nói: Hảo đáng tiếc, nữ nhân xinh đẹp cỡ nào a.
|
Chương 109: Thổ lộ
Câu nói "Linda,long time no see, I miss you so much!" của Lacy xem ra là thật, sau khi Lacy nhìn Trương Tử Mộng liền lôi kéo Tô Lâm tọa hạ, hơn nữa vẫn còn nắm tay Tô Lâm không chịu buông. Trương Tử Mộng vốn dĩ không dở tiếng Anh, nàng ngồi ở một bên bất động thanh sắc, lỗ tai lại cẩn thận nghe Lacy cùng Tô Lâm nói.Lacy oán hận nói với Tô Lâm, vì sao nhiều năm như vậy cũng không liên hệ nàng, nàng vẫn không có quên Tô Lâm...... Nhìn hai người hữu thuyết hữu tiếu, đặc biệt là hai bàn tay vẫn nắm chặt lấy nhau, Trương Tử Mộng cau mày càng chặt. Gần đây rõ ràng chỉ vây quanh mình, chỉ cười với mình, chỉ đối tốt với mình, hiện tại lại cười với người khác, bộ dáng tay trong tay thật thân mật, nàng có cảm giác bị bỏ rơi, cảm thấy đồ vật của mình bị đoạt đi mất. Trương Tử Mộng nhìn chằm chằm tay phải Tô Lâm, trong lòng có điểm tức giận, chẳng lẽ Tô Lâm đã quên lời hứa hẹn, đáp ứng mình cái gì sao? Rõ ràng đã nói, không dùng cái tay kia đi tiếp xúc người khác nữa. Trương Tử Mộng giờ phút này không có phát giác, nàng đối Tô Lâm đã sinh ra dục vọng chiếm hữu, không chỉ không muốn nhìn cô cùng nam nhân quá mức thân mật tiếp xúc, ngay cả nữ nhân nàng cũng không thoải mái. Tô Lâm kỳ thật vẫn không quên bên người còn có Trương Tử Mộng, chỉ là khi đối mặt với lão bằng hữu đã nhiều năm không liên hệ, còn có chuyện muốn nhờ nàng, Tô Lâm thế nào đều không thể lạnh lùng đối chi. Cô cảm giác được khí tràng bên cạnh càng ngày càng thấp, cũng không dám kéo dài, đánh gãy Lacy hoài cựu ôm ấp tình cảm, trực tiếp đem đề tài dẫn về chính đề, Trương Tử Mộng kế bên, cô cũng không dám nói trắng ra, ám chỉ Lacy:"Lacy, lần này đến M quốc, mình có việc cần cậu hỗ trợ." Chuyện tình của Trương Tử Mộng, trước khi đến M quốc Tô Lâm đã liên hệ nàng, Tô Lâm nhắc tới khiến Lacy phản ứng lại, nàng nhìn thoáng qua Trương Tử Mộng, hỏi Tô Lâm:"Là cô ấy sao?" Tô Lâm nhìn thoáng qua Trương Tử Mộng, đối Lacy gật gật đầu. Lacy là một bác sĩ phụ khoa rất chuyên nghiệp, nàng cũng không hỏi nhiều, chỉ nói với hai người:"Ừ, tốt lắm, đi theo tôi." Lacy dẫn Tô Lâm và Trương Tử Mộng vào văn phòng, an bài chỗ ngồi cho Trương Tử Mộng xong,nói với Tô Lâm cần cô đi làm một ít thủ tục. Tô Lâm gật gật đầu, nói tạ, sau đó nhìn Trương Tử Mộng vẫn trầm mặc, cô biết Trương Tử Mộng biết tiếng Anh, cũng không giải thích cái gì, chỉ đơn giản nói: "Mộng Mộng, em ở chỗ này chờ một chút, tôi rất nhanh sẽ trở về." Trương Tử Mộng chưa bao giờ cảm thấy nghẹn khuất như thế, nàng nhất tưởng đến nơi tư mật nhất sắp bị kiểm tra, sau đó còn bị người khác động dao động kéo, trong lòng liền phiền táo phi thường, nhưng lại mang theo một cỗ hận ý, hận ý không phải nhằm vào Tô Lâm, kỳ thật nàng đối Tô Lâm đã sớm không có hận cùng oán, dù sao nàng cũng là người hiểu lý lẽ, biết chuyện đó không thể trách bất cứ ai. Hận ý của nàng là nhằm vào gia đình, Trương gia. Nàng thậm chí muốn hủy diệt cái gia đình kia. Lời Tô Lâm nói, như trước thật ôn nhu, bao hàm nồng đậm bao dung cùng thương tiếc, nhưng mà Trương Tử Mộng tâm tình thật phiền táo, nàng không nghĩ mở miệng nói một câu, nàng sợ mình mở miệng sẽ khẩu không trạch ngôn đi đả thương người, vì thế nàng ngay cả đầu cũng chưa quay lại, chỉ gật nhẹ một cái. Tô Lâm có thể lý giải sự nghẹn khuất của Trương Tử Mộng, cô thật sâu nhìn bóng dáng Trương Tử Mộng vẫn không nhúc nhích, tựa hồ là bị rút đi một tia sinh khí, cứng đơ như tượng đá. Côâm thầm nói với chính mình: Chờ chuyện này qua đi, về sau nhất định phải hảo hảo đối đãi nữ nhân này, cố gắng làm cho em ấy trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất thế giới. Lacy tại bệnh viện này có địa vị cao, dưới sự trợ giúp của nàng, quá trình làm thủ tục cũng không phiền toái, Tô Lâm đi không bao lâu liền quay trở lại, lúc này Trương Tử Mộng đã điều chỉnh tốt cảm xúc, tuy rằng vẫn trầm mặc, nhưng trên mặt đã là một mảnh bình tĩnh. Trương Tử Mộng biến bản thân thành rối gỗ, trên mặt không có biểu tình, hoàn toàn phối hợp chỉ thị của Lacy, Lacy phát ra chỉ lệnh, Tô Lâm ở một bên phiên dịch. Lacy kiểm tra xong, kéo màn ra, Tô Lâm lập tức khẩn trương nhìn xem biểu tình của Trương Tử Mộng, vẫn bình tĩnh giống như rối gỗ, trong lòng cô thoáng đau đớn. Tiếp theo nghe Lacy nói:"Màng trinh của bệnh nhân khá mỏng, tổn hại rất nhỏ, giải phẫu không khó, hơn nữa chỉ cần dùng thủ thuật tiên tiến nhất để giải phẫu, tin tưởng sau khi khôi phục, có thể trở lại trạng thái ban đầu." Trương Tử Mộng đi ra liền im lặng ngồi xuống ghế dựa, mặt không chút thay đổi,Lacy cùng Tô Lâm nói chuyện, nàng cũng không có một chút phản ứng, tựa hồ hai người kia nói căn bản không liên quan đến nàng. Tô Lâm nghe Lacy nói xong, không tự giác nhìn tay phải một chút, lúc trước luôn lưu trữ móng tay thon dài, còn sơn màu, mà hiện tại cũng là chỉnh tề ngắn gọn, một chút sơn cũng không có. Tô Lâm hỏi Lacy khi nào thì có thể giải phẫu,Lacy thật lưu loát nói ra một số thứ cần chú ý, trọng yếu nhất vẫn là thời gian hành kinh,sau khi hết kỳ kinh khoảng ba ngày hoặc là mười ngày trước khi kỳ kinh tiếp theo bắt đầu. Trương Tử Mộng không nói lời nào, Tô Lâm đành phải làm chủ hết thảy, nhưng thời gian hành kinh, cô phải hỏi Trương Tử Mộng mới biết được, ánh mắt ý bảo Lacy chờ một chút, sau đó đi đến trước mặt Trương Tử Mộng, ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn Trương Tử Mộng, do dự một chút liền nắm bàn tay nàng đang đặt trên đầu gối, không nghĩ tới cảm giác cũng là một mảnh lạnh lẽo, chân mày Tô Lâm cau lại, trong lòng sáp sáp một trận trừu đau. Nhưng mà, lời Tô Lâm muốn hỏi còn chưa hỏi ra miệng, Trương Tử Mộng liền nhìn Tô Lâm nói:"Tô tỷ, thời gian vừa khớp, có thể lập tức giải phẫu." Tô Lâm nhịn không được liền đứng lên ôm Trương Tử Mộng vào trong ngực, nhất thời không biết nói cái gì mới tốt, một lát sau mới nói:"Mộng Mộng, hảo hảo." Trương Tử Mộng không phản kháng, tùy ý Tô Lâm ôm lấy nàng, nghe được Tô Lâm ở bên tai nhẹ giọng quan tâm, Trương Tử Mộng phát giác không biết từ khi nào, vòng tay ấm áp cùng thanh âm ôn nhu của Tô Lâm, lại có thể làm cho nàng lo lắng, cộng thêm hương vị an toàn. Vì thế băng kết trong lòng nàng cũng tan chảy, không có ngôn ngữ, đầu tựa lên vai Tô Lâm cũng là nhẹ nhàng gật hai cái. Lacy luôn luôn tại một bên im lặng nhìn hai người, thân là một lesbian, nàng có thể phát hiện sự bất thường giữa Tô Lâm và Trương Tử Mộng. Chờ Tô Lâm quay đầu nhìn về phía Lacy, liền phát giác trong ánh mắt nàng tựa hồ có thâm ý. Tô Lâm nghĩ đến việc mình vừa mới cùng Trương Tử Mộng đối thoại khiến Lacy biết Trương Tử Mộng hiểu tiếng Anh, cô xấu hổ thật có lỗi đối nàng mỉm cười, vừa định mở miệng giải thích, đã thấy Lacy dời ánh mắt qua móng tay tu bổ sạch sẽ của Tô Lâm, hỏi:"Is she your partner?" Tô Lâm sửng sốt một chút, cô không nghĩ tới Lacy sẽ hỏi câu này, cô biết Lacy là lesbian, hơn nữa còn từng theo đuổi cô, đáng tiếc là lúc ấy Tô Lâm đối nữ nhân một chút cảm giác cũng không có, cũng cho rằng mình sẽ không yêu phụ nữ, cho nên cô trực tiếp cự tuyệt Lacy, còn cùng nàng son sắt tuyên thệ, mình cả đời sẽ không yêu nữ nhân. Nhưng lúc này Tô Lâm mới phát giác, cô không phải không yêu nữ nhân, cô chỉ là chưa gặp đúng đối tượng mà thôi. Lacy đột nhiên hỏi như vậy, cô kinh ngạc, không tự giác nhìn về phía Trương Tử Mộng, trầm mặc một hồi mới quay đầu nhìn Lacy, thật chắc chắn nói:"Yes,I love her." Lacy nhìn ngón tay Tô Lâm, móng tu bổ chỉnh tề, là một phụ nữ, lại còn là một lesbian, nàng biết nữ nhân bình thường sẽ không để móng tay như vậy, trách không được nàng vừa rồi kiểm tra cho Trương Tử Mộng thì phát hiện màng trinh tổn hại rất nhỏ, nguyên bản tưởng Trương Tử Mộng không cẩn thận tạo thành, hiện tại nàng đã biết, chỉ có ngón tay tinh tế thon dài của Tô Lâm mới là đầu sỏ chân chính.Lacy lý giải cười cười, cũng không có hỏi Trương Tử Mộng vì sao phải đi vá, thật chân thành nói:"Wishing you happiness and love each other forever,Linda." Cũng không biết là ai cho Tô Lâm sự tự tin lớn như vậy, ngay cả chính cô cũng không biết của sự tự tin của cô là từ đâu mà đến, nghe thấy Lacy chân thành chúc phúc, trừ bỏ trong lòng cảm động, một cỗ nhiệt khí xông thẳng lên đầu, đáp:"Thank you, we will!" Tô Lâm cùng Lacy đối thoại một chữ không sót bị Trương Tử Mộng nghe vào trong tai, khi nàng nghe thấy Tô Lâm trả lời chắc chắn "yes,I love her" thì toàn thân lập tức chấn động, không chỉ có thân thể, còn có lòng của nàng, thậm chí là linh hồn đều chấn động. Tiếp theo, Trương Tử Mộng nghe thấy Tô Lâm tự tin nói "thank you, we will!", cái này xem như thổ lộ đi? Cái này xem như Tô Lâm thổ lộ với nàng sao? Nàng cảm thấy mình lâm vào hỗn loạn,trước mắt đủ mọi màu sắc, còn không ngừng giao thoa biến hóa. Đến cuối cùng, nàng cũng không rõ bản thân thấy rốt cuộc là màu gì, rốt cuộc là cảm thụ gì...... Một mảnh mê man. Giải phẫu vá màng trinh, kỳ thật rất đơn giản, toàn bộ quá trình chỉ dùng khoảng nửa giờ đồng hồ. Trương Tử Mộng tiến nhập phòng giải phẫu, Tô Lâm chờ bên ngoài, trong nửa giờ đó, cô chưa từng ngồi yên, mà là vẫn bất an đi tới đi lui, cô cũng biết cơ hồ là không có nguy hiểm, nhưng cô lại không khống chế được bản thân, tâm tình cùng hành động hiện tại của cô, ngược lại càng giống như trượng phu đang chờ đợi thê tử sinh sản. Cửa phòng giải phẫu mở ra, Tô Lâm liền chạy qua, cúi xuống thân mình bắt lấy tay Trương Tử Mộng, hỏi:"Mộng Mộng, em...... Có khỏe không?" Trương Tử Mộng nằm trên giường màu trắng, bị đẩy ra, bởi vì trong lúc giải phẫu chỉ gây tê, cho nên cô rất thanh tỉnh, lại không cảm thấy đau đớn, nghe Tô Lâm nói, lại nghĩ tới những lời cô mới nói với Lacy, ánh mắt có điểm phức tạp nhìn Tô Lâm biểu tình khẩn trương, trầm mặc một hồi, gật đầu nói:"Tô tỷ, tôi tốt lắm." Trương Tử Mộng được đưa đến một gian phòng độc lập để nghỉ ngơi, Tô Lâm bị Lacy kêu đi, nàng thật cẩn thận dặn dò Tô Lâm, sau khi phẫu thuật phải chú ý những gì, Tô Lâm nghiêm túc nghe, từng tiếng đều thật sâu nhớ nhập đáy lòng. Sau đó Lacy đưa một ít thuốc giảm sốt và dung dịch vệ sinh cho Tô Lâm, Tô Lâm lấy đến, bởi vì trong lòng nhớ Trương Tử Mộng,cô nói lời cảm tạ, cũng cam đoan về sau sẽ không quên Lacy, nhất định sẽ cùng nàng liên hệ, liền cáo biệt Lacy. Tô Lâm vừa mới tiến nhập phòng bệnh của Trương Tử Mộng, còn chưa mở miệng, liền nghe thấy Trương Tử Mộng thanh âm không nặng, nhưng cũng rất kiên quyết nói:"Tô tỷ, tôi không muốn ở đây. Chúng ta về khách sạn đi." Trương Tử Mộng một chút cũng không muốn ở địa phương này, nhiều một giây đều làm cho nàng cảm thấy rất khó chịu, tựa như hàng năm nàng đều phải tiến vào căn phòng kia ở Trương gia. Sinh thời, nàng tuyệt đối sẽ không bao giờ bước vào bệnh viện lần thứ hai. Tô Lâm đã hỏi Lacy rành mạch, giải phẫu xong là có thể rời đi bệnh viện ngay, chỉ cần trở về hảo hảo hộ lý tu dưỡng là được. Tuy rằng cô muốn Trương Tử Mộng ở trong này lâu một chút, chờ hồi phục tốt rồi rời đi, nhưng tựa hồ chỉ cần một ánh mắt hoặc một câu nói của Trương Tử Mộng, là có thể trực tiếp nhìn đến đáy lòng Trương Tử Mộng, cô chưa từng có cảm thụ như vậy, cùng một người tâm ý tương thông, cho dù chỉ là cô đơn phương. Vì thế cô lại thấy mình may mắn, cũng càng thêm quý trọng nàng.
|
Chương 110: Cẩn thận
Ở chung nhiều năm, Tô Lâm rất hiểu biết Trương Tử Mộng; bởi vì hiểu biết, cho nên lý giải; bởi vì lý giải, cho nên có thể cảm nhận được Trương Tử Mộng kháng cự. Trương Tử Mộng đưa rayêu cầuphải rời khỏi bệnh viện, Tô Lâm không có ngăn trở. Tô Lâm nghĩ lại, trước kia cô cũng có thể đoán đượcý tưởng của Trương Tử Mộng, nhưng chưa bao giờ nhanh như bây giờ. Cô hiểu hết thảy là vì cô dụng tâm, so với trước kia càng nhiều. Tuy rằng giải phẫu xong là có thểrời đi ngay, nhưng bệnh viện vẫn muốn bệnh nhân chú ý, không thể làm động tác quá mạnh, khi thuốc tê dần dần mất đi hiệu lực, Trương Tử Mộng lại bắt đầu cảm thấy không khoẻ. Bất quá may mắn là, dọc theo đường đi Tô Lâm tri kỷ nâng niu cùng cẩn thận chiếu cố, hơn nữa đi ra bệnh viện liền kêu xe taxi trực tiếp tới khách sạn, sau đó còn có thang máy. Trở lại phòng, Tô Lâm liền giúp đỡ Trương Tử Mộng nằm xuống giường, cũng cẩn thận giúp nàng đắp chăn. Trương Tử Mộng suốt một đườngvẫn chưa nói gì, bởi vì hiện tại trong lòng nàng thật hỗn loạn, trừ bỏ giải phẫu, những lời Tô Lâm nói ở bệnh viện đã mê hoặc nàng. Tô Lâm hầu hạ Trương Tử Mộng nằm xuống, lẳng lặng ngồi lên giường nhìn Trương Tử Mộng, tựa hồ đột nhiên nhớ tới chuyện trọng yếu gì, lại đứng dậy, xốc túi xách lên tìm tìm kiếm kiếm. Chỉ chốc lát, Tô Lâm cầm một tấm ảnh ngồi trở lại bên giường, nhìn ảnh chụp kia, mềm nhẹ nói với Trương Tử Mộng: "Mộng Mộng, hiệu quả sau giải phẫu tốt ghê." Hiệu quả tốt? Trương Tử Mộng nghe Tô Lâm nói,nàng nghi hoặc làm sao côbiết, quay đầu thấy Tô Lâm cầm gì đó trong tay, đột nhiên có dự cảm xấu, nhăn mặt hỏi:"Tô tỷ, chị xem cái gì vậy?" "Ảnh chụp sau giải phẫu a." Tô Lâm đương nhiên đáp. Giải phẫu vá màng trinh rất đơn giản, thời gian cũng ngắn, sau khi hoàn thành là có thể trực tiếp nhìn thấy hiệu quả. Khi giải phẫu Trương Tử Mộng chỉ bị gây tê, toàn bộ quá trình nàng vẫn là thanh tỉnh, kỳ thật nàng càng hy vọng mình ngủ say, bởi vì quá trình kia đối nàng mà nói quả thật là dày vò,là vũ nhục. Trên dao giải phẫu có gắn camera siêu nhỏ, Lacy làm xong, còn y theo quy củ, chuyển màn hình qua cho Trương Tử Mộng xem. Lúc ấy Trương Tử Mộng cũng không có cẩn thận nhìn,Lacy vừa mới chuyển qua, nàng liền xoay đầu đi, gắt gao nhắm hai mắt lại, tuy rằng trên màn hình là một bộ phận của thân thể nàng, nhưng dưới tình huống như vậy, nàng vẫn là thật sâu chán ghét cùng bài xích. Mà Tô Lâm cầm trên tay đúng là hình chụp từ màn hình, đây là quy củ của bệnh viện, bác sĩ không giữ lại nhưng bọn họ vẫn lưu lại bản copy cho bệnh nhân. Khi Lacy hỏi Tô Lâm mối quan hệ của hai người, Tô Lâm đáp thật sự chắc chắn, Trương Tử Mộng biết tiếng Anh, cũng chưa bao giờ phản bác, cho nên Lacy liền nhận định hai người là một đôi thân mật khăng khít, tương thân tương ái, thời điểm nàng công đạo Tô Lâm những điều nên chú ý sau khi phẫu thuật, cũng đã giao tấm hình cùng dược vật giao cho Tô Lâm. Trương Tử Mộng nghe xong, sắc mặt thoáng chốc đỏ bừng, nàng thẹn quá thành giận quát:"Tô Lâm! Không cho phép xem! Đưa đây cho tôi." Tô Lâm bị Trương Tử Mộng nhất rống làm cho kinh sợ, đây là lần đầu tiên Trương Tử Mộng kêu tên đầy đủ của cô, Tô Lâm vẫn đều biết, Trương Tử Hề chỉ cần sinh khí nhất định là sẽ kêu họ lẫn tên của cô, lúc này cô thiếu chút nữa phân không rõ trước mắt là Trương Tử Mộng hay là Trương Tử Hề, trong lòng kinh tủng, thầm than quả nhiên là tỷ muội, ngay cả phương thức tức giận đều giống nhau như đúc. Trương Tử Mộng gặp Tô Lâm không chỉ không giao hình cho mình, còn nhìn mình sững sờ,Trương Tử Mộng xấu hổ, muốn đoạt lại ảnh chụp tu nhân kia, nàng nghiêng đi thân mình, muốn khởi động. Tô Lâm vừa vặn phản ứng kịp thời, cô kinh ngạc một chút, vội vàng cúi người ôm Trương Tử Mộng, miệng còn lo lắng nói:"Mộng Mộng, đừng đứng lên, đừng đứng lên...... Tôi sai lầm rồi, tôi không xem, cái này trả lại cho em, em trăm ngàn lần đừng nhúc nhích, hảo hảo nằm." Trương Tử Mộng tùy ý Tô Lâm ôm, rút tấm ảnh từ tay Tô Lâm ra, sau đó cũng không dám nhìn, chỉ dám lật xuống đặt trên giường.Tô Lâm sợ Trương Tử Mộng lộn xộn làm đau chỗ kín, cũng không dám lập tức buông ra nàng, hơn nữa càng ôm càng chặt. Cầm lại ảnh chụp, Trương Tử Mộng bình tĩnh một chút, Tô Lâm càng ôm càng chặt, Trương Tử Mộng không phải cỏ cây, cũng có thể cảm giác được Tô Lâm quan tâm nàng, vì thế tức giận liền tiêu, chỉ còn lại có xấu hổ. "Tô tỷ, buông tôi ra." Trương Tử Mộng nhíu nhíu mày, thanh âm tuy rằng vẫn bình thản, nhưng không còn lãnh ý như vừa rồi. Tô Lâm không có lập tức buông nàng ra,trước tiên là thả lỏng tạm dừng một hồi, chờ xác định Trương Tử Mộng thật sự sẽ không lộn xộn, mới chính thức buông tay ra, đứng dậy. Trương Tử Mộng hung hăng trừng mắt nhìn Tô Lâm, sau đó cầm ảnh chụp xoay người sang chỗ khác nằm, lưu cho Tô Lâm mộtcái bóng lưng. Tô Lâm cũng không dám trêu chọc Trương Tử Mộng nữa, cô chỉ nhìn bóng dáng Trương Tử Mộng mà âm thầm may mắn, hoàn hảo Trương Tử Mộng không biết, kỳ thật ảnh chụp không chỉ có một tấm, cô vẫn còn giữ mấy tấm, bằng không thật đúng là sợ khuyên Trương Tử Mộngkhông nổi, đồng thời Tô Lâm âm thầm quyết định, số ảnh chụp còn lạimình nhất định phải giấu kín, tuyệt đối không thể để Trương Tử Mộng biết. Một lát sau, Tô Lâm tựa hồ lại nghĩ tới cái gì, nhìn bóng lưng Trương Tử Mộngnhẹ nói:"Mộng Mộng, tôi đi ra ngoài một chút, em ở trong này hảo hảo nghỉ ngơi, trăm ngàn lần đừng lộn xộn, có chuyện gì chờ tôi trở lại rồi nói sau, biết không?" Tô Lâm nói xong thì đợi một hồi, nhưng Trương Tử Mộng cũng không có trả lời, đoán rằng nàng có lẽ đang ngủ, vì thế cô nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng. Trương Tử Mộng mở to mắt, không giống sự suy đoán của Tô Lâm là đang ngủ, nàng nghe thấy Tô Lâm nói đi ra ngoài, đột nhiên cũng rất muốn hỏi cô đi nơi nào, tuy rằng đối mặt Tô Lâm rất xấu hổ, nhưng nàng biết trong lòng vẫn là rất muốn Tô Lâm có thể ở cùng mình. Nàng bởi vì thật sự ngượng ngùng mà xoay người sang chỗ khác, cho nên vẫn không trả lời, chờ nàng rốt cuộc nhịn không được muốn hỏi, xoay người lại thì chỉ nhìn thấy Tô Lâm vừa vặn ra khỏi phòng. Nằm đó ngây người một hồi lâu, Trương Tử Mộng mới sâu kín thở dài một hơi, sau đó nhớ tới ảnh chụp, nhịn không được tò mò Tô Lâm rốt cuộc nhìn thấy gì, vì thế đem ra xem xét, vừa thấy, gương mặt Trương Tử Mộng lại đỏ bừng lên. Trương Tử Mộng ngượng ngùng nhìn ảnh chụp có độ phân giải cao, hiệu quả tốt lắm, nếu không phải bên trên còn loáng thoáng có thể nhìn thấy sợi chỉ mỏng như tóc, cho dù là chính nàng cũng không nhận được thiệt giả. Nàng đột nhiên cảm thấy châm chọc, nữ nhân Trương gia bị đãi ngộ bất công và nhục nhã,cũng chỉ là vì một tầng lá mỏng dễ phá, dễ vá. Hỗn loạn suy tư một trận, Trương Tử Mộng mơ mơ màng màng ngủ say. Nàng cũng không biết mình ngủ bao lâu, bởi vì ở địa phươngxa lạ Trương Tử Mộng bình thường có vẻ thiển miên, cho nên nàng bị tiếng mở cửa rất nhỏ đánh thức, nàng híp mắt xem, bởi vì phòng không đóng cửa, nàng có thể nhìn thấy một chút tình cảnh trongphòng khách, chỉ thấy Tô Lâm hai tay đều dẫn theo gói to đi vào phòng khách, sau đó Trương Tử Mộng bị tường chặn ngang tầm mắt. Qua không lâu, Tô Lâm bưng một cái bàn đến, phóng tớicạnh đầu giường. Giờ phút này Trương Tử Mộng cũng không biết mình là xuất phát từ tâm tư gì, nàng thế nhưng lại giả bộ ngủ, nàng có thể cảm thấyTô Lâm tiêu sái đến gần, nàng cũng biết Tô Lâm đầu tiên là ở bên giường ngồi hồi lâu, đặt tay lên tránnàng một chút,khi lấy ra mới nhẹ nhàng kêu lên:"Mộng Mộng, Mộng Mộng...... Đứng lên ăn chút gì đi." "Hả?" Diễn trò diễn nguyên bộ, Trương Tử Mộng giả vờ như chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, nửa híp mắt nhìn Tô Lâm, nghi hoặc "hả" một tiếng. Tô Lâm tựa hồ là sợmình thanh âm quá lớn, kinh hách đến mỹ nhân vừa mới tỉnh ngủ, cực kỳ mềm nhẹ nói:"Mộng Mộng, đứng lên ăn chút gì được không?" Trương Tử Mộng gật gật đầu, Tô Lâm cẩn thận nâng nàng ngồi dậy, sau đó nàng nghiêng đầu nhìn thoáng qua bàn ăn, có một bátcháo trắng rau xanh, còn có đủ loại hoa quả sạch đã được gọt xong. Tô Lâm bưng bát cháo lên, một bên nhẹ nhàng thử độ nóng của cháo, một bên giải thích với Trương Tử Mộng:"Em vừa làm giải phẫu xong, chỉ có thể ăn chút thức ăn nhẹ, cháo trắng rau xanh là tốt nhất, hơn nữamấy ngày này em cũng không thể uống nước, cho nên tôi mua nước hoa quả trở về cho em giải khát." Trương Tử Mộng có thể đoán được vì sao mình không thể uống nước, là vì giảm bớt lượng nước tiểu, có lẽ Tô Lâm tránh cho mình xấu hổ, cho nên cũng không có nói rõ. Lại nhìn Tô Lâm đang thổi cháo, Trương Tử Mộng biết ở M quốc muốn tìm đến thức ăn của bổn quốc cũng không dễ dàng, nàng nhìn đồng hồ cổ thức treo trên tường, mới phát giác Tô Lâm đã đi ra ngoài hai giờ. Tô Lâm múc một muỗng cháo, phóng tới bên miệng thổi nguội, cẩn thận đưa tới khoé miệng Trương Tử Mộng, ôn nhu cười nói:"Mộng Mộng, thử xem, hương vị hẳn là không tệ, tôi nghe nói quán cháo đó ở M quốc đã mở hơn mười năm." Trương Tử Mộng sâu kín nhìn Tô Lâm, trán nàng vẫn còn chảy mồ hôi, Trương Tử Mộng không tự chủ được lại nghĩ tới Tô Lâm ở bệnh viện cùng Lacy đối thoại, trầm mặc một hồi, Trương Tử Mộng mở miệng ra, hàm trụ muỗng cháo kia, độ nóng vừa phải, nhập miệng liền cảm thấy mùi vị thanh đạm của rau xanh, có một chút trong veo, có một chút lo lắng, lòng nàng cũng ấm lên theo.
|
Chương 111: Bình thản
8h30 sáng, đồng hồ báo thức của Trương Tử Hề đúng giờ vang lên, Trương Tử Hề bị đánh thức, cô không kiên nhẫn "ưm" một tiếng, sau đó vươn ra cánh tay, đụng đến di động trên đầu giường, trực tiếp tắt đi báo thức, mơ hồ "hừ hừ" hai tiếng, lại tiếp tục ôm Chu Tư Y ngủ. Chu Tư Y cũng bị đánh thức, nàng nửa tỉnh nửa mơ, lúc này nàng chỉ có hai cảm giác, xúc cả mấm nhuyễn trắng mịn cùng hương vị dễ ngửi giống như xạ hương. Tỉnh lại, Chu Tư Y cảm thấy hảo hạnh phúc. Dưới tấm chăn trắng noãn, hai người đều không có mặc quần áo, tối hôm qua điên cuồng biểu đạt tình yêu với đối phương, thật sự là mệt chết đi, hơn nữa Trương Tử Hề nói lỏa ngủ là khỏe mạnh nhất, cho nên cũng không thèm mặc áo ngủ vào. Chu Tư Y sớm đã quen cùng Trương Tử Hề ở chung, cũng sẽ không giống như trước kia, thẹn thùng đỏ mặt, nàng gặp Trương Tử Hề trực tiếp tắt báo thức ngủ tiếp, trong lòng có một ít đau đớn. Gần đây ở Vu thị, hai người mà Trương Tử Hề tín nhiệm nhất là Trương Tử Mộng và Đan Lam Phong cũng không ở, y theo tính cách của Trương Tử Hề, khẳng định là đem tất cả sự vụ đều lãm lên người. Cộng thêm việc Trương Tử Hề buổi tối ở nhà, dính nàng càng chặt, cơ hồ là hàng đêm sênh ca. Chu Tư Y cũng biết Trương Tử Hề vất vả, nàng hy vọng cô có thể hảo hảo nghỉ ngơi, nhưng Trương Tử Hề lại quá bướng bỉnh quá cố chấp, sau khi chị ấy khiêu khích, mình liền nhịn không được cùng chị ấy rơi vào đêm xuân. Chu Tư Y nằm trong lòng Trương Tử Hề, ngẩng đầu nhìn Trương Tử Hề điềm tĩnh ngủ yên, trầm mê một hồi, Trương Tử Hề mặc kệ khi nào, đều là nữ nhân xinh đẹp như thế. Trầm mê qua đi, Chu Tư Y thầm than, Trương Tử Hề thời điểm này hẳn là mệt, bình thường đều là đồng hồ vừa vang cô liền rời giường, tâm nàng tràn đầy đau tích, lại thầm oán Trương Tử Hề: Nhìn chị còn dám hàng đêm sênh ca nữa không, mệt chết chị, mặt chị gầy đi rồi đó. Không đành lòng đánh thức Trương Tử Hề, vì thế Chu Tư Y lại thoải mái oa vào lòng Trương Tử Hề, ngửi mùi thơm làm sao cũng sẽ không chán kia, hạnh phúc mỉm cười, rất nhanh liền đi vào giấc ngủ. Nhưng mà, mở đồng hồ báo thức không chỉ có Trương Tử Hề, một lát sau di động của Chu Tư Y cũng vang lên. "Ưm...... Ưm......" Trương Tử Hề cau mày, mơ hồ "hừ" vài tiếng, bộ dáng thật không kiên nhẫn. Chu Tư Y bịđánh thức, nghe thấy Trương Tử Hề hừ hừ, trước tiên nghĩ đến chính là trăm ngàn lần không cần đánh thức Trương Tử Hề, chạy nhanh phiên thân, thoát ly vòng tay của Trương Tử Hề, đụng đến di động tắt đi chuông báo. Tắt đi chuông báo huyên náo, Chu Tư Y vừa thầm hô một hơi, lại không nghĩ rằng Trương Tử Hề cảm giác được "gối ôm" trong lòng biến mất, bất mãn lại"hừ hừ" hai tiếng, ngay cả ánh mắt cũng chưa mở, hoàn toàn dựa vào trực giác, tới gần Chu Tư Y, sau đó lại ôm chặt lấy nàng, cả người gắt gao dán sát vào lưng Chu Tư Y. Chu Tư Y kìm lòng không đậu thẳng lưng một chút, bởi vì hai người đều là thản nhiên tương đối, cho nên Trương Tử Hề nhất thiếp đi lên, cảm giác mềm nhẵn ấm áp này, làm cho Chu Tư Y không chỉ ngứa lưng, mà còn ngứa tâm. Cảm giác như vậy khiến Chu Tư Y lập tức thanh tỉnh, nàng lẳng lặng ngồi bất động, âm thầm hô hấp vài cái, áp chế dục vọng trong lòng, thật cẩn thận lấy tay Trương Tử Hề đang đặt trên lưng mình ra, động tác nhẹ nhàng dời ra ngoài. Lại không nghĩ rằng, Chu Tư Y vừa ngồi xuống, Trương Tử Hề cảm giác được Chu Tư Y rời đi mình ôm ấp, liền xích lại gần, cô mơ mơ hồ hồ gặp Chu Tư Y tưởng xuống giường, lại đem thân mình dời qua, hoàn trụ thắt lưng Chu Tư Y không cho nàng đi, miệng còn nỉ non nói:"Y nhi, đừng rời giường, chúng ta ngủ, tiếp tục ngủ." Chu Tư Y đột nhiên cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, hiện tại biết mệt mỏi rồi sao, tối hôm qua chị đã làm gì hả. Lúc này Trương Tử Hề giống như một đứa trẻ không chịu lớn, vì thế nàng không tự giác dùng ngữ khí để hống tiểu hài tử nói với cô:"Hề, chị ngủ tiếp đi, em có hẹn với đám người Thái Trác Nghiên, phải đi ra ngoài." Trương Tử Hề nghe Chu Tư Y nói, đột nhiên mở mắt, cô có điểm bất mãn nhíu nhíu mày, hiện nay thời gian cô và Chu Tư Y có thể ở cùng nhau cũng chỉ có buổi tối, ban ngày Trương Tử Hề đi làm, còn Chu Tư Y liền cùng ba vị bằng hữu cùng một chỗ, ngay cả cơm trưa đều không có bồi cô ăn, cô bất mãn, cô ghen tị! Chu Tư Y gặp Trương Tử Hề tỉnh dậy, xem cô nhăn mặt, liền biết Trương Tử Hề suy nghĩ cái gì, Trương Tử Hề đối nàng giữ lấy rất mạnh, nàng vẫn biết. Chu Tư Y từng nghe nói, trong tình yêu, có đôi khi một người chiếm hữu quá mạnh mẽ, sẽ làm đối phương cảm thấy mệt mỏi. Nhưng nàng lại không thấy mệt, cảm giác được cô cần ngược lại làm cho nàng phi thường hạnh phúc. Mềm nhẹ vuốt ve mặt Trương Tử Hề, Chu Tư Y muốn vuốt giãn mi tâm của cô, muốn xoá đi bất mãn trong lòng cô: "Hề, em phải đi ra ngoài, em và bọn họ đã bày ra những bước cuối cùng rồi, rất nhanh là có thể hoàn thành." Trương Tử Hề nghe nói như thế, mày thật sự bị Chu Tư Y vuốt lên, cô bắt lấy tay Chu Tư Y, nắm một hồi, cũng ngồi dậy, Chu Tư Y xuất môn, cô cũng vô tâm tình ngủ tiếp, hơn nữa Trương Tử Mộng và Đan Lam Phong mà cô tín nhiệm nhất cũng không ở, Vu thị xác thực còn có chút sự vụ chờ cô đi để ý. Hai người rửa mặt xong, cùng nhau ăn bữa sáng, cùng nhau đi ra garage, nhưng mà lại không giống như trước đây, đi đến cùng một chiếc xe, mà là mỗi người một xe. Trương Tử Hề lái vẫn là Ferrari bản FXX, mà Chu Tư Y lái là Aston Martin Trương Tử Hề đã từng dùng qua,. Hai chiếc xe một trước một sau chạy ra ngoài, Trương Tử Hề ngừng xe, chờ đợi Chu Tư Y cùng mình song song. Chu Tư Y cũng ngừng xe, sau đó hai người tướng vọng mỉm cười, tiếp theo nói một câu: "Hề, tối gặp." Trương Tử Hề cũng mỉm cười đáp lại: "Ừ, tối gặp, Y nhi." Tiếp theo Chu Tư Y chạy trước, Trương Tử Hề gắt gao đi theo Chu Tư Y, cô xem Chu Tư Y lái xe thật sự vững vàng, trong lòng có chút cảm giác mạn diệu, cô cảm thấy mối quan hệ giữa mình và Chu Tư Y đã tiến nhập cảnh giới bình thản, nhưng cảm tình của hai người cũng không nhạt nhoà, mà là càng ngày càng sâu sắc. Cảm tình càng sâu ngược lại càng bình thản, Trương Tử Hề cảm giác được một hương vị tên là tướng phu thê. Lộ khẩu phía trước, Chu Tư Y quẹo một hướng, Trương Tử Hề hoàn toàn tương phản. Trương Tử Hề lẳng lặng nhìn Chu Tư Y quẹo xe, trong lòng âm thầm nói:"Y nhi, em hãy mau trưởng thành đi. Em hẳn là sẽ càng thêm tự tin." Công ty tân tổ kiến, Trương Tử Hề không có nhúng tay, cô hoàn toàn giao cho Chu Tư Y và ba vị bằng hữu của nàng đi hoàn thành, bởi vì cô thủy chung nhớ kỹ một câu, Trương Nghiêm Đình đã từng nói với cô:"Nói thì dễ, làm mới khó." Gần tới Vu thị, Trương Tử Hề tựa hồ nghĩ tới cái gì, thả chậm tốc độ, nhìn xem thời gian, nhíu mày suy tư. Đợi tới ngã tư, cô rốt cuộc hạ quyết định, dứt khoát quẹo về hướng bên kia, ngược lại với phương hướng đi đến Vu thị, hiện tại cô muốn đi gặp một người, hoàn thành một chuyện, lấy được một lợi thế rất trọng yếu. Trương Tử Hề lái xe ra nội thành, tiến nhập ngoại ô, trải qua một đoạn đường rất thưa thớt,tới một căn biệt thự. Dừng xe, bấm kèn một cái, cửa sắt một lát sau liền mở ra. Trương Tử Hề dừng xe ở trang viên, liền có một nữ dong khoảng năm mươi tuổi chào đón, kêu Trương Tử Hề một tiếng: "Đại tiểu thư." Trương Tử Hề gật gật đầu hỏi:"Chú tôi đâu?" Nữ dong đáp:"Như thường lệ, lão gia đang ở hậu viện vẽ tranh." Nơi này là địa phương Trương Nghiêm Văn đang ở, Trương Tử Hề cũng không phải lần đầu tiên đến đây, cho nên nơi này cô cũng không xa lạ, nữ dong không cần chỉ dẫn, cô liền nương theo con đường quen thuộc mà đi đến hậu viện. Tiến vào hậu viện, Trương Tử Hề xa xa liền thấy Trương Nghiêm Văn ngồi đối diện hồ cá, trước mặt bày một cái giá vẽ, hắn đang cẩn thận nghiêm túc vẽ tranh. Trương Tử Hề không có lên tiếng, lẳng lặng đi qua, mà Trương Nghiêm Văn tựa hồ là đang đắm chìm trong thế giới của mình, cũng không có phát giác Trương Tử Hề đã đến. Tiếp cận một chút, Trương Tử Hề thấy tranh sơn dầu đã gần hoàn thành, mặt trên họa một nữ nhân, vi diệu vi kiều. Nữ nhân trong bức hoạ, Trương Tử Hề rất quen thuộc, Trương Nghiêm Văn họa đúng là mẫu thân của cô, Vu Vận Nhiễm. Trương Tử Hề trạm định ở tại chỗ, lẳng lặng nhìn bức họa, trong lòng trầm ngâm, người vẽ tranh nhất định là dùng hết toàn bộ tâm tư, bằng không như thế nào có thể họa đến mức mỹ lệ sinh động như vậy. Lại nhìn Trương Nghiêm Văn hết sức chăm chú, Trương Tử Hề hơi nhíu nhíu mày, mỗi lần cô đến, Trương Nghiêm Văn đều là đang vẽ tranh, hơn nữa nội dung chưa từng thay đổi, vĩnh viễn đều là mẫu thân của mình. Cô thầm nghĩ: Trương Nghiêm Văn có lẽ vẫn sẽ tiếp tục vẽ tranh, mãi cho đến khi hắn chết đi. Trương Tử Hề đợi Trương Nghiêm Văn buông bút, thấy Trương Nghiêm Văn nhìn bức họa sững sờ, mới kêu lên:"Chú." Trương Nghiêm Văn nghe được thanh âm, xoay người lại, ánh mắt mê man lúc nhìn Trương Tử Hề, một lát sau mới tự giễu lắc đầu, sau đó mỉm cười hỏi Trương Tử Hề:"Hôm nay sao con rảnh rỗi đến xem lão nhân ta đây?" Mục đích lần này của Trương Tử Hề là nhờ Trương Nghiêm Văn giúp đỡ, trong lòng rất tự tin Trương Nghiêm Văn hẳn là sẽ đáp ứng yêu cầu, sự tự tin kia là đến từ nữ nhân mà cô và Trương Nghiêm Văn đều yêu, mẫu thân của cô, Vu Vận Nhiễm. Vì thế cô cũng không quanh co lòng vòng, đi thẳng vào vấn đề:"Chú, kỳ thật lần này con đến, là có chút chuyện muốn mời ngài hỗ trợ." Trương Nghiêm Văn nghe nói như thế, một chút cũng không kinh ngạc, như trước bình tĩnh, giống như hắn đã sớm dự đoán được sẽ có một ngày như vậy. Hắn mỉm cười nhìn Trương Tử Hề, trong ánh mắt có một tia sủng nịch, nói:"Ừ, không vội, tiến vào buồng trong rồi nói sau." Trương Nghiêm Văn nói xong, xoay người nhìn bức hoạ mà hắn vừa hoàn thành một cái, mới nói với Trương Tử Hề:"Đi thôi." Trương Nghiêm Văn đi trước một bước,Trương Tử Hề cũng đem ánh mắt nhìn thoáng qua bức họa, đuổi kịp Trương Nghiêm Văn cước bộ. Cô xem bóng dáng Trương Nghiêm Văn trải dài, trong lòng nghĩ Trương Nghiêm Văn hẳn là có thể đoán được mình muốn hắn giúp cái gì, dù sao mọi người mà cô sử dụng đều là Trương Nghiêm Văn cho.
|